Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc: Phải xuất khẩu nhiều hàng hoá “Ma dzê in Việt Nam”!

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc: Phải xuất khẩu nhiều hàng hoá “Ma dzê in Việt Nam”!

 httpv://www.youtube.com/watch?v=-nL4JBVimU4

Bạn đọc Danlambao – Tân thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã đọc chữ tiếng Anh “Made in Vietnam” thành “Ma dzê in Việt Nam” khi yêu cầu các doanh nghiệp gia tăng xuất khẩu hàng hoá ở nước ngoài.

Phát biểu tại hội nghị “Doanh nghiệp Việt Nam – Động lực phát triển kinh tế của đất nước” hôm 29/4/2016 ở Sài Gòn, ông Phúc tỏ ra nghiêm nghị và nói một cách hùng hồn:

“Đặc biệt, tạo điều kiện cho doanh nghiệp phát triển và hội nhập để không những phát triển kinh tế trong nước mà còn có nhiều doanh nghiệp xuất khẩu ở nước ngoài, mang thương hiệu mà ta hay gọi là “Ma dzê in Việt Nam”

 
Đất nước mình anh hùng như vậy, giải phóng dân tộc như vậy, tại sao không thể xuất khẩu lớn được?”
Không rõ cách đọc như trên là do ông Phúc vô tình theo thói quen, hay ông cố tình đọc như vậy để chọc cười cho các doanh nghiệp?

Những gì diễn ra trong video cho thấy đã không có tiếng cười nào vang lên sau màn trình diễn tiếng Anh ngớ ngẩn của ông Phúc.

Theo tiểu sử chính thức được đăng trên website Cổng thông tin điện tử chính phủ, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có chứng chỉ B Anh văn, tương đương với trình độ trung cấp.

Lời của hai tấm hình

Lời của hai tấm hình

HINH 1

Nguyễn thị Cỏ May (Danlambao) – Người dân Việt Nam ở hai thành phố lớn đứng đầy hai bên lề đường, dưới trời mưa lớn, vẫy tay chào đón tổng thống Hoa Kỳ đi ngang qua, với những tiếng reo hò đồng thanh “Obama! Obama!”. Tên của ông tràn ngập cả trên vỉa hè, quán café, quán nhậu,… trong những ngày qua.

Hình ảnh đó quả thật là một sự bất ngờ, khó có ai có thể hình dung được người dân Việt Nam lại bày tỏ tình cảm nồng nhiệt như vậy đối với tổng thống Hoa Kỳ, một quốc gia thù địch như chế độ ra rả tuyên truyền cho tới ngày 30/04 vừa qua. Trong khi đó, chánh quyền Việt Nam dành cho quốc khách một sự đón tiếp với nghi thức tối thiểu phải có.

Về phía khách, ông Obama vẫn thản nhiên, hoàn toàn không để ý đến nghi lễ ngoại giao, vẫn thoải mái, chân tình, cười hồn nhiên, ngồi lê hàng quán, bắt tay mọi người đứng gần một cách thân thiện,… Trọng tâm thật sự của ông là muốn đo lường thái độ của người dân đối với chánh phủ Hoa Kỳ và dân huê kỳ. Có ý kiến cho tất cả đó là sự giàn cảnh tinh vi của Holywood nhưng thực tế là đã thu hút nhân tâm của mọi từng lớp người dân Việt Nam. Ngoại trừ nhà cầm quyền bởi theo biện chứng hể cái gì dân hoan nghênh thì họ đề cao cảnh giác. Do từ nguyên lý nhà cầm quyền cộng sản là không phải do dân và vì dân.

Obama đã đi rồi

Giới cầm quyền ở Hà Nội, cũng như đồng chí vàng của họ ở Bắc Kinh, khi tới thăm viếng Hoa Thịnh Đốn hay Paris, chẳng những không được kiều bào của họ đón tiếp nồng nhiệt, mà còn bị la ó, phản đối sự thăm viếng, tố cáo những hành động dã man của chế độ ở trong nước, làm cho họ nhiều lúc đã phải ra về bằng cửa hậu.

Trái lại, ông Obama, sau bốn ngày viếng thăm Việt Nam, ra về còn để lại trong lòng người Việt Nam, nhất là tuổi trẻ, những tình cảm trân quí.

“Hỏi vì sao dân tôi mến mộ ngài

Có phải vì ngài là tổng thống

Hay vì xứ ngài đôla chất đống

Không! Chúng tôi yêu vẻ đẹp tỏa từ ngài.

…Nụ cười tươi và những cái bắt tay… dệt lối chân tình

…Mà rung động hàng triệu con tim người Việt

Ngài bàn việc đại sự bằng lời chân thành tha thiết

Chẳng buộc tội ai… nhưng bao kẻ phải cúi đầu”…(Thơ của Thương Hoài )

Và người phụ nữ Phượng Trần bị sự chơn tình của khách đã làm cho trái tim của bà rung động sâu xa:

“…Em như đang trong mơ

Khi nghe Anh nói đến

Nam Quốc Sơn Hà ấy

Chỉ có Nam Ðế cư 

Anh muốn nói gì ư?

Dẹp dã tâm Khựa nhé!

Anh ơi lời Anh khẽ

Chạm đến triệu lòng dân!”… (Thơ của Phượng Trần)

Và cả chân dung của ông cũng được sinh viên hội họa tự ý thực hiện với lời ghi chú đầy thiết tha quí mến.

Obama và tấm hình ở Tòa Bạch Ốc

Ông Obama có gốc gác từ một gia đình da màu nghèo, cha mẹ xa nhau, thuở nhỏ từng sống ở Nam Dương, một xứ Đông Nam Á kém mở mang, tức ý muốn nói ông thuộc thành phần xã hội không lấy gì làm khá hơn đám cộng sản lãnh đạo ở Hà Nội nhưng ông lại hoàn toàn không cùng bản chất với họ. Nhờ hấp thụ một nền giáo dục nhân bản, khai phóng, tự do.

Chính giáo dục đào tạo con người. Nhìn tấm hình dưới đây để hiểu tại sao ông Obama qua Việt Nam lần đầu tiên mà được dân chúng dành cho ông những tình cảm quí trọng sâu xa như vậy. Thực tế này là phản ứng nghịch lý của những điều mà dân chúng tiếp thu được từ truyền thông chánh quyền. Cũng là kết quả trái chìu của sự giáo dục quần chúng về bạn và thù của chế độ.

TT 1

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh: Pete Souza/The White House

Nhiều thập kỷ qua, Nhà Trắng treo rất nhiều ảnh chụp các đời tổng thống, hoặc làm việc hoặc vui chơi. Tấm mới thay chỗ tấm cũ. Nhưng tấm ảnh này chụp Tổng thống Barack Obama đã yên vị suốt 3 năm qua, không bị tháo xuống.

Bé trai trong ảnh là Jacob Philadelphia, sống ở Columbia, bang Maryland. Khi chụp tấm ảnh này vào tháng 5 của ba năm trước, Jacob mới 5 tuổi. Lúc đó, cha cậu là ông Carlton Philadelphia, một cựu lính thủy, rời Nhà Trắng sau hai năm làm việc trong Hội đồng An ninh quốc gia. Như nhiều nhân viên khác, ông Philadelphia cũng đề nghị tổng thống chụp ảnh cùng gia đình ông trước khi ra đi.

Ảnh chụp xong, gia đình Philadelphia sắp giã từ thì ông Carlton nói với ông Obama rằng hai con trai của ông có hai câu hỏi tổng thống, mỗi đứa một câu.

Jacob nói trước: “Cháu muốn biết tóc cháu có giống tóc tổng thống không?”. Cậu bé nói nhỏ đến nỗi ông Obama phải bảo nhắc lại. Sau khi nghe rõ, ông Obama trả lời: “Sao cháu không sờ thử đi, xem có giống tóc cháu không”? Rồi Obama hạ thấp đầu ngang tầm với của Jacob. Cậu bé ngần ngừ, tổng thống khuyến khích: “Sờ đi, anh bạn!”.

“Cháu thấy sao? – ông Obama hỏi.

“Dạ, cũng giống nhau”, Jacob đáp lời.

Cậu bé Isaac, nay đã 11 tuổi, thì hỏi ông Obama tại sao lại loại trừ chiến đấu cơ F-22. Ông Obama cho biết vì quá tốn kém.

Theo thông lệ có từ thời Tổng thống Gerald R. Ford, mỗi tuần các phóng viên ảnh Nhà Trắng lại chọn ảnh ấn tượng để trình bày. Tuần đó, tấm ảnh của Jacob là số một. (Theo Bằng Vy, The New York Times)

DM

 

 

 

 

 

 

 

Đỗ Mười và nhà Toán học Ngô Bảo Châu

Đỗ Mười, cựu Bộ trưởng, cựu Thủ tướng và cựu Tổng Bí thư đảng cộng sản Hà Nội, khi tiếp thanh niên Ngô Bảo Châu vừa kết thúc Trung học với thành tích học tập xuất sắc, thể hiện rõ thái độ căm thù những người có học và học giỏi. Theo quan điểm của ông thì chính cách mạnh mới nâng cao con người chớ không gì khác hơn hết cả. Quan điểm này phát xuất từ bản thân của ông và từ quá trình học tập giáo lý của người cách mạng.

Đỗ Mười tên thiệt là Nguyễn Duy Cống, người làng Đông Phủ, gọi quen thuộc là làng Nhót, Thanh Trì, Hà Đông. Giáo sư Đại Học Khoa học Sài Gòn, ông Nguyễn Trọng Ba, nhỏ hơn Nguyễn Duy Cống vài tuổi, cùng làng nên quen biết Nguyễn Cống và kể chuyện lại (Bảo Giang). Cụ Tiên chỉ là thân sanh của Giáo sư Ba, có mở lớp chống mù chữ miễn phí dành cho trẻ trong làng. Thù lao thầy giáo do sự đóng góp vì lòng hảo tâm của viên chức và những nhà có tiền trong làng. Nhờ đó Nguyễn Cống tới học được ít lâu.

Người được làng mời dạy học là thầy giáo Dư. Vốn đã được bổ làm giáo học, Dư hoạt động cho Việt Minh, bị bắt, sau hơn một năm tù, được tha và trở về làng Nhót, không có công ăn việc làm.

Dư được đề nghị lãnh dạy trẻ con nhà nghèo, với thù lao khiêm tốn của dân làng đóng góp nhưng với điều kiện không được hoạt động và tuyên truyền cho Việt Minh nữa.

Vài năm sau, Cống đã biết đọc, biết viết và có thể làm được những bài toán cộng, toán trừ đơn giản. Khi ấy, mẹ Cống ngửa mặt lên trời: trước là cám ơn Trời Phật, sau là cám ơn các viên chức làng đã cho bà một niềm vui ngoài sự ước mong của bà.

Cũng từ dạo ấy, bà không bao giờ ngớt lời khuyên Cống phải biết ơn, phải giữ lễ nghĩa đối với những người đã ban ơn cho gia đình nó. Và bà cũng tính đến việc, vì Cống đã biết làm toán cộng toán trừ, sẽ mua chịu phần thịt thặng dư và lòng lợn của bà phó Hồi để mẹ con bà gánh đi bán, thay vì tiếp tục gánh thuê bán mướn như trước giờ.

Phần Cống, từ ngày được đi học, nó vẫn không thấy thiết tha việc học. Tuy nhiên, nó cảm thấy cũng dễ chịu phần nào vì được ra khỏi nhà trong những giờ giấc nhất định mà mẹ không thể la mắng nó. Hơn nữa, nó nhờ những con số cộng trừ giúp mẹ trong việc bán thịt như một lá bùa cho phép nó tự do rong chơi với bè bạn, và mặc tình đi sớm, về trễ.

Riêng thầy giáo Dư, tuy đã có lời cam kết với viên chức trong làng là sẽ chuyên tâm dạy dỗ cho lũ trẻ thoát nạn mù chữ, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy thầy Thông, thầy Phán hoặc các viên chức và những nhà phú hộ trong làng là uất khí hận thù giai cấp vụt bốc lên nghẹn cổ. Do đó, thay vì dạy cho trẻ chữ nghĩa, lễ phép, Dư lại lén tuyên truyền Việt Minh cho chúng. Đám trẻ được Dư sớm nhồi sọ lòng thù hận, dạy dùng mã tấu để giành lấy phần cơm ăn áo mặc từ những người có chút ăn, chút để ngay trong làng.

Học được những điều mới mẻ này, Cống như mở bừng con mắt. Trí nó linh động nghĩ đến ngày đi làm Việt Minh, với mã tấu trong tay. Quả thật, chỉ ít lâu sau đó, nó liền hăng hái đứng dậy, đi theo bọn thằng Chân, thằng Khắc, cùng bỏ học, đi làm cách mạng dưới sự dìu dắt của thầy Dư.

Trong khi ấy, bà đậu Tiến, tức mẹ của Cống, lại không thể hiểu và cũng không bao giờ biết cậu con trai của mình đang nuôi dưỡng giấc mơ đi làm cách mạng. Bà nghĩ đến việc phải cưới vợ cho Cống. Bà chọn được một người con gái trong làng, báo tin mừng cho con. Nghe qua, Cống chẳng vui và cũng chẳng buồn. Nó chỉ muốn bỏ nhà đi theo Việt Minh. Nhưng chưa đi được nên đành tạm nghe lời khuyên của mẹ. Cưới vợ xong, Nguyễn Cống giữ lấy một phản thịt heo trong chợ cho mẹ. Nhơn đi tìm heo mua đem về làm thịt, Cống lãnh luôn thiến heo. Thiến con nào chết, Cống mua đem về làm thịt cho mẹ bán. Lúc nào không có heo, Cống đi lãnh sửa ống khóa và cửa nhà cho người trong làng. Giá cả do Cống đề nghị. Nhưng sau này, khi thật sự cán bộ đảng viên, Cống thường lấy bản thân minh chứng giới lao động bị tư bản, cường hào bốc lột!

Một hôm, vợ Cống hớt hải để đôi quang gánh xuống trước cửa, chạy bay vào trong nhà báo tin cho bà đậu Tiến:

– U ơi! thầy thông Ký chết rồi! Tất cả mọi người ở chợ đều chuyền tai, bảo nhau rằng chồng của con và đám thằng Khắc, thằng Chân, đã giết ông ấy! Anh Cống đã bỏ đi từ nửa đêm… Lợn thì đêm qua không mổ.

Nhờ thành tích giết “cường hào” trong làng, Cống được sớm kết nạp vào đảng. Và đời Cống cũng phất lên từ đây, dưới tên Đỗ Mười.

Hai tấm hình, mỗi tấm có lời nói của nó. Người đọc hiểu chắc không khác nhau lắm.

Trung tâm bảo trợ xã hội, nơi giam người để được “bảo trợ”

Trung tâm bảo trợ xã hội, nơi giam người để được “bảo trợ”

FB Võ Phi Long

6-6-2016

Một bà cụ ở Trung tâm Bảo trợ Xã hội 1. Nguồn: FB Võ Phi Long

Trung tâm Bảo trợ xã hội 1 có địa chỉ tại Thôn Đồng Dầu – xã Dục Tú – Đông Anh – Hà Nội. Là nơi giam người để được “Bảo trợ”.

Trung tâm bảo trợ Xã hội ở VN là nơi giam giữ người trái pháp luật, nơi dễ tham ô và là nơi lừa đảo tiền dân.

Cách đây gần 1 năm nhờ mạng xã hội Facebook đăng tải hình ảnh cuộc sống sinh hoạt khó khăn của các đối tượng bảo trợ xã hội tại Trung tâm Bảo trợ xã hội Nghệ An (đóng tại xã Giang Sơn Đông, huyện Đô Lương) gây bức xúc trong dư luận.

Chúng đã cùng nhau ăn chặn gần 800 triệu đồng của người nghèo mà chúng “bảo trợ”.

Hình ảnh những người được bảo trợ ngồi chồm hổm dưới sàn nhà, ăn bốc trong thau cơm chỉ có 3 miếng thịt mỡ.

Hôm nay ngày 05/6/2016 cụ Tạ Trí Hải người Nghệ sỹ đường phố luôn đồng hành với những cuộc biểu tình xuống đường vì đất nước, biển đảo, môi trường đã bị côn đồ, công an, an ninh bắt đưa về Trung tâm Bảo trợ xã hội 1 có địa chỉ tại Thôn Đồng Dầu – xã Dục Tú – Đông Anh – Hà Nội.

Những người yêu mến cụ, họ gọi cụ bằng bố đã đến tận nơi để “giải cứu” cụ ra khỏi nơi tù ngục này.

Cũng chính lúc này mọi người phát hiện có rất nhiều người già, trẻ đang bị giam cầm nơi đây.
Một ông già bị nhốt nơi đây cho biết, ông đã 86 tuổi có công “đánh Mỹ cứu nước”, bị mấy ông trên Bộ không trả tiền hưu vì thế ông đã cắt tay phản đối. Ông chưa kịp kể nốt câu chuyện thì một gã thanh niên và 1 ả phụ nữ đã hoảng sợ đến mời mọi người đi cho lẹ.

Trên hành lang dẫn đến phòng “giải quyết” mọi người nghe tiếng kêu khóc thảm thiết của cụ bà Nguyễn Thị Xuân. Bà nói thật nhanh như biết rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Bà cho biết bà bị bệnh tiểu đường. Tay đã lở loét. Sau lưng bà là 1 cô gái vẻ mặt khờ khạo, tay quệt nước mắt. Mọi người vội vã ra đi còn nghe văng vẳng tiếng bà Xuân: Bác khổ quá con ơi, báo cho bác ra khỏi đây. Dọc hành lang phòng kế bên còn có 1 cô gái quê ở Nam Định kêu cứu.

Tiếng kêu khóc thảm thiết quá.

Phải công nhận rằng những người nơi đây được “nuôi nhốt” rất cẩn thận. Họ chẳng khác nào những con thú chứ chẳng phải Người cần được bảo trợ.

Những bức tường màu vàng cao trên 2 mét, người ta còn rào cao thêm bằng rào sắt nhọn hoắc hơn 1 mét. Chẳng khác gì nhà tù.

Trong TT BTXH 1 này có nhà chức năng gọi là Dạy nghề nhưng đổ nát như bị pháo kích.

Gọi là Trung tâm nhưng số người được bảo trợ nơi đây chỉ khoảng 20 người kể cả 3 cháu bé sơ sinh.

Tại sao phải khóa cửa phòng nhốt họ? Tại sao được bảo trợ nhưng họ lại khóc lóc thảm thiết cầu xin được giải cứu?

Nguyễn Đức Chung, ông và người tiền nhiệm là tôi đồ. Ông phải trả lời những câu hỏi này.

httpv://www.youtube.com/watch?v=7nfh_ovg70c

ĐI BIỂU TÌNH ĐƯỢC GÌ?

ĐI BIỂU TÌNH ĐƯỢC GÌ?

FB Nguyễn Anh Tuấn

5-6-2016
Ảnh: FB Nguyễn Anh Tuấn

Ảnh: FB Nguyễn Anh Tuấn

Tôi là một người có trình độ đại học, có công việc thu nhập ổn định, có bố mẹ, có vợ, và hai con.

Đến giờ này thì chẳng có kẻ nào dám mở mồm nói tôi là đi biểu tình được tiền. Vì hầu như ko có sự ngu xuẩn nào đến mức ấy. Và các kênh thông tin mở của mạng xã hội, không cho phép những vu cáo ngu xuẩn ấy tồn tại.

Để tham gia được vào các cuộc biểu tình ôn hoà vì môi trường, tôi thường phải chia tay vợ con mình từ hôm trước, vạ vật ở nhà anh em thân thiết, nếu không muốn bị công an chặn ở nhà, không cho đi đâu hết.

Nếu cuộc biểu tình diễn ra như mong đợi, tôi sẽ được đi bộ một vòng bờ hồ HK dưới nắng nóng. Xong thì về nhà với cái cổ họng khản đặc, cùng đói và khát.

Như mấy lần gần đây, chưa kịp giơ biểu ngữ, hô khẩu hiệu vì môi trường thì đã bị cưỡng chế về Phường, CA Quận. Thế là phí bao công sức tránh né công an để tham gia.

Đến mức như hôm nay:

Chúng tôi mặc quần áo đẹp, lịch sự. Tuần hành ôn hoà. Cố gắng đi thành hàng, gọn nhất có thể, để không cản trở giao thông. Biểu tình, đòi các bên liên quan phải thực hiện đầy đủ nhiệm vụ về bảo vệ môi trường biển, trong Ngày Môi Trường Thế Giới – ngày mà Chính Phủ VN cũng đã cho treo băng rôn khắp nơi là:

TIẾNG GỌI THIÊN NHIÊN
HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG TA

Ấy thế mà, Chính phủ lại dùng công an đàn áp hoạt động biểu đạt văn minh này của chúng tôi.

Tôi đã có lúc quá thất vọng, mà thốt lên:

Tôi nản lắm rồi! Tại sao Chính Phủ không thể tôn trọng tiếng nói của chúng tôi? Cứ dập tắt tiếng nói và bưng bít thông tin thế này, thì mắm muối độc sẽ ngày càng chui nhiều vào mâm cơm, và đầu độc cả đất nước mất thôi!

Đến bao giờ thì Chính phủ thôi là một lực lượng cai trị, mà trở lại đúng nghĩa là “Của Dân”, tôn trọng tiếng nói của người Dân, như đã ghi trong Hiến Pháp?

Cứ thế này, thì bao giờ mới có văn minh?

Tôi thất vọng quá mà thấy các nỗ lực của bản thân, và những người khác hôm nay chẳng được việc gì cả!

Nhưng không phải như thế.

Lúc này, khi đã về nhà. Dù là những điều nhỏ nhưng tôi cũng đã nhận ra. Việc chúng tôi làm hôm nay, ko phải là vô ích.

Hôm nay trên xe Bus tôi đã thấy có 1 chiến sĩ cảnh sát trẻ, đã cư xử nhã nhặn, tôn trọng chúng tôi. Có 1 sĩ quan An Ninh tươi cười, đối thoại với tôi… Họ đã hiểu, và chọn cách đối xử với chúng tôi không như kẻ thù. Không một bịa đặt, bôi xấu nào có thể khiến họ hiểu lầm chúng tôi nữa.

Tại CA Quận LB, các anh cảnh sát, cùng tôi, đã nhanh chóng tìm thấy sự thấu hiểu và tôn trọng. Các anh thừa nhận việc tôi làm, và tôi tôn trọng, việc các anh ấy phải hoàn thành nhiệm vụ, trên giao.

Quá trưa, công An phường nơi tôi ở, đến đón, và đưa tôi về tận nhà. Mấy cậu Công An canh cửa nhà tôi, thì chào, hỏi thăm, và nói chuyện thân tình cùng tôi.

Cho dù đây chỉ là những gì tôi thấy, và có thể nó ko phải là như tính chất chung, của những gì đang diễn ra, thì tôi cũng thấy nó, như một chỉ dấu cho nhiều cái được:

Chúng tôi đã được làm hết khả năng của mình, theo đúng tinh thần Hiến Pháp, cho môi trường sống.

Các anh công An đã thêm một lần gặp gỡ, và hiểu thêm, để dần ứng xử đúng mực hơn với người Dân đi biểu tình ôn hoà.

Nhiều người dân, đặc biệt là các bạn trẻ, các bạn sinh viên, tương lai của đất nước, đã thấy chúng tôi không sợ hãi, trước sự đàn áp suốt mấy tuần qua. Để rồi, sẽ ko bao lâu nữa, chính các bạn, rất đông, sẽ thấy thôi không phải sợ nữa.

Sẽ không có gì phải sợ, nếu làm điều đúng đắn cho Đất nước, cho Nhân Dân, cho tương lai của tất cả.

Chính Quyền cũng dần quen với việc người dân tìm mọi cách để lên tiếng, để dần phải chịu lắng nghe, và đáp ứng một cách văn minh, nếu không muốn bị cả thế giới văn minh tẩy chay, không ai chơi với.

Điều lớn lao nhất, tôi nhận ra:

Dù ít một, nhưng chúng ta, đang tiến thêm một bước gần hơn đến một ngày, mà việc lên tiếng của đông đảo người Dân, đặc biệt là giới trẻ, về các vấn đề hệ trọng của đất nước, sẽ như những cơn gió lớn, đẩy cánh buồm đất nước tới văn minh.

Khi ấy, Cảnh sát thì bảo đảm an toàn cho người Dân, An ninh thì đề phòng những kẻ phá hoại tính ôn hoà, còn Quốc Hội thì đồng hành cùng người Dân, Chính phủ thì lắng nghe và nỗ lực!

Ngày đó, người với người tôn trọng và tin cậy, ứng xử với nhau thượng tôn Pháp Luật. Và nước Việt sẽ trở lên văn minh, hùng cường!

Một số hình ảnh biểu tình. Nguồn: FB Nguyễn Anh Tuấn:

H1

H1

 

H 3

 

 

 

 

 

 

HINH @

 

 

 

Nghệ sỹ Tạ Trí Hải ‘được giải cứu’

Nghệ sỹ Tạ Trí Hải ‘được giải cứu’

 Nghệ sĩ Tạ Trí Hải thường xuất hiện trong các cuộc biểu tình tại Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh

Nghệ sĩ đường phố Tạ Trí Hải cáo buộc bị công an bắt và đưa vào cơ sở “bảo trợ xã hội” ở Hà Nội hơn hai ngày trước khi được các nhà hoạt động ‘giải cứu’.

Từ nhiều năm qua, người ta thường thấy ông Hải, 77 tuổi, chơi vĩ cầm trong các cuộc biểu tình chống Trung Quốc, vì môi trường và cùng dân oan xuống đường đòi đất.

Hôm 6/6, trả lời BBC qua điện thoại từ Hà Nội, ông Hải nói: “Tôi bị công an bắt lúc 1:00 hôm 3/6, và bị đưa về giam tại công an phường Hàng Bạc và sau đó đưa sang Trung tâm Bảo trợ Xã hội 1 ở huyện Đông Anh, Hà Nội”.

Ông Hải nói với BBC: “Tôi bị công an bắt lúc đang chơi đàn ở bờ hồ Hoàn Kiếm như mọi lần. Dù tôi phản đối quyết liệt, những công an mặc thường phục vẫn tống tôi lên xe cùng xe đạp và cây đàn của tôi”.

“Khi bị đưa vào Trung tâm Bảo trợ Xã hội 1, tôi tiếp tục phản đối vì tôi không phải là đối tượng lang thang của cơ sở này nhưng họ không quan tâm”.

“Trưa 5/6, tôi được một số nhà hoạt động đến trung tâm phá chốt phòng giam, giải cứu. Lúc đó, trung tâm chỉ có một nhân viên thường trực”.

Website của trung tâm này cho hay: “Chức năng chính của trung tâm là tập trung, nuôi dưỡng, quản lý, giáo dục các đối tượng bảo trợ xã hội, người lang thang trên địa bàn thành phố [Hà Nội]”

“Nhiệm vụ của trung tâm là tập trung, tiếp nhận người lang thang xin ăn trên địa bàn, trẻ mồ côi bị mất nguồn nuôi dưỡng; phân loại đối tượng, đưa vào Trung tâm nuôi dưỡng hoặc chuyển các trung tâm bảo trợ xã hội khác của Sở nuôi dưỡng, giáo dục và chuyển trả về gia đình, địa phương theo quy định”, website viết.

‘Ngăn đi biểu tình’

Bốn cuộc biểu tình vì môi trường gần đây, tôi đều tham gia hết. Họ bắt tôi về tội ‘lang thang’ có lẽ là để ngăn tôi tham gia cuộc biểu tình hôm 5/6Ông Tạ Trí Hải

Trong đoạn clip ghi lại vụ giải cứu được chia sẻ trên mạng xã hội, người ta thấy nhiều tiếng kêu “Bố Hải ơi” và cảnh tranh cãi tại Trung tâm Bảo trợ Xã hội 1.

Ông Hải cũng cho hay là ông “đã có một tiết mục chơi đàn ngay trong trại hôm 4/6 và nhiều người trong trại nhận ra tôi thường chơi đàn ở bờ hồ”.

“Bốn cuộc biểu tình vì môi trường gần đây, tôi đều tham gia hết. Họ bắt tôi về tội ‘lang thang’ có lẽ là để ngăn tôi tham gia cuộc biểu tình hôm 5/6“.

“Tôi đang đợi nhận lại xe đạp và cây đàn. Nếu các cuộc biểu tình tiếp tục diễn ra trong thời gian tới, tôi vẫn sẽ tham gia”, ông nói.

Hôm 6/6, BBC đã gọi ông Nguyễn Văn Lưu, Giám đốc Trung tâm bảo trợ xã hội 1 nhiều lần nhưng ông không nghe máy.

Hôm 15/5, ông Hải là một trong những người bị nhắc tên trong phóng sự “Nhận diện những mưu đồ nhân danh lòng yêu nước” phát trong chương trình thời sự của Đài truyền hình Việt Nam (VTV).

Phóng sự này cáo buộc những nhà hoạt động “kích động người dân tuần hành, biểu tình dưới danh nghĩa “vì môi trường”.

Hồi tháng 12/2015, trang blog Tiếng Nói Trẻ có hình huy hiệu Đoàn Thanh Niên, đang một bài viết về ông Hải có đoạn: “Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy rồi, sống đến đầu bạc răng long rồi, gần được trở về với ông bà tổ tiên rồi, mà sao Tạ Trí Hải vẫn không biết phải sống sao cho xứng đáng một con người?”

“Những ai trước đây đã từng nghe, từng xem ông biểu diễn, chắc hẳn cũng có cảm nhận rằng bị phản bội, rằng thật dối trá lọc lừa. Cái tuổi của Tạ Trí Hải là cái tuổi được nhiều người kính trọng, ấy vậy mà tất cả đã sụp đổ”, trang này viết.

Những Mặt Trái Khủng Khiếp Và Đáng Sợ Nhất Việt Nam

httpv://www.youtube.com/watch?v=3OrOxxFZ8-s

Những Mặt Trái Khủng Khiếp Và Đáng Sợ Nhất Việt Nam

Những sự thật về cái xấu, mặt trái khủng khiếp và đáng sợ nhất Việt Nam.
Việt Nam trong con mắt du khách quốc tế có hàng tá những điều thú vị và hấp dẫn. Người nước ngoài ca ngợi thanh niên ta cũng lắm, như cần cù, nhạy bén, có chí tiến thủ nhưng đồng thời cũng phê phán ta nhiều điều. “Thuốc đắng dã tật”, chịu khó nghe người ta nói về những khiếm khuyết của mình cũng là một cách học hỏi. Vì vậy ngày hôm nay, Khám Phá Thế Giới tiếp tục làm 1 video về chủ đề Việt Nam sau video Những Sự Thật Thú Vị Về Việt Nam Qua Con Mắt Du Khách Quốc Tế. để mọi người có cái nhìn toàn diện nhất, từ đó đưa Việt Nam ngày càng tiến bộ, văn mình và phát triển hơn nữa.

Dép & Giầy Sau Những Cơn Mưa

  Dép & Giầy Sau Những Cơn Mưa

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

tuongnangtien's picture

tuongnangtien

Theo thứ tự (a/b/c/d) xin được phép mượn lời của một nhà văn để nói về dép trước:

“Một lần tôi quay cảnh ông thăm đồng bào nông dân ở Hải Dương, mùa hè năm 1957. Sáng sớm hôm ấy trời mưa to, trên đường còn lại những vũng nước lớn. Ðến một đoạn đường lầy lội ông tụt dép, cúi xuống xách lên. Trong ống ngắm của máy quay phim tôi nhìn rõ hai bên vệ cỏ không bị ngập. Tôi chợt hiểu: ông không đi men vệ đường bởi vì ông muốn chưng đôi dép.

Vì lòng kính trọng đối với ông, không muốn rồi đây người xem sẽ nhận ra trên màn ảnh lớn diễn xuất lộ liễu, tôi tắt máy. Nghe tiếng cái Eymo 35 đang kêu xè xè đột ngột im tiếng, ông ngẩng lên nhìn tôi, nhưng ngay đó ông hiểu ra.” (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày. California: Văn Nghệ, 1997).

Nhờ “lòng kính trọng” của tác giả đoạn văn thượng dẫn nên màn “chưng  dép” của ông Hồ Chí Minh đã không gây ra điều tiếng gì đáng tiếc. Thiệt là qúi hoá và may mắn.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có sự may mắn tương tự. Mới đây, một ông quan cách mạng (khác) chỉ vì sợ ướt giầy mà bị “ném đá” tơi bời hoa lá – theo như tin loan của Tuổi Trẻ Online:

Từ chiều 25-5, trên mạng xã hội lan truyền tấm ảnh một người đàn ông vừa rời khỏi chiếc xe con biển xanh được một anh bảo vệ cõng đưa lên bậc tam cấp của hội trường.

Ảnh: Facebook

Theo tìm hiểu của chúng tôi, tấm ảnh được chụp trước bậc tam cấp của hội trường 1 Học viện chính trị quốc gia Hồ Chí Minh (cổng 135 Nguyễn Phong Sắc – Hà Nội), sáng 25-5, nơi chuẩn bị tổ chức Hội nghị học tập, quán triệt Nghị quyết Đại hội lần thứ XII Đảng, dành cho trên 850 lãnh đạo các cơ quan báo chí, xuất bản của 25 tỉnh, thành phố phía Bắc.

Úy Trời, Đất, Quỷ/Thần ơi, báo Tuổi Trẻ có “sắp chữ lộn” không ta?  Không lẽ chỉ nội trong “25 tỉnh, thành phố phía Bắc” mà có tới “trên 850 lãnh đạo các cơ quan báo chí” lận sao? Lãnh đạo ở đâu ra mà nhiều dữ vậy cà? Đã thế, ông nào cũng dùng “xe con bảng xanh” và tài xế riêng nữa chớ!

Hèn gì mà công luận cứ hậm hực hoài về chuyện thuế/phí ở Việt Nam:

Nói nào ngay thì khỏi cần ra ngõ, cứ ở nhà vẫn bị “thu phí” như thường – theo như lời than phiền của công dân mạng Nguyễn Đắc Quyền:

Anh bạn quen mới cho hay ảnh nhận được cái tờ thu tiền của khu phố mà không có mộc hay hóa đơn gì hết. Tụi nó lại kiếm tiền ăn tết đây. Bà con nhớ không đóng cái mả mẹ gì hết nha nếu gặp cái tờ giấy lộn này, dù đich thân ông tổ trưởng xuống vòi hay đứa CAKV xuống kiếm cũng phải đòi cho ra cái hóa đơn mộc đỏ của phường hay đại loại tờ giấy có giá trị chút nha. Tiên sư cuối năm lắm cô hồn.

Ảnh: F.B

Thảo nào mà Việt Nam được báo Dân Trí vinh danh là “đất nước cao nhất khu vực … về thuế khóa.” Tuy “thuế chồng lên thuế” và “cao gấp 3 so với các nước khác trong khu vực” nhưng Việt Nam lại là nơi duy nhất mà người có thể bắt cá (ngay trước cửa nhà) sau những cơn mưa, hay phải uống “nước sạch có giun ngoe nguẩy” xả từ vòi.

 Ảnh: Dân Trí

Như vậy là cơ sở hạ tầng ở Việt Nam có vấn đề mà nguyên do, theo Thanh Niên Online (đọc được vào hôm 21 tháng 3 năm 2016) chỉ vì “tổng thu ngân sách không đủ chi tiêu và trả nợ.”

Ô, thì ra thế!

Và nếu thế thì chỉ cần rà soát và khắc phục ở khâu thu/chi cho nó quân bằng là mọi việc sẽ đâu ra đó thôi. Về “thu” thì đã … “tận thu” rồi, không còn gì cần phải bàn thêm nữa. Vấn đề chỉ còn ở khoản “chi” thôi. Tôi e là đất nước đã “tiêu” hơi quá nhiều cho những chuyện hoàn toàn không cần thiết nên dân chúng mới bắt được cá ngay trước nhà, và uống nước có giun đang ngoe nguẩy.

Để chấm dứt tình trạng này tôi xin có một “đề xuất” nhỏ bằng cách tiếp tục câu chuyện còn đang bỏ dở, chuyện “850 lãnh đạo các cơ quan báo chí, xuất bản của 25 tỉnh, thành phố phía Bắc… học tập, quán triệt Nghị quyết Đại hội lần thứ XII Đảng.”

Vụ này có thể thực hiện online, chớ cần gì phải có tài xế đưa đến Học Viện Chính Trị Quốc Gia Hồ Chí Minh làm chi – hả Trời? Vừa tốn săng, vừa tốn công, và còn phiền những đồng chí bảo vệ phải cõng từng ông vô phòng họp nữa. Cứ gửi cho tất cả một cái email, đính kèm Nghị Quyết của Đảng, cùng với lời phụ chú “phải quán triệt cấp kỳ” là xong ngay. Trước giờ, có ông/bà “lãnh đạo các cơ quan báo chí” nào dám nói “không” hay nói khác ý Đảng đâu – đúng không?

Mô hình “quán triệt online” cũng có thể áp dụng cho rất nhiều sinh hoạt chính trị khác, kể cả những kỳ họp quốc hội. Đảng lãnh đạo hết trơn, hết trọi cả ba ngành (lập pháp – hành pháp – tư pháp) Quốc Hội Việt Nam chỉ còn mỗi việc là  “đồng thuận” mọi đường lối, chính sách, và chủ trương (lớn) thôi thì bầy chuyện họp hành làm chi, cho má nó khi, và thêm tốn kém.

Hãy nghe lại câu nói để đời của đại biểu Dương Trung Quốc về chuyện khai thác bauxite Tây Nguyên: “Nhưng Bộ Chính trị đã quyết rồi thì bây giờ ta chỉ bàn làm sao cho tốt, cho an toàn thôi.” Thế là tất cả các bạn đồng viện đều im phăng phắc. “Làm sao cho tốt, cho an toàn” là việc của những chuyên viên khai thác hầm mỏ và môi trường, chớ mắc mớ gì tới quốc hội – cha nội?

Mới đây, mới tháng trước, tôi nhận được youtube trên qua email của một anh bạn, cùng lời bình và lời nhắn: “Quá tuyệt vời … xem nhanh kẻo bị kéo xuống!” Vô coi  thì thấy  Đại Biểu Quốc Hội tỉnh Quảng Nam – sau nhiều năm “cố gắng ép suy nghĩ của mình” – trước khi chấm dứt nhiệm kỳ (và vì tuổi tác “sẽ không có cơ hội làm đại biểu nữa”) mới dám “lên tiếng” về hai vấn đề khiến ông “bức xúc” từ lâu: Chủ quyền quốc gia bị xâm phạm và nạn tham nhũng tràn lan!

Trời, đất, tưởng gì? Nguyên một nhiệm kỳ dân biểu kéo dài năm năm mà ông Lai chỉ phát biểu có ba phút thôi, về những điều mà … bà nội trợ Việt Nam nào cũng biết hết trơn. Tuy thế, cả nước vẫn vỗ tay tán thưởng và suýt xoa không ngớt là “quá tuyệt vời” rồi!

Mà nghĩ cho cùng thì cũng “tuyệt” thiệt, nếu so với hàng chục ngàn ông bà dân biểu từ khóa này đến khoá khác chưa bao giờ dám mở miệng lần nào, về bất cứ chuyện gì. Với loại quốc hội câm của VN thì cứ ngồi nhà bấm nút online cũng vậy thôi. Đã là nghị gật thì ngủ (gật) ở đâu không được, cần chi phải đến nghị trường ngồi ngáy, mấy cha?

Và khi không còn cần đến nghị trường thì cũng khỏi phải bận tâm về ngân sách để xây cất và bảo trì toà nhà quốc hội nữa. Đúng là … lưỡng tiện, và đỡ được cả đống tiền chứ không phải chuyện chơi.

Bữa rồi, ngồi nhậu với Trương Duy Nhất.  Rượu vào (lời ra) tôi hăm hở trình bầy “đề xuất” (online ) của mình. Nghe xong, ông nhà báo mặt buồn rười rượi rồi nhỏ giọng tâm sự:

Trong thành phần Chính phủ, tôi cũng có quen vài người. Hôm nọ ngồi tiếp chuyện một vị, ổng bất chợt hỏi:

          – Nghe nói chú có nhiều bài viết hay lắm, tìm thế nào để đọc được?

          Tôi thật thà:

          – Ôi, anh nhiều việc thế chắc nói dài dòng không nhớ nổi đâu. Tốt nhất cứ vào gút- gồ gõ chữ  Trương Duy Nhất là ra hết !

          Vậy mà ổng trợn tròn mắt:

          – Gút- gồ là cái chi rứa ?

Rứa là “bótay.com.” Rứa là nhân dân Việt Nam sẽ vẫn tiếp tục bắt cá trước nhà, và nhân viên bảo vệ sẽ vẫn tiếp tục phải cõng lãnh đạo vào phòng họp (cho khỏi ướt giầy) sau những cơn mưa.  Mưa ơi, sao thảm vậy?

NGHỆ AN: Hàng ngàn người tham gia tuần hành Vì Môi Trường, và yêu cầu nhà cầm quyền minh bạch trong thảm họa môi trường

NGHỆ AN: Hàng ngàn người tham gia tuần hành Vì Môi Trường, và yêu cầu nhà cầm quyền minh bạch trong thảm họa môi trường

 |

13321969_283104845364369_5583547630583116765_n#GNsP (05.06.2016) Trong khi truyền thông tập trung vào các cuộc xuống đường ở Hà Nội và Sài Gòn, thì hàng ngàn người đã xuống đường biểu tình ở Nghệ An. Khoảng hơn 1.2 ngàn giáo dân đã diễu hành ôn hòa phản đối thảm họa môi trường và đòi công lý cho Đức Cha Phao lô Nguyễn Thái Hợp tại xã An Hòa, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An trong ngày 05.06.2016 – Ngày Môi Trường Thế Giới.

Sau thánh lễ sáng Chúa Nhật, tất cả mọi người đã cùng nhau tuần hành quanh các con đường xung quanh giáo xứ Phú Yên với rất nhiều băng rôn biểu ngữ ấn tượng. “Bảo vệ môi trường là mệnh lệnh của lương tâm”, “Đừng giết con cháu bằng chất độc Formosa”, “bảo vệ môi trường là bảo vệ lương tâm người Kitô hữu”, hay “chúng con đồng hành với Đức Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp”, hoặc như “bảo vệ môi trường, giống nòi và đất nước Việt Nam”…

20160605_btmt_4Điều đặc biệt của cuộc biểu tình này là sự kết hợp giữa các biểu ngữ cầm tay và các băng rôn giăng trên các ngả đường trong khắp giáo xứ.
Rất nhiều em thiếu nhi và thanh niên mặc sắc phục áo xương cá với thông điệp “chúng tôi không muốn chết như cá”.
Cuộc biểu tình diễn ra trong trật tự. Người già trẻ nhỏ đều xếp thành hai hàng vừa đi vừa hát thánh ca và hô khẩu hiệu. Đoàn người diễu hành kéo dài trên cung đường khoảng hơn 400 mét.

Khi tới khu vực tàu ghe, mọi người đã dừng lại và cầu nguyện cho người dân sớm thoát khỏi cảnh lầm than do thảm họa môi sinh và nạn “thủy triều đỏ” – cộng sản.
Trong thánh lễ sáng nay và tối hôm qua, linh mục Antôn Đặng Hữu Nam đã có bài giảng sâu sắc trong đó ngài chia sẻ về những vấn nạn mà dân tộc Việt Nam đang trải qua. Cha Nam đã mời gọi mọi người “Mở rộng tấm lòng trước nỗi đau của nhân loại để gió cuốn đi xoa dịu nỗi đau của anh chị em đồng loại. Là Kitô hữu, chúng ta phải dùng chính đời sống bác ái yêu thương để diễn tả tình yêu, để dám sống và dám chết cho công lý và sự thật.”
Linh mục Antôn Đặng Hữu Nam cho rằng cuộc tuần hành diễn ra thành công bởi vì đó chính là tâm tư của người dân nơi đây và sự hiệp nhất với nhau theo tinh thần Thư Chung của Đức Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp.
20160605_btmt_6
20160605_btmt_1
13336036_282119635469566_5609268494917304563_n
Pv. GNsP

Liệu Việt Nam có quyết định rời khỏi Trung Quốc?

Liệu Việt Nam có quyết định rời khỏi Trung Quốc?

Bùi Quang Vơm

4-6-2016

Quan hệ Mỹ – Việt – Trung. Ảnh: Internet.

Tổng thống Mỹ Barack Obama, vị Tổng thống thứ ba của Mỹ đến thăm Việt Nam kể từ khi bình thường hóa quan hệ Việt – Mỹ, đã kết thúc chuyến thăm được đánh giá làm sâu sắc thêm quan hệ giữa hai quốc gia từng là cựu thù, trước hết đem lại nhiều chờ đợi trong dân chúng về một triển vọng sáng sủa hướng về phía tiến bộ. Chính sách ngoại giao của Việt Nam hứa hẹn sẽ có ít nhiều thay đổi.

Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không đơn giản. Quan hệ Việt – Mỹ dù các cố gắng tăng cường, không thể tách hẳn đường lối các chính sách ngoại giao của Việt Nam khỏi những nguyên tắc truyền thống. Từ sau năm 1991, khi khối XHCN thế giới tan vỡ, Việt Nam theo đuổi con đường cải cách, trong đó có chính sách ngoại giao độc lập trong đa dạng và đa hướng, với quan điểm xây dựng một môi trường hợp tác và hòa bình với bên ngoài, tạo điều kiện theo đuổi các lợi ích quốc gia như phát triển kinh tế, chủ quyền quốc gia, duy trì chế độ độc đảng cầm quyền, phát triển kinh tế và xã hội. Nhưng những nguyên tắc này thường được rút gọn lại bằng bốn chữ, “chế độ và tăng trưởng”. Đó là những thứ mà lãnh đạo Việt Nam gọi là “nhị bất biến, ứng với vạn biến”. Trước hết là chế độ, chống mọi thế lực thù địch và âm mưu diễn biến. Tiếp đến là tăng trưởng kinh tế nhằm tìm kiếm chính danh và sức mạmh đảm bảo ổn định cho chế độ.

Ưu tiên chế độ trở thành ưu tiên ý thức hệ dẫn đến ưu tiên quan hệ Trung Việt. Sau ba mươi năm, quan hệ Trung Việt phát triển cả chiều rộng lẫn chiều sâu, bề ngoài, có vẻ như chế độ có một chân đế vững chắc. Không có gián điệp Trung Quốc gây bạo loạn, không có Trung Quốc làm diễn biến hoà bình. Không có Mặt Trận kháng chiến phục Việt do Trung Quốc giật dây, nuôi dưỡng. Không có “dân chủ và nhân quyền tư bản”.

Nhưng, sau ba mươi năm, biên giới hầu như thông thương, mọi thứ, cả con người lẫn phương tiện qua lại như anh em trong nhà, không thể phân biệt ngay, gian. Rừng biên giới có người Trung Quốc rào chắn, làm đường, đào hầm, lập làng, cưới vợ, gả chồng sinh con, đẻ cái. Công ty Trung Quốc hiện diện ở khắp mọi nơi, thuê dài hạn và chiếm những vị trí xung yếu, trên suốt chiều dài đất nước, đặc biệt vùng đất hẹp miền Trung. Nền công nghiệp què quặt của Việt Nam, phần lớn sản xuất bằng công nghệ lỗi thời của Trung Quốc, sử dụng nguyên liệu nhập từ trung Quốc, sẵn sàng tê liệt khi mất nguồn cung từ Trung Quốc. Người ta không thể quên, những lãnh tụ Trung Quốc từng tổng kết rằng, có ba con đường để Trung Quốc mở rộng lãnh thổ, một là đồng hoá các dân tộc trong cùng biên giới, hai là dồn dân tới các vùng giáp ranh để lấn đất, ba là gây chiến tranh.Với Bôxít trên nóc cao Nguyên, khu công nghiệp Vũng Áng trấn tại đèo ngang Hà Tĩnh, một khi chiếm trọn Trường Sa, thì cả biển lẫn đất có nguy cơ không có cách gì giữ được?

Chủ trương chế độ trên hết đã bộc lộ là một chủ trương sai lầm. Càng gần Trung Quốc, càng phát triển rộng và sâu với Trung Quốc, chính quyền Việt Nam càng mất dần khả năng kiểm soát đất nước, chủ quyền biển đảo càng có nguy cơ không giữ được. Đây mới chính là thực chất của mối đe dọa chế độ.

Việt Nam tìm kiếm trước hết sự hỗ trợ từ ASEAN, hy vọng tạo ra được một tiếng nói chung khả dĩ đa phương hoá nguy cơ chèn ép nước lớn của Trung quốc. Nhưng cộng đồng chung này chưa có gì chung ngoài ý chí, thực chất đã bị phân hoá trước thủ đọan chia rẽ bằng lợi ích kinh tế ích kỷ của từng quốc gia thành viên, trong khi cộng đồng tồn tại với một cơ chế đồng thuận lỏng lẻo.

Nhật Bản là một lựa chọn. Việt Nam biết Nhật Bản, với những ràng buộc chưa thể gỡ bởi luật pháp quốc tế đối với một quốc gia nguyên tội phạm chiến tranh, không cho phép Nhật triển khai một cách tự do tiềm lực quân sự và hỗ trợ quân sự các quốc gia khác. Chưa nói, bản thân tiềm lực quân sự của Nhật bản dẫu mạnh, vẫn chưa thể đối đầu với Trung Quốc. Nhưng Nhật Bản có một điểm đặc biệt. Nhật không có đối kháng về thể chế chính trị với chế độ cộng sản độc đảng. Nhật Bản không có yêu cầu nhân quyền kèm theo các hợp tác kinh tế. Vì vậy, Việt Nam gắn kết toàn tâm bằng sự tin cậy hoàn toàn với Nhật Bản. Nhật Bản là một quốc gia dân chủ và là đồng minh đặc biệt của Mỹ. Quan hệ gắn bó và sâu sắc, tin cậy hoàn toàn với Nhật bản, Việt Nam có cơ hội quen dần và thích nghi với chuỗi giá trị khác với hệ thống giá trị truyền thống của chế độ XHCN. Qua Nhật Bản, vốn từng là cựu thù chiến tranh, vì thế, cách nhìn nhận một cựu thù như Mỹ đối với lãnh đạo cộng sản Việt Nam, có phần bớt gay gắt.

Trước một thách thức lớn đến từ sự trỗi dậy, tiềm tàng một tham vọng bành trướng mang tên “giấc mộng Trung Hoa”, biển Đông có nguy cơ biến thành ao riêng của Trung Quốc. Khu vực biển có lưu lượng hàng hoá luân chuyển gần 50% tổng lượng hàng hoá lưu chuyển toàn cầu và trên 5000 tỷ đôla giá trị sản lượng hàng năm, tự do hàng hải, tự do hàng không phía trên vùng biển và an ninh trật tự khu vực có lợi ích gắn với lợi ích của Mỹ.

Sau tuyên bố Mỹ có lợi ích quốc gia với tự do hàng hải và luật pháp quốc tế tại biển Đông của bộ trưởng Ngoại giao Mỹ, bà Hillary Clinton năm 2010 tại ASEAN, Tổng thống OBAMA tuyên bố chuyển trục chiến lược sang Đông Á.

Việt Nam vốn biết, đàm phán song phương với Trung Quốc chỉ đem lại thất bại. Đàm phán là thủ đọan hoãn binh và trói tay đối phương trên bàn, bằng mồi nhử kinh tế, để Trung Quốc lấn lướt, một mình tự tung, tự tác trên thực địa, tạo ra việc đã rồi, từng bước, từng lát cắt cho đến khi độc chiếm. Việt Nam tìm cách đa phương hoá tranh chấp. Việt Nam tìm kiếm chỗ dựa, tìm hỗ trợ cho cuộc chiến quá chênh lệch với Trung Quốc.

Và Việt Nam đã thấy ở chiến lược chuyển trục Đông Á của Mỹ nhằm bảo vệ tự do hàng hải và trật tự an ninh khu vực theo luật pháp quốc tế, có lợi ích ngăn chặn chủ nghĩa bá quyền của Trung Quốc đồng nhất với lợi ích bảo vệ chủ quyền biển đảo của Việt nam.

Tháng 7/2013, Việt Nam và Mỹ nhất trí nâng cấp quan hệ song phương lên “đối tác toàn diện”, thúc đẩy quan hệ trong mọi lĩnh vực, tạo sự tin cậy gắn kết từng bước tới thực chất.

Cũng bắt đầu từ sau chuyến thăm Mỹ của ông Trương Tấn Sang, Trung Quốc tăng cường trả đũa Việt nam bằng áp lực Hoàng, Trường Sa. Hai nước Việt Mỹ càng tiến lại gần nhau, quan hệ hợp tác giữa hai nước càng phát triển thì thái độ lấn chiếm biển đông càng kiên quyết, tốc độ xây dựng và quân sự hoá theo hướng tăng cường khả năng tấn công càng bộc lộ rõ. Dường như thông điệp mà Trung Quốc muốn chuyển tới lãnh đạo Hà Nội là việt Nam không còn lối thoát bất chấp mọi cố gắng tìm kiếm đồng minh.

Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS, Mỹ) nhận định “nếu tình hình Trung Quốc quân sự hóa biển Đông không được can thiệp, biển Đông sẽ biến thành ao nhà của Trung Quốc vào năm 2030.” Điều này có nghĩa là không có can thiệp Mỹ, sau 2030, Việt Nam sẽ không còn biển? Nếu đường lưỡi bò trở thành hiện thực, ra cách bở khảng 44km, Việt Nam đã lọt vào biển Trung Quốc.(12 hải lý lãnh hải + 12 hải lý giáp ranh lãnh hải), nếu không có phép, tàu thuyền Việt Nam sẵn sàng bị bắn hạ.

Báo Guardian (Anh) tuần trước dẫn lời Giám đốc Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ (NSA) Michael Hayden cảnh báo nếu Mỹ không xử lý tốt đà trỗi dậy của Trung Quốc trong 10 năm tới thì hậu quả sẽ là thảm họa với Mỹ và với cả thế giới. Theo ông Michael Hayden, “Mỹ cần soạn ra một kế hoạch chặt chẽ và lâu dài cho khu vực Thái Bình Dương trong thập niên tới và cả sau này”.

Mỹ đã có một chiến lược, đương nhiên. Nhưng điều đáng quan tâm là Việt Nam ở đâu trong kế hoạch này? Việt Nam rõ ràng không có nhiều lựa chọn.

Quan hệ Việt – Mỹ phát triển không ảnh hưởng tới các mối liên hệ giữa Việt Nam với Trung Quốc. Thay vì phải chọn một bên nào, Việt Nam đang cố gắng hết sức để tăng cường quan hệ với cả Trung Quốc và Mỹ, và coi quan hệ với hai nước này là quan hệ các bên đều có lợi.

Để công nghiệp hóa và hiện đại hóa, Việt Nam coi trọng Mỹ như nguồn chính về thị trường, đầu tư, công nghệ và phát minh sáng chế. Các nước khác, trong đó có Trung Quốc, đều đã củng cố quan hệ với Mỹ vì lý do tương tự. Tăng cường quan hệ Việt – Mỹ cũng đem lại cho Việt Nam các nguồn lực ngoại giao và chiến lược mạnh hơn. Mỹ ủng hộ ASEAN đóng vai trò trung tâm trong việc định hình các cấu trúc an ninh khu vực tại Châu Á – Thái Bình Dương và hỗ trợ các thành viên ASEAN, trong đó có Việt Nam, xây dựng năng lực hàng hải để cải thiện khả năng cảnh báo trong lĩnh vực hàng hải và các năng lực an ninh biển.

Tháng 9/2011, Việt Nam và Mỹ đã ký Biên bản ghi nhớ (MOU) nhằm thúc đẩy hợp tác quốc phòng song phương trong 5 lĩnh vực, bao gồm an ninh hàng hải, tìm kiếm và cứu hộ, các chiến dịch gìn giữ hòa bình của LHQ, các hoạt động nhân đạo và cứu trợ thiên tai, và hợp tác giữa các trường đại học quốc phòng và viện nghiên cứu. Trong chuyến thăm vừa qua, Tổng thống Obama đã thông báo dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vũ khí sát thương đối với Việt Nam.

Tuy nhiên, thúc đẩy quan hệ Việt – Mỹ, Việt Nam luôn nhấn mạnh không đồng nghĩa với kiềm chế và chống lại Trung Quốc. Việc dỡ bỏ lệnh cấm trên chủ yếu nhằm tạo điều kiện cho Việt Nam đa dạng hóa nguồn cung cấp trang thiết bị quân sự và đạn dược.

Hình ảnh độc lập của chính sách đối ngoại của Việt Nam chủ yếu dựa vào chính sách quốc phòng, theo đó Việt Nam theo đuổi nghiêm ngặt “nguyên tắc ba không” – Việt Nam sẽ không tham gia một hiệp định quân sự và trở thành một đồng minh quân sự với bất kỳ nước nào, không cho phép bất kỳ nước nào lập căn cứ quân sự trên lãnh thổ của mình, và không dựa vào bất kỳ nước nào để chống lại một nước khác.

Gần đây, Việt Nam đang chịu sức ép trong nước phải xem lại nguyên tắc này, tuy nhiên, việc kiên trì theo đuổi nguyên tắc này vẫn là cố gắng trong chính sách của chính phủ Việt Nam, mặc dù giới lãnh đạo Việt Nam thừa biết, không có sự can thiệp của Mỹ, Việt nam dẫu có quyền mua vũ khí ở bất kỳ đâu, hy sinh thu nhập cho trang bị quốc phòng đến mức nào, cũng không cản được bước tiến của Trung Quốc tới chiếm đọat hoàn toàn.

Là một thành viên ASEAN, Việt Nam đã chủ động tham gia các nỗ lực của Hiệp hội trong việc thu hút tất cả các nước lớn thông qua các cơ chế hợp tác do ASEAN đứng đầu, với chủ trương ASEAN không phải là một hiệp định quân sự hay nằm dưới sự ảnh hưởng của một nước lớn nào, mà là một tổ chức thúc đẩy ngoại giao để giải quyết những bất đồng.

Việc nghiêng về một bên nào đó là không hợp lý và không khả thi, vì cả Mỹ và Trung Quốc, bất chấp những bất đồng của họ, đều đang phối hợp dựa trên một quan hệ kiểu mới coi trọng việc tránh đối đầu quân sự, đồng thời thúc đẩy quan hệ trong mọi lĩnh vực.

Là một nước nhỏ theo dõi sát diễn biến trong quan hệ Mỹ – Trung, Việt Nam không thể không lo ngại các kịch bản Bắc Kinh và Washington trực tiếp đối đầu hoặc thỏa hiệp với nhau.

Lo ngại của Việt Nam không phải là không có cơ sở, vì lịch sử đã cho thấy Việt Nam bị ảnh hưởng bởi những thăng trầm trong quan hệ Mỹ – Trung trong thời Chiến tranh Lạnh.

Vả lại Trung Quốc sẵn sàng làm mọi việc để đạt được thoả hiệp với Mỹ, nhằm chủ yếu dạy bài học cho các quốc gia nhỏ yếu khác. Một chính sách như vậy sẽ đẩy Mỹ đối diện với thử thách không dễ vượt qua, khi Quốc hội Mỹ chỉ lựa chọn lợi ích của người dân Mỹ.

Vì vậy, lựa chọn chính sách là bạn với cả Mỹ và Trung Quốc, chủ động trong ASEAN, và tuân thủ các nguyên tắc toàn cầu của luật pháp quốc tế cũng như các chuẩn mực khu vực đã được thiết lập về cách hành xử và bộ quy tắc ứng xử, có thể là lựa chọn chiếm ưu thế trong các nhà lãnh đạo Việt Nam. Sự cải thiện trong quan hệ Việt – Mỹ sẽ củng cố xu hướng này.

Nhưng liệu chủ trương này của Việt Nam có khả thi không? Với Mỹ, dù không gắn kết bằng một hiệp định đồng minh, Việt Nam vẫn có thể phát triển quan hệ đối tác toàn diện với đầy đủ sự tin cậy và tôn trọng bình đẳng, căn cứ trên luật pháp quốc tế và văn minh nhân quyền. Với Trung Quốc, ngược lại, quan hệ thân thiện hoặc đối tác toàn diện chỉ đem lại thiệt hại. Ngay cả khi là đồng minh, Trung Quốc luôn lợi dụng các hiệp định hợp tác để tạo ra sự trói buộc và lệ thuộc tới mức Việt nam mất khả năng kiểm soát. Trong trường hợp không còn là đồng minh, hoặc có biểu hiện ngả sang phía đối thủ, Trung Quốc sẽ gây áp lực và đe dọa an ninh chế độ, nuôi lửa xung đột buộc Việt nam phải chạy đua quốc phòng, dẫn tới tình trạng chảy máu, kiệt sức.

Làm thế nào để chặn được tất cả các vòi bạch tuộc đang len lách ở khắp mọi nơi. Cách ly hoàn toàn thì có nguy cơ xung đột, gây đổ vỡ lập tức, không thể kịp ứng phó. Nhưng nếu không cách ly, để ngỏ cửa, thì nguy cơ có thể đến chậm, nhưng cũng không có cách nào ngăn chặn được.

Có thể phải lựa chọn cặp đôi với Mỹ, cho dù không tránh khỏi những điều không thể tránh khỏi, nhưng nguy cơ mất nước thì không.

Chiến thuật biểu tình du kích, đánh nhanh rút gọn làm vô hiệu hoá lực lượng CA đàn áp

Chiến thuật biểu tình du kích, đánh nhanh rút gọn làm vô hiệu hoá lực lượng CA đàn áp

httpv://www.youtube.com/watch?v=mrmjzD2xOdQ

Bạn đọc Danlambao – Bất chấp mọi hành vi săn đuổi và đàn áp của lực lượng CA cộng sản, nhà hoạt động Đinh Quang Tuyến vẫn thực hiện thành công các cuộc biểu tình ngay tại Sài Gòn nhờ một chiến thuật sáng tạo.

Theo facebook Trần Bang, tại khu vực cầu Sài Gòn lúc hơn 9 giờ sáng, một mình anh Đinh Quang Tuyến đã biểu tình yêu cầu chính phủ Nguyễn Xuân Phúc phải minh bạch và chịu trách nhiệm về thảm hoạ cá chết miền Trung.

Chiến thuật biểu tình du kích, đánh nhanh rút gọn như trên đã làm vô hiệu hoá khả năng đàn áp, bắt bớ của bộ máy CA cộng sản.

Làm sao để ngăn chặn tình trạng nước giải khát mất vệ sinh?

Làm sao để ngăn chặn tình trạng nước giải khát mất vệ sinh?

Hoàng Dung, thông tín viên RFA
2016-06-04

c2-rong-do-622.jpg

Nước C2, Rồng đỏ do công ty trách nhiệm hữu hạn URC sản xuất.

Courtesy photo

Lâu nay, ở Việt Nam tình trạng các loại nước giải khát không đạt tiêu chuẩn chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm đang là một mối đe dọa cho người dân. Tình trạng đó như thế nào và chính quyền cần có những giải pháp nào để ngăn chặn tình trạng trên?

Sự việc mới

Vào ngày 31 tháng 5 năm 2016 phó chánh thanh tra y tế Nguyễn Văn Nhiên đã ra công bố xử phạt công ty trách nhiệm hữu hạn URC với số tiền là 5,82 tỷ đồng về một số sai phạm, trong đó có sai phạm sản xuất 2 lô  nước C2, Rồng đỏ có hàm lượng chì vượt ngưỡng cho phép, đây được nói là mức xử phạt cao nhất từ trước đến nay.

Trước đó vào ngày 22 tháng 5 năm 2016 công ty trách nhiệm hữu hạn URC cũng đã phải tạm dừng lưu thông hàng hóa đối với sản phẩm trà xanh hương chanh và nước tăng lực hương dâu cũng mang hiệu Rồng đỏ.

Vụ việc lần này khiến nhiều người nhớ lại vào cuối năm 2015 dư luận dậy sóng với chuyện ruồi trong chai nước Number One do công ty Tân Hiệp Phát sản xuất. Chuyện người phát hiện bị đưa ra tòa với cáo buộc tống tiền nhiều người đã đồng loạt tẩy chay sản phẩm của công ty Tân Hiệp Phát.

Ý kiến của người tiêu dùng

Giờ người ta cứ chạy theo lợi nhuận mà không biết đến lương tâm là gì, giờ ăn gì cũng chết, uống gì cũng chết không biết phải sống sao. Có thể lượng chì trong đó thấp đi chăng nữa, nhưng sau 1 năm, 2 năm hay hơn nữa thì sẽ có biểu hiện của nó mà.
-Chị Thu

Lần này, sau khi phát hiện hàm lượng chì vượt quá giới hạn trong chai C2, mà trong số đó chỉ có 1.200 thùng nước giải khát C2, tăng lực rồng đỏ được thu hồi, còn hơn 40.000 đã được tiêu thụ trên thị trường, dư luận người tiêu dùng cũng hoang mang và bất bình.

Dù rằng nước giải khát là chọn lựa trong những ngày nắng nóng vào mùa hè. Hiện nay nhiệt độ ở khu vực miền Bắc và miền Trung luôn xấp xỉ 40 độ C và có thể hơn.

Chị Thu một người tiêu dùng ở Nghệ An cho biết, chị rất bức xúc trước thông tin đó, vì nhà chị luôn có nước C2 trong nhà, nhất là trong mùa hè nắng nóng này, chị cũng cho biết là mỗi khi đi làm về gia đình chị đều luôn lấy uống trong đó có đứa con nhỏ của chị.

Chị Thu chia sẻ thêm:

“Giờ người ta cứ chạy theo lợi nhuận mà không biết đến lương tâm là gì, giờ ăn gì cũng chết, uống gì cũng chết không biết phải sống sao. Có thể lượng chì trong đó thấp đi chăng nữa, nhưng sau 1 năm, 2 năm hay hơn nữa thì sẽ có biểu hiện của nó mà.”

Anh Nguyễn Văn Viên một người tiêu dùng ở thành phố Hà Nội chia sẻ:

rong-do-400.jpg

Nước tăng lực hương dâu Rồng đỏ. Photo courtesy of NLĐ.

“Thực ra về vấn đề vệ sinh thực phẩm nói chung ở Việt Nam mình cảm thấy nản lắm rồi, giờ động vào cái gì ăn cũng cảm thấy lo ngay ngáy. Còn vấn đề nước quá nồng độ chì cho phép ngày trước cũng C2, Dr thanh có ruồi với cặn ở trong chai nước nó là một cái chấn nhỏ cho những chuyện xảy ra quá thường xuyên ở Việt Nam rồi. Người dân bọn tôi thì hầu như là thấy chán ngán chuyện này rồi, ăn cũng chết không ăn cũng chết, uống cũng chết không uống cũng chết. Giờ nói chung là có một chương trình nó nói là không từ thời gian nào từ cái dạ dày ra nghĩa đĩa gần như thời gian này.”

Anh cũng cho biết thêm là để những tình trạng đó xảy ra là do cách quản lý của chính quyền không chặt chẽ nhất là của bộ y tế.

Anh Viên chia sẻ:

“Thực ra mà nói thì người dân người ta nói nếu mà người ta không uống nước ngọt thì không biết uống cái gì nữa, cũng như người ta nói rau cỏ, tôm, cá, thịt người ta không ăn thì người ta không biết ăn cái gì nữa. Mà vấn đề thật ra ở đây là cách quản lý của các cấp chính quyền nó chưa đúng với nhu cầu cần thiết của đời sống người dân nó không theo kịp được vấn đề mà nhu cầu của người dân hiện nay.”

Giải thích của cơ quan chức năng

Để tìm hiểu thêm thông tin cũng như tác hại của nước uống C2 có hàm lượng chì vượt quá giới hạn, chúng tôi có liên lạc với ông tiến sĩ Nguyễn Hùng Long phó cục trưởng cục an toàn thực phẩm của bộ y tế thì tiến sỹ cho biết, nếu uống nhiều, uống liên tục trong một thời gian dài thì sẽ ảnh hưởng đến gan, thận, não…

Uống nhiều thì sẽ tích lũy trong cơ thể, còn nếu uống ít thì nó chưa đến mức gây ra ảnh hưởng sức khỏe ngay đâu, gan, thận, não các thứ nó tích, uống nhiều, chứ còn còn uống ít thì nó bị thải ra thôi, dùng ít thì chưa bị ảnh hưởng đến sức khỏe đâu.
-TS Nguyễn Hùng Long

Tiến sĩ Nguyễn Hùng Long cho biết:

“Nếu mà dùng nhiều, uống nhiều thì sẽ tích lũy trong cơ thể, còn nếu uống ít thì nó chưa đến mức gây ra ảnh hưởng sức khỏe ngay đâu, gan, thận, não các thứ nó tích, uống nhiều, chứ còn còn uống ít thì nó bị thải ra thôi, dùng ít thì chưa bị ảnh hưởng đến sức khỏe đâu.”

Mạng báo New Zing dẫn lời của bác sỹ Phạm Duệ nguyên giám đốc trung tâm chống độc bệnh viện Bạch Mai cho biết: Nếu thận tốt thì việc đào thải chì tốt, còn nếu đào thải không tốt, chì sẽ đọng trong cơ thể, ngấm vào máu, vào xương và gây ngộ độc. Chì có tác hại rất lớn nên các nhà sản xuất cần phải tuyệt đối tuân thủ quy định hàm lượng chì trong ngưỡng cho phép trong các sản phẩm như nước có màu, đồ chơi.

Giải pháp hạn chế

Trong thời gian qua tình trạng nước giải khát không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm rất nhiều, để tìm hiểu về những giải pháp để hạn chế tình trạng đó chúng tôi liên lạc với ông tiến sỹ Nguyễn Hùng Long phó cục trưởng cục an toàn thực phẩm của bộ y tế thì tiến sỹ lại giới thiệu qua người phát ngôn của bộ.

Chúng tôi liên lạc với thạc sỹ Trần Thị Nga người phát ngôn của bộ thì thạc sỹ này cho biết, tất cả những giải pháp để đã được đăng tải trên mạng Internet.

Thạc sỹ Nga cho biết:

“Các tài liệu các thông tin trên mạng đã có rồi đấy, ở cục an toàn thực phẩm cũng đã đưa tin.”

Tại điều 51 chương IV của pháp lệnh an toàn thực phẩm qui định: tổ chức, cá nhân sản xuất, kinh doanh thực phẩm có hành vi vi phạm quy định của Pháp lệnh này hoặc các quy định khác của pháp luật về vệ sinh an toàn thực phẩm thì tùy theo tính chất, mức độ vi phạm mà bị xử phạt hành chính hoặc bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nếu gây thiệt hại thì phải bồi thường theo quy định của pháp luật.

Sáng nay 5/6 cuộc biểu tình vì môi trường đã nổ ra tại Hà nội.

nguồn: Dũng Mai added 5 new photos — with Trần Bang and 11 others.

Sáng nay 5/6 cuộc biểu tình vì môi trường đã nổ ra tại Hà nội. Khá nhiều nhóm không kết nối được và sớm bị an ninh bắt giữ đưa đi các nơi tạm giữ. Một nhóm khoảng 10 người hiện bị giam ở số 6 Quang Trung và khoảng 30 anh em bị đưa sang Trụ sở công an quận Long Biên.

HA NOI 1H NOI 2

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

H N 3