Sobchak tuyên bố sẽ ra tranh cử ghế Tổng thống Nga

From facebook:  Christina Le

Ksenia Sobchak, 35 tuổi, là người dẫn chương trình kiêm diễn viên và người mẫu nổi tiếng tại Nga. Sobchak trở thành cái tên gây chú ý trong thời gian gần đây khi cô tuyên bố sẽ ra tranh cử ghế Tổng thống Nga trong cuộc bầu cử vào năm tới.

Sobchak là con gái của cố Thị trưởng St Petersburg Anatoly Sobchak – người từng tuyển ông Putin vào làm việc tại tòa thị chính thành phố trong thập niên 1990. Ông Anatoly Sobchak được xem là người thầy giúp Tổng thống Putin khởi đầu sự nghiệp chính trị.

Không chỉ có cha là chính trị gia, mẹ của Ksenia Sobchak, bà Lyudmila Narusova, cũng là một nghị sĩ tại hạ viện Nga. Sau khi tốt nghiệp từ Đại học MGIMO danh tiếng ở Moscow, Ksenia Sobchak trở thành MC của chương trình truyền hình thực tế Dom 2 và nhanh chóng gặt hái được thành công sau đó.

Multimedia Plus

See More

Image may contain: 1 person, on stage and text

Bắc Hàn dọa Mỹ: Sẽ “giáng đòn không thể tưởng”

Bắc Hàn dọa Mỹ: Sẽ “giáng đòn không thể tưởng”

Hàng không mẫu hạm USS Ronald Reagan ở Nam Hàn. (Hình: AP)

SEOUL, Nam Hàn (NV) – Bắc Hàn hôm Thứ Hai lên tiếng cảnh cáo là Mỹ coi chừng “sẽ bị giáng đòn không thể tưởng” vào bất cứ lúc nào, sau mấy tuần không thấy có lời lẽ khiêu khích.

Bản tin của hãng thông tấn UPI cho hay hãng thông tấn KCNA của nhà nước Bắc Hàn nói rằng cảnh cáo này được đưa ra để đáp lại điều mà chế độ Bình Nhưỡng gọi là các phát biểu có tính cách gây hấn từ phía Mỹ.

Bản tin KCNA nói rằng “Trump có thể nói về sự ‘yên tĩnh trước cơn bão’, nhằm mục đích ngây thơ là đe dọa chúng tôi, nhưng chính Mỹ mới là kẻ sợ hãi và tuyệt vọng.”

Bản tin của KCNA cho biết thêm rằng “thời đại tin tưởng vào Mỹ nay đã hoàn toàn qua đi.”

Theo UPI, lời cảnh cáo được đưa ra trong lúc cựu Tổng Thống Mỹ Jimmy Carter cho thấy ông sẵn sàng quay trở lại Bình Nhưỡng để giảm thiểu sự căng thẳng.

Ông Carter, người trước đây từng viếng thăm Bình Nhưỡng năm 1994 để gặp ông nội của chủ tịch Kim Jong Un (Kim Chính Vân) là Kim Nhật Thành (Kim Il Sung), cũng cho hay ông sẵn sàng làm việc với Tổng Thống Donald Trump để giải quyết vấn đề Bắc Hàn. (V.Giang)

Sang Mỹ tu nghiệp, hơn 150 quân nhân Afghanistan bỏ trốn

Sang Mỹ tu nghiệp, hơn 150 quân nhân Afghanistan bỏ trốn
 
Các binh sĩ Afghanistan trong cuộc huấn luyện ở Kabul. (Hình: AP Photo/Massoud Hossaini)

WASHINGTON, DC (NV) – Ít nhất 152 quân nhân Afghanistan được gửi sang tu nghiệp đã bỏ trốn từ năm 2005 tới nay, và tình hình này không thấy sẽ cải thiện trong thời gian tới, theo bản báo cáo của cơ quan thanh tra được công bố hôm Thứ Sáu.

Bản tin của Fox News nói rằng chánh thanh tra đặc biệt về tái thiết Afghanistan cho hay có 12 trong số 152 người bỏ trốn vẫn chưa tìm thấy được tính tới ngày 7 Tháng Ba năm nay.

Có 70 người trong số này ra khỏi Mỹ; 39 người được điều chỉnh tình trạng cư trú hợp lệ; và 27 người khác bị bắt giữ, trả về nước hoặc trong tiến trình làm thủ tục trả về nước.

Có ba người quay lại trình diện và trở về căn cứ huấn luyện ở Mỹ.

“Có quá nhiều vấn đề về tình trạng này, thật khó mà biết bắt đầu từ đâu,” theo lời Thượng Nghị Sĩ Chuck Grassley (Cộng Hòa-Iowa), chủ tịch Ủy Ban Tư Pháp Thượng Viện, cho hay trong bản thông cáo gửi tới báo chí. “Điều này không tốt cho an ninh quốc gia Mỹ, không tốt cho quân đội Afghanistan, và cũng không tốt cho người đóng thuế ở Mỹ.”

Bản tin Fox News nói rằng các quân nhân Afghanistan bỏ trốn bị coi là mối đe dọa an ninh ở Mỹ vì họ được huấn luyện quân sự, trong tuổi chiến đấu, và rất ít khi bị bắt lại.

Hầu như tất cả các quân nhân Afghanistan bỏ trốn khi tới Mỹ từ năm 2005 tới nay là các sĩ quan.

Phần lớn đều ở cấp trung úy hay đại úy.

Những người này bỏ trốn từ các căn cứ ở khắp nước Mỹ, gồm cả căn cứ không quân Lackland ở Texas, nơi họ học tiếng Anh; căn cứ Rucker ở Alabama; Fort Benning ở Georgia; Fort Leonard Wood ở Missouri; và Fort Huachuca ở Arizona, cũng theo Fox News. (V.Giang)

Số phận các Quốc gia Cộng sản hoặc theo đường lối XHCN ở châu Phi sau năm 1989:

From facebook:   Dang Tuong

Món quà dành riêng cho DLv và bưng bô cs 

Số phận các Quốc gia Cộng sản hoặc theo đường lối XHCN ở châu Phi sau năm 1989:

Algeria – Bạo loạn Tháng Mười 1988, cuộc nổi dậy Hồi giáo ở Algeria 1991, đã buộc nước này phải từ bỏ chế độ độc đảng chuyển sang cuộc bầu cử đa đảng năm 1995.

Angola – Chính phủ MPLA cầm quyền đã từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lênin vào năm 1991 và đồng ý với Hiệp định Bicesse trong cùng năm, tuy nhiên cuộc Nội chiến Angola giữa hai đảng MPLA và UNITA bảo thủ vẫn tiếp tục trong một thập kỷ nữa.

Cape Verde – Đảng cầm quyền châu Phi độc lập của Cape Verde đã cắt giảm hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và viện trợ nước ngoài gây áp lực cho chính phủ để cho phép bầu cử đa đảng vào năm 1991.

Cộng hòa Dân chủ Congo – Chính quyền của Denis Sassou Nguesso bị áp lực phải từ bỏ Chủ nghĩa Mác – Lênin vào năm 1991. Quốc gia này đã có những cuộc bầu cử vào năm 1992 và thành lập Cộng hòa Congo vào năm 1993.

Cộng hoà dân chủ liên bang Ethiopia – Một hiến pháp mới được thực hiện vào năm 1987, và sau khi Liên Xô và Cuba sụp đổ, chính quyền quân sự Cộng sản Derg do Mengistu Haile Mariam lãnh đạo đã bị đánh bại bởi phe nổi dậy trong cuộc Nội chiến ở Ethiopia và trốn chạy vào năm 1991.

Cộng hoà Madagascar – Chủ tịch nước Chủ nghĩa xã hội, ông Didier Ratsiraka bị lật đổ.

Mali – Chính quyền của Moussa Traoré đã bị lật đổ, Mali thông qua một hiến pháp mới; Tổ chức các cuộc bầu cử đa đảng. Cuộc nổi dậy năm 1990 và cuộc đảo chính năm 1991.

Mozambique – Cuộc nội chiến ở Mozambiku giữa FRELIMO và các đảng bảo thủ RENAMO đã kết thúc thông qua hiệp định năm 1992. FRELIMO sau đó đã từ bỏ chủ nghĩa xã hội và với sự ủng hộ của Liên hợp quốc đã tổ chức nhiều cuộc bầu cử.

São Tomé and Príncipe – Phong trào Giải phóng Lao động São Tomé và Príncipe / Đảng Xã hội đã cắt giảm hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và các viện trợ nước ngoài gây áp lực cho chính phủ cho phép bầu cử đa đảng vào năm 1991.

Somalia – Rebelling Somali đã lật đổ chính quyền quân sự Cộng sản của Siad Barre trong cuộc Cách mạng Somali.

Tanzania – Đảng Chama Cha Mapinduzi cầm quyền đã cắt giảm hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và các viện trợ nước ngoài gây áp lực cho chính phủ cho phép bầu cử đa đảng vào năm 1995.

Tunisia – Đổi tên Đảng Cộng sản Tunisia ở Phong trào Ettajdid năm 1993 và đổi tên Đảng Destourian Xã hội Chủ nghĩa trong Cuộc Hiến pháp Lập hiến Dân chủ năm 1988.

Zambia – Đảng Thống nhất Quốc gia đã cắt giảm hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và viện trợ nước ngoài gây áp lực cho chính phủ cho phép bầu cử đa đảng vào năm 1991.

Seychelles – Dân chủ hoá năm 1991.
Guinea-Bissau – Dân chủ hoá năm 1991.
Chad – Dân chủ hoá năm 1991.
Burkina Faso – Dân chủ hoá năm 1990.
Sierra Leone – Sự khởi đầu của cuộc nội chiến Sierra Leone vào năm 1990 và cuộc đảo chính năm 1992. Gắn liền với cuộc chiến này là nội chiến ở nước láng giềng Liberia

Riêng Zaire, tức cộng hòa dân chủ Congo ngày nay, rơi vào cuộc nội chiến từ năm 1996 tới tận ngày nay. Nhiều nhóm vũ trang tham gia nội chiến là những nhóm phiến quân được đào tạo bởi Che Guevara hồi những năm 60 vẫn hoạt động đến những năm 2005.

Zimbabwe là nước kiên trì nhất với XHCN, đất nước vẫn duy trì đường lối này đến năm 1999.

Châu Phi từng là châu lục có nhiều nước theo đường lối XHCN nhất thế giới, nhưng phần lớn các nước chỉ mang tính định hướng trong hiến pháp chứ không xây dựng XHCN toàn diện như các nước châu Âu và châu Á. Đa phần các nước châu Phi sau khi dành độc lập những năm 50, 60 đã duy trì quan hệ gần gũi với Liên Xô và các nước XHCN vì đã ủng hộ cuộc chiến dành độc lập của họ. Đến nay hầu hết các nước châu Phi đã từ bỏ XHCN. Chỉ còn Ai Cập, Lybia, Tanzania và Zimbabwe là giữ lại hiến pháp dựa trên XHCN, nhưng chính phủ Gadafi ở Lybia và Mubarak ở Ai Cập đã bị lật đổ trong “Mùa xuân Arap’ năm 2011.

Ảnh: Người dân Ethiopia ăn mừng bên cạnh bức tượng Lenin bị giật sập ở thủ đô Addis Ababa-bức tượng Lenin duy nhất ở châu Phi-sau khi chính phủ độc tài thân Liên Xô của Mengistu Haile Mariam bị lật đổ. Mengitsu phải trốn lưu vong sang Zimbabwe và bị tòa án ở Ethiopia kết án tử hình vắng mặt. Thủ tướng sau này của Ethiopia Addisu Legese đã nói: “Mengitsu là nỗi sỉ nhục với đức vua ( ý nói đến Haile Selassie I- anh hùng chống quân Ý xâm lược) và những người đã chiến đấu để bảo vệ đất nước này khi mang về đây bức tượng tên đồ tể của nhân loại. Hắn không bao giờ được tha thứ”.

Nguồn: Wikipedia/World History

Theo member Long Vũ

Image may contain: 11 people, people smiling, crowd and outdoor

CIA: Triều Tiên sắp đủ khả năng tấn công Mỹ

CIA: Triều Tiên sắp đủ khả năng tấn công Mỹ


Lãnh tụ Triều Tiên Kim Jong Un trong bản tin nói về vụ phóng thử phi đạn hôm 16/9/17
Lãnh tụ Triều Tiên Kim Jong Un trong bản tin nói về vụ phóng thử phi đạn hôm 16/9/17

Phát biểu trước cuộc hội thảo ở thủ đô Washington ngày 19/10, Giám đốc CIA, Mike Pompeo, nhấn mạnh ông ‘hết sức lo ngại’ về mối đe dọa tăng tiến từ Triều Tiên và khả năng mối đe dọa này có thể khơi mào một cuộc đua võ khí hạt nhân trên khắp Đông Á.

“Họ đã tiến qua xa trong việc này và giờ là lúc phải suy nghĩ cách làm sao chặn đứng bước cuối cùng,” ông Pompeo nói.

Cố vấn An ninh Quốc gia Mỹ, ông H.R. McMaster, cho biết Washington đang chạy đua để giải quyết tình hình.

“Chúng ta chưa cạn thời gian nhưng đang hết thời gian,” ông McMaster phát biểu tại cùng buổi hội thảo.

Bình luận của hai giới chức này được đưa ra giữa lúc căng thẳng Mỹ và Triều Tiên đang dâng cao sau cuộc thử nghiệm hạt nhân mới nhất của Bình Nhưỡng hồi tháng trước.

Dù cảnh báo rằng Triều Tiên chỉ vài tháng nữa thôi là có thể nhắm mục tiêu Mỹ, Giám đốc CIA cẩn trọng rằng đe dọa hạt nhân Triều Tiên ‘mạnh’ cỡ nào và liệu Bình Nhưỡng có thể chuyển nhiều đầu đạn hạt nhân tới các mục tiêu hạt nhân hay không vẫn còn là những câu hỏi chưa có lời đáp.

“Luôn có nguy cơ. Tình báo không phải lúc nào cũng hoàn hảo,” ông cho biết, đồng thời nói thêm rằng có bằng chứng cho thấy Bình Nhưỡng có thể nhận sự trợ giúp từ Iran.

Ông cũng cảnh báo mỗi một cuộc thử nghiệm của Triều Tiên đều làm tăng khả năng của một cuộc đua võ trang.

Cùng ngày, Tổng thống Nga Vladimir Putin khuyến cáo chớ dùng võ lực loại trừ đe dọa hạt nhân Triều Tiên vì sẽ không có hiệu quả.

Các giới chức Triều Tiên cũng đã nhiều lần cảnh cáo Mỹ chớ có hành động khiêu khích.

Đầu tuần này, phó đại sứ Triều Tiên tại Liên hiệp quốc, ông Kim In Ryong, cảnh báo chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

Ngoài ra, Bình Nhưỡng cũng tố cáo Mỹ chuẩn bị chiến tranh, viện dẫn sự hiện diện của hàng không mẫu hạm USS Ronald Reagan và các cuộc tập trận ở phia đông bán đảo Triều Tiên.

“Loạt ảnh tẩy não toàn dân tại Đại hội 19: “Người chết cũng không bỏ sót”

From facebook:   Trần Bang added 6 new photos.

Nhà tang (quàn người chết), nhà ga, nhà trẻ, nhà trường, nhà tù, nhà chùa, nhà thương, nhà chó … khắp lục địa TQ cùng phải xem tv, hoan hô đại hội 19 ĐCSTQ.

Đây có là lý do cá mập cắn cáp quang đoạn qua Hồng Kông, để dân TQ, VN khó vào mạng Internet, để dân tập trung xem TV từ Tuyên giáo CS Bắc Kinh ?

“Loạt ảnh tẩy não toàn dân tại Đại hội 19: “Người chết cũng không bỏ sót”

Song song với Đại hội 19 được khai mạc, Trung Quốc cũng bắt đầu mô thức tẩy não toàn dân.

Trong buổi sáng ngày 18/10, tức ngày khai mạc Đại hội 19, Trung Quốc đã cưỡng chế toàn dân tại Đại Lục tập thể xem trực tiếp Đại hội 19. Toàn Trung Quốc có đến 99% các kênh truyền hình đều đồng bộ phát trực tiếp lễ khai mạc, trên thì có các đơn vị cơ quan, dưới thì có trường học, mẫu giáo các nơi, không bỏ qua đối tượng nào.

Trong thời gian diễn ra lễ khai mạc, các cơ quan, đơn vị lớn nhỏ cũng liên tiếp đăng lên Weibo để khoe quan chức lớn nhỏ đang tổ chức cùng nhau xem tivi, “chăm chỉ” học tập báo cáo công tác của Chủ tịch Tập Cận Bình.

Các bức ảnh trên mạng cho thấy, bệnh nhân nằm trên giường nghỉ ngơi, phạm nhân bị giam giữ, người trong tôn giáo, sinh viên, học sinh tiểu học, trung học, thậm chí các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo cũng đều ngồi xếp hàng để xem trực tiếp Đại hội 19. Những nơi công cộng như ga tàu, cũng đều phát trực tiếp đại hội trên màn hình lớn để người đi đường xem.

Phát chương trình Đại hội 19 cho trẻ mẫu giáo xem

Bảng hiển thị chương trình phát sóng của các kênh truyền hình khác nhau ở Trung Quốc vào dịp Đại hội 19

Phát chương trình Đại hội 19 cho trẻ mẫu giáo xem

Phát chương trình Đại hội 19 trong nhà tù Trung Quốc

Chó cũng xem chương trình Đại hội 19

Phát chương trình Đại hội 19 cho trẻ mẫu giáo xem

Tù nhân xem chương trình Đại hội 19

Phát chương trình Đại hội 19 cho nhà sư xem

Phát chương trình Đại hội 19 cho trẻ mẫu giáo xem

Phát chương trình Đại hội 19 cho bệnh nhân xem

Phát chương trình Đại hội 19 cho nhà sư xem
Dư luận trên internet cũng phối hợp với “giai điệu chính”, trên Weibo cũng xuất hiện nhiều chủ đề liên quan tới Đại hội 19. Tuy nhiên bản tin của Đài VOA cho biết, phần lớn những chủ đề này lại không cho phép để lại bình luận, tổng số các chủ để có hơn 1 tỷ lượt xem, nhưng những bình luận qua kiểm duyệt và được để lại chỉ có mấy trăm, và toàn bộ bình luận này đều là bình luận khen ngợi.
Trên đường phố, còn xuất hiện rất nhiều biểu ngữ tẩy não, ngay cả trên xe đạp cũng treo những thông tin chính trị. Điều làm người ta khó hiểu là, nhà tang lễ Tấn Nghi Quán ở Lan Châu cũng treo biểu ngữ “Chào mừng Đại hội 19”, có cư dân mạng đùa cợt “ngay cả người chết cũng không tha”, “so với Bắc Hàn còn Bắc Hàn hơn”.

Nguồn : trithucvn.net

Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people
Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person, dog and indoor
Image may contain: text
 
Nguyễn Đức Trung
Nguyễn Đức Trung Phong kiến, quân chủ ,đôc đoán và chuyên chế..

18-10-1989 Đông Đức và Hungary đã chuyển đổi sang dân chủ thế nào?

Image may contain: one or more people and text
From facebook:   Trần Bang

18-10-1989 Đông Đức và Hungary đã chuyển đổi sang dân chủ thế nào?

“Vào ngày này năm 1989, các quốc gia nằm dọc Bức màn Sắt, Đông Đức và Hungary, đã có những bước đi quan trọng trong việc chấm dứt sự thống trị của chủ nghĩa Cộng sản ở nước họ, thay thế nó bằng nền chính trị dân chủ hơn và kinh tế thị trường tự do.

Tại Hungary, Đảng Cộng sản đã tan rã vào ngày 07/10, theo sau đó là việc dỡ bỏ hàng rào thép gai vốn đã chia cắt Hungary và Áo bấy lâu nay. Hành động này đã chính thức đánh dấu sự kết thúc của Bức tường Berlin như là một chướng ngại vật ngăn cản di chuyển giữa Đông và Tây Đức. Giờ đây, người Đông Đức chỉ cần đơn giản đi đến Hungary, từ đó qua Áo và tiếp tục đi đến Tây Đức. Cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi Bức tường Berlin sụp đổ không lâu sau đó.

Vào ngày 18/10, hiến pháp Hungary được sửa đổi để cho phép một hệ thống chính trị đa đảng và bầu cử tự do (diễn ra vào năm 1990). Nhiều biện pháp kiểm soát của nhà nước đối với nền kinh tế đã được loại bỏ và Hungary tiến tới một hệ thống thị trường tự do có giới hạn. Các cuộc biểu tình của công nhân, sinh viên, và nhiều nhóm người khác trên khắp cả nước đã ban hành tuyên bố tố cáo “tội ác” trong quá khứ của chế độ cộng sản.

Sự thay đổi có lẽ thậm chí còn kịch tính hơn ở Đông Đức, nơi mà vào ngày 18/10, sự cai trị kéo dài gần 20 năm của nhà cộng sản Erich Honecker đi đến hồi kết. Honecker giữ chức Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Đông Đức từ năm 1971, và trở thành người đứng đầu nhà nước từ năm 1976. Không còn sự ủng hộ từ Liên Xô, Bức tường Berlin thì sụp đổ (thông qua hành động của Hungary) và chính phủ của ông phải hứng chịu sự chỉ trích rất lớn từ người dân Đông Đức, Honecker đã trốn sang Liên Xô và bị thay thế bằng một chế độ cải cách hơn. Sau này, ông quay trở lại Đông Đức, và đã bị xét xử và kết tội giết người hàng loạt vì cái chết của những người tị nạn Đông Đức cố gắng vượt qua Bức Tường Berlin kể từ khi nó được dựng lên vào năm 1961. Tuy nhiên, ông đã được giảm án vì tình trạng sức khoẻ yếu.

Egon Krenz đã lên thay thế Honecker làm lãnh đạo Đảng Cộng sản. Krenz nhận được nhiều sự ủng hộ nhờ vai trò làm trung gian hòa giải trong các cuộc biểu tình hồi đầu tháng 10. Vào ngày 07/10, chỉ bốn tháng sau vụ thảm sát Quảng trường Thiên An Môn tại Trung Quốc, Honecker đã ra lệnh cho quân đội bắn súng vào cuộc biểu tình ở Leipzig. May mắn thay, Krenz, khi đó đang phụ trách an ninh, đã đến Leipzig hai ngày sau để hủy bỏ mệnh lệnh của Honecker. Nỗ lực của Krenz để cứu hình ảnh của đảng bằng cách ngăn chặn bạo lực đã giúp cuộc cách mạng dân chủ được tiến hành một cách không bạo lực.

Các hành động ở Đông Đức và Hungary không chỉ phản ánh sự bất mãn ngày càng tăng của người dân đối với hơn 40 năm cai trị của chế độ cộng sản, mà còn cho thấy sự kiểm soát ngày càng suy yếu của Liên Xô đối với các nước vệ tinh Đông Âu của mình.”

( nguồn : nghiencuuquocte.org )

Trung Quốc đối đầu giới doanh nhân mới nổi (P1) – Triệt hạ tỷ phú tư nhân

Trung Quốc đối đầu giới doanh nhân mới nổi (P1) – Triệt hạ tỷ phú tư nhân

 
 

Lo sợ sự trỗi dậy của các đầu sỏ chính trị như số phận của Liên bang Xô Viết, chính quyền Bắc Kinh đang không ngừng để mắt đến tầng lớp doanh nhân giàu có mới nổi của Trung Quốc, những người dần nắm trong tay quyền lực kinh tế thực sự.

Xi-Wu
Tập Cận Bình (trái) và tỷ phú Ngô Tiểu Huy
 

Trước khi được Đảng Cộng sản (ĐCS) Trung Quốc “trao ấn” cầm quyền thêm 5 năm, ông Tập Cận Bình dường như là bậc thầy của tất cả các hoạt động điều tra. Với quyền lực kinh tế và quốc phòng tập trung trong tay, ông Tập đang sử dụng quân đội và bộ máy quyền lực để kiểm soát chặt chẽ mọi hoạt động trong Trung Quốc.

Hàng loạt các quan chức tham nhũng – một số trong đó là các đối thủ chính trị, trong khi những người còn lại bị liên quan đến trong đường dây tham nhũng – đều bị lĩnh án tù. Thậm chí những người bất đồng chính kiến ​cũng như các nhà hoạt động xã hội đều bị cho ra rìa hoặc bị giam giữ.

Tuy nhiên, cuộc đối đầu chính trị quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại của ông Tập lại rất ít được biết đến. Khi ông Tập đã nắm gọn bộ máy Đảng và quân đội trong tay, chỉ còn đối thủ duy nhất bây giờ mà ông phải đối mặt là tầng lớp doanh nhân giàu có mới nổi của Trung Quốc.

Nhà lãnh đạo ĐCS Trung Quốc thừa biết kết cục bi thảm đã xảy đến với sự sụp đổ Liên minh Xô viết, và đang lo lắng về kết cục tương tự liệu có lặp lại đối với ông và các đồng minh thân cận – sự trỗi dậy của các đầu sỏ chính trị Nga, những doanh nhân đã nắm lấy quyền kiểm soát tài sản nhà nước, đưa họ trở thành các tỷ phú và có được quyền lực chính trị mạnh mẽ. Ông Tập quyết tâm không để điều đó xảy ra tại Trung Quốc.

Một số ông trùm tài chính mới nổi của Trung Quốc đã thách thức quyền lực chính phủ; một số khác đã buộc phải theo “guồng” sau những lần đụng độ với chính phủ; tuy nhiên, hầu hết đều đang giữ được cái đầu lạnh và chỉ tập trung vào việc kinh doanh của họ.

Mặc cho việc các doanh nhân có đang chấp thuận theo Tập hay không, bằng bản năng của một nhà lãnh đạo độc tài chuyên chế, Tập Cận Bình muốn dập tắt mọi tầng lớp mà ông cho là có tiềm năng ảnh hưởng đến quyền lực và ngăn chặn họ ngay từ trong trứng nước.

Chiến dịch của ông Tập nhằm kiểm soát khu vực kinh tế tư nhân dường như đã bắt đầu một cách sốt sắng vào tháng 6/2017, với sự biến mất của một doanh nhân nổi tiếng, người có tầm ảnh hưởng lớn đến thế hệ tỷ phú mới trong nước, ông Ngô Tiểu Huy (Wu Xiaohui), Chủ tịch của Tập đoàn bảo hiểm Anbang.

Chỉ vài tháng trước đó, ông Ngô đã dẫn đầu các cuộc đàm phán để chi 14 tỷ USD mua lại khách sạn Starwood trước khi thương vụ bị đổ vỡ. Không ai còn nghe đến ông kể từ khi ông bị giam giữ.

 

Theo đánh giá của Andy Rothman, nhà đầu tư chiến lược của Matthews Asia tại San Francisco, từ sự khởi đầu trong những năm 1990, thế hệ doanh nhân này hiện chiếm đến 3/4 tổng sản lượng nền kinh tế Trung Quốc, và sử dụng hơn 80% lao động tại các thành phố.

“Khu vực kinh tế tư nhân đã và sẽ luôn là động lực chính thúc đẩy nền kinh tế Trung Quốc tăng trưởng trong suốt thập kỷ qua và cả trong tương lai. Điều đó là không thể tranh cãi,” ông Rothman nói. “Có nhiều người ở Berkeley, nơi tôi sống, tin vào lý thuyết Mac-Lenin hơn là ở Bắc Kinh.”

Trong khi tầng lớp doanh nhân mới nổi của Trung Quốc không tin vào chủ nghĩa Mác, các nhà lãnh đạo Trung Quốc lại ôm giữ một quan niệm khác: “Nếu chúng ta đi chệch khỏi hay từ bỏ chủ nghĩa Mác, đảng của chúng ta sẽ đánh mất linh hồn và phương hướng,” ông Tập nói trong một cuộc họp giữa các quan chức cao cấp trong tháng 9.

Cùng tuần đó, đảng và chính phủ lần đầu tiên đã đưa ra tuyên bố quy định về thế nào là “doanh nhân Trung Quốc”, và phẩm chất đầu tiên là “yêu nước”.

Tại Đại hội Đảng ngày 18/10 tại Bắc Kinh, các đảng viên cho rằng thách thức kinh tế chủ yếu của ông Tập là làm sao để cải cách khối doanh nghiệp nhà nước đang đầu tư dàn trải và thua lỗ.

Nhưng quan điểm này lại mâu thuẩn với chính nó. Bởi rất khó để cải cách các dự án nhà nước không hiệu quả, nhưng mặt khác, chúng lại luôn là một phần không thể tách rời thể chế Trung Quốc, khi mà các vị trí chủ chốt trong đó được sắp đặt bởi chính đảng.

Trái lại, khu vực tư nhân lại được hình thành bên ngoài sự kiểm soát của đảng. Mượn sự tương đồng từ lý thuyết địa chính trị phổ biến được gọi là “bẫy Thucydides” – nguy cơ xung đột giữa một bá chủ cũ và các thế lực mới – mà nói, các doanh nhân Trung Quốc là một thế lực mới đang lên thách thức lại quyền lực lâu năm đã được thiết lập của ĐCS Trung Quốc.

Ông Ding Xueliang thuộc Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông cho biết: “Luật bất thành văn từ trước thời Tập là, nếu các doanh nhân sử dụng mạng lưới kinh doanh của họ để thâu tóm quyền lực chính trị, đảng sẽ nhanh chóng tìm cách triệt tiêu họ ngay lập tức.” Nhưng sự trỗi lên mạnh mẽ của tầng lớp doanh nhân Trung Quốc đã cho thấy rằng đảng không còn có thể “một tay che cả bầu trời”, kiểm soát khu vực tư nhân mãi được nữa.

 

Khi khu vực kinh tế tư nhân của Trung Quốc phát triển nở rộ, điều này đã đi ngược lại một điểm cốt lõi trong lý thuyết của Lenin, vốn coi mọi lực lượng đối nghịch với đảng cộng sản đều là kẻ thù cần bị triệt tiêu. Do đó, việc ông Ngô Tiểu Huy bị bắt giữ và các doanh nhân giàu có bị phá rồi khác dường như là một điều quen thuộc trong những cuộc đối đầu giữa đảng và tầng lớp doanh nhân.

Một cựu đại lý ô tô, người đã kết hôn với cháu gái của cựu lãnh đạo Trung Quốc – Đặng Tiểu Bình cho biết, ông Ngô đã bị cưỡng chế từ bỏ một số thương vụ thâu tóm lớn ngoài Trung Quốc, bao gồm thương vụ mua lại khách sạn Waldorf Astoria nổi tiếng ở New York năm 2014.

Ước tính vào giữa năm 2012, trước khi bị đảng loại bỏ, tập đoàn của ông đã chi hơn 20 tỷ USD mua chuộc các quan chức chính phủ. Dường như danh tiếng, địa vị và những thương vụ táo bạo đã khiến ông Ngô trở thành mục tiêu cho lãnh đạo ĐCS muốn nhắc nhở lớp CEO mới nổi của Trung Quốc rằng ai mới thực sự là người làm chủ cuộc chơi.

Một số ông trùm điều hành các công ty tư nhân lớn khác cũng đã bị triệt tiêu theo cách tương tự trong cùng khoảng thời gian này.

Vào tháng 7, ông Tập đã ngăn chặn Ngân hàng nhà nước Trung Quốc cho vay mới đối với Tập đoàn bất động sản Wanda, công ty sở hữu nhà hát AMC để mở rộng ra nước ngoài. Và dưới áp lực của chính quyền Trung Quốc, Chủ tịch tỷ phú của Wanda, ông Vương Kiện Lâm (Wang Jianlin) đã buộc phải từ bỏ thương vụ, giá cổ phiếu của Wanda sau đó đã bị sụt giảm mạnh do tin đồn ông bị cấm rời khỏi Trung Quốc.

(Đón đọc phần 2)

Tác giả: Richard McGregor, Wall Street Journey.
Chân Hồ

Venezuela: Hàng không tháo chạy, chính phủ hết giấy, mực in hộ chiếu

 

Venezuela: Hàng không tháo chạy, chính phủ hết giấy, mực in hộ chiếu

 
 

Đồng tiền mất giá, rủi ro quá lớn so với tiềm năng lợi nhuận, hầu hết các hãng hàng không quốc tế đã rút khỏi Venezuela, khiến đất nước này dần rơi vào thế cô lập. Nhiều người bị mắc kẹt lại trong chính đất nước của họ, không thể đi nước ngoài do chưa có hộ chiếu hay hộ chiếu đã hết hạn mà chưa được thay vì chính phủ hết giấy in và mực.

Tổng thống Venezuela Micolas Maduro (Ảnh: kremlin.ru)

Không còn đủ giấy và mực để in mới hộ chiếu

Mới đây, Tổng thống Venezuela Nicolas Maduro đã ký một sắc lệnh khẩn cấp để gia hạn hiệu lực thêm hai năm cho các Hộ chiếu hết hạn của người dân, nguyên nhân được cho là vì chính phủ đã cạn giấy và mực để in mới hộ chiếu.

Ít nhất một triệu người Venezuela đã phải chờ đợi hàng tháng trời để xin cấp mới hộ chiếu, và không thể đi nước ngoài công tác hoặc du lịch.

Nhu cầu về hộ chiếu đã gia tăng ở mức cao kỷ lục tại đất nước này khi người dân tìm cách tháo chạy khỏi cuộc khủng hoảng chính trị và suy thoái sâu ở đây.

Khi giá dầu thế giới sụt giảm vào năm 2015, Venezuela không có đủ tiền để nhập khẩu các mặt hàng cơ bản như thực phẩm và dược phẩm, gây ra tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng và làm khuấy động sự giận dữ của người dân đối với Tổng thống Maduro. Tỷ lệ lạm phát hiện tại ở Venezuela là khoảng 700 phần trăm.

Thêm vào đó là sự gia tăng mạnh mẽ của tội phạm bạo lực, đặc biệt ở thủ đô Caracas, đã liên tục gây ra tình trạng mất điện cũng như những cuộc biểu tình đẫm máu chống lại chính phủ. Đã có thương vong ở cả hai phe của các cuộc biểu tình và có nhiều cáo buộc từ cộng đồng quốc tế về việc lạm dụng nhân quyền cũng như áp bức chính trị.

Nhiều người dân cho rằng sự chậm trễ thay thế hộ chiếu là bởi vì chính phủ ông Maduro đang cố gắng để hạn chế người dân rời khỏi quốc gia đang ngày càng bị cô lập này.

Các hãng hàng không ồ ạt tháo chạy

Hãng hàng không của Argentina đã vừa rút khỏi Venezuela (Ảnh: Wikipedia)

Ngày 9/10, hãng hàng không Argentina (Argentine Airlines) vừa trở thành hãng mới nhất ngừng các chuyến bay tới Thủ đô Venezuela – Caracas vì lo ngại tình hình bất ổn và khả năng sụp đổ kinh tế tại quốc gia Nam Mỹ này, theo tin từ BBC.

Trong giai đoạn 2014-2015, các hãng hàng không: Air Canada, Aeromexico, Alitalia, LAN từ Chile, TAM và Gol của Brasil, Tiara từ Aruba bắt đầu hạn chế dịch vụ. Năm ngoái, hãng hàng không Dynamic từ Mỹ và Lufthansa của Đức cũng tháo chạy khỏi Venezuela. Và từ đầu năm 2017 đến nay, đã có thêm Avianca, Delta và United rút khỏi Venezuela để tránh rủi ro.

Theo ông Peter Cerdá, Phó chủ tịch Hiệp hội Vận tải hàng không quốc tế (IATA), lưu lượng giao thông tại Venezuela đã giảm khoảng 75% trong 4 năm qua: “Tình hình hiện nay vô cùng khó khăn, hầu hết các thành viên trong IATA đều đã rời Venezuela. Chỉ có 6-7 hãng hàng không vẫn còn hoạt động với tần suất thấp”.

“Venezuela dần dần đứt kết nối so với phần còn lại của thế giới, hơn hết là ngành Hàng không và chúng tôi chưa nhìn thấy bất cứ giải pháp nào với Venezuela trong thời gian ngắn”, ông Cerdá nói.

Venezuela đang dần bị cô lập với thế giới theo đúng nghĩa đen. Ngoài vấn đề lợi nhuận, một số lý do khác khiến các hãng hàng không phải dừng dịch vụ và rời khỏi Venezuela là rủi ro nhân viên có thể bị ảnh hưởng đến tính mạng, trộm cắp hành lý, tình hình bảo trì đường băng yếu kém, và chất lượng nhiên liệu máy bay thấp.

Hiện nay, Venezuela đang đối mặt với sự phân cực sâu sắc với một bên với sự hỗ trợ của quốc tế và một bên với sự hậu thuẫn của quân đội Venezuela. Vào tháng 7 vừa qua, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã xem xét các biện pháp trừng phạt kinh tế đối với ngành công nghiệp dầu mỏ của Venezuela. Các chuyên gia nói rằng khả năng vỡ nợ sẽ tăng lên đáng kể nếu Hoa Kỳ áp dụng các biện pháp chế tài rộng rãi.

Tuệ Minh

Triều Tiên, những điều cấm kỵ

From facebook:   Trần Bang added 6 new photos.
 

Nhìn các bức ảnh chụp Triều Tiên ( Bắc Hàn) năm 2017 là hình dung ra Hà Nội và miên Bắc XHCN những năm (1973-1975).

Những điều cấm kỵ khi vào Triều Tiên và những bức hình không rõ mặt người, trừ mặt ảnh, tượng lãnh tụ…

…”Có lúc như ngừng thở

Cảm giác đó ập vào tôi ngay khi đoàn tàu vừa chạm đến đất Triều Tiên. Nhà ga Triều Tiên cũ, sạch sẽ. Ở đó, họ kiểm tra hộ chiếu rất thủ công. Mỗi toa tàu có 7 người, họ đi từ hai đầu, thu từng quyển hộ chiếu trong yên lặng. Còn chúng tôi như ngừng thở.

Ngoài hộ chiếu, họ kiểm tra rất kỹ mọi ngóc ngách trên tàu, leo lên giường tầng, chui xuống cả gầm giường, đảm bảo không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.

Trong cuộc đời mình, tôi đã đi qua những cửa khẩu có cả cảnh sát cầm súng đứng hàng dài như ở dải Gaza, Israel hay Palestine, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác bị soi như thế. Họ yêu cầu tôi mở từng gói hành lý, từng chiếc máy ảnh (ống kính tele trên 200 mm, thiết bị GPS sẽ bị tịch thu ngay lập tức và trả lại khi làm thủ tục xuất cảnh).”…

https://m.baomoi.com/trieu-tien-nhung-dieu-c…/c/23567675.epi

Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: 3 people, text
Image may contain: 2 people, people smiling, outdoor
Image may contain: one or more people, text and outdoor
Image may contain: 2 people, text

Cái gì đến sẽ đến !

 
 
Image may contain: text

Nguyễn Tấn ThànhFollow

 

Cái gì đến sẽ đến !

Sau một thời Mỹ hào phóng vung tiền khắp nơi, kể cả nuôi bọn chống Mỹ thì nay đến giai đoạn Mỹ thực dụng hơn không làm thế nữa.

Nhất là cái Tổ chức Liên Hiệp Quốc vô bổ, với cơ chế lạc hậu chỉ hai thằng T+ và Nga cà khịa bỏ phiếu chống là vô hiệu hết.

Không nằm trong giới chính trị, Trump không phải bị buộc vào lịch thiệp mà là dân kinh doạnh Trump đánh giá lại hết các lợi ích để bỏ đi gánh nặng cho Dân Mỹ.

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến: Berlin Wall và những bức tường lòng

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến: Berlin Wall và những bức tường lòng

 

Du khách đi qua một đoạn của bức tường Berlin cũ ở thủ đô Đức. (Hình minh họa: Sean Gallup/Getty Images)

Khi còn bị bức tường Berlin phân chia, dân Ðức hay kể câu chuyện giễu sau:

“Có một con chó chui tường từ Ðông sang Tây. Thấy khách lạ nên lũ chó bên Tây Ðức xúm xít lại, tíu tít hỏi thăm:

– Bên ấy có hội bảo vệ súc vật không?

– Có chứ.

– Có bác sĩ thú y không?

– Có luôn.

– Có thẩm mỹ viện và nghĩa trang dành riêng cho chó không?

– Có tuốt.

– Thế thì việc gì đằng ấy phải vất vả chui tường sang đây?

– Tại vì bên ấy chúng cấm không cho… sủa!”

Tháng Chín, 1989, bức tường Berlin bị đập đổ. Dân Ðông Ðức được giải phóng. Từ đây, người được quyền ăn nói tự do, và chó có quyền… được sủa.

Ngày 3 Tháng Mười, nước Đức thống nhất được 27 năm. Ngày ấy người dân Đông Đức chẳng hề đao to búa lớn, chẳng đòi lật đổ hay đa đảng, họ chỉ hô to: Chúng tôi là nhân dân! (Wir sind das Volk) và lịch sử đã sang trang.- Nguyễn Thọ

Sự thống nhất nước Ðức về thể chế, cũng như về nhân tâm, tuy không phải là một tiến trình toàn hảo nhưng có thể được coi như là ổn thỏa – ngoại trừ đối với một số người. Họ là những di dân đến từ Việt Nam, theo như tường thuật của Alisa Roth – qua bài báo “Bức Tường Ô Nhục Vẫn Ngăn Chia Người Việt,” như sau:

“Người Việt vẫn đang là nhóm Á Châu lớn nhất tại thành phố Berlin. Những nguời được mệnh danh là người Việt miền Tây là những người miền Nam Việt Nam, hầu hết là thuyền nhân mà trong những năm tiếp theo chiến thắng 1975 của Cộng Sản, họ đã đổ đến những vùng bây giờ là Tây Ðức.

Còn nguời Việt miền Ðông là những nguời đến Ðông Ðức vào thập niên 1960 và 1970 cùng với các công nhân xuất khẩu từ những quốc gia Cộng Sản đang phát triển tới làm việc trong các nhà máy.

“…Cái cộng đồng nhỏ bé này hãy còn duy trì sự chia cắt với hai thế giới, hai phương trời cách biệt. Những ý thức hệ – từng xé nát nước Ðức và nước Việt Nam ra làm đôi – hiện vẫn còn luân lưu mạnh mẽ tại nơi đây…”

Nó “mạnh mẽ” tới độ khiến một người dân bản xứ phải thốt lên rằng: “Bức tường Berlin nằm trong đầu óc của người Việt miền Ðông với người Việt miền Tây còn cao hơn cả bức tường của người dân Ðức đối với người dân Ðức.” (“Berlin’s Divide Lingers For Vietnamese Expatriates Capital’s East – West Gap Reflects Cold War Past,” San Jose Mercury News, 12 Jul. 2002:A1/ Việt Mercury 12 Jul. 2002: 1 + 69. Trans. Nguyễn Bá Trạc.)

Nói như thế, nghe đã phũ phàng nhưng (vẫn) chưa… hết ý! Trong cuốn Tổ Quốc Ăn Năn của Nguyễn Gia Kiểng – ấn bản 2001, Paris, nơi trang 70 – tác giả còn trích dẫn nhận xét của một người ngoại quốc khác về dân Việt – như sau: “Ils ne s’aiment pas.” (Chúng nó không ưa nhau đâu).

Cha nội Parisien nào đó nói bậy bạ vậy mà… trúng phóc. Những phương tiện truyền thông và giao thông của thời hiện đại quả có làm cho trái đất nhỏ lại, và khiến cho loài người gần gũi với nhau hơn. Nhưng riêng với với dân Việt thì không. Nhất định là không.

Người ngoài có vẻ “hơi” ngạc nhiên về thái độ “rất kém thân thiện” của dân Việt đối với nhau, trên bước đường lưu lạc. Họ sẽ ngạc nhiên chết (mẹ) luôn nếu biết rằng những “bức tường ô nhục” tương tự hiển hiện khắp chốn, kể cả ở Việt Nam, chứ chả riêng chi ở Berlin.

Dù đất nước đã “thống nhất” từ lâu, dân chúng giữa hai miền Nam Bắc Việt Nam (rõ ràng) vẫn chưa gần nhau mấy. Đôi lúc, họ ăn ở cư xử với nhau cứ y như những kẻ phải sống trong một cuộc hôn nhân… cưỡng bách vậy.

Theo “truyền thống,” người Việt hay chia phe và họ thường nhìn nhau qua những “lỗ châu mai” từ những “pháo đài” của… phe mình. Họ hay gọi nhau là “tụi này” hay “tụi nọ” (tụi Công Giáo, tụi Phật Giáo, tụi Nam Kỳ, tụi Bắc Kỳ, tụi Trung Kỳ…). Gần đây, có thêm một “tụi mới” nữa – tụi… Bắc Cộng!

Và đó mới chỉ là những chuyện nhỏ, ở miền xuôi. Ở miền ngược, miền núi, hay còn gọi là miền cao, miền sơn cước (hoặc cao nguyên) thì còn nhiều chuyện… kỳ cục dữ nữa. Nơi đây, một phần dân tộc Việt vẫn chưa được nhìn nhận là người thường hay người Thượng. Họ bị coi là… “tụi mọi” và bị chính đồng bào mình (toa rập với cường quyền) cướp đoạt hết đất đai canh tác.

Nghèo đói quá hoá “sảng” chăng? Khổ cực quá, cùng quẫn quá, bị chèn ép quá nên đâm ra gấu ó, cấu xé lẫn nhau chăng? Không hẳn đã thế đâu.

Tại nước Ðức, ngay giữa một thành phố tự do và phú túc, “bức tường  Berlin nằm trong đầu óc của người Việt miền Ðông với người Việt miền Tây (vẫn) còn cao hơn bức tường của người dân Ðức đối với người dân Ðức” mà. Hơn nữa, như đã thưa, những bức tường lòng (ô nhục) tương tự hiển hiện ở khắp nơi chứ đâu có riêng chi ở Berlin.

Nơi đâu có người Việt quần tụ là tức khắc nẩy sinh những chuyện đố kỵ, chia cách, phân hoá, và đánh phá lẫn nhau túi bụi. Mỗi cộng đồng vẫn thường cần đến hơn một ban đại diện (dù tất cả những ban đại diện “dường như” không đại diện được cho bất cứ ai và cũng không mấy ai – thực sự- cần người đại diện).

Tương tự, mỗi hội đoàn đều có tới hai hay ba ông (bà) chủ tịch, dù cả hội đoàn đều không mấy ai biết rõ là họ hội họp lại với nhau để làm gì. Mọi tổ chức (không chóng thì chầy) nếu không vỡ tan tành thì cũng bể thành vài mảnh!

Người Nga có câu ngạn ngữ là nếu thiếu chó chăn, loài cừu không trở nên bầy đàn được. Cái khó của những cộng đồng người Việt hải ngoại là họ có dư loại chó này. Ðã thế, phần lớn, đều là… chó dại!

“Sự kiện vô vàn phi lý, cực độ vô nghĩa, và bất lợi không lường này, đang diễn tiến kết thành hiện tượng phân hoá hỗn loạn, phân liệt khắc nghiệt, chia rẽ trầm trọng giữa những cá nhân, nhóm cá nhân, cộng đồng người Việt” (Phan Nhật Nam, “Lời Khẩn Thiết Nhằm Chấm Dứt Hiện Tượng Phân Hoá”). Cũng theo tác giả bài báo vừa dẫn thì Cục Tình Báo Hải Ngoại, trực thuộc Ban Tổ Chức Trung Ương Ðảng Cộng Sản Việt Nam, là nguyên nhân gây ra những hiện tượng phân hoá tiêu cực kể trên.

Những nhân viên của Cục Tình Báo Hải Ngoại e không tài ba đến thế. Chợ chiều rồi. Chúng nó (nếu có) cũng chỉ lo đánh quả mà thôi và chuẩn bị để chạy thôi.

Thủ phạm không đến từ bên ngoài. Chúng phục sẵn trong “thâm tâm” của tất cả chúng ta.

Khi còn nhỏ, tôi nhớ là đã đọc ở đâu đó – qua lời kể của Schopenhauer – một câu chuyện ngụ ngôn mà nội dung (đại khái) như sau:

Có một mùa Ðông lạnh đến độ muốn tồn tại muôn loài đều phải xích lại thật gần nhau để truyền cho nhau hơi ấm. Chỉ riêng có loài nhím vì lông quá nhiều, quá nhọn và không cách nào thu lại được nên đành… chờ chết!

Dân Việt đang trải qua một mùa Ðông khắc nghiệt. Nếu chúng ta không vượt qua được những bức tường lòng hiện hữu, không xếp lại được những lông nhọn tua tủa tự mỗi người, và mọi phe nhóm đều nhất định “tử thủ” trong pháo đài của riêng mình thì (e) khó mà qua khỏi được cơn quốc nạn này. Vấn đề không phải là mùa Ðông sẽ kéo dài vô tận mà vì đất nước (cũng như lòng người) sẽ bầm dập, te tua, và tan nát, tanh bành – sau đó.