VỤ ÁN NGUYỄN CÔNG KHẾ VÀ NGUYỄN QUANG THÔNG

Huynh Ngoc Chenh

Sau gần hai năm bị tạm giam thì vụ án hai cựu tổng biên tập báo Thanh Niên Nguyễn Công Khế và Nguyễn Quang Thông cũng sẽ được đưa ra xét xử vào ngày 29/10 sắp tới.

Một thời gian bị tạm giam quá dài đối với một vụ án kinh tế bình thường. Không biết thời gian tạm giam 22 tháng đó để điều tra đã đạt kỷ lục chưa?  Cơ quan tố tụng của VN quá sức được ưu đãi, muốn kéo dài thời gian điều tra bao lâu cũng được chẳng sợ ai khiếu nại hoặc phê bình.

Theo quyết định của tòa án thì hai ông Khế và Thông bị truy tố theo điều 219 “vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản nhà nước gây thất thoát, lãng phí” một dạng vi phạm khá phổ biến trong thể chế hiện nay.

Theo như tìm hiểu riêng của tui, một người 20 năm làm việc cho báo TN qua cả hai đời tổng biên tập là ông Khế và ông Thông thì diễn biến vụ án có thể tóm tắt như sau:

Báo Thanh Niên thời ông Khế làm tổng biên tập được bộ tài chính bán cho khu nhà máy thuốc lá cũ ở Vân Đồn (tp HCM) theo giá chỉ định để làm nơi xây dựng tòa soạn báo.

Mọi việc đang tiến hành thì ông Khế bị cách chức TBT vì đăng loạt bài báo liên quan đến vụ PMU 18. Ông Thông lên thay làm TBT, còn ông Khế được chuyển qua làm tổng giám đốc tập đoàn truyền thông Thanh Niên trực thuộc báo Thanh Niên nhưng sau đó được nâng lên trực thuộc trung ương đoàn. Như vậy báo TN và tập đoàn truyền thông là hai cơ quan ngang cấp cùng trực thuộc trung ương đoàn và đồng quản lý khu đất Vân Đồn.

Do tiền mua khu đất và tiền dự trù xây dựng khu trụ sở văn phòng quá lớn, nằm ngoài khả năng tài chính của báo và tập đoàn truyền thông nên phải kêu gọi hợp tác đầu tư với các doanh nghiệp địa ốc.

Sau một thời gian mua bán luân chuyển lòng vòng thì khu đất về tay Novoland. Một cao ốc văn phòng, nhà ở to lớn và bề thế thuộc sở hữu của Novoland mọc lên tại khu Vân Đồn sát cạnh trung tâm quận 1.

Sự việc này nghe nói, theo kết luận điều tra, gây ra thất thoát tài sản của trung ương đoàn lên đến vài trăm tỉ đồng mà hai ông Khế và Thông phải chịu trách nhiệm. (Cũng từ nguồn tin không chính thức hai ông ấy đã nộp lại tiền để khắc phục hậu quả)

Sự việc đơn giản như vậy mà không hiểu vì sao cơ quan điều tra phải kéo dài thời gian tạm giam để điều tra đến gần 2 năm.

Hy vọng mọi việc sẽ sáng tỏ ở phiên tòa vào ngày 29/10 đến.


 

 RƠI!

Đặng Nam is with Exile Hoài Thạch Sơn.

 RƠI!

Thứ trưởng Bộ Giáo dục Lê Hải An chết do rơi từ tầng 8 xuống đất. Ông Lê Hải An là người ký quyết định kỷ luật một số cán bộ vi phạm, chạy điểm, tuy nhiên sau đó bị Bộ trưởng Nhạ hủy bỏ quyết định này.

Tháng 8 năm 2019, ông Phạm Văn Khương – phó giám đốc Sở NN&PTNT Hà Nội bị rơi xuống đất từ tầng 27 của tòa nhà Vinaconex 1 (quận Cầu Giấy).

Ngày 16/01/2019, Phòng Cảnh sát Hình sự (Công an tỉnh Quảng Nam) thông tin, ông Phan Tấn Nghị – Phó Chánh Thanh tra tỉnh Quảng Nam – tử vong là do rơi từ tầng 3 của trụ sở này xuống đất tử vong.

Ngày 29/10/2018, Nữ cán bộ y tế Bệnh viện đa khoa tỉnh Tiền Giang tử vong sau khi nhảy từ lầu 2 tại bệnh viện.

Ngày 13/7/2016, Công an tỉnh Đồng Tháp cho biết, thượng tá Huỳnh Hữu Khiêm (52 tuổi, Phó phòng Hậu cần) đã rơi lầu 6 của trụ sở tử vong.

Ngày 4/11/2016, ông Lê Hoàng Vân. (46 tuổi, ngụ Bình Dương),cán bộ công ty nhà nước rơi từ lầu 4 trường ĐH Bình Dương (P.Hiệp Thành, TP.Thủ Dầu Một, Bình Dương) xuống đất tử vong.

Ngày 12/10/2015, chị Nguyễn Thị Thanh (34 tuổi, cán bộ thư viện Trường ĐH Đồng Tháp) đã rơi từ lầu 5 của trường và tử vong tại chỗ.

Ngày 09/12/2012, Ông Lê Quốc Thái Cán bộ Sở GTVT Khánh Hòa rơi từ tòa nhà 6 tầng của Sở GTVT tỉnh xuống sân ở vị trí gần đường Hàn Thuyên, nằm bất động trên vũng máu.

Ngày 5/10/2011, ông Trương Mạnh Tuấn (51 tuổi, ở phường Phước Hải, TP Nha Trang, Khánh Hòa) bị rơi từ tầng 2 của trụ sở Công an phường Phước Hải.

Còn rất nhiều vụ cán bộ “tự tử” bằng vũ khí tại nhà riêng như vụ thiếu tá Nguyễn Văn Thanh (55 tuổi, cán bộ Phòng Hậu cần) tự sát bằng súng tại nhà riêng vào ngày 25/6/2016.

CÒN NHỮNG NGƯỜI TỬ TẾ:

Nhà báo chống tham nhũng Trần Quang Thanh bị tạt acid khiến dung mạo bị dị dạng, thân thể bị hủy hoại 81%.

Nữ phóng viên Đặng Tuyền (bút danh Hải Đường) phóng viên báo Pháp luật TP.HCM, bị tử vong tại bến đò thôn 1, xã Vạn Phúc, huyện Thanh Trì.

Phóng viên báo Tuổi Trẻ Hoàng Khương, tác giả của bài điều tra về hành vi nhận hối lộ bị tuyên án 4 năm về tội đưa hối hộ…

MỘT ĐẤT NƯỚC ĐANG RƠI!


 

Mẹ ta trả nhớ về không

CHUYỆN CẦN GIUỘC – RẤT CẦN GIUỘC

Nguyễn Gia Khánh

  Người lớn tuổi thường hay quên, chúng ta thường hay gọi là lú lẫn. Nhưng có những giảm sút trí nhớ là tự nhiên do tuổi già, có khi lại là bệnh lý: sa sút trí tuệ Alzheimer, sa sút trí tuệ sau đột quỵ … hôm nay 21/10/2025 mà “lẫn” nghĩ rằng 21/09/2025 (ngày Quốc Tế bệnh Alzheimer) xin chia sẻ bài thơ của ĐỖ TRUNG QUÂN

“Ngày xưa chào mẹ, ta đi

Mẹ ta thì khóc , ta đi thì cười

Mười năm rồi lại thêm mười

Ta về thì khóc, mẹ cười lạ không

ông ai thế ? Tôi chào ông

Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi

ông có gặp thằng con tôi

Hao hao…

tôi nhớ…

nó …người …như ông.

Mẹ ta trả nhớ về không

Trả trăm năm lại bụi hồng…

rồi..

đi…”

VUI KHOẺ MỖI NGÀY – MỌI ĐIỀU TỐT ĐẸP

Câu chuyện của Trịnh Bá Phương

Kim Dao Lam

 Fb Cinta Bali Anda L

Câu chuyện của Trịnh Bá Phương và Đỗ Thị Thu (Thu Đỗ ) không chỉ là bi kịch của một gia đình bị đàn áp, mà là bản hùng ca về ý chí không khuất phục.

Dù bị tù đày, Trịnh Bá Phương vẫn giữ ánh mắt kiên định, không chấp nhận lùi bước trước bất công. Việc anh chính thức kháng cáo là hành động khẳng định quyền con người – quyền được nói lên sự thật và đòi hỏi công bằng.

Trong mười phút ngắn ngủi được gặp chồng, chị Đỗ Thị Thu không chỉ là người vợ đến thăm người thân bị giam, mà là người truyền lửa.

Chị đã mang đến cho anh niềm tin rằng cộng đồng vẫn dõi theo, rằng những gì anh làm không vô nghĩa. Sự điềm tĩnh, kiên gan của chị giữa bão tố cho thấy tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là một hình thức của đấu tranh – đấu tranh để giữ phẩm giá, giữ công lý cho người mình yêu.

Giữa bức tường sắt lạnh của nhà tù, hai con người ấy vẫn gặp nhau trong tự do của tâm hồn.

Họ chứng minh rằng tự do không phải là ân huệ ban phát, mà là quyền thiêng liêng mà con người phải kiên quyết giành lấy, dù bằng nước mắt hay bằng lòng can đảm.

Đó không chỉ là tình yêu giữa vợ và chồng – mà là tình yêu với công lý, với nhân phẩm, với Tổ quốc.

Ngọn lửa không tắt

Câu chuyện của họ là niềm cảm hứng cho những ai đang sống trong sợ hãi: rằng chỉ cần một người dám đứng lên, hàng ngàn trái tim sẽ nối theo.

Đỗ Thị Thu không đơn độc. Trịnh Bá Phương không gục ngã.

Ngọn lửa của họ vẫn đang cháy sáng, soi đường cho một ngày mai nơi tự do không còn là giấc mơ, mà là hiện thực được giành lại bằng lòng quả cảm và tình người.

Tự do không phải là ban phát.

Tự do là kết quả của những con người như họ – những người dám đứng, khi kẻ khác cúi đầu.


 

Con ơi, mẹ sẽ chờ con về!

Võ Hồng Ly

 21.10.2025

Nhật ký thăm tù của cô Nguyễn Thị Huệ, mẹ của người thanh niên yêu nước Huỳnh Đức Thanh Bình :

Cả tuần Sài Gòn mưa dầm. Hôm nay, 21/10/2025, mẹ đi thăm con Huỳnh Đức Thanh Bình ở trại giam Xuân Lộc lại là ngày nắng đẹp, thật là may mắn!                                                                                                                  

Với mẹ những lần thăm gặp con là một lần hạnh phúc, nhìn con khoẻ mạnh nở nụ cười khi nói chuyện với mẹ là bao mệt nhọc tủi buồn như tan biến. Con ơi, mẹ đếm từng ngày mong con về: còn gần 1.000 ngày nữa.                                                                                                   

Con và các chú, các anh gởi lời cảm ơn chị HLy và Nhạc sỹ TKhanh đã gởi thuốc, gởi dầu nóng cho anh em. Con kể từng món quà con nhận từ gói chà bông, đậu phộng rang của chú Tuyến đến hộp tóp mở nước mắm của chị Mai Trần, cá đù của chị Châu và cá một nắng của cô Bảo Liên… đều thấm đẫm tình thương yêu và sự quan tâm đến con và các chú, các anh chú. Còn nhiều nữa những sự quan tâm mà không sao kể xiết.                                                                           

Hôm nay mẹ kể về món quà thịt bò xào của cô Thu Vang. Cô mới ra tù chỉ khoảng hơn năm, buổi sáng bán thịt bò ở một chợ nhỏ, chiều cô giúp việc nhà theo tiếng. Cô đang ở nhà thuê nhưng tấm lòng dành cho con và các anh em trong đó thiệt là sâu nặng. Mẹ nhận 1,5 ký thịt bò từ cô, nhìn sự tảo tần và giọt nước mắt khi cô nói về con và các anh em, lòng mẹ thiệt sự xúc động… những món nợ ân tình này lớn quá, suốt cuộc đời mẹ con mình không trả nổi!                                                                                   

Mẹ kể chuyện về án tù “thêm 11 năm” của anh Phương. Nhìn ánh mắt thảng thốt của con, mẹ chỉ khuyên con thận trọng và thầm nguyện cầu cho gia đình cậu ấy được bình an. Bởi ngày cậu ấy ra tù thì đứa con mới sinh khi Phương bị bắt đã tròn 21 tuổi, còn gì đau xót bằng!                                               

Giữa những thị phi tranh chấp, những bất công phi lý vẫn còn những khoảng lặng bình an, những tốt đẹp giữa những con người với nhau, mẹ con mình biết ơn vì những duyên lành, những điều nhỏ nhoi đơn giản và dù chỉ là cỏ dại vẫn cố vươn về ánh sáng để nở những nhành hoa.                                                  

Con ơi, mẹ sẽ chờ con về!


 

Ngân 98 và chiếc bẫy của Bộ Công an: Ai mới thật sự phạm tội?

Thai Pham

Chan Dung Lanh Dao

Ở Việt Nam, làm doanh nhân không chỉ là chuyện kinh doanh,  đó là một cuộc chơi sinh tồn trong ranh giới mong manh giữa luật pháp và quyền lực. Người ta phải đổ mồ hôi, trí tuệ, thậm chí cả “mưu mẹo” để tồn tại trong một hệ thống mà luật đôi khi chỉ là công cụ phục vụ cho phe mạnh hơn. Và khi đã “béo” đủ, khi có tiền, danh, hoặc tiếng, họ có thể bị “thịt” bất cứ lúc nào.

Vụ Ngân 98 chỉ là một lát cắt của cả cơ chế đó. Cô bị bắt vì bán thực phẩm chứa chất cấm, nhưng nghịch lý ở chỗ: mọi sản phẩm của cô đều có giấy phép, chứng nhận, kiểm nghiệm, tất cả đều do chính cơ quan nhà nước cấp. Nếu sản phẩm thật sự độc hại, thì lỗi nằm ở ai? Ở người kinh doanh, hay ở hệ thống đã cấp phép, kiểm định, và thu phí từ nó suốt nhiều năm?

Câu hỏi khó chịu hơn: tại sao 5 năm qua không ai động đến? Phải chăng vì cô vẫn “đóng phí bình thường”? Phải chăng vì đến một thời điểm nào đó, khi cần một “con dê tế thần”, một “vụ án điểm”, hoặc một màn dằn mặt trong nội bộ quyền lực, thì cái tên Ngân 98 được rút ra khỏi ngăn kéo?

Đây không còn là câu chuyện riêng lẻ. Những vụ việc từ Thùy Tiên, Quang Linh Vlog đến Shark Bình đều cho thấy một quy luật âm thầm: khi pháp quyền không minh bạch, doanh nhân chỉ là quân cờ. Người nào “biết điều” thì sống, người nào “lên tiếng” hoặc “chạm phe” thì bị xử lý,  nhân danh “chống sai phạm”.

Đó không phải là pháp trị, mà là pháp quyền có chọn lọc — nơi quyền lực điều khiển luật pháp, chứ không phải ngược lại.

Ở các quốc gia thật sự có pháp quyền, một vụ việc như Ngân 98 sẽ dẫn đến điều tra cả hệ thống: ai cấp phép, ai kiểm định, ai giám sát. Nhưng ở Việt Nam, chỉ có “người nhỏ” bị trói tay, còn “người cấp phép” thì lặng lẽ biến mất khỏi radar.

Khi công lý không còn là cán cân, mà là con dao, thì doanh nhân không còn làm kinh tế, họ đang chơi trò sinh tồn trong chuồng mổ của quyền lực. Và trong trò chơi ấy, ai “được nuôi” hôm nay, sẽ “bị thịt” vào ngày mai.

Chân dung lãnh đạo

#chandunglanhdao


 

NÓI VỚI CÁC BẠN AN NINH CỘNG SẢN – Đặng Đình Mạnh

Chân Trời Mới Media

Đặng Đình Mạnh

Có lẽ, trong cuộc sống hôm nay, giữa bao nhiêu âm thanh hỗn độn của thời cuộc, những lời nói thẳng thắn thường sẽ là thứ khó nghe nhất. Tôi biết điều đó. Nhưng có những điều, nếu không nói ra, thì sẽ mãi là sự vô trách nhiệm, sự im lặng nhức nhối giữa những con người gọi nhau là đồng bào được sinh ra từ cùng một quê hương, xứ sở.

Cho nên, tôi xin phép nói đôi lời với các bạn an ninh.

Tôi bình thường, và đã từng là một luật sư vô danh bình thường trong hàng vạn luật sư đang hành nghề trên khắp miền đất nước. Có lẽ khác chăng là tôi chọn hành nghề theo cách mà phần đông đồng nghiệp bĩu môi, chê bai không làm là bảo vệ cho các tù nhân chính trị, dân oan. Vô tình, cách hành nghề ấy lại chạm vào lĩnh vực mà các bạn – những người làm công tác an ninh – đặc biệt quan tâm.

Và thế là tôi trở thành khách mời bất đắc dĩ uống trà, cà phê cùng các bạn không ít lần. Nhờ những lần gặp gỡ đó, tôi có dịp quan sát các bạn gần hơn, không chỉ qua hình ảnh của người mặc sắc phục, mà là qua ánh mắt, lời nói, nụ cười, cả những nỗi băn khoăn rất con người đằng sau bộ sắc phục.

Phần lớn các bạn, những người mà tôi tiếp xúc đều rất thông minh, nhạy cảm. Tôi nhớ, điểm tuyển sinh vào các trường an ninh, công an thường luôn ở mức cao. Có vẻ như, những người giỏi giang nhất, mạnh khỏe nhất trong thế hệ trẻ đã chọn ngành của các bạn để lập thân với niềm tin rằng đang góp phần bảo vệ xứ sở của chúng ta.

Thế nhưng, cuộc đời, như chúng ta đều biết, hiếm khi giống với các giấc mơ.

Một lần, tại phòng làm việc ở gần cổng số 235 Nguyễn Văn Cừ, giữa giờ nghỉ ít phút, C., một bạn trẻ bất ngờ cao giọng nói với tôi: “Sao bất công quá, tôi làm người bảo vệ đất nước này, mà sao nhiều người lại không thiện cảm với tôi?”

Tránh câu trả lời trực diện, tôi đáp: “Anh biết lý do mà!”. Có lẽ nghĩ rằng mình hớ sau câu hỏi có vẻ quá riêng tư và bộc lộ về mình, nhất là trong căn phòng có gắn camera theo dõi, nên C. im bặt.

Cuộc đời không như mơ đối với các bạn lúc này. Phần thưởng là những ưu quyền mà Đảng dành cho bạn như bả vật chất, bả quyền lực để các bạn hãnh diện, hách dịch lên mặt với nhân dân đều có mặt trái, là sự hoang mang, sợ hãi trong tâm trí các bạn và sự khinh rẻ của nhân dân.

Vì lẽ, dù thông minh, nhưng sự tuyên truyền của Đảng đã làm các bạn mờ mắt, thay vì các bạn ngộ nhận, tưởng rằng mình là người sáng mắt nhất, là người khôn ngoan nhất, đang gánh vác trọng trách vinh quang nhất. Đảng đã trộn lẫn đất nước, tổ quốc, nhà nước, chính quyền, chính phủ, Đảng, nghị quyết, Hiến pháp… vào chung một bệ thờ, rồi choàng nó như một thánh tích vào đôi vai của các bạn, rồi bảo “Còn Đảng, còn mình”. Các bạn đã tin đó là lời thánh và đã ra sức đàn áp nhân dân để bảo vệ thánh tích.

Đàn áp nhân dân! Quá dễ để mà thực hiện. Vì sau ngần ấy năm cai trị bằng bàn tay sắt máu, thất nhân tâm, nhân dân đã nhũn mình như con chi chi. Chưa kể, các bạn còn được giao quyền, giao súng, giao luôn cả thú tính, để nếu cần thực thi “nghiệp vụ” ngành.

Sau đàn áp, đất nước đã trở nên hình hài gì?

Có bao giờ, cả đất nước như một trại tập trung của quân phát xít? Có bao giờ, đến cả than thở cũng phải nhìn trước, ngó sau? Có bao giờ, chỉ chí thú làm ăn mà cũng phải lo cướp ngày, cướp đêm, cướp ngoài chợ, cướp trên đường bởi những kẻ có thẻ ngành? Có bao giờ, đất nước tham ô, tham nhũng nhung nhúc như thế? Có bao giờ, bất công tràn lan, dân oan tràn khắp, xã hội chỉ còn biết tôn trọng quyền và tiền? Có bao giờ, người hành xử với người mà như thú hoang, kể cả trong gia đình, học đường, ngoài xã hội? Có bao giờ, dòng người tìm mọi cách trốn chạy khỏi đất nước đã từng dừng lại trong 50 năm qua? Có bao giờ, đất nước tan hoang đến tận cùng như ngày hôm nay? Có bao giờ? Có bao giờ?…

Và có bao giờ, các bạn đã thấy rằng mình vô tình hoặc hữu ý góp công tạo nên sự tan hoang đó?

Nhân dân có thể không thông minh bằng các bạn, nhưng may mắn, nhân dân không bị nhiễm tuyên truyền đến mức để nhầm lẫn những thứ đặt trên bệ thờ của chế độ là một.

Rằng đất nước, tổ quốc là của nhân dân, không phải là của riêng của đảng phái nào cả, kể cả Đảng. Cho nên, Đảng không có tư cách độc quyền về đất nước, tổ quốc.

Rằng nhà nước là thực thể bất biến, dù chế độ có thể thay đổi từ Quân chủ Việt Nam, Việt Nam Cộng Hòa hoặc Cộng Sản Việt Nam. Cho nên, chế độ Cộng Sản Việt Nam có sụp đổ thì vẫn có chế độ khác thay thế và dù chế độ nào thay thế, vẫn sẽ tốt lành hơn chế độ mà các bạn đang phụng thờ, bảo vệ.

Rằng chính quyền chính danh phải được thiết lập từ lá phiếu bầu cử tự do thể hiện nguyện vọng của người dân, do người dân quyết định. Chứ không phải từ “Cướp chính quyền”, hoặc từ các kỳ đại hội đảng mà nhân dân chỉ là kẻ đứng ngoài lề như khán giả.

Cho nên, dù có “Cướp chính quyền”, có “Đại hội đảng” thì lẽ ra, vẫn phải khôi phục lại bầu cử tự do để có một chính quyền chính danh trước nhân dân và trước thế giới văn minh.

Rằng chính phủ là bộ máy điều hành đất nước vì lợi ích nhân dân, chứ không phải vì lợi ích đảng phái. Trong đó, quân đội là lực lượng bảo vệ đất nước trước ngoại bang và cảnh sát là lực lượng giữ gìn trật tự trị an trong nước.

Ngày nào còn đất nước, còn nhân dân là còn quân đội, còn cảnh sát. Cái gọi “Còn đảng, còn mình” chỉ là sự tiếm quyền phản động, lũng đoạn chính phủ và là lý lẽ của kẻ ngụy biện. Vì lẽ, Đảng có giải tán thì lực lượng quân đội, cảnh sát trong một quốc gia vẫn cần phải được duy trì vì sự cần thiết của các lực lượng này trong một quốc gia.

Rằng nghị quyết là văn bản nêu ý chí của một đảng phái, một nhóm người, chứ không phải là ý chí của nhân dân. Cho nên, nghị quyết chỉ có giá trị trong đảng, trong nhóm. Nghị quyết không có giá trị với nhân dân và càng không có quyền đứng trên hiến pháp. “Nghị quyết đứng trên hiến pháp” là quan điểm phản động, là sự phá hoại mục tiêu xây dựng nhà nước pháp quyền.

Rằng hiến pháp được ban hành từ quốc hội, mà quốc hội ấy được hình thành từ bầu cử tự do, thì hiến pháp ấy mặc nhiên là văn bản pháp lý cao nhất, chi phối mọi hành xử trong quốc gia, là cơ sở của một nhà nước pháp quyền. Theo đó, nhân dân có quyền tham chiếu hiến pháp để thực hiện các quyền công dân mà không cần chờ văn bản hướng dẫn thi hành từ chính phủ.

Nhân dân hiểu tất cả những điều nêu trên. Thông minh như các bạn còn hiểu điều đó nhanh hơn, chính xác hơn nhân dân. Trừ phi, các bạn cố tình nhắm mắt để bảo vệ Đảng, bảo vệ đặc quyền mà Đảng trả công cho các bạn.

Các bạn thừa biết, đặc quyền của các bạn đều phải đánh đổi bằng đồng lương còm cõi mà tất cả các ngành khác đang phải gánh chịu.

Các bạn thừa biết, việc tăng quân số một cách bất thường trong lực lượng an ninh, công an đã lên đến một tỷ lệ cao hơn tỷ lệ bác sỹ, giáo viên… trên dân số quốc gia.

Các bạn thừa biết, lực lượng an ninh, công an đã chi tiêu những nguồn lực khổng lồ trong ngân sách quốc gia vốn như một giòng sông đang cạn trơ đáy.

Các bạn thừa biết, để nuôi lực lượng an ninh, ngành công an phải chiếm dần các ngành nghề “hái ra tiền” trong đất nước.

Các bạn thừa biết, nhân danh an ninh, cán bộ an ninh chiếm giữ dần các chức vụ chính quyền, đẩy những nhà kỹ trị ra ngoài chuyên môn của họ. Biến chính quyền thành một bộ máy an ninh khổng lồ.

Các bạn thừa biết, tuy lực lượng an ninh ngày càng gia tăng về số lượng, nhưng trật tự trị an vẫn ngày càng kém cỏi.

Các bạn thừa biết, nhân dân đã oán ghét chế độ mà các bạn đang bảo vệ đến dường nào. Và dĩ nhiên, các bạn cũng biết, nhân dân đang nghĩ gì về các bạn.

Các bạn thừa biết quy luật “Đẩy thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân” thì với một chế độ tham tàn, thất nhân tâm, nhân dân sẽ đẩy hay lật con thuyền?

Hôm nay, nhân dân nhũn như con chi chi để đổi sự tạm yên thân. Nhưng bạn có nghĩ, khi có cơ hội, thì họ có băm vằm các bạn ra không? Hãy nghĩ đến ngày đó. Hãy nghĩ đến con cái bạn và nhìn vào mắt chúng tự hỏi rằng: “Bạn có muốn chúng sống cuộc đời sợ hãi như bạn? Bạn có muốn chúng sống trong một xã hội mà con người hành xử với nhau như thú hoang? Và, bạn có muốn chúng sống trong đất nước tan hoang như thế này?”.

Ngẫm thêm, Đảng nói “Còn Đảng, còn mình”, như thủ đoạn để lung lạc suy nghĩ của các bạn theo hướng giữa các bạn và Đảng có mối quan hệ “Đồng sinh, đồng tử”. Thực tế, vắt tay lên trán, cán bạn có nghĩ rằng Đảng tin cậy các bạn đúng như mối quan hệ “Đồng sinh, đồng tử” đấy không?

Nếu Đảng tin cậy các bạn, tại sao Đảng lại cấm các bạn xuất cảnh? Phải chăng Đảng không muốn các bạn thấy rằng thế giới bên ngoài đã văn minh đến mức độ nào so với đất nước mà Đảng đang tiếm quyền? Rằng Đảng đã tuyên truyền dối trá như thế nào về hiện tình thế giới bên ngoài? Phải chăng Đảng muốn giữ các bạn trong sự “ngu dân” vĩnh viễn để dễ bề dối trá, thao túng, lợi dụng?

Thông minh như các bạn là để cứu quốc, để kiến quốc, để tạo dựng lại niềm tin, niềm hy vọng… cho quê hương xứ sở, chứ không phải để làm kẻ ngu trung, làm công cụ cho tập đoàn tội ác và phản động.

Các bạn đã từng biết về số phận bi thảm của những kẻ độc tài đầu sỏ, như hai vợ chồng Ceaușescu của Nam Tư, Gaddafi của Libya, Saddam Hussein của Iraq; Hoặc ít ra, cũng phải trốn chui, bỏ chạy trước cơn căm giận của đồng bào mình để sống đời lưu vong như Ben Ali của Tunisia, Assad của Syria, Sheikh Hasina của Bangladesh, K.P.Sharma của Nepal…

Nếu còn chút tự trọng, hãy đứng về phía nhân dân, vì chỉ có nhân dân mới luôn luôn là người ở bên các bạn.

Và nếu một ngày nào đó, chế độ này sụp đổ – như quy luật về tất cả các chế độ độc tài phải sụp đổ – thì ít ra, trong trang sử của dân tộc, vẫn còn chỗ cho những người lính an ninh biết quay đầu đúng lúc, biết chọn xứ sở, chọn phẩm giá, thay vì chọn Đảng.

Tỉnh lại đi các bạn, để mà còn cứu lấy nhân phẩm của chính mình, cứu lấy tương lai tốt lành cho con cháu mình, cứu lấy đất nước tội nghiệp, khốn cùng của chúng ta. Nếu không, ngẫm xem, xứ sở mấy nghìn năm văn hiến, lịch sử vẻ vang đến thế, không ngờ, nó sẽ biến mất trong thế hệ chúng ta phải không các bạn?

Hoa Thịnh Đốn, ngày 11 Tháng Mười 2025

Đặng Đình Mạnh


 

SỰ TÀN BẠO VÔ GIỚI HẠN

Luân Lê

SỰ TÀN BẠO VÔ GIỚI HẠN

Nhìn hình ảnh cháu bé bị đánh đập và tra tấn man rợ khiến tôi bủn rủn chân tay. Theo tin bé bị tên cha dượng tra tấn với thời gian dài khi vết thương mới hằn lên vết thương cũ (dày đặc). Xét về sự tàn bạo thì đây hẳn là điều hiếm có thể thấy xưa nay (hắn còn dùng búa đập vào đầu bé). Nhưng xét về hiện tượng bạo lực trong xã hội hiện nay có thể thấy chúng ta đều không bình thường về tâm thần. Sự bạo lực man rợ ở mọi mặt và trong mọi ngành đều có cả.

Thật khiếp đảm với cảnh tượng mà ngay cả loài thú vật cũng sẽ không làm một cách tương tự như trong trường hợp này. Trước đó một bé đã từng bị dì ghẻ và cha đẻ bạo hành tới chết ở TP HCM, cũng mới đây cha đẻ đánh con ruột một cách tàn nhẫn ở Hưng Yên (Thái Bình cũ), mấy bữa trước thì người vợ phải giết chồng vì bị đánh đập nhiều lần rồi hắn còn đe doạ giết cả hai con ở Đà Nẵng, gần hơn thì kẻ làm bố giết hai con bằng cách mang con ra sông để nhảy tự tử ở Nghệ An, nay bé bị tra tấn như hình ảnh thương tâm này được cho là ở Nghi Xuân, Hà Tĩnh.

Trông thôi ta đã không thể không rùng mình thay cho bé, vì ai sẽ chịu đựng được cảnh bị đánh đập tàn khốc này trong thân thể một đứa bé đây chứ? Nếu không trừng trị bằng nhiều năm tù với loại tội bạo lực và bạo hành thì những cảnh này sẽ còn tiếp diễn trong các gia đình, và cần phải ngay lập tức thay đổi cả tiêu chí đánh giá, cách tiếp cận trong giải quyết cũng như các biện pháp can thiệp của những vấn đề bạo hành trong nhận thức một cách có hệ thống.

Xót xa và thật sự kinh hoảng quá.


 

HAI ĐỨA TRẺ – VÀ MỘT XÃ HỘI ĐÃ VÔ CẢM ĐẾN TẬN CÙNG

Nguyễn Quốc Chính 

HAI ĐỨA TRẺ – VÀ MỘT XÃ HỘI ĐÃ VÔ CẢM ĐẾN TẬN CÙNG

Cầu Bến Thủy – dòng sông Lam năm nay chảy chậm hơn, như thể chính con nước cũng không nỡ cuốn trôi hai sinh linh bé nhỏ vừa rời khỏi trần gian.

Người cha ôm hai đứa con nhảy xuống sông.

Người đời thương hai đứa trẻ, giận người cha.

Nhưng nếu chỉ dừng ở đó, thì ta chưa hiểu hết bi kịch của chính mình – của một xã hội đã để con người bế tắc đến mức giết con rồi chết theo.

Tôi không viết để xúc phạm người đã chết. Tôi viết để hỏi: chúng ta đã làm gì để con người không còn muốn sống?

Một người cha không tự nhiên biến thành kẻ sát nhân. Trước khi gieo mình xuống nước, hẳn đã có hàng trăm đêm mất ngủ, hàng nghìn lần bị khinh miệt, bị dồn ép, bị lạc lõng giữa cuộc đời. Xung quanh anh ta là gì? Là những cái nhìn lạnh lùng của họ hàng, những lời gièm pha của xóm làng, những tòa án đạo đức rẻ tiền trên mạng xã hội, và cả một thể chế quản trị gia đình – hôn nhân – xã hội quá thờ ơ với nỗi đau tinh thần của con người.

Hai đứa trẻ chết vì người cha. Nhưng người cha ấy cũng chết vì chúng ta, vì một xã hội coi “ly hôn” là thất bại, coi “trầm cảm” là yếu đuối, coi “đàn ông” là phải gánh hết mà không được gục ngã.

Chúng ta sống giữa thời đại của những “giá trị gia đình” được hô hào, nhưng không có lấy một nơi trú ẩn cho linh hồn đang tuyệt vọng.

Làm cha làm mẹ, làm chồng làm vợ — xin hãy nghĩ đến con trẻ trước khi giận hờn nhau, trước khi nhẫn tâm đẩy nhau ra xa.

Và những người cầm quyền, những người làm luật, xin hãy nhìn lại xem, vì sao đất nước này chưa có nổi một hệ thống tư vấn tâm lý cộng đồng, một đường dây nóng có thật sự lắng nghe, một nền giáo dục dạy con người cách sống với tổn thương thay vì chôn vùi nó trong im lặng.

Hai đứa bé kia  – các con không đáng phải chịu cái chết này.

Thế gian này có thể quá khổ, quá lạnh, nhưng Chúa là Đấng thương xót.

Cầu xin Thiên Chúa đón nhận linh hồn hai con về bên Người – nơi không còn nước mắt, không còn nỗi sợ, nơi cha mẹ các con sẽ thôi oán giận mà chỉ còn tình yêu thuần khiết.

Còn chúng ta – những người sống – xin đừng để có thêm một cái chết nào nữa chỉ vì xã hội này không chịu học cách yêu thương.


 

Những tiêu cực trong tang chế của người Công giáo- Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh

Hà Trung Kiên

 Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh

Nhiều tang gia người Công giáo dường như quên mất điều cốt lõi mà người quá cố thật sự cần là lời cầu nguyện và thánh lễ. Ngày nay, nhiều đám tang Công giáo đang dần bị thế tục hóa: tiếng hát karaoke át lời kinh, chiếu bạc thay chỗ cho giờ chầu, và những nghi thức tín ngưỡng bị pha trộn, méo mó, làm lu mờ đức tin và đánh mất ý nghĩa đích thực của tang chế Kitô giáo – nơi con người hướng về sự sống đời sau trong niềm hy vọng phục sinh.​

Mời cộng đoàn cùng đọc bài viết dưới đây của Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh – Gp. Long Xuyên về những tiêu cực trong tang chế của người Công Giáo.​

1. Thức khuya canh thức để nhậu, ca hát và đánh bài.​

Khi mẹ Monica sắp tạ thế, hai người con của mẹ là thánh Augustino và em của ngài ngỏ ý sẽ lo hậu sự chôn cất mẹ thế này thế kia. Mẹ Monica chỉ trăn trối một điều: “Con hãy nhớ đến mẹ mỗi khi dâng thánh lễ”.

Điều người qua đời cần là gì? Thưa là lời kinh, thánh lễ… chứ không phải qui tụ cho đông, thức cho khuya để “giao lưu”. Càng ngày càng ít con cháu và thân nhân lo kinh sách, dự lễ khi xác còn quàn tại nhà. Có những đám tang quàn xác ba bốn ngày mà không thấy ai trong gia đình đi lễ cầu cho người thân của mình. Đáng buồn thay cho người đã khuất.

2. Chọn giờ lễ tang không theo giờ cộng đoàn. ​

– Thứ nhất, đó là sự hiệp thông lần cuối cùng với cộng đoàn đức tin mà người chết đã gắn bó cả đời mình.

– Thứ hai, sẽ có nhiều người tham dự cho người thân được hưởng thánh lễ cuối cùng trong dạt dào tâm tình và lời cầu nguyện.

Trường hợp bất khả kháng là người qua đời có nhiều con cháu ở xa nên phải tổ chức giờ khác cho phù hợp. Đừng vì thức khuya đánh bài, ăn nhậu, ca hát… mà tự ý sắp xếp giờ thuận lợi cho bản thân chứ không phải ưu tiên trên hết cho người chết.

  1. Tang gia ồn ào, nhốn nháo.​

Tang chế là mất mát, đau buồn… Là lúc để tưởng niệm, tri ân người đã khuất. Biến tang chế thành “sân khấu ca nhạc”, thành “sòng bạc giải trí”, thành “bàn tiệc giao lưu”… thì hết sức tệ hại, mất hết nhân văn và đạo hiếu của con người.

  1. Cử hành nghi lễ tâm linh theo kiểu “đông tây y kết hợp”.​

Có trường hợp người chết theo đạo Công giáo, nhưng con cháu trong nhà người theo đạo này người đạo kia. Thế là mạnh ai nấy tổ chức, vừa kinh vừa tụng, vừa lễ vừa cúng…

Xin tôn trọng đức tin của người chết, đừng lấy đức tin của người sống áp đặt. Người chết đạo Phật thì bên chùa lo, còn theo Chúa thì để nhà thờ lo. Không đặt niềm tin của người qua đời lên trên hết trong tổ chức tang lễ đó là bất hiếu.

  1. Xem ngày giờ chôn cất.​

Đó là hành vi trái ngược niềm tin Công giáo, vừa không tin Chúa, lại còn lợi dụng người chết với ý muốn “độ” lại cho mình. Khi sống đã ăn bám, đến chết vẫn không tha… thử hỏi còn ân với phúc, đạo với hiếu gì nữa?

Người Công giáo ngày càng bị ảnh hưởng thói đời và các kiểu tâm linh khác niềm tin Ki-tô giáo trong tang chế. Điều này dễ dẫn đến mê tín dị đoan, suy giảm niềm tin vào sự sống đời sau nơi Thiên Chúa, và nhất là trái ngược với ý muốn và lòng khát khao của người đã chết – khi họ đang trực tiếp đối diện với sự chết, đời sau, thiên đàng và hỏa ngục…

Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh


 

*BÍ ẨN VỀ NGÔI MỘ CỦA ÔNG TỔNG BÍ THƯ TRẦN PHÚ TRONG NGHĨA TRANG ĐÔ THÀNH – SÀI GÒN

Xen Pham

 *BÍ ẨN VỀ NGÔI MỘ CỦA ÔNG TỔNG BÍ THƯ TRẦN PHÚ TRONG NGHĨA TRANG ĐÔ THÀNH – SÀI GÒN

Trước năm 1975, ngoại ô Sài Gòn có một nghĩa trang rộng lớn, được đặt tên là “Nghĩa trang Đô Thành”, nằm trên đường Lê Văn Duyệt (nối dài Sài Gòn) – đối diện là trại lính Nhảy dù Nguyễn Trung Hiếu, và sau lưng là Cư xá Sĩ Quan Chí Hòa (Bắc Hải).

Nghĩa trang này bị giải tỏa vào năm 1998, một phần đất phía sau bị chia chác biến thành nhà ở, còn một phần mặt tiền trở thành Công viên Lê Thị Riêng.

Khi làm việc đào phá tại nghĩa trang này vào ngày 4.1.1999, lao công bất ngờ tìm thấy mộ của ông Trần Phú (Tổng bí thư đầu tiên của đảng CSVN).

Qua đó, sau 68 năm ngày ông Trần Phú chết, nhà cầm quyền ở thành Hồ mới “phát giác” ra một “chứng tích lịch sử” vô cùng quan trọng – để rồi ngày 12.1.1999 vội vã đưa số xương cốt này về tái an táng tại quê nhà của ông ở tỉnh Hà Tĩnh.

Câu chuyện “bí ẩn’ là ở chỗ, tại sao mộ của một Tổng bí thư đảng CSVN lại nằm trong khu Nghĩa trang Công Giáo, ở phía sau Nghĩa trang Đô Thành (sát với con rạch của Cư xá Sĩ quan Chí Hòa).

Nơi  dành riêng cho những người có đạo (có tên Thánh) mới được chôn cất.

Và tại sao tư liệu và lịch sử Đảng CSVN chỉ viết ông bị bắt và mất vào cuối năm 1931, ngoài ra “không ai biết ông mất trong hoàn cảnh nào và chôn cất ở đâu”.

Theo lịch sử hình thành Đảng Cộng Sản ở VN, thì ông Trần Phú là “học trò xuất sắc của Chủ tịch HCM”, được ông Hồ đưa về từ Quảng Châu vào tháng 4 năm 1930.

Cuộc đời làm “Kách Mệnh” của Trần Phú thật ngắn ngủi.

Vào ngày 18.4.1931 ông Phú bị Pháp bắt giam, nhưng đến ngày 6.9.1931 (tức chỉ sau 5 tháng) đã qua đời tại bệnh viện Chợ Quán vì bệnh lao, lúc mới 27 tuổi

(như vậy khó mà có thể tạo hào quang cho ông Phú là đã bị Thực dân hành hạ dã man đến chết trong tù).

Mới đây trên facebook của ông Trần Đăng Phiệt có nói đến việc mộ của ông Trần Phú được tìm thấy ở Đất Thánh họ đạo Chợ Quán nằm sau Nghĩa trang Đô Thành, với mộ bia và tên tuổi đầy đủ.

Nhà cầm quyền CSVN cũng bán tín bán nghi, nhưng sau khi thử DNA thì xác nhận đây chính là hài cốt của ông Trần Phú nên mới cho đem về Bắc, để lập khu tưởng niệm.

Câu chuyện ly kỳ ở chỗ:

“Một cụ già lão thành Cách mạng (bị giam chung với ông Trần Phú)

ở Trà Vinh khi tình cờ biết tin “tìm được mộ TBT Trần Phú” trên báo SGGP đã viết một lá thư dài tường thuật đầy đủ quá trình bị giam giữ, theo đạo, rửa tội, chết  và an táng của ông Trần Phú tại nhà thương Chợ Quán rồi gởi cho Cha sở xứ đạo Chợ Quán vào ngày 03.7.2018″.

Cha sở họ đạo Chợ Quán lúc đó là Linh mục FX Lê Văn Nhạc; Ngài đã kiểm tra lại tài liệu lưu trữ của Giáo xứ giai đoạn 1930-1940 thì phát giác sổ rửa tội năm 1931 có ghi tân tòng Phê-rô Trần Phú.

Sau đó ngài cho sao chụp hồ sơ lưu sổ rửa tội, và bức thư của cụ lão thành Cách mạng Trà Vinh ra làm ba bản. Một gởi cho Chính quyền TP, một gửi lên tòa Tổng Giám mục SG, một lưu tại giáo xứ.

Hiện nay tại bệnh viện Nhiệt Đới (nhà thương Chợ Quán cũ) số 764 Võ Văn Kiệt, P.1, Q.5; bước vào cổng phía tay trái có một công viên nhỏ và tượng đài Đức Mẹ nay vẫn còn lưu giữ, là nơi các dì phước thời xưa mỗi buổi chiều đến thăm nom, chăm sóc bệnh nhân và đưa Mình Thánh cho các bệnh nhân có đạo được rước Chúa.

Vào các chiều thứ bảy, các dì tổ chức dạy Giáo lý và có các Cha đến giải tội.

Ông Trần Phú là một trong những bệnh nhân được cảm hóa, tin Chúa và cảm mến Chúa để được rửa tội tại đây.

Đi vào hành lang bên tay phải, nhà cầm quyền cho dựng lại “một chuồng cọp”

nói là nơi giam giữ ông Trần Phú lúc được đem đến đây chữa bệnh.

Người ta cũng dựng lên một bức tượng của ông tại đó.

Một nữ y tá làm việc lâu năm tại nơi này cho biết:

“Cái nhà đá nói là nơi giam giữ ông Trần Phú là chuyện tưởng tượng.

Bởi thời đó Bệnh viện là bệnh viện, và nếu là phạm nhân thì họ chỉ cần còng tay vào giường và có người canh gác là đủ”.

Riêng Cha sở Lê Văn Nhạc nay đã 80 tuổi. Ngài đang nghỉ hưu tại GX Hạnh Thông Tây, Gò Vấp”.

(Hết trích).

Cần biết, một người trưởng thành xin rửa tội vào đạo Công Giáo thủ tục còn khó hơn đứa trẻ sơ sinh.

Giáo hội đòi hỏi người tân tòng phải học đạo, có người “đỡ đầu”,

và trí óc còn minh mẫn (nếu là bệnh nhân).

Câu chuyện trên, chắc chắn không được nhà cầm quyền CSVN công nhận, bởi Lm Lê Văn Nhạc cho biết, ngài từng được Cán bộ CS đến hỏi thăm khi nhận được “hồ sơ” về việc rửa tội xin vào đạo Công Giáo của ông Trần Phú, và yêu cầu ngài không phổ biến tin tức này.

Và nếu phải nói về việc “ngoài dự kiến” không hay ấy, các văn nô viết lịch sử Đảng cũng sẽ nói “bọn thực dân và tay sai” đã ép buộc Đ/c Trần Phú vào đạo,

để phá bỏ hình ảnh “vô thần” của Tổng Bí Thư.

Cho đến nay CSVN đã có 12 người làm TBT, nhưng rất nhiều ông khi chết đã bị hé lộ chuyện vẫn tin tưởng có thế giới bên kia, chứ không “vô thần” như lúc tuyên thệ vào Đảng.

Ông HCM cũng nói khi chết sẽ đi gặp Các Mác và Lê Nin.

Ông Lê Khả Phiêu trong nhà có bàn thờ Phật to tướng, và khi hạ huyệt có nhiều sư tụng kinh gõ mõ..v.v.

Hiện nay, khi đi vào Công viên Lê Thị Riêng, người ta sẽ thấy phía bên trái có một tượng đài được xây dựng vào tháng 9.2005 dành cho ông Trần Phú với phù điêu mang hình cờ Đảng, cùng câu nói “nổi tiếng” của ông: 

“Hãy giữ vững chí khí chiến đấu”.

Cần biết, trước 1975 đây là nơi đầy “oan khiên, chướng khí”.

Vào năm 1963, gần trăm xác của các binh lính trung thành với TT Ngô Đình Diệm bị quân đảo chính bắn chết, và được đưa về đây.

Đến năm 1968 hơn 2 ngàn xác của Cộng quân bị hạ sát trong trận Tổng tấn công Tết Mậu Thân cũng được “tập kết” thành một lỗ.

Thê thảm hơn, vào ngày 30.4.1975 trên 3 ngàn xác chết của binh lính hai bên, và thường dân cũng được kéo về bỏ chất đống ở nghĩa địa, khiến dân chúng quanh vùng Ngã Ba Ông Tạ phải “ngộp thở” vì mùi tử khí trong nhiều ngày.

Và tất cả những người xấu số chết vào giờ thứ 25 này, đều đã được vùi chung trong một hố chôn tập thể.

Chưa hết, sau Tháng Tư Đen 1975, nhiều chuyến vượt biên không thành với vài chục xác chết của dân vượt biển (ở ấp Hàng Dầu) cũng được chở về đây, chờ người thân đến nhận.

Bên trong Công viên Lê Thị Riêng hiện nay còn có một hồ nước,  nhưng không ai dám cho con em đến gần, bởi “các hồn ma nghĩa địa” đã kéo nhiều em chết chìm khi chơi dưới hồ, dù nước không sâu!

*Nguyễn Vy Túy

(posted by Người Viễn Tây )


 

Bệnh viện Bà Rịa bị tố không cấp cứu, bỏ mặc nạn nhân đến chết

Ba’o Nguoi-Viet

October 17, 2025

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Gia đình một nam thanh niên 19 tuổi, tố bệnh viện Đa Khoa Bà Rịa không cấp cứu, khiến con họ chết oan sau khi bị tông xe trong lúc nhà thương này bác bỏ cáo buộc.

Trong bài đăng trên mạng xã hội, Facebooker Thanh Xuân kể, hôm 12 Tháng Mười, anh Điểu Đặng Quan Tâm, 19 tuổi, sinh viên trường Đại Học Văn Lang, Sài Gòn, về thăm nhà tại xã Châu Đức, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu trước đây, nay thuộc TP.HCM.

Anh Điểu Đặng Quan Tâm và bài đăng của gia đình tố bệnh viện Đa Khoa Bà Rịa tắc trách. (Hình: Chụp qua màn hình)

Khi từ nhà quay lại Sài Gòn, nam thanh niên bị đụng xe, nằm co giật trên đường và được đưa vào bệnh viện Đa Khoa Bà Rịa.

Theo bài đăng, nhà thương này chờ thân nhân anh Tâm đến thì mới tiến hành cấp cứu cho nạn nhân trong lúc gia đình anh này không hề hay biết sự việc.

Một bác sĩ sau đó kể lại giây phút cuối, anh Tâm thều thào gọi “Chúa, Chúa” rồi qua đời vào sáng hôm sau.

Đến trưa hôm 13 Tháng Mười, cha mẹ anh Tâm thấy tin con trên Facebook nên đến nhà xác của bệnh viện đón về lo hậu sự.

Nhiều Facebooker sau đó chia sẻ bài đăng, kêu gọi công lý cho nạn nhân.

Tờ Người Lao Động hôm 17 Tháng Mười dẫn phản hồi của Bác Sĩ Dương Thanh, giám đốc bệnh viện Đa Khoa Bà Rịa rằng bài đăng của người nhà anh Tâm là “chưa chính xác, gây ảnh hưởng đến uy tín và hoạt động chuyên môn của bệnh viện.”

Nhà thương này đề nghị Công An TP.HCM điều tra và xử lý các thông tin sai sự thật được đăng tải trên mạng xã hội.

Thông cáo báo chí của bệnh viện Bà Rịa cho biết vào chiều ngày 12 Tháng Mười, Khoa Cấp Cứu tiếp nhận một nam thanh niên chưa rõ họ tên, được xe cứu thương đưa vào trong tình trạng “bệnh kích thích, không tiếp xúc được, không có thân nhân đi cùng.”

Bệnh viện này cho rằng nam thanh niên, tức anh Điểu Đặng Quan Tâm “đã được khám bệnh, chỉ định thực hiện cận lâm sàng và chữa trị” trước khi rơi vào hôn mê sâu và thiệt mạng.

Bệnh viện Đa Khoa Bà Rịa. (Hình: Người Lao Động)

Bệnh viện sau đó làm thủ tục chuyển thi thể vào nhà xác do chưa xác định được thân nhân của anh Tâm.

Facebooker Diễm Đặng, chị của anh Điểu Đặng Quan Tâm, viết trên trang cá nhân: “…Tại sao bệnh viện [Bà Rịa] lại không cứu người khi chưa có người nhà?  ‘Lương y như từ mẫu’ để làm gì? Bệnh viện lập ra để cứu người hay để chỉ cứu những ai có người nhà, có tiền? Một mạng người ra đi, không ai báo tin cho gia đình, không ai đứng ra giúp đỡ. Công lý ở đâu? Lương tâm ở đâu?” (N.H.K) [kn]