Trên 15.000 ngàn chữ ký vì Hoàng Sa gởi đến Liên Hiệp Quốc

Trên 15.000 ngàn chữ ký vì Hoàng Sa gởi đến Liên Hiệp Quốc

Danh sách 15.888 người ký tên được kèm theo lá thư về Hoàng Sa gởi đến Liên Hiệp Quốc ngày 24/01/2014.

Danh sách 15.888 người ký tên được kèm theo lá thư về Hoàng Sa gởi đến Liên Hiệp Quốc ngày 24/01/2014.

Quỹ Nghiên cứu Biển Đông

Thụy My

RFI

Chỉ trong vòng một tuần lễ, đã có 15.588 người từ nhiều nơi trên thế giới ký tên vào lá thư gởi cho Liên Hiệp Quốc nhân dịp kỷ niệm 40 năm Trung Quốc dùng vũ lực xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Lá thư được gởi đi trưa 24/01/2014 từ Paris, nhằm nhắc nhở trước thế giới « Hoàng Sa là của Việt Nam », và kêu gọi đưa vấn đề ra trước Tòa án Công lý Quốc tế.

Từ sáng kiến của Quỹ Nghiên cứu Biển Đông và nhóm Biển Đông tại Pháp đã cùng soạn thảo lá thư và vận động thu thập chữ ký. Lá thư nhắc lại sự kiện lịch sử bi hùng ngày 19 và 20/01/1974, quân Trung Quốc đã tấn công và chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa sau trận hải chiến ác liệt với Hải quân Việt Nam Cộng Hòa. Đồng thời cũng khẳng định tầm quan trọng của việc thượng tôn luật pháp quốc tế, tố cáo hành động xâm lược của Trung Quốc đã vi phạm nguyên tắc giải quyết các tranh chấp quốc tế bằng biện pháp hòa bình.

Chỉ trong khoảng hơn một tuần lễ, đã có 15.588 chữ ký của đủ mọi tầng lớp, đủ mọi lứa tuổi ở trong và ngoài nước, chứng tỏ sự đồng lòng của những người yêu công lý đối với vấn đề Hoàng Sa. Đó là tiếng nói của các nhân sĩ trí thức và những người lao động, những cựu quân nhân cả hai miền Nam Bắc, các tu sĩ thuộc nhiều tôn giáo khác nhau trên mọi miền đất nước Việt Nam cũng như từ nhiều châu lục.

 

Các lá thư gởi đến Liên Hiệp Quốc.

Quỹ Nghiên cứu Biển Đông – Nhóm Biển Đông tại Pháp

Trong lá thư cám ơn đề ngày hôm nay, những người khởi xướng viết : « 15.558 chữ ký là 15.558 tiếng nói yêu thương cho Hoàng Sa, 15.558 bông hoa cho những người đã, đang và sẽ hy sinh để bảo vệ lẽ phải và những quyền chính đáng của mình, là 15.558 cái siết tay vì công lý và hòa bình, 15.558 lời phản kháng cường quyền và bạo lực…Chúng tôi xin tri ân 15.558 lần và hơn thế nữa những tấm lòng ấy ».

Thư cảm ơn nhấn mạnh : « Trên con đường giành lại công lý cho Hoàng Sa, mặc dù rất dài và gian nan, chúng ta không còn đơn độc ».

Trả lời RFI Việt ngữ hôm nay, tiến sĩ Lê Trung Tĩnh cho biết :

TS Lê Trung Tĩnh – Paris 

 

25/01/2014
by Thụy My

 

Nghe (03:15)

 

 

 

Báo Pháp : Tổng thống Hollande chính thức chia tay bà Trierweiler

Báo Pháp : Tổng thống Hollande chính thức chia tay bà Trierweiler

Bà Valérie Trierwieler đi cùng với ông François Hollande nhân chuyến thăm Sénégal tháng Mười 2012 - REUTERS /Philippe Wojazer

Bà Valérie Trierwieler đi cùng với ông François Hollande nhân chuyến thăm Sénégal tháng Mười 2012 – REUTERS /Philippe Wojazer

Thụy My

RFI

Hôm nay 25/01/2014, hãng tin Reuters dẫn nguồn tin từ tờ Journal du Dimanche (JDD) cho biết, Tổng thống Pháp François Hollande và bà Valérie Trierweiler, người lâu nay được mệnh danh là “Đệ nhất tình nhân” có thể chính thức loan báo chia tay trong hôm nay, trước khi bà lên đường đi Ấn Độ vào ngày mai.

Theo trang web của tờ báo Journal du Dimanche, một thông cáo báo chí của điện Elysée công bố hôm nay sẽ chính thức hóa tình trạng giữa hai người, khẳng định Tổng thống Pháp và bà Valérie Trierweiler “chấm dứt sống chung”.

Được Reuters đặt câu hỏi, văn phòng Tổng thống trả lời là “Elysée không đưa ra bình luận nào về những tin đồn trên internet”. Phát ngôn viên của bà Trierweiler chưa trả lời, trong khi nhiều cơ quan truyền thông khác hôm nay cũng đưa tin là hai người sẽ chính thức công bố chia tay trong ngày.

Sự tan vỡ giữa Tổng thống và “Đệ nhất tình nhân” là khó thể tránh khỏi, sau tiết lộ của tờ báo bình dân Closer về mối tình bí mật giữa ông François Hollande và nữ diễn viên Julie Gayet, với rất nhiều tấm ảnh minh họa.

Theo JDD, ông François Hollande và bà Valérie Trierweiler vào hôm thứ Năm 23/01/2014 khi cùng ăn trưa đã thỏa thuận được về cách thức chia tay. Như vậy, “Đệ nhất tình nhân” hiện đang an dưỡng tại biệt thự La Lanterne gần điện Versailles dành cho nguyên thủ Pháp sau một tuần lễ nằm viện vì cú sốc, sẽ trở về căn hộ của mình ở quận 15 Paris.

Nếu việc chia tay được chính thức công bố hôm nay, bà Valérie Trierweiler sẽ đi Bombay (Ấn Độ) ngày mai chỉ với tư cách một công dân bình thường. Đây là chuyến đi với mục đích nhân đạo, do tổ chức phi chính phủ Action contre la faim (Hành động chống nạn đói) tổ chức.

Trong cuộc họp báo hôm 14/01/2014, ông Hollande đã hứa sẽ làm rõ tình trạng quan hệ với bà Trierweiler trước chuyến công du Hoa Kỳ ngày 11/2 tới. Ban đầu dự kiến có “Đệ nhất tình nhân” tháp tùng, nhưng nay nếu thông tin trên là chính xác, sẽ là một Tổng thống Pháp độc thân đi gặp ông Barack Obama.

Tờ Le Parisien hôm nay nhắc lại, sự kiện mà báo chí nước ngoài gọi là “love affair” của ông François Hollande đã làm dấy lên trở lại cuộc tranh cãi về tư cách Đệ nhất phu nhân tại Pháp. Theo thăm dò dư luận của tờ báo này, thì 54% người dân Pháp không còn muốn có danh phận Đệ nhất phu nhân, nhất là không muốn ngân sách tiêu tốn cho người phụ nữ chung sống với Tổng thống.

 

Nhiều thành phố ở Mỹ bị đe dọa phá sản

Nhiều thành phố ở Mỹ bị đe dọa phá sản

Một quang cảnh thành phố Detroit, Michigan, ngày 06/01/2014. Thành phố mất khả năng thanh toán, đã phải tuyên bố phá sản.

Một quang cảnh thành phố Detroit, Michigan, ngày 06/01/2014. Thành phố mất khả năng thanh toán, đã phải tuyên bố phá sản.

REUTERS/Rebecca Cook

Thanh Hà

RFI

Không chỉ có nợ công của các thành phố của Trung Quốc đe dọa kinh tế toàn cầu. Chính quyền liên bang Mỹ cũng bắt đầu lo sợ trước núi nợ của các chính quyền địa phuơng.

Bốn ngàn tỷ đô la : đó là tổng nợ công chồng chất của các chính quyền địa phương trên đất Mỹ. Khoản nợ khổng lồ đó sẽ không là một mối de dọa nếu như các thành phố ở Hoa Kỳ không bị đe dọa mất khả năng thanh toán. Nguy hiểm đang rình rập một số chính quyền cấp tỉnh, cấp thành nằm ở chỗ giới chủ nợ bắt đầu hoang mang.

Các doanh nghiệp khi cần đi vay vốn, chủ nợ thường đòi hỏi rất nhiều bảo lãnh. Nhưng ở Hoa Kỳ khả năng huy động vốn của một chính quyền thành phố tùy thuộc vào sự quen biết ít nhiều rộng rãi của ông thị trưởng, với giới tài chính ngân hàng.

Còn đối với một nhà đầu tư, cho một thành phố vay mượn là thượng sách khi biết rằng, mua công trái phiếu của một cơ quan hành chính sẽ được miễn đóng thuế. Luật pháp của Mỹ dường như đã được soạn ra để tạo cơ hội cho các chính quyền cấp địa phương dễ dàng huy động vốn. Trong rất nhiều năm qua, mô hình đó đã hoạt động một cách trơn tru. Nhưng ngày nay, với dư âm của khủng hoảng tài chính 2008 -2009, tiền thuế thu vào ở cấp địa phương đã bị thu hẹp lại trong lúc các khoản chi tiêu xã hội thì cứ tăng dần, tương tự như những gì đã xảy tới với chính quyền liên bang. Hậu quả là thâm hụt ngân sách của thành phố tăng vọt.

Nhiều thành phố tại Hoa Kỳ còn cầm cự được nhờ ngửa tay xin viện trợ của trung ương. Một số khác như trong trường hợp của Detroit, phải tuyên bố phá sản và sau đó được phép tái cơ cấu núi nợ 18 tỷ đô la. « Tái cơ cấu nợ » tức là chủ nợ đồng ý xóa bớt một phần nợ cho kẻ đi vay hoặc cho phép con nợ thêm thời gian để thanh toán. Trong cả hai trường hợp, chủ nợ đều bị thiệt.

Trong bối cảnh này nhiều nhà phân tích chờ đợi giới đầu tư sẽ kém mặn mà khi cấp vốn cho các chính quyền thành phố.

Điều gì sẽ xảy tới nếu như các ông chủ nợ bán đổ bán thảo cổ phiếu đang có trong tay, rút lại vốn đã cho các chính quyền cấp vùng vay ? Kịch bản đen tối nhất là một cuộc khủng hoảng tài chính khác lại ập tới Hoa Kỳ khi các chính phủ cấp vùng, cấp tỉnh, và thành phố mất khả năng thanh toán.

Giảm chi

Nhiều thành phố ở Mỹ đang bị đặt trong tình huống bấp bênh về tài chính bắt đầu cắt giảm chi tiêu. Đặc biệt là giảm khoản hưu trí của các nhân viên công chức làm việc cho thành phố. Detroit đã mạnh tay trong chuyện này. Nhiều thành phố ở bang California bắt đầu đòi nhân viên làm việc thêm trước khi được quyền nghỉ hưu, giảm tiền hưu trí và trợ cấp xã hội.

Hiện tại ở Mỹ có ít nhất 21 thành phố đã bị mất khả năng thanh toán. Bốn trong số đó thuộc bang Michigan – tây bắc Hoa Kỳ- và trường hợp được biết đến nhiều nhất là Detroit, thành phố được mệnh danh là chiếc nôi của ngành công nghiệp xe hơi Mỹ.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại : sở dĩ đe dọa vỡ nợ ở cấp địa phương tại Hoa Kỳ ít được báo chí quan tâm do : tổng nợ công của các chính quyền cấp tỉnh, cấp vùng hay thành phố tới nay chỉ tương đương với khoảng 20 % GDP của nước Mỹ. Điểm thứ hai nữa là toàn bộ khoản nợ đó đều do người Mỹ kiểm soát. Điều đó cũng có nghĩa là các chính quyền địa phương không bị áp lực của các nhà đầu cơ ngoại quốc như trong trường hợp của Hy Lạp hay Chypre tại châu Âu. Một đặc điểm thứ ba là nợ công ở cấp địa phương được Ngân hàng trung ương Mỹ bảo lãnh. Đó là những yếu tố vì sao hoàn cảnh của Mỹ đáng quan ngại nhưng không đến mức báo động như là đối với một số quốc gia khác.

China Leaks: Tiết lộ khối tài sản ở nước ngoài của các lãnh đạo Trung Quốc

China Leaks: Tiết lộ khối tài sản ở nước ngoài của các lãnh đạo Trung Quốc

Thượng tầng lãnh đạo Trung Quốc : Tập Cận Bình, Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo cất giấu tài sản tại các thiên đường thuế khóa - REUTERS /David Gray

Thượng tầng lãnh đạo Trung Quốc : Tập Cận Bình, Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo cất giấu tài sản tại các thiên đường thuế khóa – REUTERS /David Gray

Thụy My

Những người thân của các lãnh đạo cao cấp Trung Quốc, trong đó có các ông Tập Cận Bình, Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo, Đặng Tiểu Bình, Lý Bằng …đã che giấu một khối tài sản to lớn tại các thiên đường trốn thuế ở nước ngoài.

Tiết lộ trên từ cuộc điều tra công phu của Liên minh quốc tế các phóng viên điều tra (ICIJ) có trụ sở tại Washington, được nhiều tờ báo lớn trên thế giới cùng công bố hôm nay 22/01/2014 khiến người ta càng thêm nghi ngờ về nỗ lực chống tham nhũng của Bắc Kinh.

Vụ China Leaks này là phần tiếp theo của chiến dịch Offshore Leaks do ICIJ khởi động từ tháng 4/2013. Ban đầu là sự rò rỉ một ổ cứng chứa các dữ liệu của hai nhà cung cấp dịch vụ vi tính tại Singapore và quần đảo Virgin thuộc Anh, với hai triệu rưỡi tài liệu mật.

Khi nghiên cứu tỉ mỉ các tài liệu trên, các nhà báo ban đầu đã phát hiện ra các tài khoản ở nước ngoài của cựu thủ quỹ ông François Hollande, tài sản che giấu của Tổng thống Zimbabwe Robert Mugabe, con gái nhà cựu độc tài Ferdinand Marcos của Philippines. Nhưng phần liên quan đến Hoa lục và Hồng Kông phải mất thêm nhiều tháng trời, chủ yếu là do khó khăn từ chữ Hán.

Trong số 22.000 cái tên được tiết lộ, có thân nhân của các lãnh đạo cao cấp nhất Trung Quốc, chủ yếu là tầng lớp « thái tử đỏ ». Hiện diện đông đảo trong danh sách này là các đại biểu Quốc hội, những người thân của cựu Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, các cựu Thủ tướng Lý Bằng, Đặng Tiểu Bình, Ôn Gia Bảo, và đặc biệt là đương kim Chủ tịch Tập Cận Bình. Tổng cộng Nhà nước Trung Quốc bị thiệt hại khoảng 3.000 tỉ euro do khối tài sản trốn thuế này.

Theo ICIJ, đại gia bất động sản Deng Jiagui đã kết hôn với chị của Tập Cận Bình năm 2006, sở hữu 50% vốn một công ty đăng ký tại quần đảo Virgin thuộc Anh là Excellence Effort Property Development. Con trai ông Ôn Gia Bảo là Ôn Vân Tùng (Wen Yunsong) cũng lập một công ty tại đây năm 2006, trong đó Ôn Vân Tùng là cổ đông duy nhất.

Giáo sư Bùi Mẫn Hân (Minxin Pei) của Claremont McKenne College nhận định, cho dù các công ty trên « có thể không hẳn là bất hợp pháp », nhưng thường là những « xung đột lợi ích, phục vụ cho các quan hệ ở trung tâm quyền lực ».

Chủ đề này quá nhạy cảm đối với Bắc Kinh, nên hôm nay trang web của ICIJ hoàn toàn không truy cập được tại Trung Quốc, cũng như các trang mạng của những tờ báo liên kết với ICIJ như tờ The Guardian của Anh, Le Monde của Pháp, El Pais của Tây Ban Nha, hay Minh Báo của Hồng Kông.

Một trùng hợp ngẫu nhiên là cũng trong hôm nay diễn ra phiên tòa xử luật sư chống tham nhũng Hứa Chí Vĩnh, nhà sáng lập phong trào Tân Công dân đã kiên trì đòi minh bạch tài sản của các lãnh đạo cao cấp.

Vài ngày trước đó, một lá thư của ông Ôn Gia Bảo được công bố trên một tờ báo Hồng Kông nhằm minh oan trước các tiết lộ của báo chí. Hồi tháng 11/2013, tờ New York Times khẳng định ngân hàng Mỹ JPMorgan Chase đã tuyển dụng con gái ông là Wen Ruchun, có thể là nhằm giành được những hợp đồng béo bở tại Trung Quốc.

Theo tờ báo trên, Ngân hàng này với chính sách tuyển mộ người thân của các lãnh đạo Bắc Kinh, từng bị chính quyền Mỹ điều tra, đã chi 1,8 triệu đô la cho công ty tư vấn của con gái ông Ôn Gia Bảo từ 2006 đến 2008. Tài liệu của ICIJ hôm nay cho thấy cách thức bà Wen Ruchun đã xóa dấu vết liên hệ giữa công ty của bà và người cha, sử dụng tên giả là Lily Chang.

Cũng theo ICIJ, đến 90% khách hàng Hoa lục đã lập các công ty tại quần đảo Virgin thuộc Anh để trốn thuế, 7% tại quần đảo Samoa, 3% còn lại tại các thiên đường thuế khóa khác.

Hôm nay phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Tần Cương đã cho rằng : « Logic các bài viết của ICIJ là không thuyết phục, đặt ra dấu hỏi về động cơ của họ ».

‘Chiêu thức về nhân quyền của Hà Nội’

‘Chiêu thức về nhân quyền của Hà Nội’

Vũ Quí Hạo Nhiên

Viết cho BBC từ Little Saigon, California

Thứ bảy, 18 tháng 1, 2014

Wikileaks

Điện văn của Tòa đại sứ Mỹ tiết lộ ‘mánh khóe’ của VN, theo Wikileaks.

Bảy tổ chức tranh đấu Việt Nam đang trên đường tới Geneva để cố gắng truyền đạt thông tin về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam tới các nước và các tổ chức quốc tế, nhân dịp sự kiện UPR hay Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát.

UPR, viết tắt của Universal Period Review, là kỳ kiểm điểm diễn ra 4 năm một lần để Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc kiểm điểm tình trạng nhân quyền của các nước. Tất cả các nước hội viên LHQ đều phải qua UPR.

Các tổ chức người Việt Nam đang trên đường tới Geneva để tổ chức một Ngày Việt Nam bên lề buổi điều trần UPR, nhưng ngay cả cuộc họp này cũng chỉ là một phần của cả quá trình UPR.

Về phần tài liệu, UPR dưa trên 3 tài liệu chính, theo trang web Hội đồng Nhân quyền: Báo cáo của nước đang được kiểm điểm; báo cáo của Cao ủy Nhân quyền LHQ; và báo cáo do Văn phòng Cao ủy thu thập từ các nguồn thứ ba như các NGO.

Về phần điều trần, các nước sẽ cùng góp ý về tình trạng nhân quyền trong một phiên họp kéo dài 3 tiếng rưỡi, dưới sự chủ tọa của một nhóm 3 nước được gọi là ‘troika.’ Đây là buổi điều trần dự trù diễn ra tại Geneva ngày 5 tháng 2 tới đây để thảo luận về Việt Nam.

“Trước hết là có bản báo cáo tình hình nhân quyền của Việt Nam trong vòng 4 năm qua, trong đó sẽ chia ra 4 phần, có thể nhiều hơn, đó là sự vi phạm tự do ngôn luận, sự vi phạm tự do tôn giáo, sự vi phạm về tự do lập hội, biểu tình, và một phần nữa là sự bắt giữ tùy tiện và hành xử tàn bạo, thô bạo với tù nhân”

Nhà báo tự do Đoan Trang

Báo cáo phi chính phủ

Việc góp tài liệu, một bản báo cáo đứng tên chung các tổ chức Việt Nam như VOICE, Con Đường Việt Nam, Dân Làm Báo, cùng với tổ chức Freedom House, đã được nộp cho Cao ủy Nhân quyền.

Blogger Đoan Trang, một tác giả chính của báo cáo này, nói ‘tài liệu thì không thiếu.’ Cô cho biết chi biết:

‘Trước hết là có bản báo cáo tình hình nhân quyền của Việt Nam trong vòng 4 năm qua, trong đó sẽ chia ra 4 phần, có thể nhiều hơn, đó là sự vi phạm tự do ngôn luận, sự vi phạm tự do tôn giáo, sự vi phạm về tự do lập hội, biểu tình, và một phần nữa là sự bắt giữ tùy tiện và hành xử tàn bạo, thô bạo với tù nhân.’

Ngoài ra, cô nói thêm, ‘có rất nhiều báo cáo khác đi kèm báo cáo chính đó, ví dụ báo cáo của riêng năm 2013 có rất nhiều những vụ vi phạm nhân quyền, như các bloggers bị ném mắm tôm trong Ngày Quốc tế Nhân quyền.’

Cha mẹ các tù nhân chính trị

Một nhóm cha mẹ các tù nhân chính trị ở VN ra nước ngoài năm nay để dự điều trần và vận động cho con cái.

Đó là phần tài liệu. Nhưng còn phần điều trần thì sao?

Tài liệu mật của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, bị Wikileaks tiết lộ, cho thấy những điều mà Phó Đại sứ Mỹ Virginia E. Palmer tại Hà Nội gọi là ‘chiêu thức’ (nguyên văn ‘manipulation’) của Việt Nam để làm lệch lạc kết quả UPR, mà người cầm đầu chính là ông Phạm Bình Minh, khi đó là Thứ trưởng Ngoại giao và nay là Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao.

‘Chiêu thức’ năm 2009

Năm 2009 là lần đầu tiên Hội đồng Nhân quyền thực hiện UPR đối với Việt Nam, và năm nay là lần thứ nhì. Trong vòng UPR năm 2009, Canada là một trong 3 nước ‘troika’ (cùng với Nhật và Burkina Faso). Một nhân vật chính trong phái đoán Canada là Tham tán Chính trị Robert Burley thuộc Đại sứ quán Canada ở Hà Nội.

Tham tán chính trị của Mỹ đã gặp ông Burley, và báo cáo về cuộc gặp gỡ này đã được ghi lại trong tài liệu của Phó Đại sứ Palmer bị Wikileaks tiết lộ. Bản điện văn gởi về Bộ Ngoại giao đề ngày 5-6-2009 và được Wikileaks đánh số ký hiệu 09HANOI520.

Tham tán Burley miêu tả mức độ vận động của đoàn Việt Nam là ‘xưa nay chưa từng thấy.’ Mức độ vận động của Việt Nam lên tới mức một số nước khiếu nại với Ban Thư Ký của Hội đồng Nhân quyền.

“Tham tán Burley miêu tả mức độ vận động của đoàn Việt Nam là ‘xưa nay chưa từng thấy.’ Mức độ vận động của Việt Nam lên tới mức một số nước khiếu nại với Ban Thư Ký của Hội đồng Nhân quyền”

Burley cho phía Mỹ biết, phái đoàn Việt Nam vì biết thời gian có hạn, nên cố tình mời thật nhiều các quốc gia thân thiện để điều trần, át đi các nước khác.

Việt Nam còn cố tình thuyết phục thay đổi báo cáo cuối cùng; họ chọn mẫu báo cáo mà những đề nghị nào Việt Nam đồng ý thì được liệt kê hai lần, trong khi những đề nghị nào Việt Nam không đồng ý thì rút bớt lại.

Điều này bóp méo con số và giúp Thứ trưởng Minh trong cuộc họp báo về UPR nhấn mạnh được là ‘Việt Nam chấp nhận 93 trong 123 đề nghị được đưa ra và chỉ bác bỏ 20 đề nghị (trong đó có 4 là của Hoa Kỳ).’

‘Sắp xếp điều trần’

Việt Nam biết trước là chỉ có thời gian cho 60 nước điều trần.

Vì vậy, một phái đoàn hùng hậu được Việt Nam đưa tới, mà theo chính Thứ trưởng Minh nói là có tới 29 người, gồm ‘22 người đến từ Hà Nội và từ 11 bộ khác nhau.’

‘Bốn tiếng trước giờ họp bắt đầu, Việt Nam đã cho người tháp tùng từng quốc gia thân thiện với họ như Zimbabwe, Venezuela, Lào, Cuba, Trung Quốc, Miến Điện, Nga, Iran, Syria, Belarus và các nước khác, đứng xếp hàng để điều trần.’

Ngoài ra, ‘phái đoàn Việt Nam còn cho người đứng ngay bên cạnh hàng, để đánh dấu danh sách các nước mà, Burley đoán, đã đồng ý sẽ điều trần có lợi cho Việt Nam.’

Ông Phạm Bình Minh

Điện văn của sứ quán Hoa Kỳ nói ông Phạm Bình Minh có vai trò tích cực trong các động thái vận động.

Phía Việt Nam tiếp tục nhét phe mình vào buổi điều trần cho tới phút chót.

‘Khi hàng kéo dài tới khoảng 45 nước, đoàn Việt Nam bắt đầu thúc đẩy hết sức để các nước còn lại trong danh sách của họ nằm trong số 60 nước.’

‘Gây thêm áp lực’

Không chỉ làm lệch lạc buổi điều trần tại Geneva, Việt Nam còn gây áp lực lên ngoại giao đoàn tại Hà Nội để gây ảnh hưởng.

Việt Nam vận động và thuyết phục các nước giảm nhẹ lời lẽ trong các đề nghị cải thiện nhân quyền.

‘Một số nước đồng ý (Burley nhắc tới Úc và Thụy Sĩ), trong khi một số nước khác (Canada và Hoa Kỳ) thì không.’

Bộ Ngoại giao triệu tập Đại sứ Thụy Điển hai lần, vì nước này đặt câu hỏi hóc búa cho đoàn Việt Nam.

Những phái đoàn nào chỉ trích nhân quyền ở Việt Nam, như New Zealand, Phần Lan, Canada, thì Thứ trưởng Minh gọi họ là không ‘khách quan.’

Hiệu ứng ngược

“Mức độ tự biện hộ của Việt Nam cho thấy (ít nhất) Bộ Ngoại giao quan tâm tới những gì các nước khác nói về lối hành xử nhân quyền của Việt Nam”

Phó Đại sứ Mỹ Palmer

Nhưng không phải mọi chuyện đều được như ý của Việt Nam.

Chính vì chọn loại mẫu báo cáo làm nhân đôi số đề nghị Việt Nam đồng ý, mà lần đầu tiên danh tánh cụ thể các tù nhân lương tâm được đưa vào báo cáo.

Việt Nam đã khiếu nại với Ban Thư ký của Hội đồng Nhân quyền.

Thế nhưng cuối cùng thì chính vì Việt Nam đã chọn loại mẫu báo cáo này, nên tên của Linh mục Nguyễn Văn Lý và hai luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân được đưa vào báo cáo cuối cùng, một việc làm ít thấy trong một báo cáo UPR.

Tuy rằng áp lực và mánh khóe ngoại giao giúp Việt Nam có được một báo cáo UPR vừa ý hơn đối với họ, Phó Đại sứ Palmer ghi nhận là khi Việt Nam dồn rất nhiều nỗ lực vào việc này thì ‘Mức độ tự biện hộ của Việt Nam cho thấy (ít nhất) Bộ Ngoại giao quan tâm tới những gì các nước khác nói về lối hành xử nhân quyền của Việt Nam.’

Triệu Tử Dương vẫn còn gây cảm hứng

Triệu Tử Dương vẫn còn gây cảm hứng

Juliana Liu

BBC News, từ Hong Kong

Thứ năm, 16 tháng 1, 2014

Ông Triệu Tử Dương

Ông Triệu Tử Dương từng đảm bảo với sinh viên về dân chủ ở Hong Kong

Ở Hong Kong, lãnh thổ bán tự trị thuộc Trung Quốc nhưng có hệ thống luật pháp riêng, đang diễn ra một cuộc chiến ồn ào và công khai về tương lai của phổ thông đầu phiếu.

Lần đầu tiên, các cử tri đang kỳ vọng có quyền tự bầu chọn người làm chức chủ tịch đặc khu hành chính, chức vụ cao nhất của thành phố, vào năm 2017.

Nhưng gần đây, giới chức Trung Quốc đề nghị rằng chỉ một người nào đó trung thành với chính quyền Bắc Kinh mới được lãnh đạo Hong Kong.

Nhiều nhà dân chủ của thành phố tin rằng đó là một dấu hiệu cho thấy lãnh đạo của Đảng Cộng sản hiện nay sẽ không bao giờ cho phép có nền dân chủ thực sự trên đất Trung Quốc.

Chiến dịch cải cách chính trị của các nhà dân chủ được thúc đẩy từ việc phát hiện một lá thư từ lâu của cựu Thủ tướng Triệu Tử Dương.

Liên đoàn Sinh viên Đại học Hong Kong vừa tìm được một bức thư, trước đây được coi là đã thất lạc, do ông Triệu Tử Dương gửi sinh viên vào tháng 5/1984.

Vào thời điểm đó, Bắc Kinh và London đang đàm phán về tương lai của Hong Kong, khi đó còn là thuộc địa của Vương quốc Anh.

“Với bức thư vừa được tìm lại, ông Triệu như đã lên tiếng từ nấm mồ ở bên kia thế giới và hậu thuẫn phong trào dân chủ hôm nay của Hong Kong”

Hai bên chỉ còn cách vài tháng trước ngày ký Tuyên bố chung Trung – Anh, một dạng thức “giải quyết ly hôn”, văn bản phác thảo các điều khoản xác định cách thức trả Hong Kong trở lại để Trung Quốc cai quản.

Giới sinh viên vào thời điểm ấy đã viết thư cho ông Triệu hỏi về tương lai của phổ thông đầu phiếu ở Hong Kong.

Với ngôn ngữ đơn giản đời thường, ông Triệu Tử Dương đã phúc đáp, nói rằng bảo vệ quyền dân chủ của nhân dân là một nguyên tắc cơ bản của Chính phủ.

Ông đảm bảo với các sinh viên rằng sẽ hưởng chế độ dân chủ ở Hong Kong.

‘Truyền cảm hứng’

Thông điệp này đã truyền cảm hứng cho các nhà hoạt động trẻ khi đó cũng như truyền cảm hứng cho thế hệ mới bây giờ, theo Benny Cai (Đái Diệu Đình), một cựu lãnh đạo sinh viên.

Trong một cách thức nào đó, cuộc đời của ông Benny Cai đã không thay đổi đáng kể trong ba thập niên qua.

Người hoạt động dân chủ ở Hong Kong

Ba thập niên đã qua, người Hong Kong vẫn tiếp tục tìm kiếm dân chủ thực sự.

Ông vẫn còn ở Đại học Hong Kong nhưng nay là giáo sư và tiếp tục kêu gọi cải cách dân chủ.

Ông Benny Cai tổ chức một chiến dịch bất tuân dân sự, gọi là Chiếm khu Trung tâm (Occupy Central), dự định kêu gọi các cử tri chặn các đường phố của khu tài chính Hong Kong để đấu tranh đòi có phổ thông đầu phiếu thực sự.

Trong chiến dịch này, nhiều người thấy có những được dư âm, đồng vọng từ những người biểu tình vì lý tưởng ở Thiên An Môn hồi năm 1989.

Chính ông Triệu Tử Dương, với một chiếc loa trên tay và ngân ngấn nước mắt, đã yêu cầu sinh viên giải tán.

Nhưng tất nhiên, ông đã không thể ngăn chặn được cuộc đàn áp bạo lực sau đó.

Sau khi thất bại trong một cuộc đấu tranh quyền lực với nhiều đối thủ cứng rắn, ông Triệu đã bị quản thúc tại gia trong suốt 15 năm cuối đời.

Với bức thư vừa được tìm lại, ông Triệu như đã lên tiếng từ bên kia thế giới và hậu thuẫn phong trào dân chủ hôm nay của Hong Kong.

‘Tình riêng tổng thống Pháp đã hai năm’

‘Tình riêng tổng thống Pháp đã hai năm’

Thứ sáu, 17 tháng 1, 2014

Tạp chí ‘tin đồn’ Closer của Pháp lại vừa đưa tin nói tổng thống Francois Hollande đã có quan hệ bí mật với diễn viên Julie Gayet được hai năm.

Tạp chí này cũng cho in thêm ảnh chụp chung hai người.

Nữ diễn viên Gayet tuyên bố đang kiện báo Closer về tội xâm phạm riêng tư, đòi bồi thường 50.000 euro và 4.000 euro chi phí luật sư từ tờ Closer.

Nếu bà thắng kiện, Closer sẽ phải đăng phán quyết của tòa trên trang bìa, theo AFP.

Bạn gái chính thức của tổng thống Pháp, bà Valerie Trierweiler, vẫn đang được điều trị sau khi nhập viện do biết tin về cáo buộc tình ái hồi tuần trước.

Trong bản mới nhất này, Closer nói tổng thống Pháp có một căn hộ khác ở phía Tây Paris để gặp gỡ người tình 41 tuổi.

Tạp chí cho rằng đôi tình nhân cũng bên nhau ở miền nam nước Pháp vào một số cuối tuần, và rằng ông Hollande viện cớ để tránh đi nghỉ với bà Trierweiler ở Hy Lạp vào năm ngoái, để đi gặp cử trị ở Correze với bà Gayet.

Tạp chí Closer cáo buộc tổng thống và bà Gayet đã có “chuyện tình đầy sóng gió” trong suốt hai năm – trong khi và sau chiến dịch tranh cử của ông.

‘Thời điểm khó khăn’

Ông Hollande, 59 tuổi, nói với các phóng viên vào hôm thứ Ba rằng ông đang trong “thời điểm khó khăn” của cuộc sống nhưng từ chối bình luận về bản tin trên Closer, với lý do “chuyện riêng tư cần được xử lý một cách riêng tư”.

Ông cũng không xác nhận liệu bà Trierweiler, 48 tuổi, còn là Đệ nhất phu nhân trước chuyến thăm Hoa Kỳ vào tháng Hai tới hay không.

“… các bức ảnh ông Hollande đội mũ bảo hiểm rời căn hộ của người tình khiến ông ta trông ngớ ngẩn quá.”

Cựu Tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy

Thứ Sáu tuần trước Closer đã đăng tường thuật dài bảy trang về cáo buộc tình ái mà ông Hollande không bác bỏ.

Các bức hình trên tạp chí này cho thấy một người đàn ông đi xe máy, đội mũ bảo hiểm, được tin là ông Hollande, tới một căn hộ gần Điện Elysee. Bà Gayet xuất hiện tại chính tòa nhà này trong một bức ảnh khác.

Dư luận Pháp không thấy sôi nổi bàn tán về cáo buộc tình ái này.

Tuy nhiên cựu Tổng thống Nicolas Sarkozy được tin đã cười khẩy khi nghe kể về các khó khăn của người từng thắng ông trong cuộc bầu cử 2012.

Ông Sarkozy được tuần báo trào phúng Le Canard Enchaine dẫn lời nói: “Khi ông là tổng thống nước Cộng hòa Pháp thì ông phải nhận thức được nguy cơ bị bẽ mặt và các bức ảnh ông Hollande đội mũ bảo hiểm rời căn hộ của người tình khiến ông ta trông ngớ ngẩn quá”.

Nhiều người cho rằng ông Sarkozy sẽ tái ứng cử năm 2017 và có thể sẽ lại phải đương đầu với ông Hollande.

Thái Lan: Huy động cảnh sát bắt giữ lãnh đạo phong trào biểu tình

Thái Lan: Huy động cảnh sát bắt giữ lãnh đạo phong trào biểu tình

Lãnh đạo đối lập Suthep Thaugsuban (T) phát biểu trước các ủng hộ viên trong cuộc biểu tình tại Bangkok, Thái Lan, 15/01/2014

Lãnh đạo đối lập Suthep Thaugsuban (T) phát biểu trước các ủng hộ viên trong cuộc biểu tình tại Bangkok, Thái Lan, 15/01/2014

REUTERS/Chaiwat Subprasom

Thanh Hà

RFI

Tiếp người đứng đầu ngành cảnh sát quốc gia vào hôm nay (16/01/2014) Phó Thủ tướng Thái Lan kêu gọi cảnh sát bắt giữ lãnh đạo phong trào biểu tình, ông Suthep Thaugsuban. Phong trào đối lập Thái Lan bắt đầu hụt hơi. Người biểu tình dọa bắt giữ Thủ tướng Yingluck Shinawatra.

Phó Thủ tướng Surapong Tovichakchaikum tuyên bố: « Bắt ông Suthep là nhiệm vụ của ngành cảnh sát, người đang bị truy tố vì tội kích động quần chúng nổi dậy ». Lãnh đạo phong trào chống chính phủ, cựu Phó Thủ tướng Suthep Thaugsuban luôn được khoảng 40 cận vệ bao quanh. Đến nay, cảnh sát Thái Lan chưa câu lưu người đã liên tục dẫn đầu các đợt biểu tình làm tê liệt một phần thủ đô Bangkok. Một số nhà quan sát cho rằng, cảnh sát chưa dám đụng tới ông Suthep do ông này được phe Hoàng gia ngầm ủng hộ và ít có khả năng ông Suthep Thaugsuban bị bắt giam.

Về phần Thủ tướng Thái Lan, bà Yingluck Shinawatra không chỉ bị phe biểu tình dọa bắt giữ. Bà còn đang lấn cấn về một thủ tục pháp lý. Cũng hôm nay, ủy ban chống tham nhũng ra phán quyết xem chương trình trợ giúp nông dân Thái Lan của chính phủ Yingluck có hợp pháp hay không.

Đối lập Thái Lan luôn đòi Thủ tướng Yingluck, em gái của Thủ tướng bị lật đổ Thaksin Shinawatra, từ chức và muốn gạt hẳn gia đình Shinawatra ra khỏi quyền lực. Nhượng bộ của phía chính quyền thông báo tổ chức bầu cử Quốc hội trước thời hạn không thỏa mãn đòi hỏi của phe đối lập.

Cảnh sát Thái Lan cho biết phong trào đối lập chiếm đóng thủ đô Bangkok đang hụt hơi. Hôm nay (16/01/2014) chỉ còn có khoảng 7.000 người tham gia các cuộc xuống đường. Con số này giảm đi nhiều so với tối hôm qua (23.000 người).

 

Một lòng hay hai lòng?

Một lòng hay hai lòng?

Đinh Kim Phúc gửi RFA
2014-01-15

035_pau705177_07-305.jpg

Tàu đánh cá Trung Quốc neo đậu tại một bến cảng ở thành phố Ôn Lĩnh ngày 16-09-2012.

AFP

Vi phạm trắng trợn UNCLOS 1982

Mới đây, theo tờ The Washington Free Beacon ngày 7/1/2014 cho biết Trung Quốc đã ra lệnh cho các tàu đánh bắt cá nước ngoài phải có sự chấp thuận của chính quyền địa phương trước khi đánh bắt cá hoặc khảo sát ở 2/3 khu vực trên Biển Đông, Lệnh mới đã có hiệu lực ngày 1 tháng 1 năm 2014 sau khi được các nhà chức trách chính quyền tỉnh Hải Nam ban hành hồi cuối tháng 11.

Theo đó, các tàu vi phạm quy định lệnh đánh bắt cá sẽ bị buộc rời khỏi khu vực, thủy sản đánh bắt được sẽ bị tịch thu và phải đối mặt với khoản tiền phạt lên đến 82.600 Mỹ kim. Trong một số trường hợp, các tàu đánh cá có thể bị tịch thu và thủy thủ đoàn bị truy tố theo luật pháp Trung Quốc.

Thực ra những lời tuyên bố của phía Trung Quốc không có gì mới.

Vào tháng 2-1992 Trung Quốc đặt ra “Luật về lãnh hải và vùng nước tiếp giáp của nước CHND Trung Hoa” (Luật lãnh hải), đây chỉ là cụ thể hóa “Tuyên bố của Chính phủ Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về Lãnh hải (Ðược thông qua trong kỳ họp thứ 100 của Ban Thường vụ Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc ngày 4 tháng 9 năm 1958).

“Luật về lãnh hải và vùng nước tiếp giáp của nước CHND Trung Hoa” gồm 17 điều. Biên độ lãnh hải theo luật này áp dụng “12 hải lý tính từ đường bờ biển cơ bản (Điều 3). Hơn luật lãnh hải này còn qui định phạm vi lãnh hải của Trung Quốc bao gồm cả vùng biển tiếp giáp với nội thủy và lãnh thổ trên đất liền” Điều 2 về lãnh thổ trên đất liền xác định “tất cả đại lục Trung Quốc, các đảo ven biển, Đài Loan và các đảo phụ thuộc bao gồm đảo Điếu Ngư (Senkaku của Nhật Bản), quần đảo Bành Hồ, các quần đảo Đông Sa, Tây Sa (Hoàng Sa của Việt Nam), Trung Sa, Nam Sa (Trường Sa của Việt Nam) và kể cả các đảo nhỏ khác có tên gọi Trung Quốc để khẳng định phạm vi chủ quyền của Trung Quốc.

Điểm đáng lưu ý là Điều 14 cho rằng “Trung Quốc có quyền truy đuổi tàu bè nước ngoài vi phạm luật pháp Trung Quốc” và “giữ quyền truy đuổi ở vùng biển nằm ngoài lãnh hải Trung Quốc” việc truy đuổi được thực hiện bởi những lực lượng quân sự như tàu chiến, máy bay của quân đội hay tàu bè, máy bay được chính phủ trao quyền chấp hành công vụ”.

Như vậy, chúng ta đã thấy rõ rằng Luật này đã vi phạm trắng trợn những gì Trung Quốc đã cam kết quốc tế trong lần ký kết Công ước quốc tế về biển của LHQ (UNCLOS) vào năm 1982.

Tất cả những căn cứ trên đã cho thấy rằng tư tưởng “Chủ quyền thuộc ngã” của Trung Quốc trên biển Đông là không thay đổi, cho nên những ai tin tưởng vào thiện chí của Trung Quốc đều là ảo tưởng.

035_pau705177_01-250.jpg

Tàu đánh cá của ngư dân Trung Quốc neo đậu tại một bến cảng ở thành phố Ôn Lĩnh, phía đông của Trung Quốc ngày 16 tháng 9 năm 2012. AFP PHOTO.

Cũng cần nhắc lại rằng, trong một khía cạnh khác, bên cạnh những áp đặt phi lý và đe dọa sử dụng vũ lực trên Biển Đông, Trung Quốc thường đưa ra luận điểm “gác tranh chấp, cùng khai thác” là một chủ trương nghe qua có vẻ hòa hoãn nhưng thực chất đây là một xu thế tấn công trên bàn đàm phán trong khi chờ “điều kiện chín muồi” để sử dụng bạo lực. Các chuyên gia về Trung Quốc ở Nhật Bản phân tích “Trung Quốc một mặt chủ trương “giải quyết hòa bình” cuộc tranh chấp nhưng mặt khác lại củng cố chiếm cứ bằng sức mạnh quân sự, cố chấp đàm phán song phương với nước có yêu sách về chủ quyền, phản đối việc giải quyết bằng thương lượng đa phương. Mặt khác Trung Quốc vừa đưa ra chủ trương “cùng nhau khai thác” tài nguyên đáy biển, “gác lại” vấn đề lãnh thổ với tiền đề là Hoàng Sa và Trường Sa và các đảo nhỏ, dãy đá ngầm khác là của Trung Quốc, lập trường xem biển Đông, là vùng biển “mang tính lịch sử”, chủ trương “giải quyết hòa bình” để “cùng khai thác” bằng cách “gác lại” nhưng chính Trung Quốc là nước thực quyền chi phối các quần đảo này”.

Vì vậy, nếu chấp nhận đàm phán với Trung Quốc là lọt bẫy của Trung Quốc, thừa nhận  một tiền đề là Trung Quốc có chủ quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa, một cái lưới mà Đặng Tiểu Bình từng sử dụng khi đàm phán về chủ quyền đảo Senkaku với Nhật Bản khi bình thường hóa quan hệ Trung-Nhật. Vấn đề Hoàng Sa bị Trung Quốc chiếm cứ tháng 1-1974 hay 7 đảo thuộc quần đảo Trường Sa đã bị chiếm đóng năm 1988 mới là vấn đề Việt Nam cần thương lượng để đòi phía Trung Quốc trao trả vì đây là chiếm cứ trái phép, xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của nước CHXNCN Việt Nam chứ không thể đánh tráo bằng cụm từ “vấn đề do lịch sử” để lại theo chủ trương của nhà cầm quyền Trung Quốc.

Những người đồng chí, anh em

Thử hỏi Việt Nam đã có bao giờ mang quân sang gây hấn, hay tàu chiến của Hải quân Việt Nam bắt bớ, đánh đập và đòi tiền chuộc ngư dân Trung Quốc bao giờ chưa? Thế mà những người đồng chí, anh em đó đã làm như vậy, thường xuyên hù dọa, nạt nộ… thì người dân bình thường như chúng tôi sẽ phải hiểu như thế nào?

Thiết tưởng trong thế trận quốc phòng toàn dân, ngoài vấn đề xây dựng ý thức bảo vệ lãnh thổ và biển đảo, cần có sách lược và lộ trình lâu dài, từng bước bền bĩ  để biến cái “không thể tranh cãi” trở thành điều “có thể thương lượng được” với phía bạn trong việc trao trả những gì vốn là của dân tộc Việt Nam trong ôn hòa theo đúng “phương châm 16 chữ” và “tinh thần 4 tốt” mà lãnh đạo cao nhất của nhà nước Trung Quốc cam kết vì đây cũng là chỗ dựa để chúng ta có thể đặt lại vấn đề chủ quyền biển đảo một cách sòng phẳng và tĩnh táo. Chưa bao giờ trí tuệ và bản lĩnh của người Việt Nam đứng trước thử thách tuy vô cùng khó khăn tưởng chừng như không thể, nhưng dù muốn hay không, con người Việt Nam hôm nay phải gánh vác vai trò lịch sử đó.

Chúng ta không thể hô hào mãi khẩu hiệu “Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam” mà nên kết hợp thành một cuộc vận động quốc tế đòi trao trả Hoàng Sa-Trường Sa trong hoạt động đối ngoại, là một chủ đề trọng tâm trong những cuộc tiếp xúc để củng cố và nâng cao hợp tác song phương và đa phương ở tầm cao chiến lược trong khu vực và trên phạm vi toàn cầu. Thế giới phẳng ngày nay đã cung cấp cho Việt Nam một phương tiện để quảng bá những vấn đề cần được phổ biến ra bên ngoài trong thế chủ động, vấn đề còn lại là liệu chúng ta có lợi dụng được nó, phát huy tác dụng hổ trợ tích cực này được đến đâu mà thôi.

Trộm nghĩ nếu giữa hai nước Việt-Trung không tồn tại cái gọi là “vấn đề do lịch sử để lại” thì mối quan hệ này tốt đẹp biết bao, khả năng hợp tác toàn diện và chiến lược sẽ đưa Việt Nam lẫn Trung Quốc lên một tầm cao tương xứng với lòng tri ân và sự ngưỡng mộ, tin cậy và tôn trọng lẫn nhau của nhân dân hai nước thay vì kích động lòng “hãnh tiến dân tộc” Đại Hán mà một số người nào đó đang rắp tâm theo đuổi. Phải chăng đó là một quan hệ hài hòa, công bằng, bình đẳng đem lại sự phồn vinh lâu bền cho cả hai dân tộc chúng ta.

Trong Thông điệp năm mới 2014 đầu tiên trên cương vị Chủ tịch nước Trung Quốc, ông Tập Cận Bình một lần nữa nhấn mạnh “giấc mơ Trung Quốc”, khẩu hiệu mà ông đã nêu lên trong bài diễn văn đầu tiên sau khi trở thành nguyên thủ đất nước đông dân nhất thế giới “… Chúng ta, toàn thể người dân Trung Quốc đang tìm cách hiện thực hóa giấc mơ Trung Quốc, một sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa, cũng mong cho giấc mơ của nhân dân tất cả các nước trở thành hiện thực”.

Lãnh đạo Trung Quốc mong muốn đưa quốc gia của họ trở thành một cường quốc về kinh tế và quân sự, trước hết là số một châu Á, sau đó nhanh chóng vươn ra Thái Bình Dương, và giấc mơ sẽ thành hiện thực khi Trung Quốc thay thế Mỹ trở thành cường quốc số một trên thế giới.

Để thực hiện tham vọng vươn ra đại dương, ngoài việc khuấy động vùng Biển Hoa Đông, Bắc Kinh ngày càng nỗ lực hiện thực hóa “Đường lưỡi bò”, nhằm khẳng định chủ quyền phi lý và phi pháp của họ đối với vùng Biển Đông. Và để thực hiện được điều này, Trung Quốc không ngần ngại dư luận và luật pháp quốc tế, mang sức mạnh của nước lớn tranh giành với các nước láng giềng bé nhỏ: đưa ra vùng cấm đánh bắt trên Biển Đông, vùng cấm hoạt động hàng hải trên hải phận Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam, đưa tàu Hải giám, Ngư chính của Trung Quốc (thực chất là tàu quân sự trá hình) tấn công xua đuổi các tàu cá của ngư dân Việt Nam hoạt động trên vùng truyền thống thuộc chủ quyền của mình bằng các cách thức mà “trời không dung đất không tha”.

Nhưng, như Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc Nguyễn Văn Thơ đã phát biểu: “Phát triển quan hệ hữu nghị, tăng cường hợp tác toàn diện với Trung Quốc, chúng ta không hai  lòng, đấy là lợi ích của nhân dân”.

Trung Quốc có nghe ta không? Thưa ông Đại sứ?

Đinh Kim Phúc,

15/01/2014

Trung Quốc bắt tàu cá nước ngoài phải xin phép khi vào Biển Đông

Trung Quốc bắt tàu cá nước ngoài phải xin phép khi vào Biển Đông

Bản đồ Biển Đông

Bản đồ Biển Đông

Trọng Nghĩa

RFI

Qua một hành động bị gọi là « leo thang » trong chiến lược độc chiếm Biển Đông, Trung Quốc vừa loan báo hai quyết định song song : Tăng cường quyền hạn cảnh sát của họ tại vùng Biển Đông, và bắt buộc tàu đánh cá nước ngoài phải xin phép khi vào hoạt động bên trong vùng biển mà Bắc Kinh nhận là của mình. Quyết định do tỉnh Hải Nam ban hành – có hiệu lực từ ngày 01/01/2014 – gây quan ngại vì bị đánh giá là một hành vi khiêu khích mới nhắm vào các láng giềng đang bị Trung Quốc tranh chấp chủ quyền tại khu vực Biển Đông.

Theo hãng thông tấn Mỹ AP, các quy định mới của Trung Quốc yêu cầu tàu thuyền nước ngoài phải xin phép khi đi vào đánh bắt cá hoặc khảo sát trong vùng biển do tỉnh Hải Nam quản lý. Được tỉnh này thông qua vào cuối tháng 11/2013, các quy định mới chỉ nói chung chung là đơn xin phép phải được gởi đến các « ban ngành có liên quan » của chính quyền Trung Quốc.

Một dấu hiệu cho thấy là Trung Quốc có thái độ ngày càng lấn lướt : Luật của họ cho phép tịch thu không chỉ sản lượng mà ngư dân nước ngoài đánh bắt được, cũng như thiết bị trên tàu bị chặn bắt, mà còn nâng mức tiền phạt người vi phạm lên thành 500.000 nhân dân tệ (tương đương với 83.000 đô la).

Vấn đề là trên nguyên tắc, tỉnh đảo Hải Nam lại là địa phương được Bắc Kinh trao quyền quản lý hầu như toàn bộ vùng Biển Đông mà Trung Quốc cho là thuộc chủ quyền của họ, nằm bên trong tấm bản đồ hình lưỡi bò được chính thức công bố vào năm 2009.

Tính ra, vùng biển mà Trung Quốc muốn độc chiếm trải rộng trên hai triệu km vuông của vùng Biển Đông, bao gồm các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và một số nơi khác tranh chấp với Việt Nam, Philippines, Malaysia, Brunei, Đài Loan. Đơn vị hành chánh trực tiếp « điều hành » Biển Đông là thành phố Tam Sa mà Bắc Kinh đặt trụ sở ngay trên đảo Phú Lâm, thuộc quần đảo Hoàng Sa, đã bị Trung Quốc chiếm đoạt từ tay Việt Nam vào năm 1974.

Như để phô trương uy lực dằn mặt các láng giềng, hôm 01/01/2014, vào đúng ngày các quy định kể trên có hiệu lực, chính quyền Tam Sa đã tổ chức một cuộc tập trận chung, huy động 14 chiếc tàu và 190 người thuộc các đơn vị biên phòng và các cơ quan thực thi pháp luật khác nhau.

Truyền thông Trung Quốc đã dẫn lời một quan chức cho biết cuộc tập trận đã xử lý một số kịch bản nhằm đối phó với tình « tàu cá nước ngoài vi phạm tràn lan » luật lệ của Trung Quốc.

Đối với hãng tin Mỹ AP, các quy định mới trên đây là một động thái mới nhằm áp đặt chủ quyền của Trung Quốc tại toàn bộ các vùng đang tranh chấp. Quyết định này đã nối tiếp theo thông báo cuối tháng 11/2013, áp đặt vùng phòng không mới trên Biển Hoa Đông, bao trùm lên vùng quần đảo Senkaku/Điếu Ngư đang tranh chấp với Nhật Bản.

Nếu tại Biển Đông, tàu đánh cá ngoại quốc đi vào bên trong đường lưỡi bò phải xin phép Trung Quốc, thì tại vùng Hoa Đông, máy bay nước ngoài khi đi qua khu vực vùng phòng không đó, cũng phải báo trước cho Bắc Kinh.

 

Lễ Độc lập : Miến Điện ân xá hơn 13.000 tù nhân

Lễ Độc lập : Miến Điện ân xá hơn 13.000 tù nhân

Tù nhân rời trại giam Insein : Các nguồn tin độc lập chưa xác định được số lượng tù chính trị được ân xá.- Reuters

Tù nhân rời trại giam Insein : Các nguồn tin độc lập chưa xác định được số lượng tù chính trị được ân xá.- Reuters

Trọng Nghĩa

RFI

Nhật báo Anh ngữ New Light of Myanmar, cơ quan ngôn luận chính thức của chính quyền Miến Điện, vào hôm qua, 06/01/2014 cho biết : Tổng thống Thein Sein hôm 02/01/2014 vừa qua đã ký một lệnh ân xá mới liên quan đến 13.274 tù nhân.

Quyết định đại ân xá trên đây được ban hành một hôm trước ngày Miến Điện kỷ niệm 66 năm ngày giành được độc lập vào năm 1948. Tuy nhiên, chưa biết là có bao nhiều tù chính trị được trả tự do nhân đợt ân xá mới đó.

Theo ghi nhận của hãng tin Anh Reuters, thông tin do nhật báo chính thức Miến Điện đưa ra chưa thể được kiểm chứng bằng các nguồn độc lập, nhất là không xác định được số lượng tù nhân lương tâm được hưởng lệnh ân xá.

Vào tuần trước, Hiệp hội Hỗ trợ Tù nhân Chính trị Miến Điện, một tổ chức có đại diện trong ủy ban do chính quyền thiết lập để xét duyệt các trường hợp tù nhân chính trị, đã cho biết là khoảng 230 tù nhân trong diện này có thể được trả tự do trong khuôn khổ lệnh ân xá mới.

Trong thời gian qua, mà gần đây nhất là vào những ngày cuối năm 2013, đã có hàng trăm tù nhân vì chính kiến tại Miến Điện được rời khỏi nhà tù. Trả tự do cho toàn bộ các tù chính trị là một trong những cam kết của Tổng thống Miến Điện Thein Sein với cộng đồng quốc tế, mà cụ thể là nhân chuyến công du đầu tiên của ông đến Anh Quốc vào tháng 7 năm 2013.

Các quyết định thả tù nhân chính trị, cùng với một loạt các biện pháp cải tổ khác do chính quyền Thein Sein thực hiện trong thời gian hơn hai năm gần đây, đã thúc đẩy Hoa Kỳ và Liên Hiệp Châu Âu đình chỉ hầu hết các biện pháp trừng phạt áp đặt trên chính quyền Miến Điện đồng thời tăng cường các chương trình trợ giúp.

Một trong những dấu hiệu mới nhất cho thấy sự thay đổi quan điểm – theo chiều hướng tích cực – của phương Tây đối với Miến Điện là sự kiện Hoa Kỳ đã nhiều lần gọi đất nước này bằng tên chính thức Myanmar, thay vì tên thông dụng tiếng Anh là Burma như trước đây.

Ví dụ điển hình là sự kiện hôm 03/01 vừa qua, trong một tuyên bố chúc mừng ngày độc lập của Miến Điện, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đã hai lần dùng tên Myanmar mà không hề đề cập đến tên Burma.

Trước đó, vào tháng 12/2012, nhân chuyến công du chớp nhoáng Miến Điện, Tổng thống Mỹ Barack Obama đã không ngần ngại sự dụng song song cả hai tên gọi Myanmar và Burma.

 

Lãnh sự quán Trung Quốc ở San Francisco bị phóng hỏa

Lãnh sự quán Trung Quốc ở San Francisco bị phóng hỏa

Cổng vào lãnh sự quán Trung Quốc tại San Francisco bị thiệt hại nặng -  Reuters /Stephen Lam

Cổng vào lãnh sự quán Trung Quốc tại San Francisco bị thiệt hại nặng – Reuters /Stephen Lam

Thụy My

RFI

Buổi tối đầu năm Dương lịch, lãnh sự quán Trung Quốc ở San Francisco đã bị đốt cháy gây thiệt hại nghiêm trọng. Một phát ngôn viên của tòa lãnh sự hôm qua 02/01/2013 đã kêu gọi chính quyền Mỹ bảo vệ các nhân viên ngoại giao Trung Quốc.

Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ bày tỏ “quan ngại sâu sắc” và hứa hẹn sẽ tìm kiếm và đưa thủ phạm ra trước pháp luật. Tại Bắc Kinh, hôm nay 03/01/2014, tờ Global Times đã chỉ trích “tình trạng mất an ninh”, cho rằng Mỹ không thể chối bỏ trách nhiệm.

Thông cáo của lãnh sự quán Trung Quốc cho biết, một người nào đó đã quăng “hai xô xăng vào cổng tòa lãnh sự và châm lửa” vào lúc 21 giờ 25 địa phương (5 giờ 25 GMT) đúng vào tối thứ Tư 01/01/2014, gây ra các “thiệt hại nghiêm trọng”. Cảnh sát, lính cứu hỏa thành phố và bộ phận an ninh ngoại giao đã can thiệp ngay lập tức. Hiện nay tòa lãnh sự đã đóng cửa, nhưng vẫn có vài nhân viên làm việc.

Trước khi phóng hỏa, thủ phạm đã đậu chiếc xe vận tải nhẹ trước lãnh sự quán. Người ta vẫn chưa biết được người này là nam hay nữ, và động cơ là gì. Cảnh sát Mỹ đang tiến hành điều tra.

Tại Washington, trợ lý phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Marie Harf tuyên bố: “Chúng tôi rất quan tâm đến vụ này, bộ phận an ninh ngoại giao đang làm việc với cơ quan FBI và chính quyền địa phương để điều tra và bắt giữ các thủ phạm. Các viên chức Bộ Ngoại giao đã liên hệ với các đồng nhiệm Trung Quốc nhằm thông tin và hỗ trợ họ”. Bà nói tiếp an ninh của các nhà ngoại giao nước ngoài là “quan trọng và là trọng tâm chú ý của chúng tôi”.

Phát ngôn viên lãnh sự quán Trung Quốc lên án “một hành động hèn mạt”, là một “đe dọa cho an ninh của nhân viên lãnh sự quán và dân cư xung quanh. Chúng tôi kêu gọi chính quyền Mỹ sử dụng mọi biện pháp cần thiết để bảo vệ đúng mức nhân viên và trụ sở lãnh sự quán Trung Quốc, và đưa ra thủ phạm ra tòa càng sớm càng tốt”.

Tờ báo San Francisco Chronicle cho biết, tòa lãnh sự này đã từng bị đốt cháy tháng 3/2008 : nhiều người đã đổ chất gây cháy vào cổng tòa nhà rồi phóng hỏa. Sự kiện trên xảy ra trong lúc nhiều tiếng nói đang cất lên tại San Francisco tố cáo tình trạng đàn áp nhân quyền ở Trung Quốc, vào thời điểm đuốc Thế vận Bắc Kinh 2008 được rước đến thành phố Mỹ.

Hôm nay 03/01/2014, tờ Global Times có khuynh hướng cực đoan và quan hệ chặt chẽ với đảng Cộng sản Trung Quốc tố cáo “tình trạng mất an ninh”, kêu gọi “có những bản án nghiêm khắc” và cho rằng “các thế lực bài Hoa” đã “chứng tỏ ngày càng táo tợn hơn”. Global Times khẳng định: “Vì những sự kiện này cứ tái diễn, chính quyền Mỹ khó thể chối bỏ mọi trách nhiệm của mình”.