Nữ sinh Pakistan được Nobel hòa bình

Nữ sinh Pakistan được Nobel hòa bình

Malala Yousafzai, 17 tuổi, được cả thế giới quan tâm sau khi sống sót từ vụ ám sát của Taliban

Nữ sinh Malala Yousafzai, người được thế giới biết đến sau khi cô bị Taliban bắn, đã được trao giải Nobel hòa bình năm nay.

Giải cũng được trao cho ông Kailash Satyarthi, sinh năm 1954, một nhà hoạt động cho quyền trẻ em ở Ấn Độ.

Cô Malala Yousafzai, 17 tuổi, được cả thế giới quan tâm sau khi sống sót từ vụ ám sát của Taliban tháng Mười 2012.

Lời kêu gọi quyền bình đẳng của cô tại quê nhà Pakistan đã khiến dân quân nổi giận.

Bị bắn vào đầu, cô bị hôn mê và được đưa sang bệnh viện tại Birmingham, Anh để điều trị.

Vụ ám sát khiến các lãnh đạo thế giới lên án và tôn vinh Malala như anh hùng.

Thông cáo của ủy ban Nobel nói: “Dù tuổi trẻ, Malala Yousafzai đã chiến đấu nhiều năm cho quyền đi học của phụ nữ, và đã chứng tỏ trẻ em, thiếu niên cũng có thể đóng góp để cải thiện hoàn cảnh của mình.”

“Cô đã cố gắng làm được trong điều kiện hiểm nguy nhất.”

Trong khi đó, ông Kailash Satyarthi, 60 tuổi, nổi bật với pohng trào đòi chấm dứt nô lệ và bóc lột trẻ em từ năm 1980, khi ông bỏ nghề kỹ sư điện.

Ông giúp giải cứu hàng chục ngàn trẻ em bị bắt làm nô lệ, và giúp các em được học hành.

Thorbjørn Jagland, chủ tịch ủy ban Nobel Na Uy, nói ông Kailash Satyarthi đã “đứng đầu nhiều hình thức phản đối và xuống đường, tất cả đều hòa bình, tập trung vào sự bóc lột trẻ em”.

Hồng Y Trần Nhật Quân : “Bắc Kinh không giữ lời hứa về Hồng Kông”

Hồng Y Trần Nhật Quân : “Bắc Kinh không giữ lời hứa về Hồng Kông”

RFI

Mai Vân

media

Hồng Y Giuse Trần Nhật Quân (Joseph Zen), 82 tuổi, nguyên Giám mục Hồng Kông, phát biểu với người biểu tình trước tòa nhà chính quyền Hồng Kông hôm 24/9/2014.REUTERS/Liau Chung-ren

Tham gia biểu tình cùng với các sinh viên từ cuối tháng Chín năm 2014, Đức Hồng Y Giuse Trần Nhật Quân (Joseph Zen), nguyên Giám mục Hồng Kông, lo ngại nguy cơ chia rẽ trong phong trào biểu tình đòi dân chủ tại vùng đặc khu kinh tế này của Trung Quốc.

Trả lời phỏng vấn của nhật báo Công giáo Pháp La Croix, số ra ngày 08/10/2014, người được xem là hiện thân của “lương tâm đạo đức” của Hồng Kông, năm nay đã 82 tuổi, đã cho rằng một cuộc đàn áp đẫm máu vẫn có thể xẩy ra. Ngài đồng thời tố cáo chính quyền Trung Quốc là đã không giữ lời cam kết về Hồng Kông.

RFI giới thiệu nguyên văn bài phỏng vấn:

La Croix : Tình hình Hồng Kông đã lắng dịu, một cuộc đối thoại đã mở ra với chính quyền. Ngài có cảm thấy an tâm vì đã tránh được một cuộc đàn áp đẫm máu hay không ?

Đức Hồng Y Trần Nhật Quân : Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm vì không thấy các học sinh, sinh viên nào bị thương nặng hoặc bị thiệt mạng trong những cuộc biểu tình lần này. Nhưng tôi vẫn còn rất lo lắng trước diễn biến của tình hình và những mối bất đồng phát sinh ngay bên trong phong trào sinh viên.

Đây là lý do tại sao tôi bảo vệ quan điểm cho rằng học sinh giờ đây phải nhường quyền điều hành phong trào cho những người có kinh nghiệm hơn họ, bởi vì đối phó với chính quyền để đàm phán đòi hỏi một nhận thức chính trị và những kinh nghiệm đấu tranh rất sắc nét.

Hiện nay, thời gian có lợi cho nhà cầm quyền và chúng tôi cần phải nhanh chóng thống nhất phong trào thành một tổng thể. Tôi đề nghị đoàn đàm phán với chính phủ mang tính chất đại diện nhiều hơn cho xã hội Hồng Kông. Phái đoàn này phải bao gồm sinh viên và phong trào Occupy Central – đó là lẽ đương nhiên – nhưng cũng phải có thêm các thành viên của Đảng Dân chủ, các đại diện của người lao động vốn được tổ chức tốt, và cũng phải có các học giả, các chủ tịch các trường đại học, các giáo sư.

Bước đầu tiên vừa được thực hiện để bảo vệ nền dân chủ và các quyền tự do, nhưng bây giờ cần phải có dự án lâu dài trong tương lai, với một chiến lược vững chắc và được xây dựng tốt. Chúng tôi hành động một cách công khai, trong khi chính quyền lại có thể hoạt động trong bóng tối. Chúng tôi đã nhìn thấy điều này qua các hành vi can thiệp của các hội Tam hoàng (tức là thành phần mafia đã đánh đập người biểu tình) vào tuần trước, mặc dù chúng tôi không biết là ai đã ra lệnh cho họ. Chúng tôi phải đoàn kết lại.

La Croix : Cuộc đối thoại với chính quyền có thể đi đến đâu ?

Đức Hồng Y Trần Nhật Quân : Cần phải lặp lại toàn bộ quá trình ngay từ đầu để tìm ra một công thức tốt cho cuộc bầu cử lãnh đạo Hồng Kông vào năm 2017. Chính quyền Hồng Kông đã phạm tội cung cấp thông tin sai lạc cho Bắc Kinh. Ủy ban tham vấn của họ đã làm một bản báo cáo bị cắt xén về những suy nghĩ của người Hồng Kông liên quan đển dân chủ và bầu cử.

Bắc Kinh đã dựa vào các thông tin đó để ban hành các cải cách chính trị trong đó chúng tôi không có bất kỳ một không gian tự do nào. Chúng tôi không thể chấp nhận kế hoạch cải cách chính trị đó của Bắc Kinh.

La Croix : Phải chăng Trung Quốc đã phản bội lời hứa của ho về nền dân chủ cho Hồng Kông ?

Đức Hồng Y Trần Nhật Quân : Đúng vây. Bắc Kinh đã không giữ lời hứa của mình họ liên quan đến Hồng Kông trong khi mà nền dân chủ được ghi trong bộ Luật cơ bản, bản Hiến pháp cỡ nhỏ làm nền tảng cho Hồng Kông, theo nguyên tắc “một quốc gia, hai chế độ.”

Theo nội dung các điều khoản ghi trong văn kiện đó, lẽ ra chúng tôi phải được hưởng dân chủ đầy đủ ngay từ năm 2007. Thế mà chúng tôi đã phải chờ đợi cho đến ngày hôm nay để được biết rằng trong thực tế, bầu cử tự do sẽ chỉ được tổ chức vào năm 2017, nhưng lại không thể tự do lựa chọn các ứng cử viên của chúng tôi.

Đó là một sự phản bội lời hứa của Bắc Kinh và là một giai đoạn rất xấu cho nền dân chủ ở Hồng Kông.

La Croix : Một nền dân chủ không hề tồn tại ở Trung Quốc …

Đức Hồng Y Trần Nhật Quân : Dân chủ là điều thiết yếu đối với Hồng Kông nói chung, chứ không chỉ riêng cho xã hội dân sự. Nó cũng rất quan trọng đối với hệ thống kinh tế. Cần phải làm cho văn hóa dân chủ được bám rễ một cách sâu sắc tại Hồng Kông để chúng tôi không trở nên giống như các thành phố khác của Trung Hoa Đại lục.

Vấn đề không chỉ liên quan đến dân chủ, hệ thống thiết yếu, mà còn liên quan đến toàn bộ hệ thống kinh tế và xã hội ở Hồng Kông. Tại Trung Quốc đang ngự trị một nền văn hóa quỷ quyệt, không có sự thật, công bằng, lòng trung thực, nơi mà chỉ có quyền lực và sự giàu có là có giá trị.

Hồng Kông bảo vệ các giá trị đạo đức khác. Chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian và công sức cho hệ thống giáo dục của chúng tôi tại Hồng Kông (nơi trường Công Giáo rất nhiều) và chúng tôi đã chứng kiến cảnh học sinh và người dân biểu tình trên đường phố một cách ôn hòa, không có bạo lực.

La Croix :Ngài có từng lo ngại, vào một lúc nào đó khi các cuộc biểu tình diễn ra, là sẽ có một cuộc đàn áp đẫm máu như tại Bắc Kinh vào tháng Sáu năm 1989 hay không ?

Đức Hồng Y Trần Nhật Quân : Một kịch bản như vậy là điều hoàn toàn có thể xẩy ra và ngay cả hiện nay; vẫn có nguy cơ xẩy ra một cuộc đàn áp đẫm máu.

Các sinh viên cần phải có đầy đủ trí khôn. Hiện nay họ cảm thấy họ như là những anh hùng. Họ không hiểu rằng nếu lực lượng an ninh bắt đầu bắn đạn thật, thì lúc đó đã quá muộn để “triệt thoái” như họ nói. Họ không ý thức được điều đó.

Chỉ cần một lời ra lệnh đến từ Bắc Kinh là đủ để gây ra một cuộc đàn áp đẫm máu. Kịch bản này vẫn hoàn toàn có thể diễn ra ngày hôm nay.

Một y tá Australia bị nghi nhiễm Ebola

Một y tá Australia bị nghi nhiễm Ebola

Nhân viên y tế lấy mẫu từ cơ thể của một người bị nghi là đã chết vì virus Ebola trên đường phố ở Freetown, Sierra Leone, ngày 8/10/2014.

Nhân viên y tế lấy mẫu từ cơ thể của một người bị nghi là đã chết vì virus Ebola trên đường phố ở Freetown, Sierra Leone, ngày 8/10/2014

09.10.2014

Một y tá người Australia đang được xét nghiệm y khoa sau khi biểu hiện các dấu hiệu có thể bị nhiễm Ebola giữa lúc cộng đồng quốc tế tiếp tục các nỗ lực khống chế bùng phát virus này.

Người đứng đầu ngành y tế bang Queensland, bà Jeanette Young, cho biết y tá 57 tuổi bị sốt nhẹ sau khi trở về từ Sierra Leone, nơi y tá này đã chăm sóc các bệnh nhân bị Ebola.

“Lúc trở về nước sức khỏe của bà hoàn toàn tốt, không có triệu chứng gì, không có sốt. Chỉ mới sáng nay bà mới bắt đầu sốt nhẹ. Bà chưa đi đâu ra khỏi cộng đồng ở Cairns. Bà đang tự cách ly ở nhà, tự theo dõi kiểm tra sức khỏe cho mình.”

Dự kiến kết quả xét nghiệm sẽ được công bố vào ngày mai. Bà Young nhấn mạnh cho dù y tá này bị nhiễm Ebola cũng không có lý do gì khiến dân chúng phải lo ngại về bùng phát dịch.

Tin này xảy ra 1 ngày sau khi bệnh nhân Ebola đầu tiên được chẩn đoán ở Mỹ tử vong ở thành phố Dallas, bang Texas.

Các giới chức bệnh viện Presbyterian ở Texas thông báo ông Thomas Eric Duncan thiệt mạng 10 ngày sau khi được nhập viện. Nạn nhân này tới Dallas hôm 20/9 từ Liberia, trung tâm dịch của đợt bùng phát Ebola ở Tây Phi.

Đà Nẵng rộ lên mốt sống ‘bầy đàn’ trong giới trẻ

Đà Nẵng rộ lên mốt sống ‘bầy đàn’ trong giới trẻ
Wednesday, October 08, 2014

Nguoiviet.com
ÐÀ NẴNG (NV) – Khi gia đình không còn là tổ ấm, đạo đức xã hội băng hoại, nhiều thanh thiếu niên Việt Nam trở nên chán nản, thất vọng, từ đó tìm đến nhau và trượt dài trong trụy lạc.


Những thiếu nữ sống “bầy đàn” trong vụ “ 2 ông, 9 bà.” ( Hình: báo Người Lao Ðộng)

Thời gian gần đây, công an thành phố Ðà Nẵng liên tục bắt giữ nhiều vụ thanh thiếu niên tụ tập thuê nhà nghỉ, khách sạn để sử dụng ma túy, thậm chí quan hệ tình dục.

Trong đó, gây rúng động nhất là vụ “hai ông – chín bà” đã bỏ nhà đi lang thang từ nhiều ngày trước đến thuê phòng ở nhà nghỉ Thiên Hà, ở quận Liên Chiểu để nhậu nhẹt và sử dụng “ma túy đá,” bị bắt quả tang vào rạng sáng ngày 13 tháng 9.

Báo Người Lao Ðộng dẫn lời ông Vương Ðình Tuân, phó trưởng công an phường Hòa Minh cho biết, trong 11 nghi can nêu trên, chỉ có 2 nam đã thành niên, còn 9 nữ thì chỉ từ 15 đến dưới 18 tuổi. Trong số 9 nữ, 2 em làm tiếp viên tại các quán karaoke, 2 em làm thợ uốn tóc, còn lại thì… đi rông.

Sau đó vài ngày, công an phường Phước Ninh, quận Hải Châu lại tiếp tục bắt giữ 4 thanh niên khác cũng thuê khách sạn sử dụng ma túy và “chơi bầy đàn.”

Trước đó, vào tháng 3, 2014, công an thành phố Ðà Nẵng cũng đã phát hiện một băng nhóm chuyên thuê các khách sạn ở quận Sơn Trà để sử dụng ma túy và quan hệ tình dục “bầy đàn.”

Ông Nguyễn Văn Hoa, trưởng phòng Cảnh Sát Ðiều Tra Tội Phạm Về Ma Túy công an thành phố Ðà Nẵng, cho biết, kẻ cầm đầu băng này là Lê Thị Ngà. Nhiều thanh niên bị dụ dỗ vào đường dây buôn bán ma túy của Ngà. Ðổi lại, họ sẽ được hậu đãi một đêm “cắn thuốc” và quan hệ “bầy đàn” trong khách sạn…

Theo ông Tuân, điểm chung của những thanh thiếu niên này là xuất thân từ gia đình không hạnh phúc, cha mẹ hay cãi nhau, thậm chí ly hôn, ít quan tâm đến con cái, tạo cho nhiều đứa trẻ những cú sốc tinh thần.

Buồn chán, thất vọng, những người trẻ này bỏ nhà đi hoang, sống lang thang với bạn bè cùng cảnh ngộ.

Nói về các nhóm sống “bầy đàn,” Tiến Sĩ Huỳnh Văn Sơn, chuyên gia tâm lý cho rằng, sự sa ngã của các em phần lớn xuất phát từ sự thiếu chăm lo, dạy dỗ của các đấng sinh thành. Khi cha mẹ lơ là, ít quan tâm đến con cái thì các em rất dễ bị kẻ xấu rủ rê, lôi kéo.

Ðến khi bị lún sâu vào ma túy, sự tác hại của “hàng đá” đã biến các em trở thành một con người hoàn toàn khác. Chúng rất táo bạo, không còn biết sợ, sống bất cần đời nên hậu quả mà chúng gây ra lại càng nguy hiểm.

Cùng với đó, lối sống, quan hệ “bầy đàn” là con đường ngắn nhất để lây lan các căn bệnh xã hội cho không chỉ các thành viên trong nhóm, mà còn cho nhiều người khác ngoài xã hội, bởi những thành viên này đều có những mối quan hệ phức tạp, chồng chéo, không dễ kiểm soát.

Hiện Ðà Nẵng có gần 1,900 người nghiện ma túy, trong đó 93% ở độ tuổi thanh thiếu niên. Ðáng chú ý là có đến hơn 40% người hút hít ma túy chưa được đưa đi cai nghiện. (Tr.N)

Bệnh nhân Ebola đầu tiên ở Hoa Kỳ đã chết

Bệnh nhân Ebola đầu tiên ở Hoa Kỳ đã chết
October 08, 2014

Nguoiviet.com

DALLAS (AP) Bệnh nhân Ebola đầu tiên tại Hoa Kỳ chết sáng Thứ Tư, 8 tháng 10 tại bệnh viện ở Dallas, Texas, và giới  hữu trách ở thành phố này đã phải tìm cách trấn an nhiều người dân tỏ ra hoảng sợ.

Tất cả mọi người chỉ có thể đi ngang bên ngoài hàng rào khu Ivy Appartments, nơi người bệnh Ebola đã cư ngụ và hiện nay hoàn toàn bị phong tỏa cách ly. (Hình: AP/Tony Gutierrez)

Thomas Eric Duncan, 42 tuổi được đưa vào điều trị tại bệnh viện Texas Health Presbyterian Hospital  ngày 28 tháng 9, sau khi phát bệnh do nhiễm vi khuẩn từ quê hương ở Liberia. Hơn một tuần sau, bệnh trạng chuyển biến xấu đến tình trạng không thể qua khỏi.

Đương sự không có triệu chứng gì khi xuất ngoại và đã qua kiểm tra ở phi cảng Monrovia, thủ đô Liberia. Từ đây Duncan bay qua Brussels, Bỉ, và phi cảng Dulles, Washington D.C., trước khi tới Dallas ngày 20 tháng 9 để thăm thân nhân.

Ngày 25 tháng 9 Duncan lên cơn sốt nóng,  đau bụng,  được đưa tới bệnh viện Texas Health Presbyterian Hospital. Nhưng nơi đây cho về nhà sau khi khám nghiệm cấp thuốc, do lúc đó bệnh nhân chưa có triệu chứng đặc biệt đáng chú ý tiêu chảy và nôn mửa. Ba ngày sau, bệnh phát nặng, Duncan phải trở lại bệnh viện và được xác định  mắc Ebola.

Mặc dầu nhiều lần đưa ra nhiều lời giải thích, bệnh viện vẫn bị phê phán nặng nề về những sự sơ suất. Hồ sơ nhập viện đã ghi là Duncan đến từ Tây Phi, nhưng chi tiết quan trọng này không được chú ý đúng mức và thông tin cho các bác sĩ.

Ngay khi xác nhận là bệnh Ebola, các giới chức y tế đã kiểm tra tất cả những ai đã từng có tiếp xúc với Duncan, gồm 10 người trong đó 7 nhân viên y tế, 38 người khác có thể tiếp cận trong chừng mực khác nhau, và 4 người nữa sống cùng trong căn hộ ở khu Ivy Appartments với Duncan. Tất cả đều được cách ly ít nhất 3 tuần lễ là thời gian ủ bệnh của vi khuẩn Ebola.

Cư xá Vickery Meadow, nơi cư ngụ của hàng ngàn di dân nghèo Afghanistan, Phi Châu đến Mexico tỏ ra bình tĩnh hôm Thứ Ba. Trẻ con đi học và các phụ nữ đến trạm xe bus vẫn đi ngang đường phố bên ngoài khu Ivy Apartments có cảnh sát canh gác và giăng giây phong tỏa.

Tuy nhiên có những dấu hiệu về tình hình căng thẳng. Nữ nghị viên hội đồng thành phố Jennifer Staubach Gates cho biết 3 người ở cư xá Vickery Meadow được chủ nhân cho nghỉ việc vì sơ mang theo vi khuẩn. Tại Heart House,  nhà giữ trẻ sau giờ học trong khu này, khoảng 20 nhân viên thiện nguyện không tới làm việc như bình thường.

Các bác sĩ được đưa tới giải thích cho dân chúng bảo đảm rằng họ không bị nguy hiểm. Ebola không lây nhiễm qua không khí, chỉ có thể qua tiếp xúc với các loại dung dịch từ người bệnh. Tuy nhiên tại thương xá NorthPark Shopping Center gần đó, khi có người ho là những người khác tìm cách tránh xa. Một số bệnh nhân có hẹn trước tại Texas Health Presbyterian Hospital xin đổi ngày hoặc hủy bỏ hẹn.

Bác sĩ Tom Frieden, giám đốc Trung Tâm Phòng Chống Dịch Bệnh (CDC) ở Atlanta, bảo đảm rằng Hoa Kỳ đủ điều kiện và  khả năng ngăn chặn sự lây lan Ebola. Ông nói thêm: “Chúng ta không bao giờ nên quên rằng kẻ thù là vi khuẩn. Đó là Ebola chứ không phải dân chúng, cộng đồng hay quốc gia”.

Cách mạng Cây dù dưới mắt một bạn trẻ từ Mỹ đến Hongkong

Cách mạng Cây dù dưới mắt một bạn trẻ từ Mỹ đến Hongkong

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2014-10-08

Cô Nancy Nguyen đứng tại khu Central Mong Kok, Hongkong, phía sau là các sinh viên Hongkong tập trung đòi dân chủ

Cô Nancy Nguyen đứng tại khu Central Mong Kok, Hongkong, phía sau là các sinh viên Hongkong tập trung đòi dân chủ

Facebook

Cuộc tranh đấu của sinh viên và người dân Hongkong đã lắng dần nhưng vẫn còn hàng ngàn người tập trung vào đêm 7 tháng 10 tại hai khu Central và Mong Kok. Mặc Lâm có cuộc trao đổi với Nancy Nguyễn một cô gái thật trẻ tự nguyện đến từ Hoa Kỳ để tận mắt nhìn những hoạt động dân chủ của sinh viên Hongkong. Trước tiên Nancy Nguyễn cho biết:

Nancy Nguyễn: Nancy đã đi qua Hongkong hôm thứ bảy vừa rồi. Chủ yếu là đi theo ý thích của cá nhân chứ không phải công ty hay phái đoàn.

Mặc Lâm: Khung cảnh đầu tiên gây ấn tượng nhất cho Nancy khi Nancy bước xuống HongKong là gì?

Nancy Nguyễn: Khi bước xuống sân bay thì nhận thấy các bạn trẻ ở sân bay rất nhiệt tình. Họ chỉ cho mình rất là tường tận vì mình từ nơi xa xôi tới nên mình không hiểu gì hết. Mình nói là mình muốn tới khu central này và họ chỉ cho mình biết phải đi xe lửa ra sao, đến nhà ga nào ra sao…một cách rất là cặn kẻ. Không có các bạn chỉ dẫn như vậy thì chắc là khó có những phóng viên hay các ký giả nước ngoài có thể tiếp cận được với khu biểu tình.

Đi tới nơi thì những bạn trẻ HongKong ngay tại khu biểu tình rất, rất là thân thiện. Thân thiện cho tới nỗi mình không thể nào ngờ được luôn. Họ dễ thương vô cùng. Họ giúp cho mình hầu như tất cả mọi thứ, tất cả những “request” nào mình muốn-từ vấn đề internet, sạc pin cho đến đặt phòng khách sạn. Nhiều khi họ còn đưa mình đi mua thẻ điện thoại, mua dù, tất cả mọi thứ nữa.

Mặc Lâm: Còn sinh hoạt của họ khi họ họp nhóm hay chuẩn bị một cái gì đó thì Nancy thấy cách làm việc của họ có khoa học hay không hay là họ chỉ làm theo cảm tính thôi?

Nancy Nguyễn: Hầu như không thấy họ họp nhóm lại với nhau. Ở bên này, Nancy nhận thấy tất cả có vẻ như rất rõ ràng. Họ không có phải cần “training” gì hết. Có những tổ đưa người đi lại giữa các bậc thềm.

Không có người này thì người kia; Hoặc có những nhóm chuyên ngồi trong những cái lều để canh đồ đạc hay dụng cụ, thiết bị hay nước uống không không cần phải “training” gì hết. Người này về thì người khác vô ngồi thay. Đặc biệt là hầu như không bao giờ thấy họ họp lại. Họ luôn luôn nói chúng tôi không có lãnh đạo, không có leader.

” Khi bước xuống sân bay thì nhận thấy các bạn trẻ ở sân bay rất nhiệt tình. Họ chỉ cho mình rất là tường tận vì mình từ nơi xa xôi tới nên mình không hiểu gì hết. Mình nói là mình muốn tới khu central này và họ chỉ cho mình biết phải đi xe lửa ra sao, đến nhà ga nào ra sao…một cách rất là cặn kẻ

Nancy Nguyễn”

Mặc Lâm: Mấy ngày nay Nancy có thời gian nào tiếp xúc được với Joshua Wong hay không?

Nancy Nguyễn: Có lẽ là vì lý do an toàn, anh ấy né hơi kỹ nên rất là khó khăn. Có mấy khi anh ra ngoài nói chuyện có được gặp nhưng nói chuyện xong một cái là chạy liền. Ký giả rượt theo anh ấy không kịp.

Mặc Lâm: Theo Nancy nhận xét thì thái độ của cảnh sát đối với người biểu tình có vượt qua sự tưởng tượng của Nancy hay không – Tức là cảnh sát thì phải hùng hổ, phải mạnh bạo hay là họ có những thái độ thân thiện đối với sinh viên?

Nancy Nguyễn: Ở cả hai bên cảnh sát rất là thân thiện với người dân. Ở bên Central thì thân thiện hơn. Bên Mong Kok thì họ chỉ đứng để canh không cho bạo động xảy ra mà thôi. Cái đó là một trong những khác biệt lớn giữa Việt Nam và HongKong.

Còn về thái độ của những người biểu tình ở HongKong thì trên cả tuyệt vời. Họ rất là thân thiện. Họ luôn luôn nói với nhau, dặn dò nhau là lúc nào cũng phải “keep calm”, lúc nào cũng phải bình tĩnh, luôn dọn rác.

Cái message họ đứa ra rất thống nhất, rất đồng bộ. Họ chỉ nói là chúng tôi muốn dân chủ, hết rồi. (We just want democracy. That’s it). Với cái message xuyên suốt cuộc biểu tình như vậy làm representative, làm đại diện rất là hay ở chỗ không cần một nhóm người trong ban tổ chức đứng ra đại diện để trả lời báo chí. Hầu như tất cả mọi người đều có thể trả lời báo chí, trả lời press được hết.

Mặc Lâm: Đó là cảnh sát. Còn những thành phần được xem là côn đồ hay những thành phần mà họ gọi là “người dân tự phát” với những hành động nóng giận của họ thì sinh viên phản ứng lại ra sao, Nancy?

Cô Nancy Nguyen (phải) đang hỏi chuyện các sinh viên Hongkong. (ảnh từ facebook)

Cô Nancy Nguyen (phải) đang hỏi chuyện các sinh viên Hongkong. (ảnh từ facebook)

” Còn về thái độ của những người biểu tình ở HongKong thì trên cả tuyệt vời. Họ rất là thân thiện. Họ luôn luôn nói với nhau, dặn dò nhau là lúc nào cũng phải “keep calm”, lúc nào cũng phải bình tĩnh, luôn dọn rác. Cái message họ đứa ra rất thống nhất, rất đồng bộ. Họ chỉ nói là chúng tôi muốn dân chủ, thế thôi

Nancy Nguyễn

Nancy Nguyễn: Ở đây đúng là cũng có những đợt ẩu đả hay là cải vã nhưng không phải là giữa những người to tiếng với nhau mà chủ yếu là bởi vì họ rất là phẫn nộ khi mà xảy ra những chuyện như là có lời qua tiếng lại giữa hai bên: protest và anti-protest. Cảnh sát giãn ra và bảo vệ những người anti-protest rời khỏi hiện trường một cách an toàn mặc dù những người trong nhóm này có những hành động trái pháp luật. Họ vẫn được cảnh sát bảo vệ để đưa ra khỏi hiện trường khiến người dân rất phẫn nộ. Họ giận dữ vô cùng. Họ nói như vậy là không công bằng.

Mặc Lâm: Và hôm nay một số rất lớn sinh viên đã về nhà. Số còn lại thì thái độ cũng như sự chuẩn bị của họ cho ngày mai như thế nào? Có thể họ tiếp tục hay sao?

Nancy Nguyễn: Thật ra hiện tại ở đây số lượng sinh viên rất là đông. Đông đến mức mình không ngờ tới. Họ đứng chật hết một ngã tư đường. Nói chuyện với một bạn sinh viên hỏi về vấn đề các bạn có nhất định ở lại đây cho tới ngày cuối cùng hay không thì họ nói là chúng tôi sẽ ở đây cho tới khi nào HongKong có dân chủ mới thôi. Họ sẽ không dời đi, không bỏ cuộc.

Mặc Lâm: Theo Nancy thì tình hình này có thể còn kéo dài được nữa hay không hay chỉ trong vòng một thời gian ngắn nữa thì sự mệt mỏi của sinh viên sẽ làm cho phong trào xẹp xuống và đâu lại vào đấy. Nancy có nghĩ là họ sẽ tiếp tục lâu dài không?

” Ngay trong đêm có biểu tình, có tin là sẽ có đàn áp tức là đêm Chủ Nhật vừa rồi thì chính Nancy ở ngay chỗ quảng trường mà họ phát cho mình một tờ giấy. Trên tờ giấy đó có đề là “Nếu như bạn bỏ đi ngày hôm nay, vào lúc này, bạn sẽ trở thành nô lệ mãi mãi.” Có nghĩa là họ không có ý định rút lui

Nancy Nguyễn”

Nancy Nguyễn: Ngay ngày hôm nay, chính quyền đã chính thức trả lời trên báo chí là đồng ý ngồi lại, bàn thảo với sinh viên (có conversation với sinh viên) trong thời gian rất ngắn tức là vào cuối tuần này. Thành ra không biết cuộc thương lượng (agreement) của họ sẽ ra sao. Nếu cuộc thương lượng này có sự nhượng bộ thì tuyệt vời nhất. Nếu không thì có thể họ sẽ bám trụ lại.

Khi được hỏi nếu mà như vậy các bạn sẽ bám trụ cho đến bao giờ thì họ luôn luôn trả lời rằng chúng tôi sẽ bám trụ lại ở đây cho tới khi nào HongKong có dân chủ. Nancy có hỏi chừng mười mấy người thì họ đều trả lời như vậy hết.

Thậm chí ngay trong đêm có biểu tình, có tin là sẽ có đàn áp tức là đêm Chủ Nhật vừa rồi thì chính Nancy ở ngay chỗ quảng trường mà họ phát cho mình một tờ giấy. Trên tờ giấy đó có đề là “Nếu như bạn bỏ đi ngày hôm nay, vào lúc này, bạn sẽ trở thành nô lệ mãi mãi.” Có nghĩa là họ không có ý định rút lui.

Nhưng điều mà họ lo sợ nhất đó là tình trạng này kéo dài thì họ sẽ không thể tranh thủ được mối quan tâm của truyền thông quốc tế nữa. Nhất là trong thời gian sắp tới đây có thể có những phái đoàn báo chí quốc tế như CNN, BBC… họ bắt đầu đưa phóng viên trở về nước. Như vậy vấn đề HongKong không còn được quan tâm nhiều như trước. Đó là điều họ lo sợ nhất chứ không phải họ lo từ từ bị mất lửa và sẽ không có tiếp tục tham gia.

Mặc Lâm: Chúc Nancy vui và tiếp tục theo dõi để đưa những tin nóng sốt nhất cho người Việt trên toàn thế giới. Một lần nữa cảm ơn Nancy rất  nhiều.

Nancy Nguyễn: Cảm ơn chú Mặc Lâm.

‘Công nghệ thịt chó’ kinh hoàng ở Việt Nam gây sốc thế giới

‘Công nghệ thịt chó’ kinh hoàng ở Việt Nam gây sốc thế giới
October 07, 2014

Nguoiviet.com

HÀ NỘI (NV) Những gì mà nhà báo người Anh – Nelufar Hedayat chứng kiến – ghi nhận về “công nghệ thịt chó” ở Việt Nam có thể khiến cả người phương Tây và người Việt bị sốc.

Ðài truyền hình Anh Channel 4 vừa phát đi phóng sự của nhà báo Nelufar Hedayat về nạn trộm cắp và buôn bán thịt chó ở Việt Nam.



Cảnh thê thảm của những con chó bị bắt trộm và bị đem xẻ thịt. (Hình: báo Tuổi Trẻ)

Theo bài viết trên báo Mirror, Hedayat đến Việt Nam để tìm hiểu thực tế về ngành “công nghệ thịt chó” và “tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng những gì tôi phát hiện còn kinh khủng hơn nhiều so với điều mà tôi tưởng tượng.”

“Mùi chó và phân bốc lên nồng nặc trong căn phòng có chiếc lồng sắt giam giữ hàng trăm con chó. Những tiếng sủa vang lên nhức óc. Tóm lấy cổ một con chó, bốn người đàn ông kéo nó tới cuối phòng. Một người gắn một chiếc ống vào chiếc xô nhỏ đầy cơm rồi tống đầu ống kia vào họng con chó. Một người khác liên tục bơm cơm vào dạ dày nó.”

“Con chó hoảng loạn rít lên đau đớn, vọt cả phân và nước tiểu ra ngoài. Rồi nó lại bị tống vào lồng và nôn mửa cơm đầy ra sàn nhà. Tôi chứng kiến cảnh tượng đó một cách kinh hoàng và hiểu rằng điều đó xảy ra với tất cả hàng trăm con chó ở đây. Gọi đây là một căn nhà kinh dị không phải là quá đáng.”

Nhu cầu ăn thịt chó của người Việt Nam đã tạo ra một thị trường khổng lồ và đem lại nguồn thu béo bở cho bọn trộm chó. Trước đây, hàng trăm nghìn con chó được chở lậu từ Thái Lan, Campuchia sang Việt Nam. Nhưng thời gian qua, Việt Nam kiểm tra siết chặt nên người ta lại tìm mua chó từ các nguồn khác.

Hedayat đã phỏng vấn hai kẻ trộm chó chuyên nghiệp ở Hà Nội và được chúng cho biết, công việc làm ăn đang rất thuận lợi. Các băng trộm chó thường “hành nghề” ở các khu làng.

Chúng không quan tâm là chó cảnh, chó hoang hay chó giữ nhà, bởi tất cả đều đem lại tiền bạc. “Trong bảy năm hành nghề tôi đã trộm 3,000 con chó lớn nhỏ,” một tên trộm khẳng định.

Hedayat đặt vấn đề trộm chó với ông Ðặng, quê Nghệ An, người đang giữ chó trong lồng để tránh bị trộm. “Trên con đường này, nhà nào cũng từng bị trộm chó. Chỉ trong vài tháng qua, 300 con chó ở làng này đã biến mất,” ông Ðặng cho biết.

Các tiệm thịt chó trên một con phố ở Hà Nội có thể bán được tới 2,000 con chó/ngày vào thời điểm đông khách. Ước tính mỗi ngày bảy tấn thịt chó được đưa vào Hà Nội để tiêu thụ.

Những bữa ăn nhậu đặc biệt vào cuối tháng âm lịch thường được tổ chức tại các nhà hàng thịt chó. “Chúng tôi không biết và không quan tâm. Chúng tôi chỉ quan tâm xem món ăn có ngon hay không thôi,” một khách hàng trẻ trả lời Hedayat.

Hàng ngày luôn có những chiếc xe tải chở đầy chó ở Hà Nội. Chúng bị bán vào các lò mổ, nhà hàng, bị giết ngay trên đường phố.

Song, điều khiến Hedayat cảm thấy vô cùng kỳ quái khi mà có người bị giết vì trộm chó chỉ để phục vụ bữa tiệc thịt chó cho người khác. Nhưng điều kinh khủng hơn chính là cách những con chó đáng thương bị đối xử một cách tàn bạo sau khi bị bắt.

Chứng kiến cảnh những chú chó bị đồ tể dùng gậy giáng mạnh vào đầu trước khi dùng dao cứa cổ chúng, Hedayat cho biết: “Những vụ giết chó tàn nhẫn sẽ ám ảnh tôi cho đến cuối đời.” (Tr.N)

Hà Nội lo ngại ảnh hưởng phong trào dân chủ từ Hong Kong

Hà Nội lo ngại ảnh hưởng phong trào dân chủ từ Hong Kong

Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
2014-10-06

Ngay cả dưới cơn mưa tầm tã hàng ngàn sinh viên Hồng Kông diễu hành đòi dân chủ ngày 30 tháng 9 năm 2014

Ngay cả dưới cơn mưa tầm tã hàng ngàn sinh viên Hồng Kông vẫn kiên trì và ôn hòa diễu hành đòi dân chủ ngày 30 tháng 9 năm 2014

AFP

Việc những thành phần hoạt động và đấu tranh cho dân chủ- nhân quyền tại Việt Nam tiếp tục phản đối các chính sách bị cho là lãng phí của nhà cầm quyền và bày tỏ ủng hộ cuộc biểu tình đòi dân chủ thật sự tại Hong Kong khiến nhà cầm quyền Hà Nội có phản ứng.

Đó có phải là lo ngại cố hữu của một nhà nước do một đảng lãnh đạo như Việt Nam hiện nay?

Phản đối bắn pháo hoa

Một số nhà hoạt động tại Việt Nam như cụ Lê Hiền Đức gần đây đưa ra kêu gọi xuống đường phản đối việc bắn pháo hoa dịp ngày 10 tháng 10 sắp tới tại Hà Nội, hay tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, giảng viên Đào Thu Huệ có thư kiến nghị dừng việc bắn pháo hoa đó lại…

Lời kêu gọi của cụ Lê Hiền Đức cũng như thư kiến nghị của hai vị Đào Thu Huệ và Nguyễn Xuân Diện được nhiều người tán thành đồng ý. Một số người đăng ảnh trên facebook với bảng ghi những dòng chữ như ‘Người dân không cần pháo hoa, cần gạo cho người nghèo, cần sách vở cho trẻ em nghèo; chúng tôi cần nước sạch hơn cần pháo hoa; chúng tôi cần cơm, không cần pháo hoa; thay bắn pháo hoa bằng những câu cầu đi học cho trẻ em vùng cao…”

Cựu tù nhân lương tâm Phạm Thanh Nghiên, từ Hải Phong lên tiếng bày tỏ ủng hộ với phản đối không dùng tiền thuế của người dân để bắn pháo hoa vào lúc này:

” Người dân không cần pháo hoa, cần gạo cho người nghèo, cần sách vở cho trẻ em nghèo; chúng tôi cần nước sạch hơn cần pháo hoa; chúng tôi cần cơm, không cần pháo hoa; thay bắn pháo hoa bằng những câu cầu đi học cho trẻ em vùng cao

Facebook”

Trong bối cảnh nền kinh tế Việt Nam sa sút như thế này, hằng ngày chúng ta đều thấy rất nhiều những em bé không được đến trường, đặc biệt những em bé ở những vùng sâu- vùng xa; và còn rất nhiều người không có nước sạch để dùng. Doanh nghiệp phá sản rất nhiều, đồng nghĩa với tỷ lệ thất nghiệp ở Việt Nam rất lớn.

Nếu như bỏ ra một số tiền ngân sách lớn- mà nói là ngân sách chứ thật ra Nhà nước làm gì có tiền, mà tiền đó là tiền của dân đóng thuế để nuôi đảng, nuôi Nhà nước này, mà lấy số tiền rất nhiều như thế ra để bắn pháo hoa thì nói thẳng đó là một việc làm rất ‘vô lương’ không phù hợp với tình cảnh Việt Nam bây giờ. Thay vào đó là cung cấp nước sạch cho người dân để sử dụng, hoặc đầu tư vào y tế hay giáo dục thì đó là vấn đề thiết thực và phải làm như thế!

Ông Nguyễn Hữu Vinh, một nhà hoạt động và cư dân tại Hà Nội, cũng nói lên quan điểm của bản thân ông về quyết định của cơ quan chức năng cho bắn pháo hoa vào ngày 10 tháng 10 tới đây:

Việc bắn pháo hoa vào những dịp để người dân được chiêm ngưỡng cho vui tươi, lành mạnh về tinh thần, vui vẻ… thì tôi cũng rất ủng hộ. Tuy nhiên tôi ủng hộ trong tình thế ‘gia cơ để bầu lý trưởng’- đó  là cách nói của dân gian tức mình phải biết điều kiện, hoàn cảnh của mình như thế nào để người ta ủng hộ. Không ai có thể ủng hộ gia đình con nhà nghèo mà lại ăn chơi, đua đòi trác táng, hành động kệch cỡm, đua đòi nhố nhăng trong khi nhà cửa rách nát, nợ nần đầm đìa, con cái nheo nhóc đói khổ. Trong khi đó người cầm quyền, người cha- người mẹ không biết con cái mình đang nheo nhóc, khốn khổ như thế nào mà lại lo chuyện ăn chơi, đàng điếm, vui chơi, giải trí. Tôi cho rằng đó là sự nhố nhăng!

” Vào ngày chủ nhật 5 tháng 10, nhóm gồm 22 tổ chức xã hội dân sự tại VN ra tuyên cáo…với ba điểm cảm phục, hoan nghênh và lo lắng cho những sinh viên, thanh niên Hong Kong đấu tranh một cách ôn hòa, văn minh đòi hỏi quyền dân chủ của họ trước sự tráo trở của Bắc Kinh”

Ngày 10 tháng 10 được gọi là ngày tiếp quản thủ đô và có khi còn được nói là ngày giải phóng thủ đô Hà Nội; nhưng nhiều ý kiến cho rằng đó không phải là một biến cố lịch sử quan trọng của Việt Nam.

Ủng hộ Hong Kong

Trong khi lên tiếng về những vấn đề quan trọng của đất nước như thế, các nhà hoạt động tại Việt Nam suốt những ngày qua cũng theo dõi sát sao những diễn biến của phong trào đòi dân chủ tại Hong Kong.

Vào ngày chủ nhật 5 tháng 10, nhóm gồm 22 tổ chức xã hội dân sự tại Việt Nam ra tuyên cáo về tập hợp vì nền dân chủ tại Hong Kong và Việt Nam nhân sự kiện sinh viên học sinh Hong Kong biểu tình và bị Bắc Kinh đàn áp.

Tuyên cáo với ba điểm cảm phục, hoan nghênh và lo lắng cho những sinh viên, thanh niên Hong Kong đấu tranh một cách ôn hòa, văn minh đòi hỏi quyền dân chủ của họ trước sự tráo trở của Bắc Kinh.

Từ tình hình Hong Kong, tuyên cáo kêu gọi giới trẻ hãy biến cảm hứng từ phong trào đấu tranh tại Hong Kong thành nổ lực nâng cao tinh thần dân chủ tại Việt Nam; kêu gọi người dân hãy noi gương các cuộc cách mạng tại những nước khác và kêu gọi nhà cầm quyền không được theo đuôi Trung Quốc, cũng như gắng chặn ngọn gió dân chủ ở Việt Nam.

Yêu cầu không tham gia biểu tình

Trước những thông tin mà truyền thông khắp nơi cả chính thống và trên các trang mạng xạ hội về diễn biến phong trào xuống đường đòi dân chủ tại Hong Kong, cũng như kêu gọi biểu tình chống bắn pháo hoa tại Hà Nội, vào cuối tuần qua một số nhà hoạt động như ông Nguyễn Hữu Vinh bị lực lượng chức năng đến nhà yêu cầu không tham gia biểu tình.

Ông này kể lại và phát biểu của ông đối với những thành phần đến yêu cầu ông như thế:

Tối hôm kia, một đoàn của Phường gồm Mặt trận… đã đến nhà tôi nói rằng có nghe tin về một cuộc biểu tình ủng hộ dân chủ ở Hong Kong, nói tôi không nên tham gia…; tôi đã phản ứng lại. Tôi nói giá trị dân chủ là giá trị mà ngay ở đất nước Việt Nam trong quốc hiệu đầu tiên “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa’ đã ghi vào quốc hiệu. Thế mà 70 năm sau những người của Nhà nước đến từng nhà của người dân bảo không nên đi biểu tình ủng hộ dân chủ ở Hong Kong, nghĩa làm sao? Điều đó là sự nhục mạ đối với những điều đầu tiên đã ghi trên ngay quốc hiệu Việt Nam đầu tiên từ năm 1945.

Những sự việc đó thể hiện sự lúng túng, không nhất quán, và sự hoảng sợ trước biến đổi của phong trào dân chủ trên thế giới, điều này tác động đặc biệt rất lớn đến người dân Việt Nam trong thời gian qua.

Cô Phạm Thanh Nghiên cũng nói về hành xử mà cơ quan chức năng tiến hành với bản thân cô mỗi khi có những sinh hoạt đường phố của người dân nhằm nói lên tiếng nói của họ:

” Tối hôm kia, một đoàn của Phường gồm Mặt trận … đã đến nhà tôi nói rằng có nghe tin về một cuộc biểu tình ủng hộ dân chủ ở Hong Kong, nói tôi không nên tham gia

ông Nguyễn Hữu Vinh”

Đương nhiên họ sợ và bằng mọi cách để ngăn cấm. Vì dụ như tôi, khi Mạng lưới Bloggers Việt Nam khời xướng phong trào chúng tôi muốn biết, và nhiều cá nhân, hội đoàn cả trong và ngoài nước công khai ủng hộ, và dù Mạng lưới Bloggers Việt Nam không kêu gọi xuống đường biểu tình trong những ngày qua và phong trào chúng tôi khởi xướng từ ngày 2 tháng 9, thì vào ngày 24 tháng 9 công an mặc thường phục chốt chặn trước nhà tôi và theo sát tôi. Mấy ngày sau họ rút, nhưng mấy ngày sau thì họ lại đặt chốt canh gác, và hai ngày hôm nay thì không thấy gì cả. Tức việc làm của họ ‘hơi lạ’.

Nhà cầm quyền luôn sợ người dân bày tỏ quan điểm trái chiều với đảng cộng sản; đặc biệt họ rất sợ biểu tình, nhất là những cuộc biểu tình ôn hòa. Tôi chưa nói đến bạo động ở Việt Nam vì hầu như chưa thể nào có bạo động, những cuộc biểu tình đều do những người đấu tranh bất bạo động tổ chức cho dù chỉ là cuộc tập trung vài chục người thôi, họ cũng đã sợ rồi vì họ sợ những người dân khác biết sự thật, mà chúng tôi là những người sẵn sàng nói lên sự thật.

Thực tế lịch sử chứng minh biện pháp trấn áp những tiếng nói đối lập, bất đồng chính kiến dù có hung hăng, mạnh bạo đến đâu cũng không thể che dấu được sự thật mà những đối tượng lên tiếng muốn nêu ra.

Đời sống ở Sài Gòn càng ngày càng nguy hiểm, hỗn loạn

Đời sống ở Sài Gòn càng ngày càng nguy hiểm, hỗn loạn
October 06, 2014

Nguoi-viet.com

* Con nghiện ma túy tăng, tệ nạn trộm cắp, cướp giựt tăng theo

SÀI GÒN (NV) .-Những số liệu mà một viên thiếu tướng, Phó Giám đốc Công an thành phố Sài Gòn trình bày tại buổi làm việc với một viên Phó Thủ tướng Việt Nam cho thấy rất rõ điều đó.

Địa điểm tìm thấy thi thể một người đàn ông khoảng 50 tuổi bị chặt thành ba khúc. (Hình: Báo Gia Đình)

Thống kê chính thức của Công an thành phố Sài Gòn cho biết, số người nghiện ma túy ở Sài Gòn hiện vào khoảng 19,000. Tuy con số này đã tăng hơn 7,000 người so với cuối năm ngoái song viên thiếu tướng tên là Phan Anh Minh nói thêm rằng, “kết quả rà soát có thể bỏ sót từ 50% – 80% số người nghiện ma túy bởi tình trạng người nghiện ma túy lang thang không nơi cư trú rất nhiều thành ra không thể thống kê hết”.

Viên thiếu tướng Phó Giám đốc Công an thành phố Sài Gòn thừa nhận, tình trạng mua bán – sử dụng ma túy tại Sài Gòn đã tăng cả về cung lẫn cầu. Nay, tại Sài Gòn đang có nhiều tổ chức vận chuyển các loại ma túy với số lượng lớn xuyên quốc gia qua phi trường Tân Sơn Nhất sang Trung Quốc, Úc.

Một viên trung tướng hiện là Tổng cục phó Tổng cục Cảnh sát Phòng chống tội phạm của Bộ Công an Việt Nam nhận định, khi số người nghiện ma túy ở Sài Gòn tăng thì tệ nạn trộm cắp, cướp giựt cũng sẽ tăng.

Viên thiếu tướng tên là Phan Anh Minh xác nhận, trong chín tháng đầu năm 2014, Công an Sài Gòn khám phá 3,009 vụ phạm pháp hình sự. Tuy nhiên con số này chẳng thấm vào đâu so với thực tế. Viên tướng này tiết lộ, tại Sài Gòn hiện có khoảng 100 nhóm tội phạm, qui tụ chừng 500 thành viên đang hoạt động.

Trong buổi làm việc vừa đề cập, viên tướng là Phó Giám đốc Công an thành phố Sài Gòn không đề cập đến những vụ phạm pháp có tính chất man rợ đang tăng một cách đáng ngại, làm công chúng bàng hoàng. Chẳng hạn chỉ trong vòng một tuần, tại Sài Gòn xảy ra hai vụ giết người mà thủ phạm chặt thi thể của nạn nhân thành nhiều khúc.

Vụ mới nhất được phát giác vào lúc rạng sáng 6 tháng 10. Dân chúng vừa phát giác thi thể một người đàn ông khoảng 50 tuổi, trên lề một con đường gần Khu Công nghiệp Pou Yuen, tọa lạc tại quận Bình Tân, Sài Gòn. Đáng nói là thi thể này đã bị chặt thành ba khúc. Đầu của nạn nhân đặt trong một cái túi may bằng vải bạt, còn thân và hạ thể bị chặt làm đôi, bỏ trong hai túi nylon.

Trước đó năm ngày, hôm 1 tháng 10, dân chúng phường Cầu Kho, quận 1 cũng tìm thấy hai bao tải chứa một thi thể đã bị chặt nhỏ thành nhiều mảnh, đặt ở đầu một con hẻm. Dựa trên thông tin do một số nhân chứng cung cấp, Công an Sài Gòn đã đến kiểm tra một căn nhà cũng tọa lạc ở phường Cầu Kho, quận 1, bắt giữ ông Đặng Văn Tuấn, 44 tuổi. Sau đó, ông Tuấn thừa nhận đã giết em dâu, chặt nhỏ xác nạn nhân rồi phi tang ở hai nơi khác nhau.

Theo lời ông Tuấn thì năm 2007, sau khi mãn hạn tù vì bán ma túy, ông Tuấn đến tá túc với gia đình em trai. Gần đây, do mâu thuẫn với em dâu, ngày 28 tháng 9, ông Tuấn dùng cây đập vào đầu của bà. Em dâu tắt thở, ông Tuấn lôi thi thể vào nhà tắm. Trong ba ngày, từ 28 đến 30 tháng 9, ông Tuấn chặt thi thể nạn nhân dồn vào hai bao tải, đem bỏ phía trước một con hẻm. Riêng đầu của nạn nhân thì ông Tuấn đem chôn ở chân cầu Lò Gốm, tại quận 6. (G.Đ)

Sinh viên Hong Kong đồng ý đối thoại

Sinh viên Hong Kong đồng ý đối thoại

Hàng trăm người biểu tình vẫn còn ở lại trên đường phố

Lãnh đạo sinh viên Hong Kong chấp thuận đối thoại với chính quyền sau một tuần biểu tình dữ dội.

Hiện chưa có ngày tháng cho cuộc gặp nhưng các sinh viên nói nó sẽ không xảy ra nếu như những người biểu tình còn lại trên đường phố bị dẹp bằng vũ lực.

Cuộc biểu tình ở Hong Kong đã bước sang tuần thứ hai, và phóng viên của chúng tôi ở đây nói con số người tham gia đã giảm khá nhiều từ thứ Hai 6/10, khi các công sở và trường học mở cửa trở lại.

Tối thứ Hai, tại Mong Kok, Cửu Long, là nơi được coi là cứ điểm của người biểu tình, chỉ có vài trăm người, xung quanh là nhiều cảnh sát.

Phóng viên Hồng Nga có mặt tại hiện trường nói hai bên không có giao tiếp gì với nhau, và cảnh sát không có hành động gì mà chỉ quan sát.

Trước đó tại Mong Kok đã xảy ra một số cuộc đụng độ giữa người biểu tình và phản biểu tình, trong đó có một số phần tử mà cảnh sát nói là xã hội đen.

Hôm thứ Hai cảnh sát cho hay đã bắt ít nhất 37 người ở Mong Kok. Năm người khác bị bắt vì nghi tấn công các website của chính quyền.

Phóng viên của chúng tôi nói nhiều người Hong Kong tỏ ra bực bội khi cuộc biểu tình đã làm gián đoạn cuộc sống của họ.

Nhóm chủ lực

Quang cảnh nơi biểu tình ở Causeway Bay sáng 7/10 với biểu ngữ ‘Lớp học dân chủ di động’

Bà Angela Kwok, làm công sở, nói việc đi lại hết sức khó khăn vì nhiều nơi trong thành phố vẫn bị chặn.

“Bình thường tôi đi làm chỉ mất nửa tiếng, nay có khi mất tới một tiếng rưỡi.”

Người ta cần nghỉ ngơi, nhưng sẽ quay trở lại. Không có nghĩa là phong trào đang suy thoái, nhiều người còn ủng hộ cuộc biểu tình.

Alex Chow, lãnh đạo biểu tình

Một người khác, ông Andrew Chan, làm nghề kinh doanh, thì nói ông ủng hộ ý tưởng biểu tình nhưng không ủng hộ cách thức thực hiện nó.

Một số người biểu tình, được cho là thuộc nhóm chủ lực, vẫn kiên quyết duy trì vị trí.

Tối Chủ nhật người biểu tình và chính quyền đã có cuộc gặp bàn việc đối thoại nhưng không đạt thống nhất.

Tối thứ Hai, hai bên cho hay sẽ đối thoại chính thức.

Có đánh giá rằng giới biểu tình chỉ đang tạm ngưng một cách chiến lược, chủ yếu vì quá mệt.

Tuy nhiên thông tin sẽ có đối thoại mở đường cho cải cách chính trị có thể làm họ phấn chấn trở lại.

Alex Chow, tổng thư ký Liên đoàn Sinh viên Hong Kong, một trong những lãnh đạo biểu tình, nói anh không lo ngại về việc số người biểu tình giảm sút:

“Người ta cần nghỉ ngơi, nhưng sẽ quay trở lại. Không có nghĩa là phong trào đang suy thoái, nhiều người còn ủng hộ cuộc biểu tình.”

Cuối tuần rồi Hành chính Trưởng quan của đặc khu, ông CY Leung (Lương Chấn Anh) kêu gọi vãn hồi trật tự và dọa cảnh sát sẽ có hành động.

Nhiều nơi ở thành phố đã tê liệt trong tuần trước vì đám đông hàng vạn người biểu tình.

 

Chỉ trong 7 ngày 3 người bạn ra đi

Chỉ trong 7 ngày 3 người bạn ra đi

Nguyễn Xuân Hoàng và Văn Quang 10 năm trước

Chỉ trong vòng 7 ngày vừa qua, ba người bạn tôi “ra đi”. Tất cả đều kém tuổi tôi, thậm chí có ông mới chỉ 58 tuổi mới ra đi ngày 20-9, một ông 76 ra đi ngày 12-9 và một ông 77 ra đi ngày 13-9. Trong khi ngày 21-9 là ngày sinh nhật thứ 82 của tôi. Lẽ ra trong số những người này, tôi phải là kẻ ra đi trước tiên mới đúng… luật “già trẻ”. Nhưng trên đời này bao giờ cũng có những “ngoại lệ” đau lòng.

Ở đây, tôi không phân biệt “văn nghệ lớn hay văn nghệ nhỏ” và với tôi cũng chẳng có thứ hạng nào trong văn học nghệ thuật cả. Ông nào làm được gì cứ làm, suy tính làm gì tới những chuyện vớ vẩn đó. Chuyện đáng nói là anh sống với mọi người ra sao, thế thôi. Đã là bạn, ông nào tôi cũng kính trọng và thương nhớ dù là tướng hay là lính cũng là con người cả thôi. Văn hay võ, chẳng có gì quan trọng. Miễn là họ đã sống với tôi và trong tôi như thế nào. Một anh bạn tù, đôi khi tôi chẳng còn nhớ anh ta làm nghề gì, ở đâu, nhưng vẫn có những phút giây khiến tôi nhớ mãi đến một thái độ, một hành động, một câu nói ân tình của người đó.
Tôi hy vọng chia sẻ bài này với bạn đọc đã từng phải vĩnh viễn chia tay với những người bạn thân trong đời. Nhưng chỉ trong một tuần lễ, vỏn vẹn 7 ngày mà có tới 3 người bạn thân ra đi trong khi mình ở cái tuổi gần đất xa trời hơn thì làm sao tránh khỏi chạnh lòng, bỗng cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi và vô thường quá chừng!

Về người ở xa, anh Nguyễn Xuân Hoàng

Với ba người bạn vừa ra đi, mỗi người đi một cách khác nhau. Tôi muốn kể đến người ở xa trước. Đó là anh Nguyễn Xuân Hoàng 77 tuổi ở San Jose. Anh kém tôi 5 tuổi và thật sự tôi không thể nhớ quen biết anh từ bao giờ. Trước năm 1975, tôi và anh chưa quen biết bởi mỗi người làm việc trong một môi trường khác nhau. Anh là nhà giáo “chính hiệu”, còn làm báo đối với anh lúc đó chỉ là nghề tay trái. Còn tôi, làm việc trong quân đội. Tôi nhớ khi mới gặp nhau lần đầu ở Sài Gòn, có lần Nguyễn Xuân Hoàng hỏi tôi:
– Hồi xưa (trước năm 1975) anh đã từng làm chủ bút mấy tờ báo Quân Đội, lại là sĩ quan trừ bị, anh có đủ điều kiện xin giải ngũ, ra Bộ Thông Tin, xin cái giấy phép làm tờ nhật báo rồi lao vào nghề hoặc cho thuê manchette cũng được vài trăm ngàn một tháng, tha hồ sống khỏe mà chẳng phải làm gì.
Tôi phải giải thích:
– Đáng lẽ tôi được giải ngũ theo luật định, nhưng lại cũng theo luật định, tôi được giữ lại Quân Đội vì lý do “sĩ quan chuyên môn không có trường đào tạo”. Thời kỳ đó Quân Lực VNCH có đủ các trường như Pháo Binh, Thiết Giáp, Truyền Tin… nhưng không hề có trường nào dạy báo chí và truyền thông. Thế là cứ ở với quân ngũ dài dài và suốt đời vẫn chỉ là sĩ quan trừ bị. Vả lại sau một thời gian phục vụ trong quân đội, tôi thấy yêu cuộc đời quân ngũ và bằng lòng với tuổi trẻ của mình.
Hoàng cười:
– Và cũng tại hồi đó các cô gái Sài Gòn đều là “em gái hậu phương thương anh trai tiền tuyến”, đúng không?
Tôi không phủ nhận tâm trạng này nhưng chỉ là một phần trong đời sống của tôi.
Sau này, khi anh NX Hoàng làm Tổng Thư Ký cho tờ báo Việt Mercury ở Mỹ, tôi bắt đầu hợp tác với báo anh làm. Từ đó chúng tôi hiểu nhau và dễ dàng thông cảm với nhau. Đôi khi có dịp về Sài Gòn, không lần nào anh không tìm gặp tôi cùng vài người bạn. Có buổi chiều chúng tôi đi bộ trên những con đường đầy bóng cây cổ thụ, anh nói:
– Không bao giờ ngờ lại có ngày đi với Văn Quang trên con những con đường xưa như thế này.
Anh dốc bầu tâm sự về đủ thứ chuyện, kể cả chuyện tình cảm riêng tư, có lẽ tôi là người hiểu rõ anh hơn hết những người bạn ở đây. Tôi không nhớ anh về Sài Gòn bao nhiêu lần, có lần anh và chị Trương Gia Vy, vợ anh, cùng về và cùng đến nhà tôi ăn vài món gia truyền của gia đình tôi. Chị Vy là “con cháu nhà đại gia” mà tôi biết khi thân phụ chị là một vị dân biểu rất nổi tiếng ở Hạ Nghị Viện VNCH mà phóng viên của Đài Phát Thanh Quân Đội có vài lần phỏng vấn. Phải nói thật là chúng tôi cũng tìm cách vận động để ngân sách của Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị đưa ra Quốc Hội được ông cùng một số dân biểu ủng hộ, không bị cắt xén như những tổng cục khác. Chị Vy có đặc tính của phụ nữ miền Nam, thật thà, đôn hậu, thực tế trong khi Nguyễn Xuân Hoàng lại có tính lãng mạn của mấy anh nghệ sĩ với những mơ ước tưởng như không bao giờ với tới được. Có lẽ chính vì vậy họ hợp thành một cặp rất đẹp đôi cho đến cuối đời.

Đằng Giao, Nguyễn Thụy Long, Nguyễn Xuân Hoàng ở quán Cà Phê Ân Nam Sài Gòn

 



Chị Vy, Ng Xuân Hoàng cùng bạn bè ở nhà Văn Quang năm 2004

Những ngày sau cùng

Khi anh Hoàng và chị Vy làm tờ báo Việt Tribune riêng của mình, tôi vẫn hợp tác, ngoại trừ thời gian tôi bị “hỏi thăm sức khỏe,” bị “cấm viết ra nước ngoài” và bị phạt vì tội “vi phạm internet,” cái thứ tội mà tôi không thể hiểu rõ đó là tội gì. Hoàng điện thoại hỏi thăm nhưng thời gian đó điện thoại và internet nhà tôi bị cắt hết, anh hỏi thăm qua bạn bè. Hoàng rất thông cảm nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Sau đó, tôi lại tự mình đứng lên, “tự mình tha tội cho mình” và lại tiếp tục con đường tôi phải đi.
Hoàng lại giục tôi gửi bài cho báo anh. Bài hàng tuần tôi viết cho khá dài nên tôi nói Hoàng cứ “tự do” xén bớt cho hợp với báo của mình. Tôi hoàn toàn tin ở anh. Có điều rất lạ là Hoàng thường tỏ ra buồn chán, tôi không thể hiểu hoàn toàn lý do nào. Sau một thời gian tôi mới biết Hoàng bị bệnh khá nặng.
Trong thời gian vài năm sau này, thỉnh thoảng tôi nhận được một cái mail của Hoàng, ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa của một căn bệnh “chán chường”. Thỉnh thoảng tôi điện thoại thăm hỏi, anh còn nói chuyện được năm ba phút. Nhưng lần sau cùng, cách đây khoản hơn một tháng, khi tôi gọi, Hoàng bắt máy, nhưng chỉ nói được đúng một câu sau cùng “Tôi mệt quá anh ơi.” Tôi vội vàng cúp máy và thăm dò bệnh tình Hoàng qua những người bạn ở San Jose. Và điều tôi hiểu là Hoàng sẽ phải vĩnh viễn từ giã cuộc đời trong một ngày không xa.
Tôi hồi hộp chờ đợi một tin buồn sẽ đến, một thứ tin buồn được báo trước. Rồi tôi cũng nhận được điện thoại của người bạn ở San Jose báo tin này ngay sau khi Hoàng từ trần vào lúc gần 11g sáng ngày 13-9. Tôi chỉ kịp gửi đến chị Vy vài hàng chia buồn bởi tôi biết lúc này chị chẳng còn thì giờ,chẳng còn tâm trí đâu mà đọc.
Hàng ngày vào internet, tôi đọc được rất nhiều lời phân ưu, thương tiếc của rất nhiều bạn bè anh ở khắp nơi trên thế giới. Có lẽ ít có người nào dù ở bất kỳ thành phần nào được bạn bè yêu quý đến thế, ngoại trừ những ông “chính khách” thì toàn là những thủ tục chia buồn cho đúng phép xã giao, buồn đấy mà chưa chắc đã là buồn hay vui nữa. Với Nguyễn Xuân Hoàng, bạn “mày tao” cũng có, bạn xưng là anh, xưng là em cũng có, đàn ông đàn bà, già trẻ đủ cả trên khắp các trang báo, các trang web, các diễn đàn… Một người ra đi như thế thật hiếm. Anh phải sống như thế nào mới được tiễn đưa như thế.
Hoàng sống chân thật, chan hòa với bản tính điềm đạm, bình dị và nhún nhường, chưa bao giờ tỏ ra mình là một “nhà văn lớn” hay “một cái gì đó” quan trọng trong xã hội. Ở Hoàng, tôi nhận thấy anh luôn tỏ ra “Tôi chỉ là một con người rất tầm thường.” Đó chính là phong cách làm nên một nhà văn lớn.
Nhiều lần tôi đã định viết về anh nhưng đã có quá nhiều bạn anh viết về anh rồi, nhất là cuộc đời và tác phẩm của anh. Cho nên tôi vẫn ngần ngại. Nhưng cuối cùng, đến hôm nay tôi cảm thấy cần phải viết đôi dòng về anh với những cảm xúc không thể cưỡng lại và nỗi tiếc thương sâu sắc. Ở đây tôi chỉ nói đến tình cảm anh chia sẻ cùng tôi suốt chặng đường dài. Tôi mất một người bạn đúng nghĩa, vĩnh biệt Nguyễn Xuân Hoàng nhưng tôi biết chắc rằng trong cuộc đời còn lại của tôi luôn có hình ảnh anh ở bên.

Về Hoàng Vũ Đông Sơn


Di ảnh Hoàng Vũ Đông Sơn

Có lẽ cái tên ấy còn xa lạ vời nhiều bạn đọc. Anh không sáng tác nhiều và cũng không hẳn là một nhà văn nhà thơ thường xuyên góp mặt trên các trang báo. Sự nghiệp sáng tác của anh chỉ rộ lên từng thời kỳ, tùy hứng. Hay nói cho đúng hơn là vì thiếu “đất dụng võ” nên anh không có nhu cầu phải viết nhiều. Vẫn có những con người như thế. Thiếu “đất dụng võ” nên cũng không thúc đấy được hứng thú làm việc. Đành cứ “được đến đâu hay đến đó”. Trong cuộc đời tôi đã từng gặp khá nhiều người quen biết như thế. Có tài, có khả năng nhưng vì một lý do nào đó để tài năng chết yểu. Hoàng Vũ Đông Sơn thì hơi khác. Anh cố gắng song chẳng “trụ” được ở nơi nào lâu. Tuy vậy anh không bỏ cuộc như những người khác, suốt cuộc đời anh vẫn sống cho văn chương và thơ phú. Lâu lâu anh gửi cho tôi đọc vài bài của anh.
Nhưng rồi anh cũng vào ra bệnh viện vài lần cùng thời gian với tôi. Cho nên chúng tôi không thể đến thăm nhau.
Thề rồi buổi sáng ngày 12 tháng 9, chị Đông Sơn điện thoại cho tôi báo tin “Nhà em vừa mất lúc 9 giờ sáng nay rồi bác ơi”. Tôi sững sờ, gọi cho Hàm Anh, lúc đó cô đang trên đường tới bệnh viện đưa thi hài người bạn về nhà. Một căn nhà cũ trong chung cư Thanh Đa siêu vẹo, anh chị vẫn sống ở đó cùng người con trai duy nhất từ nhiều năm nay. Nó còn thê thảm và hiểm nguy rình rập hơn cả cái chung cư tôi đang ở. Tôi báo tin cho Uyên Thao, Hoàng Song Liêm, Thanh Thương Hoàng ở Mỹ, tất cả đều bàng hoàng thương tiếc. Năm nay anh 76 tuổi, một người bạn cam chịu với số phận, không thích tranh đua.
Trong số những tác phẩm của anh, tôi còn giữ được một vài bài. Mời bạn đọc một đoạn trong bài thơ của anh sau đây có thể là một tượng trưng cho đường lối sáng tác của anh:

Thưa với người đi
Ta cứ chôn chân mãi đất này
Tứ thời bát tiết nhìn mây bay
Ruồi nhặng vo ve quấy đảo quá!
Gay …

HVĐS
Người đi vạn ngả sông hồ
Có hay “thóc giống một bồ” ngả nghiêng
Lời thề sông Hát còn thiêng?
Văn Thân Sát Thát đâu riêng thời nào
Đinh Lê Lý Nguyễn… anh hào
Trần Lê Hồ Mạc vẫn gào quốc dân
Bảo vệ cương vực xa gần
Tấc suối phân đất ta cần bảo lưu
*
Tâm trong sáng – óc trí mưu
Sẽ biện biệt rõ: ân, cừu, thế nhân
Trong cốt cách Việt tinh thần
Bình Nam – kháng Bắc góp phần dựng xây
Mặt trời đâu mọc hướng Tây
Cường thù hăm hở cứ bày cuộc chơi
Gớm thay cho lũ con trời
Còn hang Dấu Gỗ muôn đời giặc đau
*
Ngô Quyền Hưng Đạo trước sau
Và còn sau nữa cùng nhau tiếp dòng
Quốc vận sao lắm long đong
Những trang quốc sĩ an lòng được sao…
Hoàng Vũ Đông Sơn 7/7/2012

Người bạn thứ ba, trẻ nhất vừa ra đi

Lương Quang Khôi và những trẻ am nghèo tại Campuchia

Đó là anh Lương Quang Khôi, năm nay mới 58 tuổi. Khôi không viết văn làm thơ, nhưng anh lại là một con người luôn gắn bó với những anh em “làm văn nghệ”. Nhất là những công việc từ thiện của bất cứ hội đoàn nào, anh cũng nhiệt tình tham gia. Trong khoảng 5-7 năm gần đây, khi tuần báo Văn Nghệ Úc mang quà của Mái Ấm Tình Thương của bà con người Việt ở Úc về Việt Nam giúp đỡ rất nhiều gia đình nghèo khổ từ Nam chí Bắc và sang cả Biển Hồ Campuchia giúp nhiều gia đình người Việt rất khốn khổ ở xứ người, anh Khôi là một trong số người tình nguyện đi theo cả tháng trời. Anh không nề hà mang vác những thùng quà nặng trĩu, thức đêm, dậy sớm, anh làm việc như một “phu khuân vác” chính hiệu.
Tôi đã từng đi nhiều nơi cùng anh và đi cả Biển Hồ ở Campuchia với đoàn từ thiện Mái Ấm Tình Thương. Trong cả đoàn, anh là người trẻ tuổi nhất, xông xáo và tận tâm lo cho từng gia đình. Anh đã từng ôm những đứa trẻ con từ chiếc thuyền nan cũ nát sang chiếc bè giữa biển khơi và phát cho chúng những gói quà mà chúng tưởng như chẳng bao giờ có được giữa trời nước mênh mông ở xứ Chùa Tháp này, những thân phận dường như chẳng ai thèm đoái hoài đến.

Anh có cái dáng dấp lực sĩ, bảnh trai của một Ronaldo, tôi ví von như thế là quá đáng, nhưng để bạn đọc dễ hình dung ra con người này. Anh luôn giúp đỡ tôi khi phải mang hành lý lên máy bay hoặc xuống những con thuyền tam bản nhỏ xíu giữa những con suối chạy dài trong hệ thống kinh rạch chằng chịt của miền Tây Nam Bộ. Có khi chúng tôi ngồi hàng nửa ngày trong lòng ghe chật hẹp, chui qua những cái cầu khỉ cheo leo, đôi bờ đầy lau lách. Người đầu tiên khuân vác hàng quà lên đi vào các xóm nghèo chính là Hoàng Trọng Khôi. Bản tính anh rất hiền lành, yêu “văn nghệ” và con người làm văn học nghệ thuật bằng những hành động thiết thực, chan chứa tình nghĩa mà chẳng bao giờ nói ra.
Ở Sài Gòn, hồi sau này, biết tôi sức yếu không đi đâu nên thỉnh thoàng anh đi xe gắn máy lên đón tôi đi cà phê, ăn sáng. Mới vài ngày trước đây thôi, chúng tôi ăn sáng và ngồi ở quán café mới mở ngay trong chung cư. Anh vẫn điềm đạm, ít nói và còn hẹn nhau đến thàng 12 này, tòa báo Văn Nghệ Úc lại về làm từ thiện. Tôi nói chắc kỳ này không thể đi được, anh cố nài nỉ tôi đi cùng anh em đến một địa điểm nào gần Sài Gòn thôi hoặc đi máy bay lên Đà Lạt phát quà cho mấy trại tâm thần rồi để tôi nghỉ ngơi. Tôi vẫn lắc đầu vì sợ tôi chỉ làm phiền cho các anh thôi nếu tôi… lăn đùng ra đó. Khôi có vẻ buồn không thuyết phục được tôi.
Thế mà, chiều ngày 20-9 vừa qua, Thanh Sài Gòn điện thoại báo tin sét đánh “Khôi ra đi lúc 6g chiều rồi anh ơi”. Tôi hỏi nguyên nhân, chỉ là vì bị đột quỵ, máu đã tràn ra khắp đầu, các bác sĩ giỏi nhất đành bó tay. Cái thứ bệnh khó có ai ngờ trước được.
Buổi chiều này 21-9- 2014 vừa qua, cũng là ngày sinh nhật thứ 82 của tôi, chúng tôi đến nhìn anh lần cuối cùng. Trong số tất cả anh em ở tuần báo Văn Nghệ Úc đến những anh em ở Sài Gòn, người trẻ tuổi nhất lại ra đi trước bỏ lại người góa phụ còn trẻ cùng hai đứa con thơ.
Trong cuộc đời chúng ta, chẳng phải chỉ có những người thân trong gia đình, trong cùng sự nghiệp mới là bạn mà cạnh đó còn những con người đã dành cho chúng ta một thứ tình cảm thầm lặng cũng rất đáng trân trọng khiến chúng ta không bao giờ quên.

Khôi (từ phải qua) và Đoàn Dự, Văn Quang, Thanh Sài Gòn sau một chuyến đi làm từ thiện ở Đà Lạt

TRÀNG HẠT MẦN CÔI, TRƯỜNG HỌC TIN CẬY MẾN

TRÀNG HẠT MẦN CÔI, TRƯỜNG HỌC TIN CẬY MẾN

(THƯ MỤC TỬ SỐ 2 – THÁNG 10/2014)

Kính gởi anh em linh mục,

các nam nữ tu sĩ, chủng sinh,

và toàn thể anh chị em giáo dân.

 

Anh chị em thân mến,

1. Chúng ta bước vào tháng Mân Côi, rất quan trọng đối với lòng đạo đức bình dân trong Giáo hội Chúa Kitô tại Việt Nam. Tôi muốn nhân cơ hội này ngỏ lời với anh chị em về ý nghĩa sâu xa và đặc tính thực tế của việc lần hạt Mân Côi. Với ước mong từ nay về sau, anh chị em sẽ thực hành tốt hơn việc đạo đức được ưa chuộng và rất hữu ích cho đời sống đạo của chúng ta.

Tất cả chúng ta đều là những Tín Hữu Kitô, những người tin vào Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Niềm tin ấy là một hồng ân, không phải ai cũng có, mà chỉ những người được Chúa ban cho và mở lòng đón nhận. Là một hồng ân rất lớn, mang lại niềm vui và hạnh phúc cho chúng ta, như lời sứ thần Gabriel chào Đức Mẹ: “Mừng vui lên hỡi Đấng đầy ân sủng!” (Lc 1,28). Hay lời của bà Elisabeth nói với Mẹ: “Em thật có phúc vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em” (Lc 1,45).

Đức tin ấy được ban cho ta nhờ Chúa Thánh Thần, vì chính Thánh Thần khơi dậy đức tin nơi chúng ta như lời thư 1 Côrintô: “Không ai có thế nói Đức Giêsu là Chúa, nếu người ấy không ở trong Thần Khí ” (lCr 12,3). Chúa Thánh Thần không chỉ khơi dậy đức tin nơi chúng ta một lần duy nhất, rồi bỏ đó, nhưng Ngài không ngừng khơi dậy và nuôi dưỡng đức tin của chúng ta bằng nhiều cách thức khác nhau.

2. Một trong những cách mà Ngài ưa thích là tràng hạt Mân Côi của Mẹ Maria, vì đó là cách mà người tín hữu dễ thực hành để cộng tác với ơn Chúa. Nhờ cách này mà những mầu nhiệm chính trong Đạo của Chúa Giêsu được khơi dậy trong lòng chúng ta để chúng ta tin, những nét chính yếu của cuộc đời và con người Chúa Giêsu được giới thiệu để chúng ta chiêm ngắm cùng với Mẹ Maria. Nhờ tràng hạt Mân Côi đức tin không những được khơi dậy, mà còn ‘được củng cố’ vững bền nơi tâm hồn chúng ta. Các mầu nhiệm đức tin được tuần tự nhắc lại ở mỗi đầu chục kinh Kính Mừng, sẽ thấm dần vào tâm hồn nhờ các kinh Kính Mừng như những nốt nhạc đệm linh thiêng đưa các mầu nhiệm của Chúa Giêsu vào trong tâm trí chúng ta.

Các mầu nhiệm ấy là Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô được thu gọn, là nội dung tóm tắt của Lời Chúa, có kèm theo ánh sáng và sức mạnh của tác giả là Chúa Thánh Thần, sẽ nuôi dưỡng đức tin của chúng ta cách tốt đẹp và sâu xa nhất. Sau khi đã hướng chúng ta đến chiêm ngắm mầu nhiệm, Giáo hội còn dạy cách thực hành đức tin, gợi ý cho chúng ta cầu xin những điều hết sức đơn sơ nhưng cơ bản, như “xin ơn khiêm nhường, yêu người, khó nghèo”. Cuối cùng chúng ta cũng đươc Chúa Thánh Thân thúc giục truyền bá đức tin, cùng với Mẹ Maria và các Kitô hữu khác, loan báo Tin Mừng cứu độ của Chúa Giêsu Kitô cho mọi người.

3. Tràng hạt Mân Côi của Mẹ Maria không những là trường học đức tin, mà còn là trường học lòng mến. Mặc dù bên ngoài có vẻ như hướng về Mẹ Maria, thực sự việc lần hạt Mân Côi hướng lòng chúng ta đến với Chúa Giêsu qua Mẹ Maria. Cùng với Mẹ Maria, chúng ta dâng trái tim và lòng trí chúng ta cho Chúa Giêsu, ước ao chiêm ngắm và kết hợp với Người. Kinh nghiệm cho ta thấy rằng vừa cầm xâu chuỗi và bắt đầu lần hạt, ta đã được “thêm lòng yêu mến Chúa” rồi. Cầm tràng hạt mà lòng ta nghĩ tới Chúa và gắn bó với Chúa, thì đã đạt mục tiêu của đời sống Kitô hữu. Có gì tuyệt diệu bằng!

Chúng ta nên biết rằng giới răn thứ nhất “yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, hết trí khôn” (Mt 22,37) là điều quan trọng nhất trong Kitô giáo và cũng là điều khó nhất. Mẹ Maria là người đã đạt đến tuyệt đỉnh của tình yêu sẽ giúp ta, chỉ cách cho ta. Có ai yêu mến Chúa bằng Mẹ Maria? Lòng mến Chúa của chúng ta làm cho Đức Mẹ vui sướng. Mẹ cầu xin cùng Chúa Thánh Thần cho ta. Và chỉ có Chúa Thánh Thần, Đấng vừa là Tình yêu của Thiên Chúa, vừa là ‘ơn thông hiệp’, mới có thể gắn bó chúng ta với Chúa Giêsu, để chúng ta cùng với Chúa Giêsu gắn bó với Chúa Cha trên trời.

Tràng hạt Mân Côi còn là trường học đức ái dành cho tha nhân. Chính tràng hạt Mân Côi sẽ giúp chúng ta noi gương bác ái của Chúa Giêsu và Mẹ Maria, giúp ta đạt ước nguyện sâu xa của người Kitô hữu biểu lộ trong kinh hoà bình của thánh Phanxicô: đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hoà vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm.

4. Lần hạt Mân Côi đều đặn cũng là một cách nuôi dưỡng niềm hy vọng Kitô giáo. Chúng ta tập trông cậy vào Chúa, tập tin tưởng vào Chúa nhờ thường xuyên tiếp xúc với Chúa. Tràng hạt Mân Côi của Mẹ Maria sẽ giúp chúng ta kiên trì, và như lời Chúa nói, “ai kiên nhẫn đến cùng sẽ được cứu rỗi”, được giải thoát khỏi ách nô lệ ma quỷ, thế gian và xác thịt, đạt tới sự sống viên mãn đời đời trong Ba Ngôi Thiên Chúa.

Cầm tràng hạt mà lòng hướng về Mẹ Maria, tâm hồn của chúng ta sẽ được bình an, vì Mẹ là ‘Nữ Vương ban sự bình an’, Mẹ sẽ giúp cho chúng ta phó thác mọi sự vào trong tay Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót. Kinh Mân Côi vừa là kinh nguyện của người nhỏ bé, hèn mọn, yếu đuối nhất, vừa là kinh nguyện của tâm hồn chiêm niệm sâu xa nhất.

5. Anh chị em thân mến, tôi được Tòa Thánh mời sang Rôma để tham dự Thượng Hội Đồng ngoại thường của các Giám mục thế giới về Đời sống gia đình đang gặp nhiều thử thách nghiêm trọng. Thượng Hội Đông cần lời cầu nguyện của anh chị em. Đức Thánh Cha và các Giám mục chúng tôi cần lời cầu nguyện của anh chị em. Khi lần hạt Mân Côi, anh chị em hãy thương cầu nguyện cho tôi, người Mục tử còn rất nhiều thiếu sót của anh chị em.

Kính chào anh chị em.

Tác giả: TGM. Phaolô Bùi Văn Đọc