Cộng sản sụp đổ bằng lời “cầu nguyện”

Cộng sản sụp đổ bằng lời “cầu nguyện”

#GNsP (18.08.2018) – Vào năm 1917, cách mạng tháng 10 Nga thành công, cộng sản lên nắm quyền tại nước Nga (Liên Sô cũ), sau đó lan tràn khắp nơi đặc biệt là các nước trong khối Đông Âu. Chế độ độc tài, tàn ác cộng sản đã đe dọa hòa bình thế giới, gây ra cho các đất nước: Nga, Ba Lan, Hungary, Đông Đức, Bulgaria, Tiệp Khắc… nhiều tang thương, bạo loạn, nhân vị bị chà đạp, xã hội đảo điên.
Chế độ cộng sản thảm sát tàn ác người dân Nga

Theo số liệu của chính phủ Nga, ít nhất 21 triệu người được cho là đã thiệt mạng trong các cuộc đàn áp và “nạn đói khủng khiếp” sau năm 1917, trong đó có hơn 106.000 giáo sĩ Chính Thống giáo đã bị bắn chết chỉ trong giai đoạn Đại Thanh Trừng khoảng những năm 1937-1938. Trong số 60.000 nhà thờ Chính Thống giáo, chỉ có duy nhất 100 ngôi thánh đường vẫn còn mở cửa vào năm 1939, với chỉ bốn Giám mục còn sống sót, trong khi hàng chục ngàn người Hồi giáo, Phật giáo, Do Thái và các Kitô hữu phi Chính thống khác cũng đã bị tàn sát.

Tổng cộng có 422 linh mục Công giáo đã bị hành hình, bị sát hại hoặc bị tra tấn đến chết, cùng với 962 tu sĩ, nữ tu và giáo dân. Trong số 1.240 nhà thờ Công giáo ở Nga, chỉ trừ 2 nhà thờ, còn lại tất cả bị buộc phải đóng cửa và đồng thời bị biến thành các cửa hàng, nhà kho, nhà ở nông trại và nhà vệ sinh công cộng.

“Dâng nước Nga cho Trái Tim Mẹ”

Cũng trong thời điểm năm 1917, từ tháng 5 đến tháng 10, tại Bồ Đào Nha, ở làng quê Fatima nghèo nàn, xa xôi, hẻo lánh, Đức Mẹ Maria hiện ra với ba trẻ nhỏ chăn cừu, thông truyền Sứ Điệp Fatima và kêu gọi mọi người hãy ăn năn sám hối, lần hạt Mân Côi cho nước Nga được trở lại, nghĩa là hãy siêng năng lần hạt Mân Côi để chế độ cộng sản Liên Sô sụp đổ.

Tin tưởng, phó thác và thực hiện Sứ Điệp Fatima, Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II – xuất thân và sống trong chế độ cộng sản tại Ba Lan – hiểu rõ sự tàn bạo của chế độ này, đã tha thiết kêu gọi con cái toàn cầu cầu nguyện, lần chuỗi Mân Côi cho quê hương Ba Lan, cho nước Nga sớm trở lại và chế độ cộng sản mau chóng bị tiêu diệt. Đây cũng được xem là chiến dịch không cần súng đạn, không cần đổ máu của Thánh Giáo Hoàng khiến cho chế độ cộng sản lung lay, tự sụp đổ và tự tan rã.

Điều này cũng được khẳng định trong cuốn sách “His Holiness John Paul II and the Hidden History of Our Time” của hai nhà báo Carl Bernstein và Marco Polili. Cuốn sách này được dịch thành tựa đề “Đức Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II trong sự sụp đổ của đế chế Cộng Sản” do tác giả Nguyễn Bá Long và Trần Quy Thắng dịch, Nhà xuất bản Công An Nhân Dân in tại Hà Nội, 1997, 911 trang.

Người dân VN đói nghèo, bệnh tật, bị chà đạp nhân phẩm… dưới chế độ cộng sản

Sự tàn bạo của chế độ cộng sản Nga và Đông Âu chấm dứt vào năm 1990 cuối thể kỷ 19, nhưng hệ lụy và tàn dư của nó vẫn còn được “nuôi dưỡng” kéo dài ở bốn nước: Trung Cộng, Bắc Triều Tiên, Cu Ba và Việt Nam. Tuy nhiên, mới đây, đất nước Cu Ba đang dự thảo Hiến Pháp sẽ bỏ chế độ độc tài cộng sản.

Dưới chế độ cộng sản, quê hương dân tộc VN đang trải qua những giờ phút đau thương chưa từng có:
Về mặt thể chất: đại đa số, nếu không nói là tất cả dân chúng đều phải ăn uống thực phẩm nhiễm độc hóa chất, thực phẩm “giả”, thêm vào đó là nạn ô nhiễm môi sinh, nhất là nhiễm độc nguồn nước do các nhà máy thải ra; tất cả các chất độc đó đều tác động trực tiếp lên sức khỏe người dân trong hiện tại (bệnh tật lan tràn) và giống nòi Việt Nam trong tương lai (vô sinh hoặc dị tật bẩm sinh). Chúng ta có thể làm gì để thoát khỏi tai họa này?

Về mặt tinh thần: hầu hết người dân Việt Nam trong nước đều phải hít thở bầu khí tinh thần bị ô nhiễm trầm trọng, phải nghe tuyên truyền những điều dối trá và phải chịu đựng sự đối xử bất công, bằng trấn áp và bạo lực trong một thời gian quá dài. Tất cả những điều đó làm người ta sợ hãi và dần dần mất ý thức phản kháng, dẫn đến vô cảm. Bao giờ thì người dân Việt Nam mới thoát khỏi nỗi sợ hãi để có thể sống đúng với nhân phẩm của mình?

Về mặt xã hội: Tình trạng bất công và tham nhũng tràn lan khắp nơi, đạo đức xuống cấp trong mọi lãnh vực, quyền con người bị xâm phạm nghiêm trọng, ngay cả quyền sống và quyền được bảo vệ an toàn về thân thể. Lúc nào thì người Việt Nam mới hưởng được tự do và được sống an lành trên chính quê hương của mình?

Đó là chưa kể đến hiểm họa ngoại xâm đã và đang hàng ngày đe dọa dân tộc Việt Nam. Không biết dân tộc Việt Nam có giành được tự do, dân chủ và các quyền cơ bản của con người trước khi bị mất nước một lần nữa hay không. Đó là câu hỏi mà bất cứ người Công Giáo Việt Nam yêu nước và yêu mến Thiên Chúa nào cũng bận tâm. Nhưng rất nhiều người trong chúng ta không biết phải làm gì để góp phần vào việc cứu nguy tổ quốc, cứu nguy dân tộc. Đức tin dạy chúng ta rằng khi phải đối diện với một sự dữ vượt sức mình, có nghĩa là dù chúng ta đã nỗ lực hết sức để vượt thoát nhưng vẫn không được, thì chúng ta vẫn còn một thứ vũ khí lợi hại để chiến thắng sự dữ, đó là cầu nguyện.

Thắp nến cầu nguyện cho quê hương Việt Nam

Những người mang dòng máu Việt luôn hướng về quê hương đất tổ. Khắp nơi ở hải ngoại đã phát động chiến dịch “cầu nguyện cho quê hương Việt Nam sớm thoát ách cộng sản vô thần”. Tại các nhà thờ có đông người Việt thuộc Giáo phận Orange, sau Thánh lễ, các linh mục chủ tế đều kêu gọi giáo dân cầu nguyện “dâng đất nước Việt Nam cho Trái Tim Mẹ”. Lời nguyện cầu tha thiết “Mẹ ơi, đoái thương xem nước Việt Nam…” được cộng đoàn cất lên sau mỗi Thánh lễ, không chỉ là lời ca, tiếng hát mà còn là “hiệp thông với đồng bào tại quê nhà, đặc biệt là những người công giáo Việt Nam tranh đấu cho nhân quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ đang bị nhà cầm quyền dã man… đàn áp”. Là “yểm trợ tinh thần, cũng như nói lên sự quan tâm và đoàn kết của người Việt hải ngoại cùng đồng bào ruột thịt chúng ta còn lầm than ở trong nước” như Lời kêu gọi “Đêm thắp nến cầu nguyện cho quê hương Việt Nam” của Cộng đồng Công giáo Việt Nam tại Giáo phận Orange, Liên đoàn Công giáo Việt Nam Miền Tây Nam Hoa Kỳ, Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ.

Dâng Việt Nam cho Trái Tim Mẹ

Đất bước Ba Lan, Nga và các nước khối Đông Âu đã thoát chế độ cộng sản, đất nước tìm được hòa bình, công lý được ngự trị chỉ đơn thuần bằng sự đoàn kết, kiên trì, nhẫn nại bằng lời kinh Mân côi với niềm xác tín “dâng đất nước cho Trái Tim Mẹ” và “Trái Tim Mẹ sẽ thắng”.

Với niềm xác tín ấy, tại Sài Gòn, suốt một năm nay, một linh mục Dòng Chúa Cứu Thế đã quy tụ nhiều bà con giáo dân – đủ mọi lứa tuổi, kể cả lương dân – sum họp với nhau vào các buổi tối trong tuần, mỗi buổi tại mỗi gia đình dâng lời kinh cầu nguyện khẩn nài “xin Mẹ cứu chúng con thoát nạn Cộng Sản vô thần, để mọi người được sống trong tự do, hòa bình, ngõ hầu Nước Chúa được mở rộng khắp nơi.”

Một nhóm các bạn trẻ ở giáo xứ Ba Chuông, Giáo phận Sài Gòn, cũng hiệp ý cầu nguyện cho quê hương VN trước tượng đài Đức Mẹ sau mỗi buổi sinh hoạt. Cha linh hướng của nhóm phân bổ chuỗi Mân côi cho các thành viên, nguyện cầu với ý nguyện “Dâng Việt Nam cho Trái Tim Mẹ”. Ngài cũng luôn nhắc nhở các thành viên siêng năng lần hạt Mân Côi, có thể lần hạt trên đường đi làm, hoặc bất cứ lúc nào có thời gian rảnh…

Tại giáo phận Xuân Lộc, giáo xứ Thọ Hòa, Linh mục Chánh xứ Giuse Nguyễn Duy Tân mời gọi bà con giáo dân và các em thiếu nhi dâng lời kinh Mân Côi cầu nguyện cho quê hương dân tộc VN sớm thoát khỏi thể chế độc tài cộng sản.

Cùng với các ý nguyện trên, tại Giáo phận Vinh, giáo xứ Mỹ Khánh, Linh mục Chánh xứ Antôn Đặng Hữu Nam cũng phát động giờ kinh Mân Côi cầu nguyện cho quê hương dân tộc VN thoát khỏi cảnh lầm than.

Trong Tông Huấn Niềm Vui Tin Mừng, Đức Thánh Cha Phanxicô nhấn mạnh lòng đạo bình dân – lần hạt Mân Côi – có vị trí quan trọng trong việc xây dựng Hội Thánh và sứ mạng truyền giáo là đem “Tin Mừng cho người bị bỏ rơi hơn cả, và vọng lại tiếng nói của dân oan, của người bị bất công, những người không có tiếng nói”.

Xin hãy “Dâng Việt Nam cho Trái Tim Mẹ”, chắc chắn “Trái Tim Mẹ sẽ thắng”!

Pv.GNsP

Nguồn tham khảo và trích dẫn:
1. Tông Huấn Niềm Vui Tin Mừng
2. Phong trào lần chuỗi Mân côi online vì Công lý và Hòa bình cho quê hương VN (Tin Mừng Cho Người Nghèo)
3. Mẹ ơi, đoái thương xem nước Việt Nam (Lm. Vĩnh Sang, DCCT)
4. Các tín hữu Công giáo Nga suy tư về sự kiện kỉ niệm 100 năm cuộc cách mạng đẫm máu của Lenin (Minh Tuệ chuyển ngữ)
5. Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolo II và sự sụp đổ của chế độ cộng sản (Lm. Chân Tín, DCCT)

Dân nghèo Gia Lai kiệt quệ vì ‘tín dụng đen’

Dân nghèo Gia Lai kiệt quệ vì ‘tín dụng đen’

Gia đình chị Siu H’Min kiệt quệ vì “tín dụng đen.” (Hình: Tiền Phong)

GIA LAI, Việt Nam (NV) – Những đầu mối “tín dụng đen” lợi dụng sự đói nghèo tại các làng xã vùng sâu ở Gia Lai đang “hút máu” dân nghèo bằng cách cho họ vay tiền, ứng gạo, phân bón với lãi suất cao rồi chiếm mất cả đất lẫn nhà, khiến họ đã nghèo đói lại thêm khổ cực triền miên.

Theo báo Tiền Phong, tại buôn Chai (xã Chư Drăng, huyện Krông Pa, tỉnh Gia Lai), sự nghèo đói của gia đình bà Siu H’Min (38 tuổi) xuất hiện ngay từ ngoài sân với cảnh cả sáu đứa con đang phải chia nhau một ổ bánh mì.

Bên trong cũng không có thứ gì giá trị, ngoài hai cái xoong và chiếc xe máy cũ trị giá khoảng 1 triệu đồng (hơn $43) do một đầu mối “tín dụng đen” ở cùng địa phương là bà M.C. cho mượn tiền mua, chồng bà H’Min phải làm thuê trả nợ.

Mỗi lần con cái đau ốm, hay gia đình hết gạo, bà H’Min lại tìm đến nhà bà M.C. để ứng tiền. “Mình ứng 300,000 đồng, sau này đến vụ, đúng ngày bà M.C. sẽ đến lấy ba bao khoai mì khô cỡ lớn mang xe đến chở về nhà,” bà H’Min nói.

Nhìn những đứa con khóc vì đói, bà H’Min nóng ruột nói: “Tối rồi. Anh cần gì thì hỏi nhanh đi để mình còn đi ứng gạo về nấu cơm. Mình ứng M.C. năm bao rồi, nếu tới năm 2019 mà không trả được sẽ thành 10 bao. Lo lắm.”

“Tín dụng đen” giăng mắc, vây bọc người nghèo. (Hình: Tiền Phong)

Tương tự, em gái của bà H’Min là bà Siu H’Len (30 tuổi, ở buôn Chai) vừa lấy chồng cũng phải vay của bà M.C. 60 triệu đồng (hơn $2,575), nguy cơ không thể trả nổi. Bà M.C. cảnh báo nếu đến năm 2019, bà Siu H’Len không trả được khoản nợ trên thì cả hai sào đất thổ cư và sáu sào đất rẫy của gia đình Siu H’len sẽ bị ‘thu hồi.’”

Ở cùng buôn, chị Ksor H’Máo (23 tuổi) là lao động chính trong gia đình có 11 người, chia sẻ: “Mỗi lần hết gạo đều qua nhà M.V. cũng là người cùng xã vay tiền ‘bán mì non,’ mỗi bao gạo bị tính 700,000 đồng, trong khi nếu mua tiền mặt chỉ có 450,000 đồng. Nếu như được ứng 1 triệu đồng sẽ phải trả 10 công làm. Trong khi mỗi công làm thời điểm này được trả 200,000 đồng.”

“Biết là mình bị ép, nhưng lúc người nhà bị đau ốm thì cũng phải cắn răng mà vay. Hiện tại để trang trải cuộc sống, sau khi đi làm về, chồng em ra sông Ba bắt cá để kiếm thêm thức ăn cho gia đình. Không có tiền mua thịt lợn về cho gia đình ăn đâu. Toàn bộ tài sản của 11 người nhà em bây giờ chỉ có 200,000 đồng, chính là khoản tiền em vừa đi vay,” chị H’Máo nói.

Ngày 18 Tháng Tám, 2018, nói với báo Tiền Phong, ông Rơ Ô Loan, trưởng thôn buôn Chai, cho biết: “Trong buôn có 204 nhà dân thì 190 nhà đã sa vào bẫy ‘cung ứng’ từ năm đầu mối ‘tín dụng đen.’ Trong đó, đầu mối lớn nhất là bà L.Th đã hoạt động gần 20 năm.”

Theo ông Rơ Ô Loan, mới đây, có gia đình anh Ksor Plông phải nuôi sáu miệng ăn, do túng thiếu nên vay 20 triệu đồng với lãi suất cao, vì không có khả năng trả nên bà L.Th. đã lấy 1 hécta đất. Sau đó xã gọi bà L.Th. lên nói chuyện, nhắc nhở nhưng chẳng làm gì được. (Tr.N)

Chừng nào khủng hoảng VN trở nên “toàn diện”?

Chừng nào khủng hoảng VN trở nên “toàn diện”?

FB Trương Nhân Tuấn

19-8-2018

Nhà nước CSVN cạn kiệt ngân sách, điều này ai cũng thấy.

Thông lệ VN là ngân sách dành cho các bộ ngành, nhứt là công an và quân đội, vốn thuộc về “bí mật nhà nước”. Con số công bố bề ngoài “thấy vậy mà không phải vậy”. Một số các bộ như quốc phòng, công an… ngoài ngân sách cố định của nhà nước (trên 20% GDP), còn có “bộ máy” kinh tài riêng, hoạt động song song với các xí nghiệp, tập đoàn quốc doanh, nhằm gây “quĩ riêng” cho các bộ. Vụ sân golf ở sân bay Tân Sơn Nhứt, hay các đại xí nghiệp như Viettel, vốn là các “cơ quan kinh tài” của quân đội. Sân Golf Tân Sơn Nhứt thuộc tài sản “quĩ đất” riêng của quân đội. Trên địa bàn cả nước, “quĩ đất” của quân đội cực kỳ lớn, hầu hết ở các vị trí “đắc địa” hoặc các khu vực “đất vàng”. Đây là “di sản” từ thời kỳ “quân quản” sau 1975.

Phe công an kinh doanh cũng không kém. Bộ này chia ra thành nhiều “cục”, hoạt động độc lập với nhau. Các lãnh vực ăn chơi, du lịch, khách sạn, phòng trà, đĩ điếm… thuộc độc quyền của công an. Vụ cờ bạc trên mạng thực ra cũng là một hình thức kinh tài gây quĩ cho bộ. Vụ này lý ra không bị “khui”, nếu không có vụ tiền lời chạy vào túi cá nhân nhiều hơn vào “quĩ”. Các hoạt động kinh tài của bộ công an, cũng là “di sản” từ thời “đổi mới” từ 1985 về sau.

Vì vậy họ chi thu ngân sách ra sao, họ mua cái gì, bằng nguồn tiền nào không ai biết. Các tướng lãnh cấp cao, ngoài lương còn có “bỗng”, đến từ các quĩ riêng.

Sau khi gia nhập WTO, cũng như sau khi ký kết được các kết ước về kinh tế song phương hay đa phương, VN bị sức ép ngày một nặng của các chủ nợ như Ngân hàng thế giới (WB), Quĩ tiền tệ quốc tế (IMF) và của các nền “kinh tế thị trường”… Các định chế quốc tế cũng như các quốc gia này buộc VN phải tuân thủ “luật chơi” của “kinh tế thị trường”. Vì vậy một số xí nghiệp quốc doanh được giải tư. Tình trạng này cũng tương tự cho các xí nghiệp thuộc quyền quản trị của quân đội và công an.

Vài năm gần đây số thu về dầu khí của VN giảm sút, một mặt do giá dầu thế giới giảm, mặt khác do các mỏ lớn đã đi vào giai đoạn cạn kiệt.

Lại thêm “chiến tranh thương mại” giữa Mỹ và TQ. Hệ quả là bên nào thắng thì VN cũng là “nạn nhân”. Vì vậy nhà nước CSVN phải tính chuyện “giữ đảng từ xa” bằng phương cách cổ điển “tăng thu giảm chi”. Hệ quả ta thấy thuế và phí tăng “đột phát”. Già thành năng lượng của VN cao nhứt thế giới, tính trên mức trung bình thu đầu người. Sau đó “thắt lưng buộc bụng”. Ngân sách dành cho các bộ sụt giảm, việc này đưa tới việc “tinh giảm nhân sự” ở các bộ.

Nổi cộm là việc “tinh gọn” bộ công an. Theo một thống kê gần đây nhân sự bộ này gồm khoảng 600 ngàn người, chiếm 12% ngân sách nhà nước. Ta chưa biết được sau khi “tinh gọn” bộ máy công an sẽ còn được bao nhiêu người?

Ta cũng thấy các kế hoạch “thí điểm” nhằm sáp nhập hai bộ máy “đảng” và “nhà nước” lại với nhau làm một ở một số huyện, tỉnh.

Nhưng việc “chạy đua” với thời gian xem chừng đảng CSVN không đủ sức. Hôm tuần rồi cụ Tổng rầu rĩ nói (ở Đại hội Ngoại giao VN) rằng thế giới có nhiều biến chuyển không lường trước được. Thật vậy, cuộc chiến tranh thương mại giữa Mỹ và TQ, kết quả phần nhiều nghiêng về Mỹ.

Nhiều người tiên đoán lạc quan rằng do “chiến tranh thương mại”, các xí nghiệp nước ngoài đầu tư vào TQ như Đài loan, Nam Hàn, các nước Châu Âu, Mỹ… sẽ rút máy móc khỏi TQ để chuyển qua VN. Suy luận này hoàn toàn không có căn cứ. VN là mô hình của TQ thu nhỏ. TQ ăn gian với các nền “kinh tế thị trường” ra sao thì VN cũng ăn gian bằng một cách như vậy, với tỉ lệ cao hơn. TQ bị Mỹ trừng phạt vì ăn gian thì VN trước sau gĩ cũng bị trừng phạt. Người ta hy vọng rằng VN “không đáng kể”, Mỹ có thể bỏ qua. Tài phiệt quốc tế họ không mù quáng rút từ TQ sang VN để bị “lãnh búa” lần thứ hai.

Mặt khác là đe dọa khủng hoảng tiền tệ, đưa đến khủng hoảng toàn diện, đã và đang xảy ra ở Thổ. Các nước đang phát triển khu vực Đông Nam Á (gồm cả VN) đều bị đe dọa.

Vì vậy nhà nước CSVN cấp tốc “thắt lưng”. Các việc như nhà nước không xuất ngân khoản cho truyền thông để mua tác quyền truyền hình đá banh ở các giải quốc tế, hoặc cho đại học “tự lo”, là các dấu hiệu khẩn cấp về “bịnh trạng” ngân sách quốc gia.

Vụ ông Vũ Đức Đam mới đây nói về “tự trị đại học”. Nếu ta xem kỹ thì không hề có vấn đề “tự trị” ở các việc soạn thảo chương trình giảng dạy hay các việc tuyển sinh. Tự trị ở đây có nghĩa từ nay đại học tự thu học phí, nhà nước không cấp ngân sách nữa. Nhưng vấn đề là các tổ chức đảng vẫn không giải tán ở nội bộ các trường đại học.

Các vụ xử án gần đây, các nhà hoạt động nhân quyền bị các bản án nặng nề. Thực chất nhà nước CSVN muốn xử thật nặng để “cảnh cáo”. Bởi vì trong tương lai rất gần VN có thể sẽ bị nhiều khủng hoảng cùng lúc.

Về kinh tài, do việc lây lan từ Thổ.

Ngoài ra kinh tế VN lệ thuộc rất lớn vào xuất khẩu, mà việc này tùy thuộc phần lớn vào các xí nghiệp nước ngoài. Khủng hoảng gây ra từ cuộc “chiến tranh thương mại” giữa Mỹ và TQ sắp tới có thể sẽ gia tăng cường độ. Các xí nghiệp TQ có thể “di tản” sang VN để tránh nạn. Lúc đó VN lọt vào tầm nhắm của Mỹ.

Một số các bài viết cấp lãnh đạo VN đã công bố, nội dung so sánh Mỹ và LX trước khi sụp đổ. Các tác giả này tiên đoán Mỹ sẽ đi vào vết xe đổ của LX. Dĩ nhiên các bài viết đại loại như vậy chỉ nhằm “lên tinh thần” các đảng viên đang trong tình trạng hoảng loạn.

Việc này cho ta thấy trong nội bộ đảng CSVN hiện hữu một số không nhỏ thân TQ và Nga, xem Mỹ là “kẻ thù chiến lược”. Vấn đề là LX sụp đổ vì chạy đua quốc phòng. Trong khi Mỹ gia tăng ngân sách quốc phòng là để thúc đẩy kỹ nghệ chiến tranh của Mỹ. Tài phiệt Mỹ có nhiều phe, như phe quốc phòng (Boeing, Lokhed Martin, Northop Grumman…) , phe dầu khí (Rockefeler…), phe “tin học” (Google, MicroSoft, Sysco System…). Mỗi lúc, thấy cần thiết, thì chính sách nhà nước sẽ nghiêng về một phe để củng cố thế lực và giữ quân bình cho các phía. Mục đích là để thúc đẩy “phát triển” kinh tế.

Dầu thế nào ta cũng phải thấy rằng sắp tới VN có thể sẽ lâm vào nhiều cuộc khủng hoảng đến đồng loạt, như khủng hoảng tài chánh, khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng do đe dọa nợ quốc dân (nợ công). Các khủng hoảng này đưa tới VN “vỡ nợ”, nhưng việc này không hề làm cho đảng CSVN sụp đổ. Ngoại trừ phe chống đối ở VN có chuẩn bị, thấy được thời cơ trước mắt.

Tù nhân lương tâm Trần Thị Nga bị doạ đánh và giết

2018-08-18
Nhà hoạt động nhân quyền Trần Thị Nga (giữa) tại phiên tòa phúc thẩm ở tỉnh Hà Nam hôm 22/12/2017

Nhà hoạt động nhân quyền Trần Thị Nga (giữa) tại phiên tòa phúc thẩm ở tỉnh Hà Nam hôm 22/12/2017

AFP

Vào sáng ngày 18/8, tù nhân lương tâm Trần Thị Nga từ trại giam Gia Trung ở tỉnh Gia Lai, đã gọi điện về cho gia đình và cho biết chị đang bị doạ đánh, thậm chí doạ giết chết trong tù. Người phối ngẫu của chị Trần Thị Nga là ông Phan Văn Phong cho đài Á Châu Tự Do biết tin này vào chiều cùng ngày.

Sáng nay Nga gọi điện về nói đợt này chúng nó đánh nhiều lắm và chúng còn doạ giết. Nga chỉ nói vội được thế thôi vì nói nhiều nó cắt”, ông Phan Văn Phong cho biết.

Theo ông Phong, chị Nga được phép gọi điện về nhà mỗi tháng một lần, mỗi lần 5 phút. Vì vậy chị không thể nói nhiều thông tin cụ thể với gia đình.

Ông Phong cho biết vào khoảng cuối tháng 7, chị Trần Thị Nga gọi điện báo cho gia đình biết trại giam sắp xếp cho chị ở chung với một phạm nhân khác là Hải hay còn gọi là Hải Hô.

Cựu tù nhân lương tâm Bùi Hằng, người đã từng bị giam giữ ở trại giam Gia Trung cho biết phạm nhân Hải Hô là người đã từng đe doạ bà ở trại giam Gia Trung. Bà Bùi Hằng nói với Đài Á Châu Tự Do: “Tôi biết tên và mặt của phạm nhân mà trại đang sắp xếp giam giữ chung với chị Nga. Đó là Nguyễn Thị Hải hay còn gọi là Hải Hô, là một phụ nữ rất đầu gấu. Chính trại đã sắp xếp cô ta ở với tôi. Thời gian đầu cô ta tỏ ra than thiện và nói với tôi nhiều bí mật nhưng một thời gian sau cô ta không lôi được thông tin gì từ tôi vì tôi rất cảnh giác, thì cô ta trở mặt. Cô ta lần lượt doạ đánh, doạ giết tôi

Tất cả những việc này phải có cán bộ sắp xếp và bật đèn xanh chứ không phải tù nhân tự có những hành động đó. Khi sắp chúng tôi ở với ai có nghĩa là giám thị và quản giáo đã làm những điều này. – Bùi Hằng

Bà Bùi Hằng cho biết những hành động doạ đánh, giết và truy bức từ những phạm nhân khác đã khiến bà phải tuyệt thực để phản đối. Bà Hằng nói: “Khi tôi ở đó họ cũng cho phạm nhân doạ đầu độc tôi bằng xianua, doạ đánh, giết tôi trước mặt quản giáo, và còn rất nhiều việc khác khiến tôi phải đập đầu và tuyệt thực suốt hai tháng trời. Gia đình ở bên ngoài không được thông tin, hình ảnh gì từ tôi. Trong giai đoạn đó họ cũng cắt cả điện thoại. Tôi đã phải đi cấp cứu vì đứng không vững mà gia đình cũng không biết

Theo bà Bùi Hằng, những hành động tấn công, doạ đánh, doạ giết của những phạm nhân khác nhắm vào các tù chính trị ở trại Gia Trung chắc chắn phải có sự đồng ý của quản lý trại giam. Bà nói : “Tất cả những việc này phải có cán bộ sắp xếp và bật đèn xanh chứ không phải tù nhân tự có những hành động đó. Khi sắp chúng tôi ở với ai có nghĩa là giám thị và quản giáo đã làm những điều này”

Đài Á Châu Tự Do đã tìm cách liên lạc với ban quản lý trại giam Gia Trung để tìm hiểu sự việc nhưng các cuộc gọi đều không có người trả lời.

Tù chính trị Trần Thị Nga là người bị kết án 9 năm tù vào ngày 25/7/2017 vì tội “Tuyên truyền chống nhà nước” theo điều 88 Bộ Luật Hình sự Việt Nam năm 1999.

Việc tù chính trị bị sắp xếp ở chung với các tù hình sự khác và bị đe doạ, bị đánh đập là điều không phải mới.

Chị Trần Thị Nga và con trai
Chị Trần Thị Nga và con trai Courtesy FB Tran Thi Nga

Tù nhân lương tâm, blogger Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, người đang thụ án tù 10 năm vì tội theo điều 88 Bộ Luật Hình sự, mới đây cũng phải tuyệt thực nhiều tuần để phản đối những hành xử tại trại giam đối với chị. Bà Nguyễn Thị Tuyết Lan, thân mẫu của blogger Mẹ Nấm cho biết blogger này đã bị ngược đãi, khủng bố, đe doạ đến mạng sống ở trại giam số 5, huyện Yên Định, tỉnh Thanh Hoá.

Cuộc tuyệt thực của blogger Mẹ Nấm bắt đầu từ ngày 6/7 và chỉ kết thúc vào ngày 23/7 sau khi đại diện đại sứ quán Hoa Kỳ đến trại giam thăm chị.

Cựu tù nhân lương tâm Bùi Hằng cho biết, trường hợp tương tự cũng xảy ra với bà vào tháng 10/2016 khi đại diện Đại sứ quán Mỹ vào thăm bà ở trại giam Gia Trung. Bà cho biết sau chuyến thăm, trại giam mới đáp ứng phần nào yêu cầu của bà và những ngược đãi, đe doạ đối với bà giảm hẳn.

Bà Bùi Hằng bị kết án 3 năm tù vì tội “gây mất trật tự công cộng” hồi năm 2014. Bà kết thúc án tù vào tháng 2/2017.

Bà Bùi Hằng cho biết, sau khi nghe nhưng thông tin đáng lo ngại về chị Trần Thị Nga, bà sẽ chuẩn bị những thông tin đầy đủ về các phạm nhân mà trại giam Gia Trung sắp xếp giam chung với tù chính trị để công khai cho mọi người biết.

Ông Phan Văn Phong cho biết, ông cũng sẽ chuẩn bị viết đơn gửi lên các cơ quan có thẩm quyền về tình hình của chị Trần Thị Nga ở trong tù.

CẦN LÊN ÁN NHỮNG HÀNH ĐỘNG BẤT NHÂN CỦA CHÍNH QUYỀN

Đỗ Ngà

Như ta biết, chính quyền CS là một chính quyền dựng nên lực lượng công an đông đảo để bảo vệ Đảng chứ không để bảo vệ luật pháp. Luật pháp nó như là cái khung nếu ai cũng nằm trong đó thì đều tuân thủ luật chơi chung, trường hợp ấy ta gọi nhà nước đó thượng tôn pháp luật.

Ở các nước tự do, các đảng phái chính trị được thành lập và hoạt động dựa trên pháp luật, nói nôm na là đảng phải đứng dưới luật. Nhưng ở Việt Nam thì hoàn toàn khác, đảng ở trên luật. Cho nên ai cũng bị luật pháp trừng trị nhưng ĐCS thì không. Có ai tìm ra điều luật nào từ hiến pháp cho đến luật pháp mà quy định về hoạt động của ĐCS không? Không. Chỉ có luật được soạn theo nghị quyết đảng chứ nghị quyết đảng không hề chịu khống chế của luật pháp. Điều này ví như ĐCS đứng ngoài cái chuồng luật pháp, nhân dân bị nhốt trong cái chuồng ấy. Tương tự chủ trang trại và đàn gà công nhiệp bị nhốt chuồng, đảng muốn bắt ai mần thịt thì bắt mà không cần phải xét đến việc đúng sai của luật pháp hay hiến pháp.

Trong chuồng gà công nghiệp 90 triệu con ngoan ngoãn thì bất chợt có một số con không hiền thế. Nó muốn dẫn đàn gà thoát khỏi cái trại ấy để đến nơi tự do nhằm cứu đàn gà khỏi bị vặt lông hoặc bị mần thịt. ĐCS tất nhiên rất cay cú về những con người này, nó sẽ bất chấp luật pháp bắt nhốt và hành hạ những người đó cho thỏa sự hận thù.

Nhà tù CS là nơi hà khắc và bẩn thỉu. Đối với những quốc gia khác, dù là tù nhân thì chính quyền vẫn xem họ là con người. Nhưng ở Việt Nam thì tù nhân không có phước như vậy. Với bản chất tham lam và xem nhân dân như nguồn lợi khai thác, thì chắc chắn tù nhân bị xem như là những con vật. Sau bức tường cách li của nhà tù thì họ chẳng dại gì tôn trọng tù nhân cả. Nhân dân là con mồi thì tù nhân cũng là con mồi để họ trục lợi.

Ở các nước văn minh, những người làm chính trị có ý kiến ngược với đảng cầm quyền, đơn giản họ là các đảng viên của đảng đối lập. Họ vẫn được bầu vào nghị viện và tham gia vào công việc nhà nước. Nhưng ở Việt Nam, những người đó lại bị nhốt tù. Muốn tốt cho đất nước là tội, không phải tội thường mà là trọng tội. Chính quyền xem những người tù chính trị là nguy hiểm hơn tội buôn người, tội buôn bán ma tuý, cướp của giết người. Ghê chưa? Vì sao CS lại xem những con người trói gà không chặt ấy, với tâm thiện không hề hại ai ấy lại là “những kẻ nguy hiểm”? Bởi đơn giản, những tội phạm kia gây hại cho dân, còn tội phạm chính trị nguy hiểm cho Đảng. Mà ĐCS xem chính nó còn quan trọng hơn đất nước, hơn nhân dân nên việc có hại cho dân cứ kệ nó, tập trung bảo vệ đảng.

Với tù nhân chính trị, CS cho thực hiện những cuộc trả thù đê tiện sau bức tường kín. Năm 2014 Huỳnh Anh Trí – một tù nhân lương tâm được chính quyền CS trả về gia đình trong tình trạng bị nhiễm HIV giai đoạn cuối. Khi bị bắt 14 năm trước đó, Huỳnh Anh Trí là một con người khỏe mạnh. Trong thời gian thụ án, anh bị nhốt chung với tù nhân nhiễm HIV, rồi họ hớt tóc cho anh bằng dao cạo chung với bệnh nhân HIV. Đòn thù man rợ nhằm vào những người mà chính quyền đang căm thù. Thật sự CS còn hơn loài súc vật.

Hiện nay các tù nhân chính trị như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh hay Trần Thị Nga vv.. đều chịu sự trả thù thâm độc như thế. Sau các bức tường kín, họ chẳng biết kêu cứu ai. Biện pháp cuối cùng, họ đã dùng sinh mạng chính mình để đòi hỏi chính quyền tôn trong họ, họ phải tuyệt thực. Chính họ, được các tổ chức quốc tế quan tâm nên tình hình sức khoẻ của họ sẽ tạo áp lực cho CS. Chứ nếu tội phạm khác mà tuyệt thực thì chết chứ CS chẳng việc gì phải chùn tay cả.

Chúng ta, cùng là con người với nhau hãy chung tay lên án nhà tù CS. Thế kỷ 21 rồi, thế lực độc tài rụng gần hết nhường lại cho văn minh tiến bộ. Bất hạnh thay cho Việt Nam, còn đang chìm trong độc tài CS – một loại độc tài bất nhân nhất lịch sử loài người. Muốn thay đổi đất nước, phải bắt đầu từ việc nhỏ nhất. Phải biết phản đối những việc làm bất nhân, những việc làm hại nước, những việc làm phản dân của ĐCS. Nếu sợ không dám đánh thẳng vào tập thể ĐCS và thể chế chính trị của nó thì hãy chung tay lên án cái ác. Và cũng phải đến lúc, xuống đường đòi hỏi chính quyền phải biết tôn trọng nhân dân, phải biết tôn trong quyền con người. Để chúng ta, người dân được sống như những con người thực sự.

LÝ LUẬN KIỂU AN NINH VIỆT NAM

Hoa Kim Ngo and Trần Bang shared a post.
Image may contain: one or more people and closeup

Pham Doan TrangFollow

LÝ LUẬN KIỂU AN NINH VIỆT NAM

Đây là những lý luận rất điển hình của công an Việt Nam nói chung và ngành an ninh nói riêng. Tôi đưa lên để các bạn nhận ra rằng: Không cần phải là người học luật, biết luật, chỉ cần có cảm nhận tối thiểu về công lý, với lương tri của một con người bình thường, chúng ta sẽ thấy lực lượng kiêu binh bảo vệ đảng Cộng sản sai phạm, tăm tối và đang phè phỡn trong thứ quyền lực được đảng bảo kê như thế nào. Không có lý gì chúng ta phải cúi đầu trước những kẻ như thế.

Tình huống 1: Sau khi đã sầm sập xông vào quán, quay phim từng người, chặn cửa bắt tất cả khán giả về đồn kiểm tra giấy tờ và đánh đập tàn bạo những người phản đối.

– Mời về làm việc thì không chịu, cứ thích gây rối để phải cưỡng chế. 
– Công an các anh vú to thật đấy nhỉ. Cả vú lấp miệng em. Người ta đang xem ca nhạc phòng trà, các anh vào phá, đánh, bắt người ta về đây rồi bảo người ta gây rối. Thế gọi là vú to, hay là không vú – tức là vu khống đấy. Vú to hay vu khống, các anh thích được gọi là gì hơn? 
– Chị có biết các bài hát được biểu diễn toàn là bài không được cấp phép không?
– Tôi không có danh sách các bài bị cấm, nhưng cứ cho là chúng tôi hát bài bị cấm thì các anh có thể xông vào phá và đánh chúng tôi như thế à? 
– Các anh chị là một thế giới riêng rồi, đối lập với chúng tôi. Tất nhiên là chúng tôi không thể để yên cho các anh chị được. 
– Thế giới riêng nào? Khi các anh hát nhạc đỏ, chúng tôi có phá các anh không?

Tình huống 2: Sau khi đã lục soát đồ đạc và lấy được một tờ giấy giống như là danh sách khách mời dự show ca nhạc.

– Danh sách này là thế nào?
– (Cười xoà) Các anh hỏi làm gì? Chuyện này có quan trọng không?
– Quan trọng. Danh sách này là cái gì?
– Sao lại quan trọng?
– Quan trọng chứ. Đây là buổi biểu diễn không được cấp phép. 
– Quan trọng với các anh chứ đâu quan trọng với tôi. Các anh hỏi làm gì?
– Hỏi để làm rõ, xử lý. 
– À thế à? A, để xử lý thì ngu gì tôi trả lời. (Thực ra tôi định nói thế này cơ: “Tưởng hỏi làm gì chứ hỏi để xử lý thì ngu đéo đâu mà trả lời, ơ kìa!”, nhưng kiềm chế vì rất dễ cười ầm lên). 
– (Dằn giọng) Tao hỏi, danh sách này là thế nào? Ai tổ chức?
– Anh hỏi làm gì?
– Tao có quyền hỏi. 
– Vậy mày hỏi lại đi. 
– Danh sách này là thế nào?
– Hỏi lại. 
– Danh sách này là thế nào?
– Cứ hỏi thêm 1000 lần nữa đi. Hỏi tới sáng đi vì mày có quyền hỏi mà. 
– …

Tình huống 3: Không moi được thông tin gì về người tổ chức sự kiện và khách tham dự.

– Tôi thấy chị hèn thế. Làm rồi không dám nhận. Nhục. 
– Tôi lại thấy cướp mà lại gọi tránh đi là tạm giữ mới là hèn. 
– Này chị bỏ cái giọng ấy đi nhé. Ai cướp của chị?
– Tiền này của tôi, đồ của tôi, các anh lấy mất thì gọi là gì? 
– Tiền này từ đâu ra? 
– Hay nhỉ. Tôi chưa thấy cướp nào lại hỏi nạn nhân “tiền này từ đâu ra” bao giờ. 
– Cứ làm rõ nguồn gốc đi rồi tôi trả chị. Tiền bán vé phải không? Hay là tiền này có nguồn gốc xấu nên không dám làm rõ?
– Sao cướp lại bắt nạn nhân làm rõ nguồn gốc tiền? Tôi còn chưa bắt các anh giải thích lý do bắt người thì thôi chứ. 
– Chị nói tiền của chị phải không? Chị chứng minh đi, giải thích nguồn gốc nó đi rồi chúng tôi trả. 
– Tôi giải thích rồi các anh không trả thì sao? Lấy gì bảo đảm các anh trả? Ai là người có quyền diễn giải nguồn gốc số tiền này là xấu hay tốt? Mà tại sao tôi lại phải trả lời cướp?
– Cướp? Tao cướp đéo gì ba cái đồng bạc rách của mày. 
– Đến bạc rách còn cướp nữa là bạc lành. 
– …

***

Ở đây, chỉ với tư duy logic thông thường, hẳn bạn cũng có thể thấy công an rất đuối lý, và cách đặt câu hỏi của họ bộc lộ rõ sự kém cỏi của phương pháp “điều tra” mà công an áp dụng bấy lâu nay: Thuần tuý dựa trên sự đe dọa, ép cung, mớm cung, và trò khiêu khích rất rẻ tiền.

Đó là bởi vì phương pháp luận hay là triết lý làm việc của công an Việt Nam đã sai ngay từ đầu: Họ và thứ luật pháp của họ không bảo vệ tự do của người dân hay là nhân quyền, mà chỉ là công cụ để bảo vệ một thể chế độc tài. Từ đó mới có chuyện họ đòi hỏi người dân chỉ được hát những ca khúc được cấp phép (vậy giả sử tôi hát nhạc Beatles hay ABBA thì có phải là phi pháp không?), phá bằng được một đêm nhạc phòng trà, đánh đập tàn tệ người tổ chức và ca sĩ…

Dùng bạo lực một cách thoải mái như thế, đồng thời khống chế để nạn nhân không thể nào tự vệ hay ghi lại bằng chứng, đó mới là nghiệp vụ số 1 của an ninh Việt Nam.

Tất nhiên tôi phải nói rằng, nếu vào đồn mà các bạn đối đáp với công an với những lý lẽ như trên thì chắc chắn bạn sẽ… ăn đòn. Bởi lẽ công an Việt Nam từ lâu đã quen với việc làm bố dân. “Đại diện cơ quan pháp luật” là một cái gì đó to lắm, “mời” đến gặp là công dân phải bỏ hết công việc mà lon ton “lên đồn”, hỏi là phải khai báo đầy đủ, bị “đấu tranh” là phải im lặng chịu trận… chứ ai lại cãi xơi xơi thế, láo, “tao đập chết mẹ mày” ngay. “Ôn hoà” đối với công an thực chất nghĩa là ngoan ngoãn, phục tùng, bảo gì nghe nấy, tóm lại là phải sợ họ.

Và mặc dù tôi thừa nhận rằng trong những người bị tấn công đêm đó, tôi là người “hung hãn” nhất, đã đấm một quả vào một đồng chí công an (sau đó bị đồng chí ấy đấm trả vài quả vào đầu, đạp cho vài cú vào bụng, v.v.), khi vào đồn lại bất hợp tác hoàn toàn, nhưng trong thâm tâm, tôi thừa hiểu họ đánh vì quá căm ghét tôi, mà lý do căm ghét là vì tôi không sợ họ. Ôn hoà hay bạo lực, lịch sự hay thô tục, đúng hay sai, với công an xứ độc tài điều đó không quan trọng; thực chất chúng chỉ cần bạn sợ chúng. Nếu bạn nhất định không sợ, bạn có thể phải trả giá, nhưng như thế cũng có nghĩa là chúng đã thất bại vì không đạt được điều chúng muốn.

——

Ảnh chỉ có tính minh họa. Tay mình vẫn như đang chơi đàn mới sợ chứ.

Một bà ở Tây Ninh chết sau khi ‘đoàn liên ngành’ tới làm việc

Đã đến lúc người dân phải đứng lên trừng trị lũ cường quyền đã qúa lộng hành xem người dân là kẻ thù!!!

Hãy ra tay Trừng Trị bọn quan tham, tàn ác, nợ máu dân!!!
***********

Một bà ở Tây Ninh chết sau khi ‘đoàn liên ngành’ tới làm việc

TÂY NINH, Việt Nam (NV) – “Đoàn liên ngành” của xã đến kiểm tra giấy phép kinh doanh một điểm thu mua mì. Bất ngờ một người trong “đoàn liên ngành” xô chủ điểm thu mua mì ngã xuống đất, khiến bà này chết tại chỗ.

Sáng 16 Tháng Tám, 2018, ông Hoàng Ngọc Phương, chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân xã Tân Hội, huyện Tân Châu, tỉnh Tây Ninh, xác nhận với báo SGGP, ở xã vừa xảy ra vụ người dân bị tử vong sau khi “đoàn liên ngành” đến làm việc.

Tin cho hay, chiều 15 Tháng Tám, “đoàn liên ngành” của xã do ông Dương Quý Hà (phó chủ tịch xã) làm trưởng đoàn, cùng với ngành thuế, công an, đến kiểm tra giấy phép kinh doanh của bà Nguyễn Thị Bích (52 tuổi, ngụ ấp Hội Thạnh, xã Tân Hội, chuyên thu mua củ mì).

Tuy nhiên bà Bích xuất trình giấy phép kinh doanh do ông Trần Tiến Hiệp (36 tuổi, ngụ cùng xã, làm chung với bà Bích) đứng tên nên “đoàn liên ngành” đề nghị tịch thu mì, giấy phép kinh doanh và mời người liên quan về ủy ban xã làm việc.

“Trong lúc làm việc, bất ngờ một người trong ‘đoàn liên ngành’ xô bà Bích ngã xuống đất, nạn nhân tử vong tại chỗ. Nguyên nhân ban đầu gây ra cái chết của bà Bích là chấn thương sọ não, xuất huyết não, tụ máu bầm…,” báo SGGP cho hay.

“Người nhà nạn nhân phản ứng quyết liệt. Sự việc được báo cáo cho lãnh đạo xã Tân Hội và lãnh đạo xã này đã điều động thêm sáu người cùng công cụ hỗ trợ (ống tuýp sắt) đi trên ba xe gắn máy xuống hiện trường. Lúc này, người dân trong khu vực đã tụ tập khá đông, xôn xao về vụ việc. Toàn bộ thành viên trong ‘đoàn liên ngành’ ngay sau đó đã để lại phương tiện, mang theo giấy phép kinh doanh của nạn nhân và bỏ chạy,” báo này viết thêm.
Xe gắn máy của “đoàn liên ngành” xã bỏ lại ở hiện trường. (Hình: Người Lao Động)

Theo báo SGGP, ngay trong tối cùng ngày, Công An tỉnh Tây Ninh đã xuống hiện trường điều tra sự việc, thu giữ toàn bộ xe gắn máy, ống tuýp sắt của “đoàn liên ngành.” Thi thể nạn nhân hiện đã được bàn giao cho gia đình lo hậu sự.

“Đoàn liên ngành” ở Việt Nam được hiểu là khái niệm chỉ một nhóm viên chức nhà nước, gồm thành viên của các ngành khác nhau như ủy ban, thuế vụ, công an… đến kiểm tra doanh nghiệp, cơ sở kinh doanh. Và theo cách hiểu thông thường hơn thì mỗi khi bị “kiểm tra,” chủ doanh nghiệp, cơ sở đó phải “biết điều” bằng cách “bôi trơn,” “lót tay” nếu không muốn việc làm ăn của họ bị gây khó dễ, nhũng nhiễu đủ kiểu.

Nhiều blogger bình luận rằng trước đây, khi nghe đến “đoàn liên ngành” thì người ta chỉ biết đến chuyện “mất tiền,” còn nay thì “mất mạng.”

Facebook Ngọc Tuyên Đàm, người tự nhận là cháu gái của bà Bích, tường thuật: “Cô tôi phải chết tức tưởi do hành động của ông Dương Quý Hà (phó chủ tịch xã Tân Hội) và ba người khác làm ở thuế vụ, công an xã, nhân viên ủy ban xã.”

“Bốn kẻ nêu trên làm khó dễ và không cho cô tôi mua củ mì. Họ giật tờ giấy phép kinh doanh mua bán trên tay cô tôi rồi còn đòi xúc đống mì về xã. Cô tôi khóc và năn nỉ vậy mà họ còn ra tay xô cô tôi té xuống thềm xi măng gây chấn thương sọ não…,” Facebooker này viết.

Theo báo Người Lao Động, về việc tại sao phải kiểm tra, “làm căng” đối với những điểm thu mua nông sản nhỏ lẽ như vậy, một cán bộ của Ủy Ban Nhân Dân huyện Tân Châu cho rằng thời gần đây một số điểm thu mua, tiêu thụ mì, mũ cao su trộm cắp nên chính quyền mới có kế hoạch kiểm tra, chấn chỉnh.

NGUOI-VIET.COM
“Đoàn liên ngành” của xã đến kiểm tra giấy phép kinh doanh một điểm thu mua mì. Bất ngờ một người trong đoàn xô chủ điểm thu mua mì ngã xuống đất, khiến bà này chết tại chỗ.

“Các án tù càng nặng thì người dân xem đó là sự giễu cợt của chế độ”

Hòa Ái, RFA
2018-08-17   

Hai cháu nội của ông Lê Đình Lượng.

Hai cháu nội của ông Lê Đình Lượng.

 Courtesy of Facebook Nguyễn Xoan

Bản án 20 năm tù giam và 5 năm quản chế đối với nhà hoạt động dân chủ và môi trường Lê Đình Lượng khiến công luận sửng sốt. Hòa Ái ghi nhận ý kiến của giới đấu tranh dân chủ tại Việt Nam xoay quanh bản án được cho là nặng nhất đối với cáo buộc tội “lật đổ chính quyền nhân dân” trong 3 thập niên qua.

Bản án “độc ác và tàn bạo”

Mạng xã hội tại Việt Nam, vào ngày 16 tháng 8 năm 2018, tràn ngập các dòng trạng thái đầy phẫn nộ, phản đối bản án 20 năm tù giam và 5 năm quản chế đối với cựu chiến binh Lê Đình Lượng mà Tòa án tỉnh Nghệ An vừa tuyên trong cùng ngày.

Anh Chu Mạnh Sơn, một cư dân mạng, ở Nghệ An, vào tối ngày 16 tháng 8, nói với Đài Á Châu Tự Do:

“Người dân ở khu vực nhà chú Lượng cũng như những người có theo dõi phiên tòa thì họ cho rằng đây là một phiên tòa rất bất công và đó là một bản án quá tàn khốc đối với chú Lượng và người ta thật sự sốc khi thấy một bản án 20 năm dành cho chú Lượng như vậy.”

Không chỉ người dân ở địa phương của ông Lê Đình Lượng mà cộng đồng cư dân mạng chỉ trích mạnh mẽ bản án mà theo họ là bất công và phi lý khi mà những việc làm của ông xuất phát từ tấm lòng của một người lính yêu nước và cống hiến không mệt mỏi cho xã hội qua việc đấu tranh chống nạn lạm quyền của cán bộ không cấp giấy khai sinh cho những hộ sinh con thứ ba và chống lại nạn lạm thu học phí để học sinh tiểu học được đến trường đầy đủ, hay đồng hành cùng các nạn nhân khiếu kiện đòi bồi thường thỏa đáng trong thảm họa môi trường biển Formosa, xảy ra tại khu vực 4 tỉnh Bắc Trung Bộ hồi tháng 4 năm 2016.

…Đây là một phiên tòa rất bất công và đó là một bản án quá tàn khốc…
-Chu Mạnh Sơn

Cựu tù nhân lương tâm-Luật sư Lê Quốc Quân, cũng là cháu của ông Lê Đình Lượng nói với RFA thay vì Chính quyền Nghệ An phải khen tặng những việc làm đóng góp cho xã hội của ông Lê Đình Lượng, mà trái lại đã tuyên một bản án phi lý vì hai nhân chứng tại tòa đã phản cung, tố cáo bị đánh đập và ép cung để đưa ra lời khai cáo buộc ông Lê Đình Lượng hoạt động lật đổ chính quyền.

Truyền thông tỉnh Nghệ An loan tin ông Lê Đình Lượng là thành viên của Đảng Việt Tân, một đảng khủng bố và Tòa án Tỉnh Nghệ An tuyên bản án lên đến 20 năm tù giam với tội danh “hoạt đồng nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”, bất chấp lời kêu gọi của các tổ chức nhân quyền thế giới là ông Lê Đình Lượng vô tội và Chính phủ Hà Nội phải trả tự do ngay lập tức cho ông.

Luật sư Lê Công Định lên tiếng với RFA rằng bộ máy tuyên truyền của Việt Nam áp đặt khái niệm Việt Tân là một tổ chức khủng bố, cho nên bất kỳ ai liên quan đến Việt Tân thì mặc nhiên bị cho là ‘hoạt động nhằm lật đổ chính quyền’. Luật sư Lê Công Định nhấn mạnh Tòa án Nghệ An đã vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng, do thiếu cơ sở pháp lý khi tuyên bản án tù 20 năm đối với ông Lê Đình Lượng mà ông đã giữ quyền im lặng của mình trong suốt thời gian điều tra cũng như tòa án hoàn toàn không trưng ra được các chứng cứ nào cho thấy ông Lượng được kết nạp vào Việt Tân và hoạt động như thế nào.

Luật sư Lê Công Định nhận định mục đích duy nhất của vụ án ông Lê Đình Lượng là Chính quyền tỉnh Nghệ An muốn gửi một thông điệp răn đe đối với những người đấu tranh dân chủ, đặc biệt ở Nghệ An, là nơi mà chính quyền cáo buộc mạng lưới của Việt Tân hoạt động rộng rãi rằng không tham gia vào Đảng Việt Tân.

Tiếp tục mạnh tay đàn áp

Luật sư Nguyễn Văn Đài, một cựu tù nhân lương tâm, bị kết án 15 năm tù giam và 5 quản chế hồi đầu tháng 4 vừa qua, cùng tội danh với ông Lê Đình Lượng, vừa bị Chính phủ Hà Nội trục xuất sang Đức vào đầu tháng 6, cho RFA biết qua sự theo dõi của ông thì bản án 20 năm tù giam đối với các tội về hoạt động chính trị là cao nhất trong vòng 30 năm qua. Luật sư Nguyễn Văn Đài cho rằng bản án mà Tòa án Nghệ An tuyên cho nhà hoạt động dân chủ Lê Đình Lượng là một bản án hết sức độc ác và tàn bạo.

Nhà hoạt động dân chủ Lê Đình Lượng.
Nhà hoạt động dân chủ Lê Đình Lượng. Courtesy of Facebook Lê Đình Hiếu

Trả lời câu hỏi của RFA rằng vì sao ông Lê Đình Lượng bị tuyên án với mức phạt cao nhất trong vòng 3 thập niên qua như vậy, Luật sư Nguyễn Văn Đài giải thích:

“Sau đợt đàn áp khốc liệt các blogger và các thành viên của Hội Anh Em Dân Chủ vừa qua thì phong trào đấu tranh cho tự do dân chủ ở trong nước vẫn từng bước phát triển rất mạnh, đặc biệt có thể thấy qua các cuộc biểu tình phản đối chính quyền hôm 10 tháng 6. Chính quyền Việt Nam rất lo sợ khi hoạt động chống đối không hề thuyên giảm, mặc dù họ đã nặng tay tuyên các bản án nặng nề đối với blogger và thành viên của Hội Anh Em Dân Chủ. Họ muốn dùng vụ án của ông Lê Đình Lượng để một lần nữa răn đe và khủng bố tinh thần đối với các nhà hoạt động khác.”

Bên cạnh đó, Luật sư Lê Công Định chia sẻ trên trang Facebook cá nhân rằng mức án 20 năm tù giam cho thấy nhà cầm quyền Việt Nam đang hoảng loạn trước cơn sóng ngầm của toàn dân. Luật sư Lê Công Định lý giải về chia sẻ của ông:

“Rõ ràng những bản án này không đe dọa được ai hết. Bởi vì đến một giai đoạn mà nhà cầm quyền không thể nào cai trị như trước đây được nữa và người dân đã bớt sợ hãi, cho nên những bản án càng nặng thì đối với dân chúng coi như là một sự giễu cợt của chế độ. Và chính những người dân, mà chúng ta có thể đọc được các ý kiến của họ qua mạng thì ai cũng thấy mức án 10 năm thôi, chứ đừng nói chi đến mức án 20 năm của anh Lê Đình Lượng là buồn cười rồi vì người ta nghĩ chế độ này liệu có tồn tại cho đến 5, 10 năm hay không mà tuyên các bản án lâu đến 10 hay 20 năm. Chính điều đó cho thấy người dân ngày càng ý thức được quyền của mình và họ tin rằng một khi họ sử dụng các quyền của mình thì chế độ này không thể tồn tại được, dù cho 2, 3 năm chứ đừng nói đến 5 hay 10 năm.”

Một ngày trước khi phiên tòa sơ thẩm xét xử nhà hoạt động dân chủ Lê Đình Lượng diễn ra, ca sĩ Nguyễn Tín và một số thính giả là những người trong giới đấu tranh dân chủ tại Việt Nam bị công an, an ninh hành hung tại chương trình nhạc với chủ đề “Sài Gòn Kỷ Niệm”, do ca sĩ Nguyễn Tín biểu diễn vào tối 15 tháng 8. Trước đó, vào sáng ngày 9 tháng 8, Nhà hoạt động vì nữ quyền Huỳnh Thục Vy cũng bị công an tạm giữ để điều tra.

Họ muốn dùng vụ án của ông Lê Đình Lượng để một lần nữa răn đe và khủng bố tinh thần đối với các nhà hoạt động khác.
-LS. Nguyễn Văn Đài

Qua trao đổi với chúng tôi, Luật sư Nguyễn Văn Đài khẳng định Chính quyền Hà Nội tiếp tục đàn áp giới đấu tranh dân chủ tại Việt Nam càng mạnh tay, tuy rằng ít nhiều tác động đến tâm lý của những nhà hoạt động ở trong nướcnhưng ông tin rằng với những điều mà Chính quyền Cộng sản Việt Nam đang thể hiện với người dân; đó là một chế độ tham nhũng, không còn năng lực để có thể bảo vệ người dân trong vấn đề sức khỏe, môi trường cũng như vấn đề chủ quyền quốc gia thì sự đấu tranh của người dân sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Luật sư Nguyễn Văn Đài quả quyết:

“Cho dù nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam có tuyên bản án nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản được cuộc đấu tranh hay tiến trình đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam.”

Chúng tôi xin được kết thúc bài ghi nhận này qua chia sẻ của cư dân mạng Nguyễn Xoan, con dâu của nhà hoạt động dân chủ Lê Đình Lượng rằng “Bố chồng của tôi là người dễ mủi lòng trước tiếng khóc của hai đứa cháu nội. Nhưng ông lại hiêng ngang, ngẩng mặt tự hào về những ‘Tội’ mà mình đã gây ra. 25 năm tù phải chăng là quãng đời còn lại của ông? Ông đã vui vẻ cười mãn nguyện dùng thời gian còn lại của cuộc đời để làm nền móng cho Việt Nam. Vậy thì tại sao chúng ta không xây dựng hòa bình trên nền móng ấy?”

Là người Sài Gòn từ thuở bào thai rồi, cần gì xin nhập tịch!

Là người Sài Gòn từ thuở bào thai rồi, cần gì xin nhập tịch!

Vũ Thế Thành •Thứ Sáu, 17/08/2018 •

Sinh ra, lớn lên và sống gần hết đời ở cái đất Sài Gòn này mới thấy nó chán phèo. Hồi nhỏ thì chơi tạc lon, đánh đáo, giựt cô hồn… Thả diều không được vì ông già Mười, nhà có xe hơi xách baton rượt, sợ vướng dây điện. Tụi tui lấy kẹo cao su gắn dính vô chuông cổng nhà ổng rồi bỏ chạy. Lớn hơn chút nữa thì chơi bầu cua, cát tê, xập xám,…

Mỗi tối mẹ sai tôi xách thùng rác ra gốc me ngoài đường đổ. Tối cúp điện, tôi vừa xách thùng rác vừa nghêu ngao: “…Đường về hôm nay tối thui, gập ghềnh em không thấy tui, em đụng tui, em nói tui đui…” Tội nghiệp bản “Kiếp nghèo” của Lam Phương, tôi chỉ cám cảnh a dua hát theo chứ đâu biết sửa lời. Trời nóng, để tạm thùng rác ở gốc me, chạy ra phông-tên nước gần đó, năn nỉ mấy chị ma-ri-sến gánh nước thuê, cho em thò cái đầu vô vòi nước một chút. Mát đầu có sức quậy tiếp.

Xóm nhỏ đôi khi lầy lội. Thỉnh thoảng mấy bà trong xóm cũng cãi nhau ầm ĩ. Hôm sau hai ông chồng lại ngồi khề khà nhậu với nhau, còn mấy bả đon đả tiếp mồi. Cãi nhau là chuyện nhỏ, chuyện hôm qua cho nó qua luôn. Đời sống nghèo ở Sài Gòn là vậy, có gì thơ mộng đâu?

Mà nói thiệt, tôi là dân Bắc kỳ… chín nút. Nhưng đó là chuyện của ba má tôi, dù sau này có về thăm quê nội ngoại tôi vẫn thấy hụt hẫng và hờ hững thế nào ấy. Tôi lớn lên ở Sài Gòn, không khí Sài Gòn, cơm gạo Sài Gòn, đầu Sài Gòn, tim Sài Gòn,… bao nhiêu thứ buồn vui với nó. Trong tôi cứ bám riết cái Sài Gòn chán phèo này, dù đôi lúc mặc cảm mình không phải là dân Sài Gòn.

Hồi 54, cả trăm ngàn dân di cư mang theo đủ loại kiểu sống bó trong lũy tre làng đem nhét hết vô mảnh đất nhỏ xíu này, cũng gây xáo trộn cho người ta chứ. Phong tục, tập quán, ở đất người ta mà cứ như là ở đất mình. Nhưng người Sài Gòn chỉ hiếu kỳ một chút, khó chịu một chút, rồi cũng xuề xòa đón nhận.

Lúc đầu tụi bạn ghẹo tôi là “thằng Bắc kỳ rau muống”. Con nít đổi giọng nhanh mà, trong nhà giọng Bắc, ra ngoài giọng Nam. Thế là huề hết. Rủ nhau đi oánh lộn phe nhóm là chuyện thường. Khỏi cần biết đúng sai, mày đánh bạn tao, thì tao đánh lại, oánh lộn tưng bừng. Vài ngày sau lại rủ nhau đi xem xi nê cọp. Dễ giận dễ quên. “Tao về quê sẽ mang lên cho mày ổi xá lỵ, xoài tượng…”. Tôi ngóng cổ chờ bạn, chờ quà. Thực ra, tôi thèm có quê để về.

Tết đến, thầy cô, bạn bè về quê, nhiều người Sài Gòn xôn xao về quê. Tôi ở lại Sài Gòn mà thấy hình như mình vẫn không phải là dân Sài Gòn. Vậy ai là dân Sài Gòn chính hiệu đây? Chẳng lẽ phải tính từ thời mấy ông Pétrus Ký hay Paulus Của?

Sài Gòn trẻ măng, mới chừng hơn 300 tuổi tính từ thời Chúa Nguyễn xác lập chủ quyền ở đây. Sài Gòn khi cắt ra khi nhập vào, to nhỏ tùy lúc. To nhất có lẽ khi nó là huyện Tân Bình, kéo dài đến tận vùng Biên Hòa. Nhỏ nhất là vào thời Pháp mang tên Sài Gòn. Ngay trước 1975, Sài Gòn rộng chừng 70km2, có 11 quận, từ số 1 đến 11. Hồi đó Phú Nhuận, Tân Bình, Thủ Đức,… còn được xem là nhà quê (tỉnh Gia Định). Bây giờ Sài Gòn rộng tới 2.000km2.

Sài Gòn đắc địa, có cảng nối biển, là đầu mối giao thương quốc tế, tiếp cận với văn minh Tây phương sớm. Đất lành chim đậu. Người miền Nam đổ về nhiều. Dân Sài Gòn không có địa giới rõ rệt. Nói tới họ có vẻ như là nói tới phong cách của dân miền Nam. Họ là những lưu dân, khai phá, hành trang không có bờ rào lũy tre nên tính tình phóng khoáng, trọng nghĩa khinh tài, nói năng bộc trực… Ai thành đại gia thì cứ là đại gia, ai bán hàng rong thì cứ bán. Sài Gòn không tự hào mình là người thanh lịch, không khách sáo, không mời lơi. Họ lấy bụng thiệt mà đãi nhau.

Sài Gòn có mua bán chém chặt? Có, đúng hơn là nói thách. Cứ vô chợ Bến Thành xem mấy bà bán mỹ phẩm, hột xoàn hét giá mát trời ông Địa luôn. Đối tượng nói thách của họ là khách hàng, chứ không cứ gặp khách tỉnh mới nói thách. Dân Sài Gòn lơ mơ cũng mua hớ như thường. Thuận mua vừa bán mà.

Ít nơi nào nhiều hội ái hữu, hội tương tế, hội đồng hương như ở Sài Gòn. Dân tứ xứ về đây lập nghiệp nhiều. Có máu lưu dân trong người, dân Sài Gòn thông cảm đón nhận hết, không ganh tị, không thắc mắc, không kỳ thị. Người ta kỳ thị Sài Gòn, chứ Sài Gòn chẳng kỳ thị ai. Nhiều gia đình người Bắc người Trung ngại dâu ngại rể Sài Gòn, chứ dân Sài Gòn chấp hết, miễn sao ăn ở biết phải quấy là được Dân Sài Gòn làm giàu bằng năng lực hơn là quyền lực.

Người ta nói “dân chơi Sài Gòn”. Trời đất! Sài Gòn mà “tay chơi” cái nỗi gì. Tay chơi dành cho những đại gia mới giàu lên đột xuất từ đâu đó đến. Đổi đời, Sài Gòn biết sợ. Sài Gòn a dua thì có, nhưng a dua biết chọn lọc. Coi vậy chứ dân Sài Gòn đâu đó còn chút máu “ kiến nghĩa bất vi vô dõng giả”. Cứ xem dân Sài Gòn làm công tác xã hội thì biết, cứu trợ lũ lụt thấy người ta lạnh quá, cởi áo len đang mặc trên người tặng luôn. Họ làm vì cái bụng nó thế, chứ không phải vì PR, đánh bóng bộ mặt.

Biết bao văn nghệ sĩ miền Bắc, miền Trung vào đất Sài Gòn này “quậy” tưng, tạo ra cái gọi là văn học miền Nam hậu 54 coi cũng được quá chứ? Nhạc sĩ Lam Phương, quê Rạch Giá, 10 tuổi đã lưu lạc lên Sài Gòn kiếm sống. Năm 17 tuổi nổi danh với bản “Kiếp nghèo” và khá giả từ đó.

Tiếp cận văn minh phương Tây sớm, nên dân Sài Gòn có thói quen ngả mũ chào khi gặp đám ma, xe hơi không ép xe máy, xe máy không ép người đi bộ, chạy xe lỡ va quẹt vào nhau, giơ tay chào ngỏ ý xin lỗi là huề. Những thói quen này giờ đây đang mất dần, nhưng dân Sài Gòn không đổ thừa cho dân nhập cư. Họ cố gắng duy trì (dù hơi tuyệt vọng) để người mới đến bắt chước vì lợi ích chung. Chợ hoa là một chút văn hóa của Sài Gòn, có cả nửa thế kỷ nay rồi, có dân nhập cư nào “yêu” hoa mà ra đó cướp giựt hoa đâu.

Sài Gòn nhỏ tuổi nhiều tên, nhưng dù thế nào Sài Gòn vẫn là Sài Gòn. Nhiều người thành danh từ mảnh đất Sài Gòn này. Sài Gòn nhớ không hết, nhưng mấy ai nhớ đến chút tình của Sài Gòn? May ra những người xa Sài Gòn còn chút gì nhức nhối. Tôi có người bạn Bắc kỳ chín nút, xa Việt Nam cũng gần 40 năm. Tên này một đi không trở lại, vừa rồi phone về nói chuyện lăn tăn, rồi chợt hỏi: “Sài Gòn còn mưa không?”. “Đang mưa”. Đầu phone bên kia thở dài: “Tao nhớ Sài Gòn chết…mẹ!”. Sài Gòn nay buồn mai quên, nhưng cũng có nỗi buồn chẳng dễ gì quên.

Mới đây đi trong con hẻm lầy lội ở Khánh Hội, chợt nghe bài hát “Kiếp nghèo” vọng ra từ quán cà phê cóc ven đường. Tôi ghé vào gọi ly cà phê. Giọng Thanh Thúy sao da diết quá: “Thương cho kiếp sống tha hương, thân gầy gò gởi theo gió sương…” Chủ quán, ngoài 60 cầm chồng báo cũ thẩy nhẹ lên bàn “Thầy hai đọc báo…”. Hai tiếng “thầy hai” nghe quen quen… Tự nhiên tôi thấy lòng ấm lại. Sài Gòn từ tâm, Sài Gòn bao dung. Tôi chợt hiểu ra, mình đã là người Sài Gòn từ thuở bào thai rồi, cần gì xin nhập tịch…..

Tác giả: Vũ Thế Thành.

Image may contain: 6 people, people smiling, people sitting
Image may contain: 2 people, people smiling, people sitting and people eating
Image may contain: one or more people, sky and outdoor

LIVE SHOW ĐẠI CHIẾN… 

Trần Bang is with Nguyễn Đại.
LIVE SHOW ĐẠI CHIẾN… 

( FB Nguyễn Đại )

1. Trận chiến

Mục tiêu của chúng tôi rất đơn giản: nếu chúng nó có phát hiện địa điểm thì chương trình đã diễn ra rồi. Thật lòng mà nói, chúng tôi chỉ lo chúng nó biết địa điểm và đe dọa chủ nhân thôi, chứ khi chương trình đã diễn ra, chúng chỉ vào quay phim lập biên bản chứ không thể phá ngang được. Về phía chúng nó, mệnh lệnh bên trên đưa xuống là “bằng mọi giá không để liveshow diễn ra”. Không làm được điều đó coi như thua. Tại sao lại có mệnh lệnh này thì tôi xin giải thích cuối bài. Và giờ.. 2 bên bắt đầu cuộc chiến của mình.

2. Theo dõi đối tượng

Nhìn thoáng qua, công việc của chúng nó quá đơn giản “chỉ việc xem thằng Đại / Tín đặt quán nào và đe dọa chủ quán” là xong. Chúng làm sao ngờ được việc đó được giao cho một anh em khác. Chúng tôi chỉ việc nhận thông tin chốt các khâu tiền bạc, thời gian. Đến tối thứ Hai (13/8), chúng nó bắt đầu sốt ruột và canh gác chung cư chỗ nhà Tín ở. Thật ra, ngay từ chiều hôm đó, linh tính đã mách Tín phải “dạt vòm”. Không theo được Tín, chúng nó chuyển qua tôi.

Trưa thứ Ba, tôi phát hiện ra chúng nó lởn vởn trước công trường. Tôi đoán có 2 khả năng. Một là chúng sẽ theo dõi tôi để dò ra địa điểm, hai là nếu không dò được, chúng sẽ khống chế để tôi không đến được nơi cần đến. Tất nhiên, tôi không thể chấp nhận thua cuộc. Tôi ở lì trong công trường, chúng nó 7 tên ngồi ngoài. Càng về khuya, 2 bên càng sốt ruột… Khoảng 12h đêm, mệt mỏi, tôi ngồi lướt mạng đọc Tam quốc và tôi vô tình thấy một cách mà Gia Cát Lượng đã dùng. Tôi liên lạc với Tín “em thu xếp đồ đạc, ra chỗ này gặp anh”. Tôi gọi tiếp cho một bạn “đến đón anh ở đây…”. Tôi thoát ra được và đến Nhà Bè lúc 1h đêm. Tại đây, tôi tắm rửa, đem quần áo đi giặt, phơi khô và mặc một cái quần rộng gấp… rưỡi bụng. Tín có đồ đem sẵn nên trông khá hẳn. Sẵn ưu thế trẻ trung, hắn ngủ ngon lành; còn tôi thì như thường lệ, luôn mất ngủ khi đến chỗ lạ. Một đêm thức trắng…

Chúng tôi ở lì Nhà Bè đến 4h chiều ngày 15/8 thì bắt taxi vô Thành phố. Đầu tiên là đi ngang công trình. Lúc đó là 5h chiều, mọi người bắt đầu về, bọn chúng nó vẫn đang…canh. Chúng tôi vừa buồn cười, vừa yên tâm là chúng chưa biết gì, và biết chúng đang sốt ruột lắm rồi. Đã gần giờ G mà chưa ra địa điểm, cấp trên chắc đang lồng lộn. Chúng càng sốt ruột hơn khi bên cạnh việc theo dõi thì trước đó “mưu hèn kế bẩn” giả vờ mua vé cũng đã thất bại đau đớn. Chuyện là vầy…

3. Mưu hèn kế bẩn (và ngu)

Để tránh tình trạng đặt chỗ xong không tới, chúng tôi yêu cầu quý khách chuyển tiền vào tài khoản trước, đến ngày hôm đó mới nhắn địa chỉ. Thật ra đây không phải chương trình kinh doanh nên chúng tôi đã tính đến việc khi khách tới coi ca nhạc, chúng tôi sẽ trả lại tiền, quý khách chỉ việc trả tiền nước cho quán. Việc yêu cầu chuyển tiền trước chỉ để quý khách có trách nhiệm đi cho đông đủ. Đồng thời, qua vài tin nhắn, đối tượng nào tỏ ra ngần ngừ chuyển tiền trước sẽ bị đặt dấu hỏi (chỉ là đặt dấu hỏi, chứ chưa kết luận).

Có một đối tượng nằng nặc đòi chính tôi giao vé mời và trả tiền mặt. Ra chỗ hẹn, tôi thấy 2 thanh niên chở nhau, tên ngồi trước đeo khẩu trang, tên ngồi sau mặt mũi rất…an ninh hỏi tôi “cho xem vé”. Cầm tờ vé xem thật kỹ, lật trước lật sau hắn hỏi “sao không thấy địa chỉ”. Ka ka. Lộ mặt rồi nhóc ạ “anh đưa tiền đây, tới ngày đó tôi nhắn địa chỉ cho”. Hai thằng thì thầm bàn nhau cái gì đó và chắc do tiếc tiền nên trả lại tôi “vậy hôm đó anh nhắn tôi địa chỉ. Đến đó tôi đưa tiền luôn”.

Một đối tượng khác còn…ngô nghê hơn. Giả vờ nhắn cho mình “chị chuyển tiền rồi, em nhắn chị địa chỉ đi”. Mình kiểm tra tài khoản thì chưa có. Hỏi lại đối tượng thì 2 ngày sau trả lời “hôm bữa chị nhầm, để chuyển lại”. Lại không có! Đối tượng tung chiêu khác “hay em giao vé cho chị đi, chị ở gần chỗ công trình em nè”. Ka ka. Lại lộ mặt chuột rồi, tự nhiên biết mình làm ở đâu mới ghê!

4. Cay cú làm bậy

Khi đã yên vị trong quán rồi (6h00 tối), chúng tôi mới lần lượt bắn tin ra ngoài cho quý khán giả. Tất nhiên, chúng tôi biết rồi chúng nó cũng biết địa điểm thôi, làm sao dấu luôn được. Việc vô tình hay cố ý để lộ thông tin của 1 trong số gần 100 khách là chuyện rất dễ hiểu. Vấn đề là chúng còn phải tốn thời gian để lập thanh tra liên ngành, tập trung lực lượng về P7Q3 v.v.. Đến lúc đó chương trình đã diễn ra rồi… Đúng như vậy, chương trình được gần 60 phút, chúng nó mới kịp dở trò.

Đấu trí thua, không thể thực hiện mệnh lệnh “bằng mọi giá không cho liveshow diễn ra”, chúng nó cay cú lắm. Nói thật, chỉ cần phá được liveshow, mọi người giải tán là chả có chuyện gì xảy ra. Chả ai bị đánh, chả ai bị bắt, và mãi mãi chúng ta không có tự do. “Chúng ta yếu hơn, ít hơn nhưng phải mưu trí hơn chúng nó”, đó là lời tâm sự của mấy anh em.

Việc đánh đập chúng tôi, chỉ có thể là vì cay cú, vì hận, vì nhục nhã. Cả một bộ máy mà để 2 thằng, một thanh niên ca sĩ và một trung niên kỹ sư qua mặt. Đau lắm chứ!

Thế tại sao chúng nó điên cuồng không muốn liveshow diễn ra. Tôi cũng mới tìm ra được lời giải đáp sau ngày hđó. Chúng ta hãy coi lại những video clip hay hình ảnh Tín trên sân khấu. Đó là hình ảnh một chàng trai đẹp về ngoại hình, đẹp về nhân cách và đẹp về tài năng. Vâng, chân dung một thằng phản động là như thế đấy, và hình ảnh đó sẽ lan tỏa trong quần chúng. Chúng nó không thể chấp nhận được những điều đó. Chúng không dám chấp nhận sự thật!

5 Đất thép thành đồng

Sau khi 2 đối tượng đã như cái mền, chúng nó trói chặt 2 tay ra sau, lục túi cướp hết đồ đạc và chùm túi vải lên đầu. Đến lúc này, tôi chỉ còn dùng được tai để cảm nhận chung quanh. Chúng nó đẩy 2 đối tượng lên xe, tôi lên trước ngồi băng dưới, Tín ngồi băng trên. Xe lăn bánh.

Đầu tiên, tôi đoán sẽ bị đưa vào đồn công an Bộ nào đó để ăn đòn tiếp, chúng bịt mặt chỉ để tôi không biết mình đang ở đồn nào. Nhưng…quái lạ! Xe đi rất lâu, có vẻ ra ngoại thành. Bình Dương? Đồng Nai? Ra đó làm gì. Hay chúng sẽ tống mình vào một trại cải tạo nào đó. Người ê ẩm, bị trói 2, mỗi lần đi qua ổ gà là đau. Thôi kệ, hít thở Yoga để phục hồi sức khỏe đã. Hít chậm, sâu 4 nhịp 1,2 3, 4 thở ra nhẹ nhàng 8 nhịp…

Xe dừng, tiếng mở, đóng cửa băng trên. Vậy là chúng bỏ Tín xuống trước. Xe lại đi. Chà, 2 anh em ở 2 trại cải tạo khác nhau chăng? Nhưng xe chỉ đi chừng 15 phút là đến lượt tôi xuống. Chúng lôi tôi chân mang vớ trên vùng đất nhão nhẹt và dựa tôi vào một cái cột. Không lẽ chúng bắn mình? Lũ điên này có gì nó không dám làm. Sợ…xém nữa đái ra quần, may mà trấn tĩnh kịp. Tự mắng mình “hèn”! Lát nghe chúng nó đề xe chạy… Mình đứng đây đến bao giờ nhỉ? Mắc đái thật thì sao? Lỡ chúng quay lại thấy mình đái ra quần chắc chúng nó hả hê lắm. Loay hoay sao cũng cởi dây và bao trùm mặt ra được: Rừng cao su, vậy là Bình Dương rồi. Lò mò theo ánh sáng đi ra lộ: Phạm Văn Cội, Củ Chi, đất thép thành đồng!

Chọn một hướng đi đại. Cứ chân mang vớ đi bộ. Củ Chi ban đêm vắng hoe. Cầu mong có nhà ai đó còn sáng đèn để xin giúp đỡ. Thỉnh thoảng có xe tải chạy qua, giơ tay nhờ giúp nhưng không ai dừng. Cũng thông cảm cho họ. Nửa đêm có thằng đứng giữa đường, ai dám lại gần… Lại một xe máy chạy ngược chiều, giơ tay cầu may. Xe hơi ngần ngừ rồi chạy tiếp. Đứng thẫn thờ, chỉ muốn quỵ xuống, thì…xe quay đầu. Chàng trai tốt bụng hỏi thăm và giúp tôi gọi điện về nhà, gọi taxi dùm… Chàng trai mập mạp, vui tính trực ca đêm về đang chạy qua nhà bạn gái. Người con của Đất thép thành đồng!

* Ảnh FB Võ Hồng LyBùi Diễm Hằng chụp.

Image may contain: 3 people, people standing and indoor
Image may contain: 1 person, phone
Image may contain: 16 people, including Trần Bang

VÌ SAO NÓI CS CHỈ CÓ THỂ BỊ THAY THẾ, KHÔNG THỂ SỬA ĐỐI?

Đỗ Ngà

VÌ SAO NÓI CS CHỈ CÓ THỂ BỊ THAY THẾ, KHÔNG THỂ SỬA ĐỐI?

Có một tên giang hồ thừa gian ác nhưng thiếu trí tuệ. Một hôm đứa con học lớp 3 của hắn không hiểu bài nên gọi hắn đến hỗ trợ. Hắn đến bàn học thằng con, nhìn ngược nhìn xuôi bài toán lớp 3 và thấy sao khó quá. Chả nhẽ thú nhận với con trai là mình bí? Hắn bèn nghĩ ra cách để không phải làm việc quá tầm nữa. Sẵn máu giang hồ, hắn đập bàn đập ghế và bợp tai thằng con một phát trời giáng và bảo “Từ nay về sau mầy mà hỏi bài tao nữa là nhừ đòn nghe con!”. Thằng bé tái mặt, và từ đó chẳng bao giờ nó dám hỏi bố nó một câu nào về vấn đề chữ nghĩa nữa.

Vâng, đấy là hình thức dùng bạo lực để che đậy cho sự bất lực của trí tuệ. Tương tự vậy, chính quyền CS cũng dùng nó để phủ đầu nhân dân thay vì đồng hành với dân trong vấn đề giải quyết những vấn đề khó khăn cho đất nước.

Để đi đến giải pháp chính trị mang đến thịnh vượng đất nước và bình yên cho nhân dân, thì trước hết phải biết lắng nghe chỉ trích. Từ lắng nghe chỉ trích, nhà nước mới tập hợp lực lượng chất xám để đưa ra biện pháp tháo gỡ nhằm thúc đẩy cho đất nước phát triển. Trong doanh nghiệp cũng thế, trong quốc gia cũng vậy, phải moi ra tiêu cực trước thì mới tìm giải pháp ứng phó sau. Nơi nào cấm moi ra tiêu cực, nơi đó lụn bại. Vì sao? Vì đơn giản dung túng tiêu cực là dung túng sự tàn phá, với doanh nghiệp cũng vậy mà với đất nước cũng vậy thôi. Hiện nay, chính quyền CS đang dung túng cho tiêu cực. Thậm chí, có thể nói nhà nước CSVN là nhà nước tội phạm cũng không ngoa.

Tại nước Mỹ, nước Nhật hay nước Pháp gì vẫn thế. Vấn đề của đất nước liên tục được phản hồi vào nhà nước qua rất nhiều kênh như, biểu tình, kiến nghị dân biểu đưa vấn đề bức xúc của dân vào nghị trường, báo chí tự do hằng ngày nêu hết mọi ngóc ngách về kinh tế – chính trị – xã hội đất nước. Từ những tác động đó, nhà nước lắng nghe và họ mới đi đến việc sửa luật, thêm luật, ra chính sách ứng phó tốt những nan giải phát sinh. Khi ứng phó được thì xem như bài toán được giải và đất nước phát triển. Vậy, sự phát triển của đất nước là chuỗi giải quyết thành công những bài toán cho đất nước mà thôi. Tất nhiên để giải được, nhà nước phải là nơi hội tụ của những bộ óc hàng đầu.

Nhưng với chính quyền CSVN thì sao? Những bài toán về kinh tế – chính trị – xã hội phát sinh là quá tầm với họ. Tựa người cha võ biền kia, chính quyền CS đã chọn dùi cui, họng súng, nhà tù hết công suất để hoặc răn đe hoặc cấm những tiếng nói chỉ trích. Khi những vấn đề hóc búa được người dân phản hồi về anh, anh bất lực trong giải quyết thì tất nhiên nó đưa đến sự lụn bại của đất nước, sự đói nghèo cho dân là điều tất yếu. Và mọi người nhìn lại kinh tế – chính trị – xã hội Việt Nam xem? Đúng như thế.

Trí tuệ không đủ, bạo lực dùng bừa bãi để che đậy cái dốt, cái bất lực nó đã trở thành Đảng Tính của CSVN. Đã bất lực về trí tuệ thì không thể sửa đổi. Đừng bảo người cha dốt nát kia giải toán, và vì thế cũng đừng hy vọng CS giải được những vấn đề về kinh tế – chính trị – xã hội của đất nước. Đó là vì sao mà kẻ từng trong BCT của ĐCS Liên Xô Boris Yelsin đã phải tuyển bố “Cộng Sản chỉ có thể thay thế chứ không thể thay đổi”. Vâng! Bởi đơn giản, CS không đủ tầm để thay đổi.

Bác sĩ khám nghiệm cho người bị đánh cũng là Công An.

V Phung Phung shared a post.
Image may contain: shoes

Từ Thức

Công an dùng cái nón bảo hiểm này đập vào đầu Phạm Đoan Trang. Cái nón bể nhiều mảnh. Điều đó chứng tỏ một, hay tất cả, những ghi nhận dưới đây :
1. Anh em Công an có sức khỏe tốt và tận tình thi hành nhiệm vụ
2. Đầu quân địch quá cứng, biện minh cho biện pháp mạnh của nhân viên công lực
3. Hàng nội hóa ‘’ma dê in VN’’ phẩm chất còn yếu, chưa đáp ứng nhu cầu an ninh quốc gia. Cần hợp tác nhiều hơn với nước bạn Trung Hoa để trao đổi kinh nghiệm và tiến bộ kỹ thuật.

Mặt khác, bác sĩ khám nghiệm cho người bị đánh cũng là Công An. Điều đó xác nhận chúng ta đứng ‘’ tốp ‘’ trên nhiều địa hạt. Ngay cả ở những nước tân tiến nhất thế giới, ít khi có cảnh sát dã chiến tốt nghiệp đại học Y khoa. Chưa nói tới tiến sĩ, giáo sư..