Cảm nhận từ đường phố Việt Nam – Nguyễn Văn Tuấn

Cảm nhận từ đường phố Việt Nam – Nguyễn Văn Tuấn

Nguyễn Văn Tuấn nguyên giảng sư Đại Học Y Khoa New South Wales & University of Technology, Sydney
Tôi vừa có một chuyến đi gần 1 tháng ở bên nhà. Đó là một thời gian tương đối dài đối với tôi, một phần là vì công việc, và một phần khác là nghỉ hè. Chính vì hai việc này mà tôi có dịp đi đây đó, và có dịp quan sát quê hương — không phải từ phòng máy lạnh, mà từ thực địa. Tôi e rằng những quan sát và cảm nhận của tôi hơi bi quan.Thú thật, tôi không thấy một Việt Nam sẽ “tươi sáng”, mà chỉ thấy một đất nước sẽ tiếp tục tụt hậu và lệ thuộc, nhất là trong bối cảnh cộng đồng kinh tế ASEAN
<!>
1. Một đất nước trên đà suy thoái.
>
Cái ấn tượng chung và bao quát trong chuyến về thăm quê là đất nước này đang trên đà suy thoái hầu như về mọi mặt. Mặc cho những con số thống kê kinh tế màu hồng được tô vẽ bởi Nhà nước, trong thực tế thì cuộc sống của người dân càng ngày càng khó hơn. Hơn 70% dân số là nông dân hay sống ở miệt quê, nên chúng ta thử xem qua cuộc sống của một gia đình nông dân tiêu biểu, gồm vợ, chồng và 2 con. Gia đình này làm ra gạo để các tập đoàn Nhà nước đem đi xuất khẩu lấy ngoại tệ (và chia chác?) nhưng số tiền mà họ để dành thì chẳng bao nhiêu.. Gia đình này có thể có 5 công đất (hoặc cao lắm là 10 công đất), sau một năm quần quật làm việc “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, cả nhà chỉ để dành khoảng 10-15 triệu đồng, có khi còn không bằng một bữa nhậu của các quan chức.
 Cuộc sống của người nông dân là nợ triền miên.. Đầu mùa thì vay ngân hàng để mua giống, mua phân, mua thuốc trừ sâu; thu hoạch xong thì phải trả nợ cộng tiền lời cho ngân hàng. Rồi đến mùa vụ kế tiếp thì cái vòng vay – trả nợ lại bắt đầu. Con của người nông dân đi học, thì mỗi đứa phải gánh ít nhất là 10 loại phí khác nhau, có khi lên đến 20 phí! Các trường, các uỷ ban nhân dân, các cơ quan công quyền, v.v. đua nhau sáng chế ra những loại phí để moi móc túi tiền người dân vốn đã quá ít ỏi. Họ không cần biết người dân có tiền hay không, phí là phí, và phải đóng phí. Không ít gia đình không có tiền đóng phí nên cho con nghỉ học. Đã có tình trạng người dân không đủ tiền trả viện phí nên tìm đến con đường tự tử.
 Môi trường sống xuống cấp thê thảm. Sự gia tăng dân số gây áp lực vô cùng lớn đến môi sinh. Mật độ dân số tăng nhanh, ngay cả ở vùng nông thôn. Có thể nói rằng hầu hết các con sông ở VN đang chết. Tất tần tật, kể cả heo gà và có khi cả người chết, cũng bị vứt xuống sông.
Những con sông VN đang chết vì chúng đã biến thành những bãi rác di động khổng lồ. Đó là chưa nói đến sự xâm nhập của nước mặn vào các con sông vùng Đồng bằng sông Cửu Long, một phần là do mấy cái đập lớn Tàu xây trên thượng nguồn của sông. Tôi cho rằng sự suy thoái về môi trường là mối đe doạ lớn nhất đến sự tồn vong của đất nước.
Ở đất nước này, chính quyền đã mắc cái bệnh vô cảm quá lâu, và bệnh đã trở thành mãn tính, rất khó cứu chữa. Cái bệnh vô cảm của chính quyền nó còn lan truyền sang cả xã hội, mà trong đó mọi người dùng mọi phương cách và thủ đoạn để tranh nhau ngoi lên mặt đất mà sống.. Có thể nói cả xã hội đang chạy đua. Cái chữ “chạy” ở VN đã có một ý nghĩa khác.. Dân chạy để đưa con cái vào đại học, vào cơ quan Nhà nước để hi vọng đổi đời. Quan chức cũng chạy đua vào các chức vụ trong guồng máy công quyền, và họ chạy bằng tiền. Tiền dĩ nhiên là từ dân. Thành ra, cuối cùng thì người dân lãnh đủ. Sự suy thoái ở VN diễn ra trên mọi mặt, từ kinh tế, môi trường, y tế, giáo dục, đến đạo đức xã hội.
 
2. Đất nước đang bị “bán”
Một anh bạn tôi vốn là một doanh nhân (businessman) thành đạt cứ mỗi lần gặp tôi là than thở rằng đất nước này đang bị bán dần cho người nước ngoài. Mà, đúng là như thế thật. Ở khắp nơi, từ Đà Nẵng, đến Nha Trang, tận Phú Quốc, người ta “qui hoạch” đất để bán cho các tập đoàn nước ngoài xây resort, khách sạn, căn hộ cao cấp. Một trong những “ông chủ” mới thừa tiền để mua tất cả của Việt Nam là người Tàu lục địa.
 Chẳng những đất đai được bán, các thương hiệu của VN cũng dần dần bị các tập đoàn kinh tế nước ngoài thu tóm và kiểm soát. Chẳng hạn như các tập đoàn Thái Lan đã thu tóm những thương hiệu bán lẻ và hàng điện tử của Việt Nam.. Tuy nhiên, người dân có vẻ “ok” khi người Thái kiểm soát các cửa hàng này, vì dù sao thì người Thái đem hàng của họ sang còn có phẩm chất tốt và đáng tin cậy hơn là hàng hoá độc hại của Tàu cộng.
Đó là chưa kể một loại buôn bán khác: buôn bán phụ nữ. Phụ nữ Việt Nam được quảng cáo ở các nước như Tàu, Đài Loan, Singapore và Đại Hàn. Chưa bao giờ người Việt Nam chịu nhục khi con gái VN được cho đứng trong lồng kiếng như là những món hàng để người ta qua lại ngắm nghía và trả giá! Thử hỏi, có người Việt Nam nào tự hào được khi đồng hương mình bị đem ra rao bán như thế.. Xin đừng nói đó là những trường hợp cá biệt; đó là tín hiệu cho thấy một đất nước đang bị suy thoái về đạo đức xã hội.
 3. Tham nhũng tràn lan
 Không cần phải nhờ đến tổ chức minh bạch quốc tế chúng ta mới biết VN là một trong những nước tham nhũng nhất thế giới. Chỉ cần tiếp xúc với hải quan, hay bất cứ cơ quan công quyền nào, người dân đều có thể nếm “mùi tham nhũng”. Tham nhũng từ dưới lên trên, từ bên này sang bên kia, từ cấp thấp đến cấp cao. Có khi tham nhũng công khai, và kẻ vòi tiền mặc cả cái giá mà không hề xấu hổ. Các cơ quan Nhà nước phải hối lộ các cơ quan Nhà nước khác, và họ xem đó là bình thường. Ngay cả những ngành dịch vụ tưởng như là “trí thức” như giáo dục và y tế mà cũng tham nhũng, và vì họ có học nên tham nhũng ở hai ngành này còn “tinh tế” hơn các ngành khác!
 Có thể nói là tham nhũng (và hối lộ) đã trở thành một thứ văn hoá. Cái văn hoá này nó ăn sâu vào não trạng của cán bộ Nhà nước. Đã là văn hoá thì nó rất khó xoá bỏ một sớm một chiều. Ngay cả ông tổng Phú Trọng còn thú nhận rằng trạng tham nhũng như “ghẻ ruồi, rất ngứa ngáy, khó chịu”, nhưng cho đến nay ông cũng không làm được cái gì để giảm tình trạng này.
 4. Xã hội bất an

 

 Có thể nói không ngoa rằng VN là một xã hội bất an. Đọc báo hàng ngày thấy tin tức về tội phạm dày đặc khắp nơi. Chẳng những sự phổ biến của tội phạm, mà sự manh động của các vụ án càng ngày càng táo tợn. Chưa nơi nào có những vụ giết người vô cớ như ở VN: chỉ một cái nhìn cũng có thể dẫn đến cái chết!
 Đáng ngại nhất là tội phạm đã lan tràn về tận vùng quê. Ở quê tôi, nơi mà ngày xưa là một làng êm ả, ngày nay là một cộng đồng bất an vì những vụ chém giết xảy ra hầu như hàng tuần! Người dân dưới quê cảm thấy mệt mỏi, không muốn nuôi trồng gì nữa, vì nạn trộm cắp hoành hành triền miên. Nuôi cá chưa đủ lớn thì đã bị trộm câu mất. Trồng một cây mít, trái chưa chín thì đã có trộm hái dùm. Chưa bao giờ tình trạng trộm cắp phổ biến như hiện nay ở vùng nông thôn.

 

Đó là chưa nói đến tai nạn giao thông vốn còn kinh hoàng hơn cả trộm cắp. Ở VN, bước ra đường là chấp nhận rủi ro tai nạn, thậm chí chết vì sự hỗn loạn của hệ thống giao thông. Thật vậy, tai nạn giao thông ở VN đã và đang trở thành nỗi kinh hoàng của không chỉ người dân địa phương mà còn ở du khách.
 Một dạng bất an khác là (mất) an toàn thực phẩm. Có thể nói rằng đây là vấn đề làm cho cả dân số quan tâm nhất (theo như kết quả của một cuộc điều tra xã hội chỉ ra). Đi đến đâu, ở bất cứ thời điểm nào, người ta cũng nói đến những loại hàng hoá độc hại được tuồn vào thị trường Việt Nam từ một cái nguồn quen thuộc: Tàu cộng. Ngay cả ở dưới quê tôi, người dân còn không dám mua trái cây có xuất xứ từ Tàu. Không có một nông sản nào của Tàu sản xuất được xem là an toàn.
Ngày nay, ngay cả các bợm nhậu cũng e dè những món ăn ở nhà hàng, quán nhậu, vì không ai dám chắc đó là hàng hoá của VN hay của Tàu. Nhưng điều đáng buồn nhất là sự tiếp tay của các doanh nghiệp Việt Nam để cho hàng hoá Tàu hoành hành đất nước ta và dân tộc ta. Thật không ngoa khi gọi những doanh nghiệp này là “gian thương”. Cũng không ngoa để nói rằng gian thương cấu kết với những cán bộ tham nhũng đang giết chết kinh tế nước nhà và người dân.
 5. Trí thức không có tiếng nói, không có phản biện
 Theo dõi báo chí ở VN, dễ dàng thấy sự trống vắng tiếng nói của giới trí thức. Trước một sự kiện tương đối quan trọng như đại hội đảng csvn, mà không hề có bất cứ một bình luận độc lập nào, không hề có một bài phân tích về các nhân vật chóp bu trong đảng, hoàn toàn không có một phát biểu mang tính viễn kiến của bất cứ một nhân vật “lãnh đạo” tương lai nào! Thay vào đó là những tiếng nói của những người mang danh “sư sĩ” nhưng cách họ nói và ngôn ngữ của họ thì chẳng khác sự “cò mồi” là bao nhiêu.
 Trước hiện tình đất nước, giới có học nói chung có vẻ lãnh đạm. Họ không quan tâm. Họ thường chạy trốn thực tế bằng cách biện minh rằng “chỉ lo việc chuyên môn”.. Thật ra, cũng khó trách họ, vì nếu họ nói ra những ý kiến thì có thể sẽ bị phạt nặng nề, thậm chí tù đày. Ngay cả yêu nước là một tình cảm thiêng liêng mà cũng phải được tổ chức và … cho phép. Một xã hội đối xử với giới trí thức như thế thì làm sao bền vững được.
 6. Guồng máy quản lý bất tài
 Thật ra, sự bất tài của quan chức Nhà nước không còn gì là bí mật. Vì bất tài, nên họ thường “sản xuất” ra những qui định hài hước, và có khi cực kì vô lí và phi khoa học. Chúng ta còn nhớ trước đây, họ cho ra qui định mang danh “ngực nở chân dài”để được lái xe ô-tô, gây ra một trận cười cấp quốc gia. Tưởng như thế đã là hi hữu, ai ngờ họ lạ tái xuất với một qui định “trời ơi”: Xe ô-tô 4 bánh phải có bình chữa cháy. Qui định này làm trò cười cho cả thế giới và các hãng sản xuất xe hơi. Tưởng qui định như thế đã là vô lí, họ còn cho ra một qui định “trên trời” như xe trên 10 chỗ ngồi phải có găng tay và khẩu trang lọc độc!(Tất nhiên, không phải ai trong guồng máy Nhà nước là bất tài, vẫn có người tài đó, nhưng cái ấn tượng chung mà người dân có thì đó là một guồng máy gồm những người bất tài, ăn bám nhân dân).
 7. Tuy bất tài, nhưng guồng máy đó rất giỏi trong việc hành dân
 Sự hành dân của guồng máy quản lí & hành chính của Việt Nam phải nói là vô song trên thế giới. Đối với người dân, có việc đến cổng công đường là một nỗi sợ, một cơn ác mộng. Hầu như không có một việc gì, từ nhỏ đến lớn, mà trôi chảy lần đầu khi đến gặp các quan chức Nhà nước. Tôi về quê và nghe nhiều câu chuyện hành dân mà nói theo tiếng Anh là “incredible” — không thể tin được. Chỉ cần cái họ viết sai dấu (như “Nguyển” thay vì “Nguyễn”) là cũng bị hành và tốn tiền triệu! Những lỗi sai chính tả đó là của họ (quan chức, cán bộ), nhưng họ vẫn hành dân một cách vô tư.. Họ tìm mọi cách, mọi lúc để “đá” dân từ cơ quan này sang cơ quan khác, và biến dân như những trái banh để họ làm tiền. Thực dân Pháp ngày xưa có lẽ cũng không hành dân như cán bộ Nhà nước ngày nay.
Năm 2016 này Việt Nam sẽ tham gia Cộng đồng Kinh tế ASEAN (ASEAN Economic Community hay AEC). Mục tiêu là hình thành một cộng đồng kinh tế có khả năng cạnh tranh cao, hàng hoá và dịch vụ, đầu tư sẽ tự do lưu chuyển giữa các nước thành viên. Tôi ghé thăm một đại học lớn ở Thái Lan vào năm 2013, và giới trí thức bên đó đã bàn rất nhiều về viễn cảnh này, họ tư vấn cho chính phủ để chuẩn bị hoà nhập vào AEC. Nhưng ngạc nhiên thay, ở VN rất ít thảo luận về AEC và những tác động của nó đến cuộc sống của người dân! Nhưng với tình trạng suy thoái, đất nước bị “bán”, tham nhũng tràn lan, xã hội bất an, trí thức không có tiếng nói, guồng máy quản lý bất tài nhưng giỏi hành dân, thì không nói ra, chúng ta cũng biết là khả năng cạnh tranh của VN không cao trong AEC. Khả năng cạnh tranh không cao rất có thể dẫn đến nguy cơ lệ thuộc.
 Tái bút: 
Nhiều người khi đọc những bài và ý kiến như thế này thường hỏi một cách hằn học rằng “ông có phải là người Việt Nam hay không mà phê phán đất nước như thế”, “ông đã làm gì cho đất nước này”, hay “nói thì hay, vậy giải pháp là gì”, v.v.
Tôi nghĩ những câu hỏi đó không tốt mấy, và có phần … lạc đề. Vấn đề là cái xấu đàng hoành hành đất nước này, chứ đâu phải tôi là ai hay tôi đã làm gì cho đất nước. Chẳng lẽ chỉ có người có công và đóng góp cho đất nước mới được “phép” phê bình sao. Nghĩ như thế thì e rằng quá nhỏ mọn. Mà, muốn biết tôi đã làm gì thì cũng chẳng khó khăn gì trong thời đại google này. Giải pháp nó nằm ngay ở mỗi cá nhân chúng ta. Mỗi người cần phải làm tốt và sống tử tế là giải pháp tốt nhất để đẩy lùi cái ác, cái xấu, cái bất công, cái bất cập trong xã hội.
 
 Nguyễn Văn Tuấn

Có cần hồ bơi trong nhà?

Có cần hồ bơi trong nhà?

Một hồ bơi trong nhà làm tăng nhiều phí tổn. (Hình minh họa: aquacleanpoolservicellc.org)

(realtor.com) – Đối với nhiều chủ nhà và người mua nhà, hồ bơi là một tiện nghi cao cấp và làm cho căn nhà được những người mua tương lai mong muốn. Nhưng ý tưởng được bơi lội trong hồ riêng ở sân sau có thể làm bạn không để ý những thực tế đi kèm, đặc biệt là trách nhiệm và các phí tổn bảo trì gia tăng.

Vài người mua nhà nghĩ một hồ bơi dưới mặt đất là một phần thưởng, trong khi những người khác coi đó như một thứ làm tan vỡ một thỏa thuận mua bán. Nhưng nó có tăng trị giá cho một căn nhà hay không? Câu trả lời tùy thuộc vài yếu tố.

Theo ông Dan DiClerico, một chuyên viên tân trang nhà tại HomeAdvisor, khi tới lúc lắp đặt một hồ bơi dưới mặt đất, phí tổn trung bình sẽ ở trong khoảng $35,516 và $65,067.

Phí tổn trung bình sơ khởi của một hồ bơi bằng bê tông là $40,000. Theo ông Diclerico, có những yếu tố khác, như kích thước của hồ, sẽ quyết định phí tổn để xây một hồ bơi dưới mặt đất.

Phí tổn để bảo trì hồ bơi 

Nếu bạn đang có ý tưởng mua một căn nhà với một hồ bơi, bạn nên biết phí tổn để bảo trì là bao nhiêu. Theo ông DiClerico, các chủ nhà sẽ trả một phí tổn trung bình từ $1,200 đến $1,800 một năm để bảo trì.

Việc cho hồ bơi hoạt động, bao gồm việc gỡ bỏ tấm che mặt hồ, ráp lại hệ thống lọc, làm sạch và thử nghiệm nước về mặt hóa học, và cho nước vào đầy hồ, thường tốn trong khoảng $150 và $300. Tuy nhiên, ông nói, phí tổn này có thể cao hơn nếu hồ bơi của bạn bị bẩn và đòi hỏi thêm lao động và các hóa chất.

Tại những vùng lạnh lẽo, việc cho hồ ngưng hoạt động và thích hợp với mùa Đông cũng tốn trong khoảng $150 đến $300.

Việc bảo trì hằng tháng có thể tốn khoảng từ $80 đến $150, tùy theo các dịch vụ. Ở mức rẻ nhất, các chuyên viên dịch vụ hồ bơi sẽ thử độ pH của nước và cũng kiểm tra các tấm lọc, các sắp đặt, và đồ trang bị. Ở mức đắt tiền, phí tổn còn bao gồm những dịch vụ như dùng bàn chải để kỳ cọ bề mặt, hút bụi, vớt rác (liên quan đến việc sử dụng một chiếc sào có gắn vợt bằng lưới để loại rác rưởi nổi trên mặt nước).

Nếu bạn quyết định tự mình bảo trì chiếc hồ bơi dưới mặt đất, bạn sẽ phải bỏ ra ít nhất một giờ một tuần để làm công việc đó, và có thể sẽ cần những món sau:

-Chất chlorine để vô hiệu hóa các vi khuẩn có hại: từ $60 đến $70 mỗi 25 pound.

-Acid muriatic (cũng được gọi là acid hydrochloric, công thức hóa học là HCl)) để hạ thấp mức pH: $8 một gallon (pH: độ acid hoặc độ kiềm, với nước nguyên chất có pH là 7, dưới 7 là độ acid cao và trên 7 là độ kiềm cao).

-Bộ thử nghiệm để đo mức pH: $15.

-Lưới vớt rác trên mặt hồ: $7.

-Máy hút để hút những thứ còn sót sau khi vớt bằng lưới: $20 đến $600.

-Những tấm lọc: $7 đến $75.

-Tấm che phủ mặt hồ: $600, tùy theo vật liệu và kích thước của hồ.

Phí tổn bảo hiểm đối với các chủ nhân hồ bơi 

Có một hồ bơi sẽ gia tăng trách nhiệm của căn nhà, và điều đó có thể sẽ tăng lệ phí bảo hiểm nhà của bạn. Hầu hết các hợp đồng bảo hiểm che chở các tai nạn liên quan đến hồ bơi, nhưng các chuyên viên khuyến cáo nên tăng trách nhiệm của bạn từ $100,000 tới $500,000, điều, theo HouseLogic, sẽ tốn khoảng $30 một năm.

Bảo hiểm của chủ nhà có thể sẽ cao hơn so với trường hợp bạn không có hồ bơi trên bất động sản của bạn.

Một hồ bơi tăng trị giá của một căn nhà? 

Nếu bạn đang cân nhắc chuyện có nên xây một hồ bơi hay không, bạn nên thuê một thẩm định viên để xem nó sẽ tăng trị giá cho bất động sản của bạn hay không. Hãy yêu cầu họ thẩm định trị giá căn nhà của bạn như hiện nay và rồi thẩm định trị giá của nó một lần nữa nếu có một hồ bơi.

Nếu căn nhà trị giá $300,000 không có hồ bơi và $335,000 với một hồ bơi, trong khi phí tổn để lắp đặt chiếc hồ là $65,000 – bạn thấy rằng việc lắp đặt chiếc hồ đó sẽ không tăng giá trị cho căn nhà ($335,000 trừ đi phí tổn $65,000 chỉ còn $270,000, so với trị giá hiện nay là $300,000).

Theo HouseLogic, nhiều nhất trị giá của căn nhà có thể tăng 7% khi đến lúc bán nhà. Tuy nhiên, điều đó còn tùy thuộc vào một số yếu tố: nếu hầu hết hàng xóm của bạn đều có hồ bơi, bạn sống trong một vùng khí hậu ấm, và căn nhà của bạn đủ lớn để thích hợp với một hồ bơi.

Tuy nhiên, quyết định cuối cùng tùy thuộc vào chủ nhà khi cân nhắc những điều lợi và bất lợi trong việc xây dựng một hồ bơi. Liệu một hồ bơi có làm cho những tháng nóng nực mùa Hè dễ chịu hơn hay không, bạn có con cái để có chỗ cho chúng vui chơi hay không. Chỉ riêng những lý do này cũng có thể giúp cho việc làm chủ một hồ bơi. (N.N.)

ĐẬP TAM HIỆP, ĐIỂM CHẾT CỦA BỌN QUỐC XÃ TRUNG HOA DUY ÁC, KẺ ĐANG GÂY THÙ CHUỐC OÁN VỚI CẢ THẾ GIỚI

ĐẬP TAM HIỆP, ĐIỂM CHẾT CỦA BỌN QUỐC XÃ TRUNG HOA DUY ÁC, KẺ ĐANG GÂY THÙ CHUỐC OÁN VỚI CẢ THẾ GIỚI

Ảnh đập thủy điện Tam Hiệp cao 185 m so với mực nước biển. Đập thủy điện lớn nhất thế giới.

Tran Manh Hao(facebook)Từ khi Tập Cận Bình xưng vương (buộc “cuốc hội” Trung cộng bỏ phiếu cho Tập làm hoàng đế suốt đời), chế độ quốc xã Tập Cận Bình, càng tỏ ra thèm ăn thịt cả thế giới. Chúng, bọn quốc xã tân thời theo chủ nghĩa cộng sản trá hình, cũng gọi là chủ nghĩa duy ác muốn tiêu diệt cả loài người. Chúng đặt mục tiêu năm 2035, sẽ thay Mỹ làm bá chủ thế giới.

Mục tiêu trước mắt của bọn quốc xã Trung Hoa là phải chiếm được Việt Nam và Đài Loan, chiếm trọn Biển Đông mới có cơ làm chủ Thái Bình Dương và Ấn Độ dương.

Với Việt Nam, đất nước mà mấy nghìn năm cha ông chúng đánh chiếm bằng hàng chục cuộc chiến tàn khốc đẫm máu nhưng rút cuộc bị đánh thua tơi bời, phải bỏ mạng cả chục vạn quân, tháo chạy mất dép.

Chúng biết không thể dùng vũ lực chiếm Việt Nam, nên đã dùng chiêu bài chủ nghĩa cộng sản và tiền để chiếm nước ta; khả năng chiếm Việt Nam ( sát nhập Việt Nam vào Trung cộng theo thỏa thuận Thành Đô) sau khi chúng chiếm Hoàng Sa, Trường Sa và mua đứt ba hòn đảo chiến lược Vân Đồn, Vân Phong, Phú Quốc gọi là đặc khu, thì Việt Nam coi như đã giải quyết xong.
Chỉ còn Đài Loan hòn đảo cùng người Hoa như chúng là chúng không thể nuốt trôi, vì sao ?

Ảnh bà tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn cảnh cáo Trung Quốc nếu dám tấn công Đài Loan bà sẽ phá đập Tam Hiệp.

– Đài Loan từ năm 1949 đến nay đi theo xu hướng chung của thế giới là chế độ dân chủ.
– Đài Loan dù không danh chính ngôn thuận, nhưng vẫn nằm trong cái ô hạt nhân của Mỹ.
– Nhân dân Đài Loan vô cùng căm ghét chủ nghĩa cộng sản man rợ của Hoa lục.
– Từ khi đảng Dân Tiến của bà Thái Anh Văn thắng cử theo khuynh hướng độc lập đã dám đương đầu với bọn quốc xã Trung Hoa. Bà đe dọa nếu Trung Cộng dám đánh Đài Loan, bà sẽ lệnh cho đặc công phá tan đập thủy điện Tam Hiệp, khiến miền Nam Trung Hoa chìm trong đại dương khủng khiếp.

Hoan hô bà Thái Anh Văn tổng thống Đài Loan, vị nữ lưu anh hùng, trong khi có nguyên thủ quốc gia láng giềng hèn hạ dâng nước cho giặc, thì bà, tuy vẫn là người Hoa, nhưng lại có quyết tâm “sát thát” của nhà Trần Việt Nam ba lần đánh thắng quân Nguyên. Đe dọa phá đập Tam Hiệp cao nhất, lớn nhất thế giới nếu Trung Hoa quốc xã dám tấn công Đài Loan là một đòn kinh khiếp nhất mà ngay cả Mỹ và Nhật Bản cũng chưa chắc đã nghĩ tới.

Chắc chắn Tập Cận Bình cũng hiểu rằng, nếu chúng dồn nhân dân Đài Loan vào chỗ chết thì lời bà tổng thống Thái Anh Văn chắc chắn không phải là lời đe dọa suông. Sức tàn phá của đập Tam Hiệp khi bị vỡ mạnh hơn hàng trăm quả bom hạt nhân. Chỉ trong 30 phút hàng vạn con sóng thần khi đập vỡ sẽ san bằng Quảng Châu, Trùng Khánh, Thành Đô, Hồng Kông, Thẩm Quyến, Ma Cao, Thượng Hải, Tô Châu, Hàng Châu…cuốn mấy trăm triệu người ra biển như chơi !

Tự do hay là chết ! Đài Loan quyết không chịu dâng nước cho kẻ ác, dù kẻ ấy cũng mang dòng máu Trung Hoa như mình. Không biết nhà cầm quyền Việt Nam có thấy nhục hay không khi nhìn sang đảo Đài Loan bé tí dám liều chết cho nền độc lập, dân chủ tự do ?

Nếu Trung Hoa quốc xã của Tập Cận Hít vẫn tiếp tục chính sách bắt nạt các nước chung biên giới với mình, tìm cách chiếm nước khác bằng tiền, bằng vũ khí, bằng các phương tiện bẩn thỉu, lưu manh, gian trá…thì chính đập Tam Hiệp không trước thì sau cũng bị nổ tung, dìm một nửa nước của kẻ cướp, của kẻ ác, kẻ xấu xa đê tiện nhất thế giới vào biển cả.

Kìa, cơn sóng thần đáng sợ không kém gì đập Tam Hiệp bị vỡ đang treo trên đầu Tập Cận Bình và chế độ phát xít của chúng : đó là người Thượng Đế sai đến để ngăn sự tàn bạo vô song của Trung Hoa quốc xã : Donald Trump …

Sài Gòn ngày 11-8-2018
T.M.H.

https://vietnamexodusblog.wordpress.com/2018/08/13/dap-tam-hiep-diem-chet-cua-bon-quoc-xa-trung-hoa-duy-ac-ke-dang-gay-thu-chuoc-oan-voi-ca-the-gioi/

*CUỘC SỐNG MẤT NIỀM TIN vào bọn dòi bọ này!

Một chế độ đốn mạt đã đến ngày tận cùng để đền tội ác!!!

******************

*CUỘC SỐNG MẤT NIỀM TIN vào bọn dòi bọ này!
FB : Truc Mai

Một trò ma quái, cướp tiền của dân lành. bao giờ dân mới thoát ra cảnh này.

Một người dân (Thanh Tùng) kể lại chuyệ̣n vô cớ bị bọn Cảnh sát Cơ Động kêu vào kiểm tra và … nhét ma túy vào túi xách và … kết cục là phải … xùy tiền ra để được yên thân. Người dân dưới cái chế độ man rợ này làm sao mà sống đây, hở trời ???

CÂU CHUYỆN CŨNG LÀ BÀI HỌC KINH NGHIỆM QUÝ BÁU CHO NGƯỜI ĐI ĐƯỜNG KHI BỊ BỌN CƠ ĐỘNG KIỂM TRA.

***************

MẤT NIỀM TIN VÀO CHẾ ĐỘ.

Hôm nay cũng là lần đầu trải nghiệm một chuyện không thể nào tin được.

Câu chuyện là như vầy: Tôi và thằng em đi sửa loa cho cty ở bên đường Nhật Tảo, trong khi chờ đợi sửa loa, thì tôi và thằng em đi uống cà phê. Đang trên đường tới địa điểm thì có mấy anh CƠ ĐỘNG tấp tôi vào lề và kiểm tra.

Tôi bắt đầu làm theo những gì mấy anh đó nói, mang hết đồ ra kiểm tra. Trong quá trình kiểm tra thì tôi đã lục tung hết những gì cho mấy ảnh kiểm tra, kể cả bóp hay túi xách. Tới giây phút định mệnh đó, cái anh mà làm việc với tôi, kêu đưa túi xách cho anh đồng nghiệp của ảnh kiểm tra. Còn ảnh thì tiếp tục hỏi tôi, theo phép lịch sự thì tôi phải nhìn mặt ảnh khi trả lời và tôi thì không để ý đến anh kia.

Nói chuyện được dăm ba câu, anh kia quay qua hỏi cái này là cái gì. Tôi nhìn kỹ thì là cái bọc nilon nhỏ, trong đó có mấy viên đá trắng trắng. Đến lúc đó tôi đã biết chuyện gì xảy ra, chuyện mà tôi tưởng chỉ có trong phim mới có.

Tôi trả lời và xác nhận mình không biết cái này là cái gì hết, lần đầu tiên em thấy nó. Mặc cho tôi nói gì mấy ảnh vẫn cứ nói là “mày biết là sử dụng thì đi cải tạo bao lâu không, mày đem cái này đi bán đúng không…..”.

Từ một thằng không biết hút thuốc lá bây giờ được gán cái tội tàng trữ và sử dụng ma túy. Lúc đó tôi xin hết nước vì biết mình đã bị gài bẫy “mấy anh tha em, mấy anh cầm đỡ 500k uống nước” -“500 mày nhiều lắm hả ?”.

Xin hoài không được, bắt đầu mấy ảnh kêu chở về phường lập biên bản, kiểm tra trong người có sử dụng ma túy không. Trong lúc đi về phường thì dọa là sử dụng ma túy biết bị phạt bao nhiêu không, đi cải tạo bao lâu không?… bờ la… bờ la…
Dọa đủ thứ, về phường thì tôi mới thấy dòng chữ treo ở phường, chữ rất to:

“VÌ NHÂN DÂN PHỤC VỤ”, đọc xong thì tôi cười nhếch miệng khinh bỉ. Vào thì cũng tiếp tục dọa đủ thứ nói là “mày bị như vầy, đi cải tạo xong, thì không có công ty nào nhận việc mày, mày sẽ bị tiền án “…bờ la, bờ la…

Tôi cảm thấy dây dưa không xong, đành hỏi “giờ bao nhiêu mấy anh mới tha em”. Mấy ảnh lạnh lùng không trả lời, lấy tay viết lên bàn số 10 tròn trĩnh. Nhìn xong mà thấy choáng váng. Tôi nói không có, giờ trong người em còn nhiêu đây, lúc sau mấy ảnh xuống giá còn 5triệu, hỏi thằng bạn đi chung với mày có không. Lục bóp thằng em tôi cũng hết tiền. Suy nghĩ 1 lúc thì cũng lấy.

Trước khi về thì thằng em tôi có chụp hình, trong lúc chụp thì bị phát hiện và bị mấy ảnh đấm, đá ở ngực và chân. Tụi tôi cũng im lặng và đợi lúc nó ăn tiền tụi tôi xong và đi, thì tôi mới về. Trong lúc đi về, thì tôi cảm thấy sao mất niềm tin vào xã hội và công lý quá.

Ai mà có đi qua khu Nhật Tảo, Lý Thường Kiệt ở quận 10 và 11 thì cẩn thận nha..

Nhớ chia sẻ để mọi người CẢNH GIÁC nha mọi người.

Image may contain: one or more people, people standing and outdoor

Úc sẽ xây căn cứ quân sự chung với PNG để chặn ảnh hưởng của Trung Quốc

Úc đang làm việc với Papua New Guinea để xây một căn cứ hải quân hỗn hợp trên đảo Manus trong một nỗ lực nhằm kiềm hãm ảnh hưởng của Trung Quốc trong khu vực.

Mục đích của Canberra là hoàn tất một thỏa thuận để thành lập một cơ sở chung sẽ được xây trên đảo Manus trong thòi gian dẫn tới hội nghị thượng đỉnh Diễn Đàn Hợp tác Kinh tế Á Châu-Thái Bình Dương (APEC).

Căn cứ mới này sẽ có khả năng đón nhận các tàu chiến Úc và Mỹ, và có mục đích gạt sang bên các lợi ích của Trung Quốc tại cảng biển chiến lược này.

Báo The Autralian tường thuật rằng cựu Thủ Tướng Úc Malcolm Turnbull và Thủ Tướng Papua New Guinea Peter O’Neill đã bàn luận về quan hệ đối tác quốc phòng tại cuộc gặp ngày 11/7 ở thành phố Brisbane.

Chính thái độ sốt sắng của Thủ Tướng Papua New Guinea sẵn lòng hợp tác với Úc để tái thiết căn cứ hải quân Lombrum là động lực hối thúc các giới chức quốc phòng Úc tiến hành dự án này.

Đương kim Thủ Tướng Úc Scott Morrison hôm 19/9 nói:

“Thái Bình Dương là một khu vực ưu tiên cao có tầm quan trọng chiến lược đối với các lợi ích của Australia”.

Ông Morrison không bác bỏ tin này, nhưng ông giải thích:

“Tôi sẽ không bình luận về những đồ đoán liên quan tới các vấn đề an ninh quốc gia. Làm như thế là không thích hợp.”
Quần đảo Vanuatu trong Thái Bình Dương
Quần đảo Vanuatu trong Thái Bình Dương

Trong thời gian gần đây, Bắc Kinh đã đổ hàng tỉ đôla ra cho các quốc đảo tí hon trên khắp vùng Thái Bình Dương vay để xây cơ sở hạ tầng, vì khu vực này được coi là một cửa ngõ vào Châu Á có tầm quan trọng chiến lược.

Trong tư cách là một đồng minh thân thiết của Hoa Kỳ, có lịch sử hợp tác quân sự lâu dài với Mỹ, chính phủ Úc đã lên tiếng cảnh báo về sự cần thiết phải đối trọng lại ảnh hưởng của Trung Quốc trong khu vực.

Trước đó, Úc đã bày tỏ quan tâm về dự tính của Trung Quốc tân trang 4 cảng của Papua New Guinea tại Wewak, Kikori, Vanimo và đảo Manus, và bày tỏ lo ngại rằng anh khổng lồ Châu Á đang mưu tìm một chỗ đứng vững chắc về quân sự trong khu vực.

Các quan chức Úc đặc biệt chỉ trích chính sách “ngoại giao mềm” của Bắc Kinh tại Thái Bình Dương, và năm nay Canberra loan báo sẽ thương thuyết một hiệp định an ninh với Vanuatu và dự án xây một tuyến cáp quang internet dưới biển cho quần đảo Solomon và Papua New Guinea.

Bộ trưởng Quốc phòng Úc Marise Payne từ chối bình luận về dự án xây căn cứ hải quân chung với Papua New Guinea nhưng cho biết Australia thường xuyên tiếp xúc với các giới chức Papua New Guinea về các ưu tiên phát triển của nước này.

Căn cứ hải quân Lombrum từ lâu là địa điểm hợp tác giũa Úc và lực lượng quốc phòng Papua New Guinea. Nước Úc điều hành căn cứ này từ năm 1950 cho tới khi cơ sở này được trao lại cho Papua New Guinea khi nước này dành được độc lập vào năm 1975.

(Nếu không vào được VOA, xin hãy dùng đường link vn510.com hoặc vn73.com để vượt tường lửa)

About this website

VOATIENGVIET.COM
Úc đang đàm phán với Papua New Guinea để xây một căn cứ hải quân hỗn hợp trên đảo Manus nhằm kiềm hãm ảnh hưởng của Trung Quốc trong khu vực.

Xin vay thêm nước ngoài vì nhu cầu vốn vượt trần 59 ngàn tỷ đồng

Bộ Kế hoạch và Đầu tư nêu rõ, trong số 59 ngàn tỷ đồng “vượt trần”, số vốn tăng thêm tại dự án đường sắt đô thị ở Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh chiếm 29 ngàn tỷ, dự án đường bộ cao tốc là hơn 13,1 ngàn tỷ đồng…

About this website

RFA.ORG
Bộ Kế hoạch và Đầu tư vừa yêu cầu vay nợ nước ngoài thêm vì nhu cầu vốn đã “vượt trần” Quốc hội cho phép là hơn 59 nghìn tỷ đồng.

NÓNG: SINH VIÊN TRƯỜNG CAO ĐẲNG CẢNH SÁT ĐÁNH HỘI ĐỒNG NGƯỜI ĐI ĐƯỜNG ĐẾN CHẾT

Image may contain: one or more people

Amy Truc TranFollow

NÓNG: SINH VIÊN TRƯỜNG CAO ĐẲNG CẢNH SÁT ĐÁNH HỘI ĐỒNG NGƯỜI ĐI ĐƯỜNG ĐẾN CHẾT

Ngày 20.9, theo nguồn tin từ Công an TP.HCM, hiện Công an quận 9 đang tạm giữ 5 đối tượng để củng cố hồ sơ điều tra xử lý về hành vi cố ý gây thương tích dẫn tới chết. Nhóm đối tượng bị tạm giữ đều là sinh viên Trường Cao đẳng Cảnh sát Nhân dân 2 ở phường Long Thạnh Mỹ, quận 9.

Nạn nhân bị hành hung đến chết là Trương Phan Phát T (25 tuổi, ngụ Q.2). Đáng nói thời điểm bị đánh đến chết, anh T đang có kế hoạch kết hôn cùng bạn gái.

Chiều 18.9, cả 5 sinh viên rủ nhau “trốn” ra khỏi trường để đi nhậu ở 1 quán nằm ở đường Nguyễn Văn Tăng, quận 9. Nhóm đi bộ tới quán nhậu ăn uống cho tới khi ngà ngà say thì tính tiền ra về và quay trở lại trường. Đến 20h cùng ngày, trong lúc đi về thì nhóm la hét, chửi bới khiến nhiều người dân bất bình. Một người phụ nữ khuyên can bị nhóm này chửi bới thậm tệ.

Khi vừa đi tới gần shop quần áo ở địa chỉ số 242 đường Nguyễn Văn Tăng, phường Long Thạnh Mỹ, nhóm bắt gặp anh T chở bạn gái đi trên xe máy. Nhóm đi hàng ngang giữa đường nên anh T tìm cách tránh để khỏi đụng. Lúc này, 5 sinh viên chửi bới và đuổi theo đánh đôi nam nữ. Đôi nam nữ kêu cứu và chống trả lại thì bị nhóm này xông vào đánh tới tấp.

Sau đó, do bị thương nên anh T bỏ xe tháo chạy. Sợ bị nhóm truy đuổi, anh T chạy vào shop quần áo để ẩn náu thì va phải kính làm kính vỡ và bị mảnh vỡ cắt trúng cổ. Nhóm đối tượng chạy lại tiếp tục đánh đá cho tới lúc phát hiện anh T mất nhiều máu mới chịu dừng lại. Khi người dân gần đó phát hiện chạy đến, nhóm sinh viên vội bỏ chạy khỏi hiện trường.

Công an đã có mặt đưa anh T và bạn gái đi cấp cứu, nhưng do vết thương quá nặng nên anh T đã tử vong. Công an đã khám nghiệm hiện trường, lấy lời khai các nhân chứng, trích xuất camera an ninh xác định nhóm đối tượng gây án nên truy bắt.

(Tên họ đầy đủ của nạn nhân vẫn chưa được phía công an công khai).

Ảnh: Nạn nhân được đưa đi cấp cứu nhưng đã tử vong sau đó

Nguồn tin: http://m.vietnamnet.vn/…/thong-tin-vu-sinh-vien-truong-canh…