Tin thất thiệt lan tràn trên Facebook nhiều hơn tin thật

Tin thất thiệt lan tràn trên Facebook nhiều hơn tin thật

Nguoi-viet.com

(Hình minh họa: Getty Images/Carl Court)

SILICON VALLEY, California (NV) – Ông Mark Zuckerberg, tổng giám đốc công ty mạng xã hội Facebook, nói tin thất thiệt loan truyền trên mạng của ông là vấn đề hiếm xảy ra, nhưng ông là người duy nhất mới nói như vậy.

Theo trang mạng Vox.com, Facebook gần đây bị tố cáo cho phép tin thất thiệt, tin phóng đại, tin đồn và các “nhà báo” vô trách nhiệm tha hồ loan tin trên Facebook, mà nhiều giới am tường cho rằng việc làm đó gây ảnh hưởng đến cuộc bầu cử vừa qua.

Hôm 12 Tháng Mười Một, ông Zuckerberg trả lời những cáo buộc này bằng cách lên tiếng rằng tất cả nội dung trên trang mạng của ông được đánh giá là “thất thiệt,” chỉ chiếm chưa đến 1%.

Cứ cho con tính của ông Zuckerberger là chính xác, thì những nội dung thiếu trung thực tuy được đánh giá là không có giá trị đó lại được loan truyền rộng khắp và nhanh hơn tin thật.

Nói chung là giá trị của những tin tức thất thiệt đăng trên Facebook không mang ý nghĩa quan trọng nào, nhưng số người chia sẻ cho nhau những thông tin đó mới là vấn đề hệ trọng.

Nghiên cứu gần đây cho thấy 44% tất cả người tuổi trưởng thành thu thập tin tức từ Facebook, và rằng mạng truyền thông xã hội như Facebook và Twitter có thể gây ảnh hưởng trực tiếp đến quan điểm chính trị của người dân.

Như vậy, thật hợp lý khi cho rằng những tin thất thiệt chia sẻ trên Facebook, dù thuộc cánh thiên tả hay thiên hữu, đều có thể gây ảnh hưởng đến không ít người của trang mạng mà dân mạng của nó chiếm đến khoảng 1 tỉ người.

Bài đăng của Denver Guardian, được đưa lên Facebook ba ngày trước hôm bầu cử, ám chỉ bà Hillary Clinton, ứng cử viên tổng thống đảng Dân Chủ, sắp xếp đưa đến cái chết của hai nhân vật tưởng tượng, một nhà điều tra của FBI và vợ ông, mà cái chết của họ được dàn dựng như là một vụ giết người rồi tự tử.

Câu chuyện tuy hoàn toàn bịa đặt nhưng vẫn không ngăn được hơn 560,000 người chia sẻ cho nhau trên Facebook, có nghĩa là có nhiều khả năng hàng triệu cử tri có dịp thấy được, đọc được, hay nghe nói về bài báo đó, trước ngày bỏ phiếu.

Một tin đồn thất thiệt khác nữa, đó là, “Đức Giáo Hoàng Francis chính thức ủng hộ ông Donald Trump,” được khối người chuyển đi khắp thế giới và đương nhiên có không ít người tin!

Hồi đầu năm nay những cuộc điều tra do tổ chức BuzzFeed thực hiện, nhận thấy gần 40% nội dung do các trang Facebook thuộc cánh hữu và 19% thuộc cánh tả, đều là thất thiệt hoặc để đánh lạc hướng người đọc.

BuzzFeed cũng khám phá thấy rằng tại một thị trấn ở Macedonia, một băng thiếu niên kiếm tiền bằng cách đăng hàng ngàn tin cuội của cánh hữu và mỗi khi một câu chuyện được phát tán nhiều thì họ thu được tiền từ quảng cáo đăng kèm theo.

Hôm Thứ Hai, Google, công ty tìm kiếm thông tin mạng khổng lồ loan báo chấm dứt việc các mạng loan truyền tin thất thiệt không còn được hưởng lợi từ các công ty quảng cáo.

Không lâu sau đó, Facebook cũng loan báo quyết định tương tự. (TP)

Ước vọng từ nhà giam Ba Lan

Ước vọng từ nhà giam Ba Lan

Hòa Ái, phóng viên RFA
2016-11-17

Một trại giam tại Warszawa, Ba Lan. Ảnh minh họa chụp ngày 8/2/2015.

Một trại giam tại Warszawa, Ba Lan. Ảnh minh họa chụp ngày 8/2/2015.

 AFP PHOTO/WOJTEK RADWANSKI

Ước vọng từ nhà giam Ba Lan

02:51/03:35

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Những người Việt đang bị tạm giam tại Ba Lan

Liên quan đến vấn nạn buôn người, Ba Lan có thể được xem là một nơi quá cảnh của các đường dây đưa người nhập cư bất hợp pháp đến các quốc gia Tây Âu. Trong thời gian gần đây, số vụ nạn nhân buôn người bị bắt giữ ở biên giới nước này hầu hết là những người đến từ Việt Nam.

Chúng tôi liên lạc được với một số nạn nhân của các tổ chức buôn người, hiện đang bị giữ tại các trại giam trên khắp lãnh thổ Ba Lan và được cho biết hầu như trại giam nào cũng có mặt của những người đến từ Việt Nam, ít thì vài người, nhiều thì vài chục người.

Qua bạn bè bên kia thì người ta bảo sang đây làm ăn, sang có công việc thế này thế kia. Nghe vậy thì em đi. Em không biết rủi ro như vậy. Biết thế này thì chả đi làm gì.
-Cô A

Những người Việt đang bị tạm giam tại hai trại Krosno Odrzanskie Guarded Centre for Aliens và Przemysl Deportation Arrest mà chúng tôi tiếp xúc được, chia sẻ họ phải chi trả số tiền 16 ngàn đô la Mỹ cho chuyến đi từ Việt Nam đến một quốc gia Tây Âu như Anh Quốc hay Đức chẳng hạn. Họ được chở trên những chiếc xe container như thế này hay các loại xe ô tô để vào và ra khỏi lãnh thổ của quốc gia Đông Âu Ba Lan. Nếu ai quyết định ở lại Ba Lan thì trả từ 12 đến 15 ngàn Mỹ kim. Những nạn nhân không dám xưng danh vì có hăm dọa sẽ bị giết hại mà tổ chức buôn người đưa ra. Họ bảo không được khai báo bất cứ điều gì khi bị bắt, ngoại trừ câu nói duy nhất “Tôi muốn đến Ba Lan”. Hai nạn nhân cho RFA biết về quyết định và hành trình trở thành nạn nhân của bọn buôn người:

Cô A: “Qua bạn bè bên kia thì người ta bảo sang đây làm ăn, sang có công việc thế này thế kia. Nghe vậy thì em đi. Em không biết rủi ro như vậy. Biết thế này thì chả đi làm gì.”

Em B: “Em năm nay 26 tuổi. Đi đường rừng qua Ba Lan trên một chiếc xe container có 9 người. Sang tới biên giới Belarus thì em bị bắt ở tù 1 tháng 16 ngày. Ở đó khổ lắm. Nói chung ăn uống không bằng chó ăn.”

Điều kiện giam giữ ở Ba Lan tốt

Lao động Việt Nam tại một khu chợ ở Ba Lan. RFA PHOTO

Các nạn nhân này cũng cho biết điều kiện giam giữ ở Ba Lan tốt, ngày được ăn 3 bữa, được sử dụng điện thoại và internet. Họ đếm từng ngày trôi qua mà không biết số phận của mình sẽ về đâu? Tuy vậy, nỗi lo sợ của họ càng gia tăng khi được gặp đại diện của chính quyền Việt Nam.

Ông D: “Nghe nói chính quyền Việt Nam, A18 sang trục xuất về. Nói thật, sang tận đây làm ăn mà bị bắt gần năm trời mà giờ công an sang đây trục xuất về thì anh em cũng đang lo, không biết làm sao.”

Anh C: “Họ vô dọa mình khai thật để về. Trong quá trình phỏng vấn, họ đe dọa khai thật, khai giả gì thì cũng bị bắt buộc về thôi. Nếu không khai thật thì về Việt Nam họ sẽ gây khó khăn cho mình.”

Những người Việt đang bị bắt giữ ở các trại giam tại Ba Lan, họ là ai? Đó là một người cha còn rất trẻ, ra đi chưa kịp nhìn mặt đứa con gái đầu lòng chào đời. Đó là một người mẹ đã ly dị, đành gửi lại hai đứa con thơ nhờ ông bà trông giúp và còn rất nhiều hoàn cảnh khác nữa…Họ chấp nhận trở thành nạn nhân của đường dây buôn người với hy vọng tìm kiếm công ăn việc làm để nuôi sống gia đình và người thân ở Việt Nam dù trong thân phận sống bất hợp pháp nơi xứ người. Uớc vọng có thể phụ bán hàng, trông kho hàng hóa hay phụ bếp…tại các khu trung tâm thương mại giờ đây là điều gì đó không tưởng đối với họ. Và nếu bị buộc phải hồi hương, những người kém may mắn này cũng không biết làm thế nào để trả khoản nợ vay mười mấy ngàn đô la Mỹ cho chuyến đi định mệnh của cuộc đời họ.

Thông tin mới nhất chúng tôi ghi nhận được là chính quyền Ba Lan bắt đầu trục xuất những người Việt này về nước từ bây giờ cho đến cuối năm nay.

 

10 QUY TẮC NUÔI CON ĐÁNG PHỤC CỦA NGƯỜI NHẬT

From:   Facebook Phan Thị Hồng
10 QUY TẮC NUÔI CON ĐÁNG PHỤC CỦA NGƯỜI NHẬT

1. Trẻ em không cần phải quá thông minh. Thông minh, học giỏi không hẳn là một điều tốt, cái chính là cần có nhân cách tốt.

2. Luôn nói sự thật với con. Chỉ cần chú ý đến kỹ năng nói và cách nói là được. Không bao giờ tỏ ra “ngoại giao”, nói dối với người khác trước mặt con trẻ.

3. Trẻ con không bao giờ để mình bị chết đói. Không cần ép con ăn, lo con đói.

4. Bữa ăn phải được diễn ra trong ghế ăn. Không ngồi thì không ăn.

5. Không bao giờ thỏa hiệp với con dù biết trẻ sẽ mè nheo, phản đối. Thỏa hiệp chỉ khiến kết quả tồi tệ hơn.

6. Cho trẻ mặt quần áo nên mặc nhiều lớp. Như vậy khi con nóng có thể cởi bớt, lạnh có thể khoác thêm. Chơi thể thao toát mồ hôi có thể bỏ ra.

7. Khi trẻ có triệu chứng cảm lạnh như chảy nước mũi, chỉ cần liên tục nhỏ thuốc muối sinh lý. Không cần uống thuốc. Nếu con có virus cúm mới cần uống thuốc, không uống quá 14 ngày.

8. Nếu việc con làm không ảnh hưởng đến sự an toàn của con, đến lợi ích của người khác, thì không được quá can thiệp vào hành vi của con.

9. Dạy trẻ học cách chờ đợi.

10. Dạy trẻ cách cho đi và nhận lại là quá trình hai chiều. Người nhận cũng phải biết ơn.

———————-

Nên đọc:
12 điều ngạc nhiên về giáo dục mầm non Nhật Bản

Một bà mẹ Trung Quốc sống ở thành phố Kyoto, Nhật Bản đã rất ngạc nhiên về hệ thống giáo dục mầm non cũng như thói quen của những đứa trẻ ở đất nước này. Cô đã chia sẻ kinh nghiệm của mình và những gì mình quan sát được.

Cô viết: “Trước khi tới Nhật, Tiantian (con gái cô) đã từng học ở một trường mẫu giáo của Bắc Kinh 1 năm. Vì vậy, các bạn có thể hiểu rằng, chúng tôi cũng không xa lạ gì với môi trường này. Song, có những điều ở các trường mẫu giáo Nhật Bản đã khiến tôi phải ngạc nhiên”.
1. Cần rất nhiều túi để tới trường

Vào một ngày, họ nói chúng tôi cần phải chuẩn bị một số lượng túi nhất định với các kích cỡ khác nhau:

Túi sách vở, túi bao ngoài, túi dụng cụ ăn uống, hộp dụng cụ ăn uống, túi quần áo, túi đựng quần áo sẽ thay, túi đựng quần áo sau khi thay ra và túi giày. Sau đó thì túi A phải có chiều dài nhất định, túi B phải có chiều rộng nhất định, túi C phải đựng vừa trong túi D, túi E vừa trong túi F. Tôi đã không thể tin được điều đó.

Thậm chí, một vài trường mẫu giáo còn yêu cầu các bà mẹ phải có những chiếc túi riêng của mình.

Sau 2 năm, chúng tôi đã quen với điều đó và những đứa trẻ trở nên rất thành thục trong việc đặt đồ đạc vào đúng chiếc túi của nó. Và tôi cho rằng, lý do người Kyoto không ngại ngần khi phải phân loại rác thải là vì họ đã được dạy điều này từ khi còn ở trường mẫu giáo.

2. Bọn trẻ xách túi mà không cần sự giúp đỡ của bố mẹ

Đó là điều thực sự làm tôi ngạc nhiên. Tôi nhận thấy những người lớn Nhật Bản, dù là bố mẹ hay ông bà bọn trẻ đều không phải xách bất kì chiếc túi nào cả, trong khi bọn trẻ phải xách tất cả những chiếc túi đủ kích cỡ này (ít nhất là 2 đến 3 chiếc). Và đáng ngạc nhiên hơn nữa là bọn trẻ còn có thể chạy rất nhanh!

Còn với chúng tôi thì sao? Có thể, đó không phải là thói quen của chúng tôi hoặc có lẽ nó là một yếu tố văn hóa, song tôi mang tất cả những chiếc túi, còn Tiantian thì không phải mang gì cả.

Hai ngày sau, giáo viên của Tiantian tới và nói chuyện với tôi: “Mẹ Tiantian à, con gái chị có thể tự làm được mọi việc ở trường…”. Người Nhật có thói quen là chỉ nói nửa câu, sau đó để người nghe tự hiểu.

Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng, cô giáo đang nói về chuyện gì. Song thấy tôi trầm ngâm nên cô ấy nói tiếp: “…việc xách những chiếc túi chẳng hạn…” Sau sự nhắc nhở tế nhị này, tôi đã để cho Tiantian xách tất cả những chiếc túi của cháu.

Trong một cuộc họp phụ huynh, tôi đã nói với mọi người rằng thói quen của người Trung Quốc là bố mẹ nên xách mọi thứ thay cho trẻ con. Lúc đó, đến lượt các bà mẹ Nhật ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào. Và sau đó họ hỏi: ‘Tại sao?’

Tại sao ư? Có phải là vì người Trung Quốc chúng tôi yêu những đứa con của mình nhiều hơn không?

3. Thay quần áo liên tục

Trường mẫu giáo của Tiantian có một bộ đồng phục riêng, khi tới trường, cháu phải cởi bỏ nó ra và thay một bồ quần áo khác dành để vui chơi. Nó phải tháo giày và đi một đôi giày bale màu trắng. Khi tới sân tập thể dục, lại phải thay giày một lần nữa. Sau giấc ngủ vào buổi chiều, bọn trẻ lại phải thay quần áo. Thực sự là rất phiền phức.

Khi ở lớp học Hoa Cúc, Tiantian thường bị chậm trễ trong việc thay quần áo. Tôi thì không thể làm việc này cho cháu được ngoài việc phụ giúp nó một tay. Song tôi nhanh chóng nhận ra rằng tất cả các bà mẹ Nhật đều đứng sang một bên và không giúp đỡ bọn trẻ chút nào hết. Tôi dần hiểu ra rằng, việc thay quần áo này đã dạy bọn trẻ cách sống tự lập. Thông qua những gì mà chúng phải làm ở trường như thay quần áo, loay hoay với những rắc rối hàng ngày hay treo những chiếc khăn tay, những đứa trẻ Nhật đã bắt đầu học được thói quen giữ mọi thứ ngăn nắp từ khi chúng mới chỉ 2, 3 tuổi.

4. Mặc quần soóc vào mùa đông

“Trẻ con Nhật luôn phải mặc quần soóc vào mùa đông. Lạnh không hề hấn gì với chúng. Ông bà của Tiantian ở Bắc Kinh đã rất lo lắng về việc này và cho rằng, tôi phải nói chuyện với cô giáo về vấn đề này, bởi lẽ, trẻ con Trung Quốc không thể chịu được lạnh.

Chắc các bạn không thể tưởng tượng được khi Tiantian mới bắt đầu vào trường mẫu giáo, ngày nào, cháu cũng bị ốm. Nhưng khi tôi nói chuyện với các bà mẹ Nhật thì câu trả lời của họ đã làm tôi kinh ngạc: “Tất nhiên rồi! Lý do chúng tôi đưa bọn trẻ tới trường mầm non là để chúng ốm mà!”

Nhìn những đứa trẻ khỏe mạnh đang chạy nhảy, tôi nhận ra rằng chúng ta không nên quá nuông chiều con cái.

5. Chưa đầy 1 tuổi nhưng có thể thi đấu trong những hoạt động thể thao

“Tất cả những lớp học ở trường mầm non Nhật Bản đều được đặt tên theo các loài hoa. Ban đầu, Tiantian ở lớp học Hoa Cúc, sau đó là Hoa Loa Kèn và bây giờ là một trong số những ‘chị cả’ – lớp học Hoa Violet. Những đứa trẻ chưa đầy 1 tuổi thì ở lớp học Hoa Đào.

Những ‘bông hoa đào’ chưa đầy 1 tuổi này không chỉ được đưa tới trường mầm non mà còn tham gia vào tất cả các hoạt động lớn như những buổi thi đấu thể thao hay những chương trình biểu diễn. Nhìn những đứa trẻ vừa khóc vừa bò về phía trước, tôi luôn cảm thấy rất thương chúng.

6. Những đội bóng đá nữ

“Khi bọn trẻ học tới lớp mẫu giáo nhỡ ở trường mầm non, chúng bắt đầu với những bài học nhảy hàng tuần, giống như những bài tập thể dục thể chất ở nhà. Khi chúng học tới lớp lớn, sẽ có một trận đấu bóng đá. Khi mà bọn trẻ không tập nhảy cả ngày nữa nghĩa là chúng đang luyện tập bóng đá. Chúng cũng chơi như những vận động viên thực thụ, thậm chí là còn thi đấu với các trường mầm non khác. Tiantian đã bị thâm tím đầy người khi chơi trò chơi này song bù lại con bé khỏe khoắn và dũng cảm hơn.<p> </p>Thực sự là khi chúng tôi mới tới Nhật Bản, sức khỏe của Tiantian thật là tệ. Bọn trẻ ở Nhật thường bắt đầu chơi bóng từ khi mới 3, 4 tuổi. Ở độ tuổi ấy, chúng bé hơn bọn trẻ Trung Quốc rất nhiều. Trong lớp của Tiantian, con bé lớn hơn hẳn những đứa trẻ khác nhưng lại rất yếu.<p> </p>
Bọn trẻ Nhật thì sẽ chạy quanh sân, còn Tiantian thì sao? Con bé sẽ bị cát nhét đầy giày và sẽ phải nhón chân để đi bộ. Một lần, bọn trẻ có một chuyến tham quan buộc chúng phải trèo lên một ngọn núi. Và Tiantian đã phải đi xuống núi và có 2 đứa trẻ Nhật khác nhỏ hơn đi cùng để dìu con bé. Con bé chưa từng leo bộ lên một ngọn núi trong một tiếng đồng hồ. Bây giờ thì nó đã khá hơn. Năm ngoái, ở Shangrila, Tiantian đã đi bộ trong vòng 4 tiếng mà không hề hấn gì.

Trẻ em Nhật không học chữ, học tiếng Anh mà học… cười

Khi bạn hỏi họ dạy bọn trẻ những gì thì bạn sẽ không bao giờ đoán được câu trả lời: “Chúng tôi dạy bọn trẻ cách luôn luôn mỉm cười!”. Đây là một trong 12 ngạc nhiên của bà mẹ Bắc Kinh có con học mẫu giáo ở Nhật Bản.

7. Hệ thống giáo dục có tính hòa nhập

Khi còn ở Trung Quốc, tôi chỉ nhìn thấy lớp mẫu giáo của Tiantian một vài lần. Mỗi lớp đều có một phòng học riêng, song ở Nhật Bản thì không phải vậy.

Trước 9h30 sáng và sau 3h30 chiều, cả trường đều chơi cùng nhau. Trong sân, những đứa trẻ lớn cầm tay những đứa trẻ nhỏ, những đứa nhỏ đuổi theo những đứa lớn. Chúng chơi đùa rất vui vẻ, như thể anh chị em ruột.

Ví dụ như cách đây vài ngày, trong nhóm của Tiantian và một nhóm khác, sau khi biểu diễn tiết mục của chúng, bọn trẻ đã nói những điều làm cho tất cả các bậc phụ huynh đều phải bật khóc:

“Nhóm của con hôm nay rất vui bởi vì những em lớp dưới đã biểu diễn rất tốt. Đây là nhóm cuối cùng của bọn con. Khi bọn con bắt đầu học tiểu học, chắc chắn bọn con sẽ nhớ những người bạn này và trường của chúng con”.

8. Dạy cách “mỉm cười” và nói “cảm ơn”

Trong những trường mầm non ở Nhật, dường như họ không hề quan tâm đến việc dạy kiến thức cho bọn trẻ.
Chúng không có bất kì quyển vở nào, chỉ có những cuốn phác thảo mỗi tháng một lần. Trong kế hoạch giáo dục của của nhà trường cũng không hề có những môn học như Toán, chữ kana (chữ Nhật), nghệ thuật hay âm nhạc. Và cũng không có cả Tiếng Anh hay những cuộc thi Olympia Toán học quốc tế. Họ cũng không dạy trượt băng hay bơi lội.

Khi bạn hỏi họ dạy bọn trẻ những gì thì bạn sẽ không bao giờ đoán được câu trả lời: “Chúng tôi dạy bọn trẻ cách luôn luôn mỉm cười!”

Ở Nhật, bạn ở đâu không quan trọng, bạn đang nói chuyện với ai không quan trọng, mà quan trọng nhất là bạn phải ‘luôn mỉm cười’. Một cô gái luôn mỉm cười là cô gái xinh đẹp nhất.

Họ còn dạy những gì nữa? Họ dạy chúng nói ‘cảm ơn’.

Có những điều được chú trọng trong nền giáo dục của Nhật song lại không được quan tâm nhiều ở Trung Quốc. Tuy nhiên, sau 3 năm, tôi nhận thấy rằng Tiantian đã có những tiến bộ về các môn như âm nhạc, nghệ thuật và đọc. Sự tiến bộ này là nhờ phương pháp giáo dục toàn diện.

9. Số lượng các hoạt động

Nhìn vào lịch thì có thể biết những ngày tôi phải chuẩn bị bữa trưa cho Tiantian. Đây là những ngày con bé có những buổi dã ngoại. Tôi không thể đếm được con bé đã leo núi mấy lần, được đi thăm bao nhiêu hồ nước, được đi tham quan và nhìn thấy bao nhiêu động vật và cây cối.

Ngoài ra, Tiantian còn tham gia làm bánh, tới những ngày hội thể thao, biểu diễn ở những sự kiện cộng đồng, tham gia những lễ hội được tổ chức qua đêm, tới các buổi giao lưu, những đền chùa, các buổi triển lãm… Chỉ có thể nói rằng có rất nhiều các hoạt động trong trường mầm non Nhật Bản.

10. Tổ chức tất cả các ngày lễ

“Điều này cũng thực sự làm tôi ngạc nhiên. Giống như tôi đã nói ở trên, các trường mầm non của Nhật Bản tổ chức tất cả các ngày lễ truyền thống của họ: Ngày Con Gái, Ngày Con Trai, Lễ hội Ma đói… Không chỉ có vậy, họ còn tổ chức ngày Renri (đêm thứ 7 của năm mới theo lịch âm) và ngày Qixi.

Có buổi học, Tiantian trở về nhà và nói với tôi rằng: “Hôm nay, cô giáo hỏi con người Trung Quốc tổ chức những ngày lễ này như thế nào và con đã nói rằng con không biết”. Thật là xấu hổ! Chính tôi cũng không biết câu trả lời!”

11. Năng lực của giáo viên

“Trong một lớp học ở Nhật, có từ 10 đến 30 học sinh nhưng chỉ có 1 giáo viên. Ban đầu, tôi đã băn khoăn về điều này. Nếu cô giáo có thể để mắt được tới tất cả bọn trẻ thì quả thực cô ấy rất giỏi. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp những giáo viên mầm non nơi đây. Chỉ với một giáo viên, những tác phẩm của 30 đứa trẻ, chỉ huy một đội trống (rất chuyên nghiệp), việc học nghệ thuật, âm nhạc, học đọc, ngày sinh nhật của chúng, những nhóm mà chúng tham gia và các ngày hội thể thao…tất cả đều được sắp xếp một cách ngăn nắp và cẩn thận.

Hãy nhìn cô giáo xem, cô ấy luôn bình tĩnh và thoải mái. Và cô ấy đã khoảng 50 tuổi rồi đấy! Tôi rất khâm phục cô ấy!”

12. Sự ảnh hưởng của Phật giáo

“Có lẽ Kyoto là thành phố có nhiều đền chùa hơn bất kì thành phố nào của Nhật Bản. Nó có một không khí linh thiêng. Hàng tuần, Tiantian đều được đưa tới các đền chùa. Trong lễ hội quan trọng nhất, con bé phải quỳ trước Phật và có những hoạt động vào ngày sinh của Phật cũng như ngày Nirvana.<p> </p>Hôm qua, Tiantian đã tới đền Nishi Honganji để xin một điều ước. Con bé được đại diện cho cả lớp dâng lên Phật những bông hoa. Tôi đã hỏi xem nó ước điều gì và con bé nói rằng: “Con ước rằng con sẽ luôn tin tưởng vào Đức Phật, luôn đối xử với mọi người bằng tấm lòng biết ơn và luôn quan tâm tới những gì người khác nói”.

Nguyễn Thảo (Theo Asia One)

Image may contain: one or more people

Tin trong nước Việt Nam:

Tin trong nước Việt Nam:

 1)  Gần 1,5 tấn lòng lợn thối ngâm trong bể xi măng hóa chất

Lòng lợn bốc mùi hôi thối được ngâm trong bồn xi măng với hóa chất trước khi cơ sở ở Bình Dương bán cho các quán ăn, nhà hàng.

gan-1-5-tan-long-lon-thoi-ngam-trong-be-xi-mang-hoa-chat

Lòng lợn được trộn với hóa chất trong bể ximăng. Ảnh: Nguyệt Triều

2)  Gần 400ha rừng tự nhiên “biến mất”, chính quyền không biết

  Trong khi chờ đợi giao 400ha đất rừng tự nhiên tại xã Đồng Lâm, được cắt ra từ Khu bảo tồn thiên nhiên Đồng Sơn – Kỳ Thượng thuộc huyện Hoành Bồ (tỉnh Quảng Ninh) cho người dân để phát triển kinh tế thì gần như toàn bộ những cánh rừng biến mất trước… sự ngỡ ngàng của chính quyền địa phương và các lực lượng chức năng.

3)   Không đạt được mục tiêu trở thành nước công nghiệp hiện đại vào năm 2020

 “Tăng trưởng kinh tế chưa bền vững, nợ công, nợ xấu tiềm ẩn nguy cơ gây bất ổn; mục tiêu đến năm 2020 nước ta cơ bản trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại không đạt được”.

 Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cho biết: Trong kỳ họp cuối cùng của Quốc hội khóa 13, Quốc hội đã tổng kết sâu sắc nhiệm kỳ, rút ra những bài học kinh nghiệm rất quan trọng và bổ ích; quyết định mục tiêu, nhiệm vụ phát triển đất nước và quyết định điều chỉnh, kiện toàn các chức danh lãnh đạo của bộ máy Nhà nước.

 4)  “Nhà nước đang nuôi báo cô nhiều công chức, viên chức”

 (GDVN) – Ông Nguyễn Đình Quyền – Phó Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp của Quốc hội nói thẳng như vậy khi trao đổi với báo chí về năng lực công chức, viên chức.

5)  Bị phê vào sổ đầu bài, học sinh phóng hỏa đốt trường

 Không thuộc bài nên bị thầy phê vào sổ, cậu học sinh lớp lớp 7 trường THCS Thuận An Thừa Thiên Huế rủ bạn mua xăng về đốt trường. Chỉ trong một giờ, phòng hiệu trưởng và phòng chứa hồ sơ đã bị thiêu rụi.

 

Hồ sơ học sinh và các dụng cụ học tập của trường bị thiêu rụi. Ảnh: Trần An.

Hồ sơ học sinh và các dụng cụ học tập của trường bị thiêu rụi. Ảnh: Trần An.

 6) Tạm giữ ‘tàu lạ’ xả chất thải ra sông Hồng

– Liên quan đến vụ “tàu lạ” xả thải ra sông Hồng, PC 68, Công an Hà Nội cho biết, đã tạm giữ phương tiện.

Trao đổi với VietNamNet sáng qua, Phó giám đốc Sở TN&MT Hà Nội Nguyễn Hữu Nghĩa cho biết, Sở đang thành lập đoàn thanh tra xác minh vụ việc “tàu lạ đổ chất thải” xuống sông Hồng.

 Tạm giữ 'tàu lạ' xả chất thải ra sông Hồng

Hình ảnh “tàu lạ” xả thải xuống lòng sông

Donald Trump thắng lớn – Việt Nam thua to

Donald Trump thắng lớn – Việt Nam thua to

Cộng Hòa không đủ phiếu xóa Obanmacare
Phạm Trần (Danlambao) – Chiến thắng của Donald Trump trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ ngày 8/11/2016 đã đẩy nhà nước Cộng sản Việt Nam, lực lượng công nhân và phong trào đấu tranh cho dân chủ, tự do và nhân quyền ở cả 2 bờ Đại Dương lâm vào ngõ mù khó thở vì Hiệp định Đối tác Kinh tế Chiến lược Xuyên Thái Bình Dương (Trans-Pacific Strategic Economic Partnership Agreement, gọi tắt là TPP) bị coi như đã chết trước khi có hiệu lực.
Biến chuyển này xảy ra sau khi lãnh tụ đa số Cộng hòa tại Thượng viện, Nghị sỹ Mitch McConnell, vào hôm 11/1/2016, đã thông báo cho Tổng thống Barack Obama biết Hiệp định đối tác xuyên Thái Bình Dương, hay TPP – Trans-Pacific Partnership – sẽ không được đem ra thảo luận tại khóa Quốc hội thứ 114 trong những ngày còn lại của nhiệm kỳ, kết thúc ngày 03/01/2017.
Quyết định của Quốc hội Mỹ đã đánh trúng vào kế hoạch sẽ đình chỉ TPP của Tổng thống đắc cử Donald Trump. Khi vận động tranh cử, ứng cử viên Donald Trump đã chỉ trích Hiệp định TPP không tạo ra công ăn việc làm cho dân Mỹ mà chỉ giúp cho nước khác giàu thêm.
Sau ngày bầu cử, ít người ở Thủ đô Hoa Thịnh Đốn hy vọng ông Donald Trump sẽ thay đổi ý định bỏ TPP để thương thuyết lại với 11 nước khác. Hơn nữa, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy Quốc hội do đảng Cộng hòa kiểm soát cả Thượng lẫn Hạ viện sẽ bảo vệ TPP, sản phẩm của Tổng thống Dân chủ Barack Obama.
Như vậy TPP coi như đã chết.
Ảnh hưởng với Việt Nam
Vậy ảnh hưởng của TPP tử vong đối với Việt Nam và người Việt trong và ngoài nước như thế nào?
Trước hết, nhà nước Cộng sản Việt Nam đã mất cơ hội làm giàu để thoát khỏi gọng kìm chính trị-kinh tế Trung Hoa.
Thứ hai, người công nhân Việt Nam đã mất hy vọng thành lập một công đoàn độc lập bảo vệ quyền lợi cho mình để thoát khỏi sự kìm kẹp của Tổng liên đoàn Lao động nhà nước CSVN.
Thứ ba, các tổ chức xã hội dân sự và cá nhân tranh đấu cho dân chủ và tự do ở Việt Nam cũng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan vì chính quyền mới Donald Trump, ít nhất trong 2 năm đầu, sẽ chỉ quan tâm vào việc làm giàu, dành lại ưu thế mậu dịch và tạo thế mạnh chính trị và quân sự cho nước Mỹ hơn lo cho quyền con người và chuyện nội bộ của nước khác. Hơn nữa cá nhân ông Trump và những người thân cận ông chưa có bất cứ kinh nghiệm nào trong lĩnh vực nhân quyền và tình hình Việt Nam. Ở Châu Á, ưu tiên trước mắt của chính quyền Trump là quyền lợi kinh tế của Mỹ với Trung Quốc, Nhật Bản và Nam Hàn.
Tình hình bất ổn ở Biển Đông và kế hoạch ngăn chặn sự bành trướng quân sự của Trung Quốc ở khu vực Á Châu và Thái Bình Dương cũng sẽ chịu ảnh hương gay gắt khi TPP mất chân đứng tại Úc, Brunei, Japan, Malaysia, Singapore, New Zealand và Việt Nam.
Thứ tư, người Việt ở Mỹ, đi bầu hay không đi bầu, cũng thấy bâng khuâng vì không biết tương lai của nước Mỹ lẫn Việt Nam sẽ đi về đâu trong 4 năm tới. Liệu nước Mỹ có tránh khỏi phân hóa, kỳ thị giữa các sắc dân, xáo trộn trật tự xã hội vì những lời nói và quan điểm “chói tai” của ứng cử viên Donald Trump, hay nước Mỹ sẽ hòa bình và thịnh vượng với một Tổng thống Donald Trump biết kiềm chế bản tính bất bình thường để gạn đục lấy trong?
Như vậy là sau 7 năm vất vả thương thuyết để được ký kết ngày 4/02/2016 tại Tân Tây Lan (New Zealand), TPP đã bị bức tử bởi phe đa số Cộng hòa tại Quốc hội Mỹ và chính quyền tương lai Donald Trump. Cũng thật trớ trêu là đa số Dân biểu và Nghị sỹ Cộng hòa, của Quốc hội trước ngày bầu cử 8/11/2016, đã ủng hộ TPP vì nếu được thi hành, nó sẽ tăng số hàng xuất cảng và lợi tức cho các xí nghiệp và kỹ nghệ Hoa Kỳ là những mạnh thường quân hào phóng của đảng Cộng hòa. Tuy nhiên, các cuộc nghiên cứu cho thấy TPP không tạo thêm công ăn việc làm cho người dân Mỹ mà chỉ làm giàu cho các Đại Công ty và giới chủ nhân. Ngược lại, sẽ giúp cho các nước hội viên khác có số lao động giá rẻ như Việt Nam có thêm công ăn việc làm và giàu thêm lên vì hàng nhập và xuất cảng được hưởng nhiều loại thuế thấp.
TPP là tổ chức quy tụ 12 nước gồm Úc, Brunei, Canada, Chile, Japan, Malaysia, Mexico, Singapore, New Zealand, Peru, Mỹ và Việt Nam. Khối kinh tế này, nếu hoạt động, sẽ có trị giá 28,000 Tỷ dollars ($28 trillion dollars), chiếm lối 40% tổng sản lượng của Thế giới và là một khối kinh tế hùng mạnh có khả năng cầm chân Trung Quốc.
Việt Nam mất hết
Do đó, khi TPP không còn nữa thì về lĩnh vực kinh tế, Việt Nam sẽ không được hưởng mối lợi giảm khoảng 18,000 loại thuế đánh vào hàng hoá được trao đổi giữa các quốc gia hội viên.
Tác giả John Boudreau của mạng thông tin chuyên về kinh tế-tài chính Bloomberg của Mỹ tiết lộ các chuyên gia từng phỏng đoán trong vòng 10 năm, TPP sẽ giúp Việt Nam đạt mức tăng trưởng nội địa lên 11 phần trăm, hay 36 tỷ dollars. Hàng xuất cảng cũng sẽ tăng 28%. Các loại hàng may mặc, giầy dép và nông-ngư phẩm cũng sẽ gia tăng để giúp Việt Nam giảm dần lệ thuộc vào Trung Quốc.
Giờ đây, khi TPP không còn nữa thì Việt Nam sẽ bị Trung Quốc khống chế mạnh hơn vì sản xuất của Việt Nam gần như hoàn toàn phải lệ thuộc vào nguyên liệu từ Trung Hoa.
Bằng chứng trong năm 2015, Việt Nam đã nhập siêu khoảng 32,3 tỷ dollars từ Trung Quốc, tăng 12,5% so với năm 2014, căn cứ vào báo cáo của nhà nước.
Trong khi đó, chỉ trong 6 tháng đầu năm 2016, chỉ số nhập siêu từ Trung Quốc của Việt Nam là trên 14 tỷ dollars, tuy có giảm lối 2 tỷ so với cùng thời gian năm 2015.
Nhưng hầu như tất cả các hàng tiêu dùng của người dân Việt Nam đều đến từ Trung Quốc, cả đường chính ngạch lẫn buôn lậu. Nhiều món hàng, kể cả những thứ độc hại, chế tạo từ Trung Hoa nhưng đám con buôn bất chính đã dán nhãn sản xuất ở Việt Nam để đánh lừa người mua mà nhà nước không kiểm soát nổi.
Đối với khối công nhân lao động, vốn bị các cán bộ của Tổng liên đoàn Lao động nhà nước về hùa với chủ đầu tư nước ngoài để hưởng bổng lộc thay vì phải bênh vực cho quyền lợi của công nhân, sẽ mất cơ hội thành lập nghiệp đoàn độc lập để tự bảo vệ quyền lợi cho mình theo như theo Công ước 87 của Tổ chức Lao động Quốc tế (International Labour Organization)
Công ước này viết: “Người lao động và người sử dụng lao động, không phân biệt dưới bất kỳ hình thức nào, đều không phải xin phép trước mà vẫn có quyền được tổ chức và gia nhập các tổ chức theo sự lựa chọn của mình, với một điều kiện duy nhất là phải tuân theo điều lệ của chính tổ chức đó.” (Điều 2)
Hay:(1) “Các tổ chức của người lao động và của người sử dụng lao động có quyền lập ra điều lệ, những quy tắc quản lý, tự do bầu các đại diện, tổ chức việc điều hành hoạt động và soạn thảo chương trình hoạt động của mình.” (2) “Các cơ quan có thẩm quyền phải tránh mọi sự can thiệp có tính chất hạn chế quyền đó, hoặc cản trở việc thi hành hợp pháp quyền đó.”
Quan trọng hơn, Điều 4 khẳng định: “Các tổ chức của người lao động và của người sử dụng lao động không thể bị bất cứ một cơ quan hành chính nào buộc phải giải tán hoặc đình chỉ.”
Nhằm tạo sức mạnh cho quyền của người Lao động, Công ước 87 viết trong Điều 5: “Các tổ chức của người lao động và của người sử dụng lao động có quyền hợp thành các liên đoàn, tổng liên đoàn, và mọi tổ chức, liên đoàn hoặc tổng liên đoàn đó đều có quyền gia nhập đều có quyền liên kết với các tổ chức quốc tế của người lao động và người sử dụng lao động.”
Để bảo đảm sự minh bạch và công bằng giữa người lao động, người sử dụng lao động và nhà nước, Điều 8 nói rõ: “(1)Trong khi thi hành những quyền mà Công ước này đã thừa nhận cho mình, người lao động, người sử dụng lao động và các tổ chức tương ứng của họ, cũng như mọi người và mọi tập thể có tổ chức khác, đều phải tôn trọng pháp luật trong nước.”
Tuy nhiên trách nhiệm phải tuân thủ Luật pháp cũng buộc nhà nước phải tuân thủ quy định ở khoản 2 trong Điều 8 viết rằng: “(2)Pháp luật quốc gia không được có những quy định mang tính chất xâm hại, cũng như không được áp dụng với mục đích xâm hại tới những đảm bảo đã được quy định trong Công ước này.”
Giờ đây, khi TPP không còn nữa thì tuy bị thiệt hại về kinh tế nhưng chiến thắng của Donald Trump đã giúp cho nhà nước Việt Nam mỉm cười vì rũ bỏ được nỗi lo sợ phải chấp nhận một Công đoàn lao động độc lập và tự do như TPP đã ấn định.
Quyết định giết TPP của Donald Trump và phe Cộng hòa đa số ở Quốc hội Mỹ cũng đã gây thất vọng rất lớn cho những nhà đấu tranh từng hy vọng TPP sẽ giúp họ nạnh dạn hơn khi đòi quyền được tự do lập hội và hội họp và quyền được tự do trao đổi thông tin vốn đang bị kiểm soát chặt chẽ và nghiêm cấm, nếu nhà nước thấy bất lợi cho chế độ.
Hoạt động của các Tổ chức xã hội dân sự cũng đã mất đi một vũ khí lợi hại để gây áp lực với nhà cầm quyền Cộng sản khi đòi hỏi và đấu tranh quyền lợi cho người lao động.
Những cuộc đình công đòi quyền lợi tự phát của công nhân trên khắp lãnh thổ như đã xảy ra từ trước đến nay cũng đã mất thế tựa lưng vào TPP.
Phản ứng Việt Nam
Vậy thì nhà nước Việt Nam đã phản ứng ra sao?
Báo chí Việt Nam, vào ngày 11/11/2016, đã đồng loạt đưa tin Bộ trưởng Bộ Công Thương Trần Tuấn Anh cho biết, “quan điểm của Việt Nam trong việc phát triển thương mại với quốc tế là đều định hướng phát triển đa phương hóa, đa dạng hóa các mối quan hệ.”
Ông nói: “TPP cũng chỉ là một trong những Hiệp định thương mại tự do thế hệ mới mà Việt Nam tham gia. Bên cạnh TPP chúng ta còn có nhiều hiệp định thương mại tự do khác đã và đang ký kết… trong trường hợp nào thì Việt Nam cũng luôn luôn sẵn sàng bởi vì hội nhập của Việt Nam không chỉ phụ thuộc vào TPP, mà hội nhập là yêu cầu và động lực để phát triển trong tương lai, do vậy quan điểm của Bộ Công Thương Việt Nam là xu thế mở cửa và hội nhập của Việt Nam sẽ tiếp tục được khẳng định.”
Tuy nhiên, các báo cũng viết: “Bộ trưởng Bộ Công Thương cho rằng, xuất khẩu của Việt Nam có thể có những diễn biến khá phức tạp, không giống như dự đoán.”Ông nói: “Tổng thống mới của Hoa Kỳ khả năng sẽ có những động thái ảnh hưởng đến tâm lý cũng như dòng chảy của thương mại thế giới. Nhưng chúng ta phải đợi xem vì từ những thông tin, quan điểm trong vận động tranh cử đến thực thi chính sách của chính thể mới còn phải có thời gian”.
Người đứng đầu Bộ Công Thương cũng khẳng định rằng: “Việt Nam đang bơi ra biển lớn và biển khơi bằng chính sức vóc của mình chứ không đi nhờ vả.”
Lời tuyên bố tự trấn an của Bộ trưởng Trần Tuấn Anh sẽ không giúp thay đổi hậu quả nghiêm trọng khi Việt Nam không còn TPP. Trước mắt là Việt Nam đã mất cơ hội giảm dần bị lệ thuộc kinh tế vào Trung Quốc. Tuy trong những năm gần đây Việt Nam có quan hệ kinh tế và thương mại tốt với Hoa Kỳ, Nga, Liên Hiệp Châu Âu (European Union, EU), Nhật Bản, Nam Hàn và các nước trong khối ASEAN (Hiệp hội các nước Đông Nam Á) nhưng không sao so với mối lợi đem lại từ 11 nước trong khối TPP.
Bức tường và Obamacare
Như vậy, nếu ông Trump chưa nhận chức mà coi như đã dẹp xong TPP thì ngược lại ông sẽ gặp nhiều khó khăn tại Quốc hội, nếu không muốn nói là bất khả kháng, khi ông muốn dẹp Obamacare như đã hứa khi tranh cử.
Lý do vì phe Cộng hòa chỉ chiếm đa số ở Hạ viện mà không có đủ 60 phiếu đa số tuyệt đối ở Thượng nghị viện 100 Nghị sỹ. Sau bầu cử 8/11/2016, Cộng hòa có 51 ghế, Dân chủ có 48 ghế, cộng thêm 1 ghế độc lập (49) luôn luôn có truyền thống bỏ phiếu với phe Dân chủ. Khi nghiêng ngửa, Phó Tổng thống đảng cầm quyền Mike Pence sẽ bỏ phiếu cho Cộng hòa để tăng lên 52 phiếu, nhưng thu được thêm 8 phiếu của đối lập Dân chủ cho đủ 60 phiếu để loại Obamacare là điều rất khó xẩy ra, nếu không là ảo tưởng.
Vì vậy, sau cuộc họp với Tổng thống Obama tại Bạch Ốc ngày 8/11/2016, Tổng thống đặc cử Donald Trump đã cho biết sẽ duy trì 2 điều quan trọng trong Obamacare, đó là: Các hãng không được từ chối bán bảo hiểm cho người có bệnh truyền nhiễm từ trước khi mua; và, sinh viên tiếp tục được hưởng bào hiểm sức khỏe của bô mẹ đến năm 26 tuổi.
Các chuyên gia lập pháp cho biết, ông Trump và phe Cộng hòa ở Thượng viện chỉ có thể thông qua những thay đổi đối một số điều khỏan với Obamacare, qua thủ tục được gọi là “hòa giải” (reconciliation) kèm theo một dự luật, chẳng hạn như luật ngân sách. Thủ tục này chỉ cần cần 51 phiếu đa số ở Thượng viện.
Người ta phỏng đoán phe Cộng hòa sẽ giúp ông Trump bỏ đi khoản mở rộng Medicaid; ngân khoản trợ giúp chi phí bảo hiểm cho những người có lợi tức trung bình hay thấp qua nơi làm việc, nhận Medicaid và Medicare, hay khoản luật cho phép “trừng phạt những ai không mua bảo hiểm” của chương trình Obamacare.
Nhưng để thay thế những khoản này bằng chương trình bảo hiểm có lợi cho dân qua một Bảo hiểm sức khỏe mới thì chính ông Trump và phe Cộng hòa lại chưa có kế hoạch rõ ràng.
Như vậy, tham vọng bỏ Obamacare ngay sau khi nhận chức của ông Trump đã bị thất bại, trong khi sửa đổi ra sao lại chưa rõ ràng và phải mất ít nhất 5 hay 6 tháng sau mới biết.
Có điều chắc chắn là dù bằng cách nào, quyết định về bảo hiểm sức khỏe của chính quyền Donald Trump cũng sẽ gây hoang mang không ít cho 22 triệu người Mỹ đã mua bảo hiềm Obamacare.
Về lời hứa xây bức tường ngăn chặn dân Nam Mỹ vượt biên giới Mexico vào Mỹ của ứng cử viên Donald Trump cũng đã bị thách thức để thay đổi. Giờ đây các cố vấn của ông Trump và Chủ tịch đa số Cộng hòa ở Hạ viện, Paul Ryan cho biết việc xây bức tường chưa được bàn tới vào lúc này mà chỉ tăng cường kiểm soát biên giới là ưu tiên.
Hơn nữa, muốn xây tường thì phải có tiền, nhưng tiền lấy đâu ra nếu không được Quốc hội đồng ý? Do đó, những đe dọa xây tường của ông Trump cũng bị đảo ngược.
Duy nhất có kế hoạch trục xuất từ 5 đến 8 triệu cư dân bất hợp pháp Nam Mỹ của ông Trump còn đang được bàn tán xôn xao. Liệu ông Trump có làm nổi hay không là điều chưa ai trong đảng Cộng hòa dám quả quyết, nếu không muốn nói ai cũng sợ sẽ có xáo trộn xã hội nguy hại cho nước Mỹ và uy tín của chinh phủ Donald Trump.
Sau cùng, đối với Thỏa hiệp kinh tế Bắc Mỹ gọi là NAFTA (North America Free Trade Agreement), giữa Mỹ, Canada và Mexico, có hiệu lực năm 1994 thời Tổng thống Bill Clinton thì ông Trump, trong tư cách Tổng thống có thể rút nước Mỹ ra khỏi NAFTA, sau khi báo trước cho Mexico và Canada 6 tháng.
Trong thời gian tranh cử, ông Trump chỉ trích NAFTA không có lợi cho Mỹ vì đã mở đường cho các Công ty Mỹ di chuyển việc làm qua Mexico để hưởng lao động rẻ mà hàng làm ra quay về Mỹ lại tránh được nhiều khoản thuế.
Ông hứa sẽ thương thuyết lại, nhưng nói là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác. Các Công ty Mỹ, tỷ dụ như hãng Ford đã đe dọa sẽ di chuyển đến các nước có chi phí công nhân rẻ ở Nam Mỹ, nếu NAFTA không còn nữa, thay vì quay về Mỹ.
Mexio và Canada cũng cho biết họ đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Donald Trump.
Cuối cùng, như ta đã thấy, chỉ có Việt Nam và người Việt Nam ở trong và ngoài nước đã bị thiệt thòi vì quyết định bỏ TPP của ông Donald Trump. Những ai có ý nghĩ Tổng thống Donald Trump sẽ giúp thay đổi chế độ ở Việt Nam hay giúp cho phong trào đấu tranh dân chủ và nhân quyền lớn mạnh thì hãy kiên nhẫn chờ xem, trong 4 năm tới, chính quyền Trump có khả năng vần nổi khối đá khổng lồ Trung Quốc ra khỏi đầu Việt Nam hay chỉ làm cho nước Việt Nam và con người Việt Nam nhỏ bé hơn trong bàn tay của Bắc Kinh ?. -/-
(11/016)

HÃY LIÊN KẾT LẠI

HÃY LIÊN KẾT LẠI

FB Luân Lê

17-11-2016

Ảnh minh họa. Nguồn: internet

Bây giờ, chúng ta cần có một nhóm trí thức thuộc hàng tinh hoa, có trách nhiệm với dân tộc, liên kết lại và tiến hành dịch sách từ các sách của Tây phương, về dân quyền, về kinh tế, về cách thức tổ chức chính trị, sách về chấn hưng dân khí, khai sáng tư duy, để từ đó phổ biến tới mọi người dân trên đất nước này, và nhớ là phải độc lập hoàn toàn với chính phủ, không nhận lương hay có dính dáng lợi ích gì đến chính phủ, để đảm bảo rằng chúng ta hoàn toàn khách quan và sẽ không bị chi phối bởi bất kỳ yếu tố nào, mà chỉ vì trách nhiệm quốc dân của một con người với thời cuộc và với thế hệ tương lai của đất nước này.

Đây là cách mà nhóm Fukuzawa của ông Yukichi đã thành công ở Nhật Bản thời Minh Trị (cuối thế kỷ 19) để đưa nước Nhật hùng mạnh như ngày nay.

Tuy rằng, dân Việt thích uống rượu, bia và ngắm gái đẹp hơn đọc sách, lại thích tự huyễn hoặc về bản thân, ngu dốt nhưng bảo thủ, tư lợi nhỏ mọn và khôn vặt, nên sẽ rất khó khăn cho việc khai dân trí và chấn dân khí. Nhưng khó vẫn phải làm, nếu không nguyên khí quốc gia ngày càng suy bại thì chúng ta có tội với chính mình và cả tiền nhân.

Chúng ta làm là vì thời của chúng ta, chúng ta cũng là một con người, nên cần có trách nhiệm với đất nước và quê hương của mình, chẳng có tiền nhân nào làm nên việc lớn và bảo vệ tổ quốc lại nói rằng “chúng ta không làm hôm nay thì sợ đời sau sẽ trách cứ chúng ta”, vì biết tương lai có đến hay không nếu hiện tại chính người đang nắm giữ vận mệnh lịch sử lại thoái thác hay run sợ mà không bắt tay làm?

Nếu đã làm, thì đừng coi đó là hy sinh gì cả, đó là trách nhiệm, là tình yêu, nếu đã làm thì đó là vì chính bản thân mình, vì điều phải làm của một con người, chứ không phải nói rằng chúng ta đang hy sinh thứ gì đó cho ai hay xã hội nào cả.

Chúng ta hơn con Kiến ở chỗ có tình yêu đồng loại và tri thức để làm nên những giá trị mang tính phát kiến. Loài kiến thì chỉ để kiếm ăn và sinh đẻ, vậy là hết đời sinh học của nó. Nên nếu chúng ta cũng chỉ kiếm ăn, xây nhà, mua xe rồi vui vẻ với nhu cầu của mình trong khi bất công đầy rẫy, dân tộc suy yếu, dân trí thấp, xã hội rối ren, con người bạc nhược và mất đi niềm tin cũng như điều tử tế, thì chẳng hoá ra là chúng ta còn thua cả bầy Kiến vì không có tổ chức và tính liên kết đồng loại hay sao?

Hãy tập hợp một nhóm trí thức tinh hoa lại, truyền bá những tư tưởng và học thuật, những giá trị tiến bộ về con người, khoa học, về những nền văn minh của thế giới, để khai sáng cho nhiều người, lúc đó xã hội này sẽ bớt mông muội và thay đổi tốt lên.

Chúng ta phải tiếp tục công cuộc của cụ Phan Chu Trinh đã làm mà bị dở dang từ hơn 100 năm trước. Đến nay, người có chút khả năng thì đi nước ngoài học tập và sinh sống hết cả. Trong nước chỉ còn những người mà mang trong tâm khảm đầy những nỗi sợ hãi và bị kìm kẹp bởi những thứ bất nhân, hủ bại, cường quyền, nên quả là khó khăn cho những người có lòng với quê hương, đất nước.

Giới trẻ họ vẫn nghĩ họ giỏi lắm, thế giới chẳng là gì cả, và họ thích đọc sách đa cấp để kiếm tiền hơn là sách để trau dồi tri thức, học hỏi, sáng chế. Họ gặp nhau chỉ để hỏi làm ở đâu, vào nhà nước không, lương bao nhiêu, lấy vợ chưa, mua nhà rồi chứ, tậu xe hơi chưa,…?

Họ chẳng quan tâm gì đến điều kiện học tập, môi trường sống, luật pháp ra sao, xã hội có tạo ra công việc không, tại sao phải xin xỏ khi đi làm, tại sao phải chạy chọt, lo lót, tại sao lại thất nghiệp, tại sao lại phải chấp nhận cái này, nghe theo cái kia, dù đó là sai trái, bất công,…? Họ không quan tâm đất nước mình sẽ trôi về đâu và ra sao. Họ bỏ mặc như những kẻ ăn nhờ, ở đậu, trên quê hương này.

Khi nào giới trẻ chúng ta được như những bạn sinh viên Hồng Kông thì mới mong dân tộc mình có những biến chuyển lớn và trở mình mà văn minh lên được, lúc đó mới mong được học và tiếp cận những thứ ưu việt cũng như tiên tiến của thế giới. Chứ bây giờ, thật đau lòng là Lào và Campuchia cũng đã vượt xa chúng ta nhiều mặt.

Cả thế giới, chỉ còn sót lại chúng ta phía sau, ngày càng tụt xa và chống chọi lại với những vấn đề nội tại ngày càng khủng khiếp và lan rộng của mình. Nhưng vẫn được học những thứ lạc hậu mà thế giới đã bỏ từ lâu, không còn đả động gì nữa.

Một đất nước tham nhũng và chính quyền không minh bạch, không có đối trọng quyền lực thì chỉ đi giải quyết những khủng hoảng của nó đã đủ làm kiệt quệ tâm trí rồi thì làm sao còn đâu thời gian và trí lực mà làm ăn và phát triển nữa.

Chúng ta nhìn nền giáo dục này thì đã thấy, giáo viên thì nhu nhược, học sinh thì thụ động, làm sao có thể trông chờ vào những trái quả tốt mà được sản sinh ra từ đó!

Tính khả thi của một số chủ trương, hứa hẹn của ông Donald Trump khi tranh cử

Tính khả thi của một số chủ trương, hứa hẹn của ông Donald Trump khi tranh cử

Thạch Đạt Lang

17-11-2016

Nói gì thì nói, đến hôm nay kết quả bầu cử vị tổng thống thứ 45 của nước Mỹ đã rõ, ông Donald Trump đã thắng cử với số phiếu cử tri đoàn là 279, dù bà Clinton hơn ông Trump trên 1 triệu phiếu phổ thông. Sau khi ông Trump đắc cử, đã có nhiều bài viết phân tích nguyên nhân sự thất bại của bà Hillary Clinton hoặc những yếu tố đưa đến thành công của ông Trump trong cuộc chạy đua vào tòa Bạch Ốc. Bài viết này hoàn toàn không nói đến những chuyện đó, chỉ muốn nói đến các chủ trương, chính sách mà ông Donald Trump hứa hẹn.

Ông Trump tuyên bố sẽ làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại, nếu ông đắc cử. Giờ ông đã đắc cử rồi, chỉ chờ đến ngày thứ Sáu 20.01.2017 sẽ tuyên thệ nhậm chức. Thử phân tích về tính khả thi của vài hứa hẹn trong những chủ trương, chính sách… của ông Donald Trump.

1. Xây bức tường dài 3.200km (chính xác là 3.145km) dọc theo biên giới Mỹ-Mexico, phí tổn do chính phủ Mexico phải trả. Muốn biết điều này có thể thực hiện hay không phải căn cứ vào mối liên hệ về kinh tế, chính trị giữa hai nước.

Thật ra, dù đồng ý hay không với dự tính của ông Trump thì bức tường dọc theo biên giới Mỹ-Mễ đã được thực hiện từ lâu, trên hệ thống giám sát bằng computer. Đó không phải là một bức tường bằng gạch và đá vôi, dù điều này đã được thảo luận từ nhiều thập niên qua nhưng không đem đến một kết quả nào. Hiện tại, đa số có khuynh hướng thiết lập một bức tường điện tử, kiểm soát mọi di chuyển giữa biên giới hai nước bằng những camera và dụng cụ phát hiện chuyển động với hệ thống cảm biến (sensor).

Đã có rất nhiều đoạn ở biên giới được xây dựng hệ thống theo dõi bằng camera và máy cảm biến di động. Theo báo cáo vào ngày 09.11.2016, Bộ Nội an (Department of Homeland Security) chính quyền mới dự trù sẽ tập trung việc kiểm soát biên giới ở Arizona bằng hệ thống digital camera. Song song với việc tuần tra, chính quyền sẽ đầu tư thêm $145.000.000 vào việc xây thêm 6 tháp canh và hệ thống sensor cảm biến, camera phát hiện di động giữa các tháp canh. Hãng Elbit Systems của Do Thái đang tiến hành lắp ráp hệ thống quan sát, theo dõi chuyển động tối tân dọc theo biên giới dài khoảng 620km ở Arizona cùng với việc cài đặt các sensor cảm biến trên mặt đất.

Biên giới dài giữa hai nước Mỹ-Mễ thật sư có ý nghĩa về an ninh, hòa bình trong khu vực và quan trọng đối với Mỹ trong vấn đề an ninh nội địa, cũng như thương mại quốc tế. Mỹ là đối tác kinh doanh lớn nhất của Mễ. Năm 2010 Mễ xuất cảng số lượng hàng hóa trị giá $306,9 tỉ, gần như ¾ số thương vụ được thực hiện ở Mỹ, ngược lại Mễ là bạn hàng lớn thứ ba của Mỹ về mậu dịch sau Canada và Trung Quốc. Cả hai đều là thành viên trong hiệp ước Tự Do Mậu Dịch Bắc Mỹ NAFTA (North American Free Trade Agreement)

Như vậy, việc xây một bức tường bằng gạch, đá vôi theo ý tưởng của ông Trump thật ra chỉ là một lời tuyên bố trong khi tranh cử, khó lòng trở thành hiện thực, bởi sự hiện diện của một bức tường sừng sững, ngăn cách rõ ràng hai nước sẽ ảnh hưởng đến tâm lý người dân hai nước, tác động nghiêm trọng đến vấn đề kinh tế, thương mại cho hiệp ước NAFTA.

2. Trục xuất 6 triệu người trong số hơn 11 triệu nhập cư bất hợp pháp vào Mỹ. Tại sao là 6 triệu mà không là 2-3 triệu hay tất cả? Đây cũng chỉ là lời tuyên bố trong lúc tranh cử, thỏa mãn tâm lý bực tức của những người Mỹ trước tệ nạn di dân bất hợp pháp mà chính quyền không ngăn chận được.

Theo luật lệ hiện hành, việc trục xuất một người nhập cảnh vào Mỹ không có giấy tờ hợp lệ rất phức tạp, đòi hỏi nhiều thời gian, thủ tục phiền phức. Sở di trú và quan thuế ICE (Immigration and Customs Enforcement) phải thực hiện đúng thủ tục trục xuất để bảo vệ quyền lợi cho người bị trục xuất. Một người bị bắt trong khi làm việc, tại nhà hoặc do một tai nạn lưu thông, không chứng minh được giấy tờ hợp lệ… cảnh sát sẽ liên lạc với cơ quan ICE để xác minh tình trạng di trú của đương sự. Thủ tục này đòi hỏi sự trao đổi dữ kiện, lý lịch giữa cảnh sát, cơ quan ICE, nhà tù, nếu quá 48 giờ cơ quan ICE chưa thể đúc kết tình trạng di trú của nghi phạm thì cảnh sát phải thả họ ra.

Cơ quan ICE cũng không tìm cách giam giữ người nhập cư lậu khi bắt được họ, thông thường họ trả tự do cho những người có con nhỏ theo đúng cách cư xử của các nước tự do, dân chủ và nhân bản, nhưng không vì vậy mà tình trạng cư trú của người nhập cư trở nên hợp pháp. Cơ quan ICE sẽ tiếp tục trao đổi, thu thập dữ kiện, tin tức và một lúc nào đó những người được thả ra vẫn có thể bị trục xuất.

Trục xuất một người như vậy, đòi hỏi thời gian, sự làm việc của nhiều phòng, sở liên quan… nhiêu khê, khó khăn, rắc rối, thế thì làm sao trục xuất 6 triệu người nếu luật lệ về di trú hiện nay không thay đổi? Muốn thay đổi lại phải đưa ra quốc hội, hạ viện, thượng viện bàn cãi, biểu quyết…

Đó là chưa kể đến những phí tổn để trục xuất một người nhập cư bất hợp pháp. Theo ước tính của các chuyên viên tài chánh, trung bình để trục xuất một người, chính quyền Mỹ phải tốn bình quân khoảng $10.070. Vậy để trục xuất 6 triệu người, chính quyền của ông Donald Trump cần khoảng trên 60 tỉ đô la. Đó là chưa kể thiệt hại về kinh tế, dù là di dân lậu nhưng họ vẫn làm việc và đóng góp vào GDP của nước Mỹ. Thử tưởng tượng mất đi 6 triệu lao động với đồng lương rẻ mạt, nền nông nghiệp của các tiểu bang California, Washington, Georgia… sẽ đi về đâu?

Cho dù cả Hạ và Thượng viện đều nằm trong tay đảng Cộng Hòa, chủ trương trục xuất 6 triệu dân nhập cư bất hợp pháp trên nước Mỹ là điều hoang tưởng bởi nước Mỹ không phải là nước độc tài cộng sản, nên họ không thể áp dụng chính sách, đường lối như CSVN đã làm với người Tầu năm 1979.

Hơn thế nữa, việc trục xuất 6 triệu người cũng gây ra nhiều trở ngại khác, nhất là ở những tiểu bang như California, Georgia, Washington… nơi mà nền nông nghiệp cần đến những công nhân lượm trứng trong các trại gà, thu hoạch cam, nho, dâu, táo… ở các nông trại rộng mênh mông hoặc làm những việc lao động khuân vác, phụ giúp xây dựng với đồng lương bình quân khoảng $50/ngày. Những công việc kể trên chỉ dành cho người Mễ nhập cư lậu, người Mỹ trắng không ai làm những việc lao động không cần hoặc chỉ cần rất ít kiến thức phổ thông này.

3. Cấm tất cả những người theo đạo Hồi (Muslim) nhập cảnh vào nước Mỹ. Không thấy ông Trump nói rõ những người theo đạo Hồi ở các nước đồng minh của Mỹ như Saudi Arabia, Kuwait… có bị tính chung trong số những người ông muốn cấm không?

Hiện nay có khoảng 3,3 triệu người theo đạo Hồi sống trên nước Mỹ, tức vào khoảng gần 1% dân số. Nhiều người trong họ đã có quốc tịch Mỹ, làm việc trong chính quyền, trong quân đội… Những người này có thể có thân nhân, họ hàng, bạn bè ở các nước Hồi giáo, nếu cấm không cho người Hồi giáo nhập cảnh vào Mỹ thì thân nhân, bạn bè của những công dân Mỹ có xuất xứ từ các nước Hồi giáo cũng bị dính chùm luôn. Những công dân Mỹ theo đạo Hồi sẽ nghĩ sao?

Hơn thế nữa, luật lệ hiện hành không cho phép cảnh sát sở di trú (Customs Officers) ở phi trường, hải cảng, biên giới… được phép hỏi hành khách nhập cảnh theo tôn giáo nào vì trên mẫu khai báo nhập cảnh (Customs Declaration 6059B) không có câu hỏi về tôn giáo. Ngoài ra cũng có không ít những người ở các nước Trung Đông theo Thiên Chúa giáo hay Tin Lành.

Vậy căn cứ vào điểm nào để nhận ra một người Hồi giáo để cấm không cho họ nhập cảnh vào Mỹ? Nhân dáng bên ngoài, y phục, khăn đội đầu (Turban, Hidschab, Niqab, Burka…), tên họ trên thông hành, ngôn ngữ…?

4. Tạo ra 25 triệu việc làm mới bằng cách giảm thuế sản xuất các mặt hàng trong nước, đánh thuế nặng trên hàng hóa nhập cảng, rút các công ty Mỹ ở ngoại quốc ( Apple, General Electric, Caterpillar, Microsoft, Wal-Mart, Chevron, Cisco, Intel, Stanley Works, Merck, United Technologies, và Oracle …) về nước.

Việc đưa các hãng, xưởng ra nước ngoài (Outsourcing, Offshore) sản xuất trong thập niên vừa qua đã làm mất đi khoảng 2,4 triệu việc làm trên nước Mỹ. Nếu kể luôn từ những thập niên trước, số người mất việc trên nước Mỹ vào khoảng 8 triệu kể từ khi có làn sóng đưa hãng, xưởng sản xuất ra nước ngoài với nhân công, chi phí sản xuất rẻ hơn nội địa nhiều lần, nhưng ngược lại người dân Mỹ có được những hàng hóa, sản phẩm rẻ, giá phải chăng, vừa túi tiền của đại đa số, nhất là các mặt hàng gia dụng, quần áo, giầy dép, cellphone, tablet, microwave, TV, DVD-Player và hàng trăm thứ khác, đồng thời các mặt hàng sản xuất có thể cạnh tranh trên thị trường thế giới trong khung cảnh toàn cầu hóa hiện nay.

Hãy thử hình dung, một chiếc Iphone 6 mới ra lò, còn nóng hổi, vừa thổi vừa bấm, sản xuất ở Trung Cộng, giá khoảng $700 (không có hợp đồng sử dụng), đem về lắp ráp tại Mỹ sẽ có giá thành bao nhiêu? Chắc không dưới $1.400. Ai có tiền mua? Làm sao cạnh tranh được với những smartphone của Samsung Galaxy S7 giá chỉ $500?

Ngoài ra, cũng đừng quên rằng trong 8 năm cầm quyền của tổng thống Obama, tình trạng thất nghiệp đã giảm xuống ở mức thấp kỷ lục 4,9%theo thống kê vào tháng 08.2016. Liệu những chính sách của ông Donald Trump có thể hạ mức thất nghiệp của Mỹ tiếp tục xuống nữa hay ngược lại?

Trên đây là 4 trong 10 điều hứa hẹn của ông Donald Trump trong khi tranh cử. 4 điều này theo ý của người viết, rất khó lòng thực hiện, bởi những trở ngại cũng như ảnh hưởng đến xã hội với những tác động ngược như đã phân tích.

Chỉ có một lời tuyên bố của ông Trump có thể thực hiện dễ dàng, ít gặp trở ngại nhất, là việc thay đổi luật “Sinh ra trên nước Mỹ, bất kể chủng tộc nào đều là công dân Mỹ không cần biết đến tình trạng cư trú của cha mẹ”, bởi vì sau cuộc bầu cử ngày 08.11.2016 vừa qua, đảng Cộng Hòa đã nắm luôn cả lưỡng viện quốc hội.

Nếu không thực hiện được những điều đã hứa khi ra tranh cử, thì Trump trở thành người nói dối, mị dân và những người bầu cho ông sẽ thất vọng mà quay lưng lại với ông. Còn nếu Trump thực hiện lời hứa bằng mọi giá, thì sẽ nguy hiểm cho nước Mỹ.

Cử nhân thất nghiệp – Giáo dục cần cải tổ

 Cử nhân thất nghiệp – Giáo dục cần cải tổ

17.11.2016

Bộ trưởng GD&ĐT cho biết khoảng 80% sinh viên ra trường có việc làm nhưng theo giáo sư Nguyễn Lân Dũng, công tác đào tạo của ngành giáo dục Việt Nam chưa phù hợp với nhu cầu của xã hội. (Ảnh minh hoạ)

Bộ trưởng GD&ĐT cho biết khoảng 80% sinh viên ra trường có việc làm nhưng theo giáo sư Nguyễn Lân Dũng, công tác đào tạo của ngành giáo dục Việt Nam chưa phù hợp với nhu cầu của xã hội. (Ảnh minh hoạ)

Nhà lãnh đạo mới của bộ GD&ĐT Phùng Xuân Nhạ đã bị các đại biểu quốc hội chất vấn về tình trạng 300.000 sinh viên ra trường không tìm ra việc làm.

Giáo dục là vấn đề nóng trong buổi chất vấn tại quốc hội hôm 16/11 khi tân bộ trưởng bộ Giáo dục Đào tạo phải giải trình về tình trạng sinh viên ra trường bị thất nghiệp, theo báo chí trong nước.

Báo Người Lao Động dẫn lời một đại biểu ở Thanh Hóa hỏi rằng “bộ trưởng có trách nhiệm gì đối với thực trạng này và giải pháp khắc phục?”

Bộ trưởng GD&ĐT cho biết khoảng 80% sinh viên ra trường có việc làm nhưng theo giáo sư Nguyễn Lân Dũng của trường Đại học Tổng Hợp Hà Nội, công tác đào tạo của ngành giáo dục Việt Nam chưa phù hợp với nhu cầu của xã hội:

“Nếu chúng ta cứ dựa vào các vị trí nhà nước – hiện nay là 6,5 triệu người trong biên chế – thì không thể nào đáp ứng được. Cho nên phải xã hội hóa cho nên đổi mới của giáo dục sắp tới sẽ phải hướng tới nhu cầu thực tế của xã hội để đào tạo. Cho nên vừa rồi không phải là thất nghiệp mà là không làm đúng cái chuyên môn được đào tạo thì nó phí đi.”

Bộ trưởng Nhạ cũng thừa nhận điều này khi phát biểu tại phiên họp Quốc Hội ở Hà Nội. Ông nói chất lượng giáo dục hiện chưa cao. Nguyên nhân chính theo ông, là do chương trình đào tạo chưa bám sát nhu cầu của thị trường lao động, dẫn đến tình trạng sinh viên khi ra trường, thiếu kỹ năng thực tế cũng như trải nghiệm, và không đạt yêu cầu về các kỹ năng khác.

Theo thống kê của bộ Giáo Dục khoảng 7% lực lượng lao động ở Việt Nam là sinh viên tốt nghiệp đại học trong khi con số trung bình ở các nước phát triển xê dịch từ 25-30%.

Giám đốc sở đào tạo và dạy nghề của bộ GD&ĐT Dương Đức Lân được Thanh Niên News trích lời nói Việt Nam có thể có nhiều cử nhân hơn so với nhu cầu của thị trường nhân dụng.

Giáo sư Lân Dũng, người đã có 60 năm giảng dạy ở trường đại học Tổng Hợp, nói việc các em học sinh không có định hướng đúng đắn khi chọn ngành học là một trong những nguyên nhân chính khác:

“Sinh viên có định hướng nhưng định hướng có đúng hay không lại là một chuyện khác. Sinh viên muốn làm nghề đó nhưng ra trường lại không có nhu cầu của nghề đó cho nên ý muốn của sinh viên không phù hợp với nhu cầu thực tế. Lâu nay sinh viên tự chọn thì họ không biết được xã hội phát triển như thế nào. Sau 4 năm sau thì ngành nghề đó mới xuất hiện chẳng hạn thì sinh viên không thể chọn được.”

Theo ghi nhận của Tin Tức, trả lời một đại biểu chất vấn về việc “liệu Việt Nam có quá nhiều trường đại học hay không?” bộ trưởng Nhạ cho rằng nếu xét tỷ lệ số sinh viên trên vạn dân là không nhiều. Theo ông, hiện Việt Nam có hơn 200 sinh viên/10.000 dân so với mức trung bình 450 sinh viên/10.000 dân. Giáo sư Lân Dũng nói việc mở quá nhiều trường đại học – chất lượng giảng dạy không đồng đều – đã làm các trường đại học ở Hà Nội và các thành phố lớn khác xa với các trường đại học ở các tỉnh lẻ. Giáo sư Lân Dũng nói:

“Học sinh Việt Nam qua các kỳ thi quốc tế thì không kém nhưng vấn đề là vì mở nhiều trường đại học quá nên chất lượng không đồng đều. Nhìn nhận chung một nhận định rằng giáo dục Việt Nam kém thì tôi không đồng ý mà giáo dục Việt Nam có nhiều trường yếu kém.”

Theo giáo sư Lân Dũng việc người Việt Nam thích học đại học dẫn tới việc mở các trường đại học để đáp ứng nhu cầu đó. Và đó là một nhận thức không thực tế của cha mẹ và các em học sinh. Giáo sư Lân Dũng cho biết:

“Hiện nay gia đình nào cũng muốn con vào đại học thì điều đó là không hay. Và từ cha ông ta cứ thích là phải vào học cao đẳng và đó là tâm lý không được đúng lắm. Và hơn nữa là các ngành công nghiệp của chúng ta gần đây mới phát triển còn trước đây chưa có nhiều ngành công nghiệp pháp triển nên nếu không học đại học mà về làm ruộng thì rất là chán.”

Giáo sư Lân Dũng cho biết nhiều sinh viên chọn học các ngành như kế toán và giáo viên thì nhu cầu lại thấp trong khi nhu cầu cho các ngành như công nghệ thông tin lại cao.

Số liệu đánh giá của Tổ chức Năng suất Châu Á-Thái Bình Dương cho thấy 80% nhân lực của Việt Nam khi các công ty đa quốc gia đăng tuyển đánh giá chưa đạt yêu cầu.

Đa đảng để làm gì?

 Đa đảng để làm gì?

 Lê Trung Tĩnhgửi cho BBC từ Anh Quốc

Lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam

EPA

Lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam

Trong tuần qua, hàng vạn người dân Hàn Quốc tham gia biểu tình tại thủ đô Seoul đòi Tổng thống Park Geun-hye từ chức. Một cuộc xuống đường như vậy khó có thể xảy ra tại Việt Nam hiện nay, dầu nhiều người có thể mong muốn hay vận động cho chuyện đó.

Một lý do đơn giản là người dân không thể xuống đường thể hiện bất bình hay yêu cầu thay đổi nếu họ không thấy một lựa chọn, giải pháp chính trị nào khác ngoài đảng Cộng sản và các tổ chức chính trị trực thuộc.

Không như e ngại có thể của nhiều người, việc thành lập các chính đảng tại Việt Nam là một việc hợp pháp, khả thi nếu có một cách tiếp cận đúng và bắt đầu từ bây giờ.

Tính hợp hiến của việc thành lập các chính đảng

Theo Bách khoa Toàn thư Việt Nam, “Chính trị là tất cả những hoạt động, những vấn đề gắn với quan hệ giai cấp, dân tộc, quốc gia và các nhóm xã hội xoay quanh một vấn đề trung tâm đó là vấn đề giành, giữ và sử dụng quyền lực nhà nước.”

Đảng phái là những tổ chức chính trị để thực hiện những hoạt động trên. Điều 9 Hiến pháp Việt Nam 2013 ghi “Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là tổ chức liên minh chính trị, liên hiệp tự nguyện của tổ chức chính trị, các tổ chức chính trị – xã hội». Quyền công dân về chính trị cũng được ghi trong điều 14 và 16 của Hiến pháp.

Hoạt động chính trị, sinh hoạt đảng phái do đó hoàn toàn không có nghĩa chống phá nhà nước, mà ngược lại nó chỉ làm nhà nước mạnh hơn, tăng sự ổn định và tính chính danh qua việc đại diện trọn vẹn người dân và đáp ứng được nhiều mối quan tâm.

Việc “giành, giữ và sử dụng” quyền lực nhà nước trong lịch sử được thực hiện bằng các hình thức chính như sử dụng vũ lực, ban hành luật, thương lượng, biểu tình ôn hòa, vận động bầu cử. Vì an ninh của con người và đất nước Việt Nam, chúng ta phải dứt khoát nói không với việc sử dụng vũ lực hay đe dọa vũ lực từ bất cứ chính đảng nào và chỉ ủng hộ các hình thức hoạt động chính trị ôn hòa.

Các chính đảng sẽ đại diện và đảm bảo quyền lợi cho những thành phần dân chúng hay những mối quan tâm (môi trường, biên giới lãnh thổ…) khác nhau. Thương lượng, thỏa hiệp hay cạnh tranh ảnh hưởng, cụ thể nhất qua kết quả bầu cử là cách giải quyết và dung hòa văn minh các khác biệt về lợi ích và mối quan tâm. Điều này giảm thiểu khả năng dẫn đến căng thẳng và đối kháng.

Thậm chí khi có căng thẳng, biểu tình, hỗn loạn, các chính đảng sẽ đại diện những người dân bất bình đối thoại với nhà nước, đảng cầm quyền để tìm ra giải pháp tối ưu. Điều này chỉ có thể tốt hơn cho đất nước và trong một chừng mực nào đó hỗ trợ đảng đang cầm quyền trong việc quản lý đất nước và giải quyết khủng hoảng.

Hoạt động chính trị, sinh hoạt đảng phái do đó hoàn toàn không có nghĩa chống phá nhà nước, mà ngược lại nó chỉ làm nhà nước mạnh hơn, tăng sự ổn định và tính chính danh qua việc đại diện trọn vẹn người dân và đáp ứng được nhiều mối quan tâm.

Quốc hội Việt Nam

AFP

Quốc hội Việt Nam cần nhiều tiếng nói đa dạng

Cần bỏ tâm lý e ngại hoạt động chính trị

Việc cấm đoán, hạn chế các tổ chức chính trị ở Việt Nam một mặt là sự vi hiến, vi phạm quyền công dân, một mặt là sai lầm của của đảng Cộng sản khi khước từ các lực lượng đại diện để giải quyết các khác biệt về lợi ích và thương lượng lúc khủng hoảng.

Việc thành lập và hoạt động đảng phái một cách ôn hòa là một điều văn minh và tiến bộ của xã hội. Đây là điều mà người dân Việt Nam cần ý thức để có cách nhìn đúng, thông cảm và trân trọng đối với những chính trị gia ở bất kỳ chính đảng nào. Những người có tư tưởng dân chủ và có ảnh hưởng cũng cần tránh có những nhận định tiêu cực về các hoạt động chính trị kiểu như “đội lốt tổ chức dân sự để hoạt động chính trị”, hay “tôi chỉ phản biện chứ không bao giờ làm chính trị”, “không bao giờ tham gia đảng phái”. Mong muốn dân chủ, có bầu cử tự do nhưng lại e ngại hoạt động chính trị và đảng phái chẳng khác nào thích có hàng hóa nhưng lại cấm sản xuất.

Về phần mình, những người hoạt động chính trị cần vừa phê phán chính sách hiện tại vừa mạnh dạn đề ra những giải pháp, định hướng cho đất nước như những người cầm quyền tương lai ở nhiều cấp bậc và vị trí khác nhau. Họ cần làm điều này một cách nghiêm túc và cẩn trọng, với ý thức rằng những giải pháp của họ sẽ ảnh hưởng đến đất nước và nhiều mặt cuộc sống của người dân.

Vì cuối cùng thì chính trị không phải là những gì xa xôi. Đó là tiền lương của anh công nhân, là công bằng cơ hội để chị phó phòng có thể lên trưởng bằng năng lực chứ không cần vào một đảng phái nào, là giá xăng, là thuế doanh nghiệp, là tiền hưu của công nhân viên chức trong hay ngoài hệ thống chính quyền, là việc có ăn được cá hay không, là đi làm về chiều nay có phải dầm mình hay cuốn trôi trong nước ngập…

Cần thay đổi cách tiếp cận

Để giảm thiểu tối đa nguy cơ bị nhà nước Việt Nam bắt bớ và làm khó dễ, tuy đây không phải là lý do chính, cần xác định rõ ràng rằng các đảng phái được thành lập không nhằm lật đổ đảng Cộng sản, càng không phải để triệt tiêu, báo thù (những điều mà chúng ta cũng phải dứt khoát nói không). Các đảng phải chính trị ở Việt Nam, dầu đại diện cho ai hay giá trị nào đều cần một đường lối hoạt động rõ ràng, ôn hòa, minh bạch, tôn trọng lắng nghe và đối thoại.

Mục tiêu của đa nguyên chính trị là một nước Việt Nam tự do, dân chủ, tất cả các thành phần dân chúng đều được đại diện, các giá trị cơ bản và những mối quan tâm được tôn trọng. Muc tiêu đó lớn hơn rất nhiều việc tồn tại hay không của đảng Cộng sản.

Đối mặt với các vấn đề đạo đức, kinh tế, xã hội, an ninh, môi trường hiện nay, khi mà sự tồn vong sinh học của con người và đất nước Việt Nam bị đe dọa, việc một đảng độc quyền lãnh đạo là một điểu không thể và không nên cho tất cả 90 triệu người dân…

Mặc dầu có thể được hình thành với các đường hướng và nhiệm vụ để giải quyết vấn đề của nước Việt Nam, các chính đảng có thể bắt đầu từ một số ít người và tham gia hoạt động chính trị trong phạm vi một vài địa phương cũng như giới hạn vào những mối quan tâm vừa phổ quát vừa sát sườn của người dân. Cách tiếp cận này vừa tăng tính khả thi vừa rèn luyện những kinh nghiệm quý báu cho các đảng phái mới thành lập.

Cần bắt đầu – start up

Trong một chừng mực nào đó, việc các nhà hoạt động dân sự, chính trị tại Việt Nam chỉ dừng ở các tổ chức dân sự hay phản kháng trên mạng xã hội cũng phần nào tương tự với việc bàn luận về ý tưởng kinh doanh từ ngày này qua ngày khác mà không lập công ty, hay chỉ lập các tổ chức phi lợi nhuận. Trong kinh doanh, ý tưởng chỉ mới là 1% của con đường.

Thành lập chính đảng, hoạt động chính trị là một con đường dài, đòi hỏi dấn thân, cực kỳ kiên trì và chấp nhận rủi ro. Sự trân trọng và nhìn nhận đúng của người dân sẽ là điều đảm bảo, ít nhất về tinh thần cho các chính trị gia. Và trong hoàn cảnh Việt Nam hiện nay, càng nhiều chính đảng được thành lập, các đảng đó càng có nhiều cơ hội để lớn mạnh.

Đất nước Việt Nam, người dân Việt Nam cần các chính đảng khác với đảng Cộng sản. Đối mặt với các vấn đề đạo đức, kinh tế, xã hội, an ninh, môi trường hiện nay, khi mà sự tồn vong sinh học của con người và đất nước Việt Nam bị đe dọa, việc một đảng độc quyền lãnh đạo là một điểu không thể và không nên cho tất cả 90 triệu người dân, trong đó có 4.5 triệu đảng viên Cộng sản và gia đình.

Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả, hiện đang sống tại Anh.

“NHƯ GÀ MẸ Ủ ẤP CON DƯỚI CÁNH…”

 “NHƯ GÀ MẸ Ủ ẤP CON DƯỚI CÁNH…”

Chúng tôi vừa có một chuyến ra tận miền Trung để thăm bà con bị lũ lụt. Không dám gọi là cứu trợ, vì có “cứu” được gì đâu, lại cũng không “trợ” được gì nhiều, có chăng là chúng tôi xin được làm một nhịp cầu chia xẻ (đúng nghĩa “chia” và “xẻ”, chứ không phải là “chia sẻ”) giữa người ở Sàigòn, ở các nơi, ở rất xa, với anh chị em ở Quảng Bình và Hà Tĩnh, hai tỉnh chịu thiên tai và nhân họa nặng nhất.

Chúng tôi trong Nhóm Fiat từ Sàigòn ra đây có 7, 8 bạn trẻ, chia nhau tan vào đám đông, người quay video, người chụp hình, người phụ một tay vác các bao gạo 10Kg, khuân các thùng mì tôm, lưng ướt đẫm mồ hôi, vậy mà xong việc ai cũng bảo là “vui quá”. Chúng tôi có thắc mắc thì một ông trong nhà xứ nhe răng cười tươi rói, nửa đùa nửa thực: “Chúng con quen khổ rồi cha ui, không cười, không tếu, không sống nổi trên đất ni mô !”

Khi theo cha Lê Thanh Hồng sang thăm Giáo Xứ Minh Cầm, chúng tôi được người ta “khoe” là hôm lũ “nác ngập đến ni”, miệng cười tươi, tay hồn nhiên chỉ những ngấn nước còn để lại vết trên tường nhà, trên khung cửa. Họ bảo họ quen với mùa nước lũ nhiều năm rồi, mưa to và kéo dài thì thế nào sông Gianh cũng dâng cao, họ chuẩn bị cả rồi, “nác” lên tới đâu, họ kê bàn ghế lên cao tới đó. Cao nữa thì gác các cây đà gỗ và các tấm ván lên sát nóc nhà mà tỵ nạn, gà vịt trâu bò thì trước đó đã chạy đi gửi trên những nơi nền đất cao hơn. Họ kiên nhẫn tụm lại cả gia đình mà ngồi chờ “nác” lên rồi “nác” sẽ rút. Đến khuya thì “nác” rút đúng như tiên liệu, ai cũng thở phào !

Chiều tối thứ năm 27.10, chúng tôi về lại Cồn Sẻ dâng Thánh Lễ với cha sở Hoàng Anh Ngợi, bài Tin Mừng theo Luca bật lên một lời than của Chúa Giêsu, nhẹ nhàng mà thấm thía đến xốn xang lòng người nghe: “Đã bao lần ta muốn tập họp gà con dưới cánh, mà các ngươi không chịu”.

Chúng tôi mời gọi cộng đoàn nhận ra chính hôm nay, giữa cảnh đời nhiều gian khổ, người miền Trung như đàn gà con vẫn luôn được Thiên Chúa như gà mẹ thương yêu giữ gìn bảo vệ qua bao hiểm nguy hoạn nạn. Nhà Thờ, Nhà Xứ nào ở vùng bão lũ quanh năm này cũng luôn sẵn sàng mở toang để đón nhận mọi người chạy về ẩn náu, không hề phân biệt lương hay giáo, tất cả đều đang cần được một nơi an toàn chạy lũ đụt bão, một tô mì tôm nóng hổi sau cơn hoảng loạn, một tấm chăn ấm qua đêm lạnh ướt, và một tấm lòng đùm bọc nở nụ cười tươi ngay trên khuôn mặt hằn sâu nghịch cảnh.

Cuối bài chia sẻ Tin Mừng, tôi mời ca đoàn xướng lên và cả cộng đoàn hàng ngàn người hát theo tiểu khúc của bài “Tán tụng hồng ân”: “Đời đời Ngài đã thương con, đời đời Ngài vẫn thương con, thương con như gà mẹ ủ ấp con dưới cánh, Chúa í a thương yêu ấp ủ con đêm ngày !”

Sáng ngày thứ sáu 28.10, chúng tôi rời Quảng Bình ngay từ lúc còn chạng vạng tinh mơ để tránh những “đôi mắt cú vọ” không thiện cảm, có thể gây khó dễ cho đoàn. Trên xe bon bon đường AH1 về tạ ơn Mẹ La Vang, chúng tôi ngủ thiếp đi, mắt khép hờ mà lòng vẫn đau đáu một tâm tình. Hóa ra chúng tôi chia xẻ đi chẳng có bao nhiêu mà lại được đón nhận về quá nhiều.

Để kết cho có vẻ văn chương bóng bảy một chút, chúng tôi xin mượn tên một bài hát nổi tiếng “Don‘t cry for me, Argentina” viết về bà Eva Peron, cũng như tên một bộ phim của Dòng Don Bosco kể về cha John Lee Tae Suk người Hàn Quốc, để ngỏ một lời thay cho bà con vùng lũ: “Don’t cry for me, Quảng Bình !”

Lm. QUANG UY, DCCT, thứ năm 3.11.2016 (Ephata 718)

Chúng tôi kể lại câu chuyện đã thấy tận mắt gần 30 năm trước khi còn tham gia Tổng Đội 1 TNXP ở xã Tà Nung, ngoại thành Đà Lạt. Đó là cảnh một con diều hâu liệng vòng tròn tít trên cao nhiều vòng, cho đến khi nhắm chính xác được con mồi là một bé gà con ham chơi xa đàn, nó lao thẳng xuống, chắc mẩm sẽ bắt gọn được con mồi. Không ngờ, sau khi cho cả đàn gà con ẩn náu an toàn trong một bụi cây, gà mẹ lao nhanh tới, đập cánh bay lên tung hai cước đá trúng vào diều hâu, làm cho ác điểu rơi uỵch xuống thảo nguyên như một cục đá, lệt xệt đôi cánh rộng mà loạng quạng bỏ chạy để cố tránh thêm những cú mổ tới tấp của gà mẹ. Mãi một lúc diều hâu mới gượng lấy thế mà bay lên thoát nạn, khi ấy gà mẹ mới buông tha, chạy trở về dắt bé gà con đang hãi hùng kêu “khiếp khiếp” quay lại với các anh chị của nó. Không ngờ chỉ 15 phút sau, nước lại ầm ầm cuốn tới, mạnh hơn, dữ dội hơn, tàn bạo hơn, dìm các ngôi làng trong biển nước lũ mênh mông và đọc ngầu ! Hôm sau người ta mới vỡ lẽ nguyên do là đập thủy điện Hố Hồ ( không phải là Hố Hô như báo chí và tivi đã đọc sai tên ) đã cho xả nước theo… “đúng quy trình” với cường độ hằng ngàn mét khối nước mỗi giây. Đúng là thiên tai không bằng nhân họa. Các cha phụ trách các Giáo Xứ vùng Hà Tĩnh và Quảng Bình có dân chịu chung thảm họa Hố Hồ, ai cũng bảo phen này ổn định đời sống bà con tạm tạm xong, thế nào cũng đâm đơn kiện đám cán bộ vô lương tâm, vô trách nhiệm của mấy cái nhà máy thủy điện lợt ít mà hại quá nhiều… Chúng tôi có post lên Facebook nhiều tấm hình ghi lại cảnh phân phối gạo và mì tôm tại hai Giáo Xứ Cồn Sẻ, huyện Quảng Trạch, và Giáo Xứ Minh Cầm, huyện Tuyên Hóa, cả hai nơi đều thuộc tỉnh Quảng Bình. Có người biết số điện thoại của chúng tôi, đã gọi và trách tôi “vô duyên, vô cảm, người ta đang khổ mà cha cứ cười toe toét”. Chúng tôi chỉ biết nói một lời xin lỗi, rằng khi ấy và cả những lúc khác, khi ở ngoài ấy, chúng tôi chỉ có thể cười chứ không thể… khóc, hay ít là ra vẻ nhăn nhó khổ sở, là bởi vì khung cảnh và bầu khí của bà con rất vui, vui như ngày hội. Người ta nói cười xôn xao, nghịch ngợm, tếu táo, chọc ghẹo lẫn nhau. Có ông phụ trách khu xóm đọc tên người lên nhận quà, gọi to mấy lần không thấy ai đáp, bực quá la toáng lên, rồi ngay lập tức… bắn ra một câu tiếu lâm, thế là mọi người xô vào nhau mà cười !

Tác giả:  Lm. Lê Quang Uy, DCCT

Sự phẫn nộ từ phát ngôn của ông Bộ trưởng Giáo dục

Sự phẫn nộ từ phát ngôn của ông Bộ trưởng Giáo dục

Mặc Lâm, biên tập viên RFA

clip_image002

Bộ trưởng Bộ Giáo dục – Đào tạo Phùng Xuân Nhạ trả lời báo chí bên hành lang Quốc hội sáng 14/11. Courtesy giaothong.vn

Dư luận lại một lần nữa bùng lên phẫn nộ trước phát biểu của Bộ trưởng Bộ giáo dục Đào tạo Phùng Xuân Nhạ liên quan đến câu chuyện điều động hơn 20 giáo viên nữ đi tiếp khách, rót rượu hát karaoke cho quan khách tại Hà Tĩnh vừa qua.

Im lặng là đồng tình?

Vào sáng ngày 14 tháng 11 bên hành lang quốc hội Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo Phùng Xuân Nhạ cho rằng việc UBND thị xã Hồng Lĩnh điều động giáo viên tiếp khách, rót rượu là sai nguyên tắc của cán bộ và ảnh hưởng uy tín của ngành vì những giáo viên này ngoài việc là các nhân viên chuyên môn còn là tấm gương xây dựng hình ảnh nhà giáo trong mắt phụ huynh và nhân dân.

Tuy nhiên, ông Nhạ sau đó lại nói rằng mức độ chưa đến nỗi trầm trọng và quan trọng hơn cả nếu các giáo viên ấy có thái độ im lặng đồng tình, không có kiến nghị, phản ứng gì thì trước tiên phải quy trách nhiệm cho các giáo viên này trước xong mới tính chuyện đến người ép buộc. Ông Bộ trưởng yêu cầu từng cô giáo trước tiên phải nghiêm túc trước đã.

Vì muốn được ở lại để dạy học thì họ phải chấp nhận đánh đổi, chấp nhận điều kiện cấp trên đưa ra kể cả tiếp khách hay thậm chí có thể phải ngủ với quan chức thì họ vẫn phải chấp nhận đánh đổi.

Nguyễn Thị Bích Hạnh

Phát biểu này có hai chi tiết đáng chú ý, thứ nhất ông Bộ trưởng cho rằng có ai đó ép buộc khi ra lệnh điều động và thứ hai là chính các giáo viên bị điều động phải có bổn phận tự bảo vệ mình trước khi tố cáo.

Về chuyện ép buộc, ông Lê Bá Thiềm Trưởng phòng Giáo dục thị xã Hồng Lĩnh đã xác nhận chính ông là người ký lệnh và đây là điều bình thường kể cả người bị điều động là giáo viên nữ. Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ cũng đã được báo chí cho biết vụ việc nhưng ông cho rằng lỗi tới đâu xử lý tới đó. Câu nói nửa vời này không thỏa mãn bức xúc của dư luận trong khi ai cũng biết rằng từ nhiều chục năm qua vấn đề điều động nhân viên dưới quyền làm những công việc trái với chuyên môn của họ là chuyện bình thường trong xã hội Việt Nam.

Cô giáo Nguyễn Thị Bích Hạnh từ Nghệ An cho biết nhận xét của cô về nguyên nhân sâu xa để UBND cũng như các cơ quan toàn quyền điều động nhân viên, đặc biệt trong lĩnh vực giáo dục:

“Đối với người giáo viên khi họ phải chạy bằng chạy chức họ phải bỏ một khoản tiền rất là lớn và khi bỏ khoản tiền lớn để xin việc vào biên chế thì họ muốn ở lại để làm việc. Chính vì muốn được ở lại để dạy học thì họ phải chấp nhận đánh đổi, chấp nhận điều kiện cấp trên đưa ra kể cả tiếp khách hay thậm chí có thể phải ngủ với quan chức thì họ vẫn phải chấp nhận đánh đổi. Đời sống đạo đức của mình nó băng hoại đến như thế và đấy là vấn nạn nhức nhối. Cái đau khổ của họ là đạo đức, họ không thể nào giữ được đạo đức.

clip_image004

Phòng GDĐT thị xã Hồng Lĩnh, Hà Tĩnh. Courtesy photo

Theo như ông Bộ trưởng trả lời lỗi này là lỗi của giáo viên nhưng thực ra người giáo viên cán bộ nói chung họ chỉ vì cái lợi cá nhân và họ chấp nhận đánh đổi.”

Một giảng viên đại học khác, TS Vũ Thị Phương Anh nhìn vấn đề này khác hơn:

“Đây là quan niệm rất là phong kiến tức là xem dân, xem cấp xem cấp thấp hơn giống như là con dân, biểu gì làm đó, điều này tất nhiên là không chấp hận được, phải thay đổi nhưng không biết phải thay đổi cách nào đó là điều xảy ra trong bối cảnh chung của Việt Nam là như vậy. Tôi cho rằng lần này nó lộ ra vì có người than phiền, đưa lên báo chí mới thành om sòm. Có người cho là kinh khủng nhưng tôi cho rằng đây là dấu hiệu khá hơn vì trước đây chắc là nó xảy ra và có thể còn tệ hơn nhưng không ai dám than phiền hay là không ai cảm thấy cần phải than phiền, bây giờ có than phiền thì đã là có tiến bộ.”

Cáo buộc lòng tự trọng

Vấn đề thứ hai gây phản ứng mạnh mẽ nhất đến từ sự cáo buộc lòng tự trọng của các giáo viên khi ông Bộ trưởng gán ghép thái độ của họ gần như thỏa hiệp với chính quyền để làm công việc rót rượu, hát hò như những cô tiếp viên karaoke trong khi họ là cấp dưới còn người ra lệnh buộc họ phải làm việc ấy là UBND thị xã Hồng Lĩnh.

Ông Đinh Kim Phúc, giảng viên Đại Hoc Mở, cũng là nhà nghiên cứu Biển Đông bức xúc:

Với tư cách là một thầy giáo tất cả câu trả lời của Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ tôi đánh giá là trả lời của một tên đầu gấu bảo vệ cho những tên ma cô trong giáo dục Việt Nam hiện nay.

– Đinh Kim Phúc

“Hà Tĩnh trong mấy ngày qua trong việc điều động các cô giáo phải đi phục vụ tiệc rượu và Karaoke không hề có trong tiền lệ của giáo dục Việt Nam. Thông qua bài phỏng vấn Bộ trưởng Bộ giáo dục và Đào tạo Phùng Xuân Nhạ mà VietnamNet phải rút bài rồi đưa lại bài khác, tất cả những gì trên báo chí nhất là báo Dân Trí đã đưa ra thì tôi nói với tư cách là một thầy giáo tất cả câu trả lời của Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ tôi đánh giá là trả lời của một tên đầu gấu bảo vệ cho những tên ma cô trong giáo dục Việt Nam hiện nay.

Từ ngày hôm qua đến nay dư luận Việt Nam rất là phẫn nộ. Phẫn nộ vì cách hành xử mất dạy của quan chức Hà Tĩnh khi điều các giáo viên đi tiếp rượu nhưng người ta lại quá phẫn nộ đối với câu trả lời của Bộ trưởng Bộ Giáo dục Việt Nam. Tôi nó rằng nếu như vợ của Bộ Trưởng Bộ giáo dục Việt Nam được điều đi để tiếp rượu thì Phùng Xuân Nhạ có lẽ sẽ không có những câu trả lời trước dư luận như thế.”

TS Vũ Thi Phương Anh nhận xét câu phát biểu này như sau:

“Tôi nghĩ ổng nói như vậy không sai về mặt nguyên tắc vì nếu như trong xã hội thối nát xấu xa nhưng từng người phản ứng khác nhau thì mức độ cái xấu nó cũng giảm đi, đó là cách nói khách quan.

Nhưng đúng là khi tôi đọc bài phát biểu của ông ấy thì tôi và mọi người đều mong đợi là ông ta lên án người điều động. Nếu không bênh vực thì thôi không nên phê phán. Tôi thông cảm cho các cô đó vì các cô ở quê mà là giáo viên tiều học, mầm non thì các cô ấy rất là trẻ nữa thì chắc chắn không dám cãi đâu vì nếu cãi thì hậu quả chắc là đuổi việc hoặc bị đì đủ thứ, chưa kể chung quanh ai cũng chấp nhận rất bình thường thì tôi nghĩ cũng hơi oan cho các cô mặc dù đúng là nếu các cô có phản ứng thì chắc là đã khác nhưng tôi chắc rằng các cô không dám phản ứng và chuyện đó là hiểu được.”

Vài giờ sau khi Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ phát biểu, trang VietnamNet rút bài xuống và thay vào một bài mới hơn, tuy nhiên hai ngày sau mạng xã hội vẫn còn sôi động với câu chuyện này cho thấy rằng người dân đã góp phần không nhỏ vào việc nhận xét phê bình phát ngôn của lãnh đạo ngày một rộng rãi và đa dạng hơn so với trước đây.

M.L.

Nguồn: http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/the-indignation-fr-education-minister-s-statement-ml-11152016113910.html

Có một chiều tháng năm…

Image may contain: 1 person , text

Trung Quan DoFollow

 1987…

…đạp xe qua trường đại học sư phạm [ đại học vạn hạnh cũ ] bên chân cầu trương minh giảng nay đã thành cầu lê văn sỹ , dừng xe mua thuốc lá nhìn thấy người đàn ông gầy gò mũ phớt cũ đội sụp sau tủ thuốc nho nhỏ ,tôi vẫn kịp nhận ra “ thưa thầy Cg ! thầy còn nhớ con chứ ? Q đây ạ ! “ người đàn ông xua tay nói nhanh “ tôi không có dạy học…”

Chỉ vài giây sững người tôi hiểu ngay được lý do người thầy cũ phủ nhận nghề nghiệp khi học trò đứng trước mặt. ông giờ là người bán thuốc lá ven đường.chọn ngồi gần một trường học có lẽ đấy là nỗi nhớ nghề nghiệp âm thầm trong sâu thẳm lòng ông.tôi trả tiền , chào và đạp xe đi…

Thầy là gs dạy toán lớp đệ ngũ , đệ tứ…giờ toán của thầy là nỗi ám ảnh ghê gớm với tôi kẻ dốt toán nhất hành tinh này, làm sao có thể quên gương mặt , giọng nói của ông ? những bài đại số khg giải được đứng trước cả lớp bạn học ,là nỗi nhục kinh hoàng của một đứa học trò dốt nát,  thời thế đưa đẩy , phải kiếm sống nhưng sự tổn thương của một con người cả đời chỉ biết phấn trắng bảng đen là nỗi đau không hề nhỏ bé.

Nhưng những người thầy cô ấy không hình dung được hơn 40 năm sau , đồng nghiệp của mình có những cô giáo trẻ được điều đi “làm nhiệm vụ chính trị “ hay ” quan hệ dân sự “…tiếp rượu cho lũ quan chức , những đối tác lợi ích no cơm ấm cật…

Bài thơ cũ này không còn đáng kể nữa
đỗ trung quân

Có một chiều tháng năm…
“Thầy có nhớ con không…?”
Tôi giật mình nhận ra người đàn ông áo quần nhếch nhác
Người đàn ông gầy gò ngồi sau tủ thuốc ven đường
“Thầy còn nhớ con không…?”
Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng
Hoa phượng tháng Năm rơi đầy vỉa hè
Rụng xuống trên vai người thầy học cũ
“không… xin lỗi… ông lầm…
Tôi chưa từng dạy học
Xin thối lại ông tiền thuốc…
… cám ơn…”
Cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui, buồn
Thầy học cũ mười năm không lầm được
Thầy học cũ ngồi kia giấu mình sau tủ thuốc
Giấu mình sau hoa phượng rụng buổn tênh
biết nói gì ?
những người thầy chối từ bục giảng
Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng
dạy yêu anh em – đất nước – xóm giềng
Đứa học trò vào đời với trăm nghìn giông bão
Bài học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên
Bên hè phố im lìm
Vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt
Câu phủ nhận phải vì manh áo rách
Trước đứa học trò quần áo bảnh bao?
Tôi ngẩn ngơ đi
phố xá ồn ào
Những đứa trẻ con tan trường đuổi nhau trên phố
Mười năm nữa đứa nào trong số đó
Sẽ gặp thầy mình
như tôi gặp hôm nay?

1987