“Tình đã đến trong những ngày độc dược,

“Tình đã đến trong những ngày độc dược,

Trong nhựng ngày rữ nát mọi tinh-hoa.

Trong những ngày sự sống diễn ra,

Bằng điên-dại dẫm bừa lên sự sống.

Nhìn nhau đi em để thấy những giòng xanh,

Hạnh-phúc trần-gian đang lăn từ khoé mắt.”

(Dẫn từ thơ Nguyễn Tất Nhiên)

 Mai Tá lược dịch.

Nhìn nhau đi, để thấy được giòng xanh hạnh-phúc. Giòng xánh ấy, rất dễ thấy nơi dân-gian cuộc đời có Chúa, có Mình và Máu Chúa như trình-thuật hôm nay còn diễn-tả nơi Tiệc Thánh, rất agapè.

Mừng tiệc thánh agapè mỗi tuần, cộng đoàn nơi tôi ở vừa tái thiết nguyện đường cho an toàn, hợp lý. Một trong những điều tôi cảm thấy lạ, là: cửa Nhà Tạm Chúa ngự được làm bằng kính, rất sáng trong. Trong đến nỗi, ánh sáng bên ngoài có thể lọt vào, để lộ hiện nguyên hình chén thánh. Và đây cũng là lần đầu, tôi cảm thấy yếu tố này đã đánh động, thu hút lòng Đạo nơi tôi và chắc cũng là của một số anh em.

Phản ứng của anh em chúng tôi cũng đa dạng, đôi lúc thật lạ lùng. Người cho rằng: làm thế không trang nghiêm, thiếu tôn kính. Kẻ bảo là: lập trường cấu trúc cũng không tệ. Tựu trung, đa số đã bày tỏ sự đồng thuận, là: hãy nên để thế. Để như thế, vì Mình Thánh Chúa là Thực phẩm nuôi sống chúng ta, mỗi ngày.

Mỗi ngày, ta nhìn thấy Ngài, rất muốn sẻ san. Ngài là thực phẩm, nên cũng cần mang dáng dấp chào mời, dễ bẻ vụn và phải đổ tràn ra bên ngoài bằng yêu thương, vô bờ bến. Đó, chính là động tác Chúa thực hiện vào Tiệc Thánh, chiều Thứ Năm hôm trước ngày khổ nạn. Và, đó cũng là việc ta vẫn làm mỗi tuần, ngày của Chúa.

Ngày của Chúa, nhiều vị thường diễn tả việc dự Tiệc thánh như thói quen nguyện cầu, dâng tiến. Tệ hơn, có người lại coi việc cử hành Tiệc như màn độc diễn của vị chủ tế trên bàn thờ. Giáo dân  tham dự chỉ với tính cách người dự khán, thôi. Nghĩa là, chỉ đến rồi đi. Đi xem lễ. Đến nhà thờ. Nhất nhất, để thực hiện tổng cộng những sáu điều Hội thánh khuyên răn. Không đi không đến e sẽ mắc tội. Và, là tội trọng.

Vốn mang trong người phong thái ấy, nhiều người vẫn hay đến trễ, về sớm. Chỉ đứng xa hoặc loanh quanh ở ngoài, hút thuốc nói chuyện hoặc liên tưởng chuyện làm ăn nào khác. Tuyệt nhiên, không mang dáng dấp tích cực, hợp tác nơi bàn tiệc. Tiệc Thánh, trước tiên và nhất thiết phải là động thái tích cực của cả cộng đoàn.

Bởi, tự bản chất, ý nghĩa của Tiệc là như thế. Chí ít, ta tham dự Tiệc là để thật sự ăn Mình Chúa, và uống Máu Chúa , như được dạy bảo. Nói cho cùng, tham dự Tiệc không là chuyện đơn độc riêng lẻ, nhưng là việc của cả cộng đoàn. Cộng đoàn tình thương. Dự tiệc lòng Mến, dự rất đông và tích cực.

Dự Tiệc ngày của Chúa, ta cùng nhau đến vì Thân Mình Ngài. Cùng đến, như những người thân yêu chung tình, cùng ăn cùng uống. Cùng chung sức sống. Đến để bày tỏ lòng biết ơn chân thành, đối với Ngài. Đến, vì “Thánh Thể” thật sự mang ý nghĩa một cảm tạ.

Ta đến, không phải vì sợ phạm vào điều khuyên thứ ba Hội thánh luôn răn giữ. Ta đến, không vì sợ tội. Không vì sợ vi phạm giới răn Hội Thánh Chúa, khuyên giữ. Ta đến, cũng chẳng phải là giữ chỉ để giữ. Giữ vì sợ mắc tội. Giữ, nhưng không mảy may thuyết phục. Thành thử, có người cứ đến trễ và về sớm; và họ cũng chẳng thấy cần phải lưu lại đôi phút để hàn huyên, chia sẻ những tâm tình người đồng Đạo.

Đến dự Tiệc thánh, tuyệt nhiên không là đi “xem lễ” như ta lầm gọi. Bởi, đi xem là xem vị chủ tế độc diễn màn dâng tiến một mình, trên bục cao. Ngược lại, đến dự Tiệc Thánh là việc tham gia vào việc chung. Tham dự và gia nhập tiệc vui rất chung. Ăn chung uống chung, cũng một Mình Máu Rất Thánh của Chúa. Ăn và uống chung, rất công khai, đầy hưng phấn. Như Chúa từng bày tỏ: “Bằng vào việc này, mọi người sẽ biết các anh là môn đệ của Thầy, anh em hãy thương yêu nhau” (Yn 13: 35). Và, “Xin cho chúng nên một để thế gian biết Cha đã gửi Con đến” (Yn 17: 21-23)

Đến dự Tiệc, mà mang tâm trạng đơn độc lặng thinh, là chưa hiểu ý nghĩa của sự đồng tâm cộng lực,chung lòng mến. Đến dự Tiệc, là cùng mang tâm tưởng thâm sâu đượm tình mật thiết của cộng đoàn kẻ tin.

Tiệc Thánh, không là thời điểm ta tác tạo nên cộng đoàn, mà thôi. Nhưng, là thời gian giúp ta cử hành mừng kính đặc điểm cùng nhau chung phần vui hưởng của cộng đoàn. Thật đáng tiếc: hơn bốn thập niên thời hậu Công Đồng đã trôi qua, mà nhiều vị vẫn còn nhấn mạnh đến yếu tố tu đức cá thể. Chỉ nhắm mục đích tìm sự “rỗi linh hồn”, riêng mình ta thôi.

Vì thế, người dự Tiệc ngày Chúa nhật vẫn cứ hành xử như khách lạ, vừa đến thăm. Khách đến, thiếu vắng cả nụ cười, tối thiểu. Thiếu tình thương. Hợp tác, đùm bọc. Cả khi, lời “chúc bình an, tay nắm tay” trao cho nhau, cũng chỉ là động tác lấy lệ. Chỉ như phản xạ tự nhiên, rất quen làm. Khác hẳn tâm tình người dự tiệc mừng ngày sinh, rất thân thương.

Nói rộng hơn, dự Tiệc Thánh không chỉ đến để nhận bánh thánh hiệp thông, rất giản đơn. Mà, để chia sớt và cùng sẻ san một Bánh Thánh là Mình Ngài. Cùng uống chén Máu cứu độ của chính Ngài. Mình và Máu Đức Chúa đã Phục sinh. Mình Thánh Chúa ta lãnh nhận, không chỉ riêng Mình Đức Kitô thôi, nhưng còn là thân mình của cả cộng đoàn, vẫn được coi như chi thể thân thương đã tháp nhập vào Thân Mình Đức Kitô, đang hiện hữu.

Qua sẻ san Mình và Máu Thánh Chúa, cộng đoàn tình thương mới nhận ra rằng: không chỉ riêng có Đức Kitô đến với ta, mà thôi. Nhưng, là cả Thân Mình Ngài có cộng chung chi thể, là cộng đoàn thân thương ta sống cùng, và sống với.

Ở một số cộng đoàn, nhiều vị có thói quen bái gối trước khi đón nhận Bánh Thánh. Nếu đây là cử chỉ thông thường nhằm tỏ lòng tôn kính, tưởng cũng nên bái gối trước cộng đoàn đang xếp hàng đón nhận Thân Mình Chúa vào bên trong mọi người.

Tóm lại, hiệp thông nhận đón Chúa, không chỉ riêng Đức Kitô đến với ta mà thôi. Mà còn là, cộng đoàn tình thương đã ở trong ta. Với ta.

Thành thử, khi nhận Bánh Hằng Sống vào tay và đáp lời “Amen”, ta đã nghiêm túc nhận lời mời trở thành thân mình Chúa. Thân Mình Ngài, đã vụn thành tình thương yêu. Máu Ngài đã đổ tràn hy vọng. Nhờ đó, thế giới được cứu thoát khỏi con người mình. Khỏi cái “mình” xấu xa, đớn hèn. Và từ đó, tìm được sự sống trọn vẹn nơi Chúa.

Có Chúa ở với và ở cùng, đón rước Mình và Máu Ngài, ta ngân vang lời thơ của thi-sĩ họ Hàn, rằng:

Ta há miệng cho Nguồn Thơm trào vọt:

Từ thời Xuân! Từ Thờ Xuân non nước!

Phút thiêng-liêng nhuần gội ánh thiều-quang,

Thiên-hạ bình và Trời tuôn ơn phước,

Như triều-thiên vờn lượn khắp không-gian.

Ta cao ngân, giọng vô-cùng thanh-thoát,

Khiến châu-thân rung-động thể tơ trăng.”

(Hàn Mặc Tử – Nguồn Thơm)

Vâng. Đúng thế. Nguồn Thơm đã thấm-nhập vào châu thân rung-động của chính ta. Của cả cộng-đoàn và mãi mãi, ta sẽ vui vầy Tiệc Thánh mến yêu Mình Máu Chúa, rất agapè.

 Lm Richard Leonard sj

Mai Tá lược dịch.

TRỞ THÀNH DỤNG CỤ CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG XÓT

TRỞ THÀNH DỤNG CỤ CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG XÓT

  Gm. GB Bùi Tuần

Càng về già, tôi càng rút vắn cách cầu nguyện. Bởi vì sức khoẻ của tôi mỗi ngày mỗi giảm sút. Khó tập trung. Dễ căng thẳng.

Cầu nguyện, nếu là gặp gỡ Chúa, thì cầu nguyện của tôi vẫn dài. Nhưng, nếu cầu nguyện là đọc kinh, thì đọc kinh của tôi bây giờ thường rất vắn.

Tôi thường đọc lời kinh sau đây: “Lạy Chúa, xin thương xót con”.

  1. Mỗi ngày, tôi cầu nguyện với Chúa bằng lời kinh vắn tắt đó rất nhiều lần. Lần nào cũng là gặp gỡ Chúa. Lần nào gặp gỡ Chúa cũng là như mới.
  1. Chủ yếu của gặp gỡ Chúa làđón nhậnThiên Chúa giầu tình yêu thương xót. Tôi càng nghéo khó, bé nhỏ, hèn mọn, thì càng dễ đón nhận tình yêu xót thương của Chúa.
  1. Một dấu chỉ giúp tôi nhận ra tôi được đón nhận tình yêu Chúa xót thương là tôi thấy mình được thay đổi sâu sắc. Thay đổi đó có thể gọi là đổi mới. Tôi được đổi mới một cách lạ lùng.

Tôi được đổi mới thế nào?

Thưa đổi mới nơi tôi là tôi cảm thấy mình thuộc về Chúa (Rm 14,8). Tôi cảm thấy mình trở thành của lễ hiến dâng lên Chúa (Rm 12,1). Tôi cảm thấy mình được làm con Thiên Chúa (Rm 8,16), một Thiên Chúa là tình yêu (Ga 4,8). Tôi cảm thấy mình được làm con Thiên Chúa giàu lòng thương xót và rất mực yêu thương tôi (Ep 2,4).

  1. Những đổi mới trên đây, mà Chúa cho tôi được cảm thấy trong tôi, cho dù còn mờ nhạt, nhưng đã mở ra cho tôi những con đường mới.

Những con đường mới đó là những gì?

Thưa là những con đường tình yêu mà Chúa đã dạy.

  1. Ở đây tôi chỉ xin nói sơ qua về con đường tình yêu trong dụ ngôn“người Cha đón người con phung phá” (Lc 15,11-33).

Yêu của Chúa là đợi chờ người con phung phá trở về.

Yêu của Chúa là nhìn đứa con phung phá với tấm lòng xót thương âu yếm.

Yêu của Chúa là chạy ra đón người con trở về.

Yêu của Chúa là tha thứ mà không đòi điều kiện.

Yêu của Chúa là ăn mừng vì con trở về.

Yêu của Chúa là cứng rắn với đứa con kết án việc Chúa xót thương đứa con phung phá.

  1. Đối với tôi, bài học tình yêu mà Chúa dạy trên đây làhãy đi bước trước, hãy bước xa hơn trong những liên đới với những con người, đặc biệt là những con người tội lỗi.
  1. Đi bước trước và bước xa hơnvề tình yêu thương xót trong những liên đới mục vụ, truyền giáo và xã hội, đó là điều tôi vui mừng nhận thấy nơi nhiều môn đệ Chúa Giêsu tại Việt Nam hôm nay.

Họ đi bước trước và bước xa hơn về tình yêu trong những điểm rất sát cuộc sống. Như: Trong tư duy, trong tư cách, trong việc làm, trong đối xử, trong tha thứ, trong hy sinh.

  1. Trong Phúc âm, Chúa Giêsu dạy trong bất cứ lãnh vực nào của tình yêu, trên bất cứ con đường nào của tình yêu, luôncần phải cụ thể. Như phải biết chào hỏi họ, phải biết cầu nguyện cho họ, phải biết làm mọi sự có thể, để đem lại bình an cho họ, phải giúp đỡ họ, phải tha thứ cho họ.
  1. Yêu như Chúa dạy là rất khó. Nhưng Chúa quả quyết là khó, mà vẫn làm được, nhờ dựa vào ơn Chúa. Hãy tìm đến với Chúa Giêsu. Người sẽ bổ sức cho, Người sẽ làm cho gánh nặng trở nên nhẹ nhàng(x.Mt 11,30).
  1. Nhiều môn đệ Chúa tại Việt Nam hôm nay, đã có kinh nghiệm quý giá đó. Khó mà vẫn làm được, nhờ ơn Chúa.Vì thế, họ quan tâm nhiều đến việc “Ở lại trong Chúa” (Ga 15,4). “Ai ở lại trong Thầy, và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái. Vì không có Thầy, các con chẳng làm gì được” (Ga 15,5).
  1. Với những chia sẻ trên đây, tôi tha thiết cầu chúc cho mọi người con Chúa tại việt Nam hôm nay, mau được ơn Chúa đổi mới chính mình, nhờ đó sẽ trở thành nhân chứng của tình yêu Chúa giàu lòng thương xót, ngay tại môi trường mình sống.
  1. Cách riêng, tôi tha thiết cầu chúc cho các tân linh mục, và các người đang được huấn luyện để lãnh chức linh mục, được thực sự đổi mới bản thân, nhờ đó sẽ mang nơi mình dấu ấn tình yêu thương xót của Chúa là Chúa Giêsu trên thánh giá.

Việt Nam đang rất cần một hàng tư tế mới như vậy.

  1. Tôi hết lòng cảm tạ Chúa vì những đổi mới Chúa thực hiện trong tôi. Nhưng tôi vẫn ý thức sâu sắc về khả năng sụp đổ trong tôi. Bởi vì tôi luôn yếu đuối. Với sự tự do Chúa còn để lại trong tôi, tôi vẫn có thể từ chối và lạm dụng ơn Chúa. Và còn biết bao lực lượng phá hoại khác. Vì thế, tôi không ngừng xin Chúa xót thương tôi. Mỗi ngày tôi như phải bắt đầu lại. Xin anh chị em thương cầu nguyện rất nhiều cho tôi.

Tôi hết lòng phó thác mình cho Chúa giàu lòng thương xót. Xin đón nhận mọi sự, cho dù là thánh giá, vì vâng phục thánh ý Chúa. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi luôn vững tin:

Tình yêu thương xót của Chúa là nguồn cứu độ tôi.

Xin Chúa xót thương con.

 Long Xuyên, ngày 27.5.2016

+ Gm. GB Bùi Tuần

‘Dân không muốn thần tượng tuyên truyền’

‘Dân không muốn thần tượng tuyên truyền’

 BBC

29-5-2016

Người dân Việt Nam đang khao khát ‘thần tượng’, nhưng lại không muốn những thần tượng do ‘tuyên truyền’ và ‘được dựng lên’, theo ý kiến nhà nhà nghiên cứu, khách mời của BBC.

Tại cuộc tọa đàm về chuyến thăm của Tổng thống Mỹ và hội chứng mang tên cơn sốt Obama ở Việt Nam của BBC Việt ngữ cuối tháng 5/2016, Tiến sỹ Khuất Thu Hồng, nhà nghiên cứu xã hội học từ Hà Nội cho nói:

“Tôi nghĩ rằng cơn sốt Obama đã cho chúng ta thấy là dân chúng muốn thần tượng của mình là ai, chứ không phải là những gì người ta dựng lên hoặc người ta cố gắng để tuyên truyền cho nó.”

Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển Xã hội Việt Nam khẳng định:

“Đấy chính là cái gọi là thần tượng thực sự mà người Việt Nam đang thiếu và khát khao. Những thứ mà khiên cưỡng thì rất khó khăn.

“Sự xuất hiện của ông Obama giải đáp cho chúng ta câu hỏi là người Việt Nam muốn gì, muốn thần tượng của mình phải như thế nào.”

Có sính ngoại quá không?

Tại cuộc tọa đàm Bàn tròn thứ Năm của BBC hôm 26/5, trước câu hỏi dường như ở Việt Nam đã có sẵn nhiều ‘thần tượng’, từ những tượng đài, cho tới các tên gọi trên các đường phố, hay trong sách giáo khoa và những nơi khác, mà không phải là thiếu thần tượng, bà Khuất Thu Hồng nêu quan điểm:

TS. Khuất Thu Hồng: Không ạ. Tôi nghĩ rằng cơn sốt Obama đã cho chúng ta thấy là dân chúng muốn thần tượng của mình là ai, chứ không phải là những gì người ta dựng lên hoặc người ta cố gắng để tuyên truyền cho nó. Cơn sốt Obama nó cho thấy điều tôi nói như ban đầu là người dân Việt Nam đang thiếu một thần tượng.

H1Người dân Việt Nam chào đón Tổng thống Obama trên đường phố. Ảnh: Getty

Thần tượng mà họ cảm thấy gần gũi với họ, mang lại, đáp ứng những mong mỏi, nhu cầu, thất vọng do về tự do, phát triển, chủ quyền, giáo dục và tất cả mọi thứ. Đấy chính là cái gọi là thần tượng thực sự mà người Việt Nam đang thiếu và khát khao. Những thứ mà khiên cưỡng thì rất khó khăn.

Sự xuất hiện của ông Obama giải đáp cho chúng ta câu hỏi là người Việt Nam muốn gì, muốn thần tượng của mình phải như thế nào. [Đó] phải là một người chân thành, hiểu biết, uyên bác, gần gũi; một người có thể động đến trái tim của tất cả mọi người bằng chuyến đi và lời phát biểu của mình, bằng việc ngồi ăn bún chả hay uống cà phê sữa hay bắt tay người dân, thì ông Obama đã tạo nên một thần tượng mà từ nay người Việt Nam luôn luôn hướng đến, mơ ước và mong mỏi rằng một ngày nào đó mình sẽ có những thần tượng như thế ở đất nước này.

BBC: Liệu người Việt Nam có sính ngoại quá hay không, như một số người đặt vấn đề? Xin hỏi tiếp TS Khuất Thu Hồng

TS. Khuất Thu Hồng: Tôi nghĩ Việt Nam đã đón quá nhiều các nguyên thủ quốc gia nhưng chúng ta đã thấy có trường hợp nào tương tự như vậy không ạ? Cũng có những nguyên thủ quốc gia mà quả thật, sự viếng thăm của họ mang lại cho chúng ta rất nhiều lợi ích về kinh tế, nhưng có được sự đón tiếp nồng ấm của người dân như vậy hay không thì chúng ta đã đều thấy câu trả lời rồi.

Hãy lắng nghe đối thoại

BBC: Chúng tôi muốn vấn ý bà Thảo Griffiths, trưởng Đại diện Quỹ cựu chiến binh Mỹ tại Việt Nam, bà có bình luận gì về ý kiến của TS Khuất Thu Hồng?

Bà Thảo Griffiths: Tôi nhớ là năm 2000 khi Tổng thống Bill Clinton sang Việt Nam. Đấy cũng là việc có ý nghĩa lịch sử trong quan hệ Việt Mỹ bởi vì đó là chuyến đi đầu tiên của một Tổng thống Hoa Kỳ đến Việt Nam sau khi chiến tranh kết thúc.

Chúng ta (Việt Nam) cũng đã tiếp đón Tổng thống Bill Clinton như chúng ta tiếp đón Tổng thống Obama.

BBC: Xin được nghe ý kiến bình luận của Tiến sĩ Khoa học Nguyễn Quang A, nhà vận động xã hội dân sự ở Việt Nam.

H1Phụ nữ và trẻ em cầm cờ và ảnh chào đón ông Obama. Ảnh: Getty

TS. Nguyễn Quang A: Tôi rất đồng ý với Tiến sĩ Khuất Thu Hồng về điểm đó. Bởi vì nếu chúng ta nhìn lại những thần tượng mà người ta muốn cấy vào đầu người Việt Nam trong suốt nhiều chục năm qua hoặc những vị lãnh đạo của chúng ta thể hiện một tác phong như thế nào.

Tôi thấy người dân Việt Nam có một cơ hội để đối sánh thực tiễn với mong mỏi của họ. Và khoảng cách giữa thực tiễn với cái mong muốn; cũng như khoảng cách giữa thực tiễn và với mong mỏi của người ta với phía ông Obama, hai cái đó khác nhau một trời một vực.

Có lẽ, tôi nghĩ, về phía người cầm quyền Việt Nam cần phải nghiên cứu một cách rất là sâu sắc và phải tự thay đổi mình. Xã hội người dân đã tiến khá nhiều. Rất đáng tiếc là tác phong lãnh đạo, cung cách lãnh đạo vẫn giống như nhiều chục năm trước.

Và khoảng cách đó càng ngày càng xa ra thì nó làm cho sự bức xúc của người dân càng lớn. Bức xúc đó có thể gây ra những chuyện bất ổn xã hội không đáng có.

Chính những người lãnh đạo Việt Nam là người phải chủ động thay đổi mình để kéo khoảng cách giữa người dân với họ đang từ khoảng rộng như thế nó thu hẹp dần lại, làm sao để có thể giống như ông Obama. Đó là một vấn đề hết sức nghiêm túc mà họ cần hết sức lưu ý và chấn chỉnh.

Tôi nghĩ là chỉ có như thế, lắng nghe người dân đối thoại với người dân, chứ không phải là họ đối xử với đối xử với tôi với (blogger) Đoan Trang như vừa rồi.

Thực sự cùng giá trị

Tôi nghĩ là lúc đó mới tạo được sự đồng thuận. Không có một người nào đấu tranh dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam bây giờ muốn có một sự bất ổn. [Họ] đều muốn có một sự phát triển hài hòa và chỉ muốn làm cho bản thân chính quyền phải mạnh lên.

Bởi vì cái chính phủ phải có niềm tin ở chính mình và tạo ra niềm tin trong nhân dân.

H1Người dân với biểu ngữ bằng tiếng Anh ghi: “Hoan nghênh Tổng thống Barack Obama. Chúng tôi yêu mến ông”. Ảnh: Getty

Đấy mới là tài sản quan trọng [mà] rất đáng tiếc trong thời gian vừa qua cái tài sản rất quý giá đấy của nhà nước thì họ đã làm xói mòn đi.

Rất đáng tiếc tôi không gặp được ông Tổng thống Obama.

Nhưng hai người chuẩn bị cho cuộc viếng thăm của ông thì tôi có thời gian để nói chuyện. Và tôi nói với họ rằng, về cơ bản, những giá trị của Mỹ, hay giá trị của Việt Nam mà người ta coi rằng là giá trị của họ, thực sự là một.

Bởi vì ông Hồ Chí Minh dẫn chiếu giá trị của Mỹ ở Tuyên ngôn độc lập; rồi Việt Nam cũng muốn xây dựng một xã hội của dân, do dân, vì dân. Đấy là của Mỹ. Nhưng họ không nói là vay mượn của Mỹ.

Thế như vậy là những giá trị cơ bản của Mỹ và Việt Nam là không có bất đồng gì cả.

Chỉ có bất đồng ở một điểm là cái cách thực hiện như thế nào. Một bên là chỉ có nói về cái đó nhưng không thực hiện.

Thế nên tôi mới đặt vấn đề là người dân, chúng ta phải cố gắng giúp nhà nước để biến cái quyền hão, quyền ảo của chúng ta thành quyền thực.

Nếu thực sự là làm với tinh thần xây dựng như thế, thì nước Việt Nam sẽ phát triển. Tôi nghĩ lãnh đạo Việt Nam nên lắng nghe và tự thay đổi, và đối thoại với người dân.

Mời quý vị theo dõi thêm các cuộc tọa đàm Bàn tròn của BBC Việt ngữ về chuyến thăm của Tổng thống Hoa Kỳ Obama tới Việt Nam tại đâytại đây.

H1Người dân với biểu ngữ bằng tiếng Anh ghi: “Hoan nghênh Tổng thống Barack Obama. Chúng tôi yêu mến ông”. Ảnh: Getty

H1Ảnh: JIM WATSON AFP Getty Images

H1Ảnh: Reuters

H1Ảnh: Bui Thu

H1

Đã “tìm” được nguyên nhân cá chết ở Biển Miền Trung!

Đã “tìm” được nguyên nhân cá chết ở Biển Miền Trung!

 Báo chí thời gian qua đã tắt ngóm theo định hướng XHCN về chuyện cá chết. Trên các trang báo  nhà nước, hiện tượng cá chết và ô nhiễm ở Miền Trung coi như đã xong. Giờ đây, báo chí đăng nhiều bài viết rằng các chợ cá lại tấp nập, đông vui nhộn nhịp… Vậy là cá hết độc, biển đã sạch.

Dù cho đến hôm nay, đã gần một tháng rưỡi, nhà nước vẫn ú ớ và loanh quanh chưa thể tìm ra nguyên nhân cá chết. Cái cách mà cha ông ta thường nói “để lâu cứt trâu hóa bùn” đang  nhà nước được thực hiện triệt để.

Để lâu cũng có cái lợi. Mới đây, Hà Tĩnh đã phải có công văn về tiêu cực khi hỗ trợ dân do cá chết – lợi đó chứ đâu.

hotrocachet

Dân tình thì cứ tha hồ đồn đoán về nguyên nhân cá chết là do đâu. Thôi thì đủ loại lời phán đoán.

Một số thanh niên xăm trổ lên mạng thì khẳng định: nguyên nhân cá chếthàng loạtlà do cá lập băng đảng đánh nhau.

Một số khác thì cãi: hoàn toàn không phải, chỉ là một vụ thảm sát kiểu LVL mà thôi. Chẳng là vì thời gian qua, nhiều gia đình cá sợ nhà nước huy động vàng trong dân để trả nợ xong thì huy động đến tài sản loài cá, nên tập trung cất giấu, và chuyện không lọt qua mắt của đám cá dữ kiểu LVL, nên mới sinh ra thảm sát hàng loạt.

Một số lái xe đường dài thì khẳng định: cá chết do tai  nạn giao thông. Họ lý giải: trên đất liền, đường sá toàn dạng BOT, trạm kiểm soát, thu vé khắp nơi, cảnh sát giao thông nhan nhản, vậy mà còn tai nạn chết mỗi năm mấy chục mạng người. Huống chi dưới biển, tàu bè đi lại, cá lớn cá bé tham gia giao thông không luật lệ gì, lại không có cảnh sát giao thông đứng rình để bắt tay nhắc nhở, thì làm sao mà không tai nạn hàng loạt?!

Còn những cổ động viên Hải Phòng thì khẳng định chắc chắn bằng băng rôn hẳn hoi: Cá chết do không biết bơi. Cái này nghe ra cũng có lý. Ở Việt Nam thì điều gì mà chẳng có thể xảy ra.

mangcamchubau

Còn quan chức nhà nước thì cứ đủng đỉnh. Cứt trâu chưa hóa bùn thì làm sao mà xong việc?! Họ cho rằng muốn xác định được nguyên nhân cá chết, thì phải mất… một năm.

Để minh họa cho điều đó, một pha biểu diễn mới đã được thực hiện. Truyền hình VTV đã phỏng vấn một giáo sư Nhật Bản. Dân ta vốn chuộng ngoại, nên Nhật Bản giáo sư nói thì càng dễ tin mà. Đoạn ấy như sau:

VTV: Thưa giáo sư Yoshihiko Yamada (Đại học Tokai), là một nhà khoa học có rất là nhiều kinh nghiệm trong việc tìm kiếm nguyên nhân thảm họa môi trường… giáo sư có thể cho biết mất khoảng bao lâu để tìm ra nguyên nhân cá chết ở Việt Nam?

GIáo sư Yoshihiko Yamada: Tôi nghĩ có khi đến 1 năm.

Thế nhưng, ngay lập tức, cộng đồng mạng đã tìm ra thông tin về ông giáo sư này trên website của trường Tokai như sau:

– Chuyên môn: Kinh tế Công cộng (Public economics); An ninh Hàng hải (Maritime security); Kinh tế đảo (Islands economics)

– Khoa mục giảng dạy: Xã hội hải dương và quan hệ quốc tế; Kinh tế chính trị của quốc gia biển; Chính sách về hải dương.

– Chuyên đề nghiên cứu hiện tại : Vấn đề hải tặc hiện nay; Nhật Bản biên giới và hải đảo

Tiến sĩ Nguyễn Quang A nhận xét trên facebook như sau: “Với chuyên môn như thế, ông ta khó có thẩm quyền khoa học để nói về nguyên nhân cá chết, nói chi đến kết luận.” Và ông Nguyễn Quang A đề nghị: Các bạn Việt Nam ở Nhật nên hỏi trường và các đồng nghiệp của ông ta xem sao (hay xem VTV có dịch đúng lời ông nói hay không).

Nghi ngờ một đài truyền hình quốc gia có vẻ lạ. Nhưng là chuyện cần thiết ở nước ta, bởi qua những vụ bê bối của đài VTV vừa qua, như vụ ăn cắp bản quyền đến mức bị khóa tài khoản youtube, dựng video clip giả làm hại người dân buộc xin lỗi, đưa kẻ có tiền sử ăn cắp nhiều lần lên truyền hình giảng dạy văn hóa, đạo đức…, nên người dân có quyền nghi ngờ. Đặc biệt là cái phóng sự vu cáo các nhân sĩ, trí thức và Đức Giám mục Nguyễn Thái Hợp trong vụ cá chết vừa qua.

Thế rồi, chuyện cá chết không được nói đến nữa,nhất là những ngày bầu cử đang đến gần, mà dân thì nhất định chẳng sử dụng cái quyền đó làm gì.

Thậm chí, các nhà mạng đã đồng loạt lọc từ cá chết, môi trường, vũng áng, Formosa, bầu cử. Thế là càng yên.

Có lẽ trên thế giới, chưa có nước nào có thể giải quyết thảm họa ô nhiễm môi trường nhanh chóng và hiệu quả bằng Việt Nam.

Kinh nghiệm này, cần phổ biến ra toàn thế giới: Chỉ cần một công văn, hoặc một chỉ thị của Ban Tuyên giáo cấm báo chí đưa tin, buộc gỡ các bài viết về thảm họa, về cá chết với lý do rất đơn giản: Tổn hại đất nước. Thế là xong.

tuyenthe

Cũng chuyện cá chết, nhưng không phải ở Miền Trung, nơi có Formosa đang thải độc, mà trên kênh Nhiêu Lộc đồng loạt 70 tấn cá chết hai hôm nay. Lập tức ngày hôm sau Ban Tuyên giáo đã kết luận được ngay cá chết do các chỉ số nồng độ nước vượt mức, do ô nhiễm… rất nhanh chóng mà không cần đến 1 năm như ở Miền Trung. Chắc hẳn ở đây, không có Thủ tướng chỉ đạo nên họ làm nhanh hơn chăng?

Các quan chức sau buổi biểu diễn ăn cá rồi lặn mất tăm, chẳng thấy đâu nữa. Người dân thì thầm: Họ lại tàng hình rồi.

Điều rất lạ là các quan chức đứng đầu đất nước mới giơ tay thề nguyền được truyền hình trực tiếp, nghe sao mà nghiêm trang, mà xúc động… rằng sẽ tuyệt đối trung thành với Tổ Quốc, vì hạnh phúc của Nhân dân, thế mà nay dân ngắc ngoải, nguy khốn, không thấy mặt một ông, bà nào. Chắc chuyện chết chóc hàng loạt, đói kém, hủy hoại môi trường sống và kế sinh tồn của người dân là chuyện không thuộc về phạm trù “hạnh phúc của nhân dân” chăng?

gachetdoanno

Thế rồi, mới đây, đàn gà ở Đà Nẵng ăn cá xong thì đột nhiên lăn đùng ra chết. Các cơ quan Đà Nẵng vào cuộc ngay và khẳng định: Không phải vì ăn cá mà gà chết, nguyên nhân chính là do gà tham ăn, nên ăn no quá mà chết cả đàn.Báo chí không được đưa tin cá chết, thì đưa tin gà chết do ăn no quá.

Thế mới là tuyệt đỉnh công phu và cao thủ. Chỉ cần khẳng định như vậy là đã giải oan cho đàn cá và nhắc nhở đàn gà lần sau phải biết “ăn trông nồi, ngồi trông hướng” như các cụ đã dạy.

Thế là dân mạng xã hội mới vỡ lẽ ra rằng: Thì ra nguyên nhân cá chết đâu xa xôi gì, chỉ là do cá ăn no quá mà chết thôi.

Chỉ có vậy mà tháng rưỡi nay nhà cầm quyền không tìm ra nguyên nhân đơn giản này.

Chắc không lâu nữa, giới khoa học thế giới sẽ tìm đến Việt Nam học tập cách chống thảm họa môi trường và tìm nguyên nhân của gà và cá chết hàng loạt.

Đất nước ta lại bội thu về những khoản từ những phát minh làm cả thế giới kinh ngạc và “oán phục”.

Đúng, có vậy mới xứng tầm một đất nước được sự lãnh đạo “tuyệt đối và sáng suốt” của một đảng tự nhận là đỉnh cao trí tuệ loài người…

 Hà Nội, ngày 18/5/2016

J.B Nguyễn Hữu Vinh

GIẢ SỬ MỘT NGÀY , KHI TÔI CHẾT ĐI ….

GIẢ SỬ MỘT NGÀY , KHI TÔI CHẾT ĐI ….

* NẾU MỘT NGÀY
Khi tôi chết đi :
– Người ghét tôi, họ sẽ nhảy múa……
– Người yêu tôi, họ sẽ khóc như mưa…

* NGÀY THỨ HAI
Thân xác tôi sẽ được chôn dưới lòng đất
– Người ghét tôi nhìn thấy ngôi mộ , họ chỉ mỉm cười và bước đi.
– Người yêu tôi không dám quay đầu nhìn lại , dù chỉ một lần.

* MỘT NĂM SAU
Thân xác của tôi đã trở nên mục nát . Ngôi mộ của tôi , cỏ mọc um tùm .
– Người ghét tôi , đôi khi vẫn rất khó chịu khi nhắc đến tên tôi.
– Người yêu tôi , trong đêm khuya vắng vẻ vẫn khóc thầm gọi tên tôi.

* MƯỜI NĂM SAU
Thân xác tôi không còn nữa . Chỉ còn lại bộ xương cốt.
– Người ghét tôi , không còn nhớ mặt tôi nữa, mà chỉ còn nhớ tên tôi một cách mơ hồ.
– Người yêu tôi , đôi khi trầm lắng trong giây lát khi nhớ đến tôi.

Cuộc sống khiến cho mọi thứ dần dần trở nên phai nhạt…

* MẤY MƯƠI NĂM SAU
Ngôi mộ của tôi , trải qua bao mùa mưa gió . Chỉ còn lại một bãi đất hoang vu.
– Người ghét tôi , không còn nhớ tôi nữa !
– Người yêu tôi , cũng đã nằm xuống đất !

Đối với thế giới này , tôi đã trở thành hư vô.
………………………………………………………………..

Những phấn đấu một đời , với bao của cải vật chất . Những ham muốn , theo đuổi một đời cũng không thể mang đi dù một chút hư danh.

Dù là giàu sang hay nghèo hèn , rốt cuộc cũng phải đi đến bước cuối cùng.

Hãy sống một cách thiết thực , đừng vì ánh mắt của người đời, hay tiêu chuẩn đánh giá của bất kỳ ai.
….

( Sưu tầm )

CÁI CHỮ LÚ ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT HÚY KỴ …

CÁI CHỮ LÚ ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT HÚY KỴ …

Trong lịch sử nước Việt, mà cũng có lẽ là cả lịch sử loài người, chưa bao giờ có một thằng “lú như Trọng” lại là người đứng đầu cả một nước hơn 90 triệu dân.

Cái tên Trọng Lú không biết đã có từ lúc nào và do đâu (chắc là chỉ có những người trong hàng ngũ trí tuệ ở Ba Đình mới biết), tuy nhiên ngày nay đã trở thành một “húy kỵ” rất nặng.

Một bài báo với tựa đề “Lời than thở của các loài cá”, tác giả là Người Hóng Chuyện, đăng trên Thế giới tiếp thị số 20, đã bị Cục Báo Chí xử phạt 140 triệu đồng tiền âm phủ và Báo TG Tiếp thị bị đình bản 3 tháng kể từ ngày 14-05-2016.

Bài báo viết chung chung, mượn lời của các loài cá than thở về cái vụ “Cá chết”. Nhưng có lẽ chỉ có câu cuối cùng đã đưa nguyên tờ báo đến một chung cuộc thê thảm. Đoạn đó như sau:

– Cứ như vầy hoài, chắc dân tộc cá chúng ta trở thành cá Lú (tên khoa học: Parapercis sexfasciata) hết quá!

(Cá Lú là một giống cá có thiệt theo tiếng Việt).

À há ! cái Người Hóng Chuyện nầy quả thật gian manh, mượn lời than thở của các loài cá mà dám … chọc tới cái ông Tổng bí thư của đảng quang vinh !!!

Ha ha ha …

Bài báo “Lời than thở của các loài cá” được đăng trên Thế giới tiếp thị số 20, một ấn phẩm của báo Nông thôn ngày nay. Cùng với bài “Mãi mãi là người đến sau” đăng trên Thế giới tiếp thị số 18-19, báo Nông thôn ngày nay bị Cục Báo chí (Bộ Thông tin & Truyền thông) quyết định xử phạt vi phạm hành chính 140 triệu đồng, ấn phẩm Thế giới tiếp thị bị đình bản 3 tháng, kể từ ngày 14/5/2016.

Bài báo đã bị gỡ: Lời than thở của các loài cá

Tiếp Thị Thế Giới

11-5-2016

Con cá Lú (Tên khoa học là Parapercis sexfasciata). Nguồn: internet

Các loại cá Thu, Ngừ, Chình, Trích, Nục, Liệt, Đối, Phèn, Chỉ Vàng… diễu hành từng đoàn, kêu la rân trời trong vô vọng.

Hơn tháng trôi qua, kể từ ngày những con cá đầu tiên chết nổi lềnh bềnh trên mặt biển, lũ cá vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang và sẽ xảy ra.

Thông tin vô cùng nhiễu loạn.

Lúc thì “do tác động của các độc tố hoá học thải ra từ hoạt động của con người trên đất liền và trên biển và tảo nở hoa, gọi là hiện tượng thuỷ triều đỏ”.

Rồi “Kết quả quan trắc nước biển đạt tiêu chuẩn”.

Đặc biệt, sau khi các ông bụng bự xuống tắm để chứng minh biển sạch mà cá vẫn chết dạt vào bờ, loài cá càng hoang mang.

Kinh hãi nhất là dự báo nước biển bị ô nhiễm kim loại nặng, cá chết trước, người ăn cá tích tụ dần chất độc vào người, sẽ từ từ chết sau…

Loài cá cứ bơi vòng vòng, vòng vòng. Trong khi chờ cái chết tới, chúng tranh thủ thở than.

Cá Chim nói:

– Ôi ước gì mình bay được như chim để thoát khỏi vùng biển chết chóc này.

Cá Đao nghe vậy, chém gió một phát:

– Cậu không thấy chim cũng ngủm, xác phơi đầy đảo chim à?

– Cá Đuối rên hừ hừ: “Ôi, tui đuối quá rồi. Có ai cứu với?”

Đàn cá Bạc Má khóc rống lên:

– Hu hu, chắc thế hệ sau chúng tớ bị đổi thành cá Bạc Phước!

Các loại cá Thu, Ngừ, Chình, Trích, Nục, Liệt, Đối, Phèn, Chỉ Vàng… diễu hành từng đoàn, kêu la rân trời trong vô vọng. Bỗng, có tiếng tuyên bố:

– Chúng ta quyết liệt, khẩn trương, trong thời gian sớm nhất tìm ra thủ phạm gây ô nhiễm môi trường, có biện pháp khắc phục triệt để, ổn định đời sống loài cá, tránh gây hoang mang trong xã hội, kẻo thế lực thù địch trong và ngoài biển lợi dụng kích động.

Lũ cá nhìn quanh, tìm xem ai vừa nói rồi cá Đối la to:

– Thôi đi ông Sạo! Ông nói nữa, tụi tui đổi s thành x, kêu ông là Cá Xạo đó nha.

Cá Mập, Bạch Tuộc vẫn thấy nhởn nhơ. Đàn cá còn lại cứ bơi, bơi, ngày càng lo lắng:

– Cứ như vầy hoài, chắc dân tộc cá chúng ta trở thành cá Lú (tên khoa học: Parapercis sexfasciata) hết quá!

Người hóng chuyện
Thế Giới Tiếp Thị

. Báo động: Người Trung Quốc đã lập căn cứ sát nách Cửa Việt-Quảng Trị

. Báo động: Người Trung Quốc đã lập căn cứ sát nách Cửa Việt-Quảng Trị

Blog VOA

Lê Anh Hùng

29-5-2016

Khu vực đã bị Trung Quốc thâu tóm và các vị trí nhạy cảm về an ninh quốc phòng xung quanh. Courtesy Photo.

Trong một bài bình luận mới đây trên website của Đài Phát thanh Quốc tế Trung Quốc, một học giả Trung Quốc đã nói huỵch toẹt âm mưu của Bắc Kinh một khi chiến tranh Trung – Việt nổ ra là sẽ tìm cách chia cắt Việt Nam từ phía biển.

Xin trích một đoạn trong bài “Học giả Trung Quốc bày mưu chia cắt Việt Nam từ phía biển” trên trang Giaoduc.net ngày 19/4/2016:“…Một khi lực lượng hải quân ngoại bang triển khai từ trên biển thì về mặt địa hình, Việt Nam như ‘dưa hấu gặp dao sắc’, có thể bị tấn công đổ bộ từ bất kỳ địa điểm nào dọc theo đường bờ biển đất liền… Nói cách khác, nếu Việt Nam để mất quyền kiểm soát Biển Đông thì bố trí quân sự của Việt Nam ở miền Bắc mất hẳn chỗ dựa, đầu đuôi khó ứng cứu cho nhau…”

Mặc dù Trung Quốc có thể tấn công đổ bộ từ bất kỳ địa điểm nào dọc theo bờ biển Việt Nam, nhưng tất nhiên họ sẽ nhắm đến những vị trí xung yếu nhất về an ninh quốc phòng.

Đó là những vị trí đáp ứng được ít nhất một trong những tiêu chí sau: (I) thuận tiện cho việc đổ bộ – vùng biển nơi đổ bộ phải đủ sâu cho tàu trọng tải lớn cập bờ, cho phép cả binh lính lẫn các loại vũ khí hạng nặng đổ bộ; (II) nếu đổ bộ thành công, Trung Quốc , họ sẽ khống chế được một khu vực rộng lớn có tầm quan trọng chiến lược; (III) chỉ cần một lực lượng quân sự vừa phải là đủ sức chia cắt Việt Nam tại đó; và (IV) tại vị trí đối diện bên kia biên giới Lào – Việt hoặc Campuchia – Việt Nam, Trung Quốc cũng thiết lập được căn cứ phố hợp, nhằm khi chiến tranh nổ ra, nó sẽ hiệp đồng tác chiến với lực lượng đổ bộ từ biển vào (hoặc với cả lực lượng nằm vùng tại vị trí đổ bộ) để hình thành nên một gọng kìm nguy hiểm.

Hiện nay, Trung Quốc đã chiếm lĩnh được hoặc đang tìm cách chiếm lĩnh nhiều vị trí xung yếu nằm dọc theo bờ biển Việt Nam như Vũng Áng (Hà Tĩnh), Lăng Cô (Thừa Thiên – Huế), Hải Vân (Thừa Thiên – Huế), Silver Shores (Đà Nẵng), Vĩnh Tân (Bình Thuận), Duyên Hải (Trà Vinh), hay Châu Thành (Hậu Giang), v.v.

Cách đây hơn 2 năm, chúng tôi đã từng báo động về việc Trung Quốc sắp lập căn cứ tại Cửa Việt thông qua một “dự án kinh tế” của Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam – một công ty sản xuất thức ăn gia súc, thuỷ sản và chăn nuôi hàng đầu Việt Nam, vốn thuộc tập đoàn C.P. Group của Thái Lan, nhưng đã bị Trung Quốc thâu tóm. Nhờ sự lên tiếng kịp thời của công luận, dự án này hiện đang bị tạm dừng.

Tuy nhiên, nếu ai đó vội tin rằng Trung Quốc vì thế mà đã từ bỏ âm mưu lập căn cứ ở Cửa Việt thì nhầm to. Đơn giản, Cửa Việt là một trong không nhiều nơi dọc theo bờ biển Việt Nam hội đủ cả 4 tiêu chí nêu trên. Vì thế, nó đã lọt vào “mắt xanh” của các ông chủ Trung Nam Hải từ lâu.

Trong dịp trở lại thăm Cửa Việt vừa qua, chúng tôi lại phát hiện ra là Trung Quốc đang lập một căn cứ khác sát nách cảng Cửa Việt thông qua thủ đoạn núp bóng người Việt để thâu tóm một doanh nghiệp thuỷ sản ở địa phương – đó là Chi nhánh Quảng Trị của Công ty Cổ phần Phát triển Thuỷ sản Huế tại thôn Phú Hội, xã Triệu An, huyện Triệu Phong.

Trước kia, đây là một cơ sở thuộc Công ty Thuỷ sản Quảng Trị, một doanh nghiệp nhà nước. Năm 2005, Công ty Thuỷ sản Quảng Trị bị phá sản. Năm 2007, UBND tỉnh Quảng Trị giao cơ sở thuỷ sản này cho một doanh nghiệp nhà nước khác là Công ty Xi măng Quảng Trị. Sau 3 năm trực thuộc Công ty Xi măng Quảng Trị và không hoạt động gì, đến năm 2010, cơ sở này lại được bán cho Công ty Cổ phần Phát triển Thuỷ sản Huế. Và đến Tết Bính Thân vừa rồi, nó đã bị Trung Quốc thâu tóm thông qua một người Việt tên là Hoà, quê ở Thanh Hoá, với mức giá 8 tỷ VNĐ.

Hiện nay, các ông chủ người Hán đang gấp rút sửa sang lại nhà xưởng và xây dựng khu nhà ở cho công nhân trong khi tiếp tục hoàn thiện các thủ tục pháp lý còn lại để cho ra đời một doanh nghiệp Trung Quốc trá hình tại khu vực hết sức nhạy cảm về an ninh quốc phòng này.

Vị trí do người Trung Quốc kiểm soát bao gồm 2 khu: khu văn phòng + nhà ở công nhân và khu nhà xưởng. Tổng diện tích 2 khu này lên tới khoảng 9.000m2.

Người dân địa phương cho chúng tôi biết, nền móng khu nhà ở công nhân được xây hết sức kiên cố và đặc biệt là sâu khác thường: khoảng cách từ nền nhà xuống đáy móng lên đến 2,3m. Các hố móng được lấp đầy cát trắng, với các ống nhựa cắm xung quanh, nghĩa là lượng cát đó có thể được hút ra bất cứ lúc nào để trở thành một hệ thống hầm ngầm bí mật.

H1Khu vực đã bị Trung Quốc thâu tóm và các vị trí nhạy cảm về an ninh quốc phòng xung quanh

H1Trước khi rơi vào tay Trung Quốc, đây là Chi nhánh Quảng Trị của Công ty Cổ phần Phát triển Thuỷ sản Huế.

H1Khu văn phòng & nhà ở công nhân (bên trái) và khu nhà xưởng (bên phải) nhìn từ cầu Cửa Việt.

H1Khu văn phòng & nhà ở công nhân (bên trái) và khu nhà xưởng (bên phải) nhìn từ cầu Cửa Việt.

Từ Cửa Việt lên cửa khẩu Lao Bảo chỉ khoảng 80km, giao thông rất thuận tiện nhờ tuyến đường nhựa lớn nối với quốc lộ 9 chạy thẳng lên Lao Bảo. Bên kia cửa khẩu Lao Bảo là tỉnh Savanakhet, một địa bàn tập trung rất nhiều người Hán cùng các “dự án kinh tế” của họ trên đất Lào.[i] Một khi chiến tranh Việt – Trung nổ ra, lực lượng Trung Quốc từ Savanakhet đánh sang và lực lượng ngoài biển phối hợp với đội quân nằm vùng ở Cửa Việt đánh vào sẽ tạo nên một gọng kìm vô cùng nguy hiểm, đe doạ chia cắt Việt Nam ở khu vực này.

Những căn cứ ven biển của Trung Quốc không chỉ nguy hiểm về mặt quân sự mà, giống như đại thảm hoạ môi trường do Formosa Hà Tĩnh gây ra ở Miền Trung thời gian qua, chúng còn âm thầm đầu độc môi trường biển, khiến ngư dân – những “cột mốc chủ quyền” trên biển – không còn tha thiết với việc ra khơi để góp phần bảo vệ chủ quyền biển đảo của Việt Nam. Về lâu dài, tình trạng ô nhiễm môi trường biển sẽ làm thui chột nòi giống Việt trong tương lai.

Trong khi lãnh đạo Đảng và Nhà nước Việt Nam vẫn không ngớt tụng niệm câu thần chú “4 tốt, 16 vàng”, lãnh đạo Bộ Quốc phòng vẫn chìm đắm trong vòng xoáy kim tiền cùng các màn “giao lưu quốc phòng” với “bạn” thì những gọng kìm của chủ nghĩa Đại Hán vẫn đang ngày đêm âm thầm siết chặt dải đất hình chữ S của chúng ta.

*Ảnh trong bài: Lê Anh Hùng

_______

Ghi chú:

[i] Đây là thông tin mà chúng tôi đã tìm hiểu từ những người hay qua cửa khẩu Lao Bảo sang đất Lào.

Vi phạm tràn lan trong bầu cử Quốc hội khóa 14

Vi phạm tràn lan trong bầu cử Quốc hội khóa 14

Anh Vũ, thông tín viên RFA
2016-05-28

000_B23SG-622.jpg

Một điểm bỏ phiếu bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu HĐND các cấp lần thứ 14 tại Hà Nội ngày 22/5/2016.

AFP

 00:00/00:00

Cuộc bầu cử Quốc hội khóa 14 đã kết thúc cùng với nhiều điều tiếng về sự gian lận và vi phạm Luật Bầu cử. Tình trạng đó đã diễn ra như thế nào?

Sợ người dân chứng kiến kiểm phiếu

Cuộc bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu HĐND các cấp lần thứ 14 đã kết thúc ngày 22/5/2016. Theo Tổng thư ký Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc cho biết, tỷ lệ cử tri cả nước đi bầu đạt tỷ lệ 98,77%.

Theo báo cáo thống kê từ 63 tỉnh thành cho thấy, 63,3 trong tổng số hơn 69 triệu cử tri đã đi bầu cử. Trong đó hơn 32.100 tổ bầu cử có 100% cử tri đi bầu.

Tuy nhiên theo thông tin và hình ảnh trên mạng xã hội đã cho thấy, có không ít người đã gạch chéo thẻ cử tri và tuyên bố tẩy chay. Và các vi phạm luật bầu cử cũng đã được đề cập tới.

Cuộc bầu cử Quốc hội khóa 14 ở Việt Nam vừa qua đã bộc lộ quá nhiều các khiếm khuyết và vi phạm. Theo luật Bầu cử thì mọi công dân có đủ điều kiện theo quy định thì đều được ứng cử. Song những người tự ứng cử thì đều bị đe dọa và quấy nhiễu.
-Võ Văn Tạo

Nhận xét về cuộc bầu cử Quốc hội lần thứ 14, từ Nha trang nhà báo Võ Văn Tạo nhận định:

“Cuộc bầu cử Quốc hội khóa 14 ở Việt Nam vừa qua đã bộc lộ quá nhiều các khiếm khuyết và vi phạm. Theo luật Bầu cử thì mọi công dân có đủ điều kiện theo quy định thì đều được ứng cử. Song những người tự ứng cử thì đều bị đe dọa và quấy nhiễu; an ninh đưa các tài liệu vu khống của dư luận viên cho tổ trưởng dân phố đi phát cho dân; hăm dọa buộc người ta phải rút tên… với nhiều trò bẩn thỉu. Tôi nghĩ cuộc bầu cử lần này, người ta vẫn áp dụng các chiêu trò như cách đây 20 năm để đe dọa khủng bố người tự ứng cử. Đây thực sự là một cuộc bầu cử gian lận, giả hiệu nhưng sự đàn áp thì có vẻ mạnh hơn.”

Nhà hoạt động xã hội Từ Anh Tú cho rằng, trong một cuộc bầu cử độc diễn và việc vi phạm Luật bầu cử diễn ra hết sức tràn lan. Ví dụ việc ở mỗi điểm bầu cử, đều có một người hướng dẫn cử tri gạch ai, bầu cho ai. Theo ông điều này là sự vi phạm nghiêm trọng Luật bầu cử và vi phạm pháp luật. Ông tiếp lời:

“Những vụ việc vi phạm Luật Bầu cử trong kỳ bầu cử Quốc hội lần thứ 14 vừa qua diễn ra hết sức nặng nề và trắng trợn. Việc vi phạm đó xảy ra ở trong mọi lĩnh vực, ví dụ như việc tìm đủ mọi cách để loại bỏ các ứng cử viên độc lập ngay từ vòng đầu để đưa người của đảng vào; thứ 2 là họ bắt ép người dân, đặc biệt là các đối tượng sinh viên, viên chức… phải đi bầu cử nếu không họ sẽ gây khó khăn; còn một số địa phương chạy theo thành tích thì họ đã chia tiền cho cử tri.”

Lực lượng chức năng canh gác tại một điểm bỏ phiếu bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu HĐND các cấp lần thứ 14 ở Hà Nội ngày 22/5/2016. AFP PHOTO.

Công dân chống tham nhũng Bà Lê Hiền Đức, người trực tiếp phát hiện việc việc gian lận trong việc tráo các phiếu bầu của tổ bầu cử số 7, thuộc Phường Láng Thượng, Quận Đống Đa, Hà nội và đã bị các cán bộ thuộc tổ bầu cử hành hung. Bà khẳng định:

“Do lúc buổi chiều ngày bầu cử 22/5, tôi thấy trong phòng bầu cử có một tập phiếu bầu đã viết sẵn để trên một cái ghế, chắc chắn là bố trí chuẩn bị sẵn sàng để tráo đổi phiếu. Lúc 18h50 tôi đã đến tổ bầu cử để giám sát việc kiểm phiếu và có báo cho CA trực ở đó. Khi tôi vào thì mấy người hỏi tôi “Bà vào đây làm gì?” Tôi nói rằng, tôi là một người dân tôi xin phép vào để xem cách kiểm phiếu và sau đó họ đã dứt khoát không mở thùng phiếu. Chờ mãi họ cũng không chịu mở, và cuối cùng đã có mấy người ra xô tôi ngã lăn ra đất.”

Cơ cấu nhân sự sắp xếp sẵn?

Dưới nhan đề “Trò hề bầu cử: Thành ủy Đà Nẵng chỉ đạo sửa kết quả bỏ phiếu bầu Đại biểu Quốc hội khóa 14 và Hội đồng nhân dân nhiệm kỳ 2016-2021”, báo Tin tức hàng ngày online cho biết, tác giả là ông Trần Minh Huy thuộc đơn vị bầu cử số 10 khẳng định rằng: Là những người trực tiếp làm công tác tại các tổ bầu cử tại đơn vị bầu cử số 9 và số 10 quận Sơn trà, Đà nẵng. Ông hết sức ngạc nhiên và phẫn nộ vì sự trơ trẽn, giả dối và coi thường nhân dân của mấy vị lãnh đạo Thành ủy Đà nẵng, họ đã ngang nhiên chỉ đạo sửa đổi kết quả bầu cử vừa qua một cách trắng trợn.

Theo Nhà báo Võ Văn Tạo thấy rằng, việc gian lận kết quả bầu cử là hiện tượng phổ biến nhưng khó bị phát hiện, vì không có ai giám sát và kiểm tra quá trình kiểm phiếu. Theo ông đây là cách đa số các đơn vị bầu cử thực hiện, theo chỉ đạo từ yêu cầu cơ cấu nhân sự đã sắp xếp sẵn. Ông nói:

“Theo tôi được biết qua theo dõi trên mạng thì có những địa phương đưa sai kết quả bầu cử, thì cần phải xem xét lại. Còn chuyện xảy ra ở Đà Nẵng thì có thông tin kết quả bầu khác với kết quả công bố, mà tôi tin là điều có thật. Điều đó cho thấy đã có sự gian lận xảy ra.”

Tôi nói rằng, đây là việc bầu cử gian dối, nếu đàng hoàng thì việc gì phải sợ, chúng tôi có sờ vào thùng phiếu để ăn cắp đâu mà sợ? Tóm lại tôi muốn hỏi họ rằng, tại sao lại sợ người dân chúng kiến việc mở thùng phiếu ra như vậy?
-Lê Hiền Đức

Theo Bà Lê Hiền Đức, việc gian dối trong lý lịch những ứng cử viên ở các địa phương là hiện tượng hết sức phổ biến mà không ai chú ý, theo Bà đây là điều cần được dư luận chú ý và quan tâm theo dõi. Bà dẫn chứng:

“Có những người khai lý lịch ứng cử rất gian lận, trình độ tiếng Anh khai trong lý lịch là bắng C – đó là một ứng viên ở địa bàn bầu cử của tôi là một phụ nữ. Khi tiếp xúc với cử tri tôi có làm một phép thử, bằng cách hỏi cô ấy một câu bằng tiếng Anh rất đơn giản, đó là “Bạn có thể nói chuyện tiếng Anh với tôi được không?” thì cô ấy không trả lời được.”

Trong một thái độ bức xúc, Bà Lê Hiền Đức thấy rằng, việc tổ chức bầu cử cần được công khai, minh bạch và phải chịu sự giám sát của người dân. Theo Bà không thể để tình trạng bầu cử vừa đá bóng vừa thổi còi như hiện nay. Bà tiếp lời:

“Tôi nói rằng, đây là việc bầu cử gian dối, nếu đàng hoàng thì việc gì phải sợ, chúng tôi có sờ vào thùng phiếu để ăn cắp đâu mà sợ? Tóm lại tôi muốn hỏi họ rằng, tại sao lại sợ người dân chúng kiến việc mở thùng phiếu ra như vậy? Mà trước đó tôi đã phát hiện có một số lượng phiếu bầu dùng cho việc tráo đổi kết quả, người dân đứng xa 5-10m quan sát chứ có làm gì đâu. Nhưng bây giờ tôi kết luận, vì các anh gian dối nên các anh đã sợ người dân chứng kiến.”

Trên trang Dân luận tác giả Lãng Anh viết rằng, căn nguyên của mọi bất cập xã hội ở Việt Nam xuất phát từ chính cơ chế tổ chức chính trị này. Người dân không có quyền và không tác động được gì vào việc bầu chọn ra cơ quan quyền lực nhà nước cũng như các vị trí đứng đầu nhà nước. Tất cả đều được quyết định bởi Đảng CS, do đó nhà nước chỉ là công cụ của nó. Do không được dân bầu, nên cái bộ máy này không đặt mục tiêu phục vụ nhân dân lên tối cao, mà mục tiêu tối cao của nó là phục vụ cho Đảng Cộng Sản.

Ai có thể cứu Trần Huỳnh Duy Thức?

Ai có thể cứu Trần Huỳnh Duy Thức?

Blog RFA

Nguyễn Thị Từ Huy

28-5-2016

Cụ Trần Văn Huỳnh, bố của TNLT Trần Huỳnh Duy Thức. Nguồn: facebook

Cụ Trần Văn Huỳnh, bố của TNLT Trần Huỳnh Duy Thức. Nguồn: facebook

Ở thời điểm này, tôi chỉ thấy có hai trường hợp sau đây là cứu được Trần Huỳnh Duy Thức (nếu mọi người nhìn thấy những khả năng khác, xin cứ trình bày, biết đâu những thảo luận có thể giúp chúng ta cứu được ông ấy) :

1/ Có khoảng 80-90% người lao động Việt Nam ngừng làm việc vô thời hạn, làm tê liệt nền kinh tế và sự vận hành của toàn bộ quốc gia, cho đến khi tính mạng của Trần Huỳnh Duy Thức được cứu sống. Một vài người hay một vài nhóm người tuyệt thực cùng ông ấy trong một vài ngày thì có thể bày tỏ sự chia sẻ, bày tỏ mối quan tâm, bày tỏ tình đồng loại, nhưng không thể cứu được Trần Huỳnh Duy Thức.

Có thể xảy ra việc 90% dân số lao động ngừng làm việc để cứu sống Trần Huỳnh Duy Thức không ? Điều này chỉ có thể xảy ra với điều kiện là 90% dân số lao động ở Việt Nam được biết về tình trạng của Trần Huỳnh Duy Thức, được biết về ý nghĩa của hành động tuyệt thực của ông, đồng thời họ phải và vượt qua được sự vô cảm đã trở thành căn bệnh mãn tính, sự vô cảm đã đạt đến giới hạn tàn nhẫn, và vượt qua được nỗi sợ hãi (chính là nguyên nhân của sự vô cảm). Điều này có thể xảy ra hay không, tùy thuộc vào chính những người đồng bào của Trần Huỳnh Duy Thức, những người đang sống và làm việc trên lãnh thổ Việt Nam.

Và để chín mươi phần trăm số người lao động được biết về Trần Huỳnh Duy Thức, điều này lại tùy thuộc hoàn toàn vào truyền thông chính thống (báo chí, truyền hình…). Cần phải đối diện với sự thật là mạng xã hội chỉ có thể tác động tới một bộ phận rất nhỏ trong xã hội. Vì thế, số phận của Trần Huỳnh Duy Thức, ông ấy có thể sống hay chết, phụ thuộc rất lớn vào truyền thông chính thống, phụ thuộc rất lớn vào nhận thức, trách nhiệm, tình người của đội ngũ nhà báo chính thống.

Hơn tất cả các bộ phận dân cư khác trong xã hội, các nhà báo chính thống là những người có khả năng nhiều nhất để cứu sống Trần Huỳnh Duy Thức. Họ có muốn cứu ông ấy hay không, hay họ để cho ông ấy chết ? Chỉ có họ mới có câu trả lời, không ai trả lời thay họ được.

2/ Nhà nước sẽ thả Trần Huỳnh Duy Thức vô điều kiện, hoặc đáp ứng yêu cầu của ông ấy.

Thực ra, trong bối cảnh hiện nay, chỉ có nhà nước Việt Nam mới có thể cứu Trần Huỳnh Duy Thức một cách nhanh chóng nhất, để ngăn ngừa những hậu quả tai hại về thể chất mà cuộc tuyệt thực khiến Trần Huỳnh Duy Thức phải gánh chịu.

Nếu cả hai trường hợp trên đây đều không xảy ra, nếu chẳng may Nhà nước để cho Trần Huỳnh Duy Thức chết, thì sao ?

Người Việt Nam có chấp nhận điều ấy không ? Người Việt Nam sẽ nghĩ gì về chính mình ?

Thế giới sẽ nghĩ gì về Nhà nước và người dân Việt Nam ? Nếu Nhà nước, trong khi có đủ mọi phương tiện để cứu Trần Huỳnh Duy Thức nhưng lại để ông ấy chết thì có thể xem là một vụ giết người cố ý không?

Dĩ nhiên, còn cần phải nói rất nhiều về việc này, và sẽ còn có rất nhiều người nói về việc này.

Paris, 28/5/2016

Họ đang thực hiện một cuộc diệt chủng trên đất nước chúng ta!

 Họ đang thực hiện một cuộc diệt chủng trên đất nước chúng ta!

FB Đặng Xương Hùng

18-5-2016

Bài không tên số 10.

Cái gì phải đến nó sẽ đến. Cuộc khủng hoảng môi trường hiện nay ở Việt Nam là điều tất yếu, nó không nổ ra vào tháng 4/2016 thì ở một thời điểm nào đó nó vẫn sẽ xẩy ra. Ô nhiễm môi trường đang lan tràn rộng khắp trên toàn cõi Việt Nam, từ biển cả đến sông ngòi, từ đồng bằng ngập mặn đến đồi núi không còn rừng, từ thành phố đến nông thôn, thi nhau chặt cây, bê tông hóa gây nên bầu không khí đặc quoánh với thủy ngân và bụi bẩn, đấy là chưa kể đến nạn thức ăn nhiễm độc đe dọa đời sống hàng ngày của mỗi người dân. Khắp nơi đã bắt đầu nghe nhiều tiếng kêu ai oán. Mỗi người dân Việt Nam đều đã nhận thức được rằng không ai được miễn trừ trong tai họa chung này của đất nước.

Vậy câu hỏi đặt ra là ai đã gây ra và đâu là nguyên nhân gây nên tình trạng hiểm họa này cho dân tộc và đất nước Việt Nam?

Ở mỗi một sự vụ, ta có thể dễ tìm thấy một đối tượng là tác giả, thí dụ như trong vụ biển chết và cá chết tại Hà Tĩnh, chúng ta có thể luận nhà máy thép Formosa là tác giả của việc xả thải độc ra biển gây ra. Chính người phát ngôn của nhà máy đã công nhận đều đó : « Việt Nam muốn chọn cá hay chọn thép ?».

Nhưng, ở tất cả các sự vụ gây nên cuộc khủng hoảng toàn diện về môi trường hiện nay, ai cũng có thể nhận thấy rằng không ai khác đó là: sự tham lam, đầu óc tăm tối của giới lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam là nguyên nhân trực tiếp; âm mưu hòng tiêu diệt dân tộc Việt Nam của giới cầm quyền Bắc Kinh là nguyên nhân gián tiếp.

  1. Sau 71 năm lãnh đạo ở miền Bắc và 41 năm sau thống nhất, đảng cộng sản Việt Nam đã để lại cho thế hệ tương lai con cháu một gia tài « rất ngộ », như lời thơ của cô giáo Trần thị Lam. Rừng đã hết mà biển thì đang chết. Mỗi đứa trẻ sinh ra gánh nợ nần ông cha để lại. Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu.

Họ rất biết để tình trạng đất nước như hiện nay lỗi là do họ. Nhưng họ không hề muốn chia sẻ quyền lực, vì họ vẫn còn tham lam, mất hết tình thương đồng loại và nhất là họ còn bị tăm tối bởi những thứ chủ nghĩa không tưởng, ngoại lai.

Điều nguy hiểm họ là tập thể nên không ai chịu nhận trách nhiệm cá nhân. Không phải lỗi của tôi, đó là tâm lý chung của toàn bộ giới lãnh đạo Việt Nam hiện nay. Nguy hiểm hơn nữa, để duy trì quyền lực họ đã biến người dân thành kẻ thù. Những cá nhân có đầu óc thay đổi đều bị trừng trị, những người dân đứng lên đều bị đàn áp không nương tay.

Bộ Chính trị và trung ương đảng cộng sản Việt Nam dường như là một tập thể tham lam và tăm tối. Ít ai tự vấn lương tâm để thoát khỏi sự tham lam tập thể. Ít ai tự vấn lương tâm để có thể đặt tình thương đồng bào lên trên hết. Tất nhiên, không phải tất cả họ đều tham lam và tăm tối. Thí dụ ông Nguyễn Phú Trọng, ta có thể thấy rõ ràng ông hơi bị tăm tối, nhưng ít thấy ông tham lam. Thí dụ Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh thì không thể coi là tăm tối, nhưng ông bị khóa bởi sự tham lam tập thể. Nhưng Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thì quả thật ông là một người có đầy đủ sự tham lam, tăm tối và thủ đoạn.

Nếu các ông là người dân bình thường, sự chỉ trích nêu trên là xấu, nhưng các ông đang nắm vận mệnh của cả một đất nước, cả một dân tộc 90 triệu đồng bào, thì những chỉ trích như vậy thật là đích đáng.

Người phụ nữ trong cuộc biểu tình tại Hà nội ngày 8/5/2016, đã nói với đám công an, an ninh đang ngăn cản : « Các anh có biết không, họ (giới lãnh đạo) giầu vô biên luôn, họ cho con cái đi học ở Mỹ hết, chỉ còn lại các anh đi ngăn cản chúng tôi thôi, họ sẽ gọi chúng ta là đồ ngu ». Cảm ơn người phụ nữ này đã nói thay cho đông đảo người dân.

Tại sao họ giầu vô biên ? Sự yếu kém trong quản lý dẫn họ đến với những tham lam tột độ trong việc sử dụng quyền lực để giành về quyền lợi tối đa. Những dự án kếch xù bán rẻ đất nước, cho thuê Hà Tĩnh với giá rẻ mạt trong những 70 năm (một đời người). Bán rẻ lợi ích của đồng bào, chặt cây để xây đường tầu cho công ty Trung Quốc, xây tượng đài ngàn tỷ, trong khi đó bệnh viện hai ba bệnh nhân một giường nằm. Vân vân và vân vân.

Cô giáo Trần Thị Lam ý thức được rõ ràng nguyên nhân tại sao đất nước mình ngộ, nhưng với một trái tim nhân hậu, cô giáo chỉ dừng lại ở mức hỏi:

« Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu »

Nhưng cũng chẳng cần phải hỏi lên trời xanh, hãy hỏi thẳng người dân Việt Nam, họ đều có thể trả lời chắc nịch rằng: đảng cộng sản Việt Nam là nguyên nhân trực tiếp gây nên tình trạng đất nước như hiện nay.

  1. Đôi lúc ta tự nghĩ, có khi dân tộc mình còn đau khổ hơn dân tộc Khơ me. Pôn Pốt đã diệt chủng ba triệu đồng bào mình, nhưng dân tộc Khơ me chỉ đau một lần, chết một lần, trong một thời gian ngắn. Còn dường như dân tộc Việt Nam đang chết trước khi chết, chết dần dần, từ từ, dai dẳng và sẽ chết cho đến hết.

Nói như vậy để ta có sự so sánh dễ hiểu, chứ khó có người dân Việt Nam nào chấp nhận như vậy. Họ sẽ đứng lên nắm lấy vận mệnh của mình. Thật vậy, giờ đây mỗi người dân Việt Nam đã nhận ra được độ trầm trọng của sự kiện cá chết miền Trung. Cái chết đang đe dọa không chừa một ai. Mọi người đã lo ngại cho mình, cho gia đình mình. Cao hơn, có người đã lo ngại cho một sự diệt chủng, sự mất nước.

Hễ ai quan tâm đến vận mệnh đất nước đều không quên lời cảnh báo của ông cố Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch: « Thời kỳ Bắc thuộc mới đã bắt đầu ».

Lịch sử dân tộc Việt Nam là lịch sử của một cuộc đấu tranh lâu dài chống lại sự lệ thuộc của một nước nhỏ vào một nước lớn láng giềng. Cuốn lịch sử này từ ngàn xưa cho đến khi có đảng cộng sản Việt Nam là một lịch sử vinh quang, hào hùng. Tiếc thay, chủ nghĩa cộng sản đã thấm vào và sinh sôi tại Việt Nam, làm sói mòn tinh thần bất khuất của dân tộc.

Nguy cơ mất nước và diệt chủng dân tộc đang hiện hữu. Giới cầm quyền Bắc kinh chẳng khi nào từ bỏ dã tâm đồng hóa dân tộc Việt Nam. Đây là cơ hội thuận lợi nhất cho họ để thực hiện kế hoạch mà từ ngàn đời nay người Trung Quốc không thể thực hiện được.

Một cuộc chiến tranh không dùng súng đạn đang được nhà cầm quyền Trung Quốc thực hiện thắng lợi tại Việt Nam. Họ chỉ cần nắm phần chóp bu trong giới lãnh đạo Việt Nam, thì tất cả mọi thứ nằm trong sự khống chế và ý muốn của họ. Họ đang dùng người Việt Nam giết người Việt Nam, đang dùng đảng cộng sản Việt Nam để giết dân tộc Việt Nam.

Lời cảnh báo của ông Thạch đang trở nên dễ dàng nhận biết hơn bao giờ hết. Tiếc thay toàn bộ giới lãnh đạo Việt Nam hoặc quá tham lam, quá tăm tối hoặc đang quá hèn hạ để giả vờ bỏ qua lời cảnh báo này.

Diệt chủng không phải là một sự kiện mà là một quá trình. Điều mà người Trung Quốc đang thực hiện tại Việt Nam, thông qua sự đồng lõa của giới lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, dường như có thể coi là một cuộc diệt chủng.

Mầm mống âm mưu xâm chiếm và đồng hóa Việt Nam của giới lãnh đạo Bắc Kinh gặp được mảnh đất phì nhiêu là sự tham lam đến tối mắt, sự yếu kém đến hèn hạ của của giới lãnh đạo Việt Nam, để cuối cùng hậu quả thì toàn bộ nhân dân Việt Nam phải gánh chịu.

Ấy vậy nên, khi xảy ra sự kiện cá chết miền Trung 4/2016, mọi công dân Việt Nam cả ở trong lẫn ngoài nước đều uất ức. Họ căm thù giới lãnh đạo Trung Quốc trăm lần, thì oán hận các vị lãnh đạo Việt Nam ngàn lần. Không biết các vị lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam đã nhận ra điều này chưa? Mong lắm các vị hãy quay về với nhân dân mình, dân tộc mình.

Đặng Xương Hùng
Genève, 18/5/2016