Tấn công khủng bố bằng xe ở Barcelona, 13 chết, 50 bị thương

Tấn công khủng bố bằng xe ở Barcelona, 13 chết, 50 bị thương

Cảnh sát mang người bị thương đi cấp cứu. (Hình: AP Photo/Oriol Duran)

BARCELONA, Tây Ban Nha (NV) – Một chiếc xe van màu trắng, chạy tốc độ nhanh, phóng lên lề đường tại khu lịch sử Las Ramblas, Barcelona, Tây Ban Nha, hôm Thứ Năm, làm ít nhất 13 người chết và 50 người bị thương, CNN trích nguồn tin chính phủ Tây Ban Nha cho biết.

Cảnh sát Tây Ban Nha gọi đây là tấn công khủng bố.

Một tài xế taxi, tên là Oscar Cano, chứng kiến vụ tấn công và kể với đài truyền hình TV3 là chiếc xe van chạy nhanh, phóng lên lề đường bên này rồi phóng qua lề đường bên kia.

Màn ảnh đài truyền hình CNN cho thấy, cảnh sát được điều động tới khu vực để truy lùng nghi can.

CNN cũng cho biết, cảnh sát bắt được hai nghi can, và có thể còn nghi can khác nữa đang lẩn trốn.

Hiện tại, cảnh sát phong tỏa khu vực, yêu cầu các cửa hàng và trạm xe điện xung quanh khu vực đóng cửa.

Cảnh sát cũng yêu cầu mọi người tránh xa khu vực. Trong khi đó, một trực thăng quần trên bầu trời.

Cảnh sát vùng Catalan tweet ra cho biết “có nhiều người chết và bị thương,” nhưng không đưa ra con số cụ thể.

Nhật báo La Vanguardia ở Barcelona nói có một người chết và 20 người bị thương.

Đài truyền hình RTVE đăng một tấm hình cho thấy, có ba người nằm dưới đất, đang được cảnh sát và những người khác giúp.

Các băng video khác cho thấy có năm người nằm trên đường, và nhiều người khác la lớn kêu gọi giúp đỡ.

Ngay lập tức, Tổng Thống Donald Trump của Mỹ tweet ra phản ứng của ông.

“Hoa Kỳ lên án cuộc tấn công khủng bố tại Barcelona, Tây Ban Nha, và sẽ làm tất cả những gì cần thiết để giúp đỡ. Hãy cứng rắn và mạnh mẽ hơn, chúng tôi thương các bạn,” nhà lãnh đạo Mỹ tweet.

Las Ramblas, một con đường có nhiều quày bán hàng và cửa tiệm nằm ngay trung tâm Barcelona, là một trong những nơi thu hút khách du lịch nhiều nhất.

Du khách có thể đi bộ trên lề đường rộng lớn, trong khi xe hơi chạy giữa đường, và có thể chạy cả hai hướng. (Đ.D.)

Đừng đi Mỹ – một quốc gia lạc hậu?

Đừng đi Mỹ – một quốc gia lạc hậu?

Bạn muốn đến quốc gia lạc hậu này?

1. Hoa Kỳ thực ra chỉ là một cái làng nông nghiệp khổng lồ kém phát triển. Ở trường trung học các thầy giáo vẫn dạy rằng công nghiệp càng phát triển thì môi trường lại càng bị xâm hại. Ví dụ như trong một thành phố công nghiệp bạn phải thấy ống khói khắp nơi, các xí nghiệp to khắp nơi và bụi cũng khắp nơi. Đó mới là biểu tượng của công nghiệp hóa! Thế còn Hoa Kỳ thì sao? Đố bạn tìm ra các ống khói, thảng hoặc mới thấy một vài cái nho nhỏ nhưng lại là thứ để trang điểm cho nhà dân. Thay vào đó là những dòng sông và hồ nước sạch khắp nơi nơi và chẳng có các nhà máy giấy và luyện thép nơi bờ sông. Không khí trong lành và sạch là biểu tượng của một xã hội thô sơ và đó không thể là dấu tích của công nghiệp hóa!

2. Người Mỹ chẳng hiểu gì về kinh tế. Các tuyến đường cao tốc tỏa đi mọi phương, có lẽ là đến mọi làng xóm, tuy nhiên khó tìm ra nổi một trạm thu phí! Thật là một sự phung phí khủng khiếp cơ hội kinh doanh! Khó có thể cưỡng nổi ý định của bản thân là xúc một ít xi măng để xây vài trạm thu phí và chắc chắn là chỉ trong vòng một tháng tôi sẽ có đủ tiền để mua một căn nhà trông ra Đại Tây Dương. Ngoài ra, bên lề đường cao tốc bạn có thể thấy những mặt hồ tĩnh lặng còn hoang dã. Chính quyền để mặc cho lũ chim cư ngụ và vẫy vùng thỏa sức mà không nghĩ tới việc thiết lập vườn cảnh quan trông ra hồ để kiếm bộn tiền. Rõ là người Mỹ không có cái đầu làm kinh tế.

3 Ngành xây dựng Hoa Kỳ quả là quá thô sơ. Ngoài một số lượng nhỏ các thành phố lớn (mà bạn đã biết) thì không có những tòa tháp bê tông và gạch chọc trời… Hình như Mỹ không có các tòa nhà bằng gạch. Hầu hết nhà cửa làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu lạ khác. Sử dụng gỗ thô sơ để xây nhà như thời phong kiến!

4. Người Mỹ không biết ăn thịt thú rừng. Chính phủ Mỹ không biết quản lý chuyện này như thế nào… Và người Mỹ quả thực không biết ăn thịt thú rừng, họ cũng không có cả quán ăn chuyên thịt thú rừng, rất ít khẩu vị đối với thú rừng thơm ngon bị giết thịt như hươu, nai và kém hứng thú bán sừng hươu nai để kiếm những khoản tiền lớn! Người Mỹ sống cùng động vật hoang dã hàng ngày và còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Đó quả thật là một xã hội sơ khai.

5. Người Mỹ không biết tự trọng. Các giáo sư ở trường đại học Mỹ không có bộ dạng hoành tráng; họ không hề có cái phong thái của những giáo sư đạo mạo. Hầu như lúc nào họ cũng mặc áo phông, quần bò. Ngoài ra, các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ chẳng bao giờ đưa học vị “PhD” lên danh thiếp của họ và họ không biết cách thể hiện ra ngoài vị thế của mình. Những người được đào tạo bởi các giáo sư kiểu như vậy sẽ chẳng thể nào biết cách đi đứng, nói năng nếu như họ trở thành những quan chức chính phủ….

6. Học sinh tiểu học Hoa Kỳ không có những hoài bão cao cả. Ngay từ thuở ban đầu các học sinh tiểu học không hề có ý định để trở thành quan chức…Chẳng hề có lớp học của các thần đồng hay chọn lọc nào cả. Sau giờ học thường là không có bài tập về nhà và bạn không có cách nào nhắc tới chuyện đó.

7. Người Mỹ hay làm ầm ĩ mỗi khi phát hiện ra một bệnh tật nho nhỏ. Đầu tiên là họ hẹn gặp bác sĩ, sau đó bác sĩ kê đơn. Một số người lại còn phải theo lời khuyên của một dược sĩ có bằng cấp nữa. Khi mua thuốc họ lại phải tự mình tới hiệu thuốc để lấy chúng Không hiểu tại sao lại phải tách bạch riêng việc khám bệnh với việc mua thuốc… thay vì tách riêng lợi nhuận khỏi trách nhiệm. Rõ ràng là các bệnh viện Hoa Kỳ không có khái niệm về phương pháp kiếm tiền! Sao không nói cho bệnh nhân tên thuốc luôn đi? …Như thế họ sẽ độc quyền việc bán thuốc và tăng giá thuốc lên 8 hay 10 lần. Có biết bao nhiêu cơ hội kinh doanh tốt mà họ không biết tận dụng?

8. Người Mỹ về phương diện tinh thần là trống rỗng. Đa số người Mỹ nói câu cảm tạ trước mỗi bữa ăn và họ nguyện cầu một cách ngây thơ “Chúa phù hộ cho nước Mỹ”. Thật là buồn cười; nếu như Chúa phù hộ cho nước Mỹ thì tại sao nước Mỹ lại bị lạc hậu, thô sơ và đơn giản đến như vậy? Cầu Chúa Trời phỏng có ích lợi gì không? Thực tế hơn là nên dành thời gian cầu nguyện đó mà đi lễ thủ trưởng của bạn! Đó mới là cái cách thời thượng…

9. Người Mỹ không có khái niệm thời gian. Với bất kể thứ gì, họ đều đứng vào hàng để chờ đợi….

10. Cửa hàng ở Mỹ thật vô nghĩa: bạn vẫn có thể trả lại hàng sau khi mua vài tuần mà không có lý do gì. Sao lại có thể trả lại hàng hóa khi đã mua rồi mà không ai hỏi lý do cơ chứ?

11. Nước Mỹ không an toàn, 95% nhà dân quên lắp đặt lưới, cửa ra vào, cửa sổ chống trộm; điều kỳ lạ nữa là tất cả lũ trộm cắp móc túi đi đâu mất tiêu rồi?

12. Người Mỹ vốn nhút nhát và yếu đuối. 95% lái xe đều không dám vượt đèn đỏ… mặc dù 99% người lớn ở Hoa Kỳ đều sở hữu xe ô tô và phương pháp lái xe của họ thì rất lạ: có bao nhiêu là xe trên đường thế nhưng bạn không thể nghe thấy một tiếng còi xe, phố xá thật im lìm tĩnh lặng như thể không phải là phố nữa.

13. Người Mỹ thiếu xúc cảm. 95% nhân viên không nghĩ về việc phải làm gì cho tiệc cưới của cấp trên cho nên họ chẳng bao giờ tìm cớ để quan tâm, chăm sóc lãnh đạo của mình. 99% dân Mỹ đi học rồi kiếm việc làm, thăng tiến và hoạt động mà không biết về sự cần thiết phải đưa “hồng bao” (phong bì chứa đầy tiền mặt) để đi lối sau…

Tại sao Nhật Bản trở thành cường quốc

Tại sao Nhật Bản trở thành cường quốc 

Nhật Bản là một đất nước luôn theo đuổi những điều tốt đẹp, điều hoàn mỹ ở mức độ cao nhất. Điều này thể hiện ở chất lượng sản phẩm, chất lượng cuộc sống, chất lượng không khí, điều kiện vệ sinh môi trường, và coi trọng thành tín hết mức .

Ngày Chủ nhật, nếu bạn đến công viên nước bình thường chơi thì vé vào cửa là 800 yên (khoảng 150.000vnđ). Trong công viên cũng có một số lối ra vào đặc biệt giành cho người tàn tật. Ở đó người ta chỉ chăng dây xích cao chưa đến đầu gối chân và nói rằng: “Lối giành cho người tàn tật, người bình thường không được vào”. Công viên cũng không cần phải cử người trông coi ở những lối này, mà người dân cũng không cho rằng mình có thể đi bằng lối này để giảm được tiền vé vào cổng!

Nhật Bản là quốc gia truy cầu sự hoàn mỹ cực điểm về “chất lượng sản phẩm”.

Người Nhật Bản tin rằng họ sẽ ăn  đồ ăn sạch sẽ tại các quán ăn nhà hàng. Trước đây có một nhà hàng thịt nướng ở thành phố Osaka đã khiến cho 4 khách hàng của họ bị tiêu chảy. Sau đó, nhà hàng này đã phải đóng cửa. Ông chủ của nhà hàng này đã bị cấm, cả đời không được phép kinh doanh đồ ăn uống.

Thậm chí, việc xử lý vấn đề hộ khẩu ở tòa thị chính của thành phố là một việc đơn giản đến khó tin. Khi bạn đến đó, nhân viên công tác sẽ xuất ra một bản đồ được phóng to rõ đến từng nhà, rồi yêu cầu bạn chỉ nơi mà mình đang ở và coi như việc xác nhận đã được hoàn tất. Trước đây đã từng có một người rất kinh ngạc và hỏi nhân viên công tác rằng: “Nếu như có người nói dối thì sao?” Nhân viên công tác đã dùng ánh mắt khó tin và nói với anh ta rằng: “Tại sao lại nói dối? Nếu mà nói dối thì khi chúng tôi gửi trả giấy chứng nhận bảo hiểm y tế và các tài liệu khác, chẳng phải họ sẽ không nhận được sao?”

Sự chung sống giữa người với người là đơn giản như vậy đấy! Cho nên người hải ngoại nếu sống lâu ở đây sẽ trở thành “ngốc nghếch”: Tuân thủ quy tắc xã hội, khi qua đường phải nhìn đèn tín hiệu, có xếp hàng thì cố gắng xếp hàng, khi ăn cơm đặt ví tiền trên bàn mà đi vệ sinh…

Bản chất người Nhật Bản là sự trung thực 

Vì sao người Nhật Bản lại không làm hàng giả? Để có sự trung thực như vậy, tất nhiên có tồn tại một loại hiện tượng. Chính là, một khi đã làm giả thì hậu quả nhận được sẽ vô cùng nghiêm trọng. Trong kinh doanh ở Nhật Bản cũng ngẫu nhiên có hiện tượng làm hàng giả. Ví dụ như đem sản phẩm của nước ngoài giả mạo là sản phẩm của Nhật Bản.

Năm trước có xuất hiện sự kiện, một ông chủ dùng lươn của Trung Quốc giả mạo là lươn của Nhật Bản. Kết quả là: Thứ nhất là ông chủ phải công khai xin lỗi mọi người, thứ hai là ngân hàng ngừng việc cho vay, thứ ba là các đối tác ngừng quan hệ, cuối cùng xí nghiệp đành phải đóng cửa. Đối với những ông chủ lớn tuổi thì sẽ không còn cơ hội để kinh doanh nữa và thậm chí phải tự sát.

Ở Nhật Bản có khế ước xã hội bất thành văn là người làm hàng giả không nên thực hiện bất kỳ lời bào chữa nào mà nên thành khẩn nhận lỗi. Sau khi nhận lỗi rồi người ta sẽ không đào sâu vào chi tiết nữa. Nhưng người làm hàng giả sau này cơ bản sẽ không còn có khả năng tham gia vào ngành sản xuất đó nữa. Cho nên, tại Nhật Bản, làm hàng giả là một việc còn nghiêm trọng hơn việc ngồi tù. Người làm hàng giả một khi bị phát hiện thì cũng đồng nghĩa là “ngừng phát triển của cá nhân ở đây”!

Thậm chí những người chủ xí nghiệp tự sát khi công ty bị phát hiện làm hàng giả còn không nhận được sự thông cảm của mọi người. Người ta chỉ cho rằng, dùng cách tự sát chỉ là để rửa sạch lỗi lầm của mình mà thôi. Trái lại, người chịu hình phạt ngồi tù xong lại là người bình thường, người khác không được kỳ thị. Tại Nhật Bản, hai chữ “thành tín” là vô cùng quan trọng.

Ở Nhật Bản có khế ước xã hội bất thành văn là người làm hàng giả không nên thực hiện bất kỳ lời bào chữa nào mà nên thành khẩn nhận lỗi.

Tại Nhật Bản, trong siêu thị hay máy bán hàng tự động đều chưa bao giờ trang bị máy soi tiền giả, bởi vì không có người sử dụng tiền giả.

Tố chất của người Nhật Bản có thể nói là đạt đến cực độ. Sự thành thật của một người Nhật Bản đạt đến mức nhiều người không thể tưởng tượng nổi. Ví dụ như, gần một bến xe nhỏ ở trong thôn gần thành phố Osaka, người ta có đặt từng túi từng túi một rau quả tươi, bên cạnh có đặt một tấm ván gỗ ghi rõ 100 yên/1 túi và không có ai trông coi. Vậy mà, tất cả những người mua hàng đều tự giác thả tiền vào trong chiếc hộp đựng tiền ở bên cạnh.

Ở Nhật Bản còn có rất nhiều trạm xăng tự phục vụ, khách hàng tự bơm xăng theo nhu cầu rồi tự trả tiền và chưa từng có ai không trả tiền.

Tại các siêu thị, cửa hàng, trung tâm thương mại hay ở các máy bán hàng tự động đều chưa bao giờ có trang bị máy phân biệt tiền giả tiền thật, bởi vì không có ai sử dụng tiền giả.

Ở Nhật Bản, nếu như bị thất lạc đồ vật gì cũng không cần phải lo lắng bởi vì người nhặt được đều sẽ mang đến giao lại cho phòng cảnh sát gần nhất. Ví dụ như, trước đây đã từng có một doanh nhân đến Nhật Bản công tác. Lúc đi tàu điện ngầm anh ta để quên chiếc áo khoác ở ghế. Anh nghĩ rằng đây là một phiền toái lớn, bởi vì bên trong túi áo có tiền và hộ chiếu. Đang lúc vô cùng lo lắng thì có người nói với anh ta: “Đồ vật thất lạc trên tàu điện ngầm thông thường sẽ có người giao cho nhà ga.” Anh liền đi đến nhà ga, vô cùng mừng rỡ và cảm động vì đã nhìn thấy chiếc áo khoác của mình. Không những thế mà còn được người ta là phẳng và gấp lại ngay ngắn và cho vào trong một túi nhựa.

Nhật Bản không chỉ là một quốc gia giàu mạnh, mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người!

Nhật Bản là một dân tộc vô cùng nghiêm khắc và cẩn thận. Có thể nói, Người Nhật Bản có một đức tính, một nét văn hóa trời sinh đó là “đã tốt lại muốn tốt hơn”. Đây được xem là nguyên nhân quan 

From : Do Tan Hưng & Nguyễn Kim Bằng gởi

Thủ Tướng Nhật sau khi nghỉ hưu

Thủ Tướng Nhật sau khi nghỉ hưu 

August 13, 2017

Khó có thể tưởng tượng được người đàn ông ngày ngày đạp xe đi chợ mua thức ăn cho vợ này là ai
Hàng ngày, người ta thấy một người đàn ông già đạp xe điềm tĩnh đi chợ mua đồ ăn. Ông được mọi người vô cùng yêu mến về phong cách của mình. Đó là Thủ tướng Nhật về hưu.
Người ta thường nói, khi lãnh đạo của một nước về hưu mà cuộc sống trở nên bình dị thì chứng tỏ tỷ lệ tham nhũng của nước đó thấp và ngược lại.
Gần như tất cả các cựu thủ tướng của nước Nhật đều có cuộc sống khá giản dị nếu không nói là nghèo khó sau khi nghỉ hưu. 
Ngài Murayama sau khi mãn nhiệm vị trí thủ tướng Nhật Bản không lâu cũng từ bỏ vị trí trong Quốc hội đất nước, cả nhà già trẻ lớn bé đưa nhau về quê hương ở Oita, thuộc đảo Kyushu, Nhật Bản sinh sống.

  Cựu thủ tướng đạp xe đạp đi chợ mua đồ ăn cho vợ.

  Với phong cách bình dị, ông điềm tĩnh trên chiếc xe đạp đi chợ.

Ông nói: “Bà nhà dạo này hay bị đau lưng, nên tôi đạp xe ra chợ mua ít đồ ăn”.
Vậy đấy, bạn có nghĩ đến một người đàn ông già lại còn là một cựu thủ tướng đạp xe đạp hằng sáng ra chợ mua đồ ăn không?

Ngôi nhà may mắn

 Mọi thứ bên trong ngôi nhà vẫn y như 2 năm trước, sạch sẽ và nhỏ xinh.

 Ông Murayama nói rằng ngôi nhà này được xây từ thời Minh Trị cũng 130 năm rồi. Năm 1945 khi quân Mỹ ném bom thành phố Oita, thành phố bị tàn phá nặng nề nhưng ngôi nhà không bị hư hại nhiều. “Đây là một ngôi nhà may mắn nên tôi đã mua nó”, ông nói.

 Bước vào nhà, một người phụ nữ thân thiện cúi đầu chào. Không thể ngờ đây là người từng là Đệ nhất phu nhân của nước Nhật. Bà giản dị, thân thiện chào mừng khách bằng bình trà nóng, chút bánh đậu dân dã.

Nhà của những cựu Thủ Tướng khác thì ít người dám lai vãng đến, nhà của cựu Thủ Tướng nhật Murayama không bảo vệ, không có các thiết bị an ninh cấp cao, không có người giúp việc, chỉ có đôi vợ chồng già hơn 90 tuổi mà có không ít người thường xuyên đến thăm hỏi. Cuộc sống của vợ chồng ông không khác gì với cuộc sống của những người dân nghèo khó quanh làng.

Hằng ngày ông dậy từ 5 giờ sáng để đi bộ đến công viên gần nhà, tập thể dục, nói chuyện hàn huyên với những người bạn già. Cứ 2 tiếng như vậy mỗi ngày đã góp phần không nhỏ vào củng cố sức khỏe cho ông.
Có người hỏi: “Thủ tướng nước Nhật nghỉ hưu thì được hưởng những chế độ gì?”
Ông nói: “Không có chế độ gì cả”.

Thủ Tướng Nhật sau khi nghỉ hưu

Tổng thống Mỹ sau khi nghỉ hưu, chính phủ sẽ cấp một khoản tiền để xây dựng thư viện.
Thủ Tướng Nhật sau khi nghỉ hưu, chính phủ không hề có bất cứ trợ cấp đặc biệt nào, thậm chí trợ cấp sách, báo, đi lại cũng không.
Nếu bị bệnh thì đến bệnh viện khám, lấy thuốc và trả 30% tiền thuốc thang viện phí như người dân bình thường, tiền hàng tháng cũng chỉ có số tiền lương hưu ít ỏi.
  Khách mời cựu Thủ Tướng đi ăn trưa, cuối cùng ông cũng đồng ý.

 Khi bước vào quán Sushi, quán nhỏ không quá nhiều người, mọi người vừa ngồi xuống nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn ra. Bà chủ cửa hàng nói chỉ cần ông Murayama gọi điện đến là họ biết ông muốn ăn gì.

Tất cả tài xế taxi khi được hỏi đều biết về người đàn ông này. Họ nói rằng đây là người con của Oita, là niềm tự hào của Oita và họ đặt biệt danh cho ông là ông Tấn. Chẳng trách ông Murayama ra ngoài không cần bảo vệ, tình yêu thương của làng xóm, láng giềng đã là sự bảo vệ tốt nhất với ông.

 Khi từ biệt mọi người, ông Murayama nói: “Thật ngại quá, anh nhất định trả tiền sushi, vợ chồng già chúng tôi cảm thấy rất có lỗi”, ông nói đến đây mọi người thực sự cảm thấy cảm động.

 Bảo trọng nhé ngài Murayama!

Theo: Therealtz © VietBF

*Thế giới này có bao nhiêu cựu quan chức cấp cao có nếp sống bình dân, giản dị như ngài cựu Thủ Tướng Nhật Murayama ? 

  Trong những cái họa, có lẽ không có cái họa nào lớn bằng không biết đủ.

Cuộc đời của một vị tổng thống không hạnh phúc hơn cuộc đời của một cậu bé đánh giầy. Cuộc đời của một tỷ phú không hạnh phúc hơn cuộc đời của một người ăn mày. Cậu bé đánh giầy hay người ăn mày có những niềm hạnh phúc mà vị tổng thống hay nhà tỷ phú không bao giờ có được. Và ngược lại, vị tổng thống hay nhà tỷ phú có những niềm hạnh phúc mà cậu bé đánh giầy hay người ăn mày không có được.

Một thân thể không đau, một tinh thần không loạn, hạnh phúc đích thực của con người chỉ có bấy nhiêu thôi. – Epicure

Anh Trương Công Nghĩa gởi

Pakistan cử hành quốc táng cho một nữ tu Công Giáo

   Pakistan cử hành quốc táng cho một nữ tu Công Giáo

Đặng Tự Do

Vietcatholic.net 13.8.2017 

Trong một diễn biến vô tiền khoáng hậu, Tổng thống Mamnoon Hussein và Thủ tướng Shahid Khaqan Abbasi của Pakistan, nơi tuyệt đại đa số dân theo Hồi Giáo, đã công bố Pakistan sẽ tổ chức quốc táng cho nữ tu Ruth Pfau, người Đức là Y Khoa bác sĩ vừa qua đời ngày 10 tháng 8, thọ 87 tuổi. Đám tang của chị sẽ được cử hành tại nhà thờ chính tòa Karachi.

Thông cáo của văn phòng thủ tướng Pakistan đã ví chị Ruth Pfau như là Mẹ Teresa của Pakistan, một người “đã được sinh ra ở Đức, nhưng trái tim bà luôn ở với chúng ta ở Pakistan này.” Trong khi đó, thông cáo của Tổng thống Mamnoon Hussein nói rằng “Nữ tu Bác sĩ Pfau đã đặt một dấu chấm hết cho bệnh phong ở Pakistan. Ơn đức này là không thể nào quên được. Bà đã rời quê hương mình và biến Pakistan thành nhà của mình để phục vụ nhân loại. Nước Pakistan bày tỏ lòng kính trọng đối với bác sĩ Pfau, và bày tỏ niềm hy vọng rằng truyền thống phục vụ nhân loại tuyệt vời của bà sẽ được tiếp tục.”

Chị Ruth Pfau sinh ngày 9.9.1929, tại Leipzig trong một gia đình có 6 người con. Trong chiến tranh thế giới lần thứ Hai, nhà cửa của chị bị dội bom, sau đó gia đình lại phải sống dưới chế độ cộng sản Đông Đức vài năm trước khi vượt biên tìm tự do thành công sang Tây Đức.

Trong thập niên 1950, chị theo học ngành y khoa tại Đại Học Mainz và tốt nghiệp y khoa bác sĩ. Sau khi tốt nghiệp đại học, trước một tương lai rạng rỡ sáng ngời, chị từ bỏ mọi sự và gia nhập Dòng Nữ Tử Trái Tim Đức Mẹ và được gởi sang Ấn Độ. Tuy nhiên, do những trục trặc về visa vào Ấn, chị phải dừng chân tại Karachi, Pakistan.

Trong một cuốn hồi ký, chị Ruth Pfau cho biết vào năm 1960, lúc mới 31 tuổi, chị quyết định dâng hiến đời mình cho việc chăm sóc các bệnh nhân phong cùi tại Pakistan sau khi chứng kiến một thanh niên phải bò bằng chân và tay vào phòng cấp cứu. Trong xã hội Pakistan, những bệnh nhân phong cùi thường bị gia đình, và xã hội bỏ mặc và xa lánh.

Chị Ruth Pfau đã đích thân chăm sóc cho người phong cùi, và mở các trường đào tạo các bác sỹ, và thành lập các trung tâm điều trị. Năm 1996, Tổ chức Y tế Thế giới tuyên bố căn bệnh được kiểm soát hoàn toàn ở Pakistan. Theo thống kê mới nhất, số người bị bệnh phong tại quốc gia này đã giảm xuống chỉ còn 531 bệnh nhân.

From: KimBằngNguyễn gởi

Hàng triệu người Hồi giáo xuống đường nghe Tin Lành

Hàng triệu người Hồi giáo xuống đường nghe Tin Lành

 Oneway.vn – Giữa thời buổi mà đây đó lực lượng Hồi giáo cực đoan liên tục khủng bố, tiêu diệt, bức hại người vô tội, Cơ đốc nhân và cả người Hồi giáo yêu chuộng hoà bình… thì không ít nhà truyền giáo vẫn dũng cảm dấn thân vào chốn hiểm nguy.
Giáo sĩ Marilyn Hickey

Vị giáo sĩ lừng lẫy Marilyn Hickey tin rằng nơi nguy hiểm cũng chính là những vùng đất màu mỡ để gieo hạt giống tình yêu Thiên Thượng.

Vị giáo sĩ kể về chuyến đi của mình tới Karachi, Pakistan: “Tôi yêu người Hồi giáo và họ cũng yêu tôi” – bà chia sẻ “Tôi không thể tưởng tượng lại có tới cả triệu người Hồi giáo trong một buổi truyền giảng!”.

Nhưng điều lại lùng ấy đã xảy ra. Một triệu người Hồi giáo lấp đầy đường phố Karachi để nghe cụ bà 85 tuổi giảng Tin Lành. “Mọi người có thể không biết tên bạn, nhưng Chúa Jesus biết hết” – bà Hickey nói với đám đông.

“Họ vỗ tay phấn khởi. Đúng vậy! Ngài biết tên bạn, biết nơi bạn ở, biết bạn là ai. Thi Thiên 139 cho biết Ngài có kế hoạch và sứ mệnh cho cuộc đời bạn. Ngài đã đưa chúng ta đến với nhau” – bà kể lại.
“Tôi nhớ đến 40 quốc gia và cầu nguyện cho họ mỗi ngày trong suốt 4 năm hoặc hơn nữa, và Đức Chúa Trời đã đưa tôi đến những nơi đó” – bà chia sẻ.
“Tôi nghĩ chúng ta không nên chỉ ngồi xem tin tức, nhưng hãy bước đi để thay đổi những tin tức đó” – bà thêm.

Giáo sĩ Marilyn Hickey trong buổi truyền giáo tại Pakistan
(Nguồn: dinnerwithmuhammad)

Vinh quang thuộc về Chúa, nhờ ơn phước Ngài, các buổi truyền giáo của bà Hickey đã xảy ra ​​vô số phép lạ.

“Kinh Koran nói Chúa Jesus đến để chữa lành, vì vậy khi bạn làm chứng và kêu gọi, họ sẽ đến để nhận sự chữa lành” – bà Hickey nói – “Đừng hỏi tôi tại sao họ gọi tôi là mẹ. Một số người Hồi giáo gọi tôi là mẹ của đất nước Pakistan”.
“Nhưng đó là ân điển Chúa chứ không phải từ tôi. Tôi nói Chúa Jesus đã chết vì tội lỗi của chúng ta, Ngài đã sống lại từ kẻ chết, và nếu bạn ăn năn, tin nhận Ngài, thì Ngài sẽ đến trong trái tim bạn. Đó không chỉ là lời an ủi, nhưng là thông điệp chữa lành cho tinh thần, linh hồn và cả thân thể” – bà bổ sung.

Chuyến đi đến vùng đất Hồi giáo lần này của bà Hickey ấn tượng đến nỗi thu hút sự chú ý của nhiều phương tiện truyền thông đại chúng khắp thế giới.

THÔNG CÁO BÁO CHÍ CỦA VIỆN CÔNG TỐ LIÊN BANG ĐỨC NGÀY 10 THÁNG TÁM 2017

 
 
From facebook:  Trần Bang
The BBC website

 · 

 THÔNG CÁO BÁO CHÍ CỦA VIỆN CÔNG TỐ LIÊN BANG ĐỨC NGÀY 10 THÁNG TÁM 2017 SỐ 69/2017

Hôm nay (10 tháng Tám 2017), Viện Công tố Liên bang nhận đảm nhiệm việc điều tra vụ bắt cóc công dân Việt Nam Trịnh Xuân Thanh và người phụ nữ đi cùng, trước đây do Viện Công tố Berlin phụ trách.

Hiện tại có thể cho rằng các nạn nhân đã bị đưa đến Đại Sứ quán Việt Nam tại Berlin và từ đó chuyển về Việt Nam. Từ bối cảnh đó, Viện Công tố Liên bang đã nhận đảm nhiệm điều tra vì nghi vấn hoạt động gián điệp nước ngoài (điều 99 Luật Hình sự) và tước đoạt tự do của con người (điều 239 Luật Hình sự).
Thông cáo Viện Công tố LB Đức

Theo các nhận định cho đến nay, vào ngày Chủ nhật 23 tháng Bảy 2017 giữa đường phố tại Berlin, hai người đó đã bị lôi lên một chiếc xe vận chuyển. Tại nước mình, ông Trịnh bị cáo buộc đã biển thủ một số tiền trên trăm triệu khi đứng đầu một công ty nhà nước, và sau đó trốn ra nước ngoài. Các cơ quan Đức đã tiếp nhận đề nghị dẫn độ của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam và chưa ra quyết định. Phía Việt Nam dường như đã đặc biệt quan tâm đến việc dẫn độ ông Trịnh. Nay đề nghị dẫn độ đó đã được rút lại.

Theo các điều tra cho đến nay, hiện tại có thể cho rằng các nạn nhân đã bị đưa đến Đại Sứ quán Việt Nam tại Berlin và từ đó chuyển về Việt Nam. Từ bối cảnh đó, Viện Công tố Liên bang đã nhận đảm nhiệm điều tra vì nghi vấn hoạt động gián điệp nước ngoài (điều 99 Luật Hình sự) và tước đoạt tự do của con người (điều 239 Luật Hình sự).

ĐẠI SỨ HOA KỲ NIKKI HALEY Ở LHQ

  •  
     
    From facebook:   Trần Bang shared Bong Lau‘s post.
     

    ĐẠI SỨ HOA KỲ NIKKI HALEY Ở LHQ

    Lâu lắm rồi mới thấy một Đại Sứ Hoa Kỳ ở Liên Hiệp Quốc thông minh và cứng rắn như vậy.

    Hôm thứ Bảy cả Nga và Trung Cộng đều bỏ phiếu thuận với toàn thể các thành viên trong Hội Đồng Bảo An LHQ để áp đặt luật cấm vận Bắc Hàn. Thành quả này rất khó xảy ra vì Nga và Trung Cộng luôn luôn cản mũi kỳ đà Hoa Kỳ. Nhất là Trung Cộng hay bao che Bắc Hàn vì nguồn lợi nhuận làm ăn buôn bán.

    Khi được hỏi chắc phải giằng co đấu trí ghê lắm mới kéo Nga và Trung Cộng về phía Hoa Kỳ. Đại Sứ Nikki Haley không kể lể dài dòng mà trả lời ngắn gọn: Yes.

    Bà Đại Sứ không giống các nhà ngoại giao Hoa Kỳ chuyên nghiệp khác về phong thái ẻo lả quanh co mập mờ nửa vời. Bà có lối trình bày rõ ràng mạch lạc đi ngay vào vấn đề.

    Ngày 5 tháng 4 vừa qua trong phiên họp khoáng đại LHQ, Đại Sứ Nikki Haley lên án cuộc tấn bằng vũ khí hoá học của chính quyền Syria nhắm vào thường dân. Bà quay đầu nhìn về chỗ ngồi đại diện của chính quyền Nga và chầm chậm hỏi từng chữ: “Có bao nhiêu trẻ thơ phải chết nữa trước khi Nga mới quan tâm?”.

    Hai ngày sau Hoa Kỳ phóng 59 hoả tiễn Tomahawks vào Syria. Nhiều hoả tiễn chạm nổ ở phi trường có quân Nga trú phòng.

    Đại Sứ Nikki Haley để lộ rõ thái độ cứng rắn không thân thiện với chính quyền Nga và Trung Cộng, không giống thái độ thân thiện của TT Trump dành cho Nga và Hoa Lục. Điều này nói lên sự độc lập mạnh mẽ của bà đối với người đã tuyển chọn bà vào chức vụ quan trọng này.

    Trước khi nhậm chức Đại Sứ Hoa Kỳ ở LHQ nhiều người nghi ngờ về kiến thức đối ngoại của bà vì không phải là một nhân viên ngoại giao chuyên nghiệp và chưa bao giờ bà làm việc trong môi trường chính trị quốc tế căng thẳng như vậy. Nhưng có nghe Đại Sứ Nikki Haley thuyết trình hùng hồn trôi chảy về các vấn đề khủng bố ở Trung Đông, nhân quyền, cứu trợ nạn đói ở Phi châu v.v. mới thấy trí tuệ của bà hơn người.

    Bà Nikki Haley từng là cựu Dân Biểu rồi Thống Đốc của tiểu bang South Carolina. Học lực của bà khiêm tốn với văn bằng cử nhân ngành kế toán. Bà thuộc về thế hệ thứ 2 trong một gia đình di dân từ Ấn Độ.

    Nếu công việc ở LHQ trôi chảy tốt đẹp. Các phân tích gia tiên đoán Đại Sứ Nikki Haley sẽ được đề cử vào chức Ngoại Trưởng Hoa Kỳ trong tương lai. Và từ đó bà có thể ra tranh cử để trở thành một nữ Tổng Thống Hoa Kỳ gốc Ấn Độ.

    Cám ơn cánh tay mở rộng của Hoa Kỳ để những người có tài vươn lên.

    https://www.youtube.com/watch?v=Tvl69W8B9Hs

LHQ cảnh báo Venezuela ‘sử dụng vũ lực quá mức

LHQ cảnh báo Venezuela ‘sử dụng vũ lực quá mức

BBC

Nhân chứng nói lực lượng an ninh Venezuela bắn đạn chì ở cự ly gần vào người biểu tình
Bản quyền hình ảnh   AFP
Nhân chứng nói lực lượng an ninh Venezuela bắn đạn chì ở cự ly gần vào người biểu tình

Cơ quan Nhân quyền Liên Hiệp Quốc cảnh báo “việc sử dụng vũ lực quá mức một cách rộng rãi và có hệ thống” với người biểu tình ở Venezuela.

Cơ quan này cũng lên tiếng về các vi phạm nhân quyền khác, trong đó có “khám nhà thô bạo, tra tấn và đối xử tàn tệ”.

Các lực lượng an ninh Venezuela được cho là chịu trách nhiệm về ít nhất 46 người chết trong các vụ bạo lực có liên quan đến biểu tình.

Tài xế taxi trong cuộc tranh đấu ở Nam Hàn là ai?

Tài xế taxi trong cuộc tranh đấu ở Nam Hàn là ai?

Hà Tường Cát/Người Việt (tổng hợp)

Tổng Thống Moon Jae-in thắp nhang tưởng niệm 37 năm cuộc nổi dậy tranh đấu dân chủ tại thành phố Gwangju, Nam Hàn. (Hình: Kim Min-hee/Getty Images)

“A taxi driver” là cuốn phim mới được phát hành ở Nam Hàn hôm Thứ Tư, 2 Tháng Tám, được trình chiếu ở 1,446 rạp với gần 700,000 vé đã bán được. Bộ phim này sẽ xuất hiện trên các màn ảnh Bắc Mỹ từ ngày 11 Tháng Tám, tại Úc và New Zealand ngày 24 Tháng Tám, và tại các nước Châu Á trong Tháng Chín.

Cuốn phim nói về câu chuyện của ký giả người Ðức Jurgen Hinzpeter năm 1980 đến làm phóng sự về cuộc tranh đấu dân chủ của dân chúng thành phố Gwangju bị chính quyền đàn áp tàn bạo. Những hình ảnh và bài viết của Hinzpeter bí mật chuyển ra nước ngoài đóng vai trò quan trọng trong việc giúp thế giới hiểu được thực trạng của chế độ độc tài quân phiệt và trợ lực thúc đẩy phong trào tranh đấu của dân chúng Nam Hàn tiếp tục tiến tới kết quả cuối cùng là cuộc bầu cử tự do dân chủ năm 1987.

Những năm sau đó, ký giả Jurgen Hinzpeter được giải thưởng của hiệp hội nhà báo Nam Hàn và nhiều tổ chức dân sự khác. Ông qua đời năm ngoái ở tuổi 78. Thành phố Gwangju, 1.5 triệu cư dân, ở miền Nam Nam Hàn đặt bia tưởng niệm ông.

Tướng Pak Chung-hee, tổng thống thứ ba của Nam Hàn từ 1963, bị ám sát Tháng Mười, 1979. Hai tháng sau, bằng một cuộc đảo chính quân sự, Trung Tướng Chun Doo-hwan nắm quyền lãnh đạo Nam Hàn, viện lý do chống sự xâm nhập từ Bắc Hàn, cho thi hành quân luật và ngăn cản phong trào tranh đấu dân chủ.

Ngày 18 Tháng Năm 1980, sinh viên và dân chúng Kwangju biểu tình chiếm tòa thị chính phản đối, ông Chun Doo-hwan ra lệnh thẳng tay đàn áp. Quân đội, lực lượng đặc biệt có chiến xa và trực thăng võ trang yểm trợ đánh chiếm lại tòa thị chính.

Cuộc biểu tình biến thành nổi dậy bạo loạn, chiếm các đồn cảnh sát và lấy vũ khí giao tranh với quân đội. Sau hơn một tuần lễ, phong trào tranh đấu dân chủ tan rã, hàng trăm sinh viên bị bắt. Theo thông báo chính thức, gần 200 người chết kể cả 20 binh sĩ, nhưng theo các ước lượng khác có khoảng 600 người thiệt mạng. Tướng Chun Doo-wan sau đó trở thành tổng thống nhưng chỉ làm một nhiệm kỳ 7 năm và không tái tranh cử.

Nhận biết tin tức có biến động ở Gwangju, ký giả Hinzpeter lúc đó là phóng viên thường trú ở Tokyo cho đài truyền hình Ðức ARD, cùng chuyên viên âm thanh Henning Rumohr bay sang Seoul. Nhờ có người trung gian sắp xếp trước, hai phóng viên Ðức được một người lái taxi tên Kim Sa-bok đón tại phi cảng quốc tế Kimpo và đưa xuống miền Nam.

Theo lời ký giả Hinzpeter kể lại sau này, thì toàn thể vùng Gwangju bị phong tỏa chặt chẽ, binh sĩ trấn đóng trên tất cả những đường vào thành phố, người ngoại quốc cũng như dân Nam Hàn đều bị cấm và rất nguy hiểm cho những ai tìm cách vượt qua. Ông nói là chưa từng gặp sự khó khăn như vậy ở đâu kể cả khi làm việc ở Việt Nam trong thời gian chiến tranh. Phóng viên Nam Hàn bị kiểm soát nghiêm ngặt không thể làm việc, chỉ có rất ít phóng viên ngoại quốc cố gắng len lỏi đến làm phóng sự quay phim, chụp hình,

Tài xế taxi Kim Sa-bok hiểu rõ những rủi ro ấy nhưng đã nỗ lực trợ giúp đưa Hinzpeter vào thành phố Gwangju. Khi gặp trạm kiểm soát không cho đi, ông Kim lái xe theo đường nhỏ vào các làng để đi vòng qua. Ký giả Hinzpeter nói rằng khi gặp một trạm kiểm soát cuối cùng trước khi đến Gwangju, ông phải đặt chuyện giải thích với các binh sĩ rằng ông cần phải tìm người sếp của mình bị kẹt ở đây để đưa ra.

Hinzpeter trở thành ký giả đầu tiên vào được thành phố và có thể quay phim, chụp hình, gặp hỏi chuyện gia đình những nạn nhân bên cạnh các quan tài ở bệnh viện. Nhưng tiếp theo thì việc chuyển tin và tài liệu về không phải là dễ dàng. Các đường dây liên lạc điện thoại đều bị cắt và nếu muốn tìm một máy điện thoại công cộng còn dùng được, phải đi bộ nhiều dặm đến các làng kế cận.

Ký giả Hinzpeter cho những khúc phim đã dùng vào trong vỏ bọc cũ làm như chưa sử dụng và xếp vào trong một hộp bao bằng giấy mạ vàng có quấn băng xanh giống như một món quà cưới. Bằng cách ấy ông đã có thể đem được tài liệu ra khỏi Gwangju và trạm kiểm soát an ninh ở phi cảng Kimpo để đưa về Tokyo ngày 22 Tháng Năm. Ngay sau đó, Hinzpeter bay trở lại Seoul và tiếp tục tìm cách len lỏi vào Gwangju với sự hướng dẫn của Kim Sa-bok để quay phim làm phóng sự quân đội đang tấn công các cơ sở dân sự ở thành phố.

Chính quyền Nam Hàn lúc đó giải thích rằng họ dẹp bạo loạn do Cộng Sản sách động và quân đội làm nhiệm vụ bảo vệ dân chúng. Nhưng những phóng sự của Hinzpeter chứng tỏ cho thế giới và người Nam Hàn thấy rằng lời tuyên truyền ấy là giả trá.

Trong nhiều năm, ký giả Hinzpeter, với sự giúp đỡ của nhiều người dân Nam Hàn, kể cả Park Un-kyoung, nhà sản xuất bộ phim “A Taxi Driver” sau này, không thể nào tìm ra người lái taxi mang tên Kim Sa-bok. Dù cho câu chuyện đã trở thành phổ biến trong dư luận từ thời gian bộ phim được làm, từ Tháng Sáu đến Tháng Mười, 2016, không có ai tự đứng ra xác nhận mình là Kim Sa-bok và đối tượng này dường như mãi mãi là một người anh hùng vô danh trong lịch sử cuộc tranh đấu dân chủ ở Nam Hàn.

Formosa bị nông dân Mỹ kiện đòi bồi thường vì tàn phá môi trường

From facebook:  Trần Bang
 

Formosa bị nông dân Mỹ kiện đòi bồi thường vì tàn phá môi trường

Các cư dân sống gần nhà máy sản xuất hóa chất của Formosa ở Point Comfort, Texas đã kiện công ty này vì xả thải các viên nhựa làm ô nhiễm nặng môi trường vùng biển xung quanh nhà máy.

Đơn kiện Formosa được trình lên ngày 31.7 bởi công ty Trợ Giúp Pháp Lý TexasRioGrand (Texas RioGrande Legal Aid); Công ty luật môi trường Frederick, Perales, Allmon và Rockwell (Environmental law firm Frederick, Perales, Allmon and Rockwell); Công ty luật Sico, Hoelscher, Harris & Braugh.

Nhóm công ty luật nói trên thay mặt cho các nguyên đơn là nông dân, ngư dân sống quanh nhà máy của Formosa ở Point Comfort kiện công ty Formosa vì đã vi phạm Luật Nước sạch (Clean Water Act) một cách “nghiêm trọng, kéo dài và đang diễn ra” gây ô nhiễm cho Vịnh Lavaca và các tuyến đường thủy khác.

Nguyên đơn cho rằng rác thải gây ô nhiễm do Formosa xả ra làm nguy hại đến các loài cá và động vật hoang dã trong khu vực.

Nhóm trợ giúp pháp lý yêu cầu Formosa phải chấm dứt hành động xả thải của mình trong tương lai, dọn dẹp những ô nhiễm môi trường mà họ gây ra và phải bị phạt tổng cộng 57,45 triệu USD.

Nguyên đơn Diane Wilson, cựu ngư dân đánh bắt tôm và là người đứng đầu tổ chức Bảo vệ bờ sông và vùng Vịnh San Antonio (San Antonio Bay Estuarine Waterkeeper) trong nhiều năm qua đã theo đuổi thủ tục pháp lý kiện Formosa khi cho rằng nhà máy tại Point Comfort đã thải bất hợp pháp các viên nhựa vào dòng nước xung quanh nhà máy….

http://motthegioi.vn/…/formosa-bi-nong-dan-my-kien-doi-boi-…

Image may contain: people standing, sky, tree and outdoor
 
 

Tác giả «Buồn ơi, chào mi !» cuối đời không còn một xu.

Tác giả «Buồn ơi, chào mi !» cuối đời không còn một xu.

Thụy My    Đăng ngày 29-07-2017  Đài Phát Thanh Pháp Quốc RFI. 

 

Tại nước Pháp trên lãnh vực văn hóa xã hội, tuần san L’Obs đề cập đến một mảng xám của nhà văn nữ quen tên: Françoise Sagan, tác giả cuốn «Buồn ơi, chào mi !» nổi tiếng thế giới. Suốt một thời gian dài rong chơi – sáng tác ban ngày, đi khiêu vũ ban đêm – bà tiêu tiền như nước và cuối đời không còn một xu dính túi.

Với số tiền tác quyền đầu tiên ở tuổi 18, cô gái trẻ mua đến bốn chiếc xe hơi: một Jaguer XK140, một Gordini, một Buick và một chiếc Aston Martin – năm 1957 đã lộn nhiều vòng tại một cánh đồng lúa mì khiến Sagan suýt chết. Cô hưởng thụ cuộc sống: hút thuốc, uống whisky, đi casino, lấy chồng, ly dị, tái hôn và lại ly dị, đòi ứng trước tác quyền để tiêu xài… dù sách không còn bán chạy như trước kể từ thập niên 1980.

Nợ thuế rất nhiều, Françoise Sagan cầu cứu người bạn vong niên thân thiết là… Tổng Thống Pháp François Mitterrand. Đầu thập niên 90, ngành thuế xóa nợ cho bà, nhưng Sagan lại dính vào một vụ tai tiếng lớn. Bà nhận làm trung gian cho tập đoàn dầu khí Elf đầu tư vào Ouzbekistan, lãnh món tiền lớn là 3,5 triệu quan Pháp, nhưng đến đầu năm 2002 phải ra tòa vì tội trốn thuế. Ở tuổi 66, Françoise Sagan đã mất tất cả.

Khi bà qua đời năm 2004, một người bạn nhớ lại: «Françoise không có một xu nhỏ trong những năm cuối đời. Bạn bè cho bà ở nhờ. Bà thậm chí phải bán hết nữ trang và những món quà quý giá từng nhận được. Tiền tác quyền được chuyển thẳng cho cơ quan thuế ». Người con trai duy nhất là Denis Westhoff đã phải do dự rất lâu trước khi chấp nhận thừa kế, và đến nay, hàng tháng vẫn trả dần món nợ thuế khổng lồ của mẹ một cách can đảm./.

RFI.