ƠN CHỮA LÀNH DO MẸ MARIA CHUYỂN CẦU

ƠN CHỮA LÀNH DO MẸ MARIA CHUYỂN CẦU

Trích EPHATA 634

Con là Anna Kiều Thị Phước Hậu, chồng con là Giuse Nguyễn Văn Tiến, xin được kể về ân phúc Mẹ Maria đã cứu sống con gái của chúng con là bé Maria Goretti Nguyễn Kiều Tú Anh.

Bé Tú Anh sinh ngày 6.7.2007. Khi bé vừa tròn 13 tháng, qua siêu âm tại nhiều bệnh viện lớn của Sàigòn, các bác sĩ cho vợ chồng chúng con biết bé bị ung thư thận. Tháng 8 năm 2008, bé phải vào Bệnh Viện Nhi Đồng 2. Ban đầu bác sĩ chẩn đoán sẽ mổ bóc khối u nằm trên thận, nhưng đến khi mổ thì, vì không thể bóc được, bác sĩ phẫu thuật đành phải cắt bỏ luôn quả thận bên trái. Vợ chồng con rất xót xa đau khổ thay cho con mình, chỉ còn biết đến với Chúa cầu nguyện trong phó thác.

Thế rồi thật bất ngờ, chúng con biết được trong khuôn viên Bệnh Viện Nhi Đồng 2, trước đây là Bệnh Viện Grall của quân đội Pháp, sau được đổi tên là Bệnh Viện Đồn Đất, vẫn còn giữ được một tượng đài kính Đức Mẹ ngay bên cạnh ngôi Nhà Nguyện mấy chục năm nay sau biến cố 1975, đã bị chính quyền bắt đóng cửa, không còn có Linh Mục đến dâng Thánh Lễ cho các bệnh nhân và người chăm sóc như trước đây. Vậy là vợ chồng chúng con đã tìm đến với Mẹ Maria để cầu khẩn van nài cho cháu bé Tú Anh được ơn Thiên Chúa cứu chữa nguy tử.

Sau hai tuần nằm hồi sức hậu phẫu, bé Tú Anh được chuyển sang Bệnh Viện Ung Bướu để được hóa trị vì khối u của bé được xác định là u ác. Các bác sĩ ung bướu hội chẩn và báo cho biết bưới thận đang phát triển ở giai đoạn I, sẽ phải điều trị trong khoảng 6 tháng. Hết thời hạn hóa trị, các bác sĩ tái khám và khẳng định trên 90% là Tú Anh đã dứt bỏ được căn bệnh ung thư quái ác. Chúng con vui mừng và tạ ơn Chúa và Mẹ đã thương chữa lành cho bé.

Tuy nhiên, đến giữa tháng 3 năm 2009, khi chưa được tròn 2 tuổi, bé Tú Anh được làm các xét nghiệm sau thời gian hóa trị để chuẩn bị khép hồ sơ, cho bé xuất viện, thì không ngờ, các bác sĩ lại phát hiện có một khối u mới mọc ở quả thận bên phải, ngay chỗ vừa mổ, khối u lớn và dạng nước. Thế là bé lại phải chuyển về Bệnh Viện Nhi Đồng 2 để làm phẫu thuật một lần nữa.

Các bác sĩ Nhi Đồng cho biết ca mổ lần này, khối u cần được bóc tách hết sức thận trọng, nếu sơ ý để vỡ thì nguy hiểm vô cùng. Đến lúc này cả đôi bên nội ngoại đều suy sụp tinh thần, không ai nghĩ bé có thể qua khỏi. Riêng vợ chồng chúng con thì khủng hoảng, xót xa thẫn thờ, chẳng còn biết làm gì ngoài việc ngồi khóc lóc bên tượng Mẹ.

Có lúc nhìn thấy bé Tú Anh đau đớn quá, con là mẹ của bé đã xin khấn với Mẹ Maria, nếu được hãy đổi mạng sống của chính con cho bé, cứu thoát bé khỏi nỗi khốn khổ đang phải chịu từng giờ từng phút. Còn cha của bé, hằng ngày anh đi làm, đến chiều lại vào ngay bệnh viện, cứ hai ba ngày lại mua hoa mang đến tượng đài Mẹ rồi đọc kinh cầu nguyện miên man.

Khoảng thời gian bé Tú Anh lên bàn mổ, chúng con lại càng kêu khấn tha thiết. Đến khi bé được chuyển sang phòng Hồi Sức, chúng con được bác sĩ cho biết khi mổ, khối u bị vỡ, bé lại bị thiếu máu trầm trọng, may sao bé đã vượt qua được cơn nguy tử một cách lạ lùng.

Đến ngày 1.6.2009, do khối u lại tái phát, bé Tú Anh được chuyển qua Bệnh Viện Ung Bướu một lần nữa để xạ trị và hóa trị liên tục. Vợ chồng chúng con lại hết lòng phó thác khẩn nguyện xin Mẹ Maria phù hộ, cầu bầu cùng Chúa ơn chữa lành cho đứa con bé bỏng tội nghiệp, chưa tròn hai tuổi mà đã phải trải qua các cuộc đại phẫu và những cơn đau đớn vượt cả sức chịu đựng của người lớn.

Thời gian thử thách cho bé, và cho cả gia đình chúng con kéo dài thêm gần 2 năm nữa cho đến khi hoàn tất phác đồ điều trị 18 tháng. Bé Tú Anh luôn bị thiếu tiểu cầu nghiêm trọng, rụng hết tóc trên đầu, thường xuyên phải chuyển từ bên điều trị sang khoa Cấp Cứu của Bệnh Viện Ung Bướu.

Cuối cùng, ngày 26.4.2011, bé Tú Anh được xuất viện trong thể trạng và tinh thần hoàn toàn bình phục, gây ngỡ ngàng cho bên bệnh viện về sức chịu đựng và khả năng hồi sinh của bé, chỉ riêng gia đình chúng con hiểu được vậy là chính Mẹ Maria, ngang qua sự tận tâm tận lực của các y bác sĩ, đã cứu được đứa con yêu dấu của chúng con khỏi căn bệnh nan y và tử thần quái ác.

Đến hôm nay, khi con viết kể lại những dòng chữ này, bé Maria Goretti Nguyễn Kiều Tú Anh đã được 7 tuổi, đang học lớp Một, khỏe mạnh, thông minh, ngoan ngoãn, ở Nhà Thờ đặc biệt giỏi Giáo Lý, và ở nhà đã biết cách cầu nguyện đơn sơ với Chúa và Đức Mẹ.

Gia đình chúng con xin cúi đầu hết lòng tạ ơn Thiên Chúa, biết ơn Mẹ Maria đã thương chuyển cầu ơn chữa lành cho con của chúng con, cũng là thay đổi hẳn cuộc đời tin và sống đạo của mỗi người trong gia đình chúng con. Amen.

Anna KIỀU THỊ PHƯỚC HẬU, ghi lại, Bình Dương 4.2014
Lm. Giuse LÊ QUANG UY, DCCT, biên tập, Sàigòn 11.2014

HỒNG ÂN SỰ SỐNG

HỒNG ÂN SỰ SỐNG

Trích EPHATA số 634

Vợ chồng con học khóa Giáo Lý Hôn Nhân Agape 25 với cha Quang Uy tại DCCT Sàigòn từ giữa tháng 10 năm 2011. Hôm nay con xin kể lại câu chuyện về ơn lành của Thánh Giêrađô và Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp đã ban cho bé Phương Vy, con gái đầu lòng của chúng con. Trước đó, mấy năm liền hiếm muộn, vợ chồng con đã từng đến DCCT Sàigòn, cầu xin Mẹ Maria và Thánh Giêrađô cho con sớm có em bé, và không lâu sau đó, con được nhậm lời và đã có thai bé Cecilia Cao Nguyễn Phương Vy…

Đến ngày 7.8.2014, tính ra bé đã sinh được 1 tháng 2 ngày. Sáng hôm đó bé sốt cao 38 độ, con ẵm bé đi bác sĩ tư cho uống thuốc nhưng không bớt mà sốt càng cao hơn. Bé rên rỉ mệt mỏi, nên đến khuya, vợ chồng con nóng ruột quá vội đưa bé đi Bệnh Viện Nhi Đồng 2, nhập viện 1g30 khuya. Y tá đo nhiệt 39 độ, đưa viên thuốc nhét hậu môn cho hạ sốt, rồi kêu vợ chồng con ẵm ra ngoài lau nước ấm toàn thân bé. Sau một hồi lâu, bé vẫn không bớt sốt mà lại càng sốt cao thêm, lên đến 39 – 40 độ. Bác sĩ cứ bảo lau nước ấm mà không cho thêm thuốc hạ sốt gì hết.

Đến lúc bé sốt 40 độ thì khắp người nổi bông tím hết, vợ chồng con hoảng quá, chồng con không kềm được nữa, mới la toáng lên với bác sĩ: “Nếu con tôi sốt vậy mà ở nhà lau nước ấm cho hạ sốt thì tôi để ở nhà lau cũng được, chứ ẵm vô đây làm chi cho khổ ?” Lúc đó bác sĩ mới chịu khám bé lại và cho thêm viên thuốc nhét hậu môn. Thế nhưng bé chỉ hạ sốt được nửa tiếng rồi sốt lại ngay. Bác sĩ bảo phải đi xét nghiệm máu, và bé cứ sốt cao như vậy cho đến sáng mà bác sĩ vẫn không can thiệp gì, cũng chẳng đưa ra giải pháp nào hết.

Sáng lại thì có hai bác sĩ khác vào khám cho bé và nói tình trạng của bé nguy hiểm, nên đưa bé vào cấp cứu, đo điện tim và cách ly không cho cha mẹ vào. Nằm cách ly đến trưa thì y tá nói mẹ vào mặc đồ lại cho bé và chuyển qua khoa khác, nhưng vẫn phải nằm cấp cứu, dù lúc này bé giảm sốt còn 38 độ mấy thôi. Bác sĩ kêu con ra nói chuyện: bé sốt cao lắm nên nghi ngờ bé bị viêm màng não và nhiễm trùng máu, cần phải cho bé đi lấy tủy và bắt đầu chích kháng sinh… Đến hết ngày hôm đó bé vẫn chưa hạ sốt.

Sáng hôm sau, bác sĩ khám lại, nói bé không phải bị viêm màng não mà là bị viêm phổi và nghi ngờ bé bị sốt gì đó, con không nhớ rõ tên mà ở Việt Nam chưa có ai bị, chỉ có ở nước ngoài mới bị thôi. Nghe xong, tay chân con bủn rủn, con hoảng quá vội điện thoại cho em gái của con tới ngay Nhà Thờ DCCT Kỳ Đồng đọc kinh cầu nguyện với Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp và Thánh Giêrađô.

Và thật không ngờ, đến trưa thì bé đỡ sốt, sáng hôm sau thì hết hẳn. Bác sĩ đọc kết quả xét nghiệm cũng thông báo bé không bị sốt giống như bệnh sốt bên nước ngoài. Ở bệnh viện một tuần, ngày nào bé cũng phải chích kháng sinh 3 lần, bé lại bị lây thêm bệnh ho hen khò khè của một bệnh nhi khác trong phòng cấp cứu. Tổng cộng bé đã phải nằm tới mười mấy ngày sau đó, bác sĩ mới cho xuất viện. Chính các bác sĩ và y tá cũng không hiểu do đâu mà bé hết sốt và phục hồi, chỉ có vợ chồng chúng con là xác tín tất cả nhờ ơn Chúa, Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp, Thánh Giêrađô đã cứu cháu khỏi cái chết cận kề.

Mẹ của bé PHƯƠNG VY, 9.2014

CẢI TẠO NGƯỢC

CẢI TẠO NGƯỢC

Trích EPHATA  634

Dưới đây là một trích đoạn trả lời phỏng vấn ông Nguyễn Hoàng Đức với đài RFA:

“Tôi đã từng làm trong Phòng Tôn Giáo của Bộ Công An. Trong Phòng ấy người ta có “đối sách” về Đức Cha mà sau này là Hồng Y Nguyễn Văn Thuận. Ông bị chuyển đổi từ miền Nam ra với cái tội rất to là vì ông là cháu của Ngô Đình Diệm và trở về Sàigòn làm Phó Tổng Giám Mục theo ý là lót ổ để lên Tổng Giám Mục.

Và ông cứ thế bị chuyển ra ngoài Bắc. Trong thời gian ông ấy bị cầm cố ở Hà Nội ( có nghĩa là không ở tù ) tức là được giữ trong mật viện. Có một đội trông ông ta, nhưng tôi là một cán bộ cũng khá lâu năm, một sĩ quan khá lâu năm nên tôi đề nghị để tôi ra học tiếng Pháp với cha, trên tinh thần là luyện tiếng Pháp chứ không phải để trông cha. Cụ thể là như thế…

Sau khi học tiếng Pháp với ngài thì tôi cảm nhiễm tinh thần của Đức Cha. Sau này thì tôi thôi việc, lý do là sau khi xảy ra sự kiện Thiên An Môn tôi không còn muốn làm công an nữa, vì tôi làm ở Cục Chống Phản Động nên biết dễ phải đi đàn áp và tôi đã xin chuyển ngành nhưng không được, tôi xin thôi việc cũng không cho. Tôi vẫn cứ bỏ việc.

Sau khi vào Sàigòn tôi làm cho dầu khí Việt Nam. Tôi có đi một số các Nhà Thờ, Nhà Thờ trung tâm Đức Bà, Nhà Thờ Kỳ Đồng… Sau khi ra Hà Nội thì tôi được mặc khải trong một giấc mơ là tôi đi Nhà Thờ và tôi có rửa tội.

Đúng đêm tôi rửa tội ở Nhà Thờ lớn thì cha Ngân, bây giờ trở thành Giám Mục, bảo với cha Hùng, hiện nay đang học bên Ý hay bên Pháp gì đấy, mời tôi viết diễn giải về Đức Tin, và tôi có viết bài “Con đường Đức Tin qua cây cầu FX. Nguyễn Văn Thuận”. Bài này đã gởi qua Tòa Thánh và nằm trong hồ sơ và đã được cha Sỹ đang ở Việt Nam xin đưa chữ ký vào những bản dịch khoảng 4, 5 thứ tiếng. Tôi hiểu là việc phong Thánh cần phải có phép lạ. Phép lạ thứ nhất là Đức Tin. Phép lạ thứ hai là chữa bệnh. Phép lạ thứ ba là mồ mả phát. Tôi là một trong những phép lạ về Đức Tin.”

NGUYỄN HOÀNG ĐỨC – RFA link

Nhà văn Nguyễn Hoàng Đức nguyên là công an, từng học tiếng Pháp với Đức cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận. Anh đã viết một chuyên luận về: “Hành trình Đức Tin qua cây cầu FX. Nguyễn Văn Thuận” để mô tả lại quá trình biến đổi tình cảm, tâm lý và đến với Chúa của anh. Tài liệu đó hiện đang được Bộ Phong Thánh ở Roma lưu giữ xem như một phép lạ Đức Tin.

Được Hội Đồng Công Lý và Hòa Bình Tòa Thánh Vatican mời qua Rôma làm chứng về Đức Hồng Y FX. Nguyễn Văn Thuận nhân dịp lễ kết thúc điều tra phong Chân Phúc cấp Giáo Phận. Ngày 2.7.2013 anh lên đường sang Rôma, nhưng đã bị công an ngăn chặn và thu hộ chiếu tại sân bay Nội Bài mà không có lý do rõ ràng.

Đức cố Hồng Y sống 13 năm trong ngục tù Cộng Sản, một số sự việc trong đời sống tù đày đã được ngài kể lại trong “Năm chiếc bánh và hai con cá”, tác phẩm được dịch ra 8 thứ tiếng, để phục vụ các tham dự viên ‘Những Ngày Giới Trẻ’ tại Paris năm 1997. Mời bạn đọc xem lại vài trích đoạn sau:

Có lúc Chúa dùng Giáo Dân để dạy tôi cầu nguyện

Thời gian bị quản thúc ở Giang Xá, có ông lão nhà quê, tên là ông quản Kính, từ Giáo Xứ Ðại Ơn lẻn vào thăm tôi. Tôi không bao giờ quên được lời ông khuyên tôi: “Thưa cha, cha không hoạt động tông đồ được thì xin cha cầu nguyện cho Hội Thánh; ở trong tù cha đọc một kinh hơn một nghìn kinh cha đọc lúc ở ngoài tự do !”

Ðức Mẹ còn sử dụng cả người cộng sản để nhắc tôi cầu nguyện

Ông Hải đã từng ở tù, nằm cùng buồng với tôi để mật thám tôi, sau đã thành bạn của tôi. Trước ngày ông ta ra về, ông đã hứa với tôi: “Nhà tôi ở Long Hưng, chỉ cách La Vang 3km, tôi sẽ đi La Vang cầu nguyện cho anh”.

Tôi tin lòng thành thật của anh bạn, nhưng tôi hoài nghi làm sao một người cộng sản mà đi cầu nguyện Ðức Mẹ cho tôi ! Sáu năm sau, đang lúc tôi ở biệt giam, tôi đã được một bức thư của ông Hải, lạ lùng thật ! Lạ hơn nữa là lời lẽ của ông như sau: “Anh Thuận thân mến, tôi đã hứa với anh, tôi sẽ đi cầu nguyện Ðức Mẹ La Vang cho anh. Mỗi Chủ Nhật, nếu trời không mưa, lúc nghe chuông La Vang, tôi lấy xe đạp vào trước đài Ðức Mẹ, vì chiến tranh bom đạn đã đánh sập Nhà Thờ rồi. Tôi cầu nguyện thế này: Thưa Ðức Mẹ, tôi không có đạo, tôi không thuộc kinh nào cả. Nhưng tôi đã hứa sẽ đi cầu nguyện Ðức Mẹ cho anh Thuận, nên tôi đến đây. Xin Ðức Mẹ biết anh Thuận cần gì thì cho anh ấy”.

Tôi hết sức cảm động. Tôi đọc đi đọc lại rồi đặt thư xuống nhắm mắt lại: “Lạy Mẹ, Mẹ đã dùng anh cộng sản này để dạy con cầu nguyện; chắc Mẹ đã nhậm lời anh ấy, con mới còn sống đây !” ( Ảnh chụp Đức Hồng Y Thuận và Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô 2 tại Roma )

Ở trại giam Phú Khánh, một đêm tôi đau quá, thấy một người gác đi qua, tôi kêu: “Tôi đau quá, xin anh thương tình cho tôi thuốc !” Anh ta đáp: “Ở đây chẳng có thương yêu gì cả, chỉ có trách nhiệm“.

Ðó là bầu khí chúng tôi ở trong tù.

Lúc tôi bị biệt giam, trước tiên người ta trao cho năm người gác tôi: đêm ngày có hai anh trực. Cứ hai tuần đổi một tổ mới, để khỏi bị tôi làm nhiễm độc. Một thời gian sau không thay nữa, vì “cấp trên” nói: “Nếu cứ thay riết thì sở công an bị nhiễm độc hết !”

Thực thế, để tránh nhiễm độc, mấy anh không nói với tôi, họ chỉ trả lời “có” hoặc “không”. Họ tránh nói chuyện với tôi. Buồn quá ! Tôi muốn lịch sự vui vẻ với họ, họ vẫn lạnh lùng. Phải chăng họ ghét “cái mác phản động” nơi tôi: Tất cả áo quần đều đóng dấu hai chữ lớn “cải tạo”, kể từ ngày bước chân vào trại Vĩnh Quang ở Bắc Việt.

Tôi phải làm thế nào ?

Một đêm đông lạnh quá, không ngủ được, tôi nghe một tiếng nhắc nhủ tôi: “Tại sao con dại thế ? Con còn giàu lắm: Con mang tình thương Chúa Giêsu trong tim con. Hãy yêu thương họ như Chúa Giêsu đã yêu con”.

Sáng hôm sau, tôi bắt đầu mến họ, yêu mến Chúa Giêsu trong họ, tươi cười với họ, trao đổi đôi ba câu nói… Tôi thuật lại những chuyến đi ra nước ngoài, cuộc sống, văn hóa, kinh tế, khoa học kỹ thuật, tự do dân chủ ở Canada, Nhật Bản, Philippines, Singapore, Pháp, Ðức, Úc, Áo, v.v… Những câu chuyện đó kích thích tính tò mò của họ, giục họ đặt nhiều câu hỏi. Tôi luôn luôn trả lời…

Dần dần chúng tôi trở thành bạn. Họ muốn học sinh ngữ Anh, Pháp… tôi giúp họ. Từ từ mấy chiến sĩ gác tôi trở thành học trò của tôi ! Bầu khí nhà giam đổi nhiều, quan hệ giữa họ với tôi tốt đẹp hơn. Thậm chí cả những ông xếp công an, thấy tôi đối xử chân thành, không những họ xin tôi giúp các chiến sĩ học hành ngoại ngữ, nhưng họ còn gửi anh khác đến học.

Tôi sống theo lời Chúa Giêsu dạy: “Ðiều gì con làm cho một người bé mọn nhất trong anh em là làm cho chính mình Ta”. Khi nào có hai hay ba người hợp nhau vì danh Thầy, thì có Thầy ở giữa họ”.

Hát kinh “Veni Creator”

Một hôm một ông xếp hỏi tôi:

– Ông nghĩ thế nào về tờ tuần báo “Người Công Giáo” ?

– Nếu viết đúng cả nội dung cả hình thức thì có lợi; nếu ngược lại thì không thêm đoàn kết, lại còn thêm chia rẽ, bất lợi cho cả người Công Giáo và cho cả nhà nước.

– Làm thế nào cải thiện tình trạng ấy ?

– Những cán bộ phụ trách về tôn giáo phải hiểu đúng mỗi tôn giáo thì việc đối thoại, tiếp xúc các chức sắc mỗi tôn giáo cũng như các tín hữu mới có tính cách xây dựng, tích cực và tạo nên thông cảm giữa đôi bên.

– Ông có thể giúp được không ?

– Nếu các vị muốn, tôi có thể viết một cuốn Lexicon ( từ điển bỏ túi ) gồm những danh từ thông dụng nhất trong tôn giáo, từ A đến Z, chừng nào các vị có giờ rảnh, tôi sẽ giải thích rõ ràng, khách quan. Hy vọng các vị có thể hiểu lịch sử, cơ cấu, sự phát triển và hoạt động của Giáo Hội…

Họ đã trao giấy mực cho tôi, tôi đã viết cuốn “lexicon” đó, bằng tiếng Pháp, Anh, Ý, Latinh, Tây Ban Nha, và Trung Quốc với phần giải thích bằng Việt ngữ. Dần dà tôi có cơ hội giải thích hoặc giải đáp thắc mắc, tôi chấp nhận làm sáng tỏ những chỉ trích về Giáo Hội. “Lexicon” ấy trở thành một cuốn giáo lý thực hành.

Ai cũng muốn biết Viện Phụ là gì, Thượng Phụ là gì, Công Giáo khác Anh Giáo, Tin Lành, Chính Thống Giáo chỗ nào ? Tài chánh của Tòa Thánh từ đâu mà có ? Có bao nhiêu tu sĩ, giáo dân làm việc trong giáo triều, huấn luyện Tu Sĩ, Giáo Sĩ thế nào ? Giáo Hội phục vụ nhân loại thế nào ? Tại sao Giáo Hội gồm có nhiều dân tộc, sống qua nhiều thời đại cũng bị bắt bớ, tiêu diệt, cũng mang nhiều khuyết điểm mà vẫn tồn tại ? Ngang đây là đến biên giới của siêu nhiên, của sự quan phòng của Thiên Chúa… Cuộc đối thoại từ A đến Z giúp xóa tan một số hiểu lầm, một số thành kiến, có những lúc trở nên thú vị và hấp dẫn. Tôi tin tưởng có nhiều người cởi mở, muốn tìm hiểu và với những biến chuyển trong thời đại ta, đã có những tầm nhìn mới mẻ và xây dựng.

Thời kỳ biệt giam ở Hà Nội, tôi được biết có 20 chiến sĩ nam nữ trẻ học tiếng Latinh với một cựu Tu Sĩ, để có thể đọc các tài liệu của Giáo Hội. Trong số mấy anh gác tôi có hai anh trong nhóm học Latinh. Trông thấy bài vở, tôi nhận thấy họ học tốt. Một hôm, một trong hai anh ấy hỏi tôi:

– Ông có thể dạy tôi một bài hát tiếng Latinh không ?

– Có nhiều bài hay tuyệt, nhưng biết anh thích bài nào ?

– Ông hát cho tôi nghe, tôi sẽ chọn.

Tôi đã hát Salve Regina, Veni Creator, Ave Maris Stella… Các bạn biết anh ta chọn bài nào không ? Anh ta chọn bài Veni Creator ( Xin Chúa Ngôi Ba đoái thương viếng thăm… ). Tôi đã chép trọn cả bài cho anh ta và anh ta học thuộc lòng. Mỗi sáng quãng 7 giờ, tôi nghe anh ta chạy xuống thang gỗ, ra sân tập thể dục, rồi múc nước vừa tắm vừa hát: Veni Creator Spiritus… Tôi rất cảm động, làm sao mỗi sáng trong nhà tù cộng sản lại có một cán bộ hát kinh “Veni Creator” cho mình nghe !

Nguồn: Diễn Đàn Người Giáo Dân

Nhà văn Nguyễn Quang Lập

Nhà văn Nguyễn Quang Lập

Mặc Lâm, biên tập viên RFA, Bangkok
2014-12-27

  • RFA

12272014-artis-nguy-quang-lap.mp3

Nhà văn Nguyễn Quang Lập, chủ blog Quê Choa

Nhà văn Nguyễn Quang Lập, chủ blog Quê Choa

Que Choa

Your browser does not support the audio element.

Vụ bắt giữ nhà văn Nguyễn Quang Lập còn được biết dưới cái tên Bọ Lập chủ trang blog Quê Choa đã làm dư luận nổi sóng. Mặc dù trong giới văn nghệ sĩ không hiếm người ganh ghét tài năng và sự nổi tiếng của anh nhưng số lớn hơn nhiều lần trong họ lại có thái độ trân trọng nhà văn tài năng này qua hàng trăm bài viết chia sẻ sự bất bình của họ trước một đồng nghiệp bị bắt vì lý do hết sức ngây ngô: tuyên truyền chống đối chế độ.

Nếu một nhà văn bị xem là chống đối chế độ vì loan tải những bài viết phê phán các bất công, tiêu cực trong những công trình xây dựng hay bùa phép gây mất mát hàng ngàn tỷ ngân sách là có tội với quốc gia thì có lẽ cách diễn giải luật pháp của nhà nước qua điều 88 đang dẫm đạp lên chứ không phải thi hành luật pháp.

Bọ Lập nổi tiếng không phải là một người đấu tranh dân chủ. Anh không phải là người hoạt động chính trị và nhất là chưa bao giờ viết bất cứ một văn bản nào cổ súy cho tinh thần đấu tranh mang ý nghĩa của một cuộc cách mạng, cho dù cách mạng mềm hay cứng và dưới hình thức nào. Anh tự nhận là mình thiếu can đảm và chỉ là một nhà văn, một blogger bất bình trước các vấn đề nóng bức của đất nước mà đem trang blog Quê Choa chuyên chở các ý tưởng mà anh thấy không thể có vấn đề nghiêm trọng nào đáng cho nhà nước kết án, dẫn đến việc bắt giữ anh.

Sứ mệnh, trách nhiệm của người cầm bút

Bọ Lập từng nói với chúng tôi:

Nguyễn Quang Lập: Trước đây “Quê Choa” chỉ lập ra để viết văn chương cho vui thôi chứ không nói chuyện thời sự báo chí gì đâu, nhưng dần dà thấy nhiều chuyện chướng tai gai mắt quá, mình là thằng nhà văn mà không lên tiếng thì chẳng ra làm sao cả, thế nên tôi buộc phải lên tiếng thôi chứ còn lúc đầu chỉ làm một blog văn chương cho vui chứ không có ý định làm cái gì cả. Nhưng dần dần cuộc sống nó đập vào mình, nó buộc mình phải lên tiếng. Nếu không lên tiếng thì mình thấy nó thế nào! Không được! Không xứng đáng là một thằng nhà văn! Buộc phải lên tiếng.

Trang blog Quê Choa từ khi khai sinh tới nay đã là vùng đất vun đắp cho biết bao bài viết giá trị bằng số lượng người xem đáng kinh ngạc. Bắt nguồn từ cách tiếp cận với công nghệ thông tin, Bọ Lập đã thấy được ảnh hưởng của một trang blog nếu mang đúng hơi thở thời đại, tức là những sinh hoạt chính trên lòng lề đường thời sự chứ không nằm ở những suy tư có tính triết học: trăn trở một mình, một bóng đêm, hay một số phận.

Bọ Lập mang nhiều số phận, nhiều hình ảnh, nhiều chân dung của từng con người thật vào sách của anh để giới thiệu tới những con người, những “số phận” không kém phần nghiệt ngã khác. Sách của anh đậm đặc nhân văn, blog của anh đầy ắp thời sự, cả hai làm cho người đọc yêu mến và cả hai làm cho không ít người khó chịu, đặc biệt khi họ đánh hơi thấy có hình ảnh của họ trong đó.

Hình ảnh của họ là ai? Là những quan liêu hách dịch, những trợ lý luồn cúi xu nịnh. Những lãnh đạo đầu ngắn nhưng bao tử quá to. Những cấu kết ma quỷ giữa thế lực này với nhóm lợi ích kia. Những con người khi thức dậy việc đầu tiên là nghĩ tới tiền, tới hợp đồng tới lừa lọc.

” Trước đây “Quê Choa” chỉ lập ra để viết văn chương cho vui thôi chứ không nói chuyện thời sự báo chí gì đâu, nhưng dần dà thấy nhiều chuyện chướng tai gai mắt quá, mình là thằng nhà văn mà không lên tiếng thì chẳng ra làm sao cả, thế nên tôi buộc phải lên tiếng thôi

Nguyễn Quang Lập”

Những con người ấy chằm chằm theo dõi Quê Choa và dĩ nhiên Bọ Lập phải biết nhưng đề phòng họ đến bắt thì Bọ rất chủ quan vì nghĩ mình tàn tật và không ai có can đảm đi bắt một người vô hại như anh.

Nguyễn Quang Lập: Tôi không bị mọc đuôi! Đơn giản là vì tôi què tôi có chạy đàng trời nếu có ai người ta muốn bắt. Họ theo tôi làm gì! Nhưng tôi biết có một sự khó chịu, một sự khó chịu nào đó, mơ hồ, nhưng cụ thể thì không có.

Dư luận phản ứng

Văn nghệ sĩ là giới nhạy cảm trước thân phận con người, cái làm nên tác phẩm, vì vậy đã rất bất bình với tấm thân xiêu vẹo của anh trong nhà giam. Nhà văn Tô Nhuận Vỹ, nguyên Tổng biên tập báo Sông Hương cho việc bắt giữ một người lâm trọng bệnh như thế là ngu muội và tàn nhẫn, ông nói:

-Riêng việc một nhà văn đang bị bệnh, một nhà văn có tiếng đã đóng góp trong văn học nghệ thuật đối với đất nước trong sáng tác, tôi nói về mặt sáng tác cái đã mà bắt họ là hoàn toàn không nên một tí nào và không tốt.

Về mặt sáng tác còn mặt hoạt động xã hội tôi sẽ nói sau, một người có đóng góp lớn, đang bị bệnh mà bắt thì lợi bất cập hại đối với những người bắt. Ngay bản thân nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm là người trong Bộ chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam mà khi có một bài thơ tâm huyết thậm chí nhạy cảm thì gửi duy nhất cho Quê Choa thì có nghĩa là bản thân của Quê Choa không có gì quá đáng. Cũng có nghĩa là bản thân Quê Choa không có gì là tệ hại và đứng về mặt yêu nước của nó thì Bọ Lập có tâm huyết.

Cho nên nói một cách nhẹ nhàng thì những người chủ trương bắt Lập chỉ có thể nói khù khờ và ngu dại.

Con người của Bọ Lập chắc chắn không thể bị quên lãng cho dù anh có bị buộc phải ngồi tù bao nhiêu năm đi nữa. Lịch sử văn học Việt Nam cho thấy sự bắt bớ, đàn áp và tiêu diệt người sáng tác có tư tưởng đối lập luôn có kết quả ngược lại.

” Một người có đóng góp lớn, đang bị bệnh mà bắt thì lợi bất cập hại đối với những người bắt…Cho nên nói một cách nhẹ nhàng thì những người chủ trương bắt Lập chỉ có thể nói khù khờ và ngu dại

Nhà văn Tô Nhuận Vỹ “

Nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo, một người bạn vong niên của Bọ Lập cũng không thể chấp nhận cách bắt người này ông cho biết:

-Việc bắt Nguyễn Quang Lập tôi cũng quá bất ngờ bởi vì anh Lập không những là một nhà văn và một người nổi tiếng mà viết lách rất ôn hòa, có cá tính mạnh nhưng thái độ lại rất ôn hòa. Hai nữa là anh ấy đang bệnh vì liệt nửa người nên tôi vẫn nghĩ cấn phải có cách nào tốt hơn bởi khống chế người ta qua cách họ phát biểu hay đăng những bài viết của người khác có tính phản biện mà bắt người thì làm cho gia đình rất là lo lắng và bạn bè cũng như dư luận người ta thấy là không nên làm mà phải có nhân văn, thiện tâm đối với người bệnh nó gây một chấn động không hay.

Còn nhà thơ Đỗ Trung Quân một trong vài người bạn chân tình của Bọ Lập trước khi bị bắt cho biết ông không ngạc nhiên. Nhà thơ cho rằng không bắt Bọ Lập mới là chuyện đáng ngạc nhiên. Một nhận xét chua chát nhất mà chúng tôi nhận được từ các nhà văn thân hữu của Bọ Lập:

-Tất cả những cái mà Lập đưa lên trang blog mà chúng ta thấy của những người viết khác nhau. Vị trí tên tuổi nghể nghiệp khác nhau như là một con đò chở vấn đề. Có những vấn đề khác nhau rất nhiều nhưng suy cho cùng đó là phản biện đưa đến một kết quả đúng đắn nhất cho một xã hội tốt đẹp. Tôi không có cảm giác bất cứ cái gì về những bài của Lập đưa nhưng nhà nước này không phản ứng tôi mới lấy làm lạ. Phản ứng là đúng bởi vì một nhà nước trong thể chế như thế này, với những điều luật như 258, như 88 thì không có gì mới là chuyện lạ. Cá nhân tôi không thấy là chuyện lạ.

” Nguyễn Quang Lập không đề phòng được người vào thăm trang blog Quê Choa tăng lên tới con số 100 triệu lượt người xem. Con số khổng lồ này có lẽ là nguyên nhân trực tiếp việc bắt chủ nhân”

Chúng tôi vẫn đùa với nhau như thế này: Chúng tôi là những tù nhân dự bị. Có một câu chuyện rất hay, trong một bữa tiêc của một người bạn khác anh không làm nghề viết lách mà chỉ là người kinh doanh bình thường anh nói “ngay khi tôi chọn một thái độ im lặng, không phản kháng không xuống đường thì thật ra tôi đã ngồi trong một nhà tù nhỏ trong nhà tù lớn. Bởi vì khi tôi chọn thái độ đó thì nỗi sợ hãi đã giam cầm tôi rồi”. Câu chuyện đó có thể khái quát lên rằng chúng tôi tự hiểu mỗi người tự cố làm hết sức mình cho đất nước cho xã hội còn điều gì nó đến thì phải đón nhận nó một cách bình tĩnh bởi vì chúng tôi ở cái tuổi không còn nông nỗi mà không suy nghĩ. Mà khi cái gì thấy đúng, lẽ phải thì chúng tôi chọn lựa nó và sự chọn lựa nào cũng có giá của nó cả.

Nỗi sợ của người cầm quyền

Nguyễn Quang Lập không đề phòng được người vào thăm trang blog Quê Choa tăng lên tới con số 100 triệu lượt người xem. Con số khổng lồ này có lẽ là nguyên nhân trực tiếp việc bắt chủ nhân của nó và bắt đầu từ ngày 6 tháng 12 Quê Choa đã trở thành quá khứ.

Nhà văn Thùy Linh nhận xét việc bắt Bọ Lập chỉ do tâm lý hoảng loạn của những người đang nắm quyền lực và bà cũng nhận xét rằng việc bắt bớ ấy sẽ không làm cho những người có cách làm việc như Bọ Lập chùn bước:

-Việc nhà nước bắt anh Nguyễn Quang Lập đúng là nó gây ra chấn động bởi vì anh Lập thực sự không đáng là người phải chịu sự đối xử bất công đến mức như thế. Bởi vì nếu theo con mắt nhà nước thì sự nguy hiểm có lẽ nhiều người con nguy hiểm hơn anh Lập nhiều nhưng không hiểu sao họ lại lựa chọn anh Lập. Có thể một phần vì ảnh hưởng của blog Quê Choa nó đến được rất đông đảo độc giả. Chúng ta không thể phủ nhận ảnh hưởng của cá nhân anh Lập đối với tiếng nói phản biện trong nước cho nên họ hoảng sợ, lo sợ.

Trong chừng mực nào đó nó giống như hành vi trả thù. Trả thù những tiếng nói, con người không chịu khuất phục. Việc này trong ngắn hạn có thể sẽ gây ra những lo âu trong giới cầm bút hay giới đấu tranh dân chủ nói chung nhưng về lâu dài tôi nghĩ điều đó không khiến người ta sợ hãi, chùn bước.

Thực tế cho tới giớ phút này có rất nhiều vụ bắt bớ đã xảy ra nhưng mà những tiếng nói đấu tranh dân chủ hay những hoạt động thì không hề có sự giảm bớt mà thậm chí có xu hướng ngày càng nhân rộng ra vì vậy việc bắt bớ của chính quyền đương nhiên phản tác dụng và người ta càng thấy rõ sự bế tắc trong biện pháp đối thoại của chính quyền đối với tiếng nói dân chủ. Cái sự bắt bớ này hoàn toàn là sự bế tắc.

Nhà văn Nguyễn Quang Lập từng nhận xét nhiều văn nghệ sĩ đã bị đối xử rất bất công như Phùng Quán trước đây hay Tống Văn Công ngày nay. Hai con người này đã khiến anh băn khoăn cho số phận của những ngòi bút chân chính. Lấy sự thật làm căn bản và khát khao mang sự thật ấy ra ánh sáng là lẽ sống của họ lại bị nhìn một cách méo mó và bất công:

” Có thể một phần vì ảnh hưởng của blog Quê Choa nó đến được rất đông đảo độc giả. Chúng ta không thể phủ nhận ảnh hưởng của cá nhân anh Lập đối với tiếng nói phản biện trong nước cho nên họ hoảng sợ, lo sợ.

Nhà văn Thùy Linh”

Nhà văn Nguyễn Quang Lập: Cá nhân tôi nhận xét Phùng Quán ngoài là một nhà thơ ông là người có tính công dân rất mạnh. Và tất cả những bài thơ anh hay nói mạnh mẽ ví dụ như “Chống tham ô lãng phí” hay “Lời mẹ dặn”, chỉ vì tính công dân mạnh và anh ấy muốn góp ý cho Đảng, cho xã hội những tiếng nói trung thực nhất của một nghệ sĩ. Thế nhưng có người đã cố tình hiểu nhầm ý tốt đẹp của Phùng Quán.

Riêng điều này tôi có nghĩ đến Tống Văn Công, một đảng viên, một tổng biên tập làm cách mạng bao nhiêu năm chứ có xa lạ gì, rất có tâm huyết mà cũng bị người khác cố tình hiểu sai hiểu chệch nó đi và quy kết ông ta quá nặng nề (là mưu đồ, thù nghịch…). Nếu làm như thế thì tất cả những kẻ sĩ ở nước Nam này mà muốn có tiếng nói trung thực với Đảng sẽ sợ không dám nói gì cả. Bản thân tôi cũng sợ không dám nói nữa, thật sự là thế. Khi trung thực góp ý thì có ý sai ý đúng. Ý đúng thì xem xét, ý sai thì không nghe và cùng lắm thì mắng lại người ta chứ quy kết người ta là không được.

Dù cẩn thận và đề phòng nhưng Bọ Lập vẫn chủ quan nghĩ mình đang làm những việc đúng đắn, cần làm trong guồng máy đang thiếu những nhân tố như anh. Anh không biết rằng chính anh là nhân tố cản đường thăng tiến của quyền lực chứ không phải ngược lại như anh và hàng triệu người đang nghĩ.

Thật đáng buồn cho thân phận nhà văn Việt Nam, nhất là những nhà văn tốt, có tâm huyết với ngòi bút và nhân vật của mình.

Phụ nữ Việt liên tục bị giết ở Đông Nam Á

Phụ nữ Việt liên tục bị giết ở Đông Nam Á

Nguoi-viet.com
Kuala Lumpur (NV) – Theo tờ The Star Online của Mã Lai thì nạn nhân trong vụ án mạng xảy ra ở một khách sạn tại thị trấn Bandar Utara, quận Sentul là bà Tran Thi Thuy, 30 tuổi, công dân Việt Nam.

Phụ nữ người Việt là nạn nhân vụ án mạng xảy ra hôm 21 tháng 12 ở Mã Lai
được cho là làm việc tại một quán karaoke. (Hình: New Straits Times)

Trước đó, cảnh sát trưởng quận Sentul cho biết, hôm 21 tháng 12, nhân viên của một khách sạn tại thị trấn Bandar Utara, tìm thấy một phụ nữ chết trong tình trạng lõa thể, tay chân bị trói, quanh cổ có nhiều vết bầm. Nay, nạn nhân đã được nhận dạng.

Bà Thuy từ Việt Nam sang Mã Lai làm việc trong một quán karaoke. Cảnh sát tin rằng bà Thuy đã bị siết cổ cho đến chết. Cảnh sát đang truy tìm một người đàn ông Mã Lai tên là Tan Kok Keong, 38 tuổi. Ông Tan đến khách sạn thuê phòng vào ngày 20 tháng 12, sau đó quay trở ra đưa ba Thuy đến và ở lại trong phòng khoảng 4 tiếng.

Cách nay hai tháng, cũng tại Mã Lai, cảnh sát đã tìm thấy thi thể một phụ nữ Việt Nam tại một ký túc xá dành cho công nhân ở vùng Taman Ungku Tun Aminah. Nạn nhân khoảng 50 tuổi bị lột trần, lưng, bụng có nhiều vết dao, máu vấy đầy sàn, vách và cửa ra vào.

Cảnh sát Mã Lai nhận định, nạn nhân chết ngay lập tức. Lúc đó, báo chí Mã Lai cho biết thêm là trong vụ án mạng này còn có một phụ nữ Việt Nam khác bị trọng thương và bệnh viện Sultanah Aminah cho biết nạn nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Không có thêm thông tin nào về hai nạn nhân.

Tháng trước, tại Singapore, có một phụ nữ Việt Nam khác bị giết trong một căn hộ nằm ở tầng 9 của một chung cư trên đường Ang Mo Kio. Tờ The Straits Times không cho biết tên nạn nhân nhưng tiết lộ nạn nhân khoảng 30 tuổi. Cảnh sát đã bắt một người đàn ông Singapore là chủ căn hộ này. Các nhân chứng cho biết, họ gọi cảnh sát vì nghe tiếng phụ nữ la hét, cầu cứu.

Cùng với làn sóng người Việt đổ ra nước ngoài làm thuê là một làn sóng khác đổ ra nước ngoài làm gái mại dâm. Có người chủ động làm gái mại dâm để nuôi thân và nuôi gia đình nhưng cũng có người bị gạt bán vào các động mại dâm.

Trừ Trung Quốc, nhiều quốc gia Đông Nam Á như: Campuchia, Thái Lan, Indonesia, Mã Lai,… đã cảnh báo về vấn nạn phụ nữ Việt Nam làm gái mại dâm trên lãnh thổ của họ.

ABN News của Mã Lai từng loan báo, phụ nữ Việt Nam dẫn đầu trong số gái mại dâm hành nghề ở Mã Lai. Tin này dựa trên các báo cáo của cảnh sát Mã Lai. Một thống kê do cảnh sát Mã Lai thực hiện cho biết, trong năm 2012, cảnh sát Mã Lai đã thực hiện 42,788 cuộc bố ráp, bắt giữ 12,434 phụ nữ hành nghề mại dâm. Trong số này có 3,456 phụ nữ Việt Nam. Xếp thứ hai trong số các quốc gia có nhiều phụ nữ đến Mã Lai hành nghề mại dâm là Bangladesh, kế đó là Lào, Uganda, Nigeria, Mongolia, Tajikistan, Sri Lanka, Kenya, Marocco, Kyrgystan, Iran, Singapore, Hồng Kông, Nga và Canada.

Ngoài cảnh báo về việc Việt Nam hiện dẫn đầu trong nhóm các quốc gia có nhiều phụ nữ đến Mã Lai hành nghề mại dâm nhất, cảnh sát Mã Lai còn cảnh báo thêm rằng, số phụ nữ Việt Nam đến Mã Lai hành nghề mại dâm tiếp tục tăng đáng ngại. Năm 2011, chỉ có 1,260 phụ nữ Việt Nam bị cảnh sát Mã Lai bắt vì hành nghề mại dâm. So với năm 2011, số phụ nữ Việt Nam hành nghề mại dâm bị bắt trong năm 2012 tăng thêm 2,196 người.

Việt Nam thường xuyên tỏ ra hoan hỉ khi kiều hối năm sau cao hơn năm trước và đã đạt mức hàng chục tỷ Mỹ kim/năm. Tuy nhiên chính quyền Việt Nam không đếm xỉa gì đến số phận và thực trạng của những người Việt đi làm thuê ở ngoại quốc.

Chẳng hạn, hồi tháng 9 vừa qua, Verité – một tổ chức quốc tế công bố kết quả một cuộc khảo sát kéo dài trong hai năm, theo đó, 40% người Việt đến Mã Lai làm thuê bị cưỡng bức lao động. Verité cho biết, cưỡng bức lao động là tình trạng phổ biến tại các nhà máy sản xuất đồ điện tử của Mã Lai. Nhiều công nhân từ: Bangladesh, Myanmar, Ấn Độ, Indonesia, Nepal, Phillippines, Việt Nam đến Mã Lai làm thuê bị giữ hộ chiếu và bị buộc làm thêm giờ để trả những khoản nợ do từng phải nộp phí môi giới tuyển dụng quá cao và bất hợp pháp.

Hiện có khoảng 200,000 công nhân ngoại quốc được các nhà máy sản xuất đồ điện tử của Mã Lai thuê làm việc. Khoảng một phần ba số này bị cưỡng bức lao động. Công nhân Việt Nam hiện là nhóm dẫn đầu về tình trạng bị cưỡng bức lao động (khoảng 40%).

Theo Verité, công nhân Việt Nam phải trả phí môi giới tuyển dụng cao nhất (trung bình là 1,028 Mỹ kim/người) nhưng lại bị trả lương thấp nhất (chỉ khoảng 308 Mỹ kim/người/tháng).

Verité không phải là tổ chức quốc tế đầu tiên cảnh báo về tình trạng người Việt bị các công ty môi giới lao động bóc lột từ trong nước và bị chủ ngoại quốc bóc lột tiếp khi ra ngoại quốc làm thuê. (G.Đ)

Hà Nội chặt hạ cây xanh để rút tiền thuế của dân

Hà Nội chặt hạ cây xanh để rút tiền thuế của dân

Nguoi-viet.com

HÀ NỘI (NV)Lấy cớ chặt hạ hàng ngàn cây xanh để “làm đẹp” trên 190 tuyến phố của 10 quận nội thành, nhà cầm quyền thành phố Hà Nội đã rút tiền thuế của dân hơn $3 triệu đô la.

Tờ Người Lao Ðộng đưa tin, tại cuộc họp giao ban do Ban Tuyên Giáo Thành Ủy Hà Nội tổ chức chiều 23 tháng 12, ông Hoàng Nam Sơn, phó giám đốc Sở Xây Dựng Hà Nội, cho biết “trên cơ sở ‘Quy hoạch hệ thống cây xanh Hà Nội đến năm 2030 tầm nhìn đến năm 2050’, sở này đã trình thành phố Hà Nội chờ duyệt đề án cải tạo, thay thế cây xanh đô thị hai bên đường Hà Nội giai đoạn năm 2014-2015.”



Nhiều cây cổ thụ hàng chục năm tuổi đã bị chặt hạ ở Hà Nội. (Hình: Người Lao Ðộng)

Theo đó thực hiện làm đẹp cho cây xanh trên 190 tuyến phố của 10 quận nội thành Hà Nội với kinh phí khoảng 73.38 tỷ đồng (khoảng $3.2 triệu).

Thực hiện yêu cầu của thành phố Hà Nội về việc quy hoạch thiết kế trồng cây đô thị đường vành đai I đoạn Ô Chợ Dừa-Hoàng Cầu và Kim Liên-Ô Chợ Dừa, Sở Xây Dựng Hà Nội đã giao ban duy tu các công trình hạ tầng kỹ thuật đô thị và công ty Bình Minh trồng thay thế 139 cây sấu trên tuyến đường này.

Hiện trên tuyến phố Kim Mã đã chặt hạ 50/52 cây, dịch chuyển 4 cây và trồng 47 cây; phố Nguyễn Thái Học chặt hạ 98/144 cây, trồng 101…

Ông Sơn cho biết, ngày 12 tháng 12 vừa qua, Sở Xây Dựng Hà Nội đã họp với 9 doanh nghiệp đang thực hiện đặt hàng các dịch vụ duy trì cây xanh, vườn hoa tại yhủ đô và kêu gọi xã hội hóa trên 17 tuyến phố. Ðến nay đã có 8/9 đơn vị có văn bản xin đăng ký với số lượng khoảng 600 cây.

Ðây thật sự là việc làm khó hiểu và có lẽ chỉ có ở Việt Nam, bởi không ai bỏ ra hàng triệu Mỹ kim chỉ để chặt hạ cây xanh đang tươi tốt, rợp bóng mát thay bằng cây xanh khác. (Tr.N)

Tổ chức Hand To Hand nối vòng tay lớn đến người nghèo khó

Tổ chức Hand To Hand nối vòng tay lớn đến người nghèo khó

Thanh Trúc, phóng viên RFA
2014-12-26

12262014-han-to-han-relie-rescu.mp3

Tổ chức Tay Nối Tay phá quần áo ấm cho người vô gia cư nhân dịp Giáng Sinh 2014

Tổ chức Tay Nối Tay phá quần áo ấm cho người vô gia cư nhân dịp Giáng Sinh 2014

RFA

Your browser does not support the audio element.

Hand To Hand Relief Organization, Tay nối Tay, là tổ chức vô vị lợi với những cơ sở từ thiện chuyên giúp người khó nghèo, khuyết tật, vô gia cư ở California, Hoa Kỳ. Chủ trương của Tay nối Tay là qui tụ người đồng chí hướng để đến với người nghèo không phân biệt chủng tộc, tôn giáo, giới tính.

Phục vụ 24/24

Hand Relief Organization, Tay nối Tay, tổ chức từ thiện thành lập năm 2013 ở Nam California với những họat động trợ giúp người nghèo, người khuyết tật, người vô gia cư hơn một năm qua. Ông Ngọc, cư dân California, thành viên của hội, cho biết:

Dịp này là Noel, mọi người đã biết về hội Hand To Hand Tay Nối Tay thì dịp này là người ta mở lòng, người ta gọi đến cho đủ mọi thứ, bàn ghế, tủ giường, nệm, chăn mền, sách vở…Đại khái trong nhà người ta có dư gì đấy người ta gọi cho mình. Những đồ gọn nhẹ, quần áo, những vật dụng cần thiết ngay thì đưa vào 3 cửa hàng giá rẻ, những đồ nặng nề, bàn ghế tủ giường các thứ thì cho vào nhà kho. Những người nghèo, những người vô gia cư gọi đến hội 24/24, cần bất cứ cái gì thì Hand To Hand chở đi ngay.

” Những người nghèo, những người vô gia cư gọi đến hội 24/24, cần bất cứ cái gì thì Hand To Hand chở đi ngay

Ông Ngọc”

Cô Huệ, thích làm công tác xã hội và thường theo dõi những công việc của Hand To Hand:

Hand To Hand là hội thiện nguyện bất vụ lợi, họ mở những quán cơm từ thiện cũng như những cửa hàng xin đồ cũ bán lại để tạo nguồn thu thường xuyên để có tiền giúp đỡ cho những người nghèo, những người có lợi tức thấp, những người vô gia cư. Tất cả những đóng góp cho hội Hand To Hand đều được cấp biên nhận trừ thuế. Hand To Hand sắp sửa ra mắt một quán cơm từ thiện ngay tại Nam Cali, trên đường Bolsa vào ngày 27 tháng Mười Hai tới đây. Những người khó khăn có thể đến ăn miễn phí và những người nghèo khổ có thể đến ăn mỗi ngày chứ không phải chỉ Lễ Tạ Ơn mà thôi.

Một cửa tiệm bán hàng rẻ (Outlet-Thrift store) của tổ chức Hand to hand

Một cửa tiệm bán hàng rẻ (Outlet-Thrift store) của tổ chức Hand to hand

Một cựu quân nhân ở Nam California: :

Tôi là Hùng, cựu quân nhân biệt động quân. Chúng tôi là anh em thiện nguyện của Hand To Hand. Chúng tôi có cái garage sửa xe với giá rẻ cho người nghèo khó. Đồng hương và những người ngọai quốc không phân biệt, ai cần sự giúp đỡ của hội thì mang xe đến, chúng tôi phục vụ với giá rẻ.

Chị Hương, hội trưởng hội từ thiện Tay Nối Tay, nói về sự hình thành của hội:

Từ nhỏ tôi bị bại liệt rất nặng, đi không được. Đến 14 tuổi tôi nhận thức là nếu không đi được như vậy thì mình trở thành lệ thuộc, trở thành gánh nặng cho mọi người. Mẹ tôi có cho tôi đi Italy sáu năm trời, rồi nghe cái gì hay thí dụ như châm cứu, bấm huyệt hay cái gì hay là đi hết hưng bịnh không thuyên giảm.

Cuối cùng tôi cầu nguyện Thiên Chúa, tôi nói chỉ có Chúa đủ quyền năng chữa bệnh bại liệt của con cách nào đó để con đi được thôi. Nếu lời nguyện của con được Chúa nhậm lời thì con sẽ đem cả cuộc đời của con vinh danh Chúa qua phục vụ tha nhân.

Năm 25 tuổi, tôi gặp một bác sĩ du học từ Nga về tên Lê Đức Tố, trưởng ban Chấn Thương Chỉnh Hình ở bệnh viện Thống Nhất, lúc đó là năm 1987. Qua sáu cuộc đại phẩu, bây giờ tôi có thể đi được mà không bao giờ thấy mệt, đi cả 20 cây số hay 40 cây số cũng được. Đó là lý do ngay từ lúc được Chúa nhậm lời là tôi đã muốn giúp những ngừơi nghèo khổ bé mọn nhất.

Sang Hoa Kỳ theo diện đoàn tụ năm 1989, gần hai năm sau khi được chữa khỏi và có thể đi lại, chị Hương làm nhân viên Sở Xã Hội, cùng gia đình lo ổn định cuộc sống và vẫn nuôi ý tưởng lập một tổ chức từ thiện để giúp người nghèo:

Mãi đến 2012 con tôi mới đủ lớn để tôi có thể bắt đầu. Tôi may mắn có được em trai là bác sĩ, tên là Huy. Thấy được phép lạ Chúa ban qua người chị thì em trai nói chị cứ làm việc thiện và em hỗ trợ, em phụ tôi để lập ra hội Hand To Hand.

Năm 2013, hội Tay Nối Tay ra đời với bước đầu là một nhà kho chứa quần áo và vật dụng trong nhà xin được rồi phát không cho người cần:

Tổ chức Hand to Hand với trẻ em tật nguyền Thái bình Việt nam

Tổ chức Hand to Hand với trẻ em tật nguyền Thái bình Việt nam

Đơn giản là tôi thấy ở đây ai cũng dư quần áo và dư đồ gia dụng, tôi nghĩ mình mở một nhà kho để xin những đồ đó rồi tôi phát cho người nghèo.

Nhưng khi nhận thấy họat động của nhà kho này không có hiệu quả, Tay Nối Tay chuyển sang hình thức khác là cửa hàng từ thiện. Tính đến lúc này, Tay Nối Tay có 3 cửa hàng giá rẻ tại 3 thành phố có nhiều người nghèo với lợi tức thấp.

” Khi mở như vậy chúng tôi thấy dân cư gần đó người ta rất vui, đặc biệt những người Mỹ nghèo, những người Mễ nghèo, tức là chúng tôi phục vụ được rất nhiều người thuộc các chủng tộc

Chị Hương”

Tháng Mười Một 2013 cửa hàng giá rẻ thứ nhất ra đời tại góc đường Euclid và Hazard, thành phố Garden Grove. Tiếp đó, cửa hàng thứ hai có mặt ở thành phố Stanton, đường Beach và Chapman và cửa hàng thứ ba nằm trên đường West Lincoln thành phố Buena Park:

Ba cửa hàng đó thứ nhất tạo công ăn việc làm cho những người mới qua tại vì bán ở cửa hàng từ thiện không cần nhiều khả năng hay nhiều kiến thức. Đơn giản cứ hai đồng, ba đồng vậy là mình tạo cái chỗ để cho người nghèo mua được đồ.

Khi mở như vậy chúng tôi thấy dân cư gần đó người ta rất vui, đặc biệt những người Mỹ nghèo, những người Mễ nghèo, tức là chúng tôi phục vụ được rất nhiều người thuộc các chủng tộc. Khi mở cửa hàng từ thiện thì chúng tôi tiếp xúc được nhiều người vừa khách hàng vừa những người cho mình đồ, chúng tôi lại qui tụ được một số anh em có tài sửa xe.

Đầu năm 2014 Hand To Hand Auto Service, cơ sở sửa xe từ thiện giá rẻ được thành lập tại đường Bolsa của Midway City:

Hiện bây giờ có 4 người sửa xe , tất cả đều là cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa. Các anh đã về hưu hoặc về hưu một nửa, nơi đó hội Hand To Hand để các anh làm việc sửa xe vừa làm Câu Lạc Bộ Quân Nhân. Ở đó chúng tôi sửa xe cho người nghèo bằng cách lấy công rất rẻ, có khi không lấy luôn. Có những người nghèo chưa lãnh lương chưa có tiền thì các anh cho thiếu, cho trả góp mà không lấy lời.

Với tôn chỉ tất cả cho người nghèo, cộng với chủ trương ngay từ đầu là không gây quĩ mà chỉ tự lực họat động rồi sau đó mời gọi những người hảo tâm góp một bàn tay, hơn một năm qua Hand To Hand đã hỗ trợ giúp đỡ những người nghèo sống rải rác khắp nơi.

” Hand To Hand Reloef Organization giống như hội mẹ có nhiều chi nhánh ở dưới. Một trong những chi nhánh đó là Hand To Hand World Rescue Mission. Hiện giờ đang có 6 cơ sở, những cơ sở này là Hand To Hand yểm trợ

Chị Hương”

Kế họach tương lai Tay Nối Tay

Ngoài 3 cửa hàng giá rẻ, một ga ra sửa xe giá rẻ và một tiệm ăn miễn phí cho người nghèo sẽ mở cửa ngày 27 này:

Được sự giúp đỡ của rất nhiều người hội Hand To Hand bây giờ mở được thêm quán chay từ thiện ở Bolsa Avenie. Ai có tiền thì cho vào, ai không có tiền thì không cần cho, tại vì mình mở ra để cố tình giúp cho những người không có tiền. Nếu mô hình này thành công, chắc chắn mình sẽ mở thêm một quán ăn từ thiện không cần chay tại có những người thích ăn thịt. Chắc chắn mình sẽ mở nếu quán chay này thành công.

Kế họach tới của Hand To Hand Tay Nối Tay là một Nhà Tình Thương. Theo chị hội trưởng Hương, nếu được thành phố cho phép xây dựng thì Nhà Tình Thương của Hand To Hand sẽ họat động như một trung tâm dành cho người vô gia cư của người Mỹ trong thành phố, ở đó những người không nhà có nơi tá túc và những bữa ăn hàng ngày, có một chỗ để ngã lưng ban đêm và cũng sẽ được giúp đỡ để kiếm công ăn việc làm cho qua giai đọan khó khăn.

Một chi nhánh rất quan trọng của Hand To Hand Tay Nối Tay là chương trình mang tên World Rescue Mission, tạm dịch là Cứu Trợ Thế Giới. Vẫn lời chị Hương:

Hand To Hand Reloef Organization giống như hội mẹ có nhiều chi nhánh ở dưới. Một trong những chi nhánh đó là Hand To Hand World Rescue Mission. Hiện giờ đang có 6 cơ sở, những cơ sở này là Hand To Hand yểm trợ mà tại sao làm được thì chỉ có Bề Trên chỉ có Chúa làm được. Trong có một năm trời là đã phát triển được như vậy.

Sáu cơ sở chi nhánh mà Tay Nối Tay đặt tên là Cứu trợ Thế Giới thì một đã phát triển tại Việt Nam nhằm bảo trợ trẻ khuyết tật, trẻ mồ côi và những người già neo đơn. Năm cơ sở còn lại đã họat động ở Kampuchia, Lào, Thái Lan và Ấn Độ.

Việt Nam ‘đi mà không biết đi đâu’

Việt Nam ‘đi mà không biết đi đâu’

Nguoi-viet.com

HÀ NỘI  (NV) .- “Tôi cứ suy nghĩ mãi một điều, nếu chúng ta đi mà không rõ đi đâu, bằng cách nào, bao giờ đến… thì không bao giờ chúng ta đi nhanh và bền vững được”.

Phụ nữ gánh vàng mã bán rong ở trung tâm thành phố Hà Nội. Thứ trưởng KH&ĐT CSVN than “chúng ta đi mà không rõ đi đâu”. (Hình: HOANG DINH NAM/AFP/Getty Images)

Ông Nguyễn Chí Dũng, Thứ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư CSVN than thở như thế  tại hội thảo khoa học “Xây dựng thể chế kinh tế thị trường trong bối cảnh hội nhập: Kinh nghiệm quốc tế và gợi ý đối với Việt Nam” do Ngân hàng Thế giới, và Viện Nghiên cứu Quản lý Kinh tế Trung ương (CIEM) tổ chức ngày 22/12/2014.

Cho tới nay, chế độ Hà Nội vẫn “kiên định tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa” với các kế hoạch kinh tế vá víu “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” giúp cho hàng triệu cán bộ đảng viên từ trên xuống dưới thi nhau tham nhũng, ăn hối lộ, đất nước thì tụt hậu.

Ông Nguyễn Chí Dũng chỉ trích các chương trình cải cách kinh tế của Việt Nam như “cải cách doanh nghiệp nhà nước, tái cơ cấu đầu tư công, xây dựng pháp luật… nhưng có vẻ chưa đủ nên ta lại tiếp tục cải cách thể chế.”

Theo đó, cải cách chỉ là để ra các rào cản mới, thấy sai, thấy tệ hơn bèn dẹp rào cản rồi tự ca ngợi là “cải cách”.

Ông ví von, theo tường thuật của tờ Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn (TBKTSG), “cuộc sống đang là dòng chảy, thì Nhà nước đưa ra quy định để đổ đá và be đắp làm tắc nghẽn dòng chảy. Khi thấy sai rồi, nhà nước bỏ đá đi, thì gọi là cải cách, hay đổi mới thể chế.”

Theo TBKTSG kể lại, ông Nguyễn Chí Dũng đặt câu hỏi: “Như thế có phải là cải cách không? Tất cả câu chuyện như vậy ta phải nhìn như thế nào?”. Và ông tự trả lời: “Chứ cá nhân tôi thấy, nếu dòng chảy đang tốt thì chúng ta phải hướng cho dòng chảy đúng chỗ nhanh hơn, mạnh hơn, thế mới là cải cách. Chứ không thể tư duy là bỏ đống đá vào, rồi thấy vướng, lại dỡ bỏ ra là cải cách”.

Trong cuộc hội thảo nói trên, ông Nguyễn Đình Cung, viện trưởng CIEM nêu ra cho thấy Hàn Quốc thời thập niên 1960 kinh tế của họ cũng chỉ tương tự như Việt Nam. Sang đến thập niên 1980, Hàn Quốc đã bước vào giai đoạn hai của quá trình phát triển, trong khi Việt Nam ở giai đoạn một.

“Giờ họ đã bước sang giai đoạn 3; còn ta vẫn ở giai đoạn 1”, ông Cung nói. “Đó chính là sự khác biệt của họ và ta. Vì thế, cần nhấn mạnh vào sự khác biệt này để ta thay đổi, chứ không phải nhấn mạnh mãi những sự khác biệt để du di cho đổi mới.”

Tham dự cuộc hội thảo, ông Raymond Mallon, Cố vấn cao cấp Dự án nâng cao năng lực cạnh tranh Việt Nam “chỉ ra hàng loạt các vấn đề hiện nay như nền kinh tế chậm chuyển đổi sang kinh tế thị trường cạnh tranh, thiếu sáng tạo trong kinh doanh, tăng trưởng chậm đối với khu vực doanh nghiệp nói chung, và các nhóm lợi ích có quan hệ với giới chức quyền lực giàu có nhanh nhờ có đặc quyền tiếp cận vốn, đất đai và thị trường.”

Ông Jeong Ho Kim, giáo sư Trường Chính sách và quản lý công Hàn Quốc, diễn giả chính tại hội thảo, trình bày rằng Chính phủ Hàn Quốc đã có hàng loạt các thay đổi để có được nền kinh tế thị trường ngày nay, làm quốc gia này trở nên thịnh vượng.

Trong đó, chính phủ Hàn quốc thúc đẩy sự phát triển của các doanh nghiệp vừa và nhỏ, gỡ bỏ các luật lệ bảo hộ các ngành công nghiệp công ích như vận tải, và doanh nghiệp nhà nước. Đồng thời, chính phủ Hàn Quốc cũng khuyến khích tích cực tham gia các hiệp định thương mại tự do; tăng chi tiêu cho nghiên cứu và phát triển; và tăng phúc lợi xã hội.

“Ông Kim cho biết, để đạt được sự thịnh vượng, Hàn Quốc phát triển dựa ba trụ cột của nước họ là chính trị đa nguyên, xã hội dân sự, và kinh tế dựa vào ngành công nghiệp có hàm lượng tri thức và sáng tạo cao”theo TBKTSG tường thuật.

Hai con đường trái ngược nhau, một con đường “Chúng ta đi mà không biết đi đâu!” vẫn kiên định nhắm mắt đi tới và con đường phú cường thịnh hùng mạnh. (TN)

Thư: Bệnh nhân phong gửi Chúa Hài Đồng

Thư: Bệnh nhân phong gửi Chúa Hài Đồng

Dongten.net

Lạy Chúa Giêsu Hài Đồng,

thu-gui-Chua

Con vào trại phong Bến Sắn gần 30 năm rồi. Nhưng Chúa ơi, mỗi mùa Giáng Sinh về, lòng con lại buồn sầu day dứt. Nhớ Noel 30 năm về trước, con bị người thân ruồng rẩy, gia đình khinh miệt và mọi người từ chối vì căn bệnh oan nghiệt này. Ngày đó tinh thần con sụp đổ, tâm trí con rối bời. Mọi mối tương quan thân thuộc bỗng nhiên bị cắt đứt: tình vợ chồng, tình cha con, tình anh em gắn bó… vậy mà cũng bị phá đổ. Bởi đâu ai dám chấp nhận một bệnh nhân phong là chồng, là cha, là anh em của mình kia chứ? Chúa biết rồi, con sợ nhất là bị chính những người thân loại trừ, phải sống lây lất cô đơn cho qua ngày đoạn tháng. Chúa ơi, điều làm con đau khổ nhất không phải thiếu thốn hay đói rách, nhưng là mặc cảm, vì cuộc đời không còn ai nhớ đến mình, mặc cảm vì có gia đình đó, có người thân đó, nhưng cứ phải sống thui thủi như kẻ không cha không mẹ.

Chúa ơi! Con có tội tình gì để phải mất hết những người thân yêu đó? Con đã làm gì để bao người xa lánh, bao người sợ hãi vì thấy cái thân thể của con. Con có thể chịu được đau đớn thể xác, nhưng đau đớn trong cõi lòng thì vẫn hằng rỉ máu, vẫn quá sức với con. Đã ngần ấy năm, căn bệnh đã khỏi và thành kiến xã hội cũng ít dần, nhưng chưa một lần con được người thân gọi điện hay đến tìm thăm con. Con ước ao lắm được một lần gặp lại vợ con, được một lần nghe các cháu gọi “ông ơi”, và được một lần hít thở lại không khí vui tươi và ấm áp gia đình thuở nào.

Lạy Chúa, xin hãy đến, xin đến để chữa lành cõi lòng tan nát của con.

Bến Sắn, 24/12/2014

Đình Ngọc

Bạc Ác & Xuẩn Động

Bạc Ác & Xuẩn Động

RFA

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Đối nghịch với Nhân dân, khác nào con thuyền, ngược dòng trong bão tố. Đợi đến khi: “Lật thuyền, mới biết sức Dân như nước” thì mọi chuyện đã trở nên quá muộn mằn.

Nguyễn Tiến Dân

Bữa rồi, Giáo Sư Ngô Vĩnh Long có than phiền (đôi chút) về ông Nguyễn Phú Trọng:

“Tôi nghĩ rằng người ta cũng không nên khinh rẻ dân chúng. Khi mà dân chúng, người cử tri hỏi những câu hỏi đàng hoàng, thì người ta cũng nên trả lời một cách đàng hoàng mà không nên thái quá.”

Tưởng gì chớ nói năng không được “đàng hoàng” hay “bạ đâu nói đó”  (vốn) là đặc tính chung của giới lãnh đạo Hà Nội, chớ không phải chỉ mình ên ông Tổng Bí Thư. Về vụ này, Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn cũng đã đưa ra một nhận xét tuy khái quát nhưng hoàn toàn chính xác:

“Họ không nói được cái gì cụ thể, mà chỉ xoay quanh các khẩu hiệu quen thuộc, kiểu như ‘dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh…’ những bài nói chuyện của lãnh đạo VN rất khó gần với người dân do ngôn ngữ cứng đơ và kém thân thiện, và cách họ triển khai bài nói chuyện quá xa rời công chúng.”

Nói nào ngay thì giới lãnh đạo có không muốn “xa rời công chúng” e cũng không được, bởi thiên hạ đâu có ai thích “gần” với họ. Dân ngán mấy chả thấy mụ nội luôn. Nhà văn Phạm Đình Trọng xem đây là  “Nỗi Ngán Ngẩm Thường Ngày” của riêng ông:

“Là nhà lãnh đạo cấp cao đương chức nên ông thường xuất hiện trên truyền hình trong các chương trình thời sự. Vì thế, hầu như ngày nào tôi cũng phải thấy ông! Đang chăm chú theo dõi thông tin về những sự việc dồn dập của cuộc sống sôi động, thấy ông xuất hiện, tôi ngán ngẩm quá phải nhìn đi chỗ khác hoặc bấm remote chuyển sang kênh thể thao, giải trí nước ngoài.”

Chỉ sau vài tuần sống ở Việt Nam, một nhà văn khác – Hoàng Mai Đạt – cũng đã cảm thấy (“ngán ngẩm”) y như vậy:

“Như tránh người ăn mày, tôi cũng dần dần làm ngơ tin tức trên đài truyền hình. Trong vài ngày đầu tiên ở Việt Nam, tôi ngạc nhiên khi thấy mọi người vội tắt máy truyền hình đúng giờ có tin tức…nhiều người ở đây thản nhiên rời máy truyền hình, để làm những công việc khác trong giờ tin tức buổi chiều. Họ có thể ăn uống, vào nhà vệ sinh, ra ngoài hiên hút thuốc lá, hoặc ngồi chơi với chó.”

Nói tóm lại (và nói cách khác) thì các đồng chí lãnh đạo muốn nói gì, và nói sao, cũng được. Ăn cũng thế. Miệng người sang có gang có thép mà. Ăn bi nhiêu thì ăn. Cứ ăn tất tần tật. “Ăn của dân không từ một cái gì” mà có ai (dám) ho he hay hó hé gì đâu.

Người dân chỉ phiền hà về những việc làm vô cùng bạc ác, rất thất nhân tâm (và cũng rất ngu xuẩn) của qúi vị thôi. Xin đơn cử vài thí dụ.

Trong cuốn Đèn Cù II, vừa xuất bản, Trần Đĩnh kể lại chuyện sau:

“Vấn có bạn là Bác sĩ Mai Thế Trạch, con bà Lợi Quyền tư sản lớn từng lẫy lừng chuyên quyên góp rất nhiều vàng cùng nhà cửa trong Tuần lễ Vàng. Còn lại một ngôi nhà, sau được Ban tuyên huấn trung ương đến hỏi. Chê đắt. Đùng một hôm, xe tuyên huấn chở mấy bao tải tiền đến mua, đắt cũng được. Ba ngày sau đổi tiền. Tố Hữu, nguyên trưởng ban tuyên huấn, đã hạ thời cơ tuyệt hảo chấm dứt cơ nghiệp đại gia tư sản Lợi Quyền có tiếng ở Hà Nội. Bằng giấy lộn.”

Còn trong cuốn Hậu Chuyện Kể Năm 2000, sắp xuất bản, lại có  câu chuyện khác:

“Hơn mười năm sau, khi cháu Bùi Quang Dũng học đại học Hàng Hải, nhà trường có chủ trương tất cả sinh viên đều làm hộ chiếu. Tôi biết điều gì sẽ đến với cháu, nhưng chẳng lẽ bảo con đừng khai, đừng nộp hồ sơ lên công an. Quả nhiên hồ sơ cháu được Công An Phường ghi: ‘Bố đi tù 5 năm về tội phản tuyên truyền.’ … Tôi cơ hồ tuyệt vọng. Hoàn toàn không nghĩ là con mình được vào đại học, bởi con em nông dân lao động không vào hợp tác xã cũng không được học đại học huống hồ con một tên phản động! (Bùi Ngọc Tấn. Hậu Chuyện Kể Năm 2000. Tiếng Quê Hương. Fallchurch, Virginia: 2014).

Bùi Ngọc Tấn đã về cõi vĩnh hằng. Cái mô hình kinh tế hợp tác xã cũng không còn nữa. Chuyện cũ (thôi) nhắm mắt cho qua luôn đi nhưng những câu chuyện tiếp nối (vẫn còn nguyên tính cách thời sự) thì thiệt là … không biết phải nhét vào đâu đây, cho nó đỡ kỳ. Coi:

  • Ngày 15 tháng 5 năm 2014, trên trang F.B của nhà văn Nguyễn Tường Thụy, người ta đọc được những dòng chữ sau của tác giả Dương Thị Tân: “Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia một giọng nói nghẹn ngào: ‘Chị ơi, mẹ con em khổ quá.’ Định thần mãi tôi mới nhận ra giọng của cô Dinh, vợ thầy Đinh Đăng Định. Nhắc cô bình tĩnh, nói từ từ thì tôi mới nghe được.  Cô kể rằng con cô, cháu Đinh Phương Thảo đang dọn nhà trong mưa mà không biết phải đi đâu vì trong hơn một tháng qua đã phải đi thuê nhà ba lần, nhưng chỉ ở được ít ngày thì lại phải dọn đi vì bị chủ nhà đuổi…

Sau đó tôi gọi cho cháu Thảo. Cháu kể: ‘Con vừa mang món đồ cuối cùng lên gác thì cô chủ nhà đến nói: xin lỗi          con có phải là Đinh Phương Thảo không, nếu là Đinh Phương Thảo thì cô chủ không cho con thuê được đâu. Vì       lúc nẫy có người gọi điện cho cô chủ yêu cầu cô ấy hoặc là không cho người có tên Đinh Phương Thảo thuê nhà       hoặc là tất cả những khách đang thuê phải dọn đi hết.

Vì vậy, cô ấy chỉ còn cách năn nỉ xin con hãy chuyển đi nơi khác giùm mà thôi. Con nói tối rồi, mà trời lại đang mưa,  cô hãy cho con ở tạm qua đêm, sáng mai con tính. Cô chủ đồng ý nhưng ít phút sau cô lại lên nói con phải đi ngay trong đêm, không được ở lại đâu. Nếu không đêm nay người ta sẽ đến khám xét nhà trọ. ‘Kể đến đây, cháu khóc: ‘Cô ơi, con biết đi đâu bây giờ…”

Đám tang nhà giáo Đinh Đăng Định. Ảnh: boxitvn

Không ai, kể cả nhà văn Bùi Ngọc Tấn, biết nguyên do ông phải vào tù nhưng mọi người Việt Nam đều biết tại sao nhà giáo Đinh Đăng Định bị bắt giam: Ông công khai và cương quyết chống lại “chủ trương nhất quán của Đảng” về việc khai thác bauxite tại Tây Nguyên.

Chủ trương lớn này gây lỗ lã và tác hại ra sao (đến nay) mọi người đều đã rõ: càng làm càng rõ! Nhà giáo Đinh Đăng Định cũng đã từ trần. Thân nhân của người quá cố không hề nhận được một lời tạ lỗi (đã đành) mà còn bị tiếp tục săn đuổi, và áp bức cho đến nỗi không còn chỗ dung thân!

Tại sao qúi vị lãnh đạo lại “quyết tâm” đến thế? Và ác tâm như thế để làm gì? What’s the point ? Sao không dành sự “quyết tâm” tương tự cho hàng trăm thứ tệ đoan đầy rẫy khắp xã hội, hay cho việc việc bảo vệ lãnh thổ và lãnh hải đang bị ngoại bang uy hiếp?

Đinh Phương Thảo. Ảnh: http://cachmanghoalai

Ngày  12 tháng 10 năm 2014, phóng viên Hoà Ái (RFA) phỏng vấn một  thành viên Mạng Lưới Blogger Việt Nam, về việc nhân vật này vừa bị bạo hành. Sau đây là câu trả lời của nạn nhân, cô Nguyễn Hoàng Vi:

“Việc xảy ra vào khoảng 3:30 giờ chiều hôm qua lúc đi bộ ra ngoài. Khi đi thì thấy có nhiều người an ninh mặc thường phục đi theo. Bắt đầu khi đi về nhà thì có 3 phụ nữ đi trên 2 xe máy, tông vào em trong khi xung quanh có rất nhiều dân phòng lẫn an ninh mặc đồ bình thường.

Em nghĩ là họ đang muốn kiếm chuyện cho nên khi bị họ tông như vậy thì em chỉ né qua một bên, nhảy lên lề chứ không có động thái nào nói lại họ hay gây hấn gì với họ hết. Nhưng 3 người phụ nữ này vẫn đuổi theo em. Họ chạy lên trước em và quay đầu xe lại để tiếp tục tông vào người em.

Lúc đó em quay lại phía sau, thấy có nhiều thanh niên mặc thường phục lẫn dân phòng và có nhiều phụ nữ rất đông. Em cố chạy về nhà nhưng không kịp. Họ từ tứ phía vây lại, đánh em rất nhanh, rất dã man. Người phụ nữ tông xe vào em thì dàn cảnh hô lên là em giựt chồng này kia.”

Nguyễn HoàngVi. Ảnh: Dân Làm Báo

Tôi nghe xong mà mặt cứ đỏ mãi vì xấu hổ.  Không hiểu kể từ lúc chở cả xe tiền đi mua nhà của một vị ân nhân cách mạng (rồi ba ngày sau có lệnh đổi tiền) đến màn “dàn cảnh” đánh ghen (tuần qua) thì cái chủ trương (gian xảo, đểu cáng, bẩn thỉu, đê tiện) nhất quán và xuyên suốt của Đảng đã đã kéo dài được bao năm rồi?

Liệu cái phương cách “trị an” (đốn mạt, bạc ác, ngu xuẩn và ti tiện) như vậy thêm được bao lâu nữa?  Và sau khi vở kịch cách mạng hạ màn thì các đồng chí lãnh đạo sẽ trốn vào cái xó nào?

Tôi không có ý dọa ai mà chỉ muốn bầy tỏ nỗi lo âu (trong tương lai gần) khi chính qúi vị – cũng như thân nhân – đều biến thành đích nhắm cho sự oán hận, và phẫn uất đã chất chứa trong lòng người từ hơn nửa thế kỷ qua! Dân Việt vốn bao dung, nhân ái, và độ lượng nhưng nếu qúi vị vẫn tiếp tục những hành vi bạc ác và gian ác (cho đến ngày tàn) thì chung cuộc e rất khó lường!

Xin ngưng ném mắm thối, ném phân, đổ nước tiểu vào nhà người dân hay nhất định dồn họ đến bước đường cùng để (mai hậu) những chuyện tương tự sẽ không xẩy ra cho chính gia đình và con cái của qúi vị!

Một số rạp ở Mỹ sẽ chiếu phim ‘The Interview’ bất chấp đe dọa

Một số rạp ở Mỹ sẽ chiếu phim ‘The Interview’ bất chấp đe dọa

Nhân viên bảo vệ đứng sau hàng rào chắn trong buổi ra mắt phim The Interview ở Los Angeles, California, 11/12/14

Nhân viên bảo vệ đứng sau hàng rào chắn trong buổi ra mắt phim The Interview ở Los Angeles, California, 11/12/14

24.12.2014

Hãng phim Sony Pictures đã đảo ngược lập trường của mình về một bộ phim gây tranh cãi khơi ra một vụ tấn công mạng mà Mỹ nói là do Bắc Triều Tiên thực hiện.

Sony cho biết “The Interview,” bộ phim hài châm biếm về vụ ám sát nhà lãnh đạo Bắc Triều Tiên Kim Jong-un, sẽ được trình chiếu ở một vài rạp bắt đầu từ ngày 25 tháng 12.

Tuần trước Sony thông báo sẽ không công chiếu bộ phim hài này sau khi máy tính của họ bị những kẻ tấn công không rõ lai lịch xâm nhập và đe dọa gây thiệt hại nhiều hơn nếu bộ phim được phát hành như dự kiến.

Hai rạp chiếu phim, Alamo Drafthouse ở thành phố Austin, bang Texas và Plaza ở thành phố Atlanta, bang Georgia cho biết họ có kế hoạch trình chiếu bộ phim.

Tòa Bạch Ốc cho biết Tổng thống Obama tán dương quyết định của Sony cho phép công chiếu bộ phim. Tổng thống đã nói rõ rằng Mỹ là đất nước tin vào tự do ngôn luận và vào quyền được biểu đạt bằng nghệ thuật.

Chủ tịch và và giám đốc điều hành Sony, Michael Lynton, nói công ty tự hào “đã kháng cự những người tìm cách ngăn chặn tự do ngôn luận” và hy vọng “đây chỉ là bước đầu tiên của việc phát hành của bộ phim.”

Lại một cái chết oan khuất nữa

Lại một cái chết oan khuất nữa

Mặc Lâm, biên tập viên RFA, Bangkok
2014-12-23

12232014-anoth-dead-susp-d-by-poli.mp3

Hiện trường nơi vớt nạn nhân Nguyễn Lê Ngọc Tiến.

Hiện trường nơi vớt nạn nhân Nguyễn Lê Ngọc Tiến.

RFA

Your browser does not support the audio element.

Vào ngày 16 tháng 12 vừa qua một vụ án mạng xảy ra tại Xã Hàm Phú, huyện Hàm Thuận Bắc tỉnh Bình Thuận mà nhân chứng cho là do công an gây ra. Mặc Lâm tìm hiểu qua nhân chứng và thân nhân nạn nhân như sau:

Theo nhân chứng Dương Lâm Vũ sinh năm 1997 là người cùng đi với nạn nhân Nguyễn Lê Ngọc Tiến sinh năm 1991 cư ngụ tại thôn Phú Lập, xã Hàm Phú, huyện Hàm Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận thì vào lúc 10 giờ 30 đêm 16 tháng 12 Vũ và Tiến có tới hồ nước tại địa phương để đốt khí đá chơi, việc đốt khí đá gây lên tiếng nổ như bắn pháo bông hoàn toàn không gây hại tới ai nhưng bị cấm đoán vì là chất gây nổ. Do có tâm trạng hồi hộp như vậy nên khi nghe tiếng công an xã tới vây ráp cả hai đều hoảng sợ và cùng nhảy xuống hồ để trốn.

Nhân chứng Dương Lâm Vũ bơi ra xa bờ nhưng anh Tiến không chịu bơi xa mà lặn xuống sát mé nước. Một lát sau nhân chứng nghe tiếng anh Tiến bị bắt rồi bị đánh, anh Vũ kể:

“ Em nghe có tiếng là “mày lôi nó lên chứ đừng quýnh nó”. Nghe yên một đỗi xong rồi nghe nó kêu một tiếng nó biểu “mày cút xuống mày lấy cái ống khí đá hồi nãy cái thằng kia mày quăng lên đây cho tao”. Tới đó em thấy vậy em bơi đi xa luôn

Dương Lâm Vũ”

-Hai anh em không biết đường nào chạy nữa nên nhảy xuống hồ. Nhảy xuống rồi em bỏ ảnh ở lại. Em thấy ảnh nổi cái đầu lên rồi bị công an bắt. Em bơi ra xa em nghe quýnh chứ em không thấy.

Em nghe có tiếng là “mày lôi nó lên chứ đừng quýnh nó”. Nghe yên một đỗi xong rồi nghe nó kêu một tiếng nó biểu “mày cút xuống mày lấy cái ống khí đá hồi nãy cái thằng kia mày quăng lên đây cho tao”. Tới đó em thấy vậy em bơi đi xa luôn.

Sau khi Tiến được bạn bè vớt lên từ hồ này công an đã tới làm xét nghiệm tử thi nhưng xét nghiệm một cách vội vã và không theo đúng quy trình. Họ mổ thi thể trước mặt mọi người giữa đêm tối và biên bản lại không đúng với những gì mà người dân hiếu kỳ chứng kiến tại chỗ. Một người anh cô cậu ruột của nạn nhân là anh Kiên kể lại:

-Tôi là anh con của ông cậu ruột của anh Tiến. Hiện nay gia đình chưa đồng ý về một số chi tiết trong biên bản. Có thể gọi là chưa thỏa mãn. Không chấp nhận một số thiếu sót chẳng hạn như là tử thi mổ ban đầu không có chi tiết máu trào qua mũi như trong biên bản ghi là tai ghi thì khô nhưng theo tôi thấy thì tai không khô bởi nó còn dính máu chảy ra từ mũi rất nhiều mà trong quá trình lâu thì nó khô thôi. Những chi tiết ban đầu cũng phải nên ghi vô chứ. Phải nên ghi là tai dính máu chẳng hạn. Cái gối kê đầu còn ghi thì huống hồ trên tai còn dính máu mũi chảy xuống thì phải ghi chứ?

Còn cái hộp sọ thì có dấu hiệu là vết nứt nhỏ vì khi dở hộp sọ ra thì phía trong cái nắp hộp sọ giở lên thì có vết máu trong hộp sọ ra ngược lại, rỉ ra theo đường đó không biết đó là gân máu hay là vết nứt mà còn giữ máu trong đó nó đang rỉ máu ra lại trong khi trong biên bản thì ghi là hộp sọ bình thường.

“ Còn cái hộp sọ thì có dấu hiệu là vết nứt nhỏ vì khi dở hộp sọ ra thì phía trong cái nắp hộp sọ giở lên thì có vết máu trong hộp sọ ra ngược lại, rỉ ra theo đường đó không biết đó là gân máu hay là vết nứt mà còn giữ máu trong đó nó đang rỉ máu ra lại trong khi trong biên bản thì ghi là hộp sọ bình thường

Anh Kiên”

Một sự nghi ngờ lớn nữa mà mọi người chứng kiến đều đặt ra câu hỏi tại sao khi chết anh Tiến lại có tư thế như người đang đỡ đòn khi một tay đưa lên còn tay kia ôm bụng? Anh Kiên cho biết:

-Tư thế thì tay phải đưa ra, giống như hình thức đang đứng thì tay phải đưa ra cùi chỏ đưa ra và cong thẳng lên giống hình chữ L còn tay trái thì đặt lên bụng.

Nhân chứng Dương Lâm Vũ cũng cùng nhận xét như mọi người:

-Dạ cái đó chắc bị đánh nhiều quá nên chết chớ nếu mà chết dưới nước thì phải uống nước chứ còn cái này mổ tử thi thì không có hột nước nào trong bụng hết.

Anh Kiên cho biết tâm trạng gia đình và sự nghi ngờ khả năng cố sát của cán bộ địa phương như sau:

Có thể nói thế này. Tôi sợ họ tránh bớt trách nhiệm đổ thừa là chết do ngập nước chẳng hạn. Tôi còn nhiều điều muốn nói lắm và so với công việc hiện nay thì tôi cảm thấy một điều đó nó mờ ám. Đây không phải là lỡ tay mà một sự cố sát do hung hãn của cán bộ địa phương. Một sự cố sát do hung hãn vô trách nhiệm vô văn hóa kiểu cán bộ như thế tôi không đồng ý.

Cái vi phạm này tôi cho cùng lắm phạt hành chính thì cũng chỉ vài triệu thôi là hết. Còn nếu anh gặp trường hợp này thì ít nhất anh phải triệu tập người ta về cơ quan của anh mặc dù đêm tối thế nào anh bắt gặp người ta thì anh triệu tập về anh lập biên bản sia pháp luật đụng tới pháo tới chất nổ đại khái như vậy, đàng này ngược lại không đem về.

Khi người bạn của anh Tiến chạy về báo gia đình là công an bắt anh Tiến rồi thì sáng hôm sau gia đình lên hỏi công an anh Tiến đâu thì họ nói không biết! Mà trong khi đó đã giữ xe của người ta rồi. Như vậy đã bắt xe đồng thời đã gặp người ta ngay bờ nước mà trả  lời không biết thì tôi thấy rất nhiều điều mờ ám trong đây. Bây giờ nói vô trách nhiệm thì tôi càng không đồng ý. Nề đi tới đâu tôi cũng đi để tìm hiểu tại sao lại như vậy.

Nhân chứng Vũ kể lại việc mình về nhà báo cho gia đình và sự chối bỏ trách nhiệm của công an xã:

-Em cũng về nhà em báo lại cho gia đình về việc bắt anh Nhí (anh Nhí là anh Tiến) Bà già anh Nhí nói thôi để đó đi sáng mai xuống. Sáng mai xuống hỏi công an xã thì họ nói không có bắt ai hết, hồi hôm thấy có hai thằng nhảy xuống hồ mà không bắt được thằng nào mà chỉ lấy chiếc xe về xã thôi.

Hiện nay vẫn chưa có kết luận gì chính thức từ phía chính quyền trước cái chết của anh Tiến. Chúng tôi tiếp tục theo dõi vụ án này và sẽ thông tin sớm nhất có thể.