CẢM NGHIỆM VÀ SẺ CHIA LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA

CẢM NGHIỆM VÀ SẺ CHIA LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA

Tác giả: Huệ Minh

Cuộc sống của chúng tôi không dư và cũng không đến độ gọi là thiếu. Chính từ những cảm nhận rất thật đó để rồi chúng tôi mỗi người một chút kẻ có công người có của cùng hẹn nhau đến những nơi cưu mang những người bất hạnh trong hoàn cảnh cho phép của mình.

Rời xa Sài Thành phồn hoa đô thị, nhóm chúng tôi đến cái nơi mà thật sự chẳng ai muốn đến bởi lẽ đó là nơi cưu mang những con người bị xã hội loại trừ. Những mảnh đời kém may mắn đó phải sống sau song cửa sắt dường như luôn khép kín bởi vì họ muốn hội nhập cộng đồng nhưng hoàn cảnh không cho phép.

Chờ một lát bởi sinh hoạt buổi sáng của trung tâm bảo trợ TBXH Tâm Thần – Trọng Đức – là vệ sinh cá nhân của những bệnh nhân ở đây. Cũng không mất thời gian vì chúng tôi chia nhau người thì lo dọn bữa ăn, người thì lo chuyển quà, nhóm thì lo sinh hoạt văn nghệ …

Buổi sinh hoạt văn nghệ cây nhà lá vườn sôi động hơn hẳn khi có sự góp mặt của “ca sĩ Lệ Quyên”, “ca sĩ La Lan” … Những ca sĩ dù không chuyên nhưng rất nhập tâm bởi lòng luôn muốn gửi đến khán giả nỗi lòng của họ.

Chương trình văn nghệ kết thúc, chúng tôi chia nhau mỗi người sẻ chia cho những bệnh nhân ở đây mỗi người một bộ đồ, một gói bánh và kẹo … Có những người cứ khư khư trong người món quà mới nhận bởi họ cứ sợ người khác lấy phần của mình … Ở góc phòng đâu đó lại có những người ủ rũ nhìn đời … Tất cả họ là những người không kiểm soát được bản năng cũng như suy nghĩ của mình.

10 g 00, chúng tôi bước vào Thánh lễ Chúa nhật 2 Phục Sinh còn gọi là Chúa Nhật kính nhớ lòng Chúa Thương Xót.

Trước khi vào Thánh Lễ, Cha chủ tế mời gọi cộng đoàn cùng tạ ơn Chúa vì những ơn lành Chúa đã ban cho mỗi người, ban cho trung tâm nuôi dưỡng bệnh nhân tâm thần Trọng Đức này. Cha cũng mời cộng đoàn cùng cầu nguyện cho Trung Tâm trong việc trùng tu ngôi nguyện đường của Trung Tâm, xin Chúa quan phòng mọi sự ở trung tâm này từ khởi sự cho đến hoàn thành đều trao phó trong bàn tay Chúa.

Trong bài chia sẻ, linh mục chủ tế mời gọi cộng đoàn nhìn lên lòng thương xót bao la mà Chúa dành cho các môn đệ, đặc biệt cho ông Tôma – kẻ cứng lòng tin vào Chúa Phục Sinh. Cha cũng mời gọi mỗi người nhìn đến những bệnh nhân ở trung tâm Tâm Thần Trọng Đức này để cảm nhận được tình Chúa xót thương mỗi người đến dường nào … Cha mời gọi mỗi người chia sẻ trong khả năng cho phép của mình với những người kém may mắn.

Thánh Lễ kết thúc, mỗi người một tay phụ dọn bữa trưa cho bệnh nhân ở Trung Tâm.

Trưa nay, các bệnh nhân được dùng bánh cuốn chả. Kèm theo đó là một chai C2 trà chanh …

Bữa trưa kết thúc nhanh gọn bởi thức ăn cũng giản đơn mà người ăn cũng đơn giản.

Sau đó, tất cả quy tụ lại góc trung tâm tạm gọi là “hội trường” để cùng nhau giao lưu văn nghệ. Những giọng ca oanh vàng được các bạn ở Trung Tâm này cất lên thật sôi động giữa trưa nóng bức. Niềm vui gặp gỡ những mảnh đời bất hạnh này làm xua tan nỗi mệt nhọc của mọi người hiện diện nơi đây.

Quá trưa, chương trình văn nghệ khép lại cũng như lời chia tay tạm biệt được mọi người chung chia với nhau.

Rời xa hơn 400 con người (nam và nữ) ở trung tâm tâm thần Trọng Đức này nhưng lòng mỗi người chúng tôi vẫn nhớ họ. Nhớ họ để cảm nhận được mình còn may mắn hơn họ và mình được Chúa thương thật nhiều.

Có những chuyến đi như thế, có những lần gặp gỡ như thế mới thấy được Chúa thương mình nhiều.

Tạ ơn Chúa, cảm ơn những ân nhân đã góp công góp của để chúng tôi có cơ hội cảm nhận được lòng Chúa thương xót thật nhiều trên cuộc đời chúng tôi.

Huệ Minh

BACH NIÊN GIAI LÃO

BACH NIÊN GIAI LÃO

Nữ 70 chưa phải là già !

Đến 80 tuổi vẫn là còn xuân !

Càng già càng dẻo, càng dai….bái phục, bái phục!?

Cụ bà MIEKO NAGAOKA 101 tuổi

với những thành tích bơi lội Thế Giới

đang nắm giữ 24 kỷ lục …

Cụ bà Mieko Nagaoka bắt đầu tự học bơi năm 82 tuổi để chữa chứng đau đầu gối của mình, đến nay cụ 101 tuổi và có một bảng thành tích đáng nể trong sự nghiệp bơi lội.

Cụ bà hơn 100 tuổi với thành tích bơi lội đáng nể - ảnh 1

Cụ bà Mieko Nagaoka – Ảnh: chụp màn hình pantip.com

Cụ bà Mieko Nagaoka sinh năm 1914, sống ở miền nam Nhật Bản, bắt đầu tự học bơi vào năm 82 tuổi với mục đích chữa chứng đau đầu gối của mình. Khi đó, cụ không hề biết phải bơi như thế nào mà chỉ đến bể bơi để thực hiện những bài tập cho đầu gối.

Năm nay, cụ bà Nagaoka đã 101 tuổi, được biết đến là vận động viên bơi lội lớn tuổi nhất ở Nhật Bản và còn tiếp tục tranh tài ở giải vô địch bơi thế giới của Liên đoàn bơi lội thế giới (FINA). Ngày 4.4 vừa qua, cụ đã hoàn thành phần thi bơi tự do nữ cự ly 1.500 mét trong thời gian 1 giờ 15 phút tại Nhật Bản.

Theo Hiệp hội bơi lội Nhật Bản, với kết quả trên, cụ trở thành người đầu tiên trên thế giới thực hiện chặng bơi 1.500 mét ở độ tuổi 100-104. Nhiều khả năng cụ sẽ được Tổ chức Kỷ lục Guinness thế giới chính thức công nhận kỷ lục, theo Kyodo News.

Từ mục đích chữa bệnh đến bảng thành tích đáng nể trên là câu chuyện bắt đầu từ lúc cụ đã hơn 80 tuổi. Năm 84 tuổi, cụ bà bắt đầu tham gia giải bơi Masters ở Nhật Bản. Bốn năm sau, lần đầu tiên cụ góp mặt tại giải bơi Masters thế giới tổ chức tại New Zealand năm 2002 rồi giành giải đồng nội dung bơi ngửa 50 mét. Đến năm 2004, bà Nagaoka lại tới Ý dự giải và giành 3 huy chương bạc ở nội dung bơi ngửa 50 mét, 100 mét và 200 mét, theo Tân Hoa xã.

Cụ bà hơn 100 tuổi với thành tích bơi lội đáng nể - ảnh 2

Cụ bà Nagaoka bắt đầu bơi khi đã ngoài 80 tuổi – Ảnh: chụp màn hình Tân Hoa xã

Cụ bà nhận được chứng nhận quốc gia năm 90 tuổi khi lập kỷ lục quốc gia tại cuộc thi ưa thích của mình ở nội dung bơi tự do 800 mét. Ở tuổi già như vậy nhưng cụ vẫn không ngừng luyện tập để cải thiện bảng thành tích cá nhân.

Nỗ lực của cụ đã được đền đáp vào năm 95 tuổi, lúc này cụ lập kỷ lục thế giới đầu tiên ở nội dung bơi ngửa 50 mét giải Masters. Hiện tại cụ đang nắm giữ 24 kỷ lục thế giới và vẫn có kế hoạch giành thêm nhiều huy chương nữa ở cả cự ly ngắn và dài.

Tạp chí bơi lội thế giới Swimming World Magazine mới đây công bố cụ Nagaoka lọt vào top 12 vận động viên bơi lội giải Masters thế giới của năm 2014, đại diện của các vận động viên ở độ tuổi từ 100-104.

“Tôi muốn bơi cho đến khi mình bước sang tuổi 105 nếu như tôi có thể sống thọ đến thế”, cụ Nagaoka nói.

Câu chuyện về cụ bà Nagaoka có lẽ là một minh chứng cụ thể cho câu nói “không bao giờ là muộn để bắt đầu một điều gì đó”.

Ngọc Ma

Cộng sản và tôi

Cộng sản và tôi

– Tin nổi bật, Buôn chuyện

VRNs (15.04.2015) – Thanh Hóa – Tôi là một trong số hàng chục triệu nạn nhân của chủ nghĩa Cộng Sản tại Việt Nam. Câu chuyện mà tôi sắp kể ra đây chưa thể nào vạch trần hết tội ác của chủ nghĩa rừng rú này; nhưng cũng sẽ góp một phần nhỏ để những ai còn ngây thơ mù quáng đi theo nó sớm nhận ra và từ bỏ còn đường tăm tối được thêu dệt nên bằng những dối trá và tội ác.

Tôi sinh năm 1971, năm nay bước vào tuổi 44. Tuy chỉ mới độ tuổi này nhưng tôi đã từng nghe bố tôi kể lại và cũng đã phải trực tiếp chứng kiến cảnh gia đình tôi suốt 4 đời là nạn nhân của chủ nghĩa Cộng Sản.

Bắt đầu là bà nội của tôi: Bà tôi sinh năm 1890. (Không biết ông nội tôi mất từ bao giờ). Một tay bà phải vất vả nuôi một đàn con. Trong nạn đói năm 1945 các con của bà tôi nhiều người đã phải chết vì đói. Đến năm 1949 người con trai lớn của bà đã hăng hái gia nhập vào quân đội và tử trận tại Điện Biên Phủ năm 1954. Sau nhiều năm không nhận được tin tức gì của bác tôi nên bà tôi buồn đau héo hon khổ sở. Mãi tới khoảng năm 1973 gia mới nhận được một mãnh giấy thông báo rằng bác tôi đã hy sinh.

150411003

Trong khoảng thời từ năm 1954-1975, giai đoạn xảy ra cuộc nội chiến tại Việt Nam, dưới sự tuyên truyền của Cộng Sản những người thân của tôi lại tiếp tục như con thiêu thân lao vào cuộc chiến “xâm lược miền Nam” và làm công cụ cho việc bành trướng chủ nghĩa hung tàn cộng sản một cách vô điều kiện. Năm 1967, khi mà máy bay Mỹ ném bom miền Bắc. Quê tôi nằm ngay cạnh một nhà máy xay là nơi tập trung một lượng thóc gạo khá lớn để cung ứng cho chiến trường miền Nam, nơi đây có một cây cầu là nút giao thông quan trọng; vậy nên đã phải hứng chịu không biết bao nhiêu là bom đạn. Lúc đó tôi chưa được sinh ra, nhưng khi lớn lên chỉ nhìn những dãy hố bom chi chít và những hầm pháo còn lại trên đồng làng; tôi cũng nhận ra được một phần nào những đau thương trong quá khứ.

Theo bố tôi kể lại thì vào giai đoạn đó ở nông thôn miền Bắc mọi sinh hoạt của đời sống đều nằm dưới sự điều hành của hợp tác xã (HTX). Vào năm 1967 người vợ đầu của bố tôi bị HTX điều vào khu vực máy bay Mỹ thường ném bom, để vừa lao động sản xuất vừa phụ giúp bộ đội đắp hầm pháo và tiếp đạn. Rồi một mảnh bom đã cắt ngang cuộc đời bà ở độ tuổi 35, để lại sau lưng 2 đứa con thơ cho chồng. Bố tôi cui cút một tay nuôi 2 con nhỏ một bà mẹ già. Vừa đau buồn bởi cảnh chia ly bất ngờ vừa lam lũ với cảnh “đùm cơm vạt áo, đùm cháo lá khoai”. Bố tôi lâm bệnh hen suyễn từ đó. Rồi tình cờ ông gặp mẹ tôi.

Mẹ tôi là một người phụ nữ cũng gặp nhiều đắng cay trong cuộc sống, bà đã 3 lần tiễn đưa người thân vào quân ngũ mà không còn gặp lại. Hai người em trai của bà và một người chồng mới cưới. Cả 3 đều ngã xuống trong mặt trận phía Nam. Mười năm trông ngóng tin chồng trong vô vọng. Ai cũng tin rằng chồng bà đã chết tại chiến trường; nhưng mãi vẫn không có giấy báo tử. Họ hàng bên chồng bà khuyên bà nên đi bước nữa. Bà nấn ná mãi rồi mới quyết định khăn gói về sống chung với bố tôi. Cảnh “rổ rá cạp lại”, tưởng rằng sẽ san sẻ gánh nặng cho nhau, nào ngờ giông bão cuộc đời lại ập xuống những mãnh đời rách nát như họ.

Bố tôi kể lại: Ngay sau khi mẹ tôi khăn gói về sống cùng ông vào năm 1970, đêm nào cũng vậy, cứ 8 giờ tối là dân quân xã lại khua trống tập trung lực lượng kéo tới túp lều tranh nho nhỏ mà bà và bố mẹ cùng các anh chị tôi đang sống. Dân quân trói mẹ tôi đưa ra điếm làng xét tội vì lý do “không chung thủy với chồng là bộ đội”. Có hôm thì họ lại trói bố tôi thay vì mẹ tôi. Họ đưa ông ra điếm làng xét xử tội “cướp vợ bộ đội”. Cảnh tượng kinh hoàng đó đập vào mắt bà nội và các anh chị tôi làm họ vô cùng sợ hãi. Không phải chỉ một hai lần mà kéo dài hàng tháng. Nhưng không thế lực nào chia cắt được tình cảm của hai người. Cũng có lúc mẹ tôi phải tạm lánh về quê ngoại. Rồi tin vui đã tới với cả gia đình. Mẹ tôi có mang tôi sau nhiều thử thách. Lúc này mẹ tôi tiếp tục về sống chung với bố tôi. Biết bà đang mang thai nên bọn người man rợ kia cũng đỡ bớt phần nào những hành động côn đồ ác thú. Nhưng nhà cầmquyền Cộng Sản không cấp khẩu cho mẹ tôi và không cho gia đình tôi vào HTX. Nhà 5 miệng ăn, không nguồn thu nhập, Mẹ tôi phải băng rừng vượt núi kiếm miếng ăn. Cuộc sống vất vả là vậy.

Những tưởng rằng Cộng Sản sẽ buông tha, nào ngờ năm 1974 khi anh trai tôi mới 17 tuổi, cộng sản lại bắt anh tôi làm đơn “tình nguyện” đi bộ đội và rồi anh tôi đi mãi chẳng trở về. Khi gia đình tôi nhận được tin báo tử anh tôi; một lần nữa nước mắt bố mẹ tôi lại lăn dài trên gò má, những giọt nước mắt khổ đau chảy trên đầu tôi thấm sâu vào trong trái tim bé bỏng của tôi, khi tôi mới lên 4 tuổi.

Vào thời gian đó bên nhà chồng cũ của mẹ tôi cũng nhận được tờ giấy báo tử muộn màng về người chồng của mẹ tôi đã tử trận từ năm 1968. Bao năm chắt chiu vất vả dành dụm bố mẹ tôi mua được một con bê nhỏ, lúc này nhà nước quyết định nhập khẩu cho mẹ tôi và cho gia đình tôi vào HTX với điều kiện phải công hữu con bê cho họ.

Trải qua nhiều sóng gió, cuộc sống tuy không đầy đủ nhưng cũng đã tạm yên thân, bố mẹ tôi sinh thêm cho tôi một cô em gái. Những tưởng rồi cuộc sống sẽ êm trôi theo năm tháng, với những gì người Cộng Sản đã tuyên truyền, nào ngờ sự thật không hề như vậy. Với một hoàn cảnh xuất thân nhiều bất hạnh nên cuộc đời tôi dường như không lối thoát bởi những gánh nặng nợ nần. Tôi còn nhớ vào khoảng những năm từ 1980 tới 1988, vì bố tôi bệnh tật không thể lao động được, gánh nặng gia đình chất chồng hết trên vai mẹ tôi. Mẹ vừa lo thuốc men cho chồng vừa nuôi hai anh em chúng tôi ăn học (lúc này chị gái tôi đã lấy chồng). Những sào ruộng nhận khoán của HTX không thể đủ ăn, Mẹ phải chạy vạy buôn bán bằng quang gánh, đi bộ tới các cửa hàng mua dầu hỏa và muối (do các nhân viên cửa hàng bán lậu), rồi gánh bộ hàng trăm km lên các vùng cao để bán hoặc đổi lấy sắn về nuôi chúng tôi. Cũng nhiều lần mẹ bị đại diện nhà nước thu trắng gánh hàng vì lý do buôn lậu. Đã khó lại càng khó thêm. Hàng vụ thu hoạch lượng thóc không đủ để trả nợ lại (vì lúc đó muốn vay được 10 kg thóc thì tới mùa phải trả gấp đôi, thậm chí gấp ba). Vì thế gia đình tôi không đủ thóc giao nạp cho HTX. Vụ này sang vụ khác, HTX tính lãi mẹ đẻ lãi con với lãi xuất 50% /vụ; không những thế mỗi năm lại còn phải nuôi lợn nộp nghĩa vụ 50 kg lợn hơi. Người còn không có để ăn thì lấy gì nuôi được 50 kg lợn?! Vậy nên gia đình tôi lại còn phải mắc nợ thêm khoản kg lợn hơi quy thành thóc. Cứ 1 kg lợn hơi quy thành 10 kg thóc. Như vậy hàng năm gia đình tôi phải mắc nợ 500 kg thóc. Có lần đoàn thu sản vào xiết nợ. Họ thấy trong nhà không có gì đáng giá, phát hiện trong chuồng có một con lợn khoảng 8 kg họ nhảy vào bắt bỏ bì và xách đi. Cả gia đình tôi chỉ biết nhìn theo trong nước mắt.

Tôi vẫn cứ thế lớn lên theo quy luật của Đấng tạo hóa. Tháng 9 năm 1990 tôi nhập ngũ hết 2 năm 6 tháng nghĩa vụ quân sự. Tháng 3 năm 1993 tôi trở về địa phương và kết hôn khi tuổi mới 22. Khi lập gia đình, đương nhiên tôi phải kế thừa một món nợ khổng lồ là 10 tấn thóc. Một số lượng mà khiến tôi không khả năng thanh toán. Sau khi đã chuyển đổi mô hình quản lý ruộng đất từ HTX sang cho Ủy Ban Nhân Dân, và giao ruộng xuống từng hộ gia đình tính theo đầu người tại thời điểm, gia đình tôi có 4 khẩu lẽ ra phải được giao 4 suất ruộng, nhưng vì còn mắc nợ cũ nên chỉ được nhận 1/2 diện tích theo tiêu chuẩn. 1/2 diện tích còn lại phải làm dưới dạng thuê đất với đóng góp cao hơn. Vì thấy quá thiệt thòi nên gia đình cố gắng vay mượn khắp nơi với lãi xuất 5%/tháng trả nợ 10 tấn thóc với giá 3000 đ/10 kg để được nhận ruộng bình thường.

Kể từ đó gia đình tôi không còn mắc nợ nhà nước, nhưng nợ tư nhân lại quá nhiều. Chúng tôi dốc hết sức để kéo cày trả nợ. Vào độ tuổi 35 tôi đã mắc nhiều bệnh tật do lao động quá sức. Tôi không làm lụng được như trước, nợ nần vẫn chồng chất, nên sinh ra rượu chè. Tôi mở một lớp học nho nhỏ phụ đạo cho mấy cháu học sinh lớp 9 trong làng để lấy tiền uống rượu.

Rồi một hôm như là định mệnh, tôi gặp một tín hữu của đạo Tin Lành; người đó tặng tôi vài cuốn sách nhỏ trong lúc tôi vẫn còn say. Tôi cầm sách trên tay mà chẳng biết sách gì. Khi tỉnh rượu tôi mang ra đọc và thấy những gì viết trong sách như đang nhảy múa mời gọi tôi theo Chúa Jesus. Tôi tìm tới gặp người đã tặng sách cho tôi. Từ đó tôi trở thành một tín hữu Tin Lành. Tôi từ bỏ rượu và sốt sắng ra đi nói về Chúa cho những người xung quanh. Nhờ vậy qua tôi cả gia đình tôi và nhiều người trong vùng đã tự nguyện đi theo Thiên Chúa.

Thình lình vào năm 2003 lực lượng nhà nước thông qua Mặt trận tổ quốc và công an ra tay đàn áp những người theo đạo Tin Lành ở quê tôi. Họ ép buộc người dân phải viết cam kết không theo đạo, nếu ai đã theo thì nhà nước bắt viết giấy bỏ đạo, chỉ còn lại gia đình tôi quyết giữ đức tin tới cùng. Thế là cứ mỗi ngày Chủ nhật các đầy tớ của dân lại tới canh cổng nhà tôi không cho ai ra vào, quyết ngăn không cho tôi đi thờ phượng Chúa. Nhiều lần họ bắt tôi ra hội trường thôn để tập trung đấu tố. Họ xuyên tạc vu cáo tôi là phản động. Những người “bạn của dân” không cho tôi quyền giải thích. Mỗi khi tôi đứng lên xin ý kiến phản biện thì liền có những bàn tay “nhân ái” tặng cho tôi một cái vả rồi nhấn đầu tôi xuống. Cả bố mẹ và vợ con tôi cũng không ngoại lệ. Họ liên tục bị nhà cầm quyền sách nhiễu đánh đập. Nhà nước tẩy chay hàng hóa mà vợ tôi buôn bán, cấm đoán không cho người mua bán quan hệ với gia đình tôi.

Vào đêm 30/4 năm 2004 khi mà dân làng tập trung tham gia buổi lễ ăn mừng 29 năm cướp trọn miền Nam, lúc mọi người đang ngất ngây trong chiến thắng, cán bộ cấp xã và công an huyện bỗng dưng đưa đề tài gia đình tôi theo đạo Tin Lành tức là theo Mỹ làm phản động ra để kích động quần chúng. Vậy là thình lình gia đình tôi bị cắt điện và nhận hàng loạt những gạch đá ném vào, rồi sau đó là một đoàn quân ô hợp hàng 100 người kéo vào. Họ đánh đập mọi thành viên trong gia đình, đập phá tài sản, bẻ gãy thánh giá, tháo gỡ bảng 10 điều răn rồi đập nát, đổ phân lợn xuông giếng nước, lấy hết thiết bị điện trong nhà. Sau khi họ bỏ đi để lại cho gia đình tôi một cảnh tan hoang với những con người đầy thương tích. Đêm đó vợ tôi phải đưa tôi đi lánh nạn. Ngày hôm sau ở nhà: Mặt trận tổ quốc lại lập đoàn tới “hỏi thăm” rồi yêu cầu bố tôi làm cam kết bỏ đạo thì họ sẽ cho người tới mắc lại điện và thôi không tấn công gia đình tôi nữa. Bố tôi không đồng ý nên họ uy hiếp rằng tôi sẽ bị đánh chết bất cứ khi nào và ở đâu, còn bố mẹ tôi sẽ chết mà không có chỗ chôn, các con tôi sẽ thất học…

Mặc những lời hăm dọa của những con người thất đức. Bố tôi vẫn không chấp nhận hợp tác. Trong thời gian lánh nạn tạm thời, tôi đã viết một lá đơn gửi tới các cấp cầm quyền từ địa phương, tới trung ương. Sau một tuần tôi mới trở về, đêm hôm đó là đêm 7/5/2004. Vẫn như lần trước đoàn quân vô đạo lại kéo tới đánh đập tôi tơi tả, máu me đầm đìa. Tôi lại phải tạm thời lánh nạn. Mấy ngày sau, Công an tỉnh Thanh hóa thông qua công an xã Quảng Yên, triệu tập tôi tới hội trường UBND xã để “làm việc”. Một mình tôi ngồi giữa hàng trăm công an các cấp và nhiều ban ngành trong xã, bên ngoài cổng UB có khoảng 20 tên đầu gấu cởi trần tay cầm gậy lăm lăm uy hiếp. Tại đây họ bắt tôi phải ký vào một biên bản thừa nhận rằng sự việc xảy ra tại gia đình tôi chỉ là do mâu thuẫn cá nhân không liên quan tới nhà nước. Ngay lập tức tôi phản ứng lại, tay công an làm việc với tôi chỉ tay ra phía cổng nói: Ký hay không tùy anh thôi, nhưng chúng tôi không dám bảo đảm an toàn cho anh khi ra khỏi đây! (Thú thật rằng tôi cũng thấy sợ hãi nên tặc lưỡi ký đại cho xong). Sau khi tôi đã ký vào biên bản đó thì buổi làm việc kết thúc với một lời đe dọa của trưởng công an xã rằng: Nếu mày không bỏ đạo thì con mày đi học chỉ cần tắm trong nước miếng của con thiên hạ cũng đủ chết. Tôi trả lời rằng: Tùy các anh thôi, cuộc sống gia đình tôi nằm trong tay Chúa, Ngài sẽ bảo vệ chúng tôi theo cách của Ngài.

Đúng như lời của trưởng công an xã Nguyễn Viết Đồng đã nói. Kể từ hôm đó đứa con trai lớn của tôi mới 10 tuổi đang học lớp 5, tới trường học liên tục bị bạn bè chế nhiễu, đánh đập và nhổ nước miếng vào người, vào mặt mà giáo viên vẫn làm ngơ.

Tuy vậy cháu vẫn cố gắng chịu đựng để vượt qua, vì cháu đã có chút nhận thức về hoàn cảnh thực tại của gia đình nên chấp nhận lặng yên. Đứa con gái nhỏ của tôi mới 6 tuổi còn đang học lớp 1 cùng phải chịu cùng hoàn cảnh như anh nó.

Nó tới trường học mà khi nào về cũng khóc vì bị các bạn véo, đánh, không ai thèm chơi với nó. Vậy là nó cứ thui thủi một mình một xó.

Và cũng vì vậy mà nó trở nên một đứa trẻ tự kỷ. Cũng từ năm đó con bé không lớn thêm được chút nào. Thương các con nhưng chẳng biết phải làm sao. Gia đình tôi cắn răng chịu đựng và phó mặc cho Thiên Chúa. Cũng có vài lần đưa con bé đi khám bệnh nhưng do không có tiền đi tuyến trên, gia đình tôi chỉ đưa bé tới bệnh viện huyện khám qua loa và nhận được câu trả lời là cháu vẫn bình thường.

(Nào ngờ mãi tới năm 2014 thấy con đã 16 tuổi mà vẫn chỉ như đưa trẻ lên 5, tôi quyết định đưa cháu ra Hà Nội khám lần nữa; thì than ôi tôi choáng váng khi bác sĩ cho biết rằng con bé bị liệt tuyến yên đã 10 năm nên không còn khả năng chữa trị). Mặc dù sống giữa chông gai và gông xiềng Cộng sản nhưng tôi luôn vững tin vào Thiên Chúa. Tôi tiếp tục bước đi giữa những gian nan và thử thách. Tôi tiếp tục đi nhiều nơi để chia sẻ niềm tin về Thiên Chúa. Không ít lần tôi bị đón đường và bị công an Cộng Sản bắt bớ đánh đập. Rồi tôi được Chúa thương nên cho tôi cơ hội được tham gia vào các khóa học thần học.

Tôi trở thành mục sư của một hội thánh nhỏ ở quê hương Thanh Hóa. Chỉ đơn thuần vì lý do tín ngưỡng mà tôi liên tiếp bị những người “bạn của dân” tìm mọi cách đàn áp. Rồi ngày 15/1/2011 tôi bị bắt và bị kết án 2 năm tù giam và 2 năm quản chế theo điều 88 quái gở. (Khi kết án tôi, tay chủ tọa phiên tòa còn lớn tiếng nói rằng: Những thân nhân của tôi đã ngã xuống vì chế độ nay sẽ rất xấu hổ vì tôi). Tuy nhiên tôi tin rằng những người thân của tôi đã đổ máu xương cho chế độ này nếu thực sự có linh thiêng thì họ sẽ rất tự hào về tôi.

Bởi tôi đã tiếp tục bước đi trên con đường tranh đấu cho một nền tụ do dân chủ thật sự.

Tôi tin chắc một điều, vong linh của những người đã ngã xuống sẽ vô cùng đau đớn khi mà những kẻ ngồi trên những chiếc ngai được xây bằng máu xương đồng bào lại tráo trở đảo lộn trắng đen.

Tôi bỏ lại phía sau lưng mình ba đứa con thơ, cùng bố mẹ già và hội thánh thân thương cho người vợ hiền gánh vác.

Hết 2 năm tù oan nghiệt, tôi trở lại gia đình cùng với vợ con bước tiếp chặng đường đầy những chông gai nhưng tràn đầy hy vọng. Tôi vừa phải chia tay người chị gái thân kính và người cha già mẫu mực. Họ đã vĩnh viễn ra đi về nước Chúa. Trước lúc xuôi tay bố tôi còn gắng dặn dò tôi thêm lần nữa: Con hãy cố lên đừng bao giờ bỏ cuộc, ngày cáo chung của Cộng sản đã gần rồi.

Mục sư Nguyễn Trung Tôn

ĐT: 01628387716
Email: nguyentrungtonth@gmail.com

Thạnh Hóa, một Tiên Lãng thứ hai tại miền Nam

Thạnh Hóa, một Tiên Lãng thứ hai tại miền Nam

Mặc Lâm, biên tập viên RFA, Bangkok
2015-04-15

04152015-thanh-hoa-duplica-of-tienlang.mp3 Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Gia đình của Mai Thị Kim Hương và chồng là Nguyễn Trung Can

Gia đình của Mai Thị Kim Hương và chồng là Nguyễn Trung Can

RFA screen cap.

Your browser does not support the audio element.

Một vụ cưỡng chế dẫn tới bạo động đã xảy ra vào ngày 14 tháng 4 tại huyện Thạnh Hóa tỉnh Long An khiến người ta liên tưởng đến trường hợp của gia đình Đoàn Văn Vươn tại Tiên Lãng Hải Phòng.

Khi bị dồn đến đường cùng

Vào lúc 10 giờ sáng ngày 14 tháng 4 hàng trăm cán bộ thuộc lực lượng cưỡng chế của Công an Huyện Thạnh Hóa đã tập trung bao vây gia đình của Mai Thị Kim Hương và chồng là Nguyễn Trung Can, gia đình bà Phùng Thị Ly cùng một số hộ dân khác để thi hành quyết định cưỡng chế lấy đất xây dựng bờ kè thị trấn Thạnh Hóa. Đây là lần thứ hai chính quyền Huyện Thạnh Hóa trưng thu đất của người dân trong cùng khu vực. Lần thứ nhất diễn ra vào năm 1999 lấy đất xây dựng khu thương mại đã giải tỏa hàng trăm hộ dân và lần này lại xảy ra khiến người dân chống đối quyết liệt với vũ khí tự tạo của mình.

Cháu Nguyễn Mai Trung Tuấn con của ông bà Nguyễn Trung Can và Mai Thị Kim Hương vừa được thả ra vào sáng hôm nay kể lại:

-Cháu tên là Nguyễn Mai Trung Tuấn, cháu nay 15 tuổi học lớp 9. Cháu nghỉ học ngày hôm qua để cùng với gia đình bảo vệ quyền lợi chính đáng của gia đình. Cháu xin nghỉ học bữa nay là để trả lời phần truyền thông cho mọi người biết là Việt Nam không có nhân quyền và hiện tại Việt Nam đang đàn áp và đánh đập người dân.

Khi mà nó ập vào nhà cháu thì nhà cháu đã tuyên bố với lực lượng là hãy dừng lại cưỡng chế nếu không thì gia đình cháu sẽ dùng biện pháp bom gas và bom xăng để chống lại lực lượng cưỡng chế bảo vệ phần đất và quyền lợi chính đáng của mình.

” Trong quá trình bắt tụi nó đấm đá rất là dã man. Khi đưa về đồn nó đánh đến nỗi bà ngoại cháu trọng thương và ông ngoại cháu bị dập phổi hiện thời còn phải nằm trong bệnh viện.

Cháu Nguyễn Mai Trung Tuấn”

Khi nó ập vào thì cháu dùng chai xăng cháu đập xuống đất cho nó phựt lửa để tự vệ cho gia đình và để cho lực lượng lui ra không tiến sâu vào phần đất của gia đình khi đó hoảng loạn và nó ập vào bắt gia đình cháu luôn. Trong quá trình bắt tụi nó đấm đá rất là dã man. Khi đưa về đồn nó đánh đến nỗi bà ngoại cháu trọng thương và ông ngoại cháu bị dập phổi hiện thời còn phải nằm trong bệnh viện.

Theo nhiều tờ báo trong nước tường thuật thì ít nhất 20 người trong lực lượng cưỡng chế đã bị thương do bom xăng và axit, trong đó nghiêm trọng nhất là Trung tá Nguyễn Văn Thủy, trưởng công an huyện Thạnh Hóa bị tạt axit vào lưng phải cấp cứu tại bệnh viện Chợ Rẫy. Phía người dân đã có hơn 10 người bị bắt giữ và tình trạng các gia đình khác sáng ngày hôm nay, 15 tháng 4 kéo tới Công an huyện Thạnh Hóa đòi thả người đã diễn ra.

Theo nguồn tin của báo chí thì công trình bờ kè thị trấn Thạnh Hóa do Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn chủ trương và giao cho tỉnh Long An thực hiện việc thương lượng bồi thường giải phóng mặt bằng. Khi được hỏi việc di dời và đền bù giải tỏa có hợp lý hay không, cô Dương Thị Bích Thủy con của bà Phùng Thị Ly cho biết:

Công an và an ninh bao vây khu nhà bà Mai Thị Kim Hương

Công an và an ninh bao vây khu nhà bà Mai Thị Kim Hương

-Vào năm 1999 là giai đoạn đầu giải tỏa cho khu thương mại cho tới năm 2009 là giai đoạn II giải tỏa để xây bờ kè. Hồi trước nhà con cũng bị mấy ông này cưỡng chế một lần trong giai đoạn I rồi gia đình con dọn về gần nhà của ông ngoại con là ông Phùng Văn Lâm rồi bây giờ lại bị giai đoạn II nữa, nói chung là bị hai lần.

” Vào năm 1999 là giai đoạn đầu giải tỏa cho khu thương mại cho tới năm 2009 là giai đoạn II giải tỏa để xây bờ kè. Hồi trước nhà con cũng bị mấy ông này cưỡng chế một lần trong giai đoạn I rồi gia đình con dọn về gần nhà của ông ngoại con là ông Phùng Văn Lâm rồi bây giờ lại bị giai đoạn II nữa

cô Dương Thị Bích Thủy”

Trong một thời gian ngắn phải di dời hai lần đã gây bức xúc cho các hộ dân thiếu may mắn. Bên cạnh sự khó khăn ấy là giá cả đền bù không cân xứng đã dẫn tới những chống đối quyết liệt từ người dân bị cưỡng chế.

Đền bù kiểu bóc lột

Trường hợp gia đình ông Nguyễn Trung Can không đồng ý với giá đền bù bất hợp lý được con ông là Nguyễn Mai Trung Tuấn kể lại:

-Hiện tại giá đất tại chợ là 23 triệu mét vuông, gia đình cháu là trước mặt chợ nhưng họ chỉ đền 300 ngàn một mét vuông thôi, tổng cộng số đất gia đình cháu có là 120 mét vuông, đó là cái thứ nhứt còn cái thứ hai là gia đình cháu 50 mét đầu phần đất của gia đình cháu tiếp giáp vào khu thương mãi chợ chứ không phải tiếp giáp vào đê bao chống lũ trên cơ sở đó nên gia đình cháu mới chống trả lại lực lượng cưỡng chế để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình.

Chị Dương Thị Bích Thủy con của bà Phùng  Thị  Ly hiện vẫn còn bị giam giữ cho biết gia đình đang rất nóng lòng về tình trạng của mẹ:

-Tại vì nó nhốt mỗi người một phòng riêng biệt cho nên bây giờ cũng không biết như thế nào. Tối hôm qua cả gia đình con có tới đồn để mà yêu cầu thả người vì một số người đã được thả tại sao mẹ con không phạm tội gì hết lại không được thả? Mấy ông đó không trả lời được lý do rồi mấy ổng cũng không nói cho biết tình trạng sức khỏe người nhà của cháu trong đó như thế nào, mấy ổng không trả lời được, họ nói theo quy định họ không trả lời được cho nên gia đình rất là rối rắm không biết trong đó như thế nào. Cả đêm qua gia đình ngủ trước cổng công an huyện

” Hiện tại giá đất tại chợ là 23 triệu mét vuông, gia đình cháu là trước mặt chợ nhưng họ chỉ đền 300 ngàn một mét vuông thôi, tổng cộng số đất gia đình cháu có là 120 mét vuông

Nguyễn Mai Trung Tuấn”

Cha của bà Ly nay đã lớn tuổi cũng lo lắng cho con mình qua lời nhắn cảm động:

-Bây giờ trường hợp mấy chú giúp đỡ cho gia đình chúng tôi. Nó đuổi mà không bồi thường nhà cửa từ năm rưỡi nay sống màn trời chiếu đất vì vậy nhờ mấy chú can thiệp giúp đỡ cho chúng tôi.

Khi được hỏi nhà cửa đã bị phá nát mẹ và cậu bị giam, những người trong gia đình không còn chỗ trú thân thì phải làm sao, Chị Thủy cho biết:

-Đêm hôm tụi con ngủ trước cổng công an huyện Thạnh Hóa thì bây giờ cứ vậy ở đó chừng nào thả người thôi. Bây giờ mọi người tự túc ở đậu nhà của dì chứ đâu có nhà cửa gì đâu mà ở chú!

Ông Nguyễn Văn Tạo, chủ tịch UBND Huyện Thanh Hóa cho biết sáng hôm nay 15 tháng 4 Tỉnh Long An sẽ họp báo thông tin cụ thể cho người dân biết sự việc xảy ra. Tuy nhiên cuộc họp báo ấy chưa thấy diễn ra mà người thân của những gia đình bị bắt đã tập trung trước cổng Công an Huyện Thạnh Hóa đòi thả người với những tiếng hô liên tục gây chú ý cho hàng ngàn người dân trong khu vực.

Trước bản án nặng nể do chống người thi hành công vụ gây thương tích nghiêm trọng ba gia đình nạn nhân mất đất sẽ lâm vào cảnh khốn cùng và có thể kết thúc trong vòng tù tội. Dư luận đặt câu hỏi về giải pháp công bằng cho người dân trong các dự án của nhà nước đã và đang gây ly tán cho hàng ngàn gia đình trên khắp nước vẫn không có câu trả lời thỏa đáng. Vụ án Tiên Lãng của ngày hôm qua không làm cho người dân sợ hãi và Thạnh Hóa hôm nay cũng vậy, nó sẽ kéo theo những vụ tương tự khác nếu nhà nước không có một quyết sách công bằng hơn trong việc định mức đền bù giải tỏa.

Phú Yên: Kết thúc vụ xử công an gây chết người

Phú Yên: Kết thúc vụ xử công an gây chết người

Luật sư bảo vệ cho bên bị hại nói bản án “vẫn còn quá nhẹ”

Tòa án tỉnh Phú Yên tuyên án treo đối với Phó Công an TP Tuy Hòa và tăng án với 5 bị cáo còn lại trong vụ công an dùng nhục hình gây chết người.

Luật sư bảo vệ cho gia đình bên bị hại nói với BBC bản án “vẫn còn quá nhẹ” và “tiếp tục bỏ lọt người lọt tội”

Các bị cáo đã “tỏ ra vui mừng” sau khi nghe tuyên án, trong lúc gia đình bên bị hại đã phản ứng giận dữ, Luật sư Võ An Đôn cho biết.

Theo đó, ông Lê Đức Hoàn, thượng tá, nguyên Phó Công TP Tuy Hòa, bị 9 tháng tù cho hưởng án treo về tội ‘Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng’, báo Pháp Luật TP HCM đưa tin.

Ông Hoàn từng xuất hiện trong các phiên tòa hồi năm ngoái trong vai trò nhân chứng và chỉ mới bị bổ sung vào danh sách bị cáo trong lần tái thẩm này.

Pháp Luật TP.HCM dẫn bản án được đọc tại tòa cho biết ông Hoàn đã được giao nhiệm vụ làm trưởng ban chuyên án nhưng không kiểm tra sâu sát để cấp dưới dùng nhục hình dẫn đến chết người.

Tuy nhiên, bị cáo này được giảm nhẹ hình phạt do “là người có nhiều năm công tác, có nhiều thành tích trong công tác”, theo bản án.

Bốn trong số năm bị cáo là cựu sỹ quan công an cùng bị truy tố tội ‘Dùng nhục hình’ bị tăng án:

Bị cáo Nguyễn Thân Thảo Thành (nguyên thiếu úy công an TP Tuy Hòa) 8 năm tù, cao hơn so với mức án 5 năm tù tại tòa sơ thẩm hồi tháng Ba năm ngoái.

Bị cáo Phạm Ngọc Mẫn (nguyên thượng úy công an TP Tuy Hòa) 2 năm 3 tháng tù, tăng lên từ mức án 18 tháng tù hồi năm ngoái

Bị cáo Nguyễn Minh Quyền (nguyên thiếu tá công an tỉnh Phú Yên) 2 năm 6 tháng tù, cao hơn mức án 2 năm tù hồi năm ngoái.

Bị cáo Nguyễn Tấn Quang (nguyên thiếu tá công an TP Tuy Hòa) 2 năm tù, tăng lên từ mức án 15 tháng tù hồi năm ngoái

Bị cáo Đỗ Như Huy, nguyên trung úy công TP Tuy Hòa, giữ nguyên mức án 1 năm tù cho hưởng án treo.

Trước đó, báo Thanh Niên dẫn cáo trạng được đọc tại tòa hôm 7/4 cho biết ngày 13/5 năm 2012, năm bị cáo Nguyễn Thân Thảo Thành, Phạm Ngọc Mẫn, Nguyễn Tấn Quang, Đỗ Như Huy, Nguyễn Minh Quyền đã bắt giữ ông Ngô Thanh Kiều vì nghi ngờ trộm cắp.

“Do bức xúc trước thái độ khai báo của Kiều, các bị cáo đã có hành vi khóa tay, dùng gậy cao su đánh, không cho Kiều ăn dẫn đến hậu quả Ngô Thanh Kiều tử vong”, cáo trạng cho biết.

“Hành vi của các bị cáo trên đủ yếu tố cấu thành tội ‘Dùng nhục hình’, Điều 298 Bộ luật hình sự.”

Phiên tòa sơ thẩm hồi năm ngoái đã gây phẫn nộ cho dư luận trong nước sau khi đưa ra mức án chỉ từ 1 năm án treo đến 5 năm tù cho các bị cáo.

Kết quả phiên xét xử này đã bị tòa phúc thẩm hủy bỏ sau đó.

‘Truy không đúng tội’

Trả lời BBC sau phiên tòa chiều ngày 15/4, Luật sư Võ An Đôn nói “bản án ngày hôm nay vẫn còn quá nhẹ”.

“Bản án tiếp tục bỏ lọt người lọt tội”, ông nói.

“Các bị cáo đánh ông Ngô Thanh Kiều gây ra 72 vết thương, trong đó 12 vết thương trên đầu, nội tạng bị đánh dập hết. lẽ ra phải truy tố tội giết người”.

“Theo đúng Nghị quyết 04 năm 1986 hành vi dùng nhục hình gây chết người phải xử theo tội giết người”

“Bên cạnh đó, ông Kiều cũng là công dân thường, không phải bị can hay bị cáo, và vì vậy tội bắt người trái pháp luật cũng bị bỏ lọt”.

“Ông Hoàn là chủ mưu và chỉ đạo bắt người trái pháp luật. Bản án của ông này cũng quá nhẹ.”

“Các bị cáo đã tỏ ra vui mừng sau khi nghe tuyên án”, ông Đôn nói.

“Trong khi đó, cha mẹ của ông Kiều bật khóc, còn chị của ông Kiều thì la hét phản đối”.

Ông Đôn cho biết “sắp tới nếu gia đình bị hại nhờ tôi kháng cáo thì tôi sẽ giúp tới cùng.”

“Dù có phải đối mặt với đe dọa thường xuyên thì tôi không sợ, vì tôi đang đấu tranh bảo vệ cho công lý”.

Mỗi năm có thêm 12.000 người nghiện ma tuý

Mỗi năm có thêm 12.000 người nghiện ma tuý

Đánh giá việc phòng chống ma tuý chưa được quan tâm đúng mức, lãnh đạo Bộ Công an cho biết trong số người nghiện gia tăng có cả học sinh, người mẫu, vận động viên…

Ngày 14/4, tại buổi tổng kết về phòng chống ma tuý giai đoạn 2011-2015, thứ trưởng Bộ Công an Lê Quý Vương cho biết, mục tiêu kéo giảm người nghiện và địa phương có tệ nạn ma tuý được đề ra, đã không đạt. “Đây là vấn đề đáng báo động. Ngoài số người nghiện tăng nhanh thì thành phần chất ma tuý và người nghiện cũng trở nên đa dạng. Trong đó có cả học sinh, sinh viên, người mẫu, vận động viên…”, thứ trưởng Vương nêu.

thutruong-1572-1429001510.jpg
Thứ trưởng Bộ Công an Lê Quý Vương nói về việc phòng chống ma tuý. Ảnh: Quốc Thắng.

Năm 2010, số người nghiện có hồ sơ quản lý là hơn 143.000 người, song đến năm 2014 đã hơn 200.000 người (tăng khoảng 12.000 người nghiện mỗi năm). Theo ông Vương, nguyên nhân của tình trạng này là do việc phòng chống ma tuý chưa được quan tâm đúng mức. Nhiều nơi còn ỷ vào lực lượng chuyên trách, hiệu quả công tác tuyên truyền chưa  rõ rệt.

“Bà con ở những địa bàn xa vẫn chưa hiểu hết tác hại của ma tuý. Họ còn chưa thông thạo cả tiếng phổ thông thì làm sao biết vi phạm điều gì trong bộ luật hình sự”, thứ trưởng Bộ Công an nói và đề nghị đưa việc tuyên truyền về tác hại ma tuý ngang bằng với tuyên tryền về an toàn giao thông.

Bà Trương Thị Mai – Chủ nhiệm Uỷ ban các vấn đề xã hội của Quốc Hội – cho rằng tình trạng nghiện ma tuý trong độ tuổi thanh niên gây nguy hiểm cho xã hội và cho cả lực lượng chuyên trách đang đảm nhiệm công việc này. Bà cũng hoài nghi số người nghiện thống kê được.

“Theo báo cáo hiện nay có khoảng hơn 200 nghìn người nghiện nhưng theo tôi thì có thể còn hơn. Số liệu tăng hơn 60 nghìn người nghiện sau 5 năm chỉ là con số rà soát, thực tế có thể lại khác”, bà Mai nói.

Quốc Thắng

Báo TQ công kích VN ngay sau chuyến thăm của ông Trọng

Báo TQ công kích VN ngay sau chuyến thăm của ông Trọng

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng

VOA Tiếng Việt

14.04.2015

Ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hoàn toàn thân Trung Quốc rồi, không có gì thay đổi đâu, trừ phi sau này có những người khác lên làm Tổng bí thư …  Các nhà lãnh đạo Việt Nam hiện nay thân Trung Quốc quá và sợ Trung Quốc quá nên nó làm cái gì cũng không dám phản đối

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh

Một ấn phẩm của tờ Nhân dân Nhật Báo, cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Trung Quốc, mới lên tiếng cho rằng Việt Nam đang lợi dụng cả Bắc Kinh và Washington để phục vụ cho mục đích riêng và điều đó sẽ đẩy Hà Nội vào “tình thế nguy hiểm”.

Trong một bài bình luận đăng ngày 13/4, tờ Hoàn cầu Thời báo viết: “Hà Nội không những đang lợi dụng sự cạnh tranh giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ để hưởng lợi, mà còn đang tìm cách dùng ảnh hưởng của bên này để chống lại bên kia. Điều đó có nghĩa là Việt Nam đang lợi dụng Trung Quốc để chống lại nỗ lực của Mỹ nhằm tiến hành một cuộc cách mạng màu ở Việt Nam, và lợi dụng Hoa Kỳ để chống lại các tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của Trung Quốc”, tờ báo viết.

Tờ báo từng nhiều lần đả kích Việt Nam còn cho rằng Hà Nội đang sử dụng chiến thuật “hai mặt” mà không có ai chống lưng, và điều đó rốt cuộc sẽ  làm cho Việt Nam “lâm vào tình thế nguy hiểm”.

Bài của Hoàn cầu Thời báo được đăng tải ít lâu sau khi Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng kết thúc chuyến thăm cấp cao tới Trung Quốc mà phụ bản của tờ Nhân dân Nhật Báo nói rằng gồm “gồm 1/3 Bộ Chính trị của Việt Nam”.

Ông Dương Danh Dy, Nguyên Tổng lãnh sự Việt Nam tại Quảng Châu, nói với VOA Việt Ngữ rằng lời lẽ của tờ báo thuộc nhà nước Trung Quốc không có gì lạ:

“Trung Quốc phải ngang ngược như thế mới là Trung Quốc chứ. Nó phải xỏ xiên, đểu cáng như vậy mới là Trung Quốc chứ. Trung Quốc họ sẵn sàng, họ không từ một thủ đoạn nào để ép mình đâu”.

Hoàn cầu Thời báo viết rằng Bắc Kinh coi 2015 là “một năm quan trọng để thực thi một loạt các chương trình do ban lãnh đạo đề ra”, thế nên “Trung Quốc không muốn sự bất đồng về vấn đề lãnh hải với Việt Nam cản trở” điều đó. “Việt Nam nên trói mình vào tầm nhìn lớn này,” tờ báo viết.

Phụ bản của Nhân dân Nhật báo nói thêm: “Đảng cộng sản cầm quyền (ở Việt Nam) không sẵn lòng và không thể đi tới mức cực đoan là đối đầu trực diện với Trung Quốc về tranh chấp lãnh hải”, và rằng “Việt Nam mong muốn hòa giải hơn là Trung Quốc”.

Khi được hỏi liệu có phải Việt Nam hiện đang ở thế kẹt giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, nói với VOA:

“Ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hoàn toàn thân Trung Quốc rồi, không có gì thay đổi đâu, trừ phi sau này có những người khác lên làm Tổng bí thư. Hiện nay ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hoàn toàn ngả về phía Trung Quốc, không có cái gì đứng giữa hai nước đâu. Các nhà lãnh đạo Việt Nam hiện nay thân Trung Quốc quá và sợ Trung Quốc quá nên nó làm cái gì cũng không dám phản đối. Đến Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh cũng lo sợ về chuyện nhân dân Việt Nam ghét Trung Quốc thế. Ông Nguyễn Phú Trọng cứ đi thôi, nhưng mà đi cũng không có gì thay đổi đâu”.

Trong chuyến thăm cấp cao kéo dài 3 ngày tới Trung Quốc, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình thừa nhận rằng trở ngại lớn nhất giữ hai nước hiện nay “chính là sự tin cậy chính trị chưa cao, chủ yếu là do bất đồng trong cách ứng xử, giải quyết vấn đề trên Biển Đông”.

Ngay trong khi lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam đang có mặt ở Trung Quốc, hôm 9/4, Bắc Kinh khẳng định “chủ quyền không thể tranh cãi đối với quần đảo Nam Sa (tức Trường Sa)”.

Trả lời câu hỏi về các hình ảnh vệ tinh do Trung tâm Nghiên cứu chiến lược Quốc tế ở Mỹ công bố, cho thấy Trung Quốc đang bồi đắp và xây dựng ở bãi đá mà Việt Nam gọi là Vành Khăn, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hoa Xuân Oánh tuyên bố rằng “việc xây dựng đó hoàn toàn thuộc chủ quyền của Trung Quốc và hợp pháp”.

Theo bà Oánh, sau khi xây dựng xong, các hòn đảo sẽ còn phục vụ nhu cầu “phòng thủ quân sự”. Trong khi đó, Tổng thống Mỹ Barack Obama bày tỏ quan ngại rằng Trung Quốc đang “cậy nước lớn” để mạnh tay với các nước nhỏ hơn trong vấn đề biển Đông. Ngay sau đó, chính quyền Bắc Kinh đã lên tiếng phản pháo phát biểu đó.

Việt Nam chưa liên tiếng đáp trả lại những lời chỉ trích của báo chí Trung Quốc cũng như các tuyên bố về biển Đông mới đây của quốc gia láng giềng phương Bắc.

Nhiều lô hàng tôm VN nhập khẩu vào Hoa Kỳ bị từ chối

Nhiều lô hàng tôm VN nhập khẩu vào Hoa Kỳ bị từ chối

RFA

13-04-2015

Khâu chuẩn bị tôm xuất khẩu trên một dây chuyền chế biến tại Nhà máy chế biến thủy sản Kim Anh ở tỉnh Sóc Trăng, ngày 21 tháng 2 năm 2004.

Khâu chuẩn bị tôm xuất khẩu trên một dây chuyền chế biến tại Nhà máy chế biến thủy sản Kim Anh ở tỉnh Sóc Trăng, ngày 21 tháng 2 năm 2004.

AFP

Trích dẫn tin từ Hiệp Hội Chế Biến Và Xuất Khẩu Thủy Sản Việt Nam VASEP, báo chí Việt Nam đưa tin cho biết một số lô hàng tôm Việt bị Hoa Kỳ từ chối về nhiễm kháng sinh.

Con số được VASEP đưa ra cho thấy tình đến hết tháng Hai năm nay, Cở Quan Quản Lý Thực Phẩm Và Dược Phẩm Mỹ đã từ chối nhập khẩu 107 lo tôm của nhiều nước, trong đó có Việt Nam. VASEP nói rõ dư lượng kháng sinh là nguyên nhân chính khiến tình trạng hàng bị từ chối xảy ra.

Các bản tin chúng tôi có được viết rằng đây không phải lần đầu tiên chuyện tôm Việt Nam bị Hoa Kỳ từ chối, VASEP đã nhiều lần kêu gọi các doanh nghiệp phải thật thận trọng để đừng gặp khó khăn khi đưa tôm vào thị trường Mỹ, là thị trường nhập khẩu tôm lớn nhất của Việt Nam, với kim ngạch trên 1 tỷ dollars/năm, tức chiếm 1/4 tổng kim ngạch xuất khẩu thủy sản của quốc gia.

Loa & Pháo Hoa

Loa & Pháo Hoa

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

RFA

Buồn tất cả. Chỉ cái loa là vui!

Nguyễn Chí Thiện

Tôi vừa đọc xong một bài viết hơi buồn: “Gửi Tiết Kiệm Một Chỉ Vàng Nhận Lại Một Ổ Bánh Mì Thịt”. Xin tóm lược:

Vì gia đình có ba thân nhân là liệt sĩ nên năm 1983 ông Nguyễn Vĩnh Rượu nhận được 90 đồng tiền chính sách, hỗ trợ. Ông mang số tiền này gửi vào qũy tiết kiệm, loại không kỳ hạn và có lời.

Ba mươi hai năm sau, vào ngày 31 tháng 3 năm 2015, gia đình ông Rượu mang sổ tiết kiệm đến Ngân hàng VietinBank và nhận lại được hơn 20.000 đồng. Tính luôn “cả lãi lẫn gốc không đủ một cuốc xe ôm,” theo như nguyên văn trong bài báo của ký giả Tấn Tài:

“Trao đổi với Pháp Luật TP.HCM, ông Võ Minh, Giám đốc Ngân hàng Nhà nước Chi nhánh Đà Nẵng, cho biết thời gian qua cũng có một số người đưa sổ tiết kiệm ‘tuổi đời’ 20-30 năm đến rút tiền và ngân hàng vẫn giải quyết cho khách hàng bình thường. ‘Phần lớn số tiền trong các sổ tiết kiệm rất nhỏ, qua lần đổi tiền lại càng nhỏ hơn. Ngân hàng Nhà nước đã dồn toàn bộ số tiền này qua một tài khoản riêng để giải quyết khi khách hàng đến nhận tiền’ –  ông Minh cho biết.

Chúng tôi đặt câu hỏi: Có hợp lý không khi vào thời điểm mở sổ, số tiền người dân gửi có giá trị khá lớn nhưng tới giờ nhận cả lãi lẫn gốc không đủ một cuốc xe ôm. Ông Minh cho rằng đây không phải là Nhà nước o ép người dân mà là do giá trị đồng tiền bị sụt giảm. Ngân hàng Nhà nước đã có hướng dẫn rất rõ ràng về việc chi trả này.”

Sổ tiết kiệm của ông Rượu giờ chỉ còn giá trị làm “kỷ niệm”. Ảnh và chú thích: T.TÀI

Thiệt là “rõ ràng” hết biết luôn! Vậy mà tác giả bài viết thượng dẫn vẫn cẩn thận chụp lại phóng ảnh sổ tiết kiệm của ông Nguyễn Vĩnh Rượu, do Ngân Hàng Nhà Nước cấp, cùng với lời chú thích rằng nó chỉ còn giá trị để làm … “kỷ niệm.”

Tất nhiên, đây là một kỷ niệm (rất) buồn của người dân với nhà nước Việt Nam

Tuy thế, theo VTV:

“Vào 21h hôm nay (28/3), những màn pháo hoa rực rỡ đã thắp sáng bầu trời Đà Nẵng chào mừng kỷ niệm 40 năm Ngày giải phóng Thành phố.

Chương trình bắn pháo hoa kéo dài 15 phút với 100 giàn pháo, trong đó có 2.000 quả pháo tầm thấp. Đây là lần đầu tiên chương trình bắn pháo hoa nhân các dịp lễ, tết tại Đà Nẵng không chỉ ‘dồn’ hết về dọc hai bờ sông Hàn ở khu vực trung tâm Thành phố như những năm trước đây, mà còn diễn ra ở các vùng xa để phục vụ người dân. Những điểm bắn pháo hoa tại Đà Nẵng lần này gồm: trên cầu Nguyễn Văn Trỗi; sân vận động quận Ngũ Hành Sơn; trước trụ sở UBND quận Liên Chiểu và trước trụ sở Ủy ban MTTQ huyện Hòa Vang. Nhờ đó, không chỉ người dân và du khách tại Đà Nẵng mà cả người dân Quảng Nam và các khu vực lân cận cũng nô nức đón xem pháo hoa.

Thời tiết vào đêm diễn ra pháo hoa tương đối quang tạnh, thuận lợi để người dân mãn nhãn với những màn pháo hoa đầy màu sắc, cùng hòa vào không khí vui tươi phấn khởi mừng kỷ niệm Ngày giải phóng thành phố.”

Chiêm ngưỡng những tràng pháo hoa nổ rợp trời. Ảnh & chú thích: Lao Động

Trong số hàng ngàn người dân Đà Nẵng “hòa vào không khí vui tươi phấn khởi mừng kỷ niệm Ngày giải phóng thành phố” và “chiêm ngưỡng những tràng pháo hoa nổ rợp trời,” tôi e không có những người thân trong gia đình ông Nguyễn Vĩnh Rượu. Không lẽ họ lại “tươi vui phấn khởi” sau một cuộc chiến tương tàn, với vài ba thân nhân đã trở thành liệt sĩ mà (chung cuộc) “chiến lợi phẩm” chỉ là … một ổ bánh mì kẹp thịt?

Theo VNEXPRESS thì Đà Nẵng/Quảng Nam “là địa phương có nhiều bà mẹ Việt Nam anh hùng nhất với 11.234 người.” Tính rẻ ra thì địa phương này, ít nhất, cũng phải có 11.234 gia đình liệt sĩ. Liệu có bao nhiêu người trong số những gia đình này vừa tươi vui phấn khởi,” vừa gặm bánh mì kẹp (thịt) vừa  … “chiêm ngưỡng những tràng pháo hoa nổ rợp trời” để “mừng kỷ niệm Ngày giải phóng thành phố” của mình?

Hẳn không mấy ai vô tâm đến thế.

Tuy thế, trước đó hai ngày, cũng theo VTV:

“Đúng 21h ngày 26/3, bầu trời thành phố Huế đã rực sáng với những màn pháo hoa đầy màu sắc. Khoảng 1.000 quả pháo được bắn tầm cao, kéo dài suốt 15 phút, thu hút sự chú ý của hàng nghìn người dân và du khách.

Đây là một trong chuỗi các hoạt động ý nghĩa được tổ chức, nhằm tạo không khí rộn ràng, vui tươi cho người dân cố đô nhân kỷ niệm 40 năm ngày giải phóng Thừa Thiên Huế.”

Thành phố Huế lung linh trong sắc pháo hoa. Ảnh và chú thích: Tạp Chí Sông Hương

Trong “không khí rộn ràng, vui tươi cho người dân cố đô nhân kỷ niệm 40 năm ngày giải phóng Thừa Thiên Huế” và trong số “hàng nghìn người dân và du khách” ngắm nhìn “thành phố Huế lung linh trong sắc pháo hoa” (chắc) cũng không có mấy thân nhân liệt sĩ, cũng như thân nhân của những gia đình nạn nhân đã bị qúi vị liệt sĩ trói tay rồi đập chết (mấy mươi năm trước) đâu.

Về “số liệu về các hố chôn tập thể” trong vụ “Thảm Sát Huế Tết Mậu Thân,” Wikipedia: ghi nhận như sau:

“Trong những tháng và những năm tiếp theo sau Trận Mậu Thân tại Huế, bắt đầu từ ngày 31 tháng 1 năm 1968, và kéo dài tổng cộng 26 ngày, hàng chục ngôi mộ tập thể được phát hiện trong và xung quanh Huế. Nạn nhân bao gồm phụ nữ, nam giới, trẻ em và trẻ sơ sinh. Số liệu từ các nguồn khác nhau có sự không thống nhất.

Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa đưa ra danh sách 4.062 nạn nhân được xác định là đã bị bắt cóc hoặc bị giết. Theo các báo cáo của Việt Nam Cộng Hòa, nhiều thi thể được tìm thấy ở tư thế bị trói buộc, bị tra tấn và đôi khi bị chôn sống.

Theo báo cáo tổng kết của Douglas Pike, lúc bấy giờ là nhân viên Cục Tâm lý chiến của cơ quan thông tin Hoa Kỳ, năm 1970:

‘Câu chuyện (về Huế) chưa chấm dứt. Nếu ước đoán của giới chức Huế được coi như gần đúng, khoảng 2.000 người vẫn còn mất tích. Tổng kết về người chết và mất tích như sau:

  • Tổng số dân sự tử vong: 7.600 – chết lẫn mất tích
  • Chiến trường: – 1.900 bị thương vì chiến cuộc; 944 thường dân chết vì chiến cuộc
  • Nạn nhân của những vụ giết tập thể:

1.173 – số tử thi tìm trong đợt đầu sau cuộc chiến, 1968

809 – số tử thi tìm trong đợt nhì, kể cả tìm thấy ở đụn cát, tháng 37 năm 1969

428 – số tử thi tìm trong đợt thứ ba, trong khe Đá Mài (khu Nam Hoa) – tháng 9 năm 1969

300 – số tử thi tìm trong đợt thứ tư, khu Phu Thu, tháng 11 năm 1969

100 – số tử thi tìm thấy các nơi trong năm 1969

1.946 – mất tích (tính đến năm 1970)’

Theo soạn giả Matthew White ghi lại trong Atrocities: The 100 Deadliest Episodes in Human History (Tàn khốc: 100 sự kiện tử vong cực cao trong lịch sử nhân loại) thì vụ thảm sát ở Huế năm 1968 được ông trích dẫn từ các nguồn khác nhau cho rằng “đã có 2.800 người bị giết và 3.000 người mất tích do Việt Cộng thực hiện”.

Theo Gareth Porter, một học giả Mỹ, các ước lượng ban đầu của Bộ Di dân và An sinh Xã hội Việt Nam Cộng hòa, số dân thường thiệt mạng do giao tranh và bom pháo là 3.776, trên tổng số dân thường bị thương, chết hoặc mất tích là 6.700 người, chứ không phải các con số 944 và 7.600 do Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 của Quân lực Việt Nam Cộng hòa đưa ra. (Các con số 944 và 7.600 này đã được Pike Douglas dùng trong thống kê của mình.)”

Ảnh: http://i.ytimg.com/vi/1CaSTPIRP0o/maxresdefault.jpg

Vẫn theo Wikipedia:

Thảm sát tại Huế Tết Mậu Thân (tiếng Anh: Hue massacre) là tên gọi một sự kiện trong Chiến tranh Việt Nam khi phát hiện nhiều ngôi mộ tập thể chôn tử thi trong chiến trận Huế. Việc phát hiện hố chôn xảy ra khi Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam mở cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân và đóng ở Huế một tháng, sau đó bị triệt thoái trước sự phản công của Quân lực Việt Nam Cộng hòaQuân đội Hoa Kỳ.[

Cho đến nay, tài liệu từ cả phía Việt Nam và Mỹ vẫn quy trách nhiệm cho nhau về nguyên nhân và tính xác thực của sự kiện này. Trong khi đó, các nhóm phản chiến và nhiều học giả phương Tây khẳng định rằng số lượng và hoàn cảnh của những người bị giết đã bị khuếch đại và ngụy tạo để phục vụ mục đích tuyên truyền trong chiến tranh. Nguồn từ phía quân Giải phóng thì ghi nhận họ đã chôn nhiều thường dân chết do hỏa lực hạng nặng của Mỹ cùng với binh sĩ tử trận của chính họ.”

Tôi tạm thời “chưa” bận tâm (lắm) về chuyện “trách nhiệm” của phe nào trong vụ thảm sát hàng chục ngàn người trong vụ Mậu Thân. Tôi chỉ (trộm) nghĩ rằng tại một vùng đất đã xẩy ra một trong “100 sự kiện tử vong cực cao trong lịch sử nhân loại” thì chính quyền địa phương, hàng năm, nên tổ chức một buổi lễ tưởng niệm những nạn nhân – bất kể bên nào.

Không làm được như vậy, đã đành, mà còn thực hiện “những màn pháo hoa đầy màu sắc … nhằm tạo không khí rộn ràng, vui tươi cho người dân cố đô nhân kỷ niệm 40 năm ngày giải phóng Thừa Thiên Huế” thì e đây là một chuyện (rất) thất nhân tâm – nếu chưa muốn nói là ngu xuẩn – nhất là khi ngân qũi quốc gia (phần lớn) nếu không đến từ kiều hối, từ tiền viện trợ, tiền bán rừng, bán khoáng sản thô hay tiền vay mượn của nước ngoài.

Công du Bắc Kinh, Việt Nam được gì?

Công du Bắc Kinh, Việt Nam được gì?

Mặc Lâm, biên tập viên RFA, Bangkok
2015-04-14

04142015-what-vn-got-th-cn-visi.mp3

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình (trái) Tổng thư ký Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, trao đổi cùng ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng thư ký Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, tại Bắc Kinh, Trung Quốc, ngày 07 tháng tư, năm 2015

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình (trái) Tổng thư ký Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, trao đổi cùng ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng thư ký Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, tại Bắc Kinh, Trung Quốc, ngày 07 tháng tư, năm 2015

AFP

Your browser does not support the audio element.

Chuyến đi Bắc Kinh của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và phái đoàn đã kết thúc bằng các bài viết ca tụng sự hợp tác của hai nước từ các kênh chính thức của Trung Quốc, tuy nhiên trên hệ thống truyền thông dòng chính của Việt Nam hầu như không có bài viết quan trọng nào ca ngợi những gì mà phái đoàn đạt được, nhất là về vấn đề Biển Đông. Mặc Lâm ghi nhận ý kiến từ các chuyên gia, trí thức trong và ngoài nước về sự kiện kiện này.

Lo nhiều hơn vui

Trước khi chính thức sang Hoa Kỳ nhân dịp kỷ niệm 20 năm bang giao Hoa kỳ Việt Nam, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã dẫn một phái đoàn hùng hậu sang Bắc Kinh. Đây là lần thứ sáu ông Trọng sang Trung Quốc nhưng có lẽ đây là lần ông được tiếp đón hết sức trọng thể với nghi thức ngoại giao dành cho một nguyên thủ quốc gia mà Bắc Kinh ưu ái dành cho ông. Những nghi thức lễ tân đặc biệt đã cho thấy thái độ xoay chuyển đầy ý nghĩa của lãnh đạo Trung Quốc đối với Việt Nam.

Người ta còn nhớ chỉ vài tháng trước đây khi Trung Quốc mang giàn khoan HD-891 vào khu vực đặc quyền kinh tế của Việt Nam ông Trọng từng yêu cầu nói chuyện với ông Tập Cận Bình nhưng không được đáp ứng. Lần này, sự hào phóng của Trung Quốc được truyền thông nước này hết lời tâng bốc cho thấy cục diện đã khác. Phải chăng Trung Quốc muốn lôi kéo Việt Nam trở lại quỹ đạo của họ trước khi bị Hoa Kỳ kéo ra khỏi vòng quay mà hơn nửa thế kỷ qua Đảng Cộng sản Việt Nam không cách nào thoát ra được?

Tuy nhiên, căn cứ trên những gì mà truyền thông Trung Quốc đưa ra trong 4 ngày công du Bắc Kinh của TBT Nguyễn phú Trọng, trí thức Việt Nam tỏ ra thất vọng và lo lắng nhiều hơn trước. Theo Tân Hoa Xã cho biết hai nước đã đồng ý trên nguyên tắc hoạt động của “Nhóm bàn bạc về hợp tác cùng phát triển trên biển” các lĩnh vực ít nhạy cảm, tích cực thúc đẩy hợp tác cùng phát triển tại vùng biển Vịnh Bắc Bộ, sớm khởi động khảo sát chung tại vùng biển này trong năm 2015.

” Đây là chỉ dấu cho thấy sự hợp tác để cùng khai thác, một đặc điểm hợp tác mà Trung Quốc luôn nắm cán đối với Việt Nam trong nhiều thập niên qua bởi sự lệ thuộc quá sâu vào hệ thống chính trị cũng như nguồn vốn, khoa học kỹ thuật của Việt Nam cách nhau quá xa so với Trung Quốc.”

Đài phát thanh CRI của TQ cũng bình luận về con đường tơ lụa trên biển và cho rằng quan hệ Trung-Việt chiếm vị trí quan trọng trong bố cục lớn về ngoại giao xung quanh của Trung Quốc trên nguyên tắc cùng thương lượng, cùng xây dựng, cùng chia sẻ. Nhận xét về vấn đề này PGS TS Hoàng Ngọc Giao cho biết:

-Về câu chuyện “con đường tơ lụa trên biển” thì tôi thấy tham gia vào con đường tơ lụa trên biển của họ cũng lại là cái trò dùng kinh tế để che đậy các mưu đồ về chiến lược, về quân sự, địa chính trị. Một mặt thì họ xây đảo, mặt khác họ tung tiền ra gạ các nước trong khu vực làm con đường tơ lụa trên biển, họ bỏ ra mấy chục tỷ đô la thế nhưng mà nếu đứng từ lợi ích dân tộc để phân tích thì ta được lợi gì trong “con đường tơ lụa”? trong khi vấn đề chủ quyền biển đảo của chúng ta vẫn đang dần dần bị họ gậm nhấm. Họ đang gậm nhấm, họ xây cả một đảo Gạc Ma, rồi đảo Chữ Thập đảo Gaven…họ làm cả căn cứ quân sự lớn trên đấy. Không phải mai mốt nữa mà rõ ràng hiện nay sự hiện diện đấy nó không chỉ là xâm chiếm mấy cái đảo mà nó án ngữ toàn bộ đường ra Biển Đông của mình.

Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết vào ngày 08 tháng 5 là các tàu Trung Quốc bảo vệ giàn khoan 981 đặt sâu trong vùng biển thuộc chủ quyền  của Việt Nam đã sử dụng vòi rồng để tấn công các tàu tuần tra Việt Nam và liên tục đâm chúng, làm bị thương sáu người.

Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết vào ngày 08 tháng 5 là các tàu Trung Quốc bảo vệ giàn khoan 981 đặt sâu trong vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam đã sử dụng vòi rồng để tấn công các tàu tuần tra Việt Nam và liên tục đâm chúng, làm bị thương sáu người.

Mai mốt tàu thuyền ngư dân của mình sẽ ảnh hưởng. Trước khi họ chưa có sự hiện diện thường xuyên ở đấy thì họ đã cấm đánh bắt cá, họ làm khó ngư dân mình, họ cướp tàu, họ đánh đắm tàu mình…khi mà họ có sự hiện diện thường xuyên thì toàn bộ vùng đo làm sao còn nơi sinh sống cho ngư dân? Đấy là chưa kể nếu họ lập vùng thông báo bay kiềm soát về hàng không nữa thì như vậy vể mặt địa chính trị. An ninh mà nói thì đó là một đe dọa thực sự rất lớn đối với chủ quyền biển đảo của chúng ta.

” Họ đang gậm nhấm, họ xây cả một đảo Gạc Ma, rồi đảo Chữ Thập đảo Gaven…họ làm cả căn cứ quân sự lớn trên đấy. Không phải mai mốt nữa mà rõ ràng hiện nay sự hiện diện đấy nó không chỉ là xâm chiếm mấy cái đảo mà nó án ngữ toàn bộ đường ra Biển Đông của mình

PGS TS Hoàng Ngọc Giao”

Bên cạnh những thỏa thuận thúc đẩy đầu tư mà Việt Nam khẩn khoản đề nghị, Trung Quốc cho biết sẵn sàng đưa những tập đoàn kinh tế hàng đầu của nước này sang Việt Nam trong đó có tập đoàn sản xuất thiết bị viễn thông Huawei. Theo dõi vụ này GS Nguyễn Văn Tuấn từ Sydney đưa ra mối quan tâm của ông:

-Tập đoàn Hoa Vi (Huawei) là một tập đoàn chính phủ Trung Quốc được xem là có những thương vụ không rõ ràng. Chính phủ Úc, Canada và theo tôi biết cả chính phủ Mỹ cũng vậy đã tẩy chay tập đoàn này không cho họ đầu tư cơ sở vật chất ví nó có thể đe dọa an ninh đất nước của họ. Thế nhưng ở Việt Nam chúng ta thì tình hình rất khác, chúng ta chào đón công ty đó có vẻ rất nồng nhiệt và theo thực tế như tôi biết thì công ty này đã tứng làm ăn với Việt Nam trong quá khứ, rất nhiều bộ phận viễn thông, trang thiết bị viễn thông cũng nhập từ Hoa Vi cả…thành ra tất cả những cái đó nó làm cho mình quan tâm đến an ninh của Việt Nam

Trí thức trong nước đặc biệt quan tâm tới cụm từ “nhận thức chung” mà Thông cáo chung đã nêu lên. Bàn về vấn đề này, GS Nguyễn Ngọc Trân nguyên đại biểu Quốc Hội cho biết nhận xét của ông:

-Cái nhận thức chung là hai bên cùng thức hiện chứ không phải nhận thức chung thì chỉ một mình Việt Nam thực hiện mà Trung Quốc cũng phải thực hiện nữa. Như ông Thủ tướng có trả lời các đại biểu quốc hội ở Kiên Giang tại kỳ họp thứ 7 của Quốc hội vừa rồi là “mình hợp tác vừa đấu tranh với Trung Quốc buộc họ cũng phải thực hiện theo những điều ước mà luật pháp quốc tế vá Công ước về Luật biển năm 1982 có DOC và COC.

Công trình xây dựng của Trung Quốc trên Đá Gạc Ma, ảnh chụp từ vệ tinh ngày 15/11/2014.

Công trình xây dựng của Trung Quốc trên Đá Gạc Ma, ảnh chụp từ vệ tinh ngày 15/11/2014.

Chuyến thăm vừa rồi của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng là một hoạt động đối ngoại của mình nó không phải là toàn bộ hoạt động đối ngoại của mình trong vấn đề Biển Đông mình phải vửa hợp tác vừa đấu tranh. Đấu tranh trên cơ sở nào. Đấu tranh không có nghĩa chỉ đối đầu mà thôi còn có vấn đề hợp tác, vấn đề nhận thức chung nhưng mà không đủ, còn phải có luật pháp quốc tế, phải có Công ước luật biển mà đây chính là cơ sở đề mình cùng với những nước khác có cùng quyền lợi chung trên Biển Đông.

Riêng PGS TS Hoàng Ngọc Giao thì đặt câu hỏi:

-Nhận thức chung hay còn gọi là nhận thức chung của lãnh đạo, thế bây giờ nhân dân chả biết nhận thức chung của lãnh đạo cao cấp là gì? chả thấy công bố gì cả. Hai bên nhận thức chung với nhau như thế nào thì đây cũng là một dấu hỏi lớn.

Hành động coi thường của Trung Quốc

Mặc dù nói lời ngon ngọt với Việt Nam như vậy nhưng khi phái đoàn của TBT Nguyễn Phú Trọng đang trên đường về nước thì Trung Quốc công khai vén bức màn xây dựng các căn cứ quân sự trên đảo Vành Khăn nơi họ chiếm của Việt Nam trước đây. GS Nguyễn Văn Tuấn nhận xét:

” Thái độ của Trung Quốc rõ ràng chơi với mình không đẹp. Trong khi họ đón ông Tổng bí thư có thể nói là rất trọng hậu thế nhưng khi đoàn của ông Tổng bí thư chưa về tới Việt Nam thì họ đã xây dựng nhiều công trình ở đảo Vành Khăn như chúng ta đã biết

GS Nguyễn Văn Tuấn”

-Thái độ của Trung Quốc rõ ràng chơi với mình không đẹp. Trong khi họ đón ông Tổng bí thư có thể nói là rất trọng hậu thế nhưng khi đoàn của ông Tổng bí thư chưa về tới Việt Nam thì họ đã xây dựng nhiều công trình ở đảo Vành Khăn như chúng ta đã biết. Khi được hỏi tại sao họ làm như vậy thì họ trả lời rất ngênh ngang tuyên bố đó là đảo của họ nên họ muốn làm gì thì làm! Thực ra những đảo đó họ đã cướp từ Việt Nam, nếu dùng chữ “cướp” thì có lẽ cũng không quá đáng.

Cái cách mà họ nói như vậy tôi thấy điều thứ nhất, nều nói nhẹ một chút thì nó rất bất lịch sự với đoàn của Việt Nam. Nếu nói nặng hơn một chút thì tôi nghĩ rằng thì đó là thái độ xem thường mình. Tôi rất ngạc nhiên phía Việt Nam không thấy ai lên tiếng trên báo chí, công luận nên tôi rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ mình nên có thái độ song phẳng và bình đẳng hơn ví tất cả các việc làm của họ thì phía Việt Nam đều im lặng, thậm chí không dám nhắc đến, ai cũng bức xúc nhưng nhà nước cứ giữ im lặng thì thái độ và hành vi này làm cho Trung Quốc họ lấn tới.

Tất nhiên khi nói cứng rắn bình đẳng không có nghĩa là mình đòi hỏi họ phải làm tất cả những chuyện mình muốn nhưng ít ra mình cũng phải lên tiếng để cho họ thấy rằng mình có chủ quyền và phải tôn trọng mình chứ không thể lấn lướt tới hoài như vậy được

Từng là Vụ trưởng của Ban biên giới chính phủ có lẽ PGS TS Hoàng Ngọc Giao không lạ gì sự trở mặt của Trung Quốc trong khi tranh chấp với Việt Nam, ông cho biết:

-Đây là một chiến thuật của Trung Quốc trong quan hệ với Việt Nam họ vừa xoa lại vừa lấn tới, họ vừa xoa vừa đánh mình. Có hai ý mà tôi thây không ổn, ông Tập Cận Bình ông ấy nói rằng hai bên phải có cách tiếp cận mới, có ý tưởng mới cho cái quan hệ Việt Trung. Chúng ta thấy gì? Quan hệ Việt Trung cho đến nay họ xâm lấn biển đảo của mình, họ gây nhiều chuyện với mình, với ngư dân mình thế mà bây giờ lại kêu gọi cách tiếp cận mới, ý tưởng mới. Có nghĩa những cái gì đã xảy ra thì không đề cập lại. Đó là chiến thuật mà nói rõ hơn là một âm mưu theo cái kiều vừa đấm vừa xoa, dường như phớt lờ đi chuyện tồn tại. Họ dùng cái từ “kiểm soát tranh chấp ở trên biển”. Thế nào là kiểm soát? Cùng nhau kiểm soát là thế nào? Phải giải quyết chứ?

Phải chăng cùng nhau kiểm soát là giữ nguyên cái hiện trạng này đừng để chuyện tranh chấp này được giải quyết, còn họ thì cứ có lợi. Theo tôi điều này không ổn.

Giới chuyên gia về vấn đề Biển Đông lo ngại rằng những gói kinh tế mà Trung Quốc đem ra nhử Việt Nam sẽ làm cho một số lãnh đạo tin rằng lần này họ có thiện chí hơn trước, tuy nhiên so với những gì mà Việt Nam mang về từ Bắc Kinh thì không ai có thể lạc quan, vì kinh nghiệm quá nhiều vào những gì mà Trung Quốc đã từng làm trong vấn đề Biển Đông.

Bạn sẽ dạy con trẻ thế nào về sự thật và lịch sử Việt Nam?

Bạn sẽ dạy con trẻ thế nào về sự thật và lịch sử Việt Nam?

– Tin nổi bật, Blog Thành Viên

VRNs (14.4.2015) – Sài Gòn  – Cấp 1, cấp 2, cấp 3 tôi là một trong số những đứa học trò cưng của môn sử bởi vì tôi luôn “thuộc làu” những bài học lịch sử bằng tất cả tình yêu quê hương, yêu đất nước VN hào hùng với những trang sử đầy ắp chiến công, chiến thắng. Chỉ có điều hơi khó khăn khi phải thuộc nằm lòng những con số chính xác: Quân ta đã bắn chết bao nhiêu tên địch, bắn rơi bao nhiếu chiếc máy bay, thu gom được bao nhiêu loại vũ khí…Khổ lắm, với tôi những con số cứ rối loạn, rối tung cả lên nhưng không thuộc lòng là không được nếu muốn bài thi đạt điểm cao tuyệt đối…

Rồi lịch sử trong những trang sách giáo khoa đã nuôi dưỡng trong tôi sự thù hận, tôi hận bọn Mỹ, bọn Ngụy ghê ghớm. Tuổi thơ đầy ắp những dấu hỏi sao bọn Mỹ, bọn Ngụy lại ác đến thế? Khi phải đọc và thuộc lòng những đoạn mô tả hình phạt tra tấn khủng khiếp bọn Mỹ Ngụy dành cho các chiến sĩ cách mạng là hầu như tôi đều sợ đến mức nổi da gà, rùng mình và ám ảnh mãi với những hình ảnh khủng khiếp…Chúng khiến cho tâm hồn tôi, tuổi thơ tôi nhuốm đầy máu bạo lực, sự sợ hãi và cả sự hận thù sâu sắc…

Một bài toán dạy con trẻ tính bạo lực. Ảnh FB Bạch Cúc

Một bài toán dạy con trẻ tính bạo lực. Ảnh FB Bạch Cúc

Rồi tôi yêu Hồ Chủ Tịch, yêu tha thiết vì Bác giỏi quá. Tôi không hiểu sao Bác có thể nói được 29 thứ tiếng…Đêm đêm tôi nằm mơ thấy Bác, tôi thuộc lòng những “Câu chuyện kể về Bác Hồ” với niềm tự hào và vinh dự ngất ngưởng khi được chọn đi thi kể chuyện về Bác…
Khoảng cấp 3, tôi nhớ mãi một cuộc tranh luận ngắn giữa ba mẹ và người chị ruột của tôi. Chị ấy là giáo viên dạy sử, trong bữa cơm gia đình chị ấy dõng dạc tuyên bố đất nước Việt Nam thật thanh bình, không có chiến tranh, không có khủng bố và nói chung các nước trên Thế Giới đầy ắp sự bất an, chỉ có Việt Nam là số một an toàn và hòa bình… Tôi nhớ rõ ràng cảm giác nghẹn sững sờ của cha mẹ tôi, ông bà cố nói một vài câu phản biện lại điều đó nhưng trước cử chỉ hùng hồn và sự khẳng định mạnh mẽ của chị, ông bà đành chốt câu cuối thế này: Cha mẹ sống qua hai chế độ, cha mẹ biết và hiểu rõ nhất chế độ nào tốt, chế độ nào không tốt. Chỉ có điều có nói bây giờ con cũng không chịu tiếp nhận, có lẽ rồi trong tương lai con sẽ nhận ra sự thật và sẽ hiểu…Có điều gì đó băn khoăn, hoài nghi trong lòng tôi, có những dấu hỏi to dần, to dần và chưa có lời giải đáp…

Thằng nhỏ con tôi đi nhà trẻ về ngêu ngao bài hát ” Ai yêu Bác Hồ Chí Minh bằng các em nhi đồng”, rồi đêm đó nó nằm mơ thấy Bác y như mẹ ngày xưa. Sáng sớm nó hồ hởi nói với tôi với một giọng vô cùng hạnh phúc là mẹ ơi con mơ thấy Bác Hồ, con yêu Bác Hồ lắm…Trong lòng tôi bỗng quặn lên một nỗi niềm khó tả, nó như giọt nước tràn ly khiến tôi hét lên một câu vô nghĩa và nói một điều chẳng hay ho gì với thằng nhỏ, rồi những ngày sau đó, con tôi luôn nắm áo tôi và hỏi, mẹ ơi mẹ nói Bác Hồ như vậy nghĩa là sao?…

Bạn sẽ dạy cho con bạn, cho trẻ nhỏ về lịch sử Việt Nam thế nào đây? Bạn sẽ nói sự thật hay nói theo những điều dối trá theo sách vở mà bao năm qua nó đã hủy hoại nhận thức của bạn, và kế tiếp là hủy hoại thế hệ con của bạn? Bạn dạy thế nào? Dạy bằng cách nào khi ở trường con bạn vẫn phải học và trả bài thuộc làu làu theo giáo trình lịch sử? Bạn làm ngơ hay cố gắng giải thích? Con bạn sẽ tin bạn hay tin cô giáo, tin nhà trường vì sự sợ hãi và áp lực của việc học tập?…
Bạn có muốn những thế hệ tiếp theo sẽ là những con cừu y chang bạn? Bạn có muốn con bạn khi bắt đầu trưởng thành, khi tới thời điểm nhận ra chân lý và sự thật thì đồng thời cũng là lúc cảm thấy vô cùng tức giận, thấy hụt hẫng và hoàn toàn mất niềm tin? Tôi từng cảm thấy buồn giận cha mẹ mình, tôi tự hỏi sao cha mẹ không dạy tôi sự thật mà cha mẹ là người biết rõ nhất. Sao cha mẹ không chia sẻ sớm với tôi về lịch sử đất nước này, dân tộc này và định hướng cho tôi tự tìm hiểu, tự so sánh và tự tìm ra chân lý bằng tư duy của chính mình. Tôi đã bị bịt mắt quá lâu trong một đường hầm đen tối để rồi tôi hoang mang, hụt hẫng, đau đớn khi phải lần mò từng bước, lần mò tìm lại từng chút ánh sáng của sự thật để trở thành như ngày nay, tôi thật sự tiếc vì đã mất quá nhiều thời gian…

Bạn hãy dạy cho con trẻ, những thế hệ sau bạn biết tôn trọng sự thật và chân lý…Đừng chần chừ, đừng ngại ngần, đừng sợ hãi khi nhắc đến sự thật bởi sự thật là chân lý. Dù bạn có cố né tránh hay che đậy sự thật thì sự thật vẫn vây quanh bạn, tác động đến bạn và nhắc nhớ cho bạn biết rằng, bạn đã hèn nhát với chính bản thân mình và đang rất tàn nhẫn với các thế hệ mai sau…
Muốn đất nước thay đổi bạn phải thay đổi, điều thay đổi dễ dàng nhất là hãy dũng cảm nhìn thẳng vào sự thật, chấp nhận nó và đồng hành giúp con bạn, giúp những người trẻ tiếp nhận sự thật càng sớm càng tốt. Nếu tất cả các bậc làm cha làm mẹ trên toàn nước Việt Nam này can đảm nói sự thật với con mình và giúp con quay lưng với dối trá thì tôi tin rằng đất nước này sẽ sớm thay đổi, thật thế!

FB Bạch Cúc

Chết vì gãy sườn, dập phổi, nhưng công an nói bị ‘sốc thuốc’

Chết vì gãy sườn, dập phổi, nhưng công an nói bị ‘sốc thuốc’

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) .- Giám thị nhà giam Chí Hòa của Công an Sài Gòn nói nghi can “sốc thuốc” chết. Nhưng giám định pháp y thấy cơ thể Phan Đức Đạt không có dấu hiệu ma túy mà gãy sườn, dập phổi.

Trần Anh Hùng (trái) và Phan Đức Đạt (phải) lúc mới bị bắt (Hình: CA/GDVN)

Nếu kể cả nạn nhân tên Đạt này, chỉ trong 12 ngày đầu của Tháng Tư, ba người chết trong tay công an. Tất cả đều có những vết thương trí mạng trên người nhưng không có ai bị quy trách nhiệm.

Theo tờ Giáo Dục Việt Nam hôm Thứ Hai 13/4/2015, ông Phan Đức Đạt, 31 tuổi, người còn lại có liên quan đến vụ Công an phường Bình Chiểu – quận Thủ Đức nổ súng bắn người hôm 29/12/2014 vừa qua đã tử vong sau hơn 3 tháng bị giam giữ.

Nguồn tin thuật theo lời của ông Phan Thế Hùng, anh của Phan Đức Đạt, cho biết theo sự thông báo của giám thị trại giam Chí Hòa chiều ngày hôm trước.

“…Các giám thị trại giam báo về cho gia đình, anh Đạt tử vong do bị sốc thuốc, chơi heroin quá liều.” Tờ GDVN đưa tin. “Ngay sau khi thông tin này được đưa ra, thi thể của anh Đạt đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu Trưng Vương lưu giữ. Kết quả giám định pháp y sau đó được đưa ra thì lại hoàn toàn không phát hiện thấy có heroin trong người anh Đạt, mà lại bị phát hiện gãy xương sườn, dập phổi, hộc máu…”

Nói khác, kết quả giải phẫu giám định pháp y chứng minh cái chết của Phan Đức Đạt là hậu quả của tra tấn nhục hình, không phải “sốc thuốc, chơi heroin quá liều” dẫn đến “gãy xương sườn, dập phổi, hộc máu” như mấy ông giám thị nhà tù Chí Hòa dối trá.

Phan Đức Đạt là tài xế xe tải chở hàng tới chợ đầu mối tại phường Bình Chiểu quận Thủ Đức. Tin tức trên một số báo cuối năm ngoái cho hay, một nhóm người trong đó có Phan Đức Đạt ngồi nhậu tại đó trên lề đường tối 29/12/2014 thì bị tổ tuần tra của trung úy công an Phạm Tiến Hùng đòi “kiểm tra hành chánh”.

Không có nguồn thông tin độc lập nói đúng sự việc đã xảy ra thế nào, chỉ thấy tin từ các báo dẫn lời trưởng công an quận Thủ Đức là đại tá Lê Anh Tuấn nói “ban đầu nhóm người này đã chửi bới tổ công tác rồi xông vào hành hung tổ công tác. Trung úy Hùng nổ nhiều phát súng chỉ thiên nhưng nhóm người vẫn hung hãn, có ba, bốn người xông vào giằng co súng với trung úy Hùng. Súng phát nổ, làm ông Bùi Văn Mạnh tử vong tại chỗ, còn ông Phan Đức Đạt bị thương ở chân”.

Có ai liều mạng xông vào giật súng của công an cảnh sát để ăn đạn?

Phan Đức Đạt bị giam ở nhà tù Chí Hòa từ đó đến nay cùng với một người nữa là Trần Anh Hùng, chờ bị lôi ra tòa truy tố với tội “Chống người thi hành công vụ” và “gây rối trật tự công cộng” dù một số tờ báo nêu nhiều nghi vấn về vụ bắn súng chết người và các nguyên nhân dẫn đến bắt giữ.

Hiện chưa thấy tin tức nào giải thích về nguyên nhân dẫn đến những rẻ xương sườn gãy, dập phổi, hộc máu thấy trên thi thể của Phan Đức Đạt và có ai ở nhà giam Chí Hòa hay ông công an điều tra nào chịu trách nhiệm về những dấu tích tra tấn, nhục hình đó.

Tuần trước, Nguyễn Đức Duân, 33 tuổi,  chết vào buổi trưa ngày 8/4/2015. Đại tá Đỗ Ngọc Cự, trưởng công an huyện Khoái Châu nói trên tờ Tuổi Trẻ là  “Khi cán bộ trực vào phòng (giam) thì đã thấy anh Duân đang nằm và co giật, sùi bọt mép. Ngay sau đó cán bộ công an cùng 3 bị can đã cùng gọi taxi đưa nạn nhân vào bệnh viện đa khoa cấp cứu. 20 phút sau khi đưa vào viện thì anh Duân tử vong”.

Tuy nhiên, trên báo VietnamNet, luật sư Trương Quốc Hòe, trưởng văn phòng luật Incarla ở Hà Nội được gia đình nạn nhân mời đến thì nói khác.

“Bác sĩ tại Bệnh viện Đa khoa Khoái Châu, Hưng Yên cho biết, nạn nhân được xác định đã tử vong trước khi đưa đến bệnh viện”. Lời ông Hòe trên Vietnamnet.

Thân nhân ông Nguyễn Đức Duân cho hay, ông bị công an huyện đưa giấy “mời” đến “làm việc” rồi “tạm giam” từ ngày 16/3/2015. Mục đích là “điều tra hành vi cố ý gây thương tích” cho một người khác xảy ra tại xã Đông Tạo một tháng trước đó, tức ngày 14/2/2015.

Trước đó một tuần, bà Nguyễn Hồng Lương, 62 tuổi, đã chết cháy với nhiều vết thương khác như vỡ sọ, gãy 5 xương sườn tại trụ sở phường Điện Biên, quận Ba Đình, Hà Nội. Bà Lương đến phường Điện Biên sáng 1 Tháng Tư 2015 chờ một người đến xin lỗi có sự chứng kiến của nhà cầm quyền địa phương liên quan đến lấn chiếm đất bất hợp pháp do bà hiến tặng nhà cầm quyền xã dùng cho việc công ích.

Theo tin một số báo, bà Lương chỉ rời nhà đến trụ sở phường vừa kể được khoảng 40 phút bằng xe đạp thì có tin báo bà được đưa vào bệnh viện Xanh Pôn cấp cứu. Theo tờ Tuổi Trẻ “Gia đình cho rằng bà Lương bị sát hại, trong khi chủ tịch UBND phường Điện Biên cho rằng bà Lương gây hỏa hoạn tự thương.”

Nếu gộp cả 3 người chết trong hơn một tuần lễ của Tháng Tư với ba tháng trước, tổng cộng đã có 5 người chết ở trụ sở Công an hay trụ sở UBND trong năm 2015. Đó là không kể những người bị công an hành hung hay tra tấn thương tích trầm trọng, gồm cả trẻ em, phải vào bệnh viện cấp cứu và may mắn thoát chết.

Dù CSVN đã ký vào bản Công ước chống Tra tấn của LHQ từ cuối năm 2013 nhưng số người chết vì bị công an CSVN tra tấn, nhục hình vẫn xảy ra nhiều. Riêng thống kê trong năm 2014 đã có ít nhất 24 người chết tại trụ sở công an CSVN mà 7 người bị vu cho là “tự tử”, được báo chí loan tin.

Bộ Công an báo cáo tại Quốc hội ngày 19/3/2015 là, từ năm 2011 đến 2014, có đến 226 người chết trong các trại tạm giữ, tạm giam. Không thấy báo cáo chi tiết về các cái chết này mà chỉ thấy nói là “chủ yếu do tự sát và bệnh lý.” (TN)