Đức Mẹ Tuyết

Đức Mẹ Tuyết

Kính chuyển đến  một tấm hình có ý nghĩa được chụp Department of Cancer tại bệnh viện Lòng Thương Xót (Hoa Kỳ).

Tuyết rơi bao phủ tượng Đức Mẹ.

Khi tuyết tan thì còn đọng lại nơi đầu, vòng cổ và tay của Đức Mẹ.

Nhìn giống như là Đức Mẹ đang “cõng” một bệnh nhân.

Mẹ là Nắng Ấm:

httpv://www.youtube.com/watch?v=I0btUPJoAhk

P.Trung

Although the snow is beginning to melt, we wanted to share this photo sent last week by our friend Dennis Shea of Council Bluffs. The photo is of the Blessed Virgin Mary statue at Mercy Hospital in Council Bluffs. With the snow covering the statue, it almost appears that Mary is carrying a young person on her back. Interestingly, the statue rests outside the hospital’s Cancer Treatment Center. God bless you all today!

Giáo sư Carl Thayer: VN cần ‘cải cách kinh tế’ để giảm phụ thuộc TQ

Giáo sư Carl Thayer: VN cần ‘cải cách kinh tế’ để giảm phụ thuộc TQ

Chuacuuthe.com

20150210_Carl_GUOI

VRNs (10.02.2015) – Đài tiếng nói Việt Nam dẫn lời Giáo sư Carl Thayer cho biết, Việt Nam cần ‘cải cách nền kinh tế, đặc biệt là khu vực doanh nghiệp nhà nước’ để giảm sự phụ thuộc quá lớn vào nền kinh tế Trung Quốc.

Vị chuyên gia chính trị Việt Nam nhận định trong cuộc phỏng vấn công bố hôm 9/2, Việt Nam không nên tính chuyện hoàn toàn “độc lập về kinh tế” với Trung Quốc vì đây ‘là nền kinh tế lớn thứ 2 trên thế giới’ và ‘kinh tế trên thế giới là nền kinh tế mở và phụ thuộc lẫn nhau.’

Tuy nhiên, để giảm sự phụ thuộc nền kinh tế Trung Quốc, ông Carl Thayer đưa ra nhiều đề nghị. Trong đó có việc ‘cải cách nền kinh tế bằng cách thúc đẩy các công ty nhà nước hoạt động hiệu quả’; cung cấp môi trường phù hợp cho các doanh nghiệp nước ngoài để thu hút đầu tư; và nên gia nhập TPP để tận dụng cơ hội trao dổi thương mại này với 40% nền kinh tế toàn cầu của các nước thành viên.

Bàn về vấn đề hàng hóa Trung Quốc tràn ngập Việt Nam, vị giáo sư đã về hưu cho rằng, Việt Nam cần phải dập tắt tình trạng tham nhũng của các quan chức biên giới và hải quan, để giảm lượng hàng hóa TQ vào VN bằng đường buôn lậu. Đồng thời, nên khuyển khích sản xuất hàng hóa có chất lượng.

Ông cũng nói, trong quan hệ Mỹ- Việt – Trung, dù quan hệ Việt –Mỹ được cải thiện đến đâu thì Mỹ vẫn không thay đổi trong chính sách với Biển Đông. Mỹ tiếp tục giữ vai trò trung lập và chỉ phản đối các yêu sách của Trung Quốc nếu những yêu sách này ảnh hưởng đến lợi ích của Mỹ.

Đức Thiện. VRNs tổng hợp

Bà Lê Hiền Đức kêu gọi bảo vệ tính mạng cho Bà.

Bà Lê Hiền Đức kêu gọi bảo vệ tính mạng cho Bà.

RFA

Ngày hôm nay, 9/2/2015, Bà Lê Hiền Đức, đã khẩn cấp ra lời kêu gọi bảo vệ tính mạng cho Bà.

Bà là Công dân chống tham nhũng, là 1 trong 2 người được Giải thưởng Liêm Chính của Tổ chức Minh bạch quốc tế năm 2007.

Đại sứ Thụy Điển tại Việt Nam, ông Rolf Bergman nói:

“Việt Nam cần tự hào vì có những công dân như bà Lê Hiền Đức, là người không những chỉ muốn Đảng và Nhà nước chấm dứt nạn tham nhũng, mà còn thể hiện quyết tâm mạnh mẽ, đóng góp cụ thể vào cuộc chiến chống tham nhũng… hy vọng là bà Lê Hiền Đức sẽ là tấm gương điển hình cho nhiều người Việt Nam khác”.

=====================

Tôi xin khẩn cấp kính gửi:

Các bạn bè trên thế giới, các đài, báo (đã có dịp gặp và phỏng vấn tôi ở nhiều nơi, tại Hà nội và trong các hội thảo ở các nước trên thế giới): BBC, RFA, RFI, đài Á châu tự do, Từ cánh đồng mây, Chân trời mới, báo Asahi Shimbun,Yomiuri Shimbun (Nhật bản), Truyền hình NHK (Nhật bản, tại Hà nội).

Hãng thông tấn AFP, báo Nikkei, Thomson Reuters,De Volskrant (Balan), Thông tấn: AP, Dpa, ANU, Tòa báo Carnets du Việt nam, Radio – Canada…

Kính thưa các bạn:

Tôi là Lê Hiền Đức (84 tuổi), công dân chống tham nhũng ở Việt nam (không có chức vụ, không có quyền hạn gì và cũng không có tiền ngoài số lương hưu của nhà giáo già: 3.200.000 đồng Việt nam, tương đương 150 đô la). Vì tôi căm ghét và kiên quyết chống tham nhũng đến cùng. Nhân dân ai cũng hiểu điều đó đối với tôi nên nhân dân khắp cả nước (63 tỉnh thành phố) đều thương, quý tôi, tìm đến tôi mong muốn chia sẻ nỗi bức xúc, nỗi oan ức và muốn tôi cùng đồng hành với mọi người Dân oan.

Gần đây vì quá bức xúc với tệ nạn tham nhũng ở Việt nam ngày càng trầm trọng

Dân oan ngày càng nhiều, tôi luôn luôn tìm hiểu và đưa lên công luận nhiều thông tin về những cán bộ tham nhũng vì họ đã gây nên nhiều oan khuất trong nhân dân, thậm chí có Người dân ở Thái bình (Đặng Ngọc Viết đã phải thẳng tay trừng trị bọn tham nhũng và sau đó anh đã tự sát.)

Gần đây, ngày 30/1/2015, cũng vì bức xúc trước cách giải quyết của 1 viên quan chức bà Nguyễn thị Tân (1 tiểu thương) đã tự thiêu ngay tại chợ Đại hiệp (Quảng nam)…

Tôi không thể ngồi yên trước nỗi đau của nhân dân Việt nam thân yêu của tôi. Tôi luôn tố cáo các quan chức tham nhũng. Chính vì vậy đã làm cho nhiều tên tham nhũng căm tức tôi và thuê bọn người thiếu Liêm xỉ “KHỦNG BỐ” tôi:

Tôi đã làm đơn trình báo với cơ quan công an từ ngày 29/1/2015 nhưng chưa được cấp nào kiểm tra, giải quyết.

Chính vì nguyên nhân đó mà hiện tại tôi bị kẻ gian đã nhắn tin qua face book, qua điện thoại, gọi điện trực tiếp ngày, đêm đe dọa tôi…

Tôi kính đề nghị các phóng viên của các Đài, Báo trên thế giới và bạn bè trong nước lên tiếng để các cơ quan chức năng phải có biện pháp cấp thiết TRỪNG TRỊ kẻ khủng bố tôi, BẢO VỆ AN TOÀN TÍNH MẠNG TÔI. Nếu xảy ra 1 việc gì không hay đối với tôi về sức khỏe, về cuộc sống thì các cơ quan chức năng hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật và công luận trên toàn thế giới.

Công dân Lê Hiền Đức xin Cấp báo và chân thành cảm ơn các quý vị .

* Gần đây, ngày 27/1/2015, nick facebook Nguyễn Hoàng Thế Đức gửi vào tin nhắn cho Bà Lê Hiền Đức với nội dung sau:

Kèm theo bức ảnh chụp màn hình, Bà Lê Hiền Đức viết:

“Xin mời các bạn xem một phần nhỏ của cái gọi là hệ thống tuyên giáo, công cụ tuyên truyền ở VN. Những con chó cắn càn sủa bậy như thế này chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến con đường mà tôi đã chọn. Nhưng chắc chắn tên Thế Đức này tôi sẽ trừng trị để làm gương cho đám Quang, Lệ, Dũng, đừng dại dột mà ngăn cản những con người của chính nghĩa”.

Nguyễn Hoàng Thế Đức là người có mặt tại buổi tọa đàm “Cơ chế của Liên Hợp Quốc về bảo vệ Người bảo vệ Nhân quyền” tổ chức tại Nhà thờ Thái Hà ngày 26/11/2014. Trong cuộc tọa đàm này, khi anh em dân chủ nhận ra hắn, mời lên giao lưu thì  hắn bỏ chạy nhưng đã được anh em giữ lại nói chuyện và cư xử thân tình. Qua câu chuyện, hắn xác nhận những gì viết trên fb Nguyễn Hoàng Thế Đức. Ảnh:

Nguyễn Hoàng Thế Đức là người đeo kính  cận

Trong buổi nói chuyện, Nguyễn Hoàng Thế Đức cũng xác nhận là người xông vào định đánh tôi (Nguyễn Tường Thụy) ngày 15/10 khi chúng tôi đến Ban Dân nguyện của Quốc Hội trao bản “Yêu cầu Quốc hội bạch hóa Hội nghị Thành Đô”.

Nhiều người rất phẫn nộ trước những lời lẽ hỗn láo của Nguyễn Hoàng Thế Đức đối với Bà Lê Hiền Đức trong ảnh chụp màn hình trên đây.

Vấn đề đặt ra là, ai là kẻ dung dưỡng, khuyến khích Nguyễn Hoàng Thế Đức làm những chuyện như trên. Điều này sẽ rõ ràng hơn nếu cơ quan có thẩm quyền không xử lý tên Nguyễn Hoàng Thế Đức khi hắn bị Bà lê Hiền Đức kiện.

9/2/2015

Nguyễn Tường Thụy

Nhà văn Nguyễn Quang Lập được tại ngoại.

Nhà văn Nguyễn Quang Lập được tại ngoại.

Mặc Lâm, biên tập viên RFA, Bangkok
2015-02-10

Nhà văn Nguyễn Quang Lập (blogger Quê Choa)

Nhà văn Nguyễn Quang Lập (blogger Quê Choa) đã về đến nhà ngày 10 tháng, 2015

RFA files

Vào lúc 10 giờ sáng hôm nay ngày 10 tháng 2 năm 2015, nhà văn Nguyễn Quang Lập, chủ trang blog Quê Choa đã được tại ngoại chờ ngày ra tòa xét xử về tội vi phạm điều 88 bộ luật hình sự.

Bà Hồ Thị Hồng vợ của nhà văn cho chúng tôi biết:

-Anh Lập về nhà vào lúc 10 giờ sáng nhìn thấy anh ấy vẫn khỏe, người gọn hơn một tí thôi nhưng vẫn khỏe. Anh Lập tự thuê taxi về vẫn trong thời gian được tại ngoại nhưng vẫn điều tra.

Nhà văn Nguyễn Quang Lập bị cơ quan an ninh điều tra thành phố Hồ Chí Minh bắt giữ vào chiều ngày 6 tháng 12 năm 2014 với lý do “bị bắt quả tang đang tải những bài vở có nội dung xuyên tạc chống nhà nước”.

Bà Hồ Thị Hồng vợ ông đã làm đơn xin cho chồng được tại ngoại với lý do sức khỏe của chồng bà không thể chịu nổi sự giam giữ trong trại giam. Đơn xin của bà Hồng đã được Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao chuyển cho Viện kiểm sát Thành phố Hồ Chí Minh và cơ quan giam giữ để cứu xét, quyết định cho nhà văn tại ngoại vào ngày hôm nay.

Từ Hà Nội, nhà văn Phạm Xuân Nguyên, Chủ tịch Hội Văn học Nghệ Thuật Hà Nội cũng là người theo dõi việc nhà văn Nguyễn Quang Lập bị tạm giam qua câu “Bọ vẫn chưa về” mỗi ngày trên trang Facebook của ông. Nhà văn Phạm Xuân Nguyên cho chúng tôi biết ý kiến sau khi nhận được tin Nguyễn Quang Lập được tại ngoại:

-Ngay khi được tin nhà văn Nguyễn Quang lập được tại ngoại sau hai tháng 4 ngày bị bắt tạm giam thì trước hết là cảm giác vui mừng của tôi với tư cách là bạn thân của Lập cũng như là của anh em văn nghệ sĩ trong nam ngoài bắc. Đây cũng là điều mà ngay từ khi Lập bị bắt vào ngày 6 tháng 12 năm 2014 thì tôi lo nhất là lo về sức khỏe của Lập vì sau tai nạn xe máy vào năm 2004 sức khỏe rất yếu, tay trái và chân trái bị liệt rất khó khăn. Chúng tôi lo nhất là sức khỏe thể chất nhưng rất vững tin vào lòng yêu nước của Lập, vững tin vào tư cách ngòi bút nhà văn của Lập, vững tin vào tư cách công dân của Lập cho nên chúng tôi ngay từ hồi đó đã có những kiến nghị, những bài viết cũng như rất ủng hộ vợ con Lập gửi đơn xin bảo lãnh cho Lập tại ngoại hầu tra đi các nơi. Gia đình có kêu và tiếng kêu đó đã được giải quyết thì tôi thấy đây là một điều tốt còn vấn đề vụ án này nó như thế nào thì chúng ta phải chờ xem.

Nhà văn Nguyễn Quang Lập sinh năm 1956 rất nổi tiếng với trang blog Quê Choa có trên 100 triệu lượt người truy cập vào xem các bài viết mà ông tập trung từ nhiều nguồn, nhiều tác giả. Ông là nhà văn có rất nhiều độc giả và cũng là tác giả của hàng chục kịch bản điện ảnh nổi tiếng.

Đây là trường hợp tại ngoại đầu tiên mà tư pháp Việt Nam chấp nhận cho một người bị cáo buộc vi phạm điều 88 Bộ luật hình sự.

Việt Nam : Trang web báo chống tham nhũng Người Cao Tuổi bị đóng cửa, khởi tố

Việt Nam : Trang web báo chống tham nhũng Người Cao Tuổi bị đóng cửa, khởi tố

Thụy My

media

Trang web báo Người Cao Tuổi

Cơ quan An ninh Điều tra thuộc Bộ Công an Việt Nam hôm nay 09/02/2015 ra quyết định khởi tố vụ án liên quan đến báo Người Cao Tuổi theo điều 258 Luật hình sự. Trước đó chính quyền thông báo rút giấy phép trang web của tờ báo nổi tiếng chống tham nhũng này, còn Tổng biên tập Kim Quốc Hoa bị cách chức và thu lại thẻ nhà báo.

AFP ghi nhận, đến chiều nay theo giờ Việt Nam, trang web nguoicaotuoi.org.vn không còn truy cập được nữa, tuy báo giấy vẫn được phát hành. Hãng tin Pháp cho rằng lại có thêm một động thái vi phạm tự do báo chí ở Việt Nam. Báo chí trong nước thì dẫn kết luận thanh tra đột xuất tòa soạn báo Người Cao Tuổi, cáo buộc tờ báo này đăng « các đơn khiếu nại sai sự thật », « một số bài viết xuyên tạc, vu khống tổ chức và công dân », « có dấu hiệu tiết lộ bí mật Nhà nước ».

Trả lời RFI Việt ngữ, nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng nhận định :

« Đây là một vụ bất thường. Bất thường vì nếu so sánh với vụ PMU18 năm 2006 bắt phóng viên báo Thanh Niên và Tuổi Trẻ, thì lần này có sự hiệp đồng tác chiến rất nhịp nhàng giữa Bộ Thông tin Truyền thông và Bộ Công an. Sáng, Bộ Thông tin công bố kết luận, và đến chiều thì Bộ Công an cũng đăng đàn diễn thuyết. Và có thể nói đây là một vụ về mặt công luận đã đánh thẳng vào quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí của các nhà báo nhà nước ở Việt Nam.

Trong bảy năm qua, báo Người Cao Tuổi đã đưa ra ánh sáng tới 2.500 vụ tiêu cực từ cấp làng xã tới trung ương. Và đặc biệt trong thời gian gần đây đã đưa liên tục hàng loạt vụ về tài sản của các quan chức cấp cao, nhất là vụ ông Trần Văn Truyền, nguyên Tổng thanh tra Chính phủ. Cuối cùng như chúng ta đã thấy, Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng đã phải vào cuộc, và ông Truyền đã phải nhận hình thức cảnh cáo về Đảng và trả lại một số tài sản.

Có thể nói đây là sự ghi nhận về công lao của báo Người Cao Tuổi – một tờ báo được coi là nhỏ trong làng báo hơn 800 tờ báo nhà nước – nhưng có thành tích lớn nếu so với những tờ khác có bề dày như Vietnamnet, Thanh Niên, Tuổi Trẻ…Trong khi những tờ đó cho tới nay gần như lắng tiếng về việc phanh phui các tiêu cực và phục vụ sự nghiệp chống tham nhũng của Đảng.

Đây là vấn đề mà tôi cho là đặc biệt nhạy cảm. Đó là một khía cạnh. Một khía cạnh khác : chúng tôi nhận thấy việc khởi tố báo Người Cao Tuổi, mới được thông tin chiều nay, ngày 9 tháng Hai, có nét gì đó gần giống với việc khởi tố và bắt giam ngay lập tức hai blogger Hồng Lê Thọ và Nguyễn Quang Lập vào cuối năm 2014.

Ngoài ra cũng cần ghi nhận thêm một điều về sự việc báo Người Cao Tuổi : lâu lắm rồi mới có một tờ báo nhà nước bị khởi tố một cách công khai và kiên quyết đến như vậy ! Đặc biệt lần này là cơ quan An ninh Điều tra, chứ không phải là cơ quan Cảnh sát Điều tra làm, và lại liên quan đến điều luật mà giới blogger, hoạt động dân chủ, đấu tranh nhân quyền rất chú ý, thường đưa ra trước quốc tế : đó là điều 258 của bộ Luật Hình sự, liên quan tới việc « lợi dụng quyền tự do dân chủ ». Và kỳ này không loại trừ là Nhà nước có thể áp dụng điều 258 đối với chính ông Kim Quốc Hoa là nguyên Tổng biên tập báo Người Cao Tuổi ».

xem thêm: Khởi tố tờ Người cao tuổi là đúng’(BBC)

Báo ‘đánh’ tham nhũng bị khởi tố, Tổng biên tập bị rút thẻ (Nguoi-viet.com)

Ông Kim Quốc Hoa, tổng biên tập báo Người Cao Tuổi, bị rút thẻ nhà báo. (Hình: VNExpress)

Hai vụ giết người man rợ nhằm bịt đầu mối

Hai vụ giết người man rợ nhằm bịt đầu mối

Nguoi-viet.com

BÌNH PHƯỚC-TIỀN GIANG (NV) Hai vụ án có cùng mục đích là giết người bịt đầu mối, song với cách thức ra tay man rợ đã gây chấn động dư luận ở tỉnh Bình Phước và tỉnh Tiền Giang.

Theo báo Tuổi Trẻ, sau gần 1 tháng điều tra, ngày 6 tháng 2, công an Bình Phước đã bắt khẩn cấp ông Nguyễn Văn Khải (43 tuổi), ngụ thôn 4, xã Ða Kia, huyện Bù Gia Mập, tỉnh Bình Phước, người thực hiện vụ giết người dã man xảy ra ngày 11 tháng 1. Nạn nhân là bà Nguyễn Thị Nga (59 tuổi), ngụ thôn 6, xã Ða Kia.



Hiện trường vụ hiếp dâm bất thành rồi giết chết bạn nhậu. (Hình: Tuổi Trẻ)

Trước đó, ngày 20 tháng 1, ông Phạm Văn Lãng đang lái xe máy múc thoáng nhìn thấy một vật cháy ven đường ÐT 759B, xã Phước Thiện, huyện Bù Ðốp. Ông Lãng bèn lùi xe lại quan sát và giật mình khi phát hiện đó là xác người.

Tại hiện trường, công an phát hiện xác người nằm trong đám cỏ đã chết cháy đen trong tư thế nằm sấp từ nhiều ngày trước, đám cỏ xung quanh cũng bị cháy gần hết.

Người nhà cho biết, bà Nga là người chuyên cho vay mượn, đáo hạn ngân hàng có tiếng ở địa phương. Trước lúc mất tích, bà Nga có cho một số người vay khoảng 700 triệu đồng. Vì vậy, nhiều khả năng bà Nga bị giết, cướp của rồi đốt xác để bịt đầu mối.

Một vụ án giết người tương tự cũng vừa xảy ra ở tỉnh Tiền Giang.

Theo tờ Pháp luật Sài Gòn, công an tỉnh Tiền Giang xác nhận vừa xảy ra vụ án mạng tại xã Phú Cường, huyện Cai Lậy, Tiền Giang. Nạn nhân là bà Huỳnh Thị Phượng (37 tuổi), ngụ xã Phú Cường.

Báo này tường thuật:

Khoảng 10 giờ đêm 5 tháng 2, Nguyễn Văn Thọ, 26 tuổi, đến công an xã báo trên đường đi chơi về phát hiện xác một phụ nữ nằm chết dưới ruộng nước cặp bờ kênh.

Tại hiện trường, xác nạn nhân nằm dưới ruộng lúa, cách nhà khoảng 300m trong tình trạng từ đầu đến rốn bị đắp bùn và không mặc quần.

Sau khi lấy lời khai của ông Thọ, nhận thấy người này có nhiều biểu hiện nghi vấn, trên người có dính sình bùn nên công an thẩm tra. Ðến khuya cùng ngày thì ông Thọ nhận tội.

Ông Thọ khai, trước đó đến nhà bạn tên Phúc, ở ấp 6, xã Phú Cường nhậu. Trong lúc nhậu, thấy bà Phượng đi ngang nên mời vào uống chung. Nhậu được một lúc cả nhóm chia tay nhau ai về nhà nấy.

Trên đường về, ông Thọ nảy sinh ý định cưỡng hiếp nạn nhân, liền xô ngã bà Phượng xuống ruộng lúa, sau đó khống chế để cưỡng hiếp. Bị chống cự quyết liệt, ông Thọ dùng tay bóp cổ bà Phượng đến chết mới dừng lại. Sau khi gây án xong, ông Thọ lấy bùn đắp lên người nạn nhân rồi giả vờ đi báo công an. (Tr.N)

Cuối Năm Nói (Chơi) Về Chuyện Cuối Đời

Cuối Năm Nói (Chơi) Về Chuyện Cuối Đời

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến

RFA

Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ, lụa tặng già
Tố Hữu

Có bữa, đang ngồi hớt tóc, tôi chợt nhìn thấy vài đốm tóc trắng (li ti) chen lẫn với tóc đen trên chiếc khăn choàng. “Cái ông thợ cúp này làm biếng, không thay khăn mới, cũng không rũ sạch cái cũ nên nên mới còn sót lại tóc tai tùm lum của người khách trước – một khứa lão (mắc dịch) nào đó,” tôi nghĩ vậy.

Vài phút sau, tôi hốt hoảng nhận ra rằng: những vụn tóc đen, lấm tấm cùng với tóc trắng xuất hiện mỗi lúc một nhiều. Té ra, đó là tóc bạc của chính mình chớ còn “khứa lão” (mắc dịch) nào vô đó nữa!

Chèn ơi, vậy mà tui cứ tưởng là mình còn trẻ. Mái tóc của tôi, cách đây chưa lâu, chừng vài tuần hay vài năm gì đó, vẫn còn xanh (xanh) mà. Chớ tụi nó bạc hồi nào vậy, Trời? Sao kỳ cục vậy, mấy cha? Khi khổng, khi không cái tất cả chúng ta đều già cái rụp, và già (ngang) hết như vậy sao?

Mà tuổi già thì như chuối chín, càng chín nó càng mềm. Muốn cương cũng không được nữa, đành phải yên phận chịu (già) thôi.

– Ủa, mà già thì đã sao kìa? Làm gì mà nẫy giờ cứ chối đây đẩy, và cứ rẫy nẩy lên – như đỉa phải vôi – vậy cha nội?

– Ý, đừng có tưởng chuyện giỡn chơi à nha. Già thì lôi thôi lắm, lôi thôi lâu, và lôi thôi (luôn) cho đến chết. Coi: tuổi già đâu có khi nào chịu tới mình ên. Nó đi cặp kè với đủ thứ những chuyện (rất) bà rằn và lằng nhằng khác nữa: bệnh tật, chán chường, cô đơn, thiếu hụt…

Đã vậy, cuối năm, ông bạn Huy Phương kể chuyện (nghe) sao mà rầu muốn chết luôn:

“Trước ngày Giáng Sinh tôi có dịp vào viếng thăm một người bạn sắp qua đời trong một nursing home. Trên hành lang dẫn vào phòng người bạn, và ngay trước chỗ làm việc của nhân viên ở đây, tôi thấy nhiều ông bà cụ ngồi trên những chiếc xe lăn, nhìn những người qua lại. Các cô y tá đã sắp xếp cho các cụ ra ngồi trên hành lang đối điện với văn phòng làm việc, một phần để trông chừng các cụ, một phần cho các cụ đỡ buồn. Nhưng các cụ nhìn sự vật một cách dửng dưng, đôi mắt đờ đẫn, có người đã gục đầu xuống ngủ…”

Thiệt là ớn chè đậu!

Tui biết chắc là ông Huy Phương không đặt chuyện để hù em út nhưng, cùng lúc, tôi cũng biết rõ rằng cái cảnh “tầng đầu địa ngục” – vừa được mô tả – không phổ biến lắm ở Hoa Kỳ hay Gia Nã Đại. Cách phân chia chia tuổi già, và những công trình nghiên cứu khoa học, ở hai quốc gia này, cho chúng ta những con số tương đối  khả tín và khả xác hơn – về vấn đề này.

Người ta chia ra tuổi già làm ba loại:

  • Chớm già (young – old) là nhóm lớn nhất, chiếm 70 %.
  • Già (old-old) 20 %, kém hơn năng động hơn lớp trên thấy rõ.
  • Già quá cỡ thợ mộc (oldest-old) chừng 10 %. Trong số này chỉ có 4 %  – chớ không phải là 20 %, như nhiều người vẫn nghĩ – đang sống ở nursing home hay bệnh viện (Palmore et al. 2005 Encyclopedia of ageism, Binghamton, NY: Haworth).

Như vậy, chính xác, chỉ có 4 % người già – thuộc nhóm cuối cùng – sống ở viện dưỡng lão thôi. Đa phần còn lại đều có cuộc sống bình thường trong cộng đồng. Nhưng khách quan mà nói thì sống ở đâu chăng nữa thì khi đời đã về chiều cũng khó mà vui.

Xã hội, rõ ràng, chưa bao giờ chuẩn bị chu đáo cho những công dân lão hạng để họ bước vào giai đoạn (hụt hẫng) còn lại của kiếp người. Đến  tuổi nghỉ hưu, chúng ta bỗng dưng trở nên một người nào khác, không còn vai trò gì rõ rệt nữa trên cuộc đời này. Và hoàn cảnh sống (rồi) cũng khác luôn, thời giờ thì dư mà tiền thì thường thiếu. Đôi khi, lơ ngơ không biết làm gì cho nó hết một ngày. Nói chi tới một tuần, một tháng, hay cả một (hay hai) … chục năm sắp tới!

Làm sao sống an vui và có ý nghĩa, cho những năm tháng còn lại, là một câu hỏi khó – đối với phần lớn những công dân lão hạng – ở những quốc gia phú túc. Những định chế xã hội hiện hữu không có câu trả lời, và cũng không có những chức năng hổ trợ, cho sự an lạc của tuổi già.

Đây là chuyện riêng của từng cá nhân. Vị tha hay vị kỷ? Thủ cho nó chắc ăn hay xả láng, sáng về sớm là tùy ý mỗi người. Không có tổ chức, cũng không có cá nhân nào – kể cả vợ chồng con cái – có thể đóng góp gì nhiều, cho bất cứ ai, vào giai đoạn cuối cùng của kiếp nhân sinh.

Ở nước ta thì khác. Câu hỏi thiết thân của tuổi già không phải là sống ra sao mà làm sao để sống? Vấn đề, xem chừng, có vẻ giản dị hơn nhưng vẫn là một câu hỏi khó đối với rất nhiều người dân cao tuổi – ở Việt Nam.

Những định chế xã hội (cơ quan, ban ngành, đoàn thể, hội hè … thổ tả gì đó) thì có rất nhiều và cũng rất thừa. Chúng hoàn toàn vô can, cũng như vô trách nhiệm, với cuộc sống của những công dân lão hạng.

Đảng, Nhà Nước và Nhân Dân là ba phạm trù luôn luôn đi liền, và gắn bó mật thiết với nhau, khi có nhu cầu tuyên truyền hay đóng góp. Đâu cần nhân dân có, đâu khó có nhân dân. Khó trăm lần, dân liệu cũng xong. Nhưng chuyện sống còn và an sinh của mỗi công dân – vào lúc cuối đời – lại là chuyện thuần túy có tính cá nhân. Đảng và Nhà Nước tuyệt đối không dính dáng gì (ráo) vào chuyện đời của Nhân Dân khi trăm họ đến giai đoạn sức cùng, lực kiệt.

Cách đây chưa lâu, báo chí trong nước đồng loạt đăng tin (Cụ ông gần trăm tuổi đạp xích lô) của phóng viên Văn Nguyễn:

98 tuổi, cụ Đặng Huyền vẫn được người dân quen gọi là cụ Huần, ngày ngày vẫn đạp xích lô chở khách kiếm sống. Cụ thường bắt đầu một ngày làm việc từ khi trời còn mù sương.Trong hội thi diễu hành xích lô ở Festival làng nghề truyền thống Huế 2007, cụ Huần được vinh danh là người lái xích lô có tuổi nghề nhiều nhất tại Huế.”

“Con trai duy nhất bỏ quê vào Nam làm ăn, hơn 30 năm nay mất liên lạc, giờ cuộc sống gia đình cụ chỉ biết nhờ vào đồng công đạp xích lô và sự đùm bọc của làng xóm…Ngoài kiếm tiền nuôi bản thân, cụ Huần còn nuôi cụ bà Trần Thị Lặc, 86 tuổi, thường xuyên đau ốm.”

Cụ Đặng Huyền. Nguồn:vnexpress

Kiểu “vinh danh” của những vị tổ chức Festival làng nghề truyền thống Huế 2007,  xem ra, hơi lạ. Phản hồi của độc giả Lê Thu Hiền, dưới bài báo thượng dẫn, cũng lạ lùng không kém:

“ Cụ Huần thực sự là người đáng khâm phục vì sức khỏe, sự bền bỉ và dẻo dai của mình. Cuộc sống thêm lần nữa được minh chứng rằng không cần sự giàu sang phú quý, nghèo mà vẫn bền bỉ lao động vẫn tạo ra cuộc sống có ý nghĩa, sức khỏe niềm tin và hạnh phúc cho riêng mình.”

Cụ Phạm Đờn, một công dân Việt Nam lão hạng khác, lại ở vào một hoàn cảnh sống khác, kém “ý nghĩa” hơn. Bà cụ, xem chừng, đã không có khả năng tạo được “niềm tin và hạnh phúc cho riêng mình” – theo như tường thuật của ký giả Hải Luận:

“Đêm mùa đông rét như cắt da cắt thịt, cụ Phạm Thị Đờn, 76 tuổi, thôn Quảng Hội, xã Vạn Thắng, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa, cơ thể chỉ như da bọc xương, thức dậy từ 1 giờ khuya, lọ mọ xuống ngâm mình dưới biển mò cua bắt ốc kiếm gạo ăn qua ngày…   Từ 1 giờ sáng đến gần 11 giờ trưa trong bụng không có hột cơm, ngâm mình trong giá rét… nhưng chỉ bán được 17.000 đồng. Giá trị cả ngày lam lũ chỉ thu được 10.000-20.000 đồng, gặp lúc sóng to gió lớn chỉ được 5.000-7.000 đồng.”

Cụ Phạm Đờn cũng không được đoàn thể, hay tổ chức nào, “vinh danh” hết trơn hết trọi. Lý do, có lẽ, vì “mò cua bắt ốc” không phải là loại hình lao động được coi là vinh quang – theo tiêu chuẩn văn hoá của dân làng Ba Đình, Hà Nội.

Cụ Phạm Đờn. Nguồn: Tuổi Trẻ Online

Ông Nguyễn Văn Thành, còn có tên gọi là Lão Thành – một người mù, đang bán vé số để làm kế sinh nhai – cũng rơi vào trường hợp (không nằm trong tiêu chuẩn được vinh danh) tương tự. Phóng viên Giang Uyên –  báo Bưu Điện Việt Nam – đã không quá lời khi dùng từ ngữ “quăng quật” để mô tả cuộc sống vất vả (ngoài sức tưởng tượng) của người đàn ông khuyết tật, xấu số này:

“… đến giờ tên tuổi của cụ cũng chỉ còn là ký ức… mỗi ngày ông vẫn phải tự đi kiếm ăn qua tấm vé số và cuộc sống ‘tự lập’ nơi đầu đường xó chợ… Dù đã già yếu lắm rồi nhưng ngày ngày lão Thành vẫn phải lê bước đi khắp nơi để bán vé số tự nuôi thân. Có những hôm lão ốm nằm một chỗ nhiều ngày liền. Bụng đói không chịu đựng nổi, lão lại lọ mọ dậy bước liêu xiêu ra đường tìm đến đại lý vé số lấy vé đem bán.”

Ông Nguyễn Văn Thành. Nguồn: ictnews.

Tương tự như hai bài phóng sự viết về cuộc đời của cụ Phạm Đờn và cụ Đặng Huần, bên dưới bài viết về ông Thành cũng có những dòng chữ cuối – chỉ dẫn cách giúp đỡ đương sự – như sau:

“Mọi sự hỗ trợ của cộng đồng, độc giả đối với trường hợp ông Nguyễn Văn Thành có thể chuyển đến tận tay ông trước cửa Trung tâm tư vấn pháp luật công đoàn, thuộc Liên đoàn lao động tỉnh Đồng Nai, địa chỉ số 14, Bùi Văn Hòa, phường Hòa Bình – TP Biên Hòa.”

Không thấy ông nhà báo gì đến sự hổ trợ của Đảng, Nhà Nước, hay những ban ngành hội hè vớ vẩn gì đó – của Mặt Trận Tổ Quốc. Trong cả ba bài phóng sự thượng dẫn cũng đều có không một chữ nào đề cập đến nguyên nhân, và trách nhiệm – của bất cứ ai – về những mảnh đời te tua và bầm dập của những công dân lão hạng kể trên. Cứ như thể họ là những người thuộc một quốc gia hay hành tinh nào khác, chứ không phải là những công dân của nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Tôi chợt nghĩ: lỡ sáng mai bà Phạm Đờn hay ông Nguyễn Văn Thành khi mở mắt ra và (bỗng) thấy mình đang sống trong một cái nursing home ở California – giường êm nệm ấm, cơm bưng nước rót, cam tươi sữa hộp cạnh bên, cả đống y tá bác sĩ lăng xăng kế cận – mà không dưng muốn… rơi nước mắt! Hai vị dám tưởng là mình đã lên tới thiên đường dù thực sự là họ vừa lạc vào tầng đầu địa ngục, theo như cách nhìn của nhiều người đang sống ở những quốc gia không có Độc Lập -Tự Do – Hạnh Phúc – như ở Việt Nam.

40 năm Người Việt tại Canada và dự luật S-219

40 năm Người Việt tại Canada và dự luật S-219

Mặc Lâm – RFA
2015-02-06

senator-ngo

Nghị sĩ Ngô Thanh Hải

RFA photo

Mặc Lâm: Thưa TNS Ngô Thanh Hải, xin ông cho biết mục đích mà ông soạn thảo Dự luật S-219 ban đầu có tên là Tháng Tư đen, sau đổi lại là “Ngày hành trình tới tự do” nhằm nói lên điểu gì thưa ông?

TNS Ngô Thanh Hải: Đó là dự luật để tưởng nhớ tới hơn hai triệu người Việt Nam bỏ nước ra đi với tư cách là tị nạn, là thuyền nhân. Thứ hai là để tưởng nhớ 250 ngàn người Việt Nam đã bỏ mình trên biển cả hoặc là bị cướp, bị bão hay điều gì đó. Thứ ba nữa dự luật này nhằm cám ơn chính phủ Canada đã nhận một trăm hai chục ngàn người Việt Nam tỵ nạn vào cuối thập niên 70 đầu thập niên 80 rồi sau này lên tới 300 ngàn người. Đồng thời cũng là cám ơn chính phủ Canada đã mở rộng vòng tay để đón nhận thuyền nhân tỵ nạn của chúng ta tại đây. Thứ tư nữa là cám ơn chính phủ, nhân dân Canada đã sponsor từ cá nhân, nhà thờ đến các cơ quan thiện nguyện đã bảo trợ giúp đỡ cho chúng ta. Thứ năm là Canada là một quốc gia mà trong thập niên đó, cuối 70 đầu 80 thì Canada là quốc gia đầu tiên trên thế giới đã nhận người tỵ nạn do đó mà Cao Ủy Tỵ Nạn (UNHCR) Canada đã trao giải Nansen cho Canada. Đạo luật này dựa trên 5 điều đó thôi.

Mặc Lâm: Thưa, ông là một dân cử gốc Việt tại Canada với chức vụ Thượng Nghị Sĩ liên bang, đời sống của người Việt nam hôm nay vừa đúng 40 năm kỷ niệm ngày ra đi của họ thì ông thấy có sự thành tựu nào đáng kể nơi xứ tạm dung mà bây giờ đã trở thành quê hương thứ hai của họ hay không?

TNS Ngô Thanh Hải: Thưa bây giờ thì mình thấy rằng cộng đồngViệt Nam mình tại Canada sau 40 năm thì phát triển rất mạnh. Tôi thấy Việt Nam mình đóng góp

” … tại Montreal thì đa số người Việt mình là bác sĩ, dược sĩ ở Montreal. Tại vùng Ontario thì bác sĩ, kỹ sư đủ hết mọi ngành chuyên môn, luật sư bây giờ cũng đông lắm. Vùng Calgary thì kỹ sư rất nhiều vì tỉnh bang đó có rất nhiều dầu mỏ thành ra Việt Nam mình ở trên xứ Cadana này thành công rất nhiều. Không những như thế…

TNS Ngô Thanh Hải”

cho xứ sở, xã hội Canada rất nhiều, chính phủ Canada cũng đã công nhận sự đóng góp của người Việt tại đây và họ đã để ý rất nhiều chẳng hạn như cách đây ba năm chính phủ Canada của Đảng Bảo thủ đã nhận hết những người tỵ nạn tại Phi Luật Tân còn lại, khoảng hai trăm mấy chục người đã nhận rồi và đồng thời mới đây cũng hai năm rồi chính phủ đã chính thức chấp nhận tất cả người Việt tỵ nạn còn lại tại Thái Lan và Cao Miên (Campuchia). Trong tháng vừa rối bốn mươi mấy gần năm chục người tỵ nạn tại Thái đã qua tới Canada. Hy vọng cuối năm nay hết một trăm mấy chục người đó sẽ đến Canada để chấm dứt giai đoạn chót của người tỵ nạn chúng ta đã ra đi hơn mấy chục năm nay.

Mặc Lâm: Thưa ông nhìn chung vấn đề người Việt tỵ nạn khắp nơi được chính phủ Canada mở rộng vòng tay để đón họ và ông là người đại diện cho người Việt ở đó ông có cảm thấy sự thành tựu của họ trên lĩnh vực kinh tế, kiến thức hay khoa học thì lĩnh vực nào thành công nhất thưa ông?

TNS Ngô Thanh Hải: Cộng đồng của mình thì anh thấy chẳng hạn như tại Montreal thì đa số người Việt mình là bác sĩ, dược sĩ ở Montreal. Tại vùng Ontario thì bác sĩ, kỹ sư đủ hết mọi ngành chuyên môn, luật sư bây giờ cũng đông lắm. Vùng Calgary thì kỹ sư rất nhiều vì tỉnh bang đó có rất nhiều dầu mỏ thành ra Việt Nam mình ở trên xứ Cadana này thành công rất nhiều. Không những như thế mà cộng đồng người Việt mình cũng đã đứng ra để nhận lãnh nếu kể ra thì hai trăm mười mấy người bên Phi Luật Tân và một trăm mấy chục người bên Thái và Cao Miên. Chính cộng đồng bỏ tiền ra đóng góp mua vé máy bay, bảo hiểm sức khỏe cho khoảng 400 người tỵ nạn cuối cùng của cái lớp đã bỏ đi từ 75 tới giờ.

Không những như thế mà cộng đồng còn đứng ra bảo lãnh những người đó qua để mà tiếp tay với chính phủ đã từng làm cho chúng ta nên bây giờ phải đáp lại bằng cách yễm trợ và bảo trợ người Việt Nam tỵ nạn còn lại của chúng ta. Đa số những người này bị kẹt từ hai tới ba mươi năm ở Phi và Thái Lan.

Mặc Lâm: Vâng, thưa ông bên cạnh những thành tựu nhất định đó thì chắc chắn bất cứ một cộng đồng nào cũng đều có những trở ngại khó khăn. Ông có thể cho biết cộng đồng Việt Nam tại Canada thì những trở ngại khó khăn ấy cụ thể là gì?

TNS Ngô Thanh Hải: Tôi thấy thì những trở ngại của cộng đồng không có gì lắm bởi vì đa số thế hệ thứ nhất cũng đã thành công rồi còn thế hệ thứ hai, thứ ba thế hệ con cháu chúng ta đã hội nhập vào xã hội Canada từ nhỏ cho tới lớn. Thành ra theo tôi nghĩ, tôi không biết chỗ nào khác nhưng riêng Canada này thì những trở ngại của cộng đồng nếu mà có thì cũng nho nhỏ thôi, chẳng hạn như con cái của chúng ta lớn lên thì vấn đề tiếng Việt của mình nó hơi khó khăn. Trường học dù có mở lớp tiếng Việt dạy cho con em của chúng ta nhưng chắc con em mình nó đã thấm nhuần xã hội Canada nói tiếng Anh nhiều hơn tiếng Việt thành ra đó là cái mà tôi lo ngại nhất. Tôi hy vọng văn hóa Việt Nam mình sẽ tồn tại tới thế hệ thứ ba, thứ tư và ngay cả về sau này nữa. Đó là điểu mà tôi lo ngại thôi chứ ngoài ra thì tôi thấy cộng đồng người Việt riêng tại Canada thành công rất nhiều. Trở ngại thì văn hóa và tiếng mẹ đẻ của con em chúng ta lớn lên ở đây thì nó hơi khó khăn trong vấn để đó

Mặc Lâm: Xin cám ơn TNS Ngô Thanh Hải.

Thứ trưởng Quốc phòng VN gặp cố vấn Ngoại trưởng Mỹ

Thứ trưởng Quốc phòng VN gặp cố vấn Ngoại trưởng Mỹ

Quan chức cấp cao của quân đội Việt Nam cũng nói rằng nhiều lĩnh vực hợp tác, trong đó bao gồm an ninh biển, “đã có bước phát triển mới”.

Quan chức cấp cao của quân đội Việt Nam cũng nói rằng nhiều lĩnh vực hợp tác, trong đó bao gồm an ninh biển, “đã có bước phát triển mới”.

06.02.2015

Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh hôm qua (5/2) đã gặp ông Thomas Shannon, cố vấn Ngoại trưởng Mỹ trong chuyến công du tới Việt Nam.

Theo báo chí trong nước, ông Vịnh đã “đánh giá cao việc Hoa Kỳ dỡ bỏ một phần cấm vận vũ khí với Việt Nam và đề nghị sớm dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận này”.

Ngoài ra, quan chức cấp cao của quân đội Việt Nam cũng nói rằng nhiều lĩnh vực hợp tác, trong đó bao gồm an ninh biển, “đã có bước phát triển mới”.

Ông Vịnh cũng bày tỏ hy vọng rằng quan hệ Việt – Mỹ “ngày càng đi vào chiều sâu, thiết thực và hiệu quả”.

Chuyến thăm của ông  Shannon diễn ra ít lâu sau khi hai quốc gia cựu thù tổ chức cuộc đối thoại thường niên về quốc phòng, an ninh và chính trị.

Ông Puneet Talwar, Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ về các vấn đề quân sự và chính trị, dẫn đầu phái đoàn ngoại giao Hoa Kỳ tham gia sự kiện này.

Trong cuộc trả lời phỏng vấn VOA Việt Ngữ sau cuộc đối thoại, ông Talwar cho biết rằng an ninh biển, nhất là vấn đề tự do hàng hải, là một trong các vấn đề quan trọng trong cuộc họp song phương.

Ông cũng cho biết thêm rằng Mỹ sẽ tiếp tục hỗ trợ củng cố lực lượng tuần duyên mà Việt Nam gọi là cảnh sát biển.

Ông nói: “Chúng tôi đã và đang tăng cường hợp tác để giúp đỡ Việt Nam phát triển lực lượng tuần duyên. Chúng tôi rất tự hào về điều đó, và chúng tôi cũng hy vọng rằng phía đối tác Việt Nam sẽ đánh giá như vậy.  Đúng, chúng tôi đã cung cấp cho Việt Nam tàu tuần tra và chúng tôi sẽ tiếp tục thực hiện điều đó để giúp lực lượng tuần duyên của Việt Nam cải thiện khả năng”.

Cuộc đối thoại tiếp theo về quốc phòng, an ninh và chính trị Việt – Mỹ tiếp theo sẽ diễn ra ở thủ đô Washington của Hoa Kỳ vào năm 2016.

2015 được coi là năm quan trọng trong mối bang giao Hà Nội – Washington khi hai nước kỷ niệm 20 năm bình thường hóa quan hệ ngoại giao.

Thời gian qua đã có nhiều hoạt động hướng tới ngày lễ này. Hồi cuối tháng Một vừa qua đã diễn ra một buổi hội thảo nhìn lại hai thập kỷ quan hệ giữa hai quốc gia cựu thù với sự tham gia của nhiều học giả và quan chức của cả hai phía.

Ông Ted Osius, Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, phát biểu: “Mục tiêu của Hoa Kỳ rất rõ ràng: chúng tôi muốn giúp Việt Nam trở thành một quốc gia lớn mạnh, giàu có và độc lập, tôn trọng luật pháp và nhân quyền.”

Theo VNA, VOA

H.O. và sự hãnh diện của thế hệ hậu duệ

H.O. và sự hãnh diện của thế hệ hậu duệ

Nguoi-viet.com

Thái Đinh & Thiện Giao

10 tháng 8, 1990 là “ngày đổi đời” của chàng thanh niên Lê Nguyên Phương.

Lê Nguyên Phương sinh năm 1962, đặt chân xuống nước Mỹ theo diện H.O. ngày 10 tháng 8, 1990, ở tuổi 28. Với $5 trong túi, ý nghĩ trong đầu ngày ấy vẫn còn nguyên vẹn sau hơn 20 năm: “Ði, và sẽ trở về, để thay đổi đất nước.”

Ngày 15 tháng 3, 1991, một chuyến bay khác, mang theo cậu bé Trần Ngọc Quỳnh 17 tuổi sang Mỹ, cũng theo diện H.O.

Quỳnh bắt đầu “ngày đổi đời” trong một tâm trạng không như Lê Nguyên Phương. Những ngày đầu, thiếu niên Trần Ngọc Quỳnh “sợ xuống Bolsa, sợ đi chợ bằng foodstamp, và sợ bị gọi là ‘con H.O.’”

Lê Nguyên Phương và Trần Ngọc Quỳnh mang hoàn cảnh tương tự hàng trăm ngàn thanh, thiếu niên H.O. khác, đại diện cho lớp tuổi trẻ con em tầng lớp tinh hoa một thời của Việt Nam. Ở độ tuổi vừa bước vào đời, mọi cơ hội khai mở trí tuệ của họ bị đóng kín. Họ là “con Ngụy.” Cha, mẹ họ ở tù Cộng Sản. Và họ phải “gánh” trên vai những khó khăn mà thế hệ đồng trang lứa không phải gánh chịu.

Chương trình H.O. ra đời năm 1989, theo lời một trong những người tham gia vận động chính giới Hoa Kỳ, “là kỷ niệm vui và niềm an ủi lớn nhất, được nhìn thấy anh em cựu tù nhân và con cái đến được bến bờ tự do, làm lại cuộc đời bị đổ vỡ sau chiến tranh, tìm lại được đời sống xứng đáng trong tự do và nhân phẩm sau khi họ chấp nhận rời bỏ quê hương thân yêu mà họ từng hy sinh chiến đấu để gìn giữ từng tấc đất.”
Chương Trình H.O.

Chương Trình H.O. là cuộc vận động dài hơi, và là “giai đoạn chót của quá trình vận động đòi tự do cho tù nhân chính trị Việt Nam.” Theo lời bà Khúc Minh Thơ, người sáng lập Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam.



Bà Khúc Minh Thơ, một trong những người đầu tiên vận động cho chương trình H.O.: “Tôi thấy vui khi thấy những người cựu tù tìm lại được đời sống xứng đáng trong tự do và nhân phẩm.” (Hình: Hà Giang)

Bà Khúc Minh Thơ kể lại những ngày đầu vận động: “Ngay từ lúc hội bắt đầu hoạt động, chúng tôi nhận được đáp ứng tích cực của cộng đồng, qua ‘Bữa Cơm Ðồng Tâm’ tổ chức tại Washington D.C. Cũng trong thời điểm này, qua sự liên hệ và hỗ trợ của Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị, Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị được thành lập gồm bốn khu hội đầu tiên là Houston, Nam California, Bắc California và Dallas. Ông Huỳnh Công Ánh là người lãnh đạo tổ chức này.”

Từ đó, Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị và Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị sát cánh với nhau trong các sinh hoạt và vận động tranh đấu cho tù nhân chính trị ở Việt Nam.

Ðến tháng 10, 2008, các nhân vật, gồm bà Khúc Minh Thơ, ông Huỳnh Công Ánh, ông Nguyễn Văn Sang và ông Thái Hóa Lộc quyết định tổ chức “Ngày Tù Nhân Chính Trị Việt Nam.” Sự kiện này nhằm ghi lại con đường đã đi qua của chương trình H.O. và khép lại hoạt động của Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị.

Nhắc đến chương trình H.O., vốn bắt đầu vào giai đoạn Tổng Thống Ronald Reagan lãnh đạo Tòa Bạch Ốc, không thể không kể đến cuộc vận động với chính giới Hoa Kỳ, trong đó có các nhân vật tối quan trọng, là Nghị Sĩ John McCain và Nghị Sĩ Edward Kennedy.

Bà Khúc Minh Thơ kể lại, cuộc vận động tại Quốc Hội cần có sự hỗ trợ của cả hai đảng, Cộng Hòa và Dân Chủ, của cả hai viện, Thượng Viện và Hạ Viện. “Tại Thượng Viện, Nghị Sĩ John McCain (Cộng Hòa) và Nghị Sĩ Edward Kennedy (Dân Chủ) tích cực hậu thuẫn. Ở Hạ Viện, có Dân Biểu Stephen Solarz (Dân Chủ) và Dân Biểu Frank Wolf (Cộng Hòa).”

“Về phía hành pháp, người giúp đỡ nhiều nhất là ông Robert Funseth, phụ tá thứ trưởng Ngoại Giao đặc trách về người tị nạn trên thế giới, đồng thời là người đại diện Tổng Thống Ronald Reagan thương thảo với chính quyền Hà Nội về tù nhân chính trị Việt Nam. Một người khác nữa là ông Shep Lowman, lúc bấy giờ là giám đốc Văn Phòng Việt-Miên-Lào, cũng tận tình giúp đỡ. Không có những trợ giúp này, thật khó mà có thỏa hiệp ngày 30 tháng 7, 1989.”

Chương trình H.O. bắt đầu từ đấy, cũng là thời điểm, theo tâm sự của bà Khúc Minh Thơ, thấy những người cựu tù tìm lại được đời sống xứng đáng trong tự do và nhân phẩm, và “con cái họ bắt đầu có cơ hội học hành để phát triển tài năng và có nghề nghiệp ổn định.”
Lê Nguyên Phương: “Tác động để chuyển hóa”

Lê Nguyên Phương là một trong những người con thuộc thế hệ ấy.

Kinh nghiệm cuộc sống những năm sau 1975 góp phần tạo nên ý thức dấn thân của một Lê Nguyên Phương sau này.



Tiến Sĩ Lê Nguyên Phương trong một lớp tập huấn về chánh niệm trong Ðiều Trị Tâm Lý. (Hình: Lê Nguyên Phương cung cấp)

Gốc Huế, xuất thân trong một đình nhà giáo, cuộc đời Lê Nguyên Phương thay đổi khi bước vào tuổi 13, ngày Sài Gòn sụp đổ. Thân phụ anh là nhà giáo, nhà báo Huy Phương, đi tù Cộng Sản hết bảy năm rưỡi. Lê Nguyên Phương ra đời rất sớm.

“Tôi đi làm từ năm 15 tuổi. Từng bán báo, đi bán thuốc tây chợ trời, làm thợ nhôm, thợ chụp hình,” Phương kể lại.

Gia đình lúc đó rất nghèo. “Tôi chỉ có một cái quần jean, loại quần phụ nữ, được người dì sửa lại. Mặc đi học sáu ngày mỗi tuần, đến Chủ Nhật mang giặt. Nếu Chủ Nhật mưa, quần không khô kịp, thì Thứ Hai… nghỉ học,” Lê Nguyên Phương kể, và cười ngất. “Nhưng tôi không mặc cảm. Ngược lại, tôi tự nhủ cần phải học giỏi, nhất là giỏi hơn con cán bộ, để tự hào là con sĩ quan chế độ cũ.”

Tới 18 tuổi, đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, Lê Nguyên Phương bị nhà trường cấm thi, lý do: Nghỉ 64 ngày trong một năm trong khi luật của trường cho phép nghỉ tối đa 60 ngày. “Tôi biết tôi chỉ nghỉ có 24 ngày nhưng cô giáo chủ nhiệm và bà hiệu trưởng đã tự sửa lại thành 64 để tôi bị cấm thi. Ban giám hiệu và cô giáo nghi tôi ‘phản động,’ qua các phát biểu của tôi.”

Phải đợi đến năm năm sau, Lê Nguyên Phương mới lấy được bằng trung học, thông qua một kỳ thi “Bổ Túc Văn Hóa.”

Bước chân đến Hoa Kỳ, Phương vừa đi học vừa đi làm, có thời gian một ngày làm đến 3 “jobs.” Anh đi cắt cỏ, bán xe, làm assembler, đưa cơm, courier, thông dịch viên… Phương kể lại, “Ai cũng khuyên tôi qua Mỹ đã lớn tuổi, tiếng Anh làm sao bằng trẻ sinh ra ở đây, nên đi cắt cỏ, học Ðông y, hay có giỏi thì đi học sửa computer. Nhưng bao năm ở Việt Nam tôi đã không được đi học, nay qua Mỹ thì phải sống cho ước mơ của mình chứ.” Anh trở lại trường!

Năm 1999, anh tốt nghiệp Cử Nhân Tâm Lý tại đại học California State University, Fullerton; năm 2002 lấy bằng cao học Tâm Lý Giáo Dục tại California State University, Long Beach; rồi bảy năm sau lấy bằng Tiến Sĩ Giáo Dục tại đại học University of Southern California.

Ngành học và con đường đi học không phải là một tình cờ với người thanh niên này. “Hãy nhìn lại Việt Nam trong thời gian qua. Khi một quốc gia toàn trị bắt đầu mở cửa hội nhập với thế giới, đầu tiên họ sẽ chào mời giới khoa học kỹ thuật, rồi đến kinh tế. Sau cùng mới đến giới khoa học xã hội và nhân văn. Từ lúc rời Việt Nam, tôi biết sẽ không ‘về’ kịp các đợt đầu tiên nên đã chọn học ngành tâm lý giáo dục, đó cũng là ngành tôi yêu thích.” Anh chọn ngành khoa học xã hội này với tâm nguyện “tác động để chuyển hóa xã hội và đất nước.”

Từ năm 2009 đến nay, Tiến Sĩ Lê Nguyên Phương thực hiện nhiều chuyến trở về Việt Nam cùng các bạn là giáo sư và khoa trưởng từ nhiều đại học Hoa Kỳ – Cal State Long Beach, Chapman University, Loyola Marymount, Humboldt State University, the Chicago School of Professional Psychology… với mục tiêu xây dựng ngành và nghề Tâm Lý Học Ðường. Tổ chức do anh sáng lập với các bạn Hoa Kỳ, “Consortium to Advance School Psychology – International,” hiện có tám thành viên đại học Hoa Kỳ và sáu thành viên đại học Việt Nam.

Trong hội nghị và sau đó là lễ ký kết thành lập tổ chức này tại Việt Nam, đại sứ Hoa Kỳ lúc đó, ông Michael Michalak, đã đến tham dự và phát biểu: “Các anh chị đã đề ra kế hoạch, và ý tưởng tổ chức hội nghị này để đáp ứng với nhu cầu của hệ thống giáo dục [của Việt Nam] và trong đời sống của các em học sinh. Ở đây không ai bảo các anh chị phải làm, nhưng các anh chị tự thân muốn làm để cải thiện chất lượng đời sống của học sinh ở Việt Nam. Tôi ca ngợi anh chị đã sáng tạo và chủ động, vì đây là những hành động [tiêu biểu] của một xã hội hiện đại tôn trọng và quan tâm lẫn nhau, và tôi ủng hộ nỗ lực của các anh chị. Các anh chị đang làm một việc quan trọng tại đây.”

Trong 5 năm hoạt động, tổ chức của anh đã thực hiện bốn kỳ hội thảo quốc tế, năm khóa tập huấn, nhiều công trình nghiên cứu, và hiện đang xây dựng chương trình đào tạo ngành Tâm Lý Học Ðường cho bốn đại học tại Việt Nam. Vì những hoạt động này, anh nhận được giải thưởng Outstanding International School Psychology Practice của hiệp hội International School Psychology Association năm 2011. Và gần đây nhất, năm 2014, anh nhận tài trợ của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ để về làm việc một tháng với Ðại Học Sư Phạm Huế trong tư cách chuyên gia Fulbright.

Tâm Lý Học Ðường là chuyên môn và là đam mê của Lê Nguyên Phương. Có thể nói, anh là người góp phần xây dựng những bước đầu của ngành này cho Việt Nam, chuyên ngành mà theo anh “rất quan trọng cho đời sống tâm lý và học tập của học sinh” vì nó chủ động, “phòng ngừa và can thiệp cho trẻ em-thanh thiếu niên trong các lãnh vực nhận thức, học tập, hành vi, cảm xúc hoặc xã hội trong môi trường học đường, gia đình và cộng đồng.” Tâm Lý Học Ðường vì vậy, theo anh, không phải chỉ dành cho trẻ khuyết tật mà là dịch vụ giúp trẻ phát triển toàn diện để trở thành công dân độc lập, bản lãnh và hữu dụng cho một xã hội dân chủ và nhân bản.

Lê Nguyên Phương không phải là tên tuổi xa lạ với cộng đồng Việt Nam tại Nam
California. Trước đây anh tham gia trong nhiều hoạt động xã hội, văn hóa, truyền thông với các cơ quan như VAALA, đài phát thanh VNCR, RFA… Hiện anh là chuyên gia Tâm Lý Học Ðường cho Học Khu Long Beach và giảng dạy trong chương trình Cao Học ngành Tâm Lý và Tham Vấn Học Ðường tại Ðại Học Chapman.

Anh kết luận cho những công việc đang thực hiện hiện nay: “Từ đầu đến cuối, tôi vẫn là người Việt Nam, mang văn hóa Việt Nam, sống và làm việc vì Việt Nam. Có người chọn công việc diệt cỏ dại, tôi đi trồng hoa. Mỗi học sinh được phát triển hài hòa toàn diện sẽ là đóa hoa trong vườn hoa Việt Nam tương lai.”
Trần Ngọc Quỳnh và ước mơ “được thấy quá khứ”

Trần Ngọc Quỳnh nhỏ hơn Lê Nguyên Phương đúng… một con Giáp. Thân phụ Quỳnh là nhà giáo nổi tiếng ở Quảng Nam, ông Trần Huỳnh Mính, nguyên hiệu trưởng Trung Học Trần Quý Cáp, Hội An.



Nha Sĩ Trần Ngọc Quỳnh tại phòng mạch của mình tại Nam California. (Hình: Trần Ngọc Quỳnh cung cấp)

Thân phụ Quỳnh đi tù Cộng Sản khi anh vừa tròn… một tuổi. Ý thức non nớt của đứa trẻ mới lớn những năm giao thời sau 1975 không để lại điều gì quá rõ nét nơi Trần Ngọc Quỳnh. Nhưng anh có thể “cảm” được những điều bất ổn, và cả những âu lo.

“Có một lần ở nhà, thấy ông nội lấy một tấm hình của bác, là anh của ba, lồng vào khung rồi để lên bàn thờ. Lúc ấy bác đang ở tù, năm đó là năm 1979. Còn nhỏ, không hiểu hết chuyện, nhưng biết là bác mất, lòng buồn lắm,” Quỳnh kể lại.

Quỳnh thăm cha trong tù lần đầu tiên khi anh mới ngoài… một tuổi. “Ông nội dắt đi.” Anh kể. Tôi nhớ “tù và thân nhân ngồi hai bên dãy bàn. Tôi còn nhỏ, chạy lăng quăng sang phía cha. Thế là ba bị quản giáo la một trận dữ lắm.”

Hội An, quê hương của Quỳnh, là một thành phố đặc biệt. Thành phố này đa số dân là công chức trước 1975. Do đó, sau 1975 nhiều người đi tù cải tạo. “Cứ đầu tháng, các cô, các dì có chồng đi tù lại tụ tập về nhà Quỳnh, để sáng hôm sau cùng mẹ đi thăm nuôi chồng. Ði mấy tiếng đồng hồ đến nơi, thăm được mấy tiếng thì về. Về là lại lo cho chuyến thăm tháng sau.”

Cuộc sống của người ở nhà cũng đã thay đổi. “Có sự kỳ thị,” Quỳnh kể. “Cứ họp tổ dân phố, họ lại mang chuyện gia đình mình ra nói. Có khi chuyện chẳng đáng gì cả. Ăn gì, mặc gì. Người khác thì không sao, nhưng mình thì bị mang ra nói.”

Rồi vào một buổi trưa, cánh cửa nhà mở toang ra, ba bước vào. Ba về! “Ba đi tù khi tôi một tuổi, ba về lúc tôi năm tuổi. Tôi phải bắt đầu “làm quen” với ba, và ngược lại.” Trong hoàn cảnh như thế, Quỳnh nói rằng anh “kính ba, nhưng gần mẹ.”

Gia đình Trần Ngọc Quỳnh là một gia đình lớn tại thành phố Hội An. Những xáo trộn thời cuộc sau 1975, cho đến quyết định đi H.O. năm 1991 tạo cho cha mẹ anh nhiều băn khoăn. “Trước 1975, gia đình có tư thế. Sau 1975, sụp đổ hoàn toàn. Ðến khi ba đi tù về, bắt đầu gượng trở lại. Ði sang Mỹ lại một lần nữa bỏ hết tất cả để bắt đầu từ đầu.” Anh kể lại tâm trạng gia đình lúc ấy.

Sang đến Mỹ lại gặp một lối “kỳ thị” mới. Quỳnh cười phì, kể lại: “Bị kỳ thị là con cái H.O. Nhớ những ngày đầu đi học, tụi trong lớp nói, ‘Thấy thằng nào khù khờ thì biết thằng đó là con H.O.’”

Quỳnh không thoải mái đến trường. Quỳnh sợ cả việc phải “xuống Bolsa,” sợ đi chợ, sợ dùng foodstamps. “Có những lúc, lòng đã định sẽ đi lính hoặc đi làm, vì đó là cách tốt nhất để lấy lại sự tự tin.”

Có lẽ đó là cách suy nghĩ của đứa trẻ mới lớn. Sự tự tin vô hình sau lưng Quỳnh chính là ba, mẹ của Quỳnh. Họ đứng phía sau, thúc đẩy việc học hành.

Quỳnh vào đại học USC, tốt nghiệp ngành Nha Khoa, đi làm và nay đã có một phòng nha riêng của mình.

Nhưng Quỳnh không thuộc hạng chỉ biết đi làm kiếm tiền. Lớn lên trong một gia đình nền nếp, anh biết dung hòa nền văn hóa rất Mỹ của mình với những suy nghĩ rất Việt Nam của thân, phụ mẫu. Và anh biết anh hãnh diện như thế nào về nguồn gốc mình.

“Trái cây có rụng thì rụng gần gốc,” Quỳnh nói. “Ông nội ngày xưa làm Hồng Thập Tự. Ðến ba mẹ làm từ thiện, nay tôi cũng học theo, làm một cách tự nhiên.” Quỳnh tham gia tổ chức từ thiện SAP-VN, giúp xem hồ sơ cho các gia đình nghèo Mexico để giúp họ được hưởng Medical. Mỗi tuần anh bỏ ra vài giờ làm miễn phí cho một số bệnh nhân nghèo.

Quỳnh kể, có lần anh làm răng cho một cựu chiến binh Mỹ từng bị bỏng nặng tại phi trường Ðà Nẵng trong chiến tranh Việt Nam. Khi xong, anh nói với người cựu chiến binh rằng anh xin phép không nhận tiền của ông. Quỳnh nói với người cựu binh, “Ông đã hy sinh thân thể trong một cuộc chiến không phải tại đất nước ông. Tôi chỉ xin làm một nghĩa cử rất nhỏ, để cám ơn ông.”

Quỳnh có một ước mơ và một niềm hãnh diện.

Ước mơ của anh là được nhìn thấy quá khứ, cái quá khứ cả trước lúc anh sinh ra, để “được biết rõ ngày xưa, trước 1975, cha ông mình đã sống ra sao, đã làm việc ra sao, và tư thế như thế nào.”

Còn niềm hãnh diện, “Ngày xưa ngại chữ H.O. Nay thì hãnh diện, rất hãnh diện là con H.O.”


Hai chữ HO không phải là viết tắt của “Humanitarian Operation,” cũng không phải là “mã số” của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.

Sau khi thỏa hiệp về việc di cư cựu tù nhân chính trị Việt Nam được ký ngày 30 tháng 7, 1989, tại Hà Nội, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ chuẩn bị thi hành và nhận hồ sơ từ Việt Nam gửi sang với danh sách đầu tiên là H. O1. Khi ấy, những người vận động chương trình H.O. hỏi Văn Phòng Ðặc Trách người tị nạn thì được cho biết “mã số H.O.” là của Việt Nam chứ không phải của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.

Các bản văn chính thức của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ khi nói đến chương trình này vẫn gọi là “Subprogram Vietnamese political prisoners,” hay “Former Re-Education Center Detainees.”

Khúc Minh Thơ

Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ đi về đâu?

Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ đi về đâu?

Binh sĩ đứng gác trước biểu tượng của đảng cộng sản Việt Nam trong lễ kỷ niệm 85 năm ngày thành lập tại Hà Nội, ngày 2/2/2015.

Binh sĩ đứng gác trước biểu tượng của đảng cộng sản Việt Nam trong lễ kỷ niệm 85 năm ngày thành lập tại Hà Nội, ngày 2/2/2015.

VOA Tiếng Việt

03.02.2015

Đảng cộng sản Việt Nam hôm nay kỷ niệm 85 năm ngày thành lập, trong bối cảnh có nhiều tiếng nói kêu gọi “đa nguyên, đa đảng” và “cạnh tranh bình đẳng”.

Phát biểu tại Hà Nội, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nhắc tới điều mà ông gọi là “những kỳ tích” của Đảng trong thế kỷ XX và là “bước ngoặt lịch sử của cách mạng Việt Nam”.

Ông cũng cho rằng, hiện nay, “ngăn chặn và đẩy lùi tình trạng suy thoái tư tưởng, nạn tham nhũng là vấn đề sống còn của chế độ”.

Blogger Lã Việt Dũng, người khởi xướng phong trào “Tôi không thích Đảng cộng sản” ở Việt Nam, nói với VOA Việt Ngữ rằng, ngày 3/2 từ lâu không còn ý nghĩ gì với nhiều người dân. Ông nói:

Blogger Lã Việt Dũng, người khởi xướng phong trào ‘Tôi không thích Đảng cộng sản’

“Nói thật là tôi thấy nó chỉ là một cái trò kịch cỡm trên truyền hình, khi mà người ta quá giả dối và người ta nói về những thành tựu mà đảng Cộng sản làm ra. Nhưng mà thực trạng xã hội như thế nào thì toàn dân đều biết. Dân ngày càng nghèo hơn, tham nhũng thì tràn lan mà chủ quyền quốc gia ngày càng bị đe dọa nghiêm trọng.”

Ông Dũng cho rằng đảng luôn tìm cách “duy trì chế độ độc tài, độc đảng và bảo vệ sự tồn vong của đảng hơn là sự tồn vong của dân tộc”.

Trong khi đó, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng nói tới việc “nhiều thế lực tìm mọi cách phá hoại Việt Nam bằng thông tin xuyên tạc, vu cáo đảng, nhà nước, kích động chia rẽ nội bộ đảng, nhà nước”.

“ Tôi thấy chỉ là một trò kịch cỡm trên truyền hình, khi mà người ta quá giả dối và người ta nói về những thành tựu mà đảng Cộng sản làm ra. Nhưng mà thực trạng xã hội như thế nào thì toàn dân đều biết. Dân ngày càng nghèo hơn, tham nhũng thì tràn lan mà chủ quyền quốc gia ngày càng bị đe dọa nghiêm trọng.

Blogger Lã Việt Dũng.”

Tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang, một nhà bất đồng chính kiến từng bị cầm tù, cho rằng tất cả những thách thức đối với Đảng cộng sản Việt Nam trong những năm gần đây “là hậu họa tồn dư lại của những đường lối sai lầm từ quá khứ”.

Ông Giang nói với VOA Việt Ngữ rằng để “sửa đổi được lỗi hệ thống thì phải thay đổi chế độ chính trị”.

“Hậu quả dẫn tới những bế tắc mà hiện bây giờ nhiều cái không có thể gỡ ra được, từ những cái lớn như tranh thủ sự ủng hộ của quốc tế như thế nào để giữ lấy sự toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải, cho đến việc chống tham nhũng, phát triển kinh tế để ngăn trở sự tụt hậu của đất nước, thì những cái đó đều do sai lầm ở tầm cỡ lớn, sai lầm ở cỡ đường lối, chính sách, chủ trương, chứ không chỉ là sai lầm ở bên thực thi của nhà nước hay là của chính phủ mà là sai lầm ở chủ trương, đường lối. Như vậy, muốn chữa được cái đó, muốn chống lại sự tan rã và sự rối loạn xã hội thì phải sửa đường lối chủ trương, tức là phải nhận thức được yêu cầu cốt lõi là phải thay đổi chế độ chính trị, chứ không thể nói như Nguyễn Phú Trọng là giữ nguyên bản chất, chế độ chính trị mà có thể vượt qua được nguy cơ của sự sụp đổ”.

Trong bài phát biểu bế mạc Hội nghị lần thứ 10 Ban Chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam tháng trước, ông Trọng nói rằng “đổi mới chính trị không phải là làm thay đổi chế độ chính trị, thay đổi bản chất của đảng, nhà nước mà là đổi mới cơ chế, chính sách, tổ chức bộ máy; chống tham nhũng, lãng phí, quan liêu; tăng cường quốc phòng, an ninh, giữ vững độc lập, chủ quyền quốc gia”.

Khi được hỏi về ý kiến của nhiều quan chức trong nước cho rằng đa đảng sẽ đồng nghĩa với bất ổn xã hội, blogger Lã Việt Dũng nói rằng ông không nghĩ như vậy.

Ông Dũng nói thêm rằng nếu muốn tồn tại thì Đảng Cộng sản Việt Nam “phải chấp nhận đa nguyên, đa đảng, cạnh tranh bình đẳng với các đảng phái khác”.

“ Muốn chống lại sự tan rã và sự rối loạn xã hội thì phải sửa đường lối chủ trương, tức là phải nhận thức được yêu cầu cốt lõi là phải thay đổi chế độ chính trị, chứ không thể nói như Nguyễn Phú Trọng là giữ nguyên bản chất, chế độ chính trị mà có thể vượt qua được nguy cơ của sự sụp đổ.

Tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang.”

2015 được coi là năm bản lề cho Đảng cộng sản Việt Nam vì đầu năm sau sẽ diễn ra Đại hội đảng lần thứ 12 với việc bầu chọn ban lãnh đạo cấp cao nhất cho nhiệm kỳ mới.

Tờ Hoàn cầu Thời báo của đảng Cộng sản Trung quốc mới đây đưa ra nhận định cho rằng 2015 sẽ là “một năm sống còn cho cuộc chơi ba bên giữa Trung Quốc, Mỹ và Việt Nam”, và rằng trong năm nay, Trung Quốc “sẽ phải đối mặt với một tình thế còn căng thẳng hơn so với năm 2014” từ Việt Nam.

Nhân dịp kỷ niệm 85 năm ngày thành lập, Đảng cộng sản Trung Quốc cũng gửi điện chúc mừng tới phía Việt Nam. Theo Tân Hoa Xã, phía Trung Quốc “sẵn sàng làm việc với Việt Nam để thúc đẩy hợp tác chiến lược đi đúng hướng”.

Cũng theo hãng tin này, Trung Quốc đã bày tỏ sự tin tưởng rằng phía Việt Nam “sẽ thực hiện được các mục tiêu cải cách và tiến hành Đại hội đảng 12 với thành công lớn hơn nữa”.

Trong khi đó, hãng tin KCNA của Bắc Hàn cho biết Chủ tịch nước này, ông Kim Jong Un, cũng đã gửi lời chúc mừng tới ông Nguyễn Phú Trọng nhân 85 năm ngày thành lập Đảng cộng sản Việt Nam.

Houston, nơi ‘đất lành chim đậu’

Houston, nơi ‘đất lành chim đậu’

Nguoi-viet.com

Từ downtown đến Bellaire và sự lớn mạnh của cộng đồng Việt


Bài và hình: Khôi Nguyên & Ðông Nguyễn

HOUSTON, Texas Trần Hùng, có thể là người đàn ông hạnh phúc nhất mà chúng tôi gặp trong chuyến đến thăm Houston, thành phố phía Nam tiểu bang Texas. Trong buổi tham dự thánh lễ ở giáo xứ Ðức Mẹ La Vang vào ngày Thứ Bảy, bên người vợ trẻ cùng với cô con gái hai tuổi, gương mặt anh luôn nở nụ cười mãn nguyện.



Tượng đài Chiến Sĩ Việt Mỹ và tượng đài Thuyền Nhân trên đường Bellaire, nơi thường diễn các sinh hoạt chính trị của người Việt Houston.

Ít ai biết, bảy năm trước, khi còn ở San Jose, miền Bắc California, Trần Hùng vốn là một thợ lắp ráp điện tử, dù chăm chỉ làm việc và sống tằn tiện trong suốt 14 năm, mơ ước của anh là có một căn nhà nhỏ để lấy vợ, lập gia đình, vẫn cứ xa vời vợi.

Theo lời Trần Hùng, “Nhà cửa ở San Jose khi đó đắt đỏ quá, giá nhà trung bình sáu, bảy trăm ngàn một căn, mà lương mình làm thợ, biết bao giờ mới có cái che trên đầu, không lẽ suốt cuộc đời cứ vạ vật với kiếp ‘share phòng.’”

Thế là, theo lời bạn bè rủ rê, Hùng qua Houston tìm việc thợ tiện. Chỉ khoảng 5 năm sau, anh làm đám cưới với Tiên Nguyễn, cô gái quê Bà Rịa-Vũng Tàu, và với vốn liếng dành dụm, anh mua được một căn nhà nhỏ ba phòng ngủ, hai phòng tắm, giá $140 ngàn làm tổ ấm cho gia đình.

Trần Hùng bộc bạch, “21 năm ở Mỹ, từ hai bàn tay trắng, dù mình làm thợ, thu nhập không cao, nay cũng đã có nhà cửa, vợ con như người ta, mà chắc chỉ có ở thành phố này mới làm được như thế.”

Nhưng, Hùng không phải là người duy nhất cảm thấy hài lòng với cuộc sống ở đây. Còn có cả một cộng đồng người Việt đông đảo, trên 100 ngàn người đang lớn mạnh từng ngày, tại địa phương này.


Con đường Milam khu downtown, một thời là nơi buôn bán sầm uất của người Việt Houston.

Houston, lời mời gọi hấp dẫn

Ai có dịp đến Houston vào những ngày cuối năm, lái xe ở khu vực Tây Nam thành phố trên con đường chính Bellaire, sẽ nhận thấy cảnh xây dựng 24/24 để biến con đường ngày xưa chỉ bốn làn xe nay thành sáu làn xe với các ngã tư là các trụ đèn đường đẹp đẽ.

Kế hoạch của thành phố đang muốn biến đại lộ tập trung hầu hết các cơ sở thương mại của người gốc Việt, gốc Hoa, gốc Nam Hàn, gốc Ấn Ðộ,… thành khu Asian Town sầm uất, như lời cựu nghị viên thành phố Houston, ông Hoàng Duy Hùng, khẳng định, “Texas, đặc biệt là Houston, đang trở thành vùng đất hấp dẫn bậc nhất với người Việt Nam ở Mỹ.”



Ông Hoàng Duy Hùng, cựu nghị viên thành phố Houston.

Lái xe trên đại lộ Bellaire ngày nay, người ta liên tưởng đến con đường Bolsa sầm uất của Little Saigon ở Quận Cam, miền Nam California, với hàng trăm cửa hàng và các khu thương mại nối liền san sát, mới mẻ, cung cấp mọi thứ hàng hóa, dịch vụ mà người Việt muốn tìm.

Theo lời ông Hoàng Duy Hùng, “Thống kê của thành phố cho thấy, số người gốc Việt ở Houston và vùng phụ cận khoảng 100 ngàn nhưng hiện nay, trên thực tế, đã vào khoảng 200 ngàn.”

Không giống Little Saigon ở Nam California, người Việt Houston sống ở ba khu vực chính, là Tây Bắc, Tây Nam, và Ðông Nam thành phố, một số khác chọn các thành phố nhỏ lân cận, nhưng đông đúc và sầm uất nhất vẫn là khu Tây Nam.

Khoảng 10 năm trở lại đây, người Việt ở nhiều tiểu bang khác, đặc biệt California, ùn ùn đổ về đây vì giá nhà rẻ, vật giá không đắt đỏ và công việc dễ tìm.



Khu thương mại Hồng Kông 4, nơi buôn bán sầm uất nhất của người Việt ở Houston.

Có một thực tế, ông Hùng phân tích, chỉ cần bán một căn nhà ở Nam hay Bắc California, người ta có thể mang số tiền đó sang Houston mua được từ hai đến ba căn nhà. Một căn để ở, các căn kia cho thuê. Vì thế, mỗi khi kinh tế California biến động thì Houston thường là nơi mà người Việt nghĩ đến đầu tiên.

Lời của ông cựu nghị viên thành phố được bà Jean Nga Dung Nguyễn, chủ nhân văn phòng địa ốc Alpha Realtor trên đường Beechnut, khẳng định, “Chưa bao giờ nhà ở Houston bán chạy như hai năm gần đây. Hồi trước, những căn nhà mới, rộng khoảng 2,000 sqf, ba phòng ngủ, hai phòng tắm, có thể mua được với giá khoảng $150 ngàn, nay muốn mua phải vào khoảng $200 ngàn.”



Một khu thương mại trên đường Bellaire, nơi có tiệm của hệ thống bánh mì nổi tiếng Lee’s Sandwiches.

Theo bà Nga Dung, nhà cửa “hot” đến mức mỗi ngày văn phòng của bà phải giải quyết khoảng 20 hồ sơ cả mua lẫn bán mà vẫn không phục vụ nổi nhu cầu của khách.

“Chỉ với tiền lương thu nhập khoảng $40-$50 ngàn/năm, một gia đình 4-5 người có thể mua được căn nhà rộng rãi và sống thoải mái,” bà Nga Dung nói về “tiêu chuẩn” để có thể sống ở thành phố này.

“Nhà rẻ, giá sinh hoạt rẻ, dễ tìm công việc. Ðó là ba yếu tố hấp dẫn, không chỉ đối với người Việt, mà cả với người Mỹ, khi họ tìm đến thành phố này.

Ông Hà Ngọc Cư, giám đốc Ðiều Hành văn phòng CISS, chuyên về di dân và tị nạn tại khu downtown, cho biết, “Từ năm 2005 đến nay, Houston có thêm 600 ngàn việc làm, với ba điểm mạnh về kinh tế là kỹ nghệ dầu hỏa, y khoa và xây dựng.”

Ngoài ba ngành trên, người Việt đến đây còn làm nhiều ngành nghề khác như đánh cá, mở tiệm ăn, làm móng tay, hớt tóc.

Thế nhưng ngoại trừ những thế mạnh ấy, thời tiết ở đây vốn không chiều lòng người, vì bị coi là “khắc nghiệt.”

Theo ông Hà Ngọc Cư, “Mùa Ðông nhiệt độ xuống âm độ F, nhưng mùa Hè, cái nóng lại hơn 100 độ F.” Người đàn ông tuổi gần 80 này bật cười lớn, “Tôi ở Mỹ gần 40 năm, nhận thấy rằng, ở đâu có công việc thì ở đó có ‘thời tiết’ và cuộc sống tốt nhất, đúng không?”



Con đường Bellaire đang được mở rộng thành sáu làn xe.

Houston, nhất là khu Tây Nam, đang trở nên hấp dẫn khiến nhiều người gốc Việt ùn ùn đổ về, không phải ngày một ngày hai, mà là cả một quá trình kéo dài suốt hơn 30 năm. Ðặc biệt trong 15 năm qua, khi các cơ sở thương mại của người gốc Việt làm một cuộc dịch chuyển lớn từ khu downtown thành phố về khu Tây Nam, mà sầm uất nhất là đại lộ Bellaire.

Downtown “một thời cực thịnh”

Ngay sau biến cố 30 tháng 4, 1975, khi những người Việt đầu tiên di tản đến Mỹ thì đã có người đặt chân đến Houston.

Ông Hà Ngọc Cư, người có mặt tại Houston vào thời điểm này, nhớ lại, “Những năm đầu, từ 1975 đến 1982, người Việt còn thưa thớt lắm. Cả khu downtown chỉ duy nhất có một tiệm bán… nước mắm, ngay cả một quả ớt, loại mà người Việt thích ăn cũng quý… như vàng.”



Tiệm chăm sóc da hiếm hoi của người Việt còn sót lại trong khu downtown Houston.

Nhưng mà phải đến sau 1982 thì khu vực này mới bắt đầu trở thành nơi tập trung các cơ sở thương mại gốc Việt. Khi ấy, cả thành phố có đâu chừng 10 ngàn người.

Bồi hồi nhớ về quá khứ, người đàn ông có gần 40 năm gắn bó với mảnh đất này cho hay, “Thời cực thịnh và sầm uất nhất của khu vực downtown là những năm đầu 1990. Khi đó chỉ trên con đường Milam không thôi đã có 20 cơ sở thương mại Việt Nam, gồm bốn nhà hàng, sáu văn phòng bác sĩ, nhiều văn phòng bán bảo hiểm, tiệm vàng và một ngôi chợ nhỏ.”

“Hoạt động thương mại của người Việt Nam và người Mỹ hòa quyện với nhau và có cảm giác là chúng ta đã hòa nhập hẳn vào dòng chính.”

Người Việt hàng ngày hàng tuần tụ tập về đây mua bán, sinh hoạt, nhộn nhịp đến nỗi một số đường nhỏ ở khu vực này được đặt cho những cái tên Việt, như Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Trần Hưng Ðạo,… như là nơi chỉ dành riêng cho người Việt.

Nhưng, vẫn ông Hà Ngọc Cư, cho đến năm 1995, “tình hình hoàn toàn thay đổi.”

Chủ trương của thành phố Houston khi đó là muốn biến khu vực downtown thành một “night city” (phố đêm) mang tính quốc tế. Giá thuê nhà, văn phòng đột ngột tăng lên quá sức chịu đựng của các chủ tiệm người Việt cộng với việc khu vực này trở nên quá chật chội so với sự đông đúc của cộng đồng Việt Nam. Thế là người ta đi tìm vùng đất mới và khu vực Tây Nam thành phố.

Ngày nay, nếu đến downtown tìm lại dấu tích một thời của người Việt tại đây, cả khu vực chỉ còn lại khoảng 10 cơ sở thương mại và dịch vụ của người Việt, mà đáng kể nhất là tiệm phở mang tên Sài Gòn.

Ông Trần Phượng, chủ nhân phở Sài Gòn, người gốc Bình Ðịnh và vượt biên đến Mỹ năm 1983, nhớ lại, “Khi đó người Việt mình ùn ùn đổ về khu Tây Nam, nhưng tôi chọn ở lại. Bởi phở là món ăn khá phổ biến với người Mỹ, và tiệm của mình đang ổn định thì cố giữ, dù giá cho thuê cơ sở đắt hơn trước rất nhiều.”



Ông Trần Phượng, chủ nhân phở Sài Gòn.

“Tiệm sạch sẽ, phẩm chất ngon, và giá phải chăng là bí quyết thành công của Phở Sài Gòn.”


“Cho đến nay, sau gần 20 năm, tôi thấy quyết định ở lại downtown là đúng. Hồi đó, mỗi ngày phục vụ chừng 200 đến 300 khách, hiện nay con số ấy đã là 600, doanh thu mỗi tháng từ $90-$110 ngàn, nuôi được 14 nhân viên.”

Bellaire, vùng đất mới trù phú

Nhưng ông Trần Phương chỉ là người hiếm hoi ở lại, hầu hết chủ nhân gốc Việt đều chọn Bellaire “thẳng tiến” đến vùng đất mới với khẩu hiệu “Location, Location, Location.”

“Người Việt Nam mình tiến đến đâu, tụ tập và sống quây quần lại với nhau, thì chúng tôi đến đó.” Bà Văn Bạch Lan, chủ nhân nhà sách Phương My, lớn bậc nhất Houston, nằm trong khu thương mại Hong Kong 4, giải thích về lý do chuyển cơ sở kinh doanh từ downtown về Bellaire.



Một văn phòng nha sĩ của người Việt trên đường Bellaire, Tây Nam Houston.

“Khi người Việt mình mua đất và xây dựng khu thương mại Hong Kong 4 lớn như cái sân vận động thì chúng tôi nghĩ rằng, thế nào khu vực này cũng sẽ sầm uất.”

Ðúng theo dự đoán, Hong Kong 4 nhanh chóng trở thành khu thương mại lớn nhất của người Việt Nam tọa lạc trên đường Bellaire, con đường chính của khu Tây Nam. Người Việt ở đây hay gọi cả khu Tây Nam này bằng cái tên quen thuộc là “khu Bellaire” mỗi khi có các sinh hoạt văn hóa, chính trị, lễ Tết.

Theo lời bà Văn Bạch Lan, 20 năm qua, cộng đồng gốc Việt ở đây lớn mạnh rất nhanh, người dân khá giả hơn nhờ giá nhà rẻ, vật giá tiêu dùng không đắt, vì thế “người dân mình có đời sống tinh thần mà sách báo, băng đĩa nhạc, phim ảnh,… là nhu cầu tinh thần không thể thiếu.”

Nếu nói về đời sống tinh thần và văn hóa, chỉ riêng về truyền thông của người Việt thôi, Houston cũng quá đa dạng và phong phú với gần 10 chương trình truyền hình, vài chương trình phát thanh và cả chục tờ báo tuần.

“Quá nhanh, và ngoài sức tưởng tượng.” Ðó là mô tả của cô Amada Phương Nguyễn, chủ văn phòng A&N Insurance, chuyên về bảo hiểm và kế toán, về sự phát triển của “khu Bellaire” trong 15 năm qua.

Theo lời Amanda, người Việt từ nhiều nơi, mua nhà cửa, mua đất xây cơ sở thương mại. “Con đường Bellaire 15 năm trước còn vắng vẻ lắm, nhưng giờ đây gần như chật hết rồi.” Hồi xưa, các cơ sở dịch vụ nhiều nhưng dân ít. “Bây giờ dân nhiều lên và các cơ sở dịch vụ cũng nhiều lên.”



Khu thương mại Saigon Houston, được xây dựng cách đây chín năm.

Nhận xét của Amanada Phương Nguyễn tương tự ông Hà Ngọc Cư, “Cả khu Tây Nam, ngoài khu thương mại Hong Kong 4, có gần 10 cái chợ Việt Nam, mà mỗi chợ phục vụ khách hàng bằng những nét rất riêng rất khác nhau, tha hồ cho người Việt chọn lựa.”

“California có là Houston có”

Ðó là câu nói quen thuộc của nhiều người Việt ở Houston khi so sánh thành phố này với Little Saigon ở Nam California và San Jose miền Bắc California.

Cô Amada Phương Nguyễn nói vui, “Mình là phụ nữ mà, hồi xưa thấy Cali có đồ ăn gì mình cũng thèm, muốn ăn phải bay qua tận bên đó. Giờ ở đây cái gì cũng có, từ khô bò, chè, bánh mì, cơm tấm,… Houston giờ cũng nhộn nhịp không thua gì Cali rồi nhé.”

Theo Amanda, như thế để biết rằng, người Việt từ California chuyển qua đây sống rất nhiều và mang theo cả những dịch vụ, nhà hàng, món ăn từ “bển” qua.

Bánh mì Lee’s Sandwiches, Phở Gà Ða Kao, Giò Chả Nguyên Hương, Cơm Tấm Thuận Kiều, đến nhiều cái tên, bảng hiệu quen thuộc của California mà người ta có thể thấy trên phố Bellaire và nhiều con đường khác ở khu vực này.



Ông Hà Ngọc Cư, giám đốc điều hành văn phòng CISS.

“Houston không thiếu những người Việt là triệu phú. Nhưng thành quả nổi bật nhất là 20% trong số sinh viên gốc Việt tốt nghiệp đại học là theo ngành y khoa và dược khoa.”


Các tiệm cung cấp thiết bị cho các ngành nail, tóc, gởi hàng hóa, về Việt Nam, cũng y chang như ở California.

Không có con số chính xác, nhưng theo Amanda, khách hàng mua bảo hiểm, khai thuế ở văn phòng của cô rất nhiều người từ California.

Còn theo bà Nga Dung Nguyễn, người Việt từ California về càng đông, thì cơ sở thương mại mọc lên càng nhiều, và tác động của người Việt từ California sang Houston là “điều có thật.”



Bà Jane Nga Dung Nguyễn, chủ văn phòng địa ốc Alpha Reators.

“Tôi từng ở California, tất nhiên đó là nơi lý tưởng, nhưng nay thì Houston cũng chẳng kém cạnh gì, ngoài yếu tố thời tiết.”


Nói như bà Văn Bạch Lan, chủ nhân nhà sách Phương My, phần lớn nguồn cung cấp các sản phẩm băng đĩa, sách báo đều từ California sang, “Chúng tôi phụ thuộc vào nguồn hàng từ California rất nhiều.”



Bà Văn Bạch Lan, chủ nhân nhà sách Phương My.


“Thật không ngờ khu Bellaire phát triển nhanh như vậy. Ði vào Bellaire người ta sẽ nghĩ đi lạc vào Việt Nam, y chang như đi vào Little Saigon ở California.”


“Ðất lành chim đậu”

Không chỉ thương mại, mà cả lãnh vực những người có chuyên môn cao như bác sĩ, luật sư, kỹ sư, cũng từ California sang hành nghề và tìm kiếm cơ hội thăng tiến. Bác Sĩ Phan Gia Quang, hiện có phòng mạch tại Sugar Land, thành phố kế cận Houston, là một trong số này.

Tốt nghiệp y khoa năm 1992, sau đó học nội trú chuyên ngành tiêu hóa và gan thêm sáu năm, Bác Sĩ Phan Gia Quang hành nghề ở Quận Cam, California thêm 5 năm nữa rồi chuyển sang Houston.

“Như bao nhiêu người khác, tôi đến Houston để thực hiện giấc mơ của mình: Mở một phòng mạch riêng, chủ động về thời gian để chăm sóc gia đình và con cái. Người Việt đông hơn, nhu cầu chăm sóc sức khỏe cũng gia tăng, mà đây được coi là vùng đất ‘mới’ nên cũng dễ cho mình thăng tiến.” Bác Sĩ Phan Gia Quang bày tỏ về quyết định của mình cách đây 11 năm.

“Tôi thích ăn đồ ăn Việt Nam, mà ở đây thì quá nhiều, nên nơi nào sống với người Việt thì đó là nơi tôi thích nhất.”

Ðiều mà Bác Sĩ Phan Gia Quang hài lòng nhất sau hơn 10 năm ở Houston là “con người ở đây hiền hòa và rất tốt bụng.” Có lẽ vì thế mà ông “rủ rê” và tụ tập các đồng nghiệp gốc Việt lập nên Hội Y Khoa Việt Mỹ Houston, nơi sinh hoạt của khoảng 60-70 bác sĩ, ngoài lĩnh vực chuyên môn, còn làm nhiều công tác xã hội và cộng đồng.



Bác Sĩ Phan Gia Quang.

“Houston đang rất cần bác sĩ gia đình, chuyên khoa về nội tiết và truyền nhiễm.”


Người Việt ở Houston hiền hòa, tốt bụng được cựu Nghị Viên Hoàng Duy Hùng làm cho rõ nét hơn: “Cuộc sống người Việt ở đây thoải mái hơn các nơi khác về mưu sinh. Bằng chứng là các chương trình gây quỹ cho chùa, nhà thờ, các tổ chức từ thiện, văn hóa, con số quyên được luôn xấp xỉ hoặc hơn $100 ngàn là chuyện bình thường.”

Rõ nét hơn, như lời Hòa Thượng Thích Huyền Việt, phó chủ tịch Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo, GHPGVNTN, trụ trì chùa Liên Hoa: “Người Việt ở Houston rất giàu lòng từ bi và nhân hậu, ý thức xây dựng cộng đồng rất cao.”



Hòa Thượng Thích Huyền Việt, trụ trì chùa Liên Hoa, tọa lạc tại khu Tây Nam Houston.

“Người Việt ở Houston rất giàu lòng tư bi và nhân hậu, ý thức xây dựng cộng đồng rất cao.”


“Có cả chục ngôi chùa, nhà thờ, cơ sở tôn giáo của người Việt ở thành phố này đều do đồng bào mình đóng góp, và chùa Liên Hoa của chúng tôi đang xây dựng cũng là nhờ lòng hảo tâm của đồng hương Phật tử góp tay cùng làm.”

“Houston mà miền đất lành!” Hòa Thượng Huyền Việt kết luận sau câu chuyện rất dài về công cuộc xây dựng chùa Liên Hoa, cũng như sự phát triển của Phật Giáo tại đây trong gần 40 năm.

Mà “đất lành” thì chắc chắn là hàng trăm ngàn “cánh chim” di cư như người Việt Nam rời quê hương đã và đang tìm đến thành phố này.