Thủ tướng Armenia từ chức sau nhiều ngày đối mặt với biểu tình.
Ông Sargsyan, 63 tuổi, từng giữ chức tổng thống Armenia trong 10 năm (2 nhiệm kỳ). Ông tiếp tục giữ chức Thủ tướng (do Quốc hội bầu).
Theo hiến pháp sửa đổi của nước này, thủ tướng là người nắm giữ nhiều quyền lực nhất trong khi vị trí tổng thống chủ yếu mang tính nghi thức.
Nhân dân Armenia biểu tình yêu cầu ông Sarksyan từ chức. Hôm nay, áp lực đè lên Thủ tướng Armenia càng nặng khi những người lính không vũ trang tham gia vào cuộc biểu tình.
Ông Serzh Sargsya buộc phải từ chức sau khi hàng chục nghìn người biểu tình phản đối vì cho rằng ông tham quyền.
Theo Reuters, hôm nay 23/4, Thủ tướng Armenia – ông Serzh Sargsyan – chấp nhận từ chức và phát biểu:
– “Có một số giải pháp trong tình hình hiện tại, nhưng tôi sẽ không chọn bất kỳ giải pháp nào. Đó không phải là phong cách của tôi. Tôi sẽ từ bỏ vị trí thủ tướng Armenia”,
Tại nước Cộng hòa Armenia, nhân dân đã biểu tình liên tiếp ngày thứ 11, mỗi ngày cuộc biểu tình thường nổ ra kéo dài hơn mười giờ từ trưa đến tối. Người dân yêu cầu thủ tướng Sarkisian phải từ chức. Họ cần một thủ tướng mới do chính lá phiếu của nguòi dân bầu lên,
Nhân dân đã chiến thắng !!!. Xin Chúc mừng thắng lợi của nhân dân Armenia !!!
Armenia là quốc gia từng thuộc Liên Xô nằm ở vùng Nam Caucasus. Armenia, tên chính thức Cộng hoà Armenia, là một quốc gia nhiều đồi núi nằm kín trong lục địa ở phía nam Kavkaz. (Wikipedia).
Hành khách trên chuyến bay 1380 của Southwest Airlines. (Hình: Marty Martinez via AP)
DALLAS, Texas (NV) – Một số hành khách đi trên chuyến máy bay Southwest Airlines số hiệu 1380 nhận được chi phiếu $5,000, sau khi một động cơ của máy bay chở họ bị nổ làm máy bay phải đáp khẩn cấp xuống Philadelphia.
Chiếc máy bay này hôm Thứ Ba phải đáp khẩn cấp sau khi bay được 20 phút từ New York đến Dallas.
Mảnh vụn của động cơ bị nổ làm bể kiếng một cửa sổ, làm bà Jennifer Riordan gần như bị hút ra khỏi máy bay.
Một số hành khách tìm cách kéo bà lại vào bên trong máy bay, nhưng bà qua đời sau đó tại một bệnh viện ở Philadelphia.
Trong một lá thư gởi cho các hành khách của chuyến bay, Southwest bày tỏ “lời xin lỗi chân thành” vì tai nạn xảy ra, đồng thời kèm theo tấm chi phiếu, ông Kamau Siwatu, hành khách đi trên chuyến bay này, nói với CNN.
Ông Siwatu là một trong ít nhất ba hành khách nhận được lá thư của Southwest.
“Chúng tôi trân trọng quý vị, hành khách của chúng tôi, và hy vọng quý vị cho chúng tôi một cơ hội lấy lại niềm tin của quý vị đối với Southwest trong lúc quý vị tin tưởng chúng tôi khi cần đi lại,” lá thư gởi cho ông Siwatu nói như vậy. “Trong tinh thần này, chúng tôi gởi quý vị một tấm chi phiếu $5,000 để quý vị có thể chi trả cho bất cứ nhu cầu tài chánh cần thiết nào.”
Ngoài số tiền này, hành khách còn được một “voucher” trị giá $1,000 để đi máy bay Southwest, lá thư cho biết.
Chuyện hãng máy bay tặng tiền hành khách như trong trường hợp này là điều không lạ, theo bà Mary Schiavo, chuyên phân tích về hàng không cho CNN.
“Số tiền này nhiều khi để hành khách chi trả cho dịch vụ cố vấn hoặc các nhu cầu khác,” bà Schiavo nói.
CNN có tìm cách liên lạc Southwest Airlines để phỏng vấn, nhưng chưa được hồi âm. (Đ.D.)
* Cảm nghĩ của một người vừa đi du lịch xứ Chệt về *
Xin chào tất cả các bạn.
Tôi vừa đi chơi 2 tuần bên Tàu về. Vâng, tôi vừa thực hiện được ước mơ bấy lâu nay của tôi là đặt chân lên Vạn Lý Trường Thành. Mặc dù ý thức được chuyến đi du lịch bên Tàu của tôi rơi không đúng thời điểm, tôi vẫn bắt buộc phải thực hiện điều này năm nay vì qua năm tới, về hưu, tôi sẽ không còn khả năng tài chánh, và có thể cả sức khỏe để làm được. Vợ chồng tôi đã ghi tên đi theo tour cùng với một số người Pháp. Điều gây ấn tượng nhất đối với tôi qua chuyến đi này là phong cảnh hùng vĩ của nước Tàu và cái phồn vinh (giả tạo?) của các thành phố lớn, nhất là Thượng Hải.
Từ trên tháp cao hơn 300m nhìn xuống không thua gì New York, với bạt ngàn tòa nhà chọc trời, khi ngồi trên tàu thuởng ngoạn Thượng Hải by night … đèn néon muôn màu chớp tắt… nhu đi bâteau mouche trên sông Seine.
Đại đa số xe hơi toàn các hiệu xịn, nhập từ nuớc ngoài cũng có, ráp tại nội địa cũng có. Và dĩ nhiên cảnh kẹt xe khủng khiếp, kẹt xe hơi chứ không phải kẹt xe gắn máy như bên VN mình. Đường xá thì rộng và sạch sẽ hơn cả bên Paris.
Đó là những điểm khen của tôi. Còn mặt trái thì sao?
Ngay từ khi được người hướng dẫn đón đoàn chúng tôi tại sân bay Thượng Hải, một người đàn ông 51 tuổi, nói tiếng Pháp còn giỏi và lưu loát hơn rất nhiều người ngoại quốc sống lâu năm trên đất Pháp, trên xe bus, anh ta đã căn dặn chúng tôi những điều sau đây:
– Luôn luôn phải đề phòng bọn móc túi, móc bóp, phải cẩn thận nhất là passport. Túi đeo lưng phải đeo truớc ngực.
– Khi được mời mọc mua bất cứ thứ gì, cố gắng đừng trả lời vì một khi đã lỡ hỏi “How much?” là chắc chắn sẽ bị đeo đuổi và bị phải mua cho bằng được vì những người buôn bán có thái độ rất hung hãn, bám dai còn hơn đỉa.
– Nếu muốn mua thì phải trả giá, mặc cả tối đa, vì tụi bán hàng sẽ nói giá trên trời (cụ thể: Có một người trong đoàn muốn mua chiếc áo đầm xẩm, bảng giá ghi rõ ràng 1250 yuan, tương đương 140 euros. Rốt cuộc chiếc áo được bán với giá 150 yuan tức 18 euros!). Đó vẫn còn là bị mua hớ rồi đó.
– Khi qua đường phải hết sức cẩn thận, ngó phải ngó trái cho thật chắc chắn dù mình băng qua đường trên đường dành cho người đi bộ và đèn thì xanh, vì bên này xe hơi không có ưu tiên cho người đi bộ đâu. (Truớc khi đi Tàu, tôi có xem được một video về cảnh người đi bộ bên Tàu bị xe cán chết như rươi khi băng qua đường hoặc đứng chờ đèn xanh để băng qua, thấy “hãi” quá nên mỗi khi qua đường hồi hộp vô cùng. Quả thật, xe hơi cũng như xe gắn máy, không xe nào chịu ngừng lại cho mình qua cả, phải liều mạng thôi!).
– Khi xử dụng nhà vệ sinh công cộng phải nhớ mang theo giấy chùi …. Điều này, hãng du lịch ở Paris cũng đã lưu ý trên giấy trắng mực đen rồi. Quả thật, 90% nhà cầu bên Tàu đều không có giấy, chưa kể tới tình trạng vệ sinh nhiều nơi bước vô là dội ra liền, hết muốn tè hay ị luôn! Tệ nhất là ngay cả những phòng vệ sinh ở các nơi quan trọng, thu hút rất đông du khách như các viện bảo tàng quốc gia, Quảng Truờng Thiên An Môn, Cấm Thành, Vạn Lý Truờng Thành… và cả những nhà hàng sang trọng hạng 4 sao.
Thậm chí tại một nhà hàng, có một nhân viên đứng cạnh nhà cầu với một cuộn giấy vệ sinh và phát cho mỗi người một đoạn giấy, vừa để chùi!!!!! Hết ý luôn. Được hỏi tại sao đất nuớc anh hãnh diện là có nền kinh tế hàng đầu thế giới, qua mặt cả Mỹ và Nhật, vậy mà cũng không có đủ giấy vệ sinh cho người xử dụng? Người hướng dẫn ngượng ngùng giải thích là dân trí đa số người Tàu còn thấp, ích kỷ, không biết nghĩ tới người khác nên cứ để cuộn giấy nào là mất ngay!!!
Nói về dân trí tụi Tàu thì qua đó mới thấy rõ được quả thật, họ còn quá lạc hậu. Vẫn còn vấn đề khạc nhổ ngoài đường và nơi công cộng. Còn đi ngoài đường, nếu như ngay giữa thủ đô ánh sáng Paris, phải cẩn thận nếu không muốn đạp lên phân chó trên vỉa hè thì bên Tàu, phải thỉnh thoảng nhìn trước mặt nếu không muốn đạp lên những cục đàm của tụi Chệt.
Ngoài ra, còn thêm một đặc điểm nữa của tụi Tàu là họ nói rất lớn, ở bất cứ nơi nào. Ngay cả trong khi đang coi show, cell phone reo, một thằng chệt lên tiếng allo và cứ thế nói oang oang như thể trong rạp chỉ có một mình hắn. Bao nhiêu khách ngoại quốc lên tiếng suỵt suỵt, hắn cứ tỉnh bơ tiếp tục thao thao bất tuyệt gần cả phút trước khi có bảo vệ vô yêu cầu hắn ra khỏi rạp để nói chuyện điện thoại.
Hướng dẫn viên còn lưu ý đoàn chúng tôi một điểm nữa là đừng ngạc nghiên nếu như mình chào người Hoa mà không được người ta đáp lại vì người Tàu không có thói quen chào hỏi những người lạ. Trong thang máy, nếu mình nhìn lên trần, họ sẽ nhìn xuống dưới đất và ngược lại. Nhìn vào mắt người không quen biết là bất lịch sự!
Tại bàn ăn, nhân viên phục vụ luôn luôn rót ruợu bia hay nước uống cho đàn ông truớc, sau đó mới tới phụ nữ, vì vậy xin các madames đừng ngạc nghiên hoặc bất bình, và cũng xin các bà đừng bị tự ái khi người ta hỏi tuổi các bà, bên Tàu đó là chuyện thường.
Trong suốt hai tuần lễ bên Tàu, điều gây khó khăn trở ngại nhất cho đoàn chúng tôi là hàng rào ngôn ngữ: Mặc dù hướng dẫn viên khoe khoang tuyên truyền là bên Tàu, các học sinh được học ngoại ngữ ngay từ bậc tiểu học, nhưng rất hiếm khi chúng tôi gặp được một người nói được chút tiếng Anh, ngay cả các nhân viên làm ở quầy tiếp tân là những người lẽ ra phải biết chút căn bản tiếng Anh trước khi được thâu nhận vào làm. Không có người hướng dẫn bên cạnh là chúng tôi chới với.
Trong nhà hàng, phòng ăn, muốn hỏi xin thêm đường hay sữa, hay muối tiêu là cả một vấn đề, mỏi tay vô cùng. Một bà đầm trong đoàn muốn hỏi sữa để uống café phải bắt truớc con bò “meuh meuh” và tự bóp vú mình như thể vắt sữa bò làm cả bàn cười bò ra… Một người khác, ăn bữa ăn xong, muốn uống trà, thấy bình trà đã nguội tanh, ngoắc cô hầu bàn lại, chỉ vào bình trà và nói “Too cold”. Kết quả cô hầu bàn mang ra cho 2 lon coca vì tưởng là “two colas”!!! (vì tụi Tàu gọi Coca Cola là “Cola” .
Một điều không tưởng khác nữa là một vài hotels bên Tàu đều khóa cái tủ lạnh mini bar trong phòng ngủ của khách. Muốn dùng gì, phải kêu reception cho người lên mở khóa! Tụi này thắc mắc thì hotel cho hay là khách dùng rồi bỏ đi mà không thanh toán tiền nước uống. Có hotel buộc khách phải đặt tiền thế chân 200 yuan (24 euros) nếu muốn xử dụng mini bar trong phòng.
Các hướng dẫn viên còn lưu ý đoàn là phải cẩn thận khi thanh toán món hàng bằng một tờ giấy bạc lớn như 100 yuan vì có những con buôn lưu manh sẽ thối tiền giả hoặc tiền các nước khác không có giá trị, như tiền Liên Sô…
Các bữa ăn phục vụ cho đoàn chúng tôi mặc dù rất phong phú, tối thiểu 10 món, nhưng món nào cũng quá nhiều dầu mỡ, hai ba ngày đầu thì còn thấy lạ và ngon miệng nhưng về sau, cả đoàn đều ớn tới mang tai. Trong đoàn có 10 người thì hết 6 người, trong đó có tôi, bị tiêu chảy. May là ai cũng chuẩn bị, mang theo thuốc men đầy đủ.
Và sau cùng, điều thú vị tôi ghi nhận được qua chuyến đi này là do người hướng dẫn sau cùng mang lại. Ông này 64 tuổi, phụ trách đi với chúng tôi 4 ngày sau cùng ở Bắc Kinh, nói tiếng Pháp cũng khá lưu loát. Ba ngày đầu thì tỏ vẻ nghiêm nghị, cũng tuôn ra những lời tuyên truyền như bất cứ guide CS nào, nhưng qua ngày cuối thì mới thổ lộ ông ta là cựu đại tá công an đã về hưu được 2 năm sau 32 năm phục vụ, nhưng vẫn được phép đi làm kiếm thêm chút tiền. Ông ta tâm sự là vô đảng để được hưởng nhiều quyền lợi, nay thì không còn tin tưởng vào đảng nữa vì tất cả các quan chức cao cấp đều quá tham nhũng, giàu có hàng tỷ yuan. Con gái Hồ Diệu Bang cũng như các cậu ấm, cô chiêu, con cái các đảng viên cao cấp, lợi dụng quyền uy của cha mẹ để kinh doanh, mượn vốn ngân hàng nhà nước rồi xù luôn, không ai dám làm gì cả. Tôi nói, nếu đúng như vậy thì tình trạng này giống y hệt bên Việt Nam hiện nay. Ông ta nói “Bên Tàu còn tệ hơn bên Việt Nam của ông”!
Con gái ông ta được qua Bỉ du học và lấy một anh chồng Bỉ và ở lại luôn. Tôi hỏi nếu đúng vậy, tại sao người dân không có phản ứng gì cả, thì ông ta nói ngày nào quân đội còn nằm trong tay của đảng CS thì không ai dám làm gì cả. Các tướng lãnh đều được trả lương rất cao và được hưởng rất nhiều quyền lợi. Quân đội Tàu mạnh hơn bên công an và cả 2 quyền lực chủ chốt này đều nói “Còn đảng thì còn ta” tức phải tuyệt đối trung thành với đảng. (Đúng là cha nào, con nấy. Thày nào, trò nấy).
Khi tôi hỏi: Liệu ngày nào đó nước của anh có sẽ có được dân chủ không? Thì ông ta trả lời: Chắc chắn sẽ có nhưng cũng phải khoảng 20 năm nữa, trừ khi trước đó có một cuộc cách mạng đẫm máu. Thôi, tôi xin tạm ngưng bản báo cáo của tôi vì quá buồn ngủ. Tôi bắt đầu ngồi gõ từ lúc 3 giờ sáng, giờ Paris (9AM bên Tàu). Vì cách biệt giờ giấc, có thể chưa trở lại bình thường nên đầu óc kém minh mẫn, viết lung tung, mong các bạn thông cảm. Thân,
(NLĐO) – Sự bình tĩnh trong giờ khắc sinh tử của nữ phi công Tammie Jo Shults, 56 tuổi, làm việc cho hãng hàng không Southwest Airlines đã cứu sống 144 hành khách.
Hôm 17-4, bà Shults điều khiển chiếc Boeing 737-700 số hiệu 1380 từ TP New York đến TP Dallas nhưng buộc phải hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay quốc tế Philadelphia. Nguyên nhân là 1 trong 2 động cơ máy bay bị phát nổ giữa không trung ở độ cao gần 10 km, hút 1 hành khách suýt rơi ra ngoài.
Nạn nhân là bà Jennifer Riordan, 43 tuổi, phó chủ tịch ngân hàng Wells Fargo. Bà gặp nạn khi đang trên đường trở về bang New Mexico để đoàn tụ cùng gia đình sau chuyến công tác ở New York. Mảnh vỡ của động cơ văng vào cửa sổ nơi bà Riordan ngồi, tạo thành lỗ hổng lớn và hút bà ra ngoài tới phần eo.
Các hành khách đã hợp sức để kéo Riordan vào nhưng bà bị chấn thương nặng ở đầu. Sau khi máy bay hạ cánh khẩn xuống Philadelphia, bà được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng đã tử vong.
Bà Jennifer Riordan (phải), người thiệt mạng trong vụ nổ động cơ máy bay. Ảnh: Facebook
Về phần nữ phi công cầm lái chiếc máy bay gặp nạn, dù cận kề lằn ranh sinh tử nhưng bà Shults vẫn bình tĩnh thông báo về sự cố cho trạm kiểm soát không lưu, yêu cầu họ chuẩn bị sẵn xe cứu thương trên đường băng.
“Một bộ phận máy bay của chúng tôi đã bị mất, vì vậy chúng tôi cần giảm tốc độ. Máy bay không cháy. Họ nói có một lỗ hổng và ai đó bị hút bay ra ngoài. Chúng tôi đã làm cho hành khách bị thương” – bà Shults nói.
Trong khi đó, hành khách lấy mặt nạ oxy đeo lên mặt, quay lại video và nói lời tạm biệt người thân. Tuy nhiên, điều kỳ diệu đã xảy ra khi chiếc Boeing 737-700 hạ cánh an toàn vào khoảng 11 giờ 30 phút (giờ địa phương). Lúc hành khách bước xuống máy bay, bà Shults gửi lời cảm ơn vì sự dũng cảm của họ.
Nữ phi công Tammie Jo Shults (phải) được tôn vinh như một anh hùng. Ảnh: Twitter
Nữ phi công Tammie Jo Shults. Ảnh: Twitter
Rất nhiều người trong số 144 hành khách đã ca ngợi bà Shults trên mạng xã hội. Hành khách tên Amanda Bourman viết trên Instagram: “Phi công Tammy Jo thật tuyệt vời. Bà ấy đã hạ cánh xuống Philly một cách an toàn”.
Một người khác viết: “Đó là một người anh hùng thực thụ. Chúc bà và phi hành đoàn những điều tốt đẹp nhất”.
Được biết động cơ phát nổ là loại CFM56 có giá 10 triệu USD với đường kính cánh quạt là 1,7 m.
Chủ tịch Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia Mỹ Robert Sumwalt cho biết phi hành đoàn thường trải qua huấn luyện để xử lý các tình huống tương tự.
“Họ tập luyện trong máy mô phỏng và thực hiện xử lý các hành động khẩn cấp như máy bay mất động cơ… Họ đã làm công việc mà các phi công chuyên nghiệp được đào tạo” – ông Sumwalt nói.
Hành khách đeo mặt nạ oxy và cầu nguyện. Ảnh: Facebook
Bà Schults là một trong những nữ phi công lái máy bay chiến đấu đầu tiên của hải quân Mỹ, điều khiển một chiếc F-18. Ban đầu, bà nộp đơn vào không quân Mỹ mà không được nhận nhưng sau đó, hải quân Mỹ lại đồng ý.
Năm 1993, bà rời hải quân Mỹ và gia nhập hãng hàng không Southwest Airlines. Bà mẹ hai con hiện sống cùng với chồng, cũng là phi công, ở Fair Oaks Ranch, bang Texas – Mỹ.
Đông cơ chiếc máy bay phát nổ. Ảnh: EPA, Reuters
Phạm Nghĩa (Theo Reuters, Daily Mail), Người Lao Động
Thiết nghĩ cũng nên post lại hình ảnh cà phê Con Ó một lần nữa để bà con nhớ lâu : – Ảnh 1 : Hình bà chủ tên Loan. – Ảnh 2 : Pin đã đập vỏ – Ảnh 3 : Quy mô SX.
Tờ báo Apple Daily ở Hồng Kông có một bài ví Trung Cộng [TC] như một con cọp được Tây phương nuôi cho mập, đang phản chủ, sút chuồng chống lại Tây Phương. Trong đó Mỹ thức tỉnh trước đang kềm chế con vật hung dữ này.
Tây Phương nói chung Tây Âu và Bắc Mỹ hay Thế Giới Tự do thời Chiến tranh Lạnh đang đứng trước hai mối đe doạ của Nga hậu CS và TQ hiện CS. Cả Nga và TC vốn là hai chế độ được Tây Phương hào phóng viện trợ kỹ thuật, đổ vốn đầu tư nuôi cho mập sau khi Liên xô đột quị vì kinh tế kiệt quệ và suy tàn vì chạy đua võ trang trong Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao với Mỹ. Tây Phương nhất là Mỹ lầm tưởng khi giúp hai chế độ này đổi mới kinh tế thì dân chúng khá lên trở thành tầng lớp trung lưu sẽ chuyển hoá độc tài CS, mở rộng chánh trị hơn.
Nhưng 30 năm sau Nga thành con gấu, TC thành con cọp sút chuồng chống lại Tây Phương. Người dân Việt gọi hiện tượng này là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà tai hại cho chủ nhà. Tây Phương gọi là nuôi con hổ dữ, nay trở thành hai mối đe dọa mà Tây phương buộc phải chung sống. Việc Nga hậu CS và TC hiện CS chống phá Liên Âu và Mỹ thì vô số kể, mọi mặt khó mà liệt kê ra hết.
Báo Manila Times của Phi cho TC và Nga đó là «chính quyền chuyên chế, đàn áp bên trong, thống trị bên ngoài». Báo Courrier International cũng trích dẫn như thế và trình bày cho người Pháp biết. Tuần báo The Economist cũng nói «Trong 10 năm gần đây, Tây phương nỗ lực giúp Trung Quốc gia nhập Tổ Chức Thương Mại Thế Giới, hội nhập vào thế giới. Nhưng trên thực tế, chế độ Trung Quốc không ngừng gia tăng chính sách kềm kẹp dân chúng, đả phá một số giá trị văn minh Tây phương như là tự do kinh tế, dân chủ chánh trị.
Báo Apple Daily ở Hồng Kông nhận định: Tây phương hãy tự trách mình đã không biết nhìn xa, đã lầm tưởng rằng giúp Trung Quốc trở thành một nền kinh tế tự do sẽ đưa đến một chế độ dân chủ. Nào ngờ Bắc Kinh luôn luôn tìm cách thay đổi nguyên trạng trên bàn cờ thế giới để làm lại dựa trên những cơ sở mới. Từ khi Tập Cận Bình tuyên bố ý định sửa đổi Hiến Pháp để có thể trở thành hoàng đế, người dân Trung Hoa tức giận nhưng không dám phản đối công khai. Trong khi đó, báo chí Tây phương không tiếc lời chỉ trích. Apple Times của Hồng Kông viết tiếp: Xã luận của tuần báo Anh nói thẳng «Tây phương nuôi chó sói trong nhà» nhưng rõ ràng là gần như thế. Ngay từ khởi đầu, Đặng Tiểu Bình sang tận Hoa Kỳ để nhờ Mỹ giúp Trung Quốc hội nhập hệ thống kinh tế thế giới. Mục đích là để được chuyển giao công nghệ, nguồn vốn đầu tư – hai thứ mà Trung Quốc hoàn toàn thiếu thốn.
Nhật báo độc lập của Hồng Kông cảnh báo: WTO chỉ là món khai vị. Con đường tơ lụa «một vành đai, một con đường» phủ khắp địa cầu mới là món ăn chính.
Trung Quốc dẹp qua một bên lời hứa mở cửa thị trường, tăng thêm gọng kềm kiểm soát, doanh nghiệp nước ngoài phải tuân theo ý của thiên triều nếu không muốn bị trừng phạt nặng nề. Bàn tay của đảng Cộng Sản ngày càng thô bạo. Trong 5 năm của Tập Cận Bình, giới dân chủ bị đàn áp thê thảm. Trong nội bộ đảng, xu hướng cải cách bị «bóp miệng». Giá trị phổ quát của nhân quyền, tự do dân chủ trở thành «cấm kỵ».
Trong nhiều thập niên qua, Tây phương nuôi một con hổ hung dữ, và giờ đây con hổ này đang nhe nanh vươn móng sắt. Vì sao nên nỗi? Tây phương hãy tự than thân đã nuôi một con thú dữ. Nếu vẫn còn tiếp tục hy vọng Trung Quốc tự do hóa kinh tế và chính trị thì đúng là ảo tưởng.
Tờ Manila Times của Philippines tỏ ra dè dặt trước quyết định «sốc» của đảng Cộng Sản Trung Quốc mở đường cho Tập Cận Bình cai trị mãn đời, có thời gian để thực hiện ba «đại công trình»: chống tham nhũng, con đường tơ lụa mới và tăng cường quân sự, thực hiện chính sách thống trị Biển Đông, thay đổi nguyên trạng, bằng sức mạnh.
Tây Phương trong đó Mỹ thấy rõ sai lầm và sửa chữa. TT Trump công bố chiến lược an ninh quốc gia mới coi Nga và TC là “đối thủ”. Chánh quyền Mỹ chống mưu đồ TC chiếm đoạt sở hữu trí tuệ, phát minh của các doanh nghiệp quốc tế bằng biện pháp bắt chẹt các xí nghiệp nước ngoài hoạt động tại Trung Quốc phải chuyển giao công nghệ. Mưu đồ thành lập một «Silicon Valley» tại Hoa lục, bị tổng thống Mỹ Donald Trump thọc gậy bánh xe.
Los Angeles Times ngày 12/03/2018 đi tin, Donald Trump ký sắc lệnh, nhân danh «nhu cầu an ninh quốc gia», không cho công ty điện tử Singapore Broadcom mua lại, với giá 117 tỷ đôla, hãng chế tạo «chip» điện tử Qualcomm của Mỹ. Trước đây 5 năm, một hợp đồng khổng lồ như thế có lẽ đã được chấp thuận dễ dàng.
Trong tương lai, Ủy ban xem xét đầu tư của Mỹ, dưới tên gọi CFIUS, nếu được Quốc Hội cho thêm thẩm quyền như dự trù, sẽ có thể «cấm» các công ty Mỹ hoạt động tại Trung Quốc chuyển giao công nghệ cho đối tác Trung Quốc. Chính vì những chuyển nhượng này mà Bắc Kinh kiểm soát được đời tư của công dân, xâm nhập tài khoản trên mạng xã hội của các nhà họat động nhân quyền, dân chủ.
Mỹ đang mở chiến dịch, đúng ra là chiến tranh thương mại đối với TC. Mỹ áp đặt suất thuế 25% cho thép và 10% cho nhôm, và hàng 100 mặt hàng TC xuất cảng sang Mỹ dự thu thêm 60 tỷ thuế trên hàng hoá của TC. Còn TC tăng thuế từ 15 đến 25% nhắm vào gần 130 sản phẩm của Hoa Kỳ nhập vào TQ.
Theo Julien Marcilly, đại diện cho công ty bảo hiểm cho các doanh nghiệp Pháp Coface, nếu xảy ra một cuộc chiến thương mại, Trung Quốc bị thiệt hại nhiều hơn Mỹ. Tổng kim ngạch xuất cảng của Mỹ sang Trung Quốc chỉ tương đương với 0,5% GDP của nền kinh tế số 1 thế giới là Mỹ. Ngược lại xuất cảng của Trung Quốc sang Hoa Kỳ chiếm tới 5% tổng sản phẩm nội địa Trung Quốc.
Mỹ là nước giàu tài nguyên và nhiên liệu, khoa hoc kỹ thuật cao. TC thua xa. Hàng hoá TC made in China mang tiếng xấu. TQ đông dân nhưng lợi tức đầu người thấp hơn Mỹ rất nhiều, sức mua yếu, thị trường TQ so với Mỹ yếu hơn. Mỹ là thị trường lớn nhứt thế giới. Hàng hoá made in USA được trọng vọng, tín cẩn trên thế giới nhiều lần hơn của TQ. Mỹ giao thương với nhiều nước hơn TC. Đô la Mỹ được nhiều nước lấy làm bản vị cho đồng tiền quốc gia. Thương mại TC không thể đấu với Mỹ.
Theo phân tích của giáo sư Tôn Lập Bình (Sun Liping) đại học Tinh Hoa ở Bắc Kinh thì Washington có nhiều đồng minh trên thế giới hơn TC. Mỹ có thể trông cậy vào nhiều đồng minh để phần nào bù đắp vào chỗ trống do Trung Quốc để lại. Còn TC không có được ngõ thoát hiểm an toàn như Mỹ. Chuyên gia trường đại học Tinh Hoa Bắc Kinh kết luận: “Chiến tranh thương mại, nếu có, sẽ gây phương hại nhiều cho nền kinh tế Mỹ, nhưng còn đối với Trung Quốc, đây là chuyện sống còn”./.(VA)
Một người lính Nam Hàn đi ngang qua màn ảnh truyền hình trong lúc có bản tin về cuộc gặp giữa giám đốc CIA Mike Pompeo và lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un. (Hình: AP Photo/Ahn Young-joon)
WASHINGTON, D.C. (NV) — Tổng Thống Donald Trump, trong bản tweet gửi sáng sớm Thứ Tư, cho hay người được ông đề cử làm ngoại trưởng, Giám Đốc Cơ Quan Tình Báo Trung Ương Mike Pompeo, đã gặp nhà độc tài Kim Jong Un hồi tuần qua và cuộc họp diễn ra rất tốt đẹp.
Ông Trump cũng cho hay là hai người đã tạo được “mối quan hệ tốt đẹp” trong tiến trình thương thảo trước ngày có cuộc họp giữa hai nhà lãnh đạo Mỹ và Bắc Hàn.
Tờ báo Washington Post là cơ quan ngôn luận đầu tiên ở Mỹ loan báo là ông Pompeo gặp Kim Jong Un, dựa theo hai nguồn tin thông thạo về chuyến đi này.
Một giới chức Tòa Bạch Ốc cho CBS News hay rằng cuộc gặp diễn ra hồi cuối tuần của lễ Easter.
Hôm Thứ Ba, khi đón tiếp Thủ Tướng Nhật Shinzo Abe tại khu nghỉ mát Mar-a-Lago tại Florida, ông Trump nói với giới truyền thông rằng Mỹ đang trực tiếp thảo luận với Bắc Hàn trước ngày có cuộc họp thượng đỉnh.
Hiện nay chưa có sự xác định rõ ràng về thời giờ hay địa điểm họp, tuy nhiên ông Trump cũng cho hay rằng có thể xảy ra vào “đầu Tháng Sáu” hay sớm hơn và Mỹ “đang xem xét năm địa điểm”, theo CBS News.
Tổng Thống Trump không cho hay năm địa điểm kia là ở đâu, nhưng trả lời là “không” khi được hỏi là có nơi nào nằm trong lãnh thổ Mỹ hay không, cũng theo CBS News. (V.Giang)
Các bạn đã thấy sự lợi hại của Tuyên giáo chưa? Chỉ lươn lẹo vài từ là biến cuộc tấn công phá hủy trung tâm chế tạo vũ khí hóa học trở thành “phá hoại trung tâm nghiên cứu thuốc trị ung thư”
Nga, Trung Quốc, Việt Nam cứ mãi trò tuyên truyền láo khoét này thì làm sao hội nhập vào thế giới văn minh?
Sức mạnh của Mỹ không phải chỉ nằm ở mấy chiếc hàng không mẫu hạm hay phi đạn Tomahawk mà nó còn nằm ở chổ:
Ở chổ dù mồm bạn đang chửi Mỹ xoen xoét nhưng tay bạn vẫn thích bấm cái phone do Mỹ làm ra, mắt vẫn thích lướt Fb do người Mỹ viết mà thành, đít vẫn thích ngồi xe hơi do Mỹ chế, hay bay trên máy bay là thứ cũng do người Mỹ phát minh để chu du khắp bốn phương trời.
Nó nằm ở chổ dù bạn có lôi tổng thống Mỹ ra mà chửi cha mắng mẹ cũng chẳng người Mỹ nào quan tâm, chẳng ai thèm đến nhà kiếm bạn để hăm he trả thù, và con cái của bạn vẫn cứ đường hoàng đến Mỹ ăn học mà chẳng có ai làm khó dễ chúng điều gì.
Nó nằm ở chổ khi các nước bị Mỹ đến Xâm Lược như Tây Âu, Nhật Bản hay Hàn Quốc thì đều trở nên phồn thịnh và văn minh, còn các nước được Liên Xô hay Trung Quốc đến Giải Phóng như Đông Âu hay Tây Tạng thì hổng đổ máu cũng bầm mình.
Nó nằm ở chổ chính kẻ thù của Mỹ cũng cảm thấy chỉ có Mỹ là nơi an toàn để nương thân mỗi khi bị đồng chí của mình hãm hại. Ngay cả cố tổng bí thư Liên Xô một thời lừng lẫy Khruschchev mà rồi con trai ông ấy cũng có được yên thân ở Liên Xô đâu, cũng phải chạy sang Mỹ mà áp tay lên ngực để chào lá cờ hoa một thời cha ông mình chửi rủa.
Nó nằm ở chổ nếu như hôm trước bạn còn xuống đường hò hét chửi Mỹ như thể bạn thù nước Mỹ không đội trời chung thì hôm sau bạn vẫn sẽ vứt hết tất cả để đi Mỹ nếu như bạn được cấp một chiếc thẻ xanh.
Tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy có người chửi Mỹ xoen xoét khi còn ở Việt Nam nhưng rồi cũng rất hồ hởi khi được có mặt ở cái xứ tư bản giãy chết này dù nói chuyện vẫn còn cố vớt vát ” đi là vì tương lai của các con thôi”.
Tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy có người chửi Mỹ xoen xoét khi đã sang đây rằng “ở Mỹ cực như chó” nhưng lại cứ ráng ở lại chịu cực mà chẳng thấy quay về.
Sức mạnh của Mỹ nó nằm ở chổ nó là cái nơi thu hút con người ở khắp mọi miền trên thế giới đổ về, chứ không phải là cái nơi mà ai cũng muốn bằng mọi giá phải dứt áo từ bỏ. Nó không ràng buộc ai phải ở lại nhưng chẳng ai tự nguyện ra đi.
Sức mạnh của Mỹ nó nằm ở chổ 4 người đàn ông lực lưỡng chung tay khiêng cái nón nhẹ hều một cách trang nghiêm để tôn trọng người quá cố, dù rằng người quá cố đó từng là một đối thủ. Chứ không phải đưa hài cốt của đồng đội mình về trong một cái túi xách đàn bà.
Các nhà bồi bút ở Việt Nam hãy thôi chỉ nhìn vào mấy trái tên lửa rồi cố hạ thấp sức mạnh của Mỹ và nâng bi sức mạnh của Nga hay Tàu làm gì. Bởi Mỹ có những điều mà hai xứ này cả trăm năm nữa cũng chưa chắc có, Mỹ có một nền dân chủ đã 242 năm.
Còn Nga và Tàu? ngoài độc tài và súng đạn thì họ còn gì?
….
P/s…hãy thử google “Khrushchev’s Son Becomes U.S. Citizen” (con trai của Khrushchev thành công dân Mỹ) để thấy bao nhiêu kết quả hiện lên.
Cuộc đời của một chính trị gia
khiến người ta nhận ra chân lý vĩnh hằng…
Margaret Thatcher là nữ thủ tướng đầu tiên của Anh quốc, cũng là một trong những chính trị gia quyền lực nhất trong lịch sử, được truyền thông gọi là “Người đàn bà thép” (Iron Lady) của nước Anh. Nhưng đằng sau hào quang chính trị, “người phụ nữ thép” ấy lại phải chịu đựng nỗi buồn vô tận của sự cô độc và bi ai.
Có sự nghiệp và tình yêu, nhưng thất bại khi làm mẹ
Thatcher từng nói rằng, trong thế hệ của bà, sẽ không có một người phụ nữ nào trở thành thủ tướng. Nhưng chính bà lại làm được điều ấy. Bà không chỉ trở thành nữ thủ tướng đầu tiên ở Anh, chứng minh rằng phụ nữ có thể đặt chân lên bục vinh quang vốn thuộc về nam giới, mà còn làm được điều mà nam giới không thể làm.
Thời trẻ, Thatcher học hành rất chăm chỉ, nhờ vào nghị lực và sự kiên trì bền bỉ, bà đã thi đậu vào trường đại học Oxford. Thatcher đã trở thành nữ ứng cử viên của Đảng Bảo Thủ ở tuổi 25.
Vào thời điểm này, bà gặp Denis, một thương nhân giàu có đang điều hành tập đoàn của gia đình Denis yêu Thatcher ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc ấy là một cô gái trẻ xinh đẹp và có đầu óc chính trị. Không lâu sau hai người tiến đến hôn nhân, sau hai năm kết hôn họ sinh được đôi long phụng – một trai, một gái.
Nhưng bà mẹ trẻ như Thatcher không có nhiều thời gian dành cho con cái. Khi cặp song sinh mới được hơn hai tuần tuổi, bà lập tức quay trở lại với sự nghiệp chính trị của mình. Lúc ấy, Denis luôn ở phía sau âm thầm ủng hộ vợ, Thatcher đạt được hạnh phúc viên mãn trong hôn nhân nhưng trong quan hệ với con cái bà lại là một người mẹ thất bại.
Bà bận rộn với các hoạt động chính trị, bỏ bê việc giáo dục con cái, cuối cùng trở thành trường hợp “mẫu từ tử bại”, ý nói mẹ tài giỏi nhưng con thì thất bại.
Những năm cuối đời, Thatcher từng nói rằng:
“Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi tuyệt đối sẽ không bước chân vào đấu trường chính trị, vì gia đình tôi đã phải trả giá quá đắt cho điều ấy”.
Cựu thủ tướng Anh Margaret Thatcher
(Ảnh: Flickr, Anne Adrian)
Bởi vì trong suốt sự nghiệp, Thatcher luôn bận rộn với các hoạt động chính trị, đến mức không còn thời gian và tâm trí dành cho con cái. Quan hệ giữa bà với cô con gái Carol vô cùng lạnh nhạt; mặc dù cậu con trai Mark gần gũi hơn nhưng lại không cho bà được nở mày nở mặt. Cậu bé ham chơi, lười học, chẳng những thành tích học tập kém mà còn ỷ lại vào quyền thế của mẹ mà tỏ ra cao ngạo, thường “xưng vương xưng bá” trong những năm học đường.
Sau khi trưởng thành, Mark tham gia cuộc đua xe Paris-Dakar Rally năm 1982, sau đó bị lạc nhiều ngày trong sa mạc Sahara. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiếp nhận vị trí thủ tướng, Thatcher rơi nước mắt trước mặt công chúng. Bà đã phải thỉnh cầu chính phủ các nước giúp đỡ để giải cứu con trai.
Sau khi được cứu, con trai của Thatcher lại tiêu phí một lượng rượu lớn trong khách sạn nhưng không chịu chi trả. Cậu cho rằng việc chính phủ giải quyết giúp mình là điều đương nhiên nên không ngừng tranh chấp với ban ngoại giao và các nhân viên khách sạn, cuối cùng cảnh sát phải đích thân can thiệp.
Những năm sau đó, Mark lại mượn địa vị của mẹ và tiền tài của vợ mà không ngừng chơi bời, tham gia các hoạt động mạo hiểm, tiêu tiền tốn của. Khi tham gia vào cuộc đảo chính ở Guinea, cậu bị bắt ở Nam Phi và bị kết án 4 năm tù treo cùng với khoản tiền phạt khoảng 313.000 bảng Anh. Bà Thatcher cũng buộc phải cầm tiền đi Nam Phi để chuộc con trai về.
Những năm cuối cùng khiến người đời cảm thán mãi không thôi
Thủ tướng Thatcher từng nói rằng, nhà là nơi mà bạn không cần phải làm bất cứ điều gì.
Trong ngày kỷ niệm 50 năm kết hôn, Thatcher bất ngờ đột quỵ và mất đi một phần ký ức. Hai năm sau chồng bà qua đời, đó là cú sốc mạnh đối với Thatcher khiến trí nhớ của bà ngày càng kém hơn, bà thường nghĩ rằng ông vẫn còn sống trên đời. Nỗi đau mất chồng không hề thuyên giảm theo thời gian, có một lần tỉnh dậy giữa đêm khuya, bà đã khoác lên mình một bộ quần áo trang trọng, rồi đi đến viếng mộ phần của ông.
Trong lễ sinh nhật lần thứ 77, Thatcher nhận được bốn tấm thiệp chúc mừng, bà bày chúng lên bàn và đăm chiêu ngắm nhìn. Lúc ấy, con trai bà sống ở Tây Ban Nha, con gái thì ở Thụy Sĩ, những đứa cháu đang ở Mỹ, tất cả những người thân yêu đều hiếm khi trở về thăm bà. Carol, con gái của Thatcher tâm sự:
“Một người mẹ không thể mong đợi những đứa con đã trưởng thành của mình bỗng chốc trở nên vồn vã, nồng ấm – điều mà chúng không quen”.
Đánh đổi cho những năm tháng huy hoàng trên vũ trường chính trị là một tuổi già cô đơn, hiu quạnh. Bà không thể hy vọng được vui hưởng tuổi già bên con cháu, thậm chí một mơ ước con cái sẽ trở về thăm nhà cũng là mơ ước quá xa vời. Đời người giống như một vòng quay tuần hoàn, khoảng thời gian không có người thân bên cạnh ai ai cũng từng trải qua, với Thatcher là những năm cuối đời trống trải, còn với các con của bà là một tuổi thơ thiếu vắng hình bóng mẹ.
Lady Margaret Thatcher, former Prime Minister of Great Britain, exits a limousine on the ramp at Andrews Air Force Base (AFB), Maryland (MD). Following a 24-hour lying-in-state in the US Capitol Rotunda and a State Funeral in the National Cathedral, President Ronald Wilson Reagan’s remains are to be flown back to California (CA) for burial today at his presidential library.
“Người phụ nữ thép” Margaret Thatcher
(Ảnh: Wikipedia)
Vào lễ đại thọ ba năm sau, có lẽ vì quá tưởng nhớ đến những ngày tháng nhộn nhịp trước kia, nên bà đã tổ chức đại tiệc với 650 khách tham dự, ngay cả Nữ hoàng Elizabeth II, Hoàng tử Charles và Thủ tướng Tony Blair đều đến chúc thọ bà. Thatcher đã lấy lại phong thái năm xưa, vẫn là nụ cười tự tin như ngày nào, nhưng đáng tiếc tất cả chỉ giống như một ánh đèn loé lên trong phút chốc.
Còn lại bên bà, vẫn là màn đêm tịch mịch và những căn phòng hoang vắng không một bóng người thân.
Ở tuổi xế chiều, nhà mới là nơi cuối cùng chúng ta trở về
Trong những năm tháng dài dằng dặc cùng với nỗi cô độc lúc cuối đời, Thatcher lại bị đột quỵ. Mọi thứ đối với bà đều trở thành thử thách, ngay đến xem báo cũng rất khó khăn, vừa đọc câu sau đã quên câu trước. Ở tuổi xế chiều, Thatcher phải chịu nỗi khổ về tinh thần, cơ thể cũng bị bệnh tật tàn phá, lại còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt và xa cách của con cái.
Trong phòng, bà đặt rất nhiều bức ảnh của chồng, con, và các cháu. Nhưng bên cạnh bà lại không có bất cứ người thân nào, làm bạn với bà chỉ có bác sĩ và y tá. Cho đến phút lâm chung, con trai, con gái cũng không có mặt kịp thời để lo lắng hậu sự cho bà.
Những năm cuối đời của Thatcher thật khiến người đời phải cảm thán, nhưng làm sao trách được mệnh Trời? Ai ai cũng phải sống cho xã hội, cho thân nhân, và cho chính mình. Những năm tháng son trẻ khiến con người ta chìm đắm trong sự nghiệp, trong danh vọng và hào quang của quyền lực.
Nhưng khi ánh hào quang ấy qua đi, ta chỉ còn lại ta, chỉ còn lại cái thân xác đã hao mòn vì năm tháng. Vậy thì, đâu mới là cuộc sống đích thực của chúng ta? Là tuổi trẻ ước mơ hoài bão, là những năm tháng phồn hoa, là vinh quang tột đỉnh, hay là một tinh thần thản đãng và bình yên?
Đám tang của bà Margaret Thatcher
(Ảnh: Flickr, Chris Beckett)
Với cố thủ tướng Anh Margaret Thatcher, có lẽ bà là người thấu hiểu hơn ai hết rằng: Sự nghiệp có thể cho chúng ta danh tiếng, địa vị và cảm giác thành tựu. Nhưng đến lúc chúng ta cởi bỏ chiếc áo choàng danh vọng ấy, thì trong đêm khuya một mình thanh tĩnh cũng là lúc chúng ta hiểu rằng ai cũng sẽ dần dần già đi. Danh tiếng cuối cùng rồi cũng sẽ phai nhạt, cảm giác thành tựu rồi cũng dần tan biến. Tiền dẫu còn giữ lại được, thì khi già cả yếu ớt, cả núi vàng biển bạc cũng không thể mang lại hạnh phúc. Cuối cùng, chỉ có gia đình mới là nơi trở về, nơi cho ta nương tựa.
Lúc bị thương, nhà là một chiếc ô che mưa chắn gió, lúc vui vẻ nhà là nơi hạnh phúc ấm áp đong đầy. Sự nghiệp không thể nào thay thế cho tình người, công danh cũng không thể thay thế cho một gia đình hạnh phúc. Đáng tiếc đến giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, rất nhiều tỷ phú và những chính trị gia quyền lực mới nhận ra điều này.
Mong rằng những ai đọc bài viết này sẽ hiểu được, tiền tài, danh tiếng chỉ là những thứ nhất thời, đều không thể đem lại cho chúng ta hạnh phúc lâu dài, chỉ có gia đình mới là nơi chúng ta dựa dẫm cả đời, là nơi đáng tin cậy và là nơi cuối cùng chúng ta đi về.
Nguyện cho những ai đọc bài viết này đều cùng gia đình sống hòa thuận, hạnh phúc một đời.
Ba Lan từ 1989 “thay đổi thể chế từ xhcn sang tư bản tự do, tam quyền phân lập, bỏ độc đảng cs sang đa đảng…” thì xã hội loạn và dân lại khổ ” như nhiều người quê tôi hôm qua họp hội đồng hương vẫn lo sợ không?
“Thỉnh thoảng mình nói với người Ba Lan: “Này, tao mang 1 nửa dòng máu Ba Lan đấy”. Mấy người đó ngẩn ra nhìn mình, người thì bảo, “ừ, thảo nào tao thấy mày trông Tây Tây”; người khác lại nói, “chắc vì thế nên mày mới cao”. Hầu như họ tin là mình có lai một chút thật.
Đó đơn thuần là một câu nói đùa, thực ra mình không phải con lai. Nhưng trong cơ thể mình chảy khoảng 1/3 lượng máu của Ba Lan.
Mình bị tiếp máu trong 1 trường hợp… lãng xẹt. Hôm đó mình lái xe đi làm bình thường và trên đường đi thì ghé bệnh viện để lấy kết quả thử máu.
Người trả kết quả đã gọi điện tham khảo ý kiến trưởng khoa và giữ luôn mình lại bệnh viện vì lý do thiếu máu. Mình không bệnh tật gì, nhưng trước đó bị mất máu nhiều và dài theo cái cách mà phụ nữ thường bị.
Mình kháng cự quyết liệt, nói “tôi đang đi làm, hôm nay tôi có việc không nghỉ được, mai tôi sẽ tới nằm viện”, nhưng họ nhất định ko cho đi. “Nếu tôi để bà đi thì người ta sẽ lột chiếc áo blouse của tôi”- ông bác sĩ nói. Rồi ổng gọi 1 nhân viên y tế nam, người này ấn mình vào chiếc xe lăn, rồi đẩy vào phòng bệnh nhân. Mình lại kêu um lên, phản đối, nhưng họ giải thích “vào đây bà là bệnh nhân, bà đi được hay không, chúng tôi vẫn phải đẩy”. Lần đầu tiên trong đời ngồi xe lăn là như thế.
Mình bị nằm trong bệnh viện 2 ngày đêm, tiếp 4 bịch máu và sau khi thử lại, kết quả ok, họ mới cho ra viện.
Đó là bệnh viện Banacha năm 2010. 2 ngày, ăn đủ 6 bữa, cơm bưng nước rót tận giường, làm 4 bịch máu rồi ra, không mất 1 xu bọ nào.
Nhiều bạn, nhất là các bạn sinh nở ở bên này đều được tiếp máu miễn phí như vậy (tất nhiên các thứ khác, kể cả viên thuốc, mũi tiêm đều miện phí). Thái độ của các y bác sĩ Ba Lan – theo ghi nhận của cá nhân mình – rất tốt, nếu không muốn nói là tuyệt vời.
Bên này, nếu bạn vào viện, dù nhóm máu hiếm, bệnh viện vẫn phải lo kiếm cho bạn. Họ có sẵn trang web chuyên những người máu hiếm và có kênh tìm kiếm của họ.
Chỉ có VN là đóng đủ loại thuế mà người dân phải tự đi xin máu và tự bỏ tiền mua máu; đi viện, đi học, đi đường vẫn phải mất tiền.
Vài dòng nhân thấy chiếc ảnh mà cộng đồng FB kêu gọi giúp gia đình người bệnh.”
Thỉnh thoảng mình nói với người Ba Lan: “Này, tao mang 1 nửa dòng máu Ba Lan đấy”. Mấy người đó ngẩn ra nhìn mình, người thì bảo, “ừ, thảo nào tao thấy mày trông Tây Tây”; người khác lại nói, “chắc vì thế nên mày mới cao”. Hầu như họ tin là mình có lai một chút thật.
Đó đơn thuần là một câu nói đùa, thực ra mình không phải con lai. Nhưng trong cơ thể mình chảy khoảng 1/3 lượng máu của Ba Lan.
Mình bị tiếp máu trong 1 trường hợp… lãng xẹt. Hôm đó mình lái xe đi làm bình thường và trên đường đi thì ghé bệnh viện để lấy kết quả thử máu.
Người trả kết quả đã gọi điện tham khảo ý kiến trưởng khoa và giữ luôn mình lại bệnh viện vì lý do thiếu máu. Mình không bệnh tật gì, nhưng trước đó bị mất máu nhiều và dài theo cái cách mà phụ nữ thường bị.
Mình kháng cự quyết liệt, nói “tôi đang đi làm, hôm nay tôi có việc không nghỉ được, mai tôi sẽ tới nằm viện”, nhưng họ nhất định ko cho đi. “Nếu tôi để bà đi thì người ta sẽ lột chiếc áo blouse của tôi”- ông bác sĩ nói. Rồi ổng gọi 1 nhân viên y tế nam, người này ấn mình vào chiếc xe lăn, rồi đẩy vào phòng bệnh nhân. Mình lại kêu um lên, phản đối, nhưng họ giải thích “vào đây bà là bệnh nhân, bà đi được hay không, chúng tôi vẫn phải đẩy”. Lần đầu tiên trong đời ngồi xe lăn là như thế.
Mình bị nằm trong bệnh viện 2 ngày đêm, tiếp 4 bịch máu và sau khi thử lại, kết quả ok, họ mới cho ra viện.
Đó là bệnh viện Banacha năm 2010. 2 ngày, ăn đủ 6 bữa, cơm bưng nước rót tận giường, làm 4 bịch máu rồi ra, không mất 1 xu bọ nào.
Nhiều bạn, nhất là các bạn sinh nở ở bên này đều được tiếp máu miễn phí như vậy (tất nhiên các thứ khác, kể cả viên thuốc, mũi tiêm đều miện phí). Thái độ của các y bác sĩ Ba Lan – theo ghi nhận của cá nhân mình – rất tốt, nếu không muốn nói là tuyệt vời.
Bên này, nếu bạn vào viện, dù nhóm máu hiếm, bệnh viện vẫn phải lo kiếm cho bạn. Họ có sẵn trang web chuyên những người máu hiếm và có kênh tìm kiếm của họ.
Chỉ có VN là đóng đủ loại thuế mà người dân phải tự đi xin máu và tự bỏ tiền mua máu; đi viện, đi học, đi đường vẫn phải mất tiền.
Vài dòng nhân thấy chiếc ảnh mà cộng đồng FB kêu gọi giúp gia đình người bệnh.
Những kẻ độc tài và tước đoạt tự do cũng như sinh mệnh của dân chúng trên chính đất nước mình một cách tàn bạo thì cớ gì lại phải ủng hộ hoặc là bảo vệ chúng bằng những lời lẽ hay ho đến thế?
Báo chí Việt làm khổ người dân Syria, vì nếu có mệnh hệ gì thì họ là người gánh chịu tất cả chứ vui mừng gì mà đổ xuống đường trong khi có chiến tranh với những vũ khí hiện đại có tính huỷ diệt rất lớn luôn thường trực nhắm xuống?
Tôi không hiểu lối ca ngợi này để nhằm mục đích gì và tạo nên giá trị gì?
Trước đây báo chí Việt Nam cũng tung hô Gaddafi tuyên bố là họ giành thắng lợi lớn và kiểm soát gần như toàn bộ các vùng quan trọng ở đất nước này, nhưng cuối cùng chỉ ít tháng sau đó thì hắn ta và chế độ độc tài của bọn chúng bị chính người dân của mình tiêu diệt vì người dân không ủng hộ chúng.
Tên độc tài khát máu Saddam Hussein cũng tuyên bố chống lại Mỹ đến giọt máu cuối cùng và coi Iraq là mồ chôn lính Mỹ vì sẽ thực hiện chiến tranh nhân dân, nhưng rồi thì hắn ta đã phải trả giá và bị Toà án hình sự quốc tế đem ra xét xử về tội ác chống lại loài người cùng 6 kẻ khác.
Những kẻ độc tài và tước đoạt tự do cũng như sinh mệnh của dân chúng trên chính đất nước mình một cách tàn bạo thì cớ gì lại phải ủng hộ hoặc là bảo vệ chúng bằng những lời lẽ hay ho đến thế?
Biển đảo quê hương đang gặp nhiều sóng gió và an nguy, chưa thấy thắng lợi nào được vang lên mà vẫn chỉ thấy bóng dáng những chiếc tàu lạ thường xuyên xuất hiện hung hãn đâm, phá tàu và bắn giết ngư dân ta ngay trên vùng biển của mình, sao không hướng về đồng bào và phía biển đảo là máu thịt của tổ quốc mình trước những kẻ đang lăm le bành trướng bất chấp tất cả để cướp đoạt?