Hàng trăm ngàn người tham dự buổi lễ phong thánh hai ’em nhỏ’ chứng kiến Đức Mẹ hiện ra ở Fatima. (Hình: Getty Images)
FATIMA, Bồ Đào Nha (AP) – Đức Giáo Hoàng Francis hôm Thứ Bảy vừa thêm hai trẻ chăn cừu vào danh sách những vị thánh của người Công Giáo. Những em này từng chứng kiến sự hiện ra của Đức Mẹ Maria tại ngôi làng Fatima ở Bồ Đào Nha cách đây 100 năm.
Francisco và Jacinta Marto được Đức Giáo Hoàng phong thánh lúc bắt đầu buổi thánh lễ đánh dấu 100 năm sự chứng kiến của hai em, tổ chức tại Fatima.
Nửa triệu người tham dự buổi lễ, tập trung tại quảng trường rộng mênh mông, phía trước thánh đường. Nhiều người lần chuỗi mân côi và cầu nguyện trong suốt nhiều ngày tại Fatima, trước tượng Mẹ Madona. Họ vỗ tay khi Đức Giáo Hoàng tuyên đọc quyết định phong thánh.
Bà Agnes Walsh từ Killarney, Ireland, cho biết bà từng cầu nguyện cho em Francisco Marto suốt 20 năm qua, bà nói: “Thật là điều tuyệt diệu. Như thể lời cầu xin của mình được trả lời vì tôi luôn có cảm tưởng rằng các em sẽ được phong thánh.”
Đức Giáo Hoàng rời Fatima chiều hôm Thứ Bảy, sau khi lưu lại gần 24 tiếng. Từ chiếc xe đặc biệt dùng để chở giáo hoàng, ngài đưa tay chào hằng ngàn người đứng dọc hai bên đường, đang reo hò, vẫy cờ và hô to “Đức Thánh Cha Vạn Tuế!”
Francisco và Jacinta, 9 và 7 tuổi, và chị họ Lucia, 10 tuổi, hôm 13 Tháng Ba, 1917, thuật lại rằng Đức Mẹ Đồng Trinh Maria cho các em được trông thấy chừng sáu lần trong khi các em đang chăn cừu.
Các em nói, Đức Mẹ cho các em biết ba điều bí mật, mặc khải về hình ảnh địa ngục, chiến tranh, chủ nghĩa cộng sản và cái chết của một Đức Giáo Hoàng, và khuyên các em hãy cầu nguyện cho hòa bình và sám hối tội lỗi.
Vào lúc bấy giờ, Châu Âu đang trải qua cuộc Thế Chiến Thứ Nhất, và Giáo Hội Bồ Đào Nha bị bức hại vì luật chống giáo sĩ của chính quyền cộng hòa khiến nhiều giám mục và linh mục phải sống lưu đày. (TP)
Tượng Lênin cuối cùng ở Odessa đã bị chặt đầu, và hơn 1300 tượng ở Ucraina đã bị phá hủy trước đó.
“Người ta không biết lý do nhà chức trách địa phương đã không dọn tượng đài theo qui định của Luật xóa bỏ dấu vết cộng sản ở Ukraina. Bên cạnh đó, trang web nhấn mạnh, tượng Lenin từ làng Zachishia thuộc “loại khá hiếm — đội mũ lưỡi trai.”
Trước đó, Giám đốc Viện Ký ức Ukraina Vladimir Vyatrovich đã thông báo rằng, hơn 1.300 tượng Lenin được tháo dỡ ở Ukraina trong phong trào xóa dấu vết cộng sản.”
Năm 2014 ở VN xôn xao vụ dự án xây tượng đài 1400 tỷ đồng ở Sơn La, nhờ báo chí, phây búc mà phải hoãn lại. Việc đó báo hại cho tỉnh nhà ( Sơn La) mất một nguồn thu lớn từ % cho quan, giảm thành tích đầu tư, giảm doanh thu từ công nghiệp xây dựng của tỉnh, giảm mấy chục phần trăm GDP của tỉnh. Đặc biệt là trẻ em đồng bào dân tộc Tây Bắc bị thiệt thòi, vì không được… nhìn tượng để chống đói, chống rét, chống thất học…
Bản quyền hình ảnhREUTERSNhững người phụ nữ mặc màu trắng biểu tình lên án cái họ cho là sự đàn áp của lực lượng an ninh
Hàng trăm người phụ nữ đã tuần hành tại thủ đô Venezuela, Caracas, tiếp tục làn sóng biểu tình chống lại sự cai trị của Tổng thống Nicolas Maduro.
Những người phụ nữ, mặc màu trắng và được dẫn đầu bởi các nghị sĩ phe đối lập, lên án cái họ cho là sự đàn áp của lực lượng an ninh.
Hoa Kỳ cũng bày tỏ quan ngại về cái mà đại sứ Liên Hiệp Quốc Nikki Haley gọi là “một sự trấn áp bạo lực”.
Ít nhất 36 người chết và hàng trăm người bị thương trong các tuần diễn ra các cuộc biểu tình.
Trong một thông cáo, bà Haley tố cáo ông Maduro “coi thường nhân quyên cốt yếu của người dân của ông ta,” và bà nói điều này “chỉ làm khủng hoảng chính trị và kinh tế của quốc gia ngày càng tăng cao.”
Bản quyền hình ảnhREUTERSCác nghị sĩ phe đối lập dẫn đầu các cuộc biểu tình này
Trong khi đó Nhà Trắng nói cố vấn an ninh quốc gia của Tổng thống Trump, ông HR McMaster đã gặp Julio Borges, chủ tịch của Quốc hội quốc gia kiểm soát bởi phe đối lập hôm 5/5.
Họ thảo luận về sự cấp thiết về việc chính phủ Venezuela thả tự do cho các tù nhân chính trị và tổ chức các cuộc bầu cử tự do và dân chủ, thư ký báo chí Nhà Trắng Sean Spicer nói.
Trước đó một thanh niên đã bị bắn chết trong tình trạng bạo lực tại thành phố Valencia. Tại Caracas một xe cảnh sát trang bị vũ khí đã cố tình đâm vào dòng người biểu tình.
“Chế độ độc tài đang sống trong những ngày tháng cuối cùng của nó và Maduro biết rõ điều này,” cựu nghị sĩ Maria Corina Machado nói với AFP tại buổi tuần hành phụ nữ.
Bản quyền hình ảnhLICLAURARANGELMột xe cảnh sát trang bị vũ khí đã chủ đích đâm vào dòng người biểu tình
“Đó là lí do tại sao lại có những mức độ đàn áp chưa từng thấy.”
Những người tuần hành nổi giận về cái họ cho là kế hoạch của ông Maduro để đưa hết quyền lực về trong tay mình.
Họ đặc biệt nổi giận với một nghị định gần đây cho phép tạo dựng một nhóm đại biểu 500 người để sửa đổi hiến pháp, một quyết định chắc chắn sẽ bị phớt lờ bởi Quốc Hội.
Trong sự hỗn loạn, nhiều thanh niên đã trộm cắp tại nhiều cửa hàng trong các thành phố bị ảnh hưởng nặng bởi khủng hoảng kinh tế.
Phóng viên của AFP tại thành phố phía tây bắc Valencia nói nó trông giống như một khu vực thảm họa thiên tai.
Bản quyền hình ảnhREUTERSCác buổi tuần hành biểu tình gần như diễn ra hàng ngày trong một tháng trở lại đây
Trong khi đó một video đăng tải trên mạng xã hội chủ đích cho thấy một bức tượng nhỏ của Hugo Chavez bị kéo đổ tại một thành phố phía tây Rosario de Perija.
Ông Maduro là người kế nhiệm ông Chavez, người đã tiến hành nhiều chính sách bảo trợ xã hội trước khi qua đời năm 2013.
Từ khi đó, giá dầu xuất khẩu của Venezuela giảm làm cắt giảm ngân sách của chính phủ và dẫn đến tình trạng khan hiếm thực phẩm, sữa dinh dưỡng, dược phẩm, và các hàng hóa thiết yếu khác.
Quỹ Tiền tệ Quốc tế dự báo tình trạng lạm phát tại Venezuela sẽ tăng đến hơn 700% trong năm nay.
Cuộc bầu cử tổng thống theo lịch trình sẽ diễn ra vào cuối năm sau.
Áp phích đấu tố của chính hai người con ruột Lưu Đào và Lưu Duẫn của ông Lưu Thiếu Kỳ trong thời Cách mạng Văn hóa đã hé lộ một số phương diện về cuộc sống riêng tư của cựu Phó Chủ tịch Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) này.
Lưu Thiếu Kỳ (trái), Mao Trạch Đông (giữa), Chu Ân Lai (bên phải) và những người tham gia Đại hội Đảng lần thứ 8.
Trong thời kỳ kháng chiến, Lưu Thiếu Kỳ đã viết tác phẩm “Bàn về tu dưỡng của đảng viên cộng sản”, cổ súy cho việc tăng cường rèn luyện và tu dưỡng đảng tính theo chủ nghĩa Marx. ĐCSTQ suốt thời gian dài đã liệt kê cuốn sách này vào loại sách yêu cầu đảng viên nhất định phải học tập. Năm 1945, Lưu Thiếu Kỳ tại Đại hội Đảng lần 7 đã đề nghị lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm tư tưởng chỉ đạo cho ĐCSTQ. Mà Mao Trạch Đông từng nói: “Ba ngày không học tập là không theo kịp Lưu Thiếu Kỳ.”
Năm 1966, Mao Trạch Đông phát động Cách mạng Văn hóa, lật đổ Lưu Thiếu Kỳ. Cuốn sách “Bàn về tu dưỡng của đảng viên cộng sản” của Lưu Thiếu Kỳ cũng bị phê phán là “tu dưỡng đen” và “cỏ dại độc”. Giang Thanh khi đó đã nói chuyện với Lưu Đào, con gái vợ cũ của Lưu Thiếu Kỳ, yêu cầu Lưu Đào phải vạch rõ ranh giới giữa cha mẹ mình. Vì vậy, Lưu Đào và em trai là Lưu Duẫn đã dán các tấm áp phích dạng bài báo với chủ đề “Đả đảo Lưu Thiếu Kỳ” và phơi bày “tâm tư xấu xa độc ác của Lưu Thiếu Kỳ” ngay tại Đại học Thanh Hoa, khu vực nhà ăn dành cho cán bộ Trung Nam Hải và ở một số khu vực công cộng khác.
Áp phích của Lưu Đào, Lưu Duẫn, bên cạnh việc chỉ ra dã tâm chính trị của Lưu Thiếu Kỳ, phản đối Mao Trạch Đông, hay tiến hành đả kích trả đũa những người bất đồng ý kiến, còn hé lộ một vài phương diện về cuộc sống riêng tư của Lưu Thiếu Kỳ, để cho mọi người hiểu tác giả của “Bàn về tu dưỡng của đảng viên cộng sản” thực sự là người tự tư, xấu xa và ác độc thế nào.
Trong thời Cách mạng Văn hóa, cựu chủ tịch ĐCSTQ Lưu Thiếu Kỳ bị phê bình đấu tố.
Dã tâm chính trị của Lưu Thiếu Kỳ
Theo nội dung trong tấm áp phích của Lưu Đào, năm 1941, Lưu Thiếu Kỳ tại Trường Đảng Hoa Đông khi giảng về “Chiến lược và sách lược” đã nói: “Ngoại quốc xuất hiện một người là Marx, thì tại sao ở Trung Quốc lại không thể có một người là Lưu (Thiếu Kỳ)!” Lưu Thiếu Kỳ còn tự khoa trương là “Nhà lãnh tụ của quần chúng. Lúc ở An Nguyên, người xuất đầu lộ diện là Lý Lập Tam, nhưng người thực sự làm việc không biết mệt mỏi thì chỉ có tôi.”
18 năm sau, vào năm 1959 tại Hội nghị Lư Sơn, khi Lưu Thiếu Kỳ chỉ trích Bành Đức Hoài đã nói: “Thay vì để anh soán đảng, chẳng thà để tôi soán đảng.”
Bổ nhiệm chỉ tìm người thân thiết – ‘Ta đây chính là thiên hạ đệ nhất’
Với việc dùng cán bộ, Lưu Thiếu Kỳ chủ trương “bổ nhiệm chỉ lấy người thân thiết”. Ông ta không coi trọng cán bộ quân đội. Cho rằng cán bộ quân đội vốn phải nghe theo cán bộ của đảng, nghe theo sự chi phối của cán bộ đảng là được rồi. Thành thử ông ta đối với cán bộ quân đội vẫn luôn mười phần tránh xa, còn đối với Bạch khu (khu vực thống trị của quốc dân đảng) và các cán bộ công tác trong cộng đồng của ông ta thì mười phần thân thiết, hết sức tin nghe theo bọn họ mà tạo bè phái.
Lưu Đào nói: “Ai mà tâng bốc Lưu Thiếu Kỳ, thì người đó tiền đồ rộng mở. Nếu ngược lại mà phản đối ý kiến của ông ta, thì sẽ họa vô đơn chí. Ai mà phản đối Lưu Thiếu Kỳ cũng như bằng phản đối trung ương đảng, ‘ta đây chính là thiên hạ đệ nhất’.”
Năm 1941, trường đảng Hoa Đông có 2 “đồng chí” Liễu X và Cố XX đã phản đối ý kiến của Lưu Thiếu Kỳ, họ Lưu liền kêu gọi mọi người gán nhãn cho họ là “Chủ nghĩa Trotsky”. [1] Quả đúng là chớ có dại mà vuốt râu hùm! “Bàn về đấu tranh bên trong đảng” của Lưu Thiếu Kỳ cũng được viết ra trong chính thời điểm này.
Tham ô kinh phí – Hãm hại vợ cũ
Lưu Thiếu Kỳ lấy tiền đảng phí của Bạch khu, bao gồm đảng phí của đảng viên và tiền quyên góp của các tổ chức ngoài đảng, để đánh một cái mặt thắt lưng vàng và một cái đón gót giày bằng vàng. Khi Lưu Thiếu Kỳ ly hôn, thì đưa cái mặt thắt lưng vàng này cho người vợ thứ tư là Vương Tiền.
Sau đó, Lưu Thiếu Kỳ lại âm mưu hãm hại Vương Tiền, sau lưng nói với vợ của Chu Ân Lai là Đặng Dĩnh Siêu và vợ Chu Đức là Khang Khắc Thanh rằng Vương Tiền lấy trộm vật dụng bằng vàng đó. Vương Tiền “khi đó vì lợi ích của đảng mà phải nhẫn nhục đến 20 năm”, vẫn luôn làm con dê thế mạng giơ đầu chịu báng cho Lưu Thiếu Kỳ, cho đến tận thời Cách mạng Văn hóa khi hai chị em Lưu Đào, Lưu Duẫn đến thăm mẹ, bà mới dám nói sự tình câu chuyện cho các con.
Tự tư giả dối
Lưu Đào nói rằng, Lưu Thiếu Kỳ cho dù ở bất kỳ nơi đâu cũng chỉ tính toán cho bản thân mình, tự tư tự lợi, nhưng trước mặt các “đồng chí” lại luôn tỏ ra rất liêm khiết, thực sự là một kẻ đạo đức giả. Lưu Thiếu Kỳ từng nói với mẹ của Lưu Đào là Vương Tiền: “Cô xem Lưu Anh (vợ của Trương Văn Thiên, cựu lãnh đạo ĐCSTQ) xem người ta thông minh làm sao, không mặc đẹp thì ăn ngon cũng chẳng để làm gì! Ăn vào trong bụng rồi thì không ai nhìn thấy, mặc thế nào thì mọi người chẳng phải đều thấy hết hay sao?”
Từ một chi tiết nhỏ này cũng có thể thấy được Lưu Thiếu Kỳ tính toán tỉ mỉ thế nào. Còn có một lần khi may quân trang cho binh sĩ, Vương Tiền để cho người dì đi, còn mình thì ở nhà trông con. Lưu Thiếu Kỳ khi biết chuyện, liền chỉ trích Vương Tiền: “Cô thật là ngu xuẩn, ở nhà trông con mệt biết bao, đi may quân phục hết sức nhàn hạ thoải mái, lại là nơi đông đảo người tụ họp, ai cũng có thể nhìn thấy…”
Trong thời kỳ kháng chiến hưởng chế độ phục vụ đặc biệt
Năm 1941, trong hoàn cảnh kháng chiến gian khổ, Lưu Thiếu Kỳ nhậm chức Chính ủy Tân Tứ quân và Bí thư Trung ương cục. Các cán bộ và binh sĩ mỗi ngày đều ăn bã ngô, nhưng Lưu Thiếu Kỳ mỗi ngày lại đòi ăn một con gà mái già, để cho phó quan thay ông ta đi mua gà sống, cá, còn mua cả quýt. Lưu Thiếu Kỳ trong “Bàn về tu dưỡng của đảng viên cộng sản” rao giảng rằng “đảng viên cộng sản cần phải đồng cam cộng khổ với quần chúng”, mà bản thân ông ta cùng với Mao Trạch Đông thì lại ăn gà tẩm bổ hàng ngày.
“Phục vụ ông ta chu đáo chính là vì nhân dân phục vụ”
Lưu Đào nói, Lưu Thiếu Kỳ đối xử với mẹ cô là bà Vương Tiền hết sức vô nhân đạo. Để có thể lấy Vương Tiền (khi đó đang công tác trong đoàn văn công Tân Tứ quân) làm vợ, Lưu Thiếu Kỳ đã ngang nhiên nói dối Vương Tiền, giấu tuổi thật của mình, nói giảm đi 11 tuổi (thực tế lúc đó Lưu Thiếu Kỳ 43 tuổi, nhưng ông ta nói mình 32 tuổi). Vương Tiền lúc đó mới 16 tuổi hết sức ngây thơ tin lời ông ta, mãi đến năm 1945 mới biết Lưu Thiếu Kỳ hơn mình 27 tuổi.
Về sau, Lưu Thiếu Kỳ cảm thấy nhìn Vương Tiền không vừa mắt, gọi bà là “tiểu đảng viên”, không cho bà đọc báo, đọc sách, “cốt sao lo hầu hạ phục vụ ông ta”. Lưu Thiếu Kỳ còn nói phục vụ ông ta chính là “vì đảng mà công tác, vì nhân dân mà phục vụ”, người khác không được phép có ý kiến gì cả. Ông ta cho rằng người khác phục vụ ông ta cũng là xứng đáng.
Không cho phép con gái gặp mẹ
Tàn nhẫn hơn nữa là, sau khi ly hôn với Vương Tiền, Lưu Thiếu Kỳ thân là Chủ tịch quốc gia, nhưng bất chấp kỷ cương của đảng hay pháp luật quốc gia, đã không cho phép mẹ con Vương Tiền – Lưu Đào được gặp nhau. Cuối năm 1947, Vương Tiền viết thư cho Lưu Thiếu Kỳ, nói rằng bà rất muốn gặp con gái, vậy mà Lưu hồi đáp một cách độc ác rằng: “Trừ khi nó chết đi, thì cô mới được gặp lại nó!”
Năm 1955, Vương Tiền viết thư cho con gái là Lưu Đào, Lưu Thiếu Kỳ dạy Lưu Đào từng câu từng câu trả lời thư của mẹ, đều là những lời nguyền rủa thóa mạ. Vương Tiền thông qua mối quan hệ với các tổ chức, nói rằng muốn đến gặp con gái một chút, Lưu Thiếu Kỳ không những không cho bà gặp con gái, mà còn đích thân gửi thư cho đơn vị công tác của Vương Tiền, kể rằng Vương Tiền xấu xa thế nào thế nào, khiến tổ chức đơn vị gây ra không ít áp lực cho Vương Tiền.
Lúc bình thường, Lưu Thiếu Kỳ cũng hay nói với Lưu Đào rằng Vương Tiền là người xấu xa như thế nào thế nào, mục đích chính là để Lưu Đào không có ấn tượng tốt về mẹ mình, không đi gặp bà.
Năm 1969, Lưu Thiếu Kỳ bị mắc bệnh mà qua đời tại Hà Nam, thi thể được bí mật hỏa táng, trên phiếu hỏa táng ghi danh tính là “Lưu Vệ Hoàng”, [2] chức vụ ghi là “Không có nghề nghiệp”.
Chú thích:
[1] Chủ nghĩa Trotsky (ở Việt Nam còn gọi là Tờ rốt-kít) là lý thuyết được Leon Trotsky phát triển kế thừa từ chủ nghĩa Mác. Trotsky ủng hộ việc thành lập một đảng tiên phong của giai cấp lao động, quốc tế vô sản, và chuyên chính vô sản dựa trên sự tự giải phóng và dân chủ quần chúng của tầng lớp lao động.
[2] Lưu Vệ Hoàng là tên họ thời thiếu niên của Lưu Thiếu Kỳ, cái tên này người ngoài hầu như không biết.
Máy bay trực thăng của Chương Trình Thực Phẩm Thế Giới, WFP, đến miền Nam Sudan ngày 20/2/2017.
AFP photo
Khủng khoảng an ninh lương thực khiến tình trạng di cư hoặc vượt biên trên thế giới tăng cao hơn.
Đó là khuyến cáo của Chương Trình Thực Phẩm Thế Giới WFP trong phúc trình mới nhất đưa ra hôm ngày 5 tháng 5. Theo đó cứ 1% gia tăng về mất an ninh lương thực sẽ khiến 1,9% người phải tìm cách di cư.
Vẫn theo Chương Trình Thực Phẩm Thế Giới, vì thiếu thực phẩm và thiếu sự trợ giúp nhân đạo con người tiếp tục đi tìm những vùng đất an toàn hơn.
Ông Dacid Beasley, giám đốc điều hành WFP, nói rằng cơ quan này của Liên Hiệp Quốc đang cố gắng hết khả năng để có thể phân phối và chu cấp thực phẩm cho di dân khắp nơi trên thế giới.
Dân tộc không có ăn mày. Vì sao người Do Thái dù phiêu bạt khắp nơi nhưng không có một người ăn mày?
Trong hơn 2000 năm, người Do Thái ly biệt quê hương và tản mạn đi khắp mọi khu vực của trái đất. Mãi đến năm 1947, khi chiến tranh thế giới thứ 2 chấm dứt, người Do Thái mới trở về đất nước của mình. Nhưng mà, là một dân tộc dù phải lang bạt hơn 2000 năm, nhưng Do Thái lại là dân tộc “độc nhất vô nhị” không có người ăn mày.
Người Do Thái cho rằng: Giáo viên vĩ đại hơn cả quốc vương. Họ vô cùng kính trọng giáo viên. Dựa vào học tập, tri thức và sách, người Do Thái dù lang thang ở bất kể nơi đâu họ cũng đều có thể sinh tồn, hơn nữa còn phát triển mạnh mẽ.
Người Do Thái là một dân tộc có tín ngưỡng tôn giáo mạnh mẽ. Họ coi học tập là một phần của tín ngưỡng, học tập là một hình thức thể hiện sự tôn kính của mình đối với Thượng đế. Mỗi người Do Thái đều cần phải đọc sách.
Talmud chính là nguồn gốc trí tuệ của người Do Thái. Talmud có nghĩa là “nghiên cứu” hoặc “nghiên cứu và học tập”. Talmud cho rằng: “Học tập là thứ giúp hành vi hướng thiện, là nguồn gốc của đức hạnh. Sự thành kính, lương thiện, ôn hòa, ưu nhã của một người đều là dựa vào kết quả của giáo dục.”
Người Do Thái coi sách là bảo bối của cả đời. Giá sách không được đặt ở đầu giường hay cuối giường nếu không sẽ bị coi là bất kính với sách.
“Trí tuệ quan trọng hơn tri thức”. Như thế nào là tri thức? Tri thức chính là thực tế khách quan và chân tướng của vạn sự vạn vật. Còn trí tuệ là đem thực tế khách quan và chân tướng của vạn sự vạn vật tiến hành tổng hợp ra một phương án tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Đối với con người, quan trọng nhất là cái gì? Là đến từ trí tuệ, mà trí tuệ lại đến từ tri thức.
Mục đích của đọc sách là để mở rộng tri thức, sau khi đã chuẩn bị được nguồn tri thức phong phú, bạn sẽ học được cách suy xét. Bạn sẽ minh bạch được đạo lý làm người hoặc là sẽ tìm được cách thức giải quyết vấn đề. Đây chính là trí tuệ! Vì vậy, trí tuệ đến từ tri thức và quan trọng hơn tri thức!
Người Do Thái ủng hộ sáng tạo cái mới. Họ cho rằng, việc sáng tạo ra cái mới chính là trí tuệ, phải dám hoài nghi, dám đặt câu hỏi bất cứ lúc nào, bởi vì tri thức càng nhiều sẽ càng sản sinh ra sự hoài nghi.
Người Trung Quốc thường hỏi con cái khi chúng tan trường là: “Hôm nay con làm bài thế nào?” Còn người Do Thái sẽ hỏi con: “Hôm nay con có đưa ra câu hỏi nào không? Hôm nay con có gì khác hôm qua không?”
Người Do Thái cho rằng, thông qua học tập mọi người có thể nhận thức chính mình và siêu việt chính mình.
Cách giáo dục của người Do Thái bao gồm cả đóng và mở. Đối với nội bộ người Do Thái là cởi mở, còn đối với bên ngoài là đóng kín, để duy trì sự cạnh tranh sinh tồn của người Do Thái. Talmud là kinh thánh chuẩn, trong khoảng thời gian từ thế kỷ thứ 2 đến thế kỷ 6 công nguyên, người Do Thái đã vận dụng nó 500 năm. Hơn 2000 giáo sĩ Do Thái và các nhà khoa học đã biên soạn ra cuốn sách quý này. Nó là bảo bối sinh tồn của người Do Thái.
Trên thế giới, dân tộc Do Thái là dân tộc hiểu nhất về nghệ thuật của giáo dục. Có thể nói, người Do Thái là dân tộc thành công nhất về giáo dục.
Người Do Thái cho rằng giáo dục có thể cải biến đời người, số mệnh, cải biến hết thảy. Vì vậy, trong hơn 2000 năm lang bạt trong lịch sử, hết thảy mọi thứ của họ đều bị cướp đoạt hết chỉ có sách và tri thức là không thể bị cướp mất.
Người Do Thái vô cùng coi trọng giáo dục, tri thức và sách. Chỉ có tri thức là tài phú quan trọng nhất, là tài sản có thể mang theo bên mình và còn cả đời có thể hưởng dụng.
Vì thế, người Do Thái là dân tộc đầu tiên trên thế giới xóa mù chữ. Từ trước năm 1947, ngay cả một mảnh đất lãnh thổ cũng không có. Thế nhưng, trong thời kỳ trung cổ, người Do Thái đã xóa mù chữ, vì vậy tố chất chỉnh thể của dân tộc này cao hơn của các dân tộc khác một bậc.
Dù với dân số ít ỏi, nhưng Do Thái là dân tộc đã giành được rất nhiều giải thưởng Nobel, với 169 người, chiếm 17.7% tổng số người giành được giải thưởng này của cả thế giới.
Chính những yếu tố này đã khiến cho người dân Do Thái dù phải phiêu bạt khắp thế giới hơn 2000 năm, nhưng lại là một nước duy nhất trên thế giới không có ăn mày.
Câu chuyện là như thế này: đất nước có trữ lượng dầu mỏ lớn nhất thế giới giờ đây có lúc đã phải đi nhập khẩu dầu mỏ, không cung cấp đủ điện sinh hoạt cho người dân, không nhập được nguyên liệu để nhà máy hoạt động, không mua nổi lương thực hay thuốc men, và thậm chí không có đủ việc làm để cho mỗi công chức có thể đi làm nhiều hơn 2 ngày một tuần.
Những quầy hàng trống trơn trong siêu thị tại Venezuela (Ảnh: opinions.clovisstar.com)
Nói cách khác, ở Venezuela, người ta không còn lo ngại sự sụp đổ của nền kinh tế nữa. Nó đã sụp đổ rồi. Đây là cách mô tả rõ ràng nhất nền kinh tế quốc gia Châu Mỹ này khi Quỹ tiền tệ Quốc tế IMF dự đoán quy mô kinh tế sẽ suy giảm 8% và lạm phát đạt hơn 1.500% trong năm nay.
Nhưng kinh tế chưa phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là đây là một quốc gia thất bại, một nhà nước trên bờ vực sụp đổ. Trật tự xã hội Venezuela mong manh như một tờ giấy, hiện nước này có tỷ lệ giết người cao thứ hai thế giới, tình trạng cướp phá tràn lan không thể khống chế và chế độ thân Chavez dường như sẽ châm ngòi bạo lực nếu phe đối lập thành công trong việc bãi nhiệm tổng thống Nicolas Maduro. Thảm họa Venezuela là cuộc vật lộn giữa mấp mé lằn ranh của hai kịch bản kinh hoàng: nội chiến hay tình trạng vô chính phủ.
Biểu tình và bạo loạn đã trở thành bình thường tại Venezuela (Ảnh: wikipedia)
Venezuela đáng lẽ phải là quốc gia giàu có. Đất nước này có nhiều dầu mỏ hơn Mỹ, Ả-rập-xê-út hoặc bất kỳ quốc gia nào khác. Tuy nhiên, quản lý kinh tế yếu kém nhất trong lịch sử nhân loại đã khiến quốc gia này khánh kiệt đến mức mà theo mô tả của Bloomberg là không còn đủ tiền để trả cho chi phí in thêm tiền. Đây là một cách nói khác rằng chính phủ của nó đang hoàn toàn phá sản.
Tại sao Venezuela lại rơi vào tình cảnh này? Thật là oái ăm, một trong những nguyên nhân chính là vì họ có quá nhiều dầu. Gần 2 chục năm trước, nhà nước Xã hội Chủ nghĩa Venezuela mua lòng trung thành của những người dân nghèo bằng tiền và trợ cấp từ việc bán dầu ồ ạt ra nước ngoài. Sự trung thành của những người Chavista còn được Hugo Chavez đổi bằng đất đai cho nông dân cướp được của địa chủ và các chương trình nhà ở hào phóng có được nhờ quốc hữu hóa các công ty tư nhân. Để đảm bảo cái gọi là bình đẳng cho dân nghèo, họ vươn bàn tay quản lý mọi ngõ ngách của nền kinh tế, quy mô chính phủ phình to và tham nhũng cũng theo đó mà tăng lên.
Được coi là “người anh hùng của dân nghèo” nhưng ông Chavez cũng chẳng khác các lãnh đạo độc tài khác. Ông ta thay thế những người làm được việc bằng những tay chân trung thành trong tập đoàn dầu mỏ nhà nước, xóa bỏ cạnh tranh thị trường bằng cách đuổi các công ty nước ngoài đi. Chính phủ tiêu tiền từ xuất khẩu dầu mỏ nhiều đến mức cuối cùng họ không thúc đẩy việc lọc dầu nữa mà xuất khẩu luôn dầu thô. Quản lý bao cấp, quan liêu yếu kém khiến sản lượng dầu thô Venezuela giảm 25% từ năm 1999 đến 2013.
Nhưng đến mức đó cũng không ngăn được chính phủ phóng túng chi tiêu. Họ tiêu nhiều đến cỡ nào? Các kinh tế gia của Bloomberg nhận định, thậm chí giá dầu bây giờ tăng lên ba con số (vượt trên 100 đô một thùng) cũng không đủ để cân bằng số dư chi tiêu của quốc gia này. Khi hết tiền thì họ làm thế nào? Chính phủ Maduro chọn giải pháp nhanh nhất và cũng gây thảm họa nhất là in tiền. Khi giá dầu hiện đã giảm rất sâu thì họ lại càng phải in nhiều tiền hơn để bù lỗ hổng. Tiền càng in nhiều thì lạm phát càng cao, nay đồng boliavar đã gần như mất hoàn toàn giá trị so với đồng USD. Kể từ đầu năm 2012 đến đầu năm 2017 đồng Boliar, theo tỷ giá thị trường chợ đen, đã giảm 99,1% so với USD.
Nhưng thay vì đối diện với thực tế để thay đổi, Venezuela tiếp tục đi ngược lại các quy luật thị trường. Họ giải quyết vấn đề lạm phát bằng cách nào? Bằng cách tuyên bố “không có lạm phát” và ép buộc các doanh nghiệp phải bán hàng hóa ở một mức giá ổn định. Thực tế Ngân hàng Trung ương Venezuela ngừng công bố tỷ lệ lạm phát từ năm 2015. Tuy nhiên, thực hiện biện pháp này đồng nghĩa với việc doanh nghiệp phải bán hàng hóa với giá bán thấp hơn giá vốn, vì thế họ buộc phải đóng cửa không bán hàng, công ty phá sản hàng loạt. Sau đó, chính phủ lại cố gắng khắc phục bằng cách lấy USD từ dự trữ ngoại tệ để cung cấp một cách “có chọn lọc” cho một số công ty với quan điểm là khi có tiền, họ sẽ đầu tư nhập hàng để bán và kích thích nền kinh tế vận hành. Nhưng vấn đề là trong khi các công ty không được trợ cấp không thể tích trữ hàng hóa vì không có lợi nhuận, các công ty được trợ cấp cũng không đủ lợi nhuận để làm vậy vì họ có thể đơn giản là đem đô la Mỹ bán trên thị trường chợ đen rồi thu lợi nhuận nhiều hơn việc nhập hàng rồi bán với mức giá chính phủ yêu cầu.
Kết quả là là các quầy hàng trong siêu thị, cửa hàng tiếp tục trống rỗng, giá cả tăng cao, chính phủ tiếp tục dùng dự trữ ngoai tệ nhập hàng hóa nhỏ giọt, dùng cả quân đội để đảm bảo việc phân phối hàng hóa, trong khi người dân thì xếp hàng dài và chỉ được mua hàng theo những ngày quy định.
Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn khi giá dầu thì giảm mà đô la Mỹ dự trữ đang cạn kiệt. Công ty sản xuất bia lớn nhất cả nước vừa thông báo sẽ đóng cửa tất cả các nhà máy vì họ không có đô la để nhập nguyên liệu. Điều tương tự cũng xảy ra với các nhà máy giấy vệ sinh và hầu như tất cả các công ty sản xuất khác. Venezuela không có nhà máy in tiền của riêng mình, họ phải trả tiền cho các công ty nước ngoài để in tiền. Điều đó tức là họ cần USD chỉ để in ra đồng Bolivar.
Vấn đề ở đây không chỉ là vì ý tưởng tồi tệ đã phá hủy một nền kinh tế mà còn là do hoạch địch chính sách yếu kém của một chính quyền cồng kềnh. Venezuela không bao giờ quan tâm đến hệ thống dự phòng cho các nhà máy thủy điện, vì vậy cả nước phải đối mặt với tình trạng thiếu điện khi một cơn hạn hán khiến mực nước xuống tới mức thấp kỷ lục. Ông Maduro đã buộc phải làm mọi việc để tiết kiệm điện, từ cắt điện luân phiên, hạn chế sử dụng điện tại các trung tâm mua sắm cho đến điều chỉnh múi giờ thêm nửa tiếng để người ta dùng ít điện hơn vào ban đêm và yêu cầu 30% dân số đất nước là những công chức làm việc cho chính phủ chỉ đi làm vào thứ Hai và thứ Ba trong tuần.
Một cách trào phúng, tờ Washington Post mỉa mai rằng việc liệt kê những điều không thất bại ở Venezuela sẽ dễ dàng hơn nhiều vì danh sách đó chỉ có một mục: “không gì cả“. “Điều duy nhất chế độ Chavista làm được tốt là trừng phạt những con dê thế tội, tạo ra nghịch cảnh và đói nghèo“, tờ báo Mỹ viết.
Tổng thống Mỹ Ronald Reagan từng có câu nói nổi tiếng cảnh báo sự nguy hiểm khi chính phủ mở rộng: “9 từ đáng sợ nhất trong tiếng Anh là: Tôi đến từ chính quyền và tôi đến đây để giúp“. Còn người Venezuela sau gần 2 thập kỷ trải nghiệm chính phủ cánh tả của Đảng Xã hội Chủ nghĩa đã đúc rút được một câu mà họ gọi là định luật Maduro: “Một việc có thể đúng hoặc sai, nhưng đã vào tay chính phủ làm thì chỉ có sai“.
Các nhà hoạt động đối lập Venezuela chặn đường cao tốc Francisco Fajardo ở Caracas, ngày 24 tháng 4 năm 2017.
AFP photo
Tình hình bất ổn và xô xát tại Venezuala 3 tuần qua, với 21 người thiệt mạng, không có cơ may chấm dứt khi phe đối lập vào ngày 24 tháng tư lại đe dọa ngăn chận tất cả những tuyến đường chính trên toàn quốc khiến dư luận lo lắng bạo động sẽ tiếp diễn mạnh hơn.
Trong khi đó thì thủ lĩnh đối lập Leopoldo Lopez vẫn bị biệt giam cả tháng trong tù. Hôm Chúa Nhật 23 tháng tư người vợ của ông tổ chức buổi thắp nến ngay trước nhà tù để đòi hỏi được quyền thăm viếng ông Lopez.
Từ khi ông Maduro đắc cử chức tổng thống năm 2013 đến giờ thì đất nước Venezuela gần như bị rơi vào tình trạng xáo trộn chính trị thường xuyên.
Phe đối lập cáo buộc ông Maduro đã dẫn đất nước từ một quốc gia phồn thịnh trở thành nghèo đói, thiếu thực phẩm và thiếu hụt mọi nhu cầu căn bản của dân chúng.
Ngày 25/4 cách đây 18 năm, hơn 10.000 người đã tập trung tại Trung Nam Hải để thỉnh nguyện chính quyền Trung Quốc cho phép họ tự do tập luyện Pháp Luân Công và không cấm đoán môn tu luyện này. Những con người này không biết rằng, họ đang từng bước tiến vào một cái bẫy lớn được giương ra chờ sẵn, và những điều khủng khiếp sắp ập lên đầu họ, thay đổi toàn bộ số phận và cuộc đời của họ. Nhưng chính những người đóng vai phản diện trong sự kiện bức hại người tập Pháp Luân Công này, rất nhiều trong số họ cũng có những kết cục bi thảm không kém người bị hại…
Gài bẫy người tập Pháp Luân Công
Pháp Luân Công hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tập luyện tinh thần cổ xưa của Trung Quốc được ông Lý Hồng Chí truyền ra rộng rãi trong công chúng từ năm 1992. Đặc điểm của môn tập luyện này bao gồm phần luyện thân thể với 5 bài tập nhẹ nhàng và phần tu tâm tính theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Vì trong một thời gian ngắn mà số lượng người theo tập quá đông (theo thống kê của chính quyền Trung Quốc là hơn 70 triệu người vào thời điểm năm 1999), nhiều hơn số đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên lãnh đạo Trung Quốc lúc bấy giờ là ông Giang Trạch Dân lo sợ và quyết định “tiêu diệt” Pháp Luân Công. Tuy nhiên, vì không tìm được lý do gì để tiến hành cuộc đàn áp, một cái bẫy được giương ra sẵn và tấm thảm kịch bắt đầu từ ngày 25/4/1999, cách đây 18 năm…
Sáng ngày 25/4, hơn 10.000 người tập Pháp Luân Công từ khắp nơi đổ về trung tâm thành phố Bắc Kinh, hoàn toàn không có tổ chức, khẩu hiệu hay biểu ngữ. (Ảnh: Minh Huệ)
Cựu Ủy viên Bộ Chính trị La Cán vì muốn lập công với ông Giang Trạch Dân, nên trở thành người tiên phong trong việc tiến hành gài bẫy người tập Pháp Luân Công, từ đó lấy lý do để triển khai cuộc đàn áp. Ông này và thân thuộc Hà Tộ Hưu tiến hành một vài hành động để kích động người tập Pháp Luân Công như: viết bài bôi nhọ đăng trên tạp chí của Học viện Giáo dục Thiên Tân, bắt 45 người đi phản ánh sự việc và đánh trọng thương nhiều người khác. Khi người dân yêu cầu thả người thì công an Thiên Tân đã gợi ý cho họ đến Bắc Kinh thỉnh nguyện và nhấn mạnh chỉ có Bắc Kinh mới giải quyết được việc này.
Sáng ngày 25/4, hơn 10.000 người tập Pháp Luân Công từ khắp nơi đổ về trung tâm thành phố Bắc Kinh. Lúc đầu lực lượng cảnh sát kéo về Thiên An Môn dự tính ngăn cản, nhưng sau đó cảnh sát lại dẫn đường cho họ tiến vào Trung Nam Hải, cuối cùng hình thành nên điều mà chính quyền mô tả là “cuộc tổng tấn công Trung Nam Hải”.
Tuy nhiên, theo các tư liệu và nhân chứng có mặt tại hiện trường vào ngày hôm đó, thì những người tham gia kháng nghị là tự phát đến Bắc Kinh, hoàn toàn không có tổ chức, khẩu hiệu hay biểu ngữ. Họ theo hướng dẫn của cảnh sát đứng yên, trật tự vòng quanh hai bên cổng chính của Trung Nam Hải.
Khoảng 8h sáng, Thủ tướng Chu Dung Cơ đã dẫn 3 người đi kháng nghị vào trong nói chuyện, từ đó phát hiện ra rằng vấn đề ở Thiên Tân đã có chỉ thị xử lý nhưng ông La Cán đã ém đi. Thủ tướng Chu Dung Cơ sau khi hiểu rõ tình hình đã để cho Cục Xử lý Khiếu nại nói chuyện với họ. Hơn 8h tối, hội đàm kết thúc, sau khi biết những người tập Pháp Luân Công ở Thiên Tân đã được thả, đám đông cũng nhanh chóng giải tán và hiện trường rất sạch sẽ.
Tuy nhiên, sự kiện ngày 25/4/1999 đã trở thành cái cớ cho ông Giang Trạch Dân và phe cánh tiến hành cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Ông Giang đã đề ra chiến lược “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và hủy hoại thân thể” nhằm “tiêu diệt” môn tu luyện này trong vòng 3 tháng. Rất nhiều sách của Pháp Luân Công đã bị tiêu hủy, thông tin về Pháp Luân Công cũng bị phong tỏa, các kênh truyền thông của nhà nước liên tục phát các chương trình bôi nhọ và vu khống Pháp Luân Công, những người theo tập luyện môn tu luyện này bị tịch thu tài sản, đuổi việc và sách nhiễu. Nếu không chịu từ bỏ đức tin của mình, họ thậm chí bị bắt, tra tấn và giết hại…
Sau sự kiện ngày 25/4, dưới sự ủng hộ của ông Giang Trạch Dân, ông La Cán đã trở thành Ủy viên Thường trực Bộ Chính trị Trung Quốc.
Pháp Luân Công vẫn kiên định sau 18 năm
Một bản báo cáo dài 22 trang của tổ chức Freedom House nhận định: Trong khi ĐCSTQ đổ ra hàng trăm triệu đô la Mỹ mỗi năm để tiêu diệt Pháp Luân Công, những người tập Pháp Luân Công chỉ sử dụng các biện pháp ôn hòa và bất bạo động để đối đãi với cuộc đàn áp này. Họ chủ yếu tập trung vào việc nỗ lực nói rõ sự thật về cuộc bức hại nhân quyền với cảnh sát, công chúng và các quan chức ĐCSTQ.
Cảnh sát bắt giữ những người tập Pháp Luân Công nói rõ sự thật tại quảng trường Thiên An Môn. (Ảnh: Minh Huệ)
Tổ chức nhân quyền này nhận định Pháp Luân Công vẫn còn là một chủ đề cấm kỵ ở Trung Quốc Đại Lục, và nhiều người Trung Quốc vẫn tin vào sự tuyên truyền phỉ báng người tập luyện Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Tuy nhiên, môn tập luyện này đã được phổ biến rộng rãi đến hơn 100 quốc gia trên thế giới.
Một luật sư người Trung Quốc của tổ chức Freedom House cho biết “Lệnh bắt người vẫn còn tiếp tục được đưa xuống từ những quan chức cấp cao, nhưng trong một số trường hợp, Văn phòng Công an sẽ nói ‘Không, họ chỉ là những người tập luyện để có sức khỏe thôi’”.
Freedom House kết luận: Vào năm 1999, cả trong ngoài nước Trung Quốc, rất ít người dám tin rằng vẫn còn hàng triệu người đang tập luyện Pháp Luân Công bất chấp bị đàn áp trên quy mô lớn.
Ngoài ra, tổ chức này còn cho biết: “Các bằng chứng hiện hữu cho thấy việc mổ cướp nội tạng từ tù nhân Pháp Luân Công để kinh doanh cấy ghép đã diễn ra trên một diện rộng và có thể vẫn đang tiếp diễn.”
Trong khi vẫn chưa rõ chính xác có bao nhiêu người tập Pháp Luân Công bị giết để lấy nội tạng, nhưng báo cáo ước lượng rằng có từ 60.000 đến 100.000 ca cấy ghép được thực hiện mỗi năm. Vì sự kém hiệu quả của hệ thống cấy ghép tạng tại Trung Quốc, các nhà điều tra tin rằng trong hầu hết trường hợp, một nội tạng được cấy ghép đồng nghĩa với một nạn nhân đã bị giết.
Kết cục bi thảm của những người tham gia bức hại Pháp Luân Công
Theo trang Minh Huệ (minghui.org) của Pháp Luân Công thu thập và thống kê 18 năm qua một danh sách bao gồm nhiều người bức hại Pháp Luân Công với thân phận và chức vụ không giống nhau, từ Thường uỷ viên Bộ Chính trị ĐCSTQ, Phó Chủ tịch Ủy ban Quân sự, Chủ nhiệm Phòng 610 (cơ quan chuyên trách đàn áp Pháp Luân Công), Phó viện trưởng toà án tối cao, cựu Trưởng đặc khu Hồng Kông, cho đến bình luận viên truyền hình, phóng viên báo chí, nhân viên đồn cảnh sát và cả những chính khách Tây phương gốc Hoa di dân ra nước ngoài, v.v… Trong số họ có những người do tham ô hủ bại mà bị kết án, có người vì đau khổ thành bệnh mà tử vong, có người bị tai nạn xe, có người đột tử, lại cũng có trường hợp cả người thân cũng qua đời, vợ con ly tán, còn có một số gia đình tham nhũng cũng bị bắt giữ…
1. Hệ thống công an kiểm sát và tư pháp
Trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công, hệ thống công an, viện kiểm sát và tòa án góp phần tiến hành các thủ đoạn bắt và giam giữ trái phép, xét xử, kết án, tra tấn và ngược đãi khiến nhiều người bị thương tật, thậm chí tử vong.
Thẩm phán xét xử trái phép người tập Pháp Luân Công bị chết vì ung thư phổi
Ngày 12/11/1999, phiên tòa xét xử “Pháp Luân Công” lần đầu tiên mở tại Hải Khẩu, Thẩm phán trưởng Trần Viên Triêu phán quyết bốn người tập Pháp Luân Công bị giam giữ từ 2 đến 12 năm tù giam. Do nhận được sự ủng hộ từ phía Ủy ban Chính trị và Pháp luật Trung ương và Tòa án tối cao mà Tòa án trung cấp Hải Khẩu được xếp hạng khen thưởng tập thể hạng hai, Trần Viên Triêu được xếp hạng khen thưởng cá nhân hạng hai.
Hai năm sau, Trần Viên Triêu đi xét nghiệm và ngày 18/3/2002 được xác nhận bị mắc bệnh ung thư phổi.
Trong lúc Trần Viên Triêu bị bệnh nằm liệt giường, La Cán chỉ thị cần đẩy mạnh tuyên dương thẩm phán Trần về “thành tích” xét xử “Pháp Luân Công” lần đầu, tại Hải Khẩu còn cử hành báo cáo về Trần Viên Triêu. Trần Viên Triêu được trao giải “Thẩm phán gương mẫu toàn quốc”, danh hiệu “Đảng viên Đảng Cộng sản gương mẫu”, còn được khen thưởng xếp hạng cá nhân “thứ hạng nhất”. Ngày 2/9/2003, Trần Viên Triêu qua đời khi mới 52 tuổi.
Ba thẩm phán ở Thẩm Dương bị mắc bệnh não mà chết
Trương Văn, Phó Viện trưởng kiêm Ủy viên Ủy ban Tư pháp Tòa án khu Thẩm Bắc, Thẩm Dương, Liêu Ninh, giữa tháng 2/2009 đột nhiên mắc bệnh lạ về não, tử vong trên đường tới Bắc Kinh chữa trị. Trước đó, Trương Văn vừa mới tham gia phán xét phi pháp 4 người tập Pháp Luân Công (bao gồm: Vương Tố Mai bị kết án 10 năm tù, Hề Thường Hải 11 năm tù, Tôn Ngọc Thư 8 năm tù, Hoắc Đức Phúc 6 năm tù).
Ngạc An Phúc, Thẩm phán tòa án tân khu Thẩm Bắc, thành phố Thẩm Dương, năm 2001 đã bí mật kết án oan 5 người tập Pháp Luân Công từ 3 đến 8 năm tù giam. Ngày 18/2/2011, Ngạc An Phúc đột nhiên bị xuất huyết não, 2 ngày sau thì tử vong khi mới được 45 tuổi. Theo Minh Huệ, trước lúc lâm chung, Ngạc An Phúc không ngừng nói với các thành viên trong gia đình muốn sám hối: “Hãy mau tìm cho tôi người nào luyện Pháp Luân Công! Mau đi tìm người luyện Pháp Luân Công đi!”
Liễu Diệp, nguyên là Phó viện trưởng Tòa án tân khu Thẩm Bắc, tỉnh Liêu Ninh. Ngày 10/7/2014, khi Liễu Diệp ra ngoài xử lý công việc với các đồng nghiệp thì bỗng nhiên cảm thấy không ổn, xuất huyết não và tử vong khi mới 56 tuổi.
Vị thẩm phán “gắn bó đến cùng với đảng” đi câu cá bị chết đuối
Uông Cánh Nghiệp là Thẩm phán trưởng Tòa án Hạc Thành, thành phố Hoài Hóa, tỉnh Hồ Nam. Ngày 21/7/2013, ông này đi câu cá ở một làng ven sông ở Hoài Hóa, khi cá cắn câu, ông ta ra sức kéo mạnh cần câu, nhưng ngược lại đã bị con “cá cắn câu” lôi ngã xuống dòng sông chỉ sâu 2 mét rồi chết đuối, khi đó Uông Cánh Nghiệp mới 48 tuổi. Trước đây, Uông Cánh Nghiệp từng kết án oan ít nhất là 17 người tập Pháp Luân Công, trong đó có ông Phan Kiến Quân bị kết án oan 7 năm tù giam, đến ngày 23/1/2004 thì ông Phan đã bị tra tấn nhục hình đến chết trong tù. Uông Cánh Nghiệp từng phát biểu: “Tôi muốn cùng đảng cộng sản đấu tranh đến cùng.”
“Vệ sỹ nhân dân” gặp tai nạn xe tử vong ly kỳ
Ngày 14/4/2004, bà Nhâm Trường Hà, Cục trưởng Cục công an thị xã Đăng Phong, tỉnh Hà Nam, trên đường cao tốc từ Trịnh Châu về Đăng Phong đã bị tai nạn chết. Nguyên nhân là chiếc xe hơi chở bà Nhâm Trường Hà đã bị một chiếc xe ô tô tải đi cùng chiều đâm vào đuôi xe. Nhưng, điều kỳ lạ là toàn bộ những người ngồi trong xe đều “bình an vô sự”, duy chỉ có bà Nhâm Trường Hà, ngồi ở vị trí an toàn nhất thì bị chết tại chỗ. Năm đó, bà Hà 40 tuổi.
Theo thông tin đăng tải trên trang Minh Huệ, từ sau khi bà Nhâm Trường Hà nhậm chức Cục trưởng Cục Công an thị xã Đăng Phong vào tháng 4/2001 đã tích cực tham gia bắt giữ, chèn ép dân chúng có khiếu nại kêu oan và bắt giữ rất nhiều người tập Pháp Luân Công. Từng có 4 người tập Pháp Luân Công bởi vì đứng trước trụ sở thị xã Đăng Phong phân phát tài liệu nói rõ sự thật về cuộc bức hại mà bị bắt giữ. Bà Nhâm Trường Hà sau khi biết sự việc đã nói: “Pháp Luân Công thật quá to gan, dám đến cả trụ sở chính quyền phát truyền đơn. Không trị không được.” Kết quả là 4 người tập Pháp Luân Công này đã bị bắt giữ và bị tống giam phi pháp vào nhà tù nữ Tân Hương.
Sau khi bà Nhâm Trường Hà chết, có không ít cảnh sát thị trấn Đăng Phong bàn luận rằng, bà Nhâm Trường Hà là bởi vì ra sức bức hại Pháp Luân Công mà gặp phải báo ứng. Em gái của bà Nhâm Trường Hà cũng nói với mọi người: “Trước đây tôi không tin câu ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ mà Pháp Luân Công nói. Nhưng bây giờ tôi tin đó là thật!”
Ngày 29/10/2008, sau khi bà Nhâm Trường Hà chết bốn năm thì chồng của bà là ông Vệ Xuân Hiểu cũng đột nhiên chết vì chảy máu não. Lúc đó, ông Vệ Xuân Hiểu 45 tuổi, để lại một người con.
2. Hệ thống văn hoá tuyên truyền
Các kênh truyền thông tâm điểm của ĐCSTQ đã phát đi một lượng lớn nội dung dối trá, vu khống người sáng lập Pháp Luân Công, bôi nhọ Pháp Luân Công, kích động thù hận gây ảnh hưởng rất xấu tại Đại Lục và hải ngoại, khiến đông đảo quần chúng nhân dân hiểu lầm Pháp Luân Công, thù hận người tu Pháp Luân Công, tăng thêm sự tàn khốc của cuộc bức hại.
La Kinh, phát thanh viên đài truyền hình
La Kinh là người dẫn chương trình Phát sóng tin tức của Đài truyền hình Trung ương, đã phát sóng rất nhiều nội dung vu khống, công kích Pháp Luân Công. Năm 2008, La Kinh bị phát hiện ung thư tuyến bạch huyết, lưỡi thối rữa, không thể nói được, ngay cả uống nước cũng đau đớn khó chịu đựng. Cuối cùng mỗi lần trước khi ăn cơm, uống thuốc đều phải dùng thuốc tê súc miệng trước. Ngày 5/6/2009, La Kinh chết tại bệnh viện Ung bướu Bắc Kinh, thọ 48 tuổi.
Trần Manh, đạo diễn chuyên mục “Phỏng vấn tiêu điểm”
Chuyên mục “Phỏng vấn tiêu điểm” của Đài truyền hình Trung ương đã chế tác một lượng lớn những tiết mục chuyên đề nhằm hãm hại và vu khống Pháp Luân Công, trong đó có “Vụ tự thiêu tại Thiên An Môn”. Bộ phim này đã bôi nhọ hãm hại Pháp Luân Công, lừa gạt và khiến đông đảo dân chúng trong và ngoài nước hiểu lầm. Trần Manh, đạo diễn chính của bộ phim này đã phát hiện bị ung thư phổi vào tháng 3/008, bị bệnh tật dày vò tới mức đau đớn sống không bằng chết và đã yêu cầu từ bỏ trị liệu. Ngày 23/12 năm đó Trần Manh tử vong, thọ 47 tuổi.
Bốn đời Cục trưởng Cục Phát thanh Truyền hình huyện Từ Lợi Hồ Nam liên tiếp tử vong
Bắt đầu từ ngày 20/7/1999, Cục trưởng Cục Phát thanh Truyền hình huyện Từ Lợi thành phố Trương Gia Giới, tỉnh Hồ nam theo chân ĐCSTQ dẫn đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công, trong chương trình phát thanh của họ đã bôi nhọ, vu khống và dựng những tấm áp phích bôi nhọ, treo biểu ngữ tại nhiều nơi, vu khống Pháp Luân Công, lừa gạt quần chúng trên truyền hình. Bốn vị cục trưởng của cục này lần lượt mắc bệnh ung thư tử vong, trong đó người trẻ nhất mới hơn 40 tuổi, chết vào tháng 9/2010.
Giám đốc kiêm chủ biên tờ “Nhật báo Hà Nam” bị neo sắt đoạt mệnh
Dương Vĩnh Đức, cựu Giám đốc kiêm Chủ biên tờ “Nhật báo Hà Nam” đã cho đăng tải một lượng lớn những nội dung nhục mạ Pháp Luân Công trên rất nhiều tờ báo mà ông nắm giữ. Dương Vĩnh Tường còn chỉ thị cấp dưới của mình phối hợp với “Phòng 610” của thành phố Trịnh Châu bức hại người tập Pháp Luân Công tại đơn vị của mình. Ngày 9/2/2007, Dương Vĩnh Đức đang nghe điện thoại khi đi du thuyền du lịch tại Việt Nam thì đột nhiên đâm vào một tàu chở than, Dương Vĩnh Đức rơi xuống biển. Chiếc du thuyền vội vã quăng neo dừng thuyền, không ngờ chiếc neo sắt đó lại rơi đúng vào đầu Dương Vĩnh Đức, vì vậy đã khiến ông này mất mạng.
Tổng biên tập “Nhật báo Lai Tây”
Trương Thụ Kiến trong thời gian đảm nhiệm tổng biên tập của tòa báo “Nhật báo Lai Tây” của Thanh Đảo năm 2002 đã viết và đăng tải những bài viết phỉ báng Pháp Luân Công, đồng thời tham gia chuyển hoá, bức hại người tập Pháp Luân Công. Năm 2003, khi Trương Thụ Kiến cùng vợ trên đường đi xe tới Uy Hải thăm con gái thì gặp tai nạn, vợ của Trương bị ngã hôn mê bất tỉnh, bản thân Trương bị gãy xương, còn lái xe thì không hề gì. Sau này khi con gái tốt nghiệp đại học, Trương phát hiện bị ung thư gan, chưa đầy một năm sau thì qua đời.
Biên tập tờ “Vãn báo Đại Khánh” bị đột tử
Triệu Xuân Thu biên tập thời báo hoàn cầu “Vãn báo Đại Khánh”, trên trang do cô chủ biên đã đăng tải bài viết vu khống Pháp Luân Công, vì vậy rất nhiều người tập Pháp Luân Công đã nhiều lần tìm cô để nói sự thật, gửi tài liệu sự thật vào hòm thư của cô, nhưng càng khiến cô này thù hận Pháp Luân Công. Từ chiều tối đến đêm ngày 22/2/2006, trên đường về nhà sau khi hết ca đêm, Triệu Xuân Thu bị hai nhân viên làm thuê bên ngoài uy hiếp, sau khi bị đâm liên tiếp 17 nhát thì tử vong, năm đó Triệu Xuân Thu mới 27 tuổi.
Hạ Vũ Điền, Phó chủ tịch Hiệp hội Nhà hát kịch Trung Quốc ốm chết
Hạ Vũ Điền là Phó chủ tịch Hiệp Hội Nhà hát kịch Trung Quốc, Chủ tịch Hiệp hội nhà hát kịch tỉnh Hồ Bắc. Hạ Vũ Điền là thành viên Hiệp hội Phản tà giáo tỉnh Hồ Bắc, được liệt kê vào danh sách đối tượng điều tra của “Tổ chức quốc tế điều tra cuộc bức hại Pháp Luân Công”. Sau này Hạ Vũ Điền đã viết một vở kịch tên là “Khanh Nhân Ký” (Nhật ký lừa người) và hai tiết mục khác phỉ báng Pháp Luân Công. Vào đêm giao thừa năm 2002 của Trung Quốc, Hạ Vũ Điền đột nhiên bị xơ gan cổ chướng cấp tính. Sau đó ông này mắc rất nhiều chứng bệnh như hội chứng tổng hợp sơ cứng gan, bệnh thận, viêm màng bụng tự phát. Ngày 30/7/2004, Hạ Vũ Điền ốm chết năm 66 tuổi.
3. Phòng 610, chức vụ tử thần
“Phòng 610” là tổ chức phi pháp do ông Giang Trạch Dân lập ra chuyên để bức hại Pháp Luân Công, được thành lập vào ngày 10/6/1999. Theo ghi chép của Minh Huệ, quan chức hệ thống “Phòng 610” tại các nơi bị báo ứng vì bức hại Pháp Luân Công đã vượt quá 10.000 vụ.
Lưu Kinh là chủ nhiệm thứ hai của “Phòng 610” của ĐCSTQ, năm đó ông này liên tiếp đích thân tới các nơi, chỉ huy cuộc bức hại Pháp Luân Công. Mỗi nơi Lưu Kinh tới, thì cuộc bức hại tại nơi đó lại tăng cấp, những vụ án tử vong của người tập Pháp Luân Công cũng theo đó mà tăng lên. Lưu Kinh hiện nay mắc bệnh ung thư vòm họng. Lý Đông Sinh là người kế nhiệm của Lưu Kinh thì mất chức ngày 12/12/2013, bị kết án 5 năm tù. Ngoài hai trùm sỏ này, rất nhiều Chủ nhiệm “Phòng 610” tại các địa phương và những người thân thuộc đều liên tục gặp vận hạn. Một vài trường hợp có thể liệt kê như sau:
Kim Đạo Minh, Phó bí thư Ủy ban Nhân dân, Bí thư Ủy ban Hành chính Pháp Luật tỉnh Sơn Tây, Tổ trưởng “Tổ lãnh đạo Duy trì Trật tự Trị an” của tỉnh, trùm sỏ hệ thống “610” đã mất chức vào ngày 27/2/2014, ngày 14/10/2016 bị xử án tù chung thân.
Đỗ Thiện Học, Ủy viên thường vụ Ủy ban Nhân dân, Phó chủ tịch tỉnh Sơn Tây, Tổ phó “Tổ lãnh đạo Duy trì Trật tự Trị an”, Phó lãnh đạo hệ thống “Phòng 610”, ngày 19/6/2014 mất chức, ngày 20/12/2016 bị xử án tù chung thân.
Dương Xuân Duyệt, Chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Xích Phong, Nội Mông Cổ, chết vào tháng 3/2014 vì bệnh ung thư. Vào năm 2005, Dương Trí Huệ, con trai của Dương Xuân Duyệt lái xe đâm vào gầm xe tải, hộp sọ bị tách mở, chết thảm ngay tại chỗ, lúc đó mới chỉ 28 tuổi.
Ngô Kiến Tinh, cựu Chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Kim Hóa tỉnh Chiết Giang, đột nhiên nhiễm bệnh chết vào ngày 18/3/2014. Trong thời gian Ngô Kiến Tinh phụ trách “Phòng 610” đã phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, bức hại người tập Pháp Luân Công tại địa phương. Trước khi lâm bạo bệnh, Ngô đã rút về tuyến 2, Ngô vốn định sống những ngày tháng thanh nhàn cuối đời.
Lô Hạc Minh, Phó Bí thư Văn phòng Ủy ban thành phố Hán Trung, tỉnh Thiểm Tây, Chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Hán Trung, ngày 23/3/2013 khi cùng gia đình đi xe ra ngoài, chiếc xe của Lô đã bị hai chiếc xe tải lớn kẹp vào giữa đâm biến dạng, bản thân Lô, con gái, thư ký và lái xe chết ngay tại hiện trường.
Lý Gia Minh, Chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ tỉnh Hắc Long Giang, ngày 07/7/2012 trên đường đi siêu thị cùng với vợ thì đột nhiên bị tắc nghẽn mạch máu cơ tim và tử vong, thọ 49 tuổi.
Vương Quảng Bình, Đội phó Chi đội Bảo an Cục Công an thành phố Quảng Châu, từ năm 2001 đến năm 2006, đảm nhận chức vụ Phó chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Quảng Châu. Số người tập Pháp Luân Công do đích thân Vương Quảng Bình bức hại phi pháp gồm 395 người, 16 người bị xét xử phi pháp, đưa 3.310 lượt người vào lớp tẩy não. Ngày 10/6/2010, Vương Quảng Bình đột tử chết ngay tại văn phòng, thọ 54 tuổi.
4. Ba trường hợp có kết cục ly kỳ
Hà Tuyết Kiện, cảnh sát đồn công an phường Đông Thành, thành phố Trác Châu, tỉnh Hà Bắc, tháng 11/2005 đã cưỡng hiếp 2 nữ học viên Pháp Luân Công. Hà Tuyết Kiện bị xét xử 8 năm, sau đó ông ta mắc bệnh ung thư dương vật, dương vật và tinh hoàn đều bị cắt bỏ toàn bộ. Hà Tuyết Kiện 3 lần tự sát không thành, sống không bằng chết.
Quách Tòng Quý là người đường Bắc Quan, thành phố Vũ An, tỉnh Hà Bắc, cựu nhân viên văn phòng đường Bắc Quan. Quách Tòng Mẫn từng cố ý nhục mạ người sáng lập Pháp Luân Công, cười nhạo người tập Pháp Luân Công. Ngay trong tháng đó, Quách đột nhiên bị tràn máu não phải đưa tới bệnh viện Bắc Kinh điều trị. Năm 2005, khi Quách đang trả lại nông cụ thì bị một con chó Tây Tạng lớn của nhà hàng xóm xô ngã, miệng ông ta bị cắt nát. Năm 2011 Quách Tòng Quý tử vong vì bị mắc ung thư, thọ 63 tuổi.
Trương Đồng Hưng, giáo sư mỹ thuật Trường Trung học 68 tại thôn Quan Lập, khu Gia Đồn, thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, đã từng tổ chức cho học sinh ký tên vào tài liệu phỉ báng Pháp Luân Công, đồng thời đích thân ông đã vẽ tranh châm biếm, đả kích người sáng lập Pháp Luân Công. Ngày 11/8/2003, khi Trương Đồng Hưng đang câu cá tại đầm cá thôn Quan Lập thì trời đổ mưa như trút nước, ông ta đang tránh mưa dưới gốc cây, thì đột nhiên một tiếng sấm sét rền vang, cùng lúc đó Trương ngã sụp xuống đất chết ngay tại chỗ. Trên đầu ông ta thủng một lỗ lớn, trước ngực, tóc cháy xém, chết rất thê thảm.
Một người mẹ dũng cảm đến từ Bồ Đào Nha quyết định giữ lại đứa trẻ trong bụng dù biết gặp nguy hiểm. Khi cô qua đời 107 ngày, đứa trẻ được sinh ra ở trạng thái khỏe mạnh.
Sandra Pedro – một phụ nữ đã sống với con trai mình ở Bragadas (Bồ Đào Nha) trong 8 năm. Khi nhận ra đang mang thai lần 2, Sandra đã đến bác sĩ để nhận lời khuyên. Tại đây, các bác sĩ đã cảnh báo cô về nguy cơ rất lớn phải đối mặt trong thời kỳ mang thai. Sandra trước đây đã từng chiến đấu với bệnh viêm phổi, bị các vấn đề về tim thậm chí là hôn mê sâu. Cô cũng từng trải qua phẫu thuật thận. Tuy vậy, tình yêu thương con và khát khao trở thành mẹ lần nữa, người phụ nữ 37 tuổi quyết định chấp nhận rủi ro và giữ lại đứa trẻ.
Dù biết trước gặp nguy hiểm nhưng Sandra Pedro quyết định không phá thai mà giữ lại đứa trẻ trong bụng mình.
Vào tháng 2/2016, một cơn chảy máu não đã khiến Sandra trên bờ vực cái chết ở trong phòng chăm sóc đặc biệt Vào thời điểm đó Sandra đã biết giới tính con mình là nam nhưng không thể tiếp tục xem bụng mình phát triển như thế nào. Ngày 20/2, Sandra qua đời. Nhưng cái chết này mở ra những điều chưa bao giờ xảy đến ở Bồ Đào Nha và có lẽ là rất hiếm trên thế giới. Khi người phụ nữ 37 tuổi qua đời, các bác sĩ đã siêu âm và phát hiện dấu hiệu sự sống của đứa bé trong bụng cô là rất tốt. Trái tim của đứa bé mạnh mẽ và đập bình thường.
Người mẹ đã qua đời nhưng dấu hiệu sự sống của đứa bé trong bụng cô là rất tốt.
Quá ngạc nhiên trước hiện tượng này, các bác sĩ đã gửi kết quả xét nghiệm tới Ủy ban đạo đức Bệnh viện St. Joseph ở Lisbon. Ủy ban này cùng với gia đình Sandra và gia đình Michael Angelo Faria (cha của đứa trẻ) đồng ý tiếp tục để cô mang thai nhằm đảm bảo khả năng sống sót của thai nhi.
Đứa trẻ được đặt tên là Lourenço Salvado.
Cơ thể Sandra từ đó được hoạt động bằng máy móc. Đó là khoảng thời gian đáng buồn cho mọi người trong gia đình cô nhưng họ phải mạnh mẽ. Mặc dù Sandra không còn chức năng não và được tuyên bố lâm sàng là đã chết nhưng vẫn còn sự sống phát triển trong cô. Sandra trở thành một vườn ươm sống. Một đội ngũ hơn 80 người đã làm việc ngày đêm để giữ cho cơ thể mẹ hoạt động và duy trì tuần hoàn tử cung.
Em bé trong bụng Sandra được sinh ra ở tuần thứ 32 thai kỳ.
107 ngày sau đó, phép màu đã xảy ra: em bé trong bụng Sandra được sinh ra ở tuần thứ 32 thai kỳ. Đây là tình huống mà không bác sĩ nào tại đó từng gặp phải và rất nhiều người dã khóc. Sau đó, các máy móc được tắt đi, cơ thể mẹ được giao cho gia đình còn em bé thì có sức khỏe hoàn hảo.
Điều thần kỳ xảy ra khi 107 ngày sau cái chết, Sandra vẫn sinh được con.
Sandra là một người mẹ can đảm, từ cái chết của cô, một cuộc sống mới được sinh ra. Lourenço Salvado chính là tên được mọi người đặt cho em bé mà Sandra sinh ra 107 ngày sau khi chết.
Diễn tập bắn tên lửa của Quân đội nhân dân Triều Tiên. Ảnh được KCNA phát hành hôm 21/7/2016
AFP photo
Chính phủ Bình Nhưỡng hôm nay lên tiếng đe dọa nước Úc, cảnh báo sẽ có phản ứng đối phó nếu Úc “tiếp tục theo đuổi các hành động do Mỹ đề xướng để cô lập và kiềm chế” Bắc Hàn.
Đe dọa này được phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn đưa ra với hãng thông tấn nhà nước KCNA, nói rằng mọi hành động nhắm cô lập và kiềm chế Bình Nhưỡng “là những hành động tự sát”, sẽ bị Bắc Hàn đáp trả “bằng những cuộc tấn công chiến lược”.
Cảnh báo được Bắc Hàn đưa ra sau khi Ngoại Trưởng Úc Julie Bishop cho biết Bắc Hàn đang trên đương sở hữu võ khí hạt nhân, gọi đó là điều “không thể chấp nhận được” vì gây bất ổn cho khu vực. Bà Ngoại Trưởng Úc còn kêu gọi “cộng đồng quốc tế phải ngăn chận, không để cho Bình Nhưỡng có thêm những hành động gây rối”.
Trong bản tin của KNCA, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn gọi tuyên bố của Bà Ngoại Trưởng Úc là “những lời phát biểu rác rưởi”, bảo thêm “không thể tha thứ cho những điều bà ta nêu ra vì đó là hành động chống lại hòa bình, bảo vệ chính sách thù địch” mà Hoa Kỳ đang áp dụng với Bắc Hàn.
Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn cũng cho rằng Úc “đang mù quáng đi theo đướng lối của Mỹ”, cảnh báo bà Ngoại Trưởng Úc “phải cân nhắc hậu quả trước khi đưa ra lời tuyên bố tâng bốc Hoa Kỳ”.
Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn cũng nhắc lại nguyên nhân khiến căng thẳng xảy ra ở bán đảo Triều Tiên “chính vì lời de dọa sẽ tấn công Bình Nhưỡng mà Hoa Kỳ đưa ra”, gọi đó là “hành động quân sự liều lĩnh” của Mỹ.
Bản tin cơ quan thông tấn nhà nước Bắc Hàn phổ biến trong lúc Phó Tổng Thống Hoan Kỳ Mike Pence đang có mặt tại Sydney, Úc, để thảo luận với chính phủ đồng minh về tình hình khu vực và những điêu cần làm đối với Bắc Hàn.
Hôm qua trong cuộc họp báo ở Sydney chung với Thủ Tướng Úc Malcolm Turnbull, Phó Tổng Thống Hoa Kỳ tiếp tục lên án chương trình võ khí của Bắc Hàn, nhưng cũng nói rằng ông tin tưởng cuối cùng sẽ đạt được mục tiêu bán đảo Triểu Tiên là vùng phi nguyên tử “nhờ sự hỗ trợ của Trung Quốc” và quyết tâm của các nước đồng minh.