Một số quan chức trong chính quyền đang cố gắng đưa ra các cuộc thảo luận về việc giảm nhẹ cuộc chiến thương mại, nhưng ông Trump nói hôm thứ Năm rằng Mỹ đang “không chịu bất kỳ áp lực gì” để mà phải chấp nhận một thỏa thuận.
Tại sao đem 800,000 trẻ em làm vật thí nghiệm?

Phải đi ngược với nhân loại mới chịu
TRÊN ĐƯỜNG ĐỒNG HÀNH CÙNG TRẦN HUỲNH DUY THỨC


Nguyễn Thúy Hạnh is with Ha Thanh and 6 others.
TRÊN ĐƯỜNG ĐỒNG HÀNH CÙNG TRẦN HUỲNH DUY THỨC
(Chụp cùng linh mục Antôn Nguyễn Thanh Tịnh tại Cồn Sẻ, Quảng Bình)
Án văn

Phan Thị Hồng is with Hoang Le Thanh.
Án văn
(kỳ 5 – có bổ sung)
Qua 4 kỳ trước, tôi đã lược lại những vụ án văn nổi cộm trong đời sống văn nghệ lẫn đời sống xã hội xứ này, như Nhân văn giai phẩm (nhiều văn nghệ sĩ nổi tiếng bị đi tù, cải tạo, tước quyền sống, quyền sáng tác), Việt Phương với “Cửa mở”, Hoàng Cát với “Cây táo ông Lành”, Hữu Loan với “Màu tím hoa sim”, Quang Dũng với “Tây tiến”, Bùi Ngọc Tấn với “Chuyện kể năm 2000″… Đương nhiên văn nghệ sĩ là nạn nhân, chỉ bởi vì họ là những con người cương trực, thẳng thắn, tôn trọng quyền tự do sáng tác, không chịu khép mình vào thứ văn nghệ phục vụ chính trị thô thiển; còn thủ phạm không phải ai khác chính là nhà cầm quyền. Lúc nào miệng họ cũng nói quyền tự do cho văn nghệ sĩ nhưng tay thì chỉ nhăm nhăm chụp vòng kim cô chính trị lên đầu đám sáng tác, anh nào cố tình chạy trốn, thoát ra khỏi sự trói buộc sẽ bị pháp luật (cũng của họ) trừng trị.
Viết đến đây, tôi lại nhớ chuyện hoặc giai thoại về những ông lãnh đạo đảng cộng sản xứ này chỉ đạo văn nghệ, do các thầy ở khoa Văn kể lại. Hồi những năm giữa thập niên 60, khi đám văn nghệ sĩ vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc “cách mạng văn hóa long trời lở đất trừng trị đám phá hoại Nhân văn giai phẩm (được ví gây tác hại ghê gớm kinh khủng tai hại như cuộc Cải cách ruộng đất trong văn nghệ) thì ông Trường Chinh tìm cách trấn an. Anh Năm (tên thân mật của ông Trường Chinh) trong một buổi gặp các nhà văn nhà thơ, nghệ sĩ sân khấu, điện ảnh, khi nghe đây đó có ý kiến về quyền tự do sáng tác, ông liền cười mỉm, rằng “Ai nói đảng không cho các anh các chị quyền tự do sáng tác. Nói thế là hồ đồ. Đảng vẫn cho các anh các chị quyền tha hồ chửi đế quốc Mỹ đó sao”. Đám nghệ sĩ, nhà văn nhà thơ ngồi nghe chết lặng. Mà đúng thật, những gì “anh Năm” nói đều có thực tế, và sau chỉ đạo ấy của ông lại càng lộ mạnh hơn quyền tự do chửi Mỹ trong các sáng tác.
Khi ông Trường Chinh đã bật đèn xanh cho quyền tự do chửi thì dòng văn chửi còn hơn cả hàng tôm hàng cá. Tôi vẫn nhớ hồi bé người ta truyền tai nhau câu thơ, cứ bảo của “nhà thơ” Bút Tre nhưng chả biết có phải không: “Trên rừng con khỉ đánh đu/Thằng Ngô Đình Diệm mút cu bác Hồ”. Rồi sau ông Diệm bị mắng là “thằng” thì tới thằng Thiệu, thằng Kỳ. Năm 1966, nhà thơ trào phúng Nguyễn Đình có viết trên báo Nhân Dân chửi Thiệu-Kỳ (tôi đọc bài này bởi thày (bố) tôi sai ra trụ sở ủy ban mượn báo để đọc ké, vẫn còn nhớ câu mở đầu: “Hội nghị Gu-am được gọi đi/Thằng Thiệu thằng Kỳ tầm váo tầm vênh”. Mà chả riêng các ông Ngô Đình Diệm, Thiệu, Kỳ bị gọi là thằng, các đời tổng thống Mỹ đều được phong “thằng” tuốt: thằng Ai xen hao, thằng Ken nơ đi, thằng Giôn xơn, thằng Ních xơn, thậm chí người ta còn khuyến khích các gia đình nuôi chó đặt tên chó là con Giôn xơn, con Ních xơn để chửi cho sướng miệng. Được “tự do chửi” nên mới dẫn đến cảnh ông Nguyễn Công Hoan văng tục “đù mẹ” cụ Phan Khôi, ông Tố Hữu mạt sát các nhà văn nhà thơ Nhân văn giai phẩm là ma cô, lưu manh, đĩ điếm…
Nhân chuyện quan điểm tự do sáng tác của ông Trường Chinh, tôi lại nhớ hồi học ở Mễ Trì, thầy chủ nhiệm khoa Hoàng Xuân Nhị tuy làm lãnh đạo khoa nhưng vẫn tham gia dạy phần văn học Xô viết và phần lý luận tính đảng trong văn học. Một lần thầy nhắc đến chi tiết trong đại hội các nhà văn Xô viết, nhà văn Pha đê ép (Fadeev) đã rất hùng hồn khẳng định “Chúng ta được viết theo tiếng gọi của trái tim mình. Nhưng trái tim chúng ta đã thuộc về đảng”. Thầy bảo, đại loại đó là quyền tự do sáng tác, là tính đảng trong văn học của nền văn học xã hội chủ nghĩa ưu việt. Sau khi phát biểu lời tâm huyết ấy không lâu, ông Chủ tịch Hội Nhà văn Liên Xô Fadeev đã rút súng bắn vào đầu tự sát.
Vị thứ 2 ở xứ này để lại dấu ấn với đời sống văn nghệ là ông Nguyễn Văn Linh. Sau khi được các đồng chí của ông quần cho lên bờ xuống ruộng, đến năm 1986 thì ông được bầu làm tổng bí thư. Ông từng một thời được ca ngợi là nhân vật đổi mới, với những mẩu ngắn trên báo Nhân Dân trong mục “Những việc cần làm ngay” ký tên NVL, tên tắt của ông nhưng đám tuyên giáo khen nịnh thối thành “Nói và làm”, còn dân gian cứ gọi nôm na là ông “en nờ vê e lờ”. Một trong những việc đầu tiên ông làm sau khi ngồi ghế nóng là lấy lòng văn nghệ sĩ. Ngày 6.10.1987, ông gặp họ, tuyên bố hùng hồn phải “cởi trói cho văn nghệ sĩ”, còn ai trói, trói thế nào, vì sao trói, cởi đến đâu, v.v.. thì ông không nói, cứ lửng lơ con cá vàng. Cuối cùng ông bật đèn xanh, khuyên “Hãy tự cứu mình trước khi trời cứu”. Nhiều người khen câu này của ông, chứ riêng tôi thấy ông Linh rất vô trách nhiệm, đảng của ông trói người ta, ông lại đổ cho trời, đó là chưa nói ở ý nghĩa khác thì ông tự coi mình là trời. Đảng mà không cởi thì có 10 trời cũng bó tay.
Tuy nhiên, mắc lừa ông Linh, đám văn nghệ rất phấn khởi, lại được các bác Trần Độ, Nguyễn Văn Hạnh, Nguyên Ngọc hô xung phong nên hào hứng lắm. Những tác phẩm vang dội như “Cái đêm hôm ấy đêm gì” của Phùng Gia Lộc, “Lời khai của một bị can” viết về số phận ông vua lốp Nguyễn Văn Chẩn (nạn nhân chiến dịch Z30) phóng sự của Trần Huy Quang, “Người đàn bà quỳ” (Phùng Gia Lộc), những quan điểm táo bạo của Nguyễn Minh Châu, Hoàng Ngọc Hiến, Nguyễn Đăng Mạnh, Dương Thu Hương… ra đời trong dịp này. Nhưng ông Mười Cúc (Nguyễn Văn Linh) cuối cùng cũng chỉ là anh chết nhát, nửa vời, đảng của ông ấy không ủng hộ quan điểm cởi trói nên ổng co dần lại, sống chết mặc bay. Kết quả là báo Văn Nghệ bị bóp chết, các ông Trần Độ, Nguyên Ngọc bị đưa lên “đoạn đầu đài”, đời sống văn nghệ lại một lần nữa tan tành, chả khác gì văn nghệ Trung Quốc sau cú lừa “Trăm hoa đua nở”, tới nay (năm 2018) vẫn không gượng dậy được mặc dù đã mấy chục năm trôi qua.
Không ít người coi ông Linh là chiến sĩ tiên phong cải cách, kiến trúc sư của đổi mới, thực ra đã nhầm. Nói gì thì nói, bằng thái độ đổi mới nửa vời, chất thủ cựu ngấm sâu vào máu, sự quay ngoắt rất tệ hại, “vừa đéo vừa run”, coi quyền lợi và sự tồn tại của đảng lên trên hết, bỏ qua cơ hội quốc tế ngàn vàng, xét cả về các mặt chính trị, kinh tế, ngoại giao, văn hóa, chính ông Linh là thủ phạm hàng đầu gây ra sự trì trệ kéo dài, nửa dơi nửa chuột, bị lệ thuộc của nước ta hiện nay. Khắc phục, giải quyết được “di sản tệ hại” ấy do ông Linh và các đồng chí của ông để lại là cả sự vất vả kéo dài không biết bao giờ mới chấm dứt.
Phải những ai từng nếm mùi phê phán, trừng trị từ bộ máy tuyên giáo tuyên truyền của đảng thì mới hiểu thế nào là “văn nghệ phục tùng, phục vụ chính trị”. Đảng có thể biến một tác phẩm hết sức bình thường, thậm chí tốt thành thứ cực kỳ nguy hiểm đối với người sáng tác, gán vào đó những cái gọi là âm mưu, ý đồ, biểu tượng hai mặt, cao hơn nữa thì quy rằng nó ẩn chứa hoặc công khai thái độ thù nghịch, chống phá, chống chính quyền nhân dân. Như tôi đã từng kể ở mấy bài trước, hàng loạt bài văn thơ của Nhân văn giai phẩm, rồi thơ Quang Dũng, thơ Hữu Loan, thơ Việt Phương, truyện ngắn Hoàng Cát, Hoàng Cầm, Lưu Quang Vũ… bị đánh tơi tả, người viết không ngóc đầu dậy nổi, phải ẩn dật, trốn chui trốn lủi, tìm đủ mọi cách mới sống qua ngày đoạn tháng. Thời ấy, những người dân bình thường đã phải chịu cuộc sống cực kỳ vất vả, huống hồ người có tiền án tiền sự với chế độ, dù chỉ là án văn nghệ.
(còn tiếp)
Nguyễn Thông
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=293475008153232&id=100024722048900&__tn__=K-R
Dự án đường sắt 58 tỷ USD và sự tồn vong của nước Việt.
Hoang Le Thanh is with Phan Thị Hồng and Nguyễn Lê Mỹ.
Dự án đường sắt 58 tỷ USD và sự tồn vong của nước Việt.
Bút Danh Thứ Sáu, 14.09.2018.
Thủ tướng Mahathir Malaysia (nhiệm kỳ 1981-2003 ) là người có công rất lớn trong việc đưa Malaysia trở thành một quốc gia có nền công nghiệp phát triển,trong nhiệm kỳ của mình đất nước GDP Malaysia tăng trưởng một cách thần kỳ trên dưới 10% mỗi năm, chỉ với số tiền nợ công 72 tỷ Malaysia đã đầu tư được một cơ sở hạ tầng kết nối hoàn chỉnh,từ hệ thống đường cao tốc phủ kính cả nước,đến hệ thống cảng biển và tàu điện ngầm hiện đại ( trong khi nợ công của Việt Nam hiện tại đã lên đến hơn 150 tỷ usd như hạ tầng rất kém xa Malaysia năm 2003).
Tuy nhiên những thành quả của Ông và đảng UMNO có nguy cơ bị xóa sạch từ khi thủ tướng Tham Nhũng Najib Nazak lên nắm quyền,nợ công từ con số 72 tỷ usd đã tăng vọt lên đến 252 tỷ usd một cách nhanh chóng và số nợ công còn tiếp tục “tăng tốc” làm cho Mahathir và người dân cảm thấy rất lo lắng, bất an.
Năm 2018 Mahathir quyết định ra tranh cử khi đã 92 tuổi. Ông đã có một quyết định táo bạo khi liên danh với đảng đối lập của UMNO ( Mahathir là thủ lĩnh của Đảng UMNO ) để tranh cử, với sự thối nát, tham nhũng của Thủ Tướng Najib, nhiều thành viên của đảng UMNO và nhân dân đã quay qua ủng hộ Mahathir và Ông đã thắng cử một cách vang dội.
Chỉ 2 ngày sau khi thắng cử Mahathir đã ra lệnh bắt giữ Thủ tướng Tham Nhũng Najib, cảnh sát đã phát hiện ra số tiền mặt, nữ trang, hàng hiệu lên đến 300 triệu USD tại nhà Najib Tuy nhiên hậu quả của Najib cho đất nước Malaysia là quá lớn,Malaysia đã bị Najib đẩy vào “bẩy nợ” của TQ với những dự án khổng lồ vay tiền của TQ.
Ngày 21/08/2018 trong chuyến thăm TQ,Ngài Mahathir đã thẳng thừng tuyên bố: “Chúng tôi không chống lại các công ty Trung Quốc, nhưng chúng tôi đang chống lại việc vay tiền từ bên ngoài và có các dự án không cần thiết và rất tốn kém”.
“Chúng tôi không muốn xảy ra tình huống về phiên bản mới của Chủ nghĩa thực dân bởi vì các nước nghèo không thể cạnh tranh với các nước giàu về mặt thương mại tự do, cởi mở”
Mahathir đã ngay lập tức cho dừng dự án đường sắt cao tốc 20 tỷ usd vì cho rằng “dự án này không cần thiết cho đất nước và không đủ khả năng chi trả khoản nợ lớn này”.
Trong vòng vài tháng trở lại ghế thủ tướng, ngài Mahathir đã có những động thái quyết liệt khi dừng toàn bộ các dự án và các khoản vay lên đến 30 tỷ usd.
Ngoài ra Mahathir đã ngừng cấp thị thực dài hạn cho người TQ mua nhà ở thành phố Forest city trị giá 100 tỷ usd để chống lại việc “di dân” của TQ (70% nhà ở Forest city đã bị người TQ mua sạch để định cư ).
Mahathir đã cắt giảm 10% chi phí lương của chính phủ bằng cách cắt giảm những bộ ngành kém hiệu quả, sa thải 17.000 công chức “sáng cắp ô đến,chiều cắp ô về”. Ngài đã thẳng tay sa thải những quan chức cao cấp quan liêu, thiếu hiệu quả, bổ nhiệm những người có tài năng trẻ tuổi vào bộ máy chính phủ ( Mahathir đã bổ nhiệm bộ trưởng thanh niên và thể thao trẻ nhất châu á là Syed Saddiq Syed Abdul Rahman chỉ mới 25 tuổi ).
Đất nước Malaysia dần quay trở lại quỹ đạo của nó khi có một vị cha già dân tộc như thế.
Malaysia là một quốc gia có nền kinh tế mạnh ở Đông Nam Á, tuy nhiên chỉ vì một lãnh đạo tham nhũng, đục khoét là Najib, Malaysia đã trở thành “con nợ” của TQ.
Việt Nam chúng ta đã có khối nợ công khổng lồ hơn 150 tỷ USD, tuy nhiên may mắn cho chúng ta là nợ TQ chỉ hơn 4 tỷ USD, những khoản vay của ADP, World bank đa phần là lãi vay thấp dao động từ 0,6-1,2% trên năm thời gian vay kéo dài từ 25-40 năm và đáo hạn 10-15 năm, Tuy nhiên kể từ năm 2017 trở đi chúng ta đã không còn được cơ chế ưu đãi của những tổ chức này và phải vay của TQ lãi suất rất cao tối thiểu là 3% đến 10% với thời hạn ngắn là 5-15 năm thời gian đáo hạn là 5 năm.
Những khoản vay của TQ lãi suất cao thời gian vay ngắn sẽ là áp lực rất lớn để Việt Nam có thể trả nợ đúng hạn (Khả năng vỡ nợ là rất cao khi nợ công đã ở mức báo động đỏ). Thời gian gần đây truyền thông Việt đã bắt đầu “lobby” cho dự án đường sắt cao tốc bắc nam trị giá 58 tỷ usd (gấp 3 lần dự án đường sắt của Malaysia mà Mahathir vừa tuyên bố hủy ). Nếu dự án này được thông qua,Việt Nam sẽ gánh thêm 1,3 triệu tỷ nợ công ( nếu đội giá có thể lên đến 2 triệu tỷ nợ công cho dự án này )
Bộ Trưởng Bộ GTVT Nguyễn Văn Thể đã ra sức thuyết phục quốc hội thông qua: “5 đến 7 nhiệm kỳ mới làm xong đường sắt cao tốc,mỗi nhiệm kỳ chỉ cần duyệt 10 tỷ usd”.
Ông cho rằng: ” bây giờ nước mình làm đường sắt tốc độ cao là quá trễ ” khi so sánh với các nước trong khu vực như Campuchia mới khánh thành đường sắt đi Thái Lan, Lào kết nối với Trung Quốc… ( Xin phép được đính chính thông tin này của Ngài Bộ Trưởng rằng, đường sắt của Campuchia mới khánh thành chỉ là phục hồi lại đường sắt cũ trước đây tương tự như đường sắt VN và dùng để vận chuyển hàng hóa là chủ yếu, dự án này Campuchia chỉ vay 84 triệu usd của ADB với lãi suất 1%/năm và 21,5 triệu usd không hoàn lại của AAID chứ không phải 58 tỷ usd lãi suất “trên trời” của VN. Ngoài ra hiện tại Campuchia đã xóa toàn bộ trạm thu phí trên toàn quốc từ năm 2016 )
Những dự án đường sắt liên quan đến vốn TQ là một bài học rất “đau đớn” của Malaysia khi phải dừng lại khi đã lỡ thi công hết gần 5 tỷ usd (thà mất 5 tỷ usd còn hơn nợ 20 tỷ usd ).
Các đại biểu quốc hội hãy hết sức tỉnh táo, kiên quyết không nhấn nút cho dự án này, đây rõ ràng là “Cái bẫy” cực lớn của TQ giương ra nhằm cài bẫy con mồi béo mập là các quan chức Việt Nam tham nhũng, với truyền thống “chung chi” của TQ việc mua chuộc chính quyền và các quan chức là việc quá dễ dàng.
Việc thông qua dự án này sẽ là đại họa cho dân tộc, nhân dân và con cháu sau này sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường ( trong khi các quan chức “béo mập” đã xách vali dolla nặng trĩu sang định cư ở nước ngoài)
Việt Nam sẽ phải trả giá không chỉ bằng việc trả nợ bằng tiền, tài nguyên khoán sản, đất đai mà thậm chí còn phải trả giá bằng chủ quyền và cuộc sống nô dịch của nhiều thế hệ tương lai.
Rất mong rằng Thủ Tướng Chính Phủ, Quốc Hội hãy hết sức tỉnh táo, kiên quyết không thông qua dự án này.
Nguồn: http://butdanh.net/du-an-duong-sat-58-ty-ud-va-su-ton-vong-…


LIÊN HOÀN KẾ
LIÊN HOÀN KẾ
Người dân Việt rất nhạy với những gì có yếu tố Trung Quốc. Cũng phải thôi, vì không có tinh thần như thế thì cha ông ta làm sao kháng Tàu thành công suốt ngàn năm qua? Dù có cực có cực đoan hay không thì điều đó cũng là rất cần thiết. Vì thực tế trong mỗi nước đi của Tàu luôn thủ con dao găm trong tay áo, đợi khi thời cơ cho phép nó sẽ lấy ra dùng, còn nếu thời cơ chưa cho phép thì nó vẫn cất giấu. Cho nên chúng ta chưa sập bẫy Tàu trong dự án nào đó thì đó là chưa đến thời cơ nó ra tay chứ không phải Tàu không có ý xấu. Có người hay phê phán tinh thần bài Tàu của dân Việt rằng, cái gì cũng sợ thì sao làm ăn với Tàu? Thực ra những người suy nghĩ như vậy rất non bớt, cái dân sợ là năng lực ĐCS chứ không phải dân sợ Tàu. ĐCS tuy gian ác điếm đàn với nhân dân, nhưng với Tàu Cộng, ĐCS chỉ là nai tơ. CSVN không bao giờ ngang tài ngang sức về trí tuệ với quan thầy.
Binh Pháp Tôn Tử là bài học kinh điển về cách lừa đối thủ của người Tàu. Trong đó, tác giả Tôn Vũ đã liệt kế 36 cho những người đời sau áp dụng. Trong 36 kế này, tất cả điều có chung cách làm, đó là lừa cho đối thủ hướng suy nghĩ đến điểm A nhằm để hở sườn tại điểm B, và thế là kẻ chủ mưu sẽ ra tay hạ đối thủ ở điểm B.
Trong quân sự, trước cuộc chiến sống còn, kẻ thù chết ta mới được sống thì áp dụng những mưu kế đó là đúng. Nhưng trong quan hệ hợp tác kinh tế, nó đưa đến những cú đánh gục đối tác như những trận chiến là không tốt. Thế giới văn minh đã đi đến hợp tác đôi bên cùng có lợi (win-win), họ dựa trên các thế mạnh riêng để bổ trợ cho nhau để đạt thắng lợi chung. Trong quan hệ ấy, lòng tin và tinh thần trách nhiệm phải được đề cao. Chính những thứ đó, lòng tin và trách nhiệm, mới tạo nên sự bền vững trong hợp tác. Nếu hợp tác kinh tế mà ẩn chứa mưu đồ chính trị thì thà nói không với việc hợp tác.
Nếu xem cận cảnh một cầu thủ biểu diễn kỹ thuật rê dắt bóng đẹp mắt người ta khen. Thế nhưng khi zoom toàn cảnh sân bóng, người ta phát hiện ra kỹ thuật rờm rà của cầu thủ này lại làm chậm nhịp tấn công của toàn đội. Xét trên toàn cục, đội bóng thua là bởi anh anh ta làm chuyện quá cá nhân. Cho nên muốn đánh giá đúng một điều gì đó, cần phải đặt hành động đó vào một cái nhìn toàn cảnh.
Để đoán được mưu đồ của Tàu Cộng, người dân phải sắp xếp lại những bước đi nho nhỏ để nó hiện ra một lộ trình lớn. Người Trung Quốc có một kế thiên biến vạn hoá mà họ gọi là Liên Hoàn Kế. Mỗi một kế trong Binh Pháp Tôn Tử chỉ là những kế nhỏ, thậm chí những thất bại cũng nằm trong tính toán. Kế A, kế B, kế C vv…rồi đến kế N xếp lại thành chuỗi liên hoàn. Đối thủ không tinh ý cứ ỉ i, đến lúc nhận ra mưu đồ của đối thủ thì đã quá muộn. Lộ trình nuốt Việt Nam của Trung Cộng cũng là một chuỗi vô số kế sách nhỏ như vậy. Đã nói đến người Trung Hoa là nói đến mưu kế, cho nên khi làm ăn với họ, thế giới luôn nhận ra rằng, người Tàu rất thâm.
Lộ trình trong đầu ông chủ Bắc Kinh rất nhiều, rất khó đoán. Chỉ một từ “đại cục” mà Tập Cận Bình nói ra, thì chính quyền Trung Cộng đã có liên hoàn kế cho lộ trình này. Thử xếp những nước đi gần đây của phía Trung Cộng, ta thấy nó hiện ra điều gì? Ngày 06/09/2018 chính quyền CSVN cho người Trung Quốc lái xe vào sâu trong lãnh thổ Việt Nam không cần visa, trong khi dân Việt vào Trung Quốc phải xin visa. Tiếp theo ngày 12/10/2018 chính quyền CSVN lại cho phép giao dịch đồng Nhân Dân Tệ (Yuan) trên 7 tỉnh biên giới phía Bắc. Và hôm nay, ngân hàng Việt Nam lại hợp tác với ngân hàng Trung Quốc để mở chi nhánh giao dịch Nhân Dân Tệ. Như vậy, đất Việt Nam sẽ dần hình thành nên vùng đất mà người Trung Quốc tự do đi vào và xài đồng nội tệ của họ. Rất nguy hiểm cho toàn vẹn lãnh thổ. Đấy mới là ghép nối mấy nước đi gần đây mà họ đã triển khai thì chúng ta đã thấy không bình thường.
Sau những nước đi đó, chúng ta thử đoán điều gì sắp xảy ra? Như ta biết, xe hàng nông sản Trung Cộng đã đến Đà Lạt và nó cũng có mặt tại các chợ đầu mối TP. HCM. Khi đó, những thương lái Trung Quốc giao dịch với thương lái Việt Nam bằng Nhân Dân Tệ qua ngân hàng thường mại Việt Nam hoặc qua các chi nhánh ngân hàng thương mại Trung Quốc tại Việt Nam. Vậy thì sao? Lúc đồng Nhân Dân Tệ được giao dịch rộng rãi thì Hà Nội có muốn cấm Nhân Dân Tệ giao dịch ở Việt Nam thì đã quá muộn. Súng đạn thua Trung Cộng, kinh tế bị Trung Cộng nắm, bí mật đi đêm của ĐCSVN cũng bị Trung Cộng nắm, vậy dám ho với Bắc Kinh Không? Lúc đó ĐCS sẽ chẳng làm gì để bảo vệ đất nước cả.
KẾT QUẢ PHIÊN TÒA 5 CÔNG AN ĐÁNH CHẾT DÂN
Quê Tôi Việt Nam and 2 others shared a post.

KẾT QUẢ PHIÊN TÒA 5 CÔNG AN ĐÁNH CHẾT DÂN
Ngày 13/9/2018, Tòa án tỉnh Ninh Thuận xét xử 5 công an đánh chết dân, bị truy tố về tội “Dùng nhục hình” theo Điều 298 Bộ luật hình sự 1999.
Phiên tòa diễn ra căng thẳng: chỉ có gia đình người bị hại được vào dự tòa, rất đông lực lương công an, an ninh, cơ động, cứu hỏa, y tế ứng trực sẵn sàng đối phó với tình huống xấu nhất.
Tại tòa tôi yêu cầu Hội đồng xét xử chuyển tội danh từ “Tội dùng nhục hình” sang “Tội giết người”, yêu cầu khởi tố ông Nguyễn Hữu Bình trưởng nhà tạm giữ và ông Nguyễn Văn Đức đội trưởng về tội “Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”, yêu cầu ông Phạm Huyền Ngọc – Giám đốc Công an tỉnh Ninh Thuận từ chức, nhưng không được Hội đồng xét xử chấp nhận.
Trước tòa các bị cáo thừa nhận tra tấn nạn nhân bằng cách: còng 2 tay ra sau; dùng tay tát vào mặt và đấm vào ngực; dùng chân đi giày đá mũi giày liên tiếp vào bụng, sườn, ngực, mặt; dùng khúc gỗ bọc ống nhựa dẽo bên ngoài đánh khắp cơ thể; sau đó còng 2 tay treo lơ lửng trên song cửa sổ sắt và còng 2 chân dính vào bàn hỏi cung đánh đến khi chết thì thôi.
Kết quả tòa tuyên án 5 bị cáo: Ngô Văn Sáng 7 năm tù, Trần Đức Lâm 6 năm tù, Nguyễn Phạm Việt Hà 6 năm tù, Hồ Bá Đồng 5 năm tù, Vũ Trọng Trường 3 năm tù về tội “Dùng nhục hình”.
Sau khi tòa tuyên án, mẹ của nạn nhân ngất xỉu phải đưa đi bệnh viên cấp cứu.
(Không hiểu tại sao sau khi đăng lịch xét xử vụ án này thì facebook thông báo xóa bài viết và khóa tài khoản của tôi 3 ngày, cho nên mấy hôm nay tôi không cập nhật thông tin về vụ án được, mong bà con thông cảm !)
Một phong trào yêu cầu nhà cầm quyền cộng sản thượng tôn pháp luật đã được phát động rộng rãi
Hoa Kim Ngo shared a post.

Hôm nay gia đình anh Trần Huỳnh Duy Thức sẽ vào trại giam thăm anh ở Nghệ An. Chúng ta sẽ biết tin về sức khoẻ của anh Thức sớm. Tôi đã gửi lời mong anh Thức ngưng tuyệt thực của nhiều người.
Một phong trào yêu cầu nhà cầm quyền cộng sản thượng tôn pháp luật đã được phát động rộng rãi trong và ngoài nước bởi người Việt và bạn bè nước ngoài trong một tháng qua chính là ý nghĩa và thắng lợi của cuộc tuyệt thực dài ngày lần này của anh Thức.
Đây là lúc anh phải bảo toàn sức khoẻ và tính mạng cho cuộc chiến đấu ở phía trước và cho tương lai nước Việt Nam mới.
Tòa tuyên y án 13 năm tù giam và 5 năm quản chế cho anh Nguyễn Văn Túc !
Hoa Kim Ngo shared a post.



14.09.2018
Tòa tuyên y án 13 năm tù giam và 5 năm quản chế cho anh Nguyễn Văn Túc !
Chị Thúy Hạnh cho biết, tại phiên tòa phúc thẩm hôm nay, dù anh Nguyễn Văn Túc sức khoẻ rất yếu, không đứng nổi mà vẫn phải ngồi như tại phiên sơ thẩm, nhưng tinh thần của anh vẫn rất vững vàng.
Y án 13 năm tù đã không làm anh run sợ mà nó chỉ càng cho thấy sự man rợ của nhà cầm quyền cộng sản mà thôi !
Cảnh sát liều mạng cứu bé gái 5 tuổi khỏi đám cháy, 18 năm sau cô bất ngờ báo đáp ân nhân
Van H Pham and Kevin Nguyen shared a post.

Cảnh sát liều mạng cứu bé gái 5 tuổi khỏi đám cháy, 18 năm sau cô bất ngờ báo đáp ân nhân
Trong cuộc sống, chúng ta gặp rất nhiều người xa lạ, một phần nhỏ trong số họ là quý nhân phù trợ chúng ta trong cảnh nguy khốn, thậm chí là ân nhân cứu mạng. Dưới đây là một câu chuyện cảm động dài đến 18 năm, mà mối lương duyên này có lẽ sẽ tiếp tục kéo dài. Không có người đàn ông này thì không có cô gái ngày hôm nay. Năm đó cô gái mới 5 tuổi nhưng cô không bao giờ quên ân nhân cứu mạng…
Năm 1988, Josibel Aponte 5 tuổi đã trải qua một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng. Cảnh sát Peter Getz đã xông vào đám cháy lớn để cứu bé gái ra ngoài, lúc ấy Josibel gần như không còn thở, tình trạng rất nguy cấp!
Tính mạng của bé gái đang bị đe dọa, xe cứu thương còn phải mất một thời gian mới đến. Peter quyết định thật nhanh ôm Josibel, vừa tiến hành hô hấp nhân tạo, vừa chờ đợi xe cứu thương. May mắn thay, Josibel hồi phục hơi thở, từ cõi chết trở về.
Vụ hỏa hoạn này đã cướp đi sinh mạng chú của Josibel. Tuổi còn nhỏ Josibel đã bị bỏng cấp độ ba, trong lúc nằm tại bệnh viện. Peter và đồng nghiệp nhiều lần đến thăm, động viên cô bé cố gắng lên.
Sau khi hồi phục, Josibel trở lại cuộc sống bình thường nhưng cô chưa bao giờ quên chú cảnh sát đã cứu mạng của mình. Sau khi cô lớn lên, thông qua mạng xã hội, cuối cùng cô cũng tìm được ân nhân cứu mạng năm đó, sau đó hai người duy trì liên lạc với nhau thường xuyên.
18 năm sau, Peter đã về hưu, bé gái năm nào cũng trở thành cô gái duyên dáng đáng yêu. Gần đây, Josibel tốt nghiệp thạc sĩ, cô quyết định mời ân nhân cứu mạng mình đến chứng kiến thời khắc quan trọng này.
Peter nhận được thư mời, tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Josibel, sự hiện diện của ông khiến cho mọi người rất cảm động. Josibel nói nếu không có Peter cô đã chết sớm rồi, Peter đã cho cô mạng sống thứ hai, cô mới có cơ hội đứng ở chỗ này.
Peter cũng khiêm tốn cho biết ông chỉ là làm hết sức trách nhiệm của mình. Ông rất vui khi có thể tham dự vào một giai đoạn quan trọng trong cuộc đời của Josibel và chúc cô có một tương lai tốt đẹp.
Đây đúng là số phận kỳ diệu, gọi là “cho đi thì sẽ nhận lại”, bình thường giúp đỡ ai cũng không nhớ rõ, nhưng người nhận được ân huệ sẽ mang ơn cả đời.
Câu chuyện cảm động cho thấy nghề nghiệp cứu sống mạng người rất vĩ đại. Phải chăng bạn đã nhận sự giúp đỡ của người khác mà chưa có cách báo đáp? Ân nhân đó đã sớm quên đã từng giúp đỡ bạn, nhưng bạn có thể mang sự cảm ơn của mình trong lòng để đi giúp đỡ nhiều người khác nữa, đem tình yêu lan truyền đến mọi người…

Van H Pham shared a post.
Cảnh sát liều mạng cứu bé gái 5 tuổi khỏi đám cháy, 18 năm sau cô bất ngờ báo đáp ân nhân
UNG THƯ NHÂN CÁCH
Van Pham
Nguyễn Tiến Tường
Hết Mai Phương rồi đến nghệ sĩ Lê Bình mắc ung thư. Tôi thật sự thương họ, không phải vì họ nổi tiếng. Tôi thương cái cách họ vắt sức để cười. Cho dù cuộc sống của họ đang đi dần về phía tối, từng phút giây đau đớn. Tôi thương rơi nước mắt khi biết chú Bình sang thăm động viên Phương, cùng cười trong nghịch cảnh.
Họ không độc ác như một bộ phận người Việt. Ác nhất là tống thực phẩm bẩn vào miệng, hãm hai đồng bào chỉ vì vài đồng lợi. Người ta sẵn sang bơm tạp chất vào thịt lợn, tắm rau bằng nhớt, bán chân gà thối, cà phê hóa chất… Họ thậm chí còn khoái trá với việc bức hại người khác để làm giàu. Nhưng người bán thịt lợn có lúc sẽ ăn chân gà thối, người bán rau nhớt uống cà phê hóa chất. Oan oan tương báo, tự bức hại lẫn nhau. Sự độc ác của con người đang khiến bữa ăn thành nguồn bệnh, từ thành phố đến thôn quê.
K, là một nỗi ám ảnh của người Việt. Mỗi năm có thêm 126.000 người mắc, 94.000 người chết. Chi phí chữa bệnh vượt quá khả năng của người dân. 66% người bệnh phải vay mượn, 34% không đủ tiền mua thuốc, 24% khánh kiệt và bao nhiêu % bệnh nhân cạn tiền nhưng vẫn chết vì mua phải thuốc gỉa của bà Kim Tiến.
K là một bản án tử hình cay nghiệt, đến từ từ, là sự đày đọa cho cả người sống. Tôi viết những điều này, hầu mong ai đó lay tâm chuyển ý, bớt bức hại lẫn nhau. Cho dù có thể, tôi đang nói với hư vô vậy.
Ung thư, còn đến từ môi trường sống mà tôi không cần nói thêm về sự tàn tệ của chế độ trong việc hành xử với môi trường. Môi trường ấy, cũng đang có sự góp phần của công nghiệp lạc hậu, khói bủa đen trời, nước quánh thối biển sông rạch.
Môi trường ấy cũng đang được quản lý bởi những con người bàng quan đến… máu lạnh. Như Bộ TNMT và bộ trưởng Trần Hồng Hà, khi Formosa xả thải giết cả bờ biển duyên hải, lại ký công văn nói do thủy triều đỏ. Lại xuống biển tắm vài phút rồi trở lên tuyên bố biển đã an toàn. Sự an toàn đầy sợ hãi như những tuyên bố về nhiệt điện Vĩnh Tân hoặc nhấn chìm bùn thải.
Cũng không có nơi đâu độc ác như nước mình. Nơi người bị K phải uống thuốc giả, uống thuốc làm bằng than tre. Đến cả cận kề cái chết cũng bị lừa gạt trong đau đớn. Có nơi đâu mà một thứ trưởng Y tế như ông Trương Quốc Cường lại đi ký cấp phép nhập khẩu 200 nghìn hộp thuốc ung thư giả mà vẫn bằng an vô sự. Thậm chí phớt lờ không cần đến tòa và coi như không liên quan đến mình.
Tôi không cố ý dúi sự cay nghiệt vào quan chức. Nhưng những con người hưởng bổng lọc của dân, được hưởng chế độ y tế khác biệt với dân, được an toàn đến từng tế bào. Tại sao lại nhìn nhân dân với sự dửng dưng, khác máu tanh lòng, độc ác đến vậy?
Chúng ta vẫn hay ca thán số phận. Nhưng gieo hành vi gặt nhân cách, gieo nhân cách gặt số phận. Ung thư thì có thể còn hy vọng, nhưng ung thư nhân cách thì vô phương cứu chữa mất rồi.
K, là trời kêu ai nấy dạ. Tôi chỉ day dứt là có lẽ trời đã kêu sai người. Nhưng có lẽ, với sự độc ác được cộng hưởng này, sẽ đến lúc trời gọi tên tất cả chúng ta…








