Về tính nhân văn

Giáo dục con người kiểu vô tôn giáo của cộng sản, chết là hết,  cho nên:
Thiếu vắng đời sống tâm linh, đời sống nội tâm của con người bị khô cằn, con người trở nên tham lam, vị kỷ, tàn bạo
David Le
Thấy bài viết này quá hay nên David Lee mạo mụội đăng lại lên đây cho các bạn đọc và tham khảo. Tuy bài này được đăng đã lâu, nhưng mình nghĩ có nhiều bạn chưa có cơ hội đọc.

18 Tháng 10 2006 – Cập nhật 13h34 GMT
Bài của thính giả Nguyễn Hoàng

Về tính nhân văn

Ông Fujiwara Masahiko, nhà nghiên cứu toán học Nhật, cho rằng trong xã hội, típ người đáng sợ là loại người thông minh nhưng không được giáo dục tính nhân văn [Kokka no Hinlkaku].

Ông đưa ra ví dụ: Đối với những người thiếu sự giáo dục về năng lực tình cảm (EQ) mà tin là mình thông minh thì một khi đã lập luận một vấn đề gì thì người đó hoàn toàn tự tin, thẳng đường mà tiến đến kết luận cuối cùng, không cần biết kết luận này sẽ gây ra những hệ luỵ gì, có ảnh hưởng đến những người xung quanh như thế nào.

Ông Bo Buringham, một nhà báo Mỹ nổi tiếng thì cho rằng không thể truyền thụ sự cảm thông hoặc sự quan tâm đến người khác cho những người không có phẩm chất nhân văn [Small Giant].
Vậy tính nhân văn hay phẩm chất nhân văn là gì? Và làm thế nào để có được phẩm chất này?

Theo định nghĩa của từ điển tiếng Việt, phẩm chất nhân văn là những giá trị và tính chất tốt đẹp thuộc về văn hóa con người trong sự phân biệt với con vật hoặc đồ vật.

Giáo dục hình thành nếp sống

Để có được phẩm chất này, đòi hỏi con người phải được sống và giáo dục trong môi trường hướng thiện, nơi cái tốt, sự tử tế, chu đáo, sự cảm thông trong cư xử với người khác được xã hội đánh giá cao, được xem trọng.
Ở mức độ cao hơn, không chỉ là cách hành xử giữa con người với con người mà còn là cách hành xử của con người với tự nhiên, với môi trường xung quanh.
Sống trong một xã hội xem trọng tính nhân văn thì cách hành xử của con người cũng phần nào được điều chỉnh tốt theo chuẩn mực đạo đức chung.
Nhưng sống trong xã hội mà cái ưu tiên nhất là nhằm bảo vệ hệ thống chính trị, bảo vệ đặc quyền đặc lợi của một tầng lớp nào đó thì việc gíá trị nhân văn bị hạ xuống hàng thứ yếu gần như là điều tất yếu.

Do bản tính vị kỷ, lại hay quên, nên con người nói chung cần được giáo dục, nhắc nhở, rèn luyện thường xuyên mới mong hình thành được nếp sống mang tính nhân văn.

Nếp sống này thể hiện từ những việc nhỏ nhặt nhất như biết quan tâm, nhường nhịn người khác, thấy vui khi làm người khác vui; hay làm việc trong tinh thần tôn trọng lợi ích của người như lợi ích của mình.

Đời sống tâm linh

Hệ thống pháp luật như một tấm khiên nhằm ngăn chặn những hành vi trái chuẩn mực chung của đạo đức, của xã hội, Còn trong vai trò giáo dục, nhắc nhở con người sống tốt, hợp đạo lý, có thể nói tôn giáo là mảnh đất màu mỡ để nuôi dưỡng đời sống tâm linh cho con người, cái nền tảng của tính nhân văn .

Nhưng ở những đất nước không may rơi vào hệ thống CSCN, với tham vọng muốn kiểm soát tư tưởng con người, bắt nó phát tirển chỉ theo một hướng duy nhất, hướng có lợi cho sự tồn tại của chế độ, Đảng cầm quyền ở các nước cộng sản nỗ lực triệt tiêu mọi ảnh hưởng tôn giáo.

Họ dựng nên một xã hội vô thần, thực chất là muốn thay thế tôn giáo bằng các giáo điều do họ tạo ra, nhằm mục đích quản lý, nhào nặn tư tưởng mọi người theo đúng một cái khuôn đã định sẵn: tất cả vì đặc quyền, đặc lợi của một ý thức hệ duy nhất, ý thức hệ cộng sản chủ nghĩa.

Sự ngược đãi tôn giáo trước mắt giúp cho nhà cầm quyền cảm thấy được độc quyền trong lĩnh vực tư tưởng. Nhưng tác hại của nó về mặt xã hội, về tính người rất đáng kể.

Thiếu vắng đời sống tâm linh, đời sống nội tâm của con người bị khô cằn, con người trở nên tham lam, vị kỷ, tàn bạo. Khi cái tốt, sự tử tế, chu đáo, sự cảm thông trong ứng xử đối với người khác không được xem trọng, không được giáo dục, thì người ta biết làm gì hơn ngoài việc thủ lợi cho mình và chà đạp người khác.

Thính giả Nguyễn Hoàng viết cho BBCvietnamese.com

Thiên đình náo loạn: Bá ngọ sư ông bé cái nhầm

Thiên đình náo loạn: Bá ngọ sư ông bé cái nhầm

FB J.B Nguyễn Hữu Vinh

Tại Thiên đình, sáng nay 24/9/2018, một nhóm người lố nhố đứng chờ Chủ tịch nước Trần Đại Quang. Một thanh niên xuất hiện, người quản lý hỏi:

– Anh tên là Trần Đại Quang?

– Vâng.

– Anh là Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội Chủ nghĩa Việt Nam?

– Không, tôi là kẻ giết người. Tôi giết con gái người tình già trong vụ việc ở vùng ven Hồ Chí Minh. Xét xử tử hình ngày 3/2/2015, Báo Lao động đã đưa tin các ông không đọc à?

– Vậy sao mày lên được đây? Tội mày phải đày xuống địa ngục cho quỷ xé thịt chứ lên đây được à?

– Vâng, tôi đã bị đày dưới địa ngục, nhưng bỗng dưng hôm qua thấy sạch hết tội lỗi và được đưa lên đây. Tôi hỏi lại thì mới biết có một đám sư hết sức đông đảo cầu siêu cho tôi . Nhờ đám đó mà tôi được siêu thoát đấy. Tôi chưa kịp về cảm ơn họ.

– Đâu có, người ta cầu siêu cho Chủ tịch nước Trần Đại Quang chứ đâu cầu cho mày? Nhố nhăng, mày định gian lận nơi cửa Thiên đình à?

– Thưa không, rõ ràng là họ cầu siêu cho tôi, sư ông còn réo tên tôi cả ngày hôm qua. Đúng tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ mà. Tôi có biết thằng cha chủ tịch nước là thằng nào đâu.

Cả Thiên đình náo loạn, người nọ hỏi người kia, bộ phận lưu trữ tài liệu sổ sách và Nam Tào được kêu đến.

Nam Tào hỏi:

– Mày tên tuổi gì, sinh ngày tháng năm nào?

– Tôi tên Trần Đại Quang, sinh ngày 12/10/1956 tại Hồ Chí Minh. Giết con gái người tình ngày 8.8.2013. Bị xét xử tử hình ngày 3/2/2015 tại Tòa án Hồ Chí Minh.

Nam Tào tra sổ một hồi lâu quay lại bảo:

– Bỏ mẹ, đúng là thằng này rồi, nó sinh ở Hồ Chí Minh, giết người ở Hồ Chí Minh và xử tử ở Hồ Chí Minh. Nó bị đày ở tầng địa ngục thứ 2, không được xét đặc xá.

Hôm qua 500 sư sãi tại Hồ Chí Minh cầu siêu cho Trần Đại Quang sinh ngày 12/10/1956 nên nó thoát tội được lên đây. Đúng nó rồi chứ không ai khác. Vào chỗ đi.

Đám đông nhao nhao hỏi:

– Vậy thì Chủ tịch nước của chúng tôi chờ từ sáng đến giờ đâu?

– Ở đây không có thằng nào là chủ tịch nước nhé. Chủ tịch ở đây gọi là Ngọc Hoàng nhé.

– Nhưng ông ta mới chết hôm 21/9 đây cơ mà. Trần Đại Quang cơ mà? Hôm qua hàng trăm sư sãi cầu siêu cho Chủ tịch cơ mà.

– À, Trần Đại Quang mới chết hôm 21/9 à? Sổ Nam Tào ghi rõ là nó sinh 12/10/1950. Vậy thì hôm qua bọn nó cầu siêu cho thằng kia, nó đúng tên và sinh đúng ngày 12 tháng 10 năm 1956, nó lại ở Hồ Chí Minh nên đám sư Hồ Chí Minh mới cầu siêu cho nó chứ.

Còn Trần Đại Quang sinh năm 1950 kia thì đang ở dưới tầng cuối của địa ngục. Tội của nó thì phải tập trung cả chục sư đoàn sư may ra mới cầu siêu nổi.

Thôi, giải tán, không được tập trung người trái phép nơi công cộng.

Chợt thấy nữ sĩ Hồ Xuân Hương đứng đằng xa ngâm lên câu thơ: Bá ngọ sư ông, bé cái nhầm.

6 tổng thống Mỹ sống trong nợ nần và chết vì nghèo đói

So với Việt Nam làm quan cấp huyện (quận) cũng đả giàu rồi. 
Trần Quang Đô shared a post.

Lãnh Đạo nước Mỷ khi chết trong nghèo khổ
Lãnh đạo xã nghĩa thì …..mọi người đã thấy

Image may contain: 6 people

Phạm Văn HảiFollow

6 tổng thống Mỹ sống trong nợ nần và chết vì nghèo đói

Siêu cường số 1 thế giới như Hoa Kỳ mà lại có tổng thống phải chết vì nghèo đói. Đáng ngạc nhiên hơn, không chỉ một mà có tới 6 tổng thống như vậy. Trong khi nước nghèo như VN thì có nhiều lãnh đạo giàu sang, sau khi chết lại có lăng mộ hoành tráng.

Người đầu tiên chết trong nghèo đói là tổng thống thứ ba của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ Thomas Jefferson (ảnh 1). Ông xuất thân trong một gia đình quý tộc, thuộc tầng lớp giàu có trong xã hội. Ông mất ngày 4-7-1826, cùng ngày với người tiền nhiệm của mình là John Adams. Trên bia mộ của Jefferson có khắc: “Nơi yên nghỉ của Thomas Jefferson, tác giả của bản “Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ” và Đạo luật Virginia về tự do tôn giáo, đồng thời là cha đẻ của Trường Đại học Virginia”. Có thể nói, Thomas Jefferson là một trong những tổng thống nghèo nhất trong số các tổng thống Mỹ. Suốt cuộc đời ông luôn trong tình trạng nợ nần. Nguồn thu nhập chính từ đồn điền không đủ sống. Trong một lá thư gửi cho cha mình, bà Martha viết: “Con có thể chịu đựng được tất cả, nhưng con không muốn nhìn thấy cha già cả đến vậy, mà còn phải buồn phiền vì những khoản tiền nợ nần mất khả năng thanh toán”. Cuối cuộc đời, ông nợ nhiều đến nỗi phải đệ đơn lên bang Virginia xin bán đấu giá đất tư, nhưng chính quyền tiểu bang từ chối. Chỉ sau khi Jefferson chết, bất động sản của ông mới được đấu giá để trả nợ.

Trong sự nghiệp tổng thống 8 năm của Jefferson, ông còn một món nợ 11.000USD phải trả trước khi rời khỏi Nhà Trắng. Năm 1812, người Anh xâm lược đốt Thư viện Quốc hội nên sau đó, Jefferson đã đem bộ sách sưu tập trị giá 50.000USD của mình bán lại cho Thư viện Quốc hội với giá 23.500USD, lấy tiền để trả số nợ đó.

Từ năm 1816 trở đi, ông dồn toàn bộ tâm sức cho các hoạt động của trường Virginia. Jefferson phải huy động các khoản đóng góp ở khắp nơi để xây dựng trường học. Tháng 3-1825, trường đại học này khai giảng, dù mới chỉ có 30 sinh viên. Jefferson vì nghèo đói và làm việc quá sức mà lâm bệnh. Sau khi thông tin về Jefferson gặp khó khăn trong kinh tế lan truyền, dân chúng khắp nơi trên nước Mỹ đã tổ chức quyên góp được 16.000USD nhưng vẫn không đủ để trả những khoản nợ và chi phí y tế cho ông.

Ngày 24-6-1826, ông viết bức thư cuối cùng của cuộc đời xin lỗi vì đã không thể tới Washington dự hoạt động kỷ niệm 50 năm bản “Tuyên ngôn Độc lập” ra đời để thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng là được sống đến ngày 4-7 (quốc khánh Hoa Kỳ). 12 giờ 50 phút trưa, ông ra đi, hưởng thọ 83 tuổi. Sau đó mấy tiếng đồng hồ, người cùng khởi thảo bản “Tuyên ngôn Độc lập” với ông là tổng thống tiền nhiệm – John Adams cũng ra đi mãi mãi.

James Monroe (ảnh 2), tổng thống thứ năm của Hoa Kỳ, sinh ra trong một gia đình tiểu nông, hoàn toàn không giàu có. Cũng giống như các tổng thống khác, mức lương cơ bản của James Monroe khi đó không đủ chi trả cho các khoản chi phí. Ông có một đồn điền. Một phần đồn điền được bán để trả nợ, phần còn lại không nhiều. Ngày 23-9-1830, phu nhân Monroe chết vì một cơn đột quỵ là biến cố lớn trong cuộc đời ông. Sau khi hoàn tất thủ tục chôn cất cho người vợ, Monroe gần như không còn một xu dính túi. Tình cảnh nghèo đói của tổng thống lúc này đã khiến Quốc hội Mỹ thương cảm mà cấp cho một khoản là 30.000USD. Số tiền này cùng với tiền bán mảnh đất cũng chỉ đủ để trả hết các khoản nợ cũ chứ không thể cải thiện được cuộc sống nghèo đói của ông lúc đó. Năm 1831, tài sản cuối cùng là ngôi nhà ở Paris và khoảng 1.400ha đất cũng bị ông bán nốt. Từ đó, Monroe chính thức trở thành người vô gia cư. Ngày quốc khánh 4-7 năm đó, Monroe bị suy tim ở nhà con gái mình rồi lặng lẽ qua đời, hưởng thọ 73 tuổi, trở thành tổng thống thứ ba chết đúng vào ngày quốc khánh.

Andrew Jackson (ảnh 3), tổng thống thứ bảy của Hoa Kỳ, mồ côi cha mẹ ngay từ khi còn nhỏ. Họ để lại cho ông một di sản nhỏ. Chẳng bao lâu ông đã tiêu hết. Ông hoàn toàn tự lập, làm việc chăm chỉ để trở thành một điền chủ. Vì bị bệnh mà sau khi từ chức, ông không thể trả hết các khoản nợ của mình. Vào đêm trước khi từ chức, Jackson đã phải bán một phần đất để trả nợ.

Năm 1841, điền trang bông của ông mất mùa. Bảy con ngựa thuần chủng cũng chết. Nhiều bạn bè gây quỹ cho Jackson nhưng ông đã kiên quyết từ chối. Ông không muốn lợi dụng danh nghĩa cựu tổng thống để nhận các khoản đóng góp. Các khoản nợ đã khiến ông chán nản và cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của ông. Ngày 8-6-1845, sau khi trải qua một cuộc phẫu thuật, ông đã từ trần tại nhà, thọ 78 tuổi. Trong di chúc để lại, ông còn nhắn nhủ con cháu lấy 16.000USD tiền động sản và bất động sản bán để trả nợ.

Tổng thống thứ 11, James Knox Polk (ảnh 4) cũng là một tổng thống ra đi vì nghèo đói và bệnh tật. Do quá lao tâm trong bốn năm tại nhiệm nên khi mãn nhiệm, tóc ông đã bạc trắng, cơ thể gầy yếu và bệnh tật nghiêm trọng. Chữa lành bệnh xong, James Knox Polk lại lao ngay vào các công việc xã hội nên sức khỏe xấu dần đi. Ba tháng sau đó, ông qua đời khi mới ở tuổi 54.

Tổng thống thứ 13, Millard Fillmore (ảnh 5) xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo nên ngay từ thuở bé đã rất vất vả. Ngày 10-7-1850, Fillmore lên làm Tổng thống Mỹ. Trong gần 3 năm đương nhiệm, gia đình ông gặp nhiều khó khăn. Nhìn về các đời tổng thống trước đó, ông kiến nghị chính phủ cấp cho mỗi vị tổng thống mãn nhiệm 12.000USD/năm như món tiền hưu trí. Tuy nhiên, đề xuất của Fillmore không được Quốc hội chấp thuận. Sau thất bại tại cuộc tranh cử tổng thống năm 1856, ông Fillmore dành tất cả tâm sức cho quê nhà. Ông đi khắp nơi quyên góp tiền xây dựng trường học, bệnh viện, thư viện… Tuy nhiên, món nợ cá nhân vẫn đè nặng lên vai. May mắn thay, tháng 2-1858, ông được một góa phụ giàu có tên là Caroline để mắt tới. Họ yêu nhau, lấy nhau và người vợ này đã giúp ông thanh toán mọi khoản nợ nần, tạo điều kiện cho ông tiếp tục công việc xã hội. Ngày 8-3-1874, Fillmore qua đời, thọ 74 tuổi.

Ulysses S. Grant (ảnh 6), tổng thống thứ 18 của Mỹ là một vị tướng tài giỏi trong cuộc nội chiến Nam-Bắc Mỹ. Xuất thân trong một gia đình điền chủ nhỏ, gia cảnh không giàu sang lắm nên cuộc sống của ông khá chật vật. Ngày 4-3-1877, Grant rời Nhà Trắng. Dù từng được phong danh hiệu anh hùng trong chiến tranh và là quân nhân thứ hai được phong quân hàm thượng tướng, nhưng sau hai nhiệm kỳ tổng thống, vợ chồng Grant chỉ biết trông chờ vào tiền phụ cấp cựu chiến binh 6000USD/năm. Bức bách vì cuộc sống khó khăn, Grant phải viết hồi ký đem bán để lấy số tiền nhuận bút nhỏ nhoi giúp vợ chồng ông vượt qua khó khăn. Ngày 23-6-1885, ông mất vì bệnh ung thư vòm họng, thọ 63 tuổi.

(Sưu tầm)  

Quốc vương Ả-rập Xê-út an nghỉ trong mộ vô danh

Chuong Tieng and 2 others shared a link.

Đám quan tham đang ngày đêm vơ vét của cải cho đầy túi tham để xây lăng mộ kiên cố có cảm thấy nhục nhã và xấu hổ trước một vị vua của một đất nước giàu có vào bậc nhất thế giới này không nhỉ, họ sinh ra trong nhung lụa vàng son phú quý nhưng khi chết đi họ chỉ chọn cho mình những tấm ván giản dị và một nấm mồ vô danh.

Hãy soi lại mình đi đám dị hợm, sinh ra trong nghèo đói nhưng lại thích chết đi trong những lăng mộ nguy nga lộng lẫy, để người đời nguyền rủa muôn đời, muôn kiếp.

DANTRI.COM.VN
(Dân trí) – Sau lễ cầu nguyện tại thánh đường, cố Quốc vương Ả-rập Xê-út chiều ngày 23/1 đã được an táng trong ngôi mộ vô danh tại một nghĩa trang của cả quan chức và thường dân ở thủ đô Riyadh.

Quốc vương Ả-rập Xê-út an nghỉ trong mộ vô danh

Dân trí Sau lễ cầu nguyện tại thánh đường, cố Quốc vương Ả-rập Xê-út chiều ngày 23/1 đã được an táng trong ngôi mộ vô danh tại một nghĩa trang của cả quan chức và thường dân ở thủ đô Riyadh.

Quốc vương Abdullah an nghỉ trong một ngôi mộ vô danh trong nghĩa trang công cộng El Ud. (Ảnh: Gulf News)

Báo Guardian cho hay gia đình, bạn bè và nhiều nhân vật lãnh đạo trong thế giới Ả rập, cũng như các nước Hồi giáo khác đã có mặt trong buổi tang lễ chiều ngày 23/1 của Quốc vương Abdullah, người qua đời buổi sáng cùng ngày ở tuổi 90, sau khi nằm viện nhiều tuần vì bị viêm phổi.

Thi thể của vị cố vương góp công lớn cho sự ổn định của Ả-rập Xê-út được liệm trong một tấm vải đơn sơ sau khi được đưa vào Đại thánh đường Imam Turki Bin Abdullah ở thủ đô Riyadh.

Sau đó, Quốc vương Abdullah được chôn cất trong một ngôi mộ vô danh trong nghĩa trang công cộng El Ud, giống như người tiền nhiệm của ông – Quốc vương Fahd. Việc an táng ông được thực hiện đơn giản tuân theo truyền thống của Hồi giáo, theo đó cho rằng tất cả mọi người, kể cả vua, đều bình đẳng trong cái chết trước Thánh Allah.  

Người đứng đầu Hoàng gia Ả-rập Xê-út trong 10 năm đã băng hà vào rạng sáng 23/1 ở tuổi 90 sau một thời gian chống chọi với bệnh viêm phổi. Quốc vương Abdullah được đánh giá là một nhà cải cách tiến bộ khi cho phép báo chí được quyền phê phán chính phủ và tạo điều kiện cho phụ nữ có công ăn việc làm. Sau 10 năm tại vị, ông qua đời với di sản chính trị là sự ổn định của Ả-rập Xê-út trong bối cảnh khu vực Trung Đông đầy bất ổn.

Thái tử Salman, em trai Quốc vương Abdullah đã trở thành người kế vị và Moqren, một người em trai khác của ông Abdullah, được phong làm thái tử mới. Tân vương Salman cùng ngày đã có bài phát biểu trên truyền hình, khẳng định ông sẽ tiếp tục các chính sách của anh trai mình.

HOA KỲ THÔNG QUA ĐẠO LUẬT NDAA 2019

HOA KỲ THÔNG QUA ĐẠO LUẬT NDAA 2019

Vượng Nguyễn

ĐẠO LUẬT ỦY QUYỀN QUỐC PHÒNG (NDAA) HOA KỲ NGĂN CHẬN HOẠT ĐỘNG XÂM LƯỢC CỦA TRUNG QUỐC Ở BIỂN ĐÔNG

Hôm thứ Tư, NDAA (Đạo luật ủy quyền quốc phòng) đã thông qua Thượng viện 87 thuận và 10 phiếu chống. Trung Quốc sốc và kinh hoàng vì dự luật này sẽ thanh toán tất cả những âm mưu hoạt động của Trung Quốc trên toàn cầu.

Dự luật quốc phòng Hoa Kỳ có trị giá 716 tỷ đô la phân bổ kinh phí và tài nguyên để ngăn chặn:

1_ Các hoạt động xâm chiếm đất đai biển đảo của Trung Quốc trong vùng biển Đông Nam Á.

2_ Các hoạt động gián điệp của Trung Quốc chống lại Hoa Kỳ và quốc tế

3_ Các kế hoạch của Trung Quốc làm suy yếu Hoa Kỳ.

Cuối cùng thì chính phủ Hoa Kỳ đã nhìn nhận thực tế rằng Trung Quốc là một mối đe dọa số một cho Hoa Kỳ và thế giới.
Tổng thống Donald Trump đã ký dự luật và Trung Quốc đang lồng lộn tức giận.

Trung Quốc nghĩ rằng họ sẽ tiếp tục trò chơi phá hoại Hoa Kỳ và diễn tiến kế hoạch thống trị toàn cầu của họ, nhưng những dự đoán về mọi thứ đã thay đổi kể từ hôm nay.

Thêm nữa, NDAA củng cố lệnh cấm Trung Quốc tham gia dược trận hàng hải của Ngủ Giác Đài , các hoạt động hàng hải đa phương của Vành đai Thái Bình Dương được tổ chức hàng năm.

Lệnh cấm sẽ được dỡ bỏ khi Trung Quốc dừng lại tất cả các hành động xâm chiếm biển đảo và loại bỏ các hệ thống vũ khí ra khỏi các tiền đồn Biển Đông. Quy định này về cơ bản tương đương với lệnh cấm vĩnh viễn.

———————————————————————– 
MỌI NGƯỜI CÓ THẤY VÙNG BIỂN MÀU XANH ĐẬM (ĐÂY GỌI LÀ ĐƯỜNG LƯỞI BÒ – HOÀNG SA, VÀ TRƯỜNG SA NẰM TRONG VÙNG ĐÓ) MÀ TRUNG QUỐC NÓ NÓI THUỘC CỦA NÓ, KHÔNG CHO BẤT CỨ TÀU NƯỚC NÀO ĐI QUA .

MỸ, PHÁP, ANH, NHẬT, ÚC, PHILLIPINES ĐẢ CHUẨN BỊ LỰC LƯỢNG SẺ ĐÁNH TRUNG QUỐC TRONG THỜI GIAN RẤT GẦN , GỌI LÀ CHIẾN TRANH BIỂN ĐÔNG. ĐẢNG CỘNG SẢN THÌ KHÔNG HỌP TÁC VỚI MỸ, NGHE LỜI TRUNG QUỐC BẮT NGHỈA VỤ ĐEM DÂN VN HỨNG ĐẠN CHO TRUNG QUỐC KHI CHIẾN TRANH VÙNG NÀY XẢY RA. CSVN SẺ GẠT DÂN NÓI LÀ “BẢO VỆ HOÀNG SA, TRƯỜNG SA” .

AI ĐỌC ĐƯỢC TIN NÀY HẢY CHIA SẺ CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI BIẾT GẤP. ĐỪNG CÓ VÔ TRÁCH NHIỆM NGHĨ LÀ NHÀ MÌNH KHÔNG CÓ AI RỒI KHÔNG CHIA SẺ NGHE !

Vượng Nguyễn
Nguồn: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=175213450046877&id=100026746694316

No automatic alt text available.

Là 1 người được “giác ngộ” khá muộn

Trần Bang and 7 others shared a post.
Image may contain: 2 people, table, indoor and food
Quỳnh Hương

Khi chụp bức ảnh này (1 năm trước) tôi chưa hề quan tâm đến chính trị. Cũng là lúc tôi nhìn những người thực sự yêu nước với ánh mắt hằn học, thù ghét..

Tôi cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi đã được quen, được biết nhiều người mang danh “phản động”. Họ trí tuệ, bao dung và đầy bản lĩnh. Họ hiểu biết, cứng rắn và tràn đầy nhiệt huyết. Họ sẵn sàng, họ chấp nhận hi sinh thực tại, vì 1 lý tưởng cao đẹp….Họ bình thường nhưng không tầm thường.

Là 1 người được “giác ngộ” khá muộn. Tôi tự cảm thấy hổ thẹn với bản thân và có lỗi khi từng nhìn các bạn với ánh mắt không hề thiện cảm…

Khi tôi còn mải mơ mộng và vùng vẫy trong cuộc sống của một con lừa…thì các bạn đã đứng dậy đấu tranh, các bạn đã phải đổ máu và trả giá thay cho những người như tôi.

Khi tôi còn đang sống như 1 con rùa rụt cổ, thì các bạn đã đứng thẳng mình, trực diện đấu tranh và nhận lấy bao thiệt thòi, cay đắng….

Xin 1 lần được gửi lời cảm ơn đến tất cả các cô chú, các anh chị và các bạn…. Tất cả mọi người chính là những người anh hùng trong trái tim tôi😘

Chỉ vẽ lại bản đồ Thủ Thiêm các quan chức đã chia nhau 12 tỷ USD

Chỉ vẽ lại bản đồ Thủ Thiêm các quan chức đã chia nhau 12 tỷ USD

Một người Pháp kể chuyện gặp một ông VN ở Thụy sĩ. Ông này quê mùa, ăn uống nhồm nhoàm, nói lớn như giữa chợ, trong một khách sạn sang trọng khiến mọi người khó chịu, nhưng khách sạn hết sức chiều chuộng. Vì là khách sộp, uống rượu đắt tiền như uống nước lã. Mua sắm loạn cào cào, thí dụ mua một cái đồng hồ Philippe Patek gần 200 ngàn dollars, như ta mua một ký khoai tây. Anh bạn hỏi: nghe nói VN là một xứ nghèo, tiền bạc đâu ra khủng khiếp như vậy? Rất khó giải thích cho những người bình thường chuyện VN.

Hồi Eltsine nắm quyền, tư hữu hoá nước Nga, bán đổ bán tháo các cơ sở quốc doanh cho bè đảng, người ta kể chuyện một ông mafia đỏ, mua được một khu thương mại, băng qua đường, bán lại cho người khác đang chờ sẵn, với giá gấp 100 lần giá mua. Và mua bằng tiền lèo, do ngân hàng… nhân dân, cũng là phe cánh ký giấy, hứa cho vay. Nghe chuyện, bán tín bán nghi, nghĩ chắc người ta cũng phóng đại đôi chút. Ngày nay, thấy VN còn bỏ xa chuyện làm ăn vặt ở Nga. Đúng là “top” thế giới, như các quan chức vẫn khoe khoang.

Nguyễn Văn Đua bị “tố” là đã ký một quyết định về quy hoạch Thủ Thiêm mà đã vượt quyền khi phủ nhận cả quyết định trước đó của thủ tướng chính phủ. (Hình: Youtube)

Lấy thí dụ Thủ Thiêm. Chỉ cần quen thằng vẽ bản đồ, mua vài mảnh đất (bà Ngân nói dân… hiến đất), hôm trước hôm sau có thể mua vài cái Philippe Patek tặng bạn bè.

Một thước vuông đất xây cất, gọi là đất đô thị, bồi thường 2 triệu đồng, bán giá thị trường 70 triệu, gấp 35 lần giá vốn. Một thước vuông đất nông nghiệp, mua 200 ngàn, bán 28 triệu, gần 150 lần giá vốn. Ngon nhất là được dân thương, “hiến” với giá nông nghiệp, bán với giá đô thị, 350 lần giá vốn.

Để so sánh, bạn để tiền trong quỹ tiết kiệm, mỗi năm lời trên dưới 1%. Đầu tư có thể lời hơn, 5 hay 6,7 % nhưng cũng có thể mất cả chì lẫn chài.

Chỉ vẽ lại bản đồ Thủ Thiêm các quan chức đã chia nhau 12 tỷ USD

Một tờ báo tính chỉ cần vẽ lại bản đồ, các quan chức Thủ Thiêm đã chia nhau 12.000.000.000 (12 tỷ) dollars. Bạn có tưởng tượng nổi 12 tỷ dollars mặt mũi nó như thế nào không? Chỉ tưởng tượng, chúng ta cũng không làm nổi, trong khi họ thực sự chia nhau. Có những người sống ở một thế giới khác với thế giới của người thường. Một xã hội thiên đường như vậy, quả thực rất đáng hy sinh hàng triệu sinh mạng để xây dựng và bảo vệ.

Một cuộc thăm dò cho biết đa số người Pháp không hình dung nổi một triệu Euros nó như thế nào. Nếu thăm dò ở VN, chắc con số đó rút xuống, còn 100 ngàn hay 10 ngàn dollars. Mười hai tỷ…

Tôi loay hoay tính mãi chưa ra: 12 tỷ dollars mua được bao nhiêu cái đồng hồ Philippe Patek. Chưa nói tới sửa được bao nhiêu cái trường học chuồng bò, mua được bao nhiêu sợi dây cho các cháu lội qua sông đi học.

(Nguồn FB Từ Thức)

LĂNG TẨM LÀM GÌ KHI BẢN THÂN LÀM TOÀN NHỮNG ĐIỀU Ô DANH?

LĂNG TẨM LÀM GÌ KHI BẢN THÂN LÀM TOÀN NHỮNG ĐIỀU Ô DANH?

Phong kiến là gì? Phong là phong tước, kiến là kiến địa. Từ phong kiến xuất phát từ đó. Thời kì sơ khai của xã hội loài người, khi một ông vua khai quốc lên ngôi, ông ta sẽ phong tước cho con cháu dòng họ và công thần. Đi kèm với phong tước sẽ là việc chia chác đất đai cho những người ấy, điều này người ta gọi là “phân phong”.

Việc chia chác này xem như mỗi người được phong sẽ là vua trên vùng đất của mình. Chính việc phân phong đó mà quyền lực của vua ở trung ương bị mất dần qua nhiều đời sau. Thế là một quốc gia to lớn và hùng mạnh ban đầu trở thành những quốc gia nhỏ và chúng đánh nhau liên miên. Thời kì nhà Chu trước Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Hoa cổ đại là dạng nhà nước đó – nhà nước phong kiến phân quyền cát cứ. Loại phong kiến này đã đưa đất nước Trung Hoa bị xé nát thành từng mảnh nhỏ và kéo theo đó chiến tranh xâm chiếm suốt thời Xuân Thu – Chiến Quốc kéo dài hơn 500 năm.

Doanh Chính – Tần Thủy Hoàng là một ông vua nước Tần, chỉ là một nuớc trong rất nhiều nước thời Chiến Quốc. Ông ta có tài quân sự, đã đưa nước Tần thành một quốc gia thống nhất Trung Quốc kết thúc thời Chiến Quốc đầy chiến tranh loạn lạc. Đấy là công lớn đầu tiên của ông ta. Nhưng đó chưa phải là công lao to lớn duy nhất, ông ta còn có công xoá bỏ phong kiến phân quyền cát cứ thời Xuân Thu – Chiến Quốc và lập nên phong kiến tập quyền về sau. Thời ông chỉ có phong tước mà không kiến địa cho công thần và con cháu dòng họ. Tất cả không ai là vua con ở lãnh địa của mình, mà chỉ là thay vua quản một khu vực địa lý. Vua có thể bổ quan đi bất cứ nơi đâu chứ không phải quan là lãnh chúa ở một chỗ làm vua con như thời phong kiến phân quyền.

Từ chỗ xoá phong kiến phân quyền thiết lập phong kiến tập quyền, nước Trung Hoa mạnh lên và bắt đầu đi xâm chiếm lân bang để mở rộng bờ cõi thành nước Trung Hoa rộng lớn như hôm nay.

Tần Thủy Hoàng công lao lớn thế, nhưng ông ta rất tàn bạo. Bắt dân xây Vạn Lý Trường Thành và rất nhiều trong họ phải chết vì lao lực. Ông cũng nổi tiếng đốt sách và chôn sống những nho sĩ đương thời. Và người đời sau chỉ nhớ đến Tần Thủy Hoàng như ông vua bạo chúa mà quên đi công lao to lớn của ông ta. Mua danh ba vạn bán danh ba đồng, gây tiếng thơm cho hậu thế quả thật không dễ.

Sau nhà Tần sụp đổ, Trung Hoa loạn thời gian ngắn thì triều đại nhà Hán thay thế. Hán Cao Tổ – Lưu Bang cho xây dựng nhà nước Trung Hoa theo mô hình phong kiến tập quyền do Tần Thủy Hoàng sáng lập. Nhờ mô hình này mà nhà Hán tồn tại và phát triển hơn 400 năm (206TCN-220CN) đến thời Tam Quốc mới kết thúc. Thời cực thịnh, nhà Hán đã mở rộng và sáp nhập rất nhiều lãnh thổ về cho Trung Hoa, đến nỗi dân tộc Trung Hoa tự nhận mình là người Hán. Và tư tưởng đại Hán cũng từ đó mà hình thành. Tính đến nay, tư tưởng Đại Hán đã thấm vào dân tộc này hơn 2000 năm, nó cùng với hệ tư tưởng Khổng Giáo là thứ gần như không thể xoá được với người Trung Hoa. Ngày nay, hệ tư tưởng đó sẽ trói dân tộc Trung Hoa khó theo kịp văn minh và nó cũng là mối nguy cho khu vực.

Quay trở lại con người của Doanh Chính – Tần Thủy Hoàng. Rõ ràng ông ta là một tài năng kiệt xuất, vì bạo tàn xem thường mạng dân nên mọi công lao to lớn ấy bị người đời xem nhẹ. Và những thứ đó được Lưu Bang hưởng trọn. Cho dù ông ta – Tần Thủy Hoàng có cho xây lăng tẩm vĩ đại để mong người đời sau ghi nhớ công lao. Nhưng không! Người đời sau chỉ nhớ đến sự bạo tàn của ông ta mà thôi. Đó là lẽ thường.

Đấy là nói đến Tần Thủy Hoàng, người đầu tiên thống nhất Trung Hoa và xoá bỏ phong kiến phân quyền. Còn lãnh tụ CS thì sao? Chỉ là kẻ mang chủ thuyết lạc hậu để áp vào đất nước chả có công gì mà chỉ là tội đồ. Để mất một phần chủ quyền về tay ngoại bang làm lãnh thổ mà tổ tiên để lại bị thu hẹp. Gây chiến tranh tương tàn đẫm máu làm chết từ 2 – 4 triệu đồng bào cũng là tội ác. Một chế độ cai trị sau 1975 dù không chiến tranh nhưng rất hà khắc với nhân dân, ý đồ giáo dục ngu dân để trị, và liên tục nhượng lãnh thổ cho giặc. Duy trì sự đói nghèo và thù hằn những người đòi hỏi cải tổ chính trị cũng là điều đáng nguyền rủa. Như vậy có xây lăng tẩm to đùng thì thì dân cũng phỉ nhổ mà thôi. Đến đại công như Tần Thủy Hoàng còn không cứu nổi ô danh chứ đừng nói chẳng có công gì cho đất nước như mấy lãnh đạo CS.