Đảng Cộng Sản từ khước vai trò lãnh đạo đất nước

Đảng Cộng Sản từ khước vai trò lãnh đạo đất nước

Nguoi-viet.com

Nguyễn Hưng Quốc
(Blog VOA)

Về phương diện chính trị, ở Việt Nam hiện nay có một nghịch lý: Một mặt, Đảng Cộng Sản tự khẳng định một cách công khai, chính thức và dõng dạc trong Hiến Pháp là đảng duy nhất lãnh đạo đất nước; mặt khác, trên thực tế, chưa bao giờ Việt Nam lại thiếu sự lãnh đạo như là bây giờ.

Lãnh đạo chứ không phải là cai trị. Đó là hai điều hoàn toàn khác nhau. Cai trị chỉ cần dùng sức mạnh để dập tắt mọi sự phản kháng của những người bị trị để giữ nguyên tình trạng hiện có trong đó người cai trị vẫn là những người cai trị và những người bị trị vẫn tiếp tục bị trị. Nói cách khác, cai trị là nỗ lực kéo dài một quá khứ. Lãnh đạo thì khác: Lãnh đạo hướng tới tương lai. Lãnh đạo là dẫn dắt một tập thể hướng tới một chân trời mới trong tương lai. Cai trị cần sự vâng phục trong khi lãnh đạo cần sự đồng thuận. Cai trị được xây dựng trên bạo lực và áp chế trong khi lãnh đạo được xây dựng trên sự khai sáng và tin tưởng. Cai trị cần ngục tù và súng đạn trong khi lãnh đạo cần ánh sáng và trí tuệ.

Trong quá khứ, Đảng Cộng Sản, với một mức độ nào đó, từng đóng vai trò lãnh đạo. Những người lãnh đạo biết rõ họ tin gì và muốn gì. Dân chúng cũng biết rõ các nhà lãnh đạo tin gì và muốn gì: Họ tin vào chủ nghĩa xã hội và muốn đất nước, hoặc thoát khỏi ách Pháp thuộc hoặc được thống nhất. Những điều họ tin và họ muốn chưa chắc đã chính đáng, có khi, ngược lại, chỉ dẫn đến chiến tranh tang tóc và họa độc tài hà khắc. Nhưng có hai điều quan trọng nhất là: một, dân chúng biết rõ giới lãnh đạo tin gì và muốn gì, và hai, một số bộ phận không nhỏ trong dân chúng chia sẻ những điều họ tin và muốn ấy.

Còn bây giờ?

Trong các kỳ đại hội đảng, người ta cũng có những bản báo cáo về những thành tựu trong quá khứ cũng như những kế hoạch năm năm, nhưng tất cả đều được viết theo những công thức chung chung, mơ hồ và rối rắm. Người ta vẫn nói đến chủ nghĩa xã hội và tư tưởng Hồ Chí Minh nhưng tất cả đều không có một nội dung cụ thể nào cả. Không ai có thể hiểu chủ nghĩa xã hội sau khi bị phá sản ở Liên Xô và các nước Đông Âu ấy có diện mạo ra sao. Còn cái gọi là tư tưởng Hồ Chí Minh đến nay vẫn chưa có một đường nét rõ rệt. Ngay cái gọi là kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa mà người ta thường lặp đi lặp lại trong các nghị quyết cũng như trong ngôn ngữ tuyên truyền cũng không ai biết là gì. Từ các văn bản chính thức ở các đại hội đảng ấy, dân chúng hoàn toàn không thể hình dung con đường mà Đảng Cộng Sản muốn dẫn dắt mọi người đi sẽ đến đâu. Không. Hoàn toàn không thể biết. Ngay chính Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng cũng không biết khi thừa nhận có khi đến tận cuối thế kỷ 21 người ta mới có thể đạt đến chủ nghĩa xã hội. Lâu. Lâu quá. Trong hiện tại thì tất cả đều mù mịt. Trước sự mù mịt ấy, mọi danh xưng lãnh đạo đều mất hết ý nghĩa.

Mà chưa bao giờ dân tộc Việt Nam cần sự lãnh đạo như là bây giờ.

Ở đâu cũng thấy bế tắc.

Về giáo dục, ai cũng than là chưa bao giờ xuống cấp như bây giờ: học trò đạo văn, các thầy cô giáo cũng đạo văn. Không đạo văn thì cũng nhai lại những kiến thức cũ mèm. Quan hệ giữa thầy trò cũng càng lúc càng tệ hại: thầy cô thì coi học sinh như những khách hàng mình vơ vét được bao nhiêu trong các lớp dạy kèm được thì vơ vét còn học sinh thì cũng chả coi trọng gì các thầy cô giáo; có học sinh còn đánh gục các thầy cô giáo ngay trong lớp học. Nhà nước có chính sách gì để ngăn chặn tình trạng xuống cấp ấy không? Không.

Về đạo đức thì càng lúc càng suy đồi, quan hệ giữa người và người càng lúc càng lạnh lẽo, tâm lý vô cảm trước những nỗi đau của người khác càng lúc càng phổ biến. Cái gọi là tình hàng xóm hay tình người vốn là nét son mà người Việt Nam trước đây thường tự hào đến giờ biến mất. Nhà nước có chính sách gì để diệt trừ nạn vô cảm ấy và khôi phục lại truyền thống tốt đẹp ngày trước không? Không.

Về kinh tế thì nợ công càng ngày càng chồng chất kéo theo những di hại có khi đến cả mấy thế hệ, mức phát triển càng lúc càng chậm chạp, về nhiều phương diện, có khi còn thua cả Campuchia và Lào. Về xã hội, nạn tham nhũng tràn lan, lớn ăn lớn, nhỏ ăn nhỏ, làm gì cũng cần tiền đút lót; người ta mua bán chức quyền cho nhau, bất kể tài năng và tư cách. Nhà nước có chính sách gì để giải quyết các khó khăn và đẩy mạnh sự phát triển kinh tế cũng như giảm trừ nạn tham nhũng không? Không.

Về nhân quyền, tất cả những quyền căn bản của con người đều bị vùi dập. Tự do ngôn luận: không. Tự do biểu tình: không. Tự do lập hội, dù chỉ là những hội dân sự rất ư bình thường: không. Xuống đường để chống đối các chính sách của nhà nước bị cấm đoán, đã đành. Ngay cả xuống đường để chống Trung Quốc một cách chính đáng cũng bị ngăn cấm, hơn nữa, khủng bố. Nhà nước có chính sách gì để cải thiện tình trạng ấy không? Không.

Nhưng quan trọng nhất là những bế tắc trong lãnh vực chính trị. Cả chính trị đối nội lẫn chính trị đối ngoại đều bế tắc. Về đối nội, ai cũng biết cái nhãn chủ nghĩa xã hội chỉ là một chiêu bài dối trá, nhưng vất bỏ cái chiêu bài ấy, Việt Nam sẽ có một thể chế như thế nào? Không ai biết cả. Cả chính quyền có lẽ cũng không biết. Người ta chỉ đe dọa: đa đảng và đa nguyên chỉ dẫn đến hỗn loạn. Nhưng các nước dân chủ trên thế giới thì sao? Sao không có hỗn loạn? Tại sao dân chủ chỉ gây hỗn loạn ở Việt Nam mà thôi? Về đối ngoại, có một trọng tâm khiến mọi người đều nhức nhối: chính quyền Việt Nam sẽ giải bài toán Trung Quốc ra sao? Sẽ theo hùa Trung Quốc và mặc kệ các sự xâm lấn ngang ngược của Trung Quốc hay sẽ tìm cách chống lại Trung Quốc để bảo vệ độc lập và chủ quyền trên biển và đảo? Gần đây, Việt Nam có vẻ muốn thắt chặt quan hệ với Mỹ nhưng quan hệ ấy sẽ được đẩy xa đến mức nào? Việt Nam sẽ tìm kiếm điều gì ở Mỹ? Đó chỉ là một trò đu dây để mua thời gian hay một thực tâm muốn có đồng minh để đối đầu với Trung Quốc? Tất cả những thắc mắc ấy không có ai trả lời cả. Ở điểm dân chúng cần sự lãnh đạo nhất, những người gọi là lãnh đạo lại kín như bưng. Mà chưa chắc họ đã có một chính sách nào cụ thể.

Bởi vậy, có thể nói không có gì quá đáng khi cho Đảng Cộng Sản hiện nay đang từ khước vai trò lãnh đạo của mình. Họ chỉ còn là những nhà cai trị độc đoán và hung bạo. Vậy thôi.

ÁC QUỶ ÁO TRẮNG

ÁC QUỶ ÁO TRẮNG

Trích EPHATA 649

Ngành Y Tế Việt Nam lại vừa có thêm một “cơn chấn động”, khi Bệnh Viện Mắt Hà Nội đã nhẫn tâm đánh tráo thuỷ tinh thể của hơn 3.000 bệnh nhân. Người dân đang lo sợ vì ngành y bây giờ có lắm “ác quỷ”. Vụ đánh tráo thuỷ tinh thể, xem ra còn nguy hiểm, nhẫn tâm hơn cả vụ bớt xén vaccine, “nhân bản” kết quả xét nghiệm, …

Theo các bác sĩ chuyên khoa về Mắt, thủy tinh thể là chiếc đĩa trong suốt nằm ở phía bên trong mắt, nó tập trung các tia sáng đi vào võng mạc để tạo thành hình ảnh sắc nét rõ ràng, như thấu kính của máy ảnh tập trung hình ảnh vào phim. Thủy tinh thể có chức năng như một thấu kính hội tụ công suất 20D nằm sau mống mắt và tham gia vào qúa trình điều tiết của mắt. Sự đục mờ này ngăn không cho tia sáng lọt qua, kết quả là võng mạc không thu được hình ảnh và thị lực bệnh nhân suy giảm dẫn ðến mù lòa. Bệnh đục mờ thủy tinh thể được xem là bệnh mù có thể chữa được. Chữa bằng cách thay thuỷ tinh thể nhân tạo.

Bệnh viện Mắt Hà Nội. Nguồn: Internet

Giám đốc Bệnh Viện Mắt Hà Nội đã bị tố giác khi cho đấu thầu thuỷ tinh thể, các chất liệu như dịch nhầy rẻ tiền để sử dụng khi phẫu thuật thay thuỷ tinh thể cho hơn 3, 000 bệnh nhân. Tuy được thay thuỷ tinh thể rẻ tiền của nước khác, nhưng bệnh nhân vẫn phải trả phí là 6, 5 triệu đồng/mắt ( 300 USD ) chi phí khi dùng thuỷ tinh thể của Mỹ. Hơn nữa, mỗi ống dịch nhầy chỉ được dùng cho một bệnh nhân, thì bác sĩ của bệnh viện này đem chia và dùng chung cho từ 4 – 5 bệnh nhân; một bộ dao mổ sử dụng cho 10 ca. Những người có Bảo Hiểm Y Tế, bệnh viện được BHYT trả, nhưng bà gíam đốc Bệnh Viện này chỉ đạo phải thu thêm mỗi bệnh nhân có BHYT 1 triệu đồng ( 50 USD ).

Chẳng đặng đừng, người bệnh mới phải đến bệnh viện để được cứu chữa, thì chính nơi này, họ bị các vị lương y lừa phỉnh, tráo trở, và làm tiền trắng trợn. Mà chẳng đâu xa, chuyện lừa gạt bệnh nhân lại xảy ra tại bệnh viện chuyên khoa Mắt ở ngay thủ đô.

Người tốt trong ngành y tế vẫn còn. Đó là các bác sĩ dám đứng ra tố giác giám đốc Bệnh Viện, muốn làm sáng tỏ mọi ngách tối của kẻ tán tận lương tâm. Vụ này không được làm ra ánh sáng, sẽ còn biết bao bệnh nhân bị lừa ? Không ai biết được. Chỉ có một điều ai cũng biết, tương tự như tình trạng bác sĩ ở Bệnh Viện Hoài Đức khi tố giác vụ “nhân bản” kết quả xét nghiệm, đó là “tính mạng”, sự bình an của những bác sĩ dũng cảm đứng ra tố giác luôn bị đe doạ. Cụ thể là bác sĩ tố cáo vụ tráo thuỷ tinh thể không những bị kỷ luật, mà còn bị “xã hội đen” tông xe làm ngã gãy tay. Lương y bây giờ cũng có “tay chân” là “xã hội đen”, thì người dân lành biết cậy vào đâu ?

Người tốt trong ngành y còn quá ít, mà xung quanh họ lại có quá nhiều kẻ bất nhân, “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”, kể cả những người lãnh đạo cao cấp được cho là “liêm minh chính đại” cũng không còn được tin tưởng bởi sự dung túng, bao che của họ với thuộc cấp. Cụ thể là những lá thư tố cáo đã được gửi đi từ lâu, nhưng chính quyền Hà Nội kết luận vụ tráo thuỷ tinh thể chỉ là… “sai sót” ! Sai sót có thể là 1, hoặc 2 ca, chứ không thể nào lên đến hàng ngàn ca ! Dung túng, bao che, có thể vì sợ tai tiếng, ảnh hưởng đến “thi đua khen thưởng”, nhưng cũng có thể vì “cùng một đường dây”, đã “ăn đồng chia đều” thì không thể đổ tội hết cho cấp dưới khi có chuyện xảy ra.

Loại thuỷ tinh thể giá rẻ chỉ dùng được vài năm, sau đó nếu hư, họ không thể thay được thuỷ tinh thể lần nữa, và họ sẽ mù. Như vậy, hành động đánh tráo thuỷ tinh thể chính là tội ác; bà giám đốc Bệnh Viện Mắt Hà Nội chỉ đạo vụ này chính là ác quỷ vì đã nhẫn tâm “ăn” thuỷ tinh thể của người đang cần ánh sáng, mà hầu hết họ là những người lớn tuổi, người nghèo.

Chưa bao giờ người dân hoảng loạn, lo sợ như lúc này, khi mà những người chuyên chăm sóc, bảo vệ sức khoẻ, cứu chữa người bệnh không chỉ yếu kém về khả năng chuyên môn, nghề nghiệp, mà còn mất lương tâm, đạo đức của người thầy thuốc. Một khi những ác quỷ áo trắng này còn tồn tại, sẽ vẫn chưa hết những nguy cơ đe doạ người bệnh, và cả những người chưa bệnh.

BÌNH AN

Huyện Cẩm Giàng nói không có chuyện máy xúc cán dân

Huyện Cẩm Giàng nói không có chuyện máy xúc cán dân

Thân Hoàng – Tiến Thắng
Chính quyền phải chịu hoàn toàn trách nhiệm…
Một sự kiện rúng động dư luận cả nước khi xem một clip hình ảnh quá thương tâm của một người dân bị xe ủi đè lên ở huyện Cẩm Giàng, Hải Dương, nhưng thật ngạc nhiên khi chủ tich tỉnh và công an Hải Dương thẳng thừng bác bỏ, nói là không có việc này…
Một vụ tranh chấp quyết liệt và đã xảy ra một việc thất nhân tâm như vậy, thì đáng lẽ CA phải tích cực điều tra nhưng họ lại nói không biết gì, mặc dù trong cuốn băng ghi lại sự kiện đó có rẩt nhiều bóng dáng nhân viên công an. Và rồi ông lãnh đạo tỉnh lẫn CA Hải Dương (hình) cứ chối đây đẩy. Rằng khi ra đến nơi thì người bị thương đã đi cấp cứu và tại hiện trường không có sự việc xe xích nào đè lên người dân.
Thật lạ đời khi các ông nói không liên quan gì đến tranh chấp và tỏ ra dửng dưng vô cảm với sự việc và nạn nhân. Không hề điều tra như tạm giữ xe ủi lại hoặc truy tìm kẻ gây án. Cũng không hề đi thăm nạn nhân và lấy lời khai cho một cuộc điều tra việc này. Vì đây là trách nhiệm của các ông, nhưng các ông chỉ biết phủi tay trốn tránh trách nhiệm.
Thật là khiên cưỡng khi so sánh vụ này với vụ thảm sát 6 người trong một gia đình ở Bình Phước. CA đã phá án và sát thủ máu lạnh Nguyễn Hải Dương đã phải nhận tội. Cũng thời gian này và ở một địa phương trùng tên là tỉnh Hải Dương, thì các ông chính quyền tỉnh này lại chối tội trong một vụ cũng rúng động lòng người và cũng ở một tỉnh có tên Hải Dương.
Không thể vô cảm, người dân chúng tôi kiên quyết yêu cầu các cấp cao hơn vào cuộc để điều tra vụ việc này. Nếu các cấp chính quyền không giải quyết thỏa đáng câu hỏi là ai đứng sau vụ dùng xe ủi đất ủi người này, thì chỉ có một kết luận duy nhất. Đó chính là chính quyền đã đứng đằng sau tội ác này…

 

TTO – Chính quyền huyện Cẩm Giàng, Hải Dương khẳng định không có chuyện xe chèn qua dân “vì chèn qua thì sao sống được”. Người nhà bà Châm kể bà Châm bị ngã xuống cát khi lùi lại và bị bánh xích máy xúc chèn lên người.

Người dân không cho di chuyển máy xúc khỏi hiện trường – Ảnh: Tiến Thắng
Chiều tối 10-7, ông Nguyễn Mạnh Hiển, chủ tịch UBND tỉnh Hải Dương, đã họp với các sở ngành, lãnh đạo và Công an huyện Hải Dương để chỉ đạo giải quyết vụ việc xô xát giữa đơn vị thi công xây dựng Khu công nghiệp Cẩm Điền – Lương Điền (Cẩm Giàng, Hải Dương) xảy ra vào sáng cùng ngày.
Ông Hiển khẳng định vụ việc xảy ra vô cùng đáng tiếc và nằm ngoài chỉ đạo của UBND tỉnh.
Theo ông Hiển, UBND tỉnh đã chỉ đạo chủ đầu tư và nhà thầu xây dựng không được thi công khi chưa báo cáo cơ quan chức năng và không có phương án đảm bảo an toàn.
Ông Hiển chỉ đạo các ban ngành, Công an tỉnh và Công an huyện phải tiếp tục làm rõ nguyên nhân vụ việc, xác định phía nào sai để có biện pháp xử lý.
Tại buổi họp, trả lời câu hỏi của Tuổi Trẻ về việc có hay không chuyện đơn vị thi công cho máy xúc chèn qua người dân, ông Nguyễn Trọng Hiển, phó trưởng Công an huyện Cẩm Giàng, khẳng định không hề có việc này.
“Với khối lượng hàng chục tấn mà xe máy xúc chèn qua thì người bị chèn sẽ không qua khỏi. Kết quả khám nghiệm hiện trường và kết quả điều tra ban đầu thì thấy rõ xe máy xúc không chèn qua người mà do xô xát bà Châm ngã vào máy xúc và bị thương” – ông Hiển nói.
Trao đổi với Tuổi Trẻ, ông Nguyễn Văn Công, phó chủ tịch UBND huyện Cẩm Giàng, khẳng định: “Những hình ảnh trong clip của người dân không đúng, có thể do góc họ quay hay làm gì nên thành như thế. Phía Công an huyện và các phòng chức năng xuống hiện trường báo về không có chuyện xe chèn qua người, vì chèn qua thì sao sống được”.
Chiều tối 10-7, bà Lê Thị Châm (55 tuổi) được chuyển từ phòng cấp cứu thuộc khoa ngoại 1 Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hải Dương lên Bệnh viện Việt – Đức để tiếp tục cấp cứu vì bị vỡ xương hàm, xương bả vai và nhiều thương tích khác trong lúc xô xát tại Khu công nghiệp Cẩm Điền – Lương Điền (Cẩm Giàng, Hải Dương).
Bà Lê Thị Thúy (chị bà Châm) cho biết các bác sĩ của bệnh viện sau khi cấp cứu và xem hồ sơ đã tư vấn vì bà Châm có tiểu sử bệnh tiểu đường và Bệnh viện đa khoa tỉnh cũng chưa có chuyên môn cao trong việc phẫu thuật xương hàm mặt nên đề nghị chuyển bà lên Bệnh viện Việt – Đức để tiếp tục cấp cứu.
Tại phòng cấp cứu của Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hải Dương, bà Châm đã tỉnh táo trở lại và có thể hút được sữa nhưng không nói được vì xương hàm bị vỡ. Không giấu nổi sự bàng hoàng khi nghĩ lại sự việc xảy ra sáng 10-7, bà Thúy nghẹn ngào cho biết đến giờ cũng không dám nghĩ đến việc họ lại cho máy xúc lao thẳng vào người dân như vậy.
Theo bà Thúy, thời điểm mọi người tập trung để ngăn không cho máy xúc tiến vào bên trong Khu công nghiệp Cẩm Điền – Lương Điền thì bà cũng có mặt trong đoàn và đứng gần em gái nên chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc.
“Chiếc máy xúc cũng gầm gừ lao thẳng về phía trước người dân đang đứng chặn, khi đó mọi người tán loạn dạt lùi lại phía sau nhưng bà Châm bị ngã xuống đống cát gần đó khi lùi lại nên không kịp tránh và bị bánh xích máy xúc chèn lên người. Tôi kêu gào lùi xe lại vì cán chết người rồi nhưng phải mươi phút sau xe mới chịu lùi” – bà Thúy lấy tay lau nước mắt.
Bà Thúy cho biết diện tích ruộng của cả gia đình bà và người em gái bị thu hồi để phục vụ cho dự án là khoảng 5 sào Bắc bộ (360m2/sào). Cả hai chị em không nhận tiền đền bù và yêu cầu giải quyết thỏa đáng 7-8 năm nay mà không được.
Ông Lê Văn Hưng (68 tuổi, anh rể bà Châm) cho biết trưa 10-7 người của công ty mang đường, sữa và gửi lại 2 triệu đồng thăm hỏi.
Nhiều người dân đang giữ đất cũng khẳng định chứng kiến vụ việc và thấy rõ bánh xe máy xúc chèn qua người bà Châm. Khi đấy người dân phải hô hào, ném đất cát vào khoang lái của máy xúc yêu cầu lái xe lùi lại. Người dân cũng khẳng định hình ảnh trong clip là hình ảnh thật, họ đã lưu lại để làm bằng chứng.
Chiều tối 10-7, bà Châm tỉnh táo và đã có thể hút sữa – Ảnh: Tiến Thắng

Nguồn: http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20150711/huyen-cam-giang-noi-khong-co-chuyen-may-xuc-can-dan/775701.html

Chủ nghĩa cộng sản ở Trung Quốc chết dần. Nhà cầm quyền tìm kiếm sự hỗ trợ trong truyền thống

Chủ nghĩa cộng sản ở Trung Quốc chết dần. Nhà cầm quyền tìm kiếm sự hỗ trợ trong truyền thống

RFA

Maciej Michalek – Lê Diễn Đức dịch

86 triệu đảng viên Cộng Sản Trung Quốc vào đảng vì quyền lợi hơn là lý tưởng – Ảnh: TVN24

Các phương tiện truyền thông Trung Quốc đưa tin rằng các tổ chức của đảng Cộng Sản sẽ sớm được dạy về văn hóa truyền thống và lịch sử của đất nước họ. Trung Quốc từ lâu đã không hoàn toàn tuân theo con đường cộng sản và ngày càng công khai trở lại với truyền thống, điều này có ý nghĩa rằng – dần dần sẽ có sự thay đổi hệ tư tưởng của siêu cường Châu Á này.

Vào tuần trước người ta thông báo rằng trong các trường học quan trọng nhất cho công chức ở Trung Quốc đã đuợc cung cấp sách giáo khoa về văn hóa truyền thống và lịch sử Trung Quốc. Tổng cộng có 21 cuốn sách – bao gồm cả sách nói về “ưu thế quốc tế” của văn hóa Trung Quốc – đây là môn mới đối với đối tượng giảng dạy của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, dự kiến ​​sẽ đưa vào chương trình ngay từ tháng 9.

Chính quyền mới, truyền thống cũ

Trong thời gian ngắn tới đấy sẽ có một môn học gọi là “guoxue” (quốc học), một môn có kiến ​​thức rộng nói về di sản nền văn minh Trung Quốc, bao gồm lịch sử, triết học, nghệ thuật và văn học. Tuy nhiên Đảng Cộng Sản Trung Quốc kể từ khi nắm chính quyền vào năm 1949, luôn có vấn đề với truyền thống dân tộc.

Sự lây lan sự nhiệt tình cách mạng và tạo ra một xã hội xã hội chủ nghĩa mới được kết hợp với những chỉ trích của quá khứ và Nho giáo được nói tới cho giới triết học xã hội và chính trị Trung Quốc như là nguồn gốc làm suy yếu nhà nước. Các giai đoạn đỉnh cao của cuộc chiến với lịch sử của chính mình đã diễn ra trong những năm 60 và 70, khi, trong cái gọi là “Cách mạng Văn hóa”, ở Trung Quốc người ta đã phá hủy các tòa nhà lịch sử, di tích, cổ vật, sách cũ.

Trên  cửa miệng là cách mạng, trong tim là người Trung Quốc

Mặc dù vậy, cá nhân Mao Trạch Đông thích văn học cổ điển Trung Quốc, và các nhà lãnh đạo tiếp theo cũng bắt đầu mạnh dạn hơn gắn bó với văn hóa và truyền thống cổ xưa. Khổng Tử và những lời dạy của ông cuối cùng đã chính thức giành lại vị thế một di sản vô giá của quốc gia, mà minh chứng là việc đặt tên của triết gia này cho các trung tâm xúc tiến mở ra trên toàn thế giới nhằm quảng bá ngôn ngữ và văn hóa Trung Quốc, tức là các Viện Khổng Tử. Các nhà nghiên cứu Trung Quốc ngày càng đưa nhiều các triết lý Trung Quốc khác như Pháp gia, Đạo giáo và Mặc gia, trên cơ sở đó tìm cách cố vấn cho chính quyền Bắc Kinh.

Có thể lưu ý rằng chính sách đối ngoại của Trung Quốc ngày càng được tiến hành phù hợp với các giả định tư tưởng của chính trị truyền thống hơn là học thuyết cộng sản. Bởi vì trong vị trí của cách mạng và chính sách tương phản xuất hiện các hành động được cân nhắc và dài hạn, trong đó, ít nhất là về mặt lý thuyết, các giá trị được nhấn mạnh như sự hài hòa, đạo đức và tìm kiếm lợi ích lẫn nhau.

Phong cách hoạt động mới có thể được nhìn thấy trong một số ví dụ, làm thế nào Bắc Kinh tìm cách biến đổi môi trường quốc tế hiện nay. Trước sự bá quyền thế giới của Mỹ, Trung Quốc tìm cách giảm dần vai trò của Mỹ và gia tăng ảnh hưởng của mình thông qua những tổ chức quốc tế mới như Ngân hàng Châu Á Đầu tư Hạ tầng và Tổ chức Hợp tác Thượng Hải, cũng như ký kết thỏa thuận thương mại tự do với Hàn Quốc và các nước Đông Nam Á.

“Dân tộc không có phẩm hạnh không thể kéo dài”

Sự tiến dần tới di sản văn hóa vĩ đại của Trung Quốc có lý do của nó. Ý thức hệ cộng sản, mặc dù vẫn được giảng dạy trong tất cả các trường học, đã nhàm chán và không còn truyền cảm hứng. Đa số các đảng viên mới của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, đang đông hơn bao giờ hết, gia nhập đảng vì mong muốn cải thiện triển vọng nghề nghiệp của họ chứ không phải từ sự nhiệt tình tư tưởng.

Đồng thời, với dân tộc Trung Quốc đang bị thay đổi nhanh chóng về nhân khẩu học, xã hội và kinh tế, ngày càng trở nên khó khăn để tìm ra một la bàn đạo đức để họ có thể gắn bó với người dân. Phao cứu của xã hội không tôn giáo và đời sống với một ý thức hệ ngày càng yếu đi là “sự trở lại với cội nguồn của mình”, bởi vì nếu không có nó họ “không thể biết chính mình”, như Chủ tịch Tập Cận Bình giải thích.

Phá sản tư tưởng

Tuy nghiên, đối với Đảng Cộng sản, quảng bá truyền thống và văn hóa Trung Quốc khá khó khăn, vì những ý tưởng của Nho giáo, Đạo giáo, và các tư tưởng triết học khác mâu thuẫn với ý thức hệ Cộng Sản. Do đó, việc từ bỏ chủ nghĩa Cộng Sản ở Trung Quốc được thực hiện một cách kín đáo, để xã hội không có ấn tượng rằng quyền lực độc tài hiện nay là một hệ tư tưởng phá sản.

Các nhà lãnh đạo Trung Quốc từ nhiều thập kỷ nay cố gắng giả vờ rằng họ không thay đổi hướng đi mà chỉ thực hiện sự điều chỉnh liên tục. Kết quả là, ngày nay dễ dàng nhận ra rằng, những gì liên quan đến ý thức hệ cũ chủ yếu chỉ ở tên gọi và biểu tượng của nhà nước.

Nhiều khuôn mặt của chủ nghĩa xã hội

Bằng cách này, hệ thống chính trị chính thức của nhà nước vẫn là “chủ nghĩa xã hội” nhưng mang “đặc sắc Trung Quốc”. Đó là cách xác định thuận tiện, để trên một mặt, cho thấy sự liên tục với sự khởi đầu của cuộc khởi nghĩa cách mạng ở Trung Quốc, mặt khác có thể được diễn dịch tự do theo những cần thiết chính trị. Thật vậy, “đặc sắc Trung Quốc” là gì, không ai biết, và chỉ có Đảng mới có thể quyết định.

Tương tự như vậy, trong kinh tế vẫn được gọi là “thị trường’ nhưng “xã hội chủ nghĩa”. Trên lý thuyết, hệ thống này có nghĩa là Trung Quốc tham gia vào kinh tế thị trường, nhưng thông qua các đối tượng quốc doanh. Trong thực tế ở Trung Quốc đang hoành hành chủ nghĩa tư bản tham lam dựa trên sở hữu tư nhân, và tăng nhanh lối sống tiêu dùng được “phát minh” tại các nước giàu có ở châu Âu và Hoa Kỳ.

Chủ nghĩa xã hội Trung Quốc – lý thuyết và thực hành

Có bao nhiêu lý tưởng cộng sản và chủ nghĩa xã hội đang hiện diện trong cuộc sống hàng ngày của người dân Trung Quốc? Thực tế cho thấy trong nhiều khía cạnh, ít hơn so với dân chủ và tư bản chủ nghĩa ở Ba Lan.

Ở Trung Quốc, tiếp cận với giáo dục miễn phí ở một mức độ đạt yêu cầu gần như là ảo, còn được nhà nước trả tiền cho học đại học rất khó khăn. Hệ thống an sinh xã hội, bao gồm lương hưu trí, không thích hợp, cộng với chính sách một con và tăng dân số, sự cứu rỗi duy nhất là phải tư nhân hóa một phần của nó.

Ngoài ra chất lượng và tiếp cận chăm sóc sức khỏe cộng đồng đang ở mức rất thấp. Như vậy cũng chưa đủ, ở Trung Quốc rất hiếm hoi việc trợ  cấp – ở Ba Lan thì thành luật – đối với học sinh, sinh viên, hoặc những người khuyết tật.

Bức tranh của “chủ nghĩa xã hội” ở Trung Quốc được bổ sung khoảng cách tài chính khổng lồ giữa người giàu nhất và nghèo nhất tạo ra trong ba thập kỷ qua – sự tập trung của cải vào giới giàu có nhất trong xã hội Trung Quốc ngày nay thậm chí còn lớn hơn ở Hoa Kỳ.

Kết thúc chủ nghĩa cộng sản và sự khởi đầu là gì?

Trở lại cội nguồn của tư tưởng chính trị ở Trung Quốc không có nghĩa là Trung Quốc lại áp dụng hệ tư tưởng Nho giáo ở vị trí của hiện tại, được xem là Cộng Sản. Trung Quốc có thể sẽ vẫn còn tiếp tục lâu dài với cờ đỏ và búa liềm.

Bởi vì, sự thay đổi hệ tư tưởng chính trị Trung Quốc dựa trên việc ngày mỗi đưa vào tuyên truyền và giáo dục nhiều đối tượng khác như tư tưởng Nho giáo. Nhìn thấy rõ ràng trong hành vi của Tập Cận Bình, người mà đồng thời vừa nói đến di sản vĩ đại của quá khứ, đứng đầu là tư tưởng của Khổng Tử, vừa ca ngợi chủ nghĩa cộng sản là con đường duy nhất đúng cho đất nước.

Đề cập đến nguồn gốc của mình chủ yếu là để thực hiện một chính sách rõ ràng. Thứ nhất, đánh giá cao thành tựu kinh tế sẽ làm cho Đảng Cộng sản Trung Quốc có sự cảm thông và ủng hộ của xã hội. Thứ hai, nuôi dưỡng trong xã hội kiến ​​thức về di sản và niềm tự hào dân tộc. Thứ ba, nhấn mạnh Trung Quốc khác biệt với các nước khác và không cần phải lấy khuôn mẫu từ nước ngoài, bởi vì Trung Quốc có cái của riêng mình, tốt hơn.

Nho giáo bị khủng bố và ám ảnh

Một số người Trung Quốc nói rằng Nho giáo ở Trung Quốc tồn tại trong hai hình thức – bị bức hại bởi nhà cầm quyền khi họ cố gắng để áp đặt một hệ tư tưởng khác, hoặc bắt bớ người dân khi chính phủ  sử dụng nó để căn cước hóa chế độ chuyên chế.

Dù thế tranh luận thế nào thì quan điểm này đúng hay không cũng hoàn toàn phù hợp với kinh nghiệm của những người Cộng Sản Trung Quốc. Vào thời Mao Trạch Đông Nho giáo bị tấn công và phá hủy, và bây giờ họ đang cố gắng chọn lọc sử dụng để củng cố quyền lực của mình. Chính quyền muốn tồn tại phải đưa ra cho người dân một cái gì đó nhiều hơn là các trích dẫn từ chủ nghĩa Marx và sách đỏ của Mao Trạch Đông.

Bản Việt ngữ © Lê Diễn Đức

—————————————————————————————-

Dịch từ tiếng Ba Lan bài được đăng trên trang Web của TV tin tức Ba Lan TVN24 ngày 11 tháng 7 năm 2015 tại link: http://www.tvn24.pl/chiny-odchodza-od-komunizmu-i-siegaja-do-tradycji,558226,s.html

Đảng cộng sản Mĩ

Đảng cộng sản Mĩ

GS Nguyễn Văn Tuấn

12-07-2015

Một sự kiện khá thú vị và phản ảnh tình nghĩa của đảng CSVN là trong chuyến Mĩ du vừa qua mà báo chí ít nhắc đến, đó là bác Trọng có buổi gặp mặt với một số người lãnh đạo đảng cộng sản Hoa Kì (1). Bác Trọng còn mời John Bachtell, đương kim Chủ tịch Đảng CS Hoa Kì, viếng thăm Việt Nam, và ông ấy đã vui vẻ ok. Có lẽ chúng ta hơi ngạc nhiên là trong một đất nước như Mĩ mà đảng cộng sản vẫn tồn tại và hoạt động, nhưng chính sự tồn tại đó là cơ hội cho Việt Nam …

Tôi thử dùng google để tìm hiểu chút ít về đảng cộng sản Hoa Kì (The Communist Party of USA, hay CPUSA) thì thấy có vài thông tin thú vị. Khác với đảng CSVN dùng búa liềm làm biểu tượng, CPUSA dùng búa và cái vòng tròn có vẻ giống như cọng dây xích có răng làm biểu tượng (2). Màu đỏ của CPUSA có vẻ tối hơn (giống như máu hơn) là màu đỏ của đảng CSVN và đảng CS Tàu.

CPUSA ra đời khá lâu (từ thập niên 1920), và đã trải qua nhiều sóng gió. Thời gian hưng thịnh nhất (thập niên 1930-1940), CPUSA có gần 100 ngàn đảng viên (nhưng trong lịch sử đảng con số chưa bao giờ vượt qua 100 ngàn). Nghe nói thời đó có 3 dân biểu Quốc hội Mĩ thuộc đảng Dân chủ là đảng viên của CPUSA. Đến nay thì số đảng viên CPUSA chỉ còn 2000-3000 người mà thôi. Đảng chỉ có 2 người làm việc có lương, phần còn lại đều làm việc thiện nguyện vì lí tưởng cộng sản.

Trong thời chiến, CPUSA xuống đường biểu tình chống can thiệp của Mĩ ở Việt Nam. Có lẽ do nghĩa cử đó mà bác Trọng lần này dành ra một buổi để tiếp kiến đồng chí của ông trong CPUSA. Kể ra đó cũng là nghĩa cử đẹp của phía VN, ăn ở có trước có sau, không quên những người từng giúp đỡ, dù chỉ là gián tiếp, trong quá khứ. Nếu đảng CSVN dùng tiền viện trợ của Mĩ để giúp đỡ cho CPUSA phát triển thì còn hay hơn nữa.

Thể chế Mĩ chắc chắn có nhiều cái dở, nhưng cái hay của nó là các đảng đối lập có quyền tồn tại và hoạt động chính thức. Trong cái guồng máy sặc mùi tư bản chủ nghĩa như Mĩ mà CPUSA tồn tại và hoạt động suốt 80 năm cũng là đáng tự hào quá đi chứ. Không biết sau chuyến Mĩ du lần này, bác Trọng có nghĩ đến việc phục dựng các đảng mà bác Linh đã khai tử trước đây (3).

____

(1) Tổng bí thư dự ra mắt dự án đại học Fulbright (VNN).

(2) http://cpusa.org/

(3) “Bên thắng cuộc” của Huy Đức.

Những công trình tiền tỷ mong manh – Nguyên nhân, giải pháp và lòng tin

Những công trình tiền tỷ mong manh – Nguyên nhân, giải pháp và lòng tin

Cát Linh, phóng viên RFA
2015-07-10

RFA

Những công trình tiền tỷ mong manh – Nguyên nhân, giải pháp và lòng tin Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

dbb271652-3-622.jpg

Công trình tượng phật khổng lồ cao 15,2 m, nặng hàng trăm tấn tại chùa Sắc Thiên Vương, thôn Tô Xuyên, xã An Mỹ, huyện Quỳnh Phụ bất ngờ đổ sập hôm 7/7/2015.

Courtesy photo

Your browser does not support the audio element.

Không khó khăn để tìm thấy hàng loạt những con đường, những cây cầu nói riêng và nhiều những công trình khác chung ở khắp các tỉnh thành Việt Nam có chất lượng không như mong đợi của người dân. Chỉ trong vòng 3 tháng vừa qua, báo chí trong nước đã lên tiếng phản ảnh 4 công trình xây dựng bị hư hại ngay sau khi vừa khánh thành. Trong đó có cả công trình chỉ mới xong và bàn giao 50% tiến độ thì đã có tình trạng xuống cấp. Các cơ quan chức năng và người dân có nhận định gì qua những công trình này.

“Chỉ có ở tỉnh và địa phương”

Tất cả những công trình có giá trị tiền tỷ đó đều được thực hiện ở các tỉnh thành, địa phương. Đặc biệt phần lớn đó là những xây dựng nhằm mục đích phục vụ cho nhu cầu xã hội của người dân vốn đã có cuộc sống khó khăn thuộc các huyện, tỉnh hoặc khu vực bên ngoài thành phố lớn.

Tiến sĩ Phạm Sĩ Liêm, nguyên Thứ trưởng Bộ Xây Dựng cũng xác nhận phần lớn đều là những công trình xây dựng thuộc về tỉnh và địa phương:

” Gần đây lại có những chuyện rất đáng lo ngại mà hiện nay dư luận rất lo là chất lượng của các mặt đường bộ, cao tốc dùng vốn vay ODA để làm bị lún xuống rất nặng nề, vừa mới xây xong không bao lâu thì chất lượng mặt đường kém.
-TS Phạm Sĩ Liêm”

“Những công trình thuộc đầu tư công, phần lớn là thuộc các tỉnh và địa phương, chứ còn của trung ương thì không có tình trạng ấy.”

Trong một bài viết gần đây của trang báo điện tử thuộc Bộ xây dựng có phản ảnh về con đường nối từ quốc lộ 1A đến xã Quỳnh Đôi và nối đường du lịch sinh thái biển Quỳnh Bảng có chiều dài 9,5 km. Công trình này có trị giá gần trăm tỷ và mới chỉ hoàn thành 50%, mặc dù thời gian thi công tính đến nay là 8 năm.

Một ví dụ khác đó là công trình thoát nước kênh Ba Bò ở Bình Dương, có vốn đầu tư là 345 tỷ đồng vừa khánh thành xong, sau một cơn mưa lớn thì đã có hiện tượng lún, nứt ở khắp nơi. Hoặc ngôi trường phổ thông Nguyễn Bỉnh Khiêm ở thành phố Tam Kỳ, Quảng Nam được đầu tư với kinh phí hơn 120 tỷ đồng hư hỏng sau một học kỳ sử dụng.

Ông Liêm xác nhận tình trạng này cũng như thừa nhận mối lo ngại từ người dân:

“Gần đây lại có những chuyện rất đáng lo ngại mà hiện nay dư luận rất lo là chất lượng của các mặt đường bộ, cao tốc dùng vốn vay ODA để làm bị lún xuống rất nặng nề, vừa mới xây xong không bao lâu thì chất lượng mặt đường kém.”

“Hấp tấp, quản lý chưa chặt chẽ”

Tiến sĩ Phạm Sĩ Liêm cho rằng có nhiều nguyên nhân dẫn đến những tình trạng tiêu cực trên:

“Có nhiều nguyên nhân. Một là họ dùng cái câu ‘Tân quan tân chính sách’. Công trình đó có khi là của ông quan cũ, xây dựng chưa xong chưa hoàn chỉnh thì ông quan mới đến thay. Cái thứ hai là hấp tấp trong các dự án như thế này.”

cao-toc-noi-bai-lao-cai-nut-400.jpg

Đường cao tốc Nội Bài – Lào Cai bị nứt, lún mặt đường. Courtesy photo.

Hấp tấp theo hàm ý của ông Liêm còn có nghĩa là bằng mọi cách để dự án đó ra đời:

“Một dự án như thế thì có thể một số quan chức có thể kiếm chác trong dự án đó. Thế cho nên họ làm thế nào cho dự án đó ra đời. Trong quá trình xây thì họ đòi hỏi các khoảng của các nhà thầu các nhà cung ứng thiết bị, chứ không phải họ quan tâm đến ích lợi của bản thân công trình ấy lắm.”

Một nguyên nhân khác mà theo ông Liêm là do từ sự quản lý và phân cấp ban ngành:

“Hiện nay ở VN chính phủ phân cấp cho chính quyền các tỉnh rất nhiều quyền. Các quyền họ thực hiện nhiều khi chính phủ trung ương không kiểm soát được.”

Còn ở cấp địa phương, mà ông Liêm gọi đó là một khoảng sơn hà thì ở đó, ông cho rằng không có sự chặt chẽ trong quá trình giám sát:

“Còn ở địa phương thì quyền của người đứng đầu chính quyền địa phương to lắm nhưng giám sát thì lỏng lẻo. Có giám sát nhưng lỏng lẻo nên họ lợi dụng những việc ấy để gây ra những hậu quả như thế.”

Liên quan chặt chẽ và đóng vai trò rất quan trọng trong suốt thời gian thi công của công trình là bộ phậm giám sát qua nhận định của ông Liêm:

“Ở Việt Nam hiện nay chế độ giám sát không chuyên nghiệp. Và những những nhân viên giám sát này nhiều khi bị mua chuộc.”

Do đó, theo ông Liêm, nếu muốn nâng cao chất lượng công trình xây dựng thì phải xây dựng chế độ giám sát như ở các nước phát triển khác.

Hiện tại, ông Liêm cho biết số người làm việc trong ngành giám sát công trình ở Việt Nam là rất ít. Thường là chủ đầu tư tự giám sát hoặc nhà thầu tự giám sát. Vì lợi ích có liên quan nên dẫn đến sự giám sát không tốt:

“Bộ kế hoach đầu tư vừa rồi đưa ra một chủ trương cũng rất hay, là bây giờ khoáng cho các tỉnh, thành 1 số tiền trong 5 năm rồi tự lo lấy. Tỉnh nào cũng thế, nhiều hay ít chính phủ không thêm nữa.”

Theo ông Liêm, điều này sẽ thúc đẩy hiệu quả của đầu tư hơn.

Người dân cần gì?

Với người dân thì có lẽ cái họ cần là chất lượng an toàn đối với một công trình hơn là hoàn thành trong thời gian nhanh chóng. Một người dân làm nghề lái taxi không muốn nêu tên cho biết:

” Như hầm Thủ Thiêm, cứ theo tiêu chuẩn thế này thế kia, dí người ta quá bây giờ nghe nước nó rò rỉ, chính bản thân mình không dám chui qua. Không biết nó sập lúc nào.
-Một tài xế taxi”

“Thật ra không cần thiết phải làm hối thúc. Cứ làm sao cho nó bền, chắc, lâu dài và thẩm mỹ. Đó là điều quan trọng nhất.”

“Như hầm Thủ Thiêm, cứ theo tiêu chuẩn thế này thế kia, dí người ta quá bây giờ nghe nước nó rò rỉ, chính bản thân mình không dám chui qua. Không biết nó sập lúc nào.”

Chính vì chứng kiến quá nhiều công trình kém chất lượng nên đã gây cho họ cảm giác bất an, ngay cả những công trình hợp tác với nước ngoài.

“Hiện tại ở sài gòn thì công trình lớn nhất đang được mọi người quan tâm là công trình tàu điện ngầm. Hiện tại chưa biết thế nào. Nếu công trình này đưa vô hoạt động thì tất nhiên sẽ giảm được lượng giao thông quá tải, người dân đi lại thuận tiện hơn. Nhưng thật sự rất băn khoăn là không biết công trình này khi xây xong, đi vào giai đoạn đầu thì có an toàn không?”

Thật ra, trước khi nói đến thời gian, chất lượng, thẩm mỹ, giá trị thì điều mà người dân cần nhất là sự minh bạch. Họ mong được lên tiếng đối với những gì có liên quan đên đất nước mình.

“Người đứng ra giải quyết vấn đề phải trong sạch, vì nước vì dân. Chứ không phải cứ đưa phong bì bỏ túi là duyệt. Bất kỳ một dự án nào cũng phải minh bạch, công khai. Đưa lên báo chí cho dân chúng xem thế nào, duyệt hay không duyệt.”

Và quan trọng hơn hết, họ bao giờ từ chối những mục đích thật sự phục vụ cho nhu cầu của người dân, của xã hội.

“Nếu đúng giá trị thực tế và phục vụ được cho lợi ích của người dân, của cộng đồng thì ủng hộ hết mình.”

Khủng hoảng Hy Lạp: Hủy họp thượng đỉnh

Khủng hoảng Hy Lạp: Hủy họp thượng đỉnh

Việc thảo luận về lần cứu trợ thứ ba cho Hy Lạp hôm thứ Bảy chưa đi đến kết quả

Cuộc họp thượng đỉnh của toàn bộ các thành viên Liên minh châu Âu (EU), dự kiến diễn ra vào Chủ Nhật, đã bị hủy trong lúc các cuộc đàm phán “rất khó khăn” về thỏa thuận cứu trợ lần ba cho Hy Lạp đang tiếp diễn.

Bộ trưởng tài chính các nước trong khu vực dùng đồng euro đã hoãn đàm phán hồi đêm hôm qua và sẽ sớm trở lại thương thảo.

Chủ tịch Hội đồng Âu châu Donald Tusk nói cuộc họp của các lãnh đạo khối các nước dùng đồng euro sẽ diễn ra vào lúc 14:00GMT và “kéo dài cho tới khi chốt lại được việc đàm phán về khủng hoảng Hy Lạp”.

Nếu không đạt được một thỏa thuận thì người ta cho rằng Hy Lạp sẽ phải ra khỏi khối sử dụng đồng euro.

Các cuộc đàm phán dai dẳng hôm thứ Bảy đã kết thúc mà không đạt được thỏa thuận gì, và người đứng đầu Nhóm các Bộ trưởng Tài chính Khu vực Đồng tiền chung châu Âu (Eurogroup), ông Jeroen Dijsselbloem, nói rằng các cuộc đàm phán là “rất khó khăn”.

“Chúng tôi đã thảo luận sâu rộng về các đề án của Hy Lạp; vấn đề về tính khả tín và lòng tin đã được bàn tới, và tất nhiên là cả các vấn đề về tài chính nữa, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể đi đến kết quả,” ông Dijsselbloem nói với các phóng viên.

“Rất khó khăn, nhưng quá trình làm việc vẫn đang tiến triển.”

Phó Chủ tịch Ủy ban châu Âu, Valdis Dombrovskis, nói “rất khó có khả năng” đạt được kết quả trong cuộc họp Chủ Nhật để các bên có thể chính thức tiến tới đàm phán về gói cứu trợ thứ ba.

‘Post’ này chẳng tày ‘Post’ nọ!

‘Post’ này chẳng tày ‘Post’ nọ!

Nguoi-viet.com

Huy Phương

Cục Trưởng Cục Báo Chí Hoàng Hữu Lượng vừa mở miệng lòi ra cái khả năng hiểu biết thấp kém, khi nói rằng, “Thế giới có rất nhiều tờ báo bưu điện có tiếng như Washington Post, Bangkok Post. Bộ giữ lại cái tên báo Bưu Điện Việt Nam cũng với hy vọng sẽ tạo được uy tín và danh tiếng như vậy!”

Bộ đây là Bộ Thông Tin và Truyền Thông, và cái gọi là “The Vietnam Post News” (Báo Bưu điện Việt Nam) là báo của Tổng Công Ty Bưu Điện Việt Nam (Vietnam Post) có nhiệm vụ “thực hiện chức năng cơ quan ngôn luận của bộ; thực hiện nhiệm vụ tuyên truyền vì sự nghiệp phát triển của ngành, lĩnh vực thuộc phạm vi quản lý nhà nước của bộ: tổ chức quản lý, xuất bản báo điện tử Infonet theo đúng tôn chỉ, mục đích và nội dung thông tin theo quy định của pháp luật.”

Rõ ràng hơn, nhân dịp kỷ niệm “90 năm ngày Báo Chí Cách Mạng Việt Nam,” Thứ Trưởng Trương Minh Tuấn đã chúc Báo Bưu Điện Việt Nam, luôn giữ đúng tôn chỉ mục đích, đặc biệt, tờ Bưu Điện Việt Nam phải chuyên về bưu điện.”

Như vậy, không nghi ngờ gì nữa, tờ “The Vietnam Post News” là một tờ báo của ngành bưu điện mà vì chữ Post, Hoàng Hữu Lượng đã đem so sánh với Washington Post hay Bangkok Post. Theo kiến thức này thì New York Post hay Denver Post cũng là “cơ quan ngôn luận” của Sở Bưu Điện hai tiểu bang này.

Thực sự thì “Vietnam Post” của Hoàng Hữu Lượng chỉ là một loại báo đảng, báo bộ, báo ngành, báo tỉnh, báo huyện đang “trăm hoa đua nở” ở Việt Nam.

Nhưng trước hết Hoàng Hữu Lượng là ai? Sau một thời gian đi lính, năm 1982, y được bộ đội gửi theo học đại học Tổng Hợp Hà Nội, sau đó làm việc tại Viện Lịch Sử Quân Sự Việt Nam thuộc Bộ Quốc Phòng, và được làm ký giả cho Tạp Chí Lịch sử Quân sự, đã có dịp phỏng vấn nhiều nhân vật quan trọng trong quân đội Cộng Sản. Nói chung, Hoàng Hữu Lượng có nhiều “hồng” nhưng chẳng có chút “chuyên” nào, kiến thức và chữ nghĩa của ông chỉ mục đích ca tụng đảng hết lòng. Nếu như Hoàng Hữu Lượng là một quan chức có văn bằng Tiến Sĩ Báo Chí, thì đã có người viết bài cho ông nói, đằng này có sao nói vậy, nên ngoài kiến thức “vẹt” rổn rảng như các thủ trưởng khác, khi cao hứng nói ra chuyện ngoài đề là lòi cái “ngu” ra ngay.

Lãnh đạo ngành báo chí, nhưng y vẫn bị ám ảnh bởi hai chữ “cho phép:

“- Nước ta hiện có 849 cơ quan báo in, 67 đài phát thanh-truyền hình với gần 200 kênh truyền hình, 98 cơ quan báo chí điện tử và 1,525 trang thông tin điện tử tổng hợp, 420 mạng xã hội được phép hoạt động với lượng truy cập cao, ảnh hưởng ngày càng lớn về thông tin.”

849 tờ báo đó là báo nào, nếu không là báo đảng, báo đoàn, báo mặt trận, báo bộ, báo huyện, báo xã mà mỗi tờ báo đều có một tên đảng ủy ngồi chồm hổm trong đó. Tạp Chí Cộng Sản là Cơ Quan Lý Luận và Chính Trị của Trung Ương Đảng CSVN. Báo Người Lao Động là tiếng nói của Liên Đoàn Lao Động TP.HCM. Bộ Công An thì có báo Công An từ Công An Nhân Dân (báo Bộ) cho đến báo Công An Thành Phố (Sài Gòn), Công An Đồng Nai, Công An Đà Nẵng. Bộ Tư Pháp thì có báo Pháp Luật Việt Nam, báo Pháp Luật TP.HCM. Báo Tiền Phong là cơ quan của đoàn TNCS HCM. Báo Thanh Niên là Diễn Đàn của Hội Liên Hiệp Thanh Niên Việt Nam. Báo Thiếu Niên Tiền Phong là Cơ Quan Trung Ương Đoàn Thiếu Niên Cộng Sản HCM. Báo Phụ Nữ là Cơ Quan Liên Hiệp của Hội Phụ Nữ Việt Nam. Báo Phụ Nữ Thủ Đô Hà nội là Cơ Quan Liên Hiệp của Hội Phụ Nữ Hà Nội (cứ như vậy báo Phụ Nữ có mặt khắp nước…) Báo Cà Mau là cơ quan của đảng Bộ Đảng Cộng Sản tỉnh Cà Mau, Báo Hải Dương là cơ quan của đảng Bộ Đảng Cộng Sản tỉnh Hải Dương… Báo Người Cao Tuổi là cơ quan của Trung ương Hội Người Cao Tuổi Việt Nam (nằm trong mặt trận tổ quốc Việt Nam.) Báo Giác Ngộ là cơ quan của Giáo Hội PGVN (Quốc Doanh). Công giáo và dân tộc là tờ báo của Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo thành phố Sài Gòn. Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo này là một cơ quan được mặt trận tổ quốc Việt Nam thiết lập để vận động người công giáo thi hành những mệnh lệnh của đảng CSVN.

Trong 849 tờ báo này không hề có một tờ báo nào của tư nhân, nên chúng không mang còng của đảng thì cũng đội vòng kim cô của mặt trận, mà mặt trận là con của Đảng Cộng Sản.

Cũng đừng coi thường ông Cục Báo Chí Hoàng Hữu Lượng, ông khoe ông chỉ huy gần 35,000 cử nhân, tiến sĩ:

“Đến nay lực lượng báo chí đã có 35,000 người, trong đó có gần 18,000 là nhà báo chuyên nghiệp; tỉ lệ người làm báo có trình độ đại học và trên đại học là 95,9%.”

Hy vọng 35.000 người có trình độ đại học và trên đại học là 95,9% này không đến nỗi dốt như ông.

Nhiệm vụ của báo chí dưới chế độ Cộng Sản là gì? Cục trưởng Báo Chí xác định, “là một bộ phận của hệ thống chính trị dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản và theo sự phân công của hệ thống chính trị đó, báo chí có quyền lợi và trách nhiệm thông tin, tuyên truyền chủ trương chính sách của Đảng Cộng Sản và Hệ Thống Nhà Nước, đoàn thể dưới sự lãnh đạo của nó…” Thế là, nếu “thú cách hóa” thì nhà báo ấy là con vẹt, “vật cách hóa” nhà báo ấy là cái loa tuyên truyền treo đầu xóm. Con vẹt không có suy nghĩ chỉ biết lặp lại, và cái loa chỉ có khả năng truyền đi nguyên xi những cái gì nó nhận được!

Con vẹt, cái loa làm sao mà tự do suy nghĩ và có tự do phát biểu được.

Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo ở trong nước phân biệt hiện nay có hai lối làm báo, “Làm báo nói láo ăn tiền” và “làm báo nói thật ăn đòn.” Nói xạo, ca tụng đảng, tâng bốc công ty, xí nghiệp, tạo thành tích láo thì có tiền bỏ túi, mà còn được lãnh huân chương lao động, hay trở thành “nhà báo nhân dân.”

Còn “nói thật ăn đòn” thì vô số kể:

Năm 1992, Vũ Kim Hạnh bị đình chỉ chức vụ Tổng Biên Tập báo Tuổi Trẻ, vì đã đụng tới Hồ Chí Minh, đăng tin của Hồ đã từng có vợ là người Trung Quốc.

Trần Quang Thành hiện đang định cư tại Tiệp Khắc là một nhà báo bị tạt acid khiến dung mạo bị dị dạng, thân thể bị hủy hoại 81%, chỉ vì dám viết bài phơi bày tham nhũng tại Việt Nam.

Năm 2008 Cộng Sản trừng phạt hai ký giả, giải nhiệm tổng biên tập và phó tổng biên tập báo Đại Đoàn kết vì báo có bài chỉ trích chính phủ và Đảng Cộng Sản cầm quyền.

Mới đây nhất, 2015, Kim Quốc Hoa, Tổng Biên Tập báo Người Cao Tuổi, bị cách chức và truy tố vì có những bài viết chống tham nhũng đụng tới đảng.

Làm báo đảng đã khổ vậy, còn làm báo “ngoài luồng” như các blogger thì bị kết tội phản quốc, gián điệp, chịu cảnh tù đày, đánh đập, bể đầu, hộc máu miệng, nhan nhản hằng ngày trên cái bãi rác có cắm bảng cấm “độc lập-tự do-hạnh phúc.”

Chánh án Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ Hugo Black (1886-1971) đã nói, “Chỉ có một nền báo chí tự do không bị áp chế thì mới vạch trần hữu hiệu những thủ đoạn lừa bịp của chính phủ. Trong nhiều trách nhiệm của báo chí, quan trọng nhất là phòng chống bất cứ một bộ phận nào thuộc chính phủ lừa dối nhân dân…”

Nếu Hoàng Hữu Lượng biết chuyện hai nhà báo Mỹ Bob Woodward và Carl Bernstein của tờ Washington Post đã làm cho Tổng Thống Richard M. Nixon phải rời Bạch Ốc trước nhiệm kỳ, thì đã chẳng nói năng kiểu “ếch ngồi đáy giếng” kiểu này! Và hơn nữa, con ếch này lại muốn to bằng con bò cơ!

Vụ dân oan bị xe ủi đất cán – Công an phong tỏa nơi điều trị

Vụ dân oan bị xe ủi đất cán – Công an phong tỏa nơi điều trị

Cát Linh, phóng viên RFA
2015-07-11

Vụ dân oan bị xe ủi đất cán – Công an phong tỏa nơi điều trị Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

dan-oan-hai-duong-622.jpg

Dân oan bị thu hồi đất biểu tình chống thi công ở Cẩm Điền Hải Dương đã bị xe ủi đất cán trọng thương sáng ngày 10/7.

Hình chụp từ YouTube

Your browser does not support the audio element.

Công an, côn đồ khắp bệnh viện

Theo nguồn tin chúng tôi nhận được từ trong nước, bà Lê Thị Châm, người dân xã Cầm Điền, huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải Dương bị xe xúc đất cán qua người sáng hôm qua, hiện đã qua cơn nguy kịch. Điều đáng nói là tất cả người nhà của nạn nhân có mặt trong bệnh viện đều bị lực lượng công an tịch thu điện thoại và các phương tiện liên lạc khác.

Một người quan sát sự kiện tại Hà Nội cho biết:

“Tất cả những lực lượng gọi là côn đồ các thứ đầy từ bãi gửi xe đến hành lang bệnh viện. Bất cứ người nào lạ mà khả nghi là nó chặn lại và có thể nó hành hung, nói chung là không thể lên được.”

Tất cả những lực lượng gọi là côn đồ các thứ đầy từ bãi gửi xe đến hành lang bệnh viện. Bất cứ người nào lạ mà khả nghi là nó chặn lại và có thể nó hành hung, nói chung là không thể lên được.
-Một người dân

Người này khẳng định thêm:

“Lạ mà lơ ngơ vào là chắc chắn bị chặn và hỏi ngay.”

Anh cũng cho biết người cuối cùng có thể tiếp cận với bà Lê Thị Châm là một facebooker Thảo Gạo. Liên lạc với người này, chúng tôi được biết bà Châm đã qua cơn nguy kịch, hiện đã được chuyển lên khoa điều trị, khoa Chấn thương 3 của bệnh viện Việt Đức. Cụ thể thì cô cho biết như sau:

“Sáng nay em gặp bác Châm từ 9 giờ đến 10 giờ sáng. Tình trạng của bác ổn định. Bác có thể nói chuyện được, còn đau nhiều nhưng không nguy kịch đến tính mạng. Em cũng có xem qua bệnh án thì thấy đúng là không ảnh hưởng đến tính mạng.”

Chúng tôi có hỏi về tình trạng an ninh ở khu vực điều trị của bà Lê Thị Châm thì người này cho biết:

“Em không thấy có an ninh mặc sắc phục. Có thể có an ninh mặc thường phục nhiều ở ngoài không em không biết. Như em quan sát thì có 2,3 an ninh đứng ở ngay ngoài cổng Việt Đức, còn ở trong khoa thì chưa thấy an ninh nào mặc sắc phục.”

Trên trang cá nhân của mình, facebooker này có ghi lại lời nói của bà Lê Thị Châm cho biết thời điểm xảy ra sự việc là khoảng 8 giờ sáng. Bà và nhiều người khác xô đẩy nhau để ngăn không cho xe lăn bánh. Sau đó, bà Châm bị trượt ngã dưới bánh xe nhưng người lái xe cứ phóng vào.

Theo lời bà Châm nói với facebooker Thảo Gạo, có thể người lái xe biết bà bị ngã nằm dưới bánh xe như người đó vẫn lờ đi và cho xe lăn bánh. Bà nói thêm rằng người ngồi bên tay lái không phải là người lái xe xúc mà là người mặc áo đen mà theo bà là “xã hội đen.”

Bên cạnh đó, cùng ngày, truyền thông trong nước đưa tin về cuộc họp khẩn cấp của UBND tình hải Dương. Trong đó, trung tá Nguyễn Trọng Hiển, phó trưởng Công an huyện Cẩm Giàng khẳng định: Không có chuyện người dân bị xe xúc chèn qua.

Tàu tuần Trung Quốc đâm chìm tàu cá Việt Nam tại Hoàng Sa

Tàu tuần Trung Quốc đâm chìm tàu cá Việt Nam tại Hoàng Sa

Nguoi-viet.com

QUẢNG NGÃI 10-7 (NV) – Một tàu đánh cá của ngư dân tỉnh Quảng Ngãi mới bị tàu tuần Trung Quốc đâm chìm khiến 11 ngư dân rơi xuống biển, may không chết nhờ một tàu khác cứu kịp.

Một tàu cá ngư dân Lý Sơn bị tàu Trung Quốc cướp tài sản hai lần. (Hình: Người Lao Động)

Theo tin tờ Người Lao Động, tối ngày 9 tháng Bảy, 2015 khi tàu cá QNg 90559 TS của ngư dân Trương Văn Đức (ở xã Bình Châu, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) đang hoạt động khu vực ngư trường Hoàng Sa thì xuất hiện hai tàu tuần của Trung Quốc. Tàu tuần Trung Quốc đã “dùng đèn pha công suất lớn, loa… liên tục xua đuổi tàu cá của ngư dân”.

Theo nguồn tin trên thuật lại từ lời thông báo của ngư dân, trước sự hung hăng của tàu Trung Quốc, “tàu cá của ngư dân bỏ đi. Tuy nhiên, đến khoảng 23 giờ ngày 9 tháng Bảy, tàu Trung Quốc bất ngờ tăng tốc và đâm mạnh vào tàu cá QNg 90559 TS.”

Người Lao Động thuật lại rằng “Cú đâm mạnh đến mức tàu cá QNg 90559 TS chìm ngay xuống biển. 11 thuyền viên phải bám vào thúng và các phao cứu sinh trên tàu để chống chọi với sóng to. Khi phát hiện vụ việc, tàu cá QNg 95248 TS của ngư dân Lê Văn An, ngụ xã Bình Châu đã kịp thời tiếp ứng đến cứu vớt 11 ngư dân lên tàu. Đến khoảng 7 giờ sáng 10 tháng Bảy, toàn bộ 11 ngư dân trên tàu QNg 90559 TS đã được chuyển qua tàu QNg 95779 TS của bà Trương Thị Điều để quay vào bờ.”

Tháng trước, một số tàu đánh cá của tỉnh Quảng Ngãi hoạt động tại ngư trường truyền thống Hoàng Sa đã bị tàu tuần Trung Quốc tấn công, cướp hết cá, tịch thu ngư cụ và trang bị hải hành. Giữa Tháng Sáu, hai tàu đánh cá của Việt Nam hoạt động trong vùng biển chồng lấn chủ quyền trong vịnh Bắc Bộ đã bị tàu tuần Trung Quốc, bắt giữ, kéo về cảng Tam Á ở Hải Nam.

Sau khi bị phía Việt Nam yêu cầu thả, Trung Quốc chỉ thả hết ngư dân, dồn hết lên một tàu bắt chở về Việt Nam, còn giữ lại một tàu. Nhà cầm quyền Hà Nội lên tiếng đòi trả tàu nhưng hiện vẫn không có tín hiệu gì.

Theo tờ Vietnamnet hồi cuối tháng Sáu, 2015, từ đầu năm đến thời điểm này, 34 tàu đánh cá của Việt Nam đã bị tàu tuần Trung Quốc”uy hiếp, tấn công”, trong đó có 23 tàu của tỉnh Quảng Ngãi.

Ông  Lê Quang Thích,  Phó chủ tịch thường trực UBND tỉnh Quảng Ngãi, cho hay như vậy trong cuộc họp “trực tuyến” của nhà cầm quyền CSVN. Tính trung bình, mỗi tháng có bốn tàu đánh cá của tỉnh này bị phía Trung Quốc tấn công khi hoạt động ở vùng biển Hoàng Sa mà báo điện tử VietnamNet thuật lời ông gọi kẻ tấn công là “nước ngoài”.

Lần đầu tiên, người ta thấy có thống kê đưa ra về những lần tàu đánh cá của Việt Nam bị  tàu Trung Quốc tấn công, uy hiếp ở những khu vực biển đảo Việt Nam vẫn xác định chủ quyền và cũng là các ngư trường truyền thống của ngư dân Việt Nam.

Trước đây, thỉnh thoảng người ta mới thấy tin từng vụ tàu đánh Việt Nam bị phía Trung Quốc tấn công. Hầu hết đều nói trống không là “tàu nước ngoài” chứ không giám viết thẳng là tàu tuần Trung Quốc mà ông Thích nói “ảnh hưởng khá nhiều đến tài sản và tinh thần của ngư dân.”

Theo báo cáo của ông Thích, không những tàu đánh cá mà cả tàu hải cảnh của Trung Quốc cũng xâm phạm rất nhiều lần các vùng biển của Việt Nam. Ông kể ra cho thấy trong 6 tháng đầu năm nay, “đã có 8 tàu hải cảnh, 180 tàu cá của Trung Quốc, 3 ca-nô hoạt động vi phạm”.

“Trong đó có những trường hợp áp sát huyện đảo Lý Sơn 15 đến 16 hải lý. So với cùng kỳ năm 2014, điều hết sức đáng lưu ý là tăng 6 lượt tàu hải cảnh và 140 lượt tàu cá TQ xâm phạm”, ông Lê Quang Thích được dẫn lời trên Vietnamnet.

Hồi Tháng 9 năm ngoái, một bản báo cáo đọc trong “Hội nghị sơ kết 10 năm triển khai thực hiện hiệp định Hợp tác nghề cá vịnh Bắc Bộ Việt Nam – Trung Quốc” nói rằng trung bình mỗi năm có tới 1,200 vụ tàu đánh cá Trung Quốc xâm phạm vùng biển đặc quyền đánh cá của Việt Nam “khai thác trái phép”. (TN)

Bất thường và bình thường

Bất thường và bình thường

tuankhanh

RFA

Trong những điều kỳ diệu về sức người trong xã hội hôm nay, chuyện người đàn bà bán chuối tốt nghiệp cử nhân luật ở Cần Thơ vào tháng 6 vừa rồi đã gieo biết bao nhiêu câu hỏi về cuộc đời, bên cạnh sự thán phục công sức của người đàn bà ấy.

Tôi vẫn ngạc nhiên và tự hỏi tại sao cứ lại là “Luật” chứ không phải là một môn học dễ kiếm tiền nào khác? Và tại sao bà Kim Hoa, người bán chuối gần 60 tuổi ấy, lại phải dành phần thời gian mưu sinh, chăm sóc con cháu, sức khoẻ… để theo đuổi môn học khô khan ấy? Ít ai nói đến phần này, ngoài việc ca ngợi sức học của bà Kim Hoa như một điểm sáng, một vệt màu hồng của đời sống. Lọc tìm tư liệu, mới thấy rằng điều thúc đẩy bà Kim Hoa đi học luật vì bởi trước kia bà là chứng nhân của một vụ án oan. Nỗi ám ảnh đó chính là động lực. Lại ngồi giữa chợ, nhìn thấy bao điều trái khuấy diễn ra trước mắt, việc bà Kim Hoa chọn học luật là một cứu cánh của lòng tự trọng và nhân cách, như để tìm điểm tựa đứng lên, để tồn tại như một con người.

Không có luật pháp, xã hội chỉ còn là một gánh hát trình diễn quyền lực của giai cấp thống trị. Con người thiếu sự chở che của luật pháp dễ bị chà đạp và lôi vào nghịch cảnh không lường được. Nhưng luật pháp nếu có, mà vẫn bị thao túng bởi những cá nhân nắm quyền, của băng nhóm chung lợi ích… thì xã hội còn hỗn mang hơn nữa vì mọi thứ mù mờ, vô vọng.

Khi luật sư Trương Trọng Nghĩa, phó chủ tịch Liên đoàn Luật sư Việt Nam lên tiếng về chuyện Sở Tư pháp tỉnh Phú Yên chọn riêng văn phòng của luật sư Võ An Đôn để thanh tra, không chỉ ông Nghĩa nhìn thấy đó là chuyện “bất thường”, mà bất kỳ người dân nào đứng về phía chính nghĩa cũng nhìn thấy cuộc sống ở vùng đất hiền lành này như đang bị phủ một đám mây mù nghẹn ngào bức bối. Không chỉ vậy, lúc này người luật sư trẻ Võ An Đôn đang bị các cơ quan tố tụng tỉnh Phú Yên đòi kỷ luật, rút giấy phép hành nghề… mà lý do chính là anh đã dám đứng về phía nhân dân, bảo vệ quyền lợi của nạn nhân quá cố Ngô Thanh Kiều bị 5 nhân viên công an thành phố Tuy Hoà vui cười, tra tấn đến chết.

Công việc bảo vệ tính chân chính luật pháp của một quốc gia, được một luật sư trẻ và nghèo ra sức hành động, đã trở thành một sự kiện lịch sử khi đem lại công lý cho người dân, nhưng lại dường như chạm phải nỗi kiêu hãnh của một hệ thống, mà lâu nay coi mình là bất khả xâm phạm.

Con đường đi lên của một Việt Nam, chắc chắn không hoàn toàn là xây dựng, là đầu tư, là dự án… mà còn là sự cải cách và thực thi công minh hệ thống tư pháp. Giữa những giai đoạn mà quyền lực cá nhân, băng nhóm còn thao túng trên đất nước này… thì dù có giàu có nhanh chóng như Trung Quốc, cũng chỉ ẩn chứa những căn bệnh trầm kha, mầm mống của hỗn loạn. Trong những năm tháng này, việc vật vã đối đầu, giành lại sức mạnh của ngành tư pháp từ giới luật sư đang diễn ra khắp nơi. Luật sư Ngô Ngọc Trai từ đoàn Luật sư TP Hà Nội cũng xác nhận rằng đã có những văn bản pháp luật được đưa ra, chỉ với mục đích gây khó khăn, cản trở giới luật sư – những kẻ như đang phá rối sự ung dung tự tại của một tầng lớp đen đúa đang thao túng luật pháp quốc gia.

Trong câu chuyện của bà Kim Hoa phải chật vật đi học Luật, rõ ràng bà nhìn thấy phận người đang là con sâu cái kiến mà không có gì có thể tự cứu mình, bằng cách trang bị cho mình kiến thức. Bà học Luật để quyết tìm lại công bằng cho cái chết của đứa em trai bị đánh chết nhiều năm trước, bà nhìn thấy phán quyết của toà đã bất thường nhưng lúc đó lực bất tòng tâm. Nếu như một đất nước có những con người hiếu học vô tư thì thật đáng mừng, nhưng hiếu học chỉ để mong giành lại quyền làm người của mình, giành lại sự thật… thì rõ ràng những nỗ lực đó cảnh báo rằng ngành tư pháp Việt Nam hoặc quá yếu ớt, hoặc không có giá trị thực tiễn với cuộc đời thật dã man bên ngoài. Xã hội đó cũng đang vần vũ như đám mây đen của oan khiên và nỗi niềm của thân phận người.

Một năm trước đây, vô tình đọc được một bài viết của blogger trẻ Khải Đơn về chuyện một bà cụ ở nông thôn làm đơn khiếu nại về đất đai không thành, bà đã tự mình đi mua sách về đọc, học. Khi luật sư đến gặp bà, ông ta đã vô cùng ngạc nhiên vì kiến thức của bà không thua những gì mà ông biết cả. Trong sự thán phục đó, khi đọc, tôi vẫn còn nhớ mình mang trong lòng một nỗi chua chát về con người Việt Nam, bất luận ở độ tuổi nào, vẫn phải bươn chải để gom góp kiến thức cho một cuộc giải oan đời mình. Cũng như bà Kim Hoa, bà cụ nông dân đó không còn tin vào lời giải thích nào, không còn tin vào sự khuyên giải nào, mà chỉ còn liều tin vào tấm thân yếu đuối của mình, trước cửa ngõ nhà quan đầy bẫy rập.

Có thể luật sư Võ An Đôn sẽ bị kỷ luật và bị rút giấy phép hành nghề. Anh sẽ trở về nhà và cuốc đất trồng khoai với bề dày kiến thức về công lý, không khác gì những người tự học luật nói trên. Hôm nay thì chỉ có một ít người thôi, nhưng để chống lại cường quyền và bất công, rồi sẽ ngày càng có thêm nhiều người Việt Nam nữa trang bị cho mình kiến thức. Họ sẽ tìm đến nhau và cùng lên tiếng đòi lại công lý của mình bị giày xéo và chôn vùi đâu đó. Những con người Việt Nam bình thường đó sẽ ngày càng lớn mạnh và giật đổ những điều “bất thường” như luật sư Trương Trọng Nghĩa nhận định. Cũng như những con người vô danh đang lần mò tìm đến luật pháp thật sự đó, bạn và tôi hãy tin rằng lẽ phải chỉ khuất chứ không bao giờ tắt.

Lãnh tụ Bắc Hàn hành quyết 70 quan chức kể từ 2011

Lãnh tụ Bắc Hàn hành quyết 70 quan chức kể từ 2011

Nguoi-viet.com

SEOUL, Nam Hàn (AP)Ngoại trưởng Nam Hàn Yun Byung-se, cho biết nhà lãnh đạo trẻ tuổi Kim Jong-un đã hành quyết khoảng 70 quan chức Bắc Hàn kể từ khi lên nắm quyền cuối năm 2011.

Trong số các sĩ quan cao cấp đi theo Kim Jong-un trong cuộc thanh tra  một đơn vị quân đội hồi năm 2014 này, khó có thể biết bây giờ ai còn ai mát. (Hình: Getty Images)

Nói chuyện tại một diễn đàn ở Seoul, ngoại trưởng Yun cho biết Kim Jong-il, người cha đã quá cố của Kim Jong-un, trong năm đầu tiên cầm quyền, chỉ giết khoảng 10 người.

Theo lời một giới chứ tình báo cao cấp Nam Hàn, không được phép công bố danh tánh theo luật của cơ quan, Kim Jong-un được tin là vào khoảng 32 tuổi, đã hành quyết khoảng 70 quan chức, hầu hết bằng cách xử bắn bằng súng đại liên. Những tin tức  ở Bắc Hàn, quốc gia cộng sản bí ẩn nhất thế giới, luôn luôn bị giấu kín và rất khó có thể kiểm chứng.

Hồi tháng 5 vừa qua, có tin bộ trưởng quốc phòng Hyon Yong-chol, đã bị hành quyết bằng súng phòng không tai một học viện quân sự gần Bình Nhưỡng trước sự chứng kiến của hàng trăm người. Hyon, 66 tuổi,  bị buộc tội bất kính và không trung thành với lãnh tụ, có âm mưu đảo chính.

Tháng 12 năm 2013, Kim Jong-un bất ngờ cho hành quyết người chú dượng Jang Song Thaek, trước đó vẫn được coi là nhân vật số quyền thế số 2 ở Bắc Hàn và là  người thân trong gia đình của lãnh tụ. Bà vợ của ông này là em gái Kim Jong-il có lẽ cũng đã bị giết sau đó. Tuy nhiên nhiều tin tức mâu thuẫn khiến người ta không thể nào biết chắc chắn số phận của bà này.  (HC)