Tưởng Năng Tiến – Kẻ Ở Người Đi

Kẻ Ở Người Đi

Tưởng Năng Tiến

8-3-2017

Bao giờ các anh sẽ thôi tán phét trong các quán nhậu? Bao giờ các anh quyết định thôi sống hèn? – Nguyễn Thị Từ Huy

Ở tù về chiều hôm trước, sáng hôm sau ông công an khu vực đã ghé “thăm” và nhắc nhở đôi điều cần thiết:

– Vì không có hộ khẩu ở thành phố nên tôi sẽ phải đi kinh tế mới.

– Trong khi chờ đợi, bắt đầu từ ngày mai phải sắm “một cuốn sổ đi lại.” Khi đi đâu phải ghi ngày giờ khởi hành với chữ ký xác nhận của tổ trưởng dân phố, và đến đâu cũng phải có sự xác minh của người ở nơi đó.

– Mỗi tuần phải mang sổ lên phường để kiểm tra.

– …

Nghe xong, mẹ tôi lặng lẽ móc túi đưa cho thằng con hai đồng cùng lời dặn:

– Mua cái bút nữa con ạ. Đi đâu, đến đâu cũng phải nhờ người ký thì dắt viết theo luôn cho nó tiện …

– Dạ.

Tôi cầm tiền bước ra khỏi nhà, ghé vào một cái quán nhỏ mua một ly rượu trắng và mấy điếu Vàm Cỏ. Ực xong ly rượu, tôi châm điếu thuốc rồi lủi thủi đi và đi luôn cho đến bây giờ.

Năm ấy, tôi hai mươi sáu tuổi.

Hai năm sau tôi bò đến được một trại tị nạn ở Thái Lan (tả tơi, ủ dột, eo xèo, và bèo nhèo như một cái mền Sakymen ngấm nước)   vào đúng ngày sinh nhật của mình.

Hôm nay tôi hăm tám
Sáng tôi cầm gương soi
Tôi nhìn tôi bối rối
Tôi tưởng mình bốn mươi

Bây giờ thì tôi đã ngoài sáu mươi, đã sống gần hết đời (và tàn đời trong ngõ hẹp) ở xứ người nhưng chưa bao giờ bước chân trở lại chốn xưa – dù đôi lúc cũng nhớ nhà và nhớ quê thiếu điều muốn chết. Bố mẹ tôi đều tự an ủi rằng vì “thằng con có số xa nhà” nên cả hai đành lặng lẽ từ trần trong cô quạnh!

Kiếp sống chung thân biệt xứ của tôi, xem ra, chả có gì là thú vị. Tuy thế, theo blogger Song Chi: “Dòng người ra đi chưa bao giờ dừng lại. Chỉ trong một ngày, chat với người quen, bạn bè qua facebook, viber … cả 3 câu chuyện đều cùng một chủ đề: ra đi khỏi Việt Nam.

Nhưng họ muốn ra đi trước hết vì môi trường sống ở VN ngày càng tệ khiến con người luôn ở trong cảm giác bất an, lo lắng. Từ thực phẩm không an toàn, cho tới nguồn nước, không khí, biển…nhiều nơi bị ô nhiễm/nhiễm độc nặng nề; đạo đức xã hội xuống cấp, những vụ án cướp giết hiếp ngày nào cũng xảy ra với mức độ ngày càng dã man, con người dễ dàng bức hại nhau, lừa lọc nhau, giết nhau chỉ vì một lý do vặt vãnh; chế độ an sinh xã hội không có để bảo đảm cho người dân một sư hỗ trợ khi cần thiết, lúc ốm đau, tai nạn, thương vong; pháp luật không bảo đảm cho con người được xét xử công bằng, công lý được thực thi, những quyền lợi tối thiểu về tự do, dân chủ, nhân quyền không có, không được tôn trọng v.v…

Quan trọng hơn, họ ra đi vì không tin rằng chế độ này, nhà nước này sẽ tốt đẹp hơn hoặc sẽ đưa đất nước, dân tộc đến một tương lai sáng sủa-thời gian đảng cộng sản cầm quyền đã quá lâu đủ để chứng minh điều đó.

Đây không phải là lần đầu, ngược lại, rất nhiều lần, tôi chứng kiến những người quen, bạn bè, họ hàng chuẩn bị rời bỏ VN. Nhưng có vẻ như càng ngày số người tính chuyện ra đi càng nhiều hơn, thành phần đa dạng hơn, tạo cảm giác đất nước như một con thuyền đang đắm!”

Tiến sĩ Nguyễn Phương Mai gợi ra ý niệm “tị nạn niềm tin,” và blogger Lam Thủy  gọi đây là “một cuộc di cư đau lòng.” Dù “đau” nhưng nhà văn Dương Thu Hương vẫn khẳng định: “Trong thâm tâm, ai cũng mong ‘Thoát Việt!’, ra khỏi mảnh đất bùn lầy tối tăm này bằng mọi giá.”

Sự thực, cũng không hẳn thế. Không phải “ ai cũng muốn thoát khỏi mảnh đất bùn lầy tôi tăm này.”  Vẫn có những người quyết định, và quyết liệt, với một thái độ sống (hoàn toàn) khác: Dù thế nào cũng ở lại đây!

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức blogger Mẹ Nấm bị bắt tháng 10/2016. Ảnh: FB

Cái giá của sự lựa chọn dũng cảm này, tất nhiên, không rẻ. Ngày 10 tháng 10 vừa qua, Mạng Lưới Blogger Việt Nam (MLBVN) cho biết:

“Blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – tức Mẹ Nấm đã bị công an bắt khẩn cấp trái phép với cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước’ theo điều 88 bộ luật hình sự.

Blogger Mẹ Nấm là người hoạt động tranh đấu cho nhân quyền, cải thiện dân sinh, chủ quyền biển đảo trong nhiều năm qua và là người được tổ chức Civil Rights Defenders trao giải thưởng Người Bảo Vệ Nhân Quyền 2015.

Trong suốt thời gian gần đây, blogger Mẹ Nấm đã tập trung nỗ lực tranh đấu của mình vào việc bảo vệ môi sinh, tố cáo Formosa và những dự án có ảnh hưởng nguy hại đến môi trường. Đây là những hoạt động dẫn đến việc công an bắt giam khẩn cấp blogger Mẹ Nấm.”

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là người mới nhất, chứ không phải là duy nhất, vừa bị bắt giữ tại Việt Nam. Ba tuần lễ trước đó, một phụ nữ khác cũng đã bị mang ra xét xử với với cáo buộc gây rối trật tự công cộng – theo tin của BBC:

“Tòa án Nhân dân quận Đống Đa, Hà Nội, tuyên phạt bà Cấn Thị Thêu 20 tháng tù giam trong lúc một số người ủng hộ bà bị câu lưu.

Bà Cấn Thị Thêu, người từng bị bắt vì đấu tranh giữ đất trong vụ ‘dân oan Dương Nội’, lại bị công an bắt tháng 6/2016 do ‘gây rối trật tự công cộng’ ở Hà Nội.

Hôm 20/9, hình ảnh lan truyền trên mạng xã hội cho thấy nhiều người giăng biểu ngữ đòi trả tự do cho bà Thêu bên ngoài phiên tòa.”

Dân oan biểu tình đòi trả tự do cho chị Cấn Thị Thêu. Ảnh: Trịnh Bá Phương

Nếu “dòng người ra đi chưa bao giờ dừng lại” thì những kẻ lựa chọn ở lại, và sẵn sàng đối mặt với cường quyền (như bà Cấn Thị Thêu và bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh) cũng chưa bao giờ ngưng nghỉ. Bởi vậy, biên tập viên Mặc Lâm nêu ra câu hỏi:

– Sau Mẹ Nấm là ai?

Trong một xã hội mà tất cả các thành viên đều là “tù nhân dự khuyết” thì kẻ kế tiếp có thể là bất cứ ai. Tuy thế, sự “rủi ro” này đã được tiên liệu và chấp nhận một cách bình thản nhiên – như lời của blogger Phạm Thanh Nghiên:

“Từ lúc Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị bắt, số lần tôi nhận những tin nhắn đe doạ bị bắt, bị đánh gia tăng một cách đột biến.

Dạ xin kính thưa các loại đe doạ. Tôi biết, tôi biết là tôi hay bất cứ cựu TNLT nào cũng có thể trở lại nhà tù lần 2, thậm chí lần 3.

Điều này tôi đã xác định được ngay khi bước chân khỏi nhà tù Trại 5 Thanh Hoá rồi. Nói thẳng là tôi thích ở ngoài hơn, không thích đi tù. Nhưng nếu phải trả giá cho ước nguyện tự do, công bằng và dân chủ mà phải trở lại nhà tù một lần nữa, xin sẵn lòng.”

Dù “đất nước như một con thuyền đang đắm” nhưng bao giờ ở Việt Nam vẫn còn những vị nữ lưu vì “tự do, công bằng và dân chủ” mà “sẵn lòng … trả giá cho ước nguyện tự do, công bằng và dân chủ thì dân Việt hy vọng vẫn còn đường thoát.

Mảnh đất này, tất nhiên, cũng có những công dân nam giới. Tuy nhiên, vì bài viết đã khá dài nên xin tạm ngưng ở nơi đây. Hơn nữa, nói thiệt là tôi đang nóng như hơ vì có hẹn nhậu nên phải đi liền – kẻo trễ!

Gian nan tìm đường ra nước ngoài của người Việt

Gian nan tìm đường ra nước ngoài của người Việt

Ông Lương sống tại TP.HCM cùng con trai, con dâu và một đứa cháu, ông cùng con trai đi làm nghề dạy tiếng Anh văn, còn con dâu làm nghề nail, spa tại gia, thời buổi khó khăn nên hôm vừa rồi ông chia sẻ rằng sẽ cùng cả nhà di dân qua Mỹ. Hàng xóm láng giềng hơn vài trăm người tới chúc mừng gia đình ông ăn uống linh đình. Ông Lương thuộc dạng may mắn hiếm có vì hiện nay tình trạng xin visa ra nước ngoài tại Việt Nam khó như lý, bí như hình.

Cơ quan đại diện Đài Loan tại Việt Nam cho biết, hiện có tới 20 ngàn người xin visa nhưng mỗi ngày chính phủ Đài Bắc chỉ cho phép phỏng vấn 20 người. Như vậy nếu một ai đó nộp xin visa lúc này thì phải chờ tới khoảng 3 năm nữa mới được lên phỏng vấn.

XIN VISA 1

 

 

 

 

 

 

 

 

Người xin visa phải ngồi chờ tràn ra cả ngoài đường
Anh Quốc, người Hà Nội, đang xin visa sang Czech diện bảo lãnh chia sẻ, hằng ngày có ngàn người tới đại sứ quán xin visa, khiến cơ quan này bắt người xin phải chạy đua từ vỉa hè bên đường sang bên tòa nhà đại sứ quán, những ai chạy vượt qua đường nhanh nhất sẽ cho phỏng vấn. Anh đã thử vài lần nhưng không thành công, giờ đã hơn một năm nhưng không thấy đại sứ quán gọi lên phỏng vấn.

http://vietbf.com/forum/attachment.php?attachmentid=1005136&stc=1&d=1488469561
Xin thị thực ra nước ngoài ở Hà Nội

Không những việc xin visa sang lao động và làm việc khó khăn, visa du lịch cũng không đơn giản. Chị Trang sinh sống tại quận Ba Đình, Hà Nội, muốn đi du lịch thăm người quen bên Ba Lan nhưng không tài nào xin nổi visa du lịch dù đã chứng minh tất cả giấy tờ hợp pháp như thu nhập cá nhân, sổ đỏ, bảo hiểm và tiền đảm bảo 10 ngàn euro trong nhà bank. Chị đành phải xin visa qua Pháp, rồi phải mất tiền thuê khách sạn tại đó 3 ngày mới sang Ba Lan được.

http://vietbf.com/forum/attachment.php?attachmentid=1005135&stc=1&d=1488469561

Xin thị thực ra nước ngoài ở Hà Nội

Em Hiền sinh sống tại TP.HCM có kế hoạch sang Mỹ du học, gia đình đã đầu tư 100 triệu đồng (5000 USD) để chạy giấy tờ, nhưng bất ngờ ông Trump thắng cử tổng thống nên phải chia tay kế hoạch du học Mỹ. Giờ gia đình đang ngồi trên đống lửa vì ở Việt Nam không có tương lai nên phải tìm đường sang nước ngoài cho con cái với bất kỳ giá nào. Theo báo cáo Open Doors mới nhất của Viện Giáo dục Quốc tế Mỹ, năm học 2015-2016, Việt Nam đứng thứ sáu về số lượng du học sinh tại nước này với con số đáng ngạc nhiên 21.403 người, chiếm 2,1%.

http://vietbf.com/forum/attachment.php?attachmentid=1005137&stc=1&d=1488469561

Xếp hàng xin thị thực đi Mỹ
Kinh tế các gia đình Việt Nam đang sa sút, nhất là những gia đình đang nhận viện trợ từ người thân nước ngoài gửi về, theo thống kê năm ngoái, 2016, kiều hồi giảm 25%, từ 12 tỷ USD xuống 9 tỷ USD. Anh Minh tài xế cho hãng Vinasun tại TP.HCM cho biết, có vợ đang bán cháo tại gia, anh lái taxi được hơn 10 năm nay nhưng chưa thấy bao giờ khó khăn như hiện nay, một phần giá xăng tăng cao, công ty phạt do doanh số kém, hơn nữa các dịch vụ như Uber hay Grap nổ ra, cạnh tranh khốc liệt nên làm không đủ ăn. Anh cùng vợ đang bàn bán toàn bộ gia sản để đi nước ngoài, ưu tiên là Mỹ.

http://vietbf.com/forum/attachment.php?attachmentid=1005138&stc=1&d=1488469561

Với việc thắng cử của ông Trump khiến nhiều người phải tạm hoãn kế hoạch di cư sang Mỹ, nhưng đại đa số cho rằng chuyện này trước sau cũng không cản được người Việt tiếp tục tìm đường ra nước ngoài. Anh Trường, chủ một khách sạn tại Đà Nẵng cho biết kinh doanh du lịch đang rất bết bát, do quá nhiều khách sạn mọc lên, khách du lịch giảm nên làm nghề kinh doanh du lịch đang thua lỗ, anh đang tính bán khách sạn để di cư sang Mỹ, nhưng hiện tại rất khó khăn, do chính phủ mới lên nên tình hình chưa ổn định, anh đang tìm hiểu con đường chạy sang EU, như qua cửa Hungary thì phải bỏ ra 300 ngàn euro mua trái phiếu chính phủ cộng thêm chi phí làm giấy tờ mất khoảng 70 ngàn euro. Mặc dù vậy anh vẫn chờ đợi thêm một thời gian nữa vì anh muốn cùng gia đình sang Mỹ để thực hiện giấc mộng American Dream.

Giá trị đau khổ

Giá trị đau khổ

Tác giả:  Trầm Thiên Thu

Sợ khổ và sợ chết có thể là các điều bí ẩn không thể vượt qua. Nhưng đó là những điều không cần vượt qua. Không có niềm tin nào loại trừ chúng ta khỏi kinh nghiệm đau khổ, cô đơn, và chết chóc. Tiền bạc, quyền lực, và mọi thứ trên thế gian này  thường làm cho thêm tệ hại hơn mà thôi.

Theo thiển ý của tôi, tôi bắt đầu thắc mắc lời của Cô-he-lét (Qoheleth) có tiêu cực hay không: “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân” (Gv 1:2). Những thứ trần tục này, dù điều đó tốt hay xấu, sẽ qua đi mà thôi. Nhưng điều này không làm giảm nhẹ nỗi sợ khổ và sợ chết. Mặc dù chúng qua đi,chúng vẫn bám theo chúng ta suốt đời.

Đối với tôi, bí ẩn này chỉ có thể giải quyết bằng Thập Giá. Đối với tôi, thập giá là nền tảng của thần học. Thập giá là khoảnh khắc hóa thân mà tình yêu và đau khổ gặp nhau. YÊU vì “Thiên Chúa là tình yêu” (1 Ga 4:8 và 16), và KHỔ vì phàm nhân ảnh hưởng bởi tội lỗi và sự chết (St 3:16). Đức Kitô đã tự chấp nhận tình trạng của loài người. Khi mô tả điều này trong ngôi vị của Ngài, tôi tin điều đó được hoàn tất nhờ sự hy sinh của Ngài. Chỉ trong cái chết của Ngài trên Thập Giá mà thôi: “Thiên Chúa đã muốn làm cho tất cả sự viên mãn hiện diện ở nơi Người, cũng như muốn nhờ Người mà làm cho muôn vật được hoà giải với mình. Nhờ máu Người đổ ra trên thập giá, Thiên Chúa đã đem lại bình an cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên trời” (Cl 1:19-20).

Tại sao tôi tiếp cận thần học này?

Thứ nhất, nếu Đức Kitô chấp nhận mặc xác phàm, Ngài cũng hoàn toàn chấp nhận mọi đau khổ, cô đơn, và cái chết. Ngài không tránh né, nhưng chịu đựng và trải nghiệm một cách trọn vẹn. Như vậy, bất kỳ sứ vụ nào được Chúa Giêsu linh hứng đều là sứ vụ vui vẻ đón nhận và trải nghiệm trọn vẹn thân phận con người.

Thứ nhì, nếu Đức Kitô không hòa giải  mọi loài với Ngài thì sao? Nếu vậy, Ngài cũng không hòa giải những gì là hèn hạ đối với sự hiện hữu của phàm nhân chúng ta. Như vậy, gặp phải điều hèn hạ, ghê tởm và phiền toái là cơ hội để chúng ta gặp gỡ Đức Kitô trong tình trạng cao thượng, tốt đẹp và vui mừng. Không có sự phân biệt nào trong những gì Chúa Giêsu đã đưa vào bản tính nhân loại của chúng ta. Ngài trở nên giống như chúng ta hoàn toàn, ngoại trừ tội lỗi (x. Dt 4:15).

Như vậy, tôi cố gắng  tiếp cận thần học Công giáo về sự đau khổ. Cách thứ nhất là quan điểm của Công giáo về đau khổ, nói đúng hơn là đau khổ mang tính cứu độ, có giá trị cứu độ.

Có nghĩa gì khi nói đau khổ có giá trị cứu độ? Chỉ có điều này: Đau khổ của chúng ta được kết hợp với đau khổ của Đức Kitô trong sứ vụ cứu độ. Sao lại như vậy? Đức Kitô đã “kết hôn” với Giáo hội là Hiền Thê của Ngài,và “cả hai thành một xương một thịt” (St 2:24). Hơn nữa, “có ai ghét thân xác mình bao giờ; trái lại, người ta nuôi nấng và chăm sóc thân xác mình, cũng như Đức Kitô nuôi nấng và chăm sóc Hội Thánh, vì chúng ta là bộ phận trong thân thể của Người” (Ep 5:29-30). Qua Bí tích Thánh Tẩy, chúng ta được liên kết với Đức Kitô và Giáo hội.

Chúng ta được kết hiệp với Nhiệm Thể Đức Kitô để chúng ta nên MỘT với Ngài. Thánh Phaolô nói: “Mầu nhiệm này thật cao cả: Đức Kitô và Giáo hội” (Ep 5:32). Kinh Thánh nói rằngkhi Saolê bắt bớ những người theo Đức Kitô,Chúa Giêsu đã nói:“Sa-un, Sa-un, tại sao ngươi bắt bớ Ta?”. Ông nói: “Thưa Ngài, Ngài là ai?”. Người đáp: “Ta là Giêsu mà ngươi đang bắt bớ” (Cv 9:4-5). Cuối cùng, Thánh Phaolô đã chấp nhận tất cả:“Tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những gian nan thử thách Đức Kitô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh” (Cl1:24).

Đức Kitô đã ban Chúa Thánh Thần cho các môn đệ để thực hiện sứ vụ cứu độ cả thế giới và mọi thời đại. Giáo hội được trở thành Tân Nương và chính Ngài là Đầu của thân mình. Chúng ta là các chi thể trong Nhiệm Thể Ngài. Chúng ta thông phần đau khổ với đau khổ của mọi ngườivà của chính mình. Đức Kitô đồng hóa với chúng ta, nhất là với những người đau khổ:“Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25:40).Vậy tại sao chúng ta lại không muốn đồng hóa với Ngài?

Đức Kitô mặc lấy nhân tính để cứu độ nhân loại, tôi chắc chắn Ngài cũng cứu độ sự đau khổ. Đau khổ mà chúng ta trải qua có thể được kết hiệp với Đức Kitô ngay cả sau khi sự phục sinh được giải thích cho Saolê rằng“chính Ngài đang bị bắt bớ”. Đau khổ của Đức Kitô vẫn tiếp diễn trong Nhiệm Thể của Ngài là Giáo hội, vì chúng ta sống trong một thế giới được cứu độ nhưng chưa được cứu thoát. Kết hiệp đau khổ của chúng ta với đau khổ của Đức Kitô là chúng ta chịu đau khổ vì Nhiệm Thể Đức Kitô (x. Cl 1:24).

Thật ra “Người đã dâng chính mình và chỉ dâng một lần là đủ” (Dt 7:27b). Như vậy, chúng ta cũng phải“hiến dâng thân mình làm của lễ sống động, thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa” (Rm 12:1). Nghĩa là tôi trải nghiệm chính mình vàngười khác cũng được hưởng ơn cứu độ của Đức Kitô dành cho người chịu đau khổ (và cả tôi nữa). Khi tôi thông phần đau khổ của người khác, tôi cố gắng thông phần đau khổ của Đức Kitô và của chính mình.

S.O.S., lạy Thầy Giêsu, con tín thác nơi Ngài, xin cứu độ và cứu thoát con!

TRẦM THIÊN THU

(chuyển ngữ từ IgnitumToday.com)

TRẬT TỰ ĐÔ THỊ, XIN HỎI ANH LÀ AI?

TRẬT TỰ ĐÔ THỊ, XIN HỎI ANH LÀ AI?

LS Đặng Đình Mạnh

7-3-2017

Trong cuộc biểu tình ngắn ngủi tại khu vực nhà thờ Đức Bà vào sáng ngày 05/03/2017, theo lời kêu gọi của linh mục/cựu tù nhân Nguyễn Văn Lý và trong nhiều cuộc biểu tình trước đó, công chúng được dịp chứng kiến lực lượng công quyền mặc đồng phục màu xanh nước biển, trên tay áo của họ in dòng chữ “Trật tự đô thị” đã ra tay trấn áp, bắt giữ người biểu tình.

Hình ảnh này nhắc cho công chúng nhớ về sự kiện lực lượng trật tự đô thị Quận Bình Thạnh đã từng hành hung bằng roi điện, bằng nắm đấm, kẹp cổ để bắt giữ công dân Trịnh Xuân Tùng, quê ở Thanh Hóa, là người bán hàng rong khiến người này bị ngất xỉu, phải đưa cấp cứu bệnh viện gây xôn xao công luận.

Chúng ta sẽ tự hỏi, dưới góc độ pháp lý, lực lượng quản lý trật tự đô thị là ai mà có thẩm quyền bắt giữ người biểu tình ngang nhiên như vậy ?

Đi tìm câu trả lời trong “rừng” văn bản luật của xứ sở, nơi mà tôi đang sống, thật ngạc nhiên khi tôi phát hiện rằng gốc tích pháp lý khai sinh ra lực lượng quản lý trật tự đô thị khá mù mờ ?! Nếu không muốn nói là bất minh về phương diện pháp lý!

“Khai sinh” lực lượng quản lý trật tự đô thị tại các quận, huyện tại Sài Gòn là một văn bản của UBND TP.HCM : Quyết định số 55/2013/QĐ-UBND ngày 06/12/2013 V/v Ban hành quy chế (mẫu) tổ chức và hoạt động của Đội quản lý trật tự đô thị quận, huyện. Dựa trên cơ sở văn bản này, UBND các quận, huyện ban hành quyết định thành lập Đội quản lý trật tự đô thị cho địa phương mình. Cũng theo Quyết định 55/2013, Đội quản lý trật tự đô thị là cơ quan trực thuộc Phòng quản lý đô thị quận, huyện. Có trang phục riêng : Áo màu xanh da trời nhạt, có cầu vai, 2 túi có nắp và khuy gài, nón và quần màu xanh đậm.

Quyết định 55/2013 không quy định gì về điều kiện, tiêu chuẩn để tuyển dụng nhân viên quản lý trật tự đô thị. Sự dễ dãi này vô hình chung là cánh cửa mở rộng để “vơ bèo vạt tép” kể cả với những người không có trình độ văn hóa đảm nhận nhiệm vụ giao tiếp trực tiếp hàng ngày với công chúng.

Cũng trong Quyết định số 55/2013, văn bản ghi rằng căn cứ vào 02 Luật do Quốc hội ban hành và 04 Nghị Định do Chính phủ ban hành. Điều khôi hài đáng nói là cả 06 văn bản mà Quyết định số 55/2013 nêu tên làm căn cứ, thì đều không có điều khoản nào quy định thẩm quyền của UBND TP.HCM có quyền ra văn bản cho phép các quận, huyện thành lập các các cơ quan mới như Đội quản lý trật tự đô thị!!!

Ngạc nhiên chưa ?

Nhưng gốc tích khai sinh ra lực lượng này chưa phải là sự ngạc nhiên cuối cùng nếu công chúng biết thêm rằng trong “rừng” văn bản luật có liên quan, thì cũng không có quy định nào ban cho lực lượng quản lý trật tự đô thị thẩm quyền bắt giữ người!

Điều này thể hiện rất rõ trong phần quy định về nhiệm vụ, thẩm quyền của họ tại các quyết định thành lập.

Đây là sự thật hiển nhiên, bởi lẽ, việc bắt giữ người là hành vi cực kỳ nghiêm trọng, nó xâm phạm quyền bất khả xâm phạm về thân thể của công dân nói riêng, quyền tự do, dân chủ của công dân nói chung, do đó, người xâm phạm có thể bị truy cứu trách nhiệm với tội danh “Bắt, giữ hoặc giam người trái pháp luật” theo điều 123 Bộ Luật Hình Sự.

Thế nên, để bảo vệ quyền công dân, luật pháp quy định rất nghiêm ngặt việc bắt giữ người trong Bộ luật tố tụng hình sự. Ngoại trừ trường hợp phạm pháp quả tang mà ai cũng có quyền bắt giữ, thì việc bắt giữ người chỉ được tiến hành khi có lệnh của người có thẩm quyền thuộc các cơ quan tiến hành tố tụng mà thôi (Viện Trưởng VKS, Chánh Án TAND, Chánh Tòa TAND, Thủ Trưởng Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra kèm theo sự phê chuẩn của Viện Kiểm Sát…) và được thực thi bởi công an là những viên chức có chức năng.

Qua đó, có thể khẳng định hành vi bắt giữ người tham gia biểu tình của lực lượng quản lý trật tự đô thị là hoàn toàn không có cơ sở pháp luật, nghiêm trọng hơn, vi phạm pháp luật. Nhất là khi người biểu tình thực hiện một quyền mang tính hiến định hợp pháp là Quyền Biểu Tình!

Những người đã từng bị bắt giữ bởi lực lượng này có thể yêu cầu cơ quan cảnh sát điều tra có thẩm quyền xem xét, truy cứu trách nhiệm hình sự của họ.

Việc chính quyền sở tại công nhiên chấp nhận việc vi phạm pháp luật của lực lượng quản lý trật tự đô thị qua việc bắt giữ người trái pháp luật ngay giữa trung tâm thành phố lớn nhất nước, đã khiến tuyên bố về mục tiêu xây dựng Nhà Nước Pháp Quyền ngày càng trở nên sáo rỗng, xa vời. Cũng theo đó, lòng tin của công chúng vào hệ thống luật pháp vốn đã xói mòn, thì nay đã chạm tận đáy …

Công chúng vẫn còn nhớ nguyên những lời cật vấn của nhạc sĩ/cựu tù nhân Việt Khang, khi anh viết với lòng ái quốc sâu đậm:

Xin hỏi anh là ai ?

Sao bắt tôi làm điều gì sai ?

Xin hỏi anh là ai ?

Sao đánh tôi chẳng một chút nương tay ?

Xin hỏi anh là ai ?

Không cho tôi xuống đường tỏ bày [*]

Nay, với cảm nhận lý trí, công chúng cũng muốn cật vấn : Trật tự đô thị, xin hỏi anh là ai ?

Trật tự đô thị khiêng người biểu tình lên xe buýt. Ảnh: internet

————–

[*] Ca từ của nhạc phẩm “Anh là ai ?”

Bà con giáo dân giáo xứ Phú Yên và Mành Sơn chia tay với giáo dân Song Ngọc trở về lại giáo xứ

From facebook: Nguyễn Ngọc Thương shared Tin Mừng Cho Người Nghèo‘s live video.
Từ Song Ngọc với Mục Tử hiền lành ám mùi chiên G.B Nguyễn Đình Thục…

 3,216 Views

Tin Mừng Cho Người Nghèo is live now.

#GNsP (05.03.2017) – Sau thánh lễ cầu nguyện cho các nạn nhân Formosa, bà con giáo dân giáo xứ Phú Yên và Mành Sơn chia tay với giáo dân Song Ngọc trở về lại giáo xứ. Trên đường đi, bà con giơ cao cờ ngũ sắc và cờ Hội Thánh thể hiện niềm tin Sự Thật và Công Lý sẽ ngự trị trên quê hương VN.

Thánh lễ cầu nguyện cho các nạn nhân Formosa được diễn ra tại giáo xứ Song Ngọc, G.p Vinh do linh mục J.B Nguyễn Đình Thục – Quản xứ giáo xứ Song Ngọc – chủ tế thánh lễ và linh mục Antôn Đặng Hữu Nam – Quản xứ giáo xứ Phú Yên – giảng thuyết, vào sáng ngày 05.03.2017.

Trước đó, vào lúc 5 giờ sáng cùng ngày, hàng ngàn bà con giáo dân giáo xứ Mành Sơn và Phú Lên đã chuẩn bị xuống đường biểu tình, phản đối sự xâm lăng của Trung Cộng, phản đối Formosa tồn tại ở VN, yêu cầu Formosa cút khỏi Việt Nam… theo lời kêu gọi của Linh mục Tadeo Nguyễn Văn Lý và tổ chức Quốc Dân Việt.

Với đoạn đường khoảng 5km từ Phú Yên đến Song Ngọc, hàng ngàn bà con giáo dân vui mừng cầm cờ hội thánh, cờ ngũ sắc biểu dương sự thật, công lý và hòa bình sớm được thực thi trên quê hương dân tộc Việt Nam đang lầm than.

Một giáo dân tham dự cho biết: “Tôi muốn Sự thật được tôn trọng, được bảo vệ. Tôi phẫn nộ trước sự việc công an đã đánh đập cha xứ và giáo dân Song Ngọc một cách bất công, vì thế tôi tham dự để lên tiếng cho sự thật cho công lý.

Pv.GNsP

Hãy dành chút thương cảm cho “nạn nhân” Đoàn Thị Hương

Hãy dành chút thương cảm cho “nạn nhân” Đoàn Thị Hương

Hải Âu (Danlambao) – Qua phương tiện truyền thông, tôi rùng mình khi theo dõi vụ án sát hại Kim Jong Nam, anh cùng cha khác mẹ của nhà độc tài Bắc Hàn Kim Jong Un. Vụ án mạng xảy ra tại Malaysia nhưng một trong hai nữ nghi phạm là người mang quốc tịch Việt Nam, đó là Đoàn Thị Hương. Một cô gái có dáng người nhỏ bé, sinh ra và lớn lên trong một gia cảnh thuộc diện khó khăn. Mẹ của Hương đã qua đời vào năm 2015, cha của Hương là một thương binh 2/4 của bộ đội Bắc Việt. Hương là em gái út trong một gia đình có năm người con. Dù được gia đình hết mực yêu thương chăm sóc nhưng Hương đã sớm lạc lỗi khi em một mình bước chân vào cuộc sống lẻ loi trong một xã hội đầy dẫy cạm bẫy.
Có lẽ lúc này rất nhiều người dành cho Hương một thái độ oán trách, ghê sợ, khinh miệt, và cho rằng Hương là một nữ sát thủ. Riêng tôi, tôi cảm thương với Hương, sự thương cảm ấy không bắt nguồn từ lòng thương hại, không hình thức như một kẻ đạo đức giả. Tôi cảm thương em vì em cũng là một trong vô số những “nạn nhân” của xã hội ngày nay. Một cô gái vốn hiền lành, học hết cấp 3 thì phải xa gia đình để lên Hà Nội tiếp tục theo học. Cuộc sống xa nhà, thiếu thốn tình thân cùng với những cám dỗ từ sự xa hoa ảo vọng nơi đất khách chính là nguyên nhân dẫn đến kết cục bất hậu của Hương ngày hôm nay.

Một xã hội đang khuyến khích giới trẻ chỉ nghĩ đến chuyện hưởng thụ. Một cuộc sống được định hình từ những game show truyền hình nhăng nhít, lố bịch. Một Nhân cách được tôi luyện trong môi trường đầy dẫy sự dối trá và đối kỵ. Nó đã khiến một cô gái đơn độc mất kiểm soát và sa chân vào những ma lực của đồng tiền. Và để rồi chính ma lực của đồng tiền đã điều khiển em trở thành một người đang bị cáo buộc là một nữ sát thủ. Theo như lời khai của Hương thì em bị dụ dỗ tham gia vào một cuộc chơi khăm trên game show truyền hình. Đổi lại em sẽ nhận được 90 USD và sự nổi tiếng. Chưa thể xác định đúng sai trong lời khai của em, nhưng rõ ràng những ảnh hưởng từ cuộc sống đã góp phần biến em thành người “nổi tiếng” với vụ án có sức ảnh hưởng lớn trên truyền thông thế giới.

Hương tham gia vào vụ sát hại Kim Jong Nam vào ngày 14/2/2017. Và sự “nổi tiếng” của Hương tại Việt Nam chỉ thật sự bắt đầu khi Bộ ngoại giao Việt Nam chính thức lên tiếng về vụ việc. Tuy nhiên bà Nguyễn Phương Trà, phó Phát ngôn của Bộ ngoại giao nêu rõ: “Việt Nam lên án mạnh mẽ các hành vi tội phạm dưới mọi hình thức và mọi mục đích. Chúng tôi sẵn sàng hợp tác với các nước trong công tác phòng chống, đấu tranh với các loại tội phạm”. Có lẽ vì phát ngôn ấy nên cho đến giờ phút này, Hương vẫn chưa thể có luật sư từ Việt Nam sang để hỗ trợ pháp lý cho em. Dù rằng tòa án của Malaysia đã chính thức cáo buộc tội danh giết người dành cho em.

Có thể Hương sẽ phải đối diện với án từ hình nhưng khi tòa án của Malaysia chưa đưa ra phán quyết cuối cùng thì em vẫn phải được xem là một công dân Việt Nam vô tội. Trước một vụ án ảnh hưởng tới chính trị và hình ảnh của quốc gia nhưng phía nhà nước cộng sản Việt nam tỏ ra chậm chạp khi đưa tin cũng như lựa chọn những biện pháp hỗ trợ pháp lý cho công dân của mình. Phải chăng chỉ vì Hương là một nghi phạm giết người, là một dân đen tầm thường trong xã hội.

Một ngày nào đó có thể Đoàn Thị Hương sẽ phải đối mặt với một kết cục đen tối nhất trong cuộc đời. Nhưng một lần nữa tôi vẫn sẽ dành sự thương cảm cho em dù không cổ súy cho bất cứ hành động nào dẫn đến tội ác. Bởi cá nhân một người không thể tạo ra một xã hội vì mỗi người chỉ là một tế bào trong xã hội ấy mà thôi. Nhưng xã hội Việt Nam ngày nay đang tạo ra những con người máu lạnh sẵn sằng hành hạ, sát hại lẫn nhau mà không hề tỏ ra run sợ. Những cuộc xô xát, chém giết ấy vẫn thường xuyên diễn ra từ học đường cho đến thương trường, từ cao niên cho đến những em học sinh tuổi đời còn quá ngây thơ. Đó là kết quả của một quá trình tàn phá nhân cách sống dưới sự lãnh đạo của nhà nước cộng sản Việt Nam. Để rồi con người sống trong cai thiên đường xã hội chủ nghĩa ấy chỉ còn nghĩ đến cá nhân mình, chỉ mong thỏa mãn nhu cầu của bản thân và bất chấp tất cả.

04.03.2017

Hải Âu

danlambaovn.blogspot.com

GS Ngô Bảo Châu và Đoàn Thị Hương

From facebook:Hằng Lê added 3 new photos.
GS Ngô Bảo Châu đuợc nước Pháp đào tạo năm 1992 tại trường đại học Paris Xl, đến năm 2003 ông được nước Pháp phong hàm giáo sư và được giảng dạy tại chính ngôi trường ông học.

Để cảm ơn nước Pháp, tháng 2 năm 2010 (18 năm ở Pháp) ông nhập quốc tịch Pháp và tất nhiên ông đã trở thành công dân của đất nước Pháp từ đây.

Ngày 19-8-2010 ông đuợc tặng huy chương field danh giá thì bắt đầu từ đây, đảng csVn ca ngợi, tôn vinh, mời chào ông về nước. Họ ra tận chân cầu thang máy bay đón ông, họ mua nhà tiền tỷ cho ông, họ giao cho ông cái viện «tán» học nào đó, họ cố tình không biết ông đã có quốc tịch bên Pháp, họ làm như họ đã đào tạo ông thành người tài giỏi như hôm nay….

Ngày 13-2-2017, cãnh sát Malaysia bắt giữ Đoàn Thị Hương, quốc tịch VN và 1 công dân của Indonesia vì tình nghi giết người. Ngay lập tức, chính phủ Indonesia cử ngay 5 luật sư bay qua Malaysia để hỗ trợ pháp lý cho công dân của mình. Còn Đoàn Thị Hương thì cô độc, bơ vơ ở nơi mà ngôn ngữ cũng bất đồng !

Nêu lên điều này để các vị thấy cái khốn nạn, cái lưu manh của chính quyền csVn nó ở tầm nào mà phục vụ cho nó tương xứng!

(Ngô Trường An)

Image may contain: 1 person, standing
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.

Bắt khẩn cấp 1 lao động nữ Việt Nam ăn cắp số lượng lớn hàng hóa tại Nhật Bản

 Bắt khẩn cấp 1 lao động nữ Việt Nam ăn cắp số lượng lớn hàng hóa tại Nhật Bản

Một nữ lao động Việt Nam đã bị cảnh sát Nhật Bản bắt khẩn cấp vì ăn trộm số lượng lớn hàng hoá mỹ phẩm, thực phẩm chức năng các loại tại một cửa hàng thuốc tại Tokyo.
 

NGUYEN NGOC LAN

 

 

 

 

 

 

 

Đối tượng Nguyễn Thị Ngọc Lan 23 tuổi ăn cắp số lượng lớn gồm 113 các loại mỹ phẩm và thuốc các loại

Vào cuối tháng 12/2016 tại một cửa hàng thuốc và mỹ phẩm ở quận Nerima-Tokyo, cảnh sát đã bắt một nữ lao động Việt Nam tên Nguyễn Thị Ngọc Lan グエン・ティ・ゴグ・ラン (23 tuổi) đã ăn cắp số lượng lớn gồm 113 các loại mỹ phẩm và thuốc các loại, cất giấu trong chiếc valy du lịch. Theo cảnh sát thì nhóm này còn có thể liên quan tới hơn 10 vụ ăn cắp khác, và sau khi thực hiện hành vi trên chúng đã đem hàng về Việt Nam để tiêu thụ.

Video được cung cấp từ http://news.tv-asahi.co.jp/

httpv://www.youtube.com/watch?v=4FS71buGkoA

Theo thống kê cho thấy riêng tại Tokyo thì số lượng người Việt Nam ăn cắp bị bắt trong vòng 20 năm qua đã TĂNG LÊN 30 LẦN. Cảnh sát đang đưa ra các hành động cấp bách cho vấn đề này.
Rất mong tin tức này được chia sẻ để mọi người có thể hiểu được tội phạm Việt Nam ở Nhật đang càn quét trên đất Nhật khủng khiếp như thế nào.

Kỷ luật vài người không cứu nổi muôn người


Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng. (Ảnh tư liệu)

Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng. (Ảnh tư liệu)

Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) Nguyễn Phú Trọng lại tiếp tục gây xôn xao dư luận khi phát biểu tại Hội nghị toàn quốc tổng kết công tác kiểm tra, giám sát của ĐCSVN năm 2016 vào ngày 24/2 vừa qua, đến nỗi mà các báo đều giật tít với tựa đề là câu nói này của ông. Nguyên văn câu nói của ông Trọng là:

“…Chúng ta rất nhân văn, nhân đạo, nhân ái, nhân tình; không thích thú gì khi phải kỷ luật đồng chí, đồng đội của mình; trái lại, rất khổ tâm, đau xót. Nhưng vì sự tiến bộ chung, vì để mong nhiều người không mắc sai phạm, chúng ta phải kỷ luật; kỷ luật một vài người để cứu muôn người!…”

Chỉ một câu nói này của ông Trọng thôi mà đã phơi bày gần như toàn bộ bản chất của chế độ chính trị Việt Nam hiện tại. Đó là chế độ đảng trị, chuyên chế, vì lợi ích ích kỷ của giới lãnh đạo đảng cầm quyền chứ hoàn toàn không phải là nhà nước pháp quyền “của dân, do dân và vì dân” như vẫn hô hào bấy lâu nay.

Nhân đạo, nhân ái với ai?

Hãy đọc vài dòng tâm sự đăng trên báo Tâm Sự Gia Đình của một đảng viên Cộng sản, ông Lê Kiên Thành, con trai của cố Tổng Bí thư Lê Duẩn:

“Tôi nhìn thấy sự tàn ác cả ở những vụ án tham ô, tham nhũng, cướp đất dân nghèo của những người có quyền lực. Tôi nhìn thấy sự tàn ác trong những vụ án oan mà những người đại diện pháp luật bằng sự lạnh lùng, vô tình, vô trách nhiệm của họ, đã vội vã đưa ra những kết luận điều tra vô lý nhất mà không cần quan tâm đến việc họ có thể đẩy một con người vô tội vào con đường chết.”

Thế là đã rõ, “đảng ta” rất nhân từ với “đồng chí”, “đồng đội” nhưng “tàn ác” với người dân. Chỉ là kỷ luật “khiển trách”, “cảnh cáo” trong nội bộ của đảng Cộng sản còn như vậy thì đừng mong gì các cơ quan bảo vệ pháp luật sẽ điều tra và xét xử nghiêm minh những quan chức sâu mọt, bán nước hại dân. Phải chăng vì thế mà Bộ Chính trị đã ban hành Chỉ thị 15 cấm công an không được trinh sát đảng viên Cộng sản?

Kỷ luật một vài người là ai?

Vụ việc xem xét kỷ luật lớn nhất của ĐCSVN ở thời điểm hiện tại chính là kỷ luật các quan chức chịu trách nhiệm về thảm họa môi trường Formosa. Theo kết luận của Ủy ban Kiểm tra Trung ương, ông Võ Kim Cự, cựu Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh (nhiệm kỳ 2011-2016) và ông Hồ Anh Tuấn, Trưởng Ban quản lý Khu kinh tế Vũng Áng (nhiệm kỳ 2010-2016) phải chịu “trách nhiệm chính”.

Điều này có công bằng không khi quyết định 145/2007/QĐ-TTg của nguyên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phê duyệt Quy hoạch phát triển ngành Thép Việt Nam giai đoạn 2007-2015, có xét đến năm 2025 gồm cả công trình tại Hà Tĩnh?

Sau khi thảm họa cá chết hàng loạt diễn ra vào tháng 4/2016 thì ngày 21-22/4/2016, chính ông Nguyễn Phú Trọng cũng đến thăm Hà Tĩnh và kiểm tra tiến độ của dự án Formosa nhưng ông cũng không hề nhắc đến chuyện cá chết đang làm người dân điêu đứng. Điều này chứng tỏ ông Trọng biết rất rõ và đồng thuận về dự án Formosa chứ không thể đổ vấy cho các quan chức cấp dưới.

‘Cứu muôn người’ là ai?

“Kỷ luật một vài người” rốt cuộc chỉ là thủ đoạn chính trị để thoát tội. Thế còn “cứu muôn người” là cứu ai?

Chúng ta không thể hiểu “cứu muôn người” ở đây là cứu muôn dân vì như ông Lê Kiên Thành đã nói, giới lãnh đạo “tàn ác” với dân. Chúng ta chỉ có thể hiểu “cứu muôn người” ở đây là cứu cái ghế của những người có chức, có quyền, có tiền trong đảng Cộng sản.

Tại sao phải “cứu muôn người”? “Muôn người” này có tội gì hay sao mà phải cứu? Chứng tỏ ông Trọng biết rất rõ tội của giới lãnh đạo Cộng sản là độc quyền nhà nước, áp đặt Hiến pháp, đứng trên pháp luật, tước đoạt quyền làm chủ của nhân dân, vi phạm điều 2 Hiến pháp khẳng định “tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân”.

Trong bài báo ra ngày 19/2 mới đây trên báo An Ninh Thế Giới, ông Lê Kiên Thành đã nhận định rằng lực lượng bảo thủ đang có tiền, có quyền lực chiếm khoảng 1/3 số đảng viên. Nếu quyền lực bất hợp pháp và bất công của lực lượng bảo thủ này được “cứu” thì sẽ là thảm họa cho cả dân tộc.

Dẫn chứng rất rõ ràng. Mới đây thôi, để bảo vệ cho các nhà tư bản nước ngoài lắm tiền cũng như các quan chức đã bảo kê cho họ, tòa án các cấp đã bác đơn kiện đòi Formosa bồi thường của các ngư dân. Đoàn người thuộc giáo xứ Song Ngọc, tỉnh Nghệ An phải đi bộ ra Hà Tĩnh để đưa đơn thì bị chặn phá, đánh đập dã man giữa đường, trong đó có cả linh mục Nguyễn Đình Thục.

Pháp luật của chế độ độc đảng chỉ để trang trí

Điều 183 và 185 của Bộ luật hình sự quy định rất rõ về tội gây ô nhiễm nguồn nước và tội nhập khẩu thiết bị không đảm bảo tiêu chuẩn bảo vệ môi trường. Thế nhưng các quan chức Formosa không hề bị truy tố theo quy định của pháp luật mà chỉ cần bỏ ra 500 triệu đôla Mỹ là tiếp tục hoạt động. Nhà cầm quyền cũng thản nhiên nhận số tiền này mà không cần đi điều tra xem thiệt hại của dân thực sự thế nào. Không ai biết con số 500 triệu đôla Mỹ từ đâu ra, căn cứ vào đâu.

Điều 285 Bộ luật hình sự cũng quy định rõ về việc truy tố những người “thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”. Thế nhưng những quan chức chịu trách nhiệm chỉ bị “kỷ luật” trong nội bộ của một đảng là sao?

Dễ thấy là vụ việc Formosa đã gây bất bình sâu sắc trong người dân cả nước và cả trong hàng ngũ đảng viên Cộng sản. Nhà cầm quyền cũng biết điều đó nên phải tìm ra một vài “con dê tế thần” để xoa dịu người dân. Nhưng liệu cứ tìm một vài người để kỷ luật như thế thì có cứu nổi những lãnh đạo của đảng Cộng sản mãi không?

Pháp luật chuẩn mực mới là giải pháp ‘cứu muôn người’

Ở thời đại Internet ngày nay, nhà cầm quyền cần nhận thức rõ họ không thể cai trị theo kiểu lừa mị xưa cũ được nữa. Những giả trá, tàn ác sẽ nhanh chóng bị vạch trần trên mạng xã hội. Các giải pháp chắp vá mà giới lãnh đạo Cộng sản đưa ra sẽ không thể giải quyết được tận gốc vấn đề chính trị của Việt Nam là một đảng độc quyền nhà nước, đứng trên pháp luật gây bất công xã hội, gây chia rẽ dân tộc.

Thế thì giải pháp tổng thể đưa ra là phải hiện thực hóa quyền làm chủ của người dân trên nền tảng pháp luật chuẩn mực, bắt đầu từ bản Hiến pháp do toàn dân phúc quyết. Pháp luật chuẩn mực sẽ giúp người dân bầu ra những lãnh đạo có năng lực để giải quyết các khó khăn của đất nước, tránh bị lừa dối một lần nữa và ngăn ngừa những thảm họa tương tự trong tương lai.

Người dân chỉ có thể đoàn kết khi cùng nhau bảo vệ bản Hiến pháp chuẩn mực, bảo vệ nhà nước chính danh do dân bầu ra, bảo vệ đất nước chống ngoại xâm, bảo vệ công lý chống bất công, bảo vệ môi trường chống ô nhiễm. Đây không phải là thời phong kiến khi toàn dân đoàn kết xoay quanh một triều đại, một chế độ không do dân làm chủ.

Lực lượng để thực thi sứ mạng đó chính là những người Việt đoàn kết, yêu nước, nối vòng tay lớn với nhau để cùng nhau cất lên tiếng nói vang dội của đại thể công dân nước Việt. Lực lượng đó bao gồm cả các đảng viên Cộng sản, các sỹ quan công an, quân đội còn lương tri, còn nặng lòng với dân tộc. Lực lượng tiến bộ đó khi đã đủ lớn mạnh thì thế lực bảo thủ nào cũng phải chấp nhận “đổi mới 2”.

Nền tảng pháp luật chuẩn mực để bảo vệ quyền công dân cũng là bảo vệ các công dân là đảng viên Cộng sản. Đó là giải pháp để “cứu muôn người” chứ không phải chỉ là vá víu, kiếm vài người để kỷ luật như hiện nay. Giải pháp chắp vá đó chắc chắn không thể cứu nổi giới lãnh đạo Cộng sản trước sự phẫn uất đang ngày một tăng cao của người dân.

Vượt qua nỗi sợ

Ông Lê Kiên Thành đã nói “cuộc đổi mới năm 1986 về bản chất là vượt qua nỗi sợ hãi của chính chúng ta, để chúng ta dám làm những điều mà chúng ta vì sợ hãi mà đã ngăn cấm”. Bây giờ cũng thế, điều 25 Hiến pháp đã khẳng định “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình…” Do đó, khi chưa có luật quy định cụ thể thì công dân cứ làm, không có gì phải sợ hãi hay xin phép ai. Luật phải tuân theo Hiến pháp chứ không phải để hạn chế quyền công dân, và những gì luật pháp không cấm thì công dân có quyền làm.

Cần lưu ý là quyền tự do lập hội cũng bao gồm quyền tự do lập đảng. Không có điều luật nào cấm dân lập đảng, và theo điều 16 Hiến pháp về quyền bình đẳng thì các công dân là đảng viên Cộng sản có quyền sinh hoạt đảng phái thì các công dân không Cộng sản cũng đương nhiên có quyền này.

Anh trở lại con đường lên núi biếc,

Suy Tư Tin Mừng Trong tuần thứ Nhất mùa Chay năm A 05/3/2017

 

Tin Mừng: (Mt 4: 1-11)

 

Bấy giờ Đức Giêsu được Thần Khí dẫn vào hoang địa, để chịu quỷ cám dỗ. Ngài ăn chay ròng rã bốn mươi đêm ngày, và sau đó, Ngài thấy đói. Bấy giờ tên cám dỗ đến gần Ngài và nói: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì truyền cho những hòn đá này hoá bánh đi!” Nhưng Người đáp: “Đã có lời chép rằng: Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra.”

Sau đó, quỷ đem Người đến thành thánh, và đặt Ngài trên nóc đền thờ, rồi nói với Ngài: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì gieo mình xuống đi! Vì đã có lời chép rằng: Thiên Chúa sẽ truyền cho thiên sứ lo cho bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho bạn khỏi vấp chân vào đá.”

Đức Giêsu đáp: “Nhưng cũng đã có lời chép rằng: Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi.”

Quỷ lại đem Ngài lên một ngọn núi rất cao, và chỉ cho Người thấy tất cả các nước thế gian, và vinh hoa lợi lộc của các nước ấy, và bảo rằng: “Tôi sẽ cho ông tất cả những thứ đó, nếu ông sấp mình bái lạy tôi.”10 Đức Giêsu liền nói: “Xatan kia, xéo đi! Vì đã có lời chép rằng: Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Người mà thôi.”

Thế rồi quỷ bỏ Ngài mà đi, và có các sứ thần tiến đến hầu hạ Ngài.

                *    *     *      *

“Anh trở lại con đường lên núi biếc,

thương mây bay từ đó vẫn cô đơn.

(dẫn từ thơ Đinh Hùng)

          Mai Tá lược dịch

Đường lên núi biếc, dù mây bay từ đó vẫn cô đơn. Cô đơn, với nỗi niềm Chúa cảm nghiệm cảnh tình người phàm khi Ngài vật vã với băn khoăn, rất thử thách.

Trình thuật tuần đầu Mùa Chay hôm nay, kể cho ta nghe tâm tình của Chúa khi Ngài bị thử thách/cám dỗ, đến như thế. Thử thách/cám dỗ, là những thử và thách suốt 40 ngày đêm nơi hoang vu, sa mạc. 40 ngày đêm, nói lên chuỗi ngày dài một đời, Chúa từng trải nhiều thử thách/cám dỗ mãi đến ngày Ngài kết tận hành trình nơi đồi cao chốn vắng, rất Calvary.

Chốn vắng Calvary xưa, có thử thách/cám dỗ đưa Chúa vào với mê say để Ngài không thực hiện được ý định Cha đưa ra. Mê say, còn là thử thách/cám dỗ đặt ra với Chúa, rất nhiều lần.

Thử thách/cám dỗ đặt ra, qua cung cách Cha muốn Ngài thực hiện vai trò của Đấng Mêsia có quyền uy trên cả hoàng đế La Mã, như thánh Mátthêu từng ghi. Thử thách/cám dỗ là thách đố khả năng giải quyết khó khăn do đế quốc La Mã đem lại. Thử thách/cám dỗ, còn là thách thức chức năng Chúa nhận từ Cha, hầu giúp con dân loài người sống yên hàn, lành lặn. Thử thách/cám dỗ, còn là thách đố và thử xem Chúa có nhắm mắt làm ngơ nỗi đau của mọi người, để rồi sẽ trao cho Cha giải quyết mọi việc.

Thử thách/cám dỗ cướp tay trên quyền uy của đế quốc, để rồi Ngài cũng sẽ hành xử hệt như thế. Thử thách/cám dỗ đặt ra với Đức Giêsu, là thách Ngài giành lại quyền uy của hoàng đế La Mã, rồi cũng sẽ ăn trên ngồi chốc, bức bách dân con lớp người ở dưới. Bởi, một khi đã có quyền hành là có quyền để hành người khác, hệt như vậy. Bởi thế nên, Đức Giêsu chối bỏ mọi lợi lộc dành cho kẻ có quyền. Ngài chối bỏ quyền đối xử với mọi người theo cung cách ấy. Ngài đả kích không chỉ giới cầm quyền La Mã thôi, nhưng Ngài còn chỉ trích chính những uy và quyền ấy nữa. Ngài chọn đường lối không quyền lực, nhưng vẫn sống. Sống với người không quyền, trong “Vương Quốc” của Ngài.

Thử thách/cám dỗ thứ hai, là thách đố khả năng giải quyết tình trạng nghèo đói trên thế giới. Thời của Chúa, có đến 95% người dân Galilê ở dưới mức tối thiểu, để sống còn. Dân lành thời đó, không đủ cơm bánh và cá, mà qua ngày. Họ cứ lần lượt rơi vào vòng lao lý, tật bệnh hoặc chết yểu. Một số trường hợp, do Hêrôđê tạo ra. Ông lập chương trình xây cất nhiều toà nhà đồ sộ. Lại đánh thuế cao khiến dân đen chịu không nổi đến độ không còn gì để ăn và để sống nữa.

Thử thách/cám dỗ cuối cùng đến với Đức Giêsu, là thách đố để xem Ngài có khả năng kích động dân đen, khiến họ căm phẫn quyết chống lại quyền uy của vua quan/lãnh chúa, thời ấy không? Thử thách/cám dỗ, là dỗ dành Chúa đòi lại cơm áo gạo tiền cho dân lành hèn hạ thấp cổ bé họng, ở bên dưới. Thử thách/cám dỗ đưa ra với Chúa, là xem Chúa có hành xử như vua quan mọi thời. Hoặc, Ngài sẽ còn đối xử tệ bạc hơn cả vua quan thời đó, khi có quyền. Nhưng, Đức Giêsu đã chối từ quan niệm coi mình như Đấng ban phát mọi thứ, hầu thoả mãn đòi hỏi của mọi người. Ngài chọn đường lối khác hẳn mọi vua quan/lãnh chúa, ngõ hầu trở nên Đấng Mêsia do Cha định đoạt. Ngài không chấp nhận đường lối của vua quan ở trần gian chỉ biết hưởng thụ, cho thoả thích.

Với Tin Mừng thánh Mátthêu, thử thách/cám dỗ lớn nhất đưa ra với Chúa, là chỉ lo chuyện lành thánh, cốt khuynh loát những điều do Cha định đoạt, mà chỉ theo ý mình. Khuynh loát, để Cha phải can thiệp mà giải quyết các khó khăn chốn gian trần. Và, buộc Cha Ngài phải làm thế, ngay tức thì. Thử thách/cám dỗ này nguy hiểm hơn thứ gì hết, vì đụng chạm đến đền đài thánh thiêng, lẫn nguyện đường, và cả cuộc sống ngoan hiền, ngõ hầu dẫn dụ Cha sửa đổi mọi chuyện để thuận theo ý Con, chứ không theo ý Cha.

Người đời thời của Chúa, vẫn muốn tuân theo đường lối giản đơn, rặt như thế. Họ là những người ở Qumran. Những kẻ từng dấn bước theo chân Gioan Tẩy Giả, cả vào lúc khó khăn, đầy bức bách. Và, thử thách/cám dỗ đây, là muốn chế ngự quyền uy thánh thiêng của Chúa. Là, kiểm soát lòng thương xót của Ngài. Thử thách/cám dỗ đây, là nghĩ rằng lòng đạo của mình còn lớn lao/cao cả hơn lòng xót thương của Cha. Và, Đức Giêsu nhận ra rằng: nếu thế thì Chúa Cha không là Thiên Chúa đích thực là Cha của Ngài. Ngài thực sự đã chọn đồng hành với Cha Ngài. Và kết cục, Ngài chọn thuận theo ý Cha, chứ không theo ý riêng của chính Ngài. Và, chọn lựa này mới thật là chọn lựa khác biệt.

Nếu Đức Giêsu không chọn quyền hành để đánh bạt đối thủ là đế quốc La Mã rất sừng xỏ, không chọn ban phát mọi sự hợp nhu cầu/đòi hỏi của mọi người, cũng chẳng cướp tay trên quyền uy có từ Cha, thì thử thách/cám dỗ đưa ra cho Ngài, là thách thức gì? Thử thách/cám dỗ ấy là sống đích thực đời người phàm. Đời, của những người con không có quyền cũng chẳng có uy. Những kẻ luôn thiếu thốn đủ mọi thứ. Chọn lựa của Ngài, là cùng chung số phận với những người nghèo hèn ấy. Ngài chọn lựa sống như họ, để rồi Ngài đi vào tương quan đích thực với dân đen, hèn kém, chẳng trông đợi vào ai.

Điều này, thoạt nghe chẳng có gì mới mẻ, hoặc hấp dẫn. Nhưng, mục tiêu Đức Giêsu nhắm đến là như thế. Là, thâu thập dân con mọi người vào với tình thương của Cha. Là, sẽ không một ai bị gạt ra ngoài nhóm hội/cộng đoàn thân thương để chung sống. Nhóm ấy, cộng đoàn ấy vẫn có Chúa, có Cha vào mọi lúc. Bởi, chính Cha đang ở ngay trong nhóm. Bởi, chính cộng đoàn là nhóm hội của Cha, đã có được tình thương yêu, hy vọng. Hy vọng, mọi người sẽ sống chung và sống cùng. Cùng sống, cùng lướt vượt mọi khó khăn, rất đồng đều. Đó chính là đường lối Chúa chọn sống.

Ngài lướt vượt mọi thử thách/cám dỗ Ngài theo đường khác. Cám dỗ ấy, Ngài thấy rất rõ, suốt đường đời Ngài từng trải. Và, nay Ngài trở về với những gì là căn bản của chính con người. Trở về với con người đích thực, trước/sau mọi thử thách/cám dỗ. Ngài trở về, cả vào lúc những người khó nghèo/bần hàn kia đã quay lưng chống lại Ngài. Vì thế, đế quốc mới giết hại Ngài. Vì thế, Chúa Cha mới không kịp nghe tiếng Ngài kêu cầu, nơi vườn cây Dầu.

Và đây chính là thông điệp gửi đến với Hội thánh, hôm nay. Thông thường, Hội thánh vẫn muốn thi đua với thế gian, ngoài đời. Vẫn muốn đấu tranh tạo phần thắng, hầu lấy lại quyền uy chính trị, từng luột mất. Lấy lại quyền, để tạo uy hùng dũng mãnh, trên chúng dân. Thông thường, Hội thánh vẫn muốn thi đua với các tổ chức bác ái, quyết lấy lại uy tín bằng việc ban phát các phẩm vật cho dân đen nghèo hèn. Thông thường, Hội thánh từng tìm cách tỏ ra mình những muốn sống đời lành thánh để kéo Chúa về cùng phe, để Ngài sẽ đi theo con đường mình đang thực hiện. Quả là, Hội thánh nay cũng gặp thử thách/cám dỗ như Đức Giêsu, ở thời hôm trước.

Bản thân ta cũng thế. Ta vẫn muốn trở thành nhân vật quan trọng có khả năng giải quyết mọi vấn đề; để rồi, sẽ lôi kéo Chúa vào phe mình, mỗi khi cần. Thông thường, ta cũng muốn chối bỏ những thử thách/cám dỗ, rất tương tự. Bởi thế nên, hãy đề cao cảnh giác cả vào khi ta đã khá giả và trở nên mạnh mẽ, cũng nên biết mình chỉ là kẻ hèn mọn, vẫn phải sống với những khó khăn không dứt bỏ. Bằng không, nhiều lúc ta vẫn cứ nghĩ mình là kẻ sở hữu cả Đức Chúa, chăm lo cho Chúa, rất nhiều điều. Vì nghĩ thế, nên ta cứ cho rằng mình đang theo Đức Giêsu và chính mình đang là Chúa, nữa không chừng?

Thật sự, hãy nhớ rằng mọi người cũng như ta, chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt trong đám đông quần chúng. Cũng chỉ là phận hèn loài người được Chúa đoái thương. Được Chúa ban phát đôi điều để có thể sống sót, sống còn với mọi người. Có thể những gì Chúa ban cho ta, không là bánh/là cá, như người Do thái khi xưa từng học biết. Nhưng, ta học biết để Chúa trở thành chính Chúa. Và, qua học hỏi, ta khám phá ra rằng ta được Chúa đi bước trước, là để Ngài vẫn thương ta, vẫn muốn ta về với Ngài

Hãy cảm tạ Cha đã để Đức Giêsu lướt thắng mọi thử thách/cám dỗ, được như thế. Hãy nguyện cầu, để Hội thánh của ta cũng được thế. Hãy chúc nhau có được cơ may lướt thắng được chính con người mình. Lướt thắng mọi thử thách/cám dỗ vẫn xảy đến với mình, vào mọi lúc. Có thế, ta mới an tâm bước vào Mùa Chay thánh. Có thế, ta mới thấy vui được Chúa dẫn đưa ta ra khỏi mọi thử thách/cám dỗ, rất trần gian.

Trong hân hoan dấn bước như thế, ta hãy cùng dân con ở đời ngâm nga đôi lời thơ ý nhị, rằng:

“Anh trở lại, con đường lên núi biếc,

Thương mây bay, từ đó vẫn cô đơn.

Những bông hoa, còn có nửa linh hồn,

Những lá cỏ, nghiêng vai tìm mộng ảo.”

(Đinh Hùng – Cánh Chim Dĩ Vãng)

Rất chí lý. Bông hoa kia, có khi chỉ còn nửa linh hồn vẫn cứ “nghiêng vai tìm mộng ảo”, thì tôi và anh sẽ chẳng tìm lối đi không thử thách. Để, sẽ thấy Chúa, thấy Cha ở phía trước đang giơ tay đón chờ. Chờ tôi, chờ anh bấy lâu nay ở mọi thời.

Lm Kevin O’Shea CSsR biên-soạn,

         Mai Tá lược dịch.