Quảng Bình xây xong lại bỏ không

Quảng Bình xây xong lại bỏ không

VTC.VN|BY VTC NEWS
Bảo tàng Tổng hợp tỉnh Quảng Bình được xây dựng với kinh phí đầu tư lên đến hàng chục tỷ đồng nhưng nhiều năm qua luôn trong tình trạng cửa đóng, then cài. 

Bảo tàng Tổng hợp tỉnh Quảng Bình được khởi công xây dựng từ năm 2003 và dự kiến hoàn thành, đưa vào sử dụng vào năm 2004 với kinh phí đầu tư khoảng 17 tỷ đồng do Sở Văn hoá – Thông tin tỉnh Quảng Bình (nay là Sở Văn hoá Thể thao và Du lịch) làm chủ đầu tư. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì, đến năm 2010, công trình nhà chính của dự án nói trên mới hoàn chỉnh.

Từ đó đến nay, hàng năm, Bảo tàng Tổng hợp tỉnh Quảng Bình chỉ diễn ra một vài cuộc triển lãm được tổ chức ngoài sảnh, còn bên trong bảo tàng vẫn luôn trong tình trạng “cửa đóng, then cài” không thể phục vụ du khách.

– Dòng giống Lạc Hồng trên mảnh đất tự do.

Image may contain: 1 person, standing

– Dòng giống Lạc Hồng trên mảnh đất tự do.

(Bài viết của tác giả Nguyên Thạch)

Một chế độ đầy tàn bạo và nghịch lý sẽ dẫn đến hệ quả của một xã hội đầy nghịch lý, đầy dẫy oan khiên, oái ăm và hết thuốc chữa trên mọi phương diện. Đó là chế độ cộng sản và xã hội Việt Nam ngày hôm nay.

Hãy nhìn sang Singapore, Nam Hàn, Đài Loan, Nhật Bản… Các quốc gia này cũng thuộc Á Châu, cũng là người Châu Á nhưng do đâu họ có được những xã hội trật tự, tốt đẹp, không như ở Việt Nam. Tại sao? Câu trả lời đến giờ ai cũng biết: Do thể chế cùng với các chính sách, và nhất là vì các quốc gia này không theo chủ nghĩa cộng sản.

Cũng là người Tàu nhưng người Tàu ở Đài Loan, ở Singapore khác khẳn so với người Tàu ở Trung Hoa đại lục. Tương tự, những cây cam con Việt Nam mà hạt giống của nó đến từ những cây mẹ VNCH khi bị bứng ra khỏi đất nước, phải bám rễ vươn mầm ở Mỹ, ở Nhật, ở Úc, ở Pháp… đã trở thành những trái cam ngọt.

Hãy đơn cử vài người làm thí dụ như trường hợp nữ khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, bà Giao Phan, là một phụ nữ gốc Việt là vị Tổng giám đốc điều hành chương trình đóng tàu sân bay mới của Mỹ. Tuổi trẻ hậu duệ Việt Nam Cộng Hòa như Thiếu tướng Lương Xuân Việt đã làm sáng danh dòng giống Lạc Hồng khi ông được tham mưu trưởng Lục Quân Hoa Kỳ bổ nhiệm làm tư lệnh Lục Quân và Quân Đoàn 1 của Hoa Kỳ tại Nhật.

Ngoài những nam hào, nữ kiệt điển hình như đã nêu tên thì còn rất nhiều tuổi trẻ tài năng nam nữ khác đã thành công và được trọng vọng ở các quốc gia tiên tiến khác trên khắp thế giới:

Philipp Roesler – Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng bộ thương mại liên bang trẻ nhất nước Đức, và cũng như là người gốc Việt đầu tiên làm bộ trưởng tại một quốc gia Châu Âu.

Nguyễn Tường Khang – 12 tuổi được mời thỉnh giảng tại trường đại học Virginia, Hoa Kỳ.

Tiến sĩ Võ Tá Đức – Một thiếu niên đạp xích lô ở Việt Nam
trở thành một khoa học gia nghiên cứu vật lý nguyên tử ở Mỹ.

Nhìn về Việt Nam dưới ách toàn trị độc tài của đảng CSVN, những thanh niên, thiếu nữ cũng mang dòng máu Lạc Hồng, cũng thông minh không thua gì những người cùng thế hệ đang sống ở nước ngoài, nhưng họ cũng chỉ có thể “vươn mình” thành những anh đạp xích lô hoặc là lớp nông dân dầm mưa dãi nắng với tương lai mờ mịt, hay là những cô dâu Đài Loan, những Osin nơi xứ lại quê người. Chắc chắn rằng cũng những con người ấy nếu ở Mỹ, ở Canada, Úc, Anh, Đức, Pháp… trong số họ cũng sẽ có những Dương Nguyệt Ánh, những Giao Phan, những Võ Tá Đức, những Lương Xuân Việt.

Trên mảnh đất cộng sản, với lý lịch cha là sĩ quan “Ngụy” thì nếu kẹt lại ở VN, Lương Xuân Việt chỉ có quyền thất nghiệp hay đi làm nghề tự do hoặc lang thang chứ chưa chắc gì đã được đi nghĩa vụ quân sự để làm lính trơn thôi chứ chưa dám mơ tới được là tướng VC. Muốn có đủ tiêu chuẩn để làm quan, làm tướng Việt Cộng thì phải hội đủ 4 điều kiện: Lý lịch bần cố nông, dại, hèn và tham. Cho nên Hồ Chí Minh cùng ĐCSVN nới đưa ra tiêu chí “Hồng hơn Chuyên” là vậy.

Trên mảnh đất cộng sản, những con người mang dòng máu Lạc Hồng kiêu hãnh đã bị các chính sách ngu dân để trị của ĐCSVN biến thành những con người lớn mà chưa không, hùng nhưng chưa dũng.

Hãy nghe một ông chủ hãng người Nhật giảng giải cho những công nhân Việt Nam của một công ty do ông ta làm chủ đại khái rằng: Các bạn đã lớn, đã đủ tuổi và đủ sức làm việc, tuy đã lớn nhưng các bạn chưa đủ khôn. Này nhé, khi trong số công nhân của các bạn ăn cắp những vật dụng của hãng thì các bạn có nghĩ rằng vì tệ nạn ăn cắp quá phổ thông đó nên tôi đã trả lương cho các bạn thấp để trừ vào các khoản bị mất mát đó mà chúng tôi vẫn còn lời hơn nhiều. Thay vì hãng chúng tôi trả cho các bạn 10 triệu một tháng, thì chúng tôi đã cắt đi một nửa 5 triệu, vậy các bạn chỉ lãnh được 5 triệu. Thế thì các bạn hãy trả lời tôi, ai khôn hơn ai?

Còn cái hùng thì sao? Hình ảnh khá phổ thông ở xã hội Việt Nam ngày nay, giờ đây những cảnh ngáo đá, cướp giật, kênh kiệu, gây gỗ, đâm chém nhau nhan nhãn giữa thanh thiên bạch nhật, nó không chỉ xảy ra ở các thành phố đông người mà còn xuất hiện ngay cả ở những thôn quê hẻo lánh. Hẳn chúng ta cũng đã nghe tận tai, thấy tận mắt những cảnh giật bóp, giật dây chuyền, cướp xe ngay giữa ban ngày, những cảnh rượt nhau chém tận mạng chỉ vì những cái cọ quẹt xe cộ, hoặc vì những nét nhìn thiếu thiện cảm cho bọn côn đồ. Đây là những nét tuy cá biệt nhưng hiện trạng này đang có xu hướng tràn lan rộng khắp như trộm cắp, xì ke ma túy đã khiến toàn bộ xã hội lo ngại vô cùng. Còn trạng thái xã hội thờ ơ vô trách nhiệm của đại đa số dân chúng trước hiện tình đất nước đã và đang mất dần đất đai, biển đảo, tham nhũng, nhũng nhiễu, độc tài đứng trên luật pháp của ĐCSVN và guồng máy cầm quyền thì người dân hầu hết dân chúng không dám xuống đường tỏ thái độ phản kháng.
Nhưng xin đừng lên án 90 triệu người dân đang phải sống dưới ách cai trị cộng sản. Trong một môi trường sống lành mạnh, dưới một chính thể Dân Chủ Nhân Quyền và Nhân Bản thì chính họ sẽ là những lớp thanh niên đúng nghĩa. Họ sẽ là những thanh niên vệ quốc với đầy đủ khí khái của những công dân bảo vệ quốc gia, và sẽ không bao giờ chịu khuất phục với giặc ngoại bang Tàu cộng.

Chính tà quyền cộng sản đã giết chết khí phách hùng anh và đầu độc tâm hồn của họ từ lúc họ vừa mới chào đời cho đến khi trưởng thành.

Do đó, nhìn lại… Nếu, một cái nếu đầy oan nghiệt với vô vàn đau xót, là giá như ngày mất nước 30 tháng Tư 1975, miền Nam đã chiến thắng CSBV thì ngày ấy hẳn đã không là ngày Quốc Hận, mà là Quốc Hỉ, ngày khởi đầu để toàn dân của cả 2 miền Nam Bắc cùng nhau đưa đất nước Việt Nam tuy chưa chắc là là hơn hẳn Nhật Bản, Singgapore, Nam Hàn, Đài Loan nhưng ít ra là không chạy theo ngửi khói Thái Lan, Philipines, Mã Lai và thậm chí ngay cả Miên, Lào. Đó là điều khác biệt cơ bản giữa Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền và độc tài cộng sản. Hay nói rõ ràng hơn nữa là cả nước sẽ ngẩng mặt cho nét vinh quang tự hào về VNCH thay vì ngoảnh mặt thờ ơ dưới cái chế độ cùn mạt với tên gọi CHXHCNVN mà đại đa số tuy có lớn nhưng chưa khôn, tuy có anh hùng nhưng còn vắng bóng trí, dũng.

Và nếu không có cái ngày oan nghiệt 30/4 thì đất nước Việt Nam ngày hôm nay chắc chắn sẽ có hàng ngàn, hàng vạn Dương Nguyệt Ánh, Lương Xuân Việt trong số 90 triệu người Việt Nam hiền hoà, nhân bản.

Để kết thúc, người viết mạn phép trích đăng lại bài thơ của cô giáo Trần Thị Lam, một nhân chứng sống trong lòng chế độ xã nghĩa ưu việt này.

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Đất nước mình ngộ quá phải không anh 
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn 
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm 
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Đất nước mình lạ quá phải không anh 
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ 
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ 
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh 
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc 
Rừng đã hết và biển thì đang chết 
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

Đất nước mình thương quá phải không anh 
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại 
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải 
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh 
Anh không biết em làm sao biết được 
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước 
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…

Trần Thị Lam
Trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.

VN: Quanh than phiền về lối viết báo ‘theo chỉ đạo’

Van H Pham
VN: Quanh than phiền về lối viết báo ‘theo chỉ đạo’

Dư luận Việt Nam mới đây ồn ào về hai bài viết trên báo nhà nước, mà họ cho là điển hình của lối viết báo ‘theo chỉ đạo’.

Đó là hai bài viết về hai lãnh đạo quốc gia, Tổng thống Mỹ Donald Trump, đăng trên báo Tuổi Trẻ, và về cố Chủ tịch nước Việt Nam Trần Đại Quang, trên báo Phụ nữ.
‘Sự đơn độc của ông Trump’

Bài viết trên báo Tuổi Trẻ với tiêu đề “Ông Trump đơn độc tại Liên Hiệp Quốc” ngày 27/9 ngay lập tức gặp phải phản ứng từ cộng đồng mạng

“Phát biểu không giống ai tại Phiên họp cấp cao Đại hội đồng LHQ đang diễn ra tại New York, Tổng thống Mỹ Donald Trump đơn độc và hứng chịu phản ứng gay gắt từ nhiều phía,” bài viết có đoạn.

Tác giả bình luận rằng bài phát biểu thứ hai của ông Trump trong phiên họp “được cho là đã ‘vả thẳng’ và trật tự thế giới”. Và rằng “Như thể đang phát biểu trước quần chúng cả nước chứ không phải các nguyên thủ quốc gia, ông Trump khẳng định nước Mỹ đã trở thành “một quốc gia mạnh mẽ, an toàn và giàu có hơn” kể từ khi ông nắm quyền”.

Để chứng minh ông Trump ‘đơn độc’, tác giả bài báo đưa ra hai ví dụ: Tổng thống Pháp chỉ trích các chính sách của chính quyền Trump và Tổng thống Iran chỉ trích lệnh trừng phạt kinh tế của ông Trump.

Để minh họa, bài báo đăng tấm ảnh ông Trump đang ngồi một mình trên ghế.

Phản ứng về nội dung bài báo này, bạn đọc Vỹ Đặng viết trên Facebook: “Tôi thấy bài báo này đơn độc! Nếu Tuổi Trẻ tiếp tục như thế này, thì Tuổi Trẻ sẽ đơn độc!”

Bình luận của Vỹ Đặng lập tức nhận được hàng ngàn lượt like, chia sẻ và bình luận.

Facebooker Bùi Thanh Tuấn Anh Vỹ viết: “cái quan trọng là ổng nói và làm được những gì. Em đã thấy ông ta như một thanh nam châm mà thế giới đang bị hút vào. Ông ta không hề đơn độc như báo Tuổi Trẻ nói.”

Một người tên Dinh Bac thì cho rằng “thời hạn ba tháng [đình bản] hết không phải đương nhiên Tuổi Trẻ Online sẽ có lại, phải nịnh một chút chứ… thông cảm cho người ta, chết cũng làm ma xứ này!”

Facebooker Thanh Sơn bình luận: “Truyền thông Việt Nam ngày càng lộ rõ bộ mặt tiêu cực. Xuyên tạc, nói sai sự thật cũng như bưng bít. Những hình ảnh của lãnh đạo Việt Nam bị phản đối khi ra nước ngoài thì không thấy. Ngẫm mà bái phục truyền thông Việt Nam.”

Người có tên Phong Hoàng Thanh cho rằng “viết báo theo chỉ đạo thì chỉ có vậy” còn Ngọc Tú Đoàn Nguyễn thì nói “Buồn cho người cầm bút”.

Một số tài khoản Facebook khác, như Huân Cao Tưởng, tỏ ra thất vọng về tờ báo từng được cho là uy tín nhất Việt Nam: “Tuổi trẻ thế nào, thì ra cũng chỉ tầm thế này.”

Trong khi đó, Nguyên Tống Dân nói “người dân giờ đọc và nghe tiếng Anh lõm bõm rồi Tuổi trẻ ạ. Không phải thời thích nói gì thì nói nữa đâu.”

Một số người khác tỏ ra rất bất bình, như một tài khoản tên Việt Hoàng, với đề nghị “tờ này [báo giấy] cũng nên đình bản như Tuổi trẻ online thôi”.

Luật sư Lê Công Định, trong một bài viết trên Facebook cá nhân, bình luận rằng dẫu ông Trump có ‘đơn độc’ tại Liên Hiệp Quốc như Tuổi Trẻ viết, thì “tư tưởng loại bỏ dứt khoát chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội của ông được toàn dân Việt Nam đồng thuận và cảm kích.”

Hồi tháng Bảy, báo Tuổi Trẻ Online bị Bộ Thông tin và Truyền thông đình bản ba tháng do đăng phát ngôn của cố chủ tịch Trần Đại Quang về luật Biểu tình, dù sau đó đã sửa nội dung.

Hôm thứ Ba 25/9, Tổng thống Donald Trump vừa có bài phát biểu tại Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc (UNGA) nơi ông nhắc đến những thành tựu mà chính quyền của ông đã đạt được “chỉ trong chưa đầy hai năm”, sự cần thiết phải thay đổi hệ thống thương mại thế giới và tình hình khủng hoảng ở Venezuela mà theo ông là do chủ nghĩa xã hội gây ra.

Ông Trump nói rằng “Gần như ở nơi nào mà chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản đã được thử nghiệm, chúng cũng gây ra đau khổ, tham nhũng và mục nát. Cơn khát quyền lực của chủ nghĩa xã hội dẫn đến sự bành trướng, thôn tính và đàn áp. Tất cả các quốc gia trên thế giới cần chống lại chủ nghĩa xã hội và sự bần cùng mà nó mang lại cho tất cả mọi người.”

Bài phát biểu của ông Trump đã nhận được sự ủng hộ của giới bất đồng chính kiến tại Việt Nam.
********

‘Đèn đom đóm của ông Quang’

Cách đó khoảng một tuần, cư dân mạng cũng phản ứng với bài viết trên báo Phụ nữ Việt Nam nhan đề “Vĩnh biệt cậu học trò nghèo bắt đom đóm làm đèn học”, đăng tải sau ngay khi cố chủ tịch nước Trần Đại Quang qua đời.

Bài viết có đoạn: “Trong mắt người thân, Chủ tịch nước Trần Đại Quang là một học trò siêng năng từ tấm bé. Gia đình khó khăn, cậu học trò ấy từng phải bắt đóm đóm vào vỏ trứng làm đèn học tới đêm thâu…”

Nhiều ý kiến bình luận rằng dù để tỏ lòng thương tiếc vị chủ tịch nước thì tác giả bài báo cũng không nên viết ‘phi thực tế’ như vậy vì có thể làm ảnh hưởng thanh danh chủ tịch.

Luật sư Lê Ngọc Luân bình luận trên Facebook cá nhân rằng “Nếu là người thân, tôi sẽ đề nghị gỡ bài báo dưới đây.”

Ông Luân giải thích: “Thú thật, ngày xưa tôi nghe ba mẹ nói bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng học sẽ giỏi và tôi cũng tin nên bắt bỏ vào trứng khiến nó chết vì thở thông nổi. Sau này lớn lên mới biết đó chỉ là câu chuyện dân gian khích lệ sự hiếu học mà thôi.”

“Chỉ trách tại sao người cầm bút lại có thể viết ra những dòng như thế. Họ không biết thẹn lòng mình hay sao?”

Nhà báo Nguyễn Như Phong thì đặt câu hỏi về ‘tư duy của nhà báo’ ngày nay. “Hình như người viết không biết phân tích, đánh giá độ thực hư của câu chuyện kể.”

“Tại sao chuyện ca ngợi những tấm gương hiếu học có từ thời xửa thời xưa mà ví dụ hay được dẫn nhất là “bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng làm đèn”, hoặc luyện viết chữ Hán đến nỗi ” lõm viên gạch lát sân”… nay dám “gán” vào cho Chủ tịch Trần Đại Quang?”

“Phải hiểu đó là những giai thoại. Và chuyện người ta kể chủ tịch bắt đom đóm làm đèn cũng chỉ nên coi là giai thoại.”

Ông Phong cũng kể kinh nghiệm cá nhân thời đi sơ tán, khi ông học lớp Năm, từng bắt đom đóm bỏ vào vỏ quả trứng nhưng “thật thất vọng vì ánh sáng lập lòe xanh nhợt của con đom đóm chẳng xuyên qua được vỏ trứng để đủ làm thành ‘ngọn đèn’.

“Ca ngợi Chủ tịch nước hiếu học thì thiếu gì dẫn chứng, thiếu gì chi tiết… Còn lấy chuyện bắt đom đóm làm đèn, chỉ làm tổn hại thanh danh chủ tịch mà thôi,” nhà báo Nguyễn Thanh Phong kết luận bài viết trên Facebook cá nhân.

Nhiều Facebooker khác cũng chia sẻ kinh nghiệm ‘bắt đom đóm’ tương tự. Như cây bút Hằng Thanh viết hồi bé từng bắt đom đóm cho vào lọ thủy tinh nhưng ‘không sáng’, dù thử nghiệm nhiều lần.

“Dạo này xuất hiện thứ báo chí thiệt là kinh dị khiến người được viết cũng lạy cả nón,” Facebooker này viết.

Cầu kỳ hơn, Facebooker có một bài phân tích dài về độ sáng, đặc tính sinh học và mùa xuất hiện của đom đóm.

Văn Song Nguyễn tính toán và cho rằng để có độ sáng như bóng đèn sợi đốt 60W sẽ cần 28.622 con đom đóm!

Hơn nữa, ánh sáng của đom đóm “không đồng nhất thành một dải mà thay đổi theo tần suất lập lòe của nó. Nên cái đèn đom đóm sẽ nhấp nháy liên tục. Mà nó lại nằm trong vỏ trứng thì không đủ sáng liên tục được… “

“Đom đóm chỉ xuất hiện vào mùa hè… Mà mùa hè thì xưa nay học sinh nghỉ học.”

Tuy nhiên cũng có lác đác một vài ý kiến ủng hộ, cho rằng việc học bằng đèn đom đóm là có thật.

Nhà báo Phạm Trung Tuyến viết trên Facebook rằng ở quên thời xưa trẻ em nào cũng quen với việc bắt đom đóm làm đèn và ai “không tin đèn đom đóm có thể đọc sách, kể cũng là một sự thiệt thòi.”

Cây bút Thinh Nguyen cũng chia sẻ rằng bản thân đã từng ngồi học bằng ánh sáng đom đóm những ngày nhà hết dầu, và những người phản đối chuyện này “hầu hết là những người chưa trải qua thời kỳ đó”.

‘Không kiểm duyệt’ nhưng có ‘định hướng’

Không phải ngẫu nhiên mà dư luận cho rằng truyền thông Việt Nam ‘viết theo chỉ đạo’.

Để kiểm duyệt thông tin trên mạng internet, Quân đội Nhân dân Việt Nam đã xây dựng một đội ngũ hàng ngàn người gọi là Lực lượng 47 để đối phó với những “quan điểm sai lầm” và “tuyên truyền chống nhà nước”.

Theo một báo cáo của tổ chức Freedom House năm 2016, môi trường truyền thông của Việt Nam là một trong những môi trường khắc nghiệt nhất ở châu Á, nơi Đảng Cộng sản Việt Nam kiểm soát mọi kênh truyền thông và có ‘quy chế hoạt động’ cho các toàn soạn báo.

“Đảng Cộng sản thường xem các phương tiện truyền thông như một công cụ để quảng bá chính sách của đảng và nhà nước, và chính quyền thường can thiệp trực tiếp vào nội dung.”

“Các cuộc kêu gọi cải cách dân chủ và tự do tôn giáo, các bài báo về tham nhũng của quan chức cấp cao, về tranh chấp quyền sử dụng đất và chỉ trích mối quan hệ với Trung Quốc là những vấn đề phổ biến nhất để bị kiểm duyệt hoặc trừng phạt.”

“Trước nguy cơ bị sa thải hoặc mắc vào các vấn đề về pháp lý, nhiều nhà báo đã thực hiện “tự kiểm duyệt”, báo cáo của Freedom House cho hay.

Chính quyền Việt Nam bác bỏ những điều này.

Trong phiên chất vấn Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn, ngày 17/11/2017, ông Tuấn nói: “Tôi khẳng định Việt Nam không có chế độ kiểm duyệt báo chí”, theo VnExpress.

Tuy nhiên ông cũng cho hay rằng Ban Tuyên giáo Trung ương “thực hiện công tác định hướng báo chí theo điều lệ, nghị quyết của Đảng; theo Hiến pháp và quy định pháp luật liên quan”.

About this website

 

BBC.COM
Cộng đồng mạng Việt Nam mới đây ồn ào về hai bài viết trên báo nhà nước, mà họ cho là điển hình của lối viết ‘theo chỉ đạo’.

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI GÓA PHỤ…. NHỮNG SỐ PHẬN ĐAU THƯƠNG, NGHIỆT NGÃ SAU CÁI NGÀY 30-4-1975!!!

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI GÓA PHỤ…. NHỮNG SỐ PHẬN ĐAU THƯƠNG, NGHIỆT NGÃ SAU CÁI NGÀY 30-4-1975!!!
**********

Sau 40 năm tìm chồng, người vợ lính tìm ra sự thật tại Little Saigon. – Linh Nguyễn.

WESTMINSTER, California (NV) – Sau 40 năm lặn lội tìm chồng ở Việt Nam từ năm 1977, một phụ nữ gặp được người bạn tù của chồng tại Mỹ, xác nhận đã chôn xác chồng bà, sau khi ông bị bắn chết trên đường vượt ngục tù Cộng Sản.

Người phụ nữ tìm chồng là bà Bùi Thiện Hường, sinh quán miền Nam Việt Nam. Ông Đỗ Văn Điền, chồng bà, là sĩ quan xuất thân khóa 25 Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, năm nay nếu còn sống, cũng đã ngoài 70 tuổi.

Cuối Tháng Tám vừa qua, bà Hường từ Việt Nam sang Mỹ, đến thành phố Westminster, California, để gặp những người bạn tù của chồng.

Bà được ông Huỳnh Công Kỉnh, người bạn cùng khóa và cũng là bạn tù của ông Điền, giới thiệu gặp ông Nguyễn Xuân Trường, người biết chuyện và có thể xác định chồng bà còn sống hay đã chết.

Theo lời ông Kỉnh, sau khi ra trường năm 1972, sáu người khóa 25 Võ Bị cùng 26 sĩ quan khác được chọn du học Hoa Kỳ năm 1973 để về làm giáo sư dạy tại trường Võ Bị Đà Lạt.

Tại tư gia của ông Trường chiều hôm ấy, ngoài ông Kỉnh còn có thêm ông Huỳnh Văn Đức, cũng là người bạn đồng khóa 25.

Ông Trường cùng vợ làm cơm đãi khách, và chậm rãi kể đầu đuôi câu chuyện.

Ông nhấm một chút rượu rồi bắt đầu: “Tôi và Điền là bạn học Trung Học Chu Văn An. Chúng tôi gặp lại nhau khi đợi ở Bộ Tổng Tham Mưu để du học Mỹ. Khi ấy tôi cấp đại úy và hai người bạn đồng nhiệm tại Bộ Tổng Tham Mưu cùng 26 sĩ quan khác cũng chuẩn bị học sinh ngữ để du học.”

“Không ngờ ba tháng sau, Mỹ hủy bỏ chương trình. Điền và Kỉnh về binh chủng Biệt Động Quân. Chúng tôi mất liên lạc sau ngày 30 Tháng Tư, 1975. Nhưng tôi gặp lại Điền trong trại tù Long Giao. Sau tôi được chuyển về Kà Tum, trại L6T6 Đồng Ban, cách biên giới Miên khoảng hai cây số, và lại bặt tin Điền từ ngày ấy,” ông Trường kể.

Ông cho biết sau đó biết được ông Kỉnh cũng ở cùng trại: “Ông Kỉnh lo việc hớt tóc, còn tôi là ‘anh nuôi,’ lo việc bếp núc nấu cơm. Những người tù khác thì mỗi sáng đi làm rừng.”

Ông kể một hôm ông thấy ba người đi làm rừng, một người trông giống Điền, ông liền gọi tên.

“Đừng gọi tên tao!” người đàn ông đáp.

Sau đó, một trong hai người đi cùng ông Điền chạy lại nói nhỏ với ông Trường: “Niên trưởng (họ tưởng ông Trường cũng là Võ Bị nên xưng hô như thế), tụi tôi là khóa 28, đàn em ông Điền. Ông ấy nói tôi tới xin niên trưởng một ít cơm cháy. Chúng tôi dự tính vượt ngục.”

Ông kể hôm ấy ông từ trại đi qua khỏi bìa rừng: “Tôi nhớ là tôi chỉ gom được khoảng nửa lon Guigoz cơm cháy nhưng bẵng đi cả tháng sau, không còn thấy ba người này ra nữa!”

“Sau đó, nghe tin có người Võ Bị bị bắn chết, tôi nghĩ ngay đến Điền và hai người khóa đàn em, chắc họ vượt ngục như cho tôi biết từ trước,” ông kể.

“Tôi nhớ hôm sau, chúng tôi được gọi đi sớm. Tưởng 5 giờ sáng là vác gánh đi chợ, ai ngờ lần này được lệnh đi chôn xác tù vượt ngục. Tới trước cổng làng, tôi lật tấm chiếu phủ xác hai người, nhận ngay ra là Điền!”, ông kể tiếp.

Ông tâm sự: “Là người Công Giáo, tôi làm dấu thánh giá phía đầu người bạn, rồi vuốt mắt cho nó. Mắt Điền nhắm, tôi lấy tấm chiếu phủ xác người bạn tù trong khi dân làng đứng xem. Họ cho sợi dây để buộc chiếu lại.”

“Hai người khiêng một xác của người quá cố, chúng tôi đi qua dãy cầu tiêu được lập nên để làm phân xanh, trước giao thông hào, rồi kiếm chỗ để chôn,” ông kể thêm.

Một người đề nghị chôn chỗ đất cát để dễ đào, nhưng ông Trường không chịu.

“Chúng tôi dừng và chọn chôn giữa hai cây to, phòng thân nhân họ sau này có cây làm cái mốc, dễ tìm lại xác,” ông nói trong không khí nặng trĩu, dù mọi người đang ngồi sân sau nhà, ngoài trời.

Sau đó ông chuyển trại, gặp lại ông Kỉnh.

Câu chuyện sau 40 năm do ông Trường kể lại làm bà Hường khóc òa, khiến mọi người không cầm được nước mắt.

Ông Trường, nước mắt long lanh, như nói với người bạn tù đã khuất: “Trước sự mất mát này, Điền ơi, mày có linh thiêng, là bạn, mày dù ở nơi nào, tao cũng luôn nhớ tới mày. Vợ mày nhờ tao vẽ bản đồ con đường đi tìm mày. Mai đây mày cũng sẽ gặp tao. Tao mủi lòng, và đó là những lời tâm huyết. Trước mặt vợ mày, tao mong bà ấy hãy để nhưng gì đã qua, qua đi.”

“Anh em mình nâng ly, uống cho nó một ly đi!”, ông đề nghị.

Đoạn, ông nhìn về bà Điền đang được vợ ông an ủi, ông nói: “Tôi xin đại diện anh em, chúc chị bình an với cuộc sống hiện tại. Đừng bận tâm tìm kiếm nữa làm gì. Chính tôi từng về đứng trước Bộ Tổng Tham Mưu ngày xưa mà còn không nhận ra. Khi xưa thăm nuôi vợ tôi chỉ biết đường từ Sài Gòn đến bìa rừng, rồi phải mướn xe trâu, xe be hay cán bộ giao liên chỉ đường mới gặp được tôi.”

Nghe xong câu chuyện, ông Huỳnh Văn Đức góp ý: “Tôi nhớ có lần tôi về Việt Nam, bà Hường nhờ tôi chở bà đi Bình Thuận tìm chồng. Lại nhớ khi xưa chúng tôi đợi xe lửa chạy ngang, người dân đi cúng, có người đạp nguyên con heo xuống cho những người tù chúng tôi.”

“Tìm được gì thì tìm, nhưng theo tôi nếu Điền linh thiêng, nó sẽ giúp các con của chị tìm, vì mình lớn tuổi, sức đâu mà lặn lội,” ông Đức nói.

Ông Huỳnh Công Kỉnh khuyên: “Chị nên an phận, các cháu rồi sẽ tìm. Bây giờ, bạn bè là niềm an ủi cho các cháu, Không tìm được đâu. Nếu chúng ta tin có thế giới siêu hình, ngồi lại với nhau là quý. Nên coi đây là những người bạn thân của Điền. Chị hãy quên đi. Bay nửa vòng trái đất qua đây để nghe chuyện thật rồi.”

“Tôi biết mấy đứa con chị tha thiết tìm ba chúng nó những lần chị kể chúng nó nói ‘chúng con thèm ba,’” ông Kỉnh nói thêm.

Bà Hường sau khi nghe, sụt sùi nhưng vẫn cố gắng hỏi xem ông Trường có nhớ vị trí chôn chồng bà hay không: “Cứ mỗi lần nghe tin anh ấy mất tích tôi cũng nghĩ là anh ấy còn sống, cho dù anh ấy mất trí hay tật nguyền.”

“Hằng năm tôi cứ lấy ngày sinh nhật anh ấy làm ngày giỗ cho anh,” bà Hường nói thêm.

Ông Trường đề nghị: “Theo tôi, để gần chính xác, chị nên lấy cái mốc lần thăm nuôi cuối cùng vào đầu năm 1977, ông ấy nhắn chị lên Kà Tum thăm ngày tháng nào, rồi cộng thêm một tháng rưỡi, sau đó là ngày anh ấy mất. Nếu chị cho phép và các bạn đồng ý, chúng tôi sẵn sàng làm giỗ cho Điền mỗi năm ở nhà tôi và cầu siêu cho nó.”

Bà Bùi Thiện Hường sau đó trở về Việt Nam, đem theo đoạn băng thu âm những lời kể của một nhân chứng, một bạn tù.

“Tôi đã mất anh thật rồi sao!”, bà thảng thốt nói sau khi nghe sự thật suốt 40 năm bà kiếm tìm. 
**********

HÌNH:
– Bà Bùi Thiện Hường, vợ ông Đỗ Văn Điền – người bị giết khi vượt ngục tù Cộng Sản. 
– Chân dung ông Đỗ Văn Điền ngày tốt nghiệp thiếu úy Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam. (Hình: Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam).
– Ông Nguyễn Xuân Trường, chứng nhân về cái chết của người bạn tù Đỗ Văn Điền. (Hình: Nguyễn Xuân Trường cung cấp).
– Bà Bùi Thiện Hường gặp gỡ các bạn cùng khóa của chồng tại nhà hàng Brodard, Fountain Valley.

Image may contain: 1 person, sitting, table and indoor
Image may contain: one or more people
Image may contain: 1 person, sitting, tree and outdoor
Image may contain: one or more people, people sitting, drink and indoor

Nguyên Tổng bí thư Đỗ Mười nằm bệnh viện đã gần 6 tháng

Nguyên Tổng bí thư Đỗ Mười nằm bệnh viện đã gần 6 tháng

RFA

2018-09-28

Nguyên Tổng bí thư Đỗ Mười (giữa) đến dự Lễ khai mạc Đại hội toàn quốc lần thứ 12 của Đảng Cộng sản Việt Nam (VCP) tại Hà Nội vào ngày 21 tháng 1 năm 2016.

 AFP

Nguyên Tổng bí thư Đỗ Mười nằm bệnh viện 108 điều trị bệnh phổi và thận gần 6 tháng nay. Ông Phan Trọng Kính – Trợ lý của nguyên Tổng bí thư Đỗ Mười – khẳng định với VietNamNet sáng 28/9/2018.

Theo ông Kính thì nguyên Tổng bí thư bị khó thở nên bệnh viện phải mở khí quản, do đó ông Đỗ Mười không nói được nhưng vẫn nghe được.

Đài Tiếng nói Việt Nam gỡ bỏ bài có ảnh viên chức BNG Việt Nam ngủ giữa hội trường LHQ

Đài Tiếng nói Việt Nam gỡ bỏ bài có ảnh viên chức BNG Việt Nam ngủ giữa hội trường LHQ

Hiếu Bá Linh

Ảnh chụp màn hình báo mạng Iran, đưa tin viên chức BNG Việt Nam ngủ say sưa giữa phiên họp Đại Hội đồng Liên Hiệp quốc

Hôm qua, ngày 29/09/2018 báo điện tử Đài Tiếng nói Việt Nam đăng bài viết “Sự thật sau bức ảnh thành viên phái đoàn Việt Nam ngủ say tại phòng họp LHQ”, nhưng chưa đầy một ngày sau đã phải gỡ bỏ bài báo này. Hiện trên Google vẫn còn lưu dấu tích của nó.

Trong vài ngày qua, báo chí khắp thế giới, như báo Mỹ, Pháp, Thụy Sĩ, Iran v.v… đã đăng tin và hình ảnh một đại biểu Việt Nam ngủ say sưa trong một tư thế phản cảm tại phiên họp Đại Hội đồng Liên Hiệp quốc ở New York – Mỹ.

Sau khi bức ảnh “làm nhục quốc thể” này gây một cơn bão lớn chưa từng có trên mạng, một số cơ quan truyền thông trong nước đã vội vã đăng những bài chữa cháy, điển hình là bài viết trên trang báo điện tử của kênh truyền hình VTC News ngày 29/9/2018 và cũng được đăng trên trang báo điện tử của Đài Tiếng nói Việt Nam.

Bài viết nêu trên cho rằng bức ảnh gốc của Hãng Thông tấn Pháp AFP đã bị cắt xén mất “hình ảnh cô gái bên cạnh thành viên phái đoàn Việt Nam” (trích nguyên văn), và thành viên phái đoàn Việt Nam không ngủ trong phiên họp mà là trong “thời gian nghỉ giải lao giữa giờ thảo luận”.

Báo điện tử của Đài Tiếng nói Việt Nam đã đăng bài viết này vào ngày 29/09/2018, nhưng chưa đầy 1 ngày sau đã cho gỡ bỏ bài báo này. Hiện nay trên Google vẫn còn dấu tích của nó.

Dấu tích trên Google của bài báo trên Đài Tiếng nói Việt Nam, đã bị gỡ bỏ.

Chúng ta hãy thử tìm hiểu nguyên do vì sao Báo điện tử của Đài Tiếng nói Việt Nam đã nhanh chóng gỡ bài báo xuống.

1.- Bức ảnh có bị cắt xén hay không?

Sự thật là phóng viên AFP đã chụp 2 bức ảnh khác nhau và cả 2 bức ảnh này đã được tác giả rao bán trên mạng với giá 475 Euro mỗi tấm. Ghi chú bên phải của mỗi bức ảnh ghi rõ:

– Tác giả của cả 2 tấm ảnh là ông Don Emmert, phóng viên của Hãng Thông tấn Pháp AFP.

– Ngày chụp 2 tấm ảnh là 25/09/2018, ngày khai mạc Phiên thảo luận chung Đại hội đồng LHQ Khóa 73.

– Mỗi tấm hình đều có kích thước, độ lớn, độ phân giải khác nhau.

Như vậy là hoàn toàn không có chuyện cắt xén bức ảnh. Tờ báo mạng của Iran (xem ảnh chụp màn hình ở trên) đăng cả 2 tấm ảnh song song với nhau trong bản tin của mình.

Bức ảnh được Getty Images rao báo với giá 475 EUD trên mạng

2.- Ngủ say trong lúc đang họp hay trong thời gian giải lao?

Tác giả 2 bức ảnh này là Don Emmert, Trưởng phòng phóng viên ảnh của AFP tại Newyork, đã chú thích rõ dưới mỗi bức ảnh  là “naps during the General Debate” nghĩa là ngủ trong lúc đang họp chứ không phải “trong thời gian giải lao”.

Kể cả bức ảnh “bên cạnh thành viên phái đoàn Việt Nam đang ngủ có một phụ nữ mang balo, khom lưng ngồi dùng điện thoại” cũng được tác giả ghi chú là “một thành viên Phái đoàn Việt Nam đang ngủ trong lúc họp Phiên thảo luận chung Đại hội đồng LHQ Khóa 73 tại New York ngày 25 tháng 9 năm 2018” (A member of Vietnamese delegation naps during the General Debate of the 73rd session of the General Assembly at the United Nations in New York September 25, 2018).

3.- Có phải là thành viên Phái đoàn Việt Nam mới từ Việt Nam bay sang?

Trong phần sau cùng, bài báo đã “chữa cháy” bằng cách trưng ra nhiều ảnh chụp “nguyên thủ, chính khách nổi tiếng ngủ gật hay tranh thủ ngủ giữa giờ giải lao ở các phiên họp của Đại Hội đồng LHQ”, nguyên do là vì “mệt mỏi” do “múi giờ chênh lệch lớn”.

Trong phần này, bài viết đã ngụ ý nói rằng cán bộ ngoại giao Việt Nam ngủ trong ảnh là thành viên Phái đoàn Việt Nam mới từ Việt Nam bay sang: “di chuyển từ Hà Nội đến New York, múi giờ chênh lệch lên đến 13h đồng hồ”, cho nên “có mệt mỏi và tranh thủ chợp mắt giữa giờ thảo luận cũng là điều bình thường”.

Nhưng sự thật, cán bộ ngoại giao này là thành viên thuộc Phái đoàn Thường trực Việt Nam tại Liên hiệp quốc (New York), nó có trụ sở và giờ làm việc (tiếp khách) hằng ngày không khác gì một Đại sứ quán Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc. Một thí dụ là gần đây nhất đã tổ chức trọng thể lễ viếng và mở sổ tang Chủ tịch nước Trần Đại Quang ở trụ sở này.

Cán bộ, nhân viên Phái đoàn Thường trực Việt Nam tại LHQ trong lễ viếng tang Chủ tịch nước Trần Đại Quang tại trụ sở của phái đoàn ở New York
Nhân vật “gây bão” trên mạng đang làm phụ tá cho Trưởng Phái đoàn Thường trực Việt Nam tại LHQ Nguyễn Phương Nga trong một phiên họp Liên Hiệp Quốc ngày 22/5/2018
Cán bộ, nhân viên Phái đoàn Thường trực Đại diện Việt Nam đứng trước trụ sở Liên Hiệp Quốc tại New York – Trưởng Phái đoàn Nguyễn Phương Nga (bìa trái) và nhân vật “gây bão” (đứng giữa, hàng sau)

Vậy là rõ ràng nhân vật ngủ say giữa hội trường LHQ không phải từ trong nước mới sang dự, mà là một cán bộ ngoại giao THƯỜNG TRÚ tại New York thuộc Phái đoàn Thường trực Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc.

Tóm lại, với tất cả những bằng chứng rõ ràng như trên, Đài Tiếng nói Việt Nam không còn cách nào khác hơn là phải nhanh chóng gỡ bỏ bài báo chữa cháy, một bài viết tuy đề tựa “Sự thật sau bức ảnh …” nhưng đã xuyên tạc sự thật một cách trắng trợn và thô thiển.

Tù nhân lương tâm Trần Thị Nga không được gặp người thân sau hơn 1 tháng bị dọa giết

Tù nhân lương tâm Trần Thị Nga không được gặp người thân sau hơn 1 tháng bị dọa giết

RFA
2018-09-30

Nhà hoạt động nhân quyền Trần Thị Nga (giữa) tại phiên tòa phúc thẩm ở tỉnh Hà Nam hôm 22/12/2017

Nhà hoạt động nhân quyền Trần Thị Nga (giữa) tại phiên tòa phúc thẩm ở tỉnh Hà Nam hôm 22/12/2017

AFP

Sáng 29/9, gia đình tù nhân lương tâm (TNLT) Trần Thị Nga đến trại giam Gia Trung, tỉnh Gia Lai để thăm gặp người thân theo định kỳ hàng tháng, tuy nhiên công an trại giam từ chối cho gặp mặt sau hơn 1 tháng bà này báo về nhà việc bị đánh và dọa giết trong tù.

Ông Phan Văn Phong, chồng của bà Nga cho Đài Á Châu Tự Do biết qua điện thoại như sau:

Nó (cán bộ trại giam Gia Trung) bảo chị không chấp hành nội quy của trại, chị bảo mình không có tội, không nhận tội nên không cho thăm gặp. Mình xuống nước bảo là không cho người lớn gặp thì cho trẻ con gặp, tụi nó đi cả ngàn cây số. Nó cũng bảo là không, trẻ con cũng không cho gặp”.

Bà Trần Thị Nga đang phải thụ án 9 năm tù giam tại trại giam Gia Trung, Gia Lai với cáo buộc “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam” theo điều 88 Bộ luật hình sự cũ năm 1999.

Ngày 18/8, bà Nga gọi điện về cho gia đình theo tiêu chuẩn 5 phút hàng tháng và cho biết đang bị một phạm nhân cùng trại đánh, thậm chí dọa giết chết trong tù.

Hai hôm sau, tổ chức Ân Xá Quốc Tế ra thông cáo kêu gọi cộng đồng có hành động khẩn cấp như gửi thư hoặc gọi điện cho trại Gia Trung yêu cầu đảm bảo an toàn cho bà Trần Thị Nga.

Ông Phan Văn Phong cũng có đơn tố cáo khẩn cấp gửi các cơ quan có trách nhiệm trong nước và các cơ quan quốc tế về việc bà Nga bị đánh đập thường xuyên trong tù.

Sau đó Viện Kiểm sát nhân dân Gia Lai có thư phản hồi đơn tố cáo của gia đình và cho rằng cơ quan này không có thẩm quyền giải quyết và chuyển đơn tố cáo về trại giam Gia Trung.

Tình cảnh ‘Ô-sin’ Việt bị bóc lột, bỏ đói ở Saudi

Tình cảnh ‘Ô-sin’ Việt bị bóc lột, bỏ đói ở Saudi

Một phụ nữ Việt Nam sang Saudi, tức Ả Rập Xê-út, giúp việc nhà nói bà bị chủ nhân ngược đãi và bóc lột sức lao động. Trang mạng Asia Times trích một bài phóng sự của Al-Jazeera, kết luận rằng rất nhiều ‘ô-sin’ Việt Nam đang bị ngược đãi đằng sau những cánh cửa đóng kín ở vùng Vịnh bên Trung Đông, trong khi không được nhận đồng lương xứng đáng như đã được hứa hẹn.

Trong một cuộc phỏng vấn do đài Al Jazeera thực hiện, bà Phạm Thị Đào cho biết bà phải làm việc từ 5g sáng tới 1g sáng ngày hôm sau. Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm duy nhất vào lúc 1g chiều. Tác giả bài báo, Yen Duong, nhà báo kiêm phóng viên nhiếp ảnh, cho hay bà Đào, 46 tuổi, làm ô-sin tại Ả Rập Xê-út trong hơn 7 tháng trước khi trở về Việt Nam vào tháng Tư năm nay.

Phạm Thị Đào, 46 tuổi, cho biết cô đã làm việc hơn 18 giờ một ngày và được cho cùng một bữa ăn để sống – một lát thịt cừu và cơm.

Phóng sự điều tra của tờ Al Jazeera, cơ quan truyền thông tiếng Ả Rập, mang tựa đề: “Ô-sin Việt ở Ả Rập Xê-út: Lao động quá sức, bị ngược đãi, bị bỏ đói.”

Một số phụ nữ được phỏng vấn nói họ bị buộc phải làm việc ít nhất 18 tiếng một ngày, bị bỏ đói, đánh đập và ngăn cản, không cho về nước.

Một trường hợp khác là trường hợp chị Trịnh Thị Linh, đến từ Hà Nam. Chị Linh cho biết như nhiều người đồng cảnh ngộ chị đã gặp bên Ả Rập Xê-út, hộ chiếu của chị bị tịch thu ngay khi tới Riyadh.

Chị Linh, 30 tuổi, kể lại với Al-Jazeera rằng chị được hứa mức lương 388 USD /tháng, và rất mừng vì gia đình rất nghèo, và mức lương tháng đó cao hơn thu nhập của gia đình trong hai vụ mùa.

Sang và con gái 12 tuổi của mình ở nhà tại tỉnh Tây Ninh, phía tây nam Việt Nam. ‘Tôi chỉ muốn cô ấy quay lại. Chúng tôi không bao giờ ngờ rằng điều này là khó khăn – để cô ấy rời khỏi nhà, con cái và người thân của cô ấy ở đây, ‘anh ta nói.

Chị phải làm việc 18 giờ một ngày, và như bà Đào, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa. Khi chị Linh = xin đổi chủ, là một quyền của người lao động dựa trên hợp đồng, thì bị nhân viên tại công ty môi giới Việt Nam quát tháo và dọa nạt.

Rốt cuộc chị phải tuyệt thực cho tới khi chủ nhân đồng ý trả chị lại cho công ty môi giới ở Ả Rập Xê-út.

Nhưng thật không may, bà chủ của gia đình thứ nhì còn tệ hơn nhiều.

“Bà chủ giữ vali của tôi, lấy hộ chiếu, không cho tôi dùng điện thoại và không cho tôi nấu ăn lấy. Tôi không có băng vệ sinh để dùng, tôi phải rửa chân cho các chủ nhân và đấm bóp họ. Có lúc, bà chủ vất thức ăn còn thừa, thay vì cho tôi ăn.”

Ông Nguyễn Đình Hùng, Chủ tịch Liên đoàn Lao Động Việt Tự do có trụ sở tại Úc, là tổ chức giúp lao động Việt Nam xuất khẩu ra nước ngoài bị ngược đãi ở nhiều nước, nói tình cảnh vừa nêu không chỉ xảy ra cho những người giúp việc ở Ả Rập Xê-út.

  

Ông Hùng nói:

“Trường hợp này xảy ra nhiều nước khác nhau chứ không riêng gì Ả Rập Xê-út. Có nhiều trường hợp ngược đãi là bởi vì những người này là công nhân nghèo ở dưới quê, có người không biết chữ, không rành về các hợp đồng. Hợp đồng mà họ ký không phải là hợp đồng với các chủ nhân, mà là do những người môi giới ở Việt Nam ký. Nhiều người không biết nội dung hợp đồng nói gì. Khi đến nơi thì chủ nhân nói hợp đồng không có giá trị. Vì vậy họ đi là toàn bị lưà gạt. Họ sang bên đó với hy vọng có thể được đối xử tốt và đem nhiều tiền về để nuôi gia đình nhưng thực sự ra là hầu hết những công nhân Việt Nam đi gặp những hoàn cảnh bị ngược đãi và bị bóc lột rất là nhiều.”

Nhưng có lẽ tình cảnh người lao động Việt Nam ở Ả Rập Xê-út còn khó khăn hơn vì luật kafala của Ả Rập Xê-út, vốn cấm người giúp việc đổi việc và rời Ả Rập Xê-út nếu không được phép của chủ nhân. Đây là một quy định nhằm trói chân các nạn nhân phải tiếp tục làm việc với chủ, dù bị ngược đãi.

  Nhiều người lâm vào tình trạng tuyệt vọng tới mức họ thà bị cảnh sát bắt giữ và trục xuất về nước, chứ không còn chịu đựng được cảnh bị bóc lột và và ngược đãi.

Tờ Asia Times dẫn lời bà Nguyen Thi May Thuy thuộc Văn Phòng Lao động nước ngoài Việt Nam, nói rằng môi trường làm việc đối với những người giúp việc nhà hạn chế những tiếp xúc với thế giới bên ngoài và vì thế, các nạn nhân bị ngược đãi rất khó có thể thu thập chứng cớ cho thấy họ bị ngược đãi.

  

Một số hiếm hoi may mắn thoát được kể lại những điều kiện sinh sống tương tự như những nô lệ.

Trên trang Facebook riêng, chị Phạm Thị Đào chia sẻ kinh nghiệm cay đắng của mình. Chị nói:

“Tôi biết rằng trong tư cách là những người giúp việc, chúng tôi phải làm quen với những điều kiện làm việc khó khăn. Chúng tôi không đòi hỏi nhiều. Xin đừng bỏ đói, đừng đánh đập chúng tôi, cơm ngày 3 bữa. Nếu đạt được những điều đó, chúng tôi đã không phải kêu cứu.”

Bà Bảo Khánh, Trưởng đài Vietnam Sydney Radio ở Úc, nói người Việt phải lên tiếng để giúp đồng bào ở trong nước tránh bị lừa gạt.

“Mọi người cần phải lên tiếng về vấn đề này. Nếu chúng ta không lên tiếng thì người lao động Việt Nam sẽ bị gạt để mà lấy tiền, bị dụ dỗ để đưa đi lao động nhưng thực ra chỉ giúp nhà cầm quyền hoặc các nhóm tham nhũng giàu thêm mà người dân thì khổ thêm.”

  Ả Rập Xê-út là một trong những nước nhập khẩu người giúp việc lớn nhất thế giới.

Dựa trên các số liệu của Bộ Lao động Việt Nam thì hiện nay có khoảng 20.000 lao động người Việt ở Ả Rập Xê-út, ước lượng trong số này có 7000 tới được mướn làm ô-sin, phục vụ các gia đình Ả rập. Hồi năm 2014, hai nước đã ký thỏa thuận 5 năm cho phép thêm nhiều công dân Việt Nam sang lao động tại vương quốc Ả Rập Xê-út.

  

Hoài Hương

 From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen

Động đất, sóng thần ở Indonesia giết chết ít nhất 384 người


Người dân đứng trước một trung tâm mua sắm đổ sập sau khi một trận động đất làm rung chuyển thành phố Palu, đảo Sulawesi, Indonesia, ngày 29 tháng 9, 2018.
Người dân đứng trước một trung tâm mua sắm đổ sập sau khi một trận động đất làm rung chuyển thành phố Palu, đảo Sulawesi, Indonesia, ngày 29 tháng 9, 2018

Ít nhất 384 người thiệt mạng, nhiều người bị cuốn trôi bởi những cơn sóng khổng lồ ập vào các bãi biển, khi đảo Sulawesi Indonesia hứng chịu một trận động đất lớn và sóng thần, nhà chức trách cho biết hôm thứ Bảy.

Hàng trăm người đang tụ tập tham dự một lễ hội trên bãi biển ở thành phố Palu vào ngày thứ Sáu thì sóng cao tới sáu mét ập vào bờ vào lúc hoàng hôn, cuốn trôi nhiều người khiến họ tử vong và phá hủy bất cứ thứ gì trên đường đi của nó, sau một trận động đất mạnh 7,5 độ.

Những đoạn video nghiệp dư được các đài truyền hình địa phương chiếu cho thấy sóng ập vào những căn nhà nằm trên đường bờ biển Palu, hất văng các công-tai-nơ vận tải và làm ngập lụt một nhà thờ Hồi giáo trong thành phố.

Khoảng 16.700 người đã được sơ tán đến 24 trung tâm ở Palu.

Các cơn dư chấn làm rung chuyển thành phố ven biển này cho đến chiều ngày thứ Bảy sau trận động đất lớn hôm thứ Sáu gây nên sóng thần. Hàng loạt trận động đất đã được cảm nhận trong một khu vực có 2,4 triệu dân.

Sutopo Purwo Nugroho, phát ngôn viên cho cơ quan khắc phục thiên tai BNPB của Indonesia, mô tả thiệt hại là “rộng khắp,” và nói hàng ngàn ngôi nhà, bệnh viện, trung tâm mua sắm và khách sạn đã đổ sập. Một cây cầu bị cuốn trôi và đường cao tốc chính tới Palu bị cắt đứt do sạt lở đất.

Ông cho biết thi thể của một số nạn nhân đã được tìm thấy bị mắc kẹt dưới đống đổ nát của những tòa nhà bị sập, nói thêm rằng có 540 người bị thương và 29 người mất tích. Hàng chục người bị thương đang được chữa trị trong các lều y tế tạm bợ được dựng ngoài trời, hình ảnh trên truyền hình cho thấy.

Những hình ảnh được nhà chức trách xác nhận cho thấy các thi thể nằm trên đường phố hôm thứ Bảy, một số đặt trong túi và một số với quần áo phủ lên mặt.

Ông Nugroho cho biết con số thương vong và thiệt hại có thể còn cao hơn dọc theo đường bờ biển 300 km về phía bắc Palu, một khu vực được gọi là Donggala gần tâm chấn hơn.

Liên lạc “hoàn toàn bị tê liệt mà không có thông tin gì” từ Donggala, ông Nugroho nói. Hơn 600.000 người sống ở Donggala và Palu.

Tổng thống Joko Widodo dự kiến sẽ đến thăm các trung tâm sơ tán tại Palu vào Chủ nhật.

Indonesia nằm trên Vành đai lửa Thái Bình Dương và thường xuyên bị ảnh hưởng bởi động đất.

Vào tháng 8, một loạt các trận động đất lớn đã làm thiệt mạng hơn 500 người ở hòn đảo du lịch Lombok và phá hủy hàng chục ngôi làng dọc theo bờ biển phía bắc của hòn đảo.

Palu từng bị sóng thần tàn phá vào năm 1927 và năm 1968, theo BNPB.

“Một thành viên trong phái đoàn Việt Nam ngủ giữa phiên thảo luận toàn thể tại Đại hội đồng Liên hiệp quốc khóa 73 ở New York.”

Báo Pháp đăng một hình ảnh thực sự làm nhục quốc thể đối với nước CHXHCNVN. Dòng chữ bên dưới chú thích: “Một thành viên trong phái đoàn Việt Nam ngủ giữa phiên thảo luận toàn thể tại Đại hội đồng Liên hiệp quốc khóa 73 ở New York.”

Các quan chức cộng sản hết lần này đến lần khác tiếp tục mang nhục đến cho quốc gia và công dân của mình bằng lối làm việc vô trách nhiệm và thô lậu như vậy, kể cả trước cộng đồng quốc tế.

Tôi tự hỏi liệu chúng ta, những công dân, cứ chấp nhận đóng thuế để nuôi vĩnh viễn loại quan chức này cùng bộ máy cai trị của đảng cộng sản hay sao?

Các quan chức cộng sản được bổ nhiệm theo cách không cần đến ý kiến của công dân chúng ta, nhưng vẫn mặc nhiên sử dụng tiền thuế mà người dân bị buộc phải nộp như một nghĩa vụ.

Theo Ls Lê Công Định

Image may contain: one or more people and text

Mỗi nửa giờ có 4 người chết vì ung thư ở Việt Nam

Việt Nam thuộc top 2 của bản đồ ung thư thế giới, những con số kinh hoàng…

M.TRITHUCVN.NET
Mỗi năm, Việt Nam có khoảng 70.000 người chết vì bệnh ung thư. TB, mỗi ngày gần 200 người chết, mỗi nửa giờ lại có 4 người chết vì ung thư ở Việt Nam.

CẦN KỶ LUẬT VTV1! 

CẦN KỶ LUẬT VTV1! 

Khi TT Phúc mải miết đọc bài diễn văn quan trọng tại Đại hội đồng LHQ, các đại biểu bỏ đi đâu, Hội trường vắng như chùa Bà Đanh mà nó cứ chiếu đi, chiếu lại mấy lần, như chiềng cho bàn dân thiên hạ thấy… Thế là trái nguyên tắc tuyền truyền “Tốt khoe , Xấu che” của Tuyên giáo ta. Đáng bị kỷ luật nặng.

Image may contain: 1 person
Image may contain: screen