‘Chân dung quyền lực’ đã chết?

‘Chân dung quyền lực’ đã chết?

‘Chân dung quyền lực’ là trang blog một thời được nhiều người theo dõi, từng đăng tải nhiều bài về các ‘phi vụ làm ăn’ của gia đình Đại tướng Phùng Quang Thanh.

‘Chân dung quyền lực’ là trang blog một thời được nhiều người theo dõi, từng đăng tải nhiều bài về các ‘phi vụ làm ăn’ của gia đình Đại tướng Phùng Quang Thanh.

VOA Tiếng Việt

30.07.2015

Trang blog một thời được nhiều người theo dõi, từng đăng tải nhiều bài về các ‘phi vụ làm ăn’ của gia đình Đại tướng Phùng Quang Thanh, đã hoàn toàn im tiếng, trong khi có nhiều đồn đoán về sự can dự của an ninh quân đội Việt Nam.

Những đồn thổi quanh tình trạng sức khỏe của Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam thời gian qua khiến nhiều người nhớ tới các thông tin cập nhật về lịch trình đi chữa bệnh ông Nguyễn Bá Thanh, nguyên bí thư Thành ủy Đà Nẵng, hồi đầu năm nay trên “Chân dung quyền lực”, các nhà quan sát ở trong nước cho hay.

Tiến sỹ Phạm Chí Dũng, chủ tịch Hội nhà báo Độc lập Việt Nam, nói với VOA Việt Ngữ về sự im tiếng này:

“Sự biến mất của trang ‘Chân dung quyền lực’ là một điều tất yếu. Nhưng đây là một sự biến thể, chứ không phải biến mất hoàn toàn trang ‘Chân dung quyền lực’. Một số người kỳ vọng trang này sẽ tung ra các thông tin về tài sản của các quan chức, nhưng trang này cũng là tâm điểm bị chú ý và bị ‘soi’ của giới an ninh, trong đó có an ninh quân đội. Tôi cho rằng người phụ trách trang này có lẽ họ đã thấy đủ nguy hiểm, và đủ mức độ để đóng trang này lại. Có lẽ họ sẽ chuyển sang một trang khác. Vừa rồi cũng có dư luận về sự xuất hiện trên Facebook liên quan tới sức khỏe của Tướng Phùng Quang Thanh. Tôi cho rằng từ đây tới đại hội 12 của Đảng, sẽ có những trang ‘Chân dung quyền lực’ nháy nháy nào đó xuất hiện và xuất hiện liên tục.”

“Một số người kỳ vọng trang ngày [Chân dung quyền lực] sẽ tung ra các thông tin về tài sản của các quan chức, nhưng trang này cũng là tâm điểm bị chú ý và bị ‘soi’ của giới an ninh, trong đó có an ninh quân đội. Tôi cho rằng người phụ trách trang này có lẽ họ đã thấy đủ nguy hiểm, và đủ mức độ để đóng trang này lại…

Chủ tịch Hội nhà báo Độc lập Việt Nam Nguyễn Chí Dũng.

Tờ Nikkei Asian Review, thuộc sở hữu của một trong những tập đoàn truyền thông lớn nhất của Nhật Bản, từng đăng tải bài viết dài về sự xuất hiện đầy “bí ẩn” của “Chân dung quyền lực”, và nhận định rằng những lời đồn thổi trên mạng có thể gây bất ổn chính trị tại Việt Nam.

Tính từ cuối năm ngoái cho tới nay, theo hệ thống đếm số truy cập, “Chân dung quyền lực” đã thu hút tới gần 26 triệu lượt người truy cập, và có thời điểm, có hàng nghìn người vào đọc trang này cùng một lúc.

Dù trang web này hiện không còn cập nhật, nhưng theo quan sát của phóng viên Việt Ngữ, tối ngày 30/7, vẫn có tới gần 100 người “online” trên đó cùng thời điểm.

Vì sao người dân Việt Nam lại quan tâm tới một trang blog không rõ nguồn gốc với những thông tin giật gân, khó kiểm chứng như vậy? Tiến sỹ Dũng giải thích:

“Thứ nhất là sự tò mò của dân chúng, của xã hội và của dư luận, và thứ hai nữa là dân chúng Việt Nam quen sống trong xã hội thiếu minh bạch thông tin. Vì vậy, bất cứ thông tin nào, dù chưa được kiểm chứng và mơ hồ nhưng nêu ra một số vấn đề của các quan chức thì người dân lập tức đọc. Vừa rồi có những tin đồn, chẳng hạn Tướng Phùng Quang Thanh bị ám sát. Thậm chí là có những câu chuyện giống như là trinh thám, mô tả cách ám sát Tướng Phùng Quang Thanh. Nghe nói là rất nhiều người dân đọc, và tôi gặp một số người và họ kể lại câu chuyện đó như thật, giống như chính họ sáng tác ra câu chuyện đó vậy.”

Tiến sỹ Dũng nói thêm rằng tình trạng úp mở và thiếu minh bạch thông tin đã dẫn tới việc tin đồn lan rộng, và giúp cho các trang tin đăng tải những thông tin chưa kiểm chứng có “đất” để đua nở.

Vừa rồi có những tin đồn, chẳng hạn Tướng Phùng Quang Thanh bị ám sát. Thậm chí là có những câu chuyện giống như là trinh thám, mô tả cách ám sát Tướng Phùng Quang Thanh. Nghe nói là rất nhiều người dân đọc, và tôi gặp một số người và họ kể lại câu chuyện đó như thật, giống như chính họ sáng tác ra câu chuyện đó vậy.

Tiến sỹ Nguyễn Chí Dũng nói.

Cũng giống như vụ ông Nguyễn Bá Thanh, nguyên Trưởng Ban Nội chính Trung ương, đi chữa bệnh ở Mỹ, chính quyền Việt Nam chỉ lên tiếng xác nhận thông tin về bệnh tình của ông Phùng Quang Thanh sau khi các tin đồn về chuyện ông bị ám sát “làm mưa làm gió” trên các trang mạng không chính thống.

Dù chính phủ Việt Nam chưa chính thức lên tiếng bình luận về các thông tin do “Chân dung quyền lực” loan đi, nhưng báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Việt Nam, từng  đăng tải bài viết trong đó ám chỉ tới trang blog này.

Bài viết trong mục “Bình luận – Phê phán” nói rằng “cứ mỗi khi Việt Nam sắp diễn ra một sự kiện chính trị quan trọng là một số tổ chức, cá nhân lại ráo riết triển khai chiến dịch bịa đặt, vu cáo, tung tin thất thiệt”.

Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh về Hà Nội hôm 25/7 sau thời gian chữa bệnh ở Pháp. Một bức ảnh chụp ông ở sân bay từ xa vẫn khiến nhiều người đồn thổi đó là “một người đóng thế”.

Chỉ tới khi người đứng đầu quân đội Việt Nam xuất hiện tại một sự kiện có tên gọi ‘Khát vọng đoàn tụ’ được truyền hình trực tiếp, hôm 27/7, cơn bão tin đồn mới lắng lại.

Giá dầu thô xuống thấp kỷ lục

Giá dầu thô xuống thấp kỷ lục

Nguoi-viet.com

WASHINGTON, DC (NV) – Thị trường dầu thô tiếp tục biến động mạnh. Theo CNN, dầu thô rớt 20% giá chỉ trong tháng này, xuống dưới $47 một thùng vào Thứ Ba, 28 Tháng Bảy, thấp kỷ lục kể từ năm 2009 đến nay.

Mới Hè năm ngoái, giá mỗi thùng dầu còn trên $100.

Giá dầu lên xuống ở mức kỷ lục trong một năm qua. (Hình: Getty Images)

Kỹ thuật mới của Mỹ, giúp khai thác dầu từ đá, là một trong những lý do quan trọng ảnh hưởng mạnh đến cán cân cung-cầu về dầu thô.

Tin vui cho khách dùng xăng dầu là các chuyên gia dự đoán xu hướng dùng kỹ thuật này vẫn sẽ tiếp tục, và giá dầu có thể còn thấp nữa.

Vào cuối năm nay, theo phân tích của chuyên gia Tom Kloza thuộc văn phòng định lượng giá dầu Oil Price Information Service, người ta có thể mong đợi mức giá dưới $2/gallon tại các tiệm xăng.

Biến động lớn của thị trường xăng dầu có thể được thấy qua mức giá $107/ thùng vào Tháng Sáu 2014, xuống còn $43/thùng vào Tháng Ba 2015, rồi lại lên thành $61/thùng. Việc lên giá này được cho là vì các dự đoán tin rằng Mỹ sẽ giảm tiến độ khai thác dầu từ đá. Tuy vậy, các dự đoán này đã sai.

“Sản lượng dầu của Mỹ có sức thay đổi đáng kể. Bất kỳ việc tăng giá nào cũng sẽ phải đối mặt với việc Mỹ tăng sản lượng dầu để ngăn giá tiếp tục tăng,” ông Vincent Piazza, một chuyên gia phân tích của Bloomberg Intelligence, nói với CNN.

Hiện tại, Mỹ sản xuất khoảng 9.5 triệu thùng dầu mỗi ngày, tăng khoảng 1 triệu thùng so với thời điểm này năm ngoái.

Bên cạnh đó, thỏa thuận nguyên tử mới đây của Iran cũng có thể tác động lên giá dầu. Khi cấm vận bị dỡ bỏ, mỗi ngày Iran có thể đưa thêm hàng ngàn thùng dầu vào thị trường thế giới.

Nền kinh tế Trung Quốc cũng là tâm điểm trong vấn đề giá dầu. Tốc độ tăng trưởng của quốc gia này đang chậm lại, và nhiều người lo rằng tương lai sẽ còn ảm đảm hơn. Điều này có nghĩa là thị trường không thể đặt hy vọng vào nền sản xuất Trung Quốc sẽ tiêu thụ số dầu dư giả hiện tại trên thị trường.

Ngoài ra, cũng như giá vàng hay giá khoáng sản, dầu thô sẽ tiếp tục bị ảnh hưởng với việc giá đồng đô la đang lên. Những vật liệu được tính và bán bằng Mỹ kim sẽ trở nên tốn kém hơn cho các khách hàng quốc tế.

Tất vả những điều trên đang tác động đến ví tiền của những người tham gia thị trường chứng khoán Hoa Kỳ. Giá xăng có tăng 1.5% vào Thứ Ba, thúc đẩy phần nào bộ phận năng lượng của S&P 500. Tuy nhiên, nhìn chung, tỉ số chứng khoán vẫn sụt 6% trong tháng Bảy này, và là 12% nếu tính cả năm nay.

Giá dầu sẽ tiếp tục giảm, hay sẽ tăng lại? Theo các phân tích gia, trong vòng chín tháng tới, giá dầu khó mà tìm được một tác động nào đó giúp tăng lại. Theo đà này, giá dầu có thể xuống thấp hơn cả mức giá dầu những năm 2008- 2009 khi kinh tế suy thoái. (T.A.)

Bé trai bị mất hai tay vì nhiễm trùng, được ghép đôi bàn tay mới

Bé trai bị mất hai tay vì nhiễm trùng, được ghép đôi bàn tay mới

Nguoi-viet.com

PHILADELPHIA, Pennsylvania (AP) – Một bé trai 8 tuổi bị mất cả hai bàn tay và hai bàn chân vì nhiễm trùng đã trở thành bệnh nhân trẻ tuổi nhất được ghép cả hai bàn tay, theo các bác sĩ hôm Thứ Ba.

Bé Zion Harvey với hai bàn tay mới. (Hình: AP Photo/Matt Rourke)

Tay của em Zion Harvey được băng dầy chặt nhưng hai bàn tay được nhìn thấy rõ ràng khi em tươi cười xuất hiện trong cuộc họp báo được tổ chức tại bệnh viện.

Em biểu diễn cho các nhà báo thấy là sử dụng được đôi tay tuy vẫn còn có chút ngượng ngùng.

Em cho biết thức dậy với đôi bàn tay mới “lúc đầu thấy lạ, nhưng sau rất tốt.”

Em bé, sinh sống trong khu vực Owings Mills, ở ngoại ô thành phố Baltimore tại Maryland, được ghép tay hồi đầu tháng này tại bệnh viện nhi đồng The Children’s Hospital of Philadelphia, dù rằng các bác sĩ không công bố cuộc giải phẫu kéo dài 11 giờ cho đến tuần này.

Toán giải phẫu gồm 40 người sử dụng các mảnh thép và đinh ốc để gắn xương mới vào xương cũ. Các bác sĩ cẩn thận nối lại các mạch máu, bắp thịt, gân và dây thần kinh cho em Zion.

“Em bé mỉm cười khi tỉnh dậy,” theo lời Bác Sĩ L. Scott Levin, người đứng đầu toán giải phẫu. “Em không hề khóc lóc hay than thở gì.”

Em Zion bị nhiễm trùng khi còn rất nhỏ, và phải cắt bỏ hai tay và hai bàn chân. Lúc lên 4 tuổi em phải được ghép thận do mẹ cho.

Cho đến nay, chân giả giúp cho em Zion chơi đùa chạy nhảy. Em tập dùng cẳng tay để viết, ăn và chơi trò chơi điện tử. Các bác sĩ hy vọng nay em có thể làm được nhiều điều hơn như ném banh.

“Việc ghép tay không nguy hiểm hơn là ghép thận,” theo bà mẹ Pattie Ray. “Do đó tôi không ngần ngại chấp nhận rủi ro này, vì đó là điều con tôi muốn.” (V.Giang)

Phim Ra Rạp: Lễ Là Tảo Mộ Hội Là Đạp Thanh

Phim Ra Rạp: Lễ Là Tảo Mộ Hội Là Đạp Thanh

. Đinh Tấn Lực

Rằng hay thì thật là hay – Nhưng tay đạo diễn phim này là ai?” (Nhại Kiều)

Sự xuất hiện bất ngờ của một đại tướng trên chương trình truyền hình “Khát Vọng Đoàn Tụ”, sau cả tháng thấp thỏm đợi chờ của rất nhiều người, tưởng đâu hoá giải được mọi gút mắc, bỗng dưng lại bật ra hàng loạt câu hỏi hóc búa khác về một kịch bản có tầm Oscar chính trị…

*

Màn 1 – Binh Biến & Phản Đảo Chính

1- Người loan tin chàng bị ám sát là ai, do ai cấp nguồn, nhờ ai chống lưng, với mục đích gì?

2- Lời đồn đãi về một âm mưu binh biến bất thành có bao nhiêu phần trăm sự thật?

3- Có thật âm mưu binh biến này dính dáng tới hai cựu tổng bí từng ký hiệp ước với Tàu năm 1990 và 1999?

4- Âm mưu này có chút nào dính dáng tới chuyến khấu tấu tập thể do chàng hướng dẫn 39 tướng lãnh sang Trung Nam Hải hồi tháng 10/2014, và chuyến khấu kiến mới nhất hồi tháng 5/2015 (với bảng tên viết bằng Hán tự)?

5- Vì sao sự kiện thất tung này xảy ra đúng ngay thời điểm ngài tổng bí đương nhiệm đang chuẩn bị qua Mỹ?

6- Ai xếp đặt để tách chàng ra khỏi phái đoàn tháp tùng ngài tổng bí công du Hoa Kỳ như đã chính thức lên phương án từ bao lâu trước?

7- Thế lực nào đủ mạnh để tung tin hoả mù về cuộc ám sát cả vợ con chàng trên đất Pháp?

8- Áp lực từ đâu và đến mức nào mà khiến vợ con đương sự, dù không bị ám sát, hay không phải qua Pháp thăm nuôi chồng, vẫn phải im lặng suốt thời gian “ém tướng”?

9- Do đâu mà bất chợt có lệnh thay đổi lãnh đạo một cách vội vã (và có chỉ dấu khuất tất trong chữ ký) ở Quân Khu Thủ Đô?

10- Do đâu mà bất chợt có lệnh thay đổi lãnh đạo Quân khu 7, bao gồm Sài Gòn & 8 tỉnh lân cận, 3 sư đoàn cùng 5 lữ đoàn đặc chủng?

11- Khẩu hiệu của QK7 là “Trung thành vô hạn, chủ động sáng tạo, tự lực tự cường, đoàn kết quyết thắng”. Liệu vế 1 vừa nói có điều manh nha gì không đáp ứng đúng mức?

12- Tay chân bộ hạ của chàng bị cắt cụt, có phải cũng đồng nghĩa với việc tỉa cành cắt đọt quyền lực của kẻ bấy giờ đang trên đường công du Hoa Kỳ?

13- Cuộc họp giao ban của chính phủ vào cuối tháng 6, dù thiếu bộ trưởng quốc phòng, vẫn được tiến hành như không có chuyện gì xảy ra và cũng không cần đến, là bởi thế lực nào?

14- Nhằm mục đích gì mà một thượng tướng ngồi cạnh thủ tướng, trám chỗ của chàng (Phó BT Quân uỷ) và ngài tổng bí (BT Quân uỷ), để chủ toạ Đại Hội Thi Đua Quyết Thắng Toàn Quân IX?

15- Ai chỉ đạo cho một phóng viên VN mồi chài cho DPA tung tin chàng đã qua đời để nhồi sóng dư luận “đả đảo thân Tàu” trong thời gian “ém tướng”?

16- Ai cấp nguồn cho tuyên giáo TW chữa cháy bằng một loạt tin hoả mù khác là chàng đi chữa bệnh, với những chi tiết y khoa ly kỳ đến mức khó tin?

17- Phải chăng sự kiện tin tức hoả mù ám sát và chữa bệnh được tung ra hết sức nhịp nhàng là có dụng ý đe doạ tư lệnh các quân khu khác?

18- Thế lực nào đủ mạnh để tin đồn và tin tức báo chí trong luồng tung hứng ăn khớp nhau về việc chàng đi chữa bệnh ở bệnh viện Georges Pompidou, Paris?

19- Ai có đủ uy thế để tung tin chàng “suýt bị sổng qua TQ”, như một thứ đòn phép đo lường phản ứng dư luận về số phận một tay nô lệ?

20- Có bao nhiêu phần trăm sự thật trong các bình luận cho rằng Trương Cao Lệ sang VN và bị tiếp đãi lạnh nhạt, chỉ vì nhằm mục đích “gỡ tội/cứu bồ” cho chàng?

21- Sự chuẩn bị để quốc hội nhất trí thông qua dự luật cho phép thủ tướng được ký giao quyền bộ trưởng hay thủ trưởng cơ quan ngang bộ, là nỗ lực dày công của ai?

22- Kẻ nào ép được Ban bảo vệ sức khoẻ TW phải phát biểu/tuyên bố chính thức đúng như kịch bản linh động từng ngày?

23- Thế thì âm mưu binh biến của 2 quân khu lớn nhất nước bỗng chốc biến thành quy trình phản đảo chính & khoá tay đầu lãnh (cả quân đội lẫn đảng) một cách ngoạn mục là đây chăng?

24- Khi phát biểu rằng “Không để quân đội Bất Ngờ Về Chính Trị trong mọi tình huống”, thượng tướng Ngô Xuân Lịch có ẩn ý gì?

25- Trong suốt tháng qua, thực sự chàng bị ém ở đâu?

*

Màn 2 – Hiển Thị Ngày Thương Binh Liệt Sĩ

26- Ai, hay những ai, có khả năng viết tiểu thuyết phơi-giơ-tông để biến chiêu cốt chuyện xuất quỷ nhập thần từng ngày, từ 2 viên đạn tới cục u phổi, từ ngày “ám sát” sang ngày “nhập viện”, rồi “xuất viện”, với những cú phôn qua lại Pháp-Việt… cho tới “ngày về” ảo diệu?

27- Ý kiến chỉ đạo về sự xuất hiện tầm xa của bộ complet xám, mà không có vợ con cùng tướng tá đi đón, đặc biệt lệnh cấm xài ống kính Zoom, là của ai?

28- Hành khách VN đi khoang thương gia trên chuyến bay VN18 Paris-Nội Bài không có ai khác ngoài chàng với đám tuỳ tùng; hay, còn có thêm một số người không biết mặt chàng; hay, họ biết mặt chàng mà quý thương gia này không đời nào lên Facebook?

29- Có điều gì ám muội đã khiến cho dàn báo trong luồng sử dụng hình ảnh các máy bay khác nhau, với cầu thang lên xuống khác nhau, để chứng thực chuyến về của chàng; thậm chí sử dụng cả hình ảnh chiếc Boeing đã từng xài trong 22 bài báo khác nhau suốt 3 năm trước đây?

30- Vì lý do gì mà báo chí bỏ qua vợ con chàng trong buổi hội ngộ sau đận phẫu thuật u phổi? Mà đón chàng tại nhà để trao hoa là Nguyên tư lệnh, chứ không phải là Tân tư lệnh Bộ tư lệnh thủ đô Hà Nội?

31- BCT, bộ QP và bộ 4T thiếu phối hợp chặt chẽ trong khúc trình diễn màn trình diện ở sân bay, khiến cho dư luận nghi ngờ có kẻ đóng thế vai trong đoạn diễn này chăng?

32- Đại sứ Mỹ đến thăm, chỉ được thứ trưởng bộ QP VN đón tiếp, và chỉ được gián tiếp hỏi thăm sức khoẻ của chàng, vì sao?

33- Cũng thứ trưởng bộ QP VN hoan nghênh và mời Tân tư lệnh Lực lượng Coast Guard của Mỹ sang thăm VN, mà không phải là do chàng mời cho môn đăng hộ đối, là vì sao?

34- Vì lý do gì mà chàng phải định cư dài hạn tại bộ QP, thay vì về nhà với vợ con để dưỡng thương hay dưỡng sức sau một chuyến xa nhà giải phẫu lồng ngực?

35- Vì lý do gì mà Trợ lý của bộ trưởng QP phải rào trước là bản thân chàng: “Sẽ ở lại trụ sở Bộ Quốc phòng chứ không về nhà riêng, kể từ hôm nay… Mọi sinh hoạt và làm việc đều diễn ra bình thường. Riêng làm việc thì …Chỉ Làm Có Mức Độ”; ý nghĩa là thế nào, do ai ngăn cấm/giới hạn (không được tham dự Hội thảo quốc tế về triển khai lực lượng tham gia bảo vệ hoà bình của LHQ, ngày 27/7/2015)?

36- Cả hai yếu tố này có đồng nghĩa với một biện pháp quản thúc hay quản chế sau giai đoạn khống chế hay không?

37- Hay, đó là một kẻ khác, mang mặt nạ silicon gần giống như chàng (sau giải phẫu thẩm mỹ), và vì vậy, không được hoặc không nên đến gần vợ con chàng?

*

Hồi Cảnh (Flashback) – Khúc Quanh Lịch Sử Đảng

38- Động thái khiêu khích của TQ vào tuần cuối tháng 6/2015, trên biển Đông, từ dàn khoan 981, cho tới diễn tập bắn đạn thật, và cả dự luật cho phép TQ sử dụng sức mạnh vũ trang để bảo vệ lợi ích cốt lõi, cùng những biến động ở biên giới Tây Nam… là những áp lực cho điều gì và nhắm vào ai, hay những ai, ở Ba Đình?

39- Thế lực nào đủ mạnh để nhón 1 con cờ Ba Đình có khả năng “xử đẹp” cả hai đối thủ có cùng tên và cùng thủ lãnh thân Tàu?

40- Do đâu có những cuộc thăm viếng dồn dập, từ 2 chiến hạm tối tân USS Fort Worth & USS Fitzgerald cặp cảng Đà Nẵng, đến Bộ trưởng QP Mỹ gặp Tư lệnh quân chủng Hải quân VN và Tư lệnh Cảnh sát biển VN, rồi ghé trụ sở Bộ QP VN ở Hà Nội hồi đầu tháng 6/2015?

41- Bộ trưởng QP Mỹ tặng Bộ QP VN 1 quyển nhật ký và 1 dây thắt lưng của một chiến sĩ bộ đội vượt Trường Sơn thời chiến tranh là có ẩn ý báo trước điều gì bất thường hay bất an không?

42- Hiện tượng cựu Tổng thống Mỹ Bill Cliton sang VN ngay trước khi ngài tổng bí đi Mỹ nói lên điều gì, từ phía Mỹ, rằng “không đi không được, không làm không xong”, phỏng?

43- Điều gì khiến cho ngài Obama cân nhắc hệ quả mích lòng với cả 2 đảng lớn của Mỹ xong tự lấy quyết định phá lệ mà đón tiếp ngài tổng bí CSVN tại Phòng Bầu Dục. Chuyện gặp gỡ này cần thiết đến mức đó sao?

44- Do đâu mà, ngay sau chuyến công du Hoa Kỳ của ngài tổng bí, viên Đại sứ Mỹ có thể mạnh miệng trong cuộc tiếp xúc với Cộng đồng người Việt ở quận Cam rằng VN đang tiến mạnh về phía dân chủ?

45- Điều gì đã khiến cho Đại sứ Mỹ tự tin đến mức vượt qua giới hạn ngoại giao để ghé thăm đài truyền hình người Việt tự do SBTN và Văn phòng II Viện Hoá Đạo ở Nam Cali?

46- Việc gì cần đến mức đệ nhị phu nhân Hoa Kỳ, Tiến sĩ Jill Biden, tức vợ của phó TT Joe Biden, cấp tốc qua VN ngay sau chuyến công du của ngài tổng bí, và cặp kè dung dăng ngoài phố với vợ của CTN VN? Jill đã nói gì với Doan? Với Hạnh? Hay nhắm Hạnh điều gì cần nói với chồng?

47- Thế lực ghê gớm nào bật đèn xanh cho báo chí trong luồng đi bài phóng sự cảm động (có luôn cả video clip) về cuộc thảm sát Gạc Ma?

48- Nên đánh giá như thế nào cho gần với sự thật về sự kiện chủ tịch nước đi thăm 2 sư đoàn từng chiến đấu ở mặt trận biên giới, sau nhiều thập niên bị bỏ quên đến đóng bụi trong lịch sử?

49- Điều gì khiến cho CTN đồng ý với đề nghị thăng hàm thượng tướng CA cho một nhân sự gốc Kiên Giang? Chẳng lý nào ngài CTN có tài ngoại cảm và đang xoay về phía mặt trời đang ló dạng?

50- Thượng tầng đảng đang lên kế hoạch đón tiếp (trọng thị đến mức có thể) vợ chồng ngài Barack Obama thăm viếng Việt Nam trong vài tháng tới, trước đại hội đảng, có khi trước cả hội nghị trù bị cho đại hội đảng… Liệu có ai ngạc nhiên khi ngài ấy nhận một món quà hữu nghị lớn tương đương với …diện tích mặt nước cảng Cam Ranh?

51- Nếu so sánh với nỗ lực viết lại sách giáo khoa môn sử thời 1979, thì, có phải chuỗi sự kiện này là chỉ dấu hiển thị một thay đổi lớn, thậm chí là một khúc quanh, trong lịch sử đảng?

*

Những Câu Hỏi Dành Cho Hồi Kết

52- Có ai dám bảo Xê-i-a với tình báo Trung Nam Hải chưa từng đấu nhau trên đất nước thứ ba?

53- Hồ Ly Vọng (Hollywood) là cái nôi điện ảnh của Mỹ, nhưng, có đúng là không ai ngạc nhiên rằng Hoa Thịnh Đốn (Washington DC) mới là nơi đào tạo diễn viên chính trị của thế giới thứ ba?

54- Nhu cầu chính trị to đến đâu mà thủ tướng VN cần phải điều 1 đệ tử Kiên Giang về nắm thanh tra chính phủ?

55- Lý do, hay những lý do nào khiến một thinktank của Nhật kết luận rằng sau Miến Điện là Việt Nam?

56- Những yếu tố nào khiến thế giới khả dĩ chắc bắp rằng, sau vòng ngoài be bờ từ Nhật đến Hàn đến Phi …đến tận Úc, thì vòng trong, sát sườn đối thủ khổng lồ chính yếu của Mỹ, không ai có thể loại trừ vị trí chiến lược của VN?

57- Bao nhiêu phần trăm sự thật có thể có là Hoa Kỳ đã điều chỉnh và sử dụng một phương thức “tháo cũi” cho VN tương tự như cách đã làm với Miến Điện (ngay cả việc chận đứng dự án đường ống dầu đi tắt & huỷ hợp đồng 1 con đập khủng do Tàu tài trợ)?

58- TPP có phải chỉ là củ cà rốt, còn “thoát trung” mới là cây roi, đối với Mỹ? Ngược lại, có phải đối với 1 bộ phận (gọi là nhóm lợi ích) của Ba Đình thì đây chính là cơ hội nòng nọc rụng đuôi XHCN thành Ếch cộng hoà, và là cái phao cứu sinh cho phe còn lại có đường thoát thân êm thắm?

59- Có ai dám bảo con hổ giấy Hoa Kỳ chỉ xoay trục bằng nước bọt?

60- Còn ai nghi ngờ khả năng bán bảo hiểm tài sản dưới vỏ bọc công ty tư vấn kinh tế của chính quyền Mỹ?

61- Putin đang chuẩn bị gấp rút để nhận anh em họ với 1 gã tóc đen?

62- Có ai đã gạ bán bảo hiểm nhân thọ cho ngài đại tướng vừa mới bị đạp ngã kia chưa?

28/7/2015 – Kỷ niệm tròn 20 năm nước CHXHCNVN gia nhập Hiệp Hội Các Quốc Gia Đông Nam Á (ASEAN).

Blogger Đinh Tấn Lực

Thủ Tướng Anh David Cameron thăm Việt Nam

Thủ Tướng Anh David Cameron thăm Việt Nam

000_Del6433595-622.jpg

Thủ Tướng Anh Quốc David Cameron (trái) và Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Hà Nội hôm 29/7/2015.

AFP

Thủ Tướng Anh Quốc ca ngợi những thành quả vượt bực trong mối quan hệ thương mại với Việt Nam, nói rằng hai bên vẫn còn nhiều cơ hội để cùng phát triển mạnh hơn.

Lên tiếng trong cuộc họp báo chiều hôm qua tại Hà Nội, Thủ Tướng David Cameron nói rằng mức trao đổi thương mại giữa 2 nước đã tăng gấp đôi trong vòng 3 năm qua, nhưng mới chỉ chiếm 0,5% tổng số trao đổi hàng hóa của Anh với các quốc gia khác.

Ông cũng loan báo sẽ cho Việt Nam vay nửa tỷ bảng Anh để thực hiện các dự án phát triển cơ sở hạ tầng, đồng thời cho hay đã thảo luận với chính phủ Việt Nam về những điều kiện thuận lợi giúp cho giới thương Anh bỏ vốn đầu tư ở Việt Nam.

Một số hợp đồng thương mại cũng đã được cũng đã được ký kết ngày hôm qua, là ngày đầu tiên Thủ Tướng Cameron viếng thăm Việt Nam. Ông cũng là nhà lãnh đạo Anh đầu tiên đến Việt Nam lúc đang tại chức.

Cũng trong ngày đầu tiên ở Hà Nội, ngoài cuộc thảo luận với Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông Cameron còn gặp Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang.

Được biết trong cuộc thảo luận với Thủ tướng Dũng, Thủ Tướng Cameron có nói đến việc mỗi năm có cả ngàn trẻ em Việt Nam được bọn trồng ma túy đưa sang Anh.

Trong bản tin gửi từ Hà nội, hãng thông tấn AFP trích dẫn lời bà Diệp Vương, Chủ Tịch tổ chức có tên là Pacific Links Foundation chuyên hoạt động trong lãnh vực phòng chống tệ trạng buôn người, nói rằng tổ chức vui mừng khi biết Thủ Tướng Cameron nêu vấn đề quan trọng này với chính phủ Việt Nam.

Bà cũng mong mỏi chính phủ Anh hỗ trợ và cộng tác chặt chẽ hơn nữa với phía Việt Nam, đừng chỉ trông chờ vào kết quả của phía chính quyền.

Cũng xin nói thêm là hôm nay, Thủ Tướng Anh Quốc sẽ ghé thăm Sài Gòn, trước khi rời Việt Nam để sang Malaysia.

Giới thiệu sách (10): Hồi ký của Condoleezza Rice

Giới  thiệu  sách (10): Hồi  ký của  Condoleezza  Rice

Đoàn Thanh Liêm

* Nguyên tác bằng Anh ngữ nhan đề :

“ Extraordinary, Ordinary People

A Memoir of Family”

by Condoleezza Rice

* Nhà Xuất bản Crown Archetype ấn hành tại Mỹ năm 2010

*      *      *

Condoleezza Rice sinh năm 1954 là người phụ nữ da đen đầu tiên nắm giữ chức vụ Cố vấn An ninh bên cạnh Tổng thống, rồi lại là Ngọai trưởng Hoa kỳ vào những năm đầu của thế kỷ XXI dưới thời của George W Bush là vị Tổng thống thứ 43 của nước Mỹ. Bà là giáo sư lâu năm về môn Chính trị học và có thời gian còn giữ chức vụ Provost (Phụ tá Hành chính) tại Đại học danh tiếng Stanford ở California.

Năm 2009, sau khi rời khỏi chính trường, bà đã dành thời gian để viết cuốn Hồi ký Gia đình và cho ấn hành vào năm 2010. Sách dầy 342 trang, bìa cứng được in trên giấy trắng – dàn trải trong 38 chương, kèm theo nhiều hình ảnh riêng tư của gia đình, cũng như trích từ kho tư liệu của nhiều cơ sở văn hóa xã hội trong nước Mỹ.

Bằng một giọng văn gọn gàng mạch lạc, bình dị và trong sáng, tác giả đã cống hiến cho người đọc một câu chuyện thật sinh động hấp dẫn về những cố gắng vươn lên của một gia đình người da đen tại tiểu bang Alabama là nơi có nạn kỳ thị chủng tộc cực kỳ nghiệt ngã tàn bạo trong những thập niên 1950 – 60.

Vì là cuốn Hồi ký Gia đình, nên câu chuyện được kể lại xoay quanh ba nhân vật chính yếu, đó là người cha John Rice, người mẹ Angelena Ray và người con gái duy nhất Condoleezza Rice – mà chính là tác giả của cuốn sách này. Tác phẩm có thể coi như là một chứng từ khả tín về tình hình sinh họat chung của xã hội Mỹ trong vòng nửa thế kỷ qua – bắt đầu từ năm 1960 vào lúc cô bé Condi lên 6 tuổi và đã bắt đầu biết quan sát nhận định về những sự việc xảy ra xung quanh gia đình mình tại khu vực ngọai ô thành phố Birmingham thuộc miền Nam nước Mỹ – cho đến nay vào thập niên đầu tiên của thế kỷ XXI.

Để bạn đọc dễ dàng theo dõi câu chuyện, tôi xin lần lượt trình bày chi tiết trong một số mục đáng chú ý sau đây.

I – Sự đùm bọc gắn bó chặt chẽ trong gia đình và dòng họ nội ngọai.

Đúng theo nhan đề của cuốn sách, tác giả Condoleezza Rice đã kể lại rành rọt về sinh họat trong nội bộ gia đình của “bộ ba” (the threesome) tức là người cha John, người mẹ Angelena và người con gái Condi. Đây là một gia đình vào lọai trung lưu (middle class) với cuộc sống thật ấm cúng hạnh phúc – vì cả hai cha mẹ đều hy sinh hết mực trong việc hướng dẫn chăm sóc và “đầu tư trong việc giáo dục” cho cô con gái cưng của ông bà. Suốt trong cuốn sách, Condi đã thuật lại chi tiết về những cố gắng vươn lên của cha mẹ mình, ngay tại vùng đất Alabama còn nặng nhọc với nạn kỳ thị chủng tộc thời kỳ giữa thế kỷ XX.

Condi ngòai tình thương yêu đậm đà đối với cha mẹ, lại còn có sự ngưỡng mộ thán phục hết mình trước những thành tựu mà hai ông bà đã đạt được, mặc dầu phải trải qua bao nhiêu nghịch cảnh éo le. Nàng coi cha mẹ là thứ gương mẫu (role model) để mình noi theo. Khi lấy nhan đề cho cuốn Hồi ký là : “Extraordinary, Ordinary People”, thì rõ ràng là tác giả muốn nói rằng : Cha mẹ của bà là những người bình thường, nhưng cũng lại là những con người phi thường nữa. Dưới đây, căn cứ trên những mô tả rải rác ở nhiều nơi trong cuốn sách, ta sẽ vẽ lại chân dung của người cha và người mẹ tuyệt vời của tác giả.

A – Người cha : Ông John Rice ( 1923 – 2000)

John Rice là con của một vị mục sư Tin lành trong hệ phái Presbyterian, sinh trưởng ở tiểu bang Louisiana và sau này chính John cũng là một mục sư coi sóc một Hội thánh do cha ông thiết lập ở vùng ngọai ô thành phố Birmingham tiểu bang Alabama. Vốn là người tháo vát năng nổ, mục sư John đã gây dựng được một cộng đòan tín hữu sinh họat rất tấp nập sầm uất, không những về mặt phụng vụ, học hỏi giáo lý thánh kinh, mà đặc biệt về mục vụ cho giới thanh thiếu niên tại địa phương.

Ít lâu sau, thì ông chuyển đi phục vụ trong ngành giáo dục nơi các trường cao đẳng và đại học ở Tuscaloosa Alabama, Denver Colorado và sau cùng tại đại học danh tiếng Stanford California là nơi con gái của ông là Condoleezza làm giáo sư từ lâu. Là người có tài tổ chức, ông lôi cuốn thuyết phục được nhiều người hưởng ứng tham gia các chương trình hành động nhằm phục vụ giới sinh viên, đặc biệt trong lãnh vực thể thao và sinh họat tập thể ở ngòai trời. John có người chị là Theresa có bằng Tiến sĩ và đi dậy về văn chương tại các Đại học.

B – Người mẹ : Bà Angelena Ray (1924 – 1985).

Angelena Ray là một người con giữa trong gia đình có 5 anh chị em. Người anh lớn Albert Ray làm mục sư Tin lành trong hệ phái Presbyterian. Tuy người có tầm vóc nhỏ nhắn, nhưng Angelena lại có sự kiên trì theo đuổi việc học tập để hòan tất chương trình Đại học và theo đuổi nghề dậy học ở các trường trung học trong nhiều năm. Đặc biệt, theo gương thân mẫu bà còn trau dồi riêng về âm nhạc và trong nhiều năm đã phụ trách điều khiển chương trình hát thánh ca tại nhà thờ. Cái tên Condoleezza bà chọn đặt cho con gái chính là một từ ngữ âm nhạc bằng tiếng Ý có nghĩa là “ với sự dịu dàng êm ái” (with sweetness).

Vào thời nạn kỳ thị chủng tộc còn rất tàn bạo hắc ám tại nhiều tiểu bang ở miền Nam, người mẹ như Angelena chỉ còn biết hạn chế sinh họat trong phạm vi gia đình, giữa cộng đồng tín hữu nơi các khu xóm dành riêng cho người da đen. Bà luôn nhắc nhở con gái Condi rằng : “Con phải cố gắng hết sức để mà có thể “giỏi gấp đôi người ta” (twice as good). Vì nếu như vậy, thì dù người ta có thể không ưa con, nhưng ít nhất người ta cũng phải trọng nể con…”

Với cả hai cha mẹ đều là những người đạo hạnh, lương hảo và siêng năng cần cù như vậy, nên ngay từ tấm bé Condi đã được thừa hưởng một nền giáo dục tuyệt vời trong gia đình – với tình yêu thương nồng ấm của cha mẹ cũng như của bà con nội ngọai và cả của cộng đòan tín hữu ở địa phương mà cả cha lẫn mẹ đều góp phần tích cực xây dựng và phát triển.

II – Cố gắng vượt thóat khỏi nghịch cảnh của lớp người bị áp chế.

Cả cho đến thập niên 1950 – 60, thì tại miền Nam nước Mỹ nạn kỳ thị chủng tộc vẫn còn khắc nghiệt gay gắt, cụ thể là nạn khủng bố do nhóm người da trắng cực đoan 3K Ku Klux Klan thường xuyên gây ra. Trong khu vực người da đen cư ngụ, thì cái cảnh bom nổ liên miên, các nhà thờ bị đốt cháy, nhiều thường dân vô tội bị sát hại…là “chuyện thường ngày ở huyện”, đến nỗi mà thành phố Birmingham được gọi trại đi là “Bombingham”. Vị chỉ huy cảnh sát Birmingham tên là Bull Connor là một thứ hung thần ra tay đàn áp người da đen với đủ mọi thủ đọan thâm độc tàn ác.

Condi mô tả lại cái cảnh bom nổ kinh hòang tại một nhà thờ gần kề với gia đình mình vào ngày Chủ nhật 15 tháng 9 năm 1963 sát hại 4 em gái mới ở vào tuổi 11 – 14. Một trong những nạn nhân này là Denise McNair là người bạn vẫn thương chơi trò búp bê với Condi. Cũng trong thời gian đó, phong trào tranh đấu đòi Dân quyền do mục sư Martin Luther King phát động đã gây sôi nổi trong dư luận tòan quốc Hoa kỳ và được sự hỗ trợ của cả một bộ phận khá đông đảo của người Mỹ da trắng tiến bộ nữa.

Mặc dầu phải sinh sống trong môi trường xã hội tồi tệ đến như thế, cha mẹ của Condi vẫn nhẫn nại tìm cách vượt lên được do cố gắng học tập, làm việc và nhất là gắn bó liên đới chặt chẽ với tập thể người da đen đồng cảnh và đồng đạo với mình. Năm 1968, gia đình Rice dọn đến thành phố Denver tiểu bang Colorado, nhờ vậy mà Condi có cơ hội được học tập trong những trường học tốt nhất để hòan thành bậc trung học và đại học. Vào năm 1981 khi vừa đủ 26 tuổi, Condoleezza Rice đã được cấp phát văn bằng Tiến sĩ về ngành chính trị học. Cuộc sống của Condi bắt đầu từ thập niên 1980 đã diễn ra thật tốt đẹp, cả trong môi trường đại học ở Stanford California, cũng như trong hệ thống chính quyền Liên bang Mỹ ở Washington DC. Ta sẽ tìm hiểu chi tiết về sự đóng góp chuyên môn của vị nữ lưu này trong mục sau.

Ông bà Rice đã dồn hết khả năng tài chánh và công sức của mình để cho cô con gái Condi có được cơ hội học tập tốt nhất, kể cả trong lãnh vực nghệ thuật và thể thao. Từ thời thơ ấu 3 – 4 tuổi, Condi đã được học đàn piano và đã trở thành một nhạc sĩ dương cầm điêu luyện, được mời trình diễn hợp tấu trong nhiều dịp trình diễn văn nghệ, cũng như trong các thánh lễ. Condi cũng được cho học tập nhiều năm về môn nhảy múa trên băng (ice skating). Và Condi cũng theo gương người cha để tham gia ủng hộ rất nhiệt thành cho các đội banh Football, Basketball nổi tiếng trên tòan quốc.

III – Sự nghiệp của một chuyên viên cao cấp về bang giao quốc tế.

Mới vào đại học ở Denver vào năm 1971 -72, Condi có cái may được sự hướng dẫn tận tình của một vị giáo sư là chuyên viên  có nhiều kinh nghiệm thực tế về Liên Xô, đó là giáo sư Joseph Korbel thân phụ của Madeleine Albright sau này cũng là một vị Ngọai trưởng của Hoa kỳ.

Cô sinh viên trẻ đã hăng say học tiếng Nga và sau nhiều năm miệt mài trong việc học tập nghiên cứu, Condi đã trở thành một chuyên viên thành thạo trong ngành bang giao quốc tế – đặc biệt về tình hình chính trị quân sự của Liên bang Xô Viết. Và tiếp theo là được mời tham gia giảng dậy và nghiên cứu tại đại học danh tiếng Stanford ở California.

Tác giả thuật lại những khó khăn trong việc được cấp phát quy chế làm giáo sư thực thụ của đại học (tenure) – vì phải thông qua một thủ tục duyệt xét cam go của cả một hội đồng các vị giáo sư đàn anh gọi là “peer review”. Sự đánh giá về năng lực chuyên môn vừa căn cứ trên thành tích giảng dậy, mà nhất là trên những công trình nghiên cứu được phổ biến trong các tập chuyên san có uy tín, hay trong các sách do mình cho xuất bản. Điển hình là cuốn sách đầu tay do nhà xuất bản Đại học Princeton ấn hành, nhan đề là : “Uncertain Allegiance : The Soviet Union and the Czechoslovak Army” – đã được các thức giả đánh giá cao. Nhờ vậy, mà sau mấy năm làm phụ tá giáo sư, thì Condoleezza Rice đã được tuyển nhận vào ngạch giáo sư thực thụ của đại học Stanford.

Cũng tại đại học này, Condoleezza lại còn được mời giữ nhiệm vụ là Provost (Phụ tá hành chánh) trong một thời gian, trong khi vẫn tiếp tục công việc giảng dậy và nghiên cứu. Và trong nhiều năm, chuyên viên nổi danh về Liên Xô là Condoleezza Rice lại còn được mời tham gia cộng tác với chánh quyền Liên bang tại thủ đô Washington DC nữa. Từ năm 1989, bà bắt đầu tham gia trong văn phòng Ban Cố vấn An ninh cho Tổng thống George H Bush (Bush Cha).

Thời kỳ này, hệ thồng do Liên Xô lãnh đạo đang gặp những xáo trộn lớn lao, khiến cho vị lãnh đạo nước Mỹ luôn phải tham khảo với giới chuyên viên về Liên Xô như Condoleezza để có thể kịp thời đối phó với những biến chuyển có tầm vóc quan trọng như thế. Và quả thật ý kiến của Condi luôn được đánh giá cao vì sự cân nhắc thận trọng của một chuyên gia có sự hiểu biết tường tận về nội tình của khối cộng sản. Condi thuật lại những ngày tháng sát cánh với vị Cố vấn trưởng là Brent Scowcroft, đến độ phải làm việc căng thẳng liên miên suốt trên 15 tiếng đồng hồ mỗi ngày trong văn phòng tại Tòa Bạch Ốc.

Rồi dưới thời Tổng thống George W Bush (Bush Con), kể từ năm 2001, Condoleezza Rice lại giữ chức vụ Cố vấn trưởng về an ninh và sau đó thì thay thế Colin Powell để giữ chức vụ Ngọai trưởng Hoa kỳ. Bà đã hòan thành xuất sắc trong cả hai nhiệm vụ cao cấp nhất trong guồng máy của chánh phủ Liên bang – như giới báo chí ở Mỹ cũng như trên thế giới đã từng đánh giá. Nên thiết tưởng không còn phải nhắc lại ở đây nữa.

IV – Để tóm lược lại :

Nói chung, cuốn Hồi ký này được viết với một giọng văn mạch lạc trong sáng. Nhưng lại cung cấp cho chúng ta rất nhiều thông tin về cuộc sống lương hảo, cần cù đạo hạnh trong nội bộ một gia đình người da đen giữa thời kỳ nạn kỳ thị chủng tộc còn rất tàn bạo khắc nghiệt trong khu vực các tiểu bang tại miền Nam nước Mỹ vào thập niên 1950 – 60. Đại khái, ta có thể ghi lại một vài đặc điểm như sau :

1 – Ngòai truyền thống gia đình, thì phải kể đến ảnh hưởng của tôn giáo đối với sự thăng tiến của lớp người da đen trong xã hội nước Mỹ. Có thể nói Tôn giáo đã giúp mỗi đơn vị cộng đòan tín hữu gắn bó liên kết chặt chẽ với nhau hơn hầu đối phó được với sự ngược đãi phũ phàng do người da trắng cực đoan gây ra. Đó chính là cái nguồn vốn xã hội (the social capital) có khả năng nâng cao phẩm chất cuộc sống của mỗi thành viên của cộng đòan. Trong suốt cuốn Hồi ký, tác giả luôn nhắc lại những lời nguyện cầu của mình gửi lên Thiên chúa, mỗi khi gặp một biến cố nào xảy ra cho gia đình hay cho chính bản thân mình.

2 – Là một người đã có một sự nghiệp vững chắc trong môi trường hàn lâm đại học cũng như trong guồng máy chính quyền của một siêu cường, nên Condoleezza Rice luôn có một thái độ bao dung trước vấn nạn kỳ thị chủng tộc vốn là một thực trạng mà tác giả gọi là thứ “khuyết tật bẩm sinh” (birth defect) từ nhiều thế kỷ nay trên đất Mỹ. Noi theo lời khuyên bảo của cha mẹ, bà đã cố gắng hết mức để mà “tài giỏi gấp đôi người khác” – nhờ vậy mà gặt hái được những thành công vượt bậc trên đời như ta đã thấy. Condi đã không chấp nhận thái độ “ bi quan buông xuôi tuyệt vọng”, mà cũng không chấp nhận giải pháp “bạo động nóng nảy quá khích” của một số người là nạn nhân của tình trạng kỳ thị tệ hại này (victimhood). Thái độ tích cực đó đã khiến cho Condi được nhiều người mến phục và trọng nể.

3 – Riêng trong ngành ngọai giao của nước Mỹ, thì từ hai chục năm nay các vị Ngọai trưởng đều là những vị xuất thân từ nguồn gốc di dân, thiểu số da màu và nhất là phụ nữ. Đó là những Madeleine Albright (phụ nữ gốc di dân từ Tiệp khắc), Coli Powell (gốc da đen từ Jamaica), Condoleezza Rice (phụ nữ gốc da đen) và hiện nay là Hillary Clinton (phụ nữ). Các vị Ngọai trưởng này đều đã có những đóng góp tuyệt vời trong việc nâng cao uy tín của nước Mỹ trên trường quốc tế vậy.

Vắn tắt lại, cuốn Hồi ký Gia đình này của Condoleezza Rice quả thật là một tác phẩm rất có giá trị vì chân thực, gọn gàng và lôi cuốn. Người viết xin trân trọng giới thiệu cuốn sách thật quý báu với quý bạn đọc./

Costa Mesa California, Mùa Trung Thu Nhâm Thìn 2012

Đoàn Thanh Liêm

Cứu chuộc phẩm giá

Cứu chuộc phẩm giá

tuankhanh

RFA

Cứ mỗi buổi chiều, người bán bánh mì lại dạo xe quanh nhà tôi. Tiếng rao được thu sẳn vào máy, lặp đi lặp lại một điệp khúc đơn điệu “bánh mì đặc ruột đây”. Thoạt đầu tiếng rao cũng bình thường, nhưng càng nghe càng thấy lạ. Vì sao lại bánh mì đặc ruột? Chuyện một ổ bánh mì hiển nhiên không được rỗng ruột nay bỗng lại trở thành ngôn ngữ tiếp thị chính yếu, cứ nhấn vào tai người nghe.

Nói chuyện với người bán, mới biết rằng nhiều năm nay, bánh mì bị làm hỏng đi rất nhiều. Bột đã kém, ruột cũng bị rút đi, mới có tên gọi là “bánh mì giấy” – loại bánh mì vừa chạm vào là vỏ bánh rơi lả tả, da mỏng và không có chút ruột nào. Bánh mì Sài Gòn từng nổi tiếng với nhiều kiểu, nhiều lò và quen thuộc với mọi con người từ bình dân đến sang trọng đã trãi qua một giai đoạn, mà khốn khó đã bào mòn sự tao nhã và độc đáo của nó. Từ khoảng 2 năm nay, “bánh mì đặc ruột” – như lời rao của những người bán – đã quay trở lại, như một cách âm thầm dựng lại truyền thống đẹp nhất của mình, sự kiêu hãnh của người làm ra miếng bánh. Và quan trọng hơn, như một cách để cứu chuộc lại phẩm giá của đô thị đã bị nát nhàu bởi thời cuộc.

Cầm miếng bánh mì nóng và đẹp trên tay, tôi cứ nghĩ về những người làm nghề chân chính. Họ đã sống suốt một thời gian dài, chấp nhận làm ra những miếng bánh tệ hơn ước muốn của mình, chấp nhận sinh tồn cùng với gian dối trong một bối cảnh mà họ có cưỡng lại cũng không được. Và giờ đây, khi có điều kiện, những miếng bánh đúng và lương thiện đã tìm cách quay lại, tìm về phẩm giá đúng của người. Sự lương thiện được rao lên trong kiêu hãnh.

Con người Việt Nam cũng như những miếng bánh mì lương thiện đó, họ cũng phải chịu đựng nhiều sự thách thức để tồn tại với phẩm giá của mình – như người thợ làm bánh mì Sài Gòn, đau đáu luôn tìm một cơ hội để sống đúng với mình, tìm cách cứu chuộc lại phẩm giá của mình giữa cuộc sống xã hội chủ nghĩa hôm nay đang tràn ngập những điều buộc phải không thật.

Phẩm giá như một lựa chọn mang tính định mệnh. Nó nằm sâu thẳm trong con người, có thể im lặng cam chịu các vết thương chí mạng, nhưng lại sẳn sàng bùng lên và trỗi dậy sáng lòa từ một điều tổn thương nhỏ nhoi cuối cùng nào đó. Tương tự người nông dân mòn mỏi và chịu đựng với cuộc đời bị bóc lột khốn khó của mình, nhưng rồi bất ngờ đứng lên như một người khổng lồ chân đất. Giống như câu chuyện về người đàn bà gầy yếu ở tỉnh Hải Dương quyết đòi đối thoại công bằng về thửa ruộng con của mình bị những tên nhà giàu tư bản đỏ cưỡng đoạt. Bà đã sẳn sàng đứng trước máy xe xúc của chủ thầu đến đổ máu. Phẩm giá của một người nông dân ít chữ đôi khi có thể rực rỡ hơn cả phẩm giá của một kẻ đầy túi tiền và quyền lực lúc này. Mọi thứ có thể được chứng minh trong tích tắc nhìn thấy của định mệnh. Lịch sử Việt Nam hôm qua và hôm nay đã ghi lại không ít những câu chuyện như vậy.

Trên các trang mạng, có rất nhiều những bức ảnh về những cụ già vô danh, những người đàn bà vô danh, những đứa trẻ vô danh… đang đứng với tấm bảng đòi sự minh bạch, đòi giá trị của công lý, đòi sự thật. Những gia đình đang kêu cứu cho con em mình đang bị xét xử oan, về quê nhà bị cưỡng chiếm, những lời kêu gọi sự quan tâm của cộng đồng mạng để mọi thứ được hành xử đúng với luật pháp… Nhìn họ thật yếu đuối và bất lực. Thế nhưng phẩm giá Việt Nam không cho phép họ chấp nhận số phận, không có phép họ thua cuộc trong một đời sống mà họ còn tin vào lẽ phải. Phẩm giá bị vùi vập và cô đơn im lặng đó vĩ đại đó sẽ cứu chuộc nguyên khí của dân tộc này, vượt qua những bài diễn màu mè và dối trá của những nhà lãnh đạo mà ta bị buộc phải nhìn thấy mỗi ngày.

Cũng như những ngư dân Việt trên biển, đối diện bên ngoài khơi đầy những những ngư hạm vũ trang của Trung Quốc giả dạng tàu đánh cá, những con người miền Trung chỉ có lưới và buồm vẫn ngày ngày dong thuyền ra biển. Ngay cả giai đoạn Trung Quốc ra lệnh vô lý cấm đánh cá trên biển Đông, họ vẫn yên lặng giã từ gia đình và ra khơi, không nghĩ ngợi đến bất kỳ một kết cục buồn nào. Bị bắt, bị cướp, bị giết… những ngư dân Việt vô danh đó rồi vẫn lại vay mượn, dành dụm đóng tàu và khởi hành. Dù không tuyên bố, những gương mặt chai sạm đó mang nặng trên vai phẩm giá của tổ quốc, cao quý hơn bất kỳ lời tuyên bố dũng mãnh nào về tình hữu nghị cộng sản trong phòng lạnh và trước ống kính mị dân. Những ổ bánh mì rỗng ruột, rụng rơi, vô giá trị.

Khác với ông Huỳnh Ngọc Sơn, Phó Chủ tịch QH – Thượng Tướng, vẫn hùng hồn kêu gọi người Việt hãy nhẫn nhịn và giao “trách nhiệm đòi Hoàng Sa và Trường Sa cho thế hệ con cháu mai sau”, những ngư dân ít chữ và không chức phận ấy vẫn im lặng ra khơi, như một lời thề xác định phẩm giá của tổ quốc ngay tại làn nước xanh dưới con tàu của mình, bất chấp mọi đe dọa. Thật khác với ông Thượng Tướng đầy nhiệt huyết trong việc chối bỏ trách nhiệm trong cuộc tiếp xúc với đại biểu Đà Nẳng ngày 29/6/2015, những người đi biển quyết không giao phần xương máu và khó khăn đó cho con cháu mình, mà tự gánh lấy. Họ lại ra đi giữa mịt mù những đe dọa và hiểm nghèo. Chỉ có đủ phẩm giá, người ta mới có thể sống cho hiện tại và tương lai như vậy. Những ngư dân ấy, thậm chí đã cứu chuộc linh hồn cho cả những quan chức luôn hô to nhưng không bao giờ dám đặt bàn chân vào mép biển.

Khi bạn đọc những dòng này, vẫn có những ngư dân đang ra khơi, bất chấp mới đây, ngày 16/7, tàu Trung Quốc lại hung dữ tấn công tàu cá Việt Nam ở Quảng Ngãi. May mắn làm sao, người Việt vẫn còn có những con người vô danh giữ gìn phẩm giá của tổ quốc, không cần gọi tên hay chia phần lợi lộc. Những ngư dân ấy không quan tâm chuyện bộ trưởng quốc phòng sống hay chết, tổng bí thư đang chọn con đường nào. Họ không chọn đứng trong một cuộc cờ. Họ chọn ra khơi.

Tôi ăn miếng bánh mì đặc ruột Sài Gòn, và ca ngợi phẩm giá của những con người vô danh ấy.

Báo động trước những cái chết bất minh trong trại giam

Báo động trước những cái chết bất minh trong trại giam

Gia Minh, biên tập viên RFA
2015-07-29

Thêm một người chết bất minh trong trại giam Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

T12_zing-622.jpg

Ảnh minh họa chụp tại Hà Nội năm 2015.

Courtesy photo

Your browser does not support the audio element.

Vấn nạn công dân khi bị đưa về đồn công an hay trại giam và chết một cách bất minh vẫn tiếp tục với một vụ việc mới nhất tại Trại giam Số 1 Hà Nội.

Gia đình nạn nhân đang làm đơn kêu cứu khẩn cấp và mong muốn gióng lên tiếng nói phải chấm dứt tình trạng sát hại công dân khi đang bị giam giữ như thế.

Giải thích thiếu thuyết phục

Sau khi đơn kêu cứu khẩn cấp lần thứ ba của gia đình nạn nhân Vũ Nam Ninh, sinh năm 1970, ở tại phường Ngọc Khánh, quận Ba Đình, thành phố Hà Nội được công khai trên facebook và các trang mạng xã hội, vào sáng ngày 29 tháng 7 chúng tôi liên lạc với phó giám thị Trại giam Số 1 Hà Nội để hỏi về thông tin liên quan thì được trả lời như sau:

“Vẫn đang mời gia đình lên giải quyết và liên hệ với các cơ quan chức năng. Cái này phải tổ chức pháp y, phải có hội đồng của Thành phố; nhưng gia đình vẫn chưa thống nhất về ngày, giờ. Hiện nay gia đình, trại và cơ quan chức năng vẫn đang phối hợp giải quyết.”

” Người thân chụp ảnh cả trước, cả sau và thấy cái chết của em tôi là do bị đánh đập chứ không phải bị ốm. Thế mà người ta chỉ nói bị ốm thôi. Mặt mũi phù nề, tay phù nề, chân còn trong tình trạng gãy. Lật ra phía sau có nhiều vết thâm tín, xương quai xanh bị gãy.
-Vũ Thị Thanh Huyền”

Lý do vì sao cả chục ngày qua, thân nhân của nạn nhân vẫn không chấp nhận thống nhất cách giải quyết của Trại giam số 1 Hà Nội, được chị của nạn nhân là cô Vũ Thị Thanh Huyền cho biết:

“Đêm hôm qua có một cán bộ phường Ngọc Khánh đưa thông tin triệu tập gia đình vào ngày 30 đến để giải quyết vấn đề. Còn Trại giam gia đình cũng tự liên hệ đến mấy lần và họ cũng đang hẹn nhưng gia đình chưa có câu trả lời có nên gặp người ta không. Bởi vì mấy lần lên trao đổi nhưng họ không trả lời được. Đó là em tôi mất ngày 20 mà tại sao không thông tin cho gia đình. Họ nói vào ngày thứ bảy, chủ nhật không có thông tin, không có địa chỉ… Chúng tôi nói em tôi thi hành án tại sao không có thông tin. Rồi điện thoại chẳng có ngày nào nghỉ tại sao lại nói không có thông tin. Trước đó nói bị ốm đưa vào trạm xá có hiện tượng tê chân sao không thông báo cho gia đình?

Khi thi hành án thì họ phải có trách nhiệm báo về quận, đồn hay tổ trưởng, tổ phó địa phương nơi gia đình cư trú. Người ta chỉ gọi điện vào ngày 20 hẹn đến Bệnh viện 198 vào ngày 21.

(Khi đến bệnh viện) tất cả người thân chụp ảnh cả trước, cả sau và thấy cái chết của em tôi là do bị đánh đập chứ không phải bị ốm. Thế mà người ta chỉ nói bị ốm thôi. Mặt mũi phù nề, tay phù nề, chân còn trong tình trạng gãy. Lật ra phía sau có nhiều vết thâm tín, xương quai xanh bị gãy. Tay bên phải quay ra không bị gì, nhưng tay trái bị gãy một ngón. Đằng sau có nhiều vết tím, có những vết như dạng bị dùi cui điện dí vào. Dưới chân cũng có vết thâm tím rỉ máu đen ra. Mũi và tai cũng chảy ra máu…”

Nguyên nhân đi tù

Chị Vũ Thị Thanh Huyền cũng cho biết lý do vì sao nạn nhân Vũ Nam Ninh phải đi tù.

victim-s-family

Gia đình Anh Ngô Thanh Kiều, một nạn nhân bị chết trong đồn công an trước đây. (Ảnh minh họa)

“Trước đây em tôi có uống rượu say rồi ra bến xe giao thông- vận tải gần nhà, từ nhà chỗ Thủ Lệ ra chỉ một chút thôi. Em tôi cũng làm nghề xe ôm thôi. Khi xử họ không mời gia đình nên không biết được là người (liên can) có thân quen hay không. Người ta bảo cướp điện thoại, gia đình tôi cũng chấp nhận nếu cướp điện thoại thì cho đi tù.

Tôi là người cùng em tôi trông mẹ trong 4 tháng, sau đó mẹ tôi mất nên có thể em tôi buồn, nó không vợ con, sinh ra uống rượu. Hôm đó có uống rượu nên ngoài đó cũng gây sự và bị vu là cướp điện thoại thì tôi cũng thuyết phục và bạn gái của nó bảo quay về đồn nộp điện thoại cho người ta chịu nộp phạt. Ngày hôm trước thì hôm sau đến đồn nộp; rồi bị bắt và bị kết án 8 năm tù. Chúng tôi không phản đối gì nhưng mức phạt quá nặng; chúng tôi cũng muốn em tôi hoàn lương trở về làm người tốt; nhưng rất đau đớn, bây giờ gia đình không bao giờ thấy mặt em tôi nữa.”

Tiếng chuông cảnh báo!

Đơn kêu cứu khẩn cấp lần thứ ba do 7 thành viên trong gia đình ký tên nêu rõ ‘Hiện tác các cơ quan báo chí hằng ngày đưa tin cho thấy có quá nhiều tiêu cực trong việc quản lý tại các trại tạm giam, trại giam trên toàn quốc ( Các gia đình muốn an toàn cho người thân thì phải có nhiều tiêu cực phí cho cơ quan quản lý trại giam, quản lý quá yếu kém để tù nhân cũ đánh đập đến chết tù nhân mới…) Việc để cho tù nhân bị chết với hình ảnh bị đánh đập dã man tại Trại giam Số 1 Hà Nội là vi phạm pháp luật quá nghiêm trọng.”

” Tất cả thông tin này gia đình gửi thông điệp đến mọi người để cùng chia sẻ với gia đình và làm rõ uẩn khúc cái chết của em tôi. Đó là điều thứ nhất, điều thứ hai tôi muốn làm khởi điểm đầu tiên kêu cứu cho những người từ xưa đến nay chết oan, chết uổng trong tù.
-Vũ Thị Thanh Huyền”

Chị Vũ Thị Thanh Huyền cho biết gia đình rất đau xót khi phải để người thân nằm trong nhà xác Bệnh viện 198 cả chục ngày mà chưa được mai táng theo truyền thống của người Việt Nam; tuy nhiên gia đình muốn nén nổi đau để gióng lên tiếng chuông cảnh tỉnh yêu cầu chấm dứt tình trạng chết bất minh khi bị giam giữ như cậu em Vũ Nam Ninh của chị:

“Tất cả thông tin này gia đình gửi thông điệp đến mọi người để cùng chia sẻ với gia đình và làm rõ uẩn khúc cái chết của em tôi. Đó là điều thứ nhất, điều thứ hai tôi muốn làm khởi điểm đầu tiên kêu cứu cho những người từ xưa đến nay chết oan, chết uổng trong tù.

Gia đình nào cũng muốn con em mình được trở về hoàn lương và giúp ích cho xã hội chứ không ai muốn người thân mình vĩnh viễn không quay trở lại.

Hãy ra tay giúp đỡ và làm cho điều rõ điều này, rồi những con người làm ăn như thế này phải bị thay thế chứ không thể để như thế mãi được!”

Chính một quan chức của Việt Nam, trung tướng Trần Trọng Lượng- phó tổng cục trưởng Cục Cảnh sát Phòng chống tội phạm công khai thừa nhận tại kỳ họp Ủy ban Thường Vụ Quốc hội vào tháng 3 vừa qua rằng trong vòng ba năm từ tháng 10 năm 2011 đến tháng 9 năm 2014 có 226 trường hợp chết tại nhà tạm giữ, trại tạm giam trên toàn quốc. Lý do ông này đưa ra là do bệnh lý hay tự sát.

Giải thích của ông Trần Trọng Lượng không được một số vị đại biểu và ngay cả chủ nhiệm ủy ban tư pháp đồng thuận và đòi làm rõ thêm. Trong khi đó thân nhân của những người trong cuộc luôn bác bỏ chuyện đau ốm hay tự tử chết trong nhà giam vì họ cho rằng người nhà của họ không có lý do gì để tự sát, còn sức khỏe trước khi bị bắt hoàn toàn khỏe mạnh.

Một số trường hợp được nhiều người biết đến như vụ anh Nguyễn Công Nhựt tại Bến Cát Bình Dương, gia đình đòi làm rõ sự vụ nhưng rồi dường như đến nay bị chìm vào quyên lãng. Sau báo cáo của ông trung tướng Trần Trọng Lượng, nay số người chết trong khi bị giam giữ lại tăng lên và vụ việc mới nhất là nạn nhân Vũ Nam Ninh.

Phụ nữ VN bị từ chối nhập cảnh Singapore: Người Việt nghĩ gì?

Phụ nữ VN bị từ chối nhập cảnh Singapore: Người Việt nghĩ gì?

Hòa Ái, phóng viên RFA
2015-07-29

Phụ nữ VN bị từ chối nhập cảnh Singapore: Người Việt nghĩ gì? Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

nhapcanhsin-4e552-622.jpg

Khu vực làm thủ tục nhập cảnh tại sân bay quốc tế Changi ở Singapore.

Courtesy photo

Your browser does not support the audio element.

Truyền thông trong nước đăng tải thông tin hàng trăm nữ du khách từ VN bị từ chối nhập cảnh vào Singapore gây thiệt hại cho ngành hàng không trong nước. VN đề nghị Singapore giải thích vì sao cấm nhập cảnh một số du khách Việt. Cơ quan Kiểm soát người nhập cư (ICA) của đảo quốc Sư tử vừa trả lời với lý do không đủ tiêu chuẩn nhập cảnh. Người Việt trong và ngoài nước nói gì về hiện trạng này?

“Con sâu làm sầu nồi canh”

Chia sẻ với đài ACTD về chuyến du lịch xuất ngoại đầu tiên với thân nhân ở Mỹ tháp tùng từ Sài Gòn đến Singapore hồi tháng 2 năm 2011, cô Mỹ Linh vẫn còn cảm giác không có thiện cảm với nhân viên hải quan ở sân bay Changi:

” Lúc vào trình giấy tờ thì cô hải quan xem giấy tờ của em rất lạnh lùng. Cô yêu cầu em xuất trình passport và vé máy bay nhưng sau đó cô nói ‘giấy CMND’ bằng tiếng Anh. Em hơi ngạc nhiên tại vì em không hiểu đi ra nước ngoài thì tại sao phải cần có giấy CMND VN.
-Cô Mỹ Linh”

“Lúc vào trình giấy tờ thì cô hải quan xem giấy tờ của em rất lạnh lùng. Cô yêu cầu em xuất trình passport và vé máy bay nhưng sau đó cô nói ‘giấy CMND’ bằng tiếng Anh. Em hơi ngạc nhiên tại vì em không hiểu đi ra nước ngoài thì tại sao phải cần có giấy CMND VN. Em hỏi lại thì cô nói bằng tiếng Việt chữ ‘CMND’. Cô chỉ nói 4 chữ như vậy thôi. Dù em có giải thích nhưng cô vẫn không trả lời và vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, vẫn khẳng định em phải có giấy CMND còn không thì em cứ bị đứng đó hoài, không được cho qua”.

Cô Mỹ Linh cho biết thêm người thân ở Hoa Kỳ đang xếp hàng chờ tới lượt phải bước đến quầy hải quan, đưa ra hộ chiếu Mỹ cũng như trình bày lịch trình chuyến du lịch của gia đình thì cô mới được đóng dấu cho phép nhập cảnh.

Câu chuyện vừa rồi không phải là trường hợp cá biệt mà tình trạng nhiều du khách quốc tịch VN, đặc biệt là phụ nữ, bị tra hỏi ở quầy hải quan, bị đưa vào phòng thẩm vấn, phải chờ đợi hàng giờ đồng hồ và cuối cùng bị từ chối nhập cảnh vào Singapore đã diễn ra trong nhiều năm qua. Mới đây nhất, dư luận phản ứng mạnh mẽ khi truyền thông trong nước loan tin Hàng không VN bị thiệt hại nặng nề vì phải cấp vé khứ hồi cho hàng trăm hành khách nữ giới mà phía Singapore không cho nhập cảnh và còn tính phí qua đêm khi khách buộc phải nghỉ lại phi trường của nước sở tại.

Nhiều ý kiến cho rằng “con sâu làm sầu nồi canh” do chính sách miễn thị thực visa của Singapore đối với các nước trong khối ASEAN, tối đa một lần nhập cảnh 30 ngày nên có rất nhiều phụ nữ từ VN sang đảo quốc Sư tử lợi dụng đi du lịch để làm việc bất hợp pháp và phần đông trong số họ hành nghề mại dâm. Những cô gái Việt qua Singapore bán dâm phần lớn đi một mình được sự hướng dẫn bằng điện thoại từ Geylang. Một phụ nữ từ Thanh Hóa nói với đài ACTD về hành trình cô đến Singapore:

1_mdrj-400.jpg

Khu vực chờ tái xuất cảnh tại sân bay quốc tế Changi ở Singapore. Courtesy photo.

“Nhà em ngoài Bắc thì làm lúa làm rẫy, trồng mía, trồng trà, làm ruộng. Thấy bạn đi về nhiều tiền nên ham. Nó nói cho số điện thoại bên đây, vé thì nó đặt giùm, cứ tự ra sân bay tự đi. Cũng sợ lắm nhưng kệ, đi tới đâu thì điện thoại dẫn tới đấy”.

Ông Hòa Trần, kỹ sư hàng hải, người Mỹ gốc Việt đi công tác và du lịch nhiều lần ở Singapore kể lại những gì ông thấy được qua những chuyến đi gần nhất:

“2006, 2008, 2014 tôi quay lại thì thấy số lượng ngày càng nhiều. Có thể con đường Joo Chiat Road và khu Geylang thì người Việt chiếm trên 50%. Chính tài xế taxi người Singapore cũng nói là ‘con gái Việt ở đây rẻ lắm và rất dễ’. Khi xuống phố đường Orchard Road ở gần khu thương mại có những phố, những club thì phụ nữ Việt rất đông. Nếu nhắm chừng khoảng 40% đến 50% bên cạnh người Philippines và người Thái Lan. Những người Việt làm nghề tự do đứng ở các con phố khu Geylang rất đông. Có cảm giác phụ nữ Việt qua đây làm đủ nghề từ mại dâm, móc túi cho đến bất cứ nghề nào kiếm sống được nên không thể trách chính phủ Singapore đã khó khăn với những người Việt, đặc biệt là phụ nữ”.

Phẫn nộ trước cách xử sự của ICA

” 2006, 2008, 2014 tôi quay lại thì thấy số lượng ngày càng nhiều. Có thể con đường Joo Chiat Road và khu Geylang thì người Việt chiếm trên 50%. Chính tài xế taxi người Singapore cũng nói là ‘con gái Việt ở đây rẻ lắm và rất dễ’.
-Hòa Trần”

Mặc dù nhiều người đồng tình vì nguyên nhân phụ nữ VN hành nghề mại dâm nên Singapore không khuyến khích cho nhập cảnh vì không mang lại lợi ích gì cho đất nước của họ mà còn tạo ra nhiều tệ nạn xã hội nhưng vẫn có nhiều ý kiến phẫn nộ trước cách xử sự của Cục Xuất nhập cảnh Singapore (ICA). Nhiều người Việt trong nước vì lòng tự tôn dân tộc kêu gọi chính phủ VN phải đáp trả bằng hình thức hạn chế nhập cảnh đối với người Singapore cũng như hô hào người Việt tẩy chay không đi du lịch đến đảo quốc Sư tử nữa.

Trong khi trên các diễn đàn đưa ra những ý kiến tranh luận xoay quanh chia sẻ về nhiều trường hợp bị nhân viên viên hải quan Singapore tra hỏi, thẩm vấn kể cả nam giới hay đối với người lớn tuổi dù đi công tác hay thăm thân nhân làm việc hợp pháp ở quốc gia này thì hôm 23 tháng 7, VN chính thức yêu cầu Singapore giải thích lý do cấm nhập cảnh đối với một số du khách quốc tịch VN. Một tuần sau đó, vào ngày 28 tháng 7, Cơ quan kiểm soát người nhập cư (ICA) của Singapore hồi đáp với lý do không hội đủ tiêu chuẩn nhập cảnh. Báo Straits Times của Singapore ghi lại lời tuyên bố của phát ngôn viên ICA cho biết nhân viên hải quan của ICA có quyền cho phép hay không đối với những ai không hội đủ tiêu chuẩn vào Singapore, nhấn mạnh là không có việc một du khách trong khối ASEAN đương nhiên được tự động nhập cảnh mà không tuân thủ những quy định của Singapore. ICA cũng nói luật lệ áp dụng chung cho mọi quốc tịch và giới tính, không chỉ từ chối nhập cảnh đối với phụ nữ Việt Nam mà còn có phụ nữ Thái Lan cũng như Philippines.

Nhiều người Việt trong nước không chấp nhận lời giải thích của Cục Xuất nhập cảnh Singapore. Họ lý luận ICA cư xử một cách quá đà đối với du khách Việt và giải pháp nhằm giảm thiểu những người vi phạm pháp luật tiềm năng ở Singapore ngay tại cửa khẩu như vậy không phải là một giải pháp tốt. Tuy nhiên, đối với những người Việt sinh sống ở hải ngoại như kỹ sư hàng hải Hòa Trần lại cho rằng sự việc hàng trăm phụ nữ Việt bị từ chối nhập cảnh vào Singapore phản ảnh nhân phẩm của con cháu Hai Bà Trưng bị rẻ rúng ở các quốc gia lân bang trong khu vực Đông Nam Á. Không chỉ thế, hình ảnh người Việt xả rác, ăn cắp, trốn lại làm việc bất hợp pháp ở những quốc gia Châu Á, Châu Âu và Hoa Kỳ qua đường du lịch khiến cho hầu hết những người cầm hộ chiếu VN đều bị “soi” rất kỹ khi ra nước ngoài. Câu hỏi “tại sao như vậy?” cần được chính phủ VN trả lời cho người dân được rõ.

Thảm kịch con ‘cưng’ giết cha mẹ đẻ

Thảm kịch con ‘cưng’ giết cha mẹ đẻ

Jennifer Pan (Ảnh chụp từ báo Toronto Life).

Jennifer Pan (Ảnh chụp từ báo Toronto Life).

Jennifer Pan, một cô gái Canada gốc Việt 28 tuổi, bị buộc tội giết người cấp độ 1 và cố ý giết người trong một vụ tấn công ngày 8 tháng 11 năm 2010. Jennifer đã thuê sát thủ giết chết mẹ đẻ, bà Bích Hà, và khiến người cha bị một vết thương nặng ở đầu.

‘Lời nói dối hoàn hảo’

Jennifer Pan sinh năm 1986 và từng được cha mẹ coi như “cục vàng”. Gia đình cô sống ở thành phố Markham phía bắc Toronto.

Jennifer từng là một học sinh toàn được điểm A ở một trường Công giáo và giành được học bổng đại học. Đúng như mong muốn của cha, cô tốt nghiệp ngành Dược đầy uy tín của trường đại học Toronto, sau đó vào làm việc tại phòng xét nghiệm máu của bệnh viện SickKids.

Thành tích của Jennifer đã làm cho cha mẹ cô, bà Bích Hà và ông Huei Hann Pan tràn ngập tự hào. Ông bà là những người tị nạn từ Việt Nam đến Toronto, và đã phải lao động rất vất vả trong một nhà máy sản xuất phụ tùng ô tô để con cái họ có một tương lai tươi sáng hơn.

Nhưng trong trường hợp của Jennifer, tất cả chỉ là một lời nói dối hoàn hảo. Cô đã không tốt nghiệp trung học và cũng không nhập học đại học Toronto như đã nói với cha mẹ mình.

Có lẽ cha mẹ của Jennifer không thể tưởng tượng được cô con gái “vàng” của họ trong thực tế chỉ là kẻ thất bại.

Chân dung ‘cô gái vàng’

Vụ án của Jennifer đã xảy ra từ năm 2010 và cô đang thọ án tù chung thân nhưng mới đây, phóng viên Karen Ho, bạn học chung cấp 2 của Jennifer, đã tường thuật lại chi tiết vụ việc trên tạp chí Toronto Life.

Phóng viên Ho đã sử dụng các tài liệu của tòa án và các cuộc phỏng vấn để ghép nối các sự kiện về Jennifer như một kẻ nối dối kinh niên: giả mạo báo cáo học tập, thư học bổng, bảng điểm đại học, tất cả chỉ để giữ hình ảnh hoàn hảo của mình.

Ho viết, trường trung học mà hai người đã từng theo “là một cộng đồng hoàn hảo cho một sinh viên như Jennifer” – một cô gái rất dễ hòa mình với mọi người, với tiếng cười ròn rã, thường nhập bọn với các bạn trai cũng như bạn gái, Á cũng như Âu, thuộc mọi thành phần. Ngoài trường học, Jennifer đi bơi và học võ thuật. Nhưng sau này họ mới “khám phá ra rằng tính cách thân thiện, tự tin chỉ là vỏ bọc, mà bên trong thì Jennifer bị dày vò bởi cảm giác thiếu tự tin, nghi ngờ bản thân và hổ thẹn.”

Một trong những dấu hiệu mà ít người nhận ra là những vết cắt trên cánh tay mà Jennifer đã tự cứa vào mình.

Jennifer thực sự không hề ghi danh vào đại học, mà cũng chẳng tốt nghiệp trung học.

Trong bài báo, Ho viết: “Cha mẹ của Jennifer cứ tưởng con gái mình là học sinh giỏi. Thực là cô ấy chỉ thuộc loại trung bình, là điều không có gì lạ nơi những đứa trẻ khác nhưng lại không thể chấp nhận được trong gia đình nghiêm khắc của cô ấy”. Jennifer tiếp tục giả mạo học bạ suốt thời trung học và được sự chấp thuận sớm của Đại học Toronto. Nhưng vì rớt điểm đại số nên Jennifer đã không tốt nghiệp trung học, và trường Đại học Toronto đã rút lại đề nghị thu nhận. Jennifer đã nói dối rằng mình sẽ nhập học tại Ryeson vào mùa thu.

Cha cô, ông Hann đã rất vui mừng và mua cho cô ấy một chiếc máy tính xách tay. Jennifer thì thu thập các sách giáo khoa đã qua sử dụng và mua dụng cụ học tập.

Tháng 9 năm đó, Jennifer giả vờ tham dự tuần lễ của tân sinh viên. Cô cũng giả mạo giấy tờ để nhận được một khoản vay và làm cho cha cô tin rằng cô đã nhận được 3.000 USD tiền học bổng.

Jennifer mang cặp sách và sử dụng phương tiện giao thông công cộng làm cho cha mẹ cô tin rằng cô đang đến trường. Tuy nhiên, Jennifer lại đi đến các thư viện công cộng.

Cô cũng nói dối cha mẹ rằng vì chuyển đến Đại học Toronto nên sẽ không đủ vé mời để cha mẹ cô đến dự lễ tốt nghiệp.

Cuối cùng, cha mẹ của Jennifer cũng bắt đầu nghi ngờ, theo dõi cô và biết được sự thật.

Khi Jennifer thú nhận mình đã nói dối, thì cuộc sống trong gia đình cô nhanh chóng suy sụp.

Tức nước vỡ bờ

Ông Hann và bà Bích, cha mẹ của Jennifer Pan; bên phải là căn nhà của họ ở số 238 Helen Avenue. (Ảnh chụp từ trang web của báo Toronto Life).

Ông Hann và bà Bích, cha mẹ của Jennifer Pan; bên phải là căn nhà của họ ở số 238 Helen Avenue. (Ảnh chụp từ trang web của báo Toronto Life).

Cha mẹ Jennifer đã nuôi dạy cô và anh trai Felix tin tưởng vào tầm quan trọng tối cao của thành tích học tập và họ hạn chế tối đa các hoạt động của hai anh em. Cuộc sống thời trung học của Jennifer bao gồm nhiều hoạt động ngoại khóa như trượt băng nghệ thuật, piano, võ thuật và bơi lội. Ngoài những đêm dài học hành, Jennifer bị cấm tham dự bất cứ buổi tiệc nào. Hẹn hò là chuyện không thể có được. Trong nhà cô trưng bày rất nhiều giải thưởng.

Khi cha mẹ thấy tất cả những cố gắng của họ không đi đến đâu, họ áp đặt thêm các hạn chế đối với cô con gái nay đã trưởng thành: Không điện thoại, không máy tính xách tay. Không còn những cuộc hẹn bí mật với bạn trai là Daniel Wong nữa.

Mặc dầu cuối cùng thì Jennifer cũng được tự do hơn, cô vẫn căm giận. Cô nghĩ đến cuộc sống tự do hơn nếu không có cha mẹ. Vì vậy, với sự giúp sức của bạn trai Daniel, cô đã âm mưu giết hại hai người đã làm cho cuộc  sống của mình giống như bị “quản thúc tại gia”.

Cảnh tượng được miêu tả trên tờ Toronto Life và phiên tòa trước đó là khủng khiếp. Trong vụ giết người mà hiện trường được tạo dựng  trông giống như một vụ cướp, Jennifer đóng vai nhân chứng bất lực, vào lúc ba tay giết mướn, bắn chết mẹ mình và làm cho cha bị thương nặng. Cô hoảng hốt gọi số cấp cứu 911 để gây thêm ảo tưởng.

Báo chí tường thuật vụ việc như một vụ cướp và cảnh sát Markham cảnh báo cư dân về sự kiện người phụ nữ bị giết.

Nhưng sau một vài tuần điều tra, cảnh sát đã tìm ra sự thật. Đây sẽ là lời dối trá cuối cùng của Jennifer, khi khai rằng cha mẹ đã bị kẻ cướp bắn chết chứ không phải vì âm mưu của cô con gái.

Trong phiên xử hồi tháng giêng năm nay, một tòa án ở Ontario đã kết tội Jennifer và 3 đồng phạm vào tội cố sát và mứu sát. Tất cả đều lãnh án án tù chung thân không có cơ hội giảm án trong vòng 25 năm.

Nỗi đau của người thân

Khi phiên tòa xét xử Jennifer diễn ra vào ngày 23 tháng 1 đầu năm nay, không ai trong số các thành viên gia đình của cô xuất hiện, nhưng cha và anh trai của cô đều nói rằng cuộc sống của họ đã bị đảo lộn bởi vụ tấn công.

Cha của Jennifer cho biết: “Khi tôi mất đi người vợ, tôi cũng đồng thời mất đi đứa con gái. Ngày Bích qua đời, tôi cũng cảm thấy mình đã chết”.

Bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng và bị cản trở bởi những nỗi đau còn lại, ông Hann cho biết ông không thể làm việc hoặc trở về ngôi nhà mà ông đã cố gắng dành dụm để mua trong 4 năm trời. Bán ngôi nhà đi cũng tỏ ra không thể xóa được vết nhơ của vụ sát hại.

Ông Hann nói: “Tôi hy vọng con gái tôi, Jennifer, nghĩ về những gì đã xảy ra với gia đình của mình và một ngày nào đó nó có thể trở thành người tốt và lương thiện”.

Trong khi đó, anh trai của Jennifer – Felix – cho biết, sự sỉ nhục về hành động của em gái sẽ theo anh suốt cuộc đời. Anh nói, ngay cả bây giờ, thật khó để nghĩ đến, hạn chế nói đến mất mát của mình.

Tòa hình sự cũng cho biết Jennifer bắt đầu âm mưu giết cha mẹ mình sau khi họ buộc cô phải lựa chọn giữa họ và bạn trai Daniel, người đã trở thành kẻ buôn bán ma túy.

Nguyên nhân tội ác

Khi trả lời phỏng vấn của tờ Washington Post, phóng viên Ho cho biết: “Đó là một tội ác khủng khiếp. Nhưng vì rất nhiều người đã trải qua tuổi thơ giống như Jennifer nên chuyện sẽ có ai đó không kiềm chế được nữa là điều không phải là điều khôn lường.

Ho cho biết, những kỳ vọng đặt lên nhiều trẻ em người Mỹ gốc Á “tác động mạnh và lâu dài đến khả năng chấp nhận thất bại”. Phóng viên Ho cũng viết: “Tôi càng biết nhiều về sự giáo dục nghiêm khắc của Jennifer tôi càng thấy mình giống cô ấy. Tôi lớn lên cùng cha mẹ Á Châu nhập cư vào Canada với hai bàn tay trắng, và cha tôi đã rất kỳ vọng vào tôi”.

Ho cho biết thêm: “Bố tôi mong muốn có người con giống như một giải thưởng, thứ mà ông có thể mang đi khoe”.

Kể từ khi xuất bản, bài báo đã đánh trúng tâm lý giới trẻ Châu Á nhập cư tại Canada và Mỹ. Họ chia sẻ trên mạng xã hội những câu chuyện về tuổi thơ với đặc điểm chung là những kỳ vọng cao đặt vào mình và nỗi lo sợ tê tái là không đáp ứng được các kỳ vọng đó.

Theo Toronto Life, Washington Post, National Post.

Nước cờ sai lầm đẩy TQ phải đối đầu với đối thủ mạnh truyền kiếp?

Nước cờ sai lầm đẩy TQ phải đối đầu với đối thủ mạnh truyền kiếp?

Lê Ngọc Thống

“… một quốc gia giàu có chỉ là nhất thời, mạnh về quân sự mới là vĩnh viễn. Giàu mà không mạnh thì bị đe dọa hay trấn lột bất cứ lúc nào. Chỉ có sức mạnh quân sự của quốc gia mới bảo đảm tính ổn định, bền vững và phát triển của nền kinh tế”. Từ nhận định rất chính xác của tác giả Lê Ngọc Thống, người đọc có quyền đặt câu hỏi, vậy thì một quốc gia nghèo (do năng lực quản trị kém và tham nhũng xếp vào top đầu) mà lại yếu toàn thân về tiềm lực quân sự thì số phận sẽ ra sao khi mà các nhà lãnh đạo vẫn kiên trì quan điểm “Việt Nam không liên minh, liên kết, đồng minh với nước nào, không dùng nước thứ 3 để chống lại nước khác?”. Không nói đâu xa, ngay trong khu vực Đông Á, những nền  kinh tế hùng mạnh như Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, từ lâu đã là đồng minh thận cận của Mỹ. Bởi lẽ, các nhà lãnh đạo của họ là những chính trị gia có tầm nhìn thấu thị, thấy rõ bản chất ngông cuồng của chủ nghĩa bành trướng Đại Hán. Họ đọc vị một cách dễ dàng dã tâm của các “Hoàng đế Đỏ” qua nhiều dự án phiêu lưu để độc chiếm Biển Đông, nhằm từng bước thực hiện “giấc mộng Trung Hoa”, nên đã tăng cường củng cố quốc phòng, trang bị thêm nhiều vũ khí hiện đại, sẵn sàng đáp trả hành vi gây hấn của Bắc Kinh.
Thế nhưng, Việt Nam vẫn cứ lửng lơ con cá vàng “kiên trì” nghệ thuật đi dây để khỏi làm mất lòng “thượng quốc”. Có lẽ hiểu được tâm lý này, Trung Nam Hải cũng chơi trò bẩn bằng cách, gần đây, cứ mỗi lần một nhân vật vip láng giềng “môi hở răng lạnh” sang thăm, họ lại cử Lục Tiểu Linh Đồng, nhân vật từng đóng vai con khỉ trong bộ phim Tây Du Ký ra thù tiếp.

Tuy nhiên, “Thiên triều” đang rơi vào thế kẹt. Ngoài cú sốc ba ngàn sáu trăm tỷ USD chứng khoán “bốc hơi” chỉ trong vòng hơn một tháng làm dân chúng bất an,  thì hiện tại họ Tập còn bị búa rìu dư luận toàn cầu lên án mạnh mẽ về hành vi hút cát xây đảo, kiến tạo các công trình quân sự trái phép trên Biển Đông và thiết lập vùng nhận diện bay…

Một nền kinh tế tăng trưởng nóng bằng mọi giá tất yếu sẽ phải trả giá, mà cái giá đắt nhất là khắc phục môi trường đã bị hủy nặng nề.. Ta chỉ cần hình dung, vào buổi sáng một ngày u ám vì khói bụi nào đó, người ta phát hiện ra mười sáu ngàn con lợn tai xanh trương phềnh, trôi nổi trên sông Hoàng Phố thì khủng khiếp biết nhường nào!

Liên minh quân sự với Hoa Kỳ, Nhật Bản lúc này là điều kiện sống còn đối với Việt Nam. Hãy dũng cảm đoạn tuyệt thứ ý thức hệ cổ hủ, lỗi thời từ lâu đã trói chặt đầu óc chúng ta trong vòng kim cô “Mười sáu chữ vàng” và “Bốn tốt”, bởi chính những khẩu hiệu hão huyền đó chẳng những làm cho đất nước tụt hậu, mà chưa biết chừng còn là nguyên nhân mất nước nữa.

Bauxite Việt Nam

Sự nôn nóng cùng dã tâm “nuốt trọn” Biển Đông đã khiến Bắc Kinh mù quáng và vô hình trung tự tay “tháo xích” cho đối thủ truyền kiếp đầy sức mạnh – Nhật Bản.

Nước cờ sai lầm đẩy TQ phải đối đầu với đối thủ mạnh truyền kiếp?

Diễn biến mới nhất ở Biển Đông

Luật An ninh mới của Nhật Bản đã chứng tỏ Lực lượng phòng vệ nước này giờ đây có tính chất và tầm vóc của một cường quốc quân sự.

Họ, quân đội Nhật Bản, có thể tác chiến bất cứ nơi đâu, với bất cứ ai khi an ninh của Nhật Bản, của đồng minh, bạn bè của Nhật Bản bị tấn công, đe dọa…

Được coi như một “mũi tên đã lắp vào nỏ” thì Sách trắng quốc phòng Nhật Bản năm 2015 đã chỉ rõ “đích” mà mũi tên hướng đến.

Trung Quốc lo ngại, phản đối quyết liệt khi cho rằng, đây là hành động trỗi dậy của “chủ nghĩa quân phiệt Nhật”. Nhưng ngược lại, khu vực châu Á-Thái Bình Dương lại không có thái độ như vậy với sự trỗi dậy, thay đổi của nước Nhật.

Trong tương lai, quân đội Nhật Bản có thể chủ động tham chiến ở nước ngoài dưới sự ra lệnh từ chính Thủ tướng.

Nước cờ chiến lược sai lầm của Trung Quốc

  1. Lấy nước sau dùng làm nước đi đầu, tạo điều kiện cho Nhật Bản trỗi dậy

Kể từ năm 2010, khi GDP của Trung Quốc chính thức vượt Nhật Bản cũng là lúc tranh chấp quần đảo Senkaku (Trung Quốc gọi là Điếu Ngư) cũng được Bắc Kinh đẩy lên nấc thang cuối của cuộc xung đột.

Thực ra, quần đảo này, về địa chính trị, quân sự và kinh tế đối với Trung Quốc không đến mức vì nó mà sẵn sàng xung đột, chiến tranh với liên minh hùng mạnh Mỹ-Nhật Bản.

Nhưng chủ nghĩa dân tộc như một con dao hai lưỡi, quá lạm dụng thì như “cưỡi trên lưng hổ” cho bất cứ chính phủ nào.

Trung Quốc đã trở thành nạn nhân của nó, vì thế, chuyến “ra khơi” đầu tiên để thâu tóm Biển Đông lại bị “mắc cạn” tại quần đảo Senkaku/Điếu Ngư.

Đây là một sai lầm tai hại của Trung Quốc mà từ đó, làm nên chiến thắng vang dội của đảng Dân chủ Tự do (LPD), đưa ông Shinzo Abe – một người được Mỹ ủng hộ – lên làm Thủ tướng Nhật Bản.

 

Tranh chấp quần đảo Senkaku/Điếu Ngư, Trung Quốc vô tình thúc đẩy việc “cởi trói” Nhật Bản. Ảnh: Kyodo News.

Vụ tranh chấp với Bắc Kinh về quần đảo Senkaku/Điếu Ngư vừa qua, Nhật Bản đã rút ra 2 bài học giá trị từ chính Trung Quốc.

Một là, một quốc gia giàu có chỉ là nhất thời, mạnh về quân sự mới là vĩnh viễn. Giàu mà không mạnh thì bị đe dọa hay trấn lột bất cứ lúc nào. Chỉ có sức mạnh quân sự của quốc gia mới bảo đảm tính ổn định, bền vững và phát triển của nền kinh tế.

Hai là, mối hận thù dân tộc của Trung Quốc với Nhật Bản chưa bao giờ mờ phai. Nhật Bản luôn bị Trung Quốc coi là mối “quốc nhục” 100 năm chưa trả hận.

Đảng LPD cầm quyền của ông Shinzo Abe thừa nhận thức sâu sắc 2 bài học này và quyết tâm tái vũ trang, xây dựng một sức mạnh quân sự đủ sức răn đe Trung Quốc, đề phòng liên minh Mỹ-Nhật không có giá trị.

Thực hiện quyết tâm này, về mặt kỹ thuật thì không mấy khó khăn với Nhật Bản khi nước này có một nền công nghiệp tiên tiến hiện đại bậc nhất thế giới.

Tàu ngầm, máy bay, tàu chiến, tên lửa… nói chung là những thứ vũ khí trang bị hiện đại, Nhật Bản muốn là họ tự sản xuất chế tạo.

Tuy nhiên, khó khăn nhất với chính phủ của ông Abe là cơ chế, cụ thể là “điều 9 Hiến pháp” đã trói buộc, mà muốn xóa bỏ nó thì tác động của bên ngoài mang yếu tố quyết định.

Trung Quốc đã làm rất tốt vai trò tác động này khi biến mình là nguyên nhân duy nhất, nguy hiểm nhất buộc Nhật Bản phải lựa chọn.

Chỉ chưa đầy 2 năm với từng bước đi cụ thể, chính phủ của ông Shinzo Abe đã có những cách giải thích về “điều 9 Hiến pháp”, tiến tới xóa bỏ bằng Luật an ninh mới.

Không rõ Trung Quốc đi nước cờ sai lầm ở Senkaku/Điếu Ngư hay là Nhật Bản, chỉ biết Mỹ đã lợi dụng Senkaku/Điếu Ngư để “cởi trói” Tokyo, cho phép Nhật Bản tham gia sâu, trực tiếp vào cấu trúc an ninh Tây Thái Bình Dương.

Nhưng, điều mà Trung Quốc không muốn, không bao giờ muốn là đối đầu với Nhật Bản tại Biển Đông bất cứ hình thức nào, thì nó đã và đang đến.

 

HỘI ĐỒNG QUAN HỆ ĐỐI NGOẠI (CFR), MỸ

Sheila Smith

Vấn đề không chỉ nằm ở những tranh chấp lãnh thổ, mà thực chất lý do lớn nhất khiến quan hệ Trung Quốc – Nhật Bản sẽ khó có thể cải thiện là sự mất lòng tin lẫn nhau, sự ngờ vực của một bên đối với các tham vọng trong khu vực của bên còn lại.

Biển Đông, như Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng từng cảnh báo: “Chỉ cần một hành động thiếu trách nhiệm, gây xung đột sẽ làm gián đoạn dòng hàng hóa khổng lồ này và nhiều nền kinh tế không chỉ trong khu vực mà cả thế giới đều phải gánh chịu hậu quả khôn lường”.

Trong khi đó, sự trùng hợp “lạnh sống lưng” giữa Trung Quốc và Nhật Bản là tuyến hàng hải trên Biển Đông đều là “đường sinh mạng”.

Cho nên, dễ hiểu là, Biển Đông chứ không phải là Senkaku/Điếu Ngư mới là “chiến trường chính” của cuộc đối đầu Trung-Nhật vì tính chiến lược sống còn của đôi bên trên đó.

Rõ ràng Trung Quốc đã đi sai nước cờ khi phải đối đầu với một đối thủ mạnh, truyền kiếp quá sớm là Nhật Bản mà nguy cơ “bị loại khỏi vòng bảng” đang ám ảnh bởi “lời nguyền từ Nhật Bản” không phải là điều không thể.

Hạ viện Nhật thông qua dự luật an ninh mới là một thành công lớn của Nội các Thủ tướng Abe (giữa). (Ảnh: AP)

2.Từ bỏ sách lược “giấu mình chờ thời”

Phải khẳng định chắc chắn dã tâm của Bắc Kinh muốn chiếm trọn Biển Đông, biến Biển Đông thành “ao nhà” là trước sau như một, không bao giờ thay đổi, không sớm thì muộn. Vấn đề là từng giai đoạn, bước đi thực hiện chiến lược này ra sao mà thôi.

Chiến lược thâu tóm Biển Đông của Trung Quốc, đúng ra phải là nước cờ cuối sau khi đã “đuổi” được Mỹ ra khỏi Đông Nam Á và Tây-Thái Bình Dương.

Điều này vốn được thực hiện bằng “cuộc chiến địa chính trị” mà thời gian đầu khi Trung Quốc đang theo đuổi chiến lược “giấu mình chờ thời” (‘Tao guang yang hui’ Policy) của ông Đặng Tiểu Bình đã tỏ ra rất hiệu quả.

Đáng tiếc, Trung Quốc bị cái tăng trưởng GDP liên tục làm mờ mắt, ảo tưởng sức mạnh của mình và với truyền thống ngạo mạn, bành trướng, Bắc Kinh cho rằng không cần “giấu mình”, muốn “ăn” ngay Biển Đông béo bở mà bất chấp tất cả.

Hành động của Bắc Kinh trong các tuyên bố chủ quyền phi lý, phi pháp và chuẩn bị quân sự để đe dọa sử dụng sức mạnh… đã bộc lộ mục tiêu, ý đồ nguy hiểm nhất quán của họ.

Động thái này đã khiến các quốc gia trong khu vực, bao gồm cả Việt Nam, Nhật Bản… và kể cả Mỹ phản kháng với một tinh thần “ngay và luôn”.

Như vậy, vội vàng từ bỏ sách lược “giấu mình chờ thời”, Trung Quốc đã phạm sai lầm lớn về xây dựng thế trận.

Thay vì để Biển Đông tạm thời là một vùng đệm chiến lược, mở rộng vòng vây thì Bắc Kinh lại biến nó thành “vùng nóng”, có thể trở thành vùng chiến sự bất cứ lúc nào.

Chính Trung Quốc tự thu hẹp không gian chiến lược của mình.

Nhật Bản có khả năng sát cánh bên Mỹ ở châu Á-Thái Bình Dương trong vai trò một cường quốc quân sự. Điều này đủ khiến Trung Quốc lo sợ? (Ảnh minh họa)

Tại sao Trung Quốc phản đối quyết liệt Nhật Bản tuần tra trên Biển Đông?

Thực ra, việc tuần tra trên biển, đại dương đề bảo đảm an toàn, an ninh hàng hải là vấn đề thường xuyên, không có gì ghê gớm của các cường quốc biển như Mỹ. Và tuần tra trên Biển Đông – một tuyến hàng hải rất quan trọng của thế giới – cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, Trung Quốc lại ngang nhiên tuyên bố Biển Đông là chủ quyền của họ nên không ai được quyền đưa máy bay, tàu chiến vào vùng này.

Hành động “tuần tra” trên vùng biển mà Trung Quốc gọi là “chủ quyền” bị Bắc Kinh “bóp méo” là thách thức, tuyên chiến.

Đó là lý do vì sao Trung Quốc và Mỹ trở nên căng thẳng quyết liệt đến mức mà báo chí Trung Quốc cho rằng “chiến tranh với Mỹ là không thể tránh khỏi…” khi Mỹ đem máy bay, tàu chiến tuần tra trên Biển Đông.

Và đến khi cả Nhật Bản tuyên bố sẽ “tuần tra” trên Biển Đông với sự hậu thuẫn của Philipines khi dùng căn cứ Rubic tiếp tế hậu cần cho Hải quân Nhật Bản thì Trung Quốc “giãy lên như đỉa phải vôi”.

Như vậy, khi Mỹ-Nhật Bản bắt tay “tuần tra” trên Biển Đông thì cán cân so sánh lực lượng ở khu vực Tây Thái Bình Dương mà cụ thể là trên biển Hoa Đông và Biển Đông đã hoàn toàn nghiêng về Mỹ bởi Nhật Bản tham gia vào thế trận với tư cách của một cường quốc kinh tế và quân sự.

Không hồ nghi gì nữa, Tokyo đã sẵn sàng cùng Mỹ tham chiến tại Biển Đông nếu như Trung Quốc có ý đồ chiếm Biển Đông, biến thành “ao nhà”, tức là ngăn chặn, phong tỏa tuyến hàng hải sống còn của Nhật Bản trên vùng biển quốc tế này và đe dọa an ninh Mỹ…

Trước việc “tuần tra” của Mỹ và Nhật Bản trên Biển Đông, Trung Quốc chỉ có thể hoặc là bằng vũ lực, xua đuổi hay đánh đuổi lực lượng tuần tra của Mỹ-Nhật Bản ra khỏi Biển Đông hoặc là tôn trọng luật chơi chung.

Vậy, Trung Quốc chọn lựa thế nào đây?

L.N.T.

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả Lê Ngọc Thống, Kỹ sư chỉ huy-Hoa tiêu, nguyên sỹ quan Tham mưu Hải quân.

Nguồn:  http://www.baomoi.com/Nuoc-co-sai-lam-day-TQ-phai-doi-dau-voi-doi-thu-manh-truyen-kiep/119/17141553.epi

(Trang này dẫn nguồn từ Đại lộ)

Lại hoảng loạn Trung Quốc, chứng khoán rớt 8,5%

Lại hoảng loạn Trung Quốc, chứng khoán rớt 8,5%

M. Hà 

Cái gì phải đến trước sau  thế nào cũng đến. Biến động phức tạp của thị trường chứng khoán Trung Quốc trong vòng một tháng nay rốt cuộc đã không thể lấy những biện pháp đi ngược quy luật thị trường của ngài Tập Cận Bình ra để chống đỡ. Đó không phải là chỉ báo riêng của sự khủng hoảng tất yếu trên thị trường chứng khoán mà thôi mà còn là một tín hiệu SOS ở phạm vi rộng lớn hơn nhiều: bong bóng phồn vinh của nền kinh tế Trung Quốc đã đến thời điểm phình lên vượt qua giới hạn.
Chắc chắn từ nay trở đi, miếng bánh của gã nhà giàu kiêm hắc điếm Trung Quốc thò ra để nhử các nước lân bang sẽ không còn đủ to và ngậy mùi dầu rán kiểu Tàu làm lác mắt và điếc mũi những đàn em háu đói, nhất là loại đã từng “răng môi” nặng lời thề thốt với nhau: “Còn bạc, còn tiền, còn đệ tử / Hết cơm, hết rượu, hết ông tôi” (Nguyễn Bỉnh Khiêm).
Thêm một cơ hội cho cuộc “thoát Trung” ngoạn mục mà cả dân tộc từ lâu vẫn mơ ước, không sớm thì muộn, sẽ trở thành hiện thực ở Việt Nam.
Bauxite Việt Nam

TTCK Trung Quốc bất ngờ quay đầu giảm cực mạnh, rớt gần 8,5% trong phiên giao dịch đầu tuần sau một thời gian nhiều cổ phiếu tăng trở lại nhờ hàng loạt các biện pháp mang tính chất hành chính của Chính phủ nước này.

Sự hoảng loạn bắt đầu từ đầu giờ chiều 27/7. Chỉ số Shanghai Composite Index rớt rất nhanh và tới cuối giờ chiều đã giảm 8,5% xuống còn 3725,56 điểm. Đây là phiên giảm điểm mạnh nhất của TTCK Trung Quốc kể từ 2007.
TTCK Trung Quốc bất ngờ quay đầu giảm cực mạnh, rớt gần 8,5% trong phiên giao dịch đầu tuần
Với mức điểm hiện tại, TTCK vẫn còn cao hơn 6% so với đáy ghi nhận hôm 8/7 nhưng thấp hơn 28% so với đỉnh ghi nhận hôm 12/6.
TTCK rơi trở lại vào tình trạng hoảng loạn sau khi giới đầu tư lo ngại chính quyền nước này sắp rút lại hàng loạt các biện pháp giải cứu thị trường được đưa ra trong vài tuần gần đây.
Chỉ số chứng khoán Thẩm Quyến giảm 7% xuống 2160,09 điểm. Chỉ số chứng khoán small-cap ChiNext giảm 7,4% xuống 2683,45.
TTCK Hồng Kông cũng giảm mạnh với chỉ số Hang Seng Composite Index rớt 3,36%.
TTCK rơi trở lại vào tình trạng hoảng loạn sau khi giới đầu tư lo ngại chính quyền nước này sắp rút lại hàng loạt các biện pháp giải cứu thị trường được đưa ra trong vài tuần gần đây.
Nhiều nhà phân tích cho rằng, áp lực bán xuất hiện ngay sau khi có thông tin Chính phủ Trung Quốc có thể sẽ ngừng mua cổ phiếu blue-chips để xem thị trường có thể tự đứng vững trở lại sau cơn cuồng phong giảm giá kéo dài gần một tháng bắt đầu từ giữa tháng 6 hay không.
Trên thị trường, các cổ phiếu thuộc nhóm năng lượng và y tế giảm sâu nhất.
“Nỗ lực giải cứu của Chính phủ Trung Quốc rõ ràng là không bền vững”, Fu Xuejun, một chiến lược gia thuộc CTCK Huarong Securities chia sẻ trên WSJ. “Họ có thể rút hỗ trợ trong ngày hôm nay để thử xem phản ứng của thị trường. Chính phủ Trung Quốc muốn dùng các quỹ tiền của quốc gia để ổn định thị trường, không để cho nó giảm xuống dưới 5000 điểm”.
Đầu tháng này, 21 CTCK đã cam kết hỗ trợ TTCK nếu chỉ số Shanghai còn nằm dưới ngưỡng 4.500 điểm.
Gần đây, Trung Quốc cho biết dành sẵn 483 tỷ USD để cứu chứng khoán trong trường hợp cần thiết. Trước đó, Trung Quốc đã tung ra 10 biện pháp mạnh như: bơm tiền mua cổ phiếu, tạm ngừng giao dịch hơn 1.400 mã cổ phiếu (hơn 50%), không niêm yết mới, cấm cổ đông lớn bán cổ phiếu, giảm lãi suất, hạ giá đồng NDT…
Tuy nhiên, các giải pháp này được cho là tạm thời. Về cơ bản, TTCK đã tăng quá nóng, tăng gấp 2,5 lần trong hơn một năm qua, trái ngược với tình trạng tăng trường ngày càng chậm lại và có rất nhiều vấn đề của kinh tế nước này.
M.H.
Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/kinh-te/252776/lai-hoang-loan-trung-quoc–chung-khoan-rot-8-5-.html