Venezuela sắp giống ‘khủng hoảng Địa Trung Hải

‘Venezuela sắp giống ‘khủng hoảng Địa Trung Hải

BBC

Venezuelan nationals queue at the binational border attention centre (CEBAF) in Tumbes, northern Peru in the border with Ecuador on August 24, 2018
Bản quyền hình ảnh  AFP
Hàng ngàn di dân Venezuela xếp hàng tại chối kiểm soát đường biên giữa Ecuador và Peru tạiTumbes

Cơ quan phụ trách vấn đề di dân của Liên hiệp quốc nói Venezuela đang tiến tới “thời điểm khủng hoảng” người tị nạn giống như những gì đã xảy ra tại Địa Trung Hải hồi 2015.

Lời cảnh báo được đưa ra trong lúc các quốc gia láng giềng của nước này đang nỗ lực chặn làn sóng người dân Venezuela bỏ chạy khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế trong nước.

Peru hôm thứ Bảy đưa ra lệnh kiểm soát đường biên chặt chẽ hơn – một ngày sau khi tòa ra phán quyết lật lại nỗ lực của Ecuador trong việc tăng hoạt động kiểm soát đường biên.

Venezuela ‘tê liệt’ vì lưu hành tiền mới

Vụ Venezuela: Brazil điều quân đến biên giới

Một triệu di dân Venezuela nhập cảnh Colombia

Hơn hai triệu người Venezuela đã rời bỏ đất nước kể từ 2014 tới nay.

Họ chạy trốn khỏi tình trạng kinh tế kiệt quệ, trong lúc người Venezuela đang phải đối diện với nạn thiếu lương thực, thuốc men và nhu yếu phẩm.

Đổ dồn tới biên giới Peru

Hàng trăm người Venezuela đã đi xe buýt qua Ecuador tới biên giới Peru trước hạn chót nửa đêm thứ Sáu.

Jonathan Zambrano, 18 tuổi, có mặt tại Tumbes nằm trên đường biên giới giữa Ecuador và Peru, nói với hãng tin AFP rằng cậu đã đi đường suốt năm ngày cùng với nhiều người khác.

Hơn 2.500 người đã vượt biên giới tới thị trấn nhỏ vùng biên của Peru, Aguas Verdes, vào hôm thứ Sáu, và hàng ngàn người nữa đang tìm cách vào Peru qua chốt kiểm soát đường biên ở Tumbes.

Chốt Tumbes trong những tuần gần đây đã có chừng 3.000 người tới mỗi ngày.

Có khoảng 400.000 di dân Venezuela, hầu hết tới hồi năm ngoái, theo cơ quan quản lý người nhập cư của Peru.

Theo quy định mới, có hiệu lực từ thứ Bảy, những người vào Peru phải có hộ chiếu hợp lệ. Trước đó, người Venezuela được phép vào Peru bằng thẻ căn cước.

Ecuador cũng áp lệnh tương tự vào hồi tuần trước. Tuy nhiên, hôm thứ Sáu, một thẩm phán tuyên bố rằng việc đòi người Venezuela phải mang hộ chiếu hợp lệ là vi phạm các thỏa thuận khu vực về quyền tự do đi lại.

Các nỗ lực đóng cửa biên giới của bang Roraima thuộc vùng Amazon của Brazil cũng bị một thẩm phán bác bỏ hồi đầu tháng này.

Map showing emigration routes

Thái độ khó chịu đối với những người Venezuela đi tìm cuộc sống mới cũng được thể hiện trên đường phố Peru.

Giannella Jaramillo, người có sạp bán quần áo ở gần biên giới, nói với AFP: “Chúng tôi cũng thông cảm cho người dân Venezuela lắm, nhưng mà họ tới lấy mất công ăn việc làm của người Peru. Khó có thể giúp đỡ thêm được nhiều người nữa.”

Thủ tướng Peru César Villanueva nói rằng việc yêu cầu trình hộ chiếu tại cửa khẩu không có nghĩa là Peru “đóng cửa” đối với di dân Venezuela.

Ông nói thẻ căn cước không cung cấp đủ các thông tin, và có thể dễ dàng bị làm giả.

 Lệnh trừng phạt của Mỹ với Venezuela ‘vẫn tiếp tục’

 

Làm đồ thời trang từ tiền giấy ở Venezuela

Ngoại trưởng Peru Néstor Popolizio nói người Venezuela có thể nộp đơn xin visa tại các cơ quan lãnh sự của Peru tại Venezuela, Colombia, Ecuador và thậm chí cả ở cửa khẩu Tumbes.

Joel Millman, phát ngôn viên của Tổ chức Di dân Quốc tế (IOM) nói rằng toàn bộ những gì đang diễn ra cùng với tình trạng bạo lực mới đây tại khu vực biên giới Brazil là dấu hiệu cảnh báo sớm cho thấy khu vực này đang cần được giúp đỡ.

“Điều này đang tạo ra thời điểm khủng hoảng mà chúng ta từng chứng kiến ở các vùng khác trên thế giới, nhất là ở Địa Trung Hải,” ông nói với các phóng viên.

“Tình thế khó khăn có thể rất nhanh chóng trở thành cuộc khủng hoảng, và chúng ta phải sẵn sàng cho việc đó,” ông nói thêm.

Tuy nhiên, Chiara Cardoletti từ Cao ủy Tị nạn LHQ (UNHCR) nói các nước khác trong khu vực đã đón nhận người Venezuela và đang giúp đỡ nhằm “tránh rơi vào tình thế như chúng ta từng chứng kiến tại châu Âu”.

“Những gì chúng ta đang chứng kiến là một châu lục đã mở cửa cho chúng người phải bỏ chạy, đang cần trợ giúp,” bà nói.

Bà Cardoletti nói thêm rằng Colombia đã đăng ký cho trên 450.000 người Venezuela và trao cho họ quy chế sinh hoạt bình thường. Liên hiệp quốc nói hơn 870.000 người Venezuela hiện đang ở Colombia, trong đó có nhiều người trong tinh trạng dễ bị tổn thương.

Tổng thư ký LHQ Antonio Guterres sẽ thành lập nhóm đặc biệt của Liên hiệp quốc nhằm phối hợp các nỗ lực trong khu vực để đối phó với cuộc khủng hoảng, và Ecuador sẽ tổ chức một hội nghị thượng đỉnh 13 quốc gia trong khu vực vào tháng Chín tới.

Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người…

“Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người…

#GNsP (25.08.2018) – Một nhóm thanh niên mặc đồng phục sơ mi xanh và mang huy hiệu Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh đang sôi nổi tham gia một trò chơi ngoài trời. Sẽ không có gì đáng nói nếu như các động tác của trò chơi này không các gì các tư thế làm tình ở chốn riêng tư. Và đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những hình ảnh phản cảm này từ các clip được phổ biến rộng rãi trên các trang mạng xã hội. Nghĩa là các trò chơi tục tĩu này đang được các thanh niên ưu tú của Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh xem như một hoạt động rất bình thường trong các buổi sinh hoạt của họ.

Trong các buổi sinh hoạt cộng đồng, đặc biệt là cho giới trẻ thì bất cứ một trò chơi nào ngoài việc mang lại sức khỏe, sự sảng khoái về tinh thần cho người tham gia thì trò chơi đó còn mang ý nghĩa giáo dục. Tức là, qua cuộc chơi, nhân cách của người chơi sẽ được rèn luyện, nâng cao. Thế nhưng, tôi cứ nghĩ mãi không hiểu được mục đích giáo dục của những trò chơi theo kiểu sex trá hình này là gì ? Họ muốn dạy những người trẻ này kỹ năng gường chiếu ư ?

Tình dục trong đời sống vợ chồng được Thiên Chúa chúc phúc. Các tư thế làm tình tự nó không mang ý nghĩa tiêu cực. Tuy nhiên, tất cả những điều này phải được thể hiện cách đúng nơi, đúng chỗ và nhất là phải có văn hóa. Môn học này không thể được thực hiện giữa chốn thiên thanh bạch nhật và với một số lượng lớn người tham gia. Dù muốn dù không, họ chẳng khác nào đang làm tình tập thể. Biến thái. Bệnh hoạn.

Dĩ nhiên đây là một cuộc chơi có tổ chức của một đoàn thể lớn trong các trường học. Tuy nhiên, không phải vì thế mà những thanh niên mang áo xanh này không có quyền từ chối cuộc chơi vì tính cách dung tục của nó. Con người hơn con vật ở chỗ biết suy nghĩ đúng-sai, biết phân định thiện-ác để từ đó lựa chọn cho mình một hành động đúng. Và Thiên Chúa luôn tôn trọng điều này. Thiên Chúa truyền lệnh cho ông Adam và bà Eva không được ăn trái cấm, nhưng Thiên Chúa không bắt ông bà không được ăn. Thiên Chúa sai sứ thần truyền lệnh cho Maria cưu mang con Ngôi Hai Thiên Chúa, thế nhưng, Thiên Chúa không bắt Maria phải đồng ý.

Đến Thượng Đế còn tôn trọng suy nghĩ của con người, vậy tại sao các bạn trẻ này lại từ bỏ cái quyền suy nghĩ đó, tự biến mình thành những con người lệch chuẩn từ trong suy nghĩ đến hành động, chỉ biết hành động theo lệnh, cứ như là hành động cách vô thức.

Và tại sao cha ông ta đã mất rất nhiều năm để chui ra khỏi những cái hang tiến tới ánh sáng văn minh của con người, và bây giờ những Đoàn Viên Thanh Niên Cộng Sản -những người được xem là rường cột đất nước trong tương lai lại quay lại cái não trạng của thời người tiền sử, chỉ biết sống và hành động như một bầy thú, vì chỉ có thú mới thích làm tình tập thể.

Điền Phương Thảo

CSVN ‘không cho xuất bản sách dịch về Thượng Nghị Sĩ John McCain’

CSVN ‘không cho xuất bản sách dịch về Thượng Nghị Sĩ John McCain’

Bìa sách “Faith Of My Fathers” của Thượng Nghị Sĩ John McCain. (Hình: Amazon.com)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Hôm 26 Tháng Tám, khi tin Thượng Nghị Sĩ John Sidney McCain III qua đời được lan truyền qua mạng xã hội, ông Nguyễn Cảnh Bình, người sáng lập thương hiệu sách Alpha Books tiết lộ trên trang cá nhân: “10 năm qua chúng tôi không xuất bản được một bản sách dịch về Thượng Nghị Sĩ John McCain. Năm 2008, khi cuộc đua tranh cử tổng thống Mỹ bắt đầu, tôi theo dõi sát sao hơn và khi biết McCain ứng cử, chúng tôi quyết định đánh liều, đặt cược cho ông thắng và trong số các cuốn sách của ông, chúng tôi chọn cuốn ‘Faith Of My Fathers’ (tạm dịch ‘Đức Tin Của Tổ Tiên Tôi’).”

“Không lường trước hết rắc rối xảy ra, chúng tôi vẫn dịch cuốn sách này nhưng nó không được xuất bản, kể cả khi ông thất bại trước Obama, một nghị sĩ khá vô danh trước đó. Trong khi cuốn sách của Obama, ‘Những Giấc Mơ Của Cha Tôi’ đã trở thành bestseller ở Việt Nam, cuốn ‘Đức Tin Của Tổ Tiên Tôi’ thì không, và McCain cũng thất bại trước thượng nghị sĩ trẻ trung, lôi cuốn và giỏi hùng biện Obama năm đó. Đến hôm nay, bản thảo vẫn nằm trong máy tính của chúng tôi, cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là một cuốn sách không xuất bản được mà thôi,” ông Bình viết.

“Đức Tin Của Tổ Tiên Tôi” là quyển sách lọt vào danh sách bestseller của báo New York Times, là cuốn hồi ký của Thượng Nghị Sĩ John McCain về ba thế hệ chiến binh và cách mà những người con trai học được từ cha của họ.

Trong cuốn sách này, ông McCain kể chi tiết về ông nội của mình, một đô đốc bốn sao và là một trong những tư lệnh vĩ đại nhất của Hải Quân Mỹ, dẫn đầu lực lượng hàng không mẫu hạm mạnh nhất của Hạm Ðội 3 trong Thế Chiến II. Cha của ông McCain, cũng là một đô đốc bốn sao, từng là tư lệnh lực lượng Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương trong Chiến Tranh Việt Nam.

Chính tại Việt Nam, John McCain III đã đối mặt với thử thách khó khăn nhất trong cuộc đời ông khi máy bay do ông lái bị bắn hạ tại Hà Nội năm 1967. Ông đã bị tra tấn và giam cầm trong 5 năm rưỡi.

Có suy đoán rằng những chi tiết mà ông McCain viết trong sách về quãng thời gian tù đày tại Hà Nội khiến cho nhà cầm quyền CSVN “phật ý” và không muốn bản dịch được xuất bản.

Ngay cả trong phần tiểu sử công bố trên website của ông McCain viết rằng thời gian trong tù tại Hỏa Lò, ông “bị quản giáo đánh đập, bị biệt giam” và đây là các cáo buộc mà Việt Nam luôn bác bỏ.

Một chi tiết khác khiến nhà cầm quyền CSVN có thể “không ưa” ông McCain vì ông có nhiều phát ngôn về việc kêu gọi Hà Nội thúc đẩy nhân quyền song hành với phát triển kinh tế.

Trong chuyến thăm Việt Nam hồi năm 2015, ông McCain ngoài việc gặp Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng thì còn có cuộc gặp riêng một số đại diện phong trào dân sự của Việt Nam, gồm nhà hoạt động Phạm Đoan Trang, Nguyễn Đình Hà, Nguyễn Chí Tuyến và Luật Sư Trần Thu Nam. Một hình ảnh lan truyền trên mạng xã hội cũng cho thấy ông có cuộc gặp khác với Luật Sư Nguyễn Văn Đài ở Hà Nội, nhưng không rõ về thời điểm của cuộc gặp này.

Hồi Tháng Hai, 2018, Nhạc Sĩ Việt Khang đến Mỹ tị nạn và cho hay việc anh được sang định cư tại Hoa Kỳ là “kết quả của một quá trình can thiệp lâu dài của chính quyền Mỹ và nhiều tổ chức quốc tế đối với chính quyền CSVN, trong đó, đặc biệt phải nhắc đến Thượng Nghị Sĩ John McCain, người đã trực tiếp can thiệp, nêu trường hợp của nhạc sĩ này với chính phủ Hoa Kỳ khi làm việc với CSVN.” (T.K.)

Một Nửa Sự Thật Chưa Phải là Sự Thật

Một Nửa Sự Thật Chưa Phải là Sự Thật

Ở trường học chúng ta được dạy rằng: “Tháng 8 năm 1945 Mỹ ném 2 quả bom nguyên tử xuống 2 thành phố Hirosima và Nagasaki – Nhật Bản, buộc Nhật Hoàng phải tuyên bố đầu hàng vô điều kiện trước quân Mỹ”, chấm hết. Sách giáo khoa đã nói đúng sự thật, nhưng không đề cập đến một sự thật trước và sau khi Mỹ ném bom xuống Nhật.

Một nửa sự thật chưa phải là sự thật. Đây là phần sự thật mà chúng ta không được dạy. Một thời gian ngắn trước khi ném hai quả bom nguyên tử kia, Mỹ đã rãi hơn 5 triệu truyền đơn xuống 33 thành phố của Nhật, trong đó có Nagasaki và Hiroshima. Nội dung như sau: 

Truyền đơn bằng tiéng Nhật kèm theo ảnh của máy bay ném bom B-29


  

Bản dịch ra tiếng Anh 

Bản dịch ra tiếng Việt (sau nầy) 
“Hãy đọc thật kỹ vì nó có thể cứu lấy mạng sống của chính bạn, người thân hay bạn bè của bạn”. Trong vài ngày tới, một số hoặc tất cả những thành phố được liệt kê trong danh sách ở mặt sau truyền đơn này sẽ bị phá hủy bởi những quả bom của người Mỹ. Những thành phố này đang có các hãng xưởng, nhà máy lắp ráp chế tạo thiết bị quân sự.

Chúng tôi quyết tâm tiêu diệt tất cả những trang thiết bị đang sử dụng để kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này. Nhưng không may, những quả bom không có mắt. Theo chính sách nhân đạo của Mỹ, Không quân Mỹ không muốn làm tổn thương người vô tội, do đó chúng tôi cảnh báo và yêu cầu bạn hãy di tản khỏi những thành phố được liệt kê để cứu lấy mạng sống của chính bạn. 

Người Mỹ không chiến đấu chống lại nhân dân Nhật Bản, mà chiến đấu chống lại các thế lực quân sự đang sử dụng nhân dân Nhật Bản. Nền hòa bình mà Mỹ mang lại sẽ giải thoát cho người dân như các bạn đang phải sống trong sự áp bức của quân đội Nhật và đồng thời cũng có ý nghĩa mang đến một Nhật Bản mới tốt đẹp hơn.

Các bạn có thể mang hòa bình trở lại bằng cách chọn ra những người lãnh đạo mới và giỏi, những người thật sự muốn kết thúc chiến tranh. 
Chúng tôi không thể hứa rằng những thành phố này sẽ được an toàn, một số hoặc tất cả sẽ bị phá hủy. Do vậy, hãy chú ý đến cảnh báo này và sơ tán khỏi các thành phố này ngay lập tức!” 

*** 
Sau quả bom đầu tiên, Mỹ tiếp tục gửi truyền đơn và đồng thời phát radio từ Saipan (Mỹ đang nắm giữ) cứ mỗi 15 phút với nội dung tương tự như sau: “Nước Mỹ yêu cầu các bạn ngay lập tức tuân thủ những gì chúng tôi nói trong truyền đơn này. Chúng tôi đang có những quả bom kinh khủng nhất lịch sử loài người. Một trong số những quả bom mà chúng tôi đang nghiên cứu có sức công phá đến hơn 2.000 lần những gì mà một cái máy bay khổng lồ B-29 có thể mang lại.

Thực tế khủng khiếp này là một lý do để bạn suy nghĩ và chúng tôi bảo đảm rằng điều đó là tuyệt đối chính xác. Chúng tôi chỉ mới bắt đầu sử dụng loại vũ khí này để chống lại quê hương các bạn. Nếu các bạn vẫn nghi ngờ, hãy xem lại những gì đã xảy ra ở Hiroshima khi chỉ có một quả bom nguyên tử rơi xuống thành phố đó.

Trước khi sử dụng bom này để tiêu diệt mọi nguồn lực của quân đội mà họ có được để kéo dài cuộc chiến tranh vô ích này, chúng tôi kêu gọi các bạn hãy yêu cầu Nhật Hoàng kết thúc chiến tranh. Tổng thống của chúng tôi đã soạn ra cho các bạn 13 quyền lợi bảo đảm cho một lần đầu hàng danh dự. 

Chúng tôi khuyến khích bạn chấp nhận những quyền lợi này và bắt đầu công việc xây dựng một nước Nhật mới, một Nhật Bản tốt hơn và yêu hòa bình. Các bạn nên bắt đầu thực hiện những bước cần thiết để đình chiến. Nếu không, chúng tôi sẽ kiên quyết sử dụng bom này và tất cả các loại vũ khí vượt trội khác để phản ứng kịp thời và kết thúc chiến tranh.” 

                                                                             *** 
Sau khi Nhật Hoàng đầu hàng, thống tướng MacArthur và Quân đội Mỹ đặt chân đến Nhật Bản, chuẩn bị cho công cuộc chiếm đóng nước Nhật. 
Với tư cách là bên thắng cuộc,.một trong những việc đầu tiên mà tướng MacArthur làm là, khẩn cấp xin chính phủ Mỹ viện trợ lương thực và tiền để kiến thiết nước Nhật trước thực trạng đổ nát của chiến tranh.

Với nỗ lực của MacArthur, chính phủ Mỹ tức tốc gửi đến nước Nhật 3,5 triệu tấn lương thực cùng hơn 2 tỷ USD. Tại trường học, trẻ em Nhật được ăn một bữa trưa miễn phí; lần đầu tiên trong lịch sử nước mình, phụ nữ được trao thêm nhiều quyền lợi hơn, trong đó có quyền bầu cử và ứng cử; tại các địa phương người dân được tạo điều kiện để tham gia sinh hoạt chính trị.

Ngày 3/2/1946, tướng MacArthur chỉ thị cho Tổng bộ Liên minh soạn thảo Hiến pháp Nhật Bản theo hướng dân chủ, chủ quyền đất nước thuộc về quốc dân. Thiên hoàng chỉ là biểu tượng cho sự đoàn kết và văn hóa Nhật, không mang quyền lực chính trị thực tế. Quốc hội Nhật là cơ quan chính trị có quyền lực cao nhất, thành viên quốc hội là những người được dân chúng chọn ra trong một cuộc bầu cử tự do,…

Trước thực trạng nông dân không có đất canh tác, tháng 10/1946 Quốc hội thông qua “Luật cải cách ruộng đất”, tiến hành thu mua đất của của giới địa chủ và bán nợ lại cho nông dân không có đất. Ngày 31/3/1947 Quốc hội ban hành “Luật Giáo dục”. Theo đó, mục tiêu hàng đầu của giáo dục là “Tôn trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, bồi dưỡng cho mọi người có lòng nhiệt huyết vì chân lý và hòa bình”.

Đây cũng là lần đầu tiên Chính phủ bị mất quyền quản lý giáo dục và kiểm duyệt sách giáo khoa. Thay vào đó một “Ủy Ban Giáo Dục” do dân bầu ra đảm trách những việc ấy. Giáo viên dạy học sinh về tinh thần dân chủ chứ không phải tôn thờ Nhật Hoàng. Năm 1951 Quân đội Mỹ tự khắc rút khỏi nước Nhật, trao trả lại nền độc lập cho Nhật Bản sau khi “sứ mệnh” kiến thiết nước Nhật của mình hoàn thành.

( theo Lê Khánh Huy)

From TRI VU gởi

MỘT NGƯỜI BẠN LỚN ĐÃ RA ĐI

Nguyen Ngoc Chu

MỘT NGƯỜI BẠN LỚN ĐÃ RA ĐI

1. Lúc đang bị giam cầm tại Hỏa Lò Hà Nội, vì ông nội và bố đều là Đô đốc Hải Quân 4 sao, John McCain được đề nghị phóng thích sớm nhưng ông đã từ chối. Ông nói rằng người nào bị bắt trước thì phải được thả trước. Đó là một nhân cách lớn của con người John McCain.

2. Vứt nỗi nhục tù binh và nỗi thù hận hai chiến tuyến, John McCain khi trở thành Thượng nghị sĩ bang Arizona vào năm 1987 đã có bước ngoặt bản lề, khởi động một chiến dịch bình thường hóa quan hệ với Việt Nam. Cùng với John Kerry và sau này là Bob Kerrey, John McCain là đầu tàu cho chính sách bình thường hóa quan hệ Mỹ- Việt. Ông không chỉ thực hiện những nhiệm vụ đá tảng trong chính sách bình thường hóa quan hệ với Việt Nam của chính quyền tổng thống Bill Clinton, mà còn đối mặt gạt phăng những cản trở của phái diều hâu trong bộ quốc phòng, làm tan đi những mặc cảm và thù hận của các cựu binh chiến tranh Việt Nam, để cuối cùng năm 1995, Mỹ và Việt Nam đã bình thường hóa quan hệ. Một chặng đường 20 năm gian khó sau chiến tranh của cả hai dân tộc. Đó là tầm nhìn sáng của một chính khách, và một nhân cách lớn nữa của John McCain.

3. John McCain là người đối địch với chủ nghĩa cộng sản. Nhưng ông đã gạt bỏ rào cản thù hằn ý thức hệ, để ủng hộ Việt Nam ở mọi nơi mọi lúc trong mọi khả năng có thể. Ông luôn là một lá chắn trước mọi sự tấn công Việt Nam ở Đảng Cộng Hòa hay ở Đảng Dân Chủ, ở chính trường hay ở ngoài xã hội. Đó là tình yêu và thiện cảm của ông dành riêng cho nhân dân Việt Nam. Coi thường nỗi nhục tù binh, bỏ qua nỗi hận thua cuộc mà hành động. Không chỉ là tầm nhìn mà còn là sự cao thượng và nhân bản.

4. John McCain luôn cất tiếng nói đầu tiên và mạnh mẽ phản kháng sự bành trướng của Trung Quốc ở Biển Đông Nam Á. Ông là người chống đối kịch liệt mọi chính sách nước lớn ức hiếp nước bé. Ông là đập tràn ngăn cản sự bành trướng. Đó là một tính cách nổi trội rất John McCain.

5. Suốt 31 năm hoạt động chính trị trong tư cách thượng nghị sĩ, John McCain là chính khách phản biện xuất sắc trước các tình huống chính trị thế giới, trước mỗi biện pháp hành động của Chính phủ Mỹ. Ngay cả ở tháng cuối cùng của cuộc đời, sau một năm chống chọi với bệnh ung thư não, trong tình cảnh thật bi đát, nhưng John McCain không rời các phản ứng với tình hình quốc tế, với chính sách của Chính phủ Mỹ. Trí tuệ và sức làm việc của John McCain thuộc lớp người siêu hạng.

Sự ra đi của Thượng nghị sĩ John McCain là một tổn thất không chỉ của nhân dân Mỹ. Nhân dân Việt Nam đã mất đi một người bạn chân tình, một đồng minh chống lưng mạnh mẽ, hiệu quả. Ngoài nước Mỹ, có lẽ không nước nào nhận được sự ủng hộ của ông như Việt Nam.

Thương tiếc, kỉnh nể và cảm ơn Thượng nghị sĩ John McCain.

Image may contain: 1 person, closeup

Thượng nghị sĩ John McCain qua đời ở tuổi 81

Thượng nghị sĩ John McCain qua đời ở tuổi 81


Thượng nghị sĩ John McCain
Thượng nghị sĩ John McCain

Thượng nghị sĩ John McCain, ứng cử viên tổng thống Mỹ năm 2008 và từng bị giam cầm ở Hà Nội thời Chiến tranh Việt Nam, đã qua đời ở tuổi 81, một ngày sau khi gia đình ông loan báo ông đã quyết định dừng điều trị ung thư não ác tính.

Thông cáo từ văn phòng của ông viết:

“Thượng nghị sĩ John Sidney McCain III qua đời vào 4 giờ 28 phút chiều ngày 25 tháng 8, 2018. Bên cạnh Thượng nghị sĩ khi ông ra đi có vợ Cindy và gia đình của họ. Vào lúc qua đời, ông đã trung thành phục vụ đất nước Hoa Kỳ suốt 60 năm qua.”

Phản ứng về tin này, Tổng thống Donald Trump chia sẻ trên Twitter:

“Tôi xin gửi lời chia buồn và sự kính trọng sâu sắc nhất tới gia đình của Thượng nghị sĩ John McCain. Chúng tôi xin dành tình cảm và những lời nguyện cầu cho quí vị.”

Cùng với cựu Thượng nghị sĩ John Kerry của Đảng Dân chủ, ông John McCain đã tích cực vận động để bình thường hóa quan hệ bang giao với Việt Nam, nơi ông từng bị giam cầm trong năm năm rưỡi tại nhà tù Hỏa Lò, Hà Nội, trong thời chiến tranh Việt Nam, trước khi được trả tự do vào năm 1973.

Thân thế Sự nghiệp

John Sidney McCain III chào đời ngày 29/8/1936 tại một căn cứ hải quân Mỹ ở Panama. Xuất thân từ một gia đình ba đời phục vụ binh chủng hải quân của quân đội Hoa Kỳ, cha và ông nội đều mang hàm Đô Đốc, ông McCain trở thành phi công lái máy bay chiến đấu sau khi tốt nghiệp Học viện Hải quân Hoa Kỳ.

Ngày 26/10/1967, giữa lúc chiến cuộc Việt Nam leo thang, máy bay của ông bị bắn rơi trong một phi vụ đánh bom trên không phận miền Bắc. Ông bị gãy tay và chân khi máy bay rớt xuống hồ Trúc Bạch ở Hà nội.

Thượng nghị sĩ John McCain kể lại giây phút đó: “Một số người Việt Nam bơi ra lôi tôi lên bờ, rồi lập tức cởi quần áo tôi ra.” Ông kể tiếp: “Địa điểm đó ở ngay trung tâm thành phố, một đám đông tụ tập lại, họ hò hét, chửi rủa, nhổ nước bọt và đá vào tôi.”

Không lâu sau đó, giới hữu trách Việt Nam khám phá ra “tên giặc lái” đã rơi vào tay họ có thân phụ và ông nội đều là Đô đốc Hải quân Hoa Kỳ, và đề nghị thả McCain sớm. Ông từ chối đề nghị đó vì không muốn bỏ lại đồng đội không có cái may mắn được sinh ra trong một gia đình quyền thế như mình. Phi công gãy cánh McCain khí khái quyết định ở lại để đồng hành cùng đồng đội.

Trong năm năm rưỡi sau đó, ông nhiều lần bị biệt giam và tra tấn, rồi cuối cùng được phóng thích cùng các tù binh chiến tranh khác vào ngày 14/3/1973, sau thỏa thuận ngưng bắn.

Sự nghiệp chính trị

Về lại Hoa Kỳ, ông McCain xuất ngũ vào năm 1981 với cấp bậc Đại Úy, ông dọn về tiểu bang Arizona sinh sống và tại đây lập gia đình với người vợ thứ nhì, bà Cindy Hensley. Ông có tất cả bảy người con, kể cả ba người con với vợ đầu, Carol Shepp.

Cựu tù binh chiến tranh John McCain đắc cử dễ dàng vào năm 1982 để chiếm một ghế tại Hạ viện Hoa Kỳ. Ông được bầu vào Thượng viện vào năm 1986, và trở thành một trong những nghị sĩ phục vụ lâu năm nhất tại Điện Capitol, trụ sở quốc hội Hoa Kỳ.

Tại quốc hội Mỹ, Thượng nghị sĩ John McCain đại diện cho những lập trường bảo thủ của tiểu bang nhà, Arizona, và của Đảng Cộng hòa. Tuy nhiên ông nổi tiếng là người có xu hướng hành động độc lập về một số vấn đề mà ông cho là quan trọng. Ông kết thân với các nhà lập pháp thuộc cả hai đảng, và nhiều lần hợp tác với họ để đưa ra những quyết định có tính lưỡng đảng.

Tai tiếng chính trị

Trong những năm 1980, McCain là một trong năm nghị sĩ vướng vào vụ tai tiếng “Keating Five,” năm nghị sĩ bị tố giác đã giúp nhà tài phiệt Charles Keating, người từng đóng góp tài chính vào quỹ vận động chính trị cho các nghị sĩ này, giúp ông Keating tránh những quy định tài chính, dẫn tới “cuộc khủng hoảng cho vay và tiết kiệm” đã làm nhiều nhà đầu tư trắng tay vào thời điểm đó. Năm nghị sĩ bị điều tra vì đã tìm cách gây ảnh hưởng, ngăn cản chính phủ tịch thu công ty Lincoln Savings and Loan Association của ông Keating. Cuối cùng, không nghị sĩ nào bị truy tố về bất cứ tội nào, mặc dù ông McCain bị Ủy ban Đạo đức Thượng viện khiển trách vì đã có “phán xét sai lầm”.

Thượng nghị sĩ John McCain vượt qua được vụ tai tiếng này và sau đó rút kinh nghiệm, xoay sang vận động cải cách cơ chế tài trợ vận động tranh cử, chống lại cách dùng tiền bạc để vận động chính trị hành lang. Ông là chính khách có những phát biểu thẳng thừng, khẳng khái, được giới truyền thông ưu ái và thường xuyên mời tham gia các chương trình thời sự, ông cũng chiếm được cảm tình rộng rãi trong công chúng nhờ kinh nghiệm phục vụ trong quân đội và thành tích từng là tù binh chiến tranh tại Việt Nam.

Đối với cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản, ông được coi là một ân nhân đã hành động để cứu giúp nhiều cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa để họ sang định cư tại Hoa Kỳ. Ông luôn tỏ ra sẵn sàng giúp họ trong tiến trình định cư nơi quê hương mới. Các cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa bị đi học tập cải tạo coi ông như một người đồng hành, từng nếm trải những kinh nghiệm cay đắng vì cùng là nạn nhân của cộng sản Bắc Việt.

“CON DIỀU RƠI CHO VỰC THẲM BUỔN THÊM”   

“CON DIỀU RƠI CHO VỰC THẲM BUỔN THÊM”   

Chiều nay có người quen điện thoại cho tôi báo tin anh của chị ấy bị ung thư, bác sĩ bảo những ngày cuối đời của ông ta đang cạn dần, gia đình và bệnh nhân muốn gặp Linh Mục để được chia sẻ và được an ủi khi còn có thể nhận biết. Lại thêm một hung tin nữa trong hàng loạt hung tin của những người quen biết vướng vào căn bệnh hủy diệt này. Chẳng lẽ dân tộc mình khoanh tay chờ bị xóa tên trên danh mục nhân loại?

Vào trang Google với từ khóa “ung thư”, chúng ta thu được vô số những bài viết, những thông tin về căn bệnh quái ác đang hoành hành trên thân phận người dân Việt Nam. Hôm nay (thứ năm ngày 23.8.2018), trang ruột báo Tuổi Trẻ có bài nói về ung thư với lời đề nghị của nhiều chuyên gia về những phương cách làm giảm tỷ lệ ung thư, họ đưa ra những nhận định và những lời khuyên y học xác đáng như: theo dõi tầm soát ung thư, cải thiện lối sống cho lành mạnh, không hút thuốc, không lạm dụng rượu bia, không ăn nhiều thịt đỏ, không ăn các thức ăn nướng cháy, không ăn nhiều các thức ăn chế biến sẵn, tích cực tập thể dục đều đặn, ăn nhiều rau củ quả và ngũ cốc…

Không chỉ bài báo nói trên, trang Google còn cho ta nhiều bài khác nữa mang tính tích cực như vậy, nhưng thực tế đâu chỉ vậy, cái gốc cái nguồn lớn hơn, nguyên nhân hung hãn nhất không phải là thói quen sống, nhưng thủ phạm chính là sự ô nhiễm môi trường sống, chỉ đưa ra một chiều và đổ lỗi cho sự thiếu ý thức của người dân là lối lý luận không lương thiện.

Ai cho nhập tràn lan các loại thuốc bảo vệ thực vật, ai cho bán tự do không kiểm soát các hóa chất độc hại, ai cho buôn bán các trái cây ngâm tẩm hóa chất, ai cho nhập các trái cây và nông sản của Tàu Cộng mang mầm mống giết người? …

Ai rước các nhà máy nhiệt điện lỗi thời của Tầu Cộng về lắp đặt ở Việt Nam, ai cho xây dựng các nhà máy luyện cán thép gây ô nhiễm đất và biển, ai cho ngoại bang đào xới ta nát đất đai tổ tiên, bới tung các khoáng chất đang ngủ im trong lòng đất, tích chứa thành những trái bom bùn khổng lồ treo ngay trên đầu đất nước, ai cho xây dựng tràn lan các thủy điện, tàn phá rừng đầu nguồn, tích nước bỏ khát các dòng sông vuông ruộng vùng hạ lưu? …

Ai cho xây dựng tràn lan trong các thành phố, ai ép đất thành phố tăng diện tích sử dụng, nén giao thông nghẹt thở, ai chặt hạ các cây xanh trăm tuổi để thành phố không còn một khoảng xanh tươi nào? …

Khuyên chúng tôi ăn trái cây và ngũ cốc, xin chỉ cho chúng tôi trái cây nào lành mạnh, ngũ cốc nào không hóa chất. Bảo chúng tôi tập thể dục, xin chỉ cho chúng tôi nơi nào không khí không bị ô nhiễm. Dạy chúng tôi ăn rau, xin chỉ cho chúng tôi rau sản xuất ở đâu đạt chuẩn vệ sinh… Nói một chiều là nói nhảm, mà nói nhảm liên quan đến sức khỏe và sinh mạng con người là bất lương!

Thế nhưng là người Kitô hữu, không ai mà không biết và thuộc nằm lòng Mười Điều Răn của Chúa. “Chớ giết người” là một trong những điều răn cấm kỵ nghiêm ngặt. Những tội ác kể trên và nhiều tội ác khác nữa đã có sự cộng tác ở mức độ nào của người mệnh danh tin vào Chúa? Tại sao chúng ta lại có thể an tâm lên rước lễ khi chính gia đình ta đang nhúng tay vào những tội ác đó, không phải giết một người nhưng là hủy diệt một dân tộc, tại sao các Giáo Sĩ, các Dòng Tu, lại vui mừng nhận những đồng tiền máu và phong tặng kẻ giết người hủy diệt dân tộc mình là ân nhân?

Ngày thứ năm tuần 20 Thường Niên có Lời Chúa trong sách Êdêkien rằng: “… Ta (Thiên Chúa) biểu dương sự thánh thiện của Ta nơi các ngươi trước mặt chư dân…” (Ed 36,23). Vậy thử hỏi chúng ta đã để lộ sự “thánh thiện” của Thiên Chúa cho muôn người thấy như vậy sao? Chẳng lạ gì việc truyền giáo như đang bị “đạp thắng”, dậm chân tại chỗ và có nguy cơ thụt lùi!

Khi tôi viết những dòng chữ này, thì trên mạng xã hội đang loan đi những lời ai oán cho định mệnh của một người nghệ sĩ trẻ, đẹp, tương lai đầy hứa hẹn, chị mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Lại một “con diều rơi cho vực thăm buồn thêm”!

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 23.8.2018

Tựa đề lấy từ bài hát “Tôi ơi đừng tuyệt vọng” của Trịnh Công Sơn

(Theo Ephata 812)

 

LÝ DO PHẢN ĐỐI

LÝ DO PHẢN ĐỐI.

@An Trường Ngô

Hôm nay, tui nêu lên chính kiến của mình để các bạn an ninh & DLV hiểu tại sao tôi chống đảng. Các bạn chưa biết lý do mà cứ ib chửi bới tôi là thằng già phản động, hăm doạ bỏ tù tui. Khổ!

Các bạn hỏi tại sao tôi chống đảng hả? Nói chống đảng là không đúng đâu! Tôi chỉ phản đối thôi! Bởi vì, Đảng của các bạn có quân đội, có công an, có vũ khí, có nhà tù… Còn tui chỉ có trên răng, dưới…..cây súng nước sản xuất từ nửa thế kỷ trước mà đã hết đạn mịa nó rồi, thì chống đảng làm sao được?

Nói điều này cho các bạn hiểu nè. Đảng chỉ là một tổ chức chính trị thôi. Bởi vậy, ủng hộ hay phản đối là quyền của mọi người dân.

Riêng tôi, tôi phản đối vì:

Mục tiêu ra đời của đảng csVn, theo tuyên truyền thì:

– Chống ngoại xâm, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ

– Xóa bỏ giai cấp

– Giải phóng dân tộc

– Tiến lên CNXH…..

Vậy, gần một thế kỷ trôi qua, đảng đã làm được gì trong những mục đích nêu trên?

– Đã chống được ngoại xâm, bảo vệ vẹn toàn lãnh thổ chưa? Hoàng Sa, Gạc Ma, Bản Gốc, Nam Quan… Đang bị ngoại bang nào chiếm giữ?
– Đã xóa bỏ được giai cấp chưa, hay các tầng lớp giàu nghèo ngày càng cách biệt?
– Đã giải phóng dân tộc thoát khỏi cảnh nghèo đói, tôi mọi chưa? Đẩy người dân đi XKLĐ có phải là giải phóng dân tộc hay không?
– Đã tiến lên CNXH đuợc chưa, hay hết thế kỷ 21 này vẫn chưa biết ra sao như lời thú nhận của tổng bí thư?

Như vậy, trong một thời gian quá dài mà đảng đã không thực hiện được những mục đích đã đề ra, thì làm sao tui phải chấp nhận đảng lãnh đạo?

Tôi có thể thông cảm với đảng về việc đất nước còn nghèo vì lý do này, lý do kia. Tôi có thể thông cảm với đảng vì lý do kia, lý do nọ nên ta chưa tiến lên được CNXH. Tôi có thể thông cảm với đảng về mọi mặt. Nhưng. Việc để giặc ngoại bang hiên ngang vẫy vùng trong vùng trời tổ quốc, mà đảng không có sách lược nào bảo vệ hay chiếm lại, là tui không chấp nhận.

Đất nước này là của toàn dân Việt Nam chứ không phải riêng gì của đảng. Vậy, nếu, đảng không bảo vệ được vẹn toàn lãnh thổ thì hãy thoái vị để nhân dân chọn người điều hành đất nước, chứ không thể đẩy trách nhiệm đòi lại Hoàng Trường sa cho con cháu chúng ta, như lời ông Vũ Đức Đam gợi ý.

Không có gì đau đớn và nhục nhã hơn khi chủ quyền quốc gia bị xâm phạm nghiêm trọng. Thế hệ chúng ta hiện nay khiếp nhược cúi đầu. Đảng, lo giữ chế độ. Lãnh đạo, lo giữ ghế. Trí thức, lo giữ chén cơm. Nhân dân, lo ăn nhậu đàn đúm…. Rồi buộc con em chúng ta phải gánh trọng trách giành lại chủ quyền đất nước? Trong khi đó, ta ra sức đào bới tài nguyên, giành ăn luôn hết phần của chúng. Như vậy được sao?

Đó là lý do tại sao tui phản đối đấy. Các bạn an ninh, DLV đã hiểu ra chưa?

Ngô Trường An.

No automatic alt text available.

Khi Việt Nam và Tàu là “một Tổ quốc, một Văn hóa”

Khi Việt Nam và Tàu là “một Tổ quốc, một Văn hóa”

Nguyễn thị Cỏ May (Danlambao) – Trong gần đây, nhiều người nói tới năm 2020, Việt Nam sẽ lệ thuộc Tàu (1) vì sẽ trở thành “một vùng tự trị” hay “một tỉnh lẻ” của Tàu. Khi nói về ngày mai này, người ta nhắc lại “Hội nghị Thành Đô” tuy văn bản qui định việc này, không biết có ai thấy không?. Nhưng nói về “ảnh hưởng đậm” hay “lệ thuộc” Tàu thì trong nhiều sách vở và báo chí của chế độ, không thiếu những lời như “Việt Nam và Trung quốc sông liền sông, núi liền núi” hoặc “môi hở răng lạnh” và, nhất là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, hay lời của Trường Chinh kêu gọi người Việt Nam hảy bỏ chữ quốc ngữ vì chữ này là của thực dân đem tới, không phải chữ của ta, hãy trở về học chữ Hán (2), còn trong sách vở xưa, thì “Việt Nam và Trung Quốc đồng văn, đồng chủng”. Thực tế sẽ ra sao, chúng ta hãy chờ trả lời. Chỉ còn 2 năm nữa mà thôi. 

Ngày nay, có điều chắc chắn, rõ ràng, ai cũng có thể ghi nhận không cần bàn cãi là hướng đi của Việt Nam do đảng cộng sản lèo lái vẫn lấy Tàu làm khuôn vàng thước ngọc. Việt Nam phải giống Tàu, phải bám theo sát Tàu. Tập Cận Bình là chuẩn mực. Qua 2 lần tuyên bố của Nguyễn Phú Trọng, vào tháng 1-2018, trước Quốc Hội và đông đảo các nhà báo: “những đảng viên đòi đa nguyên đa đảng, từ bỏ xã hội chủ nghĩa, đòi thực hiện Tam quyền phân lập là bị tác động bởi bọn phản động, phải bị khai trừ ra khỏi đảng”, và tiếp theo, trong tháng 7, nặng lời hơn: “Những kẻ đòi đa nguyên đa đảng, từ bỏ CNXH, đòi Tam quyền phân lập, đều là bọn bất hảo” (chớ không phải kẻ có lý luận như Trọng), ai cũng nhận thấy đường lối lệ thuộc Tàu của Trọng thể hiện rất rõ: “Việt Nam với Tàu là một. Một chế độ, một văn hóa”

Giờ đây, chúng ta thử hình dung cái “một” đó là gì, như thế nào, qua chính sách của Tập Cận Bình? 

Không thể dân chủ hóa chế độ 

Theo Giáo sư Jean-Pierre Cabestan, chuyên viên về Tàu, nhận xét mang tính kết luận “Ở Tàu, cá nhân làm giàu và tiêu thụ là ưu tiên, trước sự cần nới rộng tự do và những quyền chính trị”

Trong quyển sách mới xuất bản (Demain la Chine: Démocratie ou Dictature?, Gallimard, Paris, 3/2018), ông Cabestan cho rằng khả năng của dân chúng Tàu thích nghi và sự đồng thuận trong nội bộ đảng cộng sản để duy trì quyền lực là sẽ không cần phải thay đổi chế độ hiện tại. Mặc dầu như vậy là không phù hợp v ới xu thế thời đại, xung đột mạnh với nền dân chủ Tây phương. Nhiều học giả Tàu cũng lo ngại nghĩ rằng chính trị và xã hội được tự do để lần lần sẽ dân chủ hóa chế độ là điều khó tránh làm cho đất nước bị xáo trộn, mất ổn định. 

Sau Đại hội đảng cộng sản Tàu thứ XIX đưa Tập Cận Bình lên làm Hoàng đế Tàu suốt đời, phân tách những khả năng thích nghi và đổi mới của một chế độ, ông Cabestan quả quyết Tàu “không thể dân chủ hóa” được. Chẳng những “dân chủ hóa không thể được”, mà ông còn cho đó, đúng hơn, là một “chế độ độc tài”. 

Nói đó là một chế độ độc tài vì quyền lực thật sự được thể hiện ở con người Tập Cận Bình, đứng đầu một đảng duy nhất cai trị nước Tàu theo một mô hình đổi mới độc đoán. 

Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, nhiều nước cộng sản đã lần lược thay đổi theo dân chủ. Nhưng Tàu là trường hợp khá đặc biệt. Ngoại lệ chăng? Liệu Tàu sẽ đứng vững được bao lâu khi Tàu hoàn toàn không nghĩ tới từng bước tiến lên theo hướng dân chủ trong lúc thế giới tranh chấp nhau với những ý hệ ngày càng công khai? 

Tập Cận Bình chủ trương mở cửa ra thế giới, tiếp xúc với những nước dân chủ nhưng vẫn chống lại những nước này, tìm cách áp đặt tương quan lực lượng có lợi cho mình. Tập tìm cách xuất cảng mô hình Tàu ra thế giới, nhất là nhắm những nước kém mở mang. Không phải chỉ để bảo vệ chế độ hay củng cố tính chính thống của chế độ, mà đó chính là tham vọng bá chủ thế giới của Tập Cận Bình. 

Khi nói dân chủ, người Tàu cũng nói họ có dân chủ. Chế độ ở Tàu của họ là chế độ dân chủ. Thứ dân chủ tốt hơn dân chủ tư bản cả vạn lần. Nhưng thứ gọi là dân chủ ở Tàu đó lại từ chối nhân quyền, từ chối những quyền căn bản như quyền bầu cử tự do, quyền lập đảng, tự do thông tin, tự do phát biểu, công khai ngân sách của đảng cộng sản… 

Đừng quên mô hình độc tài của Liên Sô. Chế độ Tàu là một copie lénino-staliniste: 1 đảng duy nhất lãnh đạo toàn diện và triệt để, chọn đảng viên “uu tú” (cốt cán) cầm quyền, đàn áp mọi chống đối, nhất là không tha những người có ý muốn thay đổi chế độ theo dân chủ tự do thật sự. 

Kinh tế phát triển, Tàu sẽ thay đổi theo dân chủ? 

Tuy ngày nay, chế độ độc tài ở Tàu không còn như trước khi bức tường Bá Linh sụp đổ nhưng đó vẫn là một chế độ cực kỳ phản động. Thật ra chế độ cộng sản là phản động. Nhiều nhà phân tích cho rằng tham nhũng và khủng hoảng kinh tế như tăng trưởng xuống, công nợ tăng, thất nghiệp đông, sẽ làm cho chế độ sụp đổ. Thật ra khả năng thích nghi của dân chúng sẽ giúp chế độ tồn tại – nhất là giới dân chúng biết dựa vào chế độ làm giàu vẫn là lực lượng bảo vệ chế độ vững mạnh. Đồng thời Tập quan tâm thực hiện những thay đổi kinh tế nhưng vẫn lo sợ những nhà đầu tư tư nhân sẽ gây ra nhiều rủi ro cho chế độ nên Tập càng kiểm soát đảng chặc chẽ hơn. 

Ngày nay, Tập biết mình có nhiều kẻ thù nên Tập phải tìm cách nắm trọn quyền lãnh đạo trong tay suốt đời. Buông đảng ra là chết. Chỉ yên tâm khi nào Tập loại được hết kẻ thù, đào tạo một thế hệ nối tiếp biết trung thành với Tập. Nhưng liệu toan tính này có vượt quá tầm tay một cá nhân hay không? 

Tóm lại, nhìn vào thực tế ở Tàu, người ta thấy rõ đó là chế độ độc tài nhưng sẽ bền vững nhờ ở khả năng biết thích ứng của đảng CS, kiểm soát được xã hội, và dân chúng thấy yên lòng, sống được, còn có lắm kẻ làm giàu. Điều này trước đây, mơ cũng không có. Và hơn hết, dân Tàu không biết dân chủ, văn hóa Tàu không có dân chủ. Người Tàu chỉ biết mong đợi ở một minh quân nên ở Tàu không có sự đòi hỏi dân chủ, tự do quan trọng trong dân chúng. 

Tàu và Việt Nam là “một”, do đó chế độ ở Việt Nam chỉ sẽ thay đổi chỉ khi nào dân chúng Việt Nam hiểu dân chủ, cần đòi hỏi dân chủ, để tự mình cai trị chính mình, tự mình giữ gìn và bảo vệ đất nước nguyên vẹn cho mình. 

Về văn hóa, tuy ngày xưa, học chữ Nho, học văn hóa Tàu nhưng cái học đã được Việt hóa rất căn bản nên giữa 2 nền văn hóa vẫn có nhiều khác biệt. 

Một Văn hóa 

Những người học chữ Nho thời xưa theo lối nhồi sọ của Tống Nho, không kịp suy nghĩ, đều nằm lòng Việt Nam và Tàu “đồng văn, đồng chủng”. Trân trọng chữ Tàu vì đó là chữ của thánh hiền. Thấy một miếng giấy chữ Tàu lăn lốc trên mặt đất vội lượm lên đem đốt. Không dám bỏ bậy. 

Ngày nay, dưới sự cai trị của đảng CSVN, chữ Tàu, tiếng Tàu bắt đầu xuất hiện ở Việt Nam rộng rãi với một ưu thế mới. Học tiếng Tàu như một ngoại ngữ là bình thường, không mang ý nghĩa lệ thuộc văn hóa. Nhưng nếu người Việt Nam tiếp thu văn hóa Tàu theo tinh thần Tống Nho thì sự lệ thuộc này mới kinh khủng hơn mất đất do dời cột mốc biên giới, mất đảo, mất biển… Mất văn hóa là mất chính người Việt Nam! 

Thật ra văn hóa Tàu có mặt đẹp của nó nên nó mới tồn tại tới ngày nay. Nhưng về chính trị, Tàu có những tấm gương tuân phục vua/tôi vô cùng rùng rợn. Khi lệ thuộc văn hóa thì dĩ nhiên Việt Nam sẽ phải được học thứ văn hóa chính trị này để thể hiện ý nghĩa “một văn hóa” theo chính sách xâm lược cố hũu của Tàu. 

Đây, Cỏ May tôi xin kể một câu chuyện lịch sử tàu để minh họa thứ văn hóa chính trị ghê rợn của Tàu. 

Chuyện kể: 

“Vua Tề hoàn Công nhờ có Quản Trọng, Bảo thúc Nha và nhiều trung thần hào kiệt giúp sức nên đã dựng lên cơ nghiệp bá vương, xứ sở cường thịnh, dân chúng ấm no. Quản Trọng được mọi người kính trọng và biết ơn, Tề Hoàn Công đã coi ông như một người cha và luôn gọi ông là Trọng Phụ, và không cho phép mọi người gọi tên huý hoặc tên thật của Quản Trọng. Cùng làm việc trong cung đình, còn có nịnh thần như Thụ Điêu, Dịch Nha và Khai Phương. 

Thụ Điêu thì tự thiến mình để xin vào cung hầu hạ, vì thế vua rất cảm động và thương yêu cách đặc biệt. 

Dịch Nha có tài nấu ăn và là người nấu ăn riêng của vua. Một hôm vua nói, các món sơn hào hải vị và trân châu bát bửu ta đều đã dùng qua, có món đã làm ta thật chán. Chỉ duy có món thịt người là ta chưa được nếm thử bao giờ. 

Ngay ngày hôm sau, Dịch Nha liền dâng lên vua một món thịt chế biến rất hấp dẫn. Ăn xong, nhà vua hết lời khen ngon và hỏi thịt gì. Dịch Nha nói, đó là thịt đứa con 3 tuổi của hạ thần”. 

Thứ văn hóa chính trị tuân phục vì quyền lợi riêng tư này thật kinh khủng. Ngày xưa, để làm vui lòng nhà vua muu cầu quyền lợi cho mình, Dịch Nha đã không ngần ngại làm thịt con dâng cho nhà vua đổi món ăn. Điều này, về ý nghĩa chính trị, không khác gì lắm khi trước đây Hồ Chí Minh đã long trọng “sông liền sông, núi liền núi” và “môi hở răng lạnh”, trước sau chỉ nhằm thực hiện tham vọng lãnh tụ, phục hận quá khứ gia đình. Tới Lê Duẩn xua mười triệu thanh niên Việt Nam vào lửa đạn (3) cũng chỉ để “phục vụ Liên Sô và Trung Quốc”. Ngày nay, Nguyễn Phú Trọng và đảng cộng sản sẵn sàng đem đất nước dâng cho vua tàu Tập Cận Bình để đổi lấy sự giàu có. 

Bắt đầu từng bước thực hiện thứ văn hóa chính trị tuân phục, Trọng đã mở rộng cửa cho Tàu tràn ngập qua Việt Nam, cho thiết lập khắp nơi nhà máy Tàu xả thải phá hủy môi trường đất nước, bán những vùng đất quan trọng về chiến lược cho Tàu cộng khai thác đời đời. 

So sánh với giết con, tự thiến của thời xưa để được làm quan thì tội ác của Hồ Chí Minh, của Lê Duẩn, của Nguyễn Phú Trọng sau này mới thật là tày trời hơn cả vạn lần. Đặc tính của thứ văn hóa chính trị Tàu xưa nay là ác. Nhìn lại chế độ Mao để đừng quên có 80 triệu người Tàu chết, từ Vạn Lý Trường Chinh, những bước Đại Nhảy Vọt đến Cách Mạng Văn Hóa. Vậy khi Việt Nam lệ thuộc Tàu cộng, cái ác đó sẽ đem áp dụng ở Việt Nam, đời sống dân chúng sẽ lầm than đến đâu? Như dân Tây Tạng, dân Ngô Duy Nhỉ? 

Ghi chú

(1) Khi nói Việt Nam sẽ bị lệ thuộc Tàu, rất nhiều tác giả Việt Nam dẫn chứng “lời ” của Hồ Chí Minh nói với Đại diện của Mao Trạch Đông là 2 tướng Trần Canh và Vị Quốc Thanh năm 1926 và bốn năm sau, năm 1930, nhân lúc thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam, đươc Hồ Chí Minh lập lại một lần nữa với Tổng Lý Chu Ân Lai: “Việt Nam và Trung Quốc tuy hai mà một. Một dân tộc. Một Nền văn hóa. Một phong tục. Một tổ quốc. Nếu giúp chúng tôi thắng Pháp, thắng Nhật, thắng tất cả bọn tư bản vùng Đông Nam Á, nắm được chính quyền, thì nợ viện trợ sẽ hoàn trả dưới mọi hình thức, kể cả cắt đất, cắt đảo, lùi biên giới nhượng lại cho Trung Quốc, chúng tôi cũng làm, để đền ơn đáp nghĩa.”. 

Rất tiếc xuất xứ của lời này không được rõ ràng lắm. Hơn nữa, năm 1926, chỉ có chế độ thực dân Pháp ở Việt Nam. 

(2) Trường Chinh, Tổng Bí thư đảng Lao Động, Văn thư số 284/LĐ đang trên Nhật báo Tiếng Dội, 5/1951, Sài gòn. 

(3) Duẩn vâng lệnh Mao làm chiến tranh biển người. Lý thuyết chiến tranh biển người của Mao là “Càng nhiều người bị giết, cách mạng càng thành công” (D.Acemoglu và J.A.Robinson, “Tại sao các quốc gia thất bại”, NXB Trẻ, 2013, trang 545). 

Về mười triệu người chết trong chiến tranh do Lê Duẩn được bà Bảy Vân xác nhận trong cuộc phỏng vấn của nhà báo Xuân Hồng (BBC). Bà Bảy Vân nói thêm nếu Tàu không giúp, Lê Duân sẽ phải hy sinh người dân thêm nữa, để giải phóng cho được Miền nam. 

24.08.2018