Thực ảo hiệu quả dự án sân bay Long Thành

Thực ảo hiệu quả dự án sân bay Long Thành

Trà Trường Gửi cho BBC từ Sài Gòn

Theo dự kiến ngày 22-10, dự án xây dựng và khai thác sân bay Long Thành – Đồng Nai sẽ được trình Quốc hội để xin chủ trương đầu tư.

Dự án này được chia làm 3 giai đoạn. Giai đoạn 1 từ nay đến 2025, được xây dựng với tổng mức đầu tư trên 7,8 tỉ USD, tương đương 164.000 tỉ đồng.

Từ năm 2017 đến năm 2025, sân bay Long Thành sẽ được thực hiện công suất thiết kế và đưa vào khai thác đón khoảng 25 triệu lượt khách và 1,2 triệu tấn hàng hóa/năm.

Để trấn an dư luận và thuyết phục quốc hội, thu hút nhà đầu tư, luân chứng kinh tế kỹ thuật dự án này (Giai đoạn 1) được tính toán rất hấp dẫn bởi nó tác động tích cực đến kinh tế – xã hội với tỉ suất nội hoàn kinh tế (EIRR) trên 22%.

Thực tế thì như thế nào?

Việc xây dựng mới sân bay Long Thành – Đồng Nai là quy luật, yêu cầu tất yếu cho tương lai, phù hợp phát triển kinh tế xã hội, khi công suất khai thác sân bay Tân Sơn Nhất ở ngưỡng tới hạn. Hơn nữa sân bay ở xa khu vực thành phố Hồ Chí Minh dành cho chủ yếu là hành khách nước ngoài cũng góp phần khai thác cơ sở hạ tầng mới, thúc đẩy phát triển kinh tế xã hội khu vực phía nam.

Công suất khai thác của nhà ga Cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất là 20 triệu hành khách/năm. Năm 2013 đã có 20 triệu lượt khách, trong đó có khoảng 9 triệu lượt hành khách quốc tế và 11 triệu lượt hành khách nội địa. Hiện vẫn đang đầu tư mở rộng lên quy mô 25 triệu lượt khách cho gói dự án có tổng mức là 2.311,2 tỷ đồng để đáp ứng tăng trưởng cho những năm tiếp theo.

Vấn đề đáng nói đến là hiệu quả đầu tư của dự án sân bay Long Thành – Đồng Nai nếu tính đúng, tính hợp lý thì lập luận hiệu quả tỷ suất hoàn vốn nội tại như tính toán là 22% – phải chăng là con số mơ hồ và ngụy biện

” Vấn đề đáng nói đến là hiệu quả đầu tư của dự án sân bay Long Thành – Đồng Nai nếu tính đúng, tính hợp lý thì lập luận hiệu quả tỷ suất hoàn vốn nội tại như tính toán là 22% – phải chăng là con số mơ hồ và ngụy biện?”

Với lượng hành khách, hàng hóa và tăng trưởng theo dự đoán cố định được chia sẻ cho hai nhà ga, thì không thể lấy số lượng chung đó tính hoàn vốn và lãi cho một nhà ga. Cũng có nghĩa việc tính toán hiệu quả kinh tế thời điểm song song cùng khai thác 2 sân bay Tân Sơn Nhất và Long Thành hợp lý nhất là khai thác hết công suất của sân bay Tân Sơn Nhất, sản lượng khai thác còn lại của sân bay Long Thành là giá trị hành khách tăng trưởng sau năm 2018 và tăng trung chuyển nếu có.

Tỷ lệ bình quân tăng trưởng hành khách nội địa cho nhiều năm cũng phải xem xét, khi hệ thống giao thông cao tốc đường bộ dọc cả nước đưa vào sử dụng, thuận lợi và giá thành của việc này cũng ảnh hưởng gây giảm không nhỏ, chưa kể tương lai sẽ phát triển các phương tiện vận chuyển khác bằng đường sắt có vận tốc lớn.

Tỷ lệ tăng trưởng hành khách quốc tế chủ yếu là khách du lịch, cũng phụ thuộc lớn vào đầu tư, chính sách, khuếch trương thu hút khách du lịch của chính phủ. Một đất nước còn nhiều chặt chém về giá cả dịch vụ, chính sách còn ràng buộc nhiều về “thuần phong mỹ tục” theo đức hạnh của Khổng giáo, chưa hình thành, tổ chức được một đường phố du lịch đi bộ về đêm cho người du lịch nước ngoài, chỉ biết trấn áp kinh doanh vỉa hè như con đường “phố Tây” Bùi Viện gần đây là một ví dụ.

Nhìn lại Thái Lan, sau nhiều năm tăng trưởng đến nay đạt được 45 triệu hành khách và 1,8 triệu tấn hàng hóa trên năm đối với sân bay Suvarnabhumi. Nhưng lượng hành khách du lịch 2013 đã lên tới 26,5 triệu du khách.

Việt Nam hiện tại đạt được 7,5 triệu du khách trên năm. Vậy thì tới bao giờ Việt Nam mới có được lượng khách quốc tế gấp hơn 3 lần hiện tại để phù hợp với số liệu tính toán hiệu quả khi đưa sân bay Long Thành vào khai thác.

Trong tính toán, tỷ suất nội hoàn của sân bay Long Thành lấy số liệu hành khách tăng trưởng dương bình quân theo năm. Nhưng thực tế nhìn lại vài năm gần đây không ít các nước trên thế giới có lượt khách quốc tế tăng trưởng âm.

Du khách vào VN tăng nhưng chưa nhiều như các nước trong khu vực

Cụ thể khu vực Châu Á có Singapore, Ấn Độ năm 2012 và Trung Quốc năm 2013. Nếu Việt Nam rơi vào trường hợp như các nước đó liệu bài toán tính hiệu quả còn hợp lý không?

‘Niềm tin chủ quan

Giấc mơ sân bay Long Thành thành cảng trung chuyển quốc tế khu vực là phải cạnh tranh gay gắt với sân bay Chek Lap Kok (Hong Kong), Changi (Singapore), Suvamabhumi (Thái Lan) KLIA 1 và KLIA 2 (Malaysia) và thu hút thật tốt về du lịch… chứ không đơn giản là đếm cua trong lỗ để tính toán hiệu quả tỷ suất đầu tư…

Trước đây với ảo mộng xây dựng cảng trung chuyển quốc tế Vân Phong cạnh tranh với cảng PSA của Singapore, cảng Hong Kong với tổng vốn đầu tư khoảng 3,6 tỉ USD, kết quả dự án bị phá sản, thiệt hại giá trị đã đầu tư, ảnh hưởng kinh tế dân sinh khu vực đang là bài học nhãn tiền.

Việc bảo đảm tăng trưởng trong tương lai gần theo số liệu dự đoán chủ quan có lợi theo chủ định, tính toán sản lượng khai thác trùng lặp thì có thực là một dự án hiệu quả không?

Việc cam kết sẽ tự chịu trách nhiệm trả nợ vốn đầu tư dự án của Tổng công ty Cảng hàng không Việt Nam từ nguồn vay lại ODA của Chính phủ cho là thật đi nữa, cũng nên hiểu rằng khi đầu tư dự án này không hiệu quả, phải trả nợ lấy từ nguồn khai thác tài sản khác của nhà nước – cũng là bất hợp lý.

Lấy lý do “qua các dự án hàng không đã được đầu tư và đưa vào sử dụng, ngành hàng không hoàn toàn có thể khẳng định tính hiệu quả của việc đầu tư sân bay Long Thành”, là chưa phân biệt được giá trị hữu hình, vô hình mà dự án đó đang lợi dụng, khác với một dự án xây dựng mới hoàn toàn trên những con số tính toán dự tính có nhiều sai lệch với giới hạn bởi thực tế về nhu cầu và cạnh tranh.

Tham nhũng trong việc xây dựng dự án này chắc chắn sẽ và phải có. Tham nhũng có thể sinh ra ở bất kỳ công đoạn nào, từ việc giao nhận thầu thiết kế, thi công, quản lý, mua sắm thiết bị, kiểm định, kiểm toán bố trí nhân sự… đó là điều mặc định.

Tuy nhiên, hiện tại ở Việt Nam không phải đầu tư sân bay mà đầu tư các dự án khác thì cũng khó loại trừ được tham nhũng. Đặt nặng vấn đề tham nhũng cũng chưa phải là lý do để nghi ngờ tính khả thi của dự án này.

Phải chăng chính phủ nên xem xét chiều hướng khác, phù hợp với tăng trưởng lượng hành khách sân bay Tân Sơn Nhất cho nhiều năm sau, khai thác hiệu quả chất lượng hơn là số lượng, giảm lượng khách di chuyển nội địa vốn chiếm đa phần hiện tại, bằng cách đầu tư và kêu gọi đầu tư đường sắt khổ tiêu chuẩn với vận tốc 160-200 km/h cho nhiều giai đoạn.

Sân bay Long Thành sẽ phải giành khách với Tân Sơn Nhất (trong hình)?

Vừa kết hợp phát triển kinh tế, xã hội đất nước hợp lý, bền vững, phát triển du lịch, dân sinh, chia sẻ khả năng khai thác hành khách quốc tế của hai sân bay còn lại.

Vừa tránh chồng chéo lượng hành khách có nhu cầu cố định, nhưng khi lập dự án phát triển nào về giao thông vận tải trong nước cũng đem vào làm cơ sở cộng với tăng trưởng để tính toán hiệu quả đầu tư.

Hoặc chính phủ nên xem xét lại quy mô xây dựng sân bay Long Thành phù hợp với lượng hành khách tăng trưởng, cùng khai thác hiệu quả công suất của sân bay Tân Sơn Nhất và làm nền tảng cho xây dựng mở rộng đáp ứng nhu cầu thực tế với tình hình phát triển kinh tế xã hội đất nước sau này.

Không nhất thiết bằng mọi giá phát triển kinh tế nước nhà trong hoàn cảnh nợ công hiện nay bằng cách phải cạnh tranh vận tải hàng không với các nước phát triển khu vực, khi họ đã xây dựng cơ sở hạ tầng hiện đại với công suất dự trữ lớn, đã có giá trị nền tảng chuyên nghiệp về thu hút du lịch, thu nhập bình quân đầu người cao và có nhiều lợi thế về chính sách kinh tế, xã hội, môi trường.

Đừng để một dự án cất cánh quá lệ thuộc vào niềm tin chủ quan. Đừng đưa sân bay Long Thành vào ván bài không cân sức với vận chuyển hàng không khu vực.

Đụng độ lại bùng nổ ở Hồng Kông

Đụng độ lại bùng nổ ở Hồng Kông

Nhân viên cảnh sát đội mũ sắt và mang khiên xông vào đám đông người biểu tình tại các rào cản ở khu Mong KokNhân viên cảnh sát đội mũ sắt và mang khiên xông vào đám đông người biểu tình tại các rào cản ở khu Mong Kok

19.10.2014

Cảnh sát Hồng Kông đã đụng độ với người biểu tình vào sáng chủ nhật, làm gia tăng cảm giác bế tắc giữa chính phủ với phong trào đòi dân chủ.

Mấy mươi nhân viên cảnh sát đội mũ sắt và mang khiên đã xông vào đám đông người biểu tình tại các rào cản ở khu Mong Kok. Hãng tin AP cho biết có 20 người bị thương trong vụ xô xát.

Vụ này xảy ra vài giờ sau khi chính phủ Hồng Kông cho biết họ sẽ bắt đầu đàm phán với sinh viên học sinh vào ngày thứ ba, sau nhiều đêm xảy ra những vụ đụng độ giữa cảnh sát với những người biểu tình đòi dân chủ đã làm cho một số khu vực trong thành phố này bị tê liệt.

Bà Carrie Lam, nhân vật đứng hàng thứ nhì trong chính phủ Hồng Kông, nói rằng thứ ba là ngày sớm nhất trong 3 ngày mà chính phủ Hồng Kông dành cho Liên đoàn Sinh viên học sinh để tiến hành đàm phán. Bà nói rằng công tác chuẩn bị cho cuộc đối thoại đạt được nhiều tiến bộ.

Mới đây Trưởng quan Hành chánh Hồng Kông Lương Chấn Anh cho biết ông đang tìm cách đàm phán với những nhân vật lãnh đạo biểu tình. Cuộc điều đình bị bế tắc hồi đầu tháng này sau khi chính phủ hủy bỏ kế hoạch đàm phán.

Ông Lương cho biết ông sẵn sàng thảo luận về vấn đề phổ thông đầu phiếu. Nhưng chính quyền Cộng Sản ở Bắc Kinh nói rằng họ sẽ không thay đổi quyết định là ứng cử viên trong cuộc bầu cử trưởng quan hành chánh Hồng Kông vào năm 2017 phải được sự chấp thuận của ủy ban bầu cử thân Trung Quốc. Họ cũng nói rằng họ sẽ không thực hiện thêm các biện pháp cải cách bầu cử.

Hôm qua, cảnh sát chống bạo động đã dùng thuốc xịt hơi cay mắt và dùi cui để xua đuổi những người biểu tình tại một khu trại biểu tình ở khu Mongkok.

Nhân chuyện trang Facebook giả mạo mang tên LM Nguyễn Tầm Thường

Nhân chuyện trang Facebook giả mạo mang tên LM Nguyễn Tầm Thường 

Micae Bùi Thành Châu

10/18/2014

THẬT GIẢ – GIẢ THẬT

Ở đời, thật và giả là hai mặt của cuộc sống. Với công nghệ hiện nay, thật giả thật khó lường. Để hưởng lợi, bằng mọi giá, người ta giả từ vật chất đến tinh thần.

Cách đây ít năm, khi chiếc iphone đời đầu mới xuất hiện, người quen của tôi khá cẩn thận khi đặt hàng 1 chiếc từ Mỹ qua một người quen. Vui vẻ cầm trên tay sản phẩm mới và khi đó còn là hàng hiếm. Thế nhưng khi sử dụng thì hỡi ôi ! Chiếc iphone tưởng chừng như hàng chính hãng đó lại hàng hàng nhái từ phương trời của Hồ Cẩm Đào. Tiếc thương cũng rồi ! Đành thôi đã trả tiền ! Người hỡi tính làm sao đây ?

Mới đây, mua đậu xanh đã bóc vỏ về để nấu chè đậu xanh đánh theo kiểu người Huế. Chẳng hiểu sao khi đậu nhừ thì không như bình thường nhưng nó ra chất gì đó sệt sệt. Cả nhà nhìn kỹ thì nó giống … bột hơn là đậu xanh. Hóa ra là mua nhầm đậu xanh người ta làm từ đất nước của Tập Cận Bình.

Các bà các cô ra chợ thì sẽ rõ hơn chuyện hàng giả hàng nhái. Hàng nhái đôi khi còn làm đẹp mắt hơn là hàng thật.

Không chỉ vật dụng, thực phẩm giả và nhái mà nay ta lại thấy xuất hiện facebook nhái !

Từ dòng chia sẻ của linh mục Nguyễn Tầm Thường trên trang báo điện tử Vietcatholic, tôi vào thử trang facebook mang tên của Ngài.

Thật bất ngờ và sửng sốt bởi lẽ trang facebook mang tên cha Nguyễn Tầm Thường có hình của Ngài hẳn hoi. Không những thế, trong trang cá nhân này có nhiều bài viết lấy từ những trang khác cũng như gắn luôn cả hình của Đức ông Phêrô Nguyễn Văn Tài nữa.

Thử vào phần trang bè bạn thì càng ngạc nhiên hơn là không ít các linh mục tu sĩ kết bạn và được nhận lời từ facebook mang tên linh mục Nguyễn Tầm Thường. Với lòng quý mến từ nhiều bài viết của cha Thường nên chuyện kết thân là điều dễ hiểu nhưng đến khi nghe những dòng tâm sự của cha Thường mọi người mới tá hỏa …

Cứ thử vào trang cá nhân mang tên linh mục Nguyễn Tầm Thường không ai nghĩ được rằng nó là giả. Thế nhưng, sự thật thật trang mạng này là giả.

Mạng xã hội luôn phức tạp và nó chứa đựng muôn điều muôn vẻ trong đó, thật cũng có mà giả cũng có.

Qua chuyện facebook giả mạo này một lần nữa nhắc nhớ những ai dùng mạng xã hội phải cẩn thận hơn khi tiếp chuyện hay đặc biệt là giúp đỡ, chia sẻ. Không gì bằng tận mắt, tận tay cả.

Cũng may là ai nào đó lập trang mạo danh cha Thường chỉ để “mua vui” chứ chưa đặt vấn đề xin giúp đỡ hay bác ái …

Những ai dùng mạng xã hội cũng nên dè dặt trước những thông tin khuyến mãi cho không cái gì đó như nạp thẻ điện thoại nhận được tài khoảng khủng. Một người bạn cũng tò mò với hướng dẫn hấp dẫn là nạp thẻ được nhận tài khoản khủng … Khi làm theo hướng dẫn mới tá hỏa nhận ra rằng đó là lời nhắn giả mạo, lời nhắn lừa đảo nhằm nạp tiền cho những người bất lương.

Rồi cũng có những trang mạng rủ rê mua iphone với giá rẻ mạt. Cũng có nhiều người ngậm đắng nuốt cay trước những chiêu trò giả mạo ấy. Không chỉ iphone nhưng tất cả những món hàng rao trên mạng với giá hời cần nên xem lại.

Nên nhớ rằng trên đời cái gì nó cũng có cái giá của nó và không ai cho không ai cái gì. Khi nhận được lời mời cho không cái gì ta nên cẩn thận duyệt xem đó là lời thật hay là lời giả trước khi nhận lời kẻo phải rơi vào cảnh “tiền mất tật mang”.

Thật tế nhị và nhạy cảm với các trang mạng xã hội bởi lẽ trên đó thật thật ảo ảo khó lường được. Chỉ có lòng thật lòng mới nhận ra khuôn mặt thật của nhau trên những phương tiện thông tin đại chúng mà thôi.

Micae Bùi Thành Châu

Bệnh ung thư tăng nhanh tại Việt Nam

Bệnh ung thư tăng nhanh tại Việt Nam

Nguoiviet.com

HÀ NỘI – Số người mắc bệnh ung thư tại Việt Nam tăng nhanh nhưng cơ sở điều trị thiếu thốn và khám phá trễ nên số người chết cũng tăng nhanh trong những năm qua.

Bệnh nhân quá tải tại Viện Ung Bướu Sài Gòn,
ba người nằm chung trên cái giường nhỏ. (Hình: Thanh Niên)

Ngày 16 Tháng Mười, Bộ Y Tế Việt Nam phối hợp với Hội Ung Thư Việt Nam tổ chức tại Hà Nội một buổi hội thảo quốc gia về phòng chống ung thư lần thứ 17.

“Tại Việt Nam, theo ghi nhận ung thư tại một số tỉnh, thành phố lớn bao gồm Hà Nội, Sài Gòn, Thái Nguyên, Hải Phòng, Huế, Cần Thơ… ước tính mỗi năm có từ 130 nghìn đến 160 nghìn trường hợp mắc mới, trong đó có khoảng 85 nghìn đến 115 nghìn người tử vong do căn bệnh này.” Bản tin TTXVN thuật lại các con số thống kê được nêu ra trong buổi hội thảo.

Cuối năm 2012, một cuộc hội thảo về bệnh ung thư tại Việt Nam do Viện Ung bướu ở Sài Gòn tổ chức cũng đã từng báo động rằng bệnh ung thư đang tăng nhanh. Bệnh nhân dồn đến viện Ung Bướu quá đông nên bệnh nhân nằm 4 người cài vào nhau trên một giường nhỏ. Ở khu bệnh nhi ưng bướu thì bệnh nhân phải nằm cả dưới gầm giường.

Trong bản tin ngày 7 Tháng Mười Hai, 2012, báo Tuổi Trẻ thuật lại bản báo cáo thời gian này cho biết “mỗi năm có thêm khoảng 150,000 ca mắc bệnh và 75,000 ca tử vong do ung thư. Ở Sài Gòn, ung thư là một trong những bệnh phổ biến nhất và đang có dấu hiệu gia tăng nhanh”.

Hơn một năm sau thì bây giờ nói mỗi năm tăng lên tới 160,000 người bị bệnh ung thư mới. Các nguyên  nhân chính yếu dẫn đến bệnh này, theo bản phúc trình trong buổi hội thảo là do uống rượu, hút thuốc lá quá độ, môi trường sống độc hại, thực phẩm đầy hóa chất.

Những thống kê trước đây nói 30% các trường hợp ung thư tại Việt Nam có hậu quả từ thuốc lá. Vì khám phá và điều trị quá trễ (70%) nên phần lớn các con bệnh ung thư tại Việt Nam không qua khỏi chỉ trong vòng ít tháng kể từ khi biết mình bị ung thư. Nếu khám phá sớm, nhiều loại ung thư có thể chữa được hay ít nhất cũng kéo dài tuổi thọ.

Bệnh nhân trẻ em bị ung thư phải nằm cả dưới gầm giường vì thiếu chỗ. (Hình: VNExpress)

Hiện Việt Nam chỉ có 6 bệnh viện ung bướu, 35 trung tâm/khoa và đơn vị điều trị ung bướu thuộc bệnh viện đa khoa, chuyên khoa tuyến Trung ương và tuyến tỉnh nên vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu điều trị cho một số lượng bệnh nhân quá nhiều, lại ngày một đông hơn.

Mặt khác, cuối tuần trước, một hội nghị về bệnh tim mạch được tổ chức ở Đà Nẵng thấy phúc trình răng số người mắc bệnh tim mạch ở Việt Nam hiện nay cũng rất nhiều và số người chết về bệnh này “cũng ngang ngửa với số người chết vì bệnh ung thư”, báo Thanh Niên tường thuật.

Tờ Thanh Niên nói theo dự đoán của Hội Tim Mạch Thế Giới, đến năm 2017 Việt Nam sẽ có 20% dân số mắc bệnh tim mạch và tăng huyết áp, đáng báo động là những năm gần đây bệnh lý tăng huyết áp đang trẻ hóa với rất nhiều đối tượng trong độ tuổi lao động và tỷ lệ tăng huyết áp của những người từ 25 tuổi trở lên ở Việt Nam đã là 25.1%. (TN)

Để dân không còn phải ‘quan tài diễu phố’

Để dân không còn phải ‘quan tài diễu phố’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Gia đình ông Nguyễn Văn Sửu đưa quan tài của ông tới các trụ sở công quyền ở TP. Móng Cái.

Chính quyền cần kiểm điểm lại cách thức làm việc và thi hành công vụ, cũng như tiếp đón dân và giải quyết oan sai để tránh tiếp diễn các bức xúc của dân như các vụ ‘quan tài diễu phố’ vẫn xảy ra trong thời gian gần đây, theo một nhà quan sát từ trong nước.

Việc các cấp thừa hành công vụ mắc sai phạm trong quá trình làm việc có thể xảy ra, nhưng sai tới đâu, nếu có, cần được điều tra, xử lý tới đó và không ‘lẩn tránh đối thoại’, trao đổi thậm chí ‘xin lỗi’ dân có thể là các cách làm ổn hơn là dùng sức mạnh và ‘đóng cửa’ hay ‘lẩn tránh’ đối thoại, vẫn theo ý kiến này.

Trao đổi với BBC hôm 19/10/2014, nhân việc tại thành phố Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh vừa diễn ra một vụ ‘quan tài diễu phố’ của dân khiếu nại về việc một nghi can bị cơ quan công an giam giữ đã tử vong với lý do ‘thắt cổ tự tử’ bất bình thường, kỹ sư Nguyễn Lân Thắng nói:

“Tôi nghĩ chính quyền cần phải kiểm điệm lại sâu sắc cách thức làm việc. Bởi vì chính quyền nào cũng thế thôi, không có chuyện này thì chuyện kia, ngay cả ở các nước tư bản, thì bộ phận thừa hành công vụ người ta làm sai là chuyện hết sức bình thường.

” Ai sai, ở đâu sai, ngành nào sai, chỗ nào sai thì họ xử lý rất là quyết liệt và công bằng, cần phải có công lý thì những sự việc này mới tránh được

Kỹ sư Nguyễn Lân Thắng “

“Nhưng mà ai sai, ở đâu sai, ngành nào sai, chỗ nào sai thì họ xử lý rất là quyết liệt và công bằng, cần phải có công lý thì những sự việc này mới tránh được.”

Về cách thức công an và chính quyền thành phố Móng Cái vừa xử lý trong vụ gia đình ông Nguyễn Văn Sửu, 41 tuổi, người bị chết trong đồn công an trong lúc bị tam giam và điều tra, đã mang quan tài của ông tới các trụ sở công an, công quyền của thành phố, kỹ sư Lân Thắng nói tiếp:

“Tôi nghĩ rằng việc dù có xảy ra trong đồn công an lỗi của ai cũng không phải là lỗi của cả ngành công an, mà là lỗi của người thừa hành công vụ.

“Thế thì những người có trách nhiệm ở trong sự việc này, nếu như họ có một sự quyết đoán và sự nhận trách nhiệm về mình, mà họ xử lý rốt ráo sai phạm của cấp dưới và không bao che, thì tôi nghĩ sự việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

‘Không chính danh?’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Truyền thông mạng đưa tin cảnh sát dùng xe lớn bịt lối vào cửa các trụ sở công quyền ở Móng Cái.

Cũng hôm Chủ Nhật, Tiến sỹ Phạm Chí Dũng, Chủ tịch Hội nhà báo Độc lập của Việt Nam, đưa ra bình luận với BBC.

Ông nói: “Vấn đề những cái chết xảy ra ở trong đồn công an xảy ra cho tới giờ thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở một số nơi, ngay sau khi dư luận và công luận quốc tế và trong nước đã lên án đối với ngành công an để xảy ra những cái chết như vậy.

“Và nếu chúng ta thống kê, có thể thấy từ năm 2012 tới nay, đã có ít nhất ba chục trường hợp bị chết ở trong đồn công an vì nhiều lý do khác nhau, mà trong đó cũng khá nhiều trường hợp đã treo cổ tự tử, giống như trường hợp ở Móng Cái.

” Hành vi của ngành công an, tôi cho là không có lửa thì không có khói, bản thân ngành công an họ đã có những dấu hiệu có lẽ là có những điều sai trái, cho nên họ cảm thấy là họ phải ngăn chặn

Tiến sỹ Phạm Chí Dũng “

“Và đó là lý do mà người dân đặc biệt nghi ngờ thái độ, hành vi và sự trung thực của ngành công an, do đó ngành công an không thể có lý do nào để giải biện những việc này ngoài việc họ phải dỡ ngay những chiếc xe ra khỏi cổng đồn của họ và họ phải đứng ra giải thích cho dân chúng nghe.

“Nhưng tôi hoài nghi là ngành công an có được tính chính danh đó và họ cũng chưa thấm nhuần được Công ước chống tra tấn là như thế nào.”

Bình luận về cách thức ứng xử của công an và chính quyền của thành phố Móng Cái, khi sử dụng nhiều xe tải, xe công trình lớn chặn ngang cổng, cửa vào các trụ sở của công an, chính quyền và trên đường mà quan tài diễu phố đi qua, Tiến sỹ Phạm Chí Dũng nói:

“Hành vi của ngành công an, tôi cho là không có lửa thì không có khói, bản thân ngành công an họ đã có những dấu hiệu có lẽ là có những điều sai trái, cho nên họ cảm thấy là họ phải ngăn chặn.

“Và việc đó cũng theo thói quen của họ thôi, khi họ ngăn chặn dân oan đất đai, hay đình công, hay người dân tộc thiểu số, thì đối với những trường hợp như thế này, họ cũng dùng xe tiêu trường, tiêu trọng để họ ngăn chặn và điều đó cho thấy công an không chính danh.”

‘Không ai từ chức’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Gia đình cho rằng nạn nhân không thể tự tử bằng ‘thắt cổ khi trần nhà thấp hơn chiều cao’ của ông.

So sánh cách thức xử lý các vụ việc được cho là ‘oan sai’ làm người dân bức xúc với công an và chính quyền giữa Việt Nam và một số quốc gia ở phương Tây, trong đó có châu Âu, nhà báo Phạm Chí Dũng nói thêm:

“Tôi biết rằng ở các nước châu Âu, khi xảy ra một trường hợp như vậy thì vài chục ngàn người biểu tình, người ta xuống đường rất đông, và ngành tư pháp, bộ trưởng bộ công an phải đứng ra xin lỗi và thậm chí phải từ chức về chuyện đó.

“Nhưng ở Việt Nam cũng xảy ra ba, bốn chục trường hợp rồi, nhưng không có một ai từ chức cả, cũng không có ai đứng ra nhận lỗi.

“Làm mãi thì vụ 5 công an Phú Yên dùng nhục hình với bị can mới được đưa ra tòa xét xử, nhưng cho tới giờ vụ này vẫn chưa đi tới đâu.”

” Từ trước đến nay, rất nhiều bài báo ở trong nước đã sử dụng không ổn từ ngữ để chỉ người, sự việc liên quan đến các vụ án này, mà nhất là không sử dụng từ nghi can

Kỹ sư Nguyễn Lân Thắng “

Tường trình vệ vụ quan tài diễu phố mới nhất vừa xảy ra ở Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh, một số báo chí chính thống đã sử dụng một số cụm từ như “hiếu kỳ” để phản ánh người dân theo dõi hoăc tham gia vụ phản đối, hay dùng từ ‘can phạm’ để nói về những nạn nhân được cho là mới chỉ là ‘nghi can’ khi thiệt mạng trong lúc bị giam giữ.

Bình luận về các cách thức sử dụng ngôn từ này trên các tờ báo và truyền thông nhà nước, kỹ sư Nguyễn Lân Thắng nói:

“Từ trước đến nay, rất nhiều bài báo ở trong nước đã sử dụng không ổn từ ngữ để chỉ người, sự việc liên quan đến các vụ án này, mà nhất là không sử dụng từ nghi can, bởi vì người ta có vào đồn công an, người ta có bị điều tra, thì người ta vẫn chưa có kết luận của tòa án về tội của họ, thì không thể nào dũng những từ ngữ nặng nề để gọi họ được.”

‘Sẽ xử lý nghiêm?’

Vụ quan tài diễu phố ở Quảng Ninh

Truyền thông mạng VN phản ánh việc đông đảo công an dùng các xe lớn, nhỏ chặn đám diễu quan tài.

Nhiều tổ chức giám sát nhân quyền, dân chủ ở quốc tế và khu vực đã nhiều lần yêu cầu chính quyền Việt Nam chấm dứt các hành vi lạm dụng bạo lực, bạo hành, ngăn chặm và xâm phạm các quyền cơ bản của người dân.

Trong đó có việc nhiều tổ chức đã yêu cầu chính quyền Việt Nam tôn trọng công ước quốc tế về chống tra tấn, sử dụng nhục hình và ngược đãi mà chính quyền Việt Nam đã ký.

” Một khi có hành vi tra tấn hay nhục hình thì sẽ bị xử lý nghiêm theo pháp luật Việt Nam

Bộ ngoại giao Việt Nam “

Mới đây, ngày 16/9/2014, Tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch lần đầu tiên ra phúc trình về tình hình bạo lực của công an Việt Nam đối với những người bị giam giữ dưới tiêu đề ‘Công (bất) an: Những cái chết trong trại giam và sự bạo hành của công an Việt Nam’.

Chính quyền Việt Nam đã ngay lập tức lên tiếng phản bác báo cáo này, gọi đó là ‘những luận điệu sai trái’ của tổ chức quốc tế nói trên.

Bộ Ngoại giao Nam khẳng định nhà nước Việt Nam ‘cam kết chống lại’ mọi hành vi tra tấn, nhục hình, và đối xử tàn bạo trong điều tra, xét xử, điều ‘được thể hiện rõ’ qua việc ký kết Công ước Liên hiệp quốc về Chống Tra tấn từ tháng 11 năm ngoái.

Phó phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Việt Nam, bà Trần Thị Bích Vân, nhấn mạnh:

“Một khi có hành vi tra tấn hay nhục hình thì sẽ bị xử lý nghiêm theo pháp luật Việt Nam.”

Hong Kong: Bùng nổ các vụ đụng độ mới

Hong Kong: Bùng nổ các vụ đụng độ mới

Người biểu tình dùng ô dù để che chắn trước hơi cay của cảnh sát

Cảnh sát Hong Kong đã sử dụng hơi cay và dùi cui để trấn áp người biểu tình đòi dân chủ trong các vụ đụng độ mới nhất.

Hàng nghìn người biểu tình đã tập trung tại quận Mong Kok và tái chiếm một số tụ điểm bị cảnh sát giải tán hôm 17/10.

Cảnh sát cho biết đã bắt giữ 26 người vì nhiều tội danh, trong đó có tấn công người thi hành công vụ.

Video ghi lại cảnh nhiều cảnh sát đánh đập một người biểu tình đã gây phẫn nộ trong dư luận tại Hong Kong trong những ngày gần đây.

Chính quyền Hong Kong và đại diện từ phía sinh viên đã đồng ý sẽ đối thoại vào ngày 21/10, theo truyền thông địa phương.

Người biểu tình đã xuống đường để phản đối việc Bắc Kinh can thiệp vào quy trình bầu cử đặc khu trưởng Hong Kong năm 2017.

Cảnh sát và người biểu tình tiếp tục đối đầu sáng ngày 18/10

Cảnh sát rút lui

Cảnh sát chống bạo động đã dẹp nhiều lều và rào chắn trên một con đường tại Mong Kok sáng 17/10 với lý do là để giảm ách tắc giao thông.

Hàng nghìn người biểu tình đã chiếm đóng khu vực này trước đó, nhưng các nguồn tin nói chỉ có khoảng vài chục người hiện diện tại đây khi cảnh sát tiến vào.

Tuy nhiên, đoàn biểu tình đã gia tăng về số lượng vào tối thứ Sáu và một số nhà hoạt động đã tìm cách vượt qua đội hình của cảnh sát để tái chiếm con đường.

Các vụ đụng độ bạo lực đã xảy ra sau đó và những người biểu tình đã dùng ô dù để che chắn trước hơi cay của cảnh sát.

Cuối cùng, lực lượng cảnh sát bị buộc phải rút lui khỏi một số con đường, trong lúc có tin cho hay người biểu tình đã bắt đầu xây dựng rào chắn trên những khu vực vừa chiếm được.

Cảnh sát cho biết khoảng 9.000 biểu tình đã tụ tập về địa điểm này vào sáng 18/10.

15 cảnh sát đã bị thương trong các vụ đụng độ, lực lượng cho biết thêm.

Hãng thông tấn AP cho biết nhiều người biểu tình đã bị cảnh sát khống chế trong các vụ đụng độ.

Người biểu tình xây dựng rào chắn sau khi tái chiếm một số con đường

Nhóm biểu tình Chiếm Trung tâm đã ra một thông cáo bằng Hoa ngữ, trong đó cáo buộc chiến dịch của cảnh sát đã “châm ngòi cho các đợt chiếm đóng mới và làm quan hệ giữa cảnh sát với người dân xấu đi”.

Trại biểu tình ở Mong Kok, Cửu Long, là một nhánh của tụ điểm biểu tình chính tại khu Admiralty trên Đảo Hong Kong.

Người biểu tình và cảnh sát cũng đang đối đầu ở khu Admiralty, dù chưa có tin nào cho biết đã xảy ra đụng độ tại đây.

Cũng trong ngày 17/10, Câu lạc bộ Phóng viên Nước ngoài đã ra thông cáo lên án vụ bắt giữ nhiếp ảnh gia của Getty, bà Paula Bronstein, người đã đứng trên một chiếc xe để ghi lại cảnh biểu tình.

“Cảnh sát Hong Kong cũng đã đe dọa nhiều nhà báo khác tại hiện trường. Một người nói anh ta sẽ bị đánh bằng dùi cui nếu tìm cách sang phía bên kia đường”.

“Những chiến thuật này đang vi phạm nghiêm trọng quyền của báo chí” thông cáo nói thêm.

Nhiều người biểu tình chỉ ở độ tuổi thiếu niên

Căng thẳng gia tăng

Trước đó, hôm thứ Sáu, ông Chu Vĩnh Khang (Alex Chow), Tổng Thư ký Hiệp hội sinh viên Hong Kong, nói nhóm của ông và chính quyền đã đồng ý đối thoại và ngày 21/10. Cuộc đối thoại sẽ được phát sóng trực tiếp trên truyền hình, theo báo Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng.

Đặc khu trưởng Hong Kong Lương Chấn Anh nói hôm 16/10 rằng chính quyền đã sẵn sàng để đối thoại, nhưng cũng cho biết Bắc Kinh sẽ không từ bỏ quyền phê chuẩn ứng viên cho cuộc bầu cử năm 2017.

Chính quyền Hong Kong trước đó đã hủy đàm phán với lý do các cuộc biểu tình chiếm đóng đường phố vẫn tiếp diễn.

Lượng người biểu tình đã bắt đầu giảm từ hồi đầu tháng 10, nhưng căng thẳng vẫn tiếp tục leo thang hồi tuần này.

Một đoạn video ghi lại cảnh nhiều cảnh sát mặc thường phục đánh đập một người biểu tình cũng đã gây phẫn nộ trong dư luận.

Cảnh sát cho biết 7 nhân viên của họ đã bị đình chỉ công tác để phục vụ điều tra.

Tai nạn nơi trình diễn văn nghệ Nam Hàn: 14 chết

Tai nạn nơi trình diễn văn nghệ Nam Hàn: 14 chết
Friday, October 17, 2014

Nguoi-viet.com


SEOUL, South Korea (AP)
Có 14 người đang đứng xem một buổi trình diễn nhạc trẻ ngoài trời ở Nam Hàn hôm Thứ Sáu đã rơi xuống độ sâu 20m và thiệt mạng khi một vỉ sắt che có lỗ thông hơi họ đứng phía trên đã bị sụp xuống.

Các hình ảnh chụp tại hiện trường ở Seongnam, nằm về phía Nam thủ đô Seoul, cho thấy một hầm xi măng sâu ở dưới tấm vỉ sắt bị sụp.



Hiện trường ống thông gió, nơi xảy ra tai nạn thảm khốc tại Hàn Quốc, 17 Tháng Mười. (Hình: Park Young-Dae-Donga Daily via Getty Images)

Giới chức sở cứu hỏa nói rằng có thêm hai người nữa trong tình trạng hôn mê và 11 người khác bị thương tích trầm trọng.

Nguồn tin này nói rằng các nạn nhân đang đứng trên tấm vỉ sắt để xem buổi trình diễn ngoài trời của một ban nhạc nữ, có tên là 4Minute, hiện nổi danh khắp khu vực Á Châu.

Khoảng 700 người đã đến xem buổi trình diễn, nằm trong khuôn khổ một lễ hội địa phương, theo hãng thông tấn Yonhap.

Ðài truyền hình địa phương YTN cho hay nhiều người trong số khán giả là các nữ sinh.

Một đoạn video chiếu trên trên đài YTN sau đó cho thấy các ca sĩ vẫn tiếp tục nhảy múa, có vẻ không hay biết điều gì mới xảy ra.

Tai nạn này xảy ra trong lúc dân chúng Nam Hàn vẫn chưa quên về thảm kịch chìm phà hồi Tháng Tư khiến hơn 300 người chết hay mất tích, gây nên cuộc tranh luận về các vấn đề an toàn công cộng ở quốc gia này. (V.Giang)

Nhật bác tin cho VN vay tiền xây sân bay

Nhật bác tin cho VN vay tiền xây sân bay

Dự án sân bay Long Thành đang gây nhiều tranh cãi trong nước do vấn đề nợ công của Việt Nam

Đại sứ quán Nhật Bản tại Hà Nội vừa bác thông tin từ Bộ Giao thông Vận tải Việt Nam nói Tokyo cho vay tiền để xây dựng sân bay Long Thành.

Hôm 17/10, báo Tuổi Trẻ dẫn lời Thứ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Phạm Quý Tiêu cho biết Nhật Bản đã “cam kết” cho Việt Nam vay 2 tỷ đôla để xây dựng dự án này.

Thông tin trên được ông Tiêu thông báo trong buổi tọa đàm trực tuyến sáng cùng ngày về chủ đề “Dự án sân bay Long Thành: Cơ hội và thách thức”, Tuổi Trẻ cho biết.

“Phải dùng vốn ODA và trái phiếu Chính phủ vì cho đến bây giờ với hàng không dân dụng thì hạ tầng khu bay, đường băng, sân đỗ vẫn chưa có nhà đầu tư nào quan tâm đầu tư theo hình thức Xây dựng – Kinh doanh – Chuyển giao và Hợp tác công tư”, ông Tiêu được dẫn lời nói.

“Để đảm bảo khẩn nguy về an ninh hàng không thì nhà nước phải đầu tư. Cho nên ở đây đặt ra vấn đề có vốn ODA.

“Cái này đã được cam kết giữa hai Thủ tướng Việt Nam và Nhật Bản vào cuối năm 2013. Phía Nhật Bản quan tâm và sẽ dành khoảng 2 tỷ đôla cho dự án này.”

Trả lời BBC chiều 17/10, ông Hayashi Hiroyuki, Bí thư thứ nhất phụ trách về vốn cho vay tại Đại sứ quán Nhật Bản ở Hà Nội, nói thông tin do ông Tiêu đưa ra là “sai sự thật”.

“Chính phủ Nhật Bản chưa quyết định gì về khoản đầu tư nói trên và vì thế chưa hứa hẹn gì với phía Việt Nam về sân bay Long Thành”, ông nói.

Ông Hiroyuki nói đã liên lạc với Bộ Giao thông Vận tải Việt Nam để yêu cầu làm rõ thông tin trên.

Nợ chạm trần

Chính phủ Nhật Bản không hứa hẹn gì với phía Việt Nam về sân bay Long Thành

Ông Hayashi Hiroyuki, Bí thư thứ nhất tại Đại sứ quán Nhật Bản ở Hà Nội

Dự án sân bay Long Thành, với tổng vốn đầu tư khoảng 18 tỷ đôla, đang gây nhiều tranh cãi trong nước trong bối cảnh nợ công của Việt Nam đang chạm ngưỡng an toàn.

Giai đoạn một của dự án có tổng chi phí được truyền thông trong nước nói là 7,8 tỷ đôla, trong đó 50% vốn ODA và trái phiếu chính phủ, 50% còn lại là các nguồn vốn khác.

Báo điện tử VnExpress hôm 14/10 dẫn lời Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân phát biểu trước đại diện các doanh nghiệp châu Âu tại Hà Nội cho biết nợ công có khả năng “đạt suýt soát 64% GDP” vào cuối năm 2015.

“Chúng tôi quy định nợ công không vượt quá 65% GDP”, bà nói thêm.

Trong cuộc nói chuyện với BBC ngày 14/10, Tiến sỹ Phạm Thế Anh, từ Đại học Kinh tế Quốc dân Hà Nội, nói mức nợ công nói trên là đã bao gồm các dự án lớn như sân bay Long Thành.

“Ở đây là họ đã tính tới một số các dự án mà chính phủ đang xin phép quốc hội phê duyệt để thực hiện ví dụ như dự án sân bay Long Thành và một số dự án lớn khác,” ông nói.

“Các dự án này chủ yếu đều dùng vốn đi vay nên nếu được cho phép thực hiện sẽ đẩy mức nợ công của Việt Nam lên sát ngưỡng an toàn.”

“Việc này có thể tác động đến các nhà đầu tư tài chính, gây tâm lý lo ngại và có thể làm ảnh hưởng đến đánh giá về độ an toàn của nợ công Việt Nam.”

“Bên cạnh đó, mức vay nợ của Việt Nam hiện nay tương đối là cao. Trong khi đó, chính phủ vẫn tiếp tục tham gia cam kết thực hiện các dự án kinh tế quá lớn, nằm ngoài khả năng cân đối thu chi.”

“Việc này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến khu vực tư nhân, cụ thể là khiến vốn mà lẽ ra khu vực tư nhân có thể tiếp cận bị giảm đi rất nhiều”.

Xin xem thêm:

Chế độ Hà Nội dối trá về việc vay tiền của Nhật (báo Nguoiviet.com)

Người Sài Gòn tập sống chung với lũ lụt

Người Sài Gòn tập sống chung với lũ lụt

Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam
2014-10-15

RFA

Sài Gòn mừa mưa

Sài Gòn mừa mưa

RFA

Lũ, đó là khái niệm có thể nói rằng rất xa lạ với người Sài Gòn, thế nhưng thời gian gần đây, người Sài Gòn bắt đầu tập sống chung với lũ, khác với việc sống chung với nước ngập như trước đây. Sở dĩ nói rằng người Sài Gòn đang tập sống chung với lũ bởi vì tình trạng ngập nước hiện nay ở thành phố Sài Gòn không còn là tình trạng ngập úng như trước đây mà tốc độ dâng nước của các con sông Sài Gòn tràn vào thành phố còn nhanh hơn cả lũ lụt miền Trung.

Cứu trợ Sài Gòn!?

Một cư dân Sài Gòn tên Miên, ở quận Tư, Sài Gòn, chia sẻ: “Đặc trưng của Sài Gòn là thành phố kênh rạch, xây dựng theo thủy văn tự nhiên. Nhưng giờ mình lấp kênh, rạch bừa bãi rồi nên dễ ngập úng, rất khó để cải tạo. Họ sang lấp để mở rộng diện tích theo sự phát triển của đô thị nhưng không phát triển kèm cơ sở hạ tầng đúng. Cái tên Sài Gòn – Hòn ngọc viễn đông giờ nghe cũ rồi, hài hướt rồi. Cũng nằm trong lý do dốt nát về địa chất, tham nhũng thôi. Thì những địa phương đồng bằng đông dân cư thì tình trạng ngập càng ngày nặng. Nhiều khi ngập cả phường, cả con đường, rất nhiều hệ lụy. Thứ nhất là vệ sinh phòng bệnh cực kỳ nguy hiểm, lưu thông dẫn đến tai nạn giao thông, thứ ba nữa là tài sản gia đình, như bàn ghế tủ hư hết. Liều mà sống chứ quá khổ, quá khổ. Thành phố mà lội giữa sình, đúng là bi kịch.”

Theo ông Miên, nếu như những năm trước 1975, người Sài Gòn đôi khi còn lãng mạn nghĩ rằng bằng cách này hay cách khác để về thăm quê miền Trung trong dịp lũ lụt, để được ăn bánh xèo đầu mùa, được bơi ghe đi bắt dế, bắt cá… Thì hiện tại, những chuyện đó không cần phải đi đâu xa, ngay tại Sài Gòn vẫn có thể lội bì bõm nước lụt và cũng có bánh xèo, có cá, chuột, đặc biệt bắt chuột cống ở Sài Gòn thì con nào con nấy nặng cả ký. Nhìn chung, đời sống ở thành phố Sài Gòn mùa mưa bây giờ tiến xa về mức độ chịu đựng ngập lụt so với những vùng miền khác.

Để khẳng định cái điều mà ông Miên cho là mức độ chịu đựng tiến xa ấy, ông Miên làm một phép so sánh, ví dụ như người miền Trung còn có đám ruộng, khu vườn, nếu lụt lội, ít nhất cũng có chỗ để lội ra lội vào cho đỡ cúm chân, ở Sài Gòn thì không có, mọi thứ đồ đạt phải chồng chất ngổn ngang để chạy nước, bước ra đường thì cơ man các loại xe chết máy, không khí ngột ngạt, không gian chật chội đã khiến Sài Gòn trở thành một chỗ tệ hại nhất mỗi khi ngập lụt.

Hơn nữa, Sài Gòn là một thành phố chứ không phải thôn quê, nên mọi thứ lương thực muốn có đều phải đi mua, muốn mua thì phải có tiền. Những công chức nhà nước, quan chức giàu có thì chuyện mua dự trữ lương thực để sinh hoạt quá đơn giản. Nhưng đó chỉ là con số nhỏ những kẻ có quyền thế, tiền bạc, đa phần người Sài Gòn đều là những người tứ xứ đến ngụ cư để tìm tương lai, công việc kiếm cơm hằng ngày là buôn bán nhỏ lẻ.

Chính vì đặc trưng công việc làm ngày nào lo bữa đó nên khi có ngập lụt, không buôn bán được, những người nghèo Sài Gòn có nguy cơ đói rất sớm. Và, nếu như miền Trung ngập lụt trong hai tuần, cần cứu trợ thì Sài Gòn, chỉ cần ngập lụt trong hai ngày đã có rất nhiều gia đình nghèo cần được cứu trợ, rất tiếc là ít ai nghĩ đến việc cứu trợ ở một thành phố lớn như Sài Gòn và cũng ít ai dám tin rằng thành phố Sài Gòn – Hòn Ngọc Viễn Đông một thời lại có người đói. Nhưng đó là sự thật, Sài Gòn sẽ đói xanh xương với những lao động nghèo, với giới bình dân nếu như Sài Gòn ngập lụt liên tiếp nhiều ngày liền.

Và có một chuyện nữa mà có không nghĩ đến cũng sẽ không được là khả năng ngập lụt Sài Gòn sẽ còn kéo dài chưa có hồi kết. Hàng loạt các công trình giao thông được xây dựng, trong đó có cầu vượt chỉ giúp cho lượng lưu thông bớt ngột ngạt, giảm bớt kẹt xe nhưng sẽ không làm giảm được tình trạng ngập lụt ở thành phố vì một phần do các công trình cao tầng mọc ra quá nhiều ở Sài Gòn đã khiến cho địa tầng khu vực này bị tổn thương và phần khác là hệ thống cống thoát nước của Sài Gòn chẳng bao giờ đuổi kịp mức độ xả ra của cư dân chứ đừng nói gì đến chuyện thoát được mưa ngập.

Một mặt nước sống dâng cao, mặt khác hệ thống thoát nước vấn vấn đề, hai yếu tố này sẽ giúp người Sài Gòn khỏi cần tưởng tượng cảnh bắt cá giữa đường hay bơi ghe sang thăm hang xóm mà điều đó nhanh chóng trở thành hiện thực và lãng mạng vừa đủ để gọi đó là hiện thực xã hội chủ nghĩa! Nói đến đây, ông Miên lắc đầu, cười buồn.

Công cuộc lội nước kiếm cơm giữa Sài Gòn

Ông Huỳnh, một cư dân Sài Gòn khác đang ngụ cư tại quận Bình Thạnh, Sài Gòn, chia sẻ: “Mưa lớn thì nó ngập, thỉnh thoảng triều cường lên nó cũng ngập, như bên quận 10, quận 6 ngập cao quá thì khó đi lại, xe thì chết máy.”

Theo ông Huỳnh nhận thấy, những người bán hàng rong giống như ông kiếm sống bằng những công việc lạo động phổ thông hoặc làm công nhân ở các khu công nghiệp tại Sài Gòn chiếm số đông trong thành phố Sài Gòn. Và đây cũng là những người thường xuyên có mặt ở khắp các nẻo đường Sài Gòn, chén cơm manh áo của họ hoàn toàn phụ thuộc vào bước chân họ đi qua những nẻo đường thành phố. Chính vì vậy, khi thành phố ngập lụt cũng đồng nghĩa với việc họ phải treo giò chịu trận. Nếu thành phố ngập lụt lâu ngày, chuyện đói đối với họ là rất thường tình.

Ông Huỳnh buồn bã nói thêm rằng sống ở Sài Gòn thời bây giờ là một hệ lụy của sự phóng lao phải theo lao. Như chính gia đình ông, từng nghĩ rằng Sài Gòn là miền đất hứa, sẽ giúp đổi đời, ông đã bán toàn bộ tài sản, nhà cửa ở quê Quảng Ngãi để vào mua một mảnh đất nhỏ vùng ven Bình Thạnh để làm nhà, sinh sống. Cuộc sống bôn tẩu xứ Sài Gòn luôn làm gia đình ông lao đao vì việc kiếm cơm quá khắc nghiệt và lây lất.

Đã thế, mang tiếng là người sống giữa thành phố lớn nên mỗi khi quê nhà, dòng tộc có chuyện gì, ông cũng phải chắt mót gửi tiền về để ủng hộ, xây dựng. Đời sống vốn đã khó lại thêm khó nhưng ông chẳng biết chia sẻ cùng ai. Mùa mưa năm nay, tuy chưa vào lúc đỉnh điểm nhưng nhà cùa ông Huỳnh đã bị ngập lụt gần ba tuần nay. Và không biết đến bao giờ sẽ hết ngập lụt, nguy cơ đói đang cần kề gia đình ông.

Còn rất nhiều gia đình lao động nghèo ở các quân vùng ven cũng như các xóm nước đen ở quận Tư, quận Hai, quận Gò Vấp, quận Bình Thạnh và một số quận khác ở Sài Gòn luôn phải đối diện với ngập lụt, đói khổ. Nhưng rất tiếc, họ đang sống giữa Sài Gòn, thành phố mệnh danh Hòn Ngọc Viễn Đông một thời, nên có đói rát ruột chăng nữa thì cũng là người thành phố!

Ebola Tới Mỹ!

Ebola Tới Mỹ!

Tác giả: Vũ Linh

…Tỷ lệ chết cực kỳ cao, tới 90% vì không có thuốc chữa…

Cuối cùng thì chuyện gì phải đến đã đến: dịch Ebola đã tới đất Mỹ. Tới Dallas!

Từ 6 tháng qua, dịch Ebola đã hoành hành như chưa từng thấy bên Tây Phi, tại 3 nước Guinéa, Sierra Leone, và Liberia. Đầu tháng Tám tổng cộng chưa tới 1.000 người mắc bệnh, vài chục người chết. Đầu tháng Mười, hơn 10.000 người đã mắc bệnh, và trên 3.500 người đã chết. Và những con số này leo thang vùn vụt mỗi ngày, bất kể hàng loạt biện pháp chữa trị, ngăn chặn. Chính quyền mấy nước này đang bù đầu chống đỡ, với sự giúp đỡ của cả thế giới.

Đây không phải lần đầu tiên Ebola tấn công. Trước đây đã có khá nhiều lần, đều là ở Phi Châu. Lần đầu Ebola được phát hiện là năm 1976, tại Congo, khi đó gọi là Zaire, ở Trung Phi. Lần cuối cùng là tại Uganda, láng giềng của Congo, năm 2012. Nhưng những vụ tấn công này đều mau chóng được ngăn chặn kịp thời, chỉ khiến vài chục hay cùng lắm vài trăm người chết. Từ ngày Ebola được khám phá ra gần 40 năm nay, có tổng cộng khoảng 2.000 người chết cho tới đầu năm nay. Lần này, Ebola đã khiến hơn 3.500 người chết và đã lan qua tới Mỹ và Âu Châu.

Có cả thẩy năm loại vi khuẩn Ebola, tất cả đều từ các giống khỉ truyền qua người, cũng như bệnh AIDS. Trong năm loại, có bốn xuất phát từ khỉ Phi Châu, và một xuất phát từ khỉ Phi Luật Tân. Cho đến nay, chưa ai chết vì Ebola từ Phi Luật Tân.

Người ta cũng chưa rõ tại sao Ebola thỉnh thoảng lại bộc phát như vậy, nhưng có nhiều lý do để tin bệnh này thường xẩy ra từ những bộ tộc hay ăn thịt khỉ, là món ăn rất bình thường trong những bộ lạc Phi Châu.

Ebola là một thứ bệnh dễ lây mà cho đến nay đã không có thuốc trị, cũng không có thuốc ngừa. Đại cương thì bệnh này lan truyền qua các chất lỏng trong người như nước tiểu, tinh dịch, máu, mồ hôi, và ngay cả nước bọt (nước miếng), qua quan hệ tình dục, hay sử dụng kim chích hay ngay cả dụng cụ nha khoa không khử trùng kỹ, hay nhiều cách thông thường khác. Nói nước bọt cũng có nghiã là ăn uống cùng ly cùng chén cùng đuã, hay ngay cả dính nước bọt của người đối thoại khi người này ho, hắt xì hơi, hay nói chuyện văng nước bọt. Nói tóm lại rất dễ lây.

Khi lây thì triệu chứng phải chờ một thời gian mới xuất hiện, sớm là một tuần, nhưng cũng có thể tới ba tuần, hay 21 ngày, mới phát bệnh. Thời gian đó là thời gian vi khuẩn bắt rễ vào cơ thể, rồi bắt đầu tấn công.

Triệu chứng cũng khó biết ngay, đại khái lúc đầu cũng như cảm cúm thường, nóng lạnh chút đỉnh, khô cổ, uể oải, mắt đỏ, sau đó nóng lạnh giống như bị sốt rét, rồi tức ngực, khó thở, khó nuốt. Chỉ sau khi bị nặng hơn thì sẽ ói mửa ra máu, tiêu chảy, liệt giường,… Khi đó thì lục phủ ngũ tạng gì đó, nhất là thận và gan, đều đã bị tàn phá nặng, coi như hết thuốc chữa rồi.

Tỷ lệ chết cực kỳ cao, tới 90% vì không có thuốc chữa. Gần đây, hai bác sĩ Mỹ bị lây bệnh bên Phi Châu, được chở về Trung Tâm Phòng Ngừa Bệnh –Center for Desease Control, CDC- tại Atlanta điều trị và đã khỏi. Nhưng đây là những cuộc điều trị theo kiểu thử nghiệm, cực kỳ tốn kém và khó khăn, chưa thể đại chúng hoá được. Một phóng viên bị Ebola từ Phi Châu đang được chữa trị tại Mỹ, chi phí vài tuần đã lên tới hơn nửa triệu đô, bảo hiểm không trả. Một vài bệnh viện cũng thử chữa trị bằng nhiều thuốc khác, có khi dùng cả thuốc trị bệnh AIDS, khi thành công, khi thất bại. Cuối cùng vẫn chưa có thuốc gì bảo đảm chữa trị hết.

Điều đáng biết là vi khuẩn Ebola khi ra khỏi môi trường trong con người, rất dễ bị tiêu diệt, bằng chlorine, hay ngay cả bằng sà bông và nước thường. Do đó, có cách phòng bệnh rất hữu hiệu là chịu khó rửa tay, rửa mặt bằng sà bông thường xuyên, nhất là sau khi chung đụng với người bị cảm cúm. Thực tế phương thức này có phần khiếm nhã, cần tế nhị và khéo léo.

Tóm lại, Ebola là một bệnh dịch cực kỳ nguy hiểm mà cả thế giới hiện nay vẫn đang lấn cấn tìm cách đối phó.

Tin “mừng” cho dân ở Mỹ, là cho đến nay, chỉ mới có đúng một người được xác nhận đã chết vì bệnh, tuy đã có khoảng một trăm người còn đang ở trong tình trạng theo dõi.

Người này là anh Thomas Duncan, công dân Liberia, nơi Ebola đang hoành hành, nhưng có thẻ xanh sinh sống ở Dallas. Anh ta gần đây ở bên Liberia với một cô đào. Anh lấy máy bay từ Liberia về Dallas. Một tuần sau khi về tới nhà, anh cảm thấy khó chịu trong người, nghi ngờ và tới bệnh viện Texas Health Presbyterian. Tại đây, bác sĩ khám sơ qua, chẩn bệnh là bị cúm, cho thuốc trụ sinh rồi cho về. Vài ngày sau, anh bị liệt giường, ói mửa, khiến gia đình phải kêu xe cứu thương chở khẩn cấp vào bệnh viên, và tại đây họ đã xác nhận anh đang trong tình trạng nguy kịch vì Ebola. Anh bị cô lập trong nhà thương và không may, đã qua đời sau mấy ngày mặc dù có tin bác sĩ đã thử nghiệm nhiều loại thuốc mới để chữa trị cho anh.

Câu chuyện anh Duncan đưa ra ánh sáng nhiều vấn đề lớn.

Ebola hoành hành từ nửa năm nay, báo Mỹ đăng tin rầm rộ, và Nhà Nước Obama khẳng định đã sẵn sàng đối phó, với đầy đủ các biện pháp đã được ban hành trước là ngăn chặn Ebola vào được nước Mỹ, sau là nếu vào được thì cũng đầy đủ cách ngăn chặn.

Tháng Tám, TT Obama tuyên bố rõ ràng tất cả những biện pháp cần thiết đã được ban hành để không một bệnh nhân Ebola nào có thể lên máy bay đến Mỹ (nguyên văn: “all the necessary steps had been taken so that someone with the virus doesn’t get on a plane for the United States”).

Vụ anh Duncan cho thấy Nhà Nước Mỹ chẳng có gì sẵn sàng hết. Với những phản ứng luộm thuộm, hoàn toàn bất lực.

Anh Duncan ở Liberia đã sống và có “quan hệ” với một cô gái điạ phương, có con với cô ta nữa. Cô này bị bệnh, chính anh Duncan là người đã đưa cô vào bệnh viện, và tại đây cô chết vì đã dính Ebola. Anh Duncan sau đó tỉnh bơ về Mỹ để làm đám cưới với người hôn thê Mỹ. Khi rời phi trường ở Liberia, anh phải làm tờ khai đã có liên hệ với người nào bị Ebola không thì anh ta khai “không có”, một sự nói láo trắng trợn vì anh biết rõ người con gái anh có quan hệ đã chết vì Ebola. Rồi khi về đến Dallas, anh về ở với hôn thê, con cái, qua lại với họ hàng, bạn bè như bình thường.

Mấy thư ký, y tá tại bệnh viện Texas Health Presbyterian biết rõ anh này là dân Liberia, vừa mới ở Liberia qua được mấy ngày, có ghi trên phiếu nhập viện. Vậy mà không ai nghĩ là anh có thể bị Ebola, chỉ cho vài viên thuốc trụ sinh rồi cho về. Ta có thể tưởng tượng với những tin tức về Ebola tràn lan trên cả nước, cùng với những lời trấn an của Nhà Nước Obama, thì Bộ Y Tế cũng đã phải có chỉ thị cho tất cả các bệnh viện hay bác sĩ, nên cảnh giác và có biện pháp đề phòng rõ ràng. Việc nhân viên bệnh viện này lơ là chứng tỏ đã không có chỉ thị cảnh giác gì của Bộ Y Tế, và họ chỉ là một nhóm chuyên viên hoặc cực kỳ vô trách nhiệm, hoặc hết sức u tối, không đọc báo hay coi TV, chẳng biết Ebola đang hoành hành tại Liberia. Có tin gia đình anh Duncan sẽ thưa nhà thương ra tòa.

Sau khi khám phá anh bị Ebola, hôn thê và gia đình được nhà chức trách yêu cầu đừng ra khỏi căn hộ họ đang ở cùng anh Duncan. Nhưng họ bất chấp lời yêu cầu, vẫn ra đường như thường, khiến nhà chức trách phải áp dụng biện pháp mạnh hơn, mới đầu cho lính gác cấm cửa, mãi bốn ngày sau mới chở họ đi cô lập một nơi khác, rồi cho tẩy rửa, khử trùng căn hộ.

Có bốn đứa trẻ sống cùng với anh Duncan. Tin tức báo chí không nói rõ liên hệ của chúng với anh Duncan. Chỉ biết mấy đứa trẻ này vẫn đi học bình thường, chung đụng với bạn bè cùng trường đến khi bị cô lập.

Nhà chức trách gửi nhân viên y tế đến thu hốt mùng mền, chăn gối, dụng cụ ăn uống tính mang đi thiêu hủy, để rồi khám phá ra họ không di chuyển mấy thứ này đi đâu được hết. Đây là những “vật liệu nguy hiểm”, gọi là “hazardous materials” mà mọi vận chuyển phải có giấy phép của Bộ Y Tế và Bộ Giao Thông. Và mấy Bộ không biết Ebola có đủ tiêu chuẩn để được định nghiã là “nguy hiểm” chưa nên chưa cấp giấy phép được. Ebola nguy hiểm gì cũng không qua được thủ tục hành chánh của công chức! Để rồi đồ đạc được bỏ bao plastic, niêm phong, cất trong một nhà xe sau căn hộ, chờ giấy phép.

Cách đối phó với trường hợp anh Duncan cho thấy một hình ảnh hết sức đáng lo ngại về khả năng ngăn chặn Ebola của chính quyền Obama, ở cấp liên bang cũng như địa phương. Dĩ nhiên đây là trường hợp đầu tiên nên không tránh được lúng túng, sơ xuất. Nhưng vấn đề là nguy cơ của Ebola đã được biết trước cả 6 tháng nay rồi, và Nhà Nước Obama luôn khẳng định đã sẵn sàng trong khi thực tế cho thấy chẳng sẵn sàng gì hết để đến nay, cả nước Mỹ lo sót vó.

Ông “vua xách động” mục sư Jesse Jackson, đã mau chóng bay xuống Dallas, tự phong là phát ngôn viên của gia đình anh Duncan, và nêu đủ loại câu hỏi, trong đó có tại sao lại không chịu chữa trị cho anh Duncan lần đầu khi anh vào nhà thương, tại sao có 5 người bị Ebola đang chữa tại Mỹ, mà chỉ có anh Duncan là chết? Tại vì anh là da đen? Thật ra, những người khác bị Ebola đã được chữa trị ngay từ đầu, trong khi anh Duncan đợi đến lúc ói mửa ra máu, gần chết, mới được nhập viện, làm sao chữa kịp? Cái lỗi là việc làm tắc trách của đám y tá và thư ký nhà thương, chẳng liên hệ gì đến chuyện kỳ thị da đen. Nhưng ngày nào nước Mỹ còn những tay xách động cuyên nghiệp như Jesse Jackson thì ngày đó xung đột trắng đen vẫn không giải quyết được.

Có nhiều người đã đề nghị cấm đi lại giữa Mỹ và những nước Phi Châu đang bị dịch Ebola hoành hành. Biện pháp này dĩ nhiên không thực tế. Trong thế giới “mặt bằng” hiện nay, mỗi ngày có cả chục triệu người ngồi máy bay đi từ xứ này qua xứ nọ, rồi từ xứ nọ qua xứ khác, ai biết ai đi từ đâu đến đâu? Như anh Duncan đi từ Liberia qua Bỉ, rồi từ Bỉ đi Hoa Thịnh Đốn, từ Hoa Thịnh Đốn đi Dallas. Làm sao cấm hàng triệu người này đi lại khi họ có cả triệu lý do chính đáng để đi lại? Nhất là khi họ chưa có triệu chứng hiển hiện nào.

Tại một vài phi trường Phi Châu và mới đây tại Mỹ, tất cả hành khách đều phải đi qua máy đo nhiệt độ, nếu cao, có thể bị giữ lại kiểm tra kỹ hơn, có khi phải bỏ chuyến bay, đưa đi thử máu. Nhưng đây cũng không phải là phương pháp thực tế và hiệu nghiệm. Trong cả triệu người đi máy bay mỗi ngày, thiếu gì người hơi nóng, cảm cúm chút đỉnh, làm sao có thể thử máu cả ngàn người được?

Cách tốt nhất ngăn ngừa bệnh này phát tác có lẽ là từ chính người bệnh. Những người này phải ý thức được mối nguy mình tạo ra cho người chung quanh. Ngay khi ta bị cảm cúm, tốt nhất là cẩn trọng, càng tránh xa những người thân càng sớm càng tốt. Hay nên mang khăn che mũi miệng, mà VN bây giờ gọi là “khẩu trang”, tránh ăn uống chung, tránh ra đường.

Khi đi máy bay, có thể bị ho hay hắt hơi trên máy bay nên đeo vào để tránh làm cho mấy người ngồi cạnh lo sợ. Hay ta ngồi cạnh người nào ho hoài thì cũng nên đeo vào cho chắc ăn. Muốn lịch sự thì xin lỗi người bên cạnh và cứ nhận là mình đang bị cảm.

Anh Duncan là một bệnh nhân thiếu tinh thần trách nhiệm rõ rệt, khai gian là đã không có liên hệ với người đã bị bệnh. Rồi sau đó, bình thàn về nhà sống với hôn thê và mấy đưá trẻ. Nếu họ bị nhiễm bệnh thì hoàn toàn là lỗi của anh Duncan.

Một chuyện thiếu ý thức khác khiến bệnh Ebola khó trị tại Phi Châu là thông thường, bệnh nhân bị nhốt, cô lập rất kỹ. Nhiều người không muốn như vậy, vì vẫn coi thường, muốn được tự do đi lại. Nhiều bệnh nhân bên Phi Châu đã trốn nhà thương, chạy về nhà. Tệ hơn nữa, rất nhiều dân Phi Châu còn mê tín, tin vào những cách chữa trị của các thầy pháp trong làng, nên vẫn sống như thường với gia đình, rồi chữa theo bùa phép, cỏ cây, do các thầy pháp chỉ dạy.

Nhưng lý do quan trọng nhất khiến bệnh phát tác mau lẹ có lẽ là việc các nhà chức trách Phi Châu, cũng như Âu Châu, Tổ Chức Y Tế Thế Giới (World Health Orgamization-WHO), và nhất là Mỹ, vì nhu cầu muốn tránh hoảng loạn trong dân chúng đã luôn luôn khẳng định Ebola không dễ lây, khiến người dân cũng lơ là, không đề cao cảnh giá lắm.

Khi hai bác sĩ Mỹ bị Ebola được mang về chữa trị tại Atlanta, Nhà Nước Obama trấn an không có gì đáng lo vì bệnh này tuy lây nhưng không dễ lây. Những lời trấn an này trở thành rỗng tuếch khi thiên hạ coi truyền hình thấy những người bệnh cũng như các nhân viên nhà thương đón tiếp những người bệnh, tất cả đều mặc quần áo bít bùng như phi hành gia đi Hoả Tinh. Nếu không dễ lây, sao phải làm vậy?

Rồi tin mới nhất, một bà y tá Tây ban Nha đã lây bệnh sau khi săn sóc hai giáo sĩ bị Ebola từ Phi Châu về, bất chấp những biện pháp phòng ngừa hết sức kỹ lưỡng. Có tin bà y tá bị lây vì lỡ dụi mắt bằng găng tay đã đụng vào người bệnh nhân. Như vậy sao có thể nói không dễ lây?

Chính quyền Obama quyết định đưa 3.000 quân nhân qua Phi Châu để tiếp ngăn chặn sự bành trướng của Ebola. Số quân nhân này phần lớn là quân y đi qua tiếp tay cho các y tá, bác sĩ, và công binh đi qua để tiếp xây nhà thương, trại cấm. Đây là cử chỉ thiện chí đáng hoan nghênh, nhưng nhìn vào cách xử lý chuyện anh Duncan và chuyện bà y tá Tây Ban Nha, người ta không khỏi thắc mắc Nhà Nước Obama đã có biện pháp chu đáo để bảo vệ mấy ngàn quân nhân này chưa, hay lại để yếu tố chính trị khỏa lấp chuyện an toàn của họ.

Câu chuyện thiếu sẵn sàng của Nhà Nước Obama cũng phơi bày ra một nguy cơ mới, nguy cơ khủng bố cuồng tín Hồi giáo sẽ xử dụng Ebola, hay bất cứ bệnh dịch nào khác, làm vũ khí mới tấn công Mỹ.

Ta có thể tưởng tượng sự cuồng tín, sẵn sàng thí mạng cùi của các tên khủng bố đang sống cuộc sống cơ cực, mơ được lên thiên đàng với 72 trinh nữ. Họ có thể chấp nhận cho cấy vi khuẩn đủ thứ bệnh nguy hiểm như Ebola, rồi qua Mỹ, phát tán bệnh này ra cho dân Mỹ. Ta đừng quên phải cần từ một đến ba tuần vi khuẩn Ebola mới xuất hiện và đưa ra triệu chứng, trước đó tuyệt nhiên không có triệu chứng gì cả. Tức là mấy tên khủng bố có khoảng thời gian tới ba tuần để vào Mỹ tung bệnh ra. Làm sao ngăn chặn tình trạng này? Nhất là khi len qua biên giới Mễ quá dễ dàng.

Trả lời một câu hỏi trên truyền hình, bộ trưởng An Ninh Quốc Gia đã nói một cách mơ hồ là chính quyền chưa thấy có triệu chứng gì là có tình trạng như vậy. Vấn đề không phải là “chưa thấy gì” mà là chính quyền đã nghĩ đến và có biện pháp đề phòng chưa, chứ đợi đến lúc “thấy gì” rồi thì chỉ sợ là quá muộn thôi.

Vấn đề Ebola không phải là chuyện nhỏ không đáng quan tâm. Tất cả tùy thuộc cách đối phó của Nhà Nước, cũng như ý thức cẩn trọng của mỗi người dân. Cách đối phó hết sức luộm thuộm của Nhà Nước Obama cho đến bây giờ không giúp trấn an ai hết. Công bằng mà nói, chẳng phải Nhà Nước Obama không, mà cả thế giới, kể cả WHO cũng luống cuống trước cơn dịch quá lớn này. Nếu có một điều có thể nói là “an ủi” chúng ta được, làm cho chúng ta yên tâm hơn, thì điều đó chính là chuyện chúng ta đang sống ở Mỹ, là nước có hệ thống y tế tốt nhất thế giới, và nếu có một nước nào có đủ phương tiện kỹ thuật y học, tài chánh và nhân sự để đối phó, thì đó chính là nước Mỹ.

Cẩn tắc vô áy náy, nhưng không mất tỉnh táo. Xứ Mỹ với hơn ba trăm triệu dân, chỉ mới có một người bị Ebola chết thôi. Xác xuất tử vong khó hơn trúng số một trăm triệu đô. (12-10-14)

Ghi chú: Tác giả không phải bác sĩ y khoa, chỉ viết theo tài liệu. Muốn biết rõ hơn về Ebola, quý độc giả cần hỏi bác sĩ.

Vũ Linh

Bạo loạn ở Vân Nam, Quý Châu

Bạo loạn ở Vân Nam, Quý Châu

Bạo loạn ở Vân Nam bắt đầu là một cuộc biểu tình

Tám người được cho là đã thiệt mạng trong một vụ xung đột giữa các công nhân xây dựng và người dân ở tỉnh Vân Nam thuộc Tây Nam Trung Quốc, chính quyền và truyền thông nước này thông báo hôm thứ Tư ngày 15/10.

Chính quyền huyện Tấn Ninh nằm cách Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam không xa, thông báo trên tài khoản mạng xã hội chính thức của họ rằng đã xảy ra đánh nhau giữa các công nhân đang xây dựng một trung tâm thương mại và hậu cần và người dân địa phương.

‘Chính quyền cướp đất’

Hình ảnh trên mạng xã hội Weibo cho thấy các thi thể nằm trên đường và các công nhân xây dựng bị trói cùng với đông đảo cảnh sát chống bạo động. Tuy nhiên, những hình ảnh này không thể được kiểm chứng độc lập.

Chính quyền nói rằng cảnh sát sẽ tiến hành điều tra một cách ‘đúng luật, khách quan và công bằng’ và sẽ trừng phạt những kẻ phạm pháp.

Tờ tạp chí Tài Tân cho biết hồi tháng Sáu cũng xảy ra va chạm. Khi đó người dân đã tố cáo chính quyền ‘cướp đất của họ’ để làm dự án.

Tạp chí này cho biết một số dân làng đã nói với họ rằng có những người ‘mặc đồng phục đen’, một số người đeo tấm chắn có huy hiệu công an đã ‘tấn công’ họ và họ đã đánh trả.

Tranh chấp đất đai là một trong những nguyên nhân chính của hàng chục ngàn cuộc biểu tình trên khắp Trung Quốc mỗi năm. Đa số đều không được truyền thông Trung Quốc đưa tin mặc dù trong một số trường hợp như cuộc nổi dậy của nông dân ở làng Ô Khảm, tỉnh Quảng Đông, hồi năm 2011 đã thu hút sự chú ý của quốc tế và khiến chính quyền Bắc Kinh hứa hẹn hành động.

Trong những năm qua Trung Quốc đã chứng kiến nhiều cuộc biểu tình của nông dân

Cuộc bạo loạn ở Vân Nam diễn ra vào lúc Đảng Cộng sản Trung Quốc sắp họp hội nghị trung ương 4 với các chủ đề chính như nền pháp trị để chống lại tình trạng bất ổn mà Đảng đang rất sợ.

Tại tỉnh Quý Châu sát với Vân Nam hôm 13/10 cũng xảy ra các vụ đụng độ của hàng nghìn dân với lực lượng công an tại huyện Tam Tuệ, làm hai người chết, theo tờ Minh Báo ở Hong Kong.

Lý do cuộc biểu tình được cho là do một quyết định của tỉnh ngưng không nâng cấp thị trấn Tam Tuệ lên thành thành phố.

Hàng nghìn người đã tụ tập ngoài trường tiểu học địa phương ủng hộ học sinh bãi khóa sau khi ban giám hiệu cấm học sinh nghỉ học.

Sau hai ngày diễn biến vụ việc trở nên nghiêm trọng khiến 1.000 cảnh sát cơ động Trung Quốc có hỗ trợ của trực thăng vào cuộc.

Nguồn tin từ Hong Kong cũng nói có sau vụ ẩu đả làm nhiều người bị thương và hai bên công an và người biểu tình đã đánh nhau giành xác hai học sinh bị chết.

Đi tìm Chúa

Đi tìm Chúa

Tác giả:  Phùng văn Phụng

Nhân Lễ Phục Sinh vào ngày 19 tháng 04 năm 2014 vừa qua, Giáo Xứ Đức KiTô Ngôi Lời Nhập Thể đã rửa tội cho 20 người lớn, 9 trẻ em đang học lớp Giáo Lý và Việt ngữ muốn rửa tội kỳ này và thêm sức cho 7 người lớn.

Vì lý do lập gia đình, nhiều người tìm đến nhà thờ học đạo, để sau này làm đám cưới theo nghi thức công giáo. Trong số người đến học đạo cũng có người đến học không phải để lập gia đình mà để tìm hiểu Chúa và ao ước được rửa tội để làm con cái Chúa, để được Thiên Chúa an ủi khi gặp hoàn cảnh khó khăn trong đời sống hàng ngày và được hưởng hạnh phúc vĩnh cửu của đời sau .

1) Trường hợp bà Nguyễn Kính (86 tuổi).

Bà Kính (thứ hai từ bên phải) trong buổi sinh hoạt của lớp Tân tòng

Sau mấy tháng khai giảng, bà Kính cùng vài người nữa xin vào tham dự Chương trình Khai Tâm Ki tô giáo dành cho người lớn. Bà Kính được con gái bà chở vào lớp, tất cả đều ngạc nhiên vì bà đã lớn tuổi nhất trong lớp Tân Tòng này.

Tôi hỏi bà Kính.

– Lý do nào bà đến đây để học đạo và để rửa tội?

Trước năm 1975 tôi có sinh hoạt xã hội làm việc với ông Cha Cảnh. Ông Cha Cảnh đã chết . … tôi có hứa và nói với Cha Cảnh là tôi sẽ rửa tội khi có điều kiện.

– Trong gia đình bà có ai phản đối việc bà theo đạo không?

– Tôi đã quyết định rồi dầu có phản đối tôi vẫn theo Chúa, dĩ nhiên cũng có đứa con phản đối, nhưng mà tôi cũng có cháu ngoại theo đạo và đi nhà thờ.

– Bà cảm nghĩ sao sau khi rửa tội?

– Dĩ nhiên tôi rất sung sướng vì tôi đã ao ước từ lâu, nay tôi mới được mãn nguyện. Tôi nguyện khi về Việt nam trong tháng 10 năm nay, tôi sẽ giúp đỡ cho người nghèo khổ. Ở đây, ở Houston, Texas tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ khi có ai cần, như vào nhà thương lo cho bịnh nhân.

Tôi nói đùa với bà: “Bà chịu rửa tội là đã “làm việc truyền giáo” cho các con cháu trong gia đình, người thân,  bạn bè của bà rồi, họ sẽ suy nghĩ, tìm hiểu đạo Chúa và sẽ chọn con đường theo Chúa Ki Tô mà bà đang đi.”

2) Một gia đình có 5 người cùng đi học đạo .

Tr… thì học để rửa tội. Còn vợ Tr.. và ba đứa con học để thêm sức. Đứa cháu gái nhỏ nhất đang học lớp xưng tội rước lễ lần đầu. Hai vợ chồng lập gia đình trên hai mươi năm chưa làm lễ hôn phối . Tr.. vẫn còn chần chừ chưa muốn vào đạo. Những khó khăn trong đời thường không thể giải quyết được đã thúc đẩy cả gia đình đi tìm nguồn an ủi nơi Chúa Ki Tô

Hai vợ chồng cũng đã làm lễ hôn phối vào tháng 3 năm 2014 vừa qua.

3)   ” Trẻ em truyền giáo”

Chữ ” trẻ em truyền giáo” đóng trong ngoặc kép có ý nghĩa là các em được rửa tội mà cha mẹ các em hay ông bà của các em hoặc có mẹ hay có cha chưa gia nhập đạo Chúa. Làm sao khuyến khích con đi nhà thờ . Làm sao cho con biết yêu mến Chúa Ki Tô và biết sợ tội  giúp các cháu sống đời sống tốt hướng thiện, biết yêu mến tha nhân, biết yêu mến ông bà cha mẹ. Cho nên để hướng dẫn con cháu, cha mẹ thường phải sống tốt hơn bằng cách đi nhà thờ đều đặn để làm gương dạy dỗ con cái.

Kỳ này có 9 trẻ em được  rửa tội với tuổi 8, 9 tuổi trở lên. Có nhiều lý do những trẻ em này chưa được rửa tội từ nhỏ.

Các em đứng trước giếng rửa tội trong đêm Vọng Phục Sinh 19-04-2014

Có ai chống đối đạo Chúa bằng Thánh Phao Lô, thường đi lùng bắt các người theo đạo nhưng rồi Chúa đã cho Ngài ngả ngựa và được chữa  khỏi mù mắt. Sau đó Ngài là một tông đồ rất nhiệt thành giảng dạy cho dân ngoại .

Trường hợp bà xã tôi ban đầu chống đối tôi dữ dội vì tôi theo đạo Chúa nhưng rồi “Thiên Chúa đã vẽ đường thẳng bằng những nét cong”(1), đánh động bà xã tôi để bà xã tôi tham gia lớp tân tòng, học đạo hơn 9 tháng ở nhà thờ Đức Kitô Ngôi Lời Nhập Thể và cũng đã rửa tội làm con cái Chúa  nhân ngày Lễ Phục Sinh 2013 vừa qua.

Lớp xưng tội rước lễ lần đầu chụp hình chung với Đức Ông Chánh Xứ  ngày 17-05-2014

Tôi có hai cháu nội, cháu gái tên là Eileen, mới vừa được rửa tội ngày 19-04-2014 vừa qua và được xưng tội rước lễ lần đầu trong buổi lễ rất trang trọng tại nhà thờ Ngôi Lời Nhập Thể ngày thứ bảy 17 tháng 5 năm 2014. Còn cháu trai Jayden đã chịu phép rửa tội ngày 04 tháng 05 năm 2014 vừa qua.

Cháu nội Eileen chụp hình với bà nội trong nhà thờ, chờ thánh lễ .

Hình Jayden trong ngày rửa tội (chụp cùng với chị là Eileen) trong nhà thờ Ngôi Lời Nhập Thể.

Tạ ơn Chúa. Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.

Phùng văn Phụng

(1) câu nói của Đức Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận