Khi nhà cầm quyền đã đánh mất lương tâm

Khi nhà cầm quyền đã đánh mất lương tâm

Chuacưuthe.com

VRNs (19.11.2014) – Bình Dương – Những gì xảy ra cho giáo hội Mennonite (Bình Dương) trong Chúa nhật 16/11 và những ngày trước đó cho thấy một điều: Nhà Cầm quyền đã đánh mất lương tâm.

Bất cứ xã hội nào cũng phải có Bậc cầm quyền lãnh đạo xã hội, gọi là chính quyền. Chính quyền trước hết ra từ dân và làm việc cho dân. Nhiệm vụ trước mắt của họ là bảo vệ dân… nên mới được gọi là “chính quyền” (Một quyền lực chính đáng – đáng được tôn trọng)

Một chính quyền làm ngơ trước sự lộng hành của cái ác và sự đau khổ của người dân họ không còn là chính quyền, không xứng đáng được gọi là chính quyền nữa. Phải gọi đó là “Tà quyền”.

Những ngày qua, mục sư Nguyễn Hồng Quang cũng như những Mục sư – truyền Đạo của giáo hội Mennonite đã thẳng thắn tuyên bố với công luận thế giới rằng: “Chính quyền – công an tỉnh Bình Dương đã sai dùng côn đồ, xã hội đen tấn công, đánh phá cơ sở giáo hội Mennonite”. Việc tố cáo này không phải là chuyện nhỏ. Một là chính quyền trung ương cũng như địa phương phải làm việc ngay với những người tố cáo và đưa ra lời giải thích với công luận quốc tế một cách thuyết phục, để bảo vệ uy tín và danh dự của chính quyền. Hai là phải điều tra và bắt ngay băng nhóm tội phạm nào đã làm điều đó (tấn công, đánh phá cơ sở giáo hội)… đó mới là Chính quyền. Còn im lặng trước những lời tố cáo đó là “coi như thừa nhận”.

Cơ sở thờ tự của Giáo hội Mennonite (Bình Dương) bị đập phá.

Cơ sở thờ tự của Giáo hội Mennonite (Bình Dương) bị đập phá.

Đã là Chính quyền thì đâu đó phải rõ ràng: Tất cả phải công minh bằng Hiến pháp- pháp luật. Một chính quyền không phải là không có sai- Hồ Chí Minh hoặc ai đó nói rằng “không sợ sai, chỉ sợ sai lầm mà không chịu sửa chữa”- Chính quyền khi đã sai thì phải xin lỗi người dân và bồi thường cho dân thì mới xứng đáng được tôn trọng và được gọi là Chính quyền hoặc “nhà Cầm quyền”… Một chính quyền lúc thì bảo mình đại diện cho luật pháp, lãnh đạo nhân dân… lúc thì cấu kết với những thành phần tội lỗi, bất hảo trong xã hội (hoặc chính một bộ phận của lực lượng chức năng “đóng vai, đội lốt xã hội đen”) để tấn công người dân thì đó không còn là chính quyền hoặc nhà cầm quyền nữa, mà chỉ là một lực lượng “đội lốt chính quyền” chứ không phải là chính quyền đúng nghĩa. Hoặc nói một cách đúng hơn đó là “thời kỳ hết thuốc chữa của một chế độ, một chính thể”, thời kỳ xuống dốc thê thảm của một lực lượng được gọi là “nhà cầm quyền”… Sự cuối cùng của một đảng phái chính trị sắc máu, sống nhờ sự dối trá và bạo lực.

Đạo đức Hồ Chính Minh đâu?

Trong khi cả hệ thống chính trị của nhà cầm quyền tuyên truyền và giáo dục trong quần chúng nhân dân cách ráo riết với nhiều sự tốn kém về “đạo đức HCM”… thì những gì diễn ra tại Bình Dương, cho dẫu rằng, đó chỉ là sự việc “mâu thuẩn dân sự”, những việc “hoàn toàn thuộc về dân sự, chính quyền không nhúng tay”… mà chính quyền làm ngơ không biết đến thì đã là “vô đạo đức, vô trách nhiệm, đánh mất lương tâm, thua giang hồ đất cảng…” chứ đừng nói là “chính quyền hay đạo đức HCM”! Trong thế giới giang hồ, “giang hồ thứ thiệt không chơi bẩn”. Kẻ nào nhân danh giang hồ mà chơi bẩn sẽ bị giang hồ trừng trị, vì “tội làm ô danh giang hồ”! Chỉ cần một kẻ nào đó “mượn danh giang hồ, cướp rỗ bánh ít của một bà lão nghèo đi bán kiếm sống”… là giang hồ thứ thiệt sẽ xử ngay kẻ đó… Trong khi một “băng nhóm xã hội đen” nào đó, tấn công một cơ sở tôn giáo cách dã man, nơi có người già vè trẻ em đang sống một cách lạnh lùng, vô lương tâm… mà chính quyền ở đó hoặc trung ương gọi là “không biết đến” thì chính quyền đó thua một băng đảng giang hồ thứ thiệt! Tổng bí thư của cái đảng chính trị đó thua một “đại ca đất Cảng Hải phòng”! Vì cả một đảng chính trị nắm quyền trên cả một đất nước, có đầy đủ quyền lực, pháp luật, phương tiện trong tay mà hành xử với người dân còn thua một đám “du côn miệt vườn” thì chính nghĩa còn đâu mà cũng tự xưng, tự phong là “chính quyền”?

Nay là thời đại nào mà chính quyền còn tin vào “dối trá và bạo lực” sẽ đưa đến… “thành công”?

Hay là chính quyền- đảng CSVN hiện nay, cho tới nay mà vẫn “chưa thuộc bài”?

Stalin từng nói “diệt tôn giáo bằng vũ lực là ngu”!

Những gì diễn ra tại giáo hội Mennonite – Bình dương… nếu chính quyền đứng phía sau là “chính quyền NGU” (nếu Stalin nói đúng). Nếu chính quyền “vô can” trong vụ này thì chính quyền vô lương tâm, vì xã hội đen lộng hành mà chính quyền “không biết đến” thì quả thật rằng “một chính quyền như vậy là một lũ ăn hại”, một “lũ sâu dân mọt nước”, một lũ “phá nước hại dân, nặng tội với dân tộc, với lịch sử”… chứ chẳng phải là chính quyền gì cả! Hoặc đó đích thực là một lũ “Tà quyền đội lốt thương dân”.

Xét cho cùng thì “cuộc chiến tại Bình dương giữa chính quyền và giáo hội Mennonite… Chính quyền THUA TRẬN HOÀN TOÀN”! Vì sao?

Đối với quan niệm “tôn giáo” thì giáo hội Mennonite “chẳng có gì để mất”. Vì đối với quan niệm tôn giáo chung thì “vật chất là cái phù du”, không nghĩa lý gì. Sống có danh dự và trách nhiệm với đồng bào, đồng loại, dân tộc mới đáng sống. Sống ngay thẳng, không khuất phục TÀ QUYỀN, tội ác… sống như vậy “chết cũng vinh”! Cho nên dùng cái bạo lực, khủng bố để tấn công, mong họ khuất phục là chính quyền quá dại! Cái dại thứ hai là chính quyền đã tự “lột áo cho thế giới xem lưng”, khoe mình có xăm hình “xã hội đen” nhưng cái hành động là thứ “du côn miệt vườn” chứ không phải là “dân giang hồ thứ thiệt”! Thế giới sẽ phỉ nhổ vào cái thứ “du côn miệt vườn” mà cũng xưng mình là “đại ca”!

Cho nên trong cuộc chiến tại Bình dương vừa qua giữa chính quyền và giáo hội Mennonite, chính quyền Bình dương thật sự đã “gắn huy chương Anh Dũng Bội Tinh cho giáo hội Mennonite” và đã tự “bôi tro trét trấu vào mặt mình”! Mennonite không có gì để mất, nếu có chết một ai thì cũng về với Chúa cách xứng đáng, xứng danh một thánh đồ của Chúa Jesus! Được thiên sứ nghinh đón một cách long trọng! Còn Chính quyền BD và những kẻ nào tiếp tay sẽ lãnh quả báo trong nay mai!

Kinh thánh chép:

Khi ngươi thấy trong xứ có kẻ nghèo bị hà hiếp, hoặc thấy sự phạm đến lẽ chánh trực, sự trái phép công bình, thì chớ lấy làm lạ; vì có kẻ cao hơn kẻ cao vẫn coi chừng, lại còn có Đấng cao hơn nữa.” (Truyền đạo 5: 8)

– Đức Chúa Trời sẽ sớm kết thúc một chế độ “lấy sự dối trá, bạo lực là sức mạnh để tồn tại”, coi dân như cỏ rác mà cũng tự xưng là chính quyền!

Nầy, Chúa, là Đức Giê-hô-va vạn quân, sẽ dùng oai mạnh đốn các nhánh cây; những kẻ cao lớn đều bị chặt, những kẻ kiêu ngạo bị hạ xuống.” (Ê-sai 10: 33)

– Một chính thể coi dân như cỏ rác, coi công lý như rác rưỡi, đồ chơi… sẽ sớm bị Đức Chúa Trời hạ xuống và bị Công lý xét xử.

Sự cường bạo của kẻ ác sẽ đùa chúng nó đi;
Vì chúng nó không khứng làm điều ngay thẳng
.” (Châm ngôn 21: 7)

– Bạo lực là con dao hai lưỡi: Nếu dùng nó cho tôn giáo là “tự sát”! Nhất là khi anh đã dùng nó đối với Hội thánh của Đức Chúa Trời.

Hồ Chí Minh hoặc ai đó nói rằng “không sợ sai, chỉ sợ sai lầm mà không chịu sửa chữa”- Chính quyền khi đã sai thì phải xin lỗi người dân và bồi thường cho dân.

Đối với chính quyền, việc xin lỗi và bồi thường vật chất cho giáo hội Mennonite là chuyện “không lớn”… Nó bằng “củ khoai rớt trên đường của một người đi bán khoai”! Hãy làm điều đó để lấy lại danh dự trước khi quá muộn màng!

Huỳnh Thúc Khải

(Được giáo hội Mennonite sắc phong mục sư năm 2010)

LHS- 18/11/2014

Việt Nam nằm trong top 10 nước có du học sinh đông nhất ở Mỹ

Việt Nam nằm trong top 10 nước có du học sinh đông nhất ở Mỹ

Sinh viên quốc tế chiếm khoảng 4,2% tổng số sinh viên nhập học tại các trường đại học ở Mỹ.

Sinh viên quốc tế chiếm khoảng 4,2% tổng số sinh viên nhập học tại các trường đại học ở Mỹ.

18.11.2014

Báo cáo hàng năm của Viện giáo dục quốc tế (IIE) và Bộ Ngoại giao Mỹ công bố cho biết Việt Nam vẫn nằm trong nhóm 10 nước có đông du học sinh ở Mỹ nhất, xếp ở vị trí thứ tám.

Tổng số sinh viên Việt Nam hiện đang theo học tại các trường của Mỹ trong năm 2014 là 16.579 người, tăng 3% so với 16.098 người năm 2013.

Số lượng sinh viên Trung Quốc theo học tại các trường đại học của Mỹ đã tăng 75% trong ba năm qua, lên gần 275.000 người trong năm học 2013-2014.

Báo cáo hàng năm của Viện Giáo dục Quốc tế cho biết sinh viên đến từ Trung Quốc chiếm số lượng đông đảo nhất trong số 886.052 du học sinh nước ngoài ở Mỹ vào năm ngoái, ở mức 31%. Ấn Độ đứng thứ hai, chiếm 12% tổng số và thứ ba là Hàn Quốc với 7,7%.

Theo bản báo cáo, sinh viên quốc tế chiếm khoảng 4,2% của tổng số sinh viên nhập học tại các trường đại học của Mỹ.

Các trường có nhiều sinh viên nước ngoài là Đại học New York, Đại học Nam California và Đại học Illinois tại Urbana-Champaign.

Nguồn: IIE, VOA

Việt Nam và chuyện ‘phủ quan cả nước’

Việt Nam và chuyện ‘phủ quan cả nước’

Nguyễn Giang bbcvietnamese.com

 

Hệ thống phình to là gánh nặng cho tiền thuế của dân

Trả lời chất vấn trước Quốc hội, sáng 18/11/2014, Bộ trưởng Nội vụ Việt Nam, ông Nguyễn Thái Bình nói hơn 99% công chức hoàn thành nhiệm vụ, căn cứ vào báo cáo từ các bộ ngành và địa phương.

Nhưng cũng mới hồi tháng 10 vừa qua, báo chí Việt Nam trích Đại biểu Quốc hội Nguyễn Thị Hồng Hà (Hà Nội) cho rằng, khoảng 25-30% công chức, viên chức khu vực nhà nước có “chất lượng lao động thấp”.

Như vậy, nếu 100% họ hoàn thành nhiệm vụ, chất lượng công việc chỉ còn chừng 70% là tốt, là có ích, còn lại là dở.

Nhưng trong lúc ta cần một điều tra chi tiết về chất lượng dịch vụ công mà các cơ quan nhà nước ở Việt Nam đem lại cho dân, điều rõ thấy nhất là chính số lượng rất đông đảo cán bộ, quan chức ở Việt Nam đang là một vấn đề.

Báo chí Việt Nam vài năm qua đã nhắc đến chuyện một xã nghèo là Quảng Vinh, huyện Quảng Xương ở Thanh Hóa có con số kỷ lục 500 cán bộ.

Chế độ đông quan

Thanh Hoá cũng có con số gần 43 nghìn cán bộ cả tỉnh cho 673 xã.

Với số dân 3,5 triệu, Thanh Hóa có số quan gần bằng con số 74 nghìn quan chức, viên chức chuyên trách của bộ máy Liên hiệp châu Âu (500 triệu dân).

Và chắc đây không phải là tỉnh duy nhất ‘phủ sóng bằng quan’ trên mọi địa bàn ở Việt Nam.

Quan chức thời này là những ai mà đông như vậy?

Chỉ ở cấp xã thôi, Điều 3, Nghị định số 92/2009/NĐ-CP của Chính phủ Việt Nam nêu ra một danh sách cán bộ có quyền lực với dân, và được hưởng lương bổng rất dài:

a) Bí thư, Phó Bí thư Đảng ủy;

b) Chủ tịch, Phó Chủ tịch Hội đồng nhân dân;

c) Chủ tịch, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân;

d) Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam;

đ) Bí thư Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh;

e) Chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam;

g) Chủ tịch Hội Nông dân Việt Nam (áp dụng đối với xã, phường, thị trấn có hoạt động nông, lâm, ngư, diêm nghiệp và có tổ chức Hội Nông dân Việt Nam);

h) Chủ tịch Hội Cựu chiến binh Việt Nam.

Ngoài ra, công chức cấp xã có các chức danh sau đây:

a) Trưởng Công an;

b) Chỉ huy trưởng Quân sự;

c) Văn phòng – thống kê;

d) Địa chính – xây dựng – đô thị và môi trường (đối với phường, thị trấn) hoặc địa chính – nông nghiệp – xây dựng và môi trường (đối với xã);

đ) Tài chính – kế toán;

e) Tư pháp – hộ tịch;

g) Văn hoá – xã hội.

Căn cứ vào đây thì quả không có gì quá đáng khi Việt Nam bị phê là đang có hệ thống trị dân toàn diện, bao phủ mọi ngóc ngách của đời sống, khiến xã hội dân sự không còn chỗ thở.

Nhưng triết lý phủ sóng bằng quan ở cả nước còn có hệ quả nghiêm trọng với quốc gia ở ba lĩnh vực.

Đầu tiên là kinh phí ngân sách nhà nước Việt Nam mà thực chất là tiền thu từ dân, thuế doanh nghiệp, tiền vay nước ngoài, tiền bán tài nguyên…phải gánh chịu để nuôi bộ máy khổng lồ phi sản xuất.

Người dân phải góp thóc nuôi cán bộ xã ở một số tỉnh

Điều thứ nhì là dù chính phủ trung ương nỗ lực cải tổ nền kinh tế nhưng ở hàng nghìn xã có những đội ngũ đông đảo, cán bộ luôn sẵn sàng bảo vệ quyền lợi của mình, nên gây cản trở cho công cuộc hiện đại hóa, dân chủ hóa.

Và điều nữa là hệ thống này áp đặt cơ chế ‘xin – cho’ vào đời sống xã hội.

Hiển nhiên, về nguyên tắc, bộ máy quan liêu ở đâu cũng có xu hướng ngày càng phình to – một ví dụ bị phê phán là các cơ quan thuộc Liên hiệp châu Âu – nhưng ở Việt Nam, vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều vì con số quan chức quá đông.

Hệ thống độc thoại

Trong những lần các lãnh đạo nhất gặp gỡ cử tri, nếu nhìn kỹ ra thì số ‘cử tri’ đa phần đó cũng là cán bộ về hưu, cựu chiến binh, công nhân viên có chân trong Mặt trận, Đoàn Thanh niên, Hộ phụ nữ, Hội Nông dân ở phường xã.

Như thế xét cho cùng đó chỉ là cuộc nói chuyện của hệ thống với chính nó.

Và bỏ phiếu tín nhiệm xét cho cùng cũng khó thay đổi được gì vì đây là chuyện của những người giống nhau, tín nhiệm nhiều hay ít với nhau, mang tính nội bộ.

Kể cả khi có sự bất tín nhiệm một vài chục vị, thậm chí hàng trăm vị ở trung ương thì tình hình với hơn 3 triệu quan chức trải khắp các tỉnh thành cũng không có gì thay đổi.

Hàng ngày họ vẫn lĩnh lương, vẫn hưởng các phụ cấp, trợ cấp và thậm chí như Nghị định 92 ghi rõ, nếu họ có về nghỉ thì vẫn đàng hoàng hưởng 90% lương, và nhỡ có chết thân nhân còn được tới 10 tháng lương lo ma chay.

Không có gì quá đáng khi Việt Nam bị phê là đang có hệ thống trị dân toàn diện, bao phủ mọi ngóc ngách của đời sống, khiến xã hội dân sự không còn chỗ thở.

Đây là một hiện tượng chưa từng có trong lịch sử Việt Nam vì làm quan thời phong kiến cũng phải thi cử đàng hoàng (viết được chữ Nho không dễ), còn làm cán bộ ở Việt Nam như chính Nghị định 92 ghi, chỉ cần trình độ sơ cấp.

Nước nào thời nay cũng có bộ máy quan liêu điều tiết nhiều hoạt động của xã hội nhưng ở đa số các quốc gia tiên tiến nó bị hạn chế bởi lá phiếu cử tri qua cơ chế dân chủ và truyền thông tự do.

Còn ở Việt Nam, nó đến từ Liên Xô và Trung Quốc, và du nhập trong bối cảnh chiến tranh nên ngay từ lúc sinh ra đã được ‘cài đặt’ mã kiểu Leninism để kiểm soát toàn diện cả xã hội.

Trong truyện ngắn chỉ có đúng một đoạn văn, ‘Del rigor en la ciencia’, Jorge Louis Borges kể câu chuyện ở xứ sở nọ người ta tạo được tấm bản đồ hoàn hảo, tỷ lệ 1-1.

Quả là tuyệt, vì bản đồ nào có thể chính xác hơn, toàn diện hơn tỷ lệ ôm trọn cả lãnh thổ quốc gia như thế?

Nhưng trong tác phẩm ẩn dụ tạm dịch là ‘Sự chính xác của khoa học’, Borges viết tấm bản đồ to bằng đúng quốc gia đó đã trở nên vô dụng.

Bởi xem bản đồ cũng chẳng khác gì đi luôn ra ngoài thực địa nên chẳng còn ai cần nó nữa.

Còn ở Việt Nam, chuyện không tinh tế như thế mà rất thực tiễn: đó là chuyện bát cơm.

Khổ tâm nhất là ở xã Quảng Vinh, Thanh Hóa chính quyền phải thu lúa gạo của dân để nuôi cán bộ, cứ năm tấn thóc thì thu một tấn, theo các báo Việt Nam.

Trung Quốc trấn đèo Hải Vân: Trách nhiệm Thủ tướng

Trung Quốc trấn đèo Hải Vân: Trách nhiệm Thủ tướng

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-11-17

danang.gov.vn.jpg

Hầm Hải vân

Courtesy of danang.gov.vn

Thừa Thiên-Huế đẩy quả bóng trách nhiệm cho Thủ tướng về việc cho phép nhà đầu tư Trung Quốc khai thác 200 ha đất ở vị trí chiến lược trên đèo Hải Vân.

Nhà phản biện độc lập TS Nguyễn Quang A, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS cho rằng, cho dù Thủ tướng chịu trách nhiệm vì đã phê duyệt qui hoạch, thì nay cũng là lúc phải thu hồi ngay lập tức giấy chứng nhận đầu tư cấp cho doanh nghiệp Trung Quốc, trao quyền cho họ thực hiện dự án nghỉ dưỡng nằm ở vị trí chiến lược, có thể khống chế vịnh Đà Nẵng và chia cắt đất nước. Từ Hà Nội TS Nguyễn Quang A nhấn mạnh:

“Chắc chắn phải như vậy nếu ông ấy đã ký thì phải có trách nhiệm, về việc không nhìn ra thì có thể có nhiều lý do, một lý do là do sơ xuất vì sơ xuất là chuyện con người. Nếu mà là sơ xuất thì có thể bỏ qua mà chỉ có thể đánh giá là năng lực hơi kém. Còn nếu không phải là sơ xuất mà biết mà vẫn làm như thế thì trách nhiệm càng nặng hơn.”

Phát biểu gay gắt của TS Nguyễn Quang A được ghi nhận tiếp sau thông tin: ngày 14/11/2014 ông Nguyễn Văn Cao, Chủ tịch tỉnh Thừa Thiên-Huế khẳng định với VnExpress rằng Thừa Thiên-Huế làm đúng qui định của Nhà nước. Suốt hai tuần qua trên báo chí, Thừa Thiên-Huế đã lập luận rằng, dự án 200 ha ở mũi cửa Khẻm, nơi núi Hải Vân vươn xa nhất ra biển Đà Nẵng là nằm trong Qui hoạch chung về xây dựng Khu kinh tế Chân Mây – Lăng Cô thuộc tỉnh Thừa Thiên Huế đến hết năm 2025 đã được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt tại Quyết định số 1771 ngày 5/12/2008.

” Những chỗ tốt đẹp có vị trí chiến lược lại cứ bán cứ để cho Trung Quốc làm dự án trong khi mình có thể làm được, như thế là các anh ấy không suy nghĩ và chỉ thấy có tiền thôi.
– Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh”

Chính quyền Thừa Thiên – Huế không trả lời dư luận về việc Dự án mũi Cửa Khẻm giao cho nhà đầu tư Trung Quốc nằm ở vị trí chiến lược khống chế vùng trời, vùng núi, vùng biển Đà Nẵng và nếu xảy ra chiến tranh sẽ chia đôi Việt Nam ở vĩ tuyến 16. Chính quyền Thừa Thiên-Huế chỉ biện giải về khu vực tranh chấp địa giới giữa Thừa Thiên – Huế và Đà Nẵng. Theo các chuyên gia địa phương nào quản lý mũi Cửa Khẻm không phải là điều quan trọng, cốt lõi ở đây Thừa Thiên-Huế đã bỏ qua vấn đề an ninh quốc phòng trao quyền khai thác 200 ha cho nhà đầu tư nước ngoài trong vòng 50 năm, mà cụ thể là doanh nghiệp Trung Quốc.

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc hiện nghỉ hưu ở Hà Nội đã phản ứng mạnh mẽ về điều ông là góp phần làm tăng nguy cơ mất nước. Ông nói:

“Những chỗ tốt đẹp có vị trí chiến lược lại cứ bán cứ để cho Trung Quốc làm dự án trong khi mình có thể làm được, như thế là các anh ấy không suy nghĩ và chỉ thấy có tiền thôi. Tôi cho là chỉ thấy có tiền, nhiều tỉnh cũng thế thôi nghĩa là chỉ thấy có tiền mà không thấy cái nguy hiểm cho đất nước.”

Từ đầu tháng 11, chính quyền Đà Nẵng kiến nghị Thủ tướng rút giấy phép đầu tư mà Thừa Thiên-Huế cấp cho Công ty Thế Diệu của Trung Quốc từ năm 2013 để xây dựng một quần thể nghỉ dưỡng du lịch chiếm 200 ha ở mũi Cửa Khẻm, nơi núi Hải Vân vươn ra xa nhất trên biển Đà Nẵng. Hai lý do Đà Nẵng đưa ra là vị trí chiến lược ảnh hưởng an ninh quốc phòng và dự án nằm trên vùng tranh chấp địa giới giữa hai địa phương.

Ngày 17/11/2014, Trung tướng Lê Chiêm, Tư lệnh Quân khu 5 được VnExpress trích lời khẳng định đèo Hải Vân là khu vực trọng điểm quân sự  cấp độ 1 được Chính phủ quy định. Đất tại khu vực này muốn  làm bất cứ việc gì phải báo cáo và được sự nhất trí của Bộ Quốc Phòng để xin ý kiến của Thủ tướng. Tướng Chiêm nhấn mạnh, Thừa Thiên – Huế tự động cho doanh nghiệp nước ngoài vào xây dựng khu nghỉ dưỡng là “dứt khoát không được”.

Chuyện thu hồi giấy phép

31102-a2740-400.jpg

Vị trí dự án khu nghỉ dưỡng World Shine

Đáp câu hỏi của chúng tôi là chính quyền Việt Nam có vẻ không chú ý tới yếu tố an ninh quốc phòng khi kêu gọi đầu tư phát triển kinh tế và để đến khi dư luận lên tiếng lúc đó mới tính chuyện sửa sai. Nhà phản biện TS Nguyễn Quang A nhận định:

“Tôi nghĩ cũng không hẳn hoàn toàn như vậy. Nhiều nhà lãnh đạo Việt Nam rất quan tâm tới vấn đề an ninh quốc gia, người ta có những qui trình rất chặt chẽ về những chuyện như vậy. Nhưng thực tế người ta có thể lách những qui trình ấy một cách rất ngoạn mục, hoàn toàn do ý định của người ta mà thôi. Ngay cả việc hủy một dự án, bất kỳ dự án nào cũng có hàng trăm điều kiện mà tôi tin là không có nhà đầu tư nào không vi phạm đến khoảng 30% các điều kiện qui định trong giấy phép. Nếu người ta muốn thì có thể dẫn chiếu bất kể một cái lỗi nào đấy của nhà đầu tư và người ta có thể hủy cái giấy phép ấy mà chẳng cần phải đền bù gì cả, bởi vì ông đã vi phạm qui định.”

Việt Nam có chính sách trải thảm đỏ mời gọi đầu tư để phát triển kinh tế, người Trung Quốc chọn được nhiều vị trí mà dư luận cho là nhạy cảm về an ninh quốc phòng là vì nhờ các mánh lới đặc biệt. Làm thế nào để giảm bớt tình trạng nguy hiểm này. TS Nguyễn Quang A trả lời câu hỏi này:

“Nếu chúng ta kỳ vọng vào những người cánh hẩu với Trung Quốc để người ta bớt đi thì không bao giờ cả, số người như thế ở Việt Nam không phải là ít. Chỉ có mỗi một cách như vừa rồi là dư luận của công chúng, của các giới khác nhau, kể cả những người đương quyền mà còn thực sự lo lắng cho vận mệnh đất nước. Những người ấy, các thế lực ấy phải lên tiếng và chỉ có như thế mới có thể chặn được những sự móc ngoặc với những thế lực nước ngoài mà để làm tổn hại đến đất nước mà thôi.”

” Nếu người ta muốn thì có thể dẫn chiếu bất kể một cái lỗi nào đấy của nhà đầu tư và người ta có thể hủy cái giấy phép ấy mà chẳng cần phải đền bù gì cả, bởi vì ông đã vi phạm qui định.
– TS Nguyễn Quang A “

Được biết, Tỉnh Thừa Thiên-Huế đã cấp giấy chứng nhận đầu tư và giao 200 ha đất ở mũi Cửa Khẻm cho Công ty Trung Quốc Thế Diệu từ tháng 10/2013 với thời hạn 50 năm. Thế Diệu đã giải ngân 80 tỷ để khởi sự thực hiện dự án khu nghỉ dưỡng du lịch có tổng vốn đầu tư 250 triệu USD. Tại Cửa Khẻm nơi núi Hải Vân vươn ra biển xa nhất, nhà đầu tư Trung Quốc sẽ xây dựng khu nghỉ mát tiêu chuẩn 5 sao với 450 phòng, một trung tâm hội nghị quốc tế 2.000 chỗ ngồi, khu nhà nghỉ dưỡng năm tầng với 220 căn hộ cao cấp, 350 biệt thự và khu du lịch, nhà hàng bãi tắm. Dự án này được triển khai theo ba giai đoạn từ 2013 đến 2023, Thế Diệu đã xây dựng trụ sở điều hành dự án tại khu vực Cửa Khẻm. Còn tỉnh Thừa Thiên-Huế cho biết đã chi 50 tỷ đồng mở con đường 5 km vào Cửa Khẻm.

Cho tới ngày 17/11/2014 chưa có thông tin về việc thu hồi giấy phép dự án đầu tư trên núi Hải Vân của doanh nghiệp Trung Quốc. Nhưng báo chí phản ứng dư luận hết sức gay gắt đòi dừng ngay dự án vì ảnh hưởng an ninh quốc phòng, đặc biệt có yếu tố Trung Quốc. Theo ý kiến chuyên gia một quyết định hợp lòng dân là điều Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ phải tính tới trong giai đoạn này.

Chuyến tàu vét trước khi hạ cánh

Chuyến tàu vét trước khi hạ cánh

Văn Quang – Viết từ Sài Gòn

Có lẽ bạn đọc ở nước ngoài cũng đã biết sơ qua những kiểu chữ nghĩa như thế này và có thể hiểu được “chuyến tàu vét” là tàu gì và “hạ cánh” như thế nào. Nhưng người ở VN như tôi thì quá quen với loại chữ nghĩa ví von này rồi và có một cái nguy là lâu dần rồi coi như chuyện bình thường. Cũng như chuyện một anh nói dóc nhìn lên đám mây trên trời thấy râu ông Lê Nin thì không ai tin nhưng khi có hàng trăm anh nói, tức khắc chuyện đó biến thành sự thật. Tôi cũng sợ lây cái bệnh ấy nên luôn đề phòng mọi thứ chữ nghĩa kiểu này. Nhưng cái gì mấy bác hàng xóm hay nói thì phải hiểu họ nói gì.
Chuyến tàu vét trước khi hạ cánh tưởng là chuyện “vặt” bình thường của hàng dân giả hay “buôn chuyện” thôi, không ngờ nó lại nhảy vào tòa nhà mới toanh của Quốc hội VN. Nói thẳng ra đó là những quan chức sắp nghỉ hưu hoặc sắp chuyển công tác, vơ vét tài sản của nhà nước và cũng không ngần ngại vét luôn của dân lần chót, đưa đàn em vào vị trí cao hơn để kiếm ăn. Người dân biết và cũng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ thì thào với nhau chứ tố cáo, thưa gửi làm chi cho mang vạ vào thân. Trong kỳ họp này của Quốc hội VN, một dân biểu đã nói thẳng ra những tệ nạn này và nguy hiểm hơn nữa, ông cho rằng đó là TÂM LÝ CHUNG.

Bà Cecilia Sue Siew Nang giám đốc một công ty công nghệ tại Singapore đổi tình lấy hợp đồng.

Những thủ đoạn của chuyến tàu vét

Bên hành lang Quốc Hội sáng 24/10 vừa qua, ông Lê Như Tiến – Phó Chủ nhiệm Ủy Ban Văn Hóa, Giáo Dục, Thanh Niên, Thiếu Niên và Nhi Đồng của Quốc hội đã nói với báo giới về công tác phòng, chống tham nhũng hiện nay. Ông Tiến bày tỏ:
“Tôi đã nhiều lần nói với cơ quan thông tin và cơ quan quản lý là nên có quy định cấm cán bộ lãnh đạo quản lý trước khi nghỉ hưu ký quyết định nhân sự và công trình đầu tư, dự án. Đó chính là phòng ngừa. Chừng nào không phòng ngừa thì vẫn còn xảy ra vì ai cũng nghĩ rằng chuẩn bị nghỉ thì không còn gì để mất và cố làm chuyến tàu vét cuối cùng trước khi hạ cánh. ĐÓ LÀ TÂM LÝ CHUNG.”

Nhiều nhà công vụ đang bị các quan CSVN chiếm giữ.

Tức là hành động của hầu hết các quan chức chứ chẳng phải chỉ là “một bộ phận cán bộ” mà chẳng ai biết cái “một bộ phận” đó nó nằm ở chỗ nào. Ông Tiến phanh phui tiếp:
“Có nhiều quan chức vừa rồi sau khi nghỉ hưu lại ở một vị trí nghe có vẻ thơm thảo hơn, thu nhập lớn hơn với thu nhập chính đáng trước kia. Vì sao? Vì họ có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng từ rất sớm. Họ có thể chuyển vốn, tài sản một phần của công ty mẹ sang các công ty con, công ty cháu để sau nay họ hưởng lợi từ các công ty đó. Họ cũng mua bán, tham gia cổ đông của nhiều công ty, trong khi pháp luật của ta không cấm điều ấy. Anh có tiền, có khả năng thì cứ mua cổ phiếu. Thậm chí, tôi được biết có những công ty, doanh nghiệp trực thuộc bộ đó lại mua hàng vạn cổ phiếu, cổ phần cho các quan chức lãnh đạo. Đó cũng chính là một kẽ hở. Mà họ cũng rất tinh vi, không đứng tên mà lấy tên con cháu, người thân. Đó chính là một hình thức chuyển dịch tài sản cho những người thân của mình.”

Vụ ông Hồ Xuân Mãn liên quan đến vụ ông Trần Văn Truyền

PV hỏi: Sau hàng loạt vụ việc xảy ra đối với các quan chức nghỉ hưu, theo ông, chúng ta cần có qui định riêng về quản lý cán bộ nghỉ hưu hay không?
Ông Tiến nói: Tôi nghĩ là cần có những qui định quản lý cán bộ cao cấp sau nghỉ hưu vì ai cũng phải quản lý. Công dân bình thường cũng phải quản lý nữa là cán bộ cao cấp. Trường hợp của ông Hồ Xuân Mãn khi đã nghỉ hưu xuất hiện việc man khai nhận danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang thì cho đến bây giờ Ủy ban kiểm tra Trung ương vẫn làm ra và khẳng định có 8/15 vấn đề không đúng sự thật và quyết định thu hồi lại danh hiệu đó. Việc đó ta vẫn làm được, vậy tại sao với ông Truyền và những người khác lại không?


Cổng chính đi vào dinh thự và “dự án gia đình” của ông Trần Văn Truyền màu sắc như sơn son thếp vàng.

(Việc ông Hồ xuân Mẫn khai man thành tích tôi đã tường thuật với bạn đọc trong bài “Khai man thành tích cướp công đồng đội ngày 8 tháng Ba, 2013).
Về những thông tin và một số hình ảnh trên báo chí mô tả những dinh thự, biệt thự, nhà đất là một phần trong khối tài sản khổng lồ được cho là của ông Trần Văn Truyền, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ đến nay vẫn còn thu hút sự chú ý đặc biệt của dư luận.
PV hỏi: Vậy với việc của ông Trần Văn Truyền, với khối tài sản lớn như thế mà đến chưa có kết quả điều tra gì. Ông có thấy nghi hoặc gì không?
Ông Tiến nói: Các cơ quan bảo vệ pháp luật phải vào cuộc, vì chúng ta không thể nói mà thiếu căn cứ được. Nhưng các cơ quan này phải vào cuộc khẩn trương vì khối tài sản ấy, những căn cứ pháp lý ấy không phải là cái gì quá phức tạp, quá khó khăn. Nếu đó là tài sản từ công sức, mồ hôi, nước mắt của ông Truyền hoặc từ con cháu ở nước ngoài gửi về hay do người quen biếu tặng thì vô can.
Theo tôi, muốn phòng, chống tham nhũng phải làm rất rõ việc minh bạch tài sản và nghĩa vụ giải trình. Nghĩa vụ giải trình mà không làm được tốt thì thuộc trách nhiệm người đứng đầu.
Lâu nay chúng ta có kê khai tài sản nhưng không công khai. Phải công khai ở nơi cư trú và nơi công tác thì các cử tri, cán bộ công chức dưới quyền người ta mới kiểm soát được và hơn ai hết, bất cứ việc gì ở khu dân cư người ta biết ngay (anh có ô tô gì, nhà cửa ra sao, lối sống như thế nào…). Chúng ta cứ nói phát huy vai trò “tai mắt” là nhân dân nhưng thực ra chúng tạo cơ chế cho nhân dân phòng, chống tham nhũng còn rất khiêm tốn.


Căn biệt thự của ông Truyền được xây dựng trên diện tích hàng ngàn m2 tại xã Sơn Đông, TP Bến Tre, tỉnh Bến Tre.

Tham nhũng nhà công vụ

Ngoài ra trong phiên thảo luận về kinh tế xã hội tại Quốc hội ngày 31/10, ông Lê Như Tiến cho rằng cần đưa thêm vào Bộ Luật Hình Sự một tội danh mới là “tham nhũng nhà công vụ.”
Ông Lê Như Tiến nêu ra một ý kiến rất đáng để suy nghĩ, đó là tham nhũng vặt vài chục triệu đồng cũng bị xử lý, nhưng tham nhũng nhà công vụ có giá trị nhiều tỉ đồng lại chưa ai bị xử lý. Phân tích về loại tham nhũng này, ông Tiến nói rõ từng mẹo chiếm đoạt nhà công vụ: “Có người tuy không ở nhưng lại… lỡ mang cả chìa khoá nhà công vụ về quê để ở biệt thự, nhà lầu mà đàn em đã xây sẵn ở quê nhà. Có người còn để cho con cháu họ hàng ở nhờ và nhiều người thông minh hơn thì thậm chí cho thuê để hưởng thêm mỗi tháng một khoản tiền lớn hơn nhiều khoản phải bỏ ra thuê căn nhà đó của nhà nước.”
Quỹ nhà công vụ rất lớn, trong đó có nhiều tòa nhà, biệt thự ở những vị trí đất vàng, rất có giá trị. Cán bộ cao cấp ở những căn biệt thự này, có người trả lại cho nhà nước, nhưng cũng có nhiều người muốn giữ làm của riêng. Ông Tiến dẫn chứng:
Tính đến tháng 9/2014, tổng quỹ nhà ở công vụ trên cả nước là hơn 1.6 triệu m2, trong đó có hàng trăm biệt thự công, hàng chục nghìn chung cư… “Song một số cán bộ sau khi thôi chức vụ đã tự cho mình quyền sử dụng nhà công vụ vĩnh viễn, biến biệt thự công thành tư, cho con cháu ở, hoặc cho thuê để hàng tháng hưởng khoản tiền trời cho.”
Hãy nhìn vào thực tế đất nước, nhiều nơi dân phải đu dây qua sông, giáo viên đến trường bằng túi nilong trong dòng nước dữ, trẻ em ngồi học trong phòng tranh nứa. Nhà công vụ cao sang để làm gì, ngủ sao yên giấc khi nghĩ về đất nước còn nghèo, dân còn quá khổ. Vậy mà các quan vẫn cứ ăn nó ngủ kỹ trong những tòa nhà “hoành tráng” của nhà nước tức là của nhân dân. Lòng tham của con người quả không đáy.
Thật ra đây cũng nằm trong mớ lộn xộn của những “chuyến tàu vét” của các quan đã nghỉ làm nhưng vẫn có cố bám lấy tất cả những gì có thể bám được như một loài đỉa đói. Theo báo chí phanh phui một số nhà công vụ đang bị chiếm giữ, cụ thể như khu nhà ở công vụ Hoàng Cầu (61 Trần Quang Diệu, quận Đống Đa, TP Hà Nội) có 80 căn được đưa vào sử dụng từ năm 2000. Có không ít trường hợp mặc dù cán bộ đã về hưu rồi, họ vẫn giữ lại nhà công vụ này cho con cháu, người thân quen ở hoặc tiếp tục ở, thậm chí nhiều nhà khóa cửa để đó. Tôi chỉ kể vài cái tên trong số hàng chục cái tên đã được phanh phui trên báo chí:
– Ông Hồ Xuân Hùng nguyên là cán bộ cao cấp của Văn phòng Chính phủ được giao căn nhà số 302, dãy nhà B2. Ông Hùng đã nghỉ hưu nhưng hiện căn nhà này do con và cháu ông đang ở.
– Bà Trần Thị Minh Chánh nguyên là cán bộ cao cấp của Văn phòng Quốc hội được giao căn nhà 403, dãy nhà B1. Bà Chánh đã về hưu. Hiện ở căn nhà này là gia đình con của bà.
– Hay như trường hợp nguyên Thứ trưởng Bộ TN&MT Nguyễn Văn Đức, sau khi về hưu vẫn chưa trả lại nhà công vụ là căn nhà 605, dãy nhà A1, mà chỉ đóng cửa để đó. Cũng thế, nguyên Thứ trưởng Bộ TN&MT Triệu Văn Bé hiện vẫn còn nhà công vụ là căn nhà số 307, dãy nhà B1, dù ông đã về hưu bảy năm
Đã có nhiều đề nghị phải công khai danh tính hết các quan chức không chịu trả nhà nhưng chẳng biết bao giờ mới thực hiện hay vì nể nang chẳng bao giờ thực hiện được! Một thứ tội khác “mới mẻ hơn” cũng được mang ra bàn cãi.

Ông Trần Văn Truyền nguyên Tổng Thanh Tra Chính phủ.

Việt Nam chắc chắn có tình trạng hối lộ bằng tình dục

“Hối lộ tình dục” là cụm từ lần đầu tiên xuất hiện chính thức ở Việt Nam, trong lĩnh vực chống tham nhũng, từ một quan chức có thẩm quyền của cơ quan chống tham nhũng.
Mới đây, tại hội nghị “Hoàn thiện các quy định về tội hối lộ trong Bộ luật Hình sự,” ông Nguyễn Doãn Khánh, Phó Trưởng ban Nội chính Trung ương, cho biết hiện nay ở Việt Nam chắc chắn có tình trạng hối lộ bằng tình dục. Nhiều ý kiến cho rằng Việt Nam nên đưa hành vi hối lộ bằng tình dục vào Bộ Luật Hình Sự. Trong khi đó, thực tế hiện nay tại nhiều nước tiên tiến trên thế giới, hành vi hối lộ tình dục đều bị quy thành tội hình sự và bị xử lý rất nặng.
Giải thích tại sao hiện nay Việt Nam chưa đưa hối lộ tình dục vào luật hình sự, nhiều chuyên gia cho rằng hành vi hối lộ bằng tình dục là hiện tượng không mới nhưng để đưa vào những quy luật pháp luật để xử lý thì rất khó. Phát hiện ra hối lộ tình dục càng khó hơn, nhất là chuyện có nhân chứng vật chứng, bởi như lời Phó Ban Nội Chính T.Ư Nguyễn Doãn Khánh, thông thường cả người đưa và người nhận đều không muốn đề cập, không tiết lộ.
Đó là thứ chuyện “rất bí mật” trong xã hội VN hiện nay, giả dụ như một bà thương gia đổi tình cho quan chức cỡ bự để được trúng thầu hoặc mưu lợi gì đó cho mình nhưng quan không làm được hoặc cố tình làm lơ sau khi đã thỏa mãn cùng bà, nhưng bà “hiền phụ” này cũng không dám thưa kiện gì vì sợ mang tiếng xấu cho cả gia đình bề thế, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu là chuyện hối lộ tiền bạc thì còn dám thưa kiện hoặc bắt quả tang. Nhưng trao đổi bằng thể xác “cao quý” của các bà, chẳng bà nào dại gì cho các chú công an bắt quả tang. Đó là những chuyện có thật, như một dòng chảy âm thầm tại VN. Đến nay mới được công nhận và mang ra ánh sáng đề nghị đưa vào luật. Còn bao giờ có luật và luật như thế nào xin đợi “hồi sau phân giải.” Hiện nay ở nhiều nước trên thế giới đã từng đưa ra tòa kết án nặng tội này. Xin tóm tắt vài vụ hối lộ tình dục gần đây chấn động nhất trên thế giới xảy ra tại vài nước láng giềng.
– Từ cô gái thất học trở thành người tình của Bộ Trưởng Đường Sắt Lưu Chí Quân
Trong chiến dịch “đả hổ diết ruồi” của Trung Cộng, bạn đọc đã biết rất nhiều quan tham nhũng cỡ bự có hàng tá bồ bịch kể cả việc đổi tình lấy công việc làm ăn đã bị phanh phui. Vụ án hối lộ tình dục lớn nhất xảy ra vào tháng Sáu 2013, tòa án nước này đã tuyên án tử hình treo đối với cựu Bộ Trưởng Đường Sắt Lưu Chí Quân và tịch thu toàn bộ tài sản.
Đinh Thư Miêu – 57 tuổi – có quan hệ phức tạp với Lưu Chí Quân. Từ một cô gái thất học bán rong, Đinh Thư Miêu gặp Lưu Chí Quân khi đã 40 tuổi và trở thành người tình của ông này.
Lợi dụng quan hệ tình ái, Đinh Thư Miêu can thiệp sâu vào các hoạt động đấu thầu hàng chục dự án của ngành đường sắt Trung Quốc. “Yêu nữ” này bị cáo buộc hối lộ, kinh doanh trái phép với số tiền lên tới $29 tỷ USD, tương đương 1/4 số tiền đầu tư của chính phủ Trung Quốc vào ngành đường sắt năm 2010.
Báo chí Trung Quốc trích dẫn cáo trạng cho biết, nhan sắc không còn nhưng vẫn muốn “cột chân” Lưu Chí Quân, Đinh Thư Miêu đã dùng tiền đưa các thiếu nữ trẻ đẹp tới phục vụ người tình. Đổi lại, ông Lưu đã giúp 23 doanh nghiệp do Đinh Thư Miêu “rỉ tai” trúng thầu hơn 50 dự án liên quan đến đường sắt. Miêu đã thẳng thắn khai: “Chọn vợ tốt không bằng tặng quà chuẩn. Chuẩn ở đây là phụ nữ, càng xinh đẹp càng tốt, thậm chí càng nổi tiếng càng làm bộ trưởng vui. Mà khi đã vui thì xin cái gì cũng dễ.”
– Nghị sĩ Indonesia tham dự buổi biều diễn “sung sướng”
Dư luận Indonesia một thời nóng ran vì bê bối liên quan đến nghị sĩ Emir Moeis thuộc Đảng Dân chủ đấu tranh (PDI-P) bị cáo buộc nhận $300,000 USD từ Nhà Máy Điện Pháp Alstom để giúp hãng trúng thầu dự án xây nhà máy điện trị giá $212 triệu USD ở Lumpung năm 2004. Theo điều tra vào năm 2012 của Ủy ban Chống Tham Nhũng Indonesia (PKP), ông nghị này đã tham dự một buổi yến tiệc tại Paris và ở đó có màn biểu diễn “sung sướng” dành cho đàn ông.
– Lãnh đạo Cục Phòng chống Ma túy trung ương Singapore và bà nữ giám đốc
Ông Ng Boon Gay, lãnh đạo Cục Phòng chống Ma túy trung ương Singapore, bị tố cáo lạm dụng quyền hành để quan hệ tình dục với nữ giám đốc một công ty công nghệ tên là Cecilia Sue Siew Nang. Vụ bê bối này đã làm chấn động dư luận Singapore.
Thông tin cho biết, Ng Boon Gay đã lên giường với bà Sue nhiều đến nỗi không thể nhớ chính xác bao nhiêu lần. Phía bà Sue thì sẵn sàng trao thân để tìm cách ký được hợp đồng với CNB.
Khi cơm không lành canh không ngọt, bà Sue cáo buộc Ng Boon Gay ép bà quan hệ, song cựu lãnh đạo CNB nói, bà là nhân tình của ông và tự nguyện làm chuyện đó. Tuy nhiên, cơ quan công tố Singapore cho rằng, dù là ngoại tình thì chính ông Ng cũng đã thừa nhận mối quan hệ tình ái này có ảnh hưởng đến các hợp đồng công nghệ.

Ông Hồ Xuân Mãn khai man thành tích bị tước danh hiệu anh hùng.

Trở lại chuyện ở VN, đến đây tôi xin dẫn chứng cụ thể vài “chuyến tàu vét” của các quan về hưu.
– Tuồn vốn nhà nước cho công ty gia đình
Trong thời gian điều hành Công ty Cảng Vũng Rô, từ tháng 5-2001 đến năm 2013, Nguyễn Minh đã dùng vốn của Nhà nước thành lập Công ty Đại Lộc (địa chỉ tại Khu công nghiệp Đồng An, thị xã Thuận An, Bình Dương). Để che mắt cơ quan chức năng, Minh nhờ cháu của mình đứng tên đăng ký kinh doanh với chức danh giám đốc. Sau khi thành lập công ty “sân sau,” với sự tiếp sức của các cán bộ cấp dưới, Minh ra sức tuồn vốn Nhà nước cho Công ty Đại Lộc. Hầu hết nguồn vốn của Công ty Cảng Vũng Rô đều tập trung vào việc mua bán vải sợi với Công ty Đại Lộc… Theo cơ quan điều tra, Minh cùng các bị can khác đã gây thiệt hại hơn 37 tỉ đồng.
Kiểu làm ăn này không hiếm ở VN, nếu nhìn lại một số công ty gọi là tư nhân lớn, chẳng thiếu gì công ty đó là “sân sau” của một số quan chức có quyền hành trong bất cứ lãnh vực nào đó. Một nhà hàng sang trọng, một khách sạn 4-5 sao thường là của các quan lớn mới đứng vững được.
– Nguyên Tổng thanh tra Chính phủ bổ nhiệm 23 cán bộ trước khi về hưu
Ông Trần Văn Truyền– nguyên là Tổng Thanh tra Chính phủ, trước khi nghỉ hưu đã ký bổ nhiệm hàng loạt cán bộ, trong đó có rất nhiều người không nằm trong quy hoạch.
Từ tháng 3/2011 đến ngày 3/8/2011 ông Trần Văn Truyền ký quyết định bổ nhiệm gần 60 cán bộ cấp vụ (và tương đương) tại cơ quan Thanh tra Chính phủ; chỉ trong 2 ngày (1/8 và 3/8) ký bổ nhiệm 26 người, riêng ngày 3/8/2011 ký bổ nhiệm 22 người.
Về quyết định bổ nhiệm ồ ạt này, Phó tổng Thanh tra Chính phủ Trần Đức Lượng cho biết: “Chúng tôi nhận thấy có khuyết điểm,” ông Lượng nói và cho hay đơn vị đã tổ chức kiểm kiểm. Theo ông Lượng, công tác cán bộ theo quy định là trách nhiệm của tập thể trong đó có người đứng đầu.
Đó là chuyện lớn ở trung ương, quan đứng đầu ngành thanh tra còn làm chuyến tàu vét như thế thì hỏi làm sao các quan nhỏ không bắt chước. “Đa quan thì tàn dân,” các cụ đã nói thế chẳng sai tí nào. Đã có khối vị chuẩn bị nghỉ hưu hoặc chuyển công tác bèn ký hàng loạt quyết định cho con cháu mình vào làm công chức kiếm chác. Cụ thể như 3 ngày trước khi chuyển sang làm Chi cục trưởng Dân số Kế hoạch hóa gia đình tỉnh Quảng Nam, ông Mười đã ký hàng loạt hợp đồng cho cháu mình và người thân của cán bộ Trung tâm y tế huyện Thăng Bình.
Thật ra những chuyện này chẳng có gì mới, đã và đang xảy ra hàng loạt, người dân cho đó là thứ chuyện hàng ngày ở huyện. Năm nào các ông đại biểu của dân cũng mang ra bàn đi tán lại rất xôm tụ nhưng kết quả ra sao thì “cứ đợi đấy đã.” Năm nay còn khá nhiều vấn đề nóng và “nhạy cảm” nữa đang được mang ra mổ sẻ, tôi sẽ tường thuật với bạn trong kỳ khác.

Văn Quang, 7 tháng 11, 2014

Chấn hưng dân trí: Những nết xấu nổi tiếng của người Việt Nam trong con mắt bạn bè nước ngoài

Chấn hưng dân trí: Những nết xấu nổi tiếng của người Việt Nam trong con mắt bạn bè nước ngoài

Vũ Cao Đàm

Tôi có nhiều cơ hội cộng tác với các bạn làm công tác nghiên cứu người nước ngoài. Đến đâu tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để hỏi bạn bè các nước, họ nghĩ gì về người Việt Nam chúng ta, cả nết xấu và nết tốt, bất kể đó là câu chuyện quanh bàn cà-phê, những cuộc tán gẫu và những câu chuyện nhàn đàm sau các buổi làm việc căng thẳng.

Qua các câu chuyện góp nhặt tản mạn, những ý nghĩ đọng lại trong đầu tôi khá ấn tượng, và thường tập trung vào một số nết xấu và nết tốt mà chúng ta vẫn thường nghe và đọc được trên công luận.

Trong tất cả các cuộc trao đổi phi chính thức đó, ấn tượng nhất là ba tháng tôi làm việc ở Úc hồi năm 2011. Tôi muốn ghi nhận vắn tắt vài dòng, gọi là để góp phần cho các nhà nghiên cứu xã hội bàn về chấn hưng dân trí.

Tôi có được một vài dịp ngồi với các chuyên viên nghiên cứu về quản trị doanh nghiệp. Sau một vài lần làm việc đã có quan hệ khá thân tình, tôi hỏi họ, “Các chủ doanh nghiệp Úc có thuê nhân công người nước ngoài không”? Họ trả lời là “Có”. Tôi hỏi “Các ông đã thuê những lao động người nước nào”, thì họ cho biết là “Đã thuê người từ một số quốc gia, trong đó, nhiều nhất là người da đen và người Việt Nam”. Tôi hỏi họ “Người da đen thuộc những nước nào”, thì họ không phân chia tách bạch, mà chỉ nói chung chung, gộp thành một nhóm, là “người da đen”.

Khi tôi hỏi họ nhìn nhận về những nết xấu và nết tốt của những người lao động các nước, thì tôi được nghe họ nói rất nhiều thứ, nhưng chỉ xin ghi lại vài nết xấu khá ấn tượng để chúng ta cùng suy nghĩ về con đường nâng cao dân trí.

Tôi hỏi các bạn Úc những đặc điểm của lao động Việt Nam so với các dân lao động khác mà những người sử dụng lao động Úc đã tiếp xúc. Chẳng hạn, tôi hỏi họ “Các ông thích nhất loại người nào”. Họ trả lời “Thích nhất những người lao động da đen”. Tôi hỏi “Vì sao thích người lao động da đen”. Tôi được nghe trả lời không một phút đắn đo, có hai lý do để họ thích: (1) Làm việc rất có năng suất; và (2) Lao động rất có kỷ luật. Tôi hỏi tiếp “Các ông trả công thế nào?”. Được trả lời “10 Đôla Úc một giờ”

Tôi hỏi họ “Các ông ghét nhất là lao động người nước nào”. Tôi đắn đo, định sử dụng động từ “Không thích” (To dislike), nhưng sau tôi quyết định dùng hẳn động từ từ “Ghét” (To hate) Trả lời cũng không đắn đo: “Việt Nam”. Tôi hỏi “Vì sao”. Cũng được nghe trả lời không chút đắn đo, là có bốn lý do để họ ghét, xếp theo thứ tự về mức độ nghiêm trọng tăng dần như sau:

1) Hay đi làm trễ giờ

2) Hay nói dối

3) Hay vi phạm các cam kết, và

4) Hay ăn cắp vặt.

Tôi hỏi tiếp, với người lao động Việt Nam, ông trả công bao nhiêu. Được nghe trả lời “Tối đa tôi cũng chỉ trả đến 7 Đôla Úc một giờ”

Tôi hỏi thêm: “Người lao động Việt Nam có hay gây gổ không?”. Họ trả lời khá thú vị: Những người lao động thuộc diện thuyền nhân vượt biên từ Miền Bắc sau 1975 thì hay gây gổ. Và nói thêm: “Và tối ngày la cà các sòng đánh bạc tự động, cá cược bóng đá và các quán bia… Kiếm được bao nhiêu tiền, hình như họ ném vào đây hết”. Số người này đã luống tuổi, nhưng vẫn còn giữ máu gây gổ. Những người lao động Việt Nam hiện nay khá trẻ, chủ yếu thuộc diện sinh viên, học sinh du học, kết hợp đi làm thêm, hoặc bỏ học đi làm.

Những nét xấu nói trên, tôi đã được nghe khá nhiều từ các nhà nghiên cứu ở những quốc gia có nhiều người lao động Việt Nam làm việc, đặc biệt là ở Nga, ở Đức, ở Nhật, nhưng chưa ở đâu tôi được nghe tổng kết có hệ thống như trong câu chuyện với một bạn nghiên cứu người Úc vừa nêu trên đây.

*

Hiện nay tôi vẫn có một số giờ lên lớp cho nhiều loại đối tượng người học rất khác nhau: sinh viên chính quy, sinh viên tại chức, cao học, nghiên cứu sinh, học viên các lớp tập huấn theo một số chuyên đề nào đó, tôi nhận ra các nết xấu của người lao động Việt Nam mà tôi nghe được từ các bạn bè nước ngoài là quá chuẩn xác.

Nhiều bài viết còn nói đến tâm lý “tự hào” về những nết xấu đó. Chẳng hạn, một lần tôi đọc trên mạng câu chuyện khoe thành tích ăn cắp đầy hãnh diện trong một vụ việc gì đó[1].

Các nhà chức trách nghĩ gì về việc nâng cao cái dân trí cho người lao động Việt Nam, và làm sao cải thiện được chất cái ta vẫn gọi là “Nguồn nhân lực” cho phát triển đất nước?

V.C.Đ.

Vụ án Công Án Bia Sơn: Bị kết án oan, không dám kêu oan

Vụ án Công Án Bia Sơn: Bị kết án oan, không dám kêu oan

Nguoi-viet.com

PHÚ YÊN (NV)Bị vu cho tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền,” dù chỉ hoạt động tôn giáo, 25 người của nhóm “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” ở Phú Yên đành chịu đựng “pháp nạn.”

Ông Phan Văn Thu, người bị cáo buộc người cầm đầu tổ chức “âm mưu nhằm lật đổ chính quyền” bị án tù chung thân. (Hình: Người Lao Động)

“Đã gần 3 năm trôi qua kể từ ngày những người trong khu du lịch sinh thái Đá Bia bị bắt bỏ tù với tội danh âm mưu lật đổ chính quyền theo Điều 79 Bộ Luật Hình Sự, chúng tôi vẫn cứ im lặng như thế, không hề có bất cứ hành động nào để minh oan cho mình.”

Bà Võ Thị Thanh Thúy, vợ ông Phan Văn Thu tức Trần Nhơn người bị cáo buộc cầm đầu tổ chức tôn giáo “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” theo tinh thần Phật Giáo, nói với báo Người Việt như thế trong cuộc phỏng vấn mới đây.

Ông Phan Văn Thu (nay 66 tuổi) và 21 đồng đạo bị kết án ngày 4 tháng 2, 2013 rồi sau đó kết án tù giam thêm 3 người nữa với những bản án vô cùng nặng nề. Cá nhân ông Phan Văn Thu bị cáo buộc là cầm đầu nên bị bản án tù chung thân trong khi những người khác bị án tù từ 10 năm đến 17 năm tù.

Họ bị bắt phần lớn vào ngày 5 tháng 2, 2012 khi một lực lượng đông đảo công an gồm cả lực lượng chống khủng bố tấn công khu du lịch sinh thái Hoàng Long dưới chân núi Đá Bia thuộc thôn Hảo Sơn, xã Hòa Xuân Nam, huyện Đông Hòa tỉnh Phú Yên, nằm dưới chân Đèo Cả.

Báo chí nhà nước loan tin này nói rằng “tổ chức phản động ‘Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn’ có tiền thân là tổ chức ‘Ân đàn đại đạo’ (thành lập năm 1975) do Phan Văn Thu, quê ở xã An Thạch, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên cầm đầu”… “tổ chức các hoạt động chống phá Nhà nước,” theo tin tờ Dân Trí ngày 7 tháng 2, 2012 thuật lời ông thiếu tướng Công an Phạm Văn Hóa, giám đốc Công an tỉnh này.

Trong cuộc lục soát, ông tướng Hóa kể công rằng, “Lực lượng công an đã thu giữ hàng trăm tập tài liệu thể hiện nội dung cương lĩnh hoạt động của tổ chức này, 19 kíp nổ, 10 bộ đàm, 1 ống nhòm, 2 máy tính xách tay, 1 máy ảnh, 1 máy quay phim, trên $12,000 và gần 190 triệu đồng.”

Khi đưa 22 người ra tòa đợt đầu ngày 28 tháng 1, 2013 rồi ra bản án 5 ngày sau đó, ngoài chuyện vu cho họ tội “hoạt động lật đổ chính quyền,” họ còn bị vu cho là vu khống, nói xấu chế độ hiện tại, ca ngợi chủ thuyết công bản để tuyên truyền mê hoặc một bộ phận quần chúng nhân dân (…) làm phai nhạt niềm tin của quần chúng nhân dân vào sự lãnh đạo của đảng và nhà nước…

* Bị ép cung?

Trong các phiên xử, họ đã phủ nhận các cáo buộc của nhà cầm quyền và tố cáo đã bị ép cung. Bản cáo trạng bịa đặt những sự việc hay tang chứng không có. Nhà cầm quyền đưa một số luật sư của nhà nước tới chỉ có nhiệm vụ xin tòa “khoan hồng” cho họ.

Về chứng cứ “kíp nổ, bộ đàm, máy quay phim, máy chụp hình, máy điện toán” được nhà cầm quyền dùng để làm tang chứng “hoạt dộng lật đổ,” bà Võ Thị Thanh Thúy nói với báo Người Việt rằng, “Đúng là chúng tôi có những thứ đó nhưng đó không phải là tang vật hay những vật dụng phục vụ cho một vụ âm mưu lật đổ chính quyền như công an đã kết luận và báo chí đã đăng tin. Hàng trăm tập tài liệu đó là kinh điển mà ông Phan Văn Thu đã thuyết giảng và sau này đệ tử đã kết tập thành ‘Cửu Kinh Minh Triết’ (hiện nay, toàn bộ tài liệu này đã được đệ tử của ông Thu đăng tải lên mạng để mọi người có thể tham khảo). Đó là kinh điển, là giáo lý của một tổ chức tôn giáo chứ không phải là cương lĩnh hoạt động của tổ chức âm mưu lật đổ chính quyền.”

Bà giải thích, “19 kíp nổ, đó là kíp nổ chúng tôi dùng để phá đá xây dựng các công trình. Như mọi người đã biết, khu du lịch sinh thái được xây dựng nơi địa thế là rừng núi. Vậy, muốn núi thành phố, thành khu du lịch thì chúng tôi phải san lấp, phá đá tạo mặt bằng để xây dựng. Hơn nữa, để xây dựng phải dùng đến đá. Nếu chúng tôi không dùng kíp nổ thì liệu sức người có phá nổi mấy tảng đá to nặng thế không?”

“Máy ảnh, máy quay phim đều phục vụ cho khách du lịch vì chúng tôi làm sinh thái. Máy tính xách tay dùng để ghi chép kinh điển. Thời đại công nghệ khoa học phát triển, việc ai đó có máy tính xách tay, có máy ảnh hay máy quay phim là chuyện hết sức bình thường, hồ huống chi chúng tôi là một công ty du lịch sinh thái thì việc có những thứ này không có gì là bất thường cả. Vậy nên, tòa án đưa những tang chứng này để luận tội chúng tôi đó là một việc làm hết sức vô lý. Một khu sinh thái rộng hơn 48ha thì việc sử dụng bộ đàm và ống nhòm là việc rất bình thường, không thể kết luận đó là tang chứng lật đổ chính quyền được.”

Bà Võ Thị Thanh Thúy giải thích thêm, “ Nội dung tài liệu mà tòa án Phú Yên kết luận là ‘cương lĩnh hoạt động’ đó đơn thuần chỉ là giáo lý của đạo Ân Đàn Đại đạo. Đó là 55 điều trợ luật, là 37 phẩm trợ đạo, là những đại giới và tiểu giới… mà các phật tử phải làm theo.”

* Tất cả đều là ngụy tạo

Bà Thúy và những thân nhân của những người bị bắt đều không kháng án vì họ cho rằng đây là “pháp nạn.” Hơn nữa, họ trực tiếp dự tòa và biết rằng đây là một “vụ án được vạch định sẵn. Tất cả những tang chứng, vật chứng đều là ngụy tạo.”

Một góc Khu du lịch sinh thái Đá Bia, bị cáo buộc là “sào huyệt chính của tổ chức phản động.” (Hình: CAND)

Bà Võ Thị Thanh Thúy kể lại theo trả lời của ông Phan Văn Thu trước tòa thì ông đã bị ép cung và một số người khác cũng vậy. “Cụ thể là tất cả những người này đều phủ nhận việc họ có quốc kỳ, quốc ca, quốc huy, quốc ấn nhưng tòa vẫn giữ nguyên kết luận này trong bản kết luận điều tra. Hơn nữa, sau khi tòa xử xong, chính quyền thường xuyên sách nhiễu đời sống những người có liên quan đến vụ án này, làm họ mất tinh thần và không dám nghĩ đến việc kháng án nữa.”

Không những vậy, theo lời kể của bà Võ Thị Thanh Thúy, về đời sống của những thân nhân, đa phần họ là nông dân nghèo tay lấm chân bùn. Họ chắt chiu, lam lũ nuôi con để chồng đi làm đạo pháp. Giờ thì chồng con bị tù tội, vướng vào vòng lao lý, họ rất đau khổ. Đời sống kinh tế vất vả là vậy, lâu lâu họ còn bị chính quyền sách nhiễu, dọa nạt. Những khi có biến động gì đó liên quan đến vụ án, ví dụ như ai đó được phỏng vấn nói về vụ án Bia Sơn, hay một vài biến động liên quan đến chính trị chung cả nước, họ lại tìm đến nhà những người thân nhân này để “hỏi thăm sức khỏe.” Những người thân nhân này vẫn cúi đầu chấp nhận tất cả những bất công đó vì đơn giản một điều, họ là người tu hành, họ không hề muốn gây chiến với ai, và luôn luôn nhận những thua thiệt về mình.

Trong số những người của nhóm tôn giáo “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” bị bắt có hai Việt kiều Mỹ là đệ tử của ông Phan Văn Thu. Hai ông này chỉ bị phạt hành chính , được thả cho về Mỹ và không hề bị kết án trong khi những người khác thì bị áp đặt những bản án hình sự nặng nề bất thường.

Bản cáo trạng nói, “Hội Đồng Công Luật Công Án Bia Sơn thành lập được 12 ban, 26 pháp hội và bốn nhóm chưa có tên pháp hội. Những pháp hội này ở tại các tỉnh thành từ Thừa Thiên-Huế, Đà Nẵng, Phú Yên, Khánh Hòa, Ninh Thuận, Bình Thuận, Đắc Lắc, Sài Gòn, An Giang, Đồng Tháp, Kiên Giang.”

Bản án của nhóm “Công Án Bia Sơn” nặng nhất so với những nhóm tôn giáo tín ngưỡng không được nhà cầm quyền CSVN công nhận. Liệu đây có phải là một mưu mô của kẻ cầm quyền muốn cướp không một khu du lịch sinh thái đẹp đẽ để băm xẻ chia nhau? (TN)

Uất ức chính quyền, một người tự thiêu trước trụ sở công an

Uất ức chính quyền, một người tự thiêu trước trụ sở công an

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) Một người đàn ông đi xe máy tới phía trước cổng trụ sở công an quận 5, Sài Gòn dừng xe, tưới xăng lên người rồi châm lửa tự thiêu.

Theo Thanh Niên, khoảng 1 giờ ngày 12 tháng 11, ông Nguyễn Hải Triều (34 tuổi), ngụ đường Trịnh Hoài Ðức, phường 13, quận 5, là hội viên của một hội nhiếp ảnh tại Sài Gòn, đi xe máy mang theo xăng tới trước cổng trụ sở công an quận 5 trên đường Trần Hưng Ðạo, rồi châm lửa tự thiêu và chết tại chỗ.



Ông Triều là một người chồng rất tốt, thương vợ, thương con. (Hình: Pháp Luật Ðời Sống)

Ngay khi xảy ra vụ việc, công an quận 5 đã phong tỏa hiện trường, thu giữ chai nhựa 1.5 lít dùng đựng xăng, một xe máy, điện thoại và giấy tờ tùy thân của ông Triều.

Tìm đến nhà tang lễ An Bình, nơi gia đình ông Triều đang thực hiện lễ tang chế. Không khí u buồn bao trùm cả khán phòng, những giọt nước mắt đau buồn không thể ngừng rơi trên má của người vợ và các người thân trong gia đình.

Theo vợ ông Triều cho biết, ông là một người chồng rất tốt, thương vợ, thương con. Hiện tại, ông đang sống cùng vợ và hai cô con gái nhỏ.

Khi nhận được thông tin ông Triều ra đi, chị như không thể tin vào tai của mình và lặng người khi nhìn thấy thi thể của anh. “Giờ chỉ còn một mình, không biết phải làm sao?” Vợ anh Triều nghẹn ngào nói.

Mẹ của anh Triều, người phụ nữ đã ngoài 60, giọng nói miền Trung đầy xót xa khi nói về con trai của mình. Bà cho rằng, ông Triều quá dại dột khi hành động như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết…

Qua tìm hiểu được biết, gia đình ông Triều vừa bị Viện Kiểm Sát quận 5, Sài Gòn “bẻ cong sự thật” trong một vụ án liên quan đến việc tranh chấp tài sản.

Trả lời báo chí, ông Nguyễn Kim Tiếng, viện trưởng Viện Kiểm Sát quận 5, nói mọi việc đang được cơ quan điều tra và kiểm sát viên làm rõ, ông Tiếng không bình luận gì thêm.

Trước đó, vào khoảng 2 giờ ngày 28 tháng 10, trong lúc đi tuần tra trong công viên Tao Ðàn, đường Cách Mạng Tháng Tám, quận 1, Sài Gòn, hai nhân viên bảo vệ của công viên phát hiện đám lửa bùng phát ở cổng số 16 nên vội tới xem Tại đây, phát hiện một người đang bốc cháy.

Qua xác minh, công an xác định người đàn ông tự thiêu là Nguyễn Văn Út (60 tuổi), sống lang thang tại quận Phú Nhuận. Và “do có nhiều chuyện buồn trong cuộc sống nên ông Út đã tự thiêu.” (Tr.N)

Sài Gòn nở rộ cà phê ‘phim giường’ cho 2 người

Sài Gòn nở rộ cà phê ‘phim giường’ cho 2 người

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) – Kín đáo, có không gian riêng, thoải mái “tâm sự” chẳng sợ ai làm phiền, giá cả lại bình dân nên những rạp chiếu phim hai người theo yêu cầu ngày càng hút khách, đặc biệt là giới trẻ.

Loại hình cafe phim… giường đang được giới trẻ ưa chuộng. (Hình: Tuổi Trẻ & Đời Sống)

Mỗi phòng chiếu 20m2, được trang trí đơn giản với bàn và ghế bệt, giường nằm khách không chỉ được xem phim mà còn được làm&’diễn viên’ nên những quán café phim…giường đang được nhiều giới ở Sài Gòn thích thú.

Một vòng quanh những con đường như Phan Văn Trị, Nguyễn Trãi ở quận 5; Sư Vạn Hạnh, CMT8, 3 Tháng 2, quận 10; Tạ Quang Bửu, quận 8; Độc Lập, Phổ Quang, quận Tân Bình,…mọc lên nhiều bảng hiệu quán cà phê chiếu phim HD tự chọn dành cho 2 người.

Phòng xem phim được thiết kế không khác gì một phòng khách sạn, treo đầy bong bóng màu hồng và có chiếc giường màu đỏ khá đẹp đủ để 2 người nằm.

Một bạn trẻ thản nhiên chỉ dẫn: “Lần đầu mà rủ bạn gái đi khách sạn thì không ai nhận lời, nhưng rủ đi xem phim thì kiểu gì cũng đồng ý ngay. Đến quán café phim giường này thì khác nào khách sạn. Phòng kín mít, đèn có nhưng hầu như không ai buồn bật. Khi đóng cửa phòng lại thì mình muốn làm gì chẳng được…”

Quán café chiếu phim K. ở đường Nguyễn Trãi, quận 5; quán HDTibo gần cầu Nguyễn Văn Cừ, quận 5, hay quán HD May 2 ở đường Sư Vạn Hạnh, quận 10… hoạt động khá nhộn nhịp. Mức giá 60,000/giờ dành cho 2 người từ thứ 2 đến thứ 6; thứ 7 và Chủ Nhật là 80,000/giờ.

Nhiều quán còn có ưu đãi giảm giá 20% cho khách đến xem lần 2, và từ lần thứ 5 trở lên được tặng thẻ VIP, giảm 10% cho tổng hóa đơn cho các lần xem kế tiếp.

Hầu như các “rạp” phim kiểu này đều phục vụ cả ngày, nhưng thường nhộn nhịp về đêm. Một số quán chỉ phục vụ từ tối tới khuya. Nhân viên chỉ dẫn khách lên phòng, đem nước rồi đi xuống, khách cứ thoải mái tâm sự rồi tự xuống, thanh toán tiền phòng.

Vừa kín đáo, có không gian riêng, chẳng sợ ai làm phiền, giá cả lại bình dân, nên những rạp chiếu phim 2 người theo yêu cầu ngày càng thu hút khách. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ màn hình, các cặp đôi sẽ thoải mái “tâm sự” mà không sợ ai làm phiền.

Vì vậy, đây còn là một bãi đáp lý tưởng cho khách mại dâm hành nghề vì giá phòng rẻ. Đám sinh viên học sinh có thể chọn nơi đây để qua mắt phụ huynh và “học” làm chuyện người lớn. Không loại trừ cả chuyện hút chích. (Tr.N)

Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm tại Việt Nam không chỉ là một màn kịch chính trị

Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm tại Việt Nam không chỉ là một màn kịch chính trị

Martin Petty

Vũ Thị Phương Anh (dịch)

clip_image002

(Reuters) – Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm của quốc hội đối với các lãnh đạo hàng đầu của Việt Nam dường như là một việc làm vô nghĩa, vì các đại biểu tham gia bỏ phiếu hầu hết đều là đảng viên Cộng sản, và trong các lựa chọn để bỏ phiếu không có lựa chọn nào là “không tín nhiệm”.

Mặc dù sẽ chẳng có ai bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cuộc bỏ phiếu hôm thứ Bảy nhằm đánh giá hoạt động của của khoảng 50 quan chức hàng đầu cũng bắt đầu cho thấy trách nhiệm giải trình, đồng thời hé lộ chút thông tin hiếm hoi về những động thái bên trong của một đảng đang tự tìm lại chính mình sau gần bốn thập niên kiểm soát chặt chẽ.

Việt Nam đang thay đổi nhanh chóng, và người ta đang đồn rằng có sự chia rẽ nội bộ trong quan điểm phải làm gì trong tình hình hiện nay để vẫn giữ nguyên thể chế. Theo các nhà phân tích, sự chia rẽ này tồn tại giữa một bên là phe giáo điều bảo thủ và bên kia là những cán bộ nghiêng về tư bản và tự do hơn, trong nội bộ của một đảng vốn có truyền thống đồng thuận.

“Cuộc bỏ phiếu này tạo ra một sự cởi mở nhằm giảm bớt căng thẳng, nhưng rốt cuộc nó chỉ làm cho ta thấy có sự đấu đá nội bộ giữa các phe phái khác nhau”, nhà phân tích chính trị nổi tiếng Nguyễn Quang A nhận định.

Dân chúng lâu nay đã âm ỉ bất bình về nạn tham nhũng, chiếm đoạt đất đai và một nền kinh tế nhà nước là chủ đạo nhưng kém hiệu quả. Những vấn đề này đã trở thành cố hữu trong nền kinh tế của Việt Nam sau một thời kỳ tăng trưởng bùng nổ, và giờ đây đang mưng mủ như muốn vỡ ra trên diện rộng, đòi hỏi phải có các biện pháp cấp thiết nhằm khắc phục chúng.

Các chuyên gia cho rằng không có thách thức nào đối với quyền lực của đảng Cộng sản trong tương lai gần. Quỹ đạo của nền kinh tế có quy mô 178 tỷ đô la này, cùng khả năng nó hiện thực hóa được tiềm năng trở thành một ngôi sao thị trường mới nổi, hoàn toàn phụ thuộc vào phe nào sẽ nắm thế thượng phong.

Cuộc bỏ phiếu diễn ra chỉ hơn một năm trước một đại hội được tổ chức năm năm một lần, khi đảng Cộng sản lựa chọn người sẽ lãnh đạo bộ máy trong giai đoạn Việt Nam đang theo đuổi việc tham gia sâu hơn với thế giới phương Tây thông qua một loạt các hiệp định thương mại có tiềm năng làm thay đổi luật chơi, và đòi hỏi những nhượng bộ có thể sẽ không làm hài lòng các nhóm lợi ích khác nhau.

“Tôi không nghĩ có bất kỳ sự bất đồng nào trong việc theo đuổi các thỏa thuận thương mại lớn”, ông Nguyễn Quang A nói. “Sự bất đồng chủ yếu liên quan đến việc các thỏa thuận này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến lợi ích của các cá nhân và các nhóm đang nắm quyền mà thôi”.

Sự chia rẽ trong Quốc hội

Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm lần đầu tiên diễn ra vào năm trước có thể đã phản tác dụng, vì kết quả của cuộc bỏ phiếu này càng củng cố những đồn đoán về sự cạnh tranh ngấm ngầm giữa Chủ tịch nước và Thủ tướng.

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ giành được sự ủng hộ của 42% tổng số các đại biểu quốc hội và bị gần 1/3 tổng số đại biểu chọn mức “tín nhiệm thấp”. Kết quả này trái ngược với Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, người giành được 330 phiếu tín nhiệm cao trên tổng số 498 đại biểu và chỉ nhận có 28 phiếu tín nhiệm thấp.

Các nhà phân tích tin rằng ông Dũng sẽ tìm cách đưa ra một người kế nhiệm trước khi nghỉ hưu trước đại hội năm 2016, và có lẽ tăng cường ảnh hưởng của mình trong năm nay bằng việc thúc đẩy cải cách ngành ngân hàng đang gặp khó khăn vì nợ xấu, đồng thời tư nhân hóa một phần hàng trăm doanh nghiệp nhà nước đang thua lỗ trầm trọng.

“Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm năm nay diễn ra trong bối cảnh đang có tranh cãi nặng nề trong giới lãnh đạo cấp cao nhất của Việt Nam trước Đại hội Đảng sắp đến … như vậy, kết quả sẽ làm sáng tỏ ít nhiều về tình hình hiện nay của nền chính trị phe phái này”, Phương Nguyễn, một nhà nghiên cứu tại Trung tâm Chiến lược và Nghiên cứu Quốc tế Washington cho biết.

“Người ta tin rằng Thủ tướng đã hồi phục từ cú đánh của năm ngoái, nếu không phải là đã củng cố được quyền lực của mình. Chúng tôi sẽ chờ xem kết quả bỏ phiếu tín nhiệm có phản ánh điều đó hay không”.

Ông Dũng vừa gặp Tổng thống Mỹ Barack Obama hôm thứ Năm, và có thể đã đạt được một số đòn bẩy quan trọng trong kế hoạch theo đuổi một mối quan hệ mạnh mẽ hơn với Mỹ và thách thức Trung Quốc trong cuộc tranh chấp về chủ quyền hàng hải gần đây.

Bế tắc với Trung Quốc có vẻ đã làm sâu sắc thêm cuộc tranh luận trong nội bộ đảng về sự phụ thuộc vào nước láng giềng Trung Quốc. Điều này đã bộc lộ ra trong tháng Sáu vừa qua, khi 61 đảng viên và cựu đảng viên đã gửi một bức thư ngỏ đến Trung ương đảng Cộng sản và cho rằng sự thất bại trong việc thoát khỏi quỹ đạo của Trung Quốc sẽ là “một tội ác đối với đất nước “.

(Editing by Robert Birsel)

Nguồn:http://www.ijavn.org/2014/11/cuoc-bo-phieu-tin-nhiem-tai-viet-nam.html

Bảo Nguyễn thắng cử thị trưởng Garden Grove

Bảo Nguyễn thắng cử thị trưởng Garden Grove

Nguoi-viet.com
Đỗ Dzũng/Người Việt

GARDEN GROVE, California (NV)Lần đầu tiên, cộng đồng người Việt tại thành phố Garden Grove tạo nên lịch sử vào lúc 5 giờ chiều Thứ Bảy, 15 Tháng Mười Một. Đó là, ông Bảo Nguyễn về nhất trong cuộc đua ba người tranh chức thị trưởng thành phố có 175,000 dân, qua một cuộc bầu cử và đếm phiếu kéo dài 11 ngày.

Ông Bảo Nguyễn (giữa), thị trưởng đắc cử, trả lời phỏng vấn của báo giới,
ngay trước tòa thị chính Garden Grove. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

“Cuộc bầu cử năm nay cho thấy cộng đồng Việt Nam chúng ta lại tạo nên lịch sử. Sau chiến thắng của Giám Sát Viên Janet Nguyễn vào Thượng Viện California, hôm nay, tôi hân hạnh được đồng hương và cử tri Garden Grove bầu vào chức vụ thị trưởng. Một lần nữa, cuộc bầu cử này chứng minh sức mạnh lá phiếu của cộng đồng chúng ta. Cộng đồng Việt Nam chúng ta tiếp tục tạo nên lịch sử ở Hoa Kỳ.”

Như vậy, sau 58 năm chính thức thành lập, Garden Grove có một thị trưởng gốc thiểu số, mà lại là người Việt Nam.

Ngoài ra, vào năm tới, lần đầu trong lịch sử Garden Grove, có ba người gốc Việt trong Hội Đồng Thành Phố.

Đó là ông Bảo Nguyễn, Luật Sư Chris Phan, và ông Phát Bùi.

Ông Chris Phan đắc cử nghị viên năm 2012 và ông Phát Bùi đắc cử hôm 4 Tháng Mười Một.

Trở lại cuộc bầu cử thị trưởng, ông Bảo chỉ hơn người về nhì đúng 15 phiếu!

Lực lượng nào sẽ làm thay đổi Việt Nam?

Lực lượng nào sẽ làm thay đổi Việt Nam?

Biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội, ngày 13/5/2014.

Biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội, ngày 13/5/2014.

Nguyễn Hưng Quốc

14.11.2014

Rất nhiều người có chung một nỗi băn khoăn: Bao giờ thì Việt Nam được dân chủ hoá? Để trả lời câu hỏi ấy, hầu như ai cũng biết một cuộc cách mạng dân chủ ở Việt Nam chỉ có thể xảy ra với một trong hai tình huống: Một, từ trên xuống; và hai, từ dưới lên.

Dân chủ hoá từ trên xuống là một cuộc cách mạng lý tưởng nhất bởi nó nhanh nhất và ít bị trả giá nhất: Đó là các cuộc cách mạng đã diễn ra tại Liên Xô và Đông Âu vào cuối thập niên 1980 và đầu thập niên 1990, khi giới lãnh đạo ý thức là không thể kéo dài nguyên trạng và chấp nhận thay đổi chế độ ngay cả khi biết với sự thay đổi ấy họ sẽ mất tất cả quyền lực.

Theo tôi, một cuộc cách mạng loại này rất khó xảy ra ở Việt Nam. Có hai lý do chính.

Thứ nhất, ở Việt Nam không có, và sẽ không có một nhà lãnh đạo nào, dù sáng suốt đến đâu, có quyền lực để tự mình quyết định những sự thay đổi lớn lao liên quan đến số phận của cả chế độ. Kết cấu quyền lực ở Việt Nam khác hẳn ở các quốc gia cộng sản khác trước đây cũng như hiện nay: Ở các nước ấy, chủ tịch đảng cũng đồng thời là chủ tịch nước. Khi nắm trong tay cả hai chức vụ ấy, người ta dễ dàng trở thành kẻ quyết định cuối cùng. Ở Việt Nam, ngược lại, người lãnh đạo đảng và người lãnh đạo nhà nước và chính phủ khác nhau, do đó, không ai thực sự có quyền quyết định những vấn đề lớn cả. Tất cả đều phải thông qua ý kiến tập thể, ít nhất của Bộ Chính trị. Để cả tập thể ấy thống nhất với nhau về việc thay đổi chế độ để dân chủ hoá là một không tưởng.

Thứ hai, chắc chắn Trung Quốc sẽ không thể chấp nhận Việt Nam được dân chủ hoá trước. Khi thấy Việt Nam có dấu hiệu rục rịch từ bỏ chủ nghĩa cộng sản, chắc chắn Trung Quốc sẽ can thiệp ngay. Trong tình hình hiện nay, khi Việt Nam bị lệ thuộc vào Trung Quốc trong rất nhiều lãnh vực, từ kinh tế đến chính trị, những sự can thiệp ấy rất dễ thực hiện.

Bởi vậy, triển vọng lớn nhất của xu hướng dân chủ hoá ở Việt Nam là từ dưới lên. Tuy nhiên, ở đây lại có một vấn đề lớn: Lực lượng nào sẽ đảm nhiệm công việc thay đổi theo chiều hướng dân chủ ấy? Để trả lời câu hỏi ấy, các nhà bình luận chính trị và xã hội có thói quen nhìn vấn đề từ góc độ kinh tế – xã hội với những thành phần giai cấp khác nhau.

Trước hết, đông đảo nhất ở Việt Nam là các nông dân. Trong nhiều năm qua, những kẻ bị áp bức và bóc lột nhiều nhất ở Việt Nam cũng là các nông dân. Những cuộc biểu tình đông đảo và gây chú ý trong dư luận nhất cũng gắn liền với nông dân. Lý do dễ hiểu: một trong những yếu tố quan trọng nhất bị giới lãnh đạo Việt Nam khai thác để làm giàu và phân phối lợi nhuận để mua chuộc sự trung thành của các đảng viên chính là đất đai. Việc cướp đất ấy dẫn đến sự bất mãn của nông dân ở nhiều địa phương khác nhau. Lâu nay, rải rác đây đó, có các cuộc biểu tình của nông dân nhằm chống lại lệnh cưỡng chế của chính quyền.

Nhưng những sự bất mãn và các cuộc biểu tình ấy có thể dẫn đến việc làm thay đổi chế độ hay không? Câu trả lời hầu như chắc chắn: Không. Lý do đầu tiên là hầu hết nông dân thường chỉ nghĩ đến những cái lợi cụ thể trước mắt: khi chính quyền cướp đất của mình thì mình vùng lên tranh đấu, nhưng khi chính quyền cướp đất của người khác thì người ta dễ khoanh tay đứng ngó, hoặc, khi tình hình căng thẳng quá, chính quyền chỉ cần nhân nhượng một tí, họ cũng dễ dàng thoả mãn và từ bỏ mọi toan tính chống đối. Lý do thứ hai là tuy nông dân chiếm một phần lớn dân số nhưng họ bị cô lập về phương diện địa lý: làng này xuống đường tranh đấu, làng khách chưa chắc đã biết. Từ việc cô lập về địa lý dẫn đến sự cô lập về truyền thông và hậu quả là không có nhiều người biết. Điều này dẫn đến hai hậu quả khác: Một, ít người ủng hộ; và hai, khó phát triển thành những cuộc xuống đường rầm rộ để có thể uy hiếp được chính quyền.

Còn lực lượng công nhân? Ở Việt Nam, giai cấp công nhân càng ngày càng lớn và đời sống kinh tế của họ cũng gặp rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên, sự bất mãn của họ, nếu có, thường nhắm vào chủ nhân của xí nghiệp hơn là vào chính quyền. Chủ nhân của các công ty lớn lại thường gắn liền với người ngoại quốc, do đó, thù hận của họ cũng hướng ra bên ngoài. Đó là lý do tại sao cho đến nay, hầu hết các cuộc đình công hay biểu tình thường diễn ra trong các xí nghiệp và công ty do người ngoại quốc làm chủ.

Giới thanh niên và trí thức Việt Nam hiện nay có thể được xem là thành phần “tiến bộ” nhất: Nhiều người trong họ thấy được những sự bất lực và bế tắc của nhà cầm quyền cũng như có khát vọng được tự do. Tuy nhiên, “nhiều” không có nghĩa là đa số. Khác với ở Ai Cập và các quốc gia Trung Đông trong cách mạng mùa xuân đầu năm 2011, nơi tỉ lệ thanh niên, dù đã tốt nghiệp đại học, thất nghiệp rất cao, ở Việt Nam, về phương diện kinh tế, thanh niên không đến nổi quá khó khăn, do đó, rất khó hy vọng họ sẽ kết tập lại thành một trận chung để đấu tranh cho dân chủ.

Một thành phần khác có khả năng đương đầu với chính quyền là các tôn giáo. Ở tôn giáo nào cũng có những người phản kháng, nổi bật nhất là Cao Đài, Hoà Hảo, Phật giáo và Công giáo. Hai tôn giáo đầu chỉ giới hạn ở các tỉnh phía Nam; Phật giáo thì bị quá phân tán; chỉ có Công giáo là tương đối thống nhất, và do đó, khá mạnh, nhưng dù mạnh đến mấy thì, một mặt, Công giáo cũng chỉ chiếm khoảng 10 phần trăm dân số; mặt khác, do chỉ là một thiểu số, họ khó trở thành những nhà lãnh đạo cho phong trào dân chủ trong cả nước.

Nói tóm lại, từ góc độ kinh tế và xã hội, sẽ không có lực lượng nào đủ sức để chống lại chính quyền, thậm chí, gây sức ép để chính quyền phải thay đổi chế độ.

Một vấn đề có thể được đặt ra: Tại sao tất cả các thành phần trên không thể kết hợp lại với nhau để thành một lực lượng duy nhất và mạnh mẽ? Dĩ nhiên, điều đó có thể xảy ra, và trong hoàn cảnh Việt Nam hiện nay, đó là niềm hy vọng duy nhất để có dân chủ. Có điều: khi nào, và với điều kiện nào, tất cả các thành phần trên có thể đứng lại được với nhau? Câu trả lời: Tinh thần dân tộc hay chủ nghĩa quốc gia (nationalism). Người Việt Nam, bất kể thành phần kinh tế, xã hội và tôn giáo, sẽ đoàn kết lại khi đất nước bị uy hiếp và khi chính quyền bất lực, thậm chí, đầu hàng trước những sự uy hiếp ấy. Tất cả những sự uy hiếp ấy chỉ đến từ một nguồn: Trung Quốc.

Nói cách khác, theo tôi, lực lượng đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam chỉ đoàn kết và trở thành mạnh mẽ khi Trung Quốc gia tăng mức độ lấn chiếm biển đảo và khi chính quyền Việt Nam càng lộ rõ bản chất nhu nhược của họ trong thế trận đối đầu với tham vọng bành trướng ấy.