Bắc Kinh đã thiết kế xong vùng nhận dạng phòng không trên Biển Đông

 Bắc Kinh đã thiết kế xong vùng nhận dạng phòng không trên Biển Đông

Trọng Nghĩa

RFI

BAC KINH

Vùng nhận dạng phòng không (ADIZ) do Trung Quốc tự công bố trên Biển Hoa Đông. wikipedia

Nhật báo Hồng Kông South China Morning Post hôm nay 01/06/2016 đã trích dẫn nhiều nguồn tin thân cận với quân đội Trung Quốc cho biết, Bắc Kinh đã hoàn chỉnh phương án thiết lập một vùng nhận dạng phòng không trên Biển Đông, nhưng sẽ chỉ tuyên bố áp dụng trong trường hợp bị Mỹ lấn lướt. Việc tiết lộ nguồn tin đáng ngại này được cho là nhằm gây thêm sức ép trên Hoa Kỳ vào lúc sắp mở ra cuộc đối thoại chiến lược thường niên gọi là « 2+2 » giữa Bắc Kinh và Washington.

Theo báo South China Morning Post, các nguồn tin phù hợp từ giới có liên hệ mật thiết với quân đội Trung Quốc và từ một chuyên san quốc phòng có uy tín tại Canada đều đã thẩm định rằng Bắc Kinh đã sẵn sàng thiết lập một vùng nhận dạng phòng không trên Biển Đông, hai năm sau khi tuyên bố một vùng tương tự trên Biển Hoa Đông.
Tuy nhiên, theo một nguồn tin từ Trung Quốc thì thời điểm Bắc Kinh công khai tuyên bố vùng nhận dạng đó còn tùy thuộc vào tình hình an ninh trong khu vực, đặc biệt là sự hiện diện quân sự của Mỹ và quan hệ ngoại giao giữa Bắc Kinh với các láng giềng.

Theo nguồn tin trên : « Nếu quân đội Mỹ tiếp tục có hành động khiêu khích nhằm thách thức chủ quyền Trung Quốc trong khu vực thì đó chính là cơ hội tốt để Bắc Kinh tuyên bố một vùng nhận dạng phòng không trên Biển Đông ».

Trần Huỳnh Duy Thức kiên quyết tiếp tục tuyệt thực

 Trần Huỳnh Duy Thức kiên quyết tiếp tục tuyệt thực

Tù nhân lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức.

Tù nhân lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức.

Trà Mi-VOA

01.06.2016

Một tù nhân lương tâm nổi tiếng của Việt Nam kiên quyết tiếp tục cuộc tuyệt thực để đòi hỏi sự thượng tôn pháp luật, bất chấp lời khuyên can từ gia đình và những người ủng hộ khắp nơi đề nghị ông ngừng tuyệt thực vì tình trạng sức khỏe suy yếu và điều kiện lao tù khắc nghiệt.

Nhà bất đồng chính kiến Trần Huỳnh Duy Thức, người nhất quyết không chấp nhận bất cứ hình thức thỏa hiệp nào trong bản án 16 năm tù về tội danh ‘lật đổ chính quyền’ sau các hoạt động cổ súy cho đa nguyên-đa đảng và nhân quyền, bắt đầu tuyệt thực trong trại giam số 6 ở Nghệ An từ ngày 24/5 với lời tuyên bố sẵn sàng chết vì mục tiêu tranh đấu dân chủ cho Việt Nam.

Thân nhân và một số bằng hữu hôm nay (1/6) đã vào trại giam yêu cầu được thăm gặp và trao thư của các nhân sĩ, trí thức trong và ngoài nước kêu gọi ông dừng tuyệt thực.

Tìm thấy phụ nữ Mỹ gốc Việt ‘mất tích’

Tìm thấy phụ nữ Mỹ gốc Việt ‘mất tích’

Dolly Khuu

Bà Khưu Hiền Duyên được cho là mất tích hôm bà định trở lại Hoa Kỳ hôm 26/5

Phụ nữ Mỹ gốc Việt được cho là ‘mất tích’ trong sáu ngày đã xuất hiện trở lại và đang trên đường về Hoa Kỳ.

Một nguồn tin trong cộng đồng người Việt ở tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ, nơi bà Khưu Hiền Duyên sinh sống nói bà đã lên máy bay tới Hong Kong và sau đó bay tiếp về Hoa Kỳ.

Nguồn tin này cũng nói bà Hiền Duyên, một người được biết tới với các công tác từ thiện ở Việt Nam, bị công an Việt Nam bắt giữ ở Quận Tân Bình tối 26/5 vì “không có giấy tờ” tùy thân rõ ràng.

Ba người Việt Nam khác cùng bị bắt và cũng đã đều được trả tự do.

Bà Hiền Duyên được cho là người cập nhật trang Facebook có 20.000 người theo dõi mang tên Mã Tiểu Linh mà trong đó có nhiều thông tin về biểu tình vì khủng hoảng cá chết.

Bà Hiền Duyên, người cũng có tên Dolly, về Việt Nam từ 11/5 và chuyến đi chỉ dự định kéo dài tới 27/5, theo chồng bà, ông Khưu Xuân Quang.

Cho tới tận hôm 31/5, ông Quang vẫn viết trong thông cáo gửi báo chí:

“Cho đến hôm nay thì chúng tôi đã liên lạc với Tòa Lãnh Sự tại Việt Nam và nhân viên đặc trách về trường hợp Dolly.

“Mặc dù người nhân viên của Tòa Lãnh Sự chưa xác định được trường hợp của Dolly nhưng ông ta đã trấn an gia đình chúng tôi rằng ông ta sẽ cố gắng bằng mọi cách sẽ đưa Dolly trở về gia đình tại Hoa Kỳ an toàn trong thời gian ngắn.”

‘Giúp trẻ em nghèo’

Ông Quang nói nghề nghiệp chính của vợ ông là chuyên viên tài chính của hãng Transamerica Company nhưng bà thường xuyên làm từ thiện cho các trường học và cũng là thành viên của tổ chức từ thiện Tình Thương, hay Love Foundation.

Đây là một hội từ thiện “giúp đỡ những trẻ em nghèo khó ở các vùng nông thôn xa xôi tại Việt Nam bằng cách gởi đến các con em sách vở và các thứ cần thiết để các con em có điều kiện đến trường học.”

Ông Quang cũng cho biết thêm: “Gia đình chúng tôi sinh sống tại vùng Hampton Road-tiểu bang Virginia trên 25 năm. Vợ chồng tôi có 3 người con. Con trai lớn của chúng tôi tên là Calvin, 18 tuổi, hiện đang phục vụ trong quân đội Virginia National Guard, và hai người con gái là Vivian, 15 tuổi và Julianne, 13 tuổi.”

Gần đây Việt Nam đã bắt giữ một nhà hoạt động từ Hoa Kỳ trở về Việt Nam, bà Nancy Nguyễn, trong vài ngày.

Cộng sản Việt nam bắt cóc công dân Hoa Kỳ

Facebook Nguyễn Công Lý shared Blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải)

Blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải)'s photo.
Blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải)'s photo.
Blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải) 

Kính thưa quý vị!

Tôi tên là Khưu Xuân Quang, và là chồng của cô Khưu Hiền Duyên. Vợ tôi, tên tiếng Anh là Dolly, là một công dân Hoa Kỳ hiện đang bị nhà cầm quyền
Việt Nam bắt giữ.
Cô hiện là một chuyên viên tài chính của một công ty về tài chính tại Hoa Kỳ là Transamerica Company. Cô thường phục vụ trong những công tác từ thiện cho các trường học công cộng tại nơi chúng tôi cư ngụ là thành phố Hampton Road – tiểu bang Virginia, là một thông dịch viên tình nguyện cho Cộng Đồng Từ Thiện Công Giáo sở tại. Cô cũng là một thành viên cho một tổ chức từ thiện gọi là Tình Thương (Love Foundation), đây là một hội từ thiện thường xuyên giúp đỡ những con em nghèo khó ở các vùng nông thôn xa xôi tại Việt Nam bằng cách gởi đến các con em sách vỡ và các thứ cần thiết để các con em có điều kiện đến trường học. Và đồng thời Cô còn là một người trong Hội Đồng Quản Trị của Cộng Đồng Người Việt tại vùng Hampton Roads-tiểu bang Virginia.
Lần này trong chuyến đi về Việt Nam từ ngày 11 tháng 5 đến ngày 27 tháng 5 năm 2016 vừa qua, với tư cách là đại diện cho tổ chức từ thiện Tình Thương. Cô đã bất ngờ bị bắt giam không lý do vào ngày 26 tháng 5 năm 2016 tại Sàigòn, trước giờ khởi hành chuyến bay trở về Hoa Kỳ.
Gia đình chúng tôi sinh sống tại vùng Hampton Road-tiểu bang Virginia trên 25 năm. Vợ chồng tôi có 3 người con. Con trai lớn của chúng tôi tên là Calvin, 18 tuổi, hiện đang phục vụ trong quân đội Virginia National Guard, và hai người con gái là Vivian, 15 tuổi và Julianne, 13 tuổi.
Cho đến hôm nay thì chúng tôi đã liên lạc với Tòa Lãnh Sự tại Việt Nam và nhân viên đặc trách về trường hợp Dolly. Mặc dù người nhân viên của Tòa Lãnh Sự chưa xác định được trường hợp của Dolly nhưng ông ta đã trấn an gia đình chúng tôi rằng ông ta sẽ cố gắng bằng mọi cách sẽ đưa Dolly trở về gia đình tại Hoa Kỳ an toàn trong thời gian ngắn.
Chúng tôi cũng muốn nhờ quý vị phổ biến rộng rãi dữ kiện này trên hệ thống truyền thông hiện có, cùng liên lạc với các Dân Biểu sở tại hầu lên tiếng giúp chúng tôi được đoàn tụ với vợ tôi.
Cảm ơn quý vị đã quan tâm!
~*~
Letter from husband of Duyen Hien Khuu
Thank you so much. My name is Quang Khuu. I’m the husband of Duyen Hien Khuu, an American citizen that has been detained by the Vietnam government. Her nickname is Dolly.
She works for Transamerica Company as a financial specialist. She helps the Hampton City of Public School, Hampton General District Court, and Commonwealth Catholic Charities/The Language Group as a Vietnamese translator. She is a member of Love Foundation Corporation, a charity organization, which provides resources for the needy in rural areas of Vietnam (school supplies, life vests, etc.). She serves as a member of the Board of Directors of the Vietnamese Community of Hampton Roads.
Dolly was on the trip to Vietnam from 11 May to 27 May 2016, representing Love Foundation Corporation. She was detained on 26 May 2016 in Saigon, Vietnam hours prior to her departure for the United States.
Our family has lived in Hampton Roads area for more than 25 years. We have three children. Her oldest son named Calvin, 18 years old, currently serves in the Virginia Army National Guard, two beloved daughters, Vivian and Julianne, 15 and 13.
As of today, we have been contacted by a case officer in Vietnam. He still has not been able to verify the status of Dolly but has reassured us that he will do everything he can to bring Dolly home safe to us soon. We are reaching out to the media, and our Congressmen to help to bring my wife home. Thank you.

Cứu trợ, hỗ trợ nạn nhân thảm họa ô nhiễm môi trường biển miền Trung

 Cứu trợ, hỗ trợ nạn nhân thảm họa ô nhiễm môi trường biển miền Trung

Xuân Nguyên, thông tín viên RFA
2016-05-31

191844.jpg

Đại diện Ngân hàng Agribank – Chi nhánh Quảng Bình trao quà hỗ trợ ngư dân.

Citizen photo

00:36/07:08

Gần hai tháng kể từ ngày thảm họa ô nhiễm môi trường biển miền Trung Việt Nam xảy ra cho đến nay, người dân ở vùng ô nhiễm phải sống bằng gạo, tiền hỗ trợ từ phía chính quyền cũng như các nhóm thiện nguyện.

Từ ngày thảm họa ô nhiễm môi trường ập lên trên đầu những ngư dân ven biển miền Trung, họ không thể đi biển để đánh bắt hải sản, họ cũng không thể làm việc ở các ruộng muối. Không thể làm việc vì chính quyền Việt Nam chưa công bố nguyên nhân cá chết, hải sản nhiễm độc ra sao… Dẫn đến việc người dân không ai dám mua tôm, cá, muối ở vùng ô nhiễm về ăn.

Ông Hạnh – một ngư dân ở Vũng Áng, Hà Tĩnh kể về cuộc sống của ngư dân kể từ ngày biển bị ô nhiễm:

Ngoài số gạo được hỗ trợ thì mỗi hộ dân có ghe nằm bờ sẽ được hỗ trợ 5 triệu đồng theo chính sách của Chính phủ. Tuy nhiên theo khảo sát của chúng tôi cho tới tận hôm nay thì các ghe nằm bờ vẫn chưa được hỗ trợ.
– Anh Nguyễn Anh Tuấn

“Bây giờ cũng không biết sống bằng nghề gì, thuyền ghe thì kéo lên phơi nắng vậy thôi. Còn trông chờ phía chính quyền nhà nước rồi các ban ngành, tổ chức của Chính phủ làm thế nào để giải quyết chuyện này, chứ chúng tôi cũng không biết trông chờ vào cái gì cả.”

Sự hỗ trợ còn mang nặng tính hình thức từ phía chính quyền?

Do cuộc sống bấp bênh và khó khăn vì không thể làm việc, nên những ngư dân ở đây trông chờ và sống bằng sự hỗ trợ ít ỏi của chính quyền. Ông Ninh, một ngư dân sống ở Quảng Trị kể về sự trợ giúp của chính quyền:

“Tôi có nhận được hai lần hỗ trợ từ phía chính quyền, một lần bằng gạo được 6,8kg, còn về tiền thì mỗi một xuồng, ghe được 500.000 vnđ.”

Ông Ninh nói thêm, ông và những ngư dân ở đây có nghe thông tin về việc nhà nước sẽ hỗ trợ mỗi ghe, thuyền nằm bờ với số tiền là 5 triệu vnđ và một số gạo nhưng ngư dân ở đây chưa nhận được.

Cùng chung tình trạng, ông Hạnh một ngư dân Vũng Áng, Kỳ Anh, Hà Tĩnh xác nhận với chúng tôi:

“Mỗi đầu ghe, đầu thuyền chúng tôi chưa hề nhận được sự hỗ trợ nào cả. Chỉ có hỗ trợ cho một khẩu là được 22 kg gạo. Họ nói 22kg gạo đó là sống 1 tháng rưỡi.”

Nhưng không phải tất cả ngư dân đều được nhận được sự hỗ trợ từ phía chính quyền, ông Hoa – một ngư dân khác ở Vũng Áng kể về trường hợp của gia đình ông:

“Gia đình tôi không được nhận với lý do gia đình tôi có đôi tàu đánh bắt xa bờ, chính quyền nói ‘đánh bắt xa bờ thì không ảnh hưởng’. Nên họ bảo, đối tượng này để đó, họ không cho gia đình tôi nhận gạo, đó là việc thứ nhất.

Thứ hai là khi có sự hỗ trợ của công ty bia Huda Huế, gia đình tôi cũng không có trong danh sách hỗ trợ.”

Ông Hoa còn ngao ngán nói rằng, do chính quyền không chịu công bố nguyên nhân cá chết, và đưa ra bằng chứng việc đánh bắt xa bờ khoảng 20 – 30 hải lý là an toàn, hải sản không bị nhiễm độc. Cho nên, dù có đi đánh bắt xa bờ thì người dân cũng không dám ăn cá do chúng tôi đánh bắt. Ấy vậy mà chính quyền lại loại bỏ danh sách gia đình tôi và một số ngư dân khác tại nơi tôi ở.

2_42394.jpg

Ngư dân xã biển Đức Trạch (huyện Bố Trạch) cùng lực lượng Biên phòng thu gom, chôn lấp cá chết dạt vào bờ.

Ngoài sự hỗ trợ ít ỏi, có chọn lọc, mang nặng tính hình thức, trong công tác hỗ trợ, cứu trợ còn có tình trạng tham nhũng, ăn bớt số gạo của người dân. Sự việc này đã đăng tải trên báo Thanh Niên và Tuổi trẻ ngày 18/5/2016.

Ông Hạnh chia sẻ quan điểm cá nhân về việc ăn chặn, ăn bớt gạo cứu trợ của một số nhân viên công quyền:

“Cái đó phía dân thường chúng tôi cũng không nắm chắc được, nhưng trên báo chí thì cũng thấy rõ, chuyện tham ô tham nhũng bớt xén đó xảy ra rất thường xuyên chứ không phải chuyện lạ. Dân khổ chỉ kêu thấu trời, dốt nát không biết kêu ai. Ở trên thì họ tranh giành chức vị, phục vụ cho họ chứ có phục vụ cho dân đâu.”

Chúng tôi liên lạc với anh Nguyễn Anh Tuấn, một người hoạt động năng nổ tại Việt Nam – anh đang làm việc cho tổ chức Voice Việt Nam. Anh Tuấn đã có mặt ở Vũng Áng, Kỳ Anh, Hà Tĩnh rất sớm để hỗ trợ và giúp đỡ những ngư dân ở đây.

Anh Nguyễn Anh Tuấn xác nhận về sự hỗ trợ từ phía chính quyền đối với người dân:

“Ngoài số gạo được hỗ trợ thì mỗi hộ dân có ghe nằm bờ sẽ được hỗ trợ 5 triệu đồng theo chính sách của Chính phủ. Tuy nhiên theo khảo sát của chúng tôi cho tới tận hôm nay thì các ghe nằm bờ vẫn chưa được hỗ trợ. Chúng tôi cũng tiếp tục khuyến khích bà con nên gọi điện đến đường dây nóng để đòi hỏi số tiền hỗ trợ đó trong lúc khó khăn.”

Gặp khó khăn khi đi cứu trợ

Anh Nguyễn Anh Tuấn kể tiếp, tình hình an ninh ở Vũng Áng rất căng thẳng, lực lượng an ninh được bố trí rộng khắp các ngõ ngách. Khi họ phát hiện những người lạ, những người từ địa phương khác đến thì họ luôn tỏ ý nghi ngờ và họ truy hỏi xem đến với mục đích gì.

Anh Nguyễn Anh Tuấn kể tiếp:

“Tôi cũng biết một số đoàn cứu trợ khác khi đến Vũng Áng để gặp gỡ người dân, sau đó cũng gặp một số rắc rối với chính quyền địa phương, và sau đó bị mời về đồn, rồi bị truy hỏi như: Tiền cứu trợ từ đâu, và mục đích cứu trợ là gì…”

Khi các tổ chức thiện nguyện độc lập về phân phát, hỗ trợ cho dân, người ta đến từng người dân, từng em bé, từng bà già… họ không quan cách, không sổ sách giấy tờ rùm beng, lôi thôi như bên phía chính quyền.
– Ông Hoa

Ông Hoa – một ngư dân ở Vũng Áng cho biết, chính quyền địa phương luôn tìm cách gây khó khăn cho các tổ chức hỗ trợ, cứu trợ ngư dân. Tuy nhiên, nhờ sự hỗ trợ của các nhà thờ Công giáo, nên những khó khăn đó giảm đi rất nhiều. Cho nên ngư dân nơi ông sống nhận được khá nhiều sự giúp đỡ từ phía nhà thờ, từ các nhà hảo tâm.

Ông Hoa nói thêm về sự khác biệt trong cách cứu trợ, hỗ trợ từ phía chính quyền, doanh nghiệp và sự hỗ trợ từ các tổ chức thiện nguyện độc lập:

“Khác biệt rất rõ rệt, khác biệt là ở chỗ khi các tổ chức thiện nguyện độc lập về phân phát, hỗ trợ cho dân, người ta đến từng người dân, từng em bé, từng bà già… họ không quan cách, không sổ sách giấy tờ rùm beng, lôi thôi như bên phía chính quyền.

Bên phía chính quyền họ làm cách hình thức, họ đưa quân đội về để bốc vác gạo, rồi quay phim, chụp ảnh, đưa lên truyền hình để thể hiện cách quan tâm thấu đáo đến đời sống người dân, nhưng ngược lại việc làm của họ không đúng với ‘cái tâm’ như của các tổ chức thiện nguyện.”

Nhà hoạt động trẻ Nguyễn Anh Tuấn nhắn nhủ đến chính quyền Việt Nam rằng, muốn khôi phục niềm tin của người dân thì không thể khôi phục bằng một chỉ thị, chỉ đạo, nghị quyết, lời kêu gọi hiệu triệu hay việc ăn cá, tắm biển làm gương của bất kỳ một lãnh đạo nào. Bởi vì đây là vấn đề liên quan đến sức khỏe nên người dân sẽ không bao giờ tin vào mấy cái chỉ thị, chỉ đạo đó của chính quyền. Tất cả chỉ thị, chỉ đạo đều là vô dụng, do đó muốn khôi phục niềm tin thì chỉ có cách ‘minh bạch thông tin’.

Cuối cùng nhà hoạt động Nguyễn Anh Tuấn than thở rằng, việc ‘minh bạch thông tin’ lại là điểm rất là yếu trong việc xử lý khủng hoảng của các cấp chính quyền. Cho nên tôi nghĩ chuyện này còn kéo khá dài, do đó rất cần sự hỗ trợ từ các cá nhân, hội đoàn độc lập nhằm giúp đỡ người dân trong vùng ô nhiễm cách hiệu quả nhất.

Một hòn đá ném xuống, mặt nước nổi sóng rồi lại trở lại tù đọng như xưa?

Một hòn đá ném xuống, mặt nước nổi sóng rồi lại trở lại tù đọng như xưa?

Blog RFA

Song Chi

30-5-2016

Tổng thống Obama đã đến và đã đi rồi. Chút hy vọng, chút niềm vui được dịp nhìn thấy hình ảnh một người lãnh đạo tử tế, đến từ một quốc gia có rất nhiều điều đáng để học hỏi rồi cũng qua đi, người Việt còn lại với những vấn đề muôn thuở của VN.

Biển bị nhiễm độc đến mức độ nào mà một con cá voi to như vậy còn bị chết, nếu con cá voi mà còn chết thì con người sống sao nổi. Đã gần hai tháng trôi qua rồi mà nhà cầm quyền vẫn chơi bài “lờ”, không trả lời về nguyên nhân cá chết cũng như cách giải quyết ra sao. Gần hai tháng trời, bao nhiêu hộ ngư dân phải treo lưới nằm không, tiền cứu trợ 5 triệu nhỏ nhoi đã đến chưa, mà đến thì sống được bao nhiêu ngày rồi sau đó thì sao. Kẻ gây ra thảm họa cho đất nước này, dân tộc này vẫn nhởn nhơ. Ai trả lời, ai chịu trách nhiệm, ai giải quyết?

Lại thêm một vụ nước ngọt C2, Rồng Đỏ có hàm lượng chì vượt mức cho phép. Độc tố ở khắp mọi nơi, từ trong không khí, dưới lòng đất, ngoài biển, ngấm vào cát vào muối, độc tố trong thức ăn, thức uống hàng ngày của người VN. Ai trả lời, ai chịu trách nhiệm, ai giải quyết? Dân sống thế nào được thì sống, không được thì chết, mặc kệ dân, các quan lớn quan nhỏ đã có tiền, có sẵn nơi để khi cần thì thoát hết cả, sợ gì. Và trong tù ngục tăm tối kia, còn bao nhiêu tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị đang bị đọa đày, trong đó có một kỹ sư, doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức đang tuyệt thực đến chết vì tương lai chung của đất nước. Ai sẽ cứu được Trần Huỳnh Duy Thức?

Rồi những sự cố tưởng chừng nhỏ thôi, nhằm vào những cá nhân như vụ cô ca sĩ Mỹ Linh bị ném đá dữ dội vì định thử nghiệm hát “quốc ca” của nhà nước cộng sản theo một cách khác, hay vụ đài truyền hình VTV tổ chức cả một chương trình, mà dân mạng gọi là “đấu tố”, một MC, facebooker vì đã dám chia sẻ clip cá chết sau 2 phút bơi trong nước biển múc gần khu vực Vũng Áng…Nhưng qua đó, cho ta thấy sự mông muội, thói quen bóp nghẹt mọi tự do suy nghĩ, tự do có ý kiến, thói quen định hướng cho người khác ở xứ này còn nặng nề đến mức nào, hay nói cách khác, khái niệm tự do dân chủ không hề có ngay trong đầu óc của đa số người Việt!

Chuyến viếng thăm của Tổng Thống Barack Obama, dù hết sức hồ hởi, phấn khích trên báo chí và trong đời sống của người dân tại 2 thành phố lớn Sài Gòn, Hà Nội, nhưng ngay lập tức, mọi sự lại trở lại như cũ, trong cái hồ nước tù đọng VN.

Đừng trông chờ cũng đừng thất vọng, trách móc Tổng Thống Barack Obama, trách móc Hoa Kỳ. Hoa Kỳ nói chung và riêng bản thân Tổng thống Obama đã chứng tỏ quá thiện chí, quá kiên nhẫn đối với đảng và nhà nước cộng sản VN và đã cho đi nhiều hơn rất nhiều những gì họ nhận được từ cái nhà cầm quyền hẹp hòi, không đáng tin cậy, thậm chí phản trắc này. Có thể có nhiều người không vui và cho rằng Tổng Thống Barack Obama cũng như Hoa Kỳ đã lại thêm một lần nữa phản bội người dân VN khi quá sức dễ dãi, đã “chiều ý” nhà nước cộng sản VN hết vụ TPP đến vụ dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí, trong khi nhà nước này vẫn không hề có chút tiến bộ nào về mặt nhân quyền, hay nới lỏng tự do dân chủ cho nhân dân.

Tôi nghĩ rằng Hoa Kỳ và Tổng Thống Barack Obama có những lý do để làm như vậy, vì chiến thuật, đường đi nước bước, tầm nhìn hàng chục năm của nước lớn, họ nhắm mắt bỏ qua vấn đề nhân quyền để nhà cầm quyền VN từ từ thoát ra thay vì ngã hẳn vào tay Trung Cộng.

Cũng đừng ảo tưởng rằng Hoa Kỳ làm thế là vì cần VN, vì VN quan trọng đối với Hoa Kỳ. Thực tế rõ ràng chỉ người ở trên mây mới không thấy, hiện nay giữa VN và Hoa Kỳ ai cần ai hơn. VN đúng là có vị trí quan trọng nhưng không có VN, trong khu vực biển Đông này Mỹ cũng có những đồng minh lâu đời, đáng tin cậy và giàu mạnh hơn. Mỹ thật ra chỉ cần VN không ngã hẳn về Tàu, chứ họ cũng chả cần gì hơn.

Và việc xóa bỏ cấm vận vũ khí thật ra có ý nghĩa chính trị, có tính biểu tượng nhiều hơn là thực tế VN có mua vũ khí Mỹ hay không và mua được bao nhiêu, ý nghĩa đó là thay đổi mối quan hệ, là một sự khẳng định quan hệ giữa hai nước đã hoàn toàn bình thường, là ủng hộ VN một cách ý tứ, đồng thời khiến cho Trung Cộng bớt hung hăng bắt nạt VN quá mức. Như thế là Hoa Kỳ đã giúp VN quá nhiều.

Còn đối với người dân VN, Tổng Thống Barack Obama cũng ý tứ truyền đi những thông điệp về những giá trị tự do, dân chủ, nhân quyền mang tính phổ quát của toàn nhân loại, đã đem tới hình ảnh một vị lãnh đạo hoàn toàn khác với những người lãnh đạo đảng cộng sản VN hay Trung Quốc để người Việt tự so sánh, đối chiếu và suy ngẫm. Quan trọng nhất, Tổng Thống Barack Obama đã nhắc đi nhắc lại những ý sau:

“Vietnam is an independent, sovereign nation, and no other nation can impose its will on you or decide your destiny…

…And ultimately, the future of Vietnam will be decided by the people of Vietnam.

…Your destiny is in your hands. This is your moment. And as you pursue the future that you want, I want you to know that the United States of America will be right there with you as your partner and as your friend.”

“Việt Nam là một nước độc lập, có chủ quyền và không có quốc gia nào khác có thể áp đặt ý chí của mình lên VN hay quyết định số phận của Việt Nam.

…Và cuối cùng, tương lai của Việt Nam sẽ được quyết định bởi người Việt Nam.

…Số phận của bạn là trong tay của bạn. Đây là thời điểm của bạn. Và khi bạn theo đuổi tương lai mà bạn muốn, tôi muốn bạn biết rằng Hoa Kỳ sẽ đến với bạn, là đối tác và bạn bè của bạn”

Chỉ có người VN thay đổi được vận mệnh, số phận đất nước, dân tộc VN. Không ai khác, không nước nào khác làm thay chuyện đó.

Phải chăng dân tộc VN chúng ta có phần nào bạc nhược, ỷ lại? Trước đây với chính thể VNCH cũng vậy, phải chăng vì quá ỷ lại vào Mỹ nên Mỹ mệt mỏi và muốn buông? Nước mất đến nơi mà vẫn không biết lo xa nên đến khi Mỹ buông là không sống nổi, tất nhiên có lý do khách quan là một bên bị cắt hết viện trợ trong khi bên kia vẫn được tiếp viện dồi dào, lại chưa bao giờ từ bỏ ý định cưỡng chiếm miền Nam.

Bây giờ ta lại ngồi chờ Mỹ giúp, phương Tây giúp, ta sung sướng khi Mỹ và phương Tây lên tiếng giùm vụ biển Đông, khi Mỹ cho tàu bè đi qua vô hại trong khu vực. Nhà nước cộng sản VN hèn hạ bất lực đã đành, chưa đánh mà đã tự hù dọa mình Tàu nó mạnh lắm, đánh nó không nổi đâu. Chưa đánh mà đã mang sẵn ý nghĩ cố gắng nhịn nhục bằng mọi giá.

Chả bù cho trước kia thời đánh Mỹ, người ta có thể nói Việt Cộng tàn ác, sắt máu, mù quáng…nhưng ít ai nói Việt Cộng hèn. Việt Cộng đánh Mỹ được một phần do tuyên truyền giỏi, điếc không sợ súng, đánh với tinh thần “dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn…”, “còn cái lai quần cũng đánh”…Bây giờ thì ông quan to quan nhỏ nào cũng có quá nhiều thứ để mất-tài sản của chìm của nổi, quyền lực, chức vụ, rồi nào vợ con, nhân tình…đâm ra hèn, lại thêm tự mình hù dọa mình.

Nhà cầm quyền thì thế còn người dân thì có tâm lý ngồi chờ, chờ Mỹ, chờ các nước phương Tây giúp, chờ cho Trung Cộng sụp đổ rồi chờ cho chế độ này tự thay đổi. Đảng và nhà nước cộng sản sẽ không thay đổi. Tại sao họ phải thay đổi khi mà bây giờ Mỹ đã nói thẳng sẽ không có ý định can thiệp vào công việc nội bộ của VN, Mỹ công nhận thể chế chính trị của VN, đã mời ông Tổng Bí thư đảng cộng sản sang thăm Nhà Trắng, lại bình thường hóa quan hệ. Còn Bắc Kinh khi thấy Mỹ bỏ cấm vận vũ khí VN, lại quay sang dịu giọng với Hà Nội, thế là Hà Nội chả mất gì, vẫn tiếp tục đu dây giữa hai nước để hưởng lợi đồng thời tiếp tục đàn áp nhân dân. Một chế độ phản dân hại nước mà lại đươc đủ thứ, vậy mắc gì họ phải thay đổi, họ sẽ tiếp tục ngồi đó đè đầu cưỡi cổ nhân dân, vơ vét mọi thứ.

Số phận VN nằm trong tay và chỉ trong tay người VN mà thôi.

Chia sẻ trên mạng để làm gì?

Chia sẻ trên mạng để làm gì?

Tuấn Khanh

31-5-2016

Giữa tháng 5/2016, em Huỳnh Thành Phát ở Sài gòn bị bắt về đồn công an do xuống đường cùng nhiều người khác để yêu cầu chính phủ Việt Nam phải sớm tìm ra lý do vì sao cá chết hàng loạt ở dọc bờ biển 4 tỉnh miền Trung. Em bị các công an viên tra vấn nhiều giờ liền, với các câu hỏi “động cơ nào khiến quan tâm đến cá chết”. Sau khi tra vấn và không tìm được điều gì sai phạm, công an thả em ra vào đêm khuya. Nhưng vừa ra khỏi đồn, em Phát bị những người to khỏe, mặc thường phục, đeo khẩu trang chận lại, đánh đập dã man. Lúc đó, em Phát chỉ là trẻ vị thành niên.

Cuối tháng 5/2016, anh Phan Anh, một người dẫn chương trình trên truyền hình ở Hà Nội bất ngờ được mời vào buổi tọa đàm, mà trong đó anh bị chất vấn bởi một nhóm người, được dẫn dắt bởi bà Tạ Bích Loan, trong suốt 2 giờ liền (cắt lại chỉ còn 60 phút) để truy vấn rằng “mục đích nào, động cơ nào…” trong việc chia sẻ các thông tin về vụ cá chết mà anh đưa trên facebook của mình. Những câu hỏi mang tính tấn công, diễn dịch sai hiện thực… cũng như thái độ muốn áp đảo anh tại trường quay đã khiến hàng triệu người Việt sững sờ. Sự phản ứng nhanh chóng và dữ dội ngay trong đêm đã thành một áp lực lớn, khiến đài truyền hình VTV phải lấy xuống bản phát trên youtube. Khác với trường hợp của em Huỳnh Thành Phát, cuộc đánh nguội vào Phan Anh đã hoàn toàn thất bại.

Có cái gì đó khá giống nhau trong 2 trường hợp điển hình nêu trên. Bởi thủ pháp và lý luận của phía những người đứng về phía chính quyền – từ hành chánh công quyền đến giải trí tuyên truyền – đều tương đồng.

Câu hỏi “mục đích gì, động cơ nào…” cũng không xa lạ gì với tôi. Từ những bài viết đầu tiên về hiện thực xã hội, tôi đã nhiều lần phải làm việc với những người luôn lặp đi lặp lại câu hỏi đó. Nhận thức trở thành một loại tội danh đối với những ai không chọn ăn đong khẩu phần thực tế trên đất nước này.

Nhưng đó là thủ pháp đặc biệt của phía an ninh văn hóa. Giờ thì tôi thấy thủ pháp đó đã phổ thông ở khắp nơi, leo lên đến tận truyền hình với những nụ cười giả văn minh. Không biết động cơ nào đã khiến một lớp người nói trên luôn biết cách né tránh gọi tên đúng những kẻ luôn gây sai lầm và khổ nạn với tổ quốc – dân tộc, nhưng rất giỏi học đòi thủ pháp của công an để truy vấn người dân mình.

Xã hội Việt đang suy đồi với một lớp người như vậy. Họ luôn tin rằng bất kỳ ai có ý thức về hiện thực, ai nói và tin vào sự thật, khác với những điều mê mị mà truyền thông nhà nước gieo rắc, đều là kẻ thù của họ. Dựa vào quyền lợi và sự bình an tạm thời mà họ đang hưởng thụ, tất cả những người quan tâm đến vận mệnh đất nước, đến đồng bào… đều là kẻ âm mưu lật đổ sự tận hưởng máng ăn mỗi ngày trong trang trại.

Từ câu chuyện của em Huỳnh Thành Phát đến anh Phan Anh, cho thấy tư duy và hành động của phía một phía vẫn không đổi, nhưng nhận thức và ý thức của phía nhân dân đã vùn vụt đổi thay. Chuyện của em Huỳnh Thànn Phát chỉ có hàng trăm lượt share, hàng ngàn like nhưng đến chuyện của Phan Anh đã là hàng ngàn lượt share, hàng chục ngàn like. Vấn đề không phải là Phan Anh nổi tiếng hơn, mà vấn đề ở chỗ cấp số nhân của thái độ đó, cùng một ý nghĩa là phẫn nộ cho sự thật.

“Chia sẻ trên mạng để làm gì?” – câu hỏi là chương trình 60 phút mở của VTV dàn dựng rất công phu về chuyện thảm họa cá chết đã không có được lời đáp, thì hôm nay, mạng xã hội đã giúp trả lời thay: để vùng đứng dậy, để biết mình còn mang giá trị một con người.

“Thoạt đầu họ, phớt lờ bạn, sau đó chế giễu bạn. Rồi họ chuyển sang tấn công bạn. Cuối cùng thì bạn chiến thắng”, Mahatma Mohandas Gandhi (1869-1948), nhà lãnh đạo tranh đấu dân quyền lừng danh của Ấn Độ đã để lại di huấn như vậy về những cuộc đối đầu giữa sự thật và xảo biện, giữa con người tự do và công dân chuồng trại.

Thoạt đầu những kẻ xảo biện trung thành phớt lờ em Phát hay Phan Anh vì cho rằng điều của Phát hay Phan Anh suy nghĩ là thiểu số. Đến khi nhận ra sức mạnh của suy nghĩ đó, thì họ chọn cách diễu cợt vô căn “nhận tiền của thế lực xấu”, “muốn làm người nổi tiếng”… để nhằm dập tắt. Rồi khi ngay cả những lời diễu cợt ấu trĩ đó thất bại, họ lại tổ chức tấn công. Em Phát bị đánh đập đến thâm tím mặt mày, Phan Anh bị đưa vào đấu trường Đỏ. Và cuối cùng thì những con người có suy nghĩ độc lập và chân chính lại chiến thắng. Họ làm cho giòng dõi Việt Nam ngập tràn sự tự hào và mạnh mẽ, rằng thành phần nặc nô trộn lẫn trong dân tộc này chỉ là số ít đáng thương hại mà thôi.

Đã 2 tháng, kể từ khi thảm họa môi trường phát đi từ Vũng Áng, Hà Tĩnh. Hàng trăm tấn cá chết, tài nguyên, con người bị thiệt hại. Những người có trách nhiệm đã cố tình im lặng, thậm chí chọn cách đối đầu với nhân dân để kéo dài thời gian, bịt chặt thông tin. Giữa việc mở rộng cửa sự kiện, thúc đẩy các biện pháp khoa học để tìm ra nguyên nhân, thì họ chọn cách bít lối, lùa dân xuống biển, ăn cá như một tập tục hoang dã nhằm chứng minh sự tồn tại của chính quyền. Hành động này nhắc cho người ta nhớ lại hành động của nhà lãnh đạo Cộng sản Nam Tư Slobodan Millosevic khi ông xua dân bắt buộc phải qua lại cây cầu mà NATO đã thông báo trước sẽ đánh sập, nhằm triệt hạ sử dụng quân sự bừa bãi của ông Millosevic vào năm 1999.

Tại sao một thảm họa quốc gia lại được bưng bít đến mức, khiến nhân dân bị hăm dọa, vây hãm, đánh đập, gán án tù… chỉ vì muốn biết điều gì đang xảy ra trên đất nước mình? 60 phút mở ấy, lại đóng sập những câu hỏi chính cần có, quay lưng một cách nhục nhã với tình trạng của đất nước.

Một Gạc Ma khác trên đất liền đang diễn ra. Hàng hàng tấn cá chết tràn bờ, những thợ lặn thoi thóp và những ngư dân nhiễm độc và khốn cùng đường sinh sống, đang bị bức tử một lần nữa bởi truyền thông nhà nước và các kiểu công dân máng ăn. Gạc Ma ở tọa độ 9°43’9″N -114°16’57″E thì người Việt bị thảm sát bởi giặc xâm lược Trung Quốc. Còn chương trình 60 phút mở lại cho thấy một Gạc Ma khác chạy dài dọc bờ biển miền Trung. Cuộc thảm sát tài nguyên và tương lai con người Việt Nam đang công khai diễn ra bởi những kẻ nhân diện thú tâm, có cùng tiếng nói và dòng máu Lạc Hồng.

Rất nhiều người tức giận đòi phải phản ứng đích danh từng người trong chương trình đấu trường Đỏ với Phan Anh, nhưng thật sự điều đó không cần thiết đâu, thưa các bạn. Tiếng gào rú từ chuồng trại dù lớn bao nhiêu, bộ lông bóng bẩy thế nào vẫn thấp hèn hơn những con người tự do sống giữa đồng xanh và mặt trời sự thật. Điều mà bạn cần ghi nhớ dứt khoát rằng, cột mốc hôm nay, là điểm dừng cuối của hành trình có thể đã dài hơn 41 năm, rằng truyền thông tuyên truyền nhà nước không bao giờ đáng tin cậy cả.

Và hơn nữa, đó là những kẻ phản bội tồi tệ, vì đã sử dụng tiền thuế của nhân dân để chống lại nhân dân.

_____

Mời xem lại: Nhà báo Viễn Sự, báo Tuổi Trẻ: Đưa tin của Công an, nhưng không chịu trách nhiệm nội dung (BS).

Mỗi ngày ở Việt Nam có 72 người thiệt mạng vì tai nạn giao thông

Mỗi ngày ở Việt Nam có 72 người thiệt mạng vì tai nạn giao thông

RFA
2016-05-30

tngt.jpg

Tai nạn giao thông khiến người điều khiển xe máy tử vong

Youtube screenshot

Mỗi ngày ở Việt Nam có 72 người thương vong vì tai nạn giao thông trong 5 tháng đầu năm 2016.

Theo số liệu trong báo cáo của Tổng Cục Thống kê vừa công bố, cho thấy trong vòng 5 tháng qua đã xảy ra gần 8400 vụ tai nạn giao thông tại Việt Nam, làm cho 3588 người chết và 7339 người bị thương, bình quân có 72 người thương vong vì tai nạn giao thông.

Báo cáo cũng cho biết số các tỉ lệ số vụ tai nạn giảm, số người thiệt mạng và số người bị thương đều giảm so với cùng kỳ năm 2015.

Thảm họa Formosa: khi sự tồi tệ đã vượt mọi giới hạn

Thảm họa Formosa: khi sự tồi tệ đã vượt mọi giới hạn

Thông Luận

Nguyễn Gia Kiểng

Cá chết hàng loạt ở bờ biển miền Trung. Nguồn: internet

Thảm họa Formosa Vũng Áng đang khiến mọi người Việt Nam vừa lo sợ vừa phẫn nộ trong gần hai tháng qua. Lo sợ vì mức độ nghiêm trọng của những thiệt hại và tiềm năng thiệt hại lâu dài. Phẫn nộ vì điều không thể xảy ra đã xảy ra và vì thái độ của những người cầm quyền.

Như mọi người đều đã biết, từ ngày 6/4 hàng trăm, hàng ngàn tấn cá đã chết, chết dạt vào bờ hay chết chìm đáy biển, vì vùng biển duyên hải miền Trung bị nhiễm độc. Khu vực nhiễm độc mới đầu từ Hà Tĩnh tới Thừa Thiên rồi dần dần lan rộng xuống phía Nam và tỏa rộng ra khơi. Ước lượng chung là vùng biển nhiễm độc hiện nay dài hơn 400 Km và rộng hơn 30 Km. Để làm nhiễm độc một vùng biển rộng lớn như vậy người ta đã phải xả xuống biển một khối lượng cực lớn những hóa chất cực độc. Thiệt hại đã rất kinh khủng.

Nghề cá Việt Nam, đánh bắt cũng như nuôi, đang là công ăn việc làm của hơn một  triệu rưỡi gia đình, sản xuất 7 triệu tấn tôm cá trị giá 15 tỷ USD mỗi năm trong đó có gần 7 tỷ USD xuất khẩu. Nghề cá đang đứng trước nguy cơ phá sản. Sau đó là các hoạt động sản xuất nước mắm, sản xuất muối, công nghiệp thực phẩm v.v. đang nuôi sống hàng triệu gia đình. Ngành du lịch, với 8 triệu lượt người thăm viếng Việt Nam và số thu nhập 15 tỷ USD năm 2015, sẽ bị sút giảm nặng nếu không phá sản luôn kéo theo sự suy sụp của các ngành hàng không, chuyên chở, khách sạn, nhà hàng ăn uống v.v.  Những ngành này có thể sụp đổ vĩnh viễn nếu nhà máy thép Formosa vẫn tiếp tục hoạt động.

Thiệt hại kinh tế và vật chất chưa thể ước lượng hết được nhưng chắc chắn không bằng những thiệt hại gây ra cho con người Việt Nam. Nhiều người đã ăn phải cá nhiễm độc, nhiều người sẽ còn ăn phải cá nhiễm độc với những hậu quả có thể chỉ xuất hiện sau này.

Biển là tất cả đối với chúng ta. Chúng ta gọi quốc gia là “nước”, và nước trước hết là biển. Biển không chỉ là một nguồn hải sản và các mỏ dầu và khí đốt ngoài khơi. Biển mở rộng lãnh thổ, đưa Việt Nam hội nhập vào thế giới và đem thế giới đến với Việt Nam. Biển là tính mạng của chúng ta. Biển bị hư hại là tất cả bị hư hại. Và biển đã nhiễm độc.

Trước một thảm kịch quốc gia như vậy thái độ của chính quyền cộng sản đã gây kinh ngạc và phẫn nộ.

Nguyên nhân của việc biển nhiễm độc, và nhiễm độc như thế nào, có thể khẳng định sau một vài giờ hay cùng lắm là một vài ngày, vả lại ai cũng biết rồi. Công ty Formosa cũng đã nhìn nhận trách nhiệm khi viên giám độc đối ngoại của họ “lỡ lời” tuyên bố Việt Nam phải chọn giữa tôm cá và thép. Nhưng chính quyền cộng sản đã cố tình câu giờ, trì hoãn, bao che cho công ty Formosa, không những thế còn đàn áp thô bạo những người chỉ biểu tình một cách ôn hòa để bày tỏ sư quan tâm chính đáng với môi trường. Không ngạc nhiên nếu trong vài ngày nữa họ đưa ra kết luận rằng Formosa không có hay không chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Những người lãnh đạo cao nhất của chế độ, tổng bí thư Đảng Cộng Sản, chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội đều im lặng như không có gì quan trọng xảy ra. Họ trơ lì và xấc xược. Họ coi thường nhân dân Việt Nam vì cậy có bạo lực. Họ hành xử như một lực luợng chiếm đóng nước ngoài.

Đã có câu kết với nước ngoài

Lý do của sự trơ lì này là vì một sự thật đang được phơi bày: đã có sự câu kết bất chính giữa chế độ cộng sản và các thế lực tài phiệt nước ngoài, ở đây là công ty Formosa.

Trước hết cần ý thức rằng Việt Nam không có lý do gì để thiết lập một công ty thép với qui mô lớn như công ty Formosa tại Vũng Áng (với công xuất dự trù 22 triệu tấn thép mỗi năm, 7,5 triệu tấn trong giai đoạn đầu). Kỹ nghệ thép rất ô nhiễm và nước ta đất hẹp người đông – Việt Nam phải được coi như một thành phố lớn – không thể chấp nhận những kỹ nghệ ô nhiễm. Hơn nữa Formosa lại là công ty nổi tiếng nhất trên thế giới về gây ô nhiễm, đã từng được giải “hành tinh đen”.

Chúng ta lại cũng gần như không có mỏ sắt. Trữ lượng quặng sắt của chúng ta chỉ vào khoảng 500 triệu tấn và phân tán trên 200 mỏ nhỏ nên phần lớn không khai thác được trên quy mô kỹ nghệ. Hiện nay ngành gang thép Việt Nam đã phải nhập khẩu quặng sắt dù chỉ sản xuất chưa tới 500.000 tấn mỗi năm. Lập luận cho rằng thiết lập nhà máy thép Formosa Vũng Áng để khai thác mỏ sắt Thạch Khê chỉ là thuần túy bịp bợm. Mỏ Thạch Khê không thể khai thác được vì nằm sát bờ biển và sâu dưới mức nước biển; giá thành quặng sắt sẽ rất cao so với giá quặng nhập khẩu và sẽ phải bơm hàng ngày nhiều triệu mét khối nước bẩn ra biển, nghĩa là sẽ giết chết vùng biển Hà Tĩnh. Mục đích thực sự của nhà máy này chỉ có thể là để sử dụng quặng thép ở tỉnh Hà Bắc của Trung Quốc, nơi có một trữ lượng quặng sắt rất lớn, 10 tỷ tấn theo một số ước lượng, nhưng không thể có thêm nhà máy thép được nữa vì đã quá ô nhiễm. Đây là một âm mưu xuất khẩu ô nhiễm của Trung Quốc sang Việt Nam. Những phát giác gần đây cho thấy Formosa tuy trên danh nghĩa là một công ty Đài Loan nhưng rất gắn bó với Trung Quốc.

Chúng ta càng không có lý do để xây dựng một nhà máy thép lớn vì kỹ nghệ thép cũng đang thua lỗ và suy sụp trên khắp thế giới. Một thí dụ là cổ phiếu của công ty ArcelorMittal, công ty thép lớn nhất thế giới, đã mất 90% trị giá trong gần mười năm qua. Điều này chắc chắn chính quyền CSVN phải biết vì hai khu gang thép Thái Nguyên và Lào Cai –thành lập do hợp tác với Trung Quốc- đều đang khốn đốn. Thái Nguyên kể như đã phá sản, còn Lào Cai tuy mới chỉ hoạt động từ tháng 12-2014 đã lỗ gần 50 triệu USD, trong đó 30 triệu USD riêng trong năm 2015, và đang trong tình trạng hiểm nghèo sau khi đã gây ô nhiễm nặng. Nhà máy thép Lào Cai này sử dụng 1000 công nhân, tính ra mỗi công nhân tốn 30.000 USD mỗi năm.

Như vậy phải nhấn mạnh rằng ngay cả nếu có ai đó đề nghị xây dựng biếu không chìa khóa trao tay cho chúng ta một nhà máy thép lớn và hiện đại thì chúng ta cũng vẫn phải từ chối. Dầu vậy chính quyền CSVN đã không chỉ cho Formosa thiết lập nhà máy thép mà còn cho hưởng những ưu đãi đặc biệt. Đảng Cộng Sản đã buộc Việt Nam phải mua một gánh nặng độc hại với giá đắt.

Và không phải chỉ có thế.

Mùa hè 2014 trong vụ giàn khoan HD 981, chính quyền cộng sản đã cho công an và côn đồ giả làm người biểu tình phản đối Trung Quốc đập phá nhiều khu công nghiệp trong đó có Vũng Áng, rồi sau đó mượn cớ an ninh để thỏa mãn những đòi hỏi không thể chấp nhận được của Formosa, như cho Formosa hưởng qui chế gần như tự trị, được hưởng một chế độ thuế rất ưu đãi, không bị thu hồi đất, có quyền bán quyền sử dụng đất cho công nhân viên, không bị kiểm soát hay thanh tra, kể cả về xử lý chất thải, bởi một bộ hay cơ quan nào của Việt Nam mà chỉ trực tiếp liên hệ với văn phòng thủ tướng v.v. Không biết ngoài Formosa chính quyền cộng sản Việt Nam có còn làm những nhượng bộ tương tự với công ty Trung Quốc nào khác không.

Chính sự kiện không bị kiểm soát về xử lý chất thải đã đưa đến tại họa môi trường mà chúng ta đang chứng kiến. Một vài tuyên bố của một số quan chức xác nhận điều này. Thí dụ như ông Phan Lam Sơn phó giám đốc Sở Tài Nguyên – Môi Trường tỉnh Hà Tĩnh nói: “Khi thấy nghi vấn thì cơ quan chức năng mới kiểm tra và lấy mẫu xét nghiệm, chúng tôi không lấy mẫu định kỳ hay đột xuất kiểm tra. Họ tự lấy mẫu và thông số gửi cho cơ quan chức năng kiểm định là việc làm hợp lý, không có gì là không khách quan”. Không lấy mẫu xử lý chất thải cũng không kiểm tra, chỉ hoàn toàn dựa vào báo cáo của Formosa mà cho là “hợp lý, không có gì là không khách quan”! Vụ phó Vụ Nuôi Trồng Thủy Sản của Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn Phạm Khánh Ly cho biết là đoàn công tác của bộ không có quyền vào kiểm tra tại Khu Công Nghệ Vũng Áng.

Thật là không thể tưởng tượng được. Ở mức độ này ngay cả sự ngu dốt tuyệt đối cũng không thể giải thích tất cả, còn phải có cả tham nhũng, cố ý câu kết với nước ngoài, cố ý phản bội quyền lợi của dân tộc để mưu lợi ích cá nhân.

Những ai phải chịu trách nhiệm?

H1Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng

H1Trần Đại Quang. Ảnh: internet

Chính quyền cộng sản đã gây ra một thảm họa chưa từng có cho đất nước với những thiệt hại vô cùng lớn có thể kéo dài trong rất nhiều năm. Toàn ban lãnh đạo Đảng Cộng Sản phải chịu trách nhiệm nhưng trước hết là Nguyễn Tấn Dũng và Trần Đại Quang, thủ tướng và bộ trưởng công an cho tới gần đây. Họ là hai nhân vật có quyền lực lớn nhất trong chính phủ. Chính họ đã cho công an huy động cả chục ngàn côn đồ tới đập phá các khu công nghiệp trong đó có Vũng Áng. Phải nhấn mạnh là không làm gì có “những phần tử quá khích” nào cả, như luận điệu của chính quyền sau đó. Càng không phải là những người dân chủ đã xuống đường phản đối giàn khoan HD 981 xâm phạm lãnh hải Việt Nam một cách ôn hòa. Anh em dân chủ không có khả năng huy động nhiều người như thế ngay cả tại Sài Gòn và Hà Nội.  Đây chỉ là những công an giả làm côn đồ và những côn đồ do công an điều động tới với chỉ thị là đập phá các xí nghiệp để sau đó chính quyền có cớ thỏa mãn những đòi hỏi vô lý của các công ty nước ngoài, trong đo có đòi hỏi đặt Formosa gần như ngoài vòng kiểm soát của nhà nước Việt Nam, kể cả kiểm soát về xử lý chất thải. Hai nhân vật này phải trực tiếp chịu trách nhiệm về thảm họa mội trường mà nước ta đang phải gánh chịu. Điều đáng ngạc nhiện là cho tới nay tội đặc biệt nghiêm trọng này chưa bị tố giác một cách mạnh mẽ như đáng lẽ phải có.

H1Hoàng Trung Hải. Ảnh: internet

Ngay sau hai ông này là ông phó thủ tướng Hoàng Trung Hải, ông này hiện diện bên cạnh ông Nguyễn Tấn Dũng hầu như trong mọi quyết định quan trọng liên quan đến những ưu đãi dành cho Formosa.

Một người cũng rất đáng trách là ông Võ Hồng Phúc. Ông này là bộ trưởng Kế Hoạch và Đầu Tư vào lúc dự án khu công nghiệp Vũng Áng được thành lập. Là một kỹ sư về mỏ ông Phúc phải thấy sự vô lý cùng cực của dự án nhà máy thép Formosa. Ông đã bất tài hay đã là đồng lõa?

Bùi Quang Vinh, bộ trưởng Kế Hoạch và Đầu Tư sau Võ Hồng Phúc, đã thấy sự vô lý của những đòi hỏi của Formosa nhưng đã chỉ phản đối có lệ. Ông Bùi Quang Vinh càng đáng bị qui trách vì ông từng là chủ tịch ủy ban nhân dân rồi bí thư tỉnh ủy Lào Cai và đã phải biết bi kịch tài chính cũng như môi trường của nhà máy thép Lào Cai.

Bộ Tài Nguyên và Môi Trường được thành lập từ 14 năm nay với bốn thứ trưởng, 4 tổng cục, 14 cục như Cục Thẩm Định và Đánh Giá Tác Động Môi Trường, Cục Kiểm Soát Ô Nhiễm v.v. nhưng hoàn toàn vô tích sự, không đưa ra được một đạo luật nào về xử lý chất thải cả. Việc xác định nguyên nhân khiến cá chết cũng phải nhờ những chuyên gia nước ngoài. Cho đến nay đại bộ phận chất thải của các nhà máy Việt Nam được xả thẳng ra thiên nhiên không có xử lý trước. Theo báo chí nước ngoài phải đợi đến tháng 7 này chính quyền Việt Nam mới thảo luận với một số công ty Mỹ chuyên môn về môi trường do Bộ Thương Mại Mỹ giới thiệu về xử lý chất thải. Sau khi biển bị ô nhiễm và cá chết hàng loạt thứ trưởng Tài Nguyên và Môi Trường Võ Tuấn Nhân khẳng định rằng đường ống xả thải ra biển của Formosa có giấy phép và không có gì sai trái cả, để rồi sau đó bộ trưởng Trần Hồng Hà tuyên bố Formosa làm như vậy là phạm pháp. Có lẽ Võ Tuấn Nhân đã nói thực, nhưng ai đã cho phép Formosa đặt ống xả thải (đường kính 1,4 m và dài 1400 m) ngay dưới đáy biển?

Bộ công an, với Cục Phòng Chống Tội Phạm Môi Trường, đã làm gì ngoài việc đàn áp những người biểu tình ôn hòa bày tỏ quan tâm khi biển bị nhiễm độc?

Thảm họa Formosa Vũng Áng vừa phơi bày dưới ánh sáng chói lọi và gay gắt bản chất bất tài, tham nhũng và hoàn toàn vô trách nhiệm của chế độ cộng sản Việt Nam. Nó cũng nhắc lại một lần nữa rằng chủ nghĩa Mác-Lênin không phải là một chủ nghĩa để xây dựng quốc gia cho nên môi trường -cũng như văn học, nghệ thuật và đạo đức- hoàn toàn không phải là giá trị của nó. Nó chỉ là một kỹ thuật cướp và giữ chính quyền bằng bạo lực và khủng bố. Các đảng cộng sản về bản chất đều là những đảng khủng bố, khi nắm được chính quyền họ hành xử như một đảng cướp và một lực lượng chiếm đóng. Cần lưu ý là cho đến nay tất cả mọi chế độ cộng sản, không trừ một ngoại lệ nào, đều là những tai họa về môi trường.

Còn ai nữa phải chịu trách nhiêm?

Nhưng phải chăng chỉ có đảng và chính quyền cộng sản có trách nhiệm về thảm họa này? Câu trả lời đáng buồn là không. Bản chất của chủ nghĩa cộng sản không phải là để xây dựng một đất nước. Mục tiêu sau cùng của nó còn là xóa bỏ các quốc gia. Sự vô trách nhiệm của các chế độ cộng sản không phải là điều bất ngờ mà chỉ thể hiện bản chất không giấu giếm của nó. Sai lầm là ở chỗ một bộ phận dân tộc đã tiếp tay giúp nó cướp được chính quyền và một bộ phận khác đã không ngăn cản được nó. Nhưng đó đã là lịch sử, trách nhiệm của chúng ta ngày hôm nay sau khi nhận diện được nó là đã không phản ứng một cách quả quyết.

Ngày 1-5 đã có khoảng 10.000 người biểu tình ở khắp nơi nhất là ở Hà Nội và Sài Gòn. Trước một thảm họa to lớn như thế và trước thái độ xấc xược như thế của Đảng Cộng Sản con số người biểu tình đáng lẽ phải là 10 triệu người mới đúng. Các cuộc biểu tình, đúng hơn là các dự định biểu tình, ngày 8/5 và ngày 15/5 sau đó đã bị dẹp ngay lúc mới khởi sự. Tại sao quần chúng Việt Nam không biểu lộ được sự phẫn nộ? Dĩ nhiên là vì bị kìm kẹp và đàn áp, nhưng có chế độ độc tài nào không đàn áp? Nhiều chế độ độc tài còn đàn áp hung bạo hơn. Đúng là quần chúng Việt Nam đã thụ động, nhưng sự thụ động này có lý do của nó. Đó quần chúng Việt Nam đã không có được những tổ chức đủ mạnh để động viên và lãnh đạo họ. Trong tình trạng này 10.000 người biểu tình đã là khá đông.

Nhân dân Việt Nam đã là nạn nhân hơn là có trách nhiệm. Trách nhiệm là ở trí thức Việt Nam. Dân tộc nào cũng cần được trí thức hướng dẫn và lãnh đạo nhưng trí thức Việt Nam đã không đảm nhiệm được vai trò của mình. Trong đại đa số họ vẫn còn mang nặng não trạng nho sĩ, di sản của văn hóa nô dịch Khổng Giáo, coi làm chính trị chỉ để là được làm quan, và làm quan chỉ là để làm dụng cụ cho một chế độ, ngay cả một chế độ hung bao tồi dở, chứ không phải là để phục vụ đất nước. Họ không biết và cũng không dám đấu tranh chính trị. Cho tới nay trong vụ Formosa đã chỉ có những tiếng nói phản kháng của một vài chuyên gia trên những lợi và hại về mặt kinh tế của dự án chứ không phải trên những điểm quan trọng hơn rất nhiều là môi trường và chủ quyền quốc gia. Tiếng nói của trí thức Việt Nam quá yếu và quá ít trên một sự kiện quá quan trọng. Thái độ của trí thức Việt Nam quá nhút nhát trước một thảm họa đe dọa chính sự sống còn của đất nước. Không động viên được quần chúng là đương nhiên dù quần chúng chỉ chờ đợi để được động viên.

Những gì vừa xảy ra chỉ nhắc lại một lần nữa điều mà đáng lẽ trí thức Việt Nam đã phải hiểu từ lâu. Đó là không thể hy vọng gì ở chế độ này, nó là một lực lượng chiếm đóng chứ không phải một chính quyền Việt Nam. Phải đấu tranh để giành lấy dân chủ và muốn như thế phải đấu tranh có tổ chức. Hy vọng rằng thảm kịch vừa xẩy ra, và vẫn còn đang tác hại, ít nhất cũng giúp nhiều người tỉnh ngộ.

Một tổ chức đấu tranh bảo vệ môi trường

Thảm kịch môi trường này sẽ còn kéo dài. Chúng ta cũng không có quyền để nó chìm xuống. Trong khi hai đe dọa lớn khác, dự án Boxit Tây Nguyên và dự án xây 14 lò điện nguyên tử, vẫn còn đó. Với cách quản lý cẩu thả và vô trách nhiệm vượt mọi tưởng tượng mà chính quyền cộng sản vừa phơi bày qua vụ Formosa thảm họa bùn đỏ tại Tây Nguyên trở thành gần như chắc chắn và một tai nạn nguyên tử cũng rất có thể xẩy ra. Sự sống còn của đất nước đang bị đe dọa nghiêm trọng.

Từ ba mươi năm qua, trong các dự án chính trị liên tục được cập nhật, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên luôn luôn coi môi trường là một trong những vấn đề quốc gia lớn nhất. Trong dự án chính trị Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai vừa công bố cách đây một năm chúng tôi coi ba mối nguy lớn nhất của đất nước là tham nhũng, sự hủy hoại của môi trường và sự lệ thuộc Trung Quốc, trong đó tham nhũng được coi là mối nguy lớn nhất vì nó đưa tới sự hủy hoại của môi trường và khiến chúng ta ngày càng lệ thuộc Trung Quốc. Nhận định của chúng tôi đã dần dần được chia sẻ. Thảm kịch cá chết giờ đây đã khiến bảo vệ môi trường trở thành một đồng thuận quốc gia hàng đầu.

Như vậy cần và nên có một sự phối hợp các tổ chức xã hội dân sự trong một tổ chức bảo vệ môi trường. Tổ chức này sẽ thống nhất và điều hợp các cố gắng đấu tranh đòi bãi bỏ nhà máy thép Formosa, bãi bỏ dự án Bôxit Tây Nguyên và đình chỉ dự án xây dựng các lò điện nguyên tử. Nó sẽ chỉ có mục tiêu bảo vệ môi trường và sẽ mở cửa cho mọi người Việt Nam dù dân chủ hay cộng sản hay không có lập trường chính trị. Các tổ chức dân chủ sẽ đứng sau lưng yểm trợ tổ chức thuần túy xã hội dân sự này trong khi vẫn theo đuổi cuộc đấu tranh căn bản hơn và trọng đại hơn là chấm dứt chế độ toàn trị và xây dựng dân chủ.

Thấy gì qua việc VTV gỡ clip đấu tố MC Phan Anh?

Thấy gì qua việc VTV gỡ clip đấu tố MC Phan Anh?

 Facebook Khanh Nguyen

 Phải nói là vui mừng. Niềm vui này cũng giống như niềm vui hôm 1.5, hàng ngàn người xuống đường biểu tình vì cá chết. Nỗi vui mừng vì sự thức tỉnh và mạnh dạn của người dân khi nhận ra sự thật. Bất ngờ và … hy vọng .

Việc gỡ clip cho thấy sự thất bại của truyền thông Đảng. Mặc dù các tầng lớp khán giả xem tivi là rất phong phú, mà trong số họ rất nhiều người còn tin Đảng, tin truyền thông Đảng, thậm chí vẫn một lòng thờ chế độ. Có thể nói tôi hơi cực đoan nhưng cá nhân tôi cho rằng mặt bằng nhận thức về xã hội chính trị của ” khán giả” fb hơn hẳn khán giả của các chương trình trên VTV . Như vậy là VTV đã thua ngay trên sân nhà của mình, thua bởi ngay những người trước giờ yêu quí mình.

Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của VTV và của cả chúng ta. Vì nếu tính định hướng của VTV chiến thắng thì họ đã chẳng bao giờ gỡ clip mà còn phát đi phát lại, phát tái phát hồi như đoạn video bôi nhọ anh Trương Minh Tam phản động vậy.

Bạn không thể biết được là tui vui mừng như thế nào đâu. Tui không sợ ĐCS quá mạnh, tui không sợ CA bắt bớ hay đàn áp… thứ mà tui sợ nhất là những người nhìn thấy các bài viết của tui phán 1 câu xanh rờn ” phản động” , và tui biết rằng trong số họ không phải tất cả đều là dư luận viên. Tui sợ nhất là nhận thức của người dân còn quá lầm lạc, u tối!

Ai cũng biết rằng số người theo dõi truyền thông lề phải cao gấp ngàn lần số người theo dõi truyền thông lề trái. Lần đầu tiên một ông lớn như VTV thất bại thê thảm ngay trên sân nhà với khán giả nhà. Đúng là không cái gì đủ sức mạnh vượt qua sự thật. Tôi vui mừng và chờ đợi vì cảm thấy cái ngày này đang đến gần: ngày mà người ta quay ra đập vỡ cái ti vi đang leo lẻo nói láo bởi vì cái tủ lạnh của họ đã hoàn toàn trống rỗng !

VN ơi, ngày ấy sẽ không xa nữa đâu!

Khanh Lam Nguyen

Trộm cướp hoành hành khắp Sài Gòn

Trộm cướp hoành hành khắp Sài Gòn
Nguoi-viet.com
SÀI GÒN (NV) – Một băng cướp đã dùng hung khí đâm người, cướp tài sản ở khu chung cư Phúc Yên, quận Tân Bình. Trong khi đó, nhà ông hội đồng ở huyện Hóc Môn bị trộm đột nhập lấy đi 2 tỷ đồng.

Nạn nhân bị đâm đang điều trị tại bệnh viện. (Hình: Người Lao Động)

Người Lao Động dẫn tin, ngày 28 tháng 5, công an quận Tân Bình, cho biết, đang truy xét nhóm cướp sử dụng hung khí đâm người, cướp tài sản táo tợn tại chung cư Phúc Yên, phường 15, quận Tân Bình.

Tin cho biết, khoảng 20 giờ ngày 27 tháng 5, ông Rachid (34 tuổi), quốc tịch Morocco, lái xe hơi chở vợ là bà Trần Thị Thu Trang (36 tuổi), cùng con nhỏ ở chung cư Phúc Yên đi chơi về. Khi ông Rachid vừa dừng xe tại hầm chung cư, hai vợ chồng mở cửa xe bước ra thì bất ngờ bị 2 tên cướp đeo khẩu trang, mặc áo mưa ập đến giật chiếc ví trên tay bà Trang.

Dù bất ngờ bị cướp nhưng bà Trang vẫn kịp đuổi theo níu kéo khiến xe máy 2 tên cướp ngã nhào. Ông chồng thấy vậy liền đặt con nhỏ xuống đất, chạy đến hỗ trợ vợ giằng co với 2 tên cướp thì bị 1 tên rút hung khí ra đâm loạn xạ làm ông Rachid bị thương ở ngực, trán… gục tại chỗ.

Nghe tiếng tri hô, nhiều người dân chạy đến nhưng không ai dám can thiệp vì trên tay 2 tên cướp lăm lăm hung khí. Bà Trang gan dạ chống trả thì lập tức bị 2 tên khác đi trên xe máy đến đe dọa để đồng bọn tẩu thoát.

Trước đó, tin Thanh Niên cho hay, khoảng 20 giờ 20 ngày 26 tháng 5, ông Trương Văn Hiền (49 tuổi), tổng giám đốc Tổng Công Ty Văn Hóa Sài Gòn, hội đồng thành phố Sài Gòn khóa 8 và khóa 9, đi công việc về đến nhà trên đường Tô Ký, xã Thới Tam Thôn, huyện Hóc Môn thì phát hiện mất trộm két sắt bên trong có nhiều tài sản trị giá khoảng 2 tỷ đồng cùng một số giấy tờ có giá trị khác liền trình báo công an.

Chưa hết, khoảng 15 giờ cùng ngày, bà K.X.H (42 tuổi), quốc tịch Hàn Quốc, đi làm về nhà tại thị trấn Củ Chi cũng phát hiện bị trộm phá cửa vào nhà lấy đi một số tài sản trị giá khoảng 70 triệu đồng. Hiện công an Sài Gòn đang điều tra truy bắt hung thủ cả ba vụ việc. (Tr.N)

Tranh luận về mạng XH gây tranh cãi

 Tranh luận về mạng XH gây tranh cãi

 Chương trình “60 Phút Mở” của VTV hôm cuối tuần làm nhiều người quan tâm với chủ đề cá chết ở Vũng Áng

Một chương trình của VTV gây sóng dư luận khi người dẫn căn vặn khách mời về ‘động cơ’ chia sẻ tin cá chết trên Facebook cá nhân.

Bà Tạ Bích Loan – Giám đốc kênh VTV6 của đài Truyền hình Việt Nam – xuất hiện trong vai trò dẫn chương trình ’60 phút mở’ của VTV đặt câu hỏi cho vị khách – MC Phan Anh: “Tại sao bạn lại phải chia sẻ clip hai con cá chết của Vũng Áng?”

Clip này do kênh VTC thực hiện trong bối cảnh xảy ra thảm họa cá chết tại miền Trung Việt Nam, cho thấy cá chết sau ít phút thả vào nước lấy từ Vũng Áng.

‘Nhu cầu quyền lực’

MC Phan Anh trong chương trình 60 Phút mở

Tại chương trình “60 phút Mở” của VTV, MC Phan Anh nói ông chia sẻ clip trên Facebook cá nhân vì “đó là việc có ích và nên làm và “muốn đóng góp vào cái chung”.

Được biết, thảo luận kéo dài hơn hai giờ, nhưng đã được biên tập lại cho phù hợp với thời lượng và có sản phẩm cuối cùng dài gần 40 phút.

Trong đó có bốn khách mời chính đặt câu hỏi cho MC Phan Anh, và một khách mời bày tỏ quan điểm ủng hộ ông.

Chuyên gia tâm lý hành vi Phạm Mạnh Hà, phân tích và cho rằng ông Phan Anh chia sẻ clip hai con cá chết do một số nhu cầu, trong đó có “nhu cầu quyền lực”.

Nhà thơ Hồng Thanh Quang, Tổng biên tập báo Đại Đoàn kết, nói với ông Phan Anh: “Bạn đã làm nhiều người đặt niềm tin vào chỗ không nên đặt niềm tin”.

Nhà báo Hoàng Minh Trí (Facebook Cu Trí) cáo buộc “Phan Anh chia sẻ mà không cần biết con cá ấy là loại gì, nước múc lên ấy là loại gì”.

Ông Minh Trí nói “khi cộng đồng đang đói tin về Vũng Áng” và so sánh việc đưa tin lên Facebook của MC Phan Anh như “nhỏ thêm một giọt nước”, là “củng cố một cái tin thất thiệt”.

Tuy nhiên, ông Phan Anh nhiều lần nhấn mạnh, ông ngợi khen lòng dũng cảm của một cơ quan truyền thông, mà mọi người ‘không đọc kỹ’.

“Đấy là một cơ quan truyền thông dũng cảm nói về một vấn đề mà xã hội quan tâm trong thời gian gần đây”, ông nói về VTC News và việc thực hiện clip thử nghiệm.

‘Clip tạo dựng’

Hình chụp màn hình từ phóng sự của VTC

Trong phóng sự thực hiện hôm 26/4, phóng viên kênh VTC thử nghiệm đặt hai con cá vào một chậu nước được cho là lấy từ khu vực Vũng Áng. Cá chết chỉ vài phút sau đó. Sau một ngày, nhiều báo tại Việt Nam và chủ bè cá cáo buộc phóng viên VTC “đưa thông tin sai lệch”.

Giám đốc trung tâm quan trắc và phân tích môi trường, Sở tài nguyên và môi trường Hà Tĩnh phủ nhận việc “cùng với” phóng viên VTC News thực hiện phóng sự – theo báo điện tử Infonet.

Tuy nhiên, VTC News ngay sau đó đã thực hiện một bản tin nói rõ về hoạt động tác nghiệp mà họ thực hiện, bao gồm phỏng vấn về loại cá và mẫu nước họ thực hiện.

“Việc lấy mẫu nước tại Vũng Áng được phóng viên Bá Thăng thực hiện cùng thời gian, địa điểm với đoàn cán bộ quan trắc của tỉnh Hà Tĩnh nhưng việc tiến hành thực nghiệm là hoàn toàn độc lập,” VTC News trả lời về thử nghiệm.

VTC cũng công bố, loại cá họ dùng để thử nghiệm do ngư dân cung cấp và là cá nước mặn.

Tôi tin VTC chứ! Vì đấy là một nguồn tin chính thống, một đài truyền hình lâu đời của nhà nước. Cũng giống như rất nhiều người đã tin vào cái phóng sự dùng chổi quét rau giả làm sâu trên VTV vậy.

Nhiếp ảnh gia Nguyễn Sơn dẫn lại lời bị cắt của MC Phan Anh

Người dẫn dắt chương trình ’60 Phút mở’, bà Tạ Bích Loan khẳng định clip hai con cá chết là “tạo dựng”.

Tuy nhiên, trong bài viết của nhiếp ảnh gia Nguyễn Sơn, ký tên Na Sơn trên trang VietnamNet cho biết, chương trình đã bị cắt nhiều đoạn để vừa với thời lượng, trong đó “Phan Anh có một câu rất hay:

“Tôi tin VTC chứ! Vì đấy là một nguồn tin chính thống, một đài truyền hình lâu đời của nhà nước. Cũng giống như rất nhiều người đã tin vào cái phóng sự dùng chổi quét rau giả làm sâu trên VTV vậy.””

“Đây là một điểm khá thú vị. Cho đến nay chưa có kết luận chính thức là clip của VTC có ngụy tạo hay không,” nhiếp ảnh gia có mặt trong chương trình ’60 Phút mở’ viết.

Cuối chương trình, ông Phan Anh chia sẻ hashtag #Đừng im lặng. “Mỗi chúng ta đều có quyền lên tiếng về quan điểm của mình. Và quan điểm đó cần được mọi người tôn trọng và tôi rất mong những quan điểm đó sẽ được tranh luận một cách có văn hóa,” ông nói trên chương trình của đài truyền hình Việt Nam.

Phản ứng của khán giả

Đoạn viết trên Facebook của MC Phan Anh hôm 27/04 về clip cá chết của kênh VTC

Trả lời BBC Tiếng Việt, nhiếp ảnh gia Nguyễn Sơn cho rằng “việc định hướng và ngăn chặn thông tin là điều bất khả” trong thời đại thông tin bùng nổ như hiện nay, “nhất là thông tin trên mạng xã hội với tính chất, nhanh và rộng.”

“Người đọc không có lỗi khi họ chưa đủ kiến thức, kỹ năng và nguồn để kiểm chứng như các chuyên gia hay nhà báo khi tiếp nhận những thông tin được cho là không tốt. Cái chính là những thông tin minh bạch, chính xác cần được đưa nhiều hơn, nhanh hơn.

“Như thế, tự chúng sẽ đẩy lùi được những thông tin thất thiệt hay sai trái. Tất nhiên, tôi cũng mong muốn ý thức của mọi cá nhân khi tham gia chia sẻ trên mạng xã hội. #Share_có_ý_thức 1 hashtag tôi hay dùng trên mạng.

Cái chính là những thông tin minh bạch, chính xác cần được đưa nhiều hơn, nhanh hơn.

Nhiếp ảnh gia Nguyễn Sơn

“Tôi mong muốn mọi người khi đọc được điều gì đó từ bất cứ nguồn nào thì hãy suy xét nếu có thể thì kiểm chứng trước khi share [chia sẻ] nó. Tránh việc chúng ta trở thành những cái loa không công cho những mục đích không trong sáng của bất kỳ ai, tổ chức nào.

Chia sẻ quan điểm về nguồn tin từ kênh chính thống, Bùi Thiện An, một thanh niên từ Sài Gòn, nói với BBC: “Phan Anh cũng trả lời rất rõ đó chỉ là nhu cầu lên tiếng, đừng im lặng trước những gì xảy ra xung quanh mình nhưng mọi người vẫn quy chụp đó là nhu cầu thể hiện quyền lực.

“Vậy thì nhìn lại, khi một ca sĩ diễn viên chụp hình đồ ăn, thức uống nó cũng chỉ đơn thuần là chia sẻ thông tin, không riêng gì Phan Anh mà giới trẻ đều quan tâm đến vấn đề ảnh hưởng trực tiếp đến môi trường và sức khoẻ của mình.

“Không thể trách Phan Anh cũng như không thể trách nhiều bạn trẻ chia sẻ mà không kiểm chứng vì việc kiểm chứng từ một nguồn kênh như VTC – đài truyền hình chính thống là rất khó. Điều đó là thứ mà nhà báo như anh Trí, anh Quang làm chứ không phải những đứa trẻ.”

“Việc chia sẻ thông tin sẽ khiến cho những người có quyền hành, chịu trách nhiệm về vấn đề nóng này phải có câu trả lời xác đáng, phải có sự minh bạch rõ ràng để cư dân không bị đầu độc thông tin,” An cho biết.