6.4 triệu người Mỹ có thể mất phụ cấp y tế Obamacare

6.4 triệu người Mỹ có thể mất phụ cấp y tế Obamacare

Nguoi-viet.com

WASHINGTON, DC (NV) – Khoảng 6.4 triệu người Mỹ có thể không còn được hưởng trợ cấp y tế theo chương trình Obamacare của chính phủ, nếu phán quyết của Tối Cao Pháp Viện vào tháng tới đi ngược với chính phủ Obama, Washington Post trích dẫn dữ kiện thu thập từ chính phủ liên bang.

Một y tá phát biểu trong một buổi tập hợp ở Florida, kêu gọi tiểu bang này chấp nhận chương trình Obamacare. (Hình minh họa: Joe Raedle/Getty Images)

Dữ kiện ghi danh theo chương trình săn sóc y tế cho thấy 10.2 triệu người đã ghi danh và trả tiền, tính đến Tháng Ba.

Trong số này, 6.4 triệu được chính phủ phụ cấp, giúp họ trả tiền bảo hiểm tư nhân tại 34 tiểu bang.

Nếu Tối Cao Pháp Viện nghiêng theo phía chống Obamacare, những người được hưởng chương trình bảo hiểm y tế của chính phủ sẽ mất trợ cấp này, vào khoảng $1.7 tỷ mỗi tháng.

Được biết việc phụ cấp được căn cứ vào thu nhập của cá nhân, với phụ cấp trung bình là $272 mỗi tháng.

Nhiều người được phụ cấp săn sóc y tế của chính phủ là người da trắng sống ở miền Nam Hoa Kỳ.

Phân nửa người được phụ cấp có việc làm toàn thời gian.

Nhiều người sống tại các tiểu bang như Florida, Georgia, Louisiana, North Carolina và Texas, nơi lãnh đạo tiểu bang là những người thuộc Đảng Cộng Hòa, chống lại luật săn sóc y tế của chính phủ.

Nhiều người khác sống tại vùng Trung Tây như Illinois, Indiana, Ohio và Wisconsin.

Nếu mất phụ cấp, 1.3 triệu người dân ở Florida bị ảnh hưởng nặng nhất với tổng số $389 triệu hàng tháng.

Thứ nhì là Texas, với 832,000 dân mất phụ cấp tổng cộng $206 triệu/tháng.

Người được phụ cấp sau khi bị mất quyền lợi này sẽ rơi vào hoàn cảnh tiền bảo hiểm trung bình tăng 287%. (TP)

Việt Nam ‘muốn vứt đi $63 triệu’ trong dự án metro Hà Nội

Việt Nam ‘muốn vứt đi $63 triệu’ trong dự án metro Hà Nội

HÀ NỘI 7-6 (NV) – Đó là nhận định của nhiều người Việt, sau khi Việt Nam công bố dự tính sẽ bỏ ra $63.2 triệu để mua 13 tàu điện của Trung Quốc cho tuyến metro Cát Linh – Hà Đông.

 

Giàn giáo xây dựng tuyến metro Cát Linh – Hà Đông sập xuống hôm 28 tháng 12 năm 2014. (Hình: VnMedia)

Theo báo chí tại Việt Nam, 13 tàu điện vừa kể do Công ty Trang thiết bị tàu điện ngầm Bắc Kinh sản xuất. Mỗi tàu có bốn toa. Mô hình của loại tàu điện này sẽ được giới thiệu vào cuối năm nay. Sang năm sau, Công ty Trang thiết bị tàu điện ngầm Bắc Kinh sẽ giao sản phẩm.

Trước các chỉ trích của công chúng, một vài tờ báo ở Việt Nam phân trần rằng, sở dĩ Việt Nam phải mua tàu điện của Trung Quốc là vì trong một hiệp định được ký vào năm 2008, Việt Nam đã hỏi vay và Trung Quốc đồng ý cho vay hàng trăm triệu Mỹ kim để thực hiện các dự án đường sắt với điều kiện phải sử dụng cả công nghệ lẫn trang thiết bị của Trung Quốc.

Tuy chưa có dự án đường sắt nào thực hiện bằng vốn vay của Trung Quốc hoàn tất nhưng quá trình thực hiện những dự án này, ví dụ như tuyến metro Cát Linh – Hà Đông ở Hà Nội đã tạo ra hàng loạt scandal, khiến mọi người vừa lo ngại, vừa phẫn nộ.

Tuyến metro Cát Linh – Hà Đông chỉ có 13 cây số, lẽ ra phải hoàn tất vào năm 2012 nhưng đến nay vẫn còn dở dang. Tuy nhà thầu Trung Quốc cam kết sẽ hoàn tất công trình vào tháng 6 năm 2015 nhưng gần đây, thời điểm khánh thành được thông báo là tiếp tục dời lại đến cuối năm.

Hồi hạ tuần tháng 11 năm ngoái, tại điểm xây dựng một nhà ga trong tuyến metro Cát Linh – Hà Đông, ở đoạn chạy qua quận Thanh Xuân, do cẩu bị đứt cáp, ba thanh dầm bằng thép đã rớt xuống đường, đè chết một người và làm hai người trọng thương. Lúc đó, Bộ Giao thông – Vận tải Việt Nam đã ra lệnh cho nhà thầu Trung Quốc tạm ngưng thi công để kiểm tra toàn bộ qui trình giám sát – bảo đảm an toàn. Nửa tháng sau, nhà thầu Trung Quốc được phép tiếp tục thi công và chỉ trong hai tuần lại gây thêm tai nạn khác.

Rạng sáng 28 tháng 12 năm 2014, giàn giáo trong công trình xây dựng tuyến metro Cát Linh – Hà Đông, ở đoạn sát Bến xe Hà Đông đột nhiên sụp xuống lúc đang đổ bê tông. May mắn là tai nạn xảy ra vào lúc rạng sáng, đường chưa đông người qua lại nên không có tổn thất nhân mạng. Sắt thép, bê tông chỉ đè nát phần đầu của một chiếc taxi vừa trờ tới. Tài xế taxi và ba hành khách trong xe không bị thương. Theo một số chuyên gia, giàn giáo sập do bị dịch chuyển lúc đang đổ bê tông.

Công trình xây dựng tuyến metro Cát Linh – Hà Đông không chỉ thiếu an toàn, kém chất lượng mà còn nổi tiếng vì sự tráo trở của nhà thầu Trung Quốc. Nhà thầu Trung Quốc đã đòi nâng vốn đầu tư dự án từ $553 triệu lên $892 triệu. Tuy yêu sách này phi lý, Việt Nam vẫn bất chấp sự can gián của chuyên gia nhiều giới, vay thêm của Trung Quốc $339 triệu để đáp ứng đòi hỏi của… nhà thầu Trung Quốc!

Lúc đó, theo tường thuật của báo chí Việt Nam, tại cuộc họp với ông Chu Hằng Vũ, Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Hữu hạn của Cục 6 ngành đường sắt Trung Quốc, ông Đinh La Thăng, Bộ trưởng Giao thông – Vận tải Việt Nam, nhận định, tuyến metro Cát Linh – Hà Đông là công trình giao thông tồi tệ nhất ở Việt Nam. Công trình này khiến dân chúng Việt Nam lo ngại về mức độ an toàn, chất lượng và phẫn nộ vì nhà thầu Trung Quốc không thèm đếm xỉa đến những yêu cầu của Bộ Giao thông – Vận tải Việt Nam.

Ông Thăng  yêu cầu nhà thầu Trung Quốc phải tìm một người “có trình độ và lương tâm” để thay thế Tổng Chỉ huy công trường, đổi ngay công ty Trung Quốc đang giữ vai trò giám sát (Công ty Giám sát xây dựng thuộc Viện Nghiên cứu thiết kế công trình đường sắt Bắc Kinh). Cũng đến lúc đó, Bộ Giao thông – Vận tải Việt Nam mới đòi nhà thầu Trung Quốc phải sử dụng công ty giám sát do bộ này chỉ định và loại toàn bộ các nhà thầu phụ để trực tiếp ký hợp đồng với các tổng công ty xây dựng công trình giao thông của phía Việt Nam.

Ông Thăng khẳng định, nếu nhà thầu Trung Quốc không chấp nhận những yêu cầu đó thì ông sẽ đề nghị chính phủ Việt Nam loại họ để kiếm một nhà thầu khác. Cũng phải đến lúc đó, đại diện nhà thầu Trung Quốc mới nhượng bộ, mới xin lỗi hứa sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu của ông.

Tuy nhiên chuyện “cảnh cáo” nhà thầu Trung Quốc của ông Thăng bị cả báo giới lẫn cựu viên chức ngoại giao của Trung Quốc cho là kích động “bài Trung”.

Hồi đầu năm nay, Hoàn Cầu Thời báo dẫn lời ông Tề Kiến Quốc, từng là Đại sứ Trung Quốc tại Việt Nam, khuyến cáo, lẽ ra, ông Thăng không nên làm như thế đối với nhà thầu Trung Quốc, không nên làm sự việc trở thành rùm beng vì tai nạn ở các công trường tại Việt Nam là… bình thường. (G.Đ.)

 

Mai Vy Trần, học sinh gốc Việt tốt nghiệp trung học với GPA 4.94

Mai Vy Trần, học sinh gốc Việt tốt nghiệp trung học với GPA 4.94

Nhất Anh/Người Việt

VILLA PARK, California (NV) – 4.94! Vâng, 4.94, đó là số điểm GPA mà cô Mai Vy Trần đạt được khi tốt nghiệp trung học Villa Park ở Orange County mùa hè năm nay.

Chia sẻ với nhật báo Người Việt, ông Thịnh Trần, cha của Mai Vy, không giấu được sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt.

“Tôi có đi làm cực đến mấy nhưng biết được con mình học giỏi, bao nhiêu mệt mỏi cũng biến mất. Hạnh phúc nhất của gia đình là khi được thấy con trưởng thành, biết tự lo cho bản thân và tương lai của mình,” ông tâm sự.

Mai Vy Trần và bản thành tích của mình (Hình: Mai Vy Trần cung cấp).

Mai Vy Trần sinh ra trong gia đình có ba anh chị em, cô là chị cả. Cha cô làm việc tại một hãng xưởng địa phương, công việc vất vả từ sáng đến đêm khuya. Mẹ em ở nhà chăm sóc ba chị em. Biết được vất vả của ba mẹ, và bản thân cũng là chị cả, từ nhỏ, Mai Vy đã tập cho mình thói quen tự giác học bài mà không cần ai nhắc nhở. Trong suốt những năm đi học, lúc nào cô cũng là học sinh xuất sắc của trường.

Trong tất cả các môn học, Mai Vy thích nhất là hoá học, và cho biết sẽ chọn ngành này khi lên đại học. Sau đại học, cô sẽ quyết định tiếp tục học lên bác sĩ, dược sĩ hay là chuyên viên bào chế thuốc.

“Em chọn hoá vì em rất thích học môn đó. Ngoài ra, sau này, em muốn mình có một công việc giúp đỡ cho nhân loại, cho mọi người xung quanh như việc tìm ra thuốc chữa bệnh,” Mai Vy cười nói.

Để chuẩn bị cho bước tiếp theo khi lên đại học, Mai Vy đã nộp đơn cho năm trường đại học, bao gồm UCLA, UC Irvine, UC San Diego, UC Berkeley, và Cal State Long Beach. Tất cả các trường đều nhận em. Và sự lựa chọn cuối cùng của Mai Vy là UCLA.

“Em chọn UCLA vì hai lý do. Thứ nhất là vì ở đây có chương trình hóa học tốt. Thứ hai là nơi đây gần nhà, em muốn gần gia đình mình,” Mai Vy bày tỏ.

Bước vào năm cuối tại trường trung học, Mai Vy lấy bảy lớp, bao gồm năm lớp AP (là lớp học có thể được tính khi vào đại học), một lớp danh dự (honor) và một lớp nghệ thuật.

Mai Vy chia sẻ: “Em thường dành từ năm đến sáu tiếng mỗi ngày để làm bài tập ở nhà, học bài và chuẩn bị bài vở.”

Dù thời khóa biểu học bận rộn, Mai Vy vẫn dành thời gian tham gia các hoạt động của trường. Cô là người lưu trữ lịch sử của Câu Lạc Bộ Key Club của trường. Ngoài ra, cô cùng các bạn trong câu lạc bộ tham gia các hoạt động tình nguyện cho cộng đồng như nhặt rác ngoài biển hay tham gia tình nguyện cho các cuộc chạy marathon gây quỹ giúp đỡ những người gặp khó khăn.

Ngoài ra, Mai Vy cũng từng tham gia các hoạt động trong nhà thờ chánh tòa Chúa Kitô Vua (Christ Cathedral), Garden Grove, nơi cô tình nguyện dạy tiếng Việt cho các trẻ em khác và tham gia chương trình Lãnh Đạo Trẻ, và dạy giáo lý cho các em nhỏ.

Những bức tranh Mai Vy Trần vẽ trong thời gian rảnh rỗi (Hình: Nhất Anh/ Người Việt)

Khi có thời gian rảnh rỗi, Mai Vy thích nhất là vẽ, và vẽ trong hàng giờ. Cô vẽ những thứ xung quanh, về con người, về cảnh vật hiện diện trong đời sống.

Để có thể cân bằng việc tham gia các hoạt động ngoại khoá và việc học với điểm cao, Mai Vy tâm sự, cô luôn sắp xếp thời gian hợp lý, chia sẻ những thắc mắc bài vở với giáo viên và bạn bè.

“Em không bắt buộc mình phải học nhiều thật nhiều, lấy thật nhiều lớp rồi sau đó cảm thấy bị quá tải. Em học vừa đúng sức mình và luôn thật tập trung với bài giảng trong lớp,” cô chia sẻ.

“Em cũng muốn cảm ơn đến ba mẹ em, người đã hy sinh cho em và gia đình rất nhiều, và cho dù em chọn ngành gì, làm nghề gì, hay em làm gì, em biết rằng ba mẹ vẫn luôn đứng đằng sau và ủng hộ em hết mình,” Mai Vy gửi gắm lời tâm sự của mình đến với cha mẹ.

Từ một cô bé rụt rè không biết phải làm sao để giao tiếp bằng tiếng Anh khi mới bắt đầu đi học lớp 1 (cô qua Mỹ lúc 6 tuổi), giờ đây, Mai Vy đã tốt nghiệp trung học với điểm GPA cao tới 4.94 và một tương lai rộng mở phía trước.

Sự đổi sắc trong báo chí Việt nam trước tình hình mới ở biển Đông

Sự đổi sắc trong báo chí Việt nam trước tình hình mới ở biển Đông

Bùi Thanh Hiếu (Blogger Người Buôn Gió)

Khoảng mấy chục ngày trước báo chí Việt Nam còn có nhiều bài viết ca ngợi quan hệ Việt Trung tốt đẹp, hữu nghị. Điển hình mới nhất cho giọng điệu này là ở chuyến đi của phái đoàn cao cấp Việt Nam tới Bắc Kinh do tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cầm đầu cùng với 4 uỷ viên bộ chính trị nữa đang đảm trách vị trí trọng yếu là giữ chức vụ chủ chốt bảo vệ chế độ.

Những vị trí chủ chốt đó là công an, quân đội, tuyên giáo.

Chế độ cộng sản Việt Nam được tồn tại bởi chính ba trụ cột này. Công việc của tuyên giáo là nhồi nhét vào đầu người dân những điều dối trá, xuyên tạc có lợi cho chế độ tồn tại. Việc nhồi nhét này được ban tuyên giáo thực hiện bằng những chỉ đạo, mênh lệnh xuống cho báo chí, truyền hình và các cơ sở tuyên giáo các cấp địa phương, các bộ ngành.

Công an hỗ trợ đắc lực bằng cách tìm tòi phát hiện và bắt bớ những người phản biện lại những luận điệu của ban tuyên giáo, quy kết họ là chống phá chế độ, xuyên tạc chủ trương đường lối của nhà nước.

Quân đội đứng đằng sau công an, sẵn sàng can thiệp và hỗ trợ cho công an trong những cuộc trấn áp biểu tình có quy mô lớn như các vụ từng xảy ra ở Văn Giang, Con Cuông, Tam Toà hay Mường Nhé, Tây Nguyên. Đồng thời quân đội cũng hỗ trợ cho tuyên giáo trong việc tuyên truyền những điều sai lạc , thiếu khách quan về tình hình thế giới và xã hội Việt Nam.

Không khó khăn gì để nhận thấy rằng những trụ cột này đều chung điểm giống nhau là tuyên truyền dối trá và bạo lực trấn áp. Bởi vì thế, những bài báo hay phóng sự truyền hình của Việt Nam trong bối cảnh quan hệ Việt Trung, tình hình biển Đông, quan hệ Việt Mỹ đều mang âm sắc của sự lừa dối và mùi bạo lực của sự đe doạ.

Các bài báo đều có mẫu số chung như mở đầu ca ngợi quan hệ Việt Trung, thành quả này nọ rồi tiếp đến phê phán những ai chỉ trích mối quan hệ này, kết là quy chụp tội những người phê phán mối quan hệ này là muốn gây bất ổn định chính trị, gây mâu thuẫn quan hệ ngoại giao láng giềng hữu nghi…sau cùng là đe doạ bắt bớ.

Điển hình cho mẫu người phê phán quan hệ Việt Trung phải chịu tù đày là bloger Điếu Cày tức Nguyễn Văn Hải khi có hành động tích cực kêu gọi phản đối Việt Nam quan hệ với Trung Quốc qua việc biểu tình.

Tương tự như thế, trong quan hệ Việt Mỹ, các bài báo của Việt Nam mở đầu khơi lại cuộc chiến năm 1975. kể lể những hình ảnh chết chóc, vẽ ra những âm mưu thâm độc của Mỹ muốn phá hoại đời sống nhân dân Việt Nam… rồi kết cũng như mọi khi là đe doạ ai kêu gọi Việt Nam phải thân Mỹ là kêu gọi việc làm bán nước, tay sai cho Mỹ. Cần phải xử lý nghiêm tức bắt bớ bỏ tù.

Điển hình cho mẫu người kêu gọi Việt Nam phải liên minh với Mỹ rút cục bị kết án tù là tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ.

Nhưng cho đến những ngày gần đây, việc Trung Quốc gia tăng xây dựng căn cứ quân sự, bồi đắp nhân tạo đảo để làm căn cứ xác nhận chủ quyền. Báo chí Việt Nam bắt buộc phải chuyển hướng và có những luận điệu phản đối gay gắt. Sở dĩ nhắc đến từ “bắt buộc” vì ban tuyên giáo Việt Nam không bao giờ muốn lộ ra chuyện Trung Quốc xây đắp đảo, nhằm che đậy cho tuyên truyền lừa đảo bấy lâu nay bị phơi bày cho dân chúng rằng quan hệ Việt Trung là đang tốt đẹp, hữu nghị, hai bên cùng có lợi.

Nhưng người Mỹ đã đưa phóng viên CNN lên phi cơ quân sự, bay đến vùng Trung Quốc có hành vi phi pháp công ước quốc tế, để ghi hình lại những hành động xây dựng đảo nhân tạo của Trung Quốc cho cả thế giới chứng kiến. Việt Nam dẫu có muốn che đậy cũng không thể bàn tay che đậy cả thế giới. Họ đành phải nương theo và chấp nhận để báo chí Việt Nam lên tiếng trong trường hợp này.

Trong cái gọi là “bắt buộc” phải lên tiếng ấy của báo chí Việt Nam, nhiều tờ báo, nhiều tác giả đã có những bài báo phản ánh quan điểm chính xác, chân thực về thời cuộc, về tình hình chủ quyền biển đảo, quan hệ ngoại giao Việt Nam với các cường quốc.

Đi đầu là những tờ báo như Giáo dục, Thanh niên, Vnexpress, Vietnamnet, Một thế giới….

Đặc biệt tờ báo giaoduc.net.vn đã có những bài rất thẳng thắn phơi bày dã tâm của Trung Quốc khi thôn tính chủ quyền Việt Nam, vạch ra luận điệu khích bác gây mâu thuẫn quan hệ Việt Mỹ. Trong bài báo số ra ngày 3/6/2015 của tác giả Hồng Thuỳ đăng trên báo giaoduc có nhan đề:

Thời báo Hoàn Cầu cay cú bình luận xuyên tạc quan hệ Việt Mỹ, Việt Trung

http://giaoduc.net.vn/Quoc-te/Thoi-bao-Hoan-Cau-cay-cu-binh-luan-xuyen-tac-quan-he-VietMy-VietTrung-post158866.gd

Tác giả đã viết thẳng vào bản chất vấn đề lịch sử cũng như đương đại.

“Lý do được Thời báo Hoàn Cầu đưa ra là: “Việt Nam và Mỹ đánh nhau mười mấy năm, cả hai phía đều tổn thất nghiêm trọng. Mỹ thương vong mấy trăm ngàn quân, Việt Nam cũng mất đi 3 triệu sinh mạng. Những trận oanh tạc của máy bay ném bom B-52 trở thành ký ức không bao giờ quên của người Việt Nam. Ngày nay, Việt Nam là một quốc gia chủ nghĩa xã hội, Mỹ bỗng nhiên xuất hiện vừa tặng vũ khí, vừa chống lưng, xã hội Việt Nam không thể không đặt câu hỏi, Hoa Kỳ không ngây thơ như thế!”

Sau khi trích dẫn những lời khích động chia rẽ quan hệ Việt Mỹ của tờ Hoàn Cầu, tác giả đã thẳng thắn đáp trả rất mạnh mẽ đúng lý, đúng tình như sau:

“Đúng là Hoa Kỳ không ngây thơ, và người Việt Nam cũng không ngây thơ. Người Việt Nam không quên quá khứ, nhưng quá khứ ấy không chỉ có 2 cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ, mà còn cả ngàn năm Bắc thuộc, gần nhất cũng là những cuộc chiến như năm 1979 Trung Quốc xua quân xâm lược tàn sát hàng ngàn đồng bào mình và xâm lược, thôn tính Hoàng Sa năm 1974, 6 bãi đá Trường Sa năm 1988 – PV”.

Bài báo rất sòng phẳng và khách quan. Một bài báo như vậy trước đây rất hiếm khi được xuất hiện trên truyền thông Việt Nam.

Cũng trên tờ báo này, một bài báo khác có số ra cùng ngày, của một tác giả khác có tên là Nguyễn Hường, đã có một bài viết phơi bày động cơ của Trung Quốc khi cố tình gây hấn căng thằng trên biển Đông. Bài viết có nhan đề:

Trung Quốc leo thang ở biển Đông để tránh bất mãn trong nước

http://giaoduc.net.vn/Quoc-te/Trung-Quoc-leo-thang-o-Bien-Dong-de-tranh-bat-man-trong-nuoc-post158868.gd

Bài viết có đoạn như sau:

“Chính phủ và truyền thông Trung Quốc gần đây cũng tích cực hơn trong việc tuyên truyền về các tuyên bố chủ quyền sai trái của mình. Thậm chí, tờ Thời báo Hoàn cầu còn tuyên bố rằng bất kỳ nỗ lực nào của Mỹ nhằm ngăn cản âm mưu bá chủ của Bắc Kinh ở Biển Đông chắc chắn sẽ kết thúc trong chiến tranh.

Theo nhận định của Business Insider, những tuyên bố “sặc mùi” dân tộc chủ nghĩa trên của Bắc Kinh rõ ràng là phản ứng để đánh lạc hướng chú ý về việc nền kinh tế đang tăng trưởng chậm lại của Trung Quốc”.

Dã tâm của Trung Quốc không những được báo chí Việt Nam phơi bày bằng những bài viết mà còn được chuyển tải bằng hình ảnh, clip. Tờ báo Thanh Niên đã đưa lên youtube một clip cho thấy tàu cảnh sát Trung Quốc đã đâm thẳng vào tàu cứu nạn của Việt Nam đang trên đường chở ngư dân bị bệnh nặng về bờ cấp cứu:

https://www.youtube.com/watch?v=nB32QqqGXw0&feature=youtu.be

httpv://www.youtube.com/watch?v=nB32QqqGXw0&feature=youtu.be

Trước những bài báo, clip mà các tờ báo, nhà báo trên đưa ra trước công luận. Có thể thấy rằng chuyện lừa bịp, bưng bít và xuyên tạc thông tin của ban tuyên giáo Trung ương bây giờ khó có thể dễ dàng như trước. Bởi nếu không có báo chí Việt Nam phơi bay thì báo chí quốc tế cũng phơi bày. Bởi ngay trong chính những tờ báo, đội ngũ nhà báo mà ban tuyên giáo tư tưởng Việt Nam quản lý cũng có nhiều những con người có lương tri, có can đảm, có tình yêu với đất nước. Những đức tính ấy luôn cuồn cuộn mạnh mẽ như mạch nước ngầm, chỉ cần có cơ hội là phun trào cho nhân dân thấy sự thật về quan hệ Việt Trung hữu nghị như thế nào.

Đây đó vẫn lạc lõng những luận điệu của dư luận viên thuộc ban tuyên giáo Việt Nam về quan hệ hữu nghị Việt Trung, cảnh giác âm mưu của Mỹ. Trên tờ báo quân đội nhân dân vẫn liên tiếp đưa ra những vụ việc trên thế giới để ám chỉ chính phủ Mỹ đầy những âm mưu đen tối.

Nhưng dù có thế thật như chúng nói. Thì Mỹ âm mưu ở tận đâu chỗ Đông Âu, Trung Đông xa vời nào đó, còn Trung Quốc thì âm mưu ngay trên đất chúng ta, trên biển chúng ta và đang sát hại người dân chúng ta. Đó mới là điều chúng ta cần nói bây giờ.

Xin cám ơn những người đã cất tiếng nói sớm trong sự cô đơn như Nguyễn Văn Hải, Cù Huy Hà Vũ cùng nhiều người khác. Cũng như cám ơn các bạn phóng viên của các tờ báo giaoduc, thanh nien, vnexpress, vietnamnet ngày hôm nay đã cất tiếng nói thẳng thắn phơi bày dã tâm của Trung Quốc với chủ quyền biển đảo Việt Nam và âm mưu muốn cô lập Việt Nam khỏi quan hệ quốc tế. Tuy rằng không được sớm, nhưng nhân dân biết lỗi không thuộc về các bạn.

B.T.H.

Nguồn: https://www.facebook.com/notes/thanh-hieu-bui/sự-đổi-sắc-trong-báo-ch%C3%AD-việt-nam-trước-tình-hình-mới-ở-biển-đông/1006918762666678

Biển Đông Hay Là Vấn Đề “Mặc Cảm Chính Trị” Của Các Đại Biểu Quốc Hội

Biển Đông Hay Là Vấn Đề “Mặc Cảm Chính Trị” Của Các Đại Biểu Quốc Hội

adminbasam

Viet-studies

Nguyễn Trọng Bình

05-06-2015

Họp kín

Thật ra, nếu nhìn ở chiều hướng tích cực nhất thì việc Quốc hội Việt Nam quyết định “họp kín” về tình hình Biển Đông ít nhiều đã cho thấy tính chất nghiêm trọng của vấn đề này. Nói cách khác, một khi “những người trong nhà” quyết định đóng chặt cửa lại nói chuyện riêng với nhau nhằm tránh “tai vách mạch rừng” cũng có nghĩa họ đã nhận thấy tình hình đang rất nguy cấp. Ngoài ra, trong thời đại công nghệ thông tin hiện nay nếu không cẩn thận đóng kín cửa lại lỡ có tay phóng viên của Tân Hoa xã hay Thời Báo Hoàn Cầu nào đó trà trộn và lọt vào tác nghiệp thì quả là chí nguy. Vì vậy, bình tĩnh ngồi ngẫm lại tôi thấy cũng nên thông cảm cho quyết định họp kín này của Quốc hội trong vấn đề này.

Những gương mặt thân quen

Tuy vậy, họp kín để bảo đảm an toàn thông mang tính bí mật quốc gia là một chuyện nhưng chất lượng của cuộc họp ấy như thế nào lại là một chuyện khác. Và chất lượng cuộc họp đương nhiên phụ thuộc hoàn toàn vào những người tham gia cuộc họp. Nói cách khác, ở đây tôi muốn nói đến cái trình độ “quan trí” của các “ông Nghị”, “bà Nghị” – những đại biểu của 90 triệu dân Việt Nam nó như thế nào, có thấp như cái trình độ “dân trí” (mà một số ông Nghị lên tiếng coi thường và xúc phạm) hay không?

Thật lòng mà nói, là một người có trình độ “dân trí” không cao lắm nên tôi đã và đang “rất tâm tư” về chuyện này. Không “tâm tư” sao được khi mà mấy lần theo dõi các kỳ họp của Quốc hội tôi chỉ thấy quanh đi quẩn lại là một vài những “gương mặt thân quen” (như đại biểu Nguyễn Minh Thuyết trước đây, đại biểu Dương Trung Quốc, Trần Du Lịch, Trương Trọng Nghĩa… hiện nay) dám phát biểu và bày tỏ chính kiến của mình về các vấn đề “nóng” của xã hội và đất nước (trong đó có vấn đề về biển Đông) còn đa phần chỉ là vô ngồi cho có tụ; hoặc không thì cầm giấy lên vừa đọc vừa run trước nghị trường giống như học sinh cấp một lên trả bài trước thầy, cô giáo! Hoặc không nữa thì một vài ông bà Nghị có lẽ vì muốn được truyền thông nước nhà đưa lên mặt báo để được nổi tiếng nên bắt chước mấy em “chân dài, óc ngắn” trong giới showbiz quăng ra những phát ngôn gây sốc. Kiểu như “ông nghị” Hoàng Hữu Phước mấy năm trước cho rằng “trình độ dân trí còn thấp nên chưa cần thiết có luật biểu tình” . Hay mới đây là “ông Nghị” Đỗ Văn Đương rất hùng hồn và đầy tinh thần cảnh giác khẳng định: “Quy định quyền im lặng là diễn biến hòa bình, chống lại nhân dân”. Chưa hết, ông nghị Hà Minh Huệ – Phó chủ tịch Hội Nhà Báo VN cũng vừa “phun châu nhả ngọc”: “Dân chủ của ta có hạn, dân trí còn rất thấp, số người dân trí cao là thiểu số, trưng cầu có khi gây hại, không thể tùy tiện”.

Cho nên, mạo muội bắt chước cách tư duy của mấy “ông Nghị” vừa kể ở trên, tôi e rằng nếu trình độ “quan trí” của các ông Nghị, bà Nghị mà không hơn trình độ “dân trí” chúng tôi thì các vị dù họp hay không họp cũng vậy mà thôi; cũng chẳng góp cho Quốc hội cao kiến gì nhằm đối phó với người “láng giềng hữu hảo”!?

Thay lời kết

Mấy ngày qua trong tôi luôn bị ám ảnh bởi cái video clip chỉ vỏn vẹn 4 phút nhan đề “Thì sông cứ chảy, phận người cứ trôi” đang được cư dân mạng chuyền nhau xem và bình luận rôm rả. Thật lòng với riêng tôi, một cách khái quát nhất, cái tiêu đề và nội dung trong cái video clip này đã nói lên tất cả cái hiện thực trần trụi và đau buồn ở xã hội Việt Nam hôm nay. Đặc biệt là cái hiện thực trong tâm hồn của mỗi người dân Việt (trong đó cũng có tôi) giữa cái xã hội bình yên tạm bợ này đang dần cạn kiệt niềm tin về con đường phía trước mà dân tộc đang kiên định tiến lên. Vì vậy, mà vừa xem cái cái video clip tôi vừa cố kìm để nước mắt không chảy ra ngoài!

Từ đây, liên hệ tới vấn đề Quốc hội họp kín về tình hình biển Đông ở trên, tôi cho rằng, nếu như các “ông, bà Nghị” lần này mà không vượt qua được nỗi “mặc cảm chính trị”; không dám biểu quyết để yêu cầu Quốc hội ra một Nghị quyết lên án hành động hung hăng và ngang ngược của Trung Quốc thì cái niềm tin mong manh còn sót lại trong dân chúng chắc chắn sẽ vơi thêm nữa. Và tương lai của dân tộc này, đất nước không biết sẽ đi về đâu. Nói như nhạc sĩ Tuấn Khanh khi ông bình về cái video clip “Thì sông cứ chảy, phận người cứ trôi” là:

Niềm tin là điều thật mong manh nhưng cao quý. Đánh mất nó, một đất nước sẽ chìm vào hỗn loạn và sụp đổ (…) Cuộc đời như sông cứ chảy, nhưng số phận con người thì cứ trôi, và về phương nào ở ngày mai thì do chính người lớn thế hệ hôm nay đã lèo lái ra sao. Con người có thể đi qua biển động với niềm tin như cậu bé trong Life of Pie, nhưng có thể chết gục ở bờ ao cạn chỉ vì không còn hy vọng vào xã hội mình đang sống.” [1]

Cần Thơ, 5/6/2015

NTB

[1] “Thì sông cứ chảy, phận người cứ trôi”.  https://nhacsituankhanh.wordpress.com/2015/06/03/thi-song-cu-chay-phan-nguoi-cu-troi/

Tác giả gởi cho viet-studies ngày 5-6-15

Cựu phó chủ tịch FIFA sẵn sàng khai hết chuyện tham nhũng

Cựu phó chủ tịch FIFA sẵn sàng khai hết chuyện tham nhũng

Nguoi-viet.com

MARABELLA, Trinidad and Tobago (NV)Cựu phó chủ tịch liên đoàn bóng đá quốc tế (FIFA), ông Jack Warner, nói, ông có vô số chứng cớ để liên kết FIFA, kể cả Chủ Tịch Sepp Blatter, vào với tội tham nhũng trong bóng đá vốn tràn lan trên khắp thế giới.


Ông Jack Warner cầm bản sao một chi phiếu trong một buổi nói chuyện tại Marabella, Trinidad and Tobago. (Hình: AP Photo/Anthony Harris)

Theo báo Washington Post, ông Warner hứa tiết lộ tất cả những gì ông biết về những sai trái trong tổ chức điều hành bóng đá lớn nhất thế giới này.

Ông Warner thêm rằng ông có chứng cớ, liên hệ các giới chức cao cấp của FIFA với cuộc bầu cử vào năm 2010 ở nước ông là Trinidad and Tobago.

Ông Warner, cựu chủ tịch liên đoàn bóng đá vùng Bắc Mỹ, Trung Mỹ và Caribbean, là tâm điểm của cuộc điều tra tham nhũng trong FIFA.

Công tố viện Mỹ nói ông Warner nhận món tiền hối lộ $10 triệu để đổi lấy việc ông ủng hộ cho Nam Phi bằng cách bỏ phiếu cho nước này được đăng cai World Cup 2010.

Phát biểu trong cuộc tập họp chính trị tại Marabella, Nam Trinidad, ông Warner nói: “Tôi sẽ cung cấp mọi kiến thức về việc chuyển khoản tài chánh trong FIFA, gồm nhiều người chứ không riêng gì ông Blatter.”

Trên chương trình truyền hình dài 5 phút nhan đề “Jack Warner: The Gloves Are Off,” ông Warner nói ông đã giao các tài liệu về những chuyển khoản tài chánh của FIFA cho các luật sư.

Sau khi công tố viện Hoa Kỳ đưa ra lệnh khởi tố 14 giới chức cao cấp của FIFA và những thương gia liên hệ hồi tuần trước về cáo buộc tội tham nhũng, ông Warner bị bắt tại Trinidad.

Ông Warner được phép đóng tiền tại ngoại nhưng phải nộp sổ thông hành và phải báo cáo cảnh sát mỗi tuần hai lần. Ông đang chờ bị dẫn độ sang Hoa Kỳ. (TP)

Tranh chấp Biển Đông sẽ làm bùng nổ Thế chiến Thứ ba?

Tranh chấp Biển Đông sẽ làm bùng nổ Thế chiến Thứ ba?

Tàu chiến Trung Quốc bắn tên lửa trong một cuộc tập trận ngoài khơi Biển Đông.

Tàu chiến Trung Quốc bắn tên lửa trong một cuộc tập trận ngoài khơi Biển Đông.

05.06.2015

Vụ tranh chấp ở Biển Đông sẽ gây ra một trận đại chiến thế giới. Đó là một dự báo mà một số người tỏ ý nghi ngờ, trong lúc các học giả Mỹ và những nhà đầu tư ở New York ra sức tìm hiểu những ảnh hưởng chính trị, quân sự và kinh tế của vụ tranh chấp chủ quyền biển đảo này giữa Trung Quốc với các nước vùng Đông Nam Á.

Trong thời gian gần đây, Hoa Kỳ và Trung Quốc đã không ngớt đả kích lẫn nhau vì những hoạt động xây dựng qui mô lớn mà Bắc Kinh thực hiện để biến những bãi cạn có tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông thành những sân bay.

Hôm thứ bảy vừa qua, Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Ashton Carter cho biết Washington chống đối “việc quân sự hoá thêm nữa” những nơi có tranh chấp. Trong khi đó, một quan chức cấp cao của quân đội Trung Quốc, Thượng tướng Tôn Kiến Quốc, đã lên tiếng bênh vực cho việc xây đảo nhân tạo ở Biển Đông mà ông cho là “hợp tình, hợp lý và hợp pháp.”

Ông Gordon Chang, tác giả cuốn “Sự sụp đổ sắp tới của Trung Quốc”, cho rằng Biển Đông có thể sắp sửa trở thành “Vùng Đại Chiến.”

Phát biểu hồi tuần trước tại một cuộc hội thảo của Hiệp hội Không quân Mỹ, ông Chang nói rằng Hoa Kỳ sẽ có những hành động mới để đáp lại thái độ và cách hành xử hung hăng của Trung Quốc ở Biển Đông, và khung thời gian của những hành động mới đó là ngay lúc này.

Ông nói “Hải quân Mỹ rõ ràng là đang trắc nghiệm những tuyên bố độc quyền của Trung Quốc ở Biển Đông.” “Chúng ta phải làm như vậy, bởi vì nếu có một chính sách đối ngoại nhất quán của Mỹ trong vòng hai thế kỷ, thì đó chính là sự bảo vệ quyền tự do hàng hải,” ông Chang nhận định như vậy, và cho biết tiếp “Giờ đây Trung Quốc đang xâm phạm điều đó, nên tôi nghĩ rằng chúng ta có lẽ sẽ hành động trong một khung thời gian rất ngắn.”

Chiến đấu cơ của Mỹ trên boong tàu sân bay USS George Washington, phía sau là tàu USS Cowpens, trong vùng Biển Đông, 170 hải lý từ Manila (Ảnh tư liệu).

Chiến đấu cơ của Mỹ trên boong tàu sân bay USS George Washington, phía sau là tàu USS Cowpens, trong vùng Biển Đông, 170 hải lý từ Manila (Ảnh tư liệu).

Theo ông Gordon Chang, việc Trung Quốc thách thức Hoa Kỳ ở Biển Đông là “một trò chơi kẻ thắng người thua có tính chất kinh điển”, vì Trung Quốc xem Biển Đông là một trong những lợi ích cốt lõi, những lợi ích không thể mang ra thương lượng, trong khi Hoa Kỳ là một cường quốc hải dương trong hai thế kỷ nay. Ông cho rằng đôi bên có thể sẽ nhượng bộ đối với các vấn đề ở Biển Đông, nhưng không bên nào từ bỏ lập trường cố hữu của mình.

Ông Rick Fisher, một nhà nghiên cứu cấp cao của Trung tâm Thẩm định Chiến lược Quốc tế (IASC) cho đài VOA biết rằng mọi người cũng nên lưu ý tới những hoạt động phát triển vũ khí hạt nhân ở Trung Quốc và Bắc Triều Tiên. Ông nói rằng tuy Bắc Triều Tiên giữ yên lặng vào lúc này, nhưng có phần chắc Bình Nhưỡng sẽ tìm cách lợi dụng vụ tranh chấp ở Biển Đông trong tương lai gần.

“Khi nào Bắc Triều Tiên có thể chứng tỏ là họ có thể bắn một phi đạn hạt nhân thì khi đó Bắc Triều Tiên sẽ trở thành một yếu tố, bởi vì Bắc Triều Tiên có thể quyết định theo đuổi sự đối đầu ở mức cao trong một thời gian ở Biển Đông và gây thêm sức ép đối với Hoa Kỳ để nhận được những sự nhượng bộ từ Nam Triều Tiên hoặc từ chính Hoa Kỳ,” ông Fisher nói. Ông nói tiếp “Khi nào có một vụ khủng hoảng thì khi đó Bắc Triều Tiên có thể trở thành một yếu tố rất nguy hiểm.”

Ông Fisher cho rằng tuy lãnh tụ Kim Jong Un của Bắc Triều Tiên có xích mích với chính phủ Trung Quốc, cả hai đều theo chủ nghĩa Cộng Sản và hành động dựa trên ý thức hệ đó.

Chiến đấu cơ F/A 18 Hornet của Hải quân Mỹ cất cánh từ tàu sân bay USS Nimitz trong một cuộc tuần tra ở Biển Đông, tháng 5/2013.

Chiến đấu cơ F/A 18 Hornet của Hải quân Mỹ cất cánh từ tàu sân bay USS Nimitz trong một cuộc tuần tra ở Biển Đông, tháng 5/2013.

Ông George Soros, một tỉ phú Mỹ nổi tiếng về những hoạt động tài trợ chính trị, cũng bày tỏ sự lo ngại về sự hung hãn của Trung Quốc ở Biển Đông trong thời gian qua. Phát biểu tại một cuộc hội thảo mới đây của Ngân hàng Thế giới, ông Soros cho rằng nếu Trung Quốc gặp phải những khó khăn lớn trong lãnh vực kinh tế, có phần chắc họ sẽ khởi động một cuộc chiến tranh thế giới để duy trì sự đoàn kết dân tộc và để thoát khỏi những khó khăn kinh tế. Ông Soros cho rằng ngay cả trong trường hợp Trung Quốc và Mỹ không trực tiếp giao chiến với nhau, cũng có nhiều khả năng là xung đột quân sự sẽ xảy ra giữa Trung Quốc với một trong những đối tác an ninh của Mỹ là Nhật Bản; và như thế, Thế chiến Thứ ba có thể bùng nổ.

Ông Tad Daley là giám đốc của dự án tiêu diệt chiến tranh của Trung tâm Nghiên cứu Chiến tranh và Hoà bình. Ông không tán đồng ý kiến cho rằng các vấn đề ở Biển Đông là kết quả của những chiến lược vũ khí hạt nhân của Trung Quốc. Ông nói rằng Trung Quốc dường như chỉ muốn duy trì khả năng răn đe hạt nhân, với mục tiêu là bảo vệ khả năng tấn công thứ nhì mà không phải tấn công phủ đầu hoặc tấn công trước.

Ông Daley cho biết Trung Quốc đã có được khả năng tấn công đợt nhì cách nay nhiều thập niên. “Có lẽ là vào năm 1975, khi Trung Quốc cảnh báo Mỹ chớ nên phát động những vụ tấn công hạt nhân nhắm vào Trung Quốc, bởi vì có phần chắc là một vài đầu đạn hạt nhân vẫn tồn tại và chúng tôi có thể tiêu diệt Los Angles và San Francisco,” ông Daley nói. Ông nói tiếp “Tình hình đó đã tồn tại trong nhiều thập niên…”, và những hoạt động phát triển hạt nhân của Trung Quốc trong thời gian qua không làm thay đổi điều đó “với một cách thức có ý nghĩa.”

Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama hôm thứ hai vừa qua cũng đưa ra một lời cảnh báo nghiêm khắc đối với Trung Quốc là những hoạt động của Trung Quốc để tôn tạo đất đai ở Biển Đông là phản tác dụng và là một mối đe dọa cho sự thịnh vượng của Đông Nam Á.

T in tặc Trung Quốc tấn công chính phủ Mỹ, đột nhập 4 triệu hồ sơ

T in tặc Trung Quốc tấn công chính phủ Mỹ, đột nhập 4 triệu hồ sơ

Nguoi-viet.com

WASHINGTON, DC (NV) – Tin tặc Trung Quốc tấn công vào các cơ quan chính phủ Hoa Kỳ và đột nhập khoảng 4 triệu hồ sơ của nhân viên, CNN trích lời đại diện Văn Phòng Quản Trị Nhân Sự Hoa Kỳ (OPM) cho biết hôm Thứ Năm, 4 Tháng Sáu.

OPM, văn phòng kiểm tra lý lịch và lưu giữ hồ sơ tất cả nhân viên làm việc cho chính phủ liên bang, cảnh báo nhân viên để ý hồ sơ của mình, bao gồm hồ sơ tài chánh, có thể bị đánh cắp.

Vụ xâm nhập này có thể được coi là vụ tin tặc tấn công mạng lưới hệ thống máy tính và thông tin lớn nhất từ trước đến nay nhắm vào chính phủ Mỹ.

Hơn 4 triệu hồ sơ của nhân viên văn phòng chính phủ Mỹ bị tin tặc Trung Quốc tấn công. (Hình minh hoạ: JEAN-PHILIPPE KSIAZEK/AFP/Getty Images)

Các nhà điều tra cho rằng tin tặc làm việc cho quân đội Trung Quốc đứng đằng sau vụ tấn công này.
OPM phát hiện ra sự việc khi hệ thống mạng an ninh quốc phòng báo động có sự xâm nhập từ bên ngoài.

Giới chức Hoa Kỳ sử dụng hệ thống được gọi là EINSTEIN để tìm ra vụ tấn công hồi Tháng Tư, theo một phát ngôn viên của Bộ Nội An Hoa Kỳ cho biết. Một tháng sau, các dữ liệu nhạy cảm của cơ quan liên bang Mỹ lại bị xâm nhập.

Tin tặc truy cập vào các thông tin bao gồm số an sinh xã hội, các thông tin về công việc chính phủ được giao, số liệu làm việc và đào tạo cũng như các thông tin cá nhân khác của những người trong văn phòng chính phủ.

Thượng Nghị Sĩ Ron Johnson (Cộng Hoà-Wiscousin), chủ tịch Ủy Ban Nội An và Chính Phủ thuộc Thượng Viện Hoa Kỳ, cho biết vụ xâm nhập này đã gây rối loạn rất lớn cho hệ thống thông tin Mỹ và OPM cần phải đề ra một kế hoạch bảo vệ tốt hơn.

Dân Biểu Adam Schiff (Dân Chủ-California), nhân vật số hai trong Ủy Ban Tình Báo Hạ Viện, cho rằng tin tặc là “một trong những thử thách lớn nhất mà chúng ta phải lo sợ đối mặt hàng ngày.”
Tuy nhiên, chưa có bằng chứng chính thức mục đích của vụ tấn công này.

FBI hiện đang ráo riết tiếp tục điều tra sự việc.

Chỉ chưa đầy trong vòng một năm dữ liệu của nhân viên liên bang Hoa Kỳ bị tấn công với cùng một nguồn gốc tin tặc ở Trung Quốc và là lần thứ hai tin tặc nước ngoài xâm nhập vào hệ thống này, sau vụ tin tặc Nga tấn công hệ thống các email của Toà Bạch Ốc và Bộ Ngoại Giao Mỹ trước đây. (NA)

Fifa và ‘đường đi’ của 10 triệu đôla

Fifa và ‘đường đi’ của 10 triệu đôla

Danny Jordaan là người rất xông xáo trong quá trình vận động giành quyền đăng cai cho Nam Phi

Một lá thư mới rò rỉ nội dung ra ngoài dường như cho thấy giới chức Nam Phi đã tìm cách gián tiếp chuyển khoản tiền 10 triệu đôla cho Fifa.

Lá thư được truyền thông Nam Phi tung ra được cho là do Chủ tịch Liên đoàn Bóng đá Nam Phi khi đó, Danny Jordaan viết ba tuần trước khi khoản thanh toán đầu tiên được thực hiện.

Cơ quan công tố Hoa Kỳ nói đây là khoản hối lộ các quan chức Fifa nhằm giành quyền đăng cai World Cup 2010 cho Nam Phi.

Nam Phi nói đó là khoản thanh toán hợp pháp nhằm tài trợ cho bóng đá vùng Caribbe.

Khoản 10 triệu đôla là điểm chủ chốt trong cuộc điều tra hình sự diện rộng mà Mỹ tiến hành, hiện đang đe dọa nhấn chìm cơ quan quản lý bóng đá thế giới.

Bảy quan chức hàng đầu của Fifa, gồm hai phó chủ tịch, đã bị bắt hồi tuần trước tại Thụy Sỹ.

Họ nằm trong số 14 người bị Hoa Kỳ cáo buộc với các tội danh nhận hối lộ và chi tiền “lại quả” với tổng trị giá ước tính hơn 150 triệu đôla trong thời gian 24 năm.

Bốn người khác trước đó đã bị buộc tội, trong đó cựu quan chức Fifa Chuck Blazer đã nhận tội tại Hoa Kỳ là có nhận hối lộ liên quan tới cuộc đua giành quyền đăng cai của Nam Phi.

‘Di sản hải ngoại’

Phóng viên BBC chuyên về khu vực Nam Phi, Karen Allen nói rằng lá thư bị tiết lộ mới nhất này càng củng cố cho các cáo buộc theo đó nói chính phủ Nam Phi đã tìm cách che giấu việc chuyển khoản 10 triệu đôla.

Lá thư do ông Jordaan ký và đề gửi cho Tổng thư ký Fifa Jerome Valcke.

Ông Jordaan nói Thứ trưởng Tài chính Jabu Moleketi khuyến nghị rằng khoản tiền được trả cho Fifa, nhưng Ngoại trưởng Nkosazana Dlamini Zuma nói cần “được trả qua Ủy ban Tổ chức World Cup Fifa 2010 của Nam Phi”.

Báo Nam Phi, tờ Mail và tờ Guardian dẫn lời ông Moleketi nói lá thư là “thêu dệt” và ông bác bỏ việc có “trao đổi về chuyện này” với ông Jordaan.

Cơ quan công tố Hoa Kỳ nói một quan chức cao cấp của Nam Phi đã tới Paris để trao tiền mặt được xếp thành từng cọc 10 ngàn đôla trong một phòng khách sạn cho một người không rõ danh tính nhưng làm việc cho ông Jack Warner, cựu phó chủ tịch Fifa và là người đứng đầu Liên đoàn Bóng đá Bắc, Trung Mỹ và Caribbe (CONCACAF).

Bộ trưởng Thể thao Nam Phi, Fikile Mbalula hôm thứ Tư nói các khoản thanh toán liên quan tới World Cup “hoàn toàn công khai trên mặt bàn” và không hề có chuyện trả tiền hối lộ.

Khoản tiền là nhằm tài trợ cho một “Chương trình Di sản Hải ngoại” qua đó hỗ trợ bóng đá cho người Phi ở vùng Caribbe. Nam Phi tự hào đã đăng cai World Cup đầu tiên ở châu Phi, và sẽ không để mình bị vướng vào cuộc chiến giữa Hoa Kỳ và Fifa, ông Mbalula nói.

Ông Valcke bác bỏ việc có bất kỳ hành vi sai trái nào có liên quan tới vụ việc.

Cơ quan công tố Hoa Kỳ hôm thứ Tư công bố bản ghi lời nhận tội của ông Blazer.

Ông Blazer nói: “Bắt đầu vào năm, hoặc khoảng năm 2004 rồi tiếp tục cho đến 2011, tôi và những người khác trong ủy ban điều hành Fifa đã đồng ý nhận các khoản hối lộ liên quan đến việc chọn Nam Phi làm nước đăng cai World Cup 2010.”

Ngoài cuộc điều tra của Hoa Kỳ, tin được công bố hôm thứ Năm rằng một đơn vị cảnh sát tinh nhuệ tại Nam Phi sẽ ra cuộc điều tra sơ bộ về cáo buộc nói các quan chức đã trả hối lộ trong cuộc chạy đua giành quyền đăng cai World Cup 2010.

Đề nghị truy tố cán bộ nhận hối lộ từ JTC

Đề nghị truy tố cán bộ nhận hối lộ từ JTC

Công an Việt Nam vừa hoàn tất điều tra vụ nhận hối lộ từ nhà thầu Nhật Bản trong một dự án đường sắt tại Hà Nội và đề nghị Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao truy tố 6 quan chức ngành đường sắt.

Đại sứ quán Nhật Bản tại Hà Nội nói với BBC rằng Tokyo “không có bình luận về vụ việc”.

“Đây là vấn đề của Việt Nam, hay nói cách khác là của chính phủ Việt Nam”, Bí thư thứ nhất phụ trách vấn đề vốn cho vay, ông Hayashi Hiroyuki, nói.

Phía Việt Nam đã mở cuộc điều tra sau khi các quan chức Tập đoàn tư vấn giao thông Nhật Bản (JTC) khai tại tòa án ở Nhật Bản rằng họ hối lộ quan chức Việt Nam để được Dự án đường sắt đô thị số 1 Hà Nội.

Báo Thanh Niên hôm 5/6 dẫn kết luận điều tra cho biết từ tháng 9/2009 đến tháng 2/2014, ông Phạm Hải Bằng đã chỉ đạo ông Duy và Thái nhận số tiền 69,9 triệu yen (khoảng 12 tỷ đồng) từ JTC.

Các bị can này khai đã sử dụng hết tiền vào các hoạt động liên quan đến dự án như tiếp khách, đối ngoại, tổ chức ký hợp đồng hoặc chi chung cho hoạt động của Ban Quản lý dự án đường sắt (RPMU) như đi nghỉ mát, thưởng dịp lễ tết.

Ông Bằng cũng khai đã đưa cho ông Trần Văn Lục 100 triệu đồng, ông Trần Quốc Đông 30 triệu đồng, Nguyễn Văn Hiếu 50 triệu đồng vào dịp Tết từ 2009 – 2014.

Sáu người bị đề nghị truy tố về tội ‘Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ’ bao gồm:

  • Ông Phạm Hải Bằng, nguyên Phó giám đốc Ban quản lý các dự án đường sắt
  • Phạm Quang Duy, nguyên Phó giám đốc Ban quản lý các dự án đường sắt
  • Nguyễn Nam Thái, Trưởng phòng Dự án 3 thuộc Ban quản lý các dự án đường sắt
  • Trần Văn Lục, nguyên Giám đốc Ban quản lý các dự án đường sắt
  • Nguyễn Văn Hiếu, nguyên Giám đốc Ban quản lý các dự án đường sắt
  • Trần Quốc Đông, Phó tổng giám đốc Tổng công ty đường sắt Việt Nam

Tướng Lê Minh Đảo tại Stanford

Tướng Lê Minh Đảo tại Stanford

Khôi An

Bài số 3533-16-29933vb5060415

Việt Báo ngày 3 tháng Sáu, tác giả Khôi An viết về Sinh Viên Gốc Việt tại Đại Học Stanford và Đêm Văn Hóa Việt 2015. Phần tiếp sau đây kể về Chiều Tưởng Niệm 30 Tháng Tư tại Stanford và tâm sự 40 năm sau của vị tướng VNCH từng sát cánh cùng đồng đội trong trận chiến sau cùng và trải qua 17 năm tù đầy. Bài được viết với tấm lòng của một phụ huynh “mong tiếp tục có dịp góp phần hướng dẫn để các em nhớ rằng nguồn gốc luôn luôn quan trọng vì nó tạo nên sắc thái độc đáo của mỗi người.”
***

image009
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo (đứng giữa ở hàng nhất) với một số người tham dự Buổi Nói Chuyện và Tưởng Nhớ 30/4/2015

Buổi nói chuyện được tổ chức lúc sáu giờ chiều để tiện cho người đi học, đi làm. Vào giờ đó các xa lộ dẫn đến Stanford đều đông xe, nhưng mọi người đã dành thì giờ đi sớm để đến đúng giờ. Khuôn viên trường rộng mênh mông nhưng các em cử người đứng trước tòa nhà Kehillah để đón khách và còn đem cờ Việt Nam và cờ Mỹ thật to ra để ngay trên bãi cỏ gần đường (một cử chỉ thông minh và thật đáng yêu!) Nhờ thế, mọi người tìm ra nơi họp khá dễ dàng.

Buổi lễ năm nay đặc biệt vì mốc bốn mươi năm và sự có mặt của tướng Lê Minh Đảo. Ngoài các em sinh viên còn nhiều người lớn, phần đông là phụ huynh, và vài người Mỹ.

Phòng họp không lớn lắm nên không khí ấm cúng. Ở cuối phòng là một bàn dài với nước uống và thức ăn Việt Nam cho mọi người “nạp năng lượng” trước khi họp. Tuổi trẻ năng nổ, phóng khoáng, và thực tế  – học và làm việc rất hăng nhưng vẫn không quên rằng ăn cũng rất quan trọng! Một chi tiết nhỏ khác làm tôi vui vui là cách ăn mặc trang nhã của các em trong ban tổ chức. Vẻ lịch sự và trang trọng đúng mức cho dịp gặp gỡ vị khách đáng kính trong một ngày buồn của quê mẹ đã nói lên sự hiểu biết và trưởng thành của các em.

Buổi lễ bắt đầu đúng giờ theo chương trình đã soạn sẵn. Như một hình thức không bao giờ thiếu trong mỗi dịp quan trọng, phần đầu tiên là lễ chào cờ Mỹ Việt. Tiếp theo là phút yên lặng tưởng nhớ. Kế đó là một diễn giả trình bày ngắn gọn về cuộc chiến Việt Nam.

Rồi màn hình xuất hiện hình ảnh chiến trường Xuân Lộc đầu tháng Tư, 1975. Những cụm khói đen bốc lên cuồn cuộn. Tiếng đại bác nổ rền. Lời thuyết minh vang lên: The name Sai gon and the name Xuan Loc has become synonymous with hope and heroism. General Le Minh Dao defies the Communist… (Cái tên Sài gòn và Xuân Lộc đã trở thành đồng nghĩa với hy vọng và sự anh dũng. Tướng Lê Minh Đảo chống cự dũng mãnh trước Cộng quân…)

Trên màn ảnh, vị tướng xuất hiện. Nón sắt trên đầu hắt bóng xuống gương mặt căng thẳng nhưng quyết liệt, ông tuyên bố “Tôi sẽ giữ Long Khánh, dù đối phương đem tới đây hai hay ba sư đoàn”.

Đoạn phim dừng. Người giới thiệu chương trình tiếp lời:

“Đó là hình ảnh của thiếu tướng Lê Minh Đảo bốn mươi năm trước. Gần đây, tôi có xem những hình ảnh khác về ông trên You Tube. Trong một buổi nói chuyện vào tháng 4 năm 2000, ông nhắc đến cái chết của một người lính và ông đã nghẹn ngào. Từ đó, tôi hiểu ra rằng người anh hùng là người không sợ chết cho lý tưởng nhưng cũng không ngại khóc cho đau khổ của người khác. Với ý nghĩ đó, chúng ta hãy cùng chào đón Thiếu Tướng Lê Minh Đảo.”

Vị tướng tám mươi hai tuổi bước lên trong sự cảm động và tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.

Ông khiêm tốn bắt đầu “Tôi rất vui mừng được gặp gỡ các em sinh viên của Stanford ngày hôm nay …”

Sau phần chào hỏi và nói tóm tắt về cuộc đời của mình, Thiếu Tướng Lê Minh Đảo chia sẻ qua những câu hỏi đã được các em gởi trước. Ông nói tiếng Việt với sự trang trọng, và có hai phụ huynh trực tiếp dịch lời ông ra tiếng Anh.
Câu hỏi của các em trải rộng từ những điều trong lịch sử như “Ông muốn chia sẻ bài học lớn nào về kinh nghiệm của ông trước, trong, và sau cuộc chiến? Thế hệ trẻ nên rút ra bài học gì từ cuộc chiến Việt Nam?” và “Ý nghĩa của trận Xuân Lộc” cho đến thắc mắc trong hiện tại “Chúng con nên nhớ gì về Tháng Tư Đen và tại sao cần phải ghi nhớ?”. Có một câu ngắn gọn và thoáng chút trẻ con như “Ở trong tù, ông sợ nhất là cái gì?”

Thiếu tướng Lê Minh Đảo trả lời với tâm tình của một cấp chỉ huy trong quân đội, của một người sống qua mấy chục năm chinh chiến điêu linh, của một người tù chính trị bị đày mười bảy năm, và của một người Việt tị nạn vẫn hết lòng với quê mẹ. Ông nói rõ kết quả của cuộc chiến Việt Nam là người dân của cả hai miền Nam Bắc Việt Nam đều thua, kẻ thắng cuộc duy nhất là thế lực Cộng Sản quốc tế. Ông nói về những tai ương chế độ Cộng Sản gây ra cho dân Việt, ông chia sẻ về kinh nghiệm khó khăn khi làm đồng minh với Mỹ, và ông trải lòng về lo lắng trước hiểm họa mất nước nếu chính quyền Việt Nam tiếp tục cúi đầu trước Bắc Kinh mà không đặt sự vẹn toàn lãnh thổ lên trên hết.

Trả lời câu hỏi ông sợ gì khi ở trong tù, ông nói: “Tôi đã từng sẵn sàng chết cho đất nước, vì thế trong tù tôi không sợ gì cả. Hơn nữa, tôi tin ở Thượng Đế và số mạng, điều đó giúp tôi thấy bình an hơn. Tuy nhiên, tôi thường buồn khi nghĩ tới những người lính và sĩ quan đã nghe lời tôi ở lại chiến đấu, và kết quả là họ phải chết lần chết mòn trong tù đày trong khi gia đình họ cũng gánh chịu rất nhiều đau khổ.”
Tuy vậy, ông cũng chia sẻ rằng đồng đội – khi gặp lại sau mười mấy năm tù đày, đã không hề buồn ông. Vì ông đã sát vai với họ, cùng hy sinh với họ đến giờ phút cuối. Bốn mươi năm sau, Xuân Lộc vẫn là niềm tự hào của người dân miền Nam, là câu trả lời trước thế giới, và là một biểu tượng dựng bằng máu và mạng sống cho sức chiến đấu và tinh thần của quân đội miền Nam.
Ông cũng thiết tha nhắn nhủ lớp trẻ bằng tấm lòng của một người cha, người ông. Khi được hỏi “Ông nghĩ tuổi trẻ gốc Việt ở Mỹ nên làm gì để giúp đỡ sự độc lập của Việt Nam?” ông nói to “Trước hết là phải học cho thiệt giỏi” làm các em cười ồ. Bởi vì, dù biết tiếng Việt nhiều hay ít, các em đều hiểu câu nói hết sức quen thuộc đó, câu nói mà từ tấm bé các em đã nghe từ cha mẹ, ông bà. Ông nói tiếp rằng ông tin tưởng nhiều người trong các em sẽ có đủ kiến thức và uy tín để nắm giữ các chức vụ quan trọng trong chính quyền hay quân đội Hoa Kỳ. Ông dặn dò “khi các con đại diện cho Hoa Kỳ trong việc giao thiệp với thế giới, điều đầu tiên là phải giữ lời, đừng phản trắc”. Có thể các em sinh viên còn ngây thơ chưa cảm thấy, nhưng những phụ huynh như tôi thì nghe được chút cay đắng còn bàng bạc trong lời khuyên “đừng phản trắc” của ông. Tôi nghĩ cho dù các em không hiểu được hết nỗi lòng của vị tướng từng bị đồng minh bỏ rơi, lời tâm huyết của ông về cách sống có trước có sau, không vì quyền lợi mà quay lưng với những người chung sức với mình thì mãi mãi là điều đáng ghi nhớ ở mọi lúc, mọi chức vụ, và mọi cảnh đời.

Buổi nói chuyện kéo dài một tiếng rưỡi. Các em lắng nghe và tham gia đặt câu hỏi tới phút cuối, không một chút xao lãng dù trong lúc nghe tiếng Việt hay trong phần dịch ra tiếng Anh.

Kế tiếp hai phụ huynh và người thầy dạy tiếng Việt trong trường Stanford hát tặng các em bài “Nhớ Mẹ” của Tướng Lê Minh Đảo bằng tiếng Việt và tiếng Anh cùng với bài “Có Những Người Anh” để nhớ ơn các chiến sĩ đã hy sinh xương máu để chiến đấu giữ vững miền Nam hơn hai mươi năm.
image010

Thiếu Tướng Lê Minh Đảo trong một khoảnh khắc suy nghĩ trước khi trả lời một câu hỏi của sinh viên

Sau đó, đại diện của SVSA lên nói cảm nghĩ và lời cám ơn. Các em chia sẻ kinh nghiệm trong gia đình và tâm tình của những người trẻ lớn lên trên đất nước thanh bình nhưng vẫn thường xuyên nghe về những ký ức đau thương, thuờng xuyên chứng kiến sự phấn đấu cho tới ngày hôm nay của những thế hệ đi trước.

“ …Trong suốt mười tám năm đầu đời, tôi không thể hiểu bằng cách nào cha mẹ tôi có thể trải qua những biến cố kinh hoàng mà vẫn trở thành nguồn thương yêu và nâng đỡ cho chúng tôi hôm nay.

Tuy nhiên, trong vài năm qua khi đi học xa nhà, có lẽ tôi đã trưởng thành, tôi nhận thấy rằng cha mẹ tôi không phải là siêu nhân như tôi từng nghĩ; họ chỉ là con người và họ cũng chảy máu như tôi và quý vị. Họ đã rất khó khăn để hòa hợp nỗi đau mất nước với cơ hội tiến thân tại một nơi xa lạ, đôi khi lạnh lùng. Những kinh nghiệm đau thương đó đã thấm vào cuộc đời của chúng tôi, lặng lẽ tác động lên gia đình chúng tôi như những sợi dây kéo chân tay con rối. Đã đến lúc chúng ta nhận biết những biến cố trong quá khứ đã ảnh hưởng chúng ta ra sao…”

Các em cũng nói lên hiểu biết về trách nhiệm của mình, như lời của Lillian Vũ, đồng hội trưởng SVSA:

“… Không có thuốc nào để chữa lành vết thương mà chỉ có ký ức dẫn dắt chúng ta. Từ những ký ức đó, từ những câu chuyện giữa cha mẹ và những người hướng dẫn tinh thần với con cháu, chúng ta thấy được chúng ta đã đi một bước dài thế nào, và tại sao chúng ta ở đây hôm nay. Chúng ta không thể tránh né những điều làm chúng ta thấy không vui, những điều đòi hỏi chúng ta thương cảm những người mà chúng ta không biết và những điều chúng ta không trải qua. Bằng nhiều cách, chúng ta có trách nhiệm tiếp tục chia sẻ những câu chuyện này và tìm cơ hội để cùng nhìn lại lịch sử, văn hóa, và chính con người chúng ta. Với những cách đó, chúng ta, là một cộng đồng, sẽ lớn mạnh hơn và bước tới. “

image011
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo đội mũ có tên trường Stanford do các em kính tặng. Chụp với một số em trong Ban Chấp Hành của SVSA

Cuối lễ là phần thắp nến. Đứng sát vai nhau trong cái mang mang lạnh của buổi tối mùa Xuân, ba thế hệ gốc Việt cùng tưởng nhớ hơn ba triệu người Việt ở cả hai miền cùng sáu mươi lăm ngàn lính Mỹ và đồng minh đã chết trong cuộc chiến, và những người đã gục ngã trong tù đày hay trên đường đi tìm tự do. Chúng tôi cũng cảm tạ ơn trên đã ban cho sức khỏe và sự may mắn để đứng bên nhau hôm nay, và cùng cầu nguyện cho sự tồn tại và ấm no của Việt Nam.

Sau đó, mọi người xếp nến thành số 40. Gió đêm nhè nhẹ thổi làm những ngọn nến lập lòe, và mọi người quyến luyến đứng nhìn, chưa muốn chia tay. Dù vui vì được cùng lớp trẻ làm việc có ý nghĩa, con số bốn mươi lại làm tôi nhớ rằng thời gian đi quá nhanh và không khỏi ngậm ngùi.

image013

Những ngọn nến được xếp thành số 40 để tưởng niệm bốn mươi năm mất miền Nam

*

Nếu Đêm Văn Hóa 2015 đem cho tôi xúc động và hy vọng vào lớp trẻ gốc Việt ở Stanford thì những gì diễn ra ngày 30 tháng Tư, 2015 đã cho tôi thấy sự hiểu biết của các em và nâng niềm hy vọng của tôi thành tin tưởng.

Thiếu Tướng Lê Minh Đảo cũng đồng ý với tôi. Ông lập lại mấy lần rằng sau khi gặp gỡ các em, ông vui mừng vì những suy nghĩ và kỳ vọng của ông vào thế hệ trẻ là không sai, và công sức của ông đi gặp gỡ và chia sẻ kinh nghiệm trong bao năm nay là có ý nghĩa.

Trước khi ra sân bay về lại Connecticut, Thiếu Tướng Lê Minh Đảo cho tôi xem vật mà ông thích nhất trong chuyến đi sang miền Tây Hoa Kỳ năm nay. Đó là tấm thiệp cám ơn của hội SVSA được viết tay bằng tiếng Việt.

Tấm thiệp mở đầu bằng “Chúng con xin trân thành cám ơn ông … “

Tôi và ông đều cười và trìu mến nhận xét rằng lỗi chính tả trong chữ “chân thành” làm cho tấm thiệp thêm đặc biệt, càng làm cho kỷ niệm thêm khó quên.

Tấm thiệp giống như hình ảnh của các em: trong sáng và có tấm lòng hướng về quê hương rất đáng quý, chỉ cần thêm một chút hướng dẫn. Và nhiệm vụ hướng dẫn đó được trông cậy vào thế hệ một – của ông, và một rưỡi – của chúng tôi.

Tuy nhiên, chúng tôi cũng luôn nhớ rằng lời khuyên sẽ thấm thía nhất khi gần gũi với thực tế. Trong mọi chia sẻ, Thiếu Tướng Lê Minh Đảo luôn xác định rằng ông hiểu các em là công dân Hoa Kỳ. Ông mong các em hết lòng xây dựng cuộc sống tốt đẹp, vun đắp sức mạnh và uy tín của chính mình và của cộng đồng Việt trên quê hương mới. Bên cạnh đó, cũng đừng quên Việt Nam, nơi đã góp bốn ngàn năm văn hiến cho tâm hồn các em hôm nay.

Ông tin tưởng mạnh mẽ rằng các em sẽ trở thành những người có ảnh hưởng trong chính sách của Hoa Kỳ, và lúc đó, ông mong các em nhớ bài học Tháng Tư Đen để làm những điều tử tế, tốt đẹp cho Việt Nam – nói riêng, và các nước nhỏ – nói chung. Đó cũng là chính sách ngoại giao hữu hiệu nhất để vun đắp uy tín của Hoa Kỳ và củng cố niềm tin tưởng của thế giới đối với đất nước này.

Tôi đồng ý với ông.

Vì thế, tôi mong tiếp tục có dịp để góp phần hướng dẫn để các em nhớ rằng nguồn gốc luôn luôn quan trọng vì nó tạo nên sắc thái độc đáo của mỗi người. Khi hiểu rõ nguồn gốc các em sẽ có thêm sức mạnh để vươn lên.

Tôi hy vọng rằng các thế hệ sau luôn nhớ đất nước Việt Nam nhỏ bé, gầy guộc, nhưng nằm tại một vị trí vô cùng quan trọng ở bờ Thái Bình Dương. Đất nước đó đứng mũi chịu sào cho cả bán đảo Đông Dương. Đất nước đó thường xuyên bị dùng làm trái độn trong tranh chấp giữa những quyền lực to lớn trên thế giới.

Mai này, khi có cơ hội, mong các em hết lòng làm điều tốt nhất cho sự tồn tại của Việt Nam, để người dân Việt không còn bị đàn áp, dày vò. Vì trong suốt lịch sự cận đại của Việt Nam, họ đã chịu quá nhiều đau khổ. Và, dù chiến tranh đã chấm dứt bốn mươi năm, cho tới nay, nước Việt và người dân Việt vẫn không ngừng chảy máu.

Khôi An

Unforgotten: Phim tài liệu về tù cải tạo

Unforgotten: Phim tài liệu về tù cải tạo

Thanh Trúc, phóng viên RFA
2015-06-04

06042015-doc-abt-form-pris-of-war.mp3 Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Tác giả bộ phim, nhà văn, nhà báo, người sáng lập kiêm đạo diện của Potbelly Pig Films, cô Diễm Thúy

Tác giả bộ phim, nhà văn, nhà báo, người sáng lập kiêm đạo diện của Potbelly Pig Films, cô Diễm Thúy

RFA files

Đó là bộ phim tài liệu mang tên Unforgotten, Không Bao Giờ Quên, như một đóng góp nhỏ nhoi nhưng cần thiết vào kho tài liệu về tù binh miền Nam trong những trại tập trung của miền Bắc sau 1975, để những người trong cuộc có thể trình bày những nỗi oan khuất họ phải chịu, và để thế hệ trẻ hiểu được suy nghĩ của cha chú là những người lính buộc phải buông súng với nỗi đau có thể không bao giờ phai nhòa.

Tâm tư và ước muốn

Đó cũng là tâm tư và ước muốn của tác giả bộ phim, nhà văn, nhà báo, người sáng lập kiêm đạo diện của Potbelly Pig Films, cô Diễm Thúy.

Đến Mỹ năm 1992 theo chương trình HO với thân phụ là cựu quân nhân miền Nam, Diễm Thúy tốt nghiệp cử nhân chuyên ngành kinh doanh và nghệ thuật tại đại học Ohio State, tiểu bang Ohio:

Đồng ý là cha của Thúy cũng đi tù ở ngoài Bắc nhưng cái động cơ mà Thúy làm là Thúy muốn những người đã bị tù có tiếng nói của mình. Những người đó, nếu nói thẳng ra, là phải phơi bày tội ác của cộng sản ra đó.

Thúy chỉ muốn thế hệ sau biết được những gì người cộng sản làm mà họ không bao giờ nhận. Thúy muốn giới trẻ ở Việt Nam hay ở hải ngoại hãy tìm hiểu vấn đề và thông qua phim của Thúy thì họ thấy được bằng chứng xác thực.

Một trong những tội ác đó, Diễm Thúy nói, đã in hằn trong trí nhớ non nớt của một đứa trẻ trong ngày mà tưởng không còn ai phải chết vì bom đạn:

Lúc Thúy còn nhỏ, mẹ chở Thúy từ Sài Gòn về quê nội là Hậu Nghĩa. Về ngày 29 thì trưa hôm sau, ngày 30 tháng Tư, có lịnh đầu hàng. Chiều 30 tháng Tư , khoảng năm sáu giờ chiều, có một người lính Việt Nam Cộng Hòa từ ngoài đường chạy vô cửa ngỏ nhà bà nội Thúy, chạy vô cái bồ lúa để trốn. Nội với bác của Thúy mới lấy những cái tấm che lại để mà dấu ông ta.

” Thúy chỉ muốn thế hệ sau biết được những gì người cộng sản làm mà họ không bao giờ nhận. Thúy muốn giới trẻ ở Việt Nam hay ở hải ngoại hãy tìm hiểu vấn đề và thông qua phim của Thúy thì họ thấy được bằng chứng xác thực.

Diễm Thúy “

Khi những người cộng sản rượt tới, tìm hoài không được, thấy cái bồ lúa thì chạy vô bồ lúa rồi lôi ông ta ra. Khi lôi ông ta ra, họ bắt bà nội với bác của Thúy quì xuống, bắt người lính quì xuống, hỏi là “bây giờ một trong hai người chết cho cái thằng này hay là cái thằng này chết cho hai người này?” Thì ông lính đó tội nghiệp cho bác với bà nội Thúy, ông nói là do ông chứ hai người này không dính líu gì hết. Lúc đó nó lôi người lính này ra xử bắn .

Dù còn nhỏ nhưng Thúy nghĩ ngày đó là ngày người ta được, theo lời của mấy ông, là được hưởng sự hòa bình, ngày đó là không ai được giết ai. Nhưng mà họ vẫn giết một người oan ức như vậy thì Thúy nghĩ những người đi tù cải tạo, họ đưa vô rừng sâu, thì họ có thể giết bằng bất cứ giá nào mà họ muốn. Thành ra Thúy mới quyết tâm, dù là bất cứ giá nào, nếu được thì Thúy phải làm cho được cái phim này.

Đầu tháng Năm vừa qua, bộ phim Không bao Giờ Quên, thời lượng chỉ 50 phút, được trình chiếu lần đầu tiên và chiếu miễn phí tại nhà hàng Paracel ở Nam California. Sau đó, do khá đông người yêu cầu, phim được chiếu lần thứ nhì tại trụ sở đài phát thanh VNCR cũng tại miền Nam California.

Những khó khăn

Thực hiện một cuốn phim, dù là phim tài liệu dài chỉ 50 phút, là chuyện rất khó khăn dù như vốn liếng do mình tự trang trải:

Ðạo diễn Diễm Thúy (thứ ba từ trái) và gia đình. (Hình: Lâm Hoài Thạch/Người Việt)

Ðạo diễn Diễm Thúy (thứ ba từ trái) và gia đình. (Hình: Lâm Hoài Thạch/Người Việt)

Thúy đã liên kết với những người làm phim của Mỹ ở Hollywood. Mặc dù nói là phim tài liệu nhưng tốn tiền nhiều vì những tài liệu đó phải có thời gian, rồi những người bạn Mỹ đó không biết tiếng Việt Nam, thành ra rất là mất thời gian, phải ngồi với họ để chỉ cho họ làm thế nào thế nào, rồi coi như họ cũng mất nhiều thời gian với mình. Thành ra tiền chi phí lên cao chứ không phải vì phim tài liệu mà nó không tốn so với những phim chuyện khác.

Cái khó thứ hai là tìm người cộng tác, người quay, người đóng và nhất là những nhân chứng được phỏng vấn. Chính vì thế mà dự định từ 2008 nhưng trải bao nhiêu thay đổi và trở ngại thì mãi đến tháng hai năm 2012 mới có thể bấm những thước phim đầu tiên tại Michigan. Đây là lúc cô đã có người đồng sản xuất, trợ giúp những bước đầu:

Những năm đó là Thúy đã viết Script nhưng chưa quay được. Bắt đầu quay vào năm 2012, người co-producer, Ian Taylor, không thích chính trị, không thích cái gì dính dáng đến chiến tranh. Cậu ta từ chối rất nhiều nhưng mà Thúy vẫn mời thì cuối cùng cậu ta đồng ý giúp. Nói chung cũng rất là khổ, chính vì lẽ đó thời gian chuẩn bị cho phim rất là lâu.

Đến lúc quay phim thì cũng không dễ dàng do là vì phải di chuyển nhiều:

Nhiều tiểu bang chứ không phải một. Mỗi lần đi thì những người quay phim có bận quay chỗ khác thì Thúy phải tìm cameraman khác rồi nhóm ê kíp khác. Những người đó phải đi với Thúy, xuống đó chờ cho đúng thời điểm, ngày giờ, tập trung được mọi người rồi thời tiết… Nói chung rất là khổ, Thúy chỉ kể một ví dụ như vậy thôi.

” Có người khi mà mình được giới thiệu thì họ không hiểu, không biết Thúy đang định làm gì, họ nghĩ có thể Thúy là người mà Việt cộng gài vô hay như thế nào… Có người đồng ý thì vẫn giữ, có người sau đó lại đổi ý. Thành ra công đoạn tập họp mọi người rất là khó.

Diễm Thúy”

Trong nhóm của Thúy lúc đầu có Ian Taylor rồi có Tuấn Nguyễn ở Chicago, Tú Nguyễn ở Minnesota.

Từ Michigan, đoàn làm phim Unforgotten và đạo diễn là cô Diễm Thúy, bay sang California. Năm 2013, đoàn quay kéo xuống Savannah, Georgia:

Có những chú những bác lúc đầu thì họ nhận lời, sau đó vì lý do gia đình họ phải từ chối. Hoặc là có những cô có chồng đi tù cải tạo, lúc đầu họ cũng nhận lời nhưng sau đó họ từ chối. Có nhiều người sau khi suy nghĩ họ nói họ không muốn tham dự tại vì sợ về Việt Nam hoặc ảnh hưởng tới thân nhân của họ ở Việt Nam.

Có người khi mà mình được giới thiệu thì họ không hiểu, không biết Thúy đang định làm gì, họ nghĩ có thể Thúy là người mà Việt cộng gài vô hay như thế nào… Có người đồng ý thì vẫn giữ, có người sau đó lại đổi ý. Thành ra công đoạn tập họp mọi người rất là khó.

Một phần của lịch sử

Vấn đề thứ ba, Diễm Thúy trình bày tiếp, là hoàn cảnh tù cải tạo của quân nhân miền Nam ít nhiều giống nhau, vì thế phải lắng nghe để:

Câu chuyện của họ có những chi tiết tư liệu mà mình thấy rất bổ ích. Thúy không có tiền để mời họ về một ngày, họ cũng không có thời gian để mà về một ngày, thành ra Thúy phải đi qua những tiểu bang nào mà người đó đã sẵn sàng thì Thúy mới đến để phỏng vấn họ.

Coi như chỉ có Ian là người Mỹ thôi, lúc đầu thì Ian không có hiểu . Ian học về Journalism and Camera, Thúy giảng cho anh ta biết là những người đó đi tù như thế nào, trong Tết Mậu Thân người Việt Nam chết như thế nào, sau đó thì Ian có cảm xúc. Khi mà Thúy viết script và đưa ra thì Ian cũng như mọi người đều cùng một hướng với Thúy hết. Họ nghĩ đó là một đề tài có giá trị lịch sử tại vì những người Thúy phỏng vấn là những người đứng mũi chịu sào, coi như ở lại Việt Nam để đánh những trận cuối cùng rồi phải chịu tù tội sau ngày 30 tháng Tư.

Đó là cảm tưởng của một người Mỹ như anh phóng viên Ian Taylor, đồng sản xuất phim Unfogotten với Diểm Thúy, còn những người chưa hề nếm mùi chiến tranh và bom đạn thì sao.

Hoặc cảm tưởng của người đã xem bộ phim tài liệu này tại miền Nam California, luật sư Nguyễn Quốc Lân, cựu ủy viên giáo dục học khu Garden Grove Nam California:

Về phương diện giáo dục thì phim Unforgotten đóng một vai trò rất tốt rất quan trọng để cho thế hệ trẻ cũng như thế hệ tương lai hiểu được những gì xảy ra sau khi cuộc chiến Việt Nam kết thúc. Trong cuốn phim không ai có thể đặt nghi ngờ là những cái này có thật hay không có thật, không ai có thể phủ nhận được những chuyện như vậy.

” Về phương diện giáo dục thì phim Unforgotten đóng một vai trò rất tốt rất quan trọng để cho thế hệ trẻ cũng như thế hệ tương lai hiểu được những gì xảy ra sau khi cuộc chiến Việt Nam kết thúc.

LS Nguyễn Quốc Lân”

Cái vấn đề thức tế là nó đóng góp và trình bày sự thật chứ không phải để thuyết phục chính quyền Việt Nam công nhận hay không công nhận. Tại vì họ biết chuyện này nhưng mà họ vẫn nhắm mắt làm ngơ, họ vẫn từ chối những thức tế của vấn đề từ bao lâu nay.

Hoặc là cảm nghĩ của cô Bri Demattio, được đạo diễn mời làm co-host buổi trình chiếu premiere của phim tài liệu Unforgotten:

Tôi thật hân hạnh có mặt ở đó, tôi hiểu tầm quan trọng của một cuốn phim tài liệu như Không Bao Giờ Quên, đặc biệt trong dịp tưởng niệm ngày Sài Gòn thất thủ.

Đó là một cuốn phim đặc sắc. Người Mỹ biết về Việt Nam, biết về cuộc chiến Việt Nam nhưng chẳng mấy ai hiểu rõ những gì đã xảy ra cho quân đội miền Nam Việt Nam khi đã im tiếng súng, thí dụ những trại tù tập trung lính miền Nam chẳng hạn. Những câu chuyện trong phim không chỉ làm người ta sáng mắt ra mà còn khiến người ta ngậm ngủi khôn tả. .

Điển hình câu chuyện một phụ nữ cùng mấy con nhỏ lặn lội cả ngày đường từ trong Nam ra ngoài Bắc để thăm chồng đang bị giam trong trại tập trung. Trên đường đi, bao nhiêu thức ăn gói ghém mang ra cho chồng bị đánh cắp sạch, quần áo giỏ xách của bà và mấy đứa nhỏ cũng bị lấy cắp, mẹ con phải ngủ bờ ngủ bụi và chờ sáng mai vào trại xin thăm nuôi. Bà đã phải chờ đợi tới 4 ngày mà vẫn không được gặp mặt chồng. Cuối cùng, khi biết bà có đứa con nhỏ 4 tuổi, cán bộ trại giam đồng ý cho vợ chồng cha con gặp nhau trong 10 phút rồi đuổi bà về.

Những chuyện như thế làm mọi người khóc, khi phim chấm dứt tôi thấy nhiều cựu quân nhân đến bắt tay đạo diễn với đôi mắt đầy lệ, còn những người trẻ sau khi xem đã không dấu được nỗi xúc động. Với tôi, phim Không bao Giờ Quên là một đề tài sống động cho tuổi trẻ thế hệ hai và ba muốn tìm hiểu về cuộc chiến Việt Nam.

Vào tuần lễ thứ ba của tháng này, bộ phim tài liệu Unforgotten, Không Bao Giờ Quên, sẽ được trình chiếu tại San Jose, Bắc California.

Cũng như ở miền Nam, đây là buổi chiếu thân hữu và hoàn toàn miễn phí. Một trong những người đang vận động cho buổi trình chiếu Không Bao Giờ Quên, Những Ngảy Không Quên, cô Hoàng Mộng Thu, thành viên của Biệt Đoàn Văn Nghệ Lam Sơn:

Bắc Cali có bà Lê Đình Vọng, sáng lập viên của chương trình Huynh Đệ Chi Binh, cô Cẩm Vân, ủy viên học khu, và đồng thời Biệt Đoàn Lam Sơn. Tinh thần của Biệt Đoàn Văn Nghệ Lam Sơn là lúc nào cũng nhớ trong thời chiến Việt Nam có rất nhiều, rất nhiều chị em mình là vợ lính hoặc là người yêu của lính. Thành ra khi chúng em kêu gọi chương trình này thì có rất nhiều chị hoan nghinh và sẵn sàng yểm trợ , tham dự,. Sẽ có một buổi tiện trà nhỏ để cô Diễm Thúy có thể tiếp tân cũng như giới thiệu bộ phim của mình.

Cô Cẩm Vân, chủ tịch học khu East Side:

Học khu East Side học sinh Việt Nam chiếm hàng nhì học khu. Vừa rồi Cẩm Vân được hân hạnh đem cuốn phim The Last Days In Vietnam của KQED vào trong học khu. Lần này , biết chị Diễm Thúy và phim Unforgotte, Cẩm Vân cũng muốn đem phim đến với trường học trong học khu East Side. Mục đích là cho các em hiểu được lịch sử, điều thứ nhất. Thứ hai là hiểu được làm sao các em qua được bên Mỹ để có một nền tự do cũng như nền học vấn tốt hơn là ở Việt Nam.

Câu chuyện của mục Đời Sống Người Việt Khắp Nơi tạm ngưng ở phút này. Thanh Trúc sẽ trở lại cùng quí thính giả tối thứ Năm tuần tới.