DẤU CHÂN TRÊN CÁT

DẤU CHÂN TRÊN CÁT

 BS Phùng văn Hạnh

 Đêm nọ tôi có giấc mơ

thấy mình đi dạo dọc bờ biển xa

với Chúa Trời cầm tay cùng bước

từng cảnh đời tôi, lướt trên không

mỗi cảnh dấu chân song song

một của tôi, một sắt son chân Người

Nhưng khi toàn cảnh cuối đời

chớp lên trước mắt, nhìn lui quảng đường

ghi vết chân còn vương trên cát

tôi thấy nhiều quảng, loạt vết chân

không song đôi mà độc thân

Đó là những quảng gian nan, đọa đày

Tôi ngạc nhiên nên quay hỏi Chúa:

“Đã một lần Chúa nói với tôi

“khi con quyết chí theo Người

“Người sẽ đi với không rời nhau ra

“Nhưng con thấy tại sao những quảng

“đời chông gai mất hẳn song đôi

“chỉ còn vết chân một người

“con không hiểu sao Chúa rời bỏ con

“lúc mà con cậy trông Chúa nhất

Chúa trả lời:” con rất quí yêu

“Ta yêu con, đâu có điều

“rời bỏ khi con chịu nhiều khổ đau

“yếu nhược vì lao đao thử thách

“Ta đỡ con và vác trên vai

“cho nên có quảng đường dài

“in trên cát vết chân ta độc hành 

BS Phùng văn Hạnh

VÌ SAO CẢNG HÀNG KHÔNG TÂN SƠN NHẤT RA NÔNG NỖI NÀY?

From facebook:   Trần Bang shared Like cho VIỆT NAM‘s video.
Đất nước ta đã bao giờ được như thế này chưa?

( tổng bí lú nói)
Có như thế nào thế giới mới xếp TSN, HCM ăn cắp vào hàng đầu thế giới?

    “Sân bay Hàng không “Tân Sơn Nhất” ở Việt Nam dược xếp vào hạng…

“Tệ Nhất” Quốc Tế !…
“Trộm Cắp Nhất” thế giới !…” – Thang Luu Manh

VÌ SAO CẢNG HÀNG KHÔNG TÂN SƠN NHẤT RA NÔNG NỖI NÀY?

Phi trường TSN là cảng hàng không quốc tế INTERNATIONAL AIRPORT VIETNAM đại diện cho bộ mặt quốc gia khi khách quốc tế đến Du Lịch tham quan đất nước này…Thế nhưng không có phòng khách, chỗ ngồi để cho người chờ đợi đón tiếp khách bay cổng ra và không có khu phòng để cho khách đưa tiễn. Cả hai khu đón và đưa hàng lớp người đứng chen chúc ngoài hành lang trước cổng ra vào, sân bay thì xì xèo như một tổ ong.

Toilet, mùi nước tiểu bốc lên như….. . Nước giải khát và đồ ăn uống giá chặt chém cũng như các nhân viên cân hành lý thì hống hách, câu giờ để tỏ ra xin cho như khâu kiểm tra Hải quan ( customs). Khâu ra máy soi cửa phi trường, nhân viên hạch hỏi những câu hách dịch, mang theo bao nhiêu TIỀN?, có mang thuốc tây không?, bao nhiêu Rượu?…vv, cho dù đã qua máy soi nhưng vẫn hù dọa để moi TIỀN. Nhất là Việt kiều và người Châu Á ( 10 đến 20 USD) sẽ được qua nhanh mà không cần soi chiếu.

Thủ tục Công An xuất nhập cảnh thì câu giờ mặc dù đã có thị thực VISA hợp lệ ( hộ chiếu nước ngoài) nếu không bo TIỀN, nhất là Việt kiều và người Châu Á. Phải mất 20 đến 35 phút để kiểm tra an ninh và scan hộ chiếu vào dữ liệu. Trong khi cảnh sát xuất nhập cảnh ở các phi trường Châu Âu không mất quá 3 phút, scan hộ chiếu.

Đặc biệt vấn nạn trộm cắp tài sản trong hành lí của khách. Dù có nhiều cuộc họp bàn về cách ngăn chặn vấn nạn trộm cắp ở sân bay nhưng dường như ngành hàng không Việt Nam vẫn ” bó tay” với thực trạng này, bị quốc tế xếp hạng ” CẢNG HÀNG KHÔNG TỒI TỆ NHẤT THẾ GIỚI” đến nông nỗi này… thì quả là tệ hơn vợ thằng ĐẬU là quá chính xác.

ad: Sáng Nhũ

@TinTucVietHan

LỜI CHÚC HẠNH PHÚC ĐẦU XUÂN: TÁM MỐI PHÚC THẬT

LỜI CHÚC HẠNH PHÚC ĐẦU XUÂN: TÁM MỐI PHÚC THẬT

Tác giả:  Lm. Đan Vinh, HHTM

HIỆP SỐNG TIN MỪNG

LỄ ĐÓN GIAO THỪA ĐẦU XUÂN

Mt 5,1-10

  1. LỜI CHÚA:“Phúc thay ai có tâm hồn  nghèo khó, vì Nước Trời là của họ” (Mt 5,3)
  2. CÂU CHUYỆN:

1) HẠNH PHÚC ĐÒI TA LUÔN PHẤN ĐẤU:

Vào một buổi sáng đẹp trời, chú cún con chạy đến bên mẹ và hỏi: 
– Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu?
Mẹ cún con mỉm cười đáp: 
– Hạnh phúc nằm ở chiếc đuôi xinh xắn của con đó!
Cún con thích lắm, ngày nào chú cũng ngắm nghía chiếc đuôi của mình, vừa nhảy vừa vẫy vãy chiếc đuôi! Nhưng rồi bỗng một hôm, chú cún con buồn bã chạy đến bên mẹ: 
– Mẹ ơi, tại sao con chẳng bao giờ nắm giữ được hạnh phúc vậy?
Mẹ khẽ vuốt ve cún con và đáp: 
– Chỉ cần con tự tin bước về phía trước, hạnh phúc sẽ tự đi theo con thôi!!!

2) HẠNH PHÚC Ở TRONG LÒNG CHÚNG TA:

Ngày xưa, có một bầy yêu tinh tập hợp lại với nhau để lên kế hoạch làm hại con người. Một con yêu tinh lên tiếng: “Chúng ta nên giấu cái gì quý giá của con người. Nhưng mà cái đó là cái gì?”

Một con yêu tinh khác lên tiếng: “Chúng ta nên giấu hạnh phúc của con người. Không có nó, ngày đêm con người sẽ phải khổ sở. Nhưng vấn đề là chúng ta sẽ giấu hạnh phúc nơi nào mà con người không thể tìm thấy được.”

Một con yêu tinh cho ý kiến: “Chúng ta sẽ quẳng hạnh phúc lên đỉnh núi cao nhất thế giới.”

Con yêu tinh khác phản đối: “Con người rất khỏe mạnh, chuyện trèo lên đỉnh núi đối với họ không có gì khó khăn.”

“Vậy thì chúng ta sẽ đem hạnh phúc ném xuống đáy biển sâu.”

“Không được, con người rất tò mò. Họ sẽ chế tạo ra những con tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển. Rồi tất cả mọi người sẽ biết.”

Một con yêu tinh trẻ có ý kiến: “Hay là chúng ta đem giấu hạnh phúc ở một hành tinh khác.”

Con yêu tinh già phản đối: “Không được, con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh khác đấy thôi.”

Suy nghĩ hồi lâu, có một con yêu tinh già lụ khụ lên tiếng: “Tôi biết phải giấu hạnh phúc ở đâu rồi. Hãy giấu nó ở chính bên trong con người. Đa số con người đi tìm hạnh phúc ở khắp chốn, khắp nơi và bao giờ họ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ quan tâm. Giấu nó ở đó thì con người không bao giờ tìm thấy!!!”

Tất cả các con yêu tinh đều đồng ý. Và kể từ đó, rất nhiều người mãi miết kiếm tìm hạnh phúc mà không biết rằng nó được giấu ngay trong tâm hồn của chính mình.

3) NGƯỜI GIÀU CŨNG KHÓC:

PAUL GETTY là ông chủ một hãng dầu lớn nhất tại Anh Quốc. Khu đất ông ở rộng bốn mươi mẫu tây. Tài sản của ông trị giá hàng tỷ mỹ kim. Thế mà mỗi ngày ông đều phải thức dậy làm việc từ lúc ba giờ sáng. Chung quanh ông lúc nào cũng có tới mười cảnh sát bảo vệ. Mỗi ngày, ông nhận được hàng trăm cú điện thoại và những lời đe dọa ám sát… Ông đã phải thốt lên rằng: “Tôi là người chẳng bao giờ biết đến hạnh phúc!”.

  1. THẢO LUẬN: 1) Hạnh phúc thực sự là gì? 2) Làm thế nào để đạt được hạnh phúc thực sự trong cuộc sống hiện tại và mai sau?
  2. SUY NIỆM:

Năm cũ sắp qua nhường chỗ cho năm mới đang tới. Trong dịp này, chúng ta thường chúc cho nhau những điều tốt đẹp. Chẳng hạn: Chúc cho đông con nhiều cháu, phát tài phát lộc, khỏe mạnh sống lâu… Những lời cầu chúc thường qui về ba chữ: Phúc, Lộc, Thọ. Tóm lại là chúc nhau được hạnh phúc trong Năm Mới. Nhưng thế nào là hạnh phúc thực sự?

1) Hạnh phúc là gì?

Hạnh phúc là tình trạng thỏa mãn khi đạt được những điều mong ước mà người đời thường mong ước như Phúc, Lộc và Thọ. Tuy nhiên không nhất thiết cứ có đông con nhiều cháu, cứ sở hữu nhiều nhà cửa tiền bạc, chức cao quyền trọng hoặc được sống lâu trăm tuổi là đương nhiên có hạnh phúc… Vì lòng tham con người vô đáy như người đời thường nói: “Được voi đòi tiên”, “Đứng núi này trông núi nọ”…

Người ta cũng thường chúc nhau khỏe mạnh. Nhưng khỏe mạnh vẫn chưa phải là thứ hạnh phúc thực sự. Vì nếu sức khỏe là hạnh phúc, thì chắc hẳn những nhà lực sĩ sẽ hạnh phúc nhất. Thế nhưng, không phải như vậy. Bởi vì có những người dù đau yếu, sức khỏe èo uột, thế mà nụ cười vẫn tươi nở trên đôi môi, đang khi những nhà vô địch Ô-lim-pic có sức khỏe vô địch lại thường âu lo bị soán ngôi như người ta thường nói: “Cao nhân tất hữu cao nhân trị”.

Rất nhiều người đã mong ước kiếm nhiều tiền để được sống an nhàn như người ta thường nói: “Có tiền mua tiên cũng được: Đồng tiền là Tiên là Phật; Là sức bật của tuổi trẻ; Là sức khỏe của tuổi già; Là cái đà của danh vọng; Là cái lọng để che thân; Là cán cân của công lý; Là triết lý của cuộc đời”…

2) Hạnh phúc thực sự do đâu ?

Hạnh phúc thật sự không nhất thiết do tiền bạc, chức quyền, sắc đẹp, sức khỏe… dù rằng những điều đó đều là ưu điểm có thể mang lại cho chúng ta niềm vui trong một lúc nào đó. Vậy hạnh phúc đích thật ở đâu?

Thực ra: Con người chúng ta không những gồm thân xác mà còn có linh hồn nữa. Cơm áo gạo tiền hay tiền bạc vật chất, địa vị chức quyền, sắc đẹp, tài năng, sức khỏe, sống lâu…  chỉ đáp ứng được những nhu cầu về thể xác bên ngoài và không bền lâu, nên không mang lại hạnh phúc thực sự. Điều quan trọng để có hạnh phúc thực sự là một tâm hồn bình an, luôn tìm thấy niềm vui như Đức Ma-ri-a, sau khi được bà chị Ê-li-sa-bét ken là có phúc, đã dâng lời ca tụng Thiên Chúa: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa. Thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi” (Lc 1,46-47).

Dù thân xác chúng ta có gặp những tai nạn rủi ro và những điều trái ý, nhưng người có đức tin vẫn luôn phó thác vào Thiên Chúa và gặp được niềm vui hạnh phúc trong sự nhẫn nhịn chịu đựng, quảng đại tha thứ chỏ kẻ thù ghết bách hại mình, như Phó tế Tê-pha-nô khi bị thù ghét ném đá sắp chết, vẫn mở miệng cầu xin: “Lạy Chúa, xin đừng chấp họ tội này” (Cv 7,60), hoặc như Đức Giê-su khi bị treo trên thập giá sắp chết đã cầu xin với Chúa Cha: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23,34).

Như thế, hạnh phúc chúng ta nhận được phải bắt nguồn từ Thiên Chúa là nguồn mạch mang lại hạnh phúc đích thực. Nơi nào có Chúa Giê-su hiện diện thì nơi ấy sẽ có sự bình an hạnh phúc như Người đã hứa: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi. Tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28-29).

3) Cho thì có phúc hơn là nhận (Cv 20,35):

Trong một buổi hội thảo về hạnh phúc gồm 50 người tham dự. Diễn giả khởi đầu bằng một hoạt động tập thể. Ông đưa cho mỗi người một quả bóng và yêu cầu họ viết tên của mình lên trái bóng bằng bút lông. Sau đó, số bóng được thu hết lại rồi bỏ sang một phòng khác.

Rồi 50 người này được tập trung tại phòng chứa bóng và được yêu cầu tìm quả bóng ghi tên của mình trong thời gian 5 phút. Mọi người đều lao vào giỏ xô đẩy nhau để tìm kiếm và căn phòng trở nên hỗn loạn, nhưng khi hết 5 phút mà không mấy ai tìm thấy trái bóng tên mình.

Sau đó, vị diễn giả lại yêu cầu mỗi người tự nhặt lên một quả bóng bất kỳ rồi tìm chuyển cho người có tên ghi trên bóng. Chỉ trong vòng 5 phút, ai nấy đều đã có được quả bóng của mình.

Lúc này, vị diễn giả mới dẫn vào đề tài về hạnh phúc: Trong cuộc sống, mỗi người đều hối hả đi tìm hạnh phúc của mình, nhưng thực ra lại không biết chúng nằm ở đâu.

Hạnh phúc của chúng ta nằm trong hạnh phúc của người khác. Hãy tìm cách làm cho người xung quanh có được hạnh phúc của họ, rồi chúng ta cũng sẽ được người khác mang lại hạnh phúc cho ta. Cũng như câu chuyện trên cho thấy: khi náo loạn đi tìm bóng mà không thấy. Họ chỉ cần trao bóng hạnh phúc cho kẻ khác là chính họ cũng sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình. Hãy cứ cho đi rồi sẽ được nhận lại:  Vì anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy” (Lc 6,38).

 

4) Phương thế để được hạnh phúc thực sự là sống Tám Mối Phúc:

Hạnh phúc không ở đâu xa, nó luôn ở trong lòng mình và ở bên cạnh mình. Có điều chúng ta quên điều này mà đi tìm ở nơi đâu khác và cuối cùng đã bị mất hạnh phúc.

Để luôn có hạnh phúc nghĩa là có Chúa ở cùng, là luôn có tình yêu của Chúa trong lòng mình. Muốn được như vậy, mỗi người chúng ta phải quyết tâm thực hành Tám Mối Phúc trong cách ứng xử quên mình vị tha, công bình nhân ái, như lời Chúa dạy trong Tin Mừng hôm nay: Sống khiêm hạ nghèo khó, luôn ứng xử hiền lành, chấp nhận con đường qua đau khổ vào vinh quang, luôn khát khao nên người công chính, có lòng chạnh thương những kẻ bất hạnh, có tâm hồn trong sạch, luôn ăn ở thuận hòa, sẵn sàng chịu bách hại vì sống công chính, chấp nhận bị sỉ nhục vì danh Chúa…

Niềm hạnh phúc của một tâm hồn luôn có Chúa ở cùng, cũng chính là niềm hạnh phúc mà chúng ta cần phải cầu chúc cho nhau trong giờ phút đón Giao Thừa và trong Năm Mới này. Dù chúng ta ít nhiều vẫn còn chịu đau khổ và gặp những điều trái ý, nhưng nếu thực sự có Chúa ở cùng, chắc chắn chúng ta vẫn cảm thấy vui mừng và hy vọng, bình an và hạnh phúc như thánh Phao-lô đã chia sẻ kinh nghiệm: “Tâm hồn tôi chứa chan niềm an ủi và tràn ngập nỗi vui mừng trong mọi cơn gian nan khốn khó” (2 Cr 7,4b).

  1. LỜI CẦU:

Lạy Chúa Giê-su. Xin cho chúng con quyết tâm thực thi tinh thần Tám Mối Phúc của Chúa trong bài Tin Mừng hôm nay, thể hiện qua cách suy nghĩ, nói năng và cách ứng xử khiêm tốn, vị tha, luôn nhẫn nhịn chịu đựng, từ bi nhân hậu sẵn sàng tha thứ cho tha nhân noi gương Chúa khi xưa, để tâm hồn chúng con được bình an, vui vẻ từ ngày hôm nay, là dấu chỉ sau này chúng con cũng sẽ được hưởng an bình hạnh phúc trên Thiên Đàng với Chúa.- AMEN.

LM ĐAN VINH-HHTM

TÒA ÁN PHẢI LÀ NƠI CẬY NHỜ CỦA NGƯỜI DÂN

TÒA ÁN PHẢI LÀ NƠI CẬY NHỜ CỦA NGƯỜI DÂN

FB Luân Lê

7-2-2017

h1

Vì như đã nhận định rất rõ ràng ở trên nên chúng ta có thể thấy được tầm quan trọng của luật pháp đối với một quốc gia là như thế nào.

Vậy làm thế nào để chính phủ có thể tuân thủ luật pháp, và khi có ai đó vi phạm pháp luật hoặc có tranh chấp, xung đột quyền lợi với nhau thì làm thế nào để phân xử cho các bên đều thấy được quyền lợi cùa mình được bảo đảm một cách công bằng?

Để đảm bảo được người dân cũng như chính phủ tuân thủ luật pháp và bất kỳ ai nếu có vi phạm cũng sẽ bị nghiêm trị, thì buộc lòng phải có một hệ thống tòa án độc lập với chính phủ (hoặc bất kỳ đảng phái, hội đoàn nào khác), chỉ thượng tôn pháp luật để người dân cạy nhờ tới mà phân xử khi thấy chính phủ hoặc một ai khác vi phạm pháp luật.

Tòa án là cơ quan duy nhất có khả năng và thẩm quyền để phân xử giúp người dân khi có yêu cầu về việc nghiêm trị các hành vi vi phạm pháp luật của cả chính phủ lẫn người dân.

Thế nên, để mọi hành xử trong đời sống xã hội đảm bảo sẽ đều phải tuân thủ theo luật pháp, thì chúng ta phải dựa vào tòa án để mà phân xử chứ không thể ngồi mà cãi vã hay thỏa hiệp với nhau một cách trái luật pháp nhằm dàn xếp các vi phạm của mình.

Và vì tòa án là nơi đại diện phân xử theo luật pháp, đảm bảo lẽ công bằng trong cuộc sống, thế nên tòa án phải làm đúng bổn phận của mình để giải quyết các khúc mắc của người dân về các khiếu kiện, tố cáo đề nghị trừng phạt các vi phạm của cả người dân lẫn các viên chức chính phủ. Nếu toà án thiên vị hoặc bị chi phối bởi chính phủ, bởi một ai đó, đảng phái, hội đoàn nào đó thì có nghĩa là tòa án đã không còn tuân thủ pháp luật mà trở thành công cụ của chính quyền. Vậy thì sẽ dẫn đến sự lạm quyền của chính phủ, của người điều hành đất nước, từ đó sẽ dẫn đến loạn lạc và người dân tự hành xử bất chấp luật pháp với nhau, đồng thời sinh ra tâm lý phản kháng cũng như chống đối lại pháp luật. Điều này thật nguy hiểm cho một quốc gia.

Vậy khi chúng ta cần đến tòa án mà không hiểu pháp luật thì chúng ta phải làm gì?

Đó là tìm đến luật sư cùng báo chí để lên tiếng và bảo vệ cũng như lên tiếng hỗ trợ bạn, giúp bạn có những sự tư vấn đúng đắn nhằm đảm bảo việc bạn thực hiện các yêu cầu của mình được tuân thủ đúng các quy định của pháp luật dành cho một người có yêu cầu mà đệ đơn lên tòa án giải quyết.

Thế nên, có vấn đề gì thì người dân cần nắm rõ điều này để mà giải quyết các yêu cầu của mình, chứ không nên xuê xoa bỏ qua các hành vi vi phạm pháp luật của người khác hoặc vì thiếu hiểu biết mà không bao giờ bước chân đến tòa án để giải quyết các yêu cầu của mình.

Một đất nước văn minh thì phải thượng tôn luật pháp, muốn thượng tôn luật pháp thì phải nhờ cạy đến tòa án mà phân xử. Nếu tòa án không phân xử được thì kiên trì khiếu nại lên cấp cao hơn hoặc gửi các yêu cầu đến quốc hội để họp bàn giải quyết.

————–
QUỐC HỘI CHÍNH LÀ TIẾNG NÓI CỦA DÂN CHÚNG
“Chính phủ nào làm ngu dân mình đi là làm suy yếu chính mình. Chính phủ nào không biết sử dụng sức mạnh và trí tuệ của dân là tạo thêm sự cô lập cho chính mình. Chính phủ nào không biết lắng nghe dân thì nghĩa là nó không còn vì dân nữa”.

Vì quốc hội là nơi tập trung những người đại diện cho người dân của một quốc gia thông qua bầu cử công khai và trực tiếp, bởi vậy quốc hội chỉ có trách nhiệm lắng nghe tiếng nói của người dân, tiếp nhận và phản ánh, trao đổi và biến nó thành luật pháp để mà thực thi ý nguyện của nhân dân.

Thế nên nếu quốc hội không nghe tiếng nói của dân, không đại diện cho dân thì quốc hội đó đã không còn là của người dân một nước nữa. Người dân chỉ có thể cử ra các đại biểu là chính trị gia đại diện cho mình ở cơ quan lập pháp này khi và chỉ khi người dân được cầm lá phiếu bầu ra người mà do chính mình đề cử hoặc được lựa chọn công khai thông qua tranh luận trước bàn dân thiên hạ, chứ không thông qua một tổ chức nào chọn sẵn rồi người dân chỉ biết bầu theo các danh sách có sẵn trên giấy đó.

Quốc hội phải là đại biểu của người dân. Nên không thể để tồn tại tình trạng ngăn cấm người dân tiếp cận và kiến nghị tới các đại biểu, hoặc tiếp nhận rồi mà lại không được nói đúng với ý nguyện của người dân khẩn cầu tại các cuộc họp. Nếu thế thì quả thực là nguy hiểm và tiếng nói người dân đã bị vô hiệu hóa. Như vậy nghĩa là người dân đã không còn vị thế làm chủ của một quốc gia nữa.

Để không diễn ra tình trạng nêu trên, chúng ta phải thường xuyên yêu cầu các chính trị gia là đại biểu đại diện cho mình phải tiếp xúc, trao đổi với người dân, phải kiến nghị và trình bày đến nơi đến chốn các khuyến nghị của người dân mà chuyển biến chúng thành luật pháp hoặc các chính sách thiết thực trong cuộc sống. Có thế mới đảm bảo được tiếng nói người dân mới có giá trị và là vị thế người chủ của một quốc gia.

Trích: MỘT NGƯỜI QUỐC DÂN

Tam quyền phân lập, chìa khóa của nền dân chủ

Tam quyền phân lập, chìa khóa của nền dân chủ

Kính Hòa, phóng viên RFA
2017-02-07
Cảnh sát đứng bên ngoài Tòa án Tối cao Hoa Kỳ tại Washington, DC. ngày 31 Tháng 1 năm 2017.

Cảnh sát đứng bên ngoài Tòa án Tối cao Hoa Kỳ tại Washington, DC. ngày 31 Tháng 1 năm 2017.

AFP photo
Đầu tháng hai 2017, một số thẩm phán Liên bang Hoa Kỳ ngăn chận không cho thực hiện một sắc lệnh hành pháp của Tổng thống Mỹ về di dân.

Luật sư Lê Công Định, hiện đang sống tại Sài Gòn, người từng nghiên cứu luật pháp tại Mỹ giải thích cơ chế thách thức nhau giữa các quyền lực nhà nước tại Mỹ, và sự cần thiết áp dụng cơ chế này tại Việt Nam.

Kiểm soát lẫn nhau, một cách độc lập

Luật sư Lê Công Định: Các thẩm phán Hoa Kỳ không phải chống lại sắc lệnh của Tổng thống Trump, mà ở đây có một đơn khởi kiện chống lại các sắc lệnh của Tổng thống Trump, và đưa lên cho các thẩm phán giải quyết. Tòa án liên bang ở Seattle đã đưa ra một án lệnh là trước tiên tạm đình chỉ thi hành các án lệnh đó. Sau đó chờ một ngày xét xử chính thức để quyết định sẽ đình chỉ vĩnh viễn hay tiếp tục thi hành sắc lệnh đó.

Do đó sau khi nhận được án lệnh, Bộ tư pháp Hoa Kỳ, đại diện cho Tổng thống Trump và chính quyền của ông, đưa ra một kháng nghị yêu cầu dỡ bỏ lệnh đình chỉ đó lên Tòa thượng thẩm liên bang hạt số 9. Chánh án Tòa thượng thẩm xét thấy là cần thiết nên phải duy trì lệnh đình chỉ đó của Tòa sơ thẩm liên bang. Chúng ta thấy rằng việc đình chỉ này chỉ là tạm thời và chờ một phiên xử chính thức.

Họ chỉ làm những gì có lợi cho họ, tập trung quyền lực trong tay của đảng cộng sản mà thôi
-Luật sư Lê Công Định

Với tư cách một người nghiên cứu pháp luật tại Mỹ trước đây, tôi nhận thấy đây là một ví dụ rất hay chứng minh rằng ở Hoa Kỳ cũng như các quốc gia dân chủ phương Tây khác, các quyền trong ba quyền luôn luôn có sự kiểm soát lẫn nhau, và họ hoàn toàn độc lập, không phải cứ sắc lệnh của ngành hành pháp, của Tổng thống là tối cao, mà các sắc lệnh đó hoàn toàn có thể bị thách thức giá trị của nó trước tòa án, và các cơ quan xét xử thuộc ngành tư pháp hoàn toàn có thẩm quyền ngăn chận bất kỳ một sắc lệnh nào nếu thấy đó là điều vi phạm Hiến pháp.

Kính Hòa: Việc tách ra ba quyền lực của các thể chế dân chủ phương Tây mà ông đề cập, cũng đã từng được nhiều người đề cập đến ở Việt Nam, thậm chí một số trí thức trong thời gian gần đây đã đề nghị thẳng điều đó đến đảng cộng sản Việt Nam. Sự khả thi của cơ chế đó tại Việt Nam, trong tình hình hiện nay theo ông là như thế nào?

Luật sư Lê Công Định: Chúng ta thấy tại Hoa Kỳ cũng như các quốc gia dân chủ phương Tây khác, ba quyền hành pháp, lập pháp và tư pháp, hoàn toàn phân lập với nhau. Phân lập ở đây chúng ta hiểu là hoàn toàn động lập, có sự kiểm soát lẫn nhau, không có quyền nào lệ thuộc vào quyền nào cả.

Trong khi đó ở Việt Nam, thể chế tam quyền phân lập hoàn toàn không hiện hữu, mặc dù người dân và giới trí thức trong nhiều năm nay thường xuyên đòi hỏi thể chế tam quyền phân lập.

Chỉ có thể chế tam quyền phân lập mới đáp ứng đúng cái nghĩa nhà nước pháp trị mà ở Việt Nam đảng cộng sản và nhà nước hay nói là nhà nước pháp quyền. Họ một mặt nói là họ muốn xây dựng thể chế nhà nước pháp quyền, nhưng trên thực tế họ lại bác bỏ thể chế tam quyền phân lập.

Nói như vậy không có nghĩa là ở Việt Nam không có ba ngành hành pháp, lập pháp và tư pháp. Chúng ta thấy là cơ cấu nhà nước Việt Nam vẫn có ba quyền này, tuy nhiên nó không phân lập mà phân nhiệm, phân nhiệm tức là sự phân chia nhiệm vụ. Quốc hội là lập pháp ban hành các điều luật, hành pháp thực thi các điều luật, còn tư pháp là hệ thống tòa án xét xử.

Tuy nhiên, ở Việt Nam chúng ta thừa biết rằng là ba nhiệm vụ đó, của ba cơ quan khác nhau đó hoàn toàn chịu sự lãnh đạo thống nhất của đảng cộng sản Việt Nam. Về mặt tuyên truyền thì đảng cộng sản Việt Nam luôn nói rằng quyền lực tập trung về tay nhân dân, đảng cộng sản chỉ là một lực lượng lãnh đạo đại diện cho nhân dân mà thôi.

Trên thực tế đảng cộng sản nắm toàn bộ ba quyền, và chỉ có sự phân nhiệm giữa các ngành với nhau do các đảng viên của đảng cộng sản được cử ra đảm nhiệm những chức vụ trong ba ngành đó mà thôi.

Tam quyền phân lập, quyền lực tập trung

Kính Hòa: Nếu ông đặt ông ở vị trí của người cầm quyền thuộc đảng cộng sản hiện nay, có lý do nào không thuyết phục được họ rằng mô hình tam quyền phân lập này sẽ không đem lại điều gì tốt cho đất nước?

000_LF10U-400.jpg
Thẩm phán liên bang Hoa Kỳ James Robart tạm thời ngăn chặn sắc lệnh của ông Trump hôm 3/2/2017. AFP photo

Luật sư Lê Công Định: Thật ra họ cũng thấy tam quyền phân lập là có lợi cho đất nước, nhưng trên tất cả họ thấy tam quyền phân lập không có lợi cho chính họ, không có lợi cho cái quyền lực đang cai trị đất nước, thống trị xã hội này của đảng cộng sản. Cho nên họ chỉ làm những gì có lợi cho họ, tập trung quyền lực trong tay của đảng cộng sản mà thôi.

Kính Hòa: Có những người bảo vệ ý tưởng dân chủ tập trung do đảng cộng sản đưa ra nói rằng đất nước Việt Nam nhỏ không thể chịu được những tranh cãi nhau như chúng ta thấy trong những ngày vừa qua ở Hoa Kỳ, hay những cuộc tranh cãi khác ở những quốc gia dân chủ khác, giữa những ngành lập pháp, hành pháp và tư pháp với nhau. Ông thấy nỗi sợ đó có hợp lẽ không?

Luật sư Lê Công Định: Nói Việt Nam là một quốc gia nhỏ là không chính xác, Việt Nam không hề là một quốc gia nhỏ. Ở châu Âu có những quốc gia có diện tích và dân số nhỏ hơn Việt Nam, hoàn toàn theo mô hình tam quyền phân lập hoàn toàn tốt, và đưa đất nước của họ phát triển rất là văn minh, khiến người dân cảm thấy người ta có can dự vào các hoạt động chính trị.

Tôi hiểu rằng điều đó rất là khó trong một thời gian ngắn. Làm sao thuyết phục họ rằng điều đó có lợi cho dân chúng, và do đó có lợi cho chính họ.
-Luật sư Lê Công Định

Ở Việt Nam, người ta đưa ra những lý do như là đất nước nhỏ cần có sự quản lý tập trung, hoặc là dân trí người Việt Nam chưa đủ cao để hưởng những quyền tự do dân chủ rộng mở như các nước phân Tây. Thậm chí họ còn đưa ra lý do là sẽ có bạo loạn nếu mở rộng quyền tự do dân chủ, chấp nhận thể chế tam quyền phân lập.

Tất cả những cái đó đều là cái cớ, mặc dù trên thực tế có ai đã thực hiện thể chế tam quyền phân lập ở Việt Nam đâu mà biết rằng nó sẽ đưa đến hậu quả nào. Điều duy nhất là họ đưa ra những cớ đó như những mối đe dọa để họ tiếp tục tập quyền vào tay đảng cộng sản.

Dân chủ tập trung là một khái niệm, một lý thuyết được phát triển bởi Lenin, từ Lenin chúng ta mới có những thể chế nhà nước xã hội chủ nghĩa mà chúng ta thấy ỏ Liên Xô, ở Đông Âu, Trung Quốc, Việt Nam. Tất cả đều nhằm mục đích tập trung quyền lực. Cái từ dân chủ trong cụm từ dân chủ tập trung đó hoàn toàn là thứ yếu, tập trung mới là chính yếu.

Kính Hòa: Là người nghiên cứu luật pháp đã đưa nhiều ý kiến phản biện, thậm chí những ý kiến đó đã đưa đến hậu quả không tốt cho bản thân ông, vậy ông có lời nhắn gửi gì đến những người đang cầm quyền hiện nay của đảng cộng sản Việt Nam hay không? Trong tình hình hiện nay của đất nước và của cả thế giới nữa?

Luật sư Lê Công Định: Trong nhiều chục năm nay tôi vẫn chủ trương là Việt Nam phải đi đến thể chế tam quyền phân lập. Càng ngày tôi càng đặt vấn đề này nhiều hơn, và hậu quả là nhà nước thấy những góp ý của tôi nghịch tai họ nên họ nên có một sự việc là họ bắt giam tôi một thời gian.

Điều đó không thể ngăn cản tôi tiếp tục đòi hỏi Việt Nam phải theo thể chế tam quyền phân lập, bởi vì kinh nghiệm của tất cả các quốc gia trên thế giới này, phát triển và đang phát triển, thể chế tam quyền phân lập tạo một cơ sở xã hội tốt, mà trên cơ sở xã hội đó, nền kinh tế mới phát triển tốt được.

Do đó chúng tôi luôn luôn đòi hỏi chính phủ Việt Nam hãy tiếp tục thực hiện mọi cải cách chính trị để nhằm đưa đến một thể chế tam quyền phân lập. Tất nhiên tôi hiểu rằng điều đó rất là khó trong một thời gian ngắn. Làm sao thuyết phục họ rằng điều đó có lợi cho dân chúng, và do đó có lợi cho chính họ.

Rất là khó bởi vì nó làm mất món lợi trước mặt khi họ có quyền trong tay, vẫn lớn hơn tất cả. Dầu vậy tôi và những người đồng chí hướng với tôi vẫn tiếp tục cuộc đấu tranh này, bởi vì đây là một điều tốt đẹp nhất cho đất nước Việt Nam.

Kính Hòa: Xin cám ơn ông.

Từ “tham gia cướp chính quyền” đến tham gia cướp lộc thánh

Từ “tham gia cướp chính quyền” đến tham gia cướp lộc thánh

TMCNN

Điền Phương Thảo

7-2-2017

ranh cướp lộc ở chùa Hương. Ảnh: Zing

Trong những ngày đầu Xuân, tràn ngập trên các mặt báo, các trang mạng truyền thông là tin tức về sự kiện của các lễ hội, tập tục, cúng tế được tổ chức với mục đích cầu tài lộc, bình an trong năm mới.

Dù là thực hiện một nghi thức mang tính tâm linh và sự kiện được tổ chức ở không gian thiêng như đền, chùa…thế nhưng hành động của những người tham gia lễ hội đều mang đặc điểm chung đó là CƯỚP.

Gì cũng cướp: một lá bùa, một lá ấn, lộc thánh thậm chí là một cọng chiếu, tất tần tật những gì khiến người ta tin rằng giúp mang tài lộc đến cho mình là phải CƯỚP.

Theo TS. Nguyễn Quốc Tuấn, Viện trưởng Viện nghiên cứu Tôn giáo, cho biết “trước năm 1945, các hội làng rất quy củ, có trình tự, nghi thức trang nghiêm trong thời điểm thiêng, không gian thiêng. Thế nhưng, hành động cướp lộc giờ đây chỉ cho thấy sự vô tổ chức, hoàn toàn trái với ngày xưa”.

Vậy thì vì đâu nên nỗi ?

Philippines là một đất nước chậm phát triển, kinh tế còn nghèo. Tuy nhiên, họ vẫn có một thói quen rất văn minh, lịch sự đó là luôn xếp hàng ở các nơi công cộng. Cho dù dòng người xếp hàng có dài đến bao nhiêu đi nữa thì nếu là người đến sau, mình vẫn phải xếp hàng.

Còn nhớ khi mới qua Philippines, có lần đi Mall ra, trời đã sập tối mà dòng người xếp hàng đợi taxi thì dài ngoằng. Thế là với lối hành xử rất “An-nam-mít”, chúng tôi rủ nhau chạy đến khúc đường phía trên dòng người đang xếp hàng để chận đón taxi, trong bụng còn thầm khen mình thật là nhanh ý, “thông minh”. Thế nhưng, tất cả các tài xế taxi đều TỪ CHỐI và bảo chúng tôi phải trở về dòng người đang xếp hàng.

Và khi muốn đứng vào một chỗ trống mà sau lưng có người đứng thì phải hỏi họ là mình có được phép đứng lấp vào chỗ trống đó hay không? Vì nếu tự tiện đứng vào trong khi họ là người kế tiếp thì họ sẽ nhìn mình như một kẻ man di mọi rợ.

Chia sẻ câu chuyện này để thấy không phải ở các nước văn minh giàu có như Mỹ, Canada, Nhật…người dân trong xã hội mới có thể thực hiện tốt văn hóa xếp hàng, nhưng ngay cả một đất nước mặc dù mức sống của còn thấp nhưng người dân vẫn không hề tranh giành, chen lấn và tệ hại hơn là cướp, miễn sao quyền lợi, nhu cầu của mình được thỏa mãn. Như vậy không phải “bần cùng sinh đạo tặc”, một đất nước nghèo không phải là lý do để người dân thích CƯỚP, thích tranh giành.

Vì sao người dân Philippines có được cái văn hóa xếp hàng này ?

Thứ nhất : Họ được giáo dục ngay từ trong trường học. Con gái tôi kể rằng trong giờ ra chơi, khi tất cả học sinh ùa xuống canteen để mua quà bánh, chúng nó đều xếp hàng đợi tới lượt mình, cho dù nếu không kịp mua thức ăn thì đứa trẻ đó phải xách cái bụng đói vào học tiếp những tiết học sau.

Thứ hai: Họ TIN rằng cái nguyên tắc “first come, first served” sẽ được tất cả mọi người tuân thủ cách nghiêm túc. Và nếu ai vi phạm để xảy ra tranh cãi thì ngay lập tức nhân viên bảo vệ của khu vực đó sẽ đến can thiệp. Đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề. Khi một điều tốt được tất cả mọi người chung tay thực hiện và được luật pháp bảo vệ thì người dân trong xã hội đó YÊN TÂM TIN TƯỞNG để thi hành.

Còn ở nước ta thì sao ?

Có thể nói cụm từ “khủng hoảng niềm tin” đã trở thành từ khóa quen thuộc trên các trang mạng xã hội. “Có vẻ như người Việt Nam không còn tin vào ai nữa”. Không tin vào nơi được xem như những “ngôi đền thiêng” của xã hội bởi chức năng cao quý của nó như trường học, bệnh viện. Không tin vào nhà nước, vào nhà cầm quyền. Không tin vào những nơi thực thi công lý và cũng không tin vào những việc thiện. Bởi lẽ ở sự dối trá có mặt ở khắp nơi. Do vậy, CƯỚP và giành giật là phương thế hữu hiệu được nhiều người lựa chọn nếu muốn bảo vệ quyền lợi của mình.

Từ trước đến nay, khi nói về cuộc tổng khởi nghĩa Cách mạng Tháng Tám 1945 trên sách báo cũng như một số kênh thông tin đại chúng, trên các văn kiện chính trị *…thường dùng cụm từ “tham gia cướp chính quyền”. “Cướp chính quyền từ tay Nhật”; “Việt Minh phát động công nhân, nông dân cướp chính quyền trên toàn quốc”; “cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim”; “ Việt Minh cướp chính quyền tại Hà Nội. …”

Phải chăng vì thế mà trong lịch sử phát triển của dân tộc, chưa có giai đoạn nào người dân Việt thích CƯỚP hơn bây giờ ?

____

Bài sử dụng nguồn từ:

http://www.baomoi.com/dam-dap-de-tranh-cuop-loc-meo-mo-le-hoi-hon-loan-niem-tin/c/21459002.epi

http://news.zing.vn/tranh-gianh-vac-xin-khung-hoang-niem-tin-cua-nguoi-viet-post614180.html

*Trong sách văn học 11 (tập I – NXB Giáo Dục 2000), trong bài tác giả Nam Cao có đoạn: “Năm 1943 Nam Cao tham gia Hội Văn hóa cứu quốc do Đảng Cộng sản tổ chức và lãnh đạo. Bị khủng bố gắt gao, ông về hẳn làng quê rồi tham gia cướp chính quyền ở địa phương và được bầu làm chủ tịch đầu tiên ở xã” (trang 196-197).

Báo Tuổi Trẻ số 201 ra ngày thứ năm, 1-9-2005, trong bài “Chết tự do hơn sống nô lệ!” kỳ 5 của tác giả Vũ Bình – Thế Anh có đoạn: “Có một địa danh ở Nam bộ cướp chính quyền thành công vào đêm 22-8-1945 trước cả Sài Gòn”.

Bài báo viết về những hồi tưởng của trung tướng Nguyễn Thới Bưng, nguyên phó tổng tham mưu trưởng quân đội nhân dân VN. “Ngày 25-8-1945 người dân An Tịnh cũng như huyện Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh và cả miền Nam đứng lên cướp chính quyền”…

Chuyện vui!

From facebook:  Phan Thị Hồng

Chuyện vui!

Ngày 3/2, chuyện vui được nhiều người xem tán thưởng và tủn tỉn cười !!!

Ha! Ha! Ha !!!

Vào ngày 3 tháng 2, một thanh niên hô vang trên đường phố:

– ”Chính quyền như cứt, đảng như con c… !!!“

Không ngờ, lập tức xuất hiện 2 công an, còng tay, bắt ngay thanh niên kia vào đồn.

Người thanh niên cự lại:

– ”Sao các ông lại bắt tôi ? Các ông có biết tôi nói chính quyền nước nào, đảng nào mà bắt tôi !?“.

Hai viên công an nhìn nhau, đành phải thả thanh niên kia đi.

Vài phút sau, công an lại đuổi theo, bắt thanh niên kia.

Công an quát:

– “Mày tưởng mày lừa được chúng tao à ?!
– “Cả thế giới này, ai mà không biết: chỉ có chính quyền ta, đảng ta như cứt , như c…
– “Chứ còn chính quyền nào, đảng nào nữa ???.
– “Mày định lừa chúng tao à !?”.

(Fb: H.M.Tú).

Image may contain: text

ĐÂY LÀ TRUYỀN THỐNG CẦN ĐƯỢC BẢO TỒN HAY LÀ MỘT THỨ VĂN HOÁ VÔ NHÂN VÀ MAN RỢ ?!?

From facebook: Hung Tran and Thảo Tâm shared Emily Page-Le‘s post.
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: people standing and outdoor
Emily Page-Le added 3 new photos — with Angel Le.

ĐÂY LÀ TRUYỀN THỐNG CẦN ĐƯỢC BẢO TỒN HAY LÀ MỘT THỨ VĂN HOÁ VÔ NHÂN VÀ MAN RỢ ?!?

Lễ hội chém lợn ở Bắc Ninh được tổ chức vào mùng 6 tháng Giêng hằng năm, nhằm để tưởng nhớ vị thành hoàng làng và để cầu 1 năm mới an lành, may mắn.

Lễ hội treo cổ trâu ở Văn Yên được tổ chức 2 lần trong năm, “đầu năm trâu trắng, cuối năm trâu đen” để tạ ơn hay cầu cho các vụ mùa bội thu. Người dân mang trâu đến, dùng những sợi dây thừng dài buộc cổ trâu vào 1 cành cây to. Đến khai hội, cả làng từ già đến trẻ xúm lại kéo sợi dây thừng treo cổ trâu lơ lửng trên cây cho đến khi trâu chết hẳn mới chặt dây thả xuống.

Khi mà cả thế giới đang hướng về sự văn minh và nhân bản, người ta kêu gọi bảo tồn động vật, lên án đến cả những lò sát sinh dùng những hành động tàn bạo giết mổ động vật, thì VN vẫn nư nư gìn giữ những truyền thống hủ tục và phi nhân bản. Thần thánh nào, tổ tiên nào chứng dám, khi họ hành xác dã man các con vật để cầu bình an như thế này ???

VN LUÔN THÍCH ĐI NGƯỢC LẠI SỰ PHÁT TRIỂN CỦA NHÂN LOẠI !!!

“LỊCH SỬ” VÀ VIÊN ĐẠN CĂM PHẪN ĐÃ LỰA CHỌN CÁC NHÀ ĐỘC TÀI THẾ NÀO ?

From  Facebook :  Suong Quynh shared Lê Công Định‘s post.
“LỊCH SỬ” VÀ VIÊN ĐẠN CĂM PHẪN ĐÃ LỰA CHỌN CÁC NHÀ ĐỘC TÀI THẾ NÀO ?

Lê Công Định

Vào tháng 10/2011, khi đang trốn chui trốn nhủi sự truy lùng của lực lượng nổi dậy, Muammar al-Gaddafi, nhà độc tài cai trị Libya 42 năm, đã tuyên bố rằng chế độ của ông ta do “lịch sử lựa chọn”, nên ông không chấp nhận từ chức và lưu vong.

Có thể thấy mọi kẻ độc tài đều ảo tưởng và nguỵ biện rằng lịch sử và nhân dân đã lựa chọn họ, để họ tiếp tục đè đầu cưỡi cổ người dân. Đó là một lập luận theo thuyết định mệnh đã có từ thời quân chủ phong kiến, nhưng thay vì ông trời trao quyền cho vua chúa ngày xưa, thì nay là “lịch sử” giao phó sự lãnh đạo cho nhà độc tài.

Vào ngày 20/10/2011, hai viên đạn căm phẫn của lực lượng nổi dậy đã lựa chọn Gaddafi, một vào đầu và một vào bụng, chấm dứt giai đoạn cai trị độc đoán và tàn bạo của một chế độ từng có khuynh hướng “xã hội chủ nghĩa”. Một kết cuộc có thể thấy trước từ lúc Gaddafi bắt đầu cầm quyền.

Bất chấp xã hội hậu độc tài ở Libya hoặc Iraq vẫn nhiễu loạn hàng ngày, giờ đây dân chúng dù ở đâu trên thế giới vẫn không bao giờ chấp nhận sự lãnh đạo toàn trị của bất cứ cá nhân hay đảng phái nào. Họ có thể im lặng nhẫn nhịn một lúc, nhưng không là mãi mãi.

THÔNG ĐIỆP CỦA MÙA XUÂN

THÔNG ĐIỆP CỦA MÙA XUÂN

GM Giuse Vũ Văn Thiên

MUA XUAN

Mùa xuân Đinh Dậu đang về.  Vẫn biết rằng, đông qua thì xuân tới, mà lòng người vẫn thấy xốn xang, khi những tín hiệu đầu tiên của mùa xuân xuất hiện.  Thì ra, mùa xuân không chỉ là một khoảnh khắc thời gian tiếp nối xoay vần, mà còn là thời điểm mang nhiều ý nghĩa sâu sắc đối với cuộc sống con người.  Tiết trời, thiên nhiên, lòng người đều như muốn gửi đến với chúng ta những thông điệp có ý nghĩa đối với cuộc sống hằng ngày.

Mùa xuân đến mời gọi chúng ta canh tân đổi mới.  Trong suốt mùa đông, thời tiết u ám, giá lạnh.  Khi mùa xuân đến, vũ trụ thiên nhiên như bừng tỉnh và khoác trên mình một chiếc áo mới, huy hoàng lộng lẫy.  Mặt trời sau những ngày vắng bóng, nay trở lại sưởi ấm lòng người, chiếu soi vũ trụ.  Nếu tiết đông là biểu tượng của sự chết, thì mùa xuân là hình ảnh của sự sống.  Cùng với muôn loại cỏ cây, chúng ta được mời gọi canh tân cuộc đời, sang một ngã rẽ mới.  Đoạn tuyệt với mùa đông, cũng là đoạn tuyệt với lối sống cũ, còn vương nhiều khiếm khuyết, để vươn tới một tương lai tươi sáng huy hoàng hơn.  Bước sang xuân mới, người ta khép lại quá khứ, để sống cho hiện tại và hướng về tương lai với những dự phóng mới.  Lời mời gọi canh tân là một trong những sứ điệp quan trọng của Tin Mừng.  Chúa Giêsu đã khởi đầu sứ vụ bằng lời gọi sám hối vì “Nước Trời đã đến gần” (x. Mc 1,15).  Sám hối canh tân luôn gắn liền với đời sống Kitô hữu, bởi con người sống giữa trần gian luôn bị giằng co giữa nhiều khuynh hướng.  Có những khuynh hướng tốt đưa họ hướng thượng để gặp gỡ Đấng Tối cao, nhưng cũng có những lôi kéo làm cho con người chìm trong biển đam mê sa đọa.  Giữa hai ngả đường, người khôn ngoan chọn cho mình hướng đi đem lại bình an và thăng tiến; người thiển cận lại chỉ chú ý đến những niềm vui hào nhoáng nhất thời.  Mùa xuân gửi đến cho chúng ta thông điệp: hãy đổi mới cuộc đời và hãy khôn ngoan chọn lựa cho mình một hướng đi.  Người tin Chúa nhận ra nơi Đức Giêsu là sự khôn ngoan của Thiên Chúa.  Người là Đường, là Sự thật và là Sự sống.  Ai tin nơi Người sẽ tìm thấy hạnh phúc và niềm vui.  Nếu người tín hữu thành tâm sám hối, là vì họ tin vào lòng thương xót của Thiên Chúa.  Ngài sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm, dù nghiêm trọng đến đâu chăng nữa, bởi Ngài là Cha nhân hậu.  Thiên Chúa vui mừng khi một tội nhân từ bỏ tội lỗi.  Cả triều thần thiên quốc cũng chung vui niềm vui ấy (x. Lc 15,7).  Nếu chúng ta luôn sống trong tinh thần canh tân đổi mới, cuộc đời của chúng ta sẽ trở nên thánh thiện vẹn toàn, vì cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Chúa trong đời, nhờ đó, tâm hồn chúng ta sẽ thư thái và bình an.

Những mầm non mới nhú của mùa xuân mang đến cho chúng ta thông điệp hy vọng.  Ở các xứ lạnh, cây cối khẳng khiu dường như đã chết hẳn trong tiết lạnh của mùa đông, nhưng khi mùa xuân về, từ những thân cây tiêu điều ấy, lại trỗi dậy những tín hiệu của sự sống.  Cuộc sống không phải lúc nào cũng êm trôi, nhưng luôn có những khó khăn thử thách.  Có những người can đảm trỗi dậy sau những vấp ngã; nhưng cũng có những người bi quan chán nản buông trôi theo dòng sông định mệnh.  “Lửa thử vàng, gian nan thử đức,” mùa xuân gọi mời chúng ta hãy có cái nhìn lạc quan về cuộc sống, để vươn tới tương lai.  Quả vậy, phần lớn những vĩ nhân và những người thành đạt trong cuộc sống, là những người đã thất bại nhưng không chùn bước, đã vấp ngã nhưng không bi quan.  Cùng với nỗ lực phấn đấu của bản thân, người tín hữu còn tin vào ơn phù trợ của Thiên Chúa.  Ngài luôn che chở giữ gìn và chúc lành cho những ai trông cậy Ngài.  Chúa Giêsu đã trấn an các môn đệ đang kinh hoàng lo lắng: “Thày đây, đừng sợ!” (Mc 6,50).  Chúa cũng hứa: Ai xin thì sẽ được, ai tìm thì sẽ thấy và ai gõ cửa thì sẽ mở cho.  Tác giả Helen Keller đã viết: “Hãy quay về hướng mặt trời, và bạn sẽ không thấy bóng tối.”  “Quay về hướng mặt trời” chính là nhìn cuộc đời một cách lạc quan.  Hơn nữa, mặt trời là chính Đức Kitô, Đấng đang soi chiếu và hướng dẫn chúng ta.  Ai tin tưởng phó thác nơi Người sẽ không phải thất vọng.

Mùa xuân còn mang đến cho chúng ta thông điệp yêu thương.  Có dịp chứng kiến bầu khí xuân ở Việt Nam, những người bạn nước ngoài rất ngạc nhiên và thán phục trước nét đẹp văn hóa của ngày tết cổ truyền.  Ngày tết có ý nghĩa thiêng liêng tuyệt vời đối với người dân Việt.  Những người đi làm ăn xa, dù nghèo nàn cũng cố gắng trở về sum họp hội tụ với gia đình.  Sau những tháng ngày làm việc vất vả, về với người thân trong những ngày tết đến xuân về, họ quên hết mọi nhọc nhằn.  Tình yêu thương hài hòa cũng được thể hiện qua thói quen kiêng cữ không làm người khác buồn trong ba ngày tết.  Dịp tết đến xuân về cũng là cơ hội để hàn gắn những rạn nứt mâu thuẫn giữa các thành viên trong một dòng họ, một gia đình, hay lối xóm, để rồi, khi tiễn năm cũ, mọi người cũng “tiễn” luôn những xui xẻo, mâu thuẫn hận thù, để cùng sang một trang mới với mùa xuân.  Gặp nhau trong những ngày xuân mới, mọi người đều trở nên thân thiện, cầu chúc cho những điều tốt lành và mong cho mọi người hạnh phúc.   Tình yêu thương không chỉ dừng lại nơi những người còn sống, nhưng ngày cuối năm và đầu xuân mới cũng là những ngày thể hiện lòng hiếu thảo tri ân đối với những bậc sinh thành và những người đã khuất.  Vì vậy, trước tết, các phần mộ của tổ tiên đều được quét dọn sạch sẽ, được trưng bày hoa nến.  Với tấm lòng thành kính tri ân, người ta tin rằng ông bà cha mẹ và những người thân đã khuất luôn hiện diện với con cháu, và cùng về “ăn tết” với họ.

Nếu tinh thần của những ngày đầu xuân được trân trọng và phát huy trong suốt cả năm, thì cuộc sống của chúng ta sẽ rất tốt đẹp.  Những thông điệp của mùa xuân được gửi đến chúng ta như lời mời gọi hãy làm cho tinh thần của mùa xuân lan tỏa hằng ngày và khắp nơi trong cuộc sống.  Cho dù ngày mai còn nhiều khó khăn thử thách, bạn và tôi, hãy đón mùa xuân mới trong tâm tình phó thác cậy trông vào Đấng Tối Cao, vì biết rằng, không có gì mà Ngài không làm được (Lc 1,37).

Với tâm tình trân trọng quý mến, xin kính chúc quý Độc Giả một mùa xuân an lành, tràn đầy tình Chúa, thấm đượm tình người, ngàn muôn phúc lộc và may mắn bình an.

GM Giuse Vũ Văn Thiên

Xuân Đinh Dậu 2017

Langthangchieutim gởi

15 lợi thế của việc in tiền & vì sao lạm phát là ăn cướp?

CƯỚP TRONG THẦM LẶNG ..CS MƯU MÔ XẢO TRÁ …

15 lợi thế của việc in tiền & vì sao lạm phát là ăn cướp?

Đăng bởi Tiểu Nhi 

Hôm nay tôi ra ATM rút tiền. Sẽ không có chuyện gì để nói nếu máy ATM không đưa ra 1 loạt tờ 200,000 VND mà số series theo thứ tự. Nhìn là biết đây là tiền mới in. Tự nhiên tôi chợt nhận ra rằng đây là cái pháo cứu chết cho chính phủ, bất động sản và chứng khoán. Nhưng vì sao chính phủ lại in tiền?
  1. In tiền là cách dễ và nhanh nhất để trả nợ và chi trả ngân sách. Nếu thiếu thì in thôi, không mất công sức đi vòng vòng gom tiền từ dân làm gì.
  2. In tiền là cách ăn cướp thầm lặng không tiếng ồn. Giờ nếu tôi thò vô túi bạn ăn cắp 10% thu nhập của bạn thì bạn có tức không? Tức. Giờ tôi in tiền là tôi vẫn ăn cắp 10% thu nhập của bạn, bạn phản ứng ra sao. Bạn im lặng.
  3. In tiền là cách thu thuế không tốn sức, không tốn thời gian.
  4. In tiền làm tăng giá bất động sản và chứng khoán. In tiền thì càng có nhiều tiền lưu thông. Mấy đồng tiền đó phải chạy vô chỗ nào đó. Đi lòng vòng thì sẽ vô bất động sản và chứng khoán.
  5. In tiền giúp giảm và xóa nợ xấu. Ngân hàng đang có nợ xấu hả? Không vấn đề gì cả, in tiền rồi mua trái phiếu hay phần nợ đó là hết nợ xấu ngay. Vô tư và cho vay thôi.
  6. In tiền làm dân cảm thấy giàu có vì căn nhà cấp 4 của họ ngày càng lên giá.
  7. In tiền thì khi giá cả lên giá mình có thể đổ lỗi cho doanh nghiệp tham lam. Giá tăng vì lòng tham chứ không phải vì chính phủ in tiền nhé.
  8. In tiền làm tăng lợi nhuận doanh nghiệp một cách giả tạo. Khi nhiều lượng tiền được bơm vào nền kinh tế thì doanh thu sẽ tăng. Dù thực chất doanh nghiệp đang lỗ, nhưng vì lượng tiền được in nên trên bảng kế toán thì đang lời, lời rất cao.
  9. In tiền là cách rẻ nhất để trả lương công chức.
  10. In tiền làm cách rẻ nhất để mua đất, trả rẻ bèo rồi bán lại với giá cả. Thực ra có tốn đồng nào đâu, tiền được in ra mà.
  11. In tiền làm tăng GDP, dù thực chất giá trị thật chẳng tăng nhưng giá trị tính theo tiền sẽ tăng.
  12. In tiền tạo ra sự phồn vinh giả tạo. Ai cũng muốn có nhiều tiền hơn. Tiền in cũng được, nhưng cứ có thêm tiền là thích.
  13. In tiền để cho mấy ngân hàng có thêm tiền để cho vay. Đám dân đen ngu ngốc kia đang đi làm kiếm tiền để trả, nhưng họ đâu biết rằng ngân hàng có tốn đồng nào đâu.
  14. In tiền làm giảm nợ công trong nước. Thì thiếu tiền thì cứ in để trả thôi.
  15. Và cuối cùng, in tiền là cách phố biến nhất để có tiền. Nước người ta in tiền mới có lạm phát còn nước mình là nước vô sản thì làm sao có lạm phát được? Cứ thế mà in thôi.
Vì sao lạm phát là cướp

  • Giờ tôi thò tay vô ví bạn lấy tiền của bạn, đó có phải là cướp không?
  • Giờ tôi chỉa súng vô đầu bạn, kêu bạn thò tay vô túi lấy tiền đưa cho tôi, đó có phải là cướp không?
  • Giờ tôi đe dọa bạn để bạn đưa tiền cho tôi, đó có phải là cướp không?
  • Giờ tôi tống tiền hay tống tình bạn để ép bạn đưa tiền cho tôi, đó có phải là cướp không?
  • Giờ bạn đang ăn ổ bánh mì, tôi tới cạp phân nửa không xin phép, đó có phải là cướp không?
  • Giờ bạn đang uống nước, tôi nhảy vô uống ké không xin phép, đó có phải là cướp không?
  • Giờ bạn có 10 trái táo, tôi lấy bớt của bạn 3 trái, đó có phải là cướp không?
  • Giờ bạn có 10 đồng, tôi lấy của bạn 3 đồng, đó có phải là cướp không?
  • Giờ tôi đưa bạn tờ giấy đại diện cho 10 trái táo, nhưng tôi in thêm giấy đó và đưa cho người khác, họ lấy giấy đó đi đổi lấy 5 trái táo. Kết quả là bạn chỉ còn 5 trái. Đó có phải là cướp không?
  • Giờ bạn để tiền vô ngân hàng, sau 1 năm số tiền đó mất 10-20% giá trị, đó có phải là cướp không?
  • Giờ bạn để dành tiền xe, nhưng sau một năm xe lên giá 10%, đó có phải là cướp không?
  • Giờ cái tiệm phở đầu đường trước đây bán 1 tổ 40,000 VND, giờ nó lại tăng lên 60,000 VND, đó có phải là cướp không?
  • Giờ tôi là ngân hàng, tôi có nợ xấu, tôi kêu ngân hàng nhà nước in tiền để bù lỗ, đó có phải là cướp không?
  • Giờ tôi là chính phủ, tôi in tiền khiến tiền bạn ngày trở nên mất giá, ngày mua được ít đồ hơn, đó có phải là cướp không?
Là cướp chứ còn gì nữa. Lạm phát là cướp. Nó là cướp vì nó đã lấy đi giá trị thực của đồng tiền bạn sở hữu. Nó là cướp vì nó đã lấy đi một phần mồ hôi nước mắt của bạn mà bạn không hề hay biết. Nó là cướp vì thay vì mua được 10 ổ bánh mì thì bạn chỉ có thể mua được 7 ổ, 3 ổ kia đã bị lấy đi trong âm thầm. Nó là cướp vì nó đã cướp đi công sức của bạn. 

3 x 8 = 23, vì sao?

3 x 8 = 23, vì sao?

 

Nhan Uyên ham học hỏi, tính tình tốt bụng, là một đệ tử đắc ý của Khổng Tử.

Một ngày nọ, trên đường đi làm việc, Nhan Uyên thấy một đám đông ồn ào trước cửa tiệm vải. Anh bước đến hỏi mới biết là đang có tranh chấp giữa người mua và người bán vải

 

Chỉ nghe người mua hét lớn: “Ba nhân tám là 23, sao ông cứ đòi ta 24 đồng?”

Nhan Uyên đến trước mặt người mua, lễ phép nói: “Vị đại ca này, ba nhân tám là 24, sao có thể là 23 được? Anh tính sai rồi, không nên cãi lộn ầm ĩ nữa”.

Người mua không phục, chỉ thẳng mặt Nhan Uyên nói:“Ai cần ngươi phân xử hay sao? Ngươi biết tính toán sao? Muốn phân xử chỉ có cách tìm Khổng phu tử, đúng hay sai hãy để ông ấy định đoạt! Đi, ta hãy tìm ông ấy để phân xử!”

Nhan Uyên đáp: “Được. Nếu Khổng phu tử nói anh sai, vậy xử lý sao?”

Người mua nói: “Nếu ta sai, hãy lấy đầu ta Nhà ngươi sai thì sao?”

Nhan Uyên trả lời: “Nếu tôi sai, tôi sẽ từ quan”. Hai người đánh cuộc với nhau như thế, cũng đã tìm gặp được Khổng Tử.

 

Khổng Tử và Nhan Uyên

Khổng Tử hỏi rõ tình huống, rồi quay sang Nhan Uyên cười nói: “Ba nhân tám là 23 đó! Nhan Uyên, con thua rồi, lấy mũ quan xuống đem cho người ta đi!”

Nhan Uyên trước giờ chưa bao giờ cãi lại sư phụ. Nghe Khổng Tử nói mình sai, anh đành tháo mũ xuống giao cho người mua kia nhưng trong lòng không phục. Người mua nhận mũ, đắc ý rời đi.

 

Nhan Uyên cho rằng Khổng Tử già rồi đâm ra hồ đồ, liền không muốn ở lại học tập Khổng Tử nữa. Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay lại lấy cớ nhà có việc muốn xin nghỉ học… Khổng Tử rất rõ tâm tư Nhan Uyên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

 

Trước khi đi, Nhan Uyên quay lại cáo biệt Khổng Tử. Khổng Tử muốn Nhan Uyên trở về nhà bình an, cũng dặn dò hai câu: “Ngàn năm cổ thụ không náu thân, sát nhân không rõ chớ động thủ”.

Nhan Uyên đáp lại một câu: “Con xin ghi nhớ”, rồi rời đi.

 

Trên đường về, gió thổi mây dâng, sấm rung chớp giật, trời muốn đổ mưa to. Nhan Uyên tiến đến một cây đại thụ mục rỗng bên ven đường, muốn tránh mưa. Anh đột nhiên nhớ lại lời Khổng Tử đã nói: “Ngàn năm cổ thụ không náu thân”

Nghĩ thầm, sư đồ nhất tràng, anh nghe theo lời sư phụ, tránh xa khỏi cái cây rỗng. Vừa rời đi không xa thì nghe một tiếng sấm, sét đã đánh tan cây cổ thụ kia. Nhan Uyên kinh ngạc: “Câu đầu sư phụ nói đã ứng nghiệm sao! Chẳng lẽ ta còn có thể sát nhân ư?”

 

Khi về tới nhà thì trời cũng đã khuya. Không muốn kinh động người nhà, Nhan Uyên dùng bảo kiếm mang theo bên người để đẩy chốt cửa phòng nơi thê tử của anh đang ngủ.

Đến bên giường, sờ lại thấy hai người nằm hai bên giường. Nhan Uyên vô cùng tức giận, giơ kiếm định chém, lại nghĩ đến câu nói thứ hai của Khổng Tử: “Sát nhân không rõ chớ động thủ”, bèn đốt đèn lên xem, hóa ra một người là thê tử, người kia là muội muội của anh.

 

Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay trở lại, thấy Khổng Tử liền quỳ xuống nói: “Sư phụ, hai câu người nói đã cứu ba người là con, vợ con và muội muội của con đó! Sao người lại biết trước chuyện sẽ xảy ra vậy?”

Nhan Uyên cảm thấy kính phục thầy sâu sắc, cũng đã biết được ẩn ý của Khổng Tử. Khổng Tử đỡ Nhan Uyên dậy và nói: “Ngày hôm qua thời tiết khô nóng, đoán chừng sẽ có cơn dông, nên ta nhắc nhở con: “ngàn năm cổ thụ không ai náu thân”, con lại mang khí bực trong người, trên thân đeo bảo kiếm, cho nên ta khuyên con “sát nhân không rõ chớ động thủ”!”

Nhan Uyên vừa vái lạy vừa nói: “Sư phụ liệu sự như thần, đệ tử mười phần kính nể!”

 

Khổng Tử lại nói tiếp: “Ta biết rõ con xin phép về nhà nghỉ là mượn cớ, thật ra cho rằng ta đã già nên hồ đồ rồi, không muốn học ta nữa. Con nghĩ xem, ta nói 3 nhân 8 bằng 23 là đúng, con thua, bất quá là thua cái mũ quan kia, nếu ta nói 3 nhân 8 bằng 24 mới đúng, người mua bán kia thua, đây là một mạng người đó! Vậy con nói xem, chức vị quan trọng hay mạng người quan trọng hơn?”

 

Nhan Uyên bỗng giật mình tỉnh ngộ, quỳ gối trước mặt Khổng Tử mà thưa: “Sư phụ trọng đại nghĩa coi nhẹ tiểu tiết, đệ tử còn tưởng rằng Sư phụ vì lớn tuổi mà thiếu minh mẫn, đệ tử hổ thẹn vạn phần!”

Từ đó về sau, bất luận Khổng Tử đi đến đâu, Nhan Uyên theo đến đó không rời sư phụ…

 

Câu chuyện này gợi cho tôi nhớ tới ca từ trong một bài hát tuyệt vời của Khắc Lý Lâm: 

 

  “Nếu như mất đi bạn, được cả thế giới cũng để làm gì?”

 – Tranh cãi với khách hàng. Bạn thắng rồi. Khách mất đi.

– Tranh cãi với đồng nghiệp. Bạn thắng rồi. Tình bạn tiêu tan.
– Tranh cãi với người nhà. Bạn thắng rồi. Tình thân biến mất.
– Tranh cãi với bạn hữu. Bạn thắng rồi. Bạn hữu dần xa.
– Tranh cãi với vợ / chồng. Bạn thắng rồi. Tình cảm nhạt phai.
– Tranh cãi với bất kỳ ai. Bạn thắng rồi thì sao??? Thắng có nghĩa là bạn THUA???

 

Hãy tranh cãi, tranh đấu với chính bản thân. Nếu tự thắng Bản thân sẽ trở thành người: Từ Bi, Khiêm Tốn, Bao Dung, Độ Lượng… thì lúc đó bạn mới thật sự THẮNG”.

S.T.

Tư Phùng gởi