CỰC NÓNG: BÙNG NỔ BIỂU TÌNH TẠI NGHỆ AN

CỰC NÓNG: BÙNG NỔ BIỂU TÌNH TẠI NGHỆ AN
fb Hồ Huy Khang

Bà con giáo dân xứ Song Ngọc, xã Quỳnh Ngọc, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh NGhệ An xuống đường, tới ủy ban để áp lực yêu cầu chính quyền phải có giải pháp cấp thiết về vấn đề cá chết hiện nay. Khẩu hiệu biểu ngữ của bà con là “Cá cần nước sạch – Dân cần minh bạch”, cùng những lời trong Thư chung của Ngài Phaolo Nguyễn Thái Hợp – Giám mục Giáo phận Vinh.

Chú Tễu's photo.
Chú Tễu's photo.

Chú Tễu's photo.
Chú Tễu's photo.
Chú Tễu's photo.
+3

Ai? Cái gì? Bắt lũ lắm mồm, lưỡi dẻo quẹo, câm miệng suốt từ 6 tháng 4 đến nay?

Ai? Cái gì? Bắt lũ lắm mồm, lưỡi dẻo quẹo, câm miệng suốt từ 6 tháng 4 đến nay?

Nhạc sĩ Tô Hải (Danlambao) – Vậy là, tính từ ngày tớ viết bài “Cái gì bắt lũ họ câm họng?” sau vụ cá chết, biển bị bỏ thuốc độc, tính đến nay đã 40 ngày ròng! Cả một thời gian quá đủ để Nhân dân đập tan một cách ôn hòa (qua lập Pháp) một chính phủ (hành pháp), bất lực trước một thảm hoạ quốc gia do có ăn chia tham nhũng gây ra… rồi xây dựng nên một chính phủ mới đầy đủ bản lĩnh và quyền uy để làm an lòng toàn dân đang lo sợ cho tính mạng nhiều đời con cháu mình…
Tuy nhiên, sự việc chỉ có thể xảy ra ở Việt Nam, nơi người dân bị coi là con sâu, cái kiến.
 
Lệnh trên đã ban ra là: Im lặng và… im lặng? 
Đặc biệt là: sau ngày 22/ 4/2016, khi đại vương Trọng cùng một phái đoàn khá đông ủy viên bộ chính trị ngự giá vào tận Vũng Áng, nơi đang bắt đầu một thảm họa quốc gia.
 
Biển chết, cá chết, người chết! 
Nhưng cũng chính từ cái ngày 22 đáng nhớ đó mà… mọi sự ầm ỹ trên báo chí của đảng họ bắt đầu ra sức lèo lái quần chúng vào những chuyện “Toàn dân làm sạch biển” hoặc đưa lên báo hàng loạt các vụ cá chết ở khắp nơi (Thanh Hóa, Bà Rịa-Vũng tầu) để “hướng dẫn dư luận quần chúng”ra cái điều “chẳng phải chỉ ở Formosa mới có chuyện cá chết” tự chính nhân dân ta cũng đang… giết biển vì đã xả rác lung tung!
Thì ra, sau khi xa giá xuống Vũng Áng và được chủ nhân nước “Lạ” Formosa dẫn đi thăm các khu công nghiệp gang thép và cảng nước sâu Sơn Dương, cả triều đình đều hết hồn về những điều tương lai hứa hẹn cho thời đại này sẽ càng rực rỡ với cái dự án khổng lồ chưa từng có: Mới chỉ có giai đoạn 1 mà đã lên tới 10,5 tỷ USD! Ban giám đốc của FHS đã báo cáo cho vua quan nhà Trọng biết: nhà máy sản xuất thép, nhiệt điện, cầu cảng đã bắt đầu hoạt động.
Không những thế, một số hạng mục như: nhà máy sản xuất thép, cầu cảng, nhiệt điện… đã đi vào hoạt động sản xuất,và cho ra lò sản phẩm thép cuộn cán nóng đầu tiên và đến nay đã có hơn 7.000 tấn thép cuộn được xuất ra thị trường trong và ngoài nước! . „Dự kiến, tháng 6/2016 sẽ hoàn thành và đưa vào hoạt động lò cao số 1 và đây sẽ là nhà máy luyện gang thép lớn nhất Đông Nam Á! chu cha! Thế này thì có thôi ăn cá cũng chẳng chết ai! Nhất! Nhất! Hơn cả mấy anh Sing, Indo, Thái, thì cũng đáng “đồng tiền bát gạo”, đáng hy sinh ba con cá, con tôm,,,Cứ nuôi không mấy bác ngư dân 4 tỉnh miền Trung suốt đời cũng chẳng có lỗ vốn!
Và kế hoạch đối phó với nhân dân bị bọn xấu nó xúi giục đòi” Formosa go home! ” là cần phải có ngay không chậm trễ!
Mặc cho cả triệu người đang chờ câu lên án của chánh phủ nhưng… trả lời, nơi vương triều vẫn… im lặng và báo chí đã nhận lệnh từ “quỷ viên trẻ nhất Bô xê tê”: không đụng chạm gì đến Vũng Áng Formosa nữa! Thậm chí chỉ một bài nói xa nói xôi như “Lời than thở của cá” vừa mới được đăng trên báo điện tử “Tiếp thị quốc tế” cũng được lệnh ‘bóc ngay’!
Còn đối với “lực lượng thù địch”. Chúng muốn lợi dụng tình hình cá chết này mà định giở trò biểu tình, biểu tiếc thì thẳng tay đán áp không nương tay.
Phải huy động mọi lực lượng đặc nhiệm trị cho đến nơi đến chốn! Không thể để diễn ra cái cảnh chuyện gì cũng phản đối, cũng biểu tình bắt chước bên Mỹ, bên Tây! dân chủ mà chẳng có tý kỷ cương nào cả, Và lực lượng đặc biệt (có đồng phục) này đã ra mặt rất… “chiến sỹ anh hùng” ngày 8/5 vừa qua ở thành nhà Hồ! Chúng vừa đánh vừa chửi dân: “Đánh chết mẹ chúng nó đi!” Các mẹ, các chị, các cán bộ lão thành,trí thức, văn nghệ sỹ, đàn bà, trẻ con lần này phẫn nộ xuống đường đã lên tới hàng ngàn người, dù hàng trăm người đã bị bắt giam, đánh đập, xúc phạm về thể xác, nhưng tuyệt đối mọi cơ quan báo chí, truyền hình,không hề có một chữ, một hình ảnh đưa tin!Mặc cho Internet đã đầy ắp những video clip đàn áp dã man đàn bà trẻ con lan truyền khắp thế giới !Im lặng cứ vẫn là im lặng!
Cho đến tận chiều 12/5, một vị tể tướng được cắt cử vào Hà Tĩnh để ra mắt quốc dân, nơi sắp tới vị này sẽ làm “quan đại diện cho dân” (đại biểu quốc hội không bầu cũng trúng” (! ) của địa phương bị thảm họa, theo sự sắp xếp của triều đình. Đó là ủy vien Bê xê tê phó thủ tướng Vương Đình Huệ! Bị chất vẫn bởi dân đen được mang nhãn mác “cử tri” đang hoàn toàn sống nhờ gạo cứu đói, rằng: “Nước biển bao giờ mới hết độc? Đến bao giờ mới lại được ra khơi, đánh cá?” Tể tướng mới đành miễn cưỡng trả lời “Đây là việc hết sức phức tạp, hết sức khó khăn vì không chỉ là môi trường mà còn ảnh hưởng đến môi trường thu hút đầu tư nước ngoài, hình ảnh của Việt Nam nữa…
Báo Tuổi Trẻ lập tức… nhậy bén đưa tin kèm theo một bài chạy tít lớn ngang trang 18: ĐIỂM MẶT DOANH NGHIỆP XẢ THẢI” có vẻ hấp dẫn nhưng té ra điểm ai thì điểm chứ… “Formosa của họ” thì không!
Câu trả lời cử tri như… chẳng có trả lời gì! Tuy vậy, tinh ý sẽ thấy tể tướng Huệ đã công khai hóa chút “bem” mà ai cũng đã biết! Đó là cái lý do “sinh tử” vì sao mà cả bộ xậu vương triều hoàng đế Trọng lại không nói nửa câu (thậm chí không dám chạm đến 2 từ “tôm”, “cá”) khi ngự giá thăm khu Formosa, sau 16 ngày cá chết thối hoăng bờ biền miền Trung và cho tới hôm nay đã có 12.000 tầu không đi đánh cá cùng 60.000 người phải sống nhờ hỗ trợ (T.Trẻ 13/5/2016-trang 3). Cái “lý do bí ẩn gì đây” mà các giáo sư/tiến sỹ hàng đầu về “độc học” Lê Huy Bá, Phan Quí Thọ…của nước nhà đã tuyên bố: “Chỉ trong một ngày có đủ tang chứng khoa học để kết luân’ chẳng cần phải chuyên gia nước ngoài nước trong gì… Nhưng không hiểu tại sao…?”thì bây giờ một ông tể tướng đành nói ra: “Đây không phải chỉ là vấn đề môi trường”! 
Và nếu công bố toẹt ra thì điều gì sẽ xảy ra cho việc “Thu hút đầu tư của nước ngoài” và… “Uy tín của Việt Nam”!?
 
Tìm cách làm nhẹ tội của mấy đời lãnh đạo các anh, cả một tập thể bán rẻ có hệ thống biển trời Tổ Quốc, bất kể sẽ xảy ra tai họa môi trường cho người dân đen! Đọc lại cái ngông nghênh, tự sướng của mấy anh bán rẻ 34.000.000 mét vuông đất ven biển Vũng Áng chỉ có 70 VND/mét/ trong 70 năm cho nước “Lạ”mà thấy kinh tởm mà muốn thét lên mối hờn căm uất ức trong lòng! Có ai có thể lặng yên khi đọc những dòng này?:
 
“Ðể có một khu kinh tế Vũng Áng và những dự án tầm cỡ quốc tế như Formosa là công lao của các thế hệ lãnh đạo, sự vào cuộc của toàn Ðảng bộ, quân và dân Hà Tĩnh. Mùa xuân là sự góp sức của nhiều cánh én, song không ai quên công lao của cánh én đầu đàn.
Thật đắng cay! Thật nhục nhã!
Nói cho ngay, cho thẳng mà không sợ bị đánh vỡ mũi, là;
Buộc tội Formosa chính là buộc tội những kẻ đã vì quyền lợi, nô lệ cho nước tầu mà bán rẻ cả sông núi biển trời này! Cho nên, các anh đang phải tìm mọi cách để đánh đồng vụ formosa như mọi vụ làm ô nhiễm môi trường khác. 
 
Cá chết ở Vũng Áng cũng chẳng khác chi cá chết ở Thanh Hóa, ở Vũng Tầu, ở Cà Mâu mà thôi! Sai sót đâu sửa đó! Có chi mà quan trọng hóa vấn đề! 
Đấy rồi xem, riêng Formosa, đoàn Kiểm Tra liên ngành đã kết thúc từ 5/5… (cũng theo ông khá to Vương Đình Huệ) nhưng bạch hóa báo cáo của giới chuyên môn xem chừng… hơi khó nên vẫn còn là điều “bí ẩn” mà ai cũng đã biết!

Ngư dân và biển cả

Ngư dân và biển cả
Nguoi-viet.com

Tạp ghi Huy Phương

“Ông già và biển cả” (The Old Man and the Sea) là một tiểu thuyết ngắn của nhà văn Ernest Hemingway, người đã đoạt giải Pulitzer cho tác phẩm này năm 1953, cũng như sau đó, nhận thêm giải Nobel Văn Học năm 1954.

(Hình minh họa: STR/AFP/Getty Images)

Chuyện kể một ngư phủ người Cuba, đã cố gắng trong ba ngày đêm vật lộn với một con cá kiếm khổng lồ ngoài khơi và cuối cùng câu được nó. Ông buộc con cá vào mạn thuyền và cố gắng đem về đất liền, nhưng đàn cá mập đã đánh hơi, đuổi theo và rỉa thịt con cá, khiến ông phải lại đem hết sức để chống lại lũ cá mập khát máu. Cuối cùng khi về đến bến, con cá lớn ông đánh bắt được chỉ còn trơ lại một bộ xương.

Những nhà phê bình văn học đã cho rằng tác phẩm miêu tả cuộc vật lộn gay gắt của con người với thiên nhiên, cũng như cái quyết liệt, tàn bạo của đời sống và khả năng chống chọi của con người.

Ở đây chúng tôi không nhắc đến triết lý cuộc sống trong tác phẩm này, nhưng nhân những ngày cá chết, biển nhiễm độc ở quê nhà, tôi không thể nào rời khỏi cái ý nghĩ về cuộc sống người ngư dân, đặc biệt là người ngư dân khốn khổ của đất nước Việt Nam.

Thuở nhỏ thời chúng ta không ai là không thuộc bài thơ “Quê hương” của Tế Hanh mô tả những ngư dân trong một ngày ra khơi, đẹp đẽ và hùng tráng biết bao nhiêu:

“Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới:
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông.
Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng,
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá:
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang.
Cánh buồm trương, to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió…”

Hay qua nhạc phẩm “Tiếng dân chài” của Phạm Đình Chương:

“Đêm nay thuyền ngược trường giang.
Cho mai sớm được vui khoang cá đầy.”

Đời sống của người ngư dân suốt đời sống nhờ biển thật ra không hề có vui tươi, hạnh phúc và bình an như những điều đẹp đẽ trong thơ và nhạc, mà là cả trăm nghìn đắng cay, vất vả hiểm nghèo. Biển đã nuôi họ lớn lên, da sạm nắng gió của biển khơi, nhưng có miếng ăn nhờ kho tàng của biển, ngư dân đã phải vất vả trăm chiều, trải qua những giờ phút gian nguy.

Những gia đình ngư dân thường sống ở một vùng biển quen thuộc, cha truyền con nối, đời này qua đời nọ. Khi những đứa trẻ lớn lên, dù mới là một thiếu niên, đã theo cha ra biển, kinh nghiệm về sóng gió dày dạn đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, và gần như theo một nguyên tắc bất di, bất dịch, không bao giờ bỏ nghề, bỏ biển.

Ngư dân không phải như nông dân có ruộng vườn canh tác hay như công nhân trong nhà máy có đồng lương và bảo hiểm sức khỏe. Nghề đánh cá sống nhờ biển, biển bao la đã cưu mang họ, sóng biển và gió đã đưa thuyền ra khơi, nhưng cũng đã từng nổi cơn phẫn nộ, nhận chìm con thuyền xuống biển. Sinh mệnh những ngư dân đôi lúc như sợi chỉ treo mành, trước thiên nhiên, biển cả bao la, giữa trời đất, con người chỉ là hạt bụi

Nghề biển không có một năm mười hai tháng như những ngành nghề khác. Một năm với ngư dân chỉ có sáu tháng, sáu tháng với luồng nước bất thường, với đường đi của đàn cá, nên cũng có thể ngày có, ngày không. Kho tàng thiên nhiên không phải là vô tận.

Sáu tháng còn lại là mưa bão và những lúc trái gió, trở trời, thuyền không thể ra khơi. Ngư dân những ngày không có cá như người làm ruộng mất mùa không có chén cơm.

Có lần nào bạn ghé thăm một xóm chài chưa. Nơi đó có thể có những căn nhà lợp ngói khang trang, nhưng cũng không thiếu những túp lều dột nát, tơi tả, những đứa trẻ đen đúa, mình trần đang chơi đùa trên bãi cát. Và những con thuyền vẫn là thuyền gỗ như cả trăm năm về trước, những cánh buồm vá víu, khoang thuyền sơn quét đơn sơ, và nghề biển tạo ra những con người không bao giờ ăn mặc được tươm tất.

Ngư dân miền Nam từ Thuận An đến đảo Phú Quốc, từ 40 năm qua có một đời sống tương đối khá giả hơn, vì từ ngày nếm mùi Cộng Sản, gia đình nào cũng có người vượt biển ra đi và thành công ở nước ngoài. Nhiều gia đình đã bỏ nghề cá từ mấy đời này, để tìm một cuộc sống đỡ vất vả hơn.

Những buổi cá về, những phụ nữ xóm chài khá vất vả, lúc nào cũng vội vàng, tất bật, tôm cá không giữ được lâu, phải có mối lái thu mua liền tay. Lúc chồng và con ra khơi là lúc người vợ, người mẹ đặt nỗi lo lắng theo con sóng. Những ngày bão dữ, số phận chồng con sốt ruột theo từng giờ. Có những ngư dân ra đi không có buổi trở về. Biển là ân nhân nhưng biển cũng là huyệt mộ. Biển nuôi người, nhưng biển cũng nuốt người. Những nén nhang hiu hắt theo gió trên bờ biển của những quả phụ thê thảm biết chừng nào.

Ngày xưa, ngư dân chỉ lo sợ thiên nhiên, lo sợ cơn cuồng nộ của trời đất với phong ba bão táp, ngày nay dưới chế độ này, ngoài trời đất, người đi biển còn lo sợ đến những con người hung hãn, xem vùng biển của tổ quốc chúng ta như ao nhà của chúng. Phải chăng vì những kẻ mà ông bà đã đào hầm nuôi chúng, bớt từng miếng cơm, manh áo cho chúng, hy sinh xương máu cho chúng, bây giờ đã quá yếu hèn, nhu nhược.

Những khuôn mặt phè phỡn, bụng phệ vì rượu thịt, xuống nước trình diễn màn tắm biển, liệu có giúp ích gì cho cuộc sống của ngư dân?

Đối với ngư dân cá là tiền mua lưới, là xăng nhớt, là hạt gạo, ngọn rau, là đời sống, là huyết máu.

Vậy mà bây giờ biển thấm độc, tôm cá chết.

“Chim bay dọc biển mang tin cá!” nhưng giờ này cá chết, chim trời cũng chết theo!

Ngư dân không muốn ngửa chiếc nón rách ra để nhận hạt gạo cứu trợ của chính quyền. Họ cần biển sạch, cá tôm tươi và biển của tổ tiên ngày trước phải là biển của đất nước, của ngư dân!

“Rừng vàng” ngày nay đã vàng váng bùn bô xít,

“Biển bạc” mới đây đã nhuộm đen chất chì, pha lẫn máu của ngư dân!

ĐÃ CHẶN TRIỆT ĐỂ FACEBOOK – LEO TƯỜNG NÀO!

Hoàng Dũng's photo.
Hoàng DũngFollow

5 hrs ·

ĐÃ CHẶN TRIỆT ĐỂ FACEBOOK – LEO TƯỜNG NÀO!

Tôi viết bài này gửi cho những người đã bị chặn không thể vào fb đọc grin emoticon

Nói chứ, hiện đang chặn ráo riết fb kể cả 3G lẫn mạng thường. Đây là lúc phải tải phần mềm vượt tường lửa về để xài.

Với những điện thoại thông minh xài phần mềm iOS (iPhone) và Android (đa số smartphone còn lại) xin hãy tải về: Opera Mini, UC Browse. Với Android, vào CH Play gõ: Opera Mini hoặc UC Browser để tải về, cài đặt. Nếu Opera Mini vẫn không vào được fb thì vào bằng UC Browser. Nếu UC Browser vẫn không vào được thì đọc tiếp.

Leo tường bằng: Hotspot Shield (sử dụng cho cả máy tính và điện thoại)
Với smartphone, lại vào CH Play để gõ, down: Hotspot Shield, tải về, cài đặt và bật lên. Sau khi chạy Hotspot Shield, máy sẽ load chậm 1 chút, nhưng chắc chắn là fb sẽ vào được.

Với máy tính, gõ google: download hotspot shield rồi tải về cài đặt. Hình minh họa là tôi đang phải vào fb bằng hotspot shield

Đề nghị các bác có website, có blog… hãy hướng dẫn bà con vào fb bằng cách vượt tường lửa.

Đọc thêm riêng cho iPhone: https://www.facebook.com/quyenconnguoi/posts/968014319920251

BONG BÓNG KINH TẾ VIỆT NAM SẮP VỠ TUNG

BONG BÓNG KINH TẾ VIỆT NAM SẮP VỠ TUNG

Tạ Phong Tần

3ThangCNXH
Hình lụm trên mạng

Ai cũng biết, vay nợ mới để trả nợ cũ chưa bao giờ là biện pháp giải quyết hay, nó chỉ là “giật gấu vá vai” cấp thời cho các chủ nợ khỏi phải “siết nợ”, không bao giờ trả được hết nợ mà về lâu về dài số nợ vay sẽ ngày càng lớn hơn, cuối cùng dẫn đến kết cục tất yếu được báo trước là vỡ nợ.

Theo cách tính của Ngân hàng Thế giới (WB), năm 2015 nợ công của Việt Nam chiếm gần 95% GDP, nhưng theo báo cáo tài chính được trình Quốc hội thì nợ công vẫn “chưa vượt mức nguy hiểm”, tức là chưa đến 65% GDP. Nguyên nhân có sự chênh lệch quá xa này là do WB đã cộng tất cả các khoản doanh nghiệp quốc doanh vay nước ngoài (có Chính phủ Việt Nam ký bảo lãnh) vào nợ vay, còn Bộ Tài chính thì không cộng, coi như đó là chuyện riêng của doanh nghiệp.

Đây là một cách tính để lừa bịp dư luận khi phải trình con số nợ công công khai ra cuộc họp Quốc hội, tất nhiên thông qua báo chí người dân cũng biết. Cách tính của WB là chính xác, bởi lẽ doanh nghiệp quốc doanh chủ sở hữu cuối cùng chính là Chính phủ, người bảo lãnh đi vay là Chính phủ, doanh nghiệp không trả được nợ (Ví dụ: vụ Vinashin, Vinaline) thì Chính phủ phải trả thay, định giựt nợ mà được à?

Phó chủ nhiệm Ủy ban Tài chính và ngân sách của Quốc hội Trần Văn đưa ra những nhận định và số liệu nóng: Chúng ta mất cân đối ngân sách nhà nước kéo dài, bội chi từ 112.000 tỉ đồng năm 2011 lên đến 226.000 tỉ đồng năm 2015. Đó là chưa kể nguồn vốn trái phiếu chính phủ cho đầu tư để ngoài cân đối ngân sách và giải ngân nguồn vốn ODA.”, “nợ công của nước ta tăng rất nhanh, bình quân khoảng 20% mỗi năm trong 5 năm qua, từ 1,3 triệu tỉ đồng năm 2011 lên đến dự kiến 2,7 triệu tỉ đồng năm 2015.”

Như vậy, thực tế con số nợ công của Việt Nam hiện nay rất là khổng lồ, có thể vượt cả 100% GDP. “Trong khi đó từ năm 2013 đến nay, ngân sách không cân đối được đủ nguồn để trả lãi nợ gốc các khoản vay của Chính phủ đến hạn phải trả, mà phải vay nợ mới để trả một phần nợ cũ.”

Năm 2013, lần đầu tiên vay đảo nợ với 40.000 tỉ đồng, năm 2015 là khoảng 125.000 tỉ đồng. Sự bị động của ngân sách nhà nước đã thể hiện qua việc phải tìm mọi cách để cân đối, kể cả bán đi tài sản đang sinh lời, phải vay nợ mới trả nợ cũ, vay nước ngoài trả trong nước, huy động cả cổ tức của doanh nghiệp nhà nước để đưa vào cân đối ngân sách nhà nước.” (Tuổi Trẻ ngày 04/11/2015)

Người dân khi vay nợ mới trả nợ cũ, phá sản, bị bắt giam với tội danh “lừa đảo”. Chính phủ Việt Nam cũng đang dùng cách y như vậy, nhưng được che đậy bằng từ ngữ mỹ miều, thơm tho hơn, đó là “đảo nợ”, “cơ cấu lại nợ”, nhưng thực chất đó chính là hành vi lừa đảo.

Trong khi đó, tiền thuế của dân vẫn cứ tiếp tục đổ vào các công trình tượng đài ngàn tỷ trải dài từ Nam ra Bắc. 63 tỉnh thành từ Bắc vào Nam đố có tỉnh, thành nào thiếu vắng cái gọi là “đền thờ Bác Hồ” được xây dựng quy mô, hoành tráng từ tiền ngân sách để các quan chức nhà cầm quyền cộng sản “tự sướng” với nhau và để mị dân. Đầu tư xây dựng cơ bản thì công trình ngàn tỷ vừa thông xe đã sụt, lún, nứt, nghiêng, sụp… với các lý do trời ơi đất hỡi như: thời tiết, đất mềm, nhựa rải đường đời cũ, xe quá nặng… để xây rồi sửa, sửa rồi xây, xây rồi lại sửa tiếp… đến mức độ người dân chán ngấy không còn muốn theo dõi vụ việc hay chửi bới nữa. Nhà cầm quyền cộng sản cố tình không nhìn thấy các công trình hạ tầng xây dựng ở miền Nam từ thời ông Ngô Đình Diệm vẫn cứ tồn tại chình ình mà không thấy thời tiết, đất mềm, nhựa đời cũ, xe nặng… ảnh hưởng gì đến chúng, nhưng người dân miền Nam vẫn nhìn thấy chúng, điển hình là Xa lộ Đại Hàn ở Sài Gòn, nhờ chúng mà thấy rõ hơn bộ mặt dối trá, tham nhũng của nhà cầm quyền cộng sản.

Theo Bộ Tài chính, nhu cầu vốn cho phát triển kinh tế xã hội của VN những năm tới rất lớn, nhưng dự kiến đến tháng 7.2017 có thể không còn được vay vốn ODA mà phải chuyển sang sử dụng nguồn vay ưu đãi và tiến tới vay theo điều kiện thị trường với lãi suất cao. Bởi vậy, việc nghiên cứu giải pháp huy động có hiệu quả nguồn lực vàng trong dân cho phát triển kinh tế là rất cấp bách trong điều kiện hiện nay.” (Thanh Niên ngày 11/5/2016)

Đến mức này thì không thể sử dụng chiêu “đảo nợ” hay “cơ cấu lại nợ” được nữa rồi. Việt Nam sẽ vỡ nợ trong một tương lai rất gần. Các đại gia chứa vàng trong nhà chuẩn bị tâm lý trở thành “đại gia oan” đi nhé, các vị đừng lo, thời nay bất quá mất vàng, không đến nỗi mất mạng như bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long năm nào.

Báo Thanh Niên cho hay: “Ngày 13.5, giá USD trên thị trường tự do được giao dịch ở mức 22.290 đồng/USD, thấp hơn trong hệ thống ngân hàng 50 đồng/USD”. Điều này chứng tỏ ngân hàng nhà nước đang cố gắng thu hút USD vào và hạn chế bán đồng ngoại tệ mạnh này ra, có nghĩa là USD đang “trống vắng” trong ngân khố quốc gia.

Báo chí cộng sản Việt Nam cũng luôn “bơm” lên rằng nền kinh tế Trung Quốc là nền kinh tế mạnh đứng thứ hai sau Mỹ và trong mười năm tới sẽ vượt kinh tế Mỹ, cho nên kinh tế Việt Nam cần dựa vào kinh tế Trung Quốc để phát triển. Đó cũng là tuyên truyền mị dân, lừa bịp để ngụy biện cho việc tại sao nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam cứ cố “đu bám” theo Trung Quốc, đi ngược lại ý chí phần lớn người dân Việt Nam, thực chất việc cộng sản Việt Nam cứ “bám riết” Trung Quốc chỉ vì lợi ích nhóm mà thôi. Bởi lẽ ai cũng biết kinh tế Trung Quốc là nền kinh tế đầy chất độc cả thế giới đều sợ, ăn cắp, kém chất lượng, là công xưởng hàng giả lớn nhất thế giới; nên không thể so sánh với nền kinh tế Mỹ an toàn, chất lượng và liên tục sáng tạo được.

Không nói thì ai cũng biết nạn đói đang bắt đầu ngấp nghé Việt Nam khi mà thiên tai, địch họa bủa vây.

Chưa nói đến nền kinh tế Việt Nam hiện nay là nền kinh tế FDI, phụ thuộc vào vốn FDI. Nhà đầu tư nước ngoài chỉ cần rút vốn về nước hay chuyển sang đầu tư ở Lào, Campuchia chẳng hạn, thì kinh tế Việt Nam hấp hối, ngáp ngáp như cá mắc cạn.

Nhà cầm quyền cộng sản rất “thâm thù” với các quỹ đầu tư mua bán nợ và gọi đó là những “quỹ kền kền”. “Ghét của nào trời trao của nấy”, theo tình hình này, bóng dáng bầy kền kền ấy đang ở rất gần nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam. Khủng khoảng kinh tế sẽ kéo theo khủng hoảng chính trị, đó là quy luật tất yếu từ xưa đến nay của xã hội loài ngoài, chế độ cộng sản cứ cho rằng mình đứng ngoài hệ thống kinh tế tư bản, vẫn không thể tránh khỏi vỡ vụn như bong bóng một khi khủng hoảng nổ ra.

Tạ Phong Tần

CÁ CHẾT TRONG NGƯỠNG AN TOÀN !

CÁ CHẾT TRONG NGƯỠNG AN TOÀN !

Facebook Nhi BeHoang added 6 new photos — with Nguyen Lan Thang and 11 others.

Từ ngày 12/5 /2016 đến sáng hôm nay là 14/ 05/2016 . Gia đình cậu tôi bị chết khoảng 2 tạ cá Bớp . Vậy mà trước đó vào Thứ Sáu, ngày 29/04/2016 19:37 PM (GMT+7) báo 24h đưa tin : ’’ Sau cá chết, biển Thừa Thiên Huế đạt ngưỡng an toàn . Sau một thời gian xuất hiện cá chết hàng loạt, những ngày qua, môi trường biển tại một số khu vực như biển Lăng Cô, tỉnh Thừa Thiên-Huế đã có dấu hiệu ổn định trở lại. Theo phản ánh của người dân địa phương, vào sáng 28/4, biển đã có màu xanh như thời điểm 1 tháng trước. Không còn tình trạng cá biển chết dạt vào bờ .Theo kết quả quan trắc chất lượng môi trường mới nhất do Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Thừa Thiên Huế cung cấp ngày 29/4, tại các điểm quan trắc dọc theo bờ biển Thừa Thiên Huế, các chỉ tiêu hóa lý nằm trong giới hạn cho phép theo Quy chuẩn kỹ thuật quốc gia về chất lượng nước biển. Chất lượng nước đầm Lập An (huyện Phú Lộc) có xu hướng tốt lên đối với các thông số amoni và Cr so với đợt quan trắc được thực hiện ngày 15/4.”

Các bè cá của cậu tôi nuôi nằm ngay đầm Lập An . Nếu chất lượng nước ở đầm Lập An có xu hướng tốt lên , các thông số amoni và Cr đạt ngưỡng an toàn ! Vậy tại sao tới hôm nay Cá lại bị chết thảm hại như vậy ? Kết quả quan trắc không chính xác , thể hiện sự ngu dốt của sở tài nguyên môi trường? hay đây là vấn đề dối trá , lừa dân . Khốn nạn đến thế là cùng ! Các truyền thông lề đảng tiếp tay cho nhà cầm quyền , khiến nhân dân tin tưởng , tiếp tục thả cá để rồi nhận được kết quả đau đớn ?

Ban đầu thì không minh bạch nguyên nhân dẫn đến cá chết ? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho vấn đề môi trường ô nhiễm ?Vấn đề chịu trách nhiệm trước pháp luật, bồi thường cho ngư dân sẽ được tính toán như thế nào ? Nếu tổ chức cầm quyền cộng sản Việt Nam, không có câu trả lời thỏa đáng cũng như không tìm ra biện pháp khắc phục hậu quả nghiêm trọng cho dân . Tôi yêu cầu tổ chức cộng sản Việt Nam giải tán , để trả lại quyền làm chủ và sự sống cho dân .

CA CHET 1

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

CA CHET 2

Bác Quang Trở Lại Trường Xưa

  Bác Quang Trở Lại Trường Xưa

 S.T.T.D Tưởng Năng Tiến –

RFA

tuongnangtien's picture

Đã lâu, không biết là lâu cỡ chừng nào – dám tới hơn hai mươi năm trước – tôi có gặp Nguyễn Quyết Thắng, khi ông và gia đình ghé thăm California. Ngày ấy, con gái út của tôi vừa mới chập chững biết đi và tôi cũng vừa được bác sĩ gia đình báo tin là mình mắc bệnh viêm gan C.

Chúng tôi ngồi chơi ở nhà Lâm Văn Sang. Đó là lần đầu tiên tôi ngồi cụng ly với bạn bè mà không cảm thấy thoải mái hay an tâm cho lắm!

Loanh quanh bên bàn rượu là ái nữ của Thắng, một cô bé rất xinh, sắp đến tuổi dậy thì. Tôi nhìn cháu mà không khỏi trạnh lòng: “Chả biết bao giờ con mình mới lớn được đến bằng này, và e là mình khó thể sống sót cho đến ngày hôm ấy.”

Vậy mà gần một phần tư thế kỷ đã qua. Các cháu đều đã trưởng thành. Thời gian qua nhanh quá. Mọi chuyện cũng đã phôi pha. Tôi không còn nhớ gì nhiều về buổi gặp gỡ vào chiều hôm đó, trừ giọng hát trầm ấm (và thiết tha) của người nhạc sĩ du ca:

 Nhìn diều đang lên cao, nghe sáo trúc reo

Nhìn về nơi thôn xa, trái tim con nở hoa

Nhìn đàn em thơ qua, nghe chúng múa ca

Nhìn vào lòng yêu thương, ngậm lúa thơm quê nhà

Nhìn về trường xưa im bóng trơ vơ

Đường về say sưa bước trên cỏ thưa

Nhìn thầy thân yêu tóc trắng phôi pha

Phấn trắng vẫn bay bay, tiếng nói vẫn đều đều

Chào thầy con đã về….Thầy cười vui hả hê….

(Đứa Học Trò Trở Về – 1973)

Nguyễn Quyết Thắng. Ảnh: ducavn

Người học trò năm xưa về thăm thầy học cũ, sau một “cuộc chiến dài” nhưng vẫn còn giữ được nguyên tấm lòng hồn nhiên và đôn hậu:

Hôm xưa con ra đi, hòa mình với đời. 

Ôi bao xót thương cuộc chiến dài. 

Con yêu manh áo rách, 

con yêu dòng nước mắt, 

nên con yêu một ngày bình yên. 

Cuộc chiến Bắc/Nam chấm dứt vào tháng 4 năm 1975. Hơn bốn mươi năm đã qua nhưng đất nước chưa bao giờ có “một ngày bình yên” nào cả. Đã thế, giấc mơ được sống yên bình – xem ra – mỗi lúc một thêm xa ở Việt Nam.

Người dân chưa kịp mừng vì viễn ảnh hoà bình và thống nhất thì đã phải ghánh chịu vô số những tai ương liên tiếp, từ những kẻ cầm quyền: chiến dịch đánh tư sản mại bản, chính sách học tập cải tạo, chủ trương đổi tiền, kế hoạch kinh tế mới, chiến tranh Miên/Việt, phong trào thu vàng bán bãi vượt biên…

Những làn sóng vượt biên vẫn tiếp tục kéo dài cho đến tận hôm nay, với những đợt thuyền nhân mới. Tuy có tên gọi là nouveaux boat people nhưng không ai di chuyển bằng thuyền. Họ đi bằng máy bay với những lý do khác biệt: du lịch, du học, lấy chồng ngoại quốc, mang tiền ra nước ngoài đầu tư doanh nghiệp. Tất nhiên, cũng không ít kẻ đi chui – chui trong những chiếc xe tải – qua biên giới xứ người.

Những cái cột đèn – ở cả hai miền – vẫn đều cứ nhấp nhổm muốn đi, nếu chúng có chân. Người ta cũng thế, nếu có điều kiện hay phương tiện.

Sao thảm vậy?

Vì hơn nửa thế kỷ qua chưa bao giờ thực sự có “một ngày bình yên” ở đất nước này; đã thế, nỗi bất an còn lớn dần theo thời gian, theo như nhận định của một blogger – Nguyễn Hưng Quốc:

“Trước hết là thiếu an toàn về chính trị. Ở bình diện cá nhân, người ta có thể bị bắt bớ hay tra tấn bất cứ lúc nào nếu muốn có một tư duy độc lập và nếu muốn thực hiện quyền tự do ngôn luận. Ở bình diện quốc gia, dù nhà nước Việt Nam luôn xem sự ổn định là một trong những mục tiêu lớn nhất của họ, ai cũng biết, Việt Nam lúc nào cũng ẩn chứa đầy những nguy cơ bất ổn…

Thứ hai là thiếu an toàn về giao thông. Mỗi năm ở Việt Nam có khoảng 10.000 người chết vì tai nạn xe cộ. Mười ngàn : tức mỗi ngày trung bình gần 30 nạn nhân. Đó là người chết. Con số những người bị thương tật chắc chắn sẽ nhiều hơn hẳn. Bởi vậy, ở Việt Nam, nhiều người nói, cứ mỗi lần bước ra khỏi cửa nhà là thấy phập phồng. Con đường nào cũng đầy bất trắc…

Nhưng quan trọng nhất là mất an toàn thực phẩm... Thịt : độc. Tôm cá : độc. Rau, trái và củ : độc. Cả không khí người ta thở, đặc biệt tại hai thành phố lớn, Hà Nội và Sài Gòn, cũng nhiễm đầy chất chì và thuỷ ngân: độc. Cả nước bị nhiễm đầy chất độc… Tôi cứ tự hỏi : Trong một khí quyển như thế, làm sao người Việt Nam có thể sống được và tương lai đất nước sẽ đi về đâu ?”

Giữa lúc “cả nước bị nhiễm đầy chất độc” và mọi người đang hoang mang tự hỏi “tương lai … sẽ đi về đâu” thì ông Bộ Trưởng Công An (bỗng) về thăm  thầy xưa và trường cũ:

“Ngày 16/11, Đại tướng Trần Đại Quang, Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an đã đến thăm, chúc mừng thầy và trò Trường THPT Kim Sơn B (huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình). Cùng dự có đồng chí Nguyễn Thị Thanh, Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Ninh Bình, đại diện lãnh đạo tỉnh Ninh Bình, huyện Kim Sơn và một số cơ quan chức năng của địa phương.”

Trần Đại Quang không trở lại trường xưa với tấm lòng hân hoan, thơ thới, phơi phới, và bình dị như Nguyễn Quyết Thắng:

Đường về say sưa bước trên cỏ thưa

Nhìn thầy thân yêu tóc trắng phôi pha

Phấn trắng vẫn bay bay, tiếng nói vẫn đều đều

Chào thầy con đã về

Thầy cười vui hả hê…

Ảnh: Đất Việt

Rời trường THPT Kim Sơn B vào năm 1971, bốn mươi ba năm sau Trần Đại Quang mới chợt nhớ lại chốn xưa, và trở về với cả một phái đoàn hùng hậu: những đồng chí Ủy Viên Trung Ương Đảng, Bí Thư Tỉnh Ủy, cùng không ít quan chức địa phương. Cuộc thăm viếng rầm rộ của trò Quang – xem ra – đã không làm cho những vị thầy học cũ “hả hê” mà chỉ khiến họ ngạc nhiên, lúng túng và (rõ ràng) khúm núm!

Trần Đại Quang không trở lại trường để “chào thầy con đã về” mà với mục đích khác. Ông chuẩn bị dư luận cho bước đường quan chức sắp tới của mình. Ông muốn làm nhoà bớt cái hình ảnh (“công an”) không mấy thân thiện đối với người dân, và cố tô vẽ một bức tranh lễ nghĩa (vốn vẫn thiếu) nơi những kẻ chuyên nghề thủ ác.

Giới truyền thông Việt Nam đủ thông minh để hiểu ngay ra công việc “định hướng” chuyên môn của họ. Cả “dàn đồng ca” được huy động cấp tốc để là đánh bóng (chân đèn) cho vị chủ tịch nước tương lai:

Tiếc là những nhà báo quốc doanh đã không nhắc đến “đại án” Đoàn Văn Vươn, và “trận đánh đẹp có thể ghi thành sách” ở Tiên Lãng do Đại Tá Đỗ Hữu Ca (Giám Đốc Công An Hải Phòng) chỉ huy, cùng với việc ông được thăng cấp tướng không lâu –  sau đó.

Ông Đỗ Hữu Ca – Giám đốc CA TP HP được thăng hàm Thiếu tướng. Ảnh & thú thích: báo Pháp Luật

Họ cũng quên chuyện Bộ Trưởng Bộ Công An Trần Đại Quang đã “ra lệnh khen thưởng cho công an tỉnh Phú Yên,” sau vụ Công Án Bia Sơn, và “Thư Kêu Cứu” của thân nhân những người tù trong vụ án tạo dựng (trắng trợn) này. Xin ghi lại một đoạn ngắn để rộng đường dư luận:

Thưa quý cấp! Chúng tôi là thân nhân của 22 tù nhân đang chịu mức án nặng nề trong vụ án “Ân Đàn Đại Đạo” làm đơn Giám đốc thẩm với sự khẩn thiết, mong muốn các cơ quan có thẩm quyền điều tra, xem xét lại vụ án vì có quá nhiều dấu hiệu oan sai như tôi đã nêu cụ thể trong Đơn Giám đốc thẩm ngày 10/10/2015 (một số báo, đài đã đăng thông tin về nội dung đơn Giám đốc thẩm này).

Đó là việc Tòa án Nhân dân tỉnh Phú Yên đã trọng cung, không trọng chứng. Trước tòa, ông Phan Văn Thu cùng 21 người đều phủ nhận việc Ân Đàn Đại Đạo có Quốc kỳ, Quốc huy, Quốc ca, Quốc khánh…

Tòa cũng đã không đưa ra được bằng chứng để chứng minh cho cáo buộc này. Tuy nhiên, Tòa án đã vẫn giữ nguyên những kết luận trên trong bản tuyên án để buộc chồng tôi và các đệ tử của ông tội “âm mưu lật đổ chính quyền Nhân dân”…

Anh em ông Đoàn Văn Vươn, cùng nhiều gia đình khác – có lẽ – đã không bị vướng vào vòng lao lý, nếu đất đai và tài sản của họ không có giá trị gì nhiều về nguồn lợi kinh tế. Tương tự, hai mươi hai tín đồ của giáo phái Ân Đàn Đại Đạo – chắc chắn – cũng sẽ không phải lãnh đến mức án hai trăm chín mươi lăm năm tù, nếu Khu Du Lịch Sinh Thái Đá Bia trông bớt phần hấp dẫn và không gợi lòng tham của giới quan chức.

Một góc Khu du lịch sinh thái Đá Bia. Ảnh: báo Công An TPHCM.

Bên cạnh những vụ cướp bóc đất đai trắng trợn được bảo kê bởi cường quyền, thời gian Trần Đại Quang giữ chức Bộ Trưởng Công An còn xẩy ra vô số việc làm bẩn thỉu và đê tiện khác: ném bom phân, đổ chất bẩn vào nhà của những người dân bất đồng chính kiến.

Chả trách mà thiên hạ coi ông Tân Chủ Tịch Nước là một vết nhơ: “Nguyên thủ quốc gia trước mắt thế giới đại diện cho danh dự và phẩm giá của một dân tộc. Một chủ tịch nước như ông Trần Đại Quang khác gì một vết lọ nghẹ quẹt lên mặt dân tộc Việt Nam?”

Nếu chỉ là một  cái “vết lọ nghẹ quẹt trên mặt” thì chùi cũng dễ thôi, chỉ sợ là vết gì khác dơ dáy hơn nhiều và vô phương tẩy rửa kìa.

Vết gì khác, cha nội?

Nghĩ chưa ra nhưng thôi, học theo gương của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, tôi đi làm việc khác. Kệ cha Bác. Chính trị gia sọt rác!

Độc tố hải sản không phân biệt dân lành hay cộng sản

Độc tố hải sản không phân biệt dân lành hay cộng sản

Việt Báo

Đỗ Thành Công, MBA

H111-5-2016

Chất thải trong kỹ nghệ luyện Thép có vô số độc chất kim loại như zinc, chì, sắt, nickel, hợp chất titanium, v.v.. bên cạnh các chất acid cực độc khác được sử dụng trong quá trình chế biến.
Để hủy hoại môi trường sống một dân tộc, thay vì xâm lăng, Trung cộng đã tàn độc, bằng cách cho đổ các chất thải cực độc này trong các vùng biển. Khi thì dùng nhà máy, như trường hợp Vũng Ánh, còn những trường hợp khác cứ cho tàu bè, xâm nhập và tống đổ thẳng hoá chất ở các vùng biển. Trường hợp gần đây, đảo Pag-asa ở Philippine, cá bị chết hàng loạt, cũng là thí dụ điển hình.
Vì dung dịch đậm đặc nên hàng trăm tấn cá ở 4 tỉnh chết ngay lập tức. Nếu vài năm nay Trung Cộng đã đổ các chất này nhiều lần rồi, thì hậu quả thế nào? Phải chăng cả dân tộc VN đang nhiễm độc, và đang chết chầm chậm. Có thể nói, hàng trăm tấn cá đang chết thế cho dân Việt. Đó là những cái chết trước, báo động của cá, sau đến con người.
Hàng tấn cá chết đi, nhưng độc tố kim loại vẫn còn đó. Chất kim loại sẽ ngấm xuống lòng đất, ra biển, về sông, thấm xuống giếng. Chim ăn cá, chim bị chết. Muối nhiễm độc, sẽ từ từ làm tử vong con người. Về lâu dài, chu kỳ sinh thái bị hủy diệt. Chim chết, thì sâu bọ nảy nở. Mùa màng bị thiệt hại, nguồn nước bị nhiễm độc. Di hại này cả trăm năm và sẽ ảnh hưởng đến nhiều thế hệ, nhất là các thai nhi. Các độc tố kim loại, nếu không có phương cách trung hoà và hủy diệt, thì hàng trăm năm, độc tố như chì, sắt, titanium, vẫn còn tồn tại.
Nếu dân tộc Việt không muốn bị mang chứng bệnh Minamata như người Nhật, thì cần sớm có hành động đối phó trước khi quá trễ. Minamata là một bệnh ở Nhật, từ năm 1956 do hậu quả của nhiễm độc chất Mercury, khi nhà máy hoá chất hãng Chisso, thành phố Minamata, thải hoá chất thấm xuống lòng biển, và độc chất lan truyền qua cá, sò và các loài hải sản khác. Khi ngư dân ăn, họ bị độc chất thuỷ ngân và gây ra chứng bệnh gọi là Minamata. Chó, mèo, gà, heo, và cả con người đều bị bệnh, kéo dài đến 36 năm. Con người bị bệnh thì tay chân co rút, mất thị giác, bị điếc, khó nói và dẫn đến bại liệt, hôn mê, không những cho người lớn mà cả thai nhi. Thú vật như mèo, khi bị bệnh, thì có triệu chứng gọi là “sốt mèo”, nhảy vòng và mất thăng bằng, ngã lăn ra chết.
Độc tố trong hải sản, không phân biệt dân lành hay cộng sản. Dân cũng chết, mà cộng sản cũng chết, trừ khi cộng sản không ăn cá, hải sản, ăn cơm, uống nước, và ăn nước mắm. Hãy chấm dứt ngay hành động đàn áp dân lành. Hãy có phương án để giải quyết, ngăn chận những di hại cho cả dân tộc. Mà ngay chính những người cộng sản và con cháu của họ, cũng sẽ là nạn nhân của Trung Cộng.
Đỗ Thành Công, MBA
Kỹ sư hóa chất và năng lượng

Phải tiếp tục đứng lên!

Phải tiếp tục đứng lên!

Bùi Quang Vơm

12-5-2016

Cá đã chết, vẫn đang tiếp tục chết. Cá đã chết suốt dọc biển từ miền Trung xuống phía Nam, từ Hà Tĩnh tới Bình Thuận. Cá đã chết ở Cần Thơ, Kiên Giang. Cá đã chết trên sông Bưởi, Thanh Hoá. Dân khóc vì mất nghiệp, vì đói khát. Biển chết, sông chết vì chất thải hoá chất độc từ các khu công nghiệp.

Cá đã chết, tôm đã chết vì khô kiệt và nhiễm mặn trên toàn bộ đồng bằng sông Cửu Long.

Lúa đã chết, cây cối đã và đang chết, rau cỏ hoa mầu đang chết trên toàn bộ 13 tỉnh đồng bằng Nam Bộ.

Ở Bến Tre hàu chết trắng đồng trắng bãi, dân khóc vì lỗ tiền tỷ.

338.849 hộ dân, 20 triệu người tại khu vực Nam Trung Bộ, Tây Nguyên và đồng bằng sông Cửu Long không còn nước sinh hoạt.

240.215 ha lúa, 18.335 ha hoa màu, 104.106 ha cây công nghiệp; 4.641 ha thủy sản bị thiệt hại. Dân phải mua 400,000đ một m3 nước sông.

70% dân cư các tỉnh Nam Trung Bộ, Tây nguyên và Tây Nam bộ đang đói và có nguy cơ quay trở lại nghèo đói vì không còn thu nhập.

Chỉ riêng hai tỉnh Kiên Giang và Sóc Trăng đã có hơn 40.000 người bỏ quê đi làm ăn xa trong điều kiện túng quẫn.

Môi trường sống cuả người dân Việt Nam đã bị tiêu diệt, đang bị đe doạ tiêu diệt hoàn toàn. Nạn đói đang ở ngưỡng cửa. Nghèo đói kiệt quệ đang ở trước mắt hàng triệu người.

Nhưng Đảng làm ngơ, và Chính Phủ làm ngơ.

Dân xuống đường, Đảng ra lệnh đàn áp, bắt giam. Chính quyền thuê côn đồ đánh cả trẻ em, phụ nữ. Đảng và chính quyền huy động quân đội đặc nhiệm và công an vũ trang giả dạng Thanh niên xung phong, giả dạng côn đồ vô học để đánh người biểu tình. Máu đã chảy. Chính quyền đã đánh dân đổ máu. Dân đã trở thành kẻ thù cuả chế độ. Hàng chục ngàn người tham gia biểu tình bảo vệ môi trường sống đã trở thành phản động, thành các phần tử âm mưu gây rối lật đổ chế độ.

80 người tại Hà Nội, 400 người tại Sài Gòn đã bị bắt giam và hành hạ, bỏ đói. Chính quyền đang gieo rắc sợ hãi. Chính quyền đang tìm cách uy hiếp bằng bạo lực. Đảng cộng sản Việt Nam, Chính quyền cuả nhà nước Việt Nam đang khủng bố dân chúng và đồng bào cuả nó. Chế độ đang trở thành phát xít. 

Một chế độ bao gồm công cụ chuyên chính vô sản Mác Lênin nằm trong tay tiến sỹ lý luận Mác xít Nguyễn Phú Trọng và một Tổng tư lệnh Quân đội Chủ tịch Hội đồng an ninh Quốc gia là Đại tướng công an Trần Đại Quang. Một người nắm quyền ra lệnh, một người toàn quyền thực hành, thì dân chủ và quyền công dân phải bị tước đoạt, bảo vệ môi trường phải bị quy là tội chống chế độ, và phải bị đàn áp.

Nhưng không một chế độ nào, không một nhà nước nào có thể bắt giam và hành hạ cả triệu người một lúc. Không một người còn chút nhân phẩm nào có thể đang tay tàn nhẫn với chính đồng bào ruột thịt cuả mình. Không một tên côn đồ đâm thuê chém mướn nào có thể chịu đựng mãi sự sỉ nhục của ngay chính cha mẹ, vợ con mình, cuả ngay chính hàng xóm và bạn bè cuả mình.

Chúng ta phải đứng dậy.

Chúng ta đã đứng dậy và sẽ tiếp tục đứng dậy.

Môi trường sống cuả chúng ta và cuả muôn đời con cháu đang nằm trong tay cuả chính chúng ta hôm nay.

Lương tâm và chính nghiã đang thuộc về chúng ta.

Nguồn sống cuả chúng ta đang chết từng ngày, đồng bào chúng đang đói và khát, hiểm họa mất nước đang ở ngay trước mặt, nhưng chế độ im lặng. Tổng bí thư, Chủ tịch nước không một lời chia sẻ. Dân chúng ta đã xuống đường để làm cho những con người này thức tỉnh, nhưng chúng ta đã bị chính những con người này ra lệnh đàn áp.

Hãy chỉ đích danh những tên tội phạm. Chúng ta không được phép quên tên tuổi những kẻ đánh dân. Con cháu chúng ta sẽ phải biết và ghi tạc tên tuổi của chúng.

Công an vũ trang, cảnh sát cơ động đã được lệnh trá hình thành những côn đồ mặc áo dân, trà trộn và gây gổ, tạo sự cố để đánh và bắt dân. Đây có thể chỉ là lệnh cuả Giám đốc công an, trung tướng Lê Đông Phong ở Sài Gòn và thiếu tướng Đoàn Duy Khương ở Hà nội.

Nhưng điều động được quân đội giả dạng Thanh niên Xung Phong, giả dạng Bảo vệ dân phố, dùng võ thuật để quật ngã, siết cổ người biểu tình, thì phải là cấp Bí thư hoặc Chủ tịch. Đó là Hoàng Trung Hải và Nguyễn Đức Chung ở Hà Nội, Đinh La Thăng và Nguyễn Thành Phong ở Sài Gòn.

Tuy vậy, đàn áp biểu tình còn nằm trong âm mưu phá hoại quan hệ Việt-Mỹ qua chuyến đi của Tổng thống OBAMA vào tuần tới, 22/05/2016. Kẻ đứng sau vụ đàn áp, đánh dân này, có thể có bàn tay Trung Quốc. Ở Sài Gòn, hội Liên Hoa quận 5 từ rất lâu là cánh tay của Lãnh sự Quán Trung Quốc. Tập đoàn Bất động sản lớn nhất Việt Nam Vạn Thịnh Phát, do bà Trương Mỹ Lan người Việt gốc Hoa làm Chủ tịch, có những mối lên hệ bí ẩn với các tập đoàn bất động sản Hoa Lục. Không thể không nghi vấn  chuyện hai tổ chức này mượn gió bẻ măng, thuê côn đồ trà trộn, thậm chí trả tiền cho chính các nhân viên an ninh, cá nhân những bảo vệ do quân đội và công an trá hình để gây rối loạn, xung đột, tạo tình huống  để chế độ bị tố vi phạm nhân quyền.

Chúng ta đã bị đàn áp. Nhưng nếu không tiếp tục đứng dậy, không tiếp tục xuống đường, thì quyền được tự vệ cuả chúng ta sẽ vĩnh viễn bị tước đoạt, vũ khí đàn áp sẽ tiếp tục được sử dụng. Chúng ta bị buộc phải tiếp tục đứng dậy. Máu của chúng ta có thể sẽ tiếp tục đổ. Phụ nữ và trẻ em có thể sẽ tiếp tục bị bắt và bị đánh. Nhưng chính quyền càng đàn áp thì chỉ càng lộ rõ bản chất phản dân, bản chất bán nước. Bằng mọi giá chúng ta phải giữ cho được môi trường sống, cho chúng ta và cho con cháu chúng ta.

Chủ nhật tới, ngày 15/05/2016, và tất cả các chủ nhật tiếp theo, chúng ta sẽ tiếp tục xuống đường. Không cần phải thông báo. Hãy sử dụng một tín hiệu thống nhất và không chỉ tập trung vào hai thành phố lớn, Hà Nội và Sài Gòn. Phải mở rộng ra tất cả các thành phố trên cả nước. Không chỉ có phương án một địa điểm. Không nhất thiết bắt đầu cùng một giờ cho tất cả các điểm. Biểu ngữ băng rôn không chỉ có các khẩu hiệu, phải chỉ tên, mang hình những kẻ côn đồ đánh dân. Thái độ của chúng ta là ôn hoà, kiên nhẫn, nhưng biết cách tự vệ, và biết cách trừng trị côn đồ. Bất cứ hành vi côn đồ nào cũng phải được bao vây, không cho tên côn đồ nào có cơ hội trốn thoát.

Khẩu hiệu của chúng ta sẽ có thể như những ví dụ sau:

– Đả đảo phá hoại môi trường
– Biển sạch, Minh bạch.
– Hãy cứu dân chết đói và chết khát.
– Vựa lúa của cả nước đang chết.
– Việt Nam sẽ phải nhập khẩu gạo.
– 400.000đ một mét khối nước sông.
– Đả đảo đánh dân.
– Đả đảo thuê côn đồ.
– Đả đảo Trung Quốc xâm lược.
– Đả đảo Vạn Thịnh Phát.
– Đả đảo côn đồ Phạm Hữu Đức.
– OBAMA muôn năm
– Liên Minh Việt Mỹ muôn năm.
– Tẩy chay Bầu cử giả hiệu
– Không bầu cho Tham nhũng.
– Đả đảo quyền chức Tham nhũng.
– Đả đảo gian lận phiếu.
– Đại biểu Quốc Hội, ông là ai, ông ở đâu, ông làm gì?
– Phải có luật bảo vệ Biểu tình
– Phải có luật bảo vệ quyền lập Hội
– Phải có Luật bảo vệ tự do báo chí
– Luật bảo vệ dân, không phải bảo vệ chế độ.
– Nhân dân Muôn năm. Dân tộc muôn năm. Tự do muôn năm.

Còn khẩu hiệu cuả chính chúng ta là: “Tiếp tục đứng lên hay đầu hàng.” “Chúng ta không đầu hàng”.

Kêu gọi biểu tình vì môi trường tuần thứ 3 tại Việt Nam

Kêu gọi biểu tình vì môi trường tuần thứ 3 tại Việt Nam
Nguoi-viet.com

 

SÀI GÒN (NV) Người dân tại Việt Nam đang kêu gọi mọi người tiếp tục biểu tình vì môi trường vào các ngày Chủ Nhật 15 và 22 tháng 5, 2016 tới đây nhân dịp Tổng Thống Mỹ Barack Obama đến Việt Nam.

Theo một bản thông báo được phổ biến trên các mạng xã hội, người dân tại Việt Nam đang kêu gọi mọi người tiếp tục biểu tình bày tỏ thái độ đối với hành động xả chất thải độc ra biển của công ty gang thép Formosa làm chết hàng triệu con cá. Môi trường biển suốt dọc miền Trung Việt Nam coi như đã chết và có thể còn lây lan ra các vùng biển khác khi chất độc được dòng hải lưu đưa đi.


Hàng ngàn người biểu tình ở Hà Nội ngày 1 tháng 5, 2016, chống công ty thép Formosa xả thải độc hại làm chết biển Việt Nam. (Hình: Hoang Dinh Nam/AFP/Getty Images)

Ngư dân miền Trung Việt Nam đang điêu đứng vì cá đánh được từ vùng biển rất xa vẫn bán không được vì không ai dám ăn. Kỹ nghệ du lịch tại miền Trung kể như chết vì không ai dám tới để tắm biển và ăn các loại hải sản tươi sống vốn rất phong phú trước đây. Hàng triệu người đang đối diện với những khốn đốn trong cuộc sống chỉ vì hóa chất độc hại mà Formosa xả ra biển.

Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama dự trù đến Hà Nội ngày 22 tháng 5, 2016 mở đầu chuyến viếng thăm Việt Nam kéo dài 4 ngày gồm cả đến Sài Gòn trước khi ông bay đi Nhật thăm viếng và dự một hội nghị quốc tế. Ðây là dấu hiệu cho thấy mối bang giao giữa hai kẻ cựu thù ngày càng nồng ấm hơn.

Hàng ngàn người tại Hà Nội và Sài Gòn đã xuống đường biểu tình vào hai ngày Chủ Nhật, 1 và 8 tháng 5, 2016. Một số người đã bị bắt và bị đánh đập dã man dù là phụ nữ, trẻ con. Ðiều đáng nói là thành phần đi biểu tình còn có cả những người từng gắn bó với đảng và chế độ Cộng Sản tại Việt Nam.

Biết là thế nào cũng sẽ bị lực lượng của nhà cầm quyền đàn áp nhưng lời kêu gọi trên mạng xã hội thúc giục mọi người can đảm bày tỏ thái độ. Nếu chỉ có một vài trăm người, một hai ngàn người thì lực lượng của nhà cầm quyền mới dám giở thói hung bạo. Nhưng khi hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn người đi biểu tình thì chắc chắn, lũ côn đồ mà nhà cầm quyền sử dụng sẽ không dám liều lĩnh chọc giận.

Ðầu tuần này, phụ tá ngoại trưởng Mỹ đặc trách nhân quyền Tom Malinowski và phụ tá đặc trách Ðông Á-Thái Bình Dương Daniel Russel có mặt tại Hà Nội vừa để sắp xếp lịch thăm viếng, các vấn đề có thể bàn thảo và thỏa hiệp cùng với việc áp lực phải cải thiện nhân quyền.

Ông Malinowski từng bật mí rằng một số tù nhân chính trị đang bị cầm tù với các bản án rất nặng rất những năm trước đây có thể được trả tự do trong khi ông Obama đến Việt Nam như một cử chỉ “thiện chí” của chế độ “dân chủ đến thế là cùng.” Việc Hoa Kỳ có gỡ bỏ hoàn toàn hoặc nới lỏng hơn lệnh cấm bán võ khí sát thương cho Việt Nam tùy thuộc một phần vào vấn đề này. (TN)