
Mỹ yêu cầu Trung Quốc ngừng quân sự hóa Biển Đông

Tin Thế Giới
Sau cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ hôm qua
Liên Trà nghĩ dân Mỹ thật là thông minh, Trump và CH đang thượng phong vậy mà dân vẫn bầu DC nắm Hạ viện để tránh lạm quyền.
Hạ viện sẽ ngăn trở Trump một số chính sách như thuế, nhập cư…nhưng đó sẽ là con dao hai lưỡi vì nó sẽ ảnh hưởng đến tăng trưởng kinh tế Mỹ. Như thế dân Mỹ sẽ dồn phiếu ủng hộ Trump để tái đắc cử.
Liên Trà gt Stt dưới đây của bạn Nguyễn Thành cũng khá lý thú về vấn đề này ….
. Làm việc không lương, hai năm đạt được chừng 218 thành tựu lớn nhỏ từ tạo ra hàng triệu công việc trong nước, cắt giảm thuế, hủy bỏ hàng loạt hiệp định không hợp lý, nâng cấp quân đội, phạt Iran, phạt China, v..v cho tới áp lực Bắc Triều Tiên đi tới bàn hội nghị để hủy bỏ chương trình nguyên tử. Có thể nói ông Trump là một tổng thống rất có bản lĩnh của Mỹ, thách thức mọi mặt trận từ trong nước và quốc tế.
Không nơi nào mà ông không làm đối phương run rẩy. Khí phách và thành tựu thế đã đủ để ông vĩnh viễn để lại dấu ấn trong lịch sử Mỹ.
Tuy nhiên nước Mỹ, dân Mỹ không phải là nơi cần một lãnh tụ tối cao, không phải môi trường cho một nhà cầm lái độc tài vĩ đại. Dân Mỹ đã quyết định cho đảng Dân Chủ đối lập nắm quyền kiểm soát quyền lực của ông Trump.
Kết quả cuộc bầu cử hôm qua xác định quyền lực tối thượng của nước Mỹ thuộc về duy nhất nhân dân Mỹ và nhân dân Mỹ cũng vĩnh viễn không có trách nhiệm trung thành tuyệt đối với một cá nhân nào.
Hai năm trước rất nhiều người đã ủng hộ ông Trump lên cương vị tổng thống thì nay chuyển phiếu cho đảng Dân Chủ. Rõ ràng không phải người ta thất vọng vì ông Trump – làm sao thất vọng khi người họ đã bầu 2 năm trước liên tục giữ lời hứa khi tranh cử và đạt quá nhiều thành tựu? – có lẽ người ta chỉ muốn tiến hành cân bằng quyền lực và ngăn ngừa một lãnh đạo tài năng trở thành một nhà độc tài khi nắm trọn Tam quyền trong tay. Ngoài ra ông Trump cũng bị trách vì quá bộc trực với nhiều phát biểu gây chia rẽ và hiềm khích.
Nhìn lại tình hình Việt Nam thì liên tục có những lãnh tụ “vĩ đại”, ai cũng được bầu với gần 100% phiếu thuận và kết quả luôn được nhân dân biết trước dù nhân dân chẳng có quyền bầu bán chi hết. Các lãnh tụ Việt Nam luôn thành công đưa đất nước vào nợ nần, ăn mày, bệnh tật và nghèo mạt nhưng ông nào cũng không bị khiển trách, không chịu trách nhiệm và khi chết luôn hưởng quốc tang, lập tượng đài và tên xuất hiện trên một vài con đường nào đó .
Trung Quốc hứng bão tại LHQ VÌ GIAM GIỮ CẢ TRIỆU NGƯỜI DUY NGÔ NHĨ
(07-11-2018)
_________
Hôm qua 06/11/2018 tại Genève, trong suốt cả buổi sáng, phái đoàn đông đảo của Trung Quốc do thứ trưởng ngoại giao Lạc Ngọc Thành (Le Yucheng) làm trưởng đoàn, đã phải hứng chịu một trận bão chỉ trích trong phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) ở Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc.
Đại diện Mỹ Mark Cassayre đòi hỏi Bắc Kinh « chấm dứt tất cả các kiểu bắt giam tùy tiện, trả tự do ngay lập tức cho hàng trăm ngàn, thậm chí hàng triệu người bị giam giữ trong các trại cải tạo ở Tân Cương ». Đại sứ Pháp François Rivasseau cũng yêu cầu « kết thúc việc giam giữ người hàng loạt trong các trại tập trung », và đề nghị cao ủy nhân quyền Liên Hiệp Quốc Michelle Bachelet giám sát tình hình tại chỗ.
Trong lúc đại sứ các nước liên tục đặt câu hỏi, đả kích, chất vấn đoàn Trung Quốc, bên ngoài trụ sở Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc khoảng 500 người biểu tình với các khẩu hiệu đòi « Chấm dứt diệt chủng người Duy Ngô Nhĩ ».
Phía Trung Quốc, như thường lệ, bác bỏ các cáo buộc mà họ cho là « đầy định kiến » đối với « cuộc chiến chống khủng bố » của Bắc Kinh.
Một phóng sự trước đó của hãng tin Pháp AFP ghi nhận, nếu cứ tin vào các hình ảnh trên truyền hình nhà nước Trung Quốc, thì một trong những « trung tâm huấn nghiệp » dành cho những người Hồi giáo ở miền tây bắc nước này là một trường học hiện đại, nơi đó học viên được dạy tiếng Hoa, một môn thể thao hay múa cổ truyền.
Trại tập trung được giới thiệu trên kênh truyền hình nhà nước CCTV vào tuần rồi là một trong số 181 trại cải tạo được lập ra tại Tân Cương kể từ năm 2014, theo điều tra của AFP. Đài CCTV nói rằng việc nhập trại là tự nguyện, chiếu cảnh các học viên đang vui vẻ học tiếng Hoa, và học các nghề may mặc hay chế biến thực phẩm.
Ma trắc, còng…tại các trại cải tạo người Duy Ngô Nhĩ
Nhưng cơ quan chính quyền phụ trách về trung tâm này ở thành phố Hòa Điền (Hotan) nơi các hình ảnh trên được quay, hồi đầu năm đã đặt mua cả một kho vũ khí chẳng liên quan gì đến giáo dục. Có thể kể : 2.768 cây ma-trắc, 1.367 bộ còng tay, 2.792 bình xịt hơi cay.
Danh sách trên đây nằm trong số hàng ngàn đơn đặt hàng của các chính quyền địa phương ở Tân Cương, từ hai năm qua phải chịu trách nhiệm về việc thiết lập một mạng lưới « các trung tâm huấn nghệ », nhằm đối phó với các phong trào Hồi giáo và ly khai đang tăng lên tại khu vực đại đa số dân cư là người theo đạo Hồi, nằm cách Bắc Kinh 2.200 km về phía tây.
Theo các nhà tranh đấu lưu vong, thực ra đó là những trại cải tạo, đang giam giữ đến một triệu người Duy Ngô Nhĩ, trên tổng số 11,5 triệu người thuộc sắc tộc này. Bên cạnh đó, các sắc tộc thiểu số khác theo đạo Hồi như người Kazakhstan mang quốc tịch Trung Quốc, cũng nằm trong tầm ngắm.
Do bị đả kích tại Liên Hiệp Quốc cũng như từ các nước phương Tây, đứng đầu là Hoa Kỳ, Bắc Kinh sau nhiều tháng chối cãi sự hiện diện của các trại giam này, đã tung ra một chiến dịch truyền thông nhằm giới thiệu các trại cải tạo trên đây như là các trung tâm dạy nghề. Mục tiêu lập ra, theo chế độ cộng sản Trung Quốc là : ngăn ngừa khủng bố trỗi dậy, trong bối cảnh người Duy Ngô Nhĩ là nguyên nhân gây ra nhiều vụ tấn công đẫm máu trong những năm gần đây.
Tuy nhiên một cuộc điều tra của AFP dựa theo trên 1.500 tài liệu có thể tham khảo trên mạng – gồm cáo thị gọi thầu, dự chi ngân sách, báo cáo công tác – cho thấy các trung tâm trên là nhà tù thay vì trường học.
Hàng ngàn quản giáo được trang bị hơi cay, ma-trắc, súng điện giám sát các trại cải tạo bao quanh là những hàng rào thép gai và camera hồng ngoại. Những trại này phải « giảng dạy như ở trường học, được quản lý như trong quân đội và được canh gác như nhà tù » – một văn bản dẫn lời bí thư tỉnh ủy Tân Cương Trần Toàn Quốc (Chen Quanguo) chỉ đạo như trên.
Một tài liệu khác nhấn mạnh, « các biện pháp đặc biệt rất cần thiết để chấm dứt nạn khủng bố ». Để tạo ra các công dân tốt, những trung tâm này phải giúp « cắt đứt việc tạo ra các thế hệ (khủng bố) mới, cội rễ, các quan hệ và nguồn lực của họ ».
Chỉ tiêu mỗi gia đình một người đi cải tạo
Các trại cải tạo loại này trở nên phố biến từ năm ngoái, sau khi có chỉ thị của chính quyền Tân Cương. Một danh sách 25 thái độ « khả nghi » về tôn giáo và 75 dấu hiệu « cực đoan » đã được phổ biến, trong đó có việc bỏ hút thuốc, để râu dài hay mua một căn lều « mà không có lý do chính đáng »…Hoặc những người đã sống « quá lâu » ở nước ngoài, những gia đình có thành viên bị công an bắt hoặc giết chết.
Theo báo cáo của Human Rights Watch, các quy định mới được đưa ra từ năm 2014 cấm hàng loạt hành động, mơ hồ cho đến nỗi muốn bắt ai cũng được. Nhiều nhân chứng khẳng định có những người Duy Ngô Nhĩ bị bỏ tù chỉ vì đi học tiếng Ả Rập ở Ai Cập, hoặc công an tìm thấy những văn bản tôn giáo trong máy tính của họ, thậm chí chỉ do tiếp xúc với người nước ngoài. Có công an viên cho biết họ phải « hoàn thành chỉ tiêu ». Một chỉ thị cho chính quyền địa phương đòi hỏi mỗi gia đình phải có ít nhất một người vào trại cải tạo trong thời gian tối thiểu ba tháng.
Biểu tình đòi công lý cho người Duy Ngô Nhĩ tại Genève, 06/11/2018.
Số vụ bị bắt vào trại cải tạo đã tăng vọt, và vào mùa xuân năm 2017 chính quyền các địa phương bắt đầu đưa ra nhiều cáo thị gọi thầu để xây dựng thêm các trại mới. Trong số các đơn đặt hàng có : các loại giường tầng, máy điều hòa, chén bát… Vào đầu năm nay, chỉ trong vòng một tháng, riêng cơ quan phụ trách « huấn nghệ » ở Hòa Điền đã đặt mua 194.000 sách dạy tiếng Hoa, và 11.310 đôi giày. Có cả camera giám sát, thiết bị nghe trộm điện thoại, cảnh phục, nón bảo hộ, khiên chống bạo động, lựu đạn cay, ma-trắc dùng điện và loại có gai nhọn được mệnh danh là « răng chó sói ».
Có ít nhất một trại cải tạo đặt mua loại ghế có thể trói tay chân các nghi can vào. Các cán bộ đảng ở Urumqi, thủ phủ Tân Cương đã đòi được cung cấp ngay súng điện cho các trại cải tạo, giải thích rằng nhằm « bảo đảm an toàn cho nhân viên ». Loại vũ khí không sát thương này giúp « giảm bớt nguy cơ xảy ra sự cố khi không cần thiết phải dùng đến súng ».
Hãng tin Pháp đã liên lạc với các cơ quan chính quyền địa phương về các thông tin trên nhưng không được trả lời.
Theo một chỉ thị vào cuối năm 2017, học viên phải thường xuyên được trắc nghiệm về tiếng Hoa, về chính trị và làm các bản tự kiểm thảo, bày tỏ lòng trung thành với đảng Cộng sản. Suốt cả ngày, họ phải « hô khẩu hiệu, hát những bài ca cách mạng và học thuộc lòng Tam Tự Kinh ca ngợi chế độ », như thời mao-ít trước đây (1949-1976).
Người Việt cũng tham gia biểu tình tại Genève hôm 06/11/2018 đòi “Trung Quốc cút khỏi Việt Nam”.
Các cán bộ được lệnh phải thường xuyên đi thăm gia đình các « học viên » để quảng bá việc giáo dục « chống cực đoan » và phát hiện kịp thời các dấu hiệu phẫn nộ trước khi đối tượng trở thành người chống đối đảng Cộng Sản Trung Quốc. Một số cơ quan được lập ra năm 2017 để tập trung quản lý các trại cải tạo, bảo đảm « an toàn tuyệt đối » tại đây, tránh các vụ vượt ngục.
Học viên được phân loại theo mức độ « nhiễm độc ý thức hệ » để tẩy não. Nếu phản kháng, họ sẽ bị trừng phạt như bỏ đói, không cho ngủ, biệt giam, bị đánh đập. Một bài điều tra trên báo Libération dẫn lời Omurbel Eli, một người Duy Ngô Nhĩ bị đi cải tạo khoảng 20 ngày mô tả : « Trong xà lim có khoảng 40 tù nhân, tất cả đều là người đạo Hồi, có hai camera giám sát. Ngủ thì phải thay phiên, mỗi tháng chỉ được tắm một lần. Việc đánh đập thường xuyên diễn ra, có những người không chịu nổi đã tự sát ».
Bị đàn áp như thế, nhưng theo chuyên gia Thierry Kellner trên Le Monde, khả năng người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương đứng lên đấu tranh vũ trang là rất thấp. Ngoài sự bênh vực từ các tổ chức phi chính phủ, ít có Nhà nước nào muốn chọc giận Bắc Kinh. Chuyên gia này lý giải, do là vùng đất bản lề trong dự án « Con đường tơ lụa mới », nên Trung Quốc muốn kiếm soát toàn bộ Tân Cương, không chấp nhận bất kỳ một rủi ro nào.
Trung Quốc Duy Ngô Nhĩ Liên Hiệp QuốcCải tạoChuyên mục trên mạngBắt giamĐàn ápNhân quyền
http://vi.rfi.fr/…/20181107-trung-quoc-hung-bao-tai-lien-hi…
Người phụ nữ này đã từng làm Bí thư Quận đoàn của CS Đông Đức nhưng từ chối các cơ hội tiến thân trong chế độ CS , sau khi bức tường ô nhục ở Berlin sụp đổ , bà gia nhập đảng Liên Minh dân chủ KiTô giáo và ngày 22/11/2005 bà chính thức được bầu vào chức vụ Thủ tướng Đức cho đến ngày nay
Nếu CS Đức còn cai trị Đông Đức thì ắt hẳn bà ấy sẽ bị tù tội với những tội danh mơ hồ như phản động và phản quốc chứ không thể nghiễm nhiên là vị Thủ Tướng Đức như ngày hôm nay và đây là kinh nghiệm của bà khi 36 năm sống trong ngục tù CS !
Dịch giả: Mai V. Pham
31-10-2018
LTS: Sinh ra tại các nước độc tài đã là một nỗi bất hạnh. Và nỗi bất hạnh ấy nhân đôi đối với những người phụ nữ. Ở các nước độc tài toàn trị như Bắc Hàn, Trung Quốc và Việt Nam, phụ nữ vừa phải vất vả mưu sinh nuôi chồng con, vừa chịu nhiều thiệt thòi và bất công đến từ văn hóa nho giáo “trọng nam khinh nữ”. Cuộc đời của họ càng khốn khổ và đáng thương hơn khi họ là nạn nhân của các vụ xâm hại tình dục.
***
Các quan chức Bắc Hàn không bị trừng phạt vì tội bạo hành tình dục và cưỡng hiếp
31/10/2018 (HRW) – Tổ chức Theo dõi Nhân quyền cho biết trong một báo cáo rằng các quan chức Bắc Hàn phạm tội bạo lực tình dục thường không bận tâm đến hậu quả. Chính phủ Bắc Hàn không điều tra và khởi tố các khiếu nại, hoặc cung cấp sự bảo vệ và trợ giúp cần thiết cho các nạn nhân và thậm chí khẳng định một cách vô lý là Bắc Hàn không có kỳ thị giới tính hoặc bạo lực tình dục.
Bản báo cáo dài 86 trang, có tựa “Bạn khóc lúc đêm khuya, nhưng không biết vì sao: Bạo lực tình dục đối với phụ nữ ở Bắc Hàn”, ghi lại các vụ xâm hại và bạo hành tình dục, khá phổ biến ở Bắc Hàn đến nỗi được chấp nhận như là một phần của cuộc sống thường ngày. Nhiều người Bắc Hàn nói với Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, rằng khi một quan chức quyền lực “chọn” một người phụ nữ, thì cô ta không có lựa chọn nào khác ngoài tuân thủ mọi yêu cầu của ông ta, cho dù là quan hệ tình dục, tiền bạc hoặc những đòi hỏi khác.
Những phụ nữ được phỏng vấn với HRW cho biết, những kẻ xâm hại tình dục bao gồm các quan chức cấp cao, các bảo vệ nhà tù và trại tạm giam, những người thẩm vấn, công an và an ninh mật vụ, công tố viên và quân nhân. Nỗi sợ hãi vì xấu hổ với xã hội và sợ bị trả thù và một vài trường hợp sợ bị bồi thường, nên phụ nữ Bắc Hàn hiếm khi báo cáo bị xâm hại tình dục.
Kenneth Roth, giám đốc điều hành của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói: “Bạo lực tình dục ở Bắc Hàn là một bí mật mở, không được quan tâm và được chấp nhận rộng rãi. Phụ nữ Bắc Hàn có lẽ sẽ tham gia phong trào ‘Me Too’ nếu họ nghĩ sẽ tìm được công lý, nhưngđáng tiếc họ bị chế độ độc tài Kim Jong-un bịt miệng”.
Tổ chức Theo dõi Nhân quyền phỏng vấn 54 người Bắc Hàn đã trốn chạy khỏi đất nước sau năm 2011, khi nhà lãnh đạo Kim Jong-un lên nắm quyền và 8 cựu quan chức Bắc Hàn chốn chạy khỏi đất nước. Tám cựu tù nhân cho biết, họ đã từng bị bạo lực tình dục, quấy rối bằng lời nói và bị đối xử nhục nhã bởi các điều tra viên, lính gác, công an và an ninh mật. Hai mươi mốt phụ nữ làm nghề buôn bán cho biết, họ cũng trải qua bạo lực tình dục và những đòi hỏi tình dục của công an hoặc các quan chức khác trong lúc làm việc.
Từ cuối thập niên 1990, nhiều phụ nữ đã lập gia đình, nhưng không phải làm việc tại các nơi do chính phủ thành lập, đã trở thành những người buôn bán nhỏ và trụ cột chính cho gia đình họ. Nhưng công việc đã khiến họ phải đối mặt với nguy cơ bạo lực tình dục ở một đất nước mà sự phân biệt giới tính và phục tùng đàn ông là rất phổ biến.
Oh Jung Hee, ở độ tuổi 40 đến từ tỉnh Ryanggang, đã chạy trốn khỏi Bắc Hàn năm 2014 và là nạn nhân thường xuyên của các vụ xâm hại tình dục, nói: “Vào những ngày họ cảm thấy thích, các nhân viên bảo vệ hoặc công an có thể yêu cầu tôi theo họ đến một căn phòng trống bên ngoài chợ, hoặc một nơi khác mà họ sẽ chọn. Họ xem chúng tôi là những món đồ chơi tình dục. Phụ nữ chúng tôi nằm ở trong tay của những người đàn ông”. Cô ấy nói, rất thường tình khi những người đàn ông không nghĩ họ đang làm điều sai và phụ nữ phải chấp nhận bị lạm dụng tình dục, nhưng “đôi khi, bỗng nhiên bạn khóc vào đêm khuya và không biết tại sao nữa”.
Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói rằng, các yếu tố gây ra bao gồm bất bình đẳng giới và thiếu giáo dục giới tính hoặc nhận thức về bạo lực tình dục. Các yếu tố khác bao gồm lạm dụng quyền lực, tham nhũng trầm trọng bởi những thay đổi về kinh tế xã hội, luật pháp không nghiêm minh, kỳ thị đối với nạn nhân của bạo lực tình dục và thiếu sự hỗ trợ xã hội và các dịch vụ pháp lý.
Yoon Mi Hwa, ở độ tuổi 30 đến từ tỉnh North Hamgyong, cũng chạy thoát khỏi Bắc Hàn vào năm 2014, mô tả những gì đã xảy ra khi bị giam giữ tại trung tâm tạm giam Chongjin jipkyulso trong năm 2009, sau khi cô tìm cách chạy trốn sang Trung Quốc:
“Mỗi đêm một số phụ nữ sẽ bị buộc phải phải ra ngoài với một lính gác và bị cưỡng hiếp. Có một tên công an rất kinh khủng và nổi tiếng vì sự tàn ác của hắn. Mỗi ngày, bất cứ khi nào các tù nhân mới đến, hắn ta sẽ tìm một lý do để đánh đập tàn tệ một trong những ngườiđang bị giam giữ, để tất cả mọi người biết rằng phải tuân phục hắn.
Click, click, click là âm thanh khủng khiếp nhất mà tôi từng nghe. Đó là âm thanh chiếc chìa khóa phòng giam của chúng tôi. Mỗi đêm một cai tù sẽ mở cửa phòng giam. Tôi đứng yên lặng, tôi giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, hy vọng rằng tôi sẽ không phải đi theo tên bảo vệ, hy vọng tiếng mở khóa phòng giam không phải là tên lính gác”.
Park Young Hee, một nông dân ở độ tuổi 40 cũng đến từ tỉnh Ryanggang, trốn chạy khỏi Triều Tiên lần thứ hai vào năm 2011, đã bị buộc phải trở về Triều Tiên từ Trung Quốc vào mùa xuân 2010, sau lần đầu tiên cô trốn chạy. Sau khi được an ninh mật vụ thả ra và bàn giao cho công an địa phương gần thành phố Musan ở tỉnh North Hamgyong, công an thẩm vấn cô ở một trại tạm giam gần đó đã xâm hại tình dục cô mấy lần. Cô nói tên công an hỏi cô nhiều lần về mối quan hệ tình dục của cô với người đàn ông Trung Quốc mà cô đã được bán cho hắn trong khi ở Trung Quốc.
Cô nói với Tổ chức Theo dõi Nhân quyền: “Cuộc sống của tôi nằm trong tay tên công an, vì vậy tôi đã làm tất cả những gì hắn muốn và trả lời mọi thứ hắn hỏi. Làm sao tôi có thể làmgì khác được? … Mọi thứ chúng tôi làm ở Bắc Hàn đều có thể bị coi là bất hợp pháp, nên mọi thứ có thể phụ thuộc vào nhận thức hay thái độ của người đang điều tra cuộc sống của bạn”.
Chính phủ Triều Tiên nên thừa nhận vấn đề bạo lực tình dục, bảo đảm rằng công an, công tố viên và tòa án xem bạo lực tình dục là tội phạm và nhanh chóng điều tra cũng như truy tố các cáo buộc khi thích hợp. Chính phủ nên thiết lập các chương trình giáo dục sức khỏe sinh sản và tình dục, và cung cấp các dịch vụ cho những nạn nhân bị xâm hại và bạo lực tình dục, bao gồm tư vấn, hỗ trợ y tế và pháp lý, cũng như các chương trình trợ giúp phụ nữ vượt qua sự kỳ thị.
Một Ủy ban Liên Hiệp quốc về vấn đề nhân quyền năm 2014 tại Hàn Quốc cũng kết luận rằng, các hành vi vi phạm nhân quyền có hệ thống, phổ biến và lan tràn do chính phủ Triều Tiên gây ra là tội ác chống nhân loại. Các tội ác bao gồm cưỡng ép phá thai, hãm hiếp, và bạo lực tình dục, cũng như giết người, giam cầm, nô lệ và tra tấn tù nhân trong lúc bị giam giữ. Ủy ban LHQ cho biết, các nhân chứng tiết lộ rằng, “bạo lực đối với phụ nữ không chỉ giới hạn ở nhà và thường thấy phụ nữ bị đánh đập và bị xâm hại tình dục tại nơi công cộng”.
“Phụ nữ Triều Tiên không nên chịu rủi ro vì bị hãm hiếp bởi các quan chức chính phủ hoặc viên chức nhà nước khi họ rời khỏi nhà để kiếm tiền nuôi sống gia đình. Kim Jong Un và chính phủ của mình nên thừa nhận vấn đề [xâm hại tình dục đối với phụ nữ] và khẩn cấp tiến hành các biện pháp nhằm bảo vệ phụ nữ và đảm bảo công lý cho những nạn nhân củabạo lực tình dục”.
Mời xem clip do HRW thực hiện:
httpv://www.youtube.com/watch?time_continue=2&v=kBzrIvh_kWE
BẮC KINH, Trung Quốc (AP) — Một nữ hành khách giận dữ do xe đi quá nơi bà muốn xuống, đã đánh nhau với tài xế khiến chiếc xe buýt lao ra ngoài cầu cao, rớt xuống sông Dương Tử, theo tin công an Trung Quốc hôm Thứ Sáu, ngày 2 Tháng Mười Một.
Nguồn tin này nói rằng tất cả 15 người trên xe buýt coi như đều thiệt mạng.
Các xe buýt ở Trung Quốc đều có máy ghi hình an ninh.
Một bản thông cáo của cơ quan công an quận Wanzhou nói rằng người phụ nữ hành khách 48 tuổi yêu cầu người tài xế đậu vào lề sau khi bà này bị đi lố nơi muốn xuống, nhưng người này không chịu.
Bà ta bước tới gần người tài xế và khởi sự mắng mỏ ông ta. Người tài xế quay đầu lại mấy lần cãi lại bà này.
Người phụ nữ sau đó lấy điện thoại di động đập vào đầu tài xế. Người tài xế lấy tay phải khỏi bánh lái để chống đỡ. Ông ta nắm lấy tay người phụ nữ kia khi bà tấn công ông lần nữa, chiếc xe lúc đó lạc tay lái, quẹo gắt sang bên trái.
Cảnh sát Trùng Khánh nói rằng hình ảnh ghi được từ một chiếc xe gần đó cho thấy xe buýt đụng phải một chiếc xe chạy ngược chiều trước khi ủi qua rào cản trên cầu và rớt xuống sông Dương Tử.
Hiện có 13 thi thể được thu hồi và hai người khác còn mất tích theo Tân Hoa Xã. (V.Giang)
Khủng hoảng kinh tế, bánh mì thành món ăn sang chảnh của dân Venezuela
Trong vài năm qua, được ăn bánh mì đã trở thành một việc rất may mắn hoặc phải tốn rất nhiều tiền với người Venezuela. Vì đâu mà một món ăn của người nghèo trở thành một món ăn sang trọng của người Venezuela chỉ trong một thời gian ngắn như vậy?