Cơ quan chức năng Miến điện tiến hành thu giữ lưới đánh bắt cá của người dân địa phương chỉ ít ngày trước khi siêu tàu chở 140 ngàn tấn dầu cập cảng Kyauk Pyu để rồi đưa sang Trung Quốc.
Hằng trăm ngư dân địa phương bị cấm hành nghề đánh bắt tại vùng biển gần tuyến đường ống dẫn dầu dài 770 kilomet chạy qua Myanmar đến khu vực tây nam Trung Quốc.
Tuyến đường ống này là một phần quan trọng trong dự án ‘Một Vành Đai, Một Con đường’ của Bắc Kinh nhằm thiết lập quan hệ kinh tế với Châu Á và vươn xa ra nữa.
Những ngư dân Myanmar bị tác động bất mãn vì họ bị mất sinh kế làm ăn lâu nay. Một người dân cho biết mới trang bị thêm một tàu lớn hơn cách đây 4 tháng nhưng thu nhập giảm đến hai phần ba và nay bị tịch thu lưới đánh bắt.
Vào tháng qua hơn 100 ngư dân Myanmar đã biểu tình đòi Tập đoàn vận hành đường ống dẫn dầu PetroChina bồi thường thiệt hại cho họ.
Quân đội Philippines ngày 9/6 đã yêu cầu Facebook khóa hàng chục tài khoản có liên quan đến phiến quân Hồi giáo trong vụ tấn công thành phố Marawi vì cho rằng các tài khoản này đang được sử dụng với mục đích tuyên truyền.
Hãng tin AFP dẫn lời phát ngôn viên quân đội Trung tá Jo-ar Herrera tại một cuộc họp báo ở thành phố Marawi cho biết họ đã phát hiện ra 63 tài khoản Facebook liên quan đến phiến quân, nói thêm rằng những tài khoản như thế có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của người dân Philippines.
Xin nhắc lại mới hôm 7/6 Philippines cũng yêu cầu các công ty truyền thông xã hội bao gồm cả Facebook gỡ bỏ một đoạn video có cảnh các chiến binh đập phá, xúc phạm các biểu tượng thiêng liêng tại một nhà thờ Công giáo vì e ngại rằng có thể gây ra thù hằn và chiến tranh tôn giáo.
Các quan chức quân sự Philippine cho biết họ đã yêu cầu các công ty truyền thông xã hội bao gồm Facebook xóa đoạn video có cảnh các chiến binh xúc phạm các biểu tượng thiêng liêng trong một nhà thờ Công giáo tại một thành phố phía nam.
Hãng tin AP ngày 7/6 cho biết nguyên nhân các quan chức này làm như vậy là vì họ lo sợ đoạn video sẽ gây thù hằn và có thể dẫn đến một cuộc chiến tranh tôn giáo.
Đoạn video được AP tường thuật lại có những cảnh chiến binh lật đổ một cây thánh giá, và dẫm đạp, đốt cháy các bức tượng tôn giáo.
Tin cho biết thêm phát ngôn nhân quân đội Phi, ông Brig. Gen. Restituto Padilla cũng kêu gọi cư dân mạng không chia sẻ video này.
Lúc 1:30 sáng ngày 4/6, Quân đoàn 38 với danh nghĩa binh lính giới nghiêm đã là “đội quân đầu tiên” hoàn tất thanh trừng và tiến vào Thiên An Môn từ phía tây. Theo hồi ức của La Vũ, con trai của cố Đại tướng La Thụy Khanh, Tổng Tham mưu trưởng Quân Giải phóng Trung Quốc: “Khi binh lính tiến vào đã bị dân chúng chặn lại, khi hỏi ý kiến cấp trên xem nên làm thế nào thì ‘bên trên’ có người nói: ‘Cái thứ đồ trong tay các cậu chẳng lẽ chỉ là que đánh lửa thôi sao?’”
Khoảng từ 2:00 – 2:30 sáng ngày 4/6, một chiếc xe buýt đi từ đại lộ Nam Trì Tử về phía quảng trường Thiên An Môn theo hướng từ đông sang tây. Trước khi đến phía đông cầu Kim Thủy, nó rẽ phải đi ngang qua khu vực của binh linh đang dàn đội ngũ và rời khỏi đường Trường An hướng về phía sinh viên và người dân tập trung. Đúng lúc đó, chiếc xe bị súng bắn hạ, tài xế chết ngay tại chỗ. Sau đó, quân nhân kéo 5, 6 người còn sống ra khỏi xe. Người bị kéo ra khỏi xe cuối cùng là một nghiên cứu sinh tại Đại học Bắc Kinh tên Quách Hải Phong. Tại hiện trường còn có một người tên là Trương Kiện. Người này cố gắng tiến về phía trước, định kéo bạn của mình tách ra khỏi chỗ những người lính. Một viên sĩ quan rút súng và bắn về phía anh này 5 phát đạn. Một phát bắn trúng đùi phải, xuyên qua một phần ba đùi phải và làm gẫy xương đùi. Do viên đạn không xuyên qua nên đầu đạn nằm ở trong xương đùi, phần còn lại nằm trong cơ chân. Đến tận ngày 22/11/2008, Trương Kiện mới đến được Pháp để phẫu thuật gỡ viên đạn. Viên đạn đã nằm trong người anh suốt 19 năm.
Ảnh bên phải: Trương Kiện ở quảng trường giống như một vị đội trưởng; Ảnh dưới bên phải: Trương Kiện trúng đạn nằm tại bệnh viện Đồng Nhân để điều trị; Ảnh dưới bên trái: Ảnh chụp X Quang Trương Kiện bị thương ở đùi (Ảnh do Trương Kiện cung cấp)
Sau đó, để che đậy vụ bắn chết người vô cớ, quân giới nghiêm đã ngụy tạo vụ việc “Đốt thành Thiên An Môn” và đổ cho chiếc xe buýt định tiến vào Thiên An Môn phóng hỏa.Theo tờ “Văn Hối Báo” (Hồng Kông), “Trong thời gian này, trừ phía bắc của quảng trường là hoàn toàn do quân đội chiếm giữ, còn có một số lớn xe có vũ trang và xe tăng trải dài theo hướng từ tây sang đông ở phía ngoài quảng trường. Phía tây quảng trường, phía đông Đại lễ đường Nhân dân đều xuất hiện rất nhiều binh lính. Hàng ngàn binh lính đóng tại khoảng trống trước cửa thành, đồng loạt hô lớn yêu cầu dân chúng phải rời khỏi. Không bao lâu sau đó, cục diện đã biến thành binh lính nổ súng về phía người dân.”
Lúc này, các sinh viên vốn trước đó bị phân tán ra nhiều nơi trong quảng trường Thiên An Môn, đi theo lá cờ của trường mình và tập trung ở gần Bia tưởng niệm Anh hùng Nhân dân, sau đó ngồi hết ba tầng bình đài của bia tưởng niệm và các bậc thang, họ ngồi hết cả khoảng trống ở phía bắc Bia tưởng niệm. Sinh viên chuẩn bị sẵn sàng cho lần phản kháng phi bạo lực cuối cùng.
4:00 sáng, đèn trên quảng trường đột ngột tắt. Sau đó, Phó Chính ủy Quân đoàn 27 giải thích rằng đây là tín hiệu thống nhất báo hiệu cho việc dọn dẹp quảng trường. Một tác dụng khác là đánh đòn tâm lý lên những dân có mặt tại hiện trường. Sau đó ở phía đông nam, tây nam của quảng trường, Quân đoàn 15, Quân đoàn 39 và Quân đoàn 54 hướng từ phía nam lên phía bắc để chia cắt người trong quảng trường. Toàn bộ phía nam quảng trường bị bao vây, chỉ chừa lại phía đông nam để cho các sinh viên có thể rời khỏi theo một lối đi hẹp.
4:30 phút, hành động thanh trừng bắt đầu. Cảnh sát có vũ trang ở phía trước, bộ binh ở giữa, xe cơ giới ở sau, từ từ tiến từ phía bắc xuống phía nam. Binh lính kiểm tra kỹ từng khu vực, sau đó xe cơ giới mới đi qua.
Một nhân chứng đã cung cấp cho Tổ chức Ân xá Quốc tế thông tin, một nhân viên cứu hộ y tế khi đó đã thấy nhiều rất nhiều binh lính ngồi trước bậc thang của Bảo tàng Lịch sử nhiều giờ đồng hồ. Có khoảng 15 đến 20 người bị thương được sinh viên đưa đến nằm trên trạm cấp cứu. Phía tây nam của Bia tưởng niệm liên tục có tiếng xả súng. Sau một loạt súng nổ, có 3 sinh viên bị thương được đưa đến trạm cấp cứu, họ đều bị trúng đạn. Mỗi lần có tiếng của loạt súng nổ, các binh lính trên bậc thang của Bảo tàng Lịch sử đều hô to: “Làm tốt lắm”...
Có người còn thấy binh lính trên các xe vũ trang khi thấy sinh viên chạy khỏi quảng trường ở đường phía đông nam, đã không hề bắn chỉ thiên cảnh cáo mà nhắm bắn thẳng vào người. Một thành viên của Hội Liên hiệp Sinh viên Hồng Kông nhìn thấy một sinh viên Đại học Sư phạm Bắc Kinh “Khắp đầu đầy máu, gần như cả đầu bị nổ tung” mà chết. Một phóng viên của Đài truyền hình Quốc gia Ba Lan cho biết, ông nhìn thấy một binh lính giống như là đang đùa cợt, tùy tiện nhằm vào hướng sinh viên đang bỏ chạy mà nổ súng. Một sinh viên đứng cách ông này 1 mét, sau khi lên tiếng về việc binh lính lạm dụng súng đạn đã bị bắn chết ngay tại chỗ. Phó chủ biên kiêm phụ trách tin nước ngoài của tờ “Thời báo Trung Quốc” (Đài Loan), Từ Tông Mậu, vào khoảng 6:00 sáng đã bị trúng đạn, viên đạn xuyên từ sau cổ, qua cổ họng, làm gãy một chiếc răng, sau đó xuyên qua miệng ra ngoài.
Nơi từng xảy ra các vụ bắn người ở phía Đông Nam quảng trường Thiên An Môn sáng ngày 4/6/1989.
Nam Trì Tử: “Lần đầu tiên tôi thấy cảnh giết người như bắn chim”
Theo một nhân chứng tại hiện trường kể lại: “Ở đường Trường An, cách khoảng 100 mét về phía đông của đài quan sát đông Thiên An Môn, có một khu phố bị rào chắn tạo ra một đường dài hẹp. Một nhóm binh lính khoảng hơn 100 người có vũ trang đứng hướng về phía đông. Những người này tùy lúc lại tiện tay bắn một vài phát súng về phía cuối con đường.”
Phía đông của con đường này chính là khu vực Nam Trì Tử, đi qua là đến cửa chính của Bộ Công an, có vài trăm người dân đang đứng lập thành một hàng rào ngăn những người muốn chạy về phía Thiên An Môn, cho họ biết nếu đi qua thì sẽ bị bắn, rằng có nhiều người đã bị bắn chết. Đồng thời, họ cũng hô to về phía quân đội thiết quân luật rằng “Bộ đội giải phóng không bắn nhân dân”, “Sinh viên vô tội”, v.v.. Sau đó, có người trong số họ cũng bị bắn, khẩu hiệu mới đổi thành: “Binh lính giới nghiêm là hung thủ giết người!”
“Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài giờ đồng hồ, ở khu vực Nam Trì Tử này, tôi đã nhìn thấy hơn 40 người bị bắn. Trong số họ có một phụ nữ hơn 50 tuổi bị trúng đạn ở bụng, một em bé cỡ 7-8 tuổi trúng đạn ở tay trái. Hàng trăm người (có thể trên ngàn người), cơ bản đều là những người dân bình thường của Bắc Kinh. Trong số đó có cả phụ nữ và trẻ em, tay họ còn đang cầm quạt.”
Tổ chức Ân xá Quốc tế còn nhận được một lời xác minh khác cho biết, tuyến cảnh giới được thiết lập vào khoảng 2:00 sáng: “Họ lập thành ba hàng. Một hàng lính quỳ phía trước, hàng sau đứng cao hơn, hàng thứ ba đứng ở trên trạm gác. Họ hướng về phía đám đông ở phía đông bắc quảng trường nổ súng vài phút thì ngừng lại. Sau đó một giờ đồng hồ, họ từng bước chậm tiến về phía đông của đường Trường An, rồi nổ loạt súng thứ hai. Đám đông chạy trốn khi súng nổ nhưng sau đó lại quay lại quảng trường.”
Một thông tin khác kể rằng vào khoảng 3:30 sáng, có người nhìn thấy “khoảng 36 đến 38 người bị thương được đưa đi”, ngực, lưng, bụng bị thương, thậm chí có người “đỉnh đầu bị vạt hẳn một phần”.
Một người lính trinh sát sau khi giải ngũ cho biết: “Lần đầu tiên tôi thấy người ta giết người như bắn chim”, “Bị bắn đều là những người dân tay không tấc sắt, giống như là bắn chim vậy. Một sĩ quan cấp úy cầm khẩu súng lục 54, hướng về phía những người dân trốn ở phía sau thùng rác xả súng, bắn từng người một, cứ hét một câu thì bắn 1 phát, lại có một người dân ngã xuống đất,” “Một người đàn ông đi xe đạp, nói rằng ông chỉ đi làm, vừa thò tay vào ngực để lấy giấy chứng nhận thì đã bị bắn một phát vào ngực, cả xe cả người đều đổ nhào.”
Câu chuyện của “Bạch y thiếu nữ”
10 năm sau, một nhân chứng tên Hình Thôn kể lại: “Vào khoảng 3:00 sáng, tôi ngồi ở trên con đường đi vào phía bắc đường Trường An thì đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng. Tôi mới đi về phía nam xem thử thì chỉ nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc bộ đồ trắng đang bước những bước dài về phía binh lính giới nghiêm. Sau đó, ngay lập tức có một loạt đạn nổ, những người trúng đạn đều ngã xuống đường. Ở khoảng giữa binh lính giới nghiêm và đám đông, có khoảng 6, 7 người trúng đạn đang nằm lại. Tuy nhiên, cô gái mặc đồ trắng không bị trúng đạn và tiếp tục một mình tiến về phía binh lính. Khi cô chỉ còn cách vài mét thì một loạt đạn khác lại nổ và lần này cô gục xuống. Sau đó cô được cứu. Viên đạn trúng vào đùi của cô.”
Một nhà báo khác có mặt tại hiện trường cho biết, lúc đó ông này trốn ở gần khu vực của Bộ Công an và nhìn thấy một thanh niên mắng binh lính là “Lũ khốn!” và bị bắn chết ngay tại chỗ.
Nhà xác bệnh viện Hiệp Hòa, phòng lạnh không thể đóng được cửa
Theo một vị bác sĩ, cô giúp đưa người chết đến nhà xác của bệnh viện nhưng phòng lạnh đã đầy đến mức không đóng được cửa.
Một vị bác sĩ trên 50 tuổi của Bệnh viện Đại học Bắc Kinh cho biết, sau khi binh lính nổ súng, những người bị thương trên quảng trường Thiên An Môn đều chủ yếu được đưa đến Bệnh viện Đại học Bắc Kinh và Bệnh viện Hiệp Hòa. Nhiều lúc, xe cứu thương chở lẫn cả người bị thương và người chết. Sau đó, khi số xác người gặp nạn ở Bệnh viện Hiệp Hòa “đến hơn một trăm” thì họ quyết định rằng những người nào đã chết rồi thì không cho lên xe nữa.
Theo điều tra của bà Đinh Tử Lâm, trong số những người thương vong có một số người tra được danh tính thật như sau:
Vu Địa, 32 tuổi, kỹ sư của Sở Nghiên cứu Năng lượng Mặt trời của thành phố Bắc Kinh. Anh này bị bắn lúc khoảng 2:00 sáng ở Nam Trì Tử trong lần xả súng đầu tiên. Đạn xuyên qua sườn bên trái, đâm thủng thận và gan. Lúc được đưa đến bệnh viện Hiệp Hòa, các bác sĩ đã mổ 4 lần để tìm cách cứu chữa nhưng anh này không qua khỏi.
Dương Minh Hồ, 42 tuổi, cán bộ phòng Pháp chế của Hội Xúc tiến Giao dịch Quốc tế Trung Quốc. Anh này bị bắn ở trước cửa Bộ Công An, bụng bị trúng đạn xé toạc bàng quang, được đưa đến Bệnh viện Đồng Nhân và qua đời tại đó.
Nam Hóa Thông, 31 tuổi, công nhân xây dựng ở Bắc Kinh, khoảng 5:00 sáng ngày 4/6 đi từ nhà tới đường Trường An, người nhà sau đó tìm thấy thi thể tại Bệnh viện Hiệp Hòa và thấy đạn bắn xuyên từ phía sau bả vai trái, lồng ngực bị xé toạc.
Lạc Nghi Vy, 35 tuổi, kỹ sư của Viện Nghiên cứu và Thiết kế sắt thép Bao Đầu, bị bắn ở Nam Trì Tử vào lúc rạng sáng, chết ở bệnh viện Hiệp Hòa.
Ngoài ra còn có một sinh viên Đại học Đường Sơn, Hà Bắc, bị trúng đạn tại Nam Tử Trì ở giữa đùi, sau đó được đưa đến Bệnh Viện Tích Thủy Đàm chữa trị.
Thập niên 60, Hàn Quốc là 1 trong những nước nghèo đói nhất châu Á. Năm 1968, người Hàn quyết định thay đổi giáo dục bằng cách bê nguyên sách giáo khoa của người Nhật về dịch sang tiếng Hàn và giảng dạy, ngoại trừ các môn xã hội như địa lý, lịch sử và văn học. Lúc đó cũng có nhiều người chỉ trích vì tính sĩ diện của người Hàn Quốc rất cao, lẽ nào lại không tự soạn được một bộ sách giáo khoa.
Nhưng họ vẫn quyết tâm thực hiện, vì để có chương trình giáo dục đó, người Nhật đã mất cả trăm năm cải biên từ cách đào tạo của giáo dục phương Tây phù hợp với đặc trưng châu Á, bắt đầu từ thời Minh Trị Thiên Hoàng. Để rút ngắn thời gian, chẳng có cách nào ngoài việc lấy kinh nghiệm của người khác, để còn lo việc khác nữa. Vì Hàn Quốc muốn trở thành một bản sao mới của Nhật, nền kinh tế dựa trên lòng tự hào dân tộc, tính kỷ luật và đạo đức của toàn thể xã hội.
Đúng 20 năm, đến 1988, Hàn Quốc đăng cai Olympic Seoul, cả thế giới không ai tin vào mắt mình khi thấy kỳ tích bên bờ sông Hàn lại khủng khiếp như thế. Ô-tô, xe máy, dệt nhuộm, hoá chất, đóng tàu, điện tử, bánh kẹo…bên Nhật có cái gì thì bên này có cái đó, dù dân số chỉ bằng 1/3. Không ai biết trong 20 năm đó, cả dân tộc Hàn Quốc đã nắm chặt tay với quyết tâm thoát nghèo như thế nào.
Trên tivi chỉ có 2 chương trình là “dạy làm người” và “dạy làm ăn”, từ cái văn minh nhỏ xíu như nụ cười của một nhân viên bán hàng, đến cách quản lý chi phí của một quán cà phê, đến cách tạo dựng một nhà máy. Từ một dân tộc “xin việc”, tức các doanh nghiệp nước ngoài đến đặt nhà máy tại Hàn và thuê lao động Hàn, Hàn Quốc bắt đầu khan hiếm lao động và trở thành dân tộc đi “cho việc”, tức xây dựng các nhà máy ở nước ngoài và hàng triệu người Trung Quốc, Thái Lan, Philippines đứng xếp hàng xin các ông chủ Hàn Quốc cho họ việc làm. Hàn Quốc đã thành công trong việc tiếp nối Nhật Bản thành dân tộc đi cho việc người khác.
Năm 1988, pháo hoa thắp sáng 2 bờ sông Hàn, người Hàn Quốc ôm nhau và cười trong nước mắt, hơn 100 quốc gia giàu có nhất trên thế giới miễn visa cho họ, Hàn Quốc giờ đây đã bước chân vào nhóm 24 quốc gia thịnh vượng nhất loài người. Nhưng thách thức mới lại xuất hiện, vì bây giờ không phải là Nhật Bản nữa, mà là Hồng Kông và Singapore, 2 cực hút nam châm của cả châu Á về tài chính, thương mại và giải trí. Phim Hồng Kông tràn ngập thị trường và không có đối thủ. Người Hàn tuyển chọn ngay 2000 sinh viên ưu tú nhất, cử sang Holywood, điên cuồng học hành, từ đạo diễn, diễn viên, phục trang đạo cụ …4 năm sau tốt nghiệp,
Năm 1992, những bộ phim Hàn Quốc đầu tiên ra đời như Cảm xúc, mối tình đầu, hoa cúc..với một thế hệ diễn viên đẹp từng milimet và hợp nhãn người châu Á. Ngành làm phim phối hợp với ngành thời trang, mỹ phẩm và hàng tiêu dùng, bắt đầu xâm nhập vào các thị trường. Đại sứ quán Hàn Quốc tại các nước có nhiệm vụ dịch thuật ra tiếng địa phương và tặng không cho các đài truyền hình, tạo ra làn sóng Hanluy nổi tiếng. Người Nhật điên cuồng, người Trung Quốc điên đảo, các nước Đông Nam Á thì chỉ biết ụ pa ơi, ụ pa hỡi. Phim Hồng Kông bị đá văng ra khỏi thị trường cho thuê băng đĩa.
Năm 1988, ngoài 2000 người đi Holywood để xây dựng công nghiệp điện ảnh, ngần ấy người được cử đi Milan và Paris để học về thời trang, mỹ phẩm. Các tập đoàn như xe Kia, Samsung, Hyundai còn thuê cả ê-kip thiết kế của các hãng xe Đức như Mercedes, BMW làm việc cho họ, với tham vọng xuất khẩu xe sang Mỹ và châu Âu. Muốn bán cho Tây thì bao bì nhãn mác phải có óc thẩm mỹ của Tây, chứ kiểu” tròn tròn xinh xinh” của dân châu Á, tụi Tây không thích, không bán được. Có những năm, những mẫu xe của Hyundai bán chạy nhất ở Bắc Mỹ và châu Âu. Người Mỹ bắt đầu nhìn người Hàn với ánh mắt khác, ngưỡng mộ và ngạc nhiên, thích thú.
Ngoài ra, những sinh viên giỏi toán nhất được hướng theo ngành tài chính ở các đại học lớn ở Mỹ, với tham vọng Seoul thành một London, New York. Các quỹ đầu tư ra đời, tự tìm kiếm các nhà máy mới khởi nghiệp be bé để rót tiền vào, tham gia vào quản trị. Không chỉ trích, chỉ góp sức góp trí để xây dựng. Một người Hàn giàu có là cả dân tộc Hàn giàu. Hệ thống bán lẻ Lotte phải có nghĩa vụ mang hàng hoá Hàn đi khắp nơi, ông lớn Samsung bắt đầu tuyển dụng những sinh viên giỏi nhất châu Á về cho học bổng thạc sĩ miễn phí với điều kiện tốt nghiệp xong phải mấy năm phục vụ cho họ.
Họ gom trí tuệ của cả châu Á để chinh phục thị trường điện thoại thông minh và máy tính bảng, cạnh tranh đối đầu với Apple, đối đầu với cả một tập thể trí tuệ thung lũng Silicone, cứ như Airbus của châu Âu cạnh tranh với Boeing vậy.
Người Hàn Quốc, dù dân thường hay sếp lớn, tất tần tật mọi thứ họ dùng phải Made in Korea, dù lúc sản phẩm kém cỏi còn xấu xí và đầy lỗi của thập niên bảy mươi hay hiện đại tinh xảo như bây giờ. Nếu người tiêu dùng không ủng hộ sản phẩm nhem nhuốc của thời khởi nghiệp, thì doanh nghiệp còn tồn tại đâu mà có sản phẩm tinh xảo sau này?
Tony nhớ lần đi Hàn đầu tiên, mùa thu năm 2005, bà chị ở VN cẩn thận ghi tên mấy nhãn hiệu mỹ phẩm ưa thích của chị ấy cho mình mua giùm. Ở cửa hàng mỹ phẩm, cô bán hàng mặc bộ váy veston đen, chạy như bay lấy hết sản phẩm này đến sản phẩm khác cho Tony xem, đều là của Hàn cả.
Do tiếng Anh không nói tốt nên cô cứ giải thích bằng tiếng Hàn đến lúc giọng khàn đặc. Đến lúc Tony lấy tay chỉ hộp phấn Lancom, thì cô thất vọng oà khóc. Cô khóc vì cô đã không thành công khi tình yêu nước của cô không thuyết phục được khách hàng. Tony nhìn cô ấy sững sờ, lẽ nào chỉ là 1 cô gái bán hàng bình thường mà có lòng yêu đất nước mãnh liệt thế sao? Tony thôi bèn mua mấy hộp mỹ phẩm của Hàn, dù chẳng biết có tốt không, vì kính phục quá. Lúc Tony bước ra khỏi cửa hàng, ngoái lại vẫn thấy cổ gập đầu cung kính.
Ngoài phố, gió bắt đầu lạnh, từng tốp học sinh chạy tập thể dục rầm rập trên vỉa hè, những chiếc áo khoác thêu cờ quốc gia ở sau lưng. Và Tony biết, sau lưng của mỗi công dân…luôn là tổ quốc.
Cũng vào ngày Chủ nhật cách đây 28 năm trước tại quảng trường Thiên An Môn (Trung Quốc) cuộc biểu tình kháng nghị của các sinh viên đòi chấm dứt nạn tham nhũng, tôn vinh nhân quyền, thiết lập các quy tắc luật pháp và xây dựng nền dân chủ đang lúc cao trào. 4 giờ sáng bất thình lình trời tối sầm lại, đèn điện trong quảng trường Thiên An Môn bị tắt hết. Quân lính tiến vào quảng trường, người biểu tình không thấy do trời tối. 4h30 đèn điện lại vụt sáng trở lại, lúc này các sinh viên mới giật mình khi phát hiện mình đã bị bao vây chặt, những chiếc xe tăng của Quân đoàn 27 Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA) lừng lững tiến vào. Tiếng súng nổ… Nhiều người trúng đạn đổ vật xuống trong vũng máu, tiếng xe tăng gầm lên san bằng tất cả. Quảng trường Thiên An Môn ngập trong máu, hàng ngàn sinh viên đã bị giết hại. Nhiều sinh viên của Đại học Bắc Kinh đã bị xe tăng cán chết. Một số thậm chí còn bị nghiền nát.
Next Magazine chia sẻ thông tin theo hồ sơ mật của Washington có được qua tài liệu nội bộ của Trung Nam Hải đánh giá về số người thương vong trong sự kiện thảm sát Thiên An Môn lên đến 40 nghìn người, trong đó 10.454 người bị giết. Trong đó, Quân đoàn 27 (Quân khu Bắc Kinh) là đội quân chính ra tay thảm sát khiến nhiều người thiệt mạng tại Quảng trường Thiên An Môn ngày 4/6. Quân đoàn 27 là đội quân được tín nhiệm và luôn biết phục tùng, tướng chỉ huy khi đó là Yang Jianhua, em trai cựu Chủ tịch nước Dương Thượng Côn.
Nhưng nhân vật bí ẩn này không thấy có bất cứ tài liệu nào nhắc đến, không thể tìm được tên gốc bằng tiếng Trung Quốc. Đây là đội quân đặc biệt được tuyển từ những nông dân vùng hẻo lánh, có đến 60% là mù chữ. Để tránh tiếng xấu, tháng 12/2015 Quân đoàn 27 đã bị giải thể.
Hôm nay thế giới lại nhắc đến ngày Lục Tứ (4/6/1989) như một lời nhắc nhở về lòng quả cảm của một thế hệ trẻ đã dám nói lên tiếng nói tự do.
Đồng thời lịch sử nhân loại cũng đã chính thức ghi danh chính quyền Cộng sản Trung Quốc là một chế độ tàn bạo nhất của loài người từ trước tới nay.
Đến nay Đảng Cộng sản Trung Quốc bưng bít, che đậy và không thừa nhận cuộc đàn áp này với người dân Trung Quốc. Hàng năm cứ đến ngày 4/6, chính quyền lại kiểm soát chặt chẽ thông tin tưởng niệm cuộc biểu tình này, internet cũng được kiểm soát rất chặt.
Đối với đồng bào của chính Tổ quốc mình mà chính quyền Trung Quốc còn tàn sát man rợ không ghê tay như vậy thì hôm nay những ngư dân Việt Nam – những cột mốc chủ quyền sống trên biển, một trong lực lượng chủ yếu bảo vệ chủ quyền biển đảo của Việt Nam – là những vật cản trên con đường độc chiếm Biển Đông thì chắc chắn không tránh khỏi bị tấn công, cướp phá, tàn sát dưới bàn tay sắt máu của họ.
Bản quyền hình ảnhAFPTQ đưa xe tăng và bộ đội Quân đoàn 27 vào Bắc Kinh trấn áp sinh viên
Trang CNN vừa trích đăng tài liệu họ nói là của giới quân sự Hoa Kỳ giải mật cho thấy có bộ đội Quân Giải phóng “vừa cười vừa bắn người” trong cuộc trấn áp đêm 3 rạng sáng ngày 4/6/1989 ở Bắc Kinh.
Các tài liệu do Cục Tình báo Quân sự (DIA) ghi lại cũng mô tả bức tranh về sự dũng cảm của các bác sỹ ở bệnh viện tại thủ đô Trung Quốc đã tìm mọi cách cứu người bị thương và ngăn không cho người chết bị công an đem đi thiêu nhanh chóng.
Những bác sỹ được cho là đặc biệt dũng cảm làm việc tại Bệnh viện số 4 ở Bắc Kinh đã chụp cả hình nhiều xác chết với hy vọng giúp thân nhân nhận diện.
Các xác chết này thường bị công an Trung Quốc nhanh chóng đem vào nhà thiêu.
Con số người bị bắn chết tại Bắc Kinh đêm hôm đó được ước tính ít nhất là hàng trăm còn phe đấu tranh dân chủ Trung Quốc nói là ‘hàng nghìn’.
Quân đoàn 27
Xe tăng và bộ đội thuộc Quân đoàn 27 được điều vào thủ đô Trung Quốc để trấn áp và giải tán biểu tình của sinh viên, công nhân và trí thức kéo dài nhiều tuần tại Thiên An Môn.
Các tài liệu, gồm cả những gì Hoa Kỳ giải mật nhân dịp 25 năm vụ thảm sát, nói rằng bộ đội Quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa đã “bắn vô tội vạ” vào người dân trên đường phố, bất kể họ là sinh viên hay không.
Bản quyền hình ảnhAFPTại Hong Kong đã có lễ tưởng niệm 25 năm ngày thảm sát Thiên An Môn.
Những gì tình báo Hoa Kỳ ghi lại nói có “những lính Trung Quốc cười” khi nổ súng bắn người.
Vẫn trang CNN nói những gì tình báo Mỹ ghi lại có nhiều phần không chính xác vì đã thu lượm cả các tin đồn đoán trong thành phố Bắc Kinh khi đó mà sau đó hóa ra là sai như tin ‘lãnh tụ Đặng Tiểu Bình chết’.
Trên thực tế, ông Đặng chỉ qua đời vào tháng 2/1997.
Nhưng bức tranh mà các phần ghi âm của Hoa Kỳ giúp người ta dựng lại cho thấy nhiều chi tiết xảy ra sau đêm ngày 4/6 và sự hoảng sợ của ban lãnh đạo Trung Quốc.
Đó là chuyện “các lãnh đạo ở tịt trong biệt thự không ra ngoài sau nhiều ngày” vì sợ có chính biến.
Biển số xe của họ cũng được thay đổi, theo bài của phóng viên Hilary Whitemantrên trang CNN.
Ngoài ra, một chiến dịch truy bắt sinh viên ở các điểm kiểm soát quanh Bắc Kinh và cả ở sân bay quốc tế cũng được triển khai.
“Những ai trông giống sinh viên và trí thức” đều thuộc đối tượng bị xét hỏi.
Hoa Kỳ và Trung Quốc vẫn bất đồng về cách nhìn nhận vụ Thiên An Môn 25 năm về trước.
Hôm 5/6/2014, Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho hay họ đã gửi lời than phiền tới Hoa Kỳ bày tỏ sự “bất bình sâu sắc” về cách Hoa Kỳ nêu quan điểm liên quan tới vụ Thiên An Môn.
Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao TQ, ông Hồng Lỗi cho hay phía Trung Quốc đã lên tiếng một cách ‘long trọng nhất’ tới chính giới Mỹ.
Nước Mỹ trước đó đã đề nghị Trung Quốc “tính đủ số người biểu tình phản đối bị giết ở Thiên An Môn”.
Tại Trung Quốc nhân dịp kỷ niệm 25 năm vụ Thiên An Môn, đài báo chính thức không hề nói gì về vụ này.
Các cuộc tuần hành hoặc đốt nếu tưởng niệm nạn nhân Thiên An Môn chỉ được tổ chức ở Hong Kong, Đài Loan và các nơi có cộng đồng người Trung Quốc ở hải ngoại.
Còn theo biên tập viên chuyên về Trung Quốc của BBC, bà Carrie Gracie trong bài viết từ Bắc Kinh thì “sự lãng quên là cách để tồn tại” với người Trung Quốc khi động đến chủ đề Thiên An Môn
Theo bà Gracie, ngày nay nhìn lại, “Thiên An Môn là một phần của chu kỳ chính trị hy vọng và sợ hãi ở Trung Quốc,”
Tuy thế, từ sau 1989, “Đảng Cộng sản Trung Quốc đã chú ý tìm hiểu dư luận” nhưng nếu phải làm điều tương tự một lần nữa như trấn áp ở Thiên An Môn, “có lẽ họ sẽ vẫn làm”, theo phóng viên BBC.
Vương Đan đang nêu lên nguyện vọng của sinh viên. Ảnh: GEO Epoche.
Dù sự kiện thảm sát trên quảng trường Thiên An Môn được cả thế giới biết đến, nhưng suốt 26 năm qua Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vẫn luôn phủ nhận cuộc đàn áp này.
26 năm trước vào ngày 4/6/1989, hàng ngàn sinh viên đã bị giết chết một cách man rợ tại quảng trường Thiên An Môn bởi quân đội của ĐCSTQ bằng súng và bánh xe tăng …
Bối cảnh
Năm 1989, kinh tế Trung Quốc gặp khó khăn, lạm phát tăng cao, người dân đói khổ trong khi tham nhũng tràn lan trong hàng ngũ các quan chức ĐCS Trung Quốc. ĐCSTQ vẫn luôn đánh bóng mình với ngôn từ “Đảng là quang vinh vĩ đại”, là “không bao giờ sai” và dập tắt tất cả các tiếng nói hay nguyện vọng của giới trí thức và sinh viên thời bấy giờ. Điều này gây ra nhiều bất bình trong dân chúng.
Do đó vào tháng 4/1989, khi cố Tổng Bí thư Hồ Diệu Bang qua đời, người dân Trung Quốc xuống đường dự lễ tang và thương tiếc cho một người luôn có xu hướng cải cách, đồng thời cũng biểu tình phản đối nạn tham nhũng và độc đoán không dân chủ của chính quyền.
Bản quyền hình ảnh GALERIE BILDERWELT/GETTY IMAGESChính quyền Hitler tước quốc tịch Đức và trục xuất người Do Thái
Thời Chiến tranh Lạnh, Liên Xô và một số nước Đông Âu một mặt cấm công dân của họ xuất cảnh tự do, mặt khác lại tước quốc tịch và trục xuất các nhà bất đồng chính kiến, văn nghệ sỹ và người Do Thái ra khỏi xứ.
Trong số những nhân vật nổi tiếng có nhà văn Boris Pasternak (1890-1960), được giải Nobel Văn học năm 1958 nhưng không thể xuất cảnh khỏi Liên Xô để nhận.
Nhà văn khác, ông Aleksandr Solzhenitsyn (1918-2008) cũng rơi vào tình cảnh tương tự năm 1970 khi được trao Nobel Văn học.
Theo quy định của Liên Xô, một khi đã rời tổ quốc sang Stockholm nhận giải, họ sẽ không được quay về.
Sang năm 1974, ông Solzhenitsyn bị tước quyền công dân rồi trục xuất luôn khỏi Liên Xô và chỉ trở về Nga sau khi hệ thống xã hội chủ nghĩa tan rã.
Ở một diện rộng hơn, người dân các nước cộng hòa của Liên Xô không được quyền xuất cảnh tự do và ai đã ra đi không được phép đều bị coi là kẻ thù và không được trở về.
Một số dân tộc như Tatar bị lưu đày hàng loạt và không được phép quay trở lại quê hương bản quán.
Các hành động này gợi lại thời kỳ chế độ Adolft Hitler tước quốc tịch của công dân Đức gốc Do Thái để truy bức, trục xuất hoặc tiêu diệt họ trước và trong Thế Chiến 2.
Sau Chiến tranh Lạnh
Bản quyền hình ảnh JERRY COOKE/GETTY IMAGESNhà văn Boris Pasternak không thể rời Liên Xô sang Thuỵ Điển nhận giải Nobel Văn học
Nhưng đến sau Chiến tranh Lạnh cũng vẫn có các vụ chính phủ trục xuất công dân nước mình.
Nhìn chung, về pháp luật, việc một chính phủ đồng ý trục xuất công dân nước mình sang nước khác chỉ xảy ra khi có thỏa thuận pháp lý về dẫn độ tội phạm, theo Katheryn Westcott trong một bài trên BBC năm 2013.
Nếu xảy ra ở diện rộng, đây là hành động mang tính thanh lọc chủng tộc như đã xảy ra ở Nam Tư cũ sau khi hệ thống cộng sản tan rã.
Trung Quốc cũng đẩy đi nhiều nhà hoạt động sau vụ đàn áp đẫm máu ở Thiên An Môn tháng 6/1989.
Gần đây hơn cả, có vụ xảy ra năm 1998 khi chính quyền Ethiopia cho vây bắt hàng nghìn dân và tống họ sang Eritrea với lý do họ thuộc nhóm sắc tộc Eritrea.
Theo Natalie S. Klein, vụ này gợi lại các vụ trục xuất người Do Thái ở nước Đức phát-xít là là hành động vi phạm mọi công ước quốc tế về nhân quyền.
Nhưng việc một chính thể từ chối không bảo vệ công dân mình mà còn truy bức họ, có thể vì lý do chính trị, chủng tộc, hoặc đơn giản là vì sự vô trách nhiệm của bộ máy, đã và đang xảy ra.
Công dân tự thân hay của nhà nước?
Hoa Kỳ cũng từng bị phê phán vì để hai khái niệm công dân của nhà nước (state citizenship) và công dân của quốc gia (national citizenship) không được định nghĩa rõ với người da đen.
Đây là chuyện xảy ra vào thời kỳ sơ khai của cuộc đấu tranh dân quyền (Civil Rights).
Trước khi Tu chính án 14 trong Hiến pháp công nhận quyền công dân cho mọi người sinh ra ở Mỹ, tòa án và cảnh sát hay diễn giải luật để bác bỏ quyền của người da đen giành được tự do từ chủ nô (free blacks).
Dù đã không còn là nô lệ, họ thường rơi vào cảnh nghèo túng và dễ bị cảnh sát bắt giam, trục xuất khỏi chỗ ở, nhốt vào nhà tế bần bất chấp ý kiến của mình.
Đôi khi, các bang ở Mỹ còn bắt người đưa lên phương tiện công cộng tống sang một nơi khác.
Bởi khi đó quan niệm là quyền công dân do nhà nước định đoạt chứ phải là quyền tối thượng và tự nhiên mà ai cũng có như một phần nhân phẩm và tự do của họ.
Bản quyền hình ảnh BETTMANN/GETTY IMAGESStaughton Lynd từ Đại học Yale bị hủy hộ chiếu vì sang thăm Hà Nội thời Chiến tranh Việt Nam
Sang thời Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ không cấm nhưng cũng trừng phạt công dân của họ tới các nước ‘thù địch’ và chuyện xóa hộ chiếu Mỹ đã xảy ra với một số nhân vật phản chiến chống lại chính sách của Mỹ ở Việt Nam.
Ví dụ ông Staughton Lynd, người theo đạo Quaker (sinh năm 1929) bị mất vị trí giảng dạy ở Đại học Yale và hủy hộ chiếu sau khi sang Hà Nội cùng Herbert Aptheker and Tom Hayden trong thời cao điểm của Cuọc chiến Việt Nam.
Ngày nay luật pháp Mỹ không cho phép tước đoạt quyền công dân, nhưng vẫn có những trường hợp đơn lẻ bộ máy hành chính “vô cảm” ở Hoa Kỳ trục xuất công dân của họ.
Hồi 2013, nhà báo William Finnegan trong bài “Bộ máy Trục xuất” (The Deportation Machine, A citizen trapped in the system), nói về Mark Lyttle, một người Mỹ ở North Carolina bị đuổi khỏi nước.
Sau một lần ông bị bắt, giới chức địa phương đã tự ý bỏ trống mục Quốc tịch, Ngôn ngữ và viết vào mục Nơi sinh (Birth Country) trên giấy tờ của Mark Lyttle là “Mexico”.
Theo Finnegan, rất có thể là vì người công chức thấy Mark Lyttle là da nâu chứ không phải da trắng và muốn tìm cách tống cổ ông ra khỏi Mỹ.
Từ đó, các giấy tờ tiếp theo ghi đương sự là “công dân Mexico” và họ đã trục xuất ông sang Mexico.
Nhưng ông không được chính quyền Mexico thừa nhận và họ tống ông sang Guatemala.
Tại đây, Mark Lyttle đã vào lãnh sự quán Hoa Kỳ thuyết phục các quan chức cấp tấm hộ chiếu tạm thời.
Ông bay về Atlanta để rồi lại bị bắt vì “nhập cảnh trái phép”, và phải mất nhiều thời gian mới phục hồi được quy chế về bản thân.
Các luật cơ bản
Bản quyền hình ảnh ANDREW RENNEISEN/GETTY IMAGESCác công ước Liên Hiệp Quốc cố gắng bảo vệ người vô tổ quốc, người tỵ nạn và cấp giấy thông hành cho họ
Bên cạnh các lỗi hành chính, cố ý đuổi công dân của mình đi là hành động vi phạm các luật cơ bản.
George Hicks viết trên trang The New Yorker (08/09/1993) về sự kiện nhà hoạt động Hàn Đông Phương, công dân Trung Quốc bị tống cổ khỏi Trung Quốc:
“Ở Trung Quốc, chính quyền sợ hãi chính công dân nước họ.”
Theo Hicks, các nước có luật pháp có thể bắt, xử tù, thậm chí xử tử công dân của mình nhưng chỉ các nhà nước côn đồ (rogue states) mới “xua đuổi công dân của mình ra khỏi nước, hủy hộ chiếu và biến họ thành vô tổ quốc”.
Vì điều này đi ngược lại nỗ lực của Liên Hiệp Quốc cố gắng bảo vệ những người bị tước quốc tịch.
Công ước về người vô tổ quốc và tỵ nạn năm 1954 yêu cầu các chính thể bảo vệ họ tối đa, hỗ trợ họ có giấy tờ đi lại và trợ giúp hành chính.
Công ước 1961 tiếp tục nhấn mạnh đến nhu cầu giảm đi con số người vô tổ quốc và nêu rõ cả nhóm vô tổ quốc và tỵ nạn đều có quyền rời đi khỏi nơi bị truy bức, nguy hiểm cũng như quyền trở về quê hương bản quán.
Văn bản của Công ước 1961 hạn chế tối đa các trường hợp chính quyền có thể tước quyền công dân và quốc tịch.
Tuy nhiên hiện mới chỉ có 68 quốc gia, không gồm bất cứ nước nào trong ASEAN, ký kết hoặc phê chuẩn Công ước 1961 (Convention on the Reduction of Statelessness), theo trang của Liên Hiệp Quốc tính đến 05/2017.
TTO – Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ nhấn mạnh Washington cần Bắc Kinh trong vấn đề Triều Tiên, nhưng điều đó không có nghĩa Mỹ sẽ chấp nhận Trung Quốc quân sự hóa các đảo nhân tạo.
Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ James Mattis phát biểu tại phiên toàn thể thứ nhất chủ đề “Mỹ và An ninh châu Á – Thái Bình Dương” ở Đối thoại Shangri-La lần thứ 16 tại Singapore sáng 3-6 – Ảnh: QUỲNH TRUNG
Trong bài phát biểu hơn 20 phút, người đứng đầu Lầu Năm Góc đã trình bày các vấn đề nóng của khu vực châu Á – Thái Bình Dương (CA-TBD) như Biển Đông, vấn đề hạt nhân của Triều Tiên và cách tiếp cận của Washington.
Bài phát biểu ngày hôm nay (3-6) của ông Mattis tại Singapore đã được kỳ vọng sẽ làm rõ hơn các chính sách của Mỹ đối với khu vực dưới thời Tổng thống Donald Trump.
Những người ủng hộ Đảng Cứu Quốc Campuchia (CNRP) mít tinh vào ngày cuối cùng của chiến dịch bầu cử ở Phnom Penh vào ngày 2 tháng 6 năm 2017.
AFP photo
Hằng chục ngàn người dân Campuchia tham gia các cuộc tập trung tranh cử tổ chức tại thủ đô Phnom Penh trước khi diễn ra cuộc bầu cử cấp địa phương vào ngày chủ nhật tới đây.
Phía ủng hộ Đảng Nhân dân Campuchia cầm quyền nghe chính thủ tướng Hun Sen phát biểu. Điểm được ông này nhấn mạnh là mang lại ổn định cho đất nước Chùa Tháp kể từ khi chấm dứt cuộc diệt chủng của chế độ Khmer Đỏ.
Trong khi đó lãnh đạo phía đối lập, Đảng Cứu Nguy Dân tộc Campuchia, ông Kem Sokha tuyên bố với các ủng hộ viên Đảng này là tương lai của Xứ Chùa Tháp.
Trong kỳ bầu cử năm 2013, Đảng đối lập gần như lật được thủ tướng Hun Sen và phong trào đối lập bị đàn áp mạnh mẽ bởi chính quyền của thủ tướng Hun Sen từ đó cho đến nay. Theo tổ chức theo dõi nhân quyền Ân Xá Quốc tế thì có ít nhất 27 nhà hoạt động bảo vệ nhân quyền và nhà hoạt động Campuchia bị bỏ tù kể từ sau năm 2013.
Cuộc bầu cử vào ngày 4 tháng 6 tới đây được cho là thước đo cơ hội loại trừ thủ tướng Hun Sen trong kỳ bầu cử vào năm tới. Ông này nắm quyền tại Xứ Chùa Tháp 32 năm rồi và chưa có ý định thôi chức.
Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, Antonio Guterres (phải) bắt tay Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc, tại trụ sở LHQ ở New York hôm 30/5/2017.
AFP photo
Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump có thể không quan tâm đến vấn đề nhân quyền tại Việt Nam; thế nhưng Quốc hội Mỹ thì lại không như thế.
Đó là nhận định mà giám đốc hỗ trợ Châu Á của tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch, John Sifton, đưa ra và được loan đi vào ngày 30 tháng 5, ngay trước khi ông Nguyễn Xuân Phúc, thủ tướng Việt Nam được tổng thống Donald Trump tiếp tại Nhà Trắng vào chiều 31 tháng 5.
Theo ông John Sifton thì người mà tổng thống Trump tiếp vào chiều ngày 31 tháng 5 là nhân vật độc tài mới nhất trong danh sách mà người đứng đầu chính phủ Hoa Kỳ đón chào, thăm hỏi hay điện đàm.
Về mặt chính sách ngoại giao, tổng thống nước Mỹ đề ra đường lối; nhưng Quốc hội với vai trò cố vấn và chuẩn thuận có thể can thiệp nếu có những thực tế mà theo họ không thể chấp nhận. Quốc hội Hoa Kỳ phải chuẩn y các thỏa thuận thương mại ký kết và có thể chặn những thỏa thuận về mua bán vũ khí.
Theo giám đốc John Sifton của Human Rights Watch thì quan ngại lớn của lưỡng đảng Quốc hội Hoa Kỳ là thành tích nhân quyền của Việt Nam.Theo vị giám đốc hỗ trợ Châu Á của Human Rights Watch thì đó là vấn đề đoàn kết những thành viên của cả hai đảng.
Ông John Sifton nêu rõ đó là một thực tế mà chính quyền của tổng thống Donald Trump phải đối mặt: có thể tân chính quyền Mỹ không muốn cổ xúy cho nhân quyền, nhưng thực tế chính trị đòi hỏi họ phải thực thi điều đó.
Giám đốc Hỗ trợ Châu Á của Human Rights Watch nêu ra những trường hợp các tù nhân lương tâm gồm Trần Huỳnh Duy Thức, hiện phải thụ án 16 năm tù do có những bài viết và nỗ lực lập nên nhóm cổ xúy cho dân chủ tại Việt Nam; trường hợp của tù nhân Ngô Hào, mục sư Nguyễn Công Chính, luật sư nhân quyền Nguyễn Văn Đài, các bloggers Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Đình Ngọc tức Nguyễn Ngọc Già, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh- Mẹ Nấm, Hồ Văn Hải- Hồ Hải, cũng như các ông Trần Anh Kim, Lê Thanh Tùng từng nhiều năm lên tiếng cho nhân quyền.
Tác động của việc lãnh đạo Hoa Kỳ công khai nêu những tên tuổi tù nhân lương tâm đó ra có thể giúp biện pháp đối xử với họ trong tù được nới lỏng tốt hơn và thậm chí được trả tự do sớm hơn.
Biện pháp hiện nay của chính quyền Hà Nội dùng tay côn đồ để sách nhiễu, tấn công bằng bạo lực đối với các tiếng nói bất đồng cũng được ông John Sifton nêu ra và nói rõ Human Rights Watch thu thập tài liệu về những trường hợp trong năm ngoái về tình trạng này.
Giám đốc Hỗ trợ Châu Á John Sifton của Human Right Watch kêu gọi Quốc Hội Hoa Kỳ cần chuyển cho ông Nguyễn Xuân Phúc khi đến Washington biết rằng vấn đề nhân quyền vẫn là một đề tài lớn ở thủ đô nước Mỹ. Đây được cho là một kết quả tích cực của chuyến đi sau khi ông Phúc về lại Hà Nội và báo cáo cho Bộ Chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam.