Tướng Phùng Quang Thanh không tham dự ngày Thương Binh Liệt sĩ Việt Nam?

Tướng Phùng Quang Thanh không tham dự ngày Thương Binh Liệt sĩ Việt Nam?

Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
2015-07-27

07272015-futher-rumor-abt-gener-thanh.mp3 Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Báo Tuổi Trẻ loan tin phóng viên của tờ báo này chứng kiến Đại tướng Phùng Quang Thanh trong bộ complet màu xám nhạt bước xuống cầu thang máy bay, ông Thanh tươi cười bắt tay những người ra đón và lên xe ôtô mang biển số quân sự TH -28 -09 đang chờ sẵn.

Báo Tuổi Trẻ loan tin phóng viên của tờ báo này chứng kiến Đại tướng Phùng Quang Thanh trong bộ complet màu xám nhạt bước xuống cầu thang máy bay, ông Thanh tươi cười bắt tay những người ra đón và lên xe ôtô mang biển số quân sự TH -28 -09 đang chờ sẵn.

Screenshot

Đồn đoán về tình trạng sống chết cũng như sinh mệnh chính trị của bộ trưởng quốc phòng Việt Nam Phùng Quang Thanh tiếp tục râm ran trong nước; đặc biệt hôm nay ông không xuất hiện trong đoàn lãnh đạo đảng và chính phủ tham gia các hoạt động nhân ngày Thương Binh Liệt sĩ Việt Nam như được cho biết trước đó.

Thông báo ‘nước đôi’ từ Bộ Quốc Phòng

Mọi tin đồn về tình hình sức khỏe của đương kim bộ trưởng quốc phòng Việt Nam- đại tướng Phùng Quang Thanh tưởng như bị dẹp tan vào sáng ngày 25 tháng 7 khi truyền thông trong nước khẳng định lời của trung tướng Võ Văn Tuấn, phó tổng tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam, là ông Phùng Quang Thanh về nước, sức khỏe ổn định sau đợt đi trị bệnh u phổi ở Pháp.

Tuy nhiên, chỉ có một bức ảnh chụp xa không rõ hình hài của ông đại tướng bộ trưởng quốc phòng Việt Nam lại làm dấy lên những đồn đoán khác.

Các quan chức của Bộ Quốc Phòng Việt Nam gồm trung tướng Võ Văn Tuấn và trung tướng Vũ Văn Hiển, chánh văn Phòng Bộ Quốc Phòng tiếp tục cho biết ông đại tướng bộ trưởng vừa dưỡng bệnh vừa làm việc và lịch làm việc khá dày đặc. Theo lịch thì vào ngày Thương binh Liệt sĩ 27 tháng 7 ông Phùng Quang Thanh sẽ dẫn đầu đoàn Quân Ủy Trung ương, Bộ Quốc Phòng vào viếng lăng Hồ Chủ tịch cũng như tối ngày 27 sẽ có cuộc giao lưu được trực tiếp truyền hình. Thế nhưng sau khi thông báo về lịch làm việc như vừa nêu, chánh văn phòng Vũ Văn Hiển nói lại là lịch trình có thể thay đổi vào phút chót.

Sáng ngày 27 tháng 7, trong đoàn lãnh đạo đảng, chính phủ đến dâng hương, đặt vòng hoa tại Đài tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ  trên đường Bắc Sơn và vào lăng viếng chủ tịch Hồ Chí Minh, ông đại tướng Phùng Quang Thanh không có mặt.

Chúng tôi nêu câu hỏi với vị tướng về hưu, từng là chỉ huy của đương kim bộ trưởng quốc phòng, ông Nguyễn Quốc Thước về việc liên lạc sau khi có tin đại tướng Phùng Quang Thanh về nước, cũng như sự vắng mặt trong các đoàn sáng ngày 27 tháng 7 thì được trả lời như sau:

“ Chắc đại tướng về khách khứa nhiều lắm; nên tôi chỉ có một điện trực tiếp đến đồng chí thư ký, bí thư của đại tướng để chúc mừng thôi. Nhưng đến bây giờ, thời khắc này do công việc rồi những vị lãnh đạo khác đến thăm nên tôi không muốn làm phiền. Chứ còn không có vấn đề gì, chắc bây giờ về thì vừa làm việc, vừa điều dưỡng vì mới có một tháng sau khi phải phẫu thuật lớn mà.”

Khi được hỏi vì sao lại không có hình ảnh hay video clip của người đang được dư luận chú ý, thì trung tướng về hưu Nguyễn Quốc Thước từ chối bình luận:

“ Điều đó tôi không trả lời vì tôi không phải người của cơ quan đại tướng. Tôi chỉ là một tướng lĩnh đã qua cuộc chiến tranh nên tôi quan tâm đến đại tướng. Lý do vì người đứng đầu bộ quốc phòng trong tình hình đất nước của chúng tôi như thế này má vắng mặt, ốm đau thì chúng tôi lo là chuyện bình thường thôi; những tướng lĩnh mà phải qua chinh chiến mấy chục năm để bảo vệ thành quả này nên chúng tôi quan tâm thế thôi!”

Trong đoàn lãnh đạo đảng, chính phủ đến dâng hương, đặt vòng hoa tại Đài tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ  trên đường Bắc Sơn và vào lăng viếng chủ tịch Hồ Chí Minh không thấy có đại tướng Phùng Quang Thanh

Trong đoàn lãnh đạo đảng, chính phủ đến dâng hương, đặt vòng hoa tại Đài tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ trên đường Bắc Sơn và vào lăng viếng chủ tịch Hồ Chí Minh ngày 27-7-2015 không thấy có đại tướng Phùng Quang Thanh

Đồn đoán

Cư dân mạng tiếp tục xôn xao khi ông đại tướng bộ trưởng quốc phòng không xuất hiện vào sáng ngày Thương binh Liệt sỹ 27 tháng 7.

Sau khi xuất hiện tấm ảnh đón ông Phùng Quang Thanh tại sân bay Nội Bài trên báo Tuổi Trẻ, nhiều cư dân mạng nghi ngờ người được nói là ông Thanh mặc chiếc áo vét xám không phải chính ông ta. Thế rồi, nhiều người còn nêu thắc mắc tại sao có báo lại đăng hình một chiếc máy bay của Vietnam Airlines khác trước đây chứ không phải hình chiếc máy bay từ Pháp về Nội Bài hôm ngày 25 tháng 7.

Nhận định

Đại tá Bùi Văn Bồng, nguyên trưởng đại diện báo Quân đội Nhân dân tại khu vực Đồng bằng Sông Cửu Long, đưa ra nhận định về vấn đề đưa tin ông bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh hiện nay như sau:

“ Bởi vì người ta giấu sự thật nên nói những điều mà thực tế không có để trấn an dư luận tạm thời. Thế rồi sau đó sự việc lại không xảy ra và người ta (lại) tìm lý do, nói vì lý do này, lý do kia nên phải thay đổi kế hoạch… Bây giờ xác định chính xác thông tin là khó vì các  báo được điều hành, chỉ đạo. Theo chỉ đạo báo nào đưa thì báo đó đưa, báo nào không được đưa thì không được đưa.

” Các tờ báo đưa tin ông Thanh còn sống, đi làm việc chỗ này, chỗ kia mà không đưa ra bằng chứng xác thực đánh tan nghi ngờ của dư luận, chính là những tờ báo đang mang uy tín, danh giá của một lãnh đạo cao cấp ra làm trò dền dứ, câu nhử dư luận. Như thế là đang xúc phạm, sỉ nhục, lăng mạ một đại tướng

Người Buôn Gió”

Cũng như trước nói sẽ xuất hiện chỗ này, chỗ kia nhưng nay không xuất hiện thì họ lại bảo lý do này, khác.

Khi người ta đã giấu sự thật thì khó tìm ra một cách nhanh chóng. Còn về lâu dài cũng có thể tìm được, hiểu được cho đúng; nhưng cũng có những cái có khi trở thành bí mật mãi luôn.

Cứ lùng nhùng thành gây ra tranh luận, tranh cãi. Chỉ cần đưa ra một video clip chừng 1-2 phút với đặc tả khuôn mặt của ông Thanh, đừng gán ghép, đừng ghép ảnh, đừng đưa ảnh cũ chú thích khác đi, ghép phim… Chỉ cần đưa một đoạn vài phút lên VTV1 hay một phương tiện thông tin chính thức nào khác thì dư luận ‘đỡ’. Đằng này cứ giấu giấu, giiếm giiếm thì dư luận càng phức tạp; càng phức tạp thì đồn đoán càng nhiều. Càng đồn đoán nhiều thì mất uy tín của chính đảng, của nhà nước và của những người phát tin ra mà không có thực tế chứ chẳng của ai khác.

Tôi quan niệm minh bạch, công khai, rõ ràng là quan trọng nhất. Còn vì lý do gì đó mà người ta giấu, mà đã giấu thì giấu luôn, chứ nói ra mà không thực thì tự vả vào mồm mình. Đồng thời dư luận cũng biết đó là trò đóng kịch.

Cung cách đưa tin và giải quyết vấn đề cân đối giữa việc của nội bộ, việc công khai hóa, minh bạch hóa lâu nay báo Việt Nam vẫn vậy thôi!”

Nhà báo Phạm Thành cũng có nhận định:

“Thông qua vụ này có người nói rằng ông Thanh có thể chết thật, hoặc có thể chưa chết; thế nhưng về mặt chính trị coi như ông ta đã chết rồi, vì trước tin ông ta chết toàn bộ cư dân người ta hân hoan, vui mừng.

Nhờ có Internet mà người dân biết những tin nào người ta tin cậy, tin nào không tin cậy. Người ta có đủ khả năng đánh giá tin này độ chính xác tới đâu và sự tráo trở như thế nào. Đó là một trong những trưởng thành trong nhận thức của người dân; đặc biệt là giới trẻ.

Phải nhấn mạnh thêm là lối đưa tin bịp bợm, xảo trá của cộng sản xưa nay thất bại rồi, còn nhìn vào vụ ông Phùng Quang Thanh càng thất bại: tin họ đưa không ai tin, không ai nghe mà còn vạch ra những điều không đúng.”

Blogger Người Buôn Gió trong bài viết ‘Sự nhục mạ uy danh đại tướng’ kết luận rằng “ Các tờ báo đưa tin ông Thanh còn sống, đi làm việc chỗ này, chỗ kia mà không đưa ra bằng chứng xác thực đánh tan nghi ngờ của dư luận, chính là những tờ báo đang mang uy tín, danh giá của một lãnh đạo cao cấp ra làm trò dền dứ, câu nhử dư luận.

Như thế là đang xúc phạm, sỉ nhục, lăng mạ một đại tướng.

Những đoạn kết… buồn hiu!

Những đoạn kết… buồn hiu!

Nguoi-viet.com

Huy Phương

Cô đào thương biết lúc phải giã từ sân khấu lúc mình về già, khi nhan sắc đã tàn phai, giọng hát đã rã rời, đứt đoạn. Dù sự ra đi ấy có đem lại những thiệt thòi, đau xót, người trong cuộc cũng phải đành chấp nhận. Chính người hâm mộ cũng không bao giờ muốn thấy thần tượng của mình lúc xế chiều, mà họ muốn giữ lại cái hình ảnh đẹp đẽ của những ngày xưa.

“Đoạn kết của những Ông Bình Vôi.” (Hình minh họa.
Tư liệu của Huy Phương)

“Limelight” là cuốn phim nổi tiếng nhất của Charlie Chaplin, một phim rất cảm động về tình đời. Trong phim, Charlie Chaplin đóng vai một ca sĩ hài hước về… chiều, thất bại vì tài năng đã đến lúc tàn tạ, “Rồi khi ánh đèn tắt lặng lẽ cô đơn, chìm trong bóng đêm, người ta lãng quên bẽ bàng…”

Chúng ta thương xót cho cuộc đời nghệ sĩ lúc về chiều, không còn ai hâm mộ, chết trong lãng quên, nhưng chúng ta cũng không muốn người nghệ sĩ kéo dài năm tháng trên sân khấu khi nhan sắc đã về chiều, tẻ nhạt và buồn phiền.

Người ta thường tự kết liễu thanh danh của mình bằng những đoạn kết… buồn.

Trong những con người đó chúng ta có thể kể đến Phạm Duy, một tên tuổi hay nói ví von hơn, là một “ cây cổ thụ” trong làng âm nhạc Việt Nam, đã có một đoạn kết dở, khi ông đã tự phủ nhận tất cả chính kiến của mình để xoay chiều 180 độ. Những người đó, cũng là Trịnh Công Sơn, người đã được sự yêu thương của tất cả người Việt Nam, đã có một đoạn kết… buồn, khi dưới bạo lực… mềm, ông đã kéo dài thêm một quãng đời, khi đồng bào rên xiết, ông đã reo vui bằng những câu hát mê muội, “Em ở nông trường anh ra biên giới,” “ Huyền thoại Mẹ,” “Ra chợ ngày thống nhất,” và tệ hại hơn là “Ánh sáng Mạc Tư Khoa,” được xem như một bản “báo cáo công tác” sau khi ông được ân huệ của Cộng Sản trả công bằng một chuyến “tham quan” Liên Xô.

Liệu những “thiên tài” hay “đại thụ” có cần kéo lê thêm một đoạn đời như thế không?

Có những ca sĩ tên tuổi, được sự yêu mến của mọi người, giờ đây muốn thêm một kịch bản gọi là phần hai cho đời mình. Dù dưới mục đích cao đẹp “cần về quê hương hát cho đồng bào mình nghe,” hay thực tế là họ cần tiền và còn kiếm được tiền, thì những đoạn kết ấy cũng không mấy tốt đẹp, đánh mất tất cả niềm tin và sự thương yêu lâu nay người đời đã dành cho họ.

Nói như Nguyễn Du, “Đã buồn cả ruột, lại dơ cả đời !”

Tiểu thuyết Trà Hoa Nữ (La Dame Aux Camélias) được chuyển thành kịch bản là một tác phẩm nổi tiếng trên khắp thế giới, nhưng nếu chẳng may có ai đó dựng nên kịch bản “Hậu Trà Hoa Nữ” để cho Marguerite Gautier có dịp gặp tái hồi cùng Duval, như lấy nhau, thì vở kịch chán chường lố bịch biết bao.

Người đời thường thích những chuyện có “hậu” và phải hiểu đây là thứ hậu vuông tròn, đẹp đẽ (happy ending.) Chính vì vậy mà Nguyễn Du kéo dài truyện Kiều, nên nhân gian có thành ngữ “tái hồi Kim Trọng.” Trong phần tái hồi này Kim Trọng để chàng phải nài nỉ, phân bua “chữ trinh kia cũng có ba bảy đường,” cũng tính chuyện “động phòng.” May mà Thúy Kiều cứng rắn, cho mình là “hương dưới đất, hoa cuối mùa,” từ chối quyết liệt, Kim Trọng mới thẹn thùng đổi chuyện chăn gối ra chuyện cầm thơ.

Có nhiều người không tự biết mình, hay soi gương cũng chẳng thấy khuôn mặt mình, nhưng như vậy không có nghĩa là không ai thấy mình. Đó là những người chưa chết nhưng đã tự chôn mình. Họ cố ôm lấy những danh vọng hão, hết chức vụ này lại muốn nhảy sang cầm lấy chức vụ khác, hết làm chủ tịch thì quay sang làm cố vấn, họ nghĩ không có họ thì ai còn khả năng đứng ra cứu nước!

Trong khi ông nọ hết nhiệm kỳ làm tổng thống lại lui về chức thủ tướng chờ thời, rồi trở lại làm tổng thống, bà nọ không còn là thị trưởng thì ứng cử lấy chức nghị viên thành phố, người kia oanh liệt một thời cấp tiểu bang nay lại công danh thụt lùi về lại quận hạt. Như vậy còn chỗ nào cho người khác, trẻ tuổi và tài năng tiến thân. Cái giỏ cua bây giờ cua bò lên không bị ai kéo trở lại, nhưng đóng nắp rồi thì cũng không ai còn tìm được con đường tiến thân. Biết chấm dứt kịp lúc, đúng thời, đối với họ quả là chuyện khó khăn.

Lê Đạt trong phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm, năm 1956, đã có bài thơ “Ông Bình Vôi” để phê phán những cán bộ sống lâu lên lão làng nhưng “càng lớn càng đặc,” ôm lấy các chức vị, trong đó có những câu:

“Những kiếp người sống lâu trăm tuổi
Y như một cái bình vôi
Càng sống càng tồi
Càng sống càng bé lại…”

Nhà văn Phan Khôi, nhân mấy câu thơ của Lê Đạt, có viết một bài văn cũng mang tên là “Ông Bình Vôi” có những câu như: “vật gì sống lâu và to xác thì gọi bằng ‘Ông’ để tỏ lòng tôn kính, sùng bái.” Trong cộng đồng chúng ta bây giờ không thiếu những “Ông Bình Vôi!”

Ở Việt Nam có quy định tuổi về hưu cho các cấp chỉ huy, nhưng gần đây người ta cho tái bổ nhiệm một bà với một lý do rất buồn cười là vì bề ngoài, trong bà còn trẻ! Người ta trau chuốt công lao của bà và gần như đi đến kết luận, trong lúc này chưa ai thay thế được bà.

Ở Mỹ nếu một ông tổng thống làm đến 3 nhiệm kỳ thì… chán chết, trong khi đó, “Ong Bình Vôi” (*) Phạm Văn Đồng của “ta” ôm chức thủ tướng Việt Cộng tại vị lâu nhất đến 32 năm (1955-1987).

“Giai nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu!”

Ai muốn nhìn một hoa hậu về già, tóc bạc, miệng móm?

Ông tướng chết giữa chiến địa có đoạn kết cho đời mình bi hùng, trong khi ông tướng về hưu chết trong nhà dưỡng lão có một đoạn kết… buồn hiu!

(*) “bằng đất nung cả, mà một thứ giống như cái hũ nhỏ, duy cổ eo, miệng loa…”

Tướng Thanh về nước, thật không?

Tướng Thanh về nước, thật không?

Trung Điền

Các báo chí Việt Nam hôm 25 tháng 7, đã đồng loạt loan tin Tướng Phùng Quang Thanh từ Paris trở về Việt Nam sau 1 tháng điều trị ung thư phổi, trên một chuyến bay của hãng hàng không Vietnam Airlines.

Điều đáng nói là trong hàng trăm tờ báo, trang điện tử loan tin, chỉ có báo Tuổi Trẻ đăng một tấm hình duy nhất do phóng viên Việt Dũng nào đó chụp được với lời tường thuật: “Đại tướng Phùng Quang Thanh mặc complet màu xám nhạt, bước xuống cầu thang máy bay, tươi cười bắt tay nhiều người ra đón và lên xe hướng về phía Hà Nội”.

Báo Người Lao Động cho biết là sáng 25/7 có rất đông phóng viên tụ tập ở sảnh chờ của nhà ga T2 để đón ông Thanh nhưng ông Thanh đã không xuất hiện.

Trong khi đó Báo Dân Trí thì phỏng vấn lãnh đạo “Cảng Hàng không Quốc tế Nội Bài” với tường thuật: “Máy bay chở Đại tướng đỗ ở vị trí gần nhất để thuận lợi cho việc di chuyển xuống mặt đất. Sau đó, Đại tướng Phùng Quang Thanh được đón vào nhà khách VIP và được phục vụ theo tiêu chuẩn ưu tiên dành cho khách cấp cao”.

Báo Dân Trí còn cho biết là từ nhà khách VIP, xe hơi đón Tướng Thanh đưa về nhà riêng tại phố Vĩnh Phúc, Ba Đình và sau đó ôngThanh đã đến trụ sở Bộ Quốc phòng, gặp gỡ các tướng lĩnh và nhân viên làm việc tại đây.

Báo Tiền Phong thì phỏng vấn Trung Tướng Vũ Văn Hiển, Chánh Văn phòng Quân ủy Trung ương cho biết là trên đường từ sân bay về, Tướng Thanh đã nói chuyện với hai ông Nguyễn Phú Trọng và Lê Khả Phiêu.

Tướng Hiển còn cho biết là từ Thứ Hai ngày 27/7, Tướng Thanh bắt đầu làm việc lại, và sẽ làm trưởng đoàn đại biểu Quân ủy Trung ương, Bộ Quốc phòng, tới viếng lăng Hồ chí Minh, nhân dịp kỷ niệm 68 năm ngày Thương binh – Liệt sĩ.

Tối cùng ngày, nếu không bận chỉ đạo những công việc đột xuất, Tướng Thanh sẽ tham dự chương trình giao lưu nghệ thuật “Khát vọng đoàn tụ”, được tổ chức tại hội trường Bộ Quốc phòng và được truyền hình trực tiếp trên sóng truyền hình quốc gia và kênh Truyền hình Quốc phòng Việt Nam.

Nếu chỉ đọc lướt qua những tường thuật của các báo trong nước, ông Phùng Quang Thanh đã trở về bình an, bình thường… Nhưng đi sâu vào những chi tiết tường trình và hình ảnh, sự đón tiếp Tướng Thanh lại làm lộ ra những nghi vấn sau đây:

Thứ nhất là không có phóng viên nào được gặp trực tiếp hay thấy tận mặt Tướng Phùng Quang Thanh trở về ngay tại Phi trường Nội bài. Tất cả những tường thuật đều chỉ là ghi chép lại những lời kể từ một số cán bộ lãnh đạo sân bay hay từ quân ủy Trung ương, dù ông đang là trung tâm của nhiều tin đồn liên quan tới sinh mạng của chính ông – một bộ trưởng quốc phòng.

Nếu quả thật khỏe mạnh, tại sao ông Thanh không trực tiếp xuất hiện trên hệ thống truyền thông, truyền thanh mà phải để cho Tướng Vũ Văn Hiển truyền đạt câu mà báo Tiền Phong ghi như sau: “Bộ trưởng gửi lời cám ơn tất cả các cơ quan, anh em, bạn bè đã có sự thăm hỏi, động viên trong quá trình Bộ trưởng điều trị bệnh tại Cộng hòa Pháp”.

Thứ hai là rất đông phóng viên túc trực tại Phi trường Nội Bài, kể cả tại nhà riêng của Tướng Thanh ở phố Vĩnh Phúc, Ba Đình nhưng không có bất cứ tấm hình nào chụp Tướng Thanh một cách rõ ràng, với sắc diện hồng hào, khoẻ mạnh như Tướng Hiển cho biết. Ngoại trừ tấm ảnh duy nhất chụp từ rất xa của Việt Dũng, phóng viên báo Tuổi Trẻ, được đăng tải, không có một tấm ảnh nào khác ghi nhận lại khoảnh khắc đón Tướng Thanh ở phi trường. Khiến dư luận lại đặt thêm nghi vấn là liệu tấm hình này có thật không hay là “photoshop”, hay một hình nộm đóng vai ông tướng?

Nếu như vì lý do nào đó không cho phóng viên chụp hình, Bộ quốc phòng CSVN cũng nên cho phổ biến một số hình ảnh đón tiếp Tướng Thanh tại phòng VIP ở phi trường hay tại Bộ quốc phòng để xóa đi những nghi vấn về sự sống chết của Tướng Thanh – đã nở rộ từ cuối tháng 6 vừa qua, khi có tin đồn ông sang Pháp chữa bệnh. Nhưng không, họ đã không làm chuyện này, hay đúng ra là đã “không làm được chuyện này”. Giải đáp về số phận của Tướng Thanh lại càng trở nên rõ rệt hơn đối với dư luận qua “chuyến về nước” của ông ta trên mặt báo đảng.

Rõ ràng, càng lên tiếng giải thích thì chế độ CSVN lại càng tạo thêm nhiều nghi vấn về một ông tướng trùm quân đội thần phục Bắc Triều, đột nhiên biến dạng, trong lúc lãnh đạo CSVN xoay trục về phía Hoa Kỳ với chuyến viếng thăm Washington D.C. của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Phải chăng, lãnh đạo CSVN chưa tìm ra một lời giải thích thỏa đáng về “sự ra đi” của Tướng Thanh cách nay một tháng nên đã phải cố dựng lên những kịch bản phải nói là “rất tồi” để đánh lừa chính họ rằng vấn đề của Tướng Thanh vẫn còn nằm trong vòng kiểm soát.

Thứ Hai ngày 27/7, Tướng Thanh sẽ dẫn một phái đoàn quân ủy vào viếng lăng họ Hồ. Nhiều phần cuộc thăm viếng này cũng sẽ loan tải trên các báo với sự dẫn đầu “bí mật” của Phùng đại tướng, nhưng sẽ không có bất cứ hình ảnh nào về Tướng Thanh hoặc chỉ… có tấm hình mờ mờ, ảo ảo.

Có lẽ lãnh đạo CSVN sẽ tiếp tục trò chơi này cho đến Hội nghị lần thứ 11 Trung ương đảng dự trù khai mạc vào tháng 8 tới đây chăng. Chờ xem!

Trung Điền
Ngày 25/7/2015

Sự nhục mạ uy danh đại tướng!

Sự nhục mạ uy danh đại tướng!

Người Buôn Gió

25-07-2015

Sau nhiều lần đồn đoán của dư luận và cải chính thông tin từ báo chí về tính mạng của đại tướng Phùng Quang Thanh. Ngày 25/7.2015 báo chí Việt Nam đưa tin đại tướng Phùng Quang Thanh về nước.

Nhưng không hề có tấm ảnh hay vài giây clip ngắn ngủi nào để chứng minh được đó là đại tướng Phùng Quang Thanh thật sự. Tất cả tấm hình chỉ là chiếc xe , duy nhất một tấm hinh chụp từ xa nói một người mặc vét xám là ông Thanh. Tuy nhiên tấm hình mờ đến nỗi không ai dám khẳng định là ông Thanh. Chưa kể những chi tiết như mái tóc chải ngược bên thông thường hay tư thế chân đứng rất khó hiểu.

Bây giờ xét theo luồng dư luận ông Phùng Quang Thanh còn sống và khoẻ mạnh.

Nếu vậy tại sao không đưa ra bằng chứng rõ ràng cho luồng  dư luận khỏi nghi ngờ, bán tán ông đã chết ?

Người ta bảo không việc gì phải giải thích với những ai nghi ngờ thiếu thiện chí.?

Chẳng phải từ khi tin ông Thanh chết ở bên Pháp đến giờ, bao lần tướng lĩnh như tướng Thước, tướng Tuấn và các chuyên gia y tế cao cấp như ông Khải phải lên báo giải thích đó sao.? Thậm chí là đến Bộ Ngoại Giao cũng phải lên tiếng đính chính đó sao.?

Ông Thanh còn sống và khoẻ manh, tin vẫn cứ đồn ông chết. Một người bình thường thôi, như bà Châm ở Hải Dương tin đồn bà ấy chết, lập tức có clip đưa ra bà vẫn sống và đang nói. Ai trong trường hợp bị đồn như thế họ cũng sẽ tìm cách chứng minh đưa ra những bằng chứng xác thực không thể chối cãi. Trừ những trường hợp trốn nợ thì họ có thể ỡm ờ.

Ông Thanh còn sống, dư luận đồn ông chết. Ông mang thân là một đại tướng, bộ trưởng quốc phòng, uỷ viên BCT. Cái uy danh của ông rất lớn, bởi lớn thế mới thu hút được tin đồn.

Thế nhưng báo chí có vẻ không thiện chí trong việc làm sáng tỏ cho ông, kiểu đưa tin như tôi gọi nói với thư ký, hoặc tấm hình cái xe càng khiến dư luận rối mù, xôn xao bàn tán hơn.

Chả lẽ mang uy danh đại tướng ra để làm trò vờn thông tin. Úp mở để dư luận đồn đoán sai, rồi mới trưng bằng cớ thật ra là ông còn sống đây. Các thế lực thù địch, đài báo, bọn lâu nhâu bloger, facebook chỉ là đồn sai trái, không căn cứ, đừng tin vào chúng. Hãy tin vào báo chí cách mạng.

Làm thế không đáng chút nào, uy danh của một đại tướng không thể đem ra làm trò nghi binh để chiến thắng trong một trận chiến truyền thông lãng nhách như vậy. Lấy uy danh đại tướng ra để vờn như vậy là nhục mạ uy danh ấy. Không coi con người ấy, vị trí ấy ra gì. Mới sử dụng vào mục đích thấp hèn để đánh lừa, gài bẫy dư luận.

Các tờ báo ” chính thống ” như Quân đội nhân dân, công an nhân dân, nhân dân, trang chính phủ họ đứng ngoài cuộc. Tờ báo quân đội nhân dân không hề đăng một tin nào về ông Thanh suốt trong những ngày dư luận đồn đại.

Những tờ báo hạng hai như Vietnamnet, dantri, thanhnien…thì tới tấp đưa những tin mơ hồ, thiếu chứng cứ liên tục. Đưa như thể câu lượng đọc chứ không phải là muốn bảo vệ uy tín của ông Phùng Quang Thanh.

Nếu ông Phùng Quang Thanh còn sống, còn đường đường là đại tướng bộ trưởng quốc phòng, còn là uỷ viên BCT…liệu ông có chấp nhận mình là một con bài để báo chí cách mạng dùng lập lờ nhằm đánh một cú đau vào những đồn đoán hay không.?

Giả sử ông chấp nhận làm vật nghi binh, chỉ để làm cái trò lật mặt dư luận trong lần này thôi, chả đáng tí nào. Đại tướng mà đồng loã để làm trò như vậy còn gì là đại tướng. Không ai đi đùa với tin đồn mình chết, kể cả người bình thường, vì họ còn bố mẹ , anh em, họ hàng nữa.  Anh chấp nhận đùa thế với dư luận, nhưng thân nhân của anh họ có chấp nhận hay không.?

Giờ thì thử xác định ông Thanh còn sống và khoẻ mạnh. Chắc hẳn sau cú làm bẽ bàng dư luận. Người ta còn thấy thương hại cho ông vì đã mang danh đại tướng ra để làm trò ú tim.

Các tờ báo đưa tin ông Thanh còn sống, đi làm việc chỗ này , chỗ kia mà không đưa ra bằng chứng xác thực đánh tan nghi ngờ của dư luận, chính là những tờ báo đang mang uy tín, danh giá của một lãnh đạo cao cấp ra làm trò dền dứ , câu nhử dư luận.

Như thế là đang xúc phạm, sỉ nhục và lăng mạ một đại tướng.

Hoa Kỳ có nữ tư lệnh hạm đội đầu tiên

Hoa Kỳ có nữ tư lệnh hạm đội đầu tiên

Nguoi-viet.com

SAN DIEGO, California (San Diego Union-Tribune) – Trong một buổi lễ thay quyền chỉ huy hạm đội Thứ Ba được tổ chức trên hàng không mẫu hạm Ronald Reagan đậu tại San Diego hôm Thứ Sáu, Hải Quân Hoa Kỳ đã có một bước tiến lịch sử khi nữ phó đô đốc Nora Tyson chính thức nhận lãnh trách nhiệm tư lệnh hạm đội này, trở thành phụ nữ đầu tiên ở chức vụ chỉ huy một hạm đội của Hoa Kỳ.

Phó Đô Đốc Nora Tyson, hình chụp năm 2012. (Hình: US Navy)

Hạm Đội Thứ Ba, với bộ chỉ huy đặt tại căn cứ Point Loma ở thành phố San Diego, có tầm hoạt động rất rộng, từ bờ biển Miền Tây Hoa Kỳ tiến về phía Tây cho đến lằn đường kinh tuyến đổi ngày quốc tế.

Các thủy thủ và phi công được huấn luyện nơi đây để chờ ngày đi phục vụ ở các khu vực khác, như ở vùng Biển Ả Rập, dưới sự chỉ huy của Hạm Đội Thứ Năm, hoặc sang Á Châu, vùng chỉ huy của Hạm Đội Thứ Bảy.

Tuy nhiên, Đô Đốc Scott Swift, tư lệnh hạm đội Thái Bình Dương của Hải Quân Hoa Kỳ, cũng là chỉ huy của phó đô đốc Tyson, khi chủ tọa buổi lễ thay quyền chỉ huy, nói rằng Hạm Đội Thứ Ba nay phải hướng tới việc mở rộng tầm hoạt động của mình xa hơn nữa để đáp ứng với tình hình mới.

“Chúng ta phải đáp ứng nhu cầu chuyển trục về vùng Thái Bình Dương với tinh thần mới,” theo Đô Đốc Swift.

Đô Đốc Swift, người cũng chỉ vừa nhậm chức tư lệnh Hạm Đội Thái Bình Dương bảy tuần trước đây ở Hawaii, chỉ huy toàn thể hoạt động hải quân ở Thái Bình Dương, nêu lên những vấn đề của khu vực này như: Trung Quốc bành trướng lãnh thổ, Bắc Hàn theo đuổi chương trình võ khí nguyên tử và sự hiện diện của Nga ở Thái Bình Dương.

Phó Đô Đốc Tyson khởi sự binh nghiệp là một nữ phi công và năm 2010 bà trở thành phụ nữ đầu tiên chỉ huy một hải đội hàng không mẫu hạm tấn công, khi nhận lãnh trách nhiệm tư lệnh hải đội George H.W. Bush. (V.Giang)

Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh’

Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh’

Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
2015-07-26

07262015-heavy-hand-mesu-by-authomk-hr-stau.mp3 Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh trong ngày tuyệt thực của phong trào ‘We Are One’ (Chúng Ta là Một)

Cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh trong ngày tuyệt thực của phong trào ‘We Are One’ (Chúng Ta là Một)

Courtesy Danlambao

Những nhà hoạt động vì quyền con người tại Việt Nam cho biết họ phải đối diện với những biện pháp sách nhiễu, thậm chí hành hung, bỏ tù của chính quyền. Thế nhưng càng bị trấn áp bao nhiêu họ lại càng kiên định và mạnh mẽ hơn trên con đường đã chọn.

Hành động phi pháp

Tình trạng ngăn chặn, sách nhiễu và hành hung đối với những người công khai lên tiếng đấu tranh cho mọi quyền căn bản của con người tại Việt Nam diễn ra mới nhất là vào ngày 25 tháng 7 khi nhiều người trong nước hưởng ứng ngày tổng tuyệt thực kêu gọi trả tự do cho những tù nhân lương tâm trong nước.

Lực lượng an ninh tại thành phố Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa cưỡng bức về đồn công an một cách thô bạo là những nhà hoạt động đến tại công viên bãi biển trên đường Trần Phú để tọa kháng- tuyệt thực theo như thông báo từ trước.

Anh Phạm Văn Hải, một trong số những người bị đưa về đồn công an phường Lộc Thọ sớm nhất kể lại sự việc đối với bản thân anh và những hành vi của lực lượng chức năng mà anh này cho là vi phạm nhân quyền:

” Hôm qua thực sự tôi mới thấy công an đánh dã man thật. Trước đây tôi có nghe anh em bị đánh nhưng chưa nhìn thấy bao giờ hết. Họ như những con thú điên: họ đánh, đá bất kể là phụ nữ, đàn ông gì, họ đánh như vậy

Chị Trương Hoàng Anh”

“ Tôi vẫn yêu cầu phải trả tự do cho tôi sớm chứ tôi không muốn ngồi ở đó. Tuyệt thực là quyền của tôi và tôi muốn tuyệt thực ở ngoài kia chứ không phải ở đây. Thế nhưng họ nhất quyết không trả tự do và những lần tôi đi toilet họ đều đi theo và đứng ngoài cửa. Họ vi phạm đến quyền cá nhân của mình một cách rất nghiêm trọng.”

Chị Trương Hoàngh Anh, một trong nhóm tại Nha Trang bị cưỡng bức phải về đồn và bị hành hung cùng với ba người bạn khác là Nguyễn Phi Tâm, Võ Trường Thiện và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh trình bày lại sự việc xảy ra vào sáng ngày 25 tháng 7 khi họ ra công viên bãi biển đường Trần Phú để tọa kháng- tuyệt thực:

“Khi đến, tôi thấy công an, an ninh, dân phòng rồi cả công an giao thông dàn quân ra bao vây hết khu đó rồi. Bốn người không làm gì hết chỉ ngồi trên bãi có chỗ lối đi ở công viên, ngồi chơi chứ không làm gì. Đến hơn 9 giờ, tức 9 giờ bắt đầu tuyệt thực, thì họ ập lại họ đánh, họ gây sự lôi từng người ra đánh. Họ lột áo màu trắng đồng phục ra.

Hôm qua thực sự tôi mới thấy công an đánh dã man thật. Trước đây tôi có nghe anh em bị đánh nhưng chưa nhìn thấy bao giờ hết. Họ như những con thú điên: họ đánh, đá bất kể là phụ nữ, đàn ông gì, họ đánh như vậy!”

Blog Revolt Media đưa tin nhóm tuyệt thực ở Nha Trang bị tấn công và bắt bớ

Blog Revolt Media đưa tin nhóm tuyệt thực ở Nha Trang bị tấn công và bắt bớ

Chuyện thực nhà tù

Vào sáng ngày hôm qua, một tù nhân lương tâm mãn án sau 15 tháng tù về tội bị buộc  là ‘chống người thi hành công vụ’, bà Cấn Thị Thêu. Ngay sau khi ra tù bà cũng cho biết lại tình cảnh của bản thân bà và một số tù nhân lương tâm nữ bị giam tại Trại 5 Yên Định, Thanh Hóa như sau:

“Họ giam chúng tôi vào một khu biệt lập, phải qua 4 tầng cửa sắt mới vào được nơi ở của chúng tôi. Họ xây tường rất cao, cửa sắt nhỏ, không có quạt nên rất ảnh hưởng đến sức khỏe. Đối với bản thân tôi từ khi bị bắt, bị đánh cho đến nay ngày nào cũng ‘thổ’ ra máu tươi; nhưng tôi báo với họ thì họ nói chắc do trở trời.

Giam chúng tôi sau bốn tầng cửa sắt không cho giao tiếp với ai, khi gọi điện thoại thì họ cấm không cho thông báo tình hình sức khỏe của chúng tôi ở trong tù. Nơi giam chúng tôi rất bí, không có không khí để thở. “

Biện pháp mua chuộc

Anh Phạm Văn Hải cho biết ngày 25 tháng 7 anh công khai tham gia tuyệt thực để hưởng ứng kêu gọi trả tự do cho những tù nhân lương tâm tại Việt Nam, và khi bị bắt về công an phường Lộc Thọ, trong khi anh tuyệt thực, có nhân viên đến dụ anh ăn:

“ Họ đặt camera và có người đến bảo đến giờ này nên ăn gì. Tôi từ chối tất cả và nói việc tôi tuyệt thực để thứ nhất đòi lại tự do cho những tù nhân lương tâm đang bị giam, mất quyền tự do và tôi tuyệt thực kiên quyết không ăn gì!”

Đối với trường hợp bà Cấn Thị Thêu kiên quyết đấu tranh đòi lại đất đai- tư liệu sản xuất cho gia đình và người dân Dương Nội, trong thời gian bị bắt giam bà cũng bị mua chuộc từ bỏ cuộc đấu tranh. Bà cho biết:

” Tôi nghĩ rằng khi họ gây ra quá nhiều tội ác: đàn áp, đánh đập chúng tôi thì chính họ mới thúc đẩy lòng căm thù và ngọn lửa đấu tranh để người dân vùng lên chống lại họ

Bà Cấn Thị Thêu”

“Khi tôi bị bắt, nhiều ngày suốt bao tháng trời họ thương thuyết với tôi rất nhiều: họ bảo ‘giúp’ họ thì sẽ giải quyết riêng cho gia đình tôi, họ có thể cho gia đình tôi vài chục tỷ đến cả trăm tỷ để không tham gia cuộc đấu tranh nữa. Nhưng tôi nói thẳng với họ tôi không thể phản bội lại nhân dân chúng tôi, không bao giờ tôi phản bội lại lý tưởng đấu tranh của tôi. Vì không thuyết phục được tôi nên họ mới đưa tôi ra tòa và lập phiên tòa để xét xử tôi. “

Không thể cản ngăn

Những người bị tù tội như bà Cấn Thị Thêu hay bị hành hung, sách nhiễu như chị Trương Hoàng Anh ở Nha Trang đều cho rằng chính hành động nặng tay của các lực lượng chức năng lâu nay khiến họ nhận thấy rõ bản chất tàn ác và củng cố thêm quyết tâm đấu tranh cho chính nghĩa, cho quyền con người.

Chị Trương Hoàng Anh vào ngày 26 tháng 7 phát biểu:

“Những người như tôi không thể khuất phục bằng vũ lực được và tôi tin tưởng bạn bè tôi cũng không bao giờ để vũ lực khuất phục.  Chắc chắn tôi và bạn bè tôi sẽ có những hành động hợp pháp, đúng pháp luật, đúng với lương tâm của mình để ủng hộ những tù nhân lương tâm và để ủng hộ nền dân chủ của Việt Nam thay đổi chứ không thể để như thế này được: vi phạm nhân quyền quá trắng trợn. Hôm qua người dân chứng kiến rất đông. Tất nhiên khi về họ sẽ suy nghĩ tại sao xảy ra những chuyện như vậy và họ sẽ biết. Dần dần người ta sẽ hiểu thôi!”

Bà Cấn Thị Thêu ngay sau khi ra tù cũng khẳng định:

“Đối với tôi từ khi bị bắt, cho đến khi ra tòa lúc họ cho tôi nói lời cuối cùng thì tôi thề còn hơi thở cuối cùng nào tôi sẽ đấu tranh đòi lại tài sản, đất đai của gia đình tôi và của nhân dân chúng tôi. Tôi quyết tâm đấu tranh để chống lại quân cướp đất đến cùng

Tôi nghĩ rằng khi họ gây ra quá nhiều tội ác: đàn áp, đánh đập chúng tôi thì chính họ mới thúc đẩy lòng căm thù và ngọn lửa đấu tranh để người dân vùng lên chống lại họ.

Tôi nghĩ rằng nhân dân chúng tôi với sự quyết tâm, với hiện tại chúng tôi không còn gì để sống thì nhân dân chúng tôi phải như nước vỡ bờ vùng lên để đòi lại những gì mà chúng tôi đã mất.”

Tuyên giáo Hà Nội luôn nhắc đến câu ‘ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh’; và thực tế này đang diễn ra ngày càng một rõ hơn tại Việt Nam hiện nay.

Anh đã về!

Anh đã về!

canhco

Ồ! anh ấy đã về. Về với nhân dân về với vòng tay nồng ấm của đồng đội, gia đình.

Anh về trong tiếng chào mừng êm ái của người thương yêu anh, những người cứ canh cánh về sinh mạng của anh, một sinh mạng quan yếu của đất nước trong thời điểm cần một người lãnh đạo sáng suốt và mạnh mẽ như anh, nhắm quân thù mà bắn, nhắm là cờ của chúng mà giật mà hạ thủ trên vùng trời quê hương….

Anh đã về, mà lạ, những lời lẽ bình thường mà bất cứ một lãnh đạo cao cấp nào cũng được dùng tới khi xuất…viện, chỉ có anh là hoàn toàn không, hoàn toàn im ắng, hoàn toàn bưng bít như ngày anh…nhập viện.

Sao thế? Anh không xứng đáng ư? Anh không về để tiếp tục là người cầm ngọn cờ đầu của Đảng của Quân đội nhân dân ư? Anh bệnh hoạn và yếu ớt nên để anh nghỉ dưỡng ư? Có Đảng mới biết điều bí mật to lớn này. Chỉ có Đảng mới đủ sáng suốt quyết định số phận của anh. Tiếp tục làm người bảo vệ đến cùng tình hữu nghị sáng ngời hay phải rút lui vào bóng tối cho một trào lưu khác hành động. Trào lưu mà vài tuần lễ trước anh không hề tưởng tượng ra chứ nói chi là sẵn sàng đối mặt.

Anh về trên chuyến bay do Mỹ chế tạo, Boeing 777. Anh ngồi hay nằm trong khoang hành khách chỉ có đội bay mới biết, hành khách chung chuyến không biết. Họ vô tình hay vô ý quá trước một nhân vật cực kỳ ăn khách hiện nay. Không ai trong chuyến bay có được một điện thoại smart phone để ghi lại hình ảnh lịch sử mà truyền thông trong và ngoài nước chăm chú trông chờ. Anh còn yếu nên có lẽ đồng đội thương yêu quá đỗi không nỡ để anh bị làm phiền. Anh về, vì vậy không ai thấy, không ai nghe.

Báo chí loan tin là đủ để yên lòng nhân dân. Báo chí lúc nào chẳng thế họ được sinh ra để làm tròn bổn phận đưa những nguồn tin trung thực từ Đảng. Họ là một tầng lớp được đào tạo bài bản, được học tập tới nơi tới chốn vai trò của người truyền thông Xã hội chủ nghĩa, vì vậy việc loan tin anh về hoàn toàn đúng đắn bởi họ cẩn trọng đến từng chi tiết.

Anh về, không ai đón thì thôi, anh không buồn hay không hề thắc mắc. Anh biết khi đã chọn con đường như thế thì trước sau cũng gặp kết cục này. Những kẻ khác cũng thế có hơn gì nhau. Anh chỉ là nạn nhân của một âm mưu vĩ đại mà chiếc áo thái thú anh mặc để đóng tròn vở kịch mà Đảng giao phó rốt cuộc chỉ một mình anh chịu hậu quả.

Anh chịu tiếng dữ như kẻ phản bội dân tộc. Anh bị cho là cánh tay của Nam trung hải cài cắm vào nội bộ Đảng. Oan cho anh, một người chỉ lo làm sao đừng để bị bọn phương Bắc tấn công, nỗi lo của anh có khi diễn tả hơi thô ráp khiến người dân hiểu lầm. Đáng lẽ anh phải được Đảng tạo cơ hội  thanh minh những điều anh nói phát xuất từ cái tâm lo lắng cho toàn dân trước họa Trung Quốc. Ngược lại Đảng cố tình làm cho việc anh đi chữa bệnh như là bí mật quốc gia khiến bọn báo chí phương Tây bu lại làm phóng sự sới tung cả lên những gì mà anh và gia đình muốn giữ.

Hôm nay anh về nhà, anh sẽ được gia đình lo lắng cho phần còn lại của anh sau một thời gian tuy ngắn nhưng đầy phong ba nơi xứ người. Anh thở phào trút hết phiền muộn và sẵn sàng cho một cuộc sống mới, ôn lại những tháng ngày tại vị với biết bao niềm luyến tiếc.

Và anh hiểu ra rằng cuộc đời con người ta là ngắn ngủi không đủ để nói một câu trần tình sự thật tận đáy lòng huống chi những điều to tát khác. Anh sẽ cố tranh thủ mà nói cho được những gì mà Đảng không muốn anh nói, bất kể đó là cái lương tâm hiếm hoi mà một Bộ trưởng quốc phòng có được.

Anh buồn và anh im lặng suy nghĩ mình cần phải làm gì trong thời gian tới. À, chắc chắn phải khác với người đồng chí đoản mệnh của anh. Anh phải khác đồng chí ấy. Cho dù là một lãnh chúa miền Trung cũng không thề nào bằng được anh. Anh không hề là lãnh chúa nhưng lịch sử đã trao trách nhiệm nặng nề cho anh: ngăn chặn một cuộc chiến tranh thấy trước bằng sự hy sinh tăm tiếng của mình, cúi đầu chịu nhục cho một lũ đầu hoạt đầu chính trị có cơ hội ăn trên ngồi trốc trên cái ngai vàng rất rộng ấy.

Anh về trong ánh mắt căng cứng của nhân dân nhưng tiếc thay không ai gặp anh được để anh có cơ hội nói một câu thôi, “Tôi khỏe rồi, đồng chí đồng bào ơi”.

Thì thôi anh không nói nhưng nhân dân đều hiểu. Vậy nhé anh Thanh, người chịu lằm điều thị phi trong cái hỗn mang thời cuộc. Hãy gắn bó với gia đình, chỉ có gia đình mới đủ yêu thương để che chở cho anh trước búa rìu dư luận. Tuy không yêu anh đủ để chúc anh mạnh khỏe nhưng nhiều người cũng thành tâm cầu cho anh được thanh thản với thời gian còn lại.

Còn thanh thản cách nào thì tùy vào các đồng chí của anh. Họ đã vượt ra khỏi thượng đế và do đó họ chính họ là người định đoạt cho số phận của anh. Đừng buồn, anh Thanh và những anh khác nhé.

Ngày tổng tuyệt thực toàn cầu kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm VN

Ngày tổng tuyệt thực toàn cầu kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm VN

Gia Minh, PGĐ Ban Việt ngữ RFA
2015-07-25

Ngày tổng tuyệt thực toàn cầu kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm VN Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

HN5-622.jpg

Ngày tổng tuyệt thực toàn cầu kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm VN

Nhiều người tại Hà Nội hưởng ứng ngày tổng tuyệt thực toàn cầu kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm trong nước hôm 25/7/2015.

Courtesy DLB

Your browser does not support the audio element.

Nhiều người tại Việt Nam hôm nay hưởng ứng ngày tổng tuyệt thực toàn cầu kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm trong nước. Thực tế diễn ra thế nào tại các địa phương ở Việt Nam?

Hưởng ứng

Sau khi có kêu gọi tiến hành ngày tổng tuyệt thực, một số nhà hoạt động ở Việt Nam công khai địa điểm sẽ tiến hành tuyệt thực trên khắp ba miền.

Cụ thể tại khu vực Hà Nội có thông báo từ 8 giờ sáng ngày 25 cho đến 8 giờ sáng ngày 26 tháng 7 hoạt động tuyệt thực kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm tại Việt Nam sẽ được tiến hành tại công viên Bách Thảo, đường Hoàng Hoa Thám, quận Ba Đình. Tại Nha Trang là ở công viên bờ biển Trần Phú, và tại Sài Gòn là tại văn phòng Công Lý- Hòa Bình, Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế 38 Kỳ Đồng.

Ngoài ra còn một số người ở các địa phương khác như Hải Phòng, Huế, Đà Nẵng cho biết tiến hành tuyệt thực tại gia.

Tuyệt thực – tọa kháng

Đúng ngày giờ đã thống nhất những người tham gia tuyệt thực để kêu gọi trả tự do cho những tù nhân lương tâm tại Việt Nam thực hiện kế hoạch của họ; dù một số bị an ninh ngăn chặn không cho ra khỏi nhà. Ngoài ra một số người cho biết công viên Bách Thảo, cũng như vườn hoa Mai Xuân Thưởng tại Hà Nội vào sáng ngày 25 tháng 7 bị lực lượng chức năng phong tỏa.

” Chúng tôi chỉ là 19 người trong số hằng trăm người tham gia ngày tuyệt thực tại Việt Nam. Vì vẫn biết sự sách nhiễu của nhà cầm quyền Việt Nam nên chúng tôi phải chia ra từng nhóm nhỏ. Nhóm này do chị Sông Quê và tôi khởi xướng có tên là ‘Tuyệt thực và Dã ngoại’.
-Anh Trương Minh Tam”

Anh Trương Minh Tam, một cựu tù nhân, tham gia ngày tổng tuyệt thực ở khu vực Hà Nội cho biết hoạt động tại đó vào lúc gần 11 giờ như sau:

“Chúng tôi chỉ là 19 người trong số hằng trăm người tham gia ngày tuyệt thực tại Việt Nam. Vì vẫn biết sự sách nhiễu của nhà cầm quyền Việt Nam nên chúng tôi phải chia ra từng nhóm nhỏ. Nhóm này do chị Sông Quê và tôi khởi xướng có tên là ‘Tuyệt thực và Dã ngoại’. Vào buổi sáng chúng tôi đến dâng hương cho các bậc tiền nhân là đền thờ An Dương Vương; chúng tôi hy vọng những suy nghĩ của chúng tôi sẽ được linh nghiệm bởi những bậc tiền nhân. Chúng tôi thấy đúng là có sự linh nghiệm vì sáng hôm nay ở Hà Nội trởi đổ mưa rất lớn; nhưng khi chúng tôi bước vào đền làm lễ thì thời tiết bên Đông Anh, tại di tích Cổ Loa thời tiết rất tốt. Chúng tôi đã tiến hành căng băng rôn thể hiện tinh thần chia sẻ với các tù nhân lương tâm, kêu gọi – thúc giục chính quyền Việt Nam phải tôn trọng các quyền tự do biểu đạt của chúng tôi.

Chúng tôi thực hiện đúng cam kết với ban tổ chức cuộc tuyệt thực là đúng thời điểm từ 8 giờ cho đến nay chúng tôi chỉ sử dụng nước sạch. Chúng tôi chuẩn bị đầy đủ hậu cần cho đoàn gồm nước sạch, khăn ướt, khăn khô.

Chúng tôi rất vui khi chúng tôi thực hiện chương trình tuyệt thực thì tại Cổ Loa cũng đang có lễ hội, và rất nhiều người tò mò quan tâm đến sự kiện của chúng tôi và chúng tôi hy vọng tinh thần đó sẽ lan tỏa trong nhân dân.

Cũng giống như tại các khu vực khác thì có một số an ninh từ Hà Nội hay khu vực kéo sang; tuy nhiên chúng tôi cũng ghi nhận là đến thời điểm này họ cũng đối xử với chúng tôi hết sức ôn hòa, chưa có động thái sách nhiễu nào với chúng tôi.”

aT-SG2-400.jpg

Nhiều người tại Sài Gòn hưởng ứng ngày tổng tuyệt thực toàn cầu kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm trong nước hôm 25/7/2015. Courtesy DLB.

Bốn nhà hoạt động tại khu vực trung miền trung cũng tiến hành tuyệt thực và tọa kháng tại tư gia của anh Nguyễn Đức Quốc ở thị trấn Lăng Cô. Chủ nhân cho biết:

“Chúng tôi tuyệt thực tại tư gia của tôi là 284 Lạc Long Quân thị trấn Lăng Cô, Huế. Cuộc tuyệt thực của chúng tôi gồm 4 anh em: Nguyễn Đức Quốc, kỹ sư-blogger Nguyễn Văn Thạnh, kỹ sư – blogger Lê Anh Hùng và bạn trẻ Nguyễn Thái Sơn ở Đà Nẵng. Chúng tôi bắt đầu cuộc tuyệt thực vào lúc 8 giờ sáng nay, 25 tháng 7, 2015 cho đến sáng ngày mai 26 tháng 7.

Chúng tôi tọa kháng tại tư gia và chuẩn bị tất cả nếu có điều gì xảy ra với chúng tôi thì sẽ có tiếng nói của mình để phản ánh sự làm khó của nhà cầm quyền nhưng thực sự hôm nay chúng tôi không bị làm khó.”

Những người tham gia tuyệt thực tại thành phố Nha Trang gồm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trương Hoàng Anh, Nguyễn Phi Tâm, Võ Trường Thiện, Phạm Văn Hải bị lực lượng an ninh ngăn trở và thậm chí hành hung.

Anh Phạm Văn Hải cho biết khi đang có mặt tại Phường Lộc Thọ:

“Khi tôi ra chỗ công viên ở đường Trần Phú thì có công an hình sự, cảnh sát giao thông chặn xe lại đưa tôi về công an phường Lộc Thọ làm việc. Ban đầu họ hỏi thì tôi cung cấp một số thông tin cần thiết; nhưng từ 10:30 giờ thì tôi tuyên bố không nói chuyện nữa để tiết kiệm năng lượng còn lại cho ngày tuyệt thực. Tôi sẽ tuyệt thực tại đây.”

Tại Sài Gòn, những người thoát được sự ngăn trở của lực lượng an ninh không cho ra khỏi nhà đến được tại Văn phòng Công Lý- Hòa Bình, Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế cũng tiến hành được cuộc tuyệt thực như lời kể của ông Đinh Quang Tuyến sau đây:

” Nói chung rất nhiều thành phần. Không khí rất vui, có thể nói so với một số nơi khác thì Sài Gòn yên ổn hơn. Ai bị ngăn rồi thì ở nhà, còn ai không bị ngăn, thoát được thì đến được Nhà thờ là nơi an toàn không bị quấy nhiễu.
-Ông Đinh Quang Tuyến”

“Hiện tại bên hông Nhà thờ có hơn 40 người, hồi sáng khoảng 30 nay tăng thêm mười mấy người nữa, có cả dân oan. Nói chung rất nhiều thành phần. Không khí rất vui, có thể nói so với một số nơi khác thì Sài Gòn yên ổn hơn. Ai bị ngăn rồi thì ở nhà, còn ai không bị ngăn, thoát được thì đến được Nhà thờ là nơi an toàn không bị quấy nhiễu. Dù cho đến bây giờ lực lượng an ninh ngồi trước Nhà thờ Dòng Chúa Cứu thế cũng chừng mười mấy-hai chục người nhưng họ không dám manh động so với những nơi khác.

Chúng tôi chỉ chào hỏi, nói với nhau về nhân quyền, nói với nhau về vấn đề tù nhân lương tâm và nói với nhau về ý chí cũng như dự định tương lai. Hôm nay chúng ta gặp nhau một cách hữu cơ và chúng ta nên không chỉ làm một lần mà làm đi, làm lại nhiều lần vì lúc này chúng ta có sự quan hệ hữu cơ rồi, tạo được niềm tin, tạo được sự hứng khởi ban đầu rồi; trong tương lai cứ thế mà phát triển.

Không khí ở đây rất thân thiện, rất lạc quan. Hiện có nghệ sĩ Kim Chi, toàn bộ Câu Lạc Bộ Lê Hiếu Đằng ở đây; rồi nhiều người lắm.”

Thông tin kịp thời lên mạng xã hội

Những người tham gia cuộc tổng tuyệt thực toàn cầu kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm tại Việt Nam vào ngày 25 tháng 7 đã đưa những hình ảnh cuộc tuyệt thực lên các trang mạng xã hội cũng như các mạng truyền thông công dân để chia sẻ việc làm của họ.

Ngoài việc tuyệt thực, khi tập trung lại với nhau những người tham gia còn trao đổi với nhau về kinh nghiệm đấu tranh, cách thức luyện khí công để bảo toàn sức khỏe khi tuyệt thực…

“Đến giờ trưa bình thường là mọi người ăn cơm thì nghệ sĩ Kim Chi sẽ chia sẻ phương pháp khí công – thở để điều tiết cơ thể giúp thích ứng được việc tuyệt thực không có hại cho sức khỏe.”

Nhà hoạt động Đinh Quang Tuyến ở Sài Gòn cho biết những người tham gia nhận thức rõ ràng các quyền tự do, dân chủ không phải tự trên trời rơi xuống mà phải đấu tranh hy sinh xương máu để có được.

Ăn cắp ở Thụy Sĩ sao bằng ở Hà Nội

Ăn cắp ở Thụy Sĩ sao bằng ở Hà Nội

Nguoi-viet.com

Ngô Nhân Dụng

Khi đọc bản tin hai du khách người Việt bị bắt vì ăn cắp ở mấy đôi kính mát ở Zurich, Thụy Sĩ tôi rất buồn. Ðã đi tính ăn cắp tại sao hai cháu không làm ăn “quy mô lớn xã hội chủ nghĩa” mà lại đi ăn cắp vặt như vậy? Về Hà Nội, “phấn đấu vào đoàn,” rồi “phấn đấu vào đảng” để làm những vố lớn có hơn không? Nếu sau này không được như Phùng Quang Thanh, Nguyễn Tấn Dũng, thì ít nhất cũng theo gót được Nguyễn Xuân Sơn chứ?

Sau Nhật Bản, Thái Lan, Ðài Loan, từ nay lại thêm Thụy Sĩ là nơi người ta phải cảnh giác khi thấy du khách người Việt Nam. Sỉ nhục cho cả dân tộc! Nhưng nghĩ cho cùng, không phải mấy cá nhân phạm pháp gây ra mối nhục này; họ cũng là nạn nhân. Chính phạm là một chế độ ăn cắp từ trên xuống dưới, lớn ăn cắp lớn, nhỏ ăn cắp nhỏ!

Khi trở về Hà Nội, chắc hai cháu đã nghe tin Nguyễn Xuân Sơn. Mấy bữa trước còn chễm trệ trên ghế chủ tịch Tập đoàn Dầu khí Quốc gia (PetroVietnam), giờ Sơn đang bị truy tố về tội “làm mất” 800 tỷ đồng (tương đương 36 triệu Mỹ kim) của công ty dầu khí, khi còn làm tổng giám đốc Ngân hàng Thương mại cổ phần Ðại Dương (OceanBank).

Nguyễn Xuân Sơn đã làm trong ngành dầu khí từ 30 năm. Ông trở thành tổng giám đốc OceanBank sau khi PetroVietnam góp số vốn lớn vào ngân hàng này, có lúc chiếm hai phần ba vốn góp. Một công ty dầu khí lại đi khai thác ngân hàng, cũng như một công ty hàng hải Vinashin đi làm khách sạn, mua địa ốc, vân vân. Ðó là chính sách kinh tế quốc doanh của Nguyễn Tấn Dũng: Chúng mày làm cái gì ra tiền thì cứ làm! Trong một năm từ 2008 khi Nguyễn Xuân Sơn nhậm chức, số nợ xấu của OceanBank tăng gấp 9 lần, lên hơn 100 tỷ đồng! Ðến năm 2012 thì vọt thành 700 tỷ. Nợ xấu là những món tiền ngân hàng cho vay nhưng khó đòi lại được, để lâu “cứt trâu hóa bùn.”

Thế thì 100 tỷ đồng năm trước, 700 tỷ đồng bạc năm sau, chúng chạy đi đâu cả? Chắc chắn nó vào túi những thằng đứng vay cũng như những thằng cho vay! Cái đứa chấp thuận cho vay còn phải “đóng hụi chết” cho những đứa ngồi trên đầu nó nữa, chứ không ai cho ngồi vào những cái ghế béo bở!

Nhưng mà các đồng tiền ấy nguyên thủy chúng ở đâu mà ra? Như trong vụ này, họ lấy tiền của PetroVietnam đưa qua cho OceanBank. Mà PetroVietnam kiếm được tiền nhờ bán dầu của nước Việt Nam, của dân Việt Nam. Ðồng tiền của dân chạy sang một ngân hàng của nhà nước, rồi từ đó chạy qua túi những đứa đứng vay tiền và cho vay tiền! Những người “phấn đấu vào đảng” nới có cơ hội hóa phép cho các đồng tiền chạy lòng vòng, cuối cùng biến chúng lọt vô túi mình một cách dễ dàng như vậy! Ngân hàng chỉ là cái dây chuyền đem tiền của dân vào túi bọn tham nhũng! Hàng ngàn tỷ đồng tiền mất tích! Mà 90 triệu người Việt Nam không ai thấy gì cả, cho tới khi chúng nó đánh lẫn nhau! Ðó là phép lạ kinh tế thị trường theo định hướng ăn cắp!

Nguyễn Xuân Sơn đã trở về PetroVietnam khi nợ xấu mới lên tới 700 tỷ, rồi leo lên đến chức chủ tịch, chứng tỏ cán bộ tài chánh này đã được cấp trên tán thưởng và tin cậy. Nhưng với những món nợ không đòi lại được cao ngất nghểu thì tất nhiên sau khi Sơn chạy rồi, OceanBank chỉ còn đường xuống dốc. Từ cuối năm ngoái, những người kế nghiệp ông ta ở ngân hàng là Hà Văn Thắm và Nguyễn Minh Thu đã bị bắt, bị truy tố. Mới đây, ngân hàng trung ương gọi là Ngân hàng Nhà nước báo tin đã mua lại tất cả vốn và nợ của OceanBank với giá 0, số không, zero đồng! Tức là tất cả số vốn do PetroVietnam góp vô đó tan thành mưa bụi, thành mây khói. Ðây không phải là lần đầu có chuyện này mây mưa như vậy. Năm tháng trước, Ngân hàng Nhà nước mới “mua lại” Ngân hàng Xây dựng với giá cũng zero đồng – chủ tịch cũ Phạm Công Danh với tổng giám đốc Phan Thành Mai đã bị bắt vào năm ngoái!

Ðọc những tin tức trên, chúng tôi tội nghiệp hai cô chú bị bắt ở Zurich, hay những người ăn trộm chó bị bắt ở Ðài Loan, những cô tiếp viên phi hành xinh đẹp bị cùm ở Nhật Bản! Toàn là những món trộm cắp lặt vặt, không bao giờ tiến lên chủ nghĩa xã hội được! Mà bọn họ tất cả đều là nạn nhân, vì họ chỉ nhiễm độc thói sống bằng cách ăn cắp, thăng quan tiến chức nhờ ăn cắp, trong một xã hội mà bọn cầm đầu từ trên xuống dưới đứa nào cũng phải ăn cắp!

Nhắc lại: Phải ăn cắp! Vì không ăn cắp thì không sống được trong hệ thống “đạo kiếp trị” (kleptocracy) đó. Một người cháu sống ở Hà Nội đã giải thích cho tôi tại sao đường sá ở Việt Nam mới làm năm trước năm sau đã hư: “Khổ lắm bác ơi; nước mình nó khác nước Mỹ! Nếu bác làm đường mà cả mười năm không chỗ nào hư hỏng thì chúng nó làm thế nào kiếm ăn được? Không đứa nào nó cho bác trúng thầu đâu! Mỗi năm chúng nó phải kiếm một món về đường sá, một món về trường học, một món nhờ chỗ này, nhờ chỗ khác chớ?”

Ai cũng biết Hồ Chí Minh không phải là tác giả câu “Bách niên chi kế mạc như thụ nhân.” Nhưng chế độ cộng sản do ông lập ra ở nước ta đã đẻ thêm được một kế mới, Quản Trọng đời xưa không thể nào bịa ra được: “Niên niên chi kế mạc như tu lộ!” Thế là “Người người ăn cắp, ngành ngành ăn cắp,…” Nền văn hóa ăn cắp xã hội chủ nghĩa được xây dựng trên cơ bản này: Nhìn lên trên thấy đứa nào cũng ăn cắp, những người lương thiện tự hỏi: Tại sao mình “ngu” mãi để cho cái chúng nó thèm thuồng? Thèm từ đôi kính mát Gu gu Chi chi chi đó!

Alan Phan: “Làm ăn ở Việt Nam phải có chống lưng đỡ đầu!”

Alan Phan: “Làm ăn ở Việt Nam phải có chống lưng đỡ đầu!”

Nguoi-viet.com

Hà Giang/Người Việt (thực hiện)
LTS: Tiến sĩ Alan Phan là một tên tuổi quen thuộc trong giới kinh doanh, với 43 năm kinh nghiệm về đầu tư vào thị trường Trung Quốc, Hồng Kông và cả Việt Nam. Ông hiện là sáng lập viên của Alan Phan Associates (APA) có trụ sở tại California và Hồng Kông, chuyên tư vấn chiến lược kinh doanh toàn cầu cho các công ty đa quốc. Là tác giả của 11 cuốn sách về kinh tế, xã hội của những thị trường mới nổi, Tiến sĩ Alan Phan còn là một cây bút quen thuộc với nhiều bài phân tích sâu sắc, với thương hiệu “góc nhìn Alan” được nhiều người biết đến. Nhân dịp sắp đến buổi ra mắt hai cuốn sách mới “Doanh Nhân Việt Trong Thế Trận Kinh Tế Toàn Cầu” và “42 Năm Làm Ăn Tại Mỹ Và Trung Quốc -Ấn Bản Usa,” vào lúc 2 giờ chiều thứ Bảy, 25 tháng Bảy, 2015, tại hội trường nhật báo Người Việt,  ông dành cho ký giả Hà Giang cuộc phỏng vấn dưới đây:

Hà Giang (NV): Vừa là một người cầm bút, một nhà đầu tư, một giáo sư dậy về kinh doanh, ông tự tả về mình như thế nào?

Alan Phan: Thực tình thì cũng không có gì nhiều để tả. Tôi 70 tuổi, thì đương nhiên là có nhiều trải nghiệm, sống qua bao nhiêu những tình huống, khác hơn là những thế hệ trẻ hơn. Nhưng tôi là con người rất là bình thường: đi học, làm việc, sống cho gia đình, bạn bè, vui chơi. Cũng hưởng thụ nhiều, cũng đau khổ nhiều khi làm ăn. Nhưng nói tóm lại thì cũng là một đời rất là bình thường, không có cái gì đặc biệt. Tôi rất bình an với những gì mình đã có, đă mất, đã thua, đã thắng, nghĩa là cái chuyện nó đã xẩy ra rồi, thế thôi.

Tiến sĩ Alan Phan trong buổi phỏng vấn với ký giả Hà Giang, nhật báo Người Việt (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

NV: Ông có thể nói sơ về Alan Phan Associates có trụ sở tại California và Hồng Kông?

Alan Phan: Tôi làm việc bên Hồng Kông cũng khoảng 14, 15 năm, làm một cái quỹ đầu tư do tôi và ba anh bạn khác, người Trung Quốc và người Hồng Kông sáng lập. Chúng tôi đầu tư vào những công ty nhỏ và đem họ lên sàn chứng khoán, mà mình đồng thời cũng là một nhà đầu tư có lợi trong cái dịch vụ đó. Quỹ đầu tư đó hiện giờ vẫn được những người bạn tôi tiếp tục điều hành, thực tình thì là thế hệ sau của những người bạn tôi. Cách đây hai năm, tôi về lại Mỹ, có thể nói là tìm một cuộc đời an lành khác. Nhiều người bạn vẫn đưa công việc tới cho Alan Phan Associates do tôi và khoảng chừng sáu người chuyên gia tư vấn độc lập. Chúng tôi giúp họ tạo ra chiến lược toàn cầu, giúp họ làm những cái M & A (Merger and acquisition), tức thâu tóm và sát nhập vào những công ty bên Mỹ. Thay vì bỏ sức bỏ tiền lập những công ty ở đây, tôi luôn luôn tôi khuyên họ là lợi dụng những công ty có sẵn thị trường ở đây, có sẵn tên thương hiệu, có sẵn những sản phẩm đặc thù, và mình sát nhập vào với công ty của mình bên Trung Quốc hay bên Việt Nam, thì tương đối chặng đường nó dễ hơn, nhanh hơn, thì đó là chiến lược (M&A) toàn cầu mà tôi luôn luôn chủ trương và cổ võ.

NV: Qua 70 năm thăng trầm của cuộc sống, nếu được làm lại, thì ông sẽ giữ phần nào và thay đổi phần nào? Ông có điều gì hối tiếc không ?

Alan Phan: Thật tình thì tôi ít khi suy nghĩ về quá khứ, những chuyện gì nó qua thì nên để cho nó qua luôn. Có những chuyện mình rất là tự hào, rất là vui thú, thì nhìn lại ở cái điểm khác có thể nó không vui thú, không tự hào như mình nghĩ. Hay là những chuyện ngày xưa mình xấu hổ, mình thua thiệt, thì bây giờ nhìn lại nó lại là cái bài học hay. Thành ra thật tình tôi không quan tâm lắm về chuyện quá khứ. Mình sống thì bây giờ đã hơn bảy mươi năm thì cũng trải qua nhiều, từ đỉnh hạnh phúc đến đáy đau khổ, ông trời đã định như vậy rồi, bây giờ mình ngồi nghĩ là nên giữ cái này, vứt cái này, thì với tôi không cần thiết.

Dĩ nhiên có những cái hối tiếc lặt vặt, nhưng mà rồi mình quên đi. Thực tình theo tôi nghĩ những người mà gọi là thành công, không phải thành công lớn như Warren Buffet hay Bill Gates, mà thành công bình bình như tôi, thì khi về già có nhiều thất vọng mang theo, những điều mà mình chưa thực hiện được. Có khá nhiều hối tiếc, đáng lẽ mình nên làm như này, nên làm như thế kia và thêm một cái nữa là thích khuyên bảo như là để lại một cái di sản gì đó cho thế hệ sau. Nhưng với tôi điều quan trọng là mình sống thực với mình, mình không làm hại ai, không chơi xấu ai, tất cả rất là fair play, theo Mỹ nói. Tất cả những cuộc chơi gì mình vào, lúc mình bước ra ngửng cao đầu, dù thắng dù thua, đó là quan trọng.

NV: Hai nền kinh tế Việt Nam và Trung Quốc có những điểm gì tương đồng và dị biệt? Liệu rồi kinh tế Trung Quốc có sụp đổ vì thị trường chứng khoán đang bị thụt giá của họ không?

Alan Phan: Chính sách kinh tế của những nhà nước độc tài rất giống nhau, đó không phải là những nền kinh tế thực sự thị trường. Về việc thị trường chứng khoán đang tuột dốc tại Trung Quốc, chính phủ Trung Quốc sẽ có những biện pháp chống đỡ, có thể sẽ kéo dài năm mười năm. Tại Việt Nam cũng vậy, lúc trước tôi cũng gây nhiều tranh cãi về vấn đề bất động sản tại Việt Nam, tôi cho rằng cứ để cho những dự án này chết, rồi sẽ có nguồn đầu tư khác và sẽ làm lại, nhưng với chính quyền thì họ không thích như vậy. Thà rằng hy sinh kinh tế để giữ cho xã hội ổn định, luôn luôn là phương châm của Trung Quốc và của Việt Nam. Thành ra thị trường chứng khoán của Trung Quốc nó cũng giống như thị trường bất động sản tại Việt Nam, đáng lẽ thì nó phải chết, nhưng chính phủ họ cứ nhất định nuôi. Họ cứ chống đỡ cho càng lâu càng tốt, hy vọng 10 năm sau đó sẽ có phép lạ hay có gì thay đổi, hay những thế hệ sau sẽ giải quyết, phải giải quyết bằng một cách nào đó.

Về dị biệt thì có hai điểm. Thứ nhất là kích cỡ. Trung Quốc, kinh tế của nó phải nói là lớn gấp 15 lần Việt Nam, và nó đi trước Việt Nam khoảng 12, 13 năm, thành ra Việt Nam nghĩa là đang copy những gì Trung Quốc đã làm và đôi khi đã thất bại rồi, nhưng mà mình vẫn cứ làm thế. Và thị trường mình nó nhỏ, không thể phát huy được. Điểm yếu thứ hai là doanh nhân và con người. Tôi đã làm việc với doanh nhân Trung Quốc lẫn Việt Nam thì tôi thấy người Trung Quốc họ chịu khó hơn người Việt Nam nhiều, họ tiết kiệm nhiều hơn, họ cần cù hơn, và họ thủ đoạn hơn, dù là Việt Nam rất là mánh mung không kém ai về mặt thủ đoạn, nhưng để lấy lời ngay lập tức. Người Trung Quốc họ thâm hiểm hơn, họ nghĩ xa hơn, dài hơn, Việt Nam mình so với Trung Quốc thì “mì ăn liền” hơn, còn Trung Quốc thì nó biết nấu nướng, và nó biết đợi.

NV: Ông có lời khuyên gì cho người muốn mang tiền về Việt Nam đầu tư?

Alan Phan: Thật ra thì tôi không dám khuyên, nhưng có hai điều cần yếu quan trọng để thành công ở Việt Nam. Thứ nhất là phải có quan hệ, phải có người chống lưng đỡ đầu thì mới đi xa được. Thứ hai là phải có một sự kiên nhẫn, quan hệ với người Việt Nam mà muốn cho sâu đậm, cũng phải mất vài ba năm, chứ không phải đi vào làm ào một cái mà được, người ta chưa tin mình. Muốn có sự tin cậy cũng phải mất vài ba năm. Sau đó thì là chuyện hên xui may rủi, nếu quan hệ đúng với người đang lên, có quyền lực chính trị quan trọng, thì tiền sẽ vào như nước. Còn đi nhằm một cái ông đang đi xuống, thì có thể bị tù tội dễ như chơi, đó là chuyện rất bình thường ở Việt Nam. Cái thằng đấy mình đang tính là mấy năm nữa nó lên, mà đùng một cái nó qua bên Tây chữa bệnh, hay nó bị ám sát thì điều đó phiền lắm (cười.)

NV: Điều gì khiến ông bắt đầu sự nghiệp viết lách, cho ra đời nhiều bài viết rất được ưa chuộng, và thương hiệu nổi tiếng “góc nhìn Alan?”

Alan Phan: Khi còn ở bên Trung Quốc thì cuối tuần tôi có đi dạy, dạy những lớp MBA cho executives. Dạy thì phải soạn bài, nên tôi bắt đầu viết lách từ đó, nhưng cũng không viết nhiều. Đến năm 2007 thì tôi về Việt Nam thường xuyên hơn. Lúc đó mấy anh bạn, anh Trần Trọng Thức, báo Doanh Nhân, anh Tuấn ở Vietnamnet, họ nhờ tôi viết về Trung Quốc. Bài đầu tiên tôi viết là cái chuyện về  “Con voi Trung Quốc,” khi viết xong lại tạo ra được một luồng sóng thích thú. Thì người viết giống như người nghiện, có một chút thuốc vô rồi lại say, lại viết tiếp tục. Giờ thì lớn tuổi rồi, viết cũng là một lối tiêu khiển, ngày xưa khi mình còn trẻ thì mình lông nhông ngoài đường, bây giờ thì ăn uống cũng sợ, sức khỏe cũng lo, thành ra mình không đi ra ngoài tiệc tùng, ăn uống chơi khuya nhiều nữa. Ở nhà không có gì thì viết đại cho rồi.

NV: Ông có thể kể lại vài kỷ niệm vui, lý thú khi làm việc ở Việt Nam?

Alan Phan: Ở Việt Nam thì luôn luôn nó đi cập với hai vấn đề.  Thứ nhất là mình sẽ có rất nhiều bạn, vì thứ nhất là mình có tiền mà thứ hai là họ có thì giờ, cho nên bất cứ lúc nào, mình không kêu họ thì họ kêu mình, cho nên luôn luôn bao quanh bởi bạn bè, gia đình, muốn hay không muốn, tương đối khá vui. Đi chơi biển, đi chơi núi, tất cả đều dễ dàng hơn ở Mỹ. Ở Mỹ mà muốn tập trung được ba, bốn người đi, mà có thì giờ đi chung với nhau thì là cả một sự xếp đặt. Còn ở Việt Nam thì rất dễ, nếu hứng, thì chỉ 5 phút sau là lên đường thôi. Nghĩa là niềm vui nó tự phát, nhưng đồng thời nó cũng có nhiều cái bực, đi ra xa lộ một tí là tai nạn này, tai nạn kia, rồi ô nhiễm, rồi khói bụi, rồi người này người kia, rồi môi trường hỗn loạn, đôi khi mình muốn bình an cũng không được. Đôi khi mình muốn muốn góc lặng nào đó để đừng ai quấy rầy mà kiếm cũng không ra. Trong khi ở Mỹ thì mình có muốn quấy rầy người ta, người ta cũng không muốn. Đó là cái khác biệt giữa  hai văn hóa và môi trường. Với lại người Việt Nam thì sống rất là open, nhà hàng xóm biết nhau, biết đủ thứ, và ai cũng nhẩy xổm vào. Cái câu hỏi mà tôi được hỏi nhiều nhất là ‘anh có bao nhiêu tiền? Hồi trước anh làm gì, làm gì?’ họ muốn biết tất cả mọi điều về đời mình. Trong khi người Mỹ thì người ta tôn trọng cái riêng tư của mình. Nó hơi khác một tí, nhưng rồi mình ở đâu rồi cũng điều chỉnh được. Vấn đề là mình muốn điều gì.

NV: Đã sinh sống ở nhiều nơi trên thế giới, tại sao cuối cùng ông lại về Mỹ, mà không nghỉ hưu ở Việt Nam, chẳng hạn?

Alan Phan: Thực tình thì có nhiều tiền thì ở đâu nó cũng vui cả, Việt Nam hay Trung Quốc, hay Mỹ hay là Monaco hay là bất cứ chỗ nào. Thành ra cái yếu tố quan trọng là yếu tố có nhiều tiền. Thực tình trong một lựa chọn của con người, ngoài vấn đề tiền bạc còn vấn đề môi trường sống, còn vấn đề bạn bè, gia đình, còn vấn đề mà mình không muốn phải đối diện hàng ngày, nó cũng đôi khi làm mình bức xúc. Mình muốn tâm mình được an bình hơn. Lúc trẻ thì những điều này không quan trọng lắm, mình thích stress, thích áp lực, thích tất cả những chuyện thử thách, nhưng mà đến khi già rồi thì những áp lực thử thách, những khó khăn phải đương đầu thì mình muốn giảm thiểu tối đa. Tôi nghĩ môi trường Mỹ nó giúp cho tôi được điều đó. Với tôi đó là lý do quan trọng.

NV: Cảm ơn tiến sĩ Alan Phan đã thì giờ cho cuộc phỏng vấn, và chúc ông nhiều thành công trong buổi ra mắt sách vào 2 giờ chiều thứ Bảy, ngày 25 tháng Bảy này, tại hội trường nhật báo Người Việt.

Tàn rồi giấc mơ… Mỹ

Tàn rồi giấc mơ… Mỹ

Nguoi-viet.com

Ngọc Lan/Người Việt

Nàng xinh xắn, giỏi giang, nhưng lại không gặp may trên đường tình duyên.

Chưa đến tuổi 30, nàng đã phải kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài 5 năm với người chồng không như ý. Vừa một mình nuôi đứa con trai 5 tuổi vừa một tay coi sóc cửa tiệm mua bán đồ gỗ trang trí nội thất ở ngoại thành Hà Nội, đồng thời nàng cũng phụ gia đình kinh doanh thuốc tây.

Tranh minh họa: Họa sĩ Nguyễn Thanh Vân/Người Việt

Từ ngoài nhìn vào, nàng là một người giàu có trong mắt nhiều người.

Sau đôi năm một mình lẻ bóng, chí thú làm ăn, lo cho mình, cho con, một ngày cuối năm 2009, nàng được một người bạn gái thời hoa niên hiện đang ở Mỹ mai mốt giới thiệu cho một anh Việt kiều tại Quận Cam, lớn hơn nàng 11 tuổi.

Theo thỏa thuận ban đầu thì đây chỉ là sự mai mối cho một cuộc hôn nhân giả. Chàng Việt kiều sẽ ra tay nghĩa hiệp, đứng ra kết hôn và bảo lãnh cho mẹ con của nàng sang Mỹ để hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.

Tuy nhiên, sau 3 tháng tìm hiểu, email qua lại, điện thoại tâm tình, chàng Việt kiều quyết định về nước gặp nàng kèm theo câu, “Anh đã yêu em mất rồi nên anh sẽ cưới em thật chứ không phải là giả. Chúng mình sẽ là vợ chồng.”

Chàng cũng không giấu diếm chuyện chàng từng trải qua một cuộc hôn nhân cơm không lành canh không ngọt nên “anh đường anh, em đường em”, vợ cũ chàng nhận phần chăm sóc đứa con trai.

Dĩ nhiên là nàng cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.

Chàng về, nàng đón chàng trong tâm trạng của một cô dâu mới. Họ sống bên nhau như đôi uyên ương trong suốt hai tuần chàng Việt kiều có mặt nơi quê nhà. Nếu có điều gì khác lạ, thì chỉ ở chỗ tất cả việc gì có liên quan đến chi tiêu tiền bạc thì nàng là người phải móc hầu bao.

Sau hai tuần chăn gối, chàng Việt kiều trở về Mỹ để thu xếp công việc và tám tháng sau, chàng trở lại quê nhà chính thức làm giấy kết hôn và đám cưới với nàng.
Dĩ nhiên là nàng cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.

Vì chàng không có thời gian để lo liệu chuyện đám cưới, cũng không có thời gian đi mua nhẫn cưới cho ngày thành hôn nên nàng chủ động làm người đứng ra tổ chức lo liệu mọi bề.

Nghĩ rằng quan trọng là yêu nhau thật lòng, là để dành dụm chắt chiu tiền sang Mỹ, đâu cần thiết phải nhẫn hột xoàn kim cương, cũng đâu cần phải tiệc cưới rình rang, mời khắp cả họ, nên nàng ra chợ mua cặp nhẫn giả và chỉ mời bà con họ hàng vài ba mâm cỗ tại nhà sau khi được linh mục làm lễ cưới tại nhà thờ.

Nàng cùng chồng Việt kiều cũng có tuần trăng mặt đây đó. Và dĩ nhiên, móc hầu bao cho mọi thứ vẫn không ai khác ngoài nàng.
Sau chuyến đi chơi trở về, chồng Việt kiều hỏi nàng về giá trị của chiếc nhẫn cưới có nạm viên hột xoàn. Nàng nhanh nhẩu, “Ôi, nhẫn dỏm đó anh ạ. Em mua chỉ vài chục bạc ngoài chợ.”

Trả lời xong, nàng nhận ra ngay vẻ cau mày thất vọng của chồng. Ít hôm sau, chàng Việt kiều vào Sài Gòn thăm gia đình rồi bay luôn về Mỹ, kèm theo lời hứa sẽ làm giấy tờ bảo lãnh cho mẹ con nàng.

Ba tháng sau, chồng Việt kiều trở lại Việt Nam lo hậu sự cho ba chàng. Nàng trong vai trò của một người con dâu cũng từ Bắc bay vào Nam làm bổn phận ma chay tang chế.

Cũng như những lần trước, mọi chi phí khách sạn, ăn uống, bất kỳ thứ gì liên quan đến tiền đều do nàng móc hầu bao.

Đến trước ngày trở lại Huê Kỳ, chồng Việt kiều hỏi liệu nàng có thể đưa cho chàng ít ngàn dằn túi được không, bởi công việc làm ăn của chàng ở Quận Cam đang hồi khó khăn nên hơi kẹt tiền. Nàng dịu dàng, “Công việc buôn bán của em dạo này cũng không thuận lợi, thôi anh cầm tạm $200 đi đường vậy.”

Về đến Mỹ, chồng Việt kiều đề nghị nàng gửi tiền sang để chàng lo thủ tục bảo lãnh, bởi tiền trong tài khoản của chàng cũng không dư dả mấy. Nàng nhờ người gửi sang cho chồng $5,000.

Tuy nhiên, đời không như là mơ, tình không như là thơ, chồng Việt kiều bỗng dưng đổi ý, bởi sau bao năm chia tay, giờ chàng muốn quay trở lại với má của con chàng.

Nàng sững sờ. Nhưng vẫn dịu dàng, “Anh muốn trở lại với người xưa để con anh có đủ cha và mẹ cũng là điều tốt. Nhưng anh đã giúp thì giúp cho trót bảo lãnh mẹ con em sang Mỹ rồi em sẽ đi làm kiếm tiền trả lại cho anh.”

Chàng nghe rồi ậm ừ, lần lữa. Một năm trôi qua. Hai năm trôi qua. Ba năm trôi qua. Giờ đã là bốn năm. Nàng chỉ cầu mong nếu không thương, không giúp thì cũng ký dùm nàng một chữ vào tờ giấy ly hôn.
Chàng Việt kiều thì bảo thủ tục ly dị bên Mỹ tốn mất $400. Nàng ngã giá 50-50, đưa chàng $200. Tuy nhiên, chàng nhận thêm lần tiền nữa nhưng vẫn cứ lặng im, không ký không rằng.

Các cuộc gọi thưa dần và đến lúc nàng không thể gọi cho chàng được nữa vì chàng không bắt phone.

Nàng nói trong nước mắt: Đâu có ngờ mang tiếng lấy chồng Việt kiều mà lại phải ngậm trái đắng như thế này. Có thể người ta nghĩ rằng mình có quá nhiều tiền, nhưng thực tế không phải như vậy.

Điều nàng mong muốn bây giờ, chỉ là một chữ ký ly hôn, chấm dứt một giấc mơ có chồng sang Mỹ.

Tổng thống Obama đã tới Kenya trong chuyến thăm Châu Phi

Tổng thống Obama đã tới Kenya trong chuyến thăm Châu Phi

Tổng thống Barack Obama trên chiếc chuyên cơ đưa ông công du châu Phi. Ông đã tới Kenya vào chiều tối thứ Sáu, 24/7/2015.

Tổng thống Barack Obama trên chiếc chuyên cơ đưa ông công du châu Phi. Ông đã tới Kenya vào chiều tối thứ Sáu, 24/7/2015.

Gabe Joselow

24.07.2015

Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã tới Kenya vào chiều tối thứ Sáu, giờ địa phương, trong tình hình an ninh vô cùng nghiêm ngặt, khởi sự chuyến đi có tính cách bước ngoặt kéo dài 2 ngày.

Các lực lượng an ninh đã tuần tiễu thủ đô của Kenya trong khi thành phố Nairobi được đặt trong tình trạng hầu như hoàn toàn “nội bất xuất, ngoại bất nhập” trong thời gian dẫn tới chuyến đi đầu tiên của ông Obama tới thăm Kenya trong cương vị tổng thống.

Các đường phố của Nairobi đã được sơn phết và dọn quang trong khi thành phố này không từ bất cứ chi phí nào để đón mừng ông Obama trong chuyến thăm mà người Kenya miêu tả là chuyến “trở về quê hương” của ông.

Hàng tít lớn cho chuyến thăm là Hội nghị Thượng đỉnh Doanh thương Toàn cầu, lần đầu tiên được tổ chức tại Châu Phi. Tổng thống Obama là đồng chủ tọa, sẽ đọc diễn văn vào ngày thứ Bảy.

Kenya có ý nghĩa đặc biệt đối với nhà lãnh đạo Mỹ. Cha ông đã sinh ra ở đó và được chôn cất tại vùng quê ở miền Tây Kenya, từng phục vụ chính phủ đầu tiên của Kenya.

Ông Obama tới thăm Kenya lần mới nhất trước lần này là vào năm 2006, thời ông còn là một thượng nghị sĩ Mỹ, nhưng đây là chuyến đi thăm Kenya đầu tiên của ông trong cương vị tổng thống Hoa Kỳ. Điều đó, theo Phó Tổng thống Kenya William Ruto, mang ý nghĩa đặc biệt đối với nước ông.

Ông Ruto nói: “Tổng thống Obama không phải là bất kỳ vị tổng thống Mỹ nào. Ông có nguồn gốc Châu Phi, và hơn thế nữa gốc gác từ Kenya, thế cho nên chuyến đi của ông mang ý nghĩa đặc biệt theo một cách khác”.