httpv://www.youtube.com/watch?v=PJ7aCTi0f00
Tác giả bài “Người VN hèn hạ” nổi tiếng, chấn động mạng XH là ai ?

Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em (Mt 5,44)
httpv://www.youtube.com/watch?v=PJ7aCTi0f00
Tác giả bài “Người VN hèn hạ” nổi tiếng, chấn động mạng XH là ai ?
30-12-2016
Thu nhập trung bình của người VN đã đạt 2.200 USD/người. Con số này vừa được công bố cùng với các thành tích kinh tế của năm 2016. Nhìn một cách tổng quan, chưa bao giờ dân mình có được mức thu nhập như hôm nay.
Tuy nhiên, tôi nhẩm tính phải mất 80 năm, một người dân VN mới làm ra được số tiền tương đương khoản tiền 4 tỉ đồng một lãnh đạo quá cố của tỉnh Yên Bái để trong két sắt ở phòng làm việc. Thậm chí, phải mất tới 100 năm, một người dân VN mới làm ra được số tiền 5 tỉ đồng trị giá chiếc Lexus biển xanh mà Trịnh Xuân Thanh sử dụng.
Những khoản tiền ấy ở đâu ra, tôi không suy đoán. Nhưng sau mỗi dự án cấp cho doanh nghiệp là những nhà cửa, đất đai của người dân bị lấy đi và quan chức xây biệt thự mới, mua xe hơi mới… Thực tế này không còn xa lạ.
Chỉ xót xa khi quan ung dung ngồi trong xe hơi 5 tỉ đồng, còn người dân phải dùng xe máy chở người chết từ về nhà. Khi quan có 4 tỉ đồng nhàn rỗi để trong két sắt, thì những người nông nghèo ở Thanh Hoá rơi vào cảnh nợ nần khốn khổ vì bị tận thu thuế phí.
Đứng giữa hai kiểu thân phận con người đối lập đến trần trụi ấy là những nhà máy thua lỗ ngàn tỉ, những dự án đầu tư ngàn tỉ bỏ hoang… Con số 2.200 USD/người/năm là kết quả phép tính trung bình thu nhập của một số kẻ ăn không hết với vô số người lần chẳng ra.
Xét về thu nhập, đang có những người VN đang tách ra khỏi những người VN khác. Thành tích kinh tế có cao đến cỡ nào thì cũng không thể an ủi được những người đang bị bỏ lại phía sau trong hành trình phát triển. Suy cho cùng, đích đến của tăng trưởng kinh tế là phải là phục vụ đời sống cho nhân dân.
Đất nước có thể chưa thành những Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore… nhưng cũng không thể là đất nước mà ở đó, nhà quan thì thừa mứa còn nhà dân thì bần hàn. Bởi bất bình đẳng về kinh tế là mầm mống cho mối đe doạ về chính trị.
Kim Jong-un cấm tổ chức lễ Giáng sinh, bắt người dân tưởng nhớ bà nội mình
Trong khi hàng triệu người theo đạo Thiên Chúa trên thế giới tưng bừng ăn mừng Giáng sinh, thì tại Triều Tiên, lãnh đạo Kim Jong-un lại bắt người dân của mình quên đi Chúa Jesus, thay vào đó là tưởng niệm bà nội của mình.

Lãnh đạo Kim Jong-un cấm người dân đón lễ Giáng sinh, thay vào đó là tưởng nhớ bà nội của mình. (Ảnh: Internet)
“Thánh Mẫu của cuộc cách mạng”
Kim Jong-suk (24/ 12/1917– 22/ 9/1949) là phu nhân của lãnh đạo đầu tiên ở Triều Tiên Kim II-sung và là mẹ của lãnh đạo Kim Jong-il, cũng là bà nội của nhà độc tài Kim Jong-un.
Bà Kim Jong-Suk được sinh ra vào đúng đêm trước Giáng sinh. Trước đây bà từng là một du kích chống Nhật và nhà hoạt động cộng sản. Bà được biết đến với danh hiệu “Thánh Mẫu của cuộc Cách mạng”.

Kim Jong -suk, bà nội của Kim Jong-un, được mệnh danh là “Thánh Mẫu của cuộc Cách mạng. (Ảnh: Internet)
Triều Tiên là một trong những nước cấm người theo đạo Thiên Chúa giáo, vì cho rằng người theo đạo Thiên Chúa là những người thù địch và chống đối chính phủ xã hội chủ nghĩa, do đó những người này là mục tiêu bị bắt giữ, tra tấn, và thậm chí bị giết chết.
Đã có hàng nghìn người được tin là bị bắt và giam cầm trong các trại lao động, trong đó có một nhà truyền giáo người Mỹ- Kenneth Bae đã bị kết án 15 năm lao động khổ sai. Cũng có ít nhất một người Thiên Chúa giáo đã bị xử tử công khai vì phạm tội phân phát Kinh Thánh.
Kim Jong-un từng rất ám ảnh với lệnh cấm tổ chức Giáng sinh. Năm 2014, ông ta đã rất tức giận khi thấy Hàn Quốc lên kế hoạch dựng một cây thông Noel lớn ở gần biên giới. Lúc đó Kim Jong-un lập tức đe dọa gây chiến tranh khiến Hàn Quốc phải hủy kế hoạch này.
Tác giả: Bác Sĩ Nguyễn Ý-Đức, MD.

Lễ Giáng Sinh là ngày Christmas khá trọng đại. Trọng đại vì đây là ngày đã được mọi quốc gia, mọi tôn giáo coi như ngày vui chung của nhân loại, chứ không riêng gì đối với tín đồ Thiên Chúa Giáo. Do đó, có người đã nói, Christmas là một cơ hội hãn hữu để nhắc nhở mọi người có bổn phận đối với những người mà ta không quen biết cũng như đôi khi không ưa thích.Và đồng thời mọi người cũng hân hoan hát các điệu nhạc Giáng sinh như “We wish you a Merry Christmas”, như “Silent Night”, Đêm Thánh Vô Cùng mừng Chúa Hài Đồng ra đời.
…Ôi Chúa thiên đàng, cam nếm cơ hàn
Nhấp chén phiền vương phong trần
Than ôi Chúa thương người đến quên mình
Bơ vơ chốn quên nhà lúc sinh thành
Ai đang sống trong lạc thú
Nhớ rằng Chúa đang đền bù…
Theo lời ghi lại thì khi Chúa Jesus cất tiếng khóc chào đời trong một cái máng cỏ ở hang Bethlelem có ba vị Vua phương Đông mang ba món quà đến để bày tỏ sự thành kính của họ. Trong khi đó, những người chăn cừu nghèo khó cũng lòng thành tặng Chúa Jesus hoa quả và những món đồ chơi do chính họ làm ra…
Lễ Giáng Sinh Christmas là lễ kỷ niệm ngày sinh của Chúa Jesus. Christmas gồm có chữ Christ và Mas. Christ là tước vị của Đức Giêsu, chữ Mas là Thánh lễ. Thượng Đế đã gửi con yêu quý của mình xuống thế để chuộc tội và mang lại tình thương, hòa bình, hạnh phúc cho nhân loại. Tuy là lễ riêng của tín đồ Cơ Đốc Giáo, nhưng hầu như mọi người đều trân trọng, chung vui. Với tất cả, Lễ Giáng Sinh là thời gian tuy ngắn ngủi nhưng tràn ngập thương yêu với những gói quà dưới cây Noel, sao sáng lung linh nơi cửa sổ, những cánh thiệp chúc tụng gửi đó đây, những bữa ăn đoàn tụ thân bằng quyến thuộc với tiếng cười nói hân hoan hạnh phúc, với tuyết trắng phủ kín sân nhà, đường phố…
Cho nên, tinh thần của Lễ Giáng Sinh là chia sẻ, bao dung, thương yêu và giảm thiểu giận hờn.
Tiểu thuyết gia Oren Arnold gợi ý về quà tặng Giáng Sinh như sau: “Với kẻ thù, cho sự Tha thứ; với đối thủ cho sự Chịu đựng; với bạn bè cho Trái Tim; với khách hàng cho Phục Vụ Chu Đáo; với các cháu bé Làm Gương Sáng để cháu noi theo và với chính mình, cho niềm Tự Trọng”.
Trong thông điệp gửi cho nhân dân Hoa Kỳ, vị Tổng Thống thứ 30 của quốc gia này là Calvin Coolidge (1872-1933), nhắn nhủ: “Christmas không phải là một thời gian hoặc một mùa nhưng là một tâm trạng. Để chào mừng hòa bình và thiện ý, để có đầy đủ tình yêu thương”.
Tiểu thuyết gia nước Anh là Charles Dickens ((1812–1870) cũng đồng ý với “ Tôi luôn nghĩ Christmas như là thời gian vui thú ; một thời gian thân tình, tha thứ, độ lượng, thoải mái; thời gian mà nam cũng như nữ dường như tự do rộng mở trái tim, do đó tôi xin Thượng Đế chúc lành cho Christmas”.
Tác giả Wilda English viết :”Thượng Đế ban cho ta ánh sáng của Christmas, đó là niềm tin; ấm áp của Chrismas, đó là tình yêu; rực rỡ của Christmas, đó là sự trong sáng; chính trực của Christmas, đó là công lý; lòng tin tưởng ở Christmas, đó là sự thật; mọi ý nghĩa của Christmas, đó là Chúa Giê Su”.
Kế cận những bên nhau hạnh phúc, Giáng Sinh còn quá nhiều người không mua, không nhận được quà tặng, không lo được bữa ăn ngon, những em bé bán diêm chết cóng trong đêm băng giá, những đứa con bị cha mẹ bỏ rơi, những người bệnh không được thuốc thang chăm sóc…
Nhưng có Mother Teresa, người được Chúa Jesus kêu gọi để phục vụ những kẻ bất hạnh từ Giáng Sinh năm 1948. Bà từng nói “Mỗi năm tôi khởi sự việc làm vào ngày Christmas”.
Vì, theo bà, “Là Lễ Giáng Sinh mỗi khi ta để Thượng Đế thương yêu người khác qua ta…và là Lễ Giáng Sinh mỗi khi ta mỉm cười với anh em của ta và cứu giúp họ”.
Đó là thánh ý Thiên Chúa.
Mà trong Lễ Giáng sinh, thường thường người ta cũng hay cầu nguyện
Cầu nguyện không phải chỉ là sự thờ phượng mà còn là một nguồn sinh lực dồi dào, mạnh mẽ mà con người có thể tạo ra. Ảnh hưởng của sự cầu nguyện lên tinh thần và thể chất có thể chứng minh được. Ảnh hưởng đó được đo lường bằng sự phục hồi thể xác, đưa tới một trí tuệ sáng suốt, một lương tri ổn định và sự thấu hiểu những mặt khàc nhau trong sự giao thiệp giữa mọi người.
Nếu ta thành thật tạo ra một thói quen cầu nguyện, cuộc sống của ta sẽ thay đổi rõ ràng. Lời cầu nguyện sẽ để lại trong hành động và thái độ của ta những dấu ấn khó xóa nhòa. Một tác phong bình thản, một nét mặt ung dung tự tại ở những ai đã có một nội tâm phong phú. Trong chiều xâu của lương tri là ngọn lửa của nhân ái. Và con người tự nhìn thấy mình. Họ nhìn ra tính ích kỷ, thái độ kiêu hãnh, tâm trạng sợ hãi, lòng tham lam, những sai lầm ngớ ngẩn của mình. Họ sẽ triển khai một nghĩa vụ đạo đức, một trí tuệ khiêm cung lâu dài.
Câu nói, “Hãy cầu xin và sẽ được đáp ứng” đã được chứng minh bằng kinh nghiệm của nhân loại.Thực ra, cầu nguyện không thể mang lại sự sống cho em bé đã chút hơi thở cuối cùng hoặc chấm dứt được cơn đau thể chất. Nhưng cầu nguyện, như hạt radium, là nguồn sinh lực tự tạo sáng chói không bao giờ hết. Khi cầu nguyện, ta đã kết nối bản thân với nguồn sức mạnh bất tận đang quay cuồng trong vũ trụ. Ta xin một phần năng lượng đó cho nhu cầu thiếu hụt của ta để tăng cường bổi bổ. Nhưng đừng cầu nguyện Thượng Đế để thỏa mãn lòng ham muốn nhất thời.
Ta có thể cầu nguyện bất cứ ở đâu, một mình hoặc với người khác. Hãy nghĩ tới Thượng Đế nhiều hơn là hơi thở khiến cho cầu nguyện trở thành một thói quen.Và đừng cầu nguyện vào buổi sáng rồi suốt ngày sống như một con người man rợ, độc ác.
Hơn bao giờ hết, cầu nguyện bây giờ là một gắn bó cần thiết trong nếp sống của con người. Thiếu quan tâm tới ý nghĩa của tôn giáo đã đưa thế giới tới ngưỡng cửa của sự diệt vong. Nguồn sức mạnh xâu sắc, toàn hảo nhất của chúng ta đã bị lãng quên một cách thảm bại. Cầu nguyện phải được tích cực áp dụng trong nếp sống của chúng ta. Vì nếu sức mạnh của sự cầu nguyện được áp dụng trong đời sống thường nhật thì còn nhiều hy vọng rằng những lời cầu nguyện cho một thế giới tốt đẹp hơn sẽ được đáp ứng.
Để kết luận, xin mượn lời của nhà văn danh tiếng nước Anh Charles Dickens như sau, khi ông nói tới Christmas: “I will honor Christmas in my heart, and try to keep it all the year”, Tôi sẽ tôn vinh Christmas trong trái tim của tôi và trân trọng Christmas suốt năm”.
Bác sĩ Nguyễn Ý Đức
Sức mạnh của sự tha thứ
TRẦM THIÊN THU
Một trong các khía cạnh tuyệt vời nhất của sự tha thứ là hệ quả tẩy rửa và cao quý, tạo nên tính cách của người tha thứ. Rõ ràng, người ta không chịu tha thứ vì chưa hiểu giá trị cao quý của lòng tha thứ. Người ta ít khi đạt tới đỉnh cao của sức mạnh và sự cao thượng nên khó loại bỏ cơn oán giận, khó tha thứ sai lầm của người khác.
Chắc chắn sự trả thù không thể chấp nhận khi giải quyết xung khắc. Trong Bài Giảng Trên Núi, Chúa Giêsu đưa ra phương pháp tốt nhất mà không cần phải trả thù: “Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương” (Mt 5:7).
Thánh Phaolô cũng khuyên: “Hãy chúc lành cho những người bắt bớ anh em, chúc lành chứ đừng nguyền rủa: vui với người vui, khóc với người khóc. Hãy đồng tâm nhất trí với nhau, đừng tự cao tự đại, nhưng ham thích những gì hèn mọn. Anh em đừng cho mình là khôn ngoan, đừng lấy ác báo ác, hãy chú tâm vào những điều mọi người cho là tốt. Hãy làm tất cả những gì anh em có thể làm được, để sống hoà thuận với mọi người.
Anh em thân mến, đừng tự mình báo oán, nhưng hãy để cho cơn thịnh nộ của Thiên Chúa làm việc đó, vì có lời chép: Đức Chúa phán: Chính Ta sẽ báo oán, chính Ta sẽ đáp trả. Trái lại, kẻ thù ngươi có đói, hãy cho nó ăn; có khát, hãy cho nó uống; làm như vậy, ngươi sẽ chất than hồng lên đầu nó. Đừng để cho sự ác thắng được mình, nhưng hãy lấy thiện mà thắng ác” (Rm 12:14-21). Thế nhưng nhiều người lại cho rằng đời sống thực tế phức tạp hơn nhiều, khó có thể yêu thương và tha thứ cho mọi người.
Tuy nhiên, hãy cân nhắc các vụ khủng bố thường xuyên xảy ra và giết người bừa bãi ngày nay, đó là hậu quả của các cuộ xung đột giữa các quốc gia, sự tha thứ là khí cụ rất cần thiết để chữa lành các vết thương của thế giới đầy những thứ rắc rối này. Tha thứ là thách đố lớn vì hòa bình thế giới, tha thứ là điều cấp bách và không thể coi thường. Xã hội luôn cần có hòa bình và tha thứ. Các gia đình, các giáo xứ, các cộng đoàn tu trì, các hội đoàn, các nhóm, các tổ chức, các quốc gia, và cả cộng đồng quốc tế luôn rất cần sự tha thứ để phục hồi các hệ lụy đã bị rạn nứt hoặc bị tách rời.
Cựu Ước giới thiệu Thiên Chúa là Đấng “có lòng thương xót và hay tha thứ” (Đn 9:9). Đức Chúa là Thiên Chúa của ân sủng, thương xót không ngừng, và sẵn sàng tha thứ, mặc dù chúng ta “cứng đầu cứng cổ không vâng lệnh Chúa truyền, giả điếc làm ngơ, cũng chẳng thèm ghi nhớ những kỳ công Chúa làm” (Nkm 9:16). Trong Tân Ước, lòng tha thứ được thể hiện bởi Thánh Stêphanô và Thánh Phaolô, nhưng đỉnh cao và kiểu mẫu của sự tha thứ được diễn tả nơi Đức Giêsu Kitô. Trái tim tha thứ là biểu tượng của sự vĩ đại. Chúng ta có mẫu gương về sự chịu đựng, sự tử tế, lòng bác ái và lòng tha thứ mà Thiên Chúa đã tạo ra hoàn hảo nơi Chúa Giêsu, và chúng ta phải nỗ lực noi gương.
Chúa Giêsu bị hành hạ, bị sỉ nhục, bị đội vòng gai, bị mỉa mai,… Nhưng Ngài vẫn chịu đựng mọi nhục hình mà con người áp đặt. Khi bị treo trên Thập Giá, Ngài đã nhìn những người lính Rôma bằng ánh mắt nhân từ và bênh vực họ trước mặt Chúa Cha: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23:34).
Chúa Giêsu đã tha thứ cho chúng ta đến giọt máu cuối cùng, vô điều kiện, thế thì chúng ta không thể không thương xót và không tha thứ cho nhau!
TRẦM THIÊN THU
(Viết theo DivineMercy.org)
Anh chị Thụ & Mai gởi
httpv://www.youtube.com/watch?v=SeEVcN38dIU
Gửi tiết kiệm ngân hàng nông nghiệp vũng tàu bị mất 400.000 ERO vì giám đốc đã đi nước ngoài
Cựu lãnh đạo Liên bang Xô viết Mikhail Gorbachev trong một buổi lễ kỷ niệm tại Điện Kremlin hôm 12/6/2016. Mikhail Svetlov/Getty Images.
Ngày này 25 năm trước (25/12/1991), tôi ngẫu nhiên trở thành nhân chứng lịch sử chứng kiến sự sụp đổ của Liên bang Xô viết.
Tôi quan tâm chính trị từ rất sớm. Tôi còn nhớ như in năm 1968 khi còn là cậu bé 10 tuổi, tôi với ba người bạn cùng trại trẻ quân đội C12 đã xé tờ họa báo Trung Quốc, bôi phân gà lên ảnh Mao Trạch Đông để phản đối Cách mạng Văn hóa và ủng hộ Lưu Thiếu Kỳ.
Hành động này của chúng tôi đã bị cô giáo phạt úp mặt vào tường.
Tất nhiên nhận thức của lũ trẻ chúng tôi lúc đó chỉ là do nghe lỏm chuyện người lớn, những người bố, sĩ quan chỉ huy của Cục Tuyên huấn, Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam nói chuyện với nhau.
Lý tưởng
Năm 1973, khi mới 15 tuổi, tôi suýt rơi nước mắt khi được nghe kể về Tổng thống Chile Salvador Allende với khẩu súng AK47 (quà tặng của Phidel Castro) trong tay chống lại cuộc tấn công đảo chính vào dinh tổng thống của quân đội tướng Pinochet và đã hi sinh anh dũng.
Năm 1983, tôi trở thành đảng viên cộng sản khi mới 25 tuổi.
Thú thật, việc vào Đảng của tôi trước hết 50% do cơ hội. Lúc đó tôi công tác tại một cơ quan kinh tế đầu não Chính phủ, muốn thăng tiến dứt khoát phải là đảng viên. Nhưng bên cạnh đó, tôi có 50% là do say mê lí tưởng.
Nếu không xuất ngoại năm 1988 và được mở mắt, dám chắc bây giờ tôi là một trong những dư luận viên kiên trung của Đảng.
Năm 1989, khi Ba Lan tiến hành Hội nghị Bàn tròn, hiệp thương giữa chính quyền Cộng sản và Công đoàn Đoàn kết và sau đó là cuộc bầu cử Quốc hội dân chủ đầu tiên, tôi vẫn một lòng chống lại phe đối lập dân chủ, ủng hộ đảng “anh em”.
Dao động
Chỉ đến khi kết quả bầu 100 ghế Thượng nghị viện, phái Cộng sản cầm quyền không được ghế nào tôi mới bắt đầu hồ nghi.
Đến cuộc bầu cử Tổng thống năm 1990, Walesa lãnh tụ Công đoàn Đoàn kết thắng lợi vang dội thay Tướng Jaruzelski lên làm Tổng thống Ba Lan thì tôi hoang mang thực sự.
Chứng kiến những thay đổi kì diệu trên đất nước Ba Lan từ khi chuyển sang thể chế mới, tôi dần thay đổi quan điểm chính trị.
Ngày 19/8/1991, tôi đang ở Việt Nam thực hiện phi vụ đánh áo gió sang Ba Lan. Cả nhà đang quây quần quanh mâm cơm chào đón tôi thì đài truyền hình thông báo tin thời sự đặc biệt “Ủy ban tình trạng khẩn cấp Liên Xô thay thế Tổng thống Gorbachev tạm thời quản lí đất nước”.
Xe tăng chiếm khu vực gần Cổng Spassky Gate (trái), lối vào Điện Kremlin và Thánh đường St. Basil’s hôm 19/8/1991 sau cuộc đảo chính nhằm lật đổ ông Gorbachev. Cuộc đảo chính thất bại vào chiều 21/8 khi Bộ Quốc phòng ra lệnh cho lính rút khỏi Moscow. ANATOLY SAPRONYENKO/AFP/Getty Images.
Sáu đảng viên trong gia đình tôi gồm ba má và bốn người anh trai reo hò ủng hộ phái đảo chính, một mình tôi là út, đảng viên trẻ nhất ủng hộ Gorbachev và Yeltsin. Cuột xung đột tư tưởng với phần thắng đương nhiên thuộc về đa số gần như tuyệt đối.
Tuy say sưa lý tưởng cộng sản từ khi còn trẻ nhưng tôi luôn thuộc phái cấp tiến, cổ vũ nhân tố mới.
Chính vì thế, tôi ủng hộ Gorbachev từ khi ông còn là Ủy viên Bộ Chính trị dẫn đầu đoàn đại biểu Đảng Cộng sản Liên Xô sang dự Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 5, hồi 1982.
Khi Tổng bí thư Andropov chết, tôi nhiệt thành ủng hộ Gorbachev lên thay, nhưng tôi ghét cay ghét đắng Chernenko khi ông được chọn chứ không phải Gorbachev.
May mà trị vì chỉ hai năm thì ông chết, nhường cơ hội đổi mới cho Gorbachev.
Có lẽ vì quá sùng bái tư tưởng Perestroika mà tôi luôn ủng hộ Gorbachev, kể từ việc nhỏ và có vẻ phi lí như cấm rượu trở đi.
Niềm tin bị đổ vỡ
Ngày 23/12/1991, phải đưa một xe tir áo gió sang Dom 5 cũ trên phố Ulianova Dmitria, Moscow tiêu thụ, tôi kí hợp đồng với hãng vận tải Ba Lan.
Với dân nước này ngày Giáng Sinh rất thiêng liêng nên người lái xe tir bày ra kế hỏng cái gạt nước (trời mưa tuyết) để tới sau lễ mới chịu đi.
Nhưng vì có khách hàng đặt trước nên tôi không nhượng bộ, chủ hãng xe sợ mất khách quen nên cũng gây sức ép bắt lái xe phải đi ngay trong ngày. Đến bây giờ tôi vẫn ân hận mãi về điều này.
Chiều tối ngày 24/12, xe tir gồm lái xe và một người áp tải tới Moscow. Tôi ngồi tàu hỏa sang sau.
Ngày 25/12, Gorbachev đọc thông điệp tuyên bố giải thể Liên Xô. Tôi vẫn còn nhớ cái chỉ tay của Yeltsin vào tờ giấy và ánh mắt bất bình của Gorbachev lúc đó.
Chính quyền tan rã, bộ máy nhà nước tê liệt cộng với Giáng sinh Chính thống giáo và năm mới nước Nga muộn hơn lịch Công giáo khiến ba chúng tôi phải vật vờ nằm chờ suốt hai tuần trong một căn hộ heo hút gần vành đai 2 Moscow.
Nước Nga thời gian đó rất khó khăn, thiếu thốn. Có lần thèm thuốc lá, tôi phải lội tuyết dày tới nửa mét rồi ngồi tàu điện ngầm vào tận trung tâm mới mua được một tút Stolichnyje.
Có tiền, muốn được ăn thịt, ăn cá chúng tôi chỉ có cách đi chợ nông trường. Vào cửa hàng trên phố tôi chỉ thấy các gương mặt lam lũ xếp hàng. Vào các quán ăn, bến tàu, bến xe tôi chỉ thấy dân say rượu vật vờ. Ra khỏi thành phố tôi thấy các nông trang tập thể với tên rất kêu “Con đường sáng” leo lét ánh đèn, xập xệ nếp nhà nhỏ run rẩy trong mưa tuyết.
Thành trì của cách mạng thế giới đây ư? Chủ nghĩa xã hội với tôi lúc đó thật tăm tối. Niềm tin vào lý tưởng cộng sản của tôi sụp đổ từ đó.
Và chính từ sự được chứng kiến tận mắt cái gọi là xây dựng xong chủ nghĩa xã hội phát triển đang trên đường xây dựng chủ nghĩa cộng sản khiến tôi quyết định từ bỏ đội ngũ.
Cảm ơn “tội đồ” làm đổ vỡ Liên Xô Gorbachev! Nhờ ông mà Ba Lan, Đức và các nước Đông Âu có được cuộc sống dân chủ và thịnh vượng ngày hôm nay.
Nhờ ông mà Chiến tranh Lạnh kết thúc.
Nhờ ông mà đầu đạn hạt nhân nóng chĩa vào nhau được tháo ngòi dù chỉ là tạm thời.
Nhờ ông mà bản đồ thế giới đã được vẽ lại bằng các nét bút tích cực.
Trong trái tim tôi, tượng đài ông được đúc bằng vàng.
T.Q.Q.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của tác giả, một người đang sống tại Ba Lan. Bài được gửi cho BBC sau khi đã đăng trên trang Facebook cá nhân của ông Trần Quốc Quân.

tuongnangtien
Cách đây đã lâu, hôm 13 tháng 3 năm 2012, báo Quân Đội Nhân Dân có đăng tải bài viết (“Một Cuộc Chiến Tranh Ngầm”) với đoạn dẫn nhập, có phần hấp dẫn:
Núp dưới vỏ bọc doanh nghiệp, cơ sở dịch vụ du lịch, khách sạn, nhà hàng… một số phần tử cơ hội chính trị, phản động thực hiện chiến lược ‘diễn biến hòa bình’ chống phá cách mạng Việt Nam. Nhưng bằng tai mắt nhân dân và các biện pháp nghiệp vụ của lực lượng chức năng, bộ mặt thật của chúng đã lần lượt bị lật tẩy. Đáng chú ý là tổ chức chính trị phản động ‘Hội đồng công luật công án Bia Sơn’ vừa bị Công an Phú Yên triệt phá. Đứng đầu tổ chức này là Phan Văn Thu (64 tuổi), ở xã An Thạch, huyện Tuy An. Trước năm 1975, Phan Văn Thu từng tham gia lính bảo an trong chế độ cũ.
Bằng chuyên án C611, đầu tháng 2-2012, Công an tỉnh Phú Yên đã triệt phá thành công tổ chức phản động này…. Các đối tượng bị khởi tố về tội ‘Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân’ theo Điều 258 Bộ luật Hình sự.

Ông Phan Văn Thu. Ảnh: Nguyên Khang
Cuộc chiến ngầm giữa “tổ chức chính trị phản động Hội Đồng Công Luật Công Án Bia Sơn” và Đảng ta, xét ra, không được hào hứng gì cho lắm.
Coi: về nhân sự bên ta có 14 đồng chí Ủy Viên Bộ Chính Trị, lãnh đạo xuyên suốt (và tuốt luốt) hết mọi ban ngành Hành Pháp, Lập Pháp, và Tư Pháp – tất nhiên – kể luôn cả mọi cơ quan truyền thông, quốc hội, quân đội, và đám công an.
Riêng Bộ Công An của ta, theo wikipedia, có một ông bộ trưởng, sáu ông thứ trưởng, và vài trăm ông tướng. Số tướng lãnh này (dám) đủ để chỉ huy lực lượng công an cho cả Á Châu!
Còn phía bên địch thì nhân sự chắc không đếm hết mười đầu ngón tay (và ngón chân) được “chỉ huy” bởi một ông già 65 tuổi, “ lính bảo an trong chế độ cũ.” Lực lượng đã ít mà “tinh thần chiến đấu” lại hoàn toàn không cao.
Kể từ khi bị bắt đến nay không thấy có cuộc tổ chức vượt ngục nào ráo trọi. Tuyệt thực trong tù cũng khỏi có luôn. Đã thế, Thiếu Tướng Phạm Văn Hoá (giám đốc công an tỉnh Phú Yên) còn cho biết: “Họ không kêu oan gì cả, họ thừa nhận cả. Hỏi có yêu cầu luật sư không nhưng người ta không yêu cầu bởi vì người ta biết rõ tội rồi bây giờ chỉ cần khoan hồng cần giảm nhẹ thôi.”
Sau khi “khoan hồng giảm nhẹ,” ngày 4 tháng 2 năm 2013, TAND tỉnh Phú Yên đã tuyên án:
“Phan Văn Thu mức án tù chung thân. Vương Tấn Sơn, Lê Duy Lộc – tay chân đắc lực của Phan Văn Thu, mỗi bị cáo 17 năm tù. Các bị cáo: Võ Thành Lê, Nguyễn Kỳ Lạc, Võ Ngọc Cư, Đoàn Đình Nam, Từ Thiện Lương, Võ Tiết – mỗi bị cáo 16 năm tù. Lê Phúc 15 năm tù. Nguyễn Dinh, Đoàn Văn Cư, Phan Thanh Ý, mỗi bị cáo 14 năm tù. Đỗ Thị Hồng, Trần Phi Dũng đều 13 năm tù. Các bị cáo: Tạ Khu, Lê Trọng Cư, Trần Quân, Lê Đức Động, Nguyễn Thái Bình, Lương Nhật Quang đều 12 năm tù. Phan Thanh Tường 10 năm tù. Ngoài án tù, tòa cũng tuyên phạt quản chế 5 năm tại nơi cư trú đối với 21 bị cáo sau khi chấp hành xong bản án.”
Hơn một năm sau, vào ngày 02 tháng 11 năm 2014, trang Dân Luận có đăng tải “Đơn Xin Cứu Xét” của thân nhân những người tù trong vụ án này. Xin trích dẫn đôi đoạn để rộng đường dư luận:
Tôi trân trọng và khẩn thiết kính xin ngài Chủ tịch nước, ngài Thủ tướng cùng các cơ quan chức năng có thẩm quyền xem xét lại trường hợp của chồng tôi là ông Phan Văn Thu (tức Trần Công) cùng 21 người khác trong vụ án có tên “Hội đồng Công Luật Công án Bia Sơn”.
Chồng tôi bị kết án tù chung thân và 21 người còn lại lãnh mức án từ 10 năm đến 17 năm tù giam tại phiên tòa sơ thẩm ngày 04/02/2013 (bản án số 04/02/HSST) với tội danh “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 Bộ luật Hình sự.
Thưa quý cấp, trong suốt quá trình cơ quan chức năng điều tra vụ án này cho đến lúc tòa mở phiên xét xử, chúng tôi đã không mời luật sự bào chữa cũng như không kháng án sau khi nhận bản tuyên án. Sở sĩ như vậy vì chúng tôi là những người tu hành, chúng tôi xem đó là pháp nạn mà mình phải gánh chịu.
Tuy nhiên, trong tình hình như hiện nay, tôi thấy Nhà nước rất độ lượng và khoan hồng cho những tù nhân có tội danh như chồng tôi. Vậy nên, tôi khẩn thiết viết đơn xin cứu xét này với mong muốn tột cùng là Nhà nước Xã hội Chủ nghĩa hãy rộng lòng độ lượng xem xét lại mức án của chồng tôi và 21 người khác để họ được hưởng lượng khoan hồng mà sống hết quãng đời còn lại với người thân, gia đình và làm những việc có ích cho xã hội.

Ông Trần Anh Kim & Lê Thanh Tùng trong phiên toà ngày 16 tháng 12 năm 2016. Ảnh: vietnamnet
Tờ đơn “khẩn thiết” này chưa có hồi đáp thì RFA, nghe được vào hôm 16 tháng 12 năm 2016, lại vừa loan tin về một vụ án “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” khác:
Hai cựu tù chính trị Trần Anh Kim và Lê Thanh Tùng hôm nay bị Tòa án nhân dân tỉnh Thái Bình kết án tù với cáo buộc ‘hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân theo điều 79 Bộ Luật Hình sự Việt Nam. Tin cho biết ông Trần Anh Kim bị xử 13 năm tù và ông Lê Thanh Tùng 12 năm tù...
Theo cáo trạng, ông Trần Anh Kim là cựu thượng tá quân đội nhân dân Việt Nam, ông có ý tưởng thành lập tổ chức mang tên “Lực lượng quốc dân dựng cờ dân chủ” với lực lượng nòng cốt là sĩ quan và hạ sĩ quan trong quân đội nhân dân và quân đội Việt Nam Cộng Hòa trước kia.
Công an Thái Bình cho biết họ đã bắt giữ hai nhà hoạt động dân chủ, ngăn chặn không cho hai ông Trần Anh Kim và Lê Thanh Tùng ra mắt “Lực lượng quốc dân dựng cờ dân chủ” trên Internet dự kiến vào lúc 21 giờ tối ngày 21/9/2015.
So với nhóm Công Án Bia Sơn thì Lực Lượng Quốc Dân “nhẹ ký” hơn thấy rõ. Nhân sự vỏn vẹn chỉ có hai người. Tuy thế, bản án mà nhà đương cuộc Hà Nội dành cho hai nhân vật này – xem ra – cũng không nhẹ nhàng gì!

Một góc Khu du lịch sinh thái Đá Bia. Ảnh: vietnamtourism
Không ít người tin rằng nếu Khu Du Lịch Sinh Thái Đá Bia trông bớt phần hấp dẫn ( không đến giá 280 tỉ đồng, theo vietnamtourism) khiến giới quan chức tố mắt thì ông Phan Văn Thu và hai mươi mốt đồng đạo đã không bị vướng vào vòng lao lý.
Dư luận cũng cho rằng cùng với lời cáo buộc (“có ý tưởng thành lập tổ chức mang tên ‘Lực lượng quốc dân dựng cờ dân chủ’ với lực lượng nòng cốt là sĩ quan và hạ sĩ quan trong quân đội nhân dân và quân đội Việt Nam Cộng Hòa trước kia”) bản án hai mươi lăm nam tù dành cho hai ông hai ông Trần Anh Kim và Lê Thanh Tùng dùng để răn đe và ngăn chận hiện tượng tự diễn biến, đang lan rộng trong lực lượng vũ trang, có thể làm sụp đổ chế độ.
Sự thực thì chính sức nặng của chế độ hiện hành đã làm cho nó sụp rồi, chỉ chưa đổ lăn kềnh ra thôi. Thời gian gắng gượng chắc cũng không còn dài lắm, ít nhất thì cũng không thể dài bằng những bản án (bất nhân) thượng dẫn.
Trở về cát bụi.
Tác giả: Phùng văn Phụng
“vì Thầy đi để dọn chỗ cho anh em”. (Ga 14, 2)
Tuần vừa qua tôi nhận được điện thoại của hai khách hàng báo tin người thân mất . Cháu Diệp báo tin mẹ là bà Nguyễn thị Rớt mất vì bị bịnh tim (heart attack), sau khi ăn sáng, bị biến chứng đau tim, chở đi nhà thương không chửa trị được.?
Cùng trong một ngày, một người khác nữa báo tin đứa con trai tên là Tommy Cao mất vì bị ung thư xương . Cháu mất còn rất trẻ, mới 17 tuổi.
Rồi hôm sau, sáng chúa nhật, đi thăm “nursing home Westwood” ở số 8702 đường S. Course cùng với nhóm Tân tòng của Giáo xứ Ngôi Lời Nhập Thể, tình cờ gặp anh Phạm đắc Toàn báo tin mẹ của anh là cụ bà Huỳnh thị Kim Thanh mất vì tuổi già, sức yếu, không ăn uống được nữa rồi ra đi.
Vậy là trong tuần qua, ba người khách hàng của tôi đã mất . Hai người lớn tuổi trên bảy mươi và một cháu mới có 17 tuổi đã ra đi.
* * *
Sáng thứ hai 19 tháng 12, tôi đến nhà thờ Các Thánh Tử Đạo Việt nam để tham dự thánh lễ tiễn đưa cháu Matthew Tommy.
Anh chị có hai người con mà đã mất một cháu. Sự chịu đựng đau buồn của người cha, người mẹ chắc phải âm ỉ lâu dài mới nguôi ngoai được.
Trong thời gian điều trị bịnh tại nhà, các đoàn thể công giáo tiến hành có đến nhà anh chị đọc kinh . Một ngày trước khi ra đi, Hội Legio Maria có đem mình thánh Chúa đến cho em, em đã cố gắng ngồi dậy cùng đọc kinh Lạy Cha với cộng đoàn thăm viếng em. Hôm sau, em mới ra đi.
Làm sao họ thấy được ý Chúa, thấy được lòng thương xót của Chúa qua biến cố trên???
Phải có niềm tin vững vàng, xác tín thật thâm sâu, phó thác hoàn toàn vào quyền năng của Thiên Chúa mới tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa được. Một người bạn ở Palacios, khi mất đứa con 10 tuổi, đã nói: “ Mình chỉ là ngưòi quản lý, Chúa ban cho rồi Chúa lấy lại, chứ mình đâu phải là người sở hữu con mình đâu?”
* * *
Sách khôn ngoan đã viết rằng: Lúc họ xa rời chúng ta, chúng ta tưởng là họ bị tiêu diệt, nhưng thật ra là họ được hưởng an bình. (Kn 3: 3)
Chúa cũng nói: Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy.Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. (Ga 14: câu 1-2)
Con người không ai thoát khỏi sự chết. Hành trình cuộc đời của chúng ta, ai cũng phải đi đến đó là sự chết. Vậy mà tại sao nhiều người vẫn quá tham lam, đam mê tiền bạc quá đáng. Làm việc hai “jobs”, làm từ tờ mờ sáng đến 9, 10 giờ đêm mới về nhà.
Cũng có người quá tham tiền, muốn mau giàu có, đã làm ăn gian lận. Lường gạt người khác, mua gian, bán lận, mục đích để kiếm thật nhiều tiền.
Nhiều người khi có quyền lực trong tay, lại gây khó khăn người khác để đòi hối lộ. Tranh giành quyền lực, giết hại lẫn nhau, tham nhũng ngân sách nhà nước để giàu có…(1). Họ muốn có nhà thật lớn, thật sang trọng. Họ muốn nhiều tài sản ở trong nước và nước ngoài. Nhưng thực tế, họ chỉ có thể ở trong một căn nhà và ngủ một chiếc giường nhưng không hiểu sao họ lao tâm khổ trí để giành giật tài sản như thế.?
Làm ra đồng tiền, gia đình, vợ (chồng) con cái cùng hưởng chung, nhưng khi mình làm điều ác, điều xấu để có tiền, riêng cá nhân người làm sẽ lảnh hậu quả. Không biết có bao giờ họ nghĩ đến điều đó không?
Nếu biết nghĩ đến tha nhân một chút, có được lòng thương người khác một chút họ đâu dám hại người để lợi mình. Vì Chúa nói: ‘Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa vì Thiên Chúa là tình yêu. ( 1 Ga 4,8).
Khi về bên kia thế giới, tất cả tiền bạc, tài sản đó có mang theo được xuống mồ đâu, khi ra đi chỉ mang theo có hai bàn tay trắng mà thôi.
Tại sao không cố gắng đem hết sức mình, đóng góp tinh thần, vật chất cho tha nhân, làm những việc lành, phúc đức để lại cho đời sau, nuôi dưỡng cho linh hồn bất tử của mình sau khi chết.?
Ngày 19 tháng 12 năm 2016
Tác giả: Phùng văn Phụng
10 vụ án tham nhũng lớn nhất của Viet Nam, tiêu biểu Bùi Tiến Dũng, Huỳnh Ngọc Sĩ, Dương Chí Dũng, Trịnh Xuân Thanh v.v…)
Cảm nghiệm của đời mình
Người viết : Thụ & Mai
Mười hai năm về trước, vào ngày 24/12/2004 tại Northern Virginia, con/tôi bị stroke vào nhà thương cấp cứu, ICU/hospital. Hôm đó, con(tôi) đi công tác ở Vancouver, Canada và Seattle, WA về đến Washington D.C trời xuống -36 độ lạnh. Lúc con(tôi) đi trời ấm như mùa xuân, lúc về buốt lạnh mùa đông. Từ terminal xe bus đưa tôi ra parking lot, không ngờ xe bus đưa tôi ra lộn parking lot. Một tiếng rưỡi lội bộ đi tìm xe dưới nhiệt độ trừ 36 độ âm nhưng tôi không có áo lạnh. Kết quả, tôi bị stroke, sau 1-2 với cái shock bất ngờ đó. Một cái stroke rất nặng tưởng chết, nhưng Chúa và Đức Mẹ đã cứu tôi và cho tôi sống lại một cuộc sống gần gũi với Chúa và Đức Mẹ hơn và được làm nhân chứng cho Chúa.
Biến cố đó, gia đình và người thân và bạn bè đã đến thăm và care cho tôi nhiều lắm. Bố Mẹ và một số người thân, 26 người đã hủy bỏ chuyến đi đến Indonesia/Malaysia/Thailand để chăm sóc cho tôi. Một ngày rưỡi sau, là biến cố Tsunami làm đến 330,000 người đã bỏ mạng ở vùng Indonesia/Malaysia/Thailand, nhưng gia đình tôi đã được Chúa và Đức Mẹ cứu sống, và tôi từ dạo đó tôi chiêm nghiệm sống gần gũi Chúa và Đức Mẹ.
Tạ ơn Chúa và Đức Mẹ, tôi bị câm không nói được vài tháng, nhưng rồi trong mội buổi sáng Mai đã cùng tôi cầu nguyện để xin Sáng Danh Chúa, xin Chúa cho tôi được nói lời ca ngợi Chúa. Và Chúa đã nhận lời, cho tôi lần đầu tiên bật lại tiếng là Kinh Lạy Cha và Kính Kính Mừng, và tôi đã ca ngợi Chúa và Đức Mẹ đọc hết Chuỗi Mân Côi trong buổi sáng đó, và mỗi ngày từ đó về sau. 40 ngày nằm nhà thương như là mầu nhiệm được vào sa mạc 40 ngày với Chúa.
Ba tháng sau khi bị stroke, tôi đã lập ra một đường dây để thông đạt với các Cha, các Soeurs, các Thầy, các Bác và các Anh Chị thân mến….bây giờ gần 12 năm rồi có Ngoc Nga, Lang Thang Chieu Tim, Cha Vu Tien Dat (Linh Xuan Thon), Kim Ha, Chị Kim Chuc, Chị Kim Nga, Anh Roger Phung, Anh Pham Trung, Anh Cao Tan Tinh, Tien Khuyat và Cha Sáng Lập và anh chị em Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia đình v.v….)
Xin các Đức Giám Mục, các Cha, Thầy, các Soeurs, các Bác và Bố Mẹ, gia đình, người thân và tất cả mọi người cho chúng con/tôi được cám ơn, nhầm ngày kỷ niệm 12 năm tôi bị stroke, tận đáy lòng chúng tôi…một tình yêu mà Thiên Chúa cho kết hiệp.
Xin chúc các Đức Giám Mục, các Cha, các Thầy, các Soeurs, các Bác và các Anh Chị một Mùa Giáng Sinh tràn đầy Hồng Ân Chúa Cứu Thế và tiếp tục hành trình sống với Chúa.
Bảo Trọng,
Thụ & Mai

Đất nước Hàn Quốc phát triển thần kỳ, có lẽ nhờ một trong những nhân tố cơ bản là người dân đòi hỏi Tổng thống phải tuyệt đối nêu gương liêm chính.
Ngày 9/12 vừa qua, Quốc Hội Hàn Quốc đã bỏ phiếu quyết định phế truất Tổng Thống Phác Cận Huệ (Park Geng-hye) trên tỷ lệ 2/3 với 234/300 phiếu thuận và 56 phiếu chống. Nguyên nhân là do bà Phác có liên quan đến tham nhũng nhưng không phải cá nhân bà tham nhũng mà là tiết lộ thông tin để một người bạn thân của bà lạm quyền và trục lợi…
Mặc dù bà là con gái duy nhất của cựu TT Pác Chung Hy, người làm TT từ 1963 đến 1979, có công lớn tạo nền móng cho sự phát triển thần kỳ của Hàn quốc; mặc dù bà đã trần tình rằng bà sống đơn thân, cô độc (chưa hề kết hôn), nên gắn bó tâm tình với người bạn thân là bà Thôi, nhờ bà phụ giúp cho những việc riêng tư, không ngờ bị lợi dụng… nhưng dân Hàn vẫn không lượng thứ. Hàng triệu người Hàn Quốc xuống đường biểu tình qua nhiều tuần lễ liên tiếp. Bà Phác khóc và xin lỗi trước công chúng 3 lần và đã giải thích như trên, nhưng dân vẫn không chấp nhận. Tỉ lệ bỏ phiếu tín nhiệm bà chỉ còn có 4%.
Thật ra, không phải bà là tổng thống Hàn Quốc đầu tiên dính phải sự bê bối. Lý Thừa Văn (Syngman Rhee) là người tham gia đấu tranh giành độc lập từ Nhật Bản và trở thành TT đầu tiên với sự hậu thuẫn của Mỹ. Ông Lý biến thành người độc đoán và sử dụng thủ đoạn gian lận để thắng cử. Do đó sinh viên Hàn Quốc nổi dậy biểu tình khắp cả nước khiến ông phải bỏ chạy và sống lưu vong tại Hawaii. Ông Toàn Đẩu Hoán (Chun Doo-hwan) là tổng thống thứ năm. Sau khi mãn nhiệm kỳ, ông Toàn sống một vài năm trong một ngôi chùa hẻo lánh để sám hối tội lỗi trong thời ông nắm quyền cai trị. Nhưng ông vẫn bị truy tố về tội nổi loạn, mưu sát và ăn cắp 400 tỷ won (370 triệu Mỹ kim) từ ngân quỹ và bị tuyên án tử hình. Sau đó, Tòa Thượng Thẩm giảm xuống tù chung thân và phạt ông 220 tỷ won.
Tương tự như vậy, Tổng Thống kế nhiệm Lô Thái Ngu (Rok Tae-woo) cũng bị truy tố cùng lúc với ông Toàn và lãnh án 22 năm tù. Cả hai ông Toàn và Lô được Tổng Thống kế tiếp là Kim Vịnh Tam ân xá vào năm 1997.
Tổng Thống thứ chín Lỗ Vũ Huyễn tự tử một năm sau khi hết nhiệm kỳ với những cáo buộc là thành viên trong gia đình nhận hối lộ 6 triệu Mỹ kim. Tương tự như vậy, Tổng thống thứ mười Lý Minh Bác sau khi mãn nhiệm kỳ phải đối mặt với tình trạng là người anh trai nhận hối lộ và bị tuyên án 14 tháng tù.
Hình như các đời tổng thống Hàn Quốc đều có chung một bi kịch là không phải chính bản thân họ mà thân nhân hoặc bạn bè của họ đã lạm dụng quan hệ để trục lợi và kiếm tiền bất chính, khiến họ phải gánh chịu.
Điều đáng suy ngẫm là các vị TT này đã nối tiếp, kế thừa nhau, đưa đất nước Hàn Quốc vào 1960 cũng ngang như Việt Nam, phát triển vượt bậc:GDP mỗi đầu người từ năm 1963 khoảng 100 Mỹ kim tăng lên 2.000 Mỹ kim trong thập niên 80, 10.000 Mỹ kim trong thập niên 90 rồi 20.000 Mỹ kim trong thập niên 2000 và hiện nay khoảng 28.000 Mỹ kim, so với Việt Nam là 2.000 Mỹ kim (tức cao hơn Việt Nam tới 14 lần).
Trước những thành tựu thần kỳ như vậy, nhưng người dân Hàn quốc vẫn khiêm tốn, không thỏa mãn, và họ đòi hỏi người đứng đầu quốc gia phải tuyệt đối liêm chính, làm gương cho quốc dân, không tha thứ, phải phế truất bằng được bất kỳ quan chức nào có hành vi không xứng đáng.
Sự giác ngộ quyền làm chủ đất nước và yêu cầu cao, nghiêm khắc của nhân dân với người đứng đầu đất nước mới hy vọng đưa đất nước tiến bộ nhanh và bền vững.
Còn nhân dân cam chịu, nhẫn nhục như một bầy cừu và ích kỷ chỉ cốt vinh thân phì gia bằng cho mình, thì đời nào bọn quan chức tử tế đươc! Lại nhớ câu của Tản Đà: “Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn/ Cho nên quân nó dễ làm quan” (Tản Đà, 1927).
(Nguồn: tóm lược bài viết của LS Nguyễn Văn Thân trên trang Ba Sàm, 26/12/2016)
