CỰC NÓNG: BÙNG NỔ BIỂU TÌNH TẠI NGHỆ AN

CỰC NÓNG: BÙNG NỔ BIỂU TÌNH TẠI NGHỆ AN
fb Hồ Huy Khang

Bà con giáo dân xứ Song Ngọc, xã Quỳnh Ngọc, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh NGhệ An xuống đường, tới ủy ban để áp lực yêu cầu chính quyền phải có giải pháp cấp thiết về vấn đề cá chết hiện nay. Khẩu hiệu biểu ngữ của bà con là “Cá cần nước sạch – Dân cần minh bạch”, cùng những lời trong Thư chung của Ngài Phaolo Nguyễn Thái Hợp – Giám mục Giáo phận Vinh.

Chú Tễu's photo.
Chú Tễu's photo.

Chú Tễu's photo.
Chú Tễu's photo.
Chú Tễu's photo.
+3

Ai? Cái gì? Bắt lũ lắm mồm, lưỡi dẻo quẹo, câm miệng suốt từ 6 tháng 4 đến nay?

Ai? Cái gì? Bắt lũ lắm mồm, lưỡi dẻo quẹo, câm miệng suốt từ 6 tháng 4 đến nay?

Nhạc sĩ Tô Hải (Danlambao) – Vậy là, tính từ ngày tớ viết bài “Cái gì bắt lũ họ câm họng?” sau vụ cá chết, biển bị bỏ thuốc độc, tính đến nay đã 40 ngày ròng! Cả một thời gian quá đủ để Nhân dân đập tan một cách ôn hòa (qua lập Pháp) một chính phủ (hành pháp), bất lực trước một thảm hoạ quốc gia do có ăn chia tham nhũng gây ra… rồi xây dựng nên một chính phủ mới đầy đủ bản lĩnh và quyền uy để làm an lòng toàn dân đang lo sợ cho tính mạng nhiều đời con cháu mình…
Tuy nhiên, sự việc chỉ có thể xảy ra ở Việt Nam, nơi người dân bị coi là con sâu, cái kiến.
 
Lệnh trên đã ban ra là: Im lặng và… im lặng? 
Đặc biệt là: sau ngày 22/ 4/2016, khi đại vương Trọng cùng một phái đoàn khá đông ủy viên bộ chính trị ngự giá vào tận Vũng Áng, nơi đang bắt đầu một thảm họa quốc gia.
 
Biển chết, cá chết, người chết! 
Nhưng cũng chính từ cái ngày 22 đáng nhớ đó mà… mọi sự ầm ỹ trên báo chí của đảng họ bắt đầu ra sức lèo lái quần chúng vào những chuyện “Toàn dân làm sạch biển” hoặc đưa lên báo hàng loạt các vụ cá chết ở khắp nơi (Thanh Hóa, Bà Rịa-Vũng tầu) để “hướng dẫn dư luận quần chúng”ra cái điều “chẳng phải chỉ ở Formosa mới có chuyện cá chết” tự chính nhân dân ta cũng đang… giết biển vì đã xả rác lung tung!
Thì ra, sau khi xa giá xuống Vũng Áng và được chủ nhân nước “Lạ” Formosa dẫn đi thăm các khu công nghiệp gang thép và cảng nước sâu Sơn Dương, cả triều đình đều hết hồn về những điều tương lai hứa hẹn cho thời đại này sẽ càng rực rỡ với cái dự án khổng lồ chưa từng có: Mới chỉ có giai đoạn 1 mà đã lên tới 10,5 tỷ USD! Ban giám đốc của FHS đã báo cáo cho vua quan nhà Trọng biết: nhà máy sản xuất thép, nhiệt điện, cầu cảng đã bắt đầu hoạt động.
Không những thế, một số hạng mục như: nhà máy sản xuất thép, cầu cảng, nhiệt điện… đã đi vào hoạt động sản xuất,và cho ra lò sản phẩm thép cuộn cán nóng đầu tiên và đến nay đã có hơn 7.000 tấn thép cuộn được xuất ra thị trường trong và ngoài nước! . „Dự kiến, tháng 6/2016 sẽ hoàn thành và đưa vào hoạt động lò cao số 1 và đây sẽ là nhà máy luyện gang thép lớn nhất Đông Nam Á! chu cha! Thế này thì có thôi ăn cá cũng chẳng chết ai! Nhất! Nhất! Hơn cả mấy anh Sing, Indo, Thái, thì cũng đáng “đồng tiền bát gạo”, đáng hy sinh ba con cá, con tôm,,,Cứ nuôi không mấy bác ngư dân 4 tỉnh miền Trung suốt đời cũng chẳng có lỗ vốn!
Và kế hoạch đối phó với nhân dân bị bọn xấu nó xúi giục đòi” Formosa go home! ” là cần phải có ngay không chậm trễ!
Mặc cho cả triệu người đang chờ câu lên án của chánh phủ nhưng… trả lời, nơi vương triều vẫn… im lặng và báo chí đã nhận lệnh từ “quỷ viên trẻ nhất Bô xê tê”: không đụng chạm gì đến Vũng Áng Formosa nữa! Thậm chí chỉ một bài nói xa nói xôi như “Lời than thở của cá” vừa mới được đăng trên báo điện tử “Tiếp thị quốc tế” cũng được lệnh ‘bóc ngay’!
Còn đối với “lực lượng thù địch”. Chúng muốn lợi dụng tình hình cá chết này mà định giở trò biểu tình, biểu tiếc thì thẳng tay đán áp không nương tay.
Phải huy động mọi lực lượng đặc nhiệm trị cho đến nơi đến chốn! Không thể để diễn ra cái cảnh chuyện gì cũng phản đối, cũng biểu tình bắt chước bên Mỹ, bên Tây! dân chủ mà chẳng có tý kỷ cương nào cả, Và lực lượng đặc biệt (có đồng phục) này đã ra mặt rất… “chiến sỹ anh hùng” ngày 8/5 vừa qua ở thành nhà Hồ! Chúng vừa đánh vừa chửi dân: “Đánh chết mẹ chúng nó đi!” Các mẹ, các chị, các cán bộ lão thành,trí thức, văn nghệ sỹ, đàn bà, trẻ con lần này phẫn nộ xuống đường đã lên tới hàng ngàn người, dù hàng trăm người đã bị bắt giam, đánh đập, xúc phạm về thể xác, nhưng tuyệt đối mọi cơ quan báo chí, truyền hình,không hề có một chữ, một hình ảnh đưa tin!Mặc cho Internet đã đầy ắp những video clip đàn áp dã man đàn bà trẻ con lan truyền khắp thế giới !Im lặng cứ vẫn là im lặng!
Cho đến tận chiều 12/5, một vị tể tướng được cắt cử vào Hà Tĩnh để ra mắt quốc dân, nơi sắp tới vị này sẽ làm “quan đại diện cho dân” (đại biểu quốc hội không bầu cũng trúng” (! ) của địa phương bị thảm họa, theo sự sắp xếp của triều đình. Đó là ủy vien Bê xê tê phó thủ tướng Vương Đình Huệ! Bị chất vẫn bởi dân đen được mang nhãn mác “cử tri” đang hoàn toàn sống nhờ gạo cứu đói, rằng: “Nước biển bao giờ mới hết độc? Đến bao giờ mới lại được ra khơi, đánh cá?” Tể tướng mới đành miễn cưỡng trả lời “Đây là việc hết sức phức tạp, hết sức khó khăn vì không chỉ là môi trường mà còn ảnh hưởng đến môi trường thu hút đầu tư nước ngoài, hình ảnh của Việt Nam nữa…
Báo Tuổi Trẻ lập tức… nhậy bén đưa tin kèm theo một bài chạy tít lớn ngang trang 18: ĐIỂM MẶT DOANH NGHIỆP XẢ THẢI” có vẻ hấp dẫn nhưng té ra điểm ai thì điểm chứ… “Formosa của họ” thì không!
Câu trả lời cử tri như… chẳng có trả lời gì! Tuy vậy, tinh ý sẽ thấy tể tướng Huệ đã công khai hóa chút “bem” mà ai cũng đã biết! Đó là cái lý do “sinh tử” vì sao mà cả bộ xậu vương triều hoàng đế Trọng lại không nói nửa câu (thậm chí không dám chạm đến 2 từ “tôm”, “cá”) khi ngự giá thăm khu Formosa, sau 16 ngày cá chết thối hoăng bờ biền miền Trung và cho tới hôm nay đã có 12.000 tầu không đi đánh cá cùng 60.000 người phải sống nhờ hỗ trợ (T.Trẻ 13/5/2016-trang 3). Cái “lý do bí ẩn gì đây” mà các giáo sư/tiến sỹ hàng đầu về “độc học” Lê Huy Bá, Phan Quí Thọ…của nước nhà đã tuyên bố: “Chỉ trong một ngày có đủ tang chứng khoa học để kết luân’ chẳng cần phải chuyên gia nước ngoài nước trong gì… Nhưng không hiểu tại sao…?”thì bây giờ một ông tể tướng đành nói ra: “Đây không phải chỉ là vấn đề môi trường”! 
Và nếu công bố toẹt ra thì điều gì sẽ xảy ra cho việc “Thu hút đầu tư của nước ngoài” và… “Uy tín của Việt Nam”!?
 
Tìm cách làm nhẹ tội của mấy đời lãnh đạo các anh, cả một tập thể bán rẻ có hệ thống biển trời Tổ Quốc, bất kể sẽ xảy ra tai họa môi trường cho người dân đen! Đọc lại cái ngông nghênh, tự sướng của mấy anh bán rẻ 34.000.000 mét vuông đất ven biển Vũng Áng chỉ có 70 VND/mét/ trong 70 năm cho nước “Lạ”mà thấy kinh tởm mà muốn thét lên mối hờn căm uất ức trong lòng! Có ai có thể lặng yên khi đọc những dòng này?:
 
“Ðể có một khu kinh tế Vũng Áng và những dự án tầm cỡ quốc tế như Formosa là công lao của các thế hệ lãnh đạo, sự vào cuộc của toàn Ðảng bộ, quân và dân Hà Tĩnh. Mùa xuân là sự góp sức của nhiều cánh én, song không ai quên công lao của cánh én đầu đàn.
Thật đắng cay! Thật nhục nhã!
Nói cho ngay, cho thẳng mà không sợ bị đánh vỡ mũi, là;
Buộc tội Formosa chính là buộc tội những kẻ đã vì quyền lợi, nô lệ cho nước tầu mà bán rẻ cả sông núi biển trời này! Cho nên, các anh đang phải tìm mọi cách để đánh đồng vụ formosa như mọi vụ làm ô nhiễm môi trường khác. 
 
Cá chết ở Vũng Áng cũng chẳng khác chi cá chết ở Thanh Hóa, ở Vũng Tầu, ở Cà Mâu mà thôi! Sai sót đâu sửa đó! Có chi mà quan trọng hóa vấn đề! 
Đấy rồi xem, riêng Formosa, đoàn Kiểm Tra liên ngành đã kết thúc từ 5/5… (cũng theo ông khá to Vương Đình Huệ) nhưng bạch hóa báo cáo của giới chuyên môn xem chừng… hơi khó nên vẫn còn là điều “bí ẩn” mà ai cũng đã biết!

Ngư dân và biển cả

Ngư dân và biển cả
Nguoi-viet.com

Tạp ghi Huy Phương

“Ông già và biển cả” (The Old Man and the Sea) là một tiểu thuyết ngắn của nhà văn Ernest Hemingway, người đã đoạt giải Pulitzer cho tác phẩm này năm 1953, cũng như sau đó, nhận thêm giải Nobel Văn Học năm 1954.

(Hình minh họa: STR/AFP/Getty Images)

Chuyện kể một ngư phủ người Cuba, đã cố gắng trong ba ngày đêm vật lộn với một con cá kiếm khổng lồ ngoài khơi và cuối cùng câu được nó. Ông buộc con cá vào mạn thuyền và cố gắng đem về đất liền, nhưng đàn cá mập đã đánh hơi, đuổi theo và rỉa thịt con cá, khiến ông phải lại đem hết sức để chống lại lũ cá mập khát máu. Cuối cùng khi về đến bến, con cá lớn ông đánh bắt được chỉ còn trơ lại một bộ xương.

Những nhà phê bình văn học đã cho rằng tác phẩm miêu tả cuộc vật lộn gay gắt của con người với thiên nhiên, cũng như cái quyết liệt, tàn bạo của đời sống và khả năng chống chọi của con người.

Ở đây chúng tôi không nhắc đến triết lý cuộc sống trong tác phẩm này, nhưng nhân những ngày cá chết, biển nhiễm độc ở quê nhà, tôi không thể nào rời khỏi cái ý nghĩ về cuộc sống người ngư dân, đặc biệt là người ngư dân khốn khổ của đất nước Việt Nam.

Thuở nhỏ thời chúng ta không ai là không thuộc bài thơ “Quê hương” của Tế Hanh mô tả những ngư dân trong một ngày ra khơi, đẹp đẽ và hùng tráng biết bao nhiêu:

“Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới:
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông.
Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng,
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá:
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang.
Cánh buồm trương, to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió…”

Hay qua nhạc phẩm “Tiếng dân chài” của Phạm Đình Chương:

“Đêm nay thuyền ngược trường giang.
Cho mai sớm được vui khoang cá đầy.”

Đời sống của người ngư dân suốt đời sống nhờ biển thật ra không hề có vui tươi, hạnh phúc và bình an như những điều đẹp đẽ trong thơ và nhạc, mà là cả trăm nghìn đắng cay, vất vả hiểm nghèo. Biển đã nuôi họ lớn lên, da sạm nắng gió của biển khơi, nhưng có miếng ăn nhờ kho tàng của biển, ngư dân đã phải vất vả trăm chiều, trải qua những giờ phút gian nguy.

Những gia đình ngư dân thường sống ở một vùng biển quen thuộc, cha truyền con nối, đời này qua đời nọ. Khi những đứa trẻ lớn lên, dù mới là một thiếu niên, đã theo cha ra biển, kinh nghiệm về sóng gió dày dạn đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, và gần như theo một nguyên tắc bất di, bất dịch, không bao giờ bỏ nghề, bỏ biển.

Ngư dân không phải như nông dân có ruộng vườn canh tác hay như công nhân trong nhà máy có đồng lương và bảo hiểm sức khỏe. Nghề đánh cá sống nhờ biển, biển bao la đã cưu mang họ, sóng biển và gió đã đưa thuyền ra khơi, nhưng cũng đã từng nổi cơn phẫn nộ, nhận chìm con thuyền xuống biển. Sinh mệnh những ngư dân đôi lúc như sợi chỉ treo mành, trước thiên nhiên, biển cả bao la, giữa trời đất, con người chỉ là hạt bụi

Nghề biển không có một năm mười hai tháng như những ngành nghề khác. Một năm với ngư dân chỉ có sáu tháng, sáu tháng với luồng nước bất thường, với đường đi của đàn cá, nên cũng có thể ngày có, ngày không. Kho tàng thiên nhiên không phải là vô tận.

Sáu tháng còn lại là mưa bão và những lúc trái gió, trở trời, thuyền không thể ra khơi. Ngư dân những ngày không có cá như người làm ruộng mất mùa không có chén cơm.

Có lần nào bạn ghé thăm một xóm chài chưa. Nơi đó có thể có những căn nhà lợp ngói khang trang, nhưng cũng không thiếu những túp lều dột nát, tơi tả, những đứa trẻ đen đúa, mình trần đang chơi đùa trên bãi cát. Và những con thuyền vẫn là thuyền gỗ như cả trăm năm về trước, những cánh buồm vá víu, khoang thuyền sơn quét đơn sơ, và nghề biển tạo ra những con người không bao giờ ăn mặc được tươm tất.

Ngư dân miền Nam từ Thuận An đến đảo Phú Quốc, từ 40 năm qua có một đời sống tương đối khá giả hơn, vì từ ngày nếm mùi Cộng Sản, gia đình nào cũng có người vượt biển ra đi và thành công ở nước ngoài. Nhiều gia đình đã bỏ nghề cá từ mấy đời này, để tìm một cuộc sống đỡ vất vả hơn.

Những buổi cá về, những phụ nữ xóm chài khá vất vả, lúc nào cũng vội vàng, tất bật, tôm cá không giữ được lâu, phải có mối lái thu mua liền tay. Lúc chồng và con ra khơi là lúc người vợ, người mẹ đặt nỗi lo lắng theo con sóng. Những ngày bão dữ, số phận chồng con sốt ruột theo từng giờ. Có những ngư dân ra đi không có buổi trở về. Biển là ân nhân nhưng biển cũng là huyệt mộ. Biển nuôi người, nhưng biển cũng nuốt người. Những nén nhang hiu hắt theo gió trên bờ biển của những quả phụ thê thảm biết chừng nào.

Ngày xưa, ngư dân chỉ lo sợ thiên nhiên, lo sợ cơn cuồng nộ của trời đất với phong ba bão táp, ngày nay dưới chế độ này, ngoài trời đất, người đi biển còn lo sợ đến những con người hung hãn, xem vùng biển của tổ quốc chúng ta như ao nhà của chúng. Phải chăng vì những kẻ mà ông bà đã đào hầm nuôi chúng, bớt từng miếng cơm, manh áo cho chúng, hy sinh xương máu cho chúng, bây giờ đã quá yếu hèn, nhu nhược.

Những khuôn mặt phè phỡn, bụng phệ vì rượu thịt, xuống nước trình diễn màn tắm biển, liệu có giúp ích gì cho cuộc sống của ngư dân?

Đối với ngư dân cá là tiền mua lưới, là xăng nhớt, là hạt gạo, ngọn rau, là đời sống, là huyết máu.

Vậy mà bây giờ biển thấm độc, tôm cá chết.

“Chim bay dọc biển mang tin cá!” nhưng giờ này cá chết, chim trời cũng chết theo!

Ngư dân không muốn ngửa chiếc nón rách ra để nhận hạt gạo cứu trợ của chính quyền. Họ cần biển sạch, cá tôm tươi và biển của tổ tiên ngày trước phải là biển của đất nước, của ngư dân!

“Rừng vàng” ngày nay đã vàng váng bùn bô xít,

“Biển bạc” mới đây đã nhuộm đen chất chì, pha lẫn máu của ngư dân!

Một số đặc trưng nhận biết một chính quyền là ngụy (giả):

Facebook Đôn An Võ

Một số đặc trưng nhận biết một chính quyền là ngụy (giả):

1- Tuyên truyền dối trá.
2- Không có bầu cử, ứng cử tự do.
3- Quốc hội bù nhìn.
4- Không thực hiện pháp luật do mình ban hành.
5- Làm tay sai cho ngoại bang.
6- Để mất lãnh thổ mà không dám lên tiếng.
7- Đàn áp nhân dân.
8- Sử dụng vũ lực bất chính.
9- Tham nhũng, lãng phí.

Nguồn: FB Ha Huy Son.

Q H

BONG BÓNG KINH TẾ VIỆT NAM SẮP VỠ TUNG

BONG BÓNG KINH TẾ VIỆT NAM SẮP VỠ TUNG

Tạ Phong Tần

3ThangCNXH
Hình lụm trên mạng

Ai cũng biết, vay nợ mới để trả nợ cũ chưa bao giờ là biện pháp giải quyết hay, nó chỉ là “giật gấu vá vai” cấp thời cho các chủ nợ khỏi phải “siết nợ”, không bao giờ trả được hết nợ mà về lâu về dài số nợ vay sẽ ngày càng lớn hơn, cuối cùng dẫn đến kết cục tất yếu được báo trước là vỡ nợ.

Theo cách tính của Ngân hàng Thế giới (WB), năm 2015 nợ công của Việt Nam chiếm gần 95% GDP, nhưng theo báo cáo tài chính được trình Quốc hội thì nợ công vẫn “chưa vượt mức nguy hiểm”, tức là chưa đến 65% GDP. Nguyên nhân có sự chênh lệch quá xa này là do WB đã cộng tất cả các khoản doanh nghiệp quốc doanh vay nước ngoài (có Chính phủ Việt Nam ký bảo lãnh) vào nợ vay, còn Bộ Tài chính thì không cộng, coi như đó là chuyện riêng của doanh nghiệp.

Đây là một cách tính để lừa bịp dư luận khi phải trình con số nợ công công khai ra cuộc họp Quốc hội, tất nhiên thông qua báo chí người dân cũng biết. Cách tính của WB là chính xác, bởi lẽ doanh nghiệp quốc doanh chủ sở hữu cuối cùng chính là Chính phủ, người bảo lãnh đi vay là Chính phủ, doanh nghiệp không trả được nợ (Ví dụ: vụ Vinashin, Vinaline) thì Chính phủ phải trả thay, định giựt nợ mà được à?

Phó chủ nhiệm Ủy ban Tài chính và ngân sách của Quốc hội Trần Văn đưa ra những nhận định và số liệu nóng: Chúng ta mất cân đối ngân sách nhà nước kéo dài, bội chi từ 112.000 tỉ đồng năm 2011 lên đến 226.000 tỉ đồng năm 2015. Đó là chưa kể nguồn vốn trái phiếu chính phủ cho đầu tư để ngoài cân đối ngân sách và giải ngân nguồn vốn ODA.”, “nợ công của nước ta tăng rất nhanh, bình quân khoảng 20% mỗi năm trong 5 năm qua, từ 1,3 triệu tỉ đồng năm 2011 lên đến dự kiến 2,7 triệu tỉ đồng năm 2015.”

Như vậy, thực tế con số nợ công của Việt Nam hiện nay rất là khổng lồ, có thể vượt cả 100% GDP. “Trong khi đó từ năm 2013 đến nay, ngân sách không cân đối được đủ nguồn để trả lãi nợ gốc các khoản vay của Chính phủ đến hạn phải trả, mà phải vay nợ mới để trả một phần nợ cũ.”

Năm 2013, lần đầu tiên vay đảo nợ với 40.000 tỉ đồng, năm 2015 là khoảng 125.000 tỉ đồng. Sự bị động của ngân sách nhà nước đã thể hiện qua việc phải tìm mọi cách để cân đối, kể cả bán đi tài sản đang sinh lời, phải vay nợ mới trả nợ cũ, vay nước ngoài trả trong nước, huy động cả cổ tức của doanh nghiệp nhà nước để đưa vào cân đối ngân sách nhà nước.” (Tuổi Trẻ ngày 04/11/2015)

Người dân khi vay nợ mới trả nợ cũ, phá sản, bị bắt giam với tội danh “lừa đảo”. Chính phủ Việt Nam cũng đang dùng cách y như vậy, nhưng được che đậy bằng từ ngữ mỹ miều, thơm tho hơn, đó là “đảo nợ”, “cơ cấu lại nợ”, nhưng thực chất đó chính là hành vi lừa đảo.

Trong khi đó, tiền thuế của dân vẫn cứ tiếp tục đổ vào các công trình tượng đài ngàn tỷ trải dài từ Nam ra Bắc. 63 tỉnh thành từ Bắc vào Nam đố có tỉnh, thành nào thiếu vắng cái gọi là “đền thờ Bác Hồ” được xây dựng quy mô, hoành tráng từ tiền ngân sách để các quan chức nhà cầm quyền cộng sản “tự sướng” với nhau và để mị dân. Đầu tư xây dựng cơ bản thì công trình ngàn tỷ vừa thông xe đã sụt, lún, nứt, nghiêng, sụp… với các lý do trời ơi đất hỡi như: thời tiết, đất mềm, nhựa rải đường đời cũ, xe quá nặng… để xây rồi sửa, sửa rồi xây, xây rồi lại sửa tiếp… đến mức độ người dân chán ngấy không còn muốn theo dõi vụ việc hay chửi bới nữa. Nhà cầm quyền cộng sản cố tình không nhìn thấy các công trình hạ tầng xây dựng ở miền Nam từ thời ông Ngô Đình Diệm vẫn cứ tồn tại chình ình mà không thấy thời tiết, đất mềm, nhựa đời cũ, xe nặng… ảnh hưởng gì đến chúng, nhưng người dân miền Nam vẫn nhìn thấy chúng, điển hình là Xa lộ Đại Hàn ở Sài Gòn, nhờ chúng mà thấy rõ hơn bộ mặt dối trá, tham nhũng của nhà cầm quyền cộng sản.

Theo Bộ Tài chính, nhu cầu vốn cho phát triển kinh tế xã hội của VN những năm tới rất lớn, nhưng dự kiến đến tháng 7.2017 có thể không còn được vay vốn ODA mà phải chuyển sang sử dụng nguồn vay ưu đãi và tiến tới vay theo điều kiện thị trường với lãi suất cao. Bởi vậy, việc nghiên cứu giải pháp huy động có hiệu quả nguồn lực vàng trong dân cho phát triển kinh tế là rất cấp bách trong điều kiện hiện nay.” (Thanh Niên ngày 11/5/2016)

Đến mức này thì không thể sử dụng chiêu “đảo nợ” hay “cơ cấu lại nợ” được nữa rồi. Việt Nam sẽ vỡ nợ trong một tương lai rất gần. Các đại gia chứa vàng trong nhà chuẩn bị tâm lý trở thành “đại gia oan” đi nhé, các vị đừng lo, thời nay bất quá mất vàng, không đến nỗi mất mạng như bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long năm nào.

Báo Thanh Niên cho hay: “Ngày 13.5, giá USD trên thị trường tự do được giao dịch ở mức 22.290 đồng/USD, thấp hơn trong hệ thống ngân hàng 50 đồng/USD”. Điều này chứng tỏ ngân hàng nhà nước đang cố gắng thu hút USD vào và hạn chế bán đồng ngoại tệ mạnh này ra, có nghĩa là USD đang “trống vắng” trong ngân khố quốc gia.

Báo chí cộng sản Việt Nam cũng luôn “bơm” lên rằng nền kinh tế Trung Quốc là nền kinh tế mạnh đứng thứ hai sau Mỹ và trong mười năm tới sẽ vượt kinh tế Mỹ, cho nên kinh tế Việt Nam cần dựa vào kinh tế Trung Quốc để phát triển. Đó cũng là tuyên truyền mị dân, lừa bịp để ngụy biện cho việc tại sao nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam cứ cố “đu bám” theo Trung Quốc, đi ngược lại ý chí phần lớn người dân Việt Nam, thực chất việc cộng sản Việt Nam cứ “bám riết” Trung Quốc chỉ vì lợi ích nhóm mà thôi. Bởi lẽ ai cũng biết kinh tế Trung Quốc là nền kinh tế đầy chất độc cả thế giới đều sợ, ăn cắp, kém chất lượng, là công xưởng hàng giả lớn nhất thế giới; nên không thể so sánh với nền kinh tế Mỹ an toàn, chất lượng và liên tục sáng tạo được.

Không nói thì ai cũng biết nạn đói đang bắt đầu ngấp nghé Việt Nam khi mà thiên tai, địch họa bủa vây.

Chưa nói đến nền kinh tế Việt Nam hiện nay là nền kinh tế FDI, phụ thuộc vào vốn FDI. Nhà đầu tư nước ngoài chỉ cần rút vốn về nước hay chuyển sang đầu tư ở Lào, Campuchia chẳng hạn, thì kinh tế Việt Nam hấp hối, ngáp ngáp như cá mắc cạn.

Nhà cầm quyền cộng sản rất “thâm thù” với các quỹ đầu tư mua bán nợ và gọi đó là những “quỹ kền kền”. “Ghét của nào trời trao của nấy”, theo tình hình này, bóng dáng bầy kền kền ấy đang ở rất gần nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam. Khủng khoảng kinh tế sẽ kéo theo khủng hoảng chính trị, đó là quy luật tất yếu từ xưa đến nay của xã hội loài ngoài, chế độ cộng sản cứ cho rằng mình đứng ngoài hệ thống kinh tế tư bản, vẫn không thể tránh khỏi vỡ vụn như bong bóng một khi khủng hoảng nổ ra.

Tạ Phong Tần

Bác Quang Trở Lại Trường Xưa

  Bác Quang Trở Lại Trường Xưa

 S.T.T.D Tưởng Năng Tiến –

RFA

tuongnangtien's picture

Đã lâu, không biết là lâu cỡ chừng nào – dám tới hơn hai mươi năm trước – tôi có gặp Nguyễn Quyết Thắng, khi ông và gia đình ghé thăm California. Ngày ấy, con gái út của tôi vừa mới chập chững biết đi và tôi cũng vừa được bác sĩ gia đình báo tin là mình mắc bệnh viêm gan C.

Chúng tôi ngồi chơi ở nhà Lâm Văn Sang. Đó là lần đầu tiên tôi ngồi cụng ly với bạn bè mà không cảm thấy thoải mái hay an tâm cho lắm!

Loanh quanh bên bàn rượu là ái nữ của Thắng, một cô bé rất xinh, sắp đến tuổi dậy thì. Tôi nhìn cháu mà không khỏi trạnh lòng: “Chả biết bao giờ con mình mới lớn được đến bằng này, và e là mình khó thể sống sót cho đến ngày hôm ấy.”

Vậy mà gần một phần tư thế kỷ đã qua. Các cháu đều đã trưởng thành. Thời gian qua nhanh quá. Mọi chuyện cũng đã phôi pha. Tôi không còn nhớ gì nhiều về buổi gặp gỡ vào chiều hôm đó, trừ giọng hát trầm ấm (và thiết tha) của người nhạc sĩ du ca:

 Nhìn diều đang lên cao, nghe sáo trúc reo

Nhìn về nơi thôn xa, trái tim con nở hoa

Nhìn đàn em thơ qua, nghe chúng múa ca

Nhìn vào lòng yêu thương, ngậm lúa thơm quê nhà

Nhìn về trường xưa im bóng trơ vơ

Đường về say sưa bước trên cỏ thưa

Nhìn thầy thân yêu tóc trắng phôi pha

Phấn trắng vẫn bay bay, tiếng nói vẫn đều đều

Chào thầy con đã về….Thầy cười vui hả hê….

(Đứa Học Trò Trở Về – 1973)

Nguyễn Quyết Thắng. Ảnh: ducavn

Người học trò năm xưa về thăm thầy học cũ, sau một “cuộc chiến dài” nhưng vẫn còn giữ được nguyên tấm lòng hồn nhiên và đôn hậu:

Hôm xưa con ra đi, hòa mình với đời. 

Ôi bao xót thương cuộc chiến dài. 

Con yêu manh áo rách, 

con yêu dòng nước mắt, 

nên con yêu một ngày bình yên. 

Cuộc chiến Bắc/Nam chấm dứt vào tháng 4 năm 1975. Hơn bốn mươi năm đã qua nhưng đất nước chưa bao giờ có “một ngày bình yên” nào cả. Đã thế, giấc mơ được sống yên bình – xem ra – mỗi lúc một thêm xa ở Việt Nam.

Người dân chưa kịp mừng vì viễn ảnh hoà bình và thống nhất thì đã phải ghánh chịu vô số những tai ương liên tiếp, từ những kẻ cầm quyền: chiến dịch đánh tư sản mại bản, chính sách học tập cải tạo, chủ trương đổi tiền, kế hoạch kinh tế mới, chiến tranh Miên/Việt, phong trào thu vàng bán bãi vượt biên…

Những làn sóng vượt biên vẫn tiếp tục kéo dài cho đến tận hôm nay, với những đợt thuyền nhân mới. Tuy có tên gọi là nouveaux boat people nhưng không ai di chuyển bằng thuyền. Họ đi bằng máy bay với những lý do khác biệt: du lịch, du học, lấy chồng ngoại quốc, mang tiền ra nước ngoài đầu tư doanh nghiệp. Tất nhiên, cũng không ít kẻ đi chui – chui trong những chiếc xe tải – qua biên giới xứ người.

Những cái cột đèn – ở cả hai miền – vẫn đều cứ nhấp nhổm muốn đi, nếu chúng có chân. Người ta cũng thế, nếu có điều kiện hay phương tiện.

Sao thảm vậy?

Vì hơn nửa thế kỷ qua chưa bao giờ thực sự có “một ngày bình yên” ở đất nước này; đã thế, nỗi bất an còn lớn dần theo thời gian, theo như nhận định của một blogger – Nguyễn Hưng Quốc:

“Trước hết là thiếu an toàn về chính trị. Ở bình diện cá nhân, người ta có thể bị bắt bớ hay tra tấn bất cứ lúc nào nếu muốn có một tư duy độc lập và nếu muốn thực hiện quyền tự do ngôn luận. Ở bình diện quốc gia, dù nhà nước Việt Nam luôn xem sự ổn định là một trong những mục tiêu lớn nhất của họ, ai cũng biết, Việt Nam lúc nào cũng ẩn chứa đầy những nguy cơ bất ổn…

Thứ hai là thiếu an toàn về giao thông. Mỗi năm ở Việt Nam có khoảng 10.000 người chết vì tai nạn xe cộ. Mười ngàn : tức mỗi ngày trung bình gần 30 nạn nhân. Đó là người chết. Con số những người bị thương tật chắc chắn sẽ nhiều hơn hẳn. Bởi vậy, ở Việt Nam, nhiều người nói, cứ mỗi lần bước ra khỏi cửa nhà là thấy phập phồng. Con đường nào cũng đầy bất trắc…

Nhưng quan trọng nhất là mất an toàn thực phẩm... Thịt : độc. Tôm cá : độc. Rau, trái và củ : độc. Cả không khí người ta thở, đặc biệt tại hai thành phố lớn, Hà Nội và Sài Gòn, cũng nhiễm đầy chất chì và thuỷ ngân: độc. Cả nước bị nhiễm đầy chất độc… Tôi cứ tự hỏi : Trong một khí quyển như thế, làm sao người Việt Nam có thể sống được và tương lai đất nước sẽ đi về đâu ?”

Giữa lúc “cả nước bị nhiễm đầy chất độc” và mọi người đang hoang mang tự hỏi “tương lai … sẽ đi về đâu” thì ông Bộ Trưởng Công An (bỗng) về thăm  thầy xưa và trường cũ:

“Ngày 16/11, Đại tướng Trần Đại Quang, Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an đã đến thăm, chúc mừng thầy và trò Trường THPT Kim Sơn B (huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình). Cùng dự có đồng chí Nguyễn Thị Thanh, Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Ninh Bình, đại diện lãnh đạo tỉnh Ninh Bình, huyện Kim Sơn và một số cơ quan chức năng của địa phương.”

Trần Đại Quang không trở lại trường xưa với tấm lòng hân hoan, thơ thới, phơi phới, và bình dị như Nguyễn Quyết Thắng:

Đường về say sưa bước trên cỏ thưa

Nhìn thầy thân yêu tóc trắng phôi pha

Phấn trắng vẫn bay bay, tiếng nói vẫn đều đều

Chào thầy con đã về

Thầy cười vui hả hê…

Ảnh: Đất Việt

Rời trường THPT Kim Sơn B vào năm 1971, bốn mươi ba năm sau Trần Đại Quang mới chợt nhớ lại chốn xưa, và trở về với cả một phái đoàn hùng hậu: những đồng chí Ủy Viên Trung Ương Đảng, Bí Thư Tỉnh Ủy, cùng không ít quan chức địa phương. Cuộc thăm viếng rầm rộ của trò Quang – xem ra – đã không làm cho những vị thầy học cũ “hả hê” mà chỉ khiến họ ngạc nhiên, lúng túng và (rõ ràng) khúm núm!

Trần Đại Quang không trở lại trường để “chào thầy con đã về” mà với mục đích khác. Ông chuẩn bị dư luận cho bước đường quan chức sắp tới của mình. Ông muốn làm nhoà bớt cái hình ảnh (“công an”) không mấy thân thiện đối với người dân, và cố tô vẽ một bức tranh lễ nghĩa (vốn vẫn thiếu) nơi những kẻ chuyên nghề thủ ác.

Giới truyền thông Việt Nam đủ thông minh để hiểu ngay ra công việc “định hướng” chuyên môn của họ. Cả “dàn đồng ca” được huy động cấp tốc để là đánh bóng (chân đèn) cho vị chủ tịch nước tương lai:

Tiếc là những nhà báo quốc doanh đã không nhắc đến “đại án” Đoàn Văn Vươn, và “trận đánh đẹp có thể ghi thành sách” ở Tiên Lãng do Đại Tá Đỗ Hữu Ca (Giám Đốc Công An Hải Phòng) chỉ huy, cùng với việc ông được thăng cấp tướng không lâu –  sau đó.

Ông Đỗ Hữu Ca – Giám đốc CA TP HP được thăng hàm Thiếu tướng. Ảnh & thú thích: báo Pháp Luật

Họ cũng quên chuyện Bộ Trưởng Bộ Công An Trần Đại Quang đã “ra lệnh khen thưởng cho công an tỉnh Phú Yên,” sau vụ Công Án Bia Sơn, và “Thư Kêu Cứu” của thân nhân những người tù trong vụ án tạo dựng (trắng trợn) này. Xin ghi lại một đoạn ngắn để rộng đường dư luận:

Thưa quý cấp! Chúng tôi là thân nhân của 22 tù nhân đang chịu mức án nặng nề trong vụ án “Ân Đàn Đại Đạo” làm đơn Giám đốc thẩm với sự khẩn thiết, mong muốn các cơ quan có thẩm quyền điều tra, xem xét lại vụ án vì có quá nhiều dấu hiệu oan sai như tôi đã nêu cụ thể trong Đơn Giám đốc thẩm ngày 10/10/2015 (một số báo, đài đã đăng thông tin về nội dung đơn Giám đốc thẩm này).

Đó là việc Tòa án Nhân dân tỉnh Phú Yên đã trọng cung, không trọng chứng. Trước tòa, ông Phan Văn Thu cùng 21 người đều phủ nhận việc Ân Đàn Đại Đạo có Quốc kỳ, Quốc huy, Quốc ca, Quốc khánh…

Tòa cũng đã không đưa ra được bằng chứng để chứng minh cho cáo buộc này. Tuy nhiên, Tòa án đã vẫn giữ nguyên những kết luận trên trong bản tuyên án để buộc chồng tôi và các đệ tử của ông tội “âm mưu lật đổ chính quyền Nhân dân”…

Anh em ông Đoàn Văn Vươn, cùng nhiều gia đình khác – có lẽ – đã không bị vướng vào vòng lao lý, nếu đất đai và tài sản của họ không có giá trị gì nhiều về nguồn lợi kinh tế. Tương tự, hai mươi hai tín đồ của giáo phái Ân Đàn Đại Đạo – chắc chắn – cũng sẽ không phải lãnh đến mức án hai trăm chín mươi lăm năm tù, nếu Khu Du Lịch Sinh Thái Đá Bia trông bớt phần hấp dẫn và không gợi lòng tham của giới quan chức.

Một góc Khu du lịch sinh thái Đá Bia. Ảnh: báo Công An TPHCM.

Bên cạnh những vụ cướp bóc đất đai trắng trợn được bảo kê bởi cường quyền, thời gian Trần Đại Quang giữ chức Bộ Trưởng Công An còn xẩy ra vô số việc làm bẩn thỉu và đê tiện khác: ném bom phân, đổ chất bẩn vào nhà của những người dân bất đồng chính kiến.

Chả trách mà thiên hạ coi ông Tân Chủ Tịch Nước là một vết nhơ: “Nguyên thủ quốc gia trước mắt thế giới đại diện cho danh dự và phẩm giá của một dân tộc. Một chủ tịch nước như ông Trần Đại Quang khác gì một vết lọ nghẹ quẹt lên mặt dân tộc Việt Nam?”

Nếu chỉ là một  cái “vết lọ nghẹ quẹt trên mặt” thì chùi cũng dễ thôi, chỉ sợ là vết gì khác dơ dáy hơn nhiều và vô phương tẩy rửa kìa.

Vết gì khác, cha nội?

Nghĩ chưa ra nhưng thôi, học theo gương của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, tôi đi làm việc khác. Kệ cha Bác. Chính trị gia sọt rác!

Cá chết, Obama và lời nguyền láng giềng

Cá chết, Obama và lời nguyền láng giềng

Bùi Quang Vơm

clip_image002

Tổng thống Mỹ Barack Obama chụp ở Michigan ngày 4/5/2016. Nguồn: REUTERS/Carlos Barria

Tổng thống Mỹ Obama sẽ tới thăm Việt Nam từ ngày 22/05/2016 tới ngày 25/05/2016. Trong chuyến thăm lịch sử này, một loạt hiệp định quan trọng có thể sẽ được ký kết. Tất cả các nước trên thế giới đều rất quan tâm, ủng hộ. Nhưng có một nước, vừa tức giận vừa lo sợ. Đó là Trung Quốc.

Phá bằng được liên kết Việt Mỹ

Cá chết dọc bờ biển miền Trung, nguồn sống và môi trường sinh thái bị huỷ hoại sẽ làm dân phẫn nộ. Biểu tình dứt khoát nổ ra. Lo sợ chế độ sụp đổ, chính quyền dứt khoát đàn áp. Đàn áp người dân bộc lộ ôn hoà vì bảo vệ môi trường là vi phạm nhân quyền. Nhân quyền là điều kiện bắt buộc để Quốc hội Mỹ phê chuẩn dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương.

Huỷ bỏ hoàn toàn cấm vận vũ khí, thực chất là bước cuối cùng để tới một Hiệp định Đối tác chiến lược giữa hai quốc gia cựu thù Việt Mỹ.

Nếu lệnh cấm vận vũ khí sát thương được hủy bỏ, Hiệp định Đối tác chiến lược được ký kết thì hợp tác quốc phòng và an ninh chung sẽ không còn bị ý thức hệ hay thể chế chính trị ngăn cản. Nỗi lo sợ mất chế độ được dỡ bỏ. Hàng loạt những hiệp định hợp tác quy mô lớn sẽ đi vào thực chất. Hiệp định hỗ trợ hạt nhân cho nền quốc phòng, cho nền kinh tế và khoa học kỹ thuật có khả năng hiện thực. Siêu cảng Cam Ranh có thể sẽ trở thành siêu căn cứ hải quân của Mỹ. Biển Đông sẽ không không còn khả năng lọt vào tay Trung Quốc. Giấc mơ Lưỡi Bò của Mao tan vỡ. Kế hoạch “đưa 500 triệu người Trung Quốc xuống Đông Nam Á” thất bại (xem Lời nguyền láng giềng của cùng người viết). Kế hoạch vũ trang Hoàng Sa, Trường Sa phá sản, công sức và thiết bị vũ khí đã đầu tư hết sức tốn kém, sẽ trở thành vô dụng. Trước sức mạnh hơn hẳn của Mỹ, trong tình huống chiến tranh, những hàng không mẫu hạm không di chuyển được này sẽ dễ dàng bị xoá sổ chỉ trong một vài giây. Chúng sẽ không còn dùng được vào việc gì, nhưng duy trì thì tốn kém, chảy máu đôla suốt ngày đêm.

Cứ theo trình tự lôgíc này, thì rõ ràng Trung Quốc sẽ phải phá liên kết Việt Mỹ bằng mọi giá. Chuyến đi của OBAMA phải bị thất bại. Việc dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương phải không được phê chuẩn.

Cá phải chết vào tháng tư. Biểu tình và đàn áp biểu tình sẽ phải xảy ra vào đầu tháng năm. Quốc Hội Mỹ sẽ phải xét lại quyết định dỡ bỏ lệnh cấm vận trước khi OBAMA sang Việt Nam vào cuối tháng 5/2016.

Formosa nhận được lệnh xả thải ồ ạt với hàm lượng hoá chất độc đủ để gây cá chết.

Cùng một lúc, phối hợp với Formosa, tàu đánh cá trá hình được lệnh thả hoá chất độc xuống vùng biển ngoài khơi khu vực Vũng Áng. Và những gì phải xảy ra, đã xảy ra.

Ngày 2/04, Tuần duyên Hải phòng bắt một tàu chở dầu Trung Quốc tại phía đông đảo Bạch Long Vĩ cách hải Phòng 70 km, sâu trong hải phận biển Việt Nam. Thuyền trưởng tàu khai nhận “chuyển dầu cung cấp cho các tàu đánh cá”. Ngoài 100 tấn dầu công khai cho khám xét, ai có thể biết chiếc tàu này còn chở cái gì và cung cấp cái gì nữa!? Và tại sao lại “cấp dầu cho tàu đánh cá” trong hải phận Việt Nam?

Ngày 5/04/2016, Biên phòng Quảng Bình phát hiện nhiều tàu Trinh sát Trung Quốc giả dạng tàu cá vào sâu trong hải phận Việt Nam.

Ngày 05/04/2016, ngư dân Hà Tĩnh phát hiện 5 tàu đánh cá Trung Quốc thả cái gì đó xuống biển rồi bỏ đi.

Từ ngày 06/04 cá bắt đầu chết nổi trên biển, sát khu vực Vũng Áng. Tới ngày 21/04/2016 thì cá đã chết trắng một dải 250 km bờ biển miền Trung, từ Hà Tĩnh tới Thừa Thiên Huế.

Ngày 07/04/2016, Biên phòng Quảng Bình bắt 6 chiếc tàu cá Trung Quốc đánh bắt trái phép trên vùng biển cách bờ 20 hải lý.

Trang Elitereaders tố cáo, đầu tháng 5/2016, Trung Quốc cho tàu đánh cá thả hoá chất độc giết chết cá và xua đuổi ngư dân quanh vùng đảo Thị Tứ (Pagsa) đang do Philippines kiểm soát.

Như vậy, thủ phạm đứng phía sau vụ cá chết ở Vũng Áng và ngoài khơi vùng biển Hà Tĩnh, Quảng Bình có thể khẳng định không ai khác là Trung Quốc, là Trung Nam Hải và Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Có một mối liên hệ giữa ban lãnh đạo Tập đoàn Formosa và nhà cầm quyền Bắc Kinh. Nhưng bản chất mối liên hệ này là như thế nào? Nếu ban lãnh đạo này dù là người Đài Loan, nhưng chịu sự chỉ đạo của nhà cầm quyền Trung Quốc, nói cách khác, hoặc bị mua, hoặc là gián điệp Trung Quốc trá hình thì sao, điều gì có thể xảy ra? Tất cả các dự án đứng tên nhà đầu tư Đài Loan trên cả nước sẽ là cùng một khuôn mẫu như vậy không? Và nếu đây là một âm mưu, một thủ đoạn, thì sẽ thấy rằng, tất cả các dự án trồng rừng trên suốt 10 tỉnh biên giới, đứng tên nhà đầu tư Hồng Kông, cũng chỉ là chuyện “đầu dê thịt chó”.

Việc chuyển nhượng cổ phần nhà máy, cổ phần toàn bộ Dự án Vũng Áng từ Tập đoàn Formosa cho các Tập đoàn Thép Trung Quốc, theo như tin đồn đoán, thực chất là một thủ đoạn qua mắt công đoạn kiểm duyệt Dự án. Bằng thủ đoạn này, các dự án có quy mô và vị trí địa lý quan trọng, do Singgapore, Nam Hàn, Thái Lan, hay bất cứ nhà đầu tư nào, đều có thể bị Trung Quốc mua lại, bằng rất nhiều tiền.

Đúng là có biểu tình, và cũng đúng là có đàn áp biểu tình. Nhưng hai lần biểu tình, chỉ lần thứ hai bị đàn áp, và đàn áp dã man, có máu đổ và có phụ nữ, trẻ em bị đánh. Cựu tù nhân lương tâm nổi tiếng Phạm Thanh Nghiên bị bắt cùng với chồng và bị đánh “không hiểu sao cứ nhè đầu mà đánh”.

Như vậy, có chủ trương không đàn áp ở lần biểu tình lần thứ nhất, ngày 1/05/2016, và có chỉ đạo đàn áp, cố tình gây thương tích tại cuộc biểu tình lần thứ hai, ngày 8/05/2016. Tại sao? Có hai phe trong đảng? Phe đàn áp là ai? Phe này nhận lệnh từ Trung Nam Hải phá quan hệ Việt Mỹ?

Ở Hà Nội, mặc dù công an gây khó khăn, phá bằng được biểu tình, nhưng không có đàn áp bằng vũ lực. Ở Sài Gòn, đã có đổ máu, nhưng đàn áp dân là công an hay côn đồ đội lốt? Ai là người thuê côn đồ, cảnh sát hay Vạn Thịnh Phát-một Tập đoàn Bất động sản người Việt gốc Hoa lớn nhất Việt Nam, đóng tại Sài gòn? Có mưu đồ một viên đạn bắn hai chim, phá Hiệp định Việt Mỹ và lợi dụng để hạ bệ uy tín Bí thư Đinh La Thăng?

Rất khó trả lời được hết các câu hỏi này. Nếu có hai phe trong đảng thì phe bán nước thân Tàu đã nhận lệnh phải phá hỏng chuyến công du của Tổng thống Mỹ Obama. Và chắc chắn chưa thể dừng ở vụ cá chết này. Trước, trong và sau chuyến đi này sẽ còn nhiều trò diễn khác nữa.

Xa hơn là gì?

­Nhưng những suy đoán trên kia dù có thể không quá sai, thì cũng chỉ đúng với sự kiện sắp xảy ra là chuyến thăm của Tổng thống Mỹ Obama, một sự kiện được dự kiến từ tháng 7/2015, đã bị hoãn một lần vào cuối tháng 11/2015, và chỉ mới được khẳng định lại vào tháng 3/2016.

Trong khi đó, 90% các dự án tổng thầu EPC lọt vào tay Trung Quốc từ hơn 10 năm nay, gần 400,000ha rừng đầu nguồn thuộc 10 tỉnh biên giới rơi vào tay nhà đầu tư Hồng Kông và nhà đầu tư Trung Quốc, từ những năm 2010 và thuê trong 50 năm. Khu Công nghiệp Vũng Áng được Đài Loan đầu tư từ 2008. Bôxít Tây nguyên được đầu tư từ 2007. Nửa phía đông quần đảo Hoàng Sa bị chiếm từ tay chính quyền Việt Nam Cộng hoà năm 1974. Đảo đá Gạc Ma bị đánh chiếm năm 1988. Bảy đập nước khổng lồ đã được xây trên sông Lan Thương, dòng chính của thượng nguồn sông Mêkông từ 2005, đang thi công hai đập phía thượng nguồn, và chuẩn bị xây tiếp ba đập nữa dưới hạ nguồn sông Lan Thương, giáp ngã ba biên giới.

Tất cả những hành động này đương nhiên có một mục tiêu lớn hơn, xa hơn.

Tới 15/04/2016 đã có 13/13 tỉnh thuộc đồng bằng sông Cửu Long và miền tây Nam bộ công bố tình trạng hạn hán và xâm nhập mặn nghiêm trọng.

Hạn hán và xâm nhập mặn đã khiến 338.849 hộ dân, 20 triệu người tại khu vực Nam Trung Bộ, Tây Nguyên và đồng bằng sông Cửu Long bị thiếu nước sinh hoạt; 240.215ha lúa, 18.335ha hoa màu, 104.106ha cây công nghiệp; 4.641ha thủy sản bị thiệt hại. Ước tính tổng thiệt hại lên đến 5.600 tỷ đồng. Dân phải mua 200,000đ mộtm3 nước sông. Chỉ riêng hai tỉnh Kiên Giang và Sóc Trăng đã có hơn 40.000 người bỏ quê đi làm ăn xa trong điều kiện túng quẫn.

Tại các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, phạm vi xâm nhập mặn vào đất liền sâu nhất lên đến hơn 90 km (chưa từng xuất hiện trong lịch sử quan trắc xâm nhập mặn), độ mặn lớn nhất tại các khu vực lớn hơn và vào sâu trung bình nhiều năm từ 10-25 km“.

Ngày 16/03/2016 Chính phủ Việt Nam đã gửi công hàm đề nghị Chính phủ Trung Quốc xả nước hồ chứa thủy điện ở thượng nguồn sông Mekong. Chính phủ Trung Quốc đồng ý xả nước thượng nguồn sông Mekong từ 15 tháng 3 năm 2016 đến 10 tháng 4 năm 2016 với lưu lượng xả 2.190m3/giây.

Ông Lê Anh Tuấn, Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Biến đổi Khí hậu từ Đại học Cần Thơ nhận định: “Lượng nước xả như vậy khi đến Đồng bằng Sông Cửu Long không còn bao nhiêu nữa.Vì thế, khi nước đến Đồng bằng Sông Cửu Long sẽ không đủ để đẩy mặn được. Tính toán của chúng tôi cho rằng nếu cần đẩy mặn, thì nước tới Đồng bằng Sông Cửu Long cũng ít nhất phải từ 10.000m3/giây mới có thể đẩy mặn hiệu quả trong hoàn cảnh này”.

Như vậy, số phận 13 tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, 47% diện tích lúa, 56% sản lượng lúa cả nước, và 90% lượng gạo xuất khẩu, 60% sản lượng thuỷ hải sản xuất khẩu, trong năm nay sẽ mất trắng, và từ nay về sau sẽ hoàn toàn phụ thuộc lòng tốt của Trung Quốc. Việt Nam sẽ không phải là nước đứng thứ hai thế giới về xuất khẩu gạo. Đồng bằng sông Cửu Long sẽ khó vượt qua ngưỡng đói và khát.

Trung Quốc xả nước, nhưng không nhằm cứu đồng bằng sông Cửu Long, mà nhằm nhắc lãnh đạo Việt Nam về “lời nguyền láng giềng”. Núi liền núi, sông liền sông.

Có một cuộc chiến tranh đang được chuẩn bị một cách khẩn trương.

Trung tướng Nguyễn Quốc Thước cảnh báo: “Vấn đề xa hơn mà tôi muốn đề cập là an ninh quốc gia chứ không đơn thuần chỉ là chuyện cá chết, không phải chỉ là một chất thải nào đó vượt quá quy chuẩn cho phép.

Tiến sỹ Lê Viết Khuyến, chuyên gia địa vật lý biển, từng có 17 năm làm việc trong quân đội Việt Nam, nói:

“Tôi nghĩ còn một lý do nữa, không loại trừ, đấy là lý do phía đối phương cố tình tác động lên các yếu tố về môi trường của Việt Nam, gồm phần đất liền, phần nước và cả phần khí quyển, có yếu tố cố tình, gây ra những thiệt hại to lớn, có tác động lớn lên phát triển kinh tế, các chiến lược phát triển kinh tế của Việt Nam.”

Đường nào thì cũng mất

Trước một người chơi cờ cao tay như những người cầm quyền Trung Quốc, khó ai có thể đương đầu được. Không có một việc gì mà Trung quốc hành động không có tính toán trước, trước rất xa. Người ta có thể dễ dàng thừa nhận, các thế hệ lãnh đạo Trung Quốc là những hậu duệ xuất sắc của Tôn Tử, ông tổ của nghệ thuật chiến tranh, nhưng nhiều người còn chưa biết rằng tinh hoa Trung Quốc không chỉ là hậu duệ Tôn Tử, mà còn là hậu duệ của Nghiêu Vương, vị tổ sư của môn cờ vây. Có lẽ hiểu cờ vây mới hiểu được phẩm chất người Trung Quốc, nhất là giới tinh hoa.

Cờ vây là môn cờ cổ, sản phẩm của riêng trí tuệ Trung Hoa, được người Trung Quốc chơi từ hơn 4000 năm. Tương truyền rằng, một lần ngủ mơ, Vua Nghiêu thấy mình đang xem Hoàng Đế (một vị trong Ngũ đế đầu tiên của lịch sử Trung Hoa) chơi cờ với vị tiên Dung Thành. Đó là một bàn cờ được kẻ thành ô, và các quân cờ trắng đen. Nhà vua thỉnh cầu Tiên ông dạy cho mình. Đang thích thú chơi thì giật mình tỉnh dậy, lòng luyến tiếc. Bèn cố nhớ lại, rồi dần dà bổ khuyết luật lệ và sáng tạo ra môn cờ. Nhà vua gọi nó là môn cờ vây, vì mục đích của trò chơi là vây chiếm lãnh thổ, và đoạt người của đối phương bị nhốt trong vòng vây. Sau đó, cờ vây được thái tử Đan Chu truyền bá khắp thiên hạ.

Cờ vây phát triển dần từ bàn cờ 13×13 ô, đời nhà Liêu, tăng dần lên 15×15 nhà Đường, nhưng 17×17 từ thời Đông Hán, bàn cờ chuẩn cho đến hiện nay 19×19 ô, tìm thấy từ đời nhà Tuỳ. Số nước biến hoá của môn cờ này được coi là vô hạn, gấp hàng triệu lần so với cờ vua của châu Âu. Nhà vô địch cờ vua thế giới Emanuel Lasker đã nói: “Cờ vua chỉ hạn chế cho nhân loại sống trên Trái Đất, trong khi cờ vây vượt khỏi thế giới này. Nếu một hành tinh nào có những sinh vật có lý trí thì ở đó họ phải biết đánh cờ vây.”

Cờ vây có mục đích là chiếm càng nhiều đất càng tốt, bắt được càng nhiều quân của đối phương càng tốt. Người thắng cuộc là người buộc được đối phương không còn lối đi và mất hết quân để giải vây. Đây là một môn cờ phát triển tư duy chiến tranh. Đặc biệt là chiến tranh xâm lược và bành trướng lãnh thổ.

Người chơi cờ vây thường tính trước nhiều nước không chỉ cho một nhóm quân mà có thể cả chục nhóm quân nằm xen kẽ phức tạp trên bàn cờ. Từ đó, cờ vây còn được nhìn nhận không phải là một chiến trường đánh phá, tiêu diệt mà còn là một dạng kiến thiết, xây dựng, khai phá, mở rộng phạm vi. Người thắng cuộc luôn là người có khả năng tính trước được nhiều nước nhất. Nhưng yếu tố dẫn đến chuyển bại thành thắng lại là yếu tố bất ngờ và mạo hiểm.

Mao Trạch Đông là người đọc rất nhiều, nhưng ông ta đọc không phải để học mà là để phê phán. Những tài liệu hay tác phẩm của bất cứ ai, chỉ thấy ông ta ghi chú những lời phê chỉ trích, ít có lời khen. Không thấy ai nói gì về chuyện Mao có yêu thích chơi cờ vây không, nhưng những cuốn sách mà người ta thấy luôn ở đầu giường ngủ của ông là những cuốn viết về lịch sử các triều đại Trung Hoa, những cuốn duy nhất không có ghi chú bên lề. Mà cờ vây trong giới các nhà tư tưởng cổ đại, được coi là tiêu chuẩn trí tuệ.

Mao từng nói từ năm 1939 “Sau khi đánh bại triều đình nhà Thanh, các nước đế quốc đã chiếm các lãnh địa phiên thuộc của Trung Quốc: Nhật chiếm Triều Tiên, Đài Loan, Lưu Cầu, quần đảo Bành Hồ và Lữ Thuận; Anh chiếm Miến Điện, Butan, Hồng Kông, Pháp chiếm An Nam…”.

Rồi năm 1963, Mao nhắc lại quyết tâm của ông ta: “Tôi sẽ làm chủ tịch của 500 triệu bần nông tràn xuống Đông Nam châu Á”.

Nếu không thể tin được rằng người Trung Quốc là những người thích đùa, và rằng người Trung Quốc là những người “ruột để ngoài da”, thì phải hiểu rằng phía sau những lời nói này là hàng trăm nước đi của môn cờ vây, một kế hoạch được vạch ra từng bước bởi một bộ tham mưu uyên bác nhất của trí tuệ Trung Hoa.

Và chuyện cá chết hôm nay, chuyện đồng bằng sông Cửu Long không còn nước v.v… chỉ là chuyện phần nổi của tảng băng chìm.

Và nếu biết như vậy, tin như vậy thì người bi quan sẽ tự nhủ, đường nào cũng mất, tình thế đã không thể đảo ngược. Không có cách nào giữ được nước nữa rồi. Một thời kỳ Bắc thuộc nữa sắp đến rồi.

Đây là tâm trạng của vị tiến sỹ già Hà Sĩ Phu:

“Nhưng ác ở chỗ nước ta bị cái sức nén ngoại lai. Nếu nền CS ở Việt Nam thua, có đa nguyên đa đảng thì kế hoạch xâm lược của Trung Quốc hỏng ăn, lập tức nó đưa quân sang ngay, tình huống mất nước có thể đến ngay lập tức. Vậy trớ trêu là đừng chống Đảng, cứ để Đảng từng bước nhượng bộ Tàu thì sẽ mất nước từ từ, nếu dân chủ thắng lợi biết đâu nguy cơ mất nước sẽ đến ngay lập tức. Với tư duy lạnh lùng cứ đặt ra những tình huống như thế.”

Liên minh với Mỹ

Để đất nước đến tình trạng hôm nay, trước hết là Hội nghị Thành Đô, là sự quỳ gối của Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, mà người chịu trách nhiệm cao nhất là Lê Đức Anh, sau đó là Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười. Sự quỳ gối cầu xin đã buộc phải nhượng bộ, phải buộc chịu thua thiệt bất bình đẳng. Hậu quả là mất đất, mất biển, mất người.

Tiếp đến là một tư duy bệnh tật “làm bạn với tất cả”, nhốt tất cả tốt xấu, trắng đen, bạn thù vào một giỏ. Kết quả là không còn ai thực là bạn. Vì khi thế giới còn tốt, xấu, còn bạn, thù, thì bạn của kẻ thù không thể là bạn. Nếu anh tin lời kẻ thù của tôi, thì ít nhất, tôi không thể nói thật với anh. Nếu với loại người nào cũng tiếp, thì cái này gọi là “điếm trăm nhà”.

Chủ trương “ba không” là một chủ trương ngu xuẩn. “Không liên minh với bất cứ nước nào, không để nước nào đặt căn cứ quân sự, không liên kết với này chống lại nước khác”. Việt Nam là một nước nhỏ, nghèo tài nguyên và lạc hậu về trình độ phát triển. Việt Nam tự thân không đủ năng lực để tự bảo vệ độc lập trước một siêu cường, có sức mạnh hơn hẳn hàng trăm nghìn lần, như Trung Quốc. Một thực tế khách quan là Việt Nam ngoài tập hợp cao nhất sức mạnh nội lực, phải tranh thủ và kết hợp được các sức mạnh bên ngoài. Trong quan hệ quốc tế, quyền lựa chọn liên minh không phải là quyền của nước nhỏ. Chỉ có nước lớn mới là người có quyền lựa chọn đồng minh.

Một nước nhỏ, đặc biệt là một nước nhỏ bên cạnh và chịu áp đe dọa chủ quyền thường xuyên của một nước lớn như Việt Nam với Trung Quốc, cố gắng tự bảo vệ bằng các chi phí không thể có giới hạn và điểm dừng, sẽ làm quốc gia chảy máu và bị tiêu diệt khi kiệt quệ. Cần phải được giải thoát khỏi đe doạ chủ quyền để tập trung năng lực vào phát triển. Các quốc gia nhỏ như Nam Hàn, Nhật Bản đã đi như vậy để trở thành siêu cường hoặc được cư xử như một siêu cường.

Tự trói và tự cô lập mình trong khi tự thân không thể chống đỡ trước hiểm hoạ mất nước là một lựa chọn mà chính những người đang cầm quyền ở Trung Quốc mong muốn. Những kẻ đang hô hào ba không tại Việt Nam, như thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh cần phải được điều tra động cơ bán nước.

Nếu Trung Quốc có mưu đồ “thân xa đánh gần”, thì chống lại nó phải là “thân xa lánh gần”. Trung quốc muôn đời thèm khát lãnh thổ, chiếm đất thiên hạ để nhập vào Trung quốc, mở rộng và bành trướng cương giới. Càng thân cận với Trung Quốc chỉ càng bị nuốt dần từng tí cho đến hết. Vì vậy, một chính sách cần và đủ cho Việt Nam là lánh xa và cách ly hoàn toàn với một Trung Quốc cộng sản, một Trung Quốc độc tài. Chỉ có thể thay đổi khi Trung Quốc trở thành một nền dân chủ thực sự.

Người Mỹ, nước Mỹ không có thèm khát lãnh thổ. Người Mỹ, nước Mỹ không có nhu cầu chiếm đọạt đất đai. Nước Mỹ là quốc gia toàn cầu, trong quốc gia này không có biên giới lãnh thổ. Tư duy Mỹ là tư duy toàn cầu, không tham lam ích kỷ và nhỏ mọn như Trung Quốc. Sức mạnh Mỹ là sức mạnh toàn cầu, cả về khoa học kỹ thuật, tính sáng tạo và khả năng đổi mới, lẫn sức mạnh quân sự, vĩnh viễn không bao giờ có đối thủ. Tiếng Mỹ (tiếng Anh), là ngôn ngữ toàn cầu, tiền Mỹ, đồng đôla là đồng tiền toàn cầu. Google, Facebook là ngôi nhà toàn cầu.

Ghép làm một với Mỹ là con đường hợp quy luật khách quan, là xu thế tất yếu, là con đường dẫn đến tiến bộ và thịnh vượng. Trước hết và trên hết là ngay lập tức chặn bàn tay nham hiểm, tham lam của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Nỗi lo của những trí thức Việt Nam chân chính như tiến sĩ Hà Sĩ Phu sẽ được giải. Nếu làm cho chế độ độc Đảng Cộng sản Việt Nam sụp đổ, thì ngay lập tức Trung Quốc sẽ tràn sang, hiểm hoạ mất nước ập đến ngay lập tức, nhưng để cho chế độ độc Đảng Cộng sản này tồn tại, thì nước sẽ mất từ từ, từng tí một, trước sau, sớm hay muộn cũng mất.

Lời giải bài toán này là liên minh với Mỹ, nếu có thể thì liên minh cả với Nhật, với Ấn Độ, với Liên hiệp châu Âu, với Úc… trừ Trung Quốc cộng sản, và chỉ nhằm để chống Trung Quốc cộng sản.

B.Q.V.

Nguồn: https://anhbasam.wordpress.com/2016/05/11/8236-ca-chet-obama-va-loi-nguyen-lang-gieng/

Trấn áp biểu tình ôn hòa – Đảng CSVN đứng trước nguy cơ sụp đổ

Trấn áp biểu tình ôn hòa – Đảng CSVN đứng trước nguy cơ sụp đổ

Thiên Điểu

Các cuộc biểu tình ôn hòa nếu vẫn tiếp tục xảy ra sẽ đặt Đảng CSVN vào tình thế đúng trước bài toán nan giải: Tiếp tục đàn áp thì không còn bất cứ phương án nào cứu vãn, cuộc bầu cử sẽ thất bại hoàn toàn.

clip_image002

Hai người thuộc một đơn vị không phải là thành phần của bộ máy công quyền có thể ngang nhiên dùng vũ lực trấn áp và bắt người công khai, trong khi đó là hành vi vi phạm luật pháp nghiêm trọng, và có thể bị khởi tố và truy tố về hình sự. Phải chăng họ được bảo đảm và bảo kê khi thực hiện hành vi này?

Đàn áp biểu tình – Đẩy người dân khỏi vai trò quan hệ chính trị xã hội

Đúng như dự đoán của một số người, diễn biến cuộc biểu tình ôn hòa ngày 8/5 tiếp sau ngày chủ nhật 1/5 trước đó đã gặp phải sự trấn áp dữ dội từ lực lượng an ninh Việt Nam. Mặc dù truyền thông chính thống dưới sự quản lý của chế độ nghiêm túc thực hiện chỉ đạo của Ban Tuyên giáo và Bộ Chính trị, im hơi lặng tiếng tuyệt đối (!), nhưng trên mạng xã hội và báo chí nước ngoài đã tràn ngập thông tin và những bình luận hoàn toàn bất lợi cho bộ máy chính quyền mới lên còn chưa yên chỗ.

Nỗi lo sợ về những biến động có thể xảy ra trong kỳ bầu cử Quốc hội sắp tới – một công việc mà ít nhiều có thể gây ảnh hưởng tiêu cực cho các lãnh đạo vừa được Đảng CSVN dựng lên – đã khiến cả Trung ương Đảng và bộ máy tham mưu chính trị đúng đầu là Ban Tuyên giáo lâm vào thế lúng túng, sợ hãi một cách thái quá. Lựa chọn đàn áp để thể hiện sức mạnh đối với cuộc biểu tình ngày 8/5 không những không đạt được mục tiêu ngăn ngưới dân biểu thị chính kiến mà trái lại vô tình thổi bùng lên một làn sóng nhận thức mới hoàn toàn vào một số lượng lớn những người lâu nay vẫn trong trạng thái thờ ơ với đời sống chính trị, lưỡng lự vì nhiều lý do khác nhau.

Cuộc biểu tình ngày 8/5 thuần túy là biểu thị bức xúc trước vấn đề ô nhiễm môi trường, yêu cầu một sự minh bạch cho tác hại ghê gớm mà người dân phải gánh chịu trực tiếp. Nếu khôn ngoan, Đảng CSVN phải xem đó như một vấn đề bình thường và chọn cách giải quyết ôn hòa thì tốt hơn là ngả theo các đánh giá, suy diễn cực đoan, đẩy vấn đề không còn nằm trong phạm vi nhỏ hẹp là ý đồ bưng bít cho Formosa hay đối tượng chịu trách nhiệm trong vụ môi trường biển bị đầu độc mà các phát ngôn của quan chức lẫn truyền thông có định hướng đang thể hiện.

Đẩy câu hỏi “Chính quyền đang đại diện cho điều gì?” phơi bày một cách rõ ràng hơn bao giờ hết.

Nguy cơ sụp đổ đã rõ ràng

Ở khía cạnh quan hệ chính trị giữa chế độ và người dân, nó phơi bày ra bản chất đời sống chính trị mà Đảng CSVN muốn có là lợi dụng danh nghĩa đại diện cho nhân dân để nắm giữ quyền lực nhưng lại đẩy người dân ra khỏi mọi vai trò tham gia các vấn đề về xã hội và quyền cơ bản tối thiểu. Chính nhận thức này sẽ khiến người dân cắt nốt những ý tưởng tìm kiếm cơ hội xây dựng cùng với bộ máy của chế độ. Tẩy chay hoạt động bầu cử dù vẫn hiểu nó chỉ là chiêu trò nhằm “hợp thức hóa” các vị trí lãnh đạo đã dựng lên, thông điệp lừa mị “những lãnh đạo không qua được kỳ bầu cử Quốc hội sẽ rời chức vụ” thực chất nhằm lợi dụng kỳ bầu cử sắp tới để thao túng rồi “hợp pháp hóa” với Hiến pháp. Người dân vốn đã mất nốt lòng tin vào Đảng CSVN khi bộ máy tân nhiệm – nếu căn cứ vào Hiến pháp thì đây là bộ máy vi hiến – được sinh ra trước cuộc bầu cử địa phương và bầu cử Quốc hội. Nay trước hành động đàn áp nặng tay của chính quyền thì chuyển sang khinh bỉ, thù nghịch vì mất nốt cái khái niệm mơ hồ “hi vọng sẽ khác”.

Ý đồ “hợp thức” bộ máy vốn đã vi hiến qua bầu cử, nay với những gì phơi bày qua vụ đàn áp biểu tình vừa qua, nếu một cuộc tẩy chay mạnh mẽ trong dân chúng xảy ra sẽ tiêu tan luôn cả tính chính danh của chế độ và sự tồn tại áp đặt của Đảng cộng sản trong đời sống chính trị Việt Nam bấy lâu nay. Điều náy không có gì phải bàn cãi vì Đảng CSVN khó mà tìm được giải pháp thay thế khi vấn đề đã đi quá xa, quá rõ rệt.

Trong tình thế như vậy, một dự đoán tương lai gần về đời sống chính trị Việt Nam sẽ ra sao?

Như trên đã nói: Nếu một cuộc tẩy chay bầu cử được thúc đẩy rộng rãi, toàn bộ ý nghĩa chính danh – dù là áp đặt – của Đảng CSVN lẫn bộ máy tân nhiệm sẽ sụp đổ. Các cuộc biểu tình ôn hòa nếu vẫn tiếp tục xảy ra sẽ đặt Đảng CSVN vào tình thế đúng trước bài toán nan giải: Tiếp tục đàn áp thì không còn bất cứ phương án nào cứu vãn, cuộc bầu cử sẽ thất bại hoàn toàn. Thay đổi chiến thuật, nhằm xoa dịu cho qua cuộc bầu cử đã cận kề thì chắc chắn sẽ vấp phải phản ứng của phe cực đoan trong nội bộ – thành phần chủ trương đàn áp vì ảo tưởng vẫn còn đủ sức mạnh hoặc lợi dụng thái độ của người dân để mưu đồ riêng.

Công bố đối tượng phải chịu trách nhiệm trong vụ biển nhiễm độc và trì hoãn siêu dự án Sông Hồng dù có tác dụng nhất định nhưng không thể đủ sức níu giữ sự “yên bình” trong bối cảnh hiện tại.

Khả năng TW Đảng và Bộ Chính trị TW Đảng tiếp tục vận dụng những nước cờ ngược như kỳ Đại hội 12 để loại bỏ nốt những thành phần có mưu đồ riêng, có thể xảy ra vì nó là nước đi duy nhất có thể giúp Đảng CSVN vẫn giữ được bộ máy và vai trò lãnh đạo trong một thời gian. Nhưng với nước đi này, buộc Đảng CSVN lại phải có thêm những bước đi cụ thể để đưa người dân trở lại vị trí giữ vai trò nhất định trong đời sống chính trị, xã hội. Cụ thể là Luật biểu tình, quyền bầu cử tự do và một số quyền khác mà lâu nay vẫn trì hoãn hoặc lờ đi. Nó cũng đồng nghĩa với việc Đảng CSVN phải chấp nhận tiếp tục “thay máu” trong trạng thái cơ thể còn yếu ớt. Niềm tin duy nhất cho Đàng CSVN là “thay máu lành mạnh” để tìm cơ hội hồi phục.

Cuộc biểu tình vào chủ nhật tới đang được tiếp tục được kêu gọi. Nếu xảy ra, các động thái của bộ máy chính quyền sẽ xác tín cho kịch bản chính trị Việt Nam một cách rõ ràng.

T.Đ.

Nguồn: http://www.ijavn.org/2016/05/vntb-tran-ap-bieu-tinh-on-hoa-ang-csvn.html

HỌ LÀ AI?

HỌ LÀ AI?

FB Mạnh Kim

13-5-2016

Ảnh minh họa. Nguồn: internet

Trong nhiều ngày, tôi luôn cố tìm câu trả lời cho câu hỏi họ là ai. Người ta vẫn thường gọi chung họ là “dư luận viên”, được hiểu là phiên bản copy thành phần “ngũ mao đảng” của Trung Quốc. Quan sát cách thức hành động của họ, tôi thấy rằng họ thường được “tổng động viên” để “ra quân đồng loạt” trong các chiến dịch cụ thể, chẳng hạn hai cuộc biểu tình vì môi trường vừa rồi. Điều này cho thấy họ được lệnh, được chỉ đạo và được sử dụng trong những thời điểm cụ thể trong các sự kiện cụ thể.

Họ có thể đã phục sẵn để chỉ chờ thấy các bài viết tường thuật sự kiện biểu tình là lập tức lao vào tấn công. Họ chỉ có một cách đánh: đánh dồn dập bằng ngôn ngữ bạo lực lẫn thô tục nhất có thể, chủ yếu để làm nhục. Bôi nhọ và vu khống là “kỹ thuật” phổ biến của họ. Cùng với chiến dịch tấn công các bài viết, họ còn nhắn tin với lời lẽ đe dọa. Họ lấy ảnh gia đình của chủ trang gửi vào inbox mà không ghi thêm bất kỳ gì. Nhưng, đây là một thông điệp đầy ý nghĩa răn đe.

Bạn không thể block hết tất cả họ. Nhiều người trong số họ sử dụng các nick khác nhau. Điều này dễ thấy. Khi một nick bị block, một nick khác lập tức xuất hiện, với cùng câu còm y hệt. Họ có lẽ đã soạn trước vài câu và “thao tác chiến đấu” là “copy and paste”. Cũng nick ấy và câu còm ấy, tôi đã thấy xuất hiện dưới bài viết của nhiều người khác. Trong bối cảnh “chiến tranh mạng” nóng ran và yếu tố “thời gian tính”, kỹ thuật “nhân bản vô tính” (cloning) là một giải pháp tốt đối với họ.

Tôi hình dung họ đã chuẩn bị kỹ cho chiến dịch. Từ một phòng lạnh hay góc tối nào đó, họ sẽ tung ra những cú đấm tâm lý vào những người biểu tình ngay sau khi những người này vừa “được nhận” loạt cú đấm dữ dội đập lên thể xác. Họ tung ra loạt chất độc ngôn ngữ “hàm lượng” cao với mong muốn gây nhiễm độc trên diện rộng. Họ không cần động não. Lập luận của họ được lập trình sẵn. Lý lẽ của họ quanh đi quẩn lại chỉ bấy nhiêu. Thật sự thì họ cũng không thể nghĩ ra điều gì khác. “Lý lẽ” của sự phi nghĩa luôn có giới hạn.

Nhiệm vụ của họ là chữa cháy. Tuy nhiên, với cách họ làm, đám cháy chỉ có thể bùng mạnh hơn lên. Nó tạo ra sự rạn nứt hơn là xoa dịu xã hội. Nó tạo ra sự chia rẽ cộng đồng hơn là cùng cộng đồng tìm tiếng nói chung cho những thực trạng hiển hiện đến mức gần như không cần phải chứng minh đúng-sai. Nó tạo ra sự bất ổn và hỗn loạn hơn là cùng nhau tìm kiếm một cái bắt tay ôn hòa giữa những người còn biết phân biệt phải trái.

Họ là ai? Tôi không thể biết chính xác họ là ai và đang sống như thế nào. Nhưng có điều chắc chắn rằng họ là người mang cùng dòng máu dân tộc với tôi. Họ cùng thở bầu không khí như tôi và các bạn. Họ ăn hạt cơm và con cá như tôi và các bạn. Họ cùng chịu những ảnh hưởng khủng khiếp của vô số thực trạng mà đất nước này đang đương đầu với sự kiệt quệ tột cùng: tham nhũng, ô nhiễm nguồn sống, bất công, bạo quyền…

Họ nghĩ gì cho tương lai con em của họ? Họ vẫn sẽ an tâm khi nhìn con của họ bước vào sân trường mà không biết bữa ăn hôm nay có an toàn hay không? Họ có thể, bằng cách nào đó, thoát khỏi mọi bất an đời sống đang bủa vây họ được không?

Tôi không thể biết họ là ai nhưng chắc chắn họ không phải là những người đủ giàu để mua thực phẩm ngoại và đủ tiền để định cư nước ngoài trong một cuộc tháo chạy công khai đang diễn ra.

Không biết họ là ai nhưng tôi tin rằng họ là những người ở tầng lớp rất gần với tầng lớp người dân đang cùng chịu ảnh hưởng của một trong những thời khắc bi thảm nhất lịch sử đất nước này. Như tôi và các bạn, họ cũng đang cùng ngồi trên một con tàu đang chìm.

Tìm đâu ra minh bạch?

Tìm đâu ra minh bạch?

Trần Trung Đạo

12-5-2016

Khẩu hiệu “Cá cần nước sạch, Dân cần minh bạch” có lẽ là khẩu hiêu nổi bật nhất trong những biểu ngữ được giương cao trong các cuộc biểu tình vừa qua. Người dân đòi hỏi nhà nước CSVN phải minh bạch.

Minh bạch của chính phủ (Governmental transparency) là gì?

Người viết sẽ chọn hai trong số nhiều định nghĩa về minh bạch.

Theo wikipedia: “Trong chính trị, minh bạch được dùng như là một phương tiện để quy trách nhiệm của các viên chức phục vụ người dân và trong việc chống tham nhũng. Khi những phiên họp của một chính phủ được mở rộng cho báo chí và công chúng, ngân sách của chính phủ có thể được bất cứ người dân nào xem xét, và luật pháp cũng như quyết định của chính phủ mở rộng để thảo luận, chính phủ đó được xem như là minh bạch, và có ít cơ hội để các viên chức chính phủ lạm dụng hệ thống vì lợi ích riêng tư của họ”. 

(In politics, transparency is used as a means of holding public officials accountable and fighting corruption. When a government’s meetings are open to the press and the public, its budgets may be reviewed by anyone, and its laws and decisions are open to discussion, it is seen as transparent, and there is less opportunity for the authorities to abuse the system for their own interests.)

Theo The Encyclopedia of American Politics: “Công khai, trách nhiệm, và thành thật xác định tính minh bạch của chính phủ. Trong một xã hội tự do, minh bạch là trách nhiệm của chính phủ để chia sẻ thông tin với người dân. Minh bạch là phần quan trọng nhất để qua đó người dân quy trách nhiệm cho các viên chức chính quyền.”  (Openness, accountability, and honesty define government transparency. In a free society, transparency is government’s obligation to share information with citizens. It is at the heart of how citizens hold their public officials accountable.)

Theo các định nghĩa đó, ba đặc điểm của minh bạch cần phải có gồm (1) thành thật, (2) công khai và (3) trách nhiệm. Đồng thời, ba hậu quả của không minh bạch trong chính phủ gồm (1) thông tin bị bưng bít, (2) lạm dụng quyền hành và (3) tham nhũng.

Dưới chế độ CSVN hiện nay, nếu chỉ phải trả lời theo lối trắc nghiệm, một người có nhận thức chính trị căn bản nào cũng có thể dễ dàng chọn “không” cho ba đặc điểm và “có” cho ba hậu quả.

Không minh bạch trong chính phủ không chỉ là vấn đề riêng của CSVN mà là của cả phong trào CS quốc tế.

Gorbachev và minh bạch 

Sau khi phong trào CS Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, nhiều nhà nghiên cứu đổ xô đi tìm lý do. Mỗi người nhìn sự sụp đổ của phong trào CS quốc tế từ một góc cạnh khác nhau tùy theo mục đích nghiên cứu của mình nhưng đều cùng nêu ra một lý do chung: Chính quyền CS không minh bạch.

Là lãnh đạo CS cao cấp nhất của đảng và nhà nước Liên Xô, hơn ai hết, Mikhail Gorbachev biết rất rõ lý do. Ông ý thức rằng hệ thống Soviet dựa vào tuyên truyền dối trá và nhà tù, hơn 70 năm đã kìm hãm sự phát triển tự do của nhận thức con người, đi ngược lại sự chuyển động tự nhiên của xã hội.

Vào cuối thập niên 1980, văn minh nhân loại đã phát triển đến mức những câu chuyện tuyên truyền hoang đường về một thiên đường CS đã thành những chuyện cười trong các quán rượu ở Nga, và nhà tù không thể nhốt hết 300 triệu người dân trong 15 nước thuộc liên bang Sô Viết.

Muốn Liên Xô tồn tại, đảng CS phải thực hiện những thay đổi tận gốc rễ của chế độ, trước hết là minh bạch.  Chính từ lý do đó, một trong những trọng điểm của chương trình Glasnost (Cởi mở) mà Gorbachev phát động vào năm 1986 là để gia tăng mức độ minh bạch trong chính phủ.

Gorbachev chủ trương tạo một không khí tranh luận giữa chính phủ và người dân về tất cả các vấn đề của đất nước, và điều này cũng có nghĩa giới hạn quyền kiểm soát của trung ương Sô Viết như đã có trước đây.  Nhưng những cố gắng của Gorbachev đến quá trễ và trở thành con dao hai lưỡi, chặt đứt chế độ mà ông ta nỗ lực để cứu vãn.

Từ Đặng Tiểu Bình đến Tập Cận Bình và minh bạch

Học bài học Liên Xô, Đặng Tiểu Bình và các thế hệ lãnh đạo Trung Cộng sau y thay vì mở rộng đã chọn lựa ban cho người dân cơm áo nhưng siết chặt xã hội Trung Quốc bằng một chế độ hà khắc về đời sống tinh thần không khác gì Tần Thủy Hoàng hai ngàn hai trăm năm trước.

Lãnh đạo Trung Cộng ngăn cấm sử dụng internet ngoài giới hạn cho phép. Các mạng thông tin xã hội quen thuộc với phần lớn nhân loại như Facebook, Twitter hay Youtube bị chặn. Mọi đường thông tin ra ngoài Trung Quốc đều do Đề án Lá chắn Vàng (Golden Shield Project) thuộc Bộ An ninh Quốc Gia kiểm soát. Để trấn áp dân chúng trong lãnh vực thông tin, Bộ An ninh Quốc Gia Trung Cộng tuyển dụng một lực lượng an ninh mạng khoảng 2 triệu nhân viên.

Trong một bài bình luận gởi riêng cho báo New York Times ngày 15 tháng 6, 2015, Bào Đồng (Bao Tong), cựu Trưởng Ban Cải cách Chính trị Trung Ương đảng CSTQ và là Thư ký riêng của cố Thủ tướng Triệu Tử Dương, nhận xét rằng chính sách “làm giàu trước đã” của Đặng đã biến xã hội Trung Quốc thành một xã hội tham nhũng từ địa phương đến trung ương, lãng phí tài nguyên, tàn phá môi trường thiên nhiên và di họa cho các thế hệ mai sau.

Họ Đặng là làm mọi cách để gia tăng tổng sản lượng bất chấp những tai họa do các chính sách đó gây ra.

Đầu năm 2015, trước áp lực quốc tế và sức phản kháng của người dân như mạch nước ngầm đang chuyển động, lãnh đạo Trung Cộng lo sợ và tuyên bố sẽ minh bạch hơn trong các chính sách kinh tế, quốc phòng và đẩy mạnh chính sách chống tham nhũng. Tuy nhiên, theo các nhà phân tích, hành động của họ Tập chỉ nhằm mục đích thanh trừng các phần tử chống đối và củng cố quyền lực cá nhân hơn là gia tăng minh bạch trong chính phủ.

Trung Cộng tồn tại được bao lâu hiện đang là một chủ đề được các nhà nghiên cứu kinh tế chính trị tập trung. Không ai biết chắc về thời điểm hay cách thức nhưng đều đồng ý Trung Cộng sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian. Lần nữa, một trong những lý do là không minh bạch trong chính phủ.

CSVN và minh bạch

Việt Nam, về bên ngoài, đang đối diện với con quái vật Trung Cộng đang ăn tươi nuốt sống từng phần thân thể, và bên trong, là một chế độ  toàn trị tồn tại bằng tuyên truyền lừa bịp, bằng nhà tù và sân bắn.

Nhìn cách lãnh đạo CSVN giải quyết vụ cá chết hiện nay để thấy truyền thống bịa đặt, bao che, giả dối, đổ thừa vẫn chưa thay đổi.

Mỗi khi có một biến cố ảnh hưởng đến uy tín của lãnh đạo, trước hết họ im lặng mong cho biến cố tự động qua đi. Nếu không im lặng được, không lấp liếm được, họ nặn ra một nguyên nhân chỉ để đổ thừa mặc cho hàng triệu ngư dân đang đói khát, tài nguyên đất nước tiêu hao và những kẻ thật sự gây ra tai họa có thêm thời gian để xóa đi bằng chứng.

Người viết đã bàn khá nhiều về chính sách tẩy não, tuyên truyền lừa bịp và chế độ công an trị, ở đây chỉ nêu ra những thống kê quốc tế về tình trạng tham nhũng tại Việt Nam.

H1

Theo Index Corruption Perceptions do tổ chức Transparency International công bố, năm 2015, về chỉ số tham nhũng, Việt Nam bị xếp vào hạng 112 trong số 176 quốc gia được phân tích. Thoạt nhìn, hạng 112 trên 176 không hẳn là quá thấp nhưng thât ra chỉ đứng trên Bắc Hàn đội sổ 18 hạng (nhiều nước cùng một hạng). Nhìn vào bảng thống kê, một người Việt có chút nhận thức không khỏi lấy làm hổ thẹn là người Việt. Các quốc gia cùng nhóm tham nhũng nặng với Việt Nam là những nước nghèo nàn, độc tài Phi Châu.

Mặc dù lãnh đạo CS gào thét chống tham nhũng trong không biết bao nhiêu nghị quyết, chỉ số tham nhũng của Việt Nam đã rớt từ hạng 76 năm 2000 xuống hạng 112 năm 2012, và ba năm qua vẫn không cải thiện được một điểm nào. Sau 41 năm “độc lập, tự do, hạnh phúc”, xã hội Việt Nam hư thối hơn những nước cách đây không lâu còn chìm đắm trong chiến tranh.

Khẩu hiệu “Cá cần nước sạch, Dân cần minh bạch” không phải là một đòi hỏi mà là một khẳng định. Người dân cần được lãnh đạo bởi một chính quyền minh bạch. Nhưng tìm đâu ra minh bạch tại Việt Nam? Không tìm đâu ra bởi vì đơn giản minh bạch không tồn tại dưới chế độ CS và do đó, cách duy nhất để có minh bạch là người dân phải đứng lên tạo dựng cho mình một cơ chế mới thành thật, công khai, trách nhiệm, một chính phủ thật sự do dân và vì dân.

Tôi từ chối làm việc! – Phần III

Tôi từ chối làm việc! – Phần III

nguyenhuuvinh's picture

– Tôi từ chối làm việc! – Phần I

– Tôi từ chối làm việc! – Phần II

RFA

Tôi quay lại nói với viên đội phó An ninh Quận:

– Còn anh, những cách nghĩ của anh và sự việc hôm nay, tôi sẽ ghi lại đầy đủ để người khác xem thử cách nghĩ của anh đúng hay sai.

– Anh cứ viết.

Rồi anh ta đi ra khỏi phòng. Và để thực hiện lời hứa đó, tôi viết lại chi tiết cuộc nói chuyện đó, dù ít khi tôi viết về những buổi làm việc với an ninh.

Cậu cảnh sát mặc cảnh phục nói khi anh ta đã ra khỏi phòng:

– Thôi anh, giờ ta làm việc của ta đi anh. Anh cho rằng như vậy là không phải mời, nhưng người ta cho rằng như vậy là mời.

– Anh đã nói với chú về chuyện mời, chưa thấy ở đâu có cách mời kỳ lạ như của Công an. Ngay cả cái Giấy mời.

– Giấy mời sao anh?

– Chú thử lấy cái Giấy mời của Công an ra xem đi. Trên Giấy mời thì “Kính mời ông, bà…” nhưng cuối thì đưa một câu “Yêu cầu ông, bà… có mặt đúng thời gian và địa điểm trên” thì là cách mời của đám lục lâm thảo khấu, lấy thịt đè người. Chú có thấy ai đi mời người khác là: “Mời cụ chiều mai 5 giờ về nhà cháu ăn giỗ bố cháu, nhưng yêu cầu cụ có mặt đúng thời gian và địa điểm” thì có bị ăn cái tát vào mặt không?

– À, cái mẫu này lâu lắm rồi mà.

– Thì lâu hay nhanh tôi không rõ. Dù lâu hay mới, nhưng đã thấy sai là phải sửa, đã không phù hợp là phải bỏ, thế thôi. Tôi không nghĩ là lâu hay nhanh, mà đó là thứ văn hóa tao là cha thiên hạ, tao đã nói là mày phải nghe dù mày là ai.

– Hôm nay, Công an Thành phố yêu cầu bọn em lên nhận anh về làm việc.

– Làm việc về vấn đề gì? Tại sao tôi lại phải làm việc hôm nay?

– Thì đấy, Công an Thành phố, cấp trên giao thì phải làm.

– Tôi thấy đó chẳng phải là lý do để tôi phải làm việc với chú. Lẽ ra cấp nào thì cấp, kể cả Thủ tướng có giao chú thì chú phải hỏi ngay: Làm việc gì? tại sao phải làm việc? Chứng cứ, cơ cở pháp luật nào để tôi làm việc. Chú đã nhận, thì nó phải giao lại cho chú chứ. Còn trường hợp nó bắt mà không chứng cứ, vi phạm pháp luật, chú phải từ chối ngay chứ. Chẳng lẽ giờ chú cũng chẳng có cơ sở nào để làm việc thì chiều chú lại giao về cấp phường là cấp dưới, thế là chúng nó lại cứ “làm việc vì cấp trên giao” à?

– Nhưng, đấy là nhiệm vụ, bọn em chỉ thi hành nhiệm vụ thôi.

– À, cứ nhiệm vụ thì có nghĩa là bất chấp luật pháp và lương tâm à? Tôi nói chú rõ nhé: Con người ta khác với con vật, khác với cái robot, nghĩa là cứ theo lệnh chủ, bấm nút là cắt, dù là rau, thịt hay là cắt đầu người.

Bởi vì sao chú biết không? Vì chúng ta là con người. Mà con người thì có một trái tim và một khối óc để nhận biết điều gì sai, điều gì đúng. Nếu đúng ta làm, nếu sai thì ta có quyền từ chối. Pháp luật không buộc được ai phải làm điều sai trái, ngay cả với lương tâm mình. Do vậy, chú đừng nại ra lý do là”nhiệm vụ”, nếu còn là con người. Người công nhân, khi được giao nhiệm vụ làm việc gì mà họ thấy không đúng, không an toàn, họ có quyền từ chối, luật lao động cũng quy định như vậy. Giờ bọn Thành phố thấy việc này không đúng, giao cho chú, chú làm thì có phải là nguy hiểm cho chú không? Vì chú sẽ vi phạm luật pháp. Còn thằng trên, thì chú làm được việc, nó hưởng thành công, chú làm sai, khi có hậu quả gì thì chú chịu.

Về lương tâm, thì thằng Ninh, cũng ở Quận này, dù nó là công an nên chỉ bị xử tù có 4 năm khi giết ông Tùng, giờ đã về. Nhưng thử hỏi cả đời nó có được thanh thản không? Con cháu nó sẽ được hưởng điều gì khi có một ông bố giết người?

Phần tôi, tôi không chấp nhận bất cứ sự vi hiến và phi pháp nào. Do vậy mà tôi không chấp nhận cách làm này. Còn nếu chú muốn, hôm sau chú cứ đưa giấy mời hẳn hoi, tôi sẽ xem xét và nếu thấy hợp lý, tôi sẽ lên đây làm việc với chú thoải mái. Còn hôm nay thì không.

– Thôi, nhưng đã về đây thì chúng ta cũng làm việc chút, nhanh hay chậm là do anh. Đề nghị anh tắt điện thoại đi để ta làm việc cho nhanh.

– Này chú. Tôi nói thật nhé. Khi đã bị bắt về công an, thì tôi đã xác định rồi, nên nhanh hay chậm đâu có mấy ý nghĩa. Với lại, tại sao tôi phải tắt điện thoại? Tôi bị bắt vào công an, mọi người và gia đình ở ngoài không biết khi nào thì tôi lại được giáo dục rồi ân hận mà tự tử bằng dây xỏ giày, hoặc treo cổ ngồi, hoặc bị đánh chết vì rửa bát không sạch… nên tôi phải có điện thoại để họ nắm được thông tin. Sau này gia đình còn biết giờ chết, ngày giỗ mà thông báo và làm giỗ cho tôi, sao tôi lại phải tắt khi anh là một công dân có đầy đủ quyền của mình?

Chú thử xem, chú bảo làm việc là việc gì? Tôi chẳng có kế hoạch làm việc với công an hôm nay, cũng chẳng có hợp đồng hay nghĩa vụ gì. Chú xem cái tờ giấy chú đang định viết đó là gì? Biên bản ghi lời khai? Vậy tôi là gì mà phải biên bản ghi lời khai hôm nay? Tội phạm à?

– Vậy là anh nhất định không làm việc?

– Không. Tôi từ chối làm việc theo cách này và tôi phản đối cách hành xử ép buộc công dân kiểu xã hội đen như hôm nay của Công an. Thôi, giờ cũng trưa rồi, tôi về.

– Không được anh ạ. Anh ngồi chờ chút.

Rồi cậu cảnh sát mặc cảnh phục đi ra khỏi phòng, lần lượt các chú an ninh mà bao năm nay lượn lờ, canh gác rình mò  quanh nhà tôi xuất hiện. Một chú nói:

– Em biết anh từ lâu, các cuộc biểu tình trước đây cũng vậy. Thôi anh ạ. Mọi việc thì đã có đảng và nhà nước lo.

– Chú nói thế đã hiểu đảng và nhà nước lo như thế nào chưa? Chú có học hành không, có biết lịch sử đất nước này bao đời nay không hề lấy một tấc đất giao cho giặc, vì cha ông đã nói: Lấy một tấc đất làm mồi cho giặc thì phải tru di. Vậy mà chỉ có khi Cộng sản chiếm đất nước này 70 năm nay, đất nước này lần lượt mất từng phần vào tay giặc phương Bắc, bạn vàng của đảng. Bắt đầu là Hoàng Sa, giờ là Trường Sa, rồi hiệp định, hiệp ước của đảng với giặc về biên giới, lãnh thổ… mất dần. Vậy theo chú, đảng và nhà nước lo được cái gì? Lo giao cho giặc hay lo bảo vệ thì chú biết rồi đấy.

Thế nên, đừng khi nào cũng cứ đã có đảng và nhà nước lo nhé. Sao đảng và nhà nước không lo mẹ nó luôn cả các thứ thuế đi, lại bắt dân đóng cho đảng tiêu?

– Anh thấy đấy, đi biểu tình phản đối như vậy đâu giải quyết được gì?

– Làm sao  mà giải quyết được gì khi người ta đang đi bộ trên phố thì công an đã xông vào như đám trộm cướp rồi bắt về làm việc như hôm nay. Làm sao làm được gì khi đảng sử dụng tiền thuế người dân để nuôi công an, mua sắm các thiết bị, vũ khí đàn áp người dân tay không tấc sắt mà chỉ có đóng thuế và lòng yêu nước.

Nhưng, dù làm được gì hay không, thì đó cũng là một thái độ cần có khi mất nước, khi môi trường sống bị hủy hoại, con cháu ta sẽ lãnh hậu quả, trong đó có gia đình các chú, con cháu các chú. Cũng như con chó thôi, khi bị đá một cái, dù nó không cắn lại được, thì nó vẫn ẳng lên mấy cái để phản đối chứ nó không chui vào gậm giường chấp nhận đá nó vô lý. Chú hiểu chứ.

– Nhưng làm gì thì cũng cần có thế và lực anh ạ. Đất nước chúng ta bé so với Trung Quốc, thế và lực chúng ta không đủ đánh nó.

– Vì sao ra nông nỗi thế chú biết không?

– Không, theo anh là vì sao?

– Vì “sự lãnh đạo tài tình và tuyệt đối của đảng”. Vì tham nhũng, ăn cắp, ăn cướp đã là quốc nạn, đục khoét ngân khố, bán tài nguyên khoáng sản tiêu không cần biết đến tương lai con cháu. Vì tiêu diệt lòng yêu nước của người dân bằng công an rình rập như các chú, bằng trấn áp, bắt bớ, bằng giữ mối quan hệ bạn vàng với kẻ thù của dân tộc… Thử hỏi đất nước này đã có bao giờ là to và lớn so với Trung Quốc chưa? Vậy mà cha ông ta sao lại không bán mẹ nó đi cho Tàu vì “thế và lực” như chú nói? Chú thử xem, so với Mỹ, thì Cuba có to không? Và còn nhiều quốc gia nhỏ hơn nữa, yếu hơn nữa. Sao vẫn tồn tại hiên ngang được mà không hèn như Việt Nam?

Cậu cảnh sát mặc cảnh phục quay lại – cứ một lúc, cậu ấy lại đi hội ý- ngồi vào ghế:

– Vậy nếu là anh, trong vai trò lãnh đạo có quyền quyết định, thì anh sẽ làm gì?

– Làm gì ư? Trước hết, là xóa bỏ chế độ độc tài. Bởi bất cứ sự độc tài nào cũng dẫn đến tha hóa và lạm dụng quyền lực. Đơn giản thế thôi, giờ cả thế giới chỉ còn mấy cái ổ độc tài và nó là nguyên nhân đói khổ, tụt hậu và là địa ngục của người dân như Bắc Hàn, Cuba, Việt Nam.

– Chẳng hạn như vụ cá chết này, anh sẽ làm gì?

– Nếu là tôi, trước hết, cần ngay lập tức khoanh vùng lại, kiểm tra phonng tỏa ngay nguồn nghi gây ô nhiễm. Huy động các cơ quan để xác định xem vùng nào đã bị nhiễm độc, loài hải sản nào đã bị nhiễm đến đâu, khu vực nào sử dụng được, loại nào ăn được loại nào không và nhất là thông báo rộng rãi, công khai, minh bạch để dân biết mà còn liệu cho mình. Chứ đếch phải là mấy thằng lãnh đạo kêu dân cứ ăn cá nhiễm độc, cứ tắm biển nhiễm độc mà không cần biết nó nhiễm đến đâu, nguy hiểm như thế nào. Thậm chí là còn đi quảng cáo cho thần chết bằng trò thi nhau tắm và ăn hải sản khi mà dân chưa hiểu chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào an toàn.

Nhưng, vấn đề ở đây lại khác, sự loanh quanh của nhà nước – loanh quanh chứ không phải là bất lực trong việc này – đã đưa đến cho người dân suy nghĩ đến điều gì đằng sau nó. Và họ không tin, và họ phát biểu ý kiến, và họ xuống đường, và công an bắt, và công an lộng hành.

Nhưng, tớ nói thật việc đàn áp, bắt bớ như vậy, chỉ phản tác dụng mà thôi. Điều này nó thể hiện được một câu trả lời cốt lõi: Đảng, nhà nước đang đứng về phía nào trong thảm họa này: Thủ phạm hay nạn nhân.

Và kẻ nào đứng về phía chống lại nạn nhân, thì hoặc đó là đồng lõa, hoặc chính đó là thủ phạm mà thôi.

(Còn nữa)

Hà Nội, ngày 11/5/2016

  • J.B Nguyễn Hữu Vinh