Ông Trump tranh cử chỉ để tạo tối đa sự chú ý

Ông Trump tranh cử chỉ để tạo tối đa sự chú ý

Nguoi-viet.com

 Một tiệm tóc ở Anh gây chú ý khách hàng bằng cách treo hình kiễu tóc của ông Donald Trump. (Hình: Getty Images/Jim Dyson)

Một tiệm tóc ở Anh gây chú ý khách hàng bằng cách treo hình kiễu tóc của ông Donald Trump. (Hình: Getty Images/Jim Dyson)

AMAGANSETT, New York (NV) – Người ta ra tranh cử tổng thống với nhiều lý do, nhưng với ứng cử viên đảng Cộng Hòa Donald Trump thì có lẽ ông là người đầu tiên xem chiến dịch vận động là cách tốt nhất để gây sự chú ý cho bản thân.

Theo báo NY Times, có vẻ như ông Trump không có say mê nào khác, dĩ nhiên là không cả ước vọng được nắm quyền lực.

Ông Trump không mang một chủ trương hư ảo như ông Ted Cruz, không là một người cơ hội như ông Marco Rubio, một nhà tạo phong trào như Bernie Sanders, một người thừa kế chính trị như Jeb Bush hay một người tiểu tiết về chánh trị như bà Hillary Clinton.

Đối với tất cả họ, sự gây chú ý chỉ là phó sản của một cuộc vận động, không phải là một động cơ, nhưng đối với ông Trump, gây sự chú ý mới chính là trọng tâm.

Đó có lẽ là bài học của cuộc vận động “lung lay” của ông hồi đầu tuần này, một sự chuyển tiếp từ chính trị sang việc gây được sự chú ý, và có thể cả sự chuyển tiếp từ chiến thắng bầu cử sang chiến thắng từ việc bị đánh bại, điều mà ông thường làm trong suốt sự nghiệp.

Ông Trump, trùm ngành địa ốc, chuyên kinh doanh bất động sản, sau khi vắt cho cặn kiệt nguồn lợi thì để mặc cho chết dần, rồi như một phép lạ, biến sự thua lỗ thành cái có lợi cho mình.

Một cao ốc tàn tạ hay một đảng Cộng Hòa tan tác, đối với ông Trump có thể đều như nhau.

Gây sự chú ý luôn là nền tảng của mô thức hoạt động của ông Trump. Căn bản là ông kinh doanh bằng tên mình, nào là thịt bò Trump steak, nước uống Trump water, trường đại học Trump University, cao ốc Trump Tower.

Ông Trump khám phá ra rằng, trong một xã hội sùng bái sự tiếng tăm như xã hội Hoa Kỳ, nơi quá nhiều người tranh đua để được chú ý, chạy đua vào ghế tổng thống được chú ý nhiều đến bao nhiêu.

Việc ông Trump sa thải ông Corey Lewandowski, chủ tịch ban vận động đầu tiên, rồi thay bằng ông Paul Manafort, đều được xem là một quyết định chính trị.

Ông Manafort là một chiến lược gia kỳ cựu, một người chuyên nghiệp, người có thể giúp đưa ông Trump đi vào dòng chính của cuộc tranh cử.

Đó là chuyện chính trị.

Tuy nhiên điều mà ông Manafort có thể không nhìn thấy là ông Trump không bao giờ là một nhà vận động chính trị, hoạt động theo qui tắc chính trị truyền thống hay mang mục tiêu chiến thắng trong cuộc bầu cử.

Quả thật ông Trump đâu có khờ.

Ông dư biết ông sẽ bị chế nhạo khi xúc phạm đến vợ chồng ông Khan, người có con trai bị tử trận, hay chần chừ trong việc ủng hộ ông Paul D Ryan, chủ tịch Hạ Viện, hoặc nói rằng cách chận bà Clinton tốt nhất là bắn bỏ bà ấy.

Tất cả những phát biểu như vậy đều làm cho ông được chú ý thêm.

Không riêng gì ông Trump, ông Mike Huckabee lợi dụng sự chú ý ông có được trong cuộc tranh cử thất bại để lấy được một hợp đồng với Fox News Channel.

Sarah Palin dùng sự gây chú ý của bà để đạt được một “reality show” và thu được vô số tiền từ chi phí diễn thuyết.

Ông Ben Carson dùng tiếng tăm tạo được lúc tranh cử sơ bộ để bán sách.

Những người thua cuộc trong các thùng phiếu, nói đúng ra tất cả đều là những người chiến thắng.

Làm show truyền hình ư, bán sách và diễn thuyết ư, tất cả đều là chuyện nhỏ đối với ông Trump.

Theo cô Ivanka Trump, ái nữ của ông, châm ngôn của ông Trump là “Nếu quí vị có suy nghĩ thì hãy động não đến những gì thật to lớn.”

Và đó là nơi mà việc tạo được sự chú ý gặp gỡ sự chiến thắng. (TP)

Syria: ISIS thất thủ ở Manbij, phụ nữ vứt mạng trùm đầu

Syria: ISIS thất thủ ở Manbij, phụ nữ vứt mạng trùm đầu

Nguoi-viet.com

Phụ nữ người Kurd khóc trước quan tài con cái họ hy sinh trong khi chiến đấu chống ISIS ở Manbij, Syria. (Hình: Getty Images/Delil Souleiman)

Phụ nữ người Kurd khóc trước quan tài con cái họ hy sinh trong khi chiến đấu chống ISIS ở Manbij, Syria. (Hình: Getty Images/Delil Souleiman)

MANBIJ, Syria (NV) – Sau hai năm sống dưới sự cai trị hà khắc của ISIS, cư dân Manbij ở miền Bắc Syria, ăn mừng khi lực lượng được Mỹ hậu thuẫn đến giải cứu.

Theo báo Telegraph, phụ nữ tại đây xé bỏ mạng trùm đầu và thách thức hơn nữa khi đốt thuốc hút, trong khi đàn ông địa phương thì lấy dao kéo cắt hết râu, những điều tuyệt đối cấm kỵ dưới sự cai trị của ISIS .

“Tại sao quá lâu các ông mới đến?” một phụ nữ khóc sụt sùi nói, bà cùng hai đứa con gái và người cha cao tuổi trốn dưới hầm trong suốt tuần lễ, sau khi ISIS dọa giết chết bất kỳ ai tìm cách trốn thoát.

Nhiều báo cáo cho thấy, trong hai năm dưới sự kiểm soát của ISIS, thường xuyên có những vụ chặt đầu diễn ra tại các công trường và người dân bị bắt giam vì những tội nhỏ như hút thuốc, nghe nhạc hoặc không mang mạng trùm đầu.

Lực lượng Syrian Democratic Forces (SDF) hôm Thứ Sáu tuyên bố thành phố hoàn toàn được giải phóng và tuyên bố rằng họ “bắt đầu một trang sử mới sau khi đóng lại trang sách u tối.”

Trận tái chiếm Manbij khiến gần 100,000 người bị mất chỗ ở và hơn 400 người chết, chứng tỏ đây là trận chiến khủng khiếp nhất nhằm hất cẳng tổ chức tự xưng là caliphate, tức nhà nước Hồi Giáo, thành lập trên phần đất của Syria và Iraq.

Cuộc giải phóng thành phố này vốn khởi đầu từ cuối Tháng Năm nhưng diễn tiến hết sức chậm chạp do quân thánh chiến dùng người dân làm bia đỡ đạn, khiến quân SDF phải đánh chiếm từng nhà.

Manbij mang tính biểu tượng và chiến lược quan trọng đối với ISIS nên họ tìm cách cố thủ đến cùng.

Nằm cách biên giới Thổ Nhĩ Kỳ khoảng 25 dặm, Manbij vốn là tâm điểm nơi chuyển lậu vũ khí và tuyển mộ tân binh từ Âu Châu đến.

Ngoài ra vì Manbij có số tay súng đến từ Anh nhiều nhất khiến địa phương này được mệnh danh là “Little London.” (TP)

Hợp tác hóa và nạn đói dưới thời Stalin

 Hợp tác hóa và nạn đói dưới thời Stalin

Nghiên cứu Quốc tế

Biên dịch: Ngô Việt Nguyên

Hiệu đính: Lê Hồng Hiệp

Bài báo

Tám mươi năm trước, vào mùa thu năm 1930, Joseph Stalin đã áp đặt một chính sách làm chuyển dòng chảy lịch sử và đã gây nên cái chết của hàng chục triệu người trong nhiều thập niên và ở khắp thế giới. Trong một chiến dịch “Hợp tác hóa” quy mô lớn và đầy bạo lực, ông đã đặt quyền kiểm soát nền nông nghiệp Liên Xô vào tay nhà nước.

Stalin theo đuổi chính sách hợp tác hóa mặc cho những đợt chống đối quy mô lớn sau nỗ lực áp dụng chính sách lần đầu tiên của nhà chức trách Liên Xô vào mùa xuân trước đó. Giới lãnh đạo Liên Xô đã phụ thuộc vào những đợt bắn giết và trục xuất tới các trại gulag (lao động khổ sai) nhằm chặn trước những sự chống đối. Nhưng người dân Liên Xô vẫn chống cự với số lượng lớn; những người du mục Kazakh trốn qua Trung Quốc, còn những người nông dân Ukraine thì trốn qua Ba Lan.

Vào mùa thu, những đợt bắn giết và trục xuất vẫn tiếp diễn, cùng với những cưỡng bức về kinh tế. Nông dân bị đánh thuế cho đến khi họ tham gia hợp tác xã, và các nông trường hợp tác được quyền tịch thu hạt giống cho mùa vụ tiếp theo từ tay của những người nông dân độc lập.

Khi nền nông nghiệp Liên Xô đã hoàn toàn bị hợp tác hóa thì nạn đói cũng bắt đầu. Bằng cách tước đoạt ruộng đất của nông dân và biến họ trên thực tế trở thành nhân viên nhà nước, các hợp tác xã nông nghiệp cho phép Moskva quản lý cả con người lẫn những sản phẩm của họ.

Nhưng sự kiểm soát không giúp tạo nên hiệu quả. Việc biến những người du mục Trung Á thành những người nông dân làm việc hiệu quả chỉ trong thời gian một mùa vụ là điều bất khả thi. Bắt đầu từ năm 1930, khoảng 1,3 triệu người ở Kazakhstan đã chết đói khi lượng thu hoạch ít ỏi của họ bị trưng thu theo chỉ định của trung ương.

Ukraine bị mất mùa vào năm 1931. Có nhiều lý do dẫn đến mất mùa, bao gồm thời tiết xấu, côn trùng gây hại, thiếu sức kéo động vật sau khi những người nông dân giết hết gia súc để tránh bị mất vào tay hợp tác xã, thiếu máy cày, những đợt bắn giết và trục xuất những nông dân giỏi nhất, và những gián đoạn về cày cấy và thu hoạch bởi quá trình hợp tác hóa.

“Làm sao mà chúng tôi có thể xây dựng nền kinh tế xã hội chủ nghĩa,” một người nông dân Ukraine hỏi, “nếu  tất cả chúng ta đều  sẽ chết đói?” Bây giờ chúng ta biết, sau 20 năm tìm hiểu các tài liệu của Liên Xô, rằng vào năm 1932 Stalin đã cố tình biến đổi nạn đói do hợp tác xã thành một chiến dịch cố tình bỏ đói mang động cơ chính trị. Stalin mô tả sự mất mùa như một dấu hiệu phản kháng của người Ukraine, và điều này yêu cầu Liên Xô phải mạnh tay chứ không được nhân nhượng.

Khi nạn đói bắt đầu lan rộng vào mùa hè năm đó, Stalin giải thích một cách rõ ràng hơn, rằng nạn đói là do phá hoại, các nhà hoạt động cộng sản địa phương là những kẻ phá hoại, được bảo vệ bởi giới chức cấp cao hơn ở khu vực, và tất cả đều  ăn tiền của những điệp viên nước ngoài. Vào mùa thu năm 1932, điện Kremlin ra một loạt những nghị định với hậu quả đảm bảo khiến nhiều người chết. Một trong những nghị định trên cắt đứt toàn bộ hàng tiếp tế cho những cộng đồng không đạt được mức thu hoạch ngũ cốc tối thiểu.

Cùng lúc đó, những người cộng sản chiếm đoạt tất cả những thực phẩm họ có thể tìm được, “đến từng hạt lúa nhỏ bé cuối cùng,” và vào đầu năm 1933 biên giới Ukraine bị đóng lại, để ngăn cản những người đang dần chết đói tìm kiếm sự trợ giúp. Những nông dân chết dần chết mòn phải thu hoạch vụ xuân dưới họng súng của các tháp canh.

Hơn 5 triệu người chết đói hoặc chết vì những căn bệnh có liên quan đến đói khát ở Liên Xô vào đầu thập niên 1930, trong đó 3,3 triệu người chết  ở Ukraine, và trong con số đó 3 triệu người có thể đã sống sót nếu Stalin đơn thuần chỉ tạm ngưng thu mua và xuất khẩu trong vài tháng và cho phép người dân được tiếp cận các nguồn cung cấp lúa mì.

Những sự kiện này vẫn là trọng tâm của chính trị Đông Âu cho đến ngày hôm nay. Mỗi tháng 11, người Ukraine tưởng niệm những nạn nhân của năm 1933. Nhưng Viktor Yanukovych, tổng thống đương nhiệm (vào thời điểm của bài viết – ND), không công nhận sự thống khổ đặc biệt của người Ukraine, như một cách đồng ý theo quan điểm lịch sử của Nga, vốn tìm cách để làm lu mờ những tác hại cụ thể của chính sách hợp tác hóa thành một thảm kịch mơ hồ đến mức không có nạn nhân và những thủ phạm cụ thể.

Rafal Lemkin, luật sư người Ba Lan gốc Do Thái, người đã lập nên khái niệm “genocide” (diệt chủng) và nghĩ ra thuật ngữ này, sẽ phản đối điều đó: ông gọi nạn đói ở Ukraine là một ví dụ điển hình về diệt chủng dưới tay Liên Xô. Như Lemkin đã biết,  khủng bố sẽ đi theo nạn đói: những người sống sót qua nạn đói và trại cải tạo trở thành những nạn nhân tiếp theo của Stalin. Cuộc đại thanh trừng vào thời kỳ 1937-1938 bắt đầu bằng một chiến dịch bắn giết nhắm phần lớn vào nông dân, cướp đi mạng sống của 386.798 người, đa phần ở Ukraine.

Hợp tác hóa có tác động lâu dài. Khi Đức Quốc xã xâm lược phía Tây Liên Xô, người Đức giữ nguyên những nông trường hợp tác xã, vì họ coi nó như là một công cụ cho phép họ điều động thực phẩm Ukraine cho những mục đích riêng của họ, và bỏ đói những ai họ muốn bỏ đói.

Sau khi Mao khởi động cuộc cách mạng của ông vào năm 1948, những người cộng sản Trung Quốc  bắt chước hình mẫu phát triển của Stalin. Điều  này có nghĩa là 30 triệu người Trung Quốc đã chết đói trong giai đoạn 1958-1961, trong một nạn đói rất giống như ở Liên Xô. Hợp tác hóa kiểu Mao cũng được tiếp theo bằng những đợt bắn giết quy mô lớn.

Thậm chí bây giờ, hợp tác xã nông nghiệp là nền tảng cho quyền lực độc đoán ở Triều Tiên, nơi mà hàng trăm ngàn người chết đói vào thập niên 1990. Và ở Belarus, nền độc tài duy nhất còn sót lại ở châu Âu, hợp tác xã nông nghiệp không bao giờ chấm dứt, và một cựu giám đốc hợp tác xã nông nghiệp, Aleksandr Lukashenko, đang đứng đầu đất nước.

Lukashenko đang tranh cử nhiệm kỳ tổng thống thứ tư liên tiếp vào tháng 12/2010. Bằng cách kiểm soát đất đai, ông ta cũng kiểm soát phiếu bầu. Tám mươi năm sau chiến dịch hợp tác hóa, thế giới của Stalin vẫn còn với chúng ta.

Timothy Snyder là giáo sư lịch sử tại Đại học Yale. Cuốn sách mới nhất của ông là Bloodlands: Europe Between Hitler and Stalin.

Nguồn: Timothy Snyder, “Stalin, our contemporary”, Project Syndicate, 16/11/2010

Trung Quốc: Nạn ăn thịt người và tội ác của Nhà nước ở Quảng Tây

Trung Quốc: Nạn ăn thịt người và tội ác của Nhà nước ở Quảng Tây

Thùy Dương

RFI

media

Hồng vệ binh tấn công những “phần tử phản cách mạng” trong Cách Mạng Văn Hóa Trung Quốc.DR

Theo kết quả một cuộc điều tra tuyệt mật, chưa từng được công bố của một số lãnh đạo cấp cao nhất của Đảng Cộng Sản Trung Quốc tiến hành từ năm 1983 đến năm 1988 về các vụ tàn sát và nạn ăn thịt người, chỉ tính riêng ở tỉnh Quảng Tây vào năm 1968, đã có 302 vụ và khoảng 150.000 cái chết bất thường.

Trong bài viết có tiêu đề « Cách Mạng Văn Hóa : nạn ăn thịt người và tội ác của Nhà nước Trung Quốc ở tỉnh Quảng Tây », Le Monde nhận định đặc trưng của Cách Mạng Văn Hóa Trung Quốc là « bạo lực trên diện rộng ».

Le Monde cho biết nhà sử học người Trung Quốc Tống Ủng Di (Song Yongyi), của Đại học California ở Los Angeles đang giám sát công tác xuất bản 36 tập các tài liệu lưu trữ nhà nước tuyệt mật chưa từng được công bố tại Trung Quốc về Cách mạng Văn Hóa ở tỉnh tự trị Quảng Tây. 13.000 trang tài liệu bằng tiếng Trung là kết quả cuộc điều tra mật của các lãnh đạo cấp cao nhất của Đảng Cộng Sản Trung Quốc giai đoạn 1983-1988. Trong vòng 5 năm, 100.000 quan chức nhà nước các cấp đã được huy động để làm sáng tỏ các vụ tàn sát, đặc biệt là nạn ăn thịt đồng loại xảy ra tại tỉnh tự trị Quảng Tây năm 1968.

Trước đó, năm 1981, Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã thông qua một nghị quyết, lên án Cách Mạng Văn Hóa, gọi đó là một một thảm họa, quy trách nhiệm cho Mao Trạch Đông và « bè lũ bốn tên ». Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, nhiều lãnh đạo bị cáo buộc là thành phần xét lại, bị cách chức và bị bắt.

Cuộc điều tra được Đảng Cộng Sản Trung Quốc tiến hành ở 40% khu vực nông thôn và 2/3 số các thành phố lớn nhất của tỉnh Quảng Tây. Theo kết luận cuộc điều tra này, có tổng cộng 302 vụ ăn thịt đồng loại và khoảng 150.000 cái chết bất thường tại Quảng Tây vào năm 1968.

Còn bản thân nhà nghiên cứu Tống Ủng Di, dựa trên cả kết quả của một nhà nghiên cứu khác, thì cho rằng có tới 415 vụ ăn thịt đồng loại. Ông cho biết : « Các vụ ăn thịt đồng loại trong nạn đói nghiêm trọng 1958-1961 xuất phát từ các hành vi cá nhân, do người dân bị đói quá. Còn trong Cách Mạng Văn Hóa, nạn ăn thịt đồng loại là hệ quả trực tiếp của các phong trào diện rộng do nhà chức trách khơi dậy. Nhiều người bị giết hại một cách có chủ ý, tim, gan họ bị moi ra cho đám đông ăn. Một số người ăn vì tin là kẻ thù đáng bị vậy, còn một số người khác thì ăn vì tin là có thể kéo dài tuổi thọ.»

Cuộc điều tra còn cho thấy, ở một số quận, huyện, có những ngày, vài ngàn người dân được mời gọi tới tham gia vào các sự kiện chết chóc, rùng rợn quen thuộc kiểu này. Một người nào đó tên là Bàng, bị coi là « kẻ thù của giai cấp » đã bị chặt ra thành từng miếng nhỏ và vài trăm người đã ăn thịt ông này.

Ông Tống Ủng Di đánh giá là đây là tội ác của cả bộ máy nhà nước Trung Quốc vì nó được các ủy ban Cách Mạng, tức là bộ máy quyền lực mới được triển khai ở tất cả các cấp vào năm 1968 cổ vũ, khích lệ. Đây là năm đẫm máu nhất của cuộc Cách Mạng Văn Hóa. Các Ủy ban này phát động, tổ chức nhưng sau đó lại giấu nhẹm thông tin về các vụ ăn thịt đồng loại. Những kẻ xúi giục trực tiếp là những người đứng đầu các đơn vị dân quân tự vệ và thành viên của các đơn vị này.

Cuộc điều tra đã khiến 10 kẻ xúi giục trực tiếp các vụ ăn thịt đồng loại bị kết án tử hình nhưng nhà sử học Tống Ủng Di khẳng định các lãnh đạo Đảng và các sĩ quan quân đội thời đó vẫn được tự do, thậm chí còn được thăng chức. Ông gọi đó là chính sách « chuyển sang các việc khác, và không trừng phạt quá nhiều người ».

Ông Tống Ủng Di cho biết chính các quan chức cao cấp của Đảng Cộng Sản Trung Quốc hoặc gia đình họ khi đi sang phương Tây đã phổ biến các tài liệu liên quan đến cuộc điều tra vì họ không muốn quá khứ bị xóa nhòa, và giải pháp là gửi các tài liệu đó cho các thư viện phương Tây.

Le Monde nhận định là câu chuyện về Cách Mạng Văn Hóa là « câu chuyện lưu vong » mà tác giả là các nhà sử học Trung Quốc và nước ngoài viết nên ngoài lãnh thổ Trung Quốc, dựa trên các tư liệu được phát tán một cách bấp bênh qua các kẽ hở tạm thời của cơ quan lưu trữ Trung Quốc, và dựa trên các nghiên cứu thực địa với nhiều nhân chứng lịch sử của một số nhà nghiên cứu, phóng viên và các nhà dựng phim tài liệu Trung Quốc. Những người này thường bị cấm xuất bản tại Trung Quốc và ở cả nước ngoài.

Mặc dù cha của Tập Cận Bình đã từng là thành viên bộ Chính Trị, một trong những nhà lãnh đạo theo đường lối cải cách và chủ trương tiến hành điều tra ở tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc dưới thời Tập Cận Bình lại không cởi mở về chủ đề Cách Mạng Văn Hóa. Le Monde nhận định rằng dưới một chế độ mà lịch sử bị xuyên tạc một cách vô liêm sỉ thì sự thật lịch sử là một thứ vũ khí mà Trung Quốc muốn kiểm soát. Tin rằng Đảng Cộng sản đang gặp nguy hiểm nên khi lên nhậm chức vào năm 2013, Tập Cận Bình đã xếp « sai lầm của Đảng » về Cách Mạng Văn Hóa vào danh sách « bảy chủ đề không được nhắc tới » và tuyên chiến với những cáo buộc về lịch sử, hay còn gọi « thuyết hư vô lịch sử ».

Và 50 năm sau khi nổ ra Cách Mạng Văn Hóa, dưới nhiều sức ép mạnh mẽ, báo chí Trung Quốc hầu như vẫn không nhắc nhở gì đến cuộc Cách Mạng này.

Nga đối diện với một tương lai đen tối – Có cách nào để thoát ra không?

Nga đối diện với một tương lai đen tối – Có cách nào để thoát ra không?

Tác giả: David Satter

Dịch giả: Phạm Đức Duy & Lê Minh Nguyên

31-7-2016

Lời dịch giả: Đây là một đoạn trích ra từ cuốn sách mới của nhà nghiên cứu David Satter, “The Less You Know, the Better You Sleep: Russia’s Road to Terrorism and Dictatorship Under Yeltsin and Putin” (Bạn biết càng ít, bạn ngủ càng ngon: Con đường đưa nước Nga đến khủng bố và độc tài dưới thời Yeltsin và Putin).

Tương lai tốt nhất cho nước Nga là loại bỏ chế độ Putin bằng một cuộc bầu cử tự do và công bằng. Nhưng gần như việc này sẽ không thể xảy ra. Chỉ khi nào có một cuộc nổi dậy rất lớn từ bên dưới, đội ngũ an ninh và quân đội trở nên thờ ơ với việc bảo vệ chế độ, nhóm lãnh đạo đương thời bị phân chia để ít nhất một phần trong số họ đứng về phía quần chúng thì mới lật đổ được chế độ Putin.

[Lê Minh Nguyên: Do hệ thống chính trị được thiết kế từ ban đầu là không thể thay đổi, trừ khi bị sụp đổ, Cộng Sản Việt Nam cũng tương tự, không muốn và không có khả năng thay đổi qua dân chủ pháp trị. Sự thay đổi thực sự nếu có ở VN là do dân chúng đứng lên mà ra, với sự trung lập của lực lượng đàn áp và một mảng của Đảng tách ra đứng cùng quần chúng].

Trong những trường hợp này, điều quan trọng cần được nhấn mạnh đến là những lời hiệu triệu (the banners) mà từ đó một cuộc cách mạng dân chủ sẽ xảy ra. Cái mà nước Nga cần là một ý thức (consciousness), có khả năng hướng dẫn một phong trào quần chúng để tiến đến sự cam kết cho các giá trị phổ quát.

Khuynh hướng của Nga sử dụng con nguời (individual) như vật liệu sổi (raw material) để thực hiện những tham vọng của nhà nước đã ăn sâu bắt rễ vào tâm lý quốc gia, nó đã giúp cho sự chiến thắng của chủ nghĩa cộng sản và sau đó nó định vị cho chủ nghĩa tư bản không luật pháp, để rồi ngày nay dẫn đến một quốc gia tội phạm.

Để xây dựng việc tôn trọng con người như nền tảng cho một sự bắt đầu mới, nước Nga cần phải có một cái nhìn chân thật vào quá khứ của chính mình. Nga đã thất bại trong việc đối diện với sự thật về các tội ác của chế độ cộng sản, nhưng có lẽ càng cấp bách hơn nữa cho nước Nga là sự đối mặt với những tội ác xảy ra sau khi chủ nghĩa cộng sản sụp đổ. Điển hình là thảm sát tại tháp truyền hình Ostankino vào năm 1993, pháo kích vào Nhà Trắng Nga, tình trạng đạo tặc trong quá trình tư nhân hoá các xí nghiệp quốc doanh, các cuộc đánh bom những chung cư năm 1999, việc bao vây tấn công Nhà hát Moscow năm 2002, bao vây tấn công trường học Beslan năm 2004, dùng phóng xạ đầu độc Alexander Litvinenko ở London, những vụ ám sát Anna Polikovskaya, Sergei Yuschenkov, Yuri Shchekochikhin, Paul Klebnikov, Natalya Estemirova và Boris Nemtsov.

[LMN: CSVN cũng như Nga, sử dụng con người như đồ vật thí nghiệm cho sự nắm quyền bằng mọi giá của Đảng. Những vụ giết dân tập thể Tết Mậu Thân ở Huế năm 1968, Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, đầu độc phóng xạ Nguyễn Bá Thanh, ám hại Nguyễn Hữu Thắng (Cục trưởng Cục đường sắt VN), Dương Văn Đầy, ĐS Đinh Bá Thi, tướng Thi Văn Tám, thượng tướng Nguyễn Khắc Nghiên… Hiện nay, tuy giữ Mác-Lê làm bình phong để nắm quyền, CSVN đang theo chủ nghĩa tư bản không luật pháp, cướp ngày là quan của chế độ đạo tặc].

Trong số những tội ác này, quan trọng nhất là những vụ đánh bom các chung cư năm 1999. Những vụ đánh bom ở Moscow, Buinaksk và Volgodonsk là hậu quả của nước Nga tội phạm dưới thời Boris Yeltsin và là chìa khóa để Putin nổi lên nắm quyền. Người ta có thể lập luận rằng không có chứng cớ về tội lỗi của Yeltsin và Putin trong các vụ đánh bom này. Điều này đúng, nhưng chỉ đúng trong ý nghĩa là khi có một toà án công lý (độc lập) xử và công bố ra như vậy cho kẻ bị truy tố phạm tội. Chế độ Putin đã không bao giờ đối mặt với một tòa án của luật pháp như thế, do bởi chính họ kiểm soát tiến trình pháp lý và ở trong vị trí thu thập rồi giấu diếm các bằng chứng. Toàn bộ các chứng cớ của hoạt cảnh (circumstantial evidence) – nó không giống như chứng cớ trực tiếp (direct evidence) vì không thể nào giả tạo ra được – cho ra một bức tranh tội lỗi của chế độ một cách hết sức thuyết phục, mà nếu đây là một vụ án hình sự cá nhân, kết quả tội lỗi sẽ rất rõ ràng và không thể chối cãi.

Cho đến nay, chế độ đã ngăn chận ba nỗ lực để tiến hành cuộc điều tra độc lập về các vụ đánh bom những chung cư, cũng như ngăn chận điều tra các vụ ám sát những cá nhân đã cố gắng điều tra độc lập các vụ đánh bom trên, điều này cho thấy sự nghi can chạy tội của chế độ. Nếu chính quyền muốn bác bỏ những cáo buộc về việc họ tham gia vào các vụ đánh bom chung cư, họ lẽ ra nên công bố các bằng chứng quan trọng cho các cuộc điều tra độc lập, đặc biệt là những quả bom đã được đặt dưới hầm của tòa nhà Ryazan và bị cơ quan an ninh FSB tịch thu và giấu kín (sequestered), (không cho điều tra) vi phạm trực tiếp pháp luật về bí mật nhà nước.

Nga hiện nay đối mặt với một tương lai đen tối. Ðiều cấp thiết nhất cho nước Nga là một ủy ban điều tra sự thật, giống như Ủy ban về Sự thật và Hòa giải của Nam Phi, ngõ hầu có thể điều tra một cách khách quan những tội ác thời hậu cộng sản và công bố kết quả với nhân dân Nga. Nhiều tội ác thật là khủng khiếp, nên sự nhận thức về bản chất thật sự của chúng sẽ rất quan trọng trong việc xây dựng một xã hội dân chủ mới.

[LMN: VN hiện nay cũng đang đối mặt với một tương lai đen tối, nhiều tội ác thật là khủng khiếp đã xảy ra, chính quyền càng ngày càng có hiện tượng biến VN trở thành một quốc gia tội phạm, văn hoá lành mạnh đã bị phá nát, mua quan bán chức để đạo tặc tài nguyên quốc gia và hút máu đồng bào. Đảng đang đi con đường tội phạm của Nga và dân muốn đi con đường dân chủ của Ukraine].

Trong trường hợp Nga có thể bắt chước được các kinh nghiệm của Ukraine trong việc lật đổ một chế độ tội phạm, thì việc triệu tập một Quốc Hội Lập Hiến mới, có khả năng soạn ra một hiến pháp, cao cả đặc định (enshrining) việc phân chia quyền lực, sẽ là một điều hết sức cần thiết. Nga chưa bao giờ phục hồi lại được từ sự dẹp bỏ Quốc Hội Lập Hiến hồi Tháng Giêng năm 1918; do vậy mà cấu trúc chính trị ở Nga đã luôn luôn được sử dụng như những công cụ cho sự chuyên quyền (arbitrary power).

Người dân Nga có tư tưởng dân chủ có lẽ chiếm không quá 10-15 phần trăm dân số, nhưng kinh nghiệm của thời kỳ Đổi Mới và Tái Cấu Trúc (perestroika) cho thấy rằng họ có thể hướng dẫn hàng triệu người khác theo cùng. Tuy nhiên, để làm được điều này, họ sẽ cần phải đối mặt với sự thật về kinh nghiệm “dân chủ” hậu Xô Viết tại Nga (dân chủ giả). Có làm như thế thì mới giúp cho đất nước được thực sự trong sáng. Các lực lượng dân chủ mới có thể phá vỡ được lịch sử bi thảm của nước Nga và tạo nền tảng cho tương lai của đất nước. Họ chỉ cần tập trung vào giá trị của con người và để cho sự thật dẫn dắt họ.

Tác giả: Ông David Satter là nhà báo Mỹ và là chuyên gia về Nga, Liên Xô, Đông Âu. Ông là tác giả các cuốn sách và các bài báo về sự suy tàn và sụp đổ của Liên Xô và sự nổi lên của nước Nga tội phạm hậu Xô viết. Ông Satter bị chính quyền Putin trục xuất khỏi Nga tháng 12/2013. Ông là thành viên cao cấp của Viện Nghiên Cứu Hudson và là thành viên của Viện Chính sách đối ngoại, Trường Nghiên cứu quốc tế cao cấp, Đại học Johns Hopkins (SAIS).

Thí sinh Olympic toán Bắc Hàn xin tỵ nạn

Thí sinh Olympic toán Bắc Hàn xin tỵ nạn

 BBC 

EPATrung Quốc đã được thông báo về vụ việc này

Một thí sinh Bắc Triều Tiên trong cuộc thi Olympic toán quốc tế đã xin tỵ nạn ở lãnh sự quán Hàn Quốc tại Hong Kong.

Chưa rõ chi tiết, nhưng báo South China Morning Post nói người này được cho là đã đến Hong Kong để tham gia kỳ thi Olympic toán quốc tế hai tuần trước.

Trung Quốc, nước có thẩm quyền với các vấn đề ngoại giao của Hong Kong, đã được thông báo về vụ việc này.

Phát ngôn viên cảnh sát nói với BBC tiếng Trung rằng họ đã được thông báo nhưng từ chối bình luận thêm.

Tuy nhiên, bà xác nhận rằng cảnh sát đang canh gác bên ngoài cổng vào tòa lãnh sự và các nhà báo phải ngừng quay phim.

Bộ Ngoại giao Hàn Quốc cũng từ chối bình luận, và một quan chức nói rằng chính phủ không có bất kỳ bình luận gì liên quan đến những người đào tẩu từ Bình Nhưỡng.

Truyền thông địa phương đưa ra giả thuyết là chính phủ Hong Kong muốn tránh hậu quả tương tự từ những rắc rối xảy ra vào năm 2013, khi Edward Snowden trốn tại một khách sạn ở Hong Kong trước khi bay đến Nga để tỵ nạn tạm thời.

EPA

Lãnh sự quán Nam Hàn trong trung tâm Far East Finance (tòa nhà màu vàng)

Theo luật của Hong Kong, Trung Quốc có thẩm quyền giải quyết các vấn đề ngoại giao vì Hong Kong là đặc khu hành chính của Trung Quốc.

Trung Quốc thường trục xuất những công dân Bắc Hàn vượt biên trái phép. Trong khi đó Hàn Quốc thường tiếp nhận những công dân đào tẩu này.

Trang web của Bộ Thống Nhất Hàn Quốc nói rằng tới nay khoảng 29.000 công dân Bắc Triều Tiên đã đào tẩu sang Hàn Quốc từ cuối cuộc chiến tranh Triều Tiên.

Vào tháng 4/2016, 13 công dân Triều Tiên làm việc tại một nhà hàng nước ngoài đã trốn sang Hàn Quốc; đây là cuộc đào tẩu số đông đầu tiên từ cùng một địa điểm. Nhóm thứ hai được nói đã trốn đi vào tháng Năm.

Đồng thời, cũng có tin hồi tháng Tư về việc một quan chức cao cấp Bắc Triều Tiên đào tẩu.

Pháp : Hai kẻ khủng bố tấn công nhà thờ gần Rouen và giết hại cha xứ

Pháp : Hai kẻ khủng bố tấn công nhà thờ gần Rouen và giết hại cha xứ

RFI

media

Tổng thống Pháp, François Hollande gặp gỡ cảnh sát sau vụ cha xứ nhà thờ Saint-Etienne-du -Rouvray, gần thành phố Rouen, bị sát hại. Ảnh ngày 26/07/2016.Reuters

Sáng ngày 26/07/2016, hai kẻ khủng bố tấn công vào nhà thờ ở Saint-Etienne-du-Rouvray, gần thành phố Rouen, phía tây bắc nước Pháp, bắt giữ con tin và giết hại cha xứ. Tổ chức Nhà Nước Hồi Giáo tự nhận trách nhiệm về vụ này.

Nguồn tin của cảnh sát cho AFP biết, hai kẻ khủng bố đã xông vào nhờ thờ trong lúc cha xứ đang làm lễ. Chúng bắt giữ năm con tin. Khi Lực lượng trùy lùng và can thiệp của cảnh sát –BRI- đến hiện trường, hai kẻ này đã xông ra ngoài, đối mặt với cảnh sát và chúng đã bị bắn hạ.

Trong lúc bắt giữ con tin, hai kẻ khủng bố đã cắt cổ cha Jacques Hamel, 84 tuổi. Một con tin bị thương nặng.
Tổ chức Nhà Nước Hồi Giáo, thông qua hãng thông tấn thân cận là Amaq, thừa nhận là hai chiến binh của tổ chức này đã thực hiện vụ khủng bố.

Tổng thống và bộ trưởng Nội Vụ Pháp đã tới hiện trường. Tại đây, tổng thống François Hollande đã lên án hành động khủng bố ghê rợn và cho biết, hai hung thủ tự nhận là thuộc tổ chức Nhà Nước Hồi Giáo.

Nguyên thủ Pháp nhấn mạnh, mối đe dọa khủng bố vẫn rất cao và lại một lần nữa, tổ chức Nhà Nước Hồi Giáo tuyên chiến với nước Pháp.

Tối nay, tổng thống Pháp sẽ tiếp tổng giám mục Rouen Dominique Lebrun. Từ Cracovie, Ba Lan, nơi đang diễn ra Ngày Thanh Niên Công Giáo Thế Giới, tổng giám mục vụ Rouen lên án vụ giết hại cha xứ nhà thờ Saint-Etienne-du-Rouvray và ngài sẽ trở về Pháp ngay trong chiều nay. Tòa thánh Vatican đã tố cáo hành động « giết người dã man » ngay tại nơi « thiêng liêng

Trung Quốc phá hủy một trung tâm nghiên cứu Tây Tạng

Trung Quốc phá hủy một trung tâm nghiên cứu Tây Tạng

Mai Vân

 RFI
media

Một người phụ nữ Tây Tạng tại ngôi đền Jokhang, ở Lhasa, Tây Tạng. Ảnh chụp ngày 04/06/2016.REUTERS/Joseph Campbell

Theo hãng tin AP ngày 22/07/2016, các nguồn tin từ giới Tây Tạng lưu vong vừa báo động : Chính quyền Trung Quốc đã bắt đầu cho phá hủy các tòa nhà tại Lạc Nhược Hương (hay Larung Gar), một trung tâm nghiên cứu Phật Giáo Tây Tạng lớn nhất thế giới, ở huyện Sắc Đạt, châu Cam Tư, tỉnh Tứ Xuyên.

Trích dẫn tổ chức người Tây Tạng lưu vong Free Tibet, trụ sở tại Luân Đôn, hãng tin Mỹ cho biết là công cuộc phá hủy nhà ở và trục xuất cư dân đã bắt đầu vào sáng hôm trước, 21/07. Theo tổ chức này thì ngay từ tháng Sáu vừa qua chính quyền Tứ Xuyên đã ra lệnh giảm một nửa số lượng tu sĩ tại trung tâm này – nam cũng như nữ – xuống còn 5.000 người, viện cớ quá đông.

Trả lời AP qua điện thoại vào ngày 21/07, chính quyền địa phương cho là không hề có việc phá hủy mà chỉ là việc sửa sang cơ sở tại đấy. Chính quyền không cho biết chi tiết gì thêm.

Trung tâm nghiên cứu Phật Giáo Lạc Nhạc Hương được thiết lập vào năm 1980, nằm trên sườn núi, thu hút hàng ngàn tu sĩ Tây Tạng đến nghiên cứu Phật Học trong những khóa tu tập dài hoặc ngắn hạn.

Vào năm 2001, chính quyền Trung Quốc đã từng trục xuất khỏi trung tâm này hàng ngàn tu sĩ nhưng trung tâm vẫn thu hút đông đảo người đến nghiên cứu từ đó đến nay.

Munich: 8 người thiệt mạng, hung thủ vẫn lẩn trốn

Munich: 8 người thiệt mạng, hung thủ vẫn lẩn trốn

Image copyrightREUTERS

Cảnh sát tại thành phố Munich của Đức nói các thủ phạm vụ nổ súng vẫn đang lẩn trốn, và kêu gọi người dân tránh các địa điểm công cộng.

Cảnh sát cũng xác nhận đã có tám người thiệt mạng tại trung tâm mua sắm Olympia và có một số người khác bị thương.

Một chiến dịch lớn đang được triển khai tại khu mua sắm ở quận Moosach, phía tây bắc thành phố.

Nhân viên các cửa hàng vẫn chưa rời được khỏi toà nhà. Hiện chưa có thông tin gì về động cơ vụ tấn công.

Trang Facebook của cảnh sát dẫn lời các nhân chứng nói họ nhìn thấy ba hung thủ mang theo súng.

Cảnh sát mô tả hiện đang là “tình thế khủng bố cấp” và nói các tin tức đầu tiên về vụ nổ súng tại phố Hanauer Street xuất hiện lúc gần 18:00 giờ địa phương (16:00 GMT).

Các phương tiện giao thông công cộng đã tạm ngưng hoạt động trong lúc chiến dịch an ninh lớn đang được tiếp tục triển khai.

Image copyrightAP
Image copyrightAP

Nhà ga xe lửa ở trung tâm thành phố đã được sơ tán.

Những người bị kẹt không thể về nhà do tình trạng khẩn cấp hiện đang được dân địa phương mời vào tạm trú, theo sáng kiến được đưa ra đầu tiên trên Twitter với hashtag #Offenetür (có nghĩa là ‘mở cửa’).

Các trực thăng cảnh sát đang quần đảo trên bầu trời thành phố, và các lực lượng đặc nhiệm hiện đã tham gia chiến dịch lớn của cảnh sát.

Image copyrightAP
Image copyrightREUTERS

Đài phát thanh công Bavaria đưa tin một đơn vị an ninh biên phòng tinh nhuệ, GSG9, đang tới Munich cùng một số trực thăng.

Thủ tướng bang Bavaria, Horst Seehofer hiện đang có cuộc họp bàn về khủng hoảng với các cố vấn an ninh.

Các lực lượng an ninh đã được đặt trong tình trạng cảnh giác sau khi một thiếu niên nhập cư đâm và làm bị thương năm người trên tàu tại Bavaria hôm thứ Hai, trong vụ tấn công mà nhóm tự xưng là Nhà nước Hồi giáo nhận trách nhiệm.

Giới chức đã cảnh báo về mối nguy có thêm các vụ việc khác xảy ra.

Hiện, quốc gia láng giềng, Cộng hoà Czech đang tăng cường an ninh biên giới.

Cảnh sát Munich nói họ không biết “những kẻ chủ mưu” là ai. “Hãy tự bảo vệ mình và hãy tránh xa các địa điểm công cộng.”

Cảnh sát cũng kêu gọi người dân hãy trợ giúp chiến dịch truy lùng hung thủ bằng cách không đồn đoán và không đăng lên mạng các hình ảnh, video clip về các hoạt động của cảnh sát.

5 thẩm phán định đoạt vụ kiện Biển Đông- giữa Phi và Trung cộng

5 thẩm phán định đoạt vụ kiện Biển Đông- giữa Phi và Trung cộng

  Ban trọng tài xét xử vụ kiện Biển Đông gồm các thẩm phán, chuyên gia về luật biển và luật quốc tế, trong đó có 4 người Châu Âu và một người Ghana.

THAM PHAN BIEN DONG

Sau khi Philippines nộp đơn kiện lên Tòa Trọng tài Thường trực (PCA) vào tháng 1/2013, ban trọng tài gồm 5 người cho vụ kiện này được thành lập để xét xử. Philippines và Trung Quốc mỗi bên có quyền chọn một thẩm phán, còn chủ tịch Tòa Quốc tế về Luật biển (ITLOS) chọn ba người.

Philippines chọn ông Rudiger Wolfrum làm thành viên trong ban thẩm phán, còn Trung Quốc khăng khăng từ chối tham gia vào vụ kiện, tự chối bỏ quyền chọn thẩm phán, buộc chủ tịch ITLOS khi đó là ông Shunji Yanai, một công dân Nhật Bản, phải chọn thay cho Trung Quốc. Ảnh: PCA

Xem thêm: Chiêu bài quốc tịch hòng bác phán quyết Biển Đông của Trung Quốc

Dr-Thomas

 

 

 

 

 

 

 

 

Thẩm phán Thomas A. Mensah sinh năm 1932 tại Ghana, ông có bằng tiến sĩ tại trường luật của Đại học Yale, Mỹ. Ông từng giảng dạy ở nhiều trường như Đại học Ghana, Đại học Hàng hải Thế giới ở Thụy Điển, Đại học Leiden ở Hà Lan, và Đại học Hawaii ở Mỹ. Ông cũng từng là cố vấn đặc biệt về luật môi trường cho một chương trình của Liên Hợp Quốc (LHQ).

Ông Mensah từng giữ chức chủ tịch Tòa Quốc tế về Luật biển năm 1996-1999. Ông hiện là phó chủ tịch Tổ chức Luật biển Quốc tế. Ông là chủ tịch của ban trọng tài trong vụ kiện về vấn đề Biển Đông. Ảnh: worldmaritimenews

Pierre COT

 

 

 

 

 

 

 

Thẩm phán Jean-Pierre Cot, sinh năm 1937 ở Thụy Sĩ, là giáo sư luật quốc tế và thẩm phán tại Tòa Quốc tế về Luật Biển. Ông có bằng tiến sĩ luật tại Đại học Sorbonne ở Pháp và từng giảng dạy luật ở Đại học Amiens và Đại học Paris I. Ông là thành viên của Nghị viện châu Âu năm 1978-1979 và 1984-1999. Ông là thành viên Tòa Quốc tế về Luật biển từ năm 2002. Ảnh: MAE Romania

TP PAWLAK

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thẩm phán Stanislaw Pawlak sinh năm 1933 tại Ba Lan. Ông có bằng tiến sĩ tại Đại học Warsaw và từng đảm nhận nhiều vị trí trong Bộ ngoại giao Ba Lan.

Ông xuất bản nhiều cuốn sách và viết nhiều bài báo trên các tạp chí khoa học về luật quốc tế, luật biển, và mối quan hệ quốc tế khi xét đến các hoạt động của Liên Hợp Quốc. Ông cũng nghiên cứu cả chính sách đối ngoại của Nhật, Mỹ và Trung Quốc. Ông là thành viên của Tòa Quốc tế về Luật biển từ năm 2005. Ảnh: ITLOS

GS SOONS

 

Giáo sư Alred H.A. Soons sinh năm 1948, có bằng tiến sĩ từ Đại học Utrecht, Hà Lan. Ông từng đảm đương nhiều vị trí trong chính phủ Hà Lan và giảng dạy luật quốc tế tại Đại học Utrecht. Ông hiện là thành viên của Cơ quan tư vấn Các chuyên gia về Luật Biển thuộc Ủy ban Hải dương học Liên chính phủ (IOC/ABE-LOS), và đồng giám đốc của Viện Luật và Chính sách Đại dương Rhodes. Ảnh: UW Law

WOLFRUM

Thẩm phán Rudiger Wolfrum, sinh năm 1941 tại Đức, là tiến sĩ về luật quốc tế và từng giảng dạy tại Đại học Heidelberg. Ông là thẩm phán tại Tòa Quốc tế về Luật Biển kể từ năm 1996, và từng là chủ tịch tòa năm 2005-2008.

Ảnh: Europa

Nhiều nước bác tuyên bố sai lệch của Bắc Kinh về phán quyết PCA

Nhiều nước bác tuyên bố sai lệch của Bắc Kinh về phán quyết PCA

Nguoi-viet.com  

Hai giới chức Philippines cầm phát quyết dày gần 500 trang của PCA liên quan đến chủ quyền ở Biển Ðông. (Hình: AP Photo/Bullit Marquez)

Hai giới chức Philippines cầm phán quyết dày gần 500 trang của PCA liên quan đến chủ quyền ở Biển Ðông. (Hình: AP Photo/Bullit Marquez)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Việt Nam hôm Thứ Hai bác bỏ thông tin nói thủ tướng nước này “tuyên bố ủng hộ lập trường của Trung Quốc về Biển Ðông,” theo thông tấn xã Việt Nam.

Ngoài ra, theo BBC, một số quốc gia khác cũng bác bỏ tuyên bố của truyền thông Trung Quốc nói các nước này ủng hộ lập trường của Bắc Kinh trong tranh chấp lãnh hải.

“Thông tấn xã Việt Nam được quyền tuyên bố bác bỏ nội dung sai sự thật của báo chí Trung Quốc liên quan tới vấn đề Biển Ðông trong cuộc gặp giữa Thủ Tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc và Thủ Tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường ngày 14 Tháng Bảy vừa qua bên lề Hội Nghị Thượng Ðỉnh Á – Âu (ASEM) tại thủ đô Ulan Bator của Mông Cổ,” bản tin thông tấn xã Việt Nam viết.

Theo bản tin, “Sau cuộc gặp trên, nhiều cơ quan báo chí chính thức của Trung Quốc, trong đó có hãng thông tấn Tân Hoa Xã, trang mạng chinadaily.com.cn (phiên bản đối ngoại tiếng Anh của tờ Trung Quốc Nhật Báo) và tờ Nhân Dân Nhật Báo tiếng Hoa, đã dẫn lời Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc tại cuộc gặp nói rằng: ‘Việt Nam tôn trọng lập trường của Trung Quốc về vụ kiện trọng tài Biển Ðông,’ đồng thời cho biết: ‘Việt Nam sẵn sàng thúc đẩy đàm phán song phương về vấn đề biển và quản lý đúng đắn những khác biệt với Trung Quốc nhằm đóng góp cho hòa bình và ổn định khu vực,’ nhưng “Trên thực tế, trong cuộc gặp thủ tướng Trung Quốc, khi đề cập vấn đề Biển Ðông, Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc đã đề nghị hai bên cùng thực hiện nghiêm túc các thỏa thuận và nhận thức chung của lãnh đạo cấp cao, trong đó có ‘Thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển Việt Nam-Trung Quốc.’”

“Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng khẳng định lại lập trường của Việt Nam đối với phán quyết ngày 12 Tháng Bảy của Tòa Trọng Tài Thường Trực (PCA) ở The Hague (Hòa Lan) trong vụ Philippines kiện Trung Quốc về vấn đề Biển Ðông. Trước đó, ngày 12 Tháng Bảy, người phát ngôn Bộ Ngoại Giao Việt Nam Lê Hải Bình đã nêu rõ: ‘Việt Nam hoan nghênh việc tòa trọng tài đã đưa ra phán quyết cuối cùng ngày 12 Tháng Bảy,’” vẫn theo thông tấn xã Việt Nam.

Hôm 12 Tháng Bảy, PCA ra phán quyết bác bỏ “đường lưỡi bò chín đoạn” của Trung Quốc, tuyên bố chủ quyền hơn 80% Biển Ðông.

Trong khi đó, theo Bloomberg News, Bộ Ngoại Giao Trung Quốc từng tuyên bố Sri Lanka “hiểu và hoan nghênh” lập trường của Trung Quốc trên biển. Tuy nhiên phía Sri Lanka khẳng định điều này là không đúng.

“Thủ tướng của Sri Lanka, ông Ranil Wickremesinghe, nói trong một cuộc phỏng vấn ở Singapore hôm Chủ Nhật rằng cách dùng từ ‘hoan nghênh’ là không đúng. ‘Chúng tôi hiểu,’ tôi nghĩ họ cần sửa lại là ‘hiểu,’” theo Bloomberg News hôm 19 Tháng Bảy.

Bloomberg News cũng nêu tên các nước Ba Lan, Cambodia, và Slovenia cũng bác bỏ tuyên bố của Trung Quốc cho rằng các nước này ủng hộ Bắc Kinh trong vấn đề này, theo Asia Maritime Transparency Initiative, một chi nhánh của trung tâm CSIS.

Theo BBC, Trung Quốc từng nói có được sự ủng hộ của Ấn Ðộ, nhưng vào ngày có phán quyết của PCA, New Delhi đưa ra thông cáo “khẩn thiết kêu gọi mọi bên tôn trọng tối đa Công Ước Luật Biển Liên Hiệp Quốc (UNCLOS).”

Chiếu theo UNCLOS, “đường lưỡi bò” của Trung Quốc hoàn toàn không có giá trị.

Ba Lan cũng nói “ủng hộ tuyên bố của Liên Hiệp Châu Âu (EU) trong vụ kiện giữa Philippines và Trung Quốc trước Tòa Trọng Tài Thường Trực,” theo BBC.

Hôm 15 Tháng Bảy, bà Federica Mogherini, ngoại trưởng Liên Âu, tuyên bố đại diện cho toàn khối, xác nhận EU ủng hộ phán quyết của PCA, theo BBC.

Tuy nhiên, về nguyên tắc, EU không nêu ra quan điểm liên quan tới các tuyên bố chủ quyền giữa các quốc gia.

Vẫn theo BBC, nhiều quốc gia khác mới đây cũng tuyên bố bác bỏ thông tin của Trung Quốc nói rằng họ ủng hộ Bắc Kinh trong vấn đề tranh chấp Biển Ðông, nhưng thực ra họ ủng hộ quyết định của PCA.

Các quốc gia này là Ấn Ðộ, Fiji, Croatia, Hy Lạp và Slovenia. (Ð.D.)

Đường Lưỡi Bò từ đâu mà ra?

Đường Lưỡi Bò từ đâu mà ra?

BBC

Một tác giả Trung Quốc, ông Tiết Lực giải thích về Đường Chín Đoạn hình thành ra sao từ thời Tưởng Giới Thạch và cho biết cả chính sách liên quan từng bị Tổng thống Trần Thủy Biển của Đài Loan xóa bỏ.Thế nhưng, trong bối cảnh tranh chấp tại Biển Đông lên cao, Đường Chín Đoạn mà người Việt Nam hay gọi là Đường Lưỡi Bò, lại được Trung Quốc ‘tiếp quản’, và đề cao.

Trả lời trang The Diplomat hôm 06/07/2016, trước ngày phán quyết của Toà Trọng tài Thường trực (PCA) tháng này, ông Tiết Lực (Xue Li) từ Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Trung Quốc giải thích ngọn nguồn vụ việc:

“Ý tưởng rằng Đường Chín Đoạn phân định ra vùng nước lịch sử là do Đài Loan đề ra, và sau được đưa vào trong ‘Nam Hải Chính sách Cương lĩnh – Nanhai Zhengce Gangling’ năm 1993.

“Vùng nước lịch sử giống vùng nội thủy nhưng có ý nghĩa pháp lý thấp hơn.”

“Tổng thống Trần Thủy Biển đã bác bỏ chính sách này vào năm 2003 khi ông lên cầm quyền, nhưng Đài Loan chưa bao giờ ra tuyên bố về vùng nước nằm trong Đường Chín Đoạn, nên các vùng nước này vẫn có thể bị cho như là vùng nước lịch sử.”

Image copyrightAFP
Image captionÔng Trần Thủy Biển từng bỏ Chính sách Nam Hải năm 2003

Mơ hồ vì vẽ bản đồ kém?

Ông Tiết Lực nêu quan điểm rằng Đường Chín Đoạn chỉ nên được coi là đường phân định chủ quyền của các hòn đảo vì cách hình thành với các lý do kỹ thuật khiến chúng thiếu chính xác:

“Khi đường này được chính quyền Trung Hoa Dân quốc của Quốc Dân Đảng vẽ ra năm 1947, Trung Quốc không có khả năng đo lường các hòn đảo để xác định mọi địa hình tạo đường phân định cho khu vực hành chính xung quanh.”

“Vì thế, họ vẽ ra đường chạy qua điểm giữa các hòn đảo và vùng đất lân bang để chỉ ra rằng các đảo nằm bên trong đường vẽ ra là lãnh thổ Trung Hoa.”

Image captionCó bản đồ in Đường 11 đoạn nhưng Chu Ân Lai ra lệnh xóa đi hai vạch, còn lại 9

“Đường này nói chung chạy qua điểm trung tuyến giữa các điểm nhô ra nhất của các hòn đảo và địa hình của đất liền xung quanh. Không hề có các vị trí địa lý cụ thể được nêu ra, và những bản đồ mỗi thời in một kiểu lại có chút ít khác biệt về điểm chính xác của đường chín đoạn này.”

Theo ông Tiết Lực, Trung Hoa lục địa sau này đưa Đường Chín Đoạn và Luật lãnh hải năm 1992 và ra công bố ngoại giao khẳng định “chủ quyền không tranh cãi” về các đảo ở biển Nam Trung Hoa và mọi vùng nước xung quanh.

Nhưng theo ông, “đường chín đoạn nên được coi như là ranh giới chủ quyền của các hòn đảo” mà thôi.

Ông cũng giải thích vì sao Trung Quốc cho xây cất trên các bãi đá ở Biển Đông.

“Trung Quốc chỉ làm những gì các nước khác đã làm. Ở quần đảo Nam Sa (Trường Sa), có 50 đảo hiện đang được chiếm giữ thì 29 do Việt Nam, 5 do Malaysia, 8 do Philippines, và 7 do Trung Quốc, và 1 do Đài Loan chiếm.”

Trung Quốc không muốn ở vào vị trí bất lợi nên bắt đầu xây đắp từ 2013, và điều khác biệt là chương trình bồi đắp của Trung Quốc lớn hơn [các nước kia] về tầm vóc, ông nói.

Bản tiếng Trung bài phỏng vấn với ông Tiết Lực được đăng trên trang 21ccom.net.

Ông Tiết Lực, hiện giữ chức chủ nhiệm Ban nghiên cứu chiến lược quốc tế, Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Trung Quốc, không phải là người đầu tiên và duy nhất trong giới chuyên gia tiếng Trung lên tiếng về tính thiếu chính xác của Đường Chín Đoạn.

Một học giả khác, giáo sư Uông Tranh từ Đại học Seton Hall, Hoa Kỳ, cũng có bài gần đây nói về tính mơ hồ của Đường Chín Đoạn.

Cũng viết trên trang The Diplomat, ông nói ông chưa tìm thấy bất cứ sách nào xuất bản ở Trung Quốc “phân tích cụ thể, đầy đủ và khách quan về cả sự kiện và lịch sử Biển Nam Trung Hoa cũng như quá trình hình thành bản đồ Đường Chín Đoạn và ý nghĩa của nó”.

Image copyrightGETTY
Image captionĐường Chín Đoạn nay chính thức được Trung Quốc tuyên truyền khắp nơi

Hôm 12/7, Tòa Trọng tài Thường trực tại Hague, Hà Lan đã ra phán quyết chung cuộc vụ Philippines kiện Trung Quốc về Đường Chín Đoạn.

Tòa nói không có bằng chứng lịch sử cho thấy Trung Quốc có thể kiểm soát đặc quyền các vùng biển và nguồn tài nguyên ở Biển Đông.

Trung Quốc nói sẽ không công nhận phán quyết của Tòa và tiếp tục bảo vệ quyền lợi của mình.