Cô nhân viên sân bay “quật ngã” bốn chục cán bộ chiến sĩ cảnh sát Hà Nội

Cô nhân viên sân bay “quật ngã” bốn chục cán bộ chiến sĩ cảnh sát Hà Nội

 

“Diễn”… và nỗi khổ của báo chí nô lệ

Trên mặt báo, những thông tin về các hoạt động của các quan chức trong hệ thống “Tứ trùng” hưởng lương dân ở Việt Nam từ Đảng, Chính phủ, Nhà nước đến Mặt trận các đoàn thể… là những điều không thể thiếu và không thể bỏ sót.

Các chuyến thăm, các buổi “diễn” của quan chức liên tục được mô tả tỷ mỉ, chi tiết và hết sức hoành tráng, rực rỡ… Từng đoàn xe cộ, từng cuộc đón tiếp với cờ hoa, võng lọng, băng rôn khẩu hiệu tưng bừng cùng với các kiểu kính thưa, kính mời và cuối cùng là kính gửi vô cùng long trọng.

Việc các hình ảnh về hoạt động của quan chức được đưa lên mặt báo đã trở thành một nhu cầu không thể thiếu, trở thành một phong trào ngày càng rộng mở của các lãnh đạo, của báo chí và các hoạt động xã hội, chính trị cũng như… kinh tế ở Việt Nam.

Điều đó cũng tạo cho dàn báo chí công cụ của đảng nhiều thời cơ tiếp cận, đi theo, hưởng ké nhiều bổng lộc… Nhưng lắm khi cũng tạo ra không ít những gian nan vất vả và nhiều khi cũng… bí cháo.

Người ta thấy một Đinh La Thăng năng nổ, xông xáo và la hét những nơi nóng nhất, đang được chú ý nhất. Ở đó, đám báo chí làm nổi bật hình ảnh ông ta không chút ngượng ngùng, thậm chí nhiều khi là sỗ sàng, lố bịch. Thực chất, ai chẳng biết tất cả nằm trong chương trình PR hết sức quy mô tốn kém. Người ta thấy một hình ảnh Đinh La Thăng đu dây xuống đến chỗ chiếc xe bị tai nạn trên đường dốc xuống của Sapa. Nhưng không chú ý thì ít ai biết rằng nếu anh ta lo việc cứu dân bị nạn thì sẽ không thể kịp huy động đám báo chí chạy theo anh ta cả đêm thì lấy đâu ra hình ảnh đó. Người ta không khỏi ái ngại nhìn hình ảnh anh ta dọn rác với hàng chục ống kính chi chít ngắm anh ta để mong có… hình ảnh đẹp.

Thậm chí, việc đua nhau đưa hình ảnh lên báo chí cũng tạo ra sự ghen tức ngấm ngầm như “gà tức nhau tiếng gáy” nhiều khi thật hài hước mà có thật. Chẳng hạn lãnh đạo này được đưa lên với tỷ lệ nhiều hơn lãnh đạo kia thì lập tức lãnh đạo kia sẽ phản ứng ngay. Hoặc nếu hình ảnh của lãnh đạo kia lung linh quá, lãnh đạo này sẽ hẳn nhiên là không chịu… Những khi đó, đám báo chí chịu trận.

Rồi những khi “tai nạn nghề nghiệp” đã làm nhiều báo, nhiều phóng viên cười ra nước mắt. Người ta nhớ hình ảnh chị Kim Ngân xinh đẹp đổ luôn cả ống thức ăn xuống hồ cá. Người ta nhớ hình ảnh anh Thủ tướng dẫn cả đoàn xe ô tô mấy chục chiếc hùng hổ đi vào phố đi bộ trên phố cổ Hội An…

Thủ tướng hết việc làm?

Trên báo chí, những hành động của ông Thủ tướng được mọi người chú ý nhiều. Bởi mỗi hành động và việc làm của ông ta ảnh hưởng đến mọi hoạt động của cả bộ máy đất nước. Có thể nói không ngoa rằng, ông ta phải như bộ nhân hệ điều hành trong cái máy tính.

Thế nhưng, cái “nhân” của hệ điều hành đã hoạt động ra sao?

Cách đây đúng một năm, ngày 21/4/2016, Thủ tướng chính phủ Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc đã trực tiếp gọi điện cho Chủ tịch UBND TPHCM – ông Nguyễn Thành Phong – yêu cầu dừng ngay việc khởi tố vụ án hình sự chủ quán cà phê Xin Chào tại Sài Gòn.

Cách đây đúng nửa năm, ngày 20/10/2016, Thủ tướng đã yêu cầu Chủ tịch UBND TP Hà Nội chỉ đạo các cơ quan chức khẩn trương điều tra vụ 2 nam hành khách đánh nữ nhân viên hàng không tại sân bay Nội Bài vào ngày 18/10/2016.

Cách đây hơn một tháng, ngày 10/3/2017 Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc vừa yêu cầu Bộ Y tế khẩn trương kiểm tra, làm rõ vụ thai phụ bị hôn mê sâu ở phòng khám đa khoa 168 Hà Nội.

Xem lại các thông tin trên báo chí, thì Thủ tướng đi lo những công việc như “Kiểm tra suất ăn công nhân”, “Thị sát quán phở”, “đi chợ và kiểm tra rau quả”, “kiểm tra thực phẩm tại Sài Gòn”… Nghe những thông tin này, người ta tự hỏi: Sao ông Thủ tướng chính phủ của một đất nước gần trăm triệu dân, lại đi lo toàn những công việc của những người bảo vệ, kẻ phu xe? Chẳng lẽ những việc đó cũng cần đến tầm vóc của thủ tướng? Hay Thủ tướng hết việc làm?

Nhiều người khác, nhất là đám Dư Lợn viên thì thi nhau hót: “Đấy, đất nước ta hòa bình, an ninh và ổn định đến thế đấy. Đến mức mà Thủ tướng của ta đ. có việc gì làm, toàn đi làm những việc đ. hiểu là việc gì” – đ. là tiếng chửi tục cửa miệng của đám dư lợn viên bựa trên mạng.

Trong dân gian, người ta đã chẳng hài hước bảo nhau rằng: Đất nước cũng như cái vườn, trăm bãi cứt chó mà không có miệng thủ tướng cũng không xong. Chúng tôi đã có bài viết: “Chức năng của Thủ tương và chuyện mấy bãi cứt chó” nói về đề tài này.

Thực ra, báo chí đã làm người dân hiểu sai về công việc của Thủ tướng. Trò PR quá lố đã làm hại ông ta. Bởi Thủ tướng có nhiều việc để làm, những việc kia chỉ là việc nhỏ của một tên “đầy tớ nhân dân” tận tụy. Nhưng bất cứ một động tác nào của ông ta đều được báo chí đăng tải ầm ầm nhằm bưng bô, nên cơ sự mới thành ra thế.

Thủ tướng cấm khẩu?

Mấy hôm nay, người ta thấy lạ.

Sự kiện ở xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức chỉ cách trung tâm Hà Nội khoảng ba chục cây số – nghĩa là cách chỗ làm việc của thủ tướng và các lãnh đạo đất nước có khoảng 20 phút ô tô kéo còi hụ của thủ tướng – dân nổi dậy bắt một loạt đến mấy chục cán bộ, chiến sĩ công an, cỡ một Trung đội có vũ trang hẳn hoi.

Dân đã bắt nhốt công an, cán bộ và “rào làng chiến đấu” sang ngày thứ 5. Cuộc chiến đảng và dân vô cùng khốc liệt. Ở đó đã có nhiều “tù binh”, đã có bệnh nhân, gãy xương, đã có nhiều tình trạng nguy hiểm, bạo lực rất dễ dàng bùng phát… Tóm lại, sinh mạng người dân, cán bộ và sự an nguy của cả hệ thống chính quyền và người dân ở đây bị đe dọa nghiêm trọng.

Mạng xã hội đầy rẫy video, hình ảnh, bài viết… về vụ việc này.

Khắp trong và ngoài nước sôi sục hướng về đó, bàn tán, bình luận, mong ngóng… Nghĩa là ai ai cũng biết.

Duy chỉ có hệ thống cán bộ lãnh đạo đảng và nhà nước, các cơ quan đoàn thể, mặt trận cũng như mọi hội hè được nuôi bằng tiền của dân thì coi như điếc và mù.

Lạ thế.

Có lẽ không cần bàn luận nhiều, chỉ nêu mấy câu hỏi mà người dân thắc mắc để ngẫm xem nó là điều gì?

– Tại sao sự kiện nóng đến thế, thậm chí đe dọa nóng hơn khi người ta đồn dân tẩm xăng vào cán bộ, chiến sĩ công an… sẵn sàng nướng chả nếu bị tấn công. Thế mà không thấy ông Thủ tướng và các lãnh đạo khác ở đâu cả?

– Tại sao với lực lượng gần nửa trăm cán bộ, chiến sĩ ưu tú bị đặt trong trạng thái nguy hiểm – nghĩa là nằm trong tay nhân dân thù địch – nhưng các lãnh đạo không đếm xỉa đến họ, coi như chuyện đàn lợn đưa sang Trung Quốc không bán được và đang bị đổ chôn sống.

– Lẽ nào mấy chục mạng cán bộ, chiến sĩ công an này không quan trọng bằng một cô nhân viên hàng không sân bay, hay một bệnh nhân nào đó trở bệnh trong bệnh viện?

Thế rồi người ta ước rằng:

– Giá như mấy chục công an, cán bộ kia đều là những nhân viên hàng không.

– Giá như cả Xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức chỉ là một quán phở như quán “Xin Chào’… thì Thủ tướng còn dễ ra tay, xử lý. Đằng này cả xã đến gần chục ngàn dân thì làm sao thủ tướng dám đứng ra?

Nhưng, những người có hiểu biết hơn về vụ việc lại phán một câu “xanh rờn”: Đừng nghĩ thế, căn bệnh “đánh trống mở cờ” xưa nay vẫn là căn bệnh cộng sản. Ở vụ việc này, sở dĩ các lãnh đạo phải ngậm tăm là có lý do.

Dù xưa nay cha ông đã nói “Kẹt chân thì há miệng”. Nhưng không phải tất cả những khi kẹt chân đều có thể há miệng.

Bởi cha ông cũng đã nói: “Há miệng, mắc quai”.

Hà Nội, ngày 19/4/2017

J.B Nguyễn Hữu Vinh

THIỆN CHÍ CỦA CHÓ SÓI

From facebook:  Trần Bang

THIỆN CHÍ CỦA CHÓ SÓI

(Bài viết của Nhà báo Doan Trang Pham)

Bà con hãy nghe những gì Phó giám đốc Công an Hà Nội Bạch Thành Định nói với báo chí:

Ưu tiên số một của Hà Nội là đưa toàn bộ người còn BỊ GIỮ TRÁI PHÁP LUẬT ra ngoài an toàn. “Chúng tôi sẽ giải quyết mọi việc theo pháp luật, trên tinh thần XỬ LÝ NGHIÊM những người cố tình kích động, có hành vi giam giữ, bắt người trái pháp luật”, “sẽ khoan hồng với những người nhận thức được hành vi, có ý thức khắc phục hậu quả”.

Bà con có nhận ra mùi sát khí trong những lời ấy?

Trong truyện ngụ ngôn Aesop, “Sói và cò”, có con sói bị hóc xương, không tự khạc mảnh xương ra được. Nó nhờ con cò với cái mỏ dài thò đầu vào sâu trong họng nó để moi xương ra, và hứa sẽ trọng thưởng.

Sói nằm ngửa, há mồm, để cò thò đầu vào, gắp mảnh xương bị kẹt bên trong ra. Rồi cò xin được thưởng như đã hứa.

Sói nghiến răng nói với cò: “Tao đã không nhai nát đầu mày khi cái đầu mày nằm giữa hai hàm răng của tao. Mày cho phần thưởng đó vẫn còn ít hay sao?”.

* * *

Xin bà con cảnh giác với tâm địa của những con chó sói đội lốt người.

Chúng chưa hề hủy quyết định khởi tố vụ án “gây rối trật tự công cộng” với dân xã Đồng Tâm.

Chúng chưa hề hứa hẹn sẽ không khởi tố tiếp.

Chúng tiếp tục gọi hành vi tự vệ của bà con là “giam giữ người trái phép”, “giam giữ trái pháp luật”. Trong cách nói của chúng, có thể cảm nhận được cái nghiến răng đợi trả thù của con sói.

Chúng chưa hề xử lý những kẻ nhân danh “thi hành công vụ” để bắt giữ người trái pháp luật, đánh người gây thương tích, không tha cả người già. Quân của chúng làm sai, vi phạm pháp luật, chúng không xử lý, nhưng đã kịp ngậm máu phun bà con Đồng Tâm trên khắp các phương tiện truyền thông đại chúng.

Chúng chưa hề có một lời nào đính chính và xin lỗi bà con trên phương tiện truyền thông đại chúng – trên chính những cơ quan đã đưa tin một chiều, sai sự thật về bà con.

Chúng chưa tấn công bà con, bắt và khởi tố cả làng, không phải vì chúng ý thức được mình đang sai trái. Mà đó đơn giản là “sự nhân đạo” của con chó sói khi nó không cắn nát đầu con cò trong mõm nó.

Hại được ai đó nhưng chưa hại, giết được ai đó nhưng chưa giết, thì không phải là nhân đạo, đàng hoàng, ôn hòa hay có thiện chí gì cả. Công an không phá, không bắt người trong khi lẽ ra là có thể phá, có thể bắt. Đấy là cái “nhân đạo” và “khoan hồng” của công an đó.

(Copy FB Doan Trang Pham )

CUỘC CHIẾN ĐẤU LẶNG LẼ CHO QUYỀN CON NGƯỜI TẠI VN

From facebook:  Phan Thị Hồng‘s post 
 
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: 1 person, sitting
Image may contain: 2 people, eyeglasses and outdoor
Phan Thị Hồng added 3 new photos 

CUỘC CHIẾN ĐẤU LẶNG LẼ CHO QUYỀN CON NGƯỜI TẠI VN

Tác giả Beenett Murray.

Dịch và giới thiệu : Lê Quốc Tuấn.

Tác giả Beenett Murray vừa có bài viết rất chi tiết về cuộc chiến đấu cho nhân quyền tại Việt Nam trên trang The Diplomat, bài dài nhưng rất đáng đọc, Lê Quốc Tuấn dịch tặng tất cả bạn bè, các anh, các em… những người đang chịu đựng đủ loại sách nhiễu, làm nhục, hăm doạ… lặng lẽ giữ lửa trong nước, để bao người Việt Nam tiếp tục còn hy vọng được về một tương lai sáng sủa cho VN.

CUỘC CHIẾN ĐẤU LẶNG LẼ CHO QUYỀN CON NGƯỜI TẠI VN

Bennett Murray/The Diplomat

Lê Quốc Tuấn dịch Việt ngữ
(Tựa do dịch giả đặt)

Không được thông tin, cạnh tranh lợi ích toàn cầu và tình trạng công an vi phạm đang diễn ra khắp nơi khiến không mấy ai nhận nhìn rõ được thực trạng.

Nguyễn Chí Tuyến, 43 tuổi, từ Hà Nội, bị côn đồ tấn công trên đường về nhà sau khi đưa con đi học.

Ông Tuyến, blogger bất đồng chính kiến, kiếm sống bằng nghề dịch sách cho một nhà xuất bản địa phương, cho hay khoảng nửa tá người đàn ông mặc đồng phục buộc ông phải xuống xe sau đó đánh ông ngã xuống đất. Ông không hề biết những kẻ tấn công và họ cũng không cướp đi một thứ gì của ông.

Ông Tuyến, người có bút danh là Anh Chí, mô tả vụ việc xảy ra vào tháng 5 năm 2015.

“Ít nhất là hai chiếc xe máy đã chặn tôi lại trên đường, một chiếc ngay trước và một sau lưng, tôi nghe tiếng một người đàn ông nói “Đúng nó đấy.”

Dù không bao giờ có thể khẳng định danh tính của kẻ tấn công, ông Tuyến không nghi ngờ gì rằng đấy là những người làm việc cho chính phủ.

“Chúng tôi biết họ được sai khiến bởi lực lượng an ninh”, ông nói.

Các tổ chức theo dõi nhân quyền cho biết câu chuyện của Tuyến là bình thường trong môt nhà nước bí mật của đảng Cộng sản Việt Nam. Theo hầu hết các số liệu thường được sử dụng để đo lường mức độ lạm dụng nhân quyền, Việt Nam là một trong những quốc gia công an độc đoán nhất thế giới. Nhưng các nhà hoạt động xã hội nói rằng có quá ít sự chú ý đối với Việt Nam, thậm chí ngay cả khi các quốc gia Đông Nam Á khác thường bị cộng đồng quốc tế lên án.

Phil Robertson, Phó Giám đốc Á châu của Human Rights Watch nhận xét: “Rõ ràng Việt Nam đang tránh khỏi được nhiều chỉ trích so với thành tích tệ hại của họ, một phần do sự kiên cường và sự sẵn sàng đẩy lùi những chỉ trích từ quốc tế của chính phủ.

Theo báo cáo thường niên của Tổ chức Ân xá quốc tế năm 2016, có 91 tù nhân lương tâm ở Việt Nam, con số cao nhất khu vực Đông Nam Á và theo Uỷ Ban Bảo vê Ký giả, 8 trong số 13 nhà báo bị bỏ tù trong vùng là ở Việt Nam.

Báo chí địa phương và xã hội dân sự, vốn hầu như chưa bao giờ thoát khỏi chỉ đạo của đảng, gọi các nhà bất đồng chính kiến là “phản động”. Phóng viên nước ngoài, bị luật pháp yêu cầu phải có trụ sở tại Hà Nội, các hàng động, di chuyển và bài tin của họ bị theo dõi chặt chẽ.

Robertson cho biết: “Chính quyền Việt Nam tạo khó khăn cho việc theo dõi trường hợp những người bất đồng chính kiến bị đàn áp, duy trì các thủ tục tố tụng tại tòa án và đối xử trong nhà tù càng bí mật càng tốt và giới hạn các phương tiện truyền thông của họ.

“Vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi có tương đối ít thông tin về các vụ lạm dụng nhân quyền so với các sự việc diễn ra hàng ngày trên đường phố Philippines của Duterte”, ông nói, đề cập đến cuộc chiến đẫm máu của Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte về ma túy.

Nhục mạ có hệ thống

Cô Đào Thị Hương, 30 tuổi, sống một đời sống trí thức ít được biết đến ở miền bắc Việt Nam trước những năm 90. Là chuyên viên tài chính cho một công ty Singapore, cô là người đầu tiên của Hà Nội có được trải nghiệm của tầng lớp trung lưu sau nhiều thế kỷ qua các triều đại, chủ nghĩa thực dân Pháp và chủ nghĩa Mác-Lênin.

Mặc dù là người hưởng lợi từ sự bùng nổ kinh tế gần đây của Đảng Cộng sản, cô Hương khẳng định rằng nền dân chủ đa đảng là con đường phía trước.

“Năm năm trước, tôi tin vào chủ nghĩa cộng sản, tôi tin tưởng vào chính phủ, và Bác Hồ”, cô Hương nói về người sáng lập cách mạng Việt Nam Hồ Chí Minh, tại một quán cà phê cao cấp gần hồ Hoàn Kiếm Hà Nội.

Việc bắt giữ luật sư bất đồng chính kiến Lê Quốc Quân vào năm 2012, người đã bị giam 30 tháng tù vì lý do trốn thuế mà những người ủng hộ ông cho là có động cơ chính trị, đã khiến cô suy nghĩ khác.

“Mọi người cứ nói về ông, tôi nhận ra là ông ấy không tệ như những gì báo chí nói và tôi bắt đầu suy nghĩ về lý do tại sao chính phủ lại che giấu thông tin không cho dân mình được biết ?”

Hương tự gọi mình là một “nhà hoạt động bán thời gian”, một người bạn đồng hành của những người bất đồng chính kiến, cô đã xuất hiện trong các cuộc biểu tình công khai hiếm hoi của Hà Nội, từng bị công an nhanh chóng dập tắt.

Mặc dù chỉ đóng một vai trò nhỏ trong phong trào phản đối, công an đã nhanh chóng gọi điện đến bố mẹ cô khi cô bắt đầu trở nên quen thuộc với những cuộc biểu tình.

“Họ đã đến nhà và nói những điều sai trái về tôi”, cô nói thêm rằng những phương pháp như vậy thường có hiệu quả, tối thiểu là trong việc thuyết phục những nhà hoạt động chống đối phải thay đổi.

Nếu như công ty của cô không có trụ sở tại Singapore, Hương cho biết công an có thể đã gây áp lực để người chủ kỷ luật cô trong sở làm.

Khi việc sách nhiễu không đạt hiệu quả, các cơ quan chức năng sử dụng các quy định về hình sự, hình sự hóa tội phạm “tuyên truyền” chống lại nhà nước và “lợi dụng các quyền tự do dân chủ”. Blogger Nguyễn Hữu Vinh, hay còn gọi là Anh Ba Sàm, đang bị tù năm năm vì trang mạng bất đồng chính kiến và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, người viết blog dưới bút danh Mẹ Nấm, đang phải chờ ra tòa sau khi bị bắt.

Bà Cấn Thị Thêu, một nông dân chiến đấu với việc cưỡng chế trục xuất trong khu phố của mình ở ngoại ô Hà Nội từ năm 2008, đang phải chịu án tù 20 tháng vì “làm gián đoạn trật tự công cộng” tại các cuộc biểu tình. Đây là lần bị tù thứ hai của bà. Chồng bà, Trịnh Ba Tư, cũng đã có thời gian bị giam tù.

“Chính phủ đã sử dụng tất cả các công an, tòa án, bất cứ điều gì họ có để tố cáo mẹ tôi về tội ác nào họ muốn”, Trịnh Bá Phương, con trai 32 tuổi của bà Thêu cho biết.

“Tôi không sợ bất cứ điều gì, vì tôi có sự ủng hộ từ nhiều người dân, và vì cha mẹ tôi phải chịu án nặng, tôi sẵn sàng hy sinh bất cứ điều gì để giúp cộng đồng mình, những người hàng xóm bị chính phủ cướp đất,” anh nói.

Tại sao lãnh đạm, thờ ơ ?

Lịch sử Việt Nam gần đây đã chuyển dịch đất nước này ra khỏi cuộc đấu tranh chống Mỹ, trở thành một đối tác chiến lược quan trọng của phương Tây. Các cơ hội kinh tế ở đây là một trong những nền kinh tế tăng trưởng nhanh nhất thế giới, trong khi các chính trị gia từ Washington đến Tokyo cũng xem Hà Nội là một đồng minh tiềm tàng trong các tranh chấp Biển Đông.

Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump dường như thân thiện với Hà Nội. Theo chính phủ Việt Nam, ông đã có cuộc trò chuyện thân mật với Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc vào tháng 12. Trong một lá thư ngày 23 tháng 2, Trump cũng đã viết cho Chủ tịch Trần Đại Quang kêu gọi hợp tác để “đảm bảo hòa bình và thịnh vượng ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương trên cơ sở luật pháp quốc tế”.

Roberston nói: “Giờ đây với chính phủ Trump, nỗi quan ngại về nhân quyền của chúng tôi tại Việt Nam sẽ còn bị giảm sút hơn nữa.”

Tuy nhiên, trước chính quyền Trump, không có mối lo ngại về sự sự thờ ơ của người Mỹ đối với phong trào bất đồng chính kiến Việt Nam. Ca sĩ, nhà hoạt động Mai Khôi cho biết cuộc họp hồi tháng năm năm 2016 với Tổng thống Barack Obama ở Hà Nội đã khiến cô ấy có nhiều ấn tượng.

Từng là một trong những ngôi sao nhạc pop nổi tiếng nhất của Việt Nam – cô từng giành giải thưởng Album của năm của Truyền hình Việt Nam năm 2010 – nỗ lực tranh cử với tư cách là một ứng cử viên độc lập vào Quốc hội vào năm 2016 dù bị dập tắt đã giúp cô trở thành một người kiệt xuất trong nền công nghiệp giải trí Việt Nam.

“Tôi nghĩ rằng sự việc Tổng thống Obama gặp tôi là biểu tượng rất quan trọng”, cô nói thêm rằng cựu tổng thống đã mở rộng cuộc họp 20 phút theo kế hoạch đến một giờ đồng hồ. Cô nói thêm: “Thật không may, việc thúc đẩy nhân quyền dường như không phải là ưu tiên hàng đầu của các chính phủ nước ngoài đang tham gia vào Việt Nam.

Một ngày sau cuộc gặp với Obama, bốn viên chức công an đã đến nhà cô trong những gì cô nói là một nỗ lực để đe dọa cô. “Lúc đó tôi nhận ra rằng mình không được bảo đảm một quyền gì ở Việt Nam, ngay cả sau khi vừa gặp được người có quyền lực nhất thế giới.”

Các chính phủ nước ngoài, chỉ cung cấp một số lượng ủng hộ giới hạn khi họ theo đuổi quyền lợi cho quốc gia của họ, ông Robertson cho biết.

“Nhiều chính phủ nói rằng họ thực hiện các cuộc đối thoại riêng, đằng sau cánh cửa đóng kín nhằm vận động các quyền đối với Hà Nội, nhưng những gì mà chúng tôi được nghe nhiều lần từ các nhà bất đồng chính kiến là người dân Việt Nam thực sự muốn các chính phủ khác khẳng định mạnh mẽ hơn rằng Việt Nam phải tôn trọng các quyền” ông nói.

Năm 2015, Liên đoàn Châu Âu đã ký một thỏa thuận thương mại tự do với chính phủ Việt Nam. Tuy nhiên, tại một cuộc họp báo vào tháng hai tại Hà Nội, Pier Antonio Panzeri, chủ tịch Ủy ban Nhân quyền Nghị viện Châu Âu cho biết rằng Hiệp định sẽ “cực kỳ khó khăn” để được thông qua nếu không có cải thiện về nhân quyền.

Giới bất đồng chính kiến địa phương cho biết các văn phòng Liên Hợp Quốc tại địa phương, thậm chí còn kém hữu ích hơn.

Anh Nguyễn Anh Tuấn, nhà hoạt động 27 tuổi tại Hà Nội cho biết: “Tôi muốn nói rằng tổ chức LHQ ở Việt Nam chỉ rất tích cực khi nói đến những vấn đề ít nhạy cảm hơn, ví dụ như dự phòng chống HIV, nhưng khi nói đến các quyền chính trị, ví dụ như tự do ngôn luận, tự do hội họp, họ kém nhiệt tình hơn.”

VOICE, Tổ chức phi chính phủ không đăng ký của Tuấn, có mục đích gián tiếp thách thức đảng bằng cách giáo dục giới trẻ theo các phương cách của xã hội dân sự độc lập. Nhưng theo luật pháp Việt Nam, tất cả các tổ chức xã hội, từ các đội thể thao đến nhà thờ, đều phải là thành viên của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam (VFF), một tổ chức do đảng CS kiểm soát. Vì các tổ chức không bị cộng sản kiểm soát bị xem là phi pháp, các quy định của Liên Hợp Quốc không cho phép các cơ quan của mình làm việc với các nhóm đối lập này.

Sunita Giri, Trưởng điều phối thường trú của VP. Liên hợp quốc tại Hà Nội, thừa nhận hoạt động của họ phải phù hợp với luật pháp Việt Nam.

“Liên Hợp Quốc làm việc với các tổ chức xã hội dân sự đã đăng ký và bất kỳ giao dịch tài chính hoặc quan hệ đối tác nào phải bảo đảm rằng tổ chức hưởng lợi ấy phải được đăng ký và tuân thủ luật pháp quốc gia.”

Tuy nhiên, theo các nhà bất đồng chính kiến, những giới hạn về mặt pháp lý đã làm cho U.N không có hiệu quả trong việc giải quyết các vấn đề nhân quyền.

Blogger Tuyến cho biết, dù ông đã gặp các quan chức Văn phòng Cao ủy Nhân quyền LHQ, chi nhánh Bangkok (họ không có văn phòng ở Hà Nội), các cơ quan LHQ ở địa phương vẫn chả giúp được gì.

“Các văn phòng ở Hà Nội có nhiệm vụ khác, họ không quan tâm đến nhân quyền hay dân chủ”, ông Tuyến cho biết.

Phải tự thân tự mình

Với việc chính sách độc đảng của chính phủ Việt Nam được bình thường hoá trên trường quốc tế, các nhà hoạt động xã hội hiểu rằng họ phải tự thân tự mình để kiến tạo nền dân chủ đa đảng.

“Tôi luôn nói với những người đồng hành là chúng tôi đánh giá cao sự hỗ trợ của bên ngoài, nhưng chúng tôi không thể dựa vào sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế”, ông Nguyễn Quang A cho biết.

Là một nhà kinh doanh nghỉ hưu trở thành người bất đồng chính kiến, Ông Ng. Quang A, 71 tuổi, hiện là một trong những nhà hoạt động tích cực nhất của Việt Nam.

Năm 2016, ông là người lọt vào vòng chung kết giải Nhân Quyền Tulip của Hà Lan. Giống như ca sĩ Mai Khôi, ông cũng từng cố gắng tranh cử vào quốc hội trong cuộc bầu cử năm 2016.

Dù hoan nghênh sự ủng hộ từ nước ngoài, ông Quang A nói rằng ông hiểu được tình trạng địa chính trị phức tạp, khiến ngăn cản sự ủng hộ đầy đủ cho lý tưởng của ông.

“Điều này phụ thuộc vào tâm thức chính trị của ông lớn ở đó,” ông đùa giỡn ám chí TT. Trump.

Quang A cho biết ông hiểu về định hướng “Nước Mỹ trên hết của Trump”. “Bạn có thể nhìn thấy một mạng lưới ở phía Tây với rất nhiều quyền lợi, họ phải phục vụ họ trước tiên, và điều đó là dễ hiểu,” ông nói.

Yun Sun, một cộng sự cao cấp của Chương trình Đông Á tại trung tâm nghiên cứu Stimson Center ở Washington D.C., nói rằng việc cho rằng Mỹ không gây bất cứ áp lực nào là không chính xác. Bà nói, ở một mức độ nào đó, Hà Nội đang phải giải quyết.

“Đây là trường hợp Đảng Cộng sản Việt Nam gặp phải nhiều xung đột về lợi ích chính trị để duy trì một chính quyền độc tài độc đảng ở nước này trong khi đang phải đương đầu với Trung Quốc ở Biển Đông vì lợi ích chiến lược và an ninh quốc gia” bà nói.

Việt Nam đã ban hành một số nhượng bộ nhân quyền trong những năm gần đây. Quyền của người đồng tính – LGBT ngày càng được nhà nước công nhận và bộ luật năm 2016 khẳng định quyền tự do tín ngưỡng. Thậm chí, ngay cả việc chính phủ phải đồng ý cho phép các công đoàn độc lập khi ký kết Thỏa thuận Thương mại Đối tác xuyên Thái Bình Dương, việc chính quyền Trump từ chối hiệp định này khiến những cải cách này không trở nên khả thi trong tương lai gần.

Tuấn, nhà tổ chức xã hội dân sự, cho biết tương lai của hoạt động xã hội Việt Nam sẽ đến từ bên trong.

Anh nói: “Tôi biết các chính phủ nước ngoài đang cố gắng gây áp lực lên chính phủ Việt Nam, nhưng không dễ dàng đối phó với chính phủ Việt Nam vì họ có khả năng làm việc với các diễn viên quốc tế.”

Nhưng bất kỳ trợ giúp hậu cần hoặc kỹ thuật nào cho các tổ chức xã hội dân sự, sẽ được đánh giá cao, anh nói.

“Họ nên tập trung vào các áp lực trong nước, những tổ chức xã hội dân sự đang ngầm hoạt động. Đầu tiên họ không thể hỗ trợ trực tiếp, nhưng có thể giúp nhiều hơn về đào tạo, tổ chức sự kiện, hội thảo để làm cho vấn đề Việt Nam trở nên có tính quốc tế hơn”, anh nói.

Đại diện chính phủ Việt Nam đã không bình luận gì khi bài báo này được ấn hành.

 

TRỞ VỀ CÁT BỤI…

From facebook:  Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

TRỞ VỀ CÁT BỤI…

Em nè…
Ráng cầm tay anh nhé
Đường không còn bao xa
Đời không là tất cả
Ta đi cuối chặng về…

Anh à…
Bận lòng chi thế sự
Bao nhiêu năm chăn gối
Vượt thăng trầm nổi trôi
Đôi ta thuyền viễn xứ…

Từ khi…
Hai ta được gặp nhau
Cuộc sống luôn mới lạ
Hạnh phúc rất mượt mà
Rạng rỡ muôn sắc màu…

Cuộc đời…
Đã cho ta tất cả
Những điều người ước mong
Ta tận hưởng ngập lòng
Bận gì bao nghiệt ngã…

Bây giờ…
Đường đi đến chặng cuối
Kẻ trước rước người sau
Đừng bệnh cũng đừng đau
Trôi êm như dòng suối…

Cuộc đời…
Thân ta là cát bụi
Đến được rồi cũng đi
Buồn vui có xá gì
Cho con cháu ngậm ngùi…

Liverpool.18-4-2017
Song Như.

Ghi chú thêm của Phùng Văn Phụng:

Đức Hồng  Y Nguyễn Văn Thuận viết: ” Chính sự chết cũng là một  bổn phận cuối cùng, mà con làm cách sẵn sàng và đầy yêu mến“.

Sách “Đường Hy Vọng và Dẫn Giải”

Dân vẫn giữ 20 lãnh đạo, cán bộ, công an huyện Mỹ Đức – Tuổi Trẻ Online

From facebook: Trần Bang

TUOITRE.VN

Riêng bài này viết về Đồng Tâm, Mỹ Đức ở báo Tuổi trẻ gần sự thật hơn, còn 800 tờ báo khác của quốc doanh nhà sản viết giọng kẻ cả (phải chiến thắng nhân dân ) của tuyên giáo.

TTO – Chiều 18-4, có mặt tại huyện Mỹ Đức, phóng viên Tuổi Trẻ chứng kiến…
 
TUOITRE.VN|BY TUỔI TRẺ
 

CẦU MONG CÔNG AN NHÂN DÂN BIẾT LỰA CHỌN NHÂN DÂN!

CẦU MONG CÔNG AN NHÂN DÂN BIẾT LỰA CHỌN NHÂN DÂN!

FB Mạc Văn Trang

18-4-2017

Công an nhân dân cưỡng chế đất của dân ở Bình An tháng 6/2016. Ảnh chụp từ clip NKYN.

Từ lâu tôi đã nghĩ: Tại sao CAND, CSCĐ, thậm chí có lúc cả quân đội nữa lại đi đàn áp dân để “giải tỏa”, “cưỡng chế” đất đai của dân, dâng cho các doanh nhân? Kinh doanh theo cơ chế thị trường thì phải thương thảo “thuận mua, vừa bán” chứ! Ở đây có nhiều khuất tất, phi lý. Các doanh nhân và số quan chức ký kết dự án với nhau thì làm giàu bất chính trên lưng người dân khốn khổ. Không những thế, người dân còn bị đàn áp, tù đầy, oan ức.

Không oan ức, phẫn uất tột cùng thì sao người dân lại lăn vào bánh xe ủi? Sao người phụ nữ lại tụt quần áo, lõa lồ trước bàn dân thiên hạ lăn ra giữ đất? Sao hàng trăm, hàng ngàn người dân liều chết chống trả lực lượng vũ trang được trang bị tận răng cộng với chó nghiệp vụ và bọn xã hội đen bố ráp? Không oan ức tột cùng, sao có hàng vạn dân oan khiếu kiện ròng rã năm này qua năm khác từ mọi miền đất nước, kéo ra Sài gòn, Hà Nội, vật vờ khổ ải triền miên? Sao cả xã Đồng tâm, huyện Mỹ Đức Hà Nội, hơn 6.000 người dân thề “giữ đất đến chết”?

Từ “Trận đánh đẹp” ở Hải Phòng, bắt 2 anh em Đoàn Văn Vươn đi tù, đến vụ “đại cưỡng chế” lấy đất ở Hưng Yên cho Ecopark, năm 2012, cứ tưởng các nhà lãnh đạo đã nhận ra những sai lầm bất cập trong việc huy động CAND đi “cưỡng chế” đất của dân cho doanh nhân, không ngờ!… Các nhà lãnh đạo, các đại biểu quốc hội… có thấu nỗi đau của dân mình không? Sao mãi đến năm 2017 này, vẫn không có quyết sách gì để cải thiện tình hình?

Thực tế là, bao nhiêu lợi nhuận kếch xù doanh nhân hưởng, bao nhiêu % béo bở quan chức ký dự án hưởng, còn bao nhiêu tiếng xấu trút lên đầu CAND! Hãy nghĩ kỹ mà xem, ngành CA thật đau xót. Bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ của người chiến sĩ CAND gần gũi, thân thương “Thức cho dân ngủ ngon”, “Gác cho dân bình yên” đã mất đi, thay vào đó là hình ảnh những hung thần “cưỡng chế”! Khẩu hiệu “Đối với nhân dân phải kính trọng lễ phép”. “Đối với kẻ địch phải kiên quyết khôn khéo” đã mai một trong dân. Bao nhiêu người dân đã chửi vào mặt các công an viên: “Hèn với giặc, ác với dân”!

Gần đây trong một Video clip (tôi có đưa lên FB), có một bà nông dân đã chửi lực lượng CA đến “cưỡng chế” một cách rất tục tĩu, nhưng phản ánh rất chân thực tâm lý người dân. Bà ta chửi: “Chúng mày ăn cơm của dân, mặc áo của dân, mà đi cướp đất của dân cho doanh nghiệp à? Chúng mày không phải là CAND nữa mà là CA CỦA DOANH NGHIỆP hiểu chưa”? Trong khi đó loa của CA vẫn ra rả: “Thực hiện lệnh cưỡng chế…”!

Khi người dân nhìn vào CA với định kiến: “HÈN VỚI GIẶC, ÁC VỚI DÂN”, “CAND CHỈ BIẾT CÒN ĐẢNG CÒN MÌNH” và “CA LÀ CỦA DOANH NGHIỆP” thì CA có còn là CAND nữa không? Niềm tin đã mất đi, bao giờ khôi phục lại được?

Nhưng sự kiện ngày 15/4/2017, lực lượng CSCĐ về xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức “dẹp loạn”, 20 chiến sĩ đã chịu để cho dân bắt nhốt vào “Nhà văn hóa” và nhờ vậy, cả quân lẫn dân đã không đổ máu. Từ đó đã nảy ra giả thuyết rằng: Các CSCĐ đã nhận rõ mình là CAND, chứ không phải CA của doanh nghiệp “Việt teo” đi chiếm đất của dân. Vì vậy họ chấp nhận làm “tù binh của nhân dân”, chứ không làm “kẻ thù của nhân dân”.

Tôi tin vào giả thuyết này, vì thực sự CAND đều từ con em nhân dân mà ra; phần lớn có tiếp cận những thông tin rộng rãi trên mạng và dư luận xã hội, họ hiểu được thực trạng đất nước và nỗi khổ cực, nỗi phẫn uất trào dâng của nhân dân… Và các CSCĐ về xã Đồng Tâm đã “đồng tâm” chọn Nhân dân?

Cầu mong CAND biết lựa chọn Nhân dân, thuộc về Nhân dân!

Advertisements

Một cuộc đối đầu có thể trở thành cuộc chiến tại xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức

Một cuộc đối đầu có thể trở thành cuộc chiến tại xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức

Hải Âu (Danlambao) – Mỹ Đức là một huyện nằm cách trung tâm thủ đô Hà Nội khoảng 40km về phía Tây Nam, hiện có khoảng 2.572 hộ dân với dân số hơn 8.600 người.

Những diễn biến xung quanh vụ việc người dân xã Đổng Tâm, huyện Mỹ Đức cố thủ chống lại lực lượng cưỡng chế của nhà cầm quyền Hà Nội đang là đề tài nóng trên các diễn đàn, mạng xã hội trong những ngày qua. Điểm mấu chốt của vụ việc cho đến lúc này là người dân đang giam giữ 32 người gồm công an, cảnh sát cơ động, an ninh giả dạng côn đồ.

Sự việc đang diễn ra tại xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức được dư luận biết đến khi một số trang mạng lề Dân đăng tải, chia sẻ đoạn clip cho thấy hàng chục công an bỏ chạy khi bị người dân rượt đuổi. Liền sau đó, những thông tin, hình ảnh một nhóm cảnh sát cơ động bị người dân “giam lỏng” tại nhà văn hóa của huyện được lan tỏa nhanh chóng. Nguyên nhân dẫn đến vụ việc trên bắt nguồn từ những mâu thuẫn trong việc nhà cầm quyền dùng vũ lực cưỡng chiếm đất đai của người dân xã Đồng Tâm huyện Mỹ Đức. Đây không phải là lần đầu cộng sản Hà Nội hành xử thô bạo và trái pháp luật khi thực hiện những quyết định thu hồi đất.

Hồi đầu tháng 1/2010, cộng sản Hà Nội đã đập phá biểu tượng Thánh Giá của giáo xứ Đồng Chiêm thuộc huyện Mỹ Đức ngay trong lúc linh mục đoàn đang tĩnh tâm định kỳ tại tòa giám mục Hà Nội. Đây được xem là một vụ vi phạm tự do tôn giáo nghiêm trọng của nhà cầm quyền khi ra lệnh triệt hạ biểu tượng của người Công Giáo với lý do an ninh quốc phòng, dù rằng Thánh Giá được dựng trên phần đất thuộc quyền quản lý của giáo xứ.

Khoảng giữa năm 2013, cộng sản Hà Nội tiếp tục “giải phóng mặt bằng” sau khi ban hành quyết định thu hồi 168.456m2 của người dân xã Hương Sơn thuộc huyện Mỹ Đức. Người dân trong xã đã nhiều lần phản đối dự án xây dựng khu du lịch Hương Sơn vì cho rằng nhà cầm quyền vi phạm những qui định về việc thu hồi đất. Một số người còn mang quan tài đến khu đất nhằm ngăn cản chủ đầu tư cố tình xây dựng khi chưa giải quyết xong vấn đề tranh chấp giữa nhà cầm quyền và người dân.

Sự việc trở nên căng thẳng khi cộng sản Hà Nội tổ chức cưỡng chế khu đất. Hàng trăm công an, cảnh sát và an ninh mật vụ đã được điều động để trấn áp người dân tại đây. Không chỉ dừng lại ở việc cưỡng chiếm đất đai, một mặt nhà cầm quyền cưỡng chế, mặt khác cho an ninh giả dạng côn đồ gây hấn để lấy cớ tạo ra bạo loạn, sau đó bắt giam một số người dân bị “côn đồ” đánh đập. Công an cộng sản Hà Nội tiếp tục thể hiện thủ đoạn khốn nạn của nhà cầm quyền khi khởi tố 10 người bị bắt giam trong đợt cưỡng chế tại Hương Sơn với tội danh “chống người thi hành công vụ”.

Năm 2014, qua hai phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm, 10 người dân xã Hương Sơn đều bị tuyên án tù giam với những bản án bỏ túi. Đây là một màn kịch bỉ ổi được dựng nên bởi bàn tay tà quyền cộng sản thường sử dụng sau khi cưỡng chiếm đất của người dân.

Quay trở lại vụ việc ở xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức hiện nay.

Tin từ người dân xã Đồng Tâm cho biết nguyên nhân vụ việc đã bắt đầu xảy ra từ năm 2012 khi nhà cầm quyền cố tình sai phạm trong quá trình đo đạc và xác định ranh giới đất nông nghiệp và đất thuộc diện quốc phòng. Hơn 47ha đất nông nghiệp được nhà cầm quyền giao cho tập đoàn Viettel làm dự án. Nhiều hộ gia đình tại đây đã bất bình trước việc làm sai trái của nhà cầm quyền nên đã nhiều lần khởi kiện. Tuy nhiên việc khởi kiện một tập đoàn được bảo kê bởi hệ thống công an dưới sự thống trị của cộng sản đảng thì thiệt thòi chắc chắn thuộc về phía người dân.

Sự việc ngày càng trở nên phức tạp khi nhà cầm quyền cố tình bác bỏ đơn kiện của các hộ dân và tiếp tục cho Viettel đầu tư xây dựng trong khi vụ việc vẫn chưa được giải quyết. Đã có những xô xát xảy ra trong quá trình tranh chấp, và dĩ nhiên những người bị đánh đập luôn là nông dân. Ngày 30/3/2017, công an cộng sản Hà Nội lại tiếp tục ra quyết định khởi tố những người thưa kiện với tội danh “gây rối trật tự công cộng”. Đến lúc này có lẽ sức chịu đựng của người dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức đã vượt quá khả năng chịu đựng.

Những gì phải đến đã đến trong ngày 15/4 vừa qua khi nhà cầm quyền mời một số đại diện phía người dân khiếu kiện lên làm việc sau đó cố tình bắt giữ họ một cách trái phép. Đáp trả hành động xem thường pháp luật của nhà cầm quyền Hà Nội, hàng ngàn người dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức đã thực hiện một cuộc phản kháng được xem là mạnh mẽ nhất trong nhiều năm trở lại đây. Một cuộc phản kháng bằng sự căm phẫn cùng tinh thần đoàn kết cửa người dân khiến những tên tay sai thuộc ngành công an cộng sản Hà Nội đã phải tan hàng ngũ, bỏ mặc đồng đội, đồng chí để tháo chạy.

Người dân bắt giữ 32 kẻ trực tiếp tham gia trấn áp trong đó có cảnh sát cơ động và an ninh giả dạng côn đồ. Điều này cho thấy người dân Mỹ Đức đã thật sự vượt qua sợ hãi trước bạo quyền của cộng sản. Hơn nữa họ tạo ra những thế trận nhiều vòng khiến nhà cầm quyền Hà Nội mất phương hướng trong cách giải quyết vấn đề nhạy cảm này. Nếu cộng sản Hà Nội quyết tâm “cứu” 32 tên tay sai của mình bằng bạo lực, chắc chắn sẽ có bạo loạn xảy ra không chỉ tại Mỹ Đức. Đây được xem là một nước cờ khó cho nhà cầm quyền.

Hình ảnh những tên cảnh sát bị vây bắt trong nhà văn hóa huyện đã tỏ ra rất “thuần phục” trước nỗi căm phẫn và lòng nhân hậu của người dân. Những kẻ dùng bạo lực để trấn áp người dân lại được người dân đối xử tử tế vì họ biết rằng những kẻ này chỉ vì nghe theo sự chỉ đạo của những tên quan chức cấp cao trong bộ máy của cộng sản đảng. Hình ảnh đó ít nhiều sẽ tác động lên những cảnh sát cơ động, công an chìm nổi nhìn vào để thấy rõ người dân không hề muốn gây thù oán với lực lượng công quyền. Nhưng nếu bị dồn vào bước đường cùng thì sự phản kháng của người dân sẽ trở thành sức mạnh không gì có thể ngăn cản nổi.

Chưa thể nói diễn biến tiếp theo của vụ việc sẽ xảy ra theo kịch bản nào, nhưng người dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức cần hết sức tỉnh táo trước những thủ đoạn của cộng sản. Có thể nhà cầm quyền sẽ có những nhượng bộ ban đầu nhằm giảm nhiệt sự căm phẫn của người dân. Tuy nhiên đây là một trong những thủ đoạn mà cộng sản thường sử dụng trong các vụ việc căng thẳng giữa người dân và giới chức cộng sản. Sau những bước nhượng bộ sẽ là những đòn gây chia rẽ sự đoàn kết nhằm tìm ra những hạ sách trả thù những người đại diện khiếu kiện.

“Cuộc chiến” của người dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức chắc chắn còn diễn ra với những tình tiết khó đoán. Hơn lúc nào hết, những người nông dân can đảm này rất cần sự hỗ trợ của nhân dân cả nước trên nhiều phương diện để đạt được kết quả có lợi trong “cuộc chiến”. Một “cuộc chiến” không hẳn chỉ đòi quyền lợi đất đai mà trên hết là cuộc chiến dành lại quyền làm người đã và đang bị cộng sản đảng tước đoạt.

18.04.2017

Hải Âu

danlambaovn.blogspot.com

Trận chiến cuối cùng của Niềm Tin!

Trận chiến cuối cùng của Niềm Tin!

FB Michael Lê

17-4-2017

Người dân Đồng Tâm, Mỹ Đức, đã không còn tin vào ai cả, họ chỉ tin cụ Kình (tóc bạc), nhưng cụ đã bị CA bắt. Ảnh chụp từ clip ngày 10-3-2017.

Hôm qua tôi xem video clip trực tiếp anh Trịnh Bá Phương phỏng vấn một người dân ở Đồng Tâm. Anh Phương chuyển một vài câu hỏi của đài BBC, và cố gắng trấn tĩnh người được phỏng vấn. Anh nhắc đi nhắc lại rằng cả nước và cả truyền thôngthế giới đang dõi theo rất sát, mong bà con hãy bình tĩnh, vững tâm và kiên trì.

Giọng người đàn ông trong clip (nghe giọng thì đoán là một nam trung niên, độ tuổi 30-40) tỏ ra vô cùng căng thẳng, xúc động, kể cả sợ hãi. Anh ấy luôn miệng nói rằng người dân chỉ mong cấp lãnh đạo trung ương “đèn giời soi xét”; mong “Đảng và lãnh đạo” lắng nghe nỗi lòng của dân và xuống giải quyết, chứ dân không hề muốn làm loạn.

Có một điều tôi thấy rõ: người dân đã cố nhẫn nhịn (có thể vì sợ) cả chục năm qua khi đội đơn khắp nơi không ai giải quyết, khi từng mảnh đất ruột thịt đang bị cướp dần. Nhưng, khi cụ Kình, một bô lão được mọi người trong xã kính yêu, một người dày công với chế độ, bị lừa gạt, bị đối xử dã man và bị bắt; lại có thêm một thanh niên vô tội trong xã bị đánh trọng thương… thì cơn uất của người dân như giọt nước tràn ly, không kềm được nữa.

Giọng người đàn ông trả lời phỏng vấn như muốn òa khóc, như vô cùng đau đớn kinh hoàng khi nhắc đến hai “người làng mình” bị hành hung này.

Số người trong xã bị bắt cũng khá đông, hình như 15 người. Khi có hai người dân được thả về sớm, mang theo thông điệp điều đình của chính quyền Hà Nội (vì đích thân ông Chung giải quyết vụ xung đột này) thì người dân đã làm gì?

Thật ngạc nhiên, người dân đã… bắt giam luôn hai người làng của mình, lý do là cho rằng họ đã đầu hàng, đã phản bội, đã tiếp tay cho “chính quyền” để lừa gạt người dân lần nữa!

Đây rõ ràng là “trận chiến cuối cùng của Niềm Tin”. Đáng mừng thay, cái tình làng nghĩa xóm của người dân – đặc biệt trong trường hợp này là người dân miền Bắc gần 1 thế kỷ dưới chế độ XHCN – vẫn chưa tắt mất.

Đất đai nhà cửa mất có thể gầy dựng lại được, có thể nhịn nhục chờ thời cơ được, nhưng cái tình đồng bào thương nhau, tin nhau, đùm bọc nhau, động thân đồng phận với nhau hàng ngàn năm qua… không gì có thể thay thế được!

Bỗng nhớ ngọn lửa cách mạng ở Tu-ni-di Phi Châu bùng lên, là do một người bán hàng rong, vâng, chỉ là anh bán hàng rong, bị bức tử trên đường phố!

“Dân vi quý. Xã tắc thứ chi. Quân vi khinh”. 

Đồng bào Việt Nam ơi. Mất nhau là mất tất cả!

____

Clip anh Trịnh Bá Phương phỏng vấn người dân Đồng Tâm:

LS Nguyễn Danh Huế

17-4-2017

Tôi đã từng gặp một khách hàng có 15 năm đi khiếu kiện về đất đai. Sau khi nghiên cứu hồ sơ tôi đã khuyên họ không nên đi khiếu kiện nữa vì họ sai, chính quyền đã xử lý đúng. Họ đã nghe tôi.

Từng tiếp cận hàng trăm vụ việc về đất đai nhưng thật buồn là trường hợp tôi kể trên đây là rất hiếm nếu không muốn nói là duy nhất. Đa phần người dân khiếu kiện là có cơ sở, còn cái sai của chính quyền về đất đai thì nhiều vô kể.

Bạn đang yên ổn làm ăn, bỗng một hôm căn nhà hay mảnh đất của bạn bị lọt vào “tầm ngắm” của một kẻ mang cái tên mỹ miều “dự án…”. Người ta trả một cái giá rẻ mạt và đương nhiên bạn không thể chấp nhận cái giá rẻ mạt ấy. Rồi bỗng dưng điện, nước thường xuyên bị cắt, dân “xã hội” vật vờ đầy khu nhà bạn, thậm chí mắm tôm, cứt pha dầu nhớt thường xuyên được ném vào nhà. Hàng xóm nhiều người mệt mỏi và nhắm mắt nhận tiền đền bù để bỏ đi cho xong chuyện. Gia đình bạn vẫn kiên quyết bám trụ ở lại.

Rồi chính quyền, đoàn thể ra sức vận động để gia đình bạn nhường đất cho “dự án phát triển kinh tế của địa phương” nhưng gia đình bạn phần vì không thể chấp nhận cái giá đó và phần vì biết đi đâu và sẽ làm gì nếu mất đất. Rồi… người ta cho lực lượng công an hùng hậu đến cưỡng chế, bố bạn kiên quyết giữ đất đã chống trả rồi bị bắt, bị đi tù về tội “chống người thi hành công vụ” hay “gây rối trật tự công cộng”. Đất mất, người tù tội, gia đình tan nát… câu chuyện đó bạn có tin đang có ở thế kỷ 21 hay không?

Chưa có một cuộc điều tra xã hội học nào về cuộc sống của người dân sau khi bị thu hồi đất có cuộc sống ra sao nhưng chỉ cần nhìn vào chất lượng các căn nhà tái định cư dành cho người bị thu hồi đất ngay chính giữa thủ đô thì ắt hẳn ai cũng sẽ có câu trả lời. Những dự án toà nhà văn phòng hay khu chung cư cao cấp với những cái tên rất Tây đang tạm thời che lấp đi cái thảm trạng mang cái tên rất Việt: Nông dân mất đất.

Chính sách pháp luật về đất đai đang có rất nhiều bất cập và không loại trừ việc nó được can thiệp bởi những bàn tay của những con quỷ. Chính sách bất cập lại cộng thêm chính quyền nhiều nơi còn bóp cho méo mó thêm thì người bị thu hồi đất đương nhiên sẽ lãnh hết mọi bất công. Khiếu kiện về đất đai ngày một tăng đã gây bất ổn cho xã hội và tiềm ẩn một nguy cơ bất ổn lớn hơn trong tương lai rất gần. Ai cũng biết, chính quyền biết nhưng những ai làm luật đều hiểu đã quá muộn để sửa sai vì đơn giản: Sai nhiều đến mức không thể khắc phục.

Thu hồi đất để phát triển các dự án là cần thiết nhưng không vì thế mà bắt một nhóm người hay một cộng đồng phải gánh chịu bất công. Muộn còn hơn không, Việt Nam lúc này cần những nhà lãnh đạo có tâm, có lực để dũng cảm nhìn vào sự thật để sửa sai ngay, như thế may chăng còn chút hy vọng để tháo ngòi một quả bom đã kích hoạt!

Hà Nội: Cái khó trong vụ Đồng Tâm

Hà Nội: Cái khó trong vụ Đồng Tâm

Blog RFA

J.B Nguyễn Hữu Vinh

17-4-2017

Những viên CSCĐ đã bị dân Đồng Tâm bắt giam. Ảnh: Facebook

Vài ngày nay, thông tin qua mạng xã hội nóng lên bởi sự việc tại xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Tp Hà Nội. Những người nông dân giữ đất đã đồng tâm bắt hàng chục chiến sĩ cảnh sát cơ động nhốt lại, đòi nhà cầm quyền thả những người và đáp ứng các yêu sách của mình.

Có lẽ trong lịch sử cầm quyền của Cộng sản tại Việt Nam, trừ thời gian chiến tranh, còn lại khi đã cướp được chính quyền và thâu tóm được quyền lực về tay mình đến nay thì đây là lần đầu tiên, người Cộng sản Việt Nam gặp phải trường hợp một đoàn công an đông đúc với đủ loại trang thiết bị bị bắt giữ bởi người dân như vụ này.

Đã gần 3 ngày trôi qua, những thông tin ít ỏi về vụ việc vẫn tạo sự nóng bỏng trên mạng xã hội. Hơn thế, việc báo chí im thin thít rồi chờ đợi để copy lại vài dòng tin từ Công an một cách sợ hãi, dè dặt… đủ nói lên sự lúng túng và sợ hãi từ nhà cầm quyền.

Tức nước vỡ bờ

Điều cần nói, là vụ việc ở xã Đồng Tâm, thuộc huyện Mỹ Đức là vụ việc vốn tồn tại cả chục năm nay và vẫn cứ im lìm chìm đi giữa muôn vụ việc khác khắp nơi trên đất nước. Chẳng mấy ai và ngay cả hệ thống mạng xã hội chú ý đến vụ việc này.

Vì trên đất nước “bình an, hạnh phúc, ổn định và đáng sống” này vẫn hàng ngày hàng giờ bị nạn cướp đất đai, tài sản của người dân hoành hành bằng công an, cưỡng chế… Cái phương châm “đất đai sở hữu toàn dân, do nhà nước thống nhất quản lý” có lẽ là một phát minh có tính lịch sử của những người cộng sản. Bởi đó là cái bùa hộ mệnh cho những hành động cướp bóc của người dân bất chấp đạo lý, bất chấp lương tâm và đơn giản là nghĩa đồng bào. Tất cả đất đai, ruộng vườn đều có thể bị cướp, dù đó là đất do chính họ hoặc cha ông họ khai khẩn từ đời nào thì cũng vậy, miễn là nhà nước nhảy vào “Quản lý”, thế là xong.

Vụ việc ở Đồng Tâm, nếu ai quan tâm chỉ cần vào Google với từ “Xã Đồng Tâm, Mỹ Đức” thì sẽ rõ. Ngay từ cách đây nhiều năm, báo chí đã nêu rõ việc chiếm cướp đất đai trắng trợn của người dân nơi đây của hệ thống Bí thư, cán bộ xã. Báo chí nhà nước kêu gào rồi cũng đành im vì chẳng ai làm gì được.

Ở Mỹ Đức, một chiêu bài được dùng để hù dọa và bịp người dân khá thành công là “Quốc phòng, an ninh”. Trong vụ Đồng Chiêm, nửa đêm nhà cầm quyền nổi hứng kéo gần ngàn quân đang đêm vào đập phá cây Thánh Giá trên Núi Thờ ở Giáo xứ Đồng Chiêm. Để lấp liếm tội ác này, nhà cầm quyền Hà Nội cho rằng cây Thánh Giá này “ảnh hưởng đến Quốc phòng, an ninh”. Một lý do rất… hài hước.

Nhưng, ở đây, sự lập lờ “Quốc phòng, an ninh” đã bị người dân bóc mẽ, họ đã không chấp nhận sự mập mờ đó. Nhưng mọi con đường kiện tụng, khiếu nại hết cửa nọ, đến cửa kia vẫn cứ quay về điểm xuất phát mới có… 10 năm.

Và người dân cứ vậy mà chấp nhận sự hà hiếp, đè nén và cướp đoạt của đám “đầy tớ nhân dân” bằng bao nhiêu trò thi thố nơi đây.

Thế rồi, bỗng dưng những thông tin và hình ảnh dồn dập làm nóng mạng xã hội về việc người dân Đồng Tâm đã tổ chức chống trả lại lực lượng đến cướp đất của họ và nhất loạt đồng lòng bảo vệ đất đai, tài sản của mình.

Thế rồi khi nhà cầm quyền giở con bài quen thuộc là dùng bạo lực để cướp đất đai, thì họ đã bắt giữ luôn cả một xe công an và cán bộ nhốt lại đòi nhà cầm quyền phải thả những người bị bắt.

Điều này làm cả xã hội sửng sốt.

Bởi điều đơn giản là ai đã từng sống trong chế độ cộng sản, thì mới hiểu được ý nghĩa của việc này như thế nào.

Với một nhà cầm quyền, mà “chính quyền sinh ra trên họng súng”, lấy bạo lực làm đầu thì đây là một việc “động trời” và ngang với những “tội tầy đình”.

Xưa nay, ở Việt Nam dưới thời Cộng sản, chỉ có việc nhà cầm quyền, công an, cán bộ muốn bắt ai là bắt, giữ ai là giữ, đánh đập ai là đánh đập, bỏ tù ai là bỏ tù chứ làm gì có ai dám bắt giữ cán bộ, công an bao giờ.

Xưa nay, nhà nước “của dân, do dân và vì dân” vốn “bình đẳng trước pháp luật” nhưng chỉ có cán bộ được bắt giữ, trấn áp người dân bằng mọi cách mà không bao giờ hề hấn gì, hoặc cùng lắm thì “cảnh cáo”, chết người thì vài ba năm tù… thế là xong. Còn người dân, những “ông chủ” nếu động vào đầy tớ của mình thì lập tức cả hệ thống vào cuộc và những tội lỗi tầy trời đã được dành sẵn, nhẹ nhất là “gây rối trật tự công cộng”, “chống người thi hành công vụ” còn nặng hơn thì “lật đổ chính quyền nhân dân”…

Tất cả đều có thể. Bởi chưng cả hệ thống từ lập pháp, tư pháp và hành pháp đều dưới một cây gậy của đảng “lãnh đạo tuyệt đối”. Và mọi hành vi đe dọa đến quyền lực của đảng, đều là “Chống lại Tổ quốc, chống lại dân tộc, và chống lại nhân dân” chứ không hề là chống đảng – Điều kỳ diệu của ngôn ngữ Việt thời đại Cộng sản là vậy.

Vậy điều gì đã thúc đẩy những người nông dân tay không nơi đây có những hành vi “động trời” “vuốt râu chó sói” này?

Có lẽ câu trả lời chỉ có thể là: Nhà cầm quyền đã đẩy họ đến cuối đường hầm bằng sự lộng hành và tàn bạo, đã mưu đồ tước đoạt nốt chút tư liệu sản xuất cuối cùng của họ, nghĩa là đẩy họ và con cháu, giống nòi họ vào chỗ chết.

Và đúng theo nguyên lý của Chủ nghĩa Mác – Lenin, thì “ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”. Hẳn nhiên, những người nông dân ở đây đã đấu tranh cả chục năm nay bằng nhiều hình thức khác nhau, đã nói lên sự áp bức ở đây dai dẳng như thế nào.

Rồi cũng đúng theo nguyên lý của Mác – Lenin, thì sức “nén càng mạnh, thì sức bật càng cao”. Chỉ có điều này mới có thể giải thích được hành động hôm nay của người nông dân xã Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội.

Cái khó

Nếu như ở những vụ việc khác, nhà cầm quyền Hà Nội sẽ giải quyết đơn giản hơn.

Thông thường là sự trấn áp bằng bạo lực một cách tàn bạo nhất có thể để đảm bảo chắc chắn phần thắng về nhà cầm quyền. Để làm được điều đó, hệ thống truyền thông được huy động vào cuộc. Bầy kền kền này được giao nhiệm vụ rỉa rói con mồi bằng mọi cách, kể cả bịa đặt, dựng chuyện, vu cáo và bóp méo… trước con mắt người dân nhằm chuẩn bị dư luận.

Và rồi một đêm đẹp trời hoặc một ngày mà tất cả mọi nẻo đường bị chặn, máy phá sóng và mọi sự liên lạc bị cắt đứt… là lúc bạo lực lên tiếng.

Hẳn nhiên, người dân tay không làm sao có thể trụ được với hệ thống lực lượng chuyên nghiệp được trang bị tận răng và nuôi nấng bằng tiền của chính những người dân này.

Và kết quả là máu, là bắt bớ, tù tội.

Thế nhưng, cũng có những lúc khi con bài bạo lực không tiện thi thố, thì con bài hòa hoãn được sử dụng. Phương cách “rút củi đáy nồi’ để hạ nhiệt đám quần chúng vốn thiếu sự hướng dẫn, lãnh đạo và nhất là thiếu đoàn kết, sau đó thì trở mặt khởi tố, đàn áp…

Nhiều vụ việc, người dân cứ tưởng những lời vàng ngọc từ những cán bộ chức cao, vọng trọng và uy thế thì sẽ được thực hiện như đinh đóng cột. Nhưng, chỉ cần người dân tin vậy rồi hạ nhiệt, rồi chia rẽ… là lúc các cán bộ lau mép, trở mặt và hệ thống nhà tù, công an, tòa án được khởi động theo lệnh của đảng.

Có lẽ, một trong những cách được sử dụng nhiều nhất, là việc đổ riệt cho một thế lực nào đó nếu có thể gán ghép được, hoặc là tôn giáo, hoặc là thế lực thù địch nước ngoài, hoặc là kẻ xấu lợi dụng… Để rồi sử dụng những biện pháp trấn áp dù bất nhân mấy thì vẫn “có lý” trước dư luận người dân.

Hay ít nhất, thì cũng như trường hợp em Nguyễn Văn Hóa ở Kỳ Anh, Hà Tĩnh vừa qua. Một thanh niên 22 tuổi được nhà nước tặng cho những “thành tích” đáng nể. Đó là đã vận động được hàng ngàn người tham gia biểu tình chống Formosa, và đó là những người dân “nhẹ dạ, cả tin”… đại khái là dốt nát không chịu tin vào đảng sáng suốt.

Thế nhưng, ở đây thì hơi khó cho nhà cầm quyền.

Bởi người dân ở đây thuần nông, họ chân chất xưa nay vốn tin lời và nghe theo đảng, đã vi đảng mà hy sinh từ tính mạng cho đến tài sản. Không hề có yếu tố tôn giáo, “thế lực thù địch” hoặc “đối tượng xấu” ở đây.

Duy nhất để kích động họ, đó là hệ thống quan chức cộng sản tham nhũng và cướp bóc của họ thành một hệ thống từ trên xuống dưới bao che nhau.

Ở đó, theo báo chí cộng sản, thì đất vàng được các quan xã ẵm hết, người dân không ruộng cày.

Ở đó, một tên bí thư Huyện ủy có thể huy động cả họ hàng hang hốc được kéo nhau ra làm quan nhằm vơ vét tài nguyên và mồ hôi nước mắt người dân. Vì thế chúng liên kết hết sức hữu cơ và rất “có hệ thống, đúng quy trình”.

Vì vậy, cái cớ để vu cáo nhằm lấy cớ đàn áp là không nhiều.

Trong khi đó, vấn đề lại là ở chỗ chính sách đất đai, đường lối cướp bóc của dân lành là nguyên nhân, thì nhà cầm quyền lại không thể gỡ được. Bởi gỡ ra lấy gì để tồn tại?

Tạm kết

Có thể rồi nhà cầm quyền Hà Nội sẽ chọn một trong mấy cách trên đây, vốn đã thành “cẩm nang” chống lại nhân dân trong những trường hợp này.

Hẳn nhiên là họ sẽ “thắng lợi” khi dập tắt được sự phản kháng tức thời của người dân. Rồi lại bài cũ với một số người không ngoan ngoãn vâng lời để chịu cướp đất là đắc tội chống lại nhà nước…

Nhưng, hậu quả thì sẽ không như ý muốn của họ, đó là điều dễ nhìn thấy.

Bởi thời nay đã khác xưa cả điều kiện lẫn nhận thức của người dân.

Khi người dân đã thể hiện sự không sợ hãi, thì đừng nên đẩy họ vào chỗ cuối đường hầm.

Thế nhưng, mấy ai đã hiểu và làm được điều đó?

Và tôi chợt thấy văng vẳng bên tai, bài ca những người Cộng sản luôn gào thét:

“Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian!
Vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn!
Sục sôi nhiệt huyết trong tim đầy chứa rồi.
Quyết phen này sống chết mà thôi.
Chế độ xưa ta mau phá sạch tan tành…”

(Quốc tế ca)

Hà Nội, ngày 17/4/2017

J.B Nguyễn Hữu Vinh

VÌ SAO CÔNG AN THUA DÂN?

VÌ SAO CÔNG AN THUA DÂN?

Đào Hiếu

Nguyễn Trần Sâm

17-4-2017

Những CSCĐ bị dân bắt. Ảnh: FB

Như báo chí đã đưa tin, chiều 15 – 4, gần 30 người của chính quyền, trong đó có cả những viên cảnh sát cơ động, đã bị dân Đồng Tâm (Mỹ Đức, HN) bắt nhốt tại “nhà văn hóa” xã. Mục đích việc làm này của dân chúng là đòi chính quyền phải trả tự do cho những người bà con của họ đã bị chính quyền câu lưu trước đó vì hành động được gọi là “vi phạm đất đai”.

Một câu hỏi lớn được đặt ra: Vì sao những công an viên này lại để cho dân “bắt” được họ? Phải chăng vì họ không đủ năng lực và phương tiện để đè bẹp lực lượng quần chúng không có vũ khí trong tay, hay chí ít là thoát khỏi bàn tay của những người dân này?

Muốn trả lời câu hỏi này thì phải nghĩ đến những câu hỏi khác. Giả dụ viên chỉ huy của đội cảnh sát cơ động (nghe nói là trung đoàn?) ra lệnh xả súng vào đám dân hoặc không nổ súng nhưng dùng báng súng, lưỡi lê hoặc dùi cui đánh tới tấp vào đám dân dám chống lại mình, còn các chiến sỹ công an thì nhất loạt tuân lệnh, thì liệu đám dân đó có bắt nổi một công an viên nào không?

Dĩ nhiên là không! Khi đó thì đám dân kia chỉ có thịt nát xương tan hoặc ít ra là bị đau nhừ tử, chứ làm sao còn có thể bắt công an làm tù binh được nữa!

Như vậy, việc có hàng chục chiến sỹ công an thuộc “lực lượng mạnh” bị dân bắt nói lên rằng chỉ huy của họ đã không dám ra cái lệnh đó, hoặc/và các chiến sỹ cũng không dám thực thi một mệnh lệnh như vậy.

Vậy lý do để chỉ huy không dám ra lệnh và thuộc cấp không dám thực thi nếu có lệnh là gì? Câu trả lời là: Họ vẫn còn tính người và tình người. Họ không đang tâm bắn vào hoặc đánh đập tàn nhẫn những người dân tay không tấc sắt. Họ biết rõ đó là những người vô tội và nghèo khổ, đã chịu bao oan trái do những kẻ có thế lực gây ra. Nghĩa là chúng ta vẫn còn có thể hy vọng vào những con người này. Đa số vẫn còn lương tâm. Và nhiều người trong số đó cũng có bà con, anh em hoặc xóm giềng là những người dân nghèo đáng thương. Họ từng nhiều lần chứng kiến cảnh khổ của những người thân. Và họ đã nhận ra rằng chính nghĩa không ở phía họ, nếu họ ra tay đàn áp.

Xưa nay vẫn vậy. Một khi hàng ngàn người dân bị dồn đến bước đường cùng thì họ sẽ nổi dậy. Ban đầu, những nhóm lẻ tẻ sẽ bị đàn áp. Những đám dân khác sẽ sợ và im tiếng. Nhưng khi không còn gì để mất thêm thì con người sẽ hết sợ. Họ sẽ nổi dậy đông hơn. Sẽ tiếp tục có đàn áp, nhưng rồi “một người rơi, mười người tiến”, và sẽ đến lúc có hàng triệu người đứng dậy. Sẽ đến lúc lực lượng đàn áp không thể thực thi nhiệm vụ đàn áp được nữa. Dù ban đầu, những kẻ có vũ trang này chưa nhận ra được chính nghĩa, nhưng rồi trong những cuộc cọ xát, những chiến dịch đàn áp, dần dần họ sẽ nhận ra lẽ phải. Khi đó, những mệnh lệnh đàn áp sẽ không được thực thi nữa. Lực lượng đàn áp sẽ quay súng!

Đó là quy luật!

Thật không may cho nhà cầm quyền nào không nhận thức được quy luật này, một quy luật mà chính những thủy tổ của CNCS cũng từng nói đến nhiều lần.

Vào thời kỳ trước sau năm 1980, cả nước đói khổ, dân tình ca thán. Những bài vè chế giễu nhà cầm quyền xuất hiện khắp nơi. Có cả những bài như “sấm ký”. Đó là những dấu hiệu của sự suy sụp. Nhưng vào thời đó chưa có đàn áp. Dân chưa bị đánh, chưa bị quy thành “các thế lực thù địch”. Một số người nói: Chắc sắp tiêu! Nhưng tôi nói: Đã có gần đủ các dấu hiệu, nhưng còn thiếu đàn áp dân.

Còn bây giờ thì đã có! Khắp nơi, hàng ngàn người dân bị đàn áp sau khi bị dán nhãn “các thế lực thù địch”!

Và không chỉ có vậy. Giai đoạn cuối của thời kỳ đàn áp dân đã đến. Lực lượng đàn áp đã bỏ chạy. Không chỉ ở xã Đồng Tâm huyện Mỹ Đức. Việc đó cũng đã xảy ra hơn một lần ở những nơi khác, nhất là quanh Formosa Hà Tĩnh!

Vì sao rất hiếm khi tim bị ung thư? Lại có thể chữa được bệnh cho thân thể?

Vì sao rất hiếm khi tim bị ung thư? Lại có thể chữa được bệnh cho thân thể?

Trái tim là bộ phận duy nhất trong cơ thể người không bị ung thư, hơn nữa lại là liều thuốc hữu hiệu nhất. Cùng xem các chuyên gia phân tích về vấn đề này.

Tâm chủ thần minh, ý nghĩa rất sâu xa.

Tim là liều thuốc hữu hiệu nhất

Năm 2008, Tiến sĩ David Vesely thuộc Đại học Nam Florida, nước Mỹ trong một nghiên cứu về tim đã phát hiện: Trái tim có thể tiết ra một loại hormone để cứu sống con người, nó không những trong vòng 24 giờ có thể giết chết hơn 95% tế bào ung thư, mà đối mặt với các bệnh nan y khác thì cũng có tác dụng trị liệu vô cùng hiệu quả.

Câu chuyện bắt đầu từ hai người bạn của TS. Vesely: Một cặp vợ chồng người Anh quốc, vào năm 2003 bị ung thư, được cho rằng chỉ sống được khoảng ba tháng nữa. Hai người họ sau khi ngừng trị liệu, lựa chọn dùng 2 tháng còn lại để hoàn thành 50 việc trong cuộc đời. Sau đó họ cùng ký một hợp đồng du lịch, dốc hết gia sản 4 vạn bảng Anh, thực hiện một cuộc hành trình vòng quanh thế giới, với điều kiện là chỉ cần một người trong 2 vợ chồng qua đời, thì hợp đồng sẽ chấm dứt.

Công ty du lịch đến bệnh viện khảo sát, cho rằng họ chỉ sống được khoảng 1 tháng nữa, ký kết hợp đồng này là rất có lợi, bèn lập tức ký kết. Nhưng vượt ngoài dự định ban đầu, chuyến hành trình kéo dài đến một năm rưỡi, hai vợ chồng họ cảm thông cho công ty du lịch, đã tự động hủy hợp đồng và trở về nhà. Sau đó họ đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện toàn bộ tế bào ung thư đều đã biến mất. Vốn là căn bệnh hiểm nghèo tưởng chừng không thể trị khỏi thì lại không thuốc mà hết.

Sự việc này khiến cho TS. Vesely cảm thấy rất hứng thú. Ông sau đó tiến hành nghiên cứu đã phát hiện, trái tim lúc bình tĩnh vui vẻ hạnh phúc, sẽ tiết ra một loại hormone, có tác dụng trị liệu các chứng bệnh nan y. Nghiên cứu của ông làm chấn động thế giới, được vinh dự là nhà khoa học “Tiết lộ mấu chốt cuối cùng của Thượng Đế”.

 Trái tim lúc bình tĩnh vui vẻ hạnh phúc, sẽ tiết ra một loại hormone, có tác dụng trị liệu các chứng bệnh nan y.

Câu chuyện về cặp vợ chồng ung thư tự khỏi bệnh này, đến từ một bài viết trong cuốn sách của vị Trung y Đài Loan Ôn Tần Dung (Wen Pinrong). Bà Ôn nói về ví dụ này:

 “Nói đến những ví dụ như thế này, sẽ nói đến tâm linh con người. Bởi vì tất cả cơ quan nội tạng, gan, tỳ, phổi, thận, dạ dày, ruột… đều có (mắc bệnh ung thư), chỉ có tim không có. Vì sao tim không có? Bởi vì Trung y nói: ‘Tâm giả, quân chủ chi quan dã, thần minh xuất yên’ (tâm giữ chức quân chủ, nơi thần minh xuất ra). 

“Cái này chính là như trong “Hoàng đế nội kinh” giảng ‘Chủ minh tắc hạ an, dĩ thử dưỡng sinh tắc thọ’ (chủ minh mà an thì nhờ đó dưỡng sinh sẽ thọ), chỉnh thể sẽ vững vàng khỏe mạnh”.

Ôn Tần Dung giải thích, tâm (tim) chính là chân mệnh thiên tử, “đại thiên hành mệnh”. Tâm chủ thần minh, thần minh là chỉ tinh thần ý thức, hoạt động tư duy, là chúa tể của thân thể và linh hồn. Cho nên tất cả các cơ quan nội tạng đều bị ung thư, nhưng riêng tim là không bị ung thư, chỉ ngừng đập khi chính thức tử vong. Một người có thể xác và tinh thần bình ổn, tâm tình ổn định, thân thể liền sẽ nhanh chóng phục hồi khỏe mạnh.

Vậy nên:

“Bác sĩ tốt nhất chính là bạn, tim là loại thuốc mạnh nhất, tự nhiên nhất cho sức khỏe, đều có thể trị liệu mọi chứng bệnh của cơ thể”.

Đổng Thảo Nguyên (Dong Caoyuan), một vị Trung y dân gian ở Quảng Đông cũng suy nghĩ về “vì sao tim không bị ung thư?”. Bà cũng thăm dò và nghiên cứu vấn đề này, và phát hiện bí mật giống như Ôn Tần Dung.

Tại sao lại có “Trí mưu chi sĩ sở kiến lược đồng”, những kẻ sĩ trí mưu thì ý kiến của họ đều gần gần giống nhau? Mặc dù mọi sự vạn vật biến hóa vô cùng, nhưng “Thiên Đạo” chỉ có một đầu, đó là giống như định luật vĩnh hằng, chỉ có một Mặt trời mỗi ngày mọc lên ở đằng Đông vậy. Cả Ôn Tần Dung và Đổng Thảo Nguyên cũng thế, dù là Đài Loan hay Quảng Đông, quay lại truyền thống Trung y “Thiên Đạo quan”, liền có được một chiếc chìa khóa giống nhau mở ra vũ trụ.

 

 

 

 

 

 

 

 

Bác sĩ Trung y Đài Loan, Ôn Tần Dung.

 Trung y đứng tại quan điểm vũ trụ để nhìn nhận nhân thể

Tâm tình ổn định, cần phải có rất nhiều điều kiện. Ôn Tần Dung cho rằng nhiều bác sĩ ngày nay thường dọa dẫm bệnh nhân rằng bệnh của họ vô cùng nghiêm trọng. Ví như một người thường mắc chứng huyết áp cao, đã bị bác sĩ nói gọn rằng “uống thuốc cả đời”, từ đó về sau lo sợ sống qua ngày, kỳ thực mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.

Sau khi khám lâm sàng, Ôn Tần Dung phát hiện một người trước khi ăn cơm đường máu cao tới 300, cô kiên quyết nói cho bệnh nhân biết, không phải đường trong máu có vấn đề, mà là tâm tình có vấn đề. Cô dặn bệnh nhân cần thoải mái tinh thần, quả nhiên đường máu đã giảm. Còn có người bị phán cao huyết áp sau đó đã trở lại bình thường, cuối cùng dừng uống thuốc.

Như vậy, một người phải thu xếp ổn tinh thần, thoát khỏi sự sợ hãi?

Ôn Tần Dung nói:

“Muốn khống chế một người thì biện pháp tốt nhất là khiến họ sợ hãi, cho nên thông thường, nhiều bác sĩ đều đe dọa người bệnh, tinh thần của chúng ta đều bị khơi mào, đều bị nô lệ hóa rồi”.

… Tôi đều hỏi người bệnh: ‘Đây quả thật là những điều bạn muốn sao? Muốn có thật nhiều tiền, thi đậu trường học tốt, đạt được công thành danh toại… Đây là điều bạn thật sự muốn sao?’.

 Kỳ thực không phải là điều chúng ta thực sự muốn, mà là bị xã hội tẩy não kích thích, bị phụ huynh kỳ vọng, nên muốn liều mạng, kết quả tranh đấu cuối cùng thân thể đều vỡ ra rồi, lại cũng không cảm giác được hạnh phúc. Rất nhiều người sau khi sinh bệnh mới có thể thật sự tỉnh ngộ: Rốt cuộc sống là vì gì đây? Nhiều tiền như vậy để làm gì? Đây là những điều tôi muốn nhấn mạnh trong sách của mình, hy vọng mọi người tìm lại được hạnh phúc thực sự”.

 Như vậy, con người như thế nào mới hạnh phúc?

Từ khi có nhân loại đến nay, bản năng của con người luôn đặt ra một câu hỏi sắc bén: “Con người là gì? Ta là ai?”. Từ cổ chí kim, tất cả các nhà thần học, triết học, khoa học gia… đều đi tìm câu trả lời. Ôn Tần Dung trong sách kể về một cậu bé 12 tuổi uống trộm thuốc ngủ, khi bà đi vào phòng khám bệnh, cậu bé liền bắt đầu hỏi bà:

 “Tôi là ai? Vì sao phải sống? Về sau tôi cũng giống như cha mẹ mình, học ở trường, kết hôn, sinh con, sau rồi chờ chết sao? Vì sao cứ bắt tôi phải đạt thành tích tốt? Vì sao?…”.

Thước đo thành công của đời người là gì?

Bà thở dài nói, nếu một người mù mờ về giá trị tích cực, họ sẽ không cách nào nhận thức tinh tường về vấn đề này, chẳng những cuộc sống sẽ mê mang, mà nội tiết cũng sẽ mất cân đối, cuối cùng khiến thân thể khó tránh khỏi bệnh tật.

 Tâm linh ảnh hưởng đến thân thể, ngũ tạng phản ánh tâm hồn

Ôn Tần Dung nói:

“Tàng giống như hệ thống “hồn, thần, ý, phách, chí” đối ứng với ngũ tạng; như gan tàng hồn, tim tàng thần, tỳ tàng ý, phổi tàng phách, thận tàng chí.

 Làm thầy thuốc càng lâu càng có cảm giác này, tựa như hồn, thần, ý, phách, chí không ở tại không gian này, nhưng đều làm chủ điều khiển thân thể chúng ta. Nếu như hồn, thần, ý, phách, chí không tồn tại trong không gian chúng ta, mà đến từ vũ trụ, như vậy có lẽ chúng ta đều có một tinh thể đối ứng, là có liên kết với nó, mỗi người chúng ta đều có lai lịch, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Vậy tại sao lại tới địa cầu này? Phải chăng là mang theo nguyện vọng và nhiệm vụ nào đó mà đến?”.

Ôn Tần Dung tiến thêm một bước giải thích: “Giống như não chúng ta, các nhà khoa học phát hiện chúng ta chỉ sử dụng 2% dung lượng của não, chiếm khoảng 3% khối lượng của cơ thể, nhưng lại cần tới ¼ tổng khí oxy; lưu lượng máu chảy lên não chiếm 15% khối lượng máu từ tim đẩy ra… Nếu như con người chỉ dùng 2% não bộ, vì sao cần nhiều lượng dưỡng khí và máu như vậy? 98% não còn lại thì đang làm gì? Có lẽ chúng chính là trạm trung chuyển, có chức năng giống như nhà ga”.

Bởi vậy, bà suy luận thần, hồn, ý, phách, chí tại nhân thể, tựa như linh hồn mặc một bộ y phục. Ôn Tần Dung nói:

 “Cho nên vấn đề linh hồn là vấn đề y học, vũ trụ xảy ra vấn đề thì con người cũng có vấn đề… Tôi phát hiện có một số người bị bệnh nguyên do là vì: Họ giống như không tìm thấy chính mình, có lẽ đây là gốc rễ của vấn đề”.

Trung y xem thân thể người như một vũ trụ.

 Quan điểm của Trung y về nhân thể và vũ trụ

Ôn Tần Dung thể ngộ rằng châm cứu giống như là thuận theo khí tượng của vũ trụ vậy, điều chỉnh nhân thể có thể hài hòa cộng hưởng với vũ trụ, có thể khiến con người nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh, bình an, không cửa ải khó khăn nào không vượt qua. Bà nói:

“Mỗi lần châm cứu khởi huyệt, tôi đều có thể cảm thấy khí di chuyển, lúc khí cơ điều động kinh mạch huyệt vị, thật sự nhận thấy người bệnh sắc mặt liên tục biến đổi.

 Ví như bệnh tim sắc mặt vốn là xanh xao, bờ môi biến thành màu thâm đen, sau khi châm cứu thì môi trở nên hồng hào; ý thức vốn vô hồn, sau khi châm cứu thì đôi mắt sáng lên hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch chuyển sang hồng hào, nếp nhăn cũng tiêu bớt…

 Đây là chúng ta chứng kiến sự biến hóa của con người giữa trời đất, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc. Cho nên tôi mỗi ngày trong cuộc sống đều thưởng thức sự ảo diệu của vũ trụ”.

Trung y xem thân thể người như một vũ trụ

 “Tây y phát triển về giải phẫu thân thể người, chỉ là đứng trên địa cầu để nhìn nhận nhân thể; Trung y coi nhân thể ngoài hệ thống giải phẫu ra còn có hệ thống tàng đối ứng với ngũ tạng, đó là ‘hồn, thần, ý, phách, chí’, là đứng tại vũ trụ để xem nhân thể, chính là xem con người như một vũ trụ”.

Bà đưa ra ví dụ lúc thủy triều, trăng tròn, rất nhiều người sẽ sinh bệnh thậm chí là bệnh nặng; cảm xúc dễ dàng lên xuống, án hung sát cũng nhiều hơn, đều là có quan hệ với vũ trụ. Như những lần thiên tai biến dị, trục địa cầu bị lệch, hiện tượng nhiều tinh cầu nổ tung… những hoàn cảnh biến hóa bên ngoài này đều sẽ ảnh hưởng đến nhân thể.

Tuy nhiên, với những điều như vậy Trung y lại thường bị người hiện đại công kích là phản khoa học.

Ôn Tần Dung khá bức xúc nói: “Lão tổ tông của chúng ta là Viêm Hoàng tử tôn 5.000 năm, vì cớ gì Tây y mới phát triển 200 – 300 năm lại có thể đánh bại? Vì sao lại chối bỏ tất cả? Khoa học thực nghiệm có phải là khoa học thực sự không? Vật lý giới, lượng tử cơ học, còn có “nguyên lý bất định” của Heisenberg! Cả con người, toàn bộ vũ trụ đều từng giây từng phút thay đổi, cho dù bạn có đầy đủ trí tuệ cũng không đủ năng lực để chứng minh hết thảy tự nhiên. Ai có tư cách phê phán trí tuệ của lão tổ tông? Tôi cho rằng có thể chữa khỏi bệnh mới là khoa học cao nhất, miễn là có hiệu lực thì mới là khoa học cao nhất”.

Con người hiện đại không lý giải được nhiều sự việc chân thực và lý luận của Trung y

 “Khoa học chẳng phải là lý luận phong phú hoặc dụng cụ tinh vi, vậy thì vì sao chúng ta luôn phát sinh bệnh? Tự nhiên mới là khoa học cao nhất, bởi tự nhiên là Thần kỹ, dụng cụ là người kỹ, nhân lực không cách nào thắng thiên. Nếu khoa học phát triển như vậy, vì sao Tổ chức y tế thế giới công bố nhân loại còn có 8 nghìn chủng bệnh không thể trị liệu, còn có rất nhiều siêu vi trùng xâm nhập vào con người, trước mắt không có cách nào trị liệu? Hơn nữa tổ chức đó còn cho biết: Người bệnh toàn cầu, có 1/3 đã chết vì sự cố chữa bệnh, 1/3 chết vì thuốc… Họ cũng không phải vì bệnh tật mà chết. Cho nên chúng ta thực sự phải trở về với tự nhiên.

 Chúng ta thường nói ‘Chúc bạn may mắn’, vì sao lại nói đến vận mệnh như vậy, thực tế chính là, thuận theo nhịp dưỡng sinh của thiên địa thì sẽ gặp may mắn; rời xa đạo mà đi thì sẽ gặp vận xui, vận xấu. Cho nên nói chúc bạn gặp vận may”.

 “Trung y” – Y học “Trung hoà”, “Cân đối”

Trong mắt của Ôn Tần Dung, bà coi “Trung y” định nghĩa là “y học Trung Hoa”, hàm ý rằng làm người chữa bệnh cần đạt tới y học “trung hòa”, “cân đối”; là mối liên kết giữa linh hồn vũ trụ và vật chất nhân thể, nó trở thành y học “trung gian”.

Chính như “Trung dung” nói: “Trung dã giả, thiên hạ chi đại bản dã; hòa dã giả, thiên hạ chi đạt đạo dã. Trí trung hòa, thiên địa vị yên, vạn vật dục yên”. (Tạm dịch: Trung là cái gốc lớn của mọi nhà; hòa là đường lối thành tựu của con người. Làm hết mức đạo trung hòa, trời đất được đúng ngôi, vạn vật được nuôi nấng).

Như thế xem ra, Trung y chẳng những là tư tưởng văn hóa truyền thống tinh túy của Trung Hoa, cũng là đạo lý thiên địa dưỡng dục của vũ trụ, càng là báu vật của nhân loại.

Lucie 1937 gởi

Giáo sư Nguyễn Ngọc Linh, người xây dựng ngôi nhà báo chí VN

Từ Thức
(Cựu Thông tín viên VTX tại Hòa đàm Ba Lê)

Giáo sư Nguyễn Ngọc Linh vừa qua đời, hưởng thọ 88 tuổi, nột năm sau ngày bào đệ Nguyễn Ngọc Bích quy tiên. Hai ông là những khuôn mặt tích cực của sinh hoạt báo chí và văn hóa, giáo dục, ở miền Nam trước 75 và sau đó, ở hải ngoại.

Ông Nguyễn Ngọc Linh là người đã mang lại tính chuyên nghiệp cho báo chí ở miền Nam, và cũng là người đặt nền tảng cho báo chí  “quốc gia” ở hải ngoại.

blank

CHUYÊN NGHIỆP HÓA NGHỀ LÀM BÁO

Trong chức vụ Tổng giám đốc Việt Tấn Xã (từ 1965), ông mở khóa huấn luyện báo chí đầu tiên ở Sai Gòn, với 30 khoá sinh trẻ, trên dưới 20 tuổi. Việt Tấn Xã  (VTX) là cơ quan truyền thông quan trọng hàng đầu của Việt Nam Cộng hòa, một quốc gia đang lâm chiến.

VTX cung cấp tin tức, phóng sự cho báo chí Việt Nam và ngoại quốc, với các ấn bản Việt ngữ, Pháp và Anh Ngữ.

Đó là giai đọan đầu tiên của lịch sử báo chí miền Nam, ký giả, phóng viên được đào tạo  để nắm vững những kỹ thuật viết tin, phóng sự theo những tiêu chuẩn của báo chí Quốc tế.

Trước đó, người ta làm báo theo kiểu rất tài tử, rất…Việt nam. Anh nào có năng khiếu hay trình độ văn hóa khả quan thì viết lách gọn ghẽ, anh nào kém hơn vẫn viết lách; viết lách theo kiểu… bình dân, lôi thôi, dài dòng, với một mớ kiến thức chuyên nghiệp rất lơ mơ.

Với hy vọng ‘’nghề dạy nghề ‘’, nhưng khi cái căn bản nó không vững, kinh nghiệm nhiều khi chỉ là cái hại. Ở một nước tân tiến, cái gì cũng phải học, từ ông kỹ sư cho tới ông sửa ống cống, ông thợ hớt tóc, anh thợ hồ, chị bán cá.

Ngược lại, ở một nước chậm tiến, không cần phương pháp. Nếu anh thấy mình muốn nấu phở, nếu bà thấy mình có khiếu làm bánh cuốn, cứ khơi khơi mở tiệm. Báo chí cũng vậy. Một sớm, một chiều, cao hứng, hay không biết làm nghề ngỗng gì, ông có thể trở thành ký giả. Chỉ cần biết đọc, biết viết. Đúng hơn, chỉ cần biết đọc, còn viết,  trong nhiều trường hợp, phải xét lạị .

Môi trường báo chí hỗn loạn như xã hội VN; Bên cạnh những nhà báo khả kính-và khả tín-có kiến thức, có lương tâm nghề nghiệp, coi nghề báo như một sứ mạng, cũng có những ông trình độ văn hóa rất mơ hồ, khả năng chuyên nghiệp rất đại khái. Cái khiếm khuyết về khả năng còn tai hại hơn nữa nếu nó đi đôi với sự vắng bóng lương tâm nghề nghiệp.

Thời  ấy, không thiếu những người coi nghề viết báo là một cơ hội để làm ăn với những người có quyền thế, có máu mặt. Đâm thuê, chém mướn bằng ngòi bút nó tệ hại hơn cả đâm thuê, chém mướn bằng dao, búa. Cái bệ rạc văn hóa nó tệ hại và bệ rạc hơn cái bệ rạc xã hội.

Khóa huấn luyện báo chí VTX  của Giáo sư, Nhà báo Nguyễn Ngọc Linh dạy viết tin, viết ký sự, làm phóng sự, bình luận thời sự, những kỹ thuật chuyên môn tối thiểu không thể thiếu của người làm báo. Khóa học cũng đặt vấn đề lương tâm, trách nhiệm của người cầm bút.

Cố nhiên, không phải qua một khoá huấn luyện, bạn trở thành một nhà báo xứng đáng với tên gọi, nhưng đó là điều kiện tối thiểu để hành nghề, điều kiện tối thiểu để đưa báo chí VN ra khỏi tình trạng tiểu công nghệ. Ra khỏi tình trạng lạc hậu của một nước chậm tiến. Nó cho bạn một gói hành lý tối cần để nếu bạn có ý chí học hỏi, tìm tòi, nghiên cứu không ngừng, để, một ngày đẹp trời nào đó, trở thành một ngòi bút chuyên nghiệp, có thể trình làng một bài báo đáng gọi là bài báo.

Trong số 30 người tốt nghiệp khoá báo chí, một số làm việc cho VTX, một số cộng tác với các cơ quan báo chí khác. Một nhóm sáng lập ‘’ Việt Nam Ký Sự ‘’, cung cấp phóng sự cho báo chí miền Nam.

Khi nhận chức giám đốc Đài Phát Thanh, Đài Truyền Hình (1964), Ông Linh cũng không quên việc huấn luyện để đào tạo những người chuyên nghiệp. Đó là một bước đầu cho những phân khoa báo chí sau này ở vài Đại học, như Đại Học Đà lạt. Bước tiến ấy bị chận lại với cái đại họa 75 chụp xuống miền Nam.

Ngày nay, báo chí ‘’ lề phải ‘’ trong nước chỉ là công cụ của một chế độ độc tài do đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo. Ở đó không có báo chí, chỉ có những tờ truyền đơn.

Nhân dịp, xin ngả mũ chào những nhà báo độc lập, đang sẵn sàng hy sinh để nói lên tiếng nói của sự thực, của lẽ phải.

Bên cạnh sinh hoạt trong ngành truyền thông, ông Nguyễn Ngọc Linh còn tích cực trên lãnh vực giáo dục. Ông cùng bà Linh mở trường dạy Anh ngữ, cùng bào đệ Nguyễn Ngọc Bích và bà Bích mở Đại Học Cửu Long. Muốn cải tiến đất nước, không có con đường nào khẩn cấp hơn là phát triển giáo dục. Ông Linh là người thấy gần và nhìn xa. Chỉ thấy gần là người thiển cận. Chỉ nhìn xa là người sống ở trên mây.

ĐẶT NỀN TẢNG CHO BÁO CHÍ VIỆT NGỮ HẢI NGOẠI.

Sau 75, báo chí VN mở ra như nấm ở nước ngoài, đặc biệt tại Hoa Kỳ, nơi có dông người Việt tị nạn sinh sống nhiều nhất trên Thế giới. Tình trạng báo chí hải ngoại đã trải qua nhiều giai đoạn, từ giai đoạn khó khăn của những ngày chân ướt, chân ráo, tới một thời trăm hoa đua nở, và ngày nay, một giai đoạn đầy thử thách. Báo chí Việt ngữ đang sống bi quan, trong cái bi quan chung của báo chí thế giới. Số độc giả bớt đi, vì nhiều người cao niên, đọc sách báo Việt ngữ nhiều, dần dần ra đi. Những người trẻ trình độ tiếng Việt kém, có nhiều hình thức giải trí thích hợp hơn, không thấy có nhu cầu đọc sách báo Việt ngữ. Đó là một vấn đề rất đáng quan tâm.

Báo chí, hay những sinh hoạt văn hóa, là chuyện tối cần cho một công đồng. Một cái giây nối những thành phần hỗn tạp của cộng đồng lại với nhau, là cái gạch nối giữa người Việt ly hương trên khắp thế giới. Khi không còn sinh hoạt báo chí, sinh hoạt văn hóa, cộng đồng sẽ trở thành một cộng đồng chết, không cá tính, không tâm hồn . Cũng như một cá nhân không có văn hóa chỉ là một xác chết biết đi. Cố nhiên, đó là nói về báo chí theo đúng nghĩa của nó. Tạm bỏ qua những tờ báo lá cải, chỉ chuyên tung tin dựt ngân, mạ lỵ, chụp mũ, điển hình của một thời đại nhiễu nhương.

Ít người biết Ông NNL là người  đặt viên đá đầu tiên cho báo chí có khuynh hướng quốc gia ở hải ngoại. Trước đây, ở hải ngoại, nhất là ở Pháp, báo chí Việt ngữ rất lèo tèo, hầu hết đều thiên Cộng, hoặc bị CS giựt dây.

Ông Linh phụ trách báo chí, truyền thông bên cạnh Phái Đoàn VNCH tại cuộc hội đàm Paris về VN (1968). Ông thấy cần một tờ báo Việt Ngữ, loan tin và trình bầy vấn đề VN với quan điểm của VNCH, chống lại luận điệu tuyên truyền của tờ Đoàn Kết hay những tờ báo thiên Cộng, phát hành ở Paris hay các nước Âu Châu. Tuần báo TIN QUÊ HƯƠNG ra đời ít ngày sau khi cuộc hội đàm bắt đầu, phát hành đều đặn, cho tới ngày 30 tháng Tư, 75. Báo gởi tới tận nhà cho các độc giả hải ngoại ở khắp nơi. Lần đầu tiên, người Việt sống ở nước ngoài từ lâu, được đọc tin tức về VN , thấy miền Nam có khuôn mặt khác hẳn với hình ảnh do báo chí CS tô vẽ.

Trước 75, khuynh hướng thiên tả rất mạnh ở Âu Châu, nhất là ở Pháp. Trước Tin Quê Hương, đại đa số báo chí Việt Ngữ đều thiên Cộng, từ những tờ báo dành cho giới bình dân, thợ thuyền, cựu quân nhân trong quân đội Pháp, sống xa quê hương từ lâu, hoàn toàn bị đàu độc bởi tuyên truyền CS.’’ Trí thức ‘’, nghiã là giới sinh viên, khoa bảng cũng không hơn gì, bị ảnh hưởng của báo chí thiên tả Pháp, đứng đầu là tờ Le Monde. Le Monde, cẩm nang của trí thức, sinh viên du học, khi loan tin Khmer Đỏ tiến về thành phố, đã viết một cách khơi khơi là dân chúng hồ hởi đứng hai bên đường chào đón quên giải phóng.

Ký giả của Le Monde chỉ nói tới cái tốt của CS và cái xấu của VNCH . Ở thời điểm đó, là trí thức, nghĩa là thiên Cộng, thiên tả. Người ta nhắm mắt trước sự thực. Được hỏi tại sao yên lặng trước những tội ác của Goulag, Jean Paul Sartre trả lời : ‘’ Il ne faut pas désespérer Billancourt‘’ (Không nên làm Billancourt tuyệt vọng ‘’.) Boulogne-Billancourt , ở ngoại ô Paris, nơi có trụ sở của hãng xe hơi Renault, được coi là tiêu biểu cho cuộc tranh đấu của thợ thuyền Pháp, giấu sự thực ở Nga để thợ thuyền khỏi thất vọng và tiếp tục tranh đấu cho thiên đường xã hội chủ nghiã. Bất chấp sự thực, vì sự thực không có cách mạng tính, la vérité n’est pas révolutionnaire, như một câu nói nổi tiếng khác. Trong bối cảnh đó, rất nhiều sinh viên miền Nam, du học với học bổng VNCH, nhưng ‘’chống Mỹ cứu nước’’.

LÀN GIÓ NGUYỄN NGỌC LINH

Báo  Tin Quê Hương đã mang một hình ảnh khác, một cái nhìn khác về quê hương, đã hỗ trợ cho những người chống Cộng còn hiếm hoi ở hải ngoại thời ấy. Nhiều độc giả lần đầu nghe tới lúa thần nông, chính sách chiêu hồi, thảm sát Mậu Thân, tai họa kinh hoàng của Cải Cách điền địa. Nhiều người, lần đầu tiên, khám phá Võ Phiến, Nguyễn Mạnh Côn, Tô Thùy Yên…

Đó là một tiếng nói khác với gịọng lưỡi CS, ở một thời chưa có Internet, tuyên truyền là độc quyền của CS. Ngày nay, chống Cộng là chuyện đương nhiên trên báo chí Việt Nam hải ngoại.

Năm 1968, đánh dấu thảm họa Cộng Sản bao phủ Tết Mậu Thân ở miền Nam, làng báo Việt Nam đã đón nhận một luồng gío mới đến từ một nhà báo đầy sáng kiến, một người nắm vững kỹ thuật truyền thông Quốc tế  hiếm hoi ở VN, Ông Nguyễn Ngọc Linh.

Người Việt ta có thói quen trọng nể những người có bằng cấp, kể cả những tay khoa bảng, ngoài việc học gạo lấy bằng, không có khả năng gì, không làm gì ra hồn, trói gà không chặt và cũng chẳng thử vén tay trói gà, vì lười và vô trách nhiệm.
Nhiều người trong chúng ta quên rằng đất nước muốn tiến bộ, phải có những ngưòi nhìn xa, trông rộng, có sáng kiến, và sẵn sàng thực hiện những sáng kiến đó, dù nó rất mới với thời đại. Những người có khả năng và thiện chí thường muốn truyền đạt kiến thức để góp một viên gạch , xây dựng một ngôi nhà chung cho đất nước.

Những người như vậy, trong xã hội VN không đông đảo như người ta tưởng. Ông Nguyễn Ngọc Linh là một trong số những nhân vật hiếm hoi đó.-/-

Từ Thức

(Paris)