Lm. Vĩnh Sang, CSsR.
Tôi vừa đi dự một tang lễ của một người phải ra đi vì bệnh ung thư. Ông đã vượt qua ngưỡng của hai chữ hưởng thọ, nhưng ở thời hiện đại này ra đi với độ tuổi ấy vẫn được kể là sớm. Ông đang sinh hoạt rất bình thường, ngày ngày vẫn dành nhiều thời gian cho việc phục vụ ở nhà thờ, bỗng một ngày thấy đau ở vùng bụng , rồi có những triệu chứng khó tiêu, sau khi gặp bác sĩ với các xét nghiệm y khoa, bản án ung thư rơi vào cuộc đời của ông, nhanh chóng, chỉ trong vòng ba tháng, ông gánh chịu những ngày quằn quại trên giường bệnh, với những cơn đau không thể diễn tả, sức khỏe suy nhược dần rồi ra đi. Mọi người thân yêu thúc thủ nhìn ông đi trong đau đớn, không ai có thể cứu được ông, không ai có thể chia sẻ được với ông.
http://vietnamnet.vn/vn/suc-khoe/299085/moi-ngay-viet-nam-co-205-nguoi-chet-vi-ung-thu.html. Đọan tin này cho biết mỗi ngày trên toàn cõi Viêt Nam có 205 người chết vì ung thư.
http://suckhoe.vnexpress.net/tin-tuc/cac-benh/ung-thu-se-tang-manh-o-viet-nam-trong-5-nam-toi-3324990.html. Đoạn tin này cảnh báo sẽ bùng nổ ung thư ở Việt Nam trong vòng 5 năm tới.
Nhưng bây giờ, khi chúng ta biết được biển của hơn 4 tỉnh miền trung bị đầu độc, sinh vật dưới biển chết sạch do các chất độc mà chính Formosa đã thừa nhận, một số các hải sản chết không kiểm soát được đã phân tán đi khắp nơi mang theo độc tố lên bàn ăn của từng nhà.
Tỉnh Hà Tĩnh rúng động vì lộ dần ra rác thải nguy hại chôn lấp khắp nơi, xả nước đầu nguồn được biện minh là bảo vệ đập thủy điện kéo theo lũ cuốn các chất độc lao nhanh về hạ nguồn dân cư, thấm sâu xuống các mạch nước ngầm, len lỏi vào từng nhà qua nguồn nước sinh hoạt, qua nông sản nhận nước. Không chỉ Hà Tĩnh, Phú Thọ cũng hoang mang vì chất thải được đưa lên tận Phú Thọ, Phú Thọ được xem là đầu nguồn nước của Hà Nội. Rồi sẽ là tỉnh nào nữa, sẽ là đầu nguồn của thành phố nào nữa ?
Hàng ngày có bao nhiêu tấn thuốc độc theo rau xanh, theo thịt gia súc, theo trái cây, theo các loại nước giải khát, theo không khí, … luồn lách vào tận xương tủy, phổi gan của người Việt Nam. Hàng ngày có bao nhiêu chất nguy hại theo quần áo, theo các vật dụng, theo các loại hàng tiêu dùng, …có xuất xứ từ Tàu ngấm vào da thịt người Việt Nam. Hai quả bom bùn đỏ treo lơ lừng trên cao nguyên sẵn sàng đổ úp xuống nuốt trọn cư dân vùng đồng bằng phía nam Nam Trung phần. Mọi dòng sông từ bắc vào nam tràn trề sức sống phù sa nay đang lịm dần hấp hối.
Như thế sẽ không là năm năm tới, mà ngay bây giờ, sẽ không là mỗi ngày 200 người chết vì ung thư, mà con số sẽ gấp mấy lần lên, mỗi năm không chỉ là 60.000 người chết vì ung thư mà sẽ là 600.000 hay 6.000.000 người ? Các bé sơ sinh ra đời với bao nhiêu thương tật, những hình hài méo mó dị hợm xuất hiện khắp đường phố, bệnh viện dày đặc người rên la, các lò thiêu phát triển mạnh và chạy hết công suất, dân số Việt Nam sẽ là …. ! Không còn là 90 triệu dân nữa đâu, chỉ vài năm nữa thôi.
Trong lần đến thămVũng Áng, Đức Cha Giuse Ngô Quang Kiệt, nguyên Tổng Giám Mục Hà Nội đã nói :
“Tôi thấy có ít nhất có bốn cái chết: cái chết của lương tâm, cái chết của luân lý, cái chết của lý trí, cái chết của chính trị.
Lương tâm là ơn Chúa ban cho người ta để người ta phân biệt được điều gì tốt điều gì xấu, khi làm điều tốt thì lương tâm thanh thản, an ủi còn khi làm điều xấu lương tâm cắn rứt. Thế thì khi lương tâm chết rồi nó không còn cắn rứt nữa. Cho nên khi làm điều xấu mà nó không còn cắn rứt nữa thì lương tâm đó chết rồi.
Luân lý là những chuẩn mực, quy luật để hành xử cho đúng đạo lý. Khi cư xử không còn theo đạo lý nữa, không còn biết điều xấu nữa thì luân lý đó chết rồi, nó không bị chi phối bởi những chuẩn mực đạo đức, không còn quy tắc đạo lý nữa.
Lý trí để giúp người ta biết phân định những giá trị cao thấp khác nhau như Đức Thánh Cha nói rằng: “thời gian lớn hơn không gian, toàn phần lớn hơn một phần”. Bây giờ người ta chọn một phần mà quên đi toàn phần thì cái đó là cái chết của lý trí không còn phân định được và chọn các giá trị thấp mà bỏ các giá trị cao.
Chính trị chính là nghệ thuật tổ chức sắp xếp để cho mọi người được hạnh phúc. Cho nên nó đã chết trong lòng con người chính là nguyên nhân làm cho biển chết, cá chết.”
(Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, TMCNN phỏng vấn ngày 19/06/2016)
Xin hỏi. Trong các hoạt động tham gia vào việc nhập khẩu, vận hành bộ máy chính trị và kinh tế, cánh tác nông sản, chăn nuôi gia súc, phân phối thực phẩm, …Có bao nhiêu người Công giáo nói riêng và có bao nhiêu người có tôn giáo nói chung tham gia ? Lương tâm chết, luân lý chết, tôn giáo có trách nhiệm không ? Tổ chức chính trị xã hội do đảng cộng sản lãnh đạo đầy con người đến chỗ lương tâm chết, luân lý chết, vậy vai trò huấn luyện lương tâm, hướng dẫn luân lý của tôn giáo đâu ? Chúng ta thường nói đạo nào cũng tốt, đạo nào cũng dạy ăn ngay ở lành. Đã đến lúc tôn giáo phải lên tiếng và giành lại quyền “dạy ăn ngay ở lành” của mình chưa ? Tại sao lại mượn cớ là không làm chính trị để trốn trách nhiệm ?
Một nhà trồng nông sản không dùng thuốc độc hại sẽ không sống nổi nhưng cả một giáo xứ không dùng thuốc độc hại có được không ? Một Giáo xứ không dùng thuốc độc hại sẽ lỗ lã nặng nhưng cả một Giáo phận không dùng thuốc độc hại có được không ? Một trang trại nuôi gia cầm không dùng thuốc tăng trọng sẽ bị thiệt hại nhưng tất cả các trang trại của người có tôn gíao không dùng thuốc tăng trọng có được không ? Một người cố gắng sống an ngay ở lành sẽ rất khó, nhưng cả hàng ngàn người tham gia các cuộc rước, cả hàng ngàn người trẩy hội cắm nhang ở chùa đền ăn ngay ở lành có được không ? Vai trò xã hội của tôn giáo là giữ lấy cái tinh thần, cái ngay lành của con người.
Trong Thư Chung gởi các tìn hữu Giáo Phận Vinh, Đức Cha Phaolo đã hướng dẫn người Công giáo thuộc Giáo phận Vinh rất rõ ràng : Không tiêu thụ, không phân tán, không sản xuất chế biến thực phẩm bẩn, dĩ nhiên ngài cũng lên tiếng yêu cầu minh bạch và xử lý thảm họa môi trường. Đó là lời ngôn sứ, đó là thi hành sứ mạng ngôn sứ. http://giaophanvinh.net/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12620
Dân tộc Việt Nam giàu tinh thần tôn giáo đang chờ đợi những tiếng nói như vậy. Mặc kệ thế gian công kích đánh phá, mặc kệ thế gian hận thù “vu khống đủ điều xấu xa”, mình không thuộc về thế gian nên thế gian sẽ không ưu ái mình, mình thuộc về Thiên Chúa. Không thể im lặng kéo nhau vào chỗ chết.
Lm. Vĩnh Sang, CSsR.
21/07/2016





Nhưng chế độ xã nghĩa im thin thít chịu trận, không dám một lời phản kháng. Một chiếc xe Honda nhãn hiệu Trung công giá khoản chừng 1,200 đô la Mỷ, chưa kể hàng Trung cộng lậu thuế, rẻ mạt. Thuốc lá và bia – bia nội, bia ngoại – có đủ. Nhậu và hút là 2 cái mốt bình dân thời thượng nhứt ở Sàigòn. Đảng viên, cán bộ – giai cấp thống trị -“Nhậu”. Già nhậu, trẻ nhậu… con nít cũng tập tành nhậu. Hút thì khỏi nói. Giai cấp cán bộ răng đen mã tấu bây giờ là giai cấp nắm quyền thống trị – đã lột xác – không còn quấn thuốc rê, bập bập phà khói mịt mù nữa – mà lúc nào cũng lấp ló một gói 3 con 5, Craven A, trong túi. Lãnh đạo hút, cán bộ hút, dân chúng hút – thậm chí con nít 9, 10 tuổi ở đồng quê cũng phì phà điếu thuốc một cách khoái trá. Các hảng bia và thuốc lá ngoại quốc đã tìm được một thị trường tiêu thụ béo bở.
Cán bộ lớn cũng âu phục cà vạt hẳn hoi, xe hơi bóng loáng. nhưng bộ răng hô, mái tóc bạc thếch, và nước da mông mốc, cũng không dấu được nét thô kệch của một anh nhà quê mới lên Tỉnh.


Có nhìn tận mắt, nghe tận nơi, mới hình dung được khuôn mặt miền Nam sau 37 năm dưới chế độ cọng sản. Để được trung thực – người viết ghi những điều thấy và nghe – không bình luận – tại những nơi đã đi qua. Thôn quê miền Nam – những làng xóm gần tỉnh lỵ quận lỵ đã có điện. Những làng xã xa xôi hẻo lánh vẫn còn sống trong sự tăm tối. Đường sá có tu sửa phần nào. Đường mòn đi sâu vào thôn xóm được lót bằng những tấm dalle lớn (đường xóm Cái Nứa, Cái Chuối xã Long Mỹ, VL), xe Honda và xe đạp chạy qua được. “Cầu tre lắt lẻo”, cầu khỉ được thay thế bằng cầu ván, cầu đúc (vật liệu nhẹ). Cầu tiêu công cộng trên sông các chợ quận (Cái bè, Cái răng) nay không còn thấy nữa.

Những chiếc ghe vừa dùng làm nhà ở, vừa là hồ nuôi cá. Basa, cá điêu hồng v. v. ở dọc bờ sông khá dài. Dường như ngành nầy hoạt động khá mạnh. Dọc trên những nhánh phụ lưu của 2 con sông Tìền và sông Hậu – người ta không còn thấy bóng dáng của những cô gái thướt tha trong chiếc áo bà ba và chiếc quần lãnh Mỷ A, chèo ghe tam bản, bơi xuồng như thời trước 75 nữa. Hỏi một ông già tên Ph. tại Cái Răng, được trả lời: “ Đi lấy Đại Hàn, Đài Loan hết rồi ông ơi! “ Tôi hỏi thêm: “ Các cô gái có nghe nhiều người bị gạt bán vào ổ mãi dâm, nhiều cô gái bị chồng bắt làm lao động khổ sai, bị ngược đãi, đánh đập. các cô gái nầy không sợ sao ông? – “ Biết hết – mấy cổ biết hết, báo Tuổi trẻ đăng hàng ngày. Nhưng cũng có những cô có chồng Đại Hàn, cho tiền cha mẹ xây nhà gạch. Cô khác thấy vậy ham. Phần nghèo, phần không có việc làm kinh niên. Họ liều đó ông. Biết đâu gặp may. “Câu chuyện gái Việt lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan hiện không ai là không biết.
“Hơn 60 cô gái, tuổi từ 18 đến 20 từ miền Tây Nam bộ lên Saigòn để dự tuyển. Các chàng rể Hàn Quốc được quyền soi xem kỷ, chú ý đến cả từng vết thẹo trên thân thể cô gái. Dich vụ môi giới hôn nhân lậu có chiều hướng gia tăng. Chỉ trong vòng nửa tháng mà Công An đã phát GIÁC 3 vụ môi giới hôn nhân trái phép ở quận 6, 10 và Tân Bình với gần 400 lượt cô gái hiện diện. Thậm chí – những cô gái được xe ôm chở tới địa điểm dồn dập gây náo loạn cả xóm”.
có chút tiến bộ – so từ thời kỳ bao cấp đến thời kỳ mở cửa. Nhưng chỉ là tiến bộ với chính mình. Đối với các nước khác trong vùng thì còn lẹt đẹt, cầm lồng đèn đỏ… Và điều quan trọng là sự phát triển nầy có đem lại phúc lợi cho dân chúng qua sự tái phân lợi tức quốc gia, để tài trợ các chương trình y tế, giáo dục (hiện nhiều người nghèo không có tiền đóng học phí bậc Tiểu học cho con) – các chương trình tạo công ăn việc làm, phát triển nông nghiệp, xây dựng hạ tầng cơ sở hay không? Hay là phát triển bằng những con số báo cáo rổng tuếch? Lợi tức tạo được đã bị cả hệ thống của những con virus tham nhũng đục nát cơ thể. Và hiện tại – muốn phát triển công nghiệp – nhà cầm quyền địa phương – theo lệnh Đảng – mở rộng khu công nghiệp, khu du lịch, đã quy hoạch lấy đất, phá mồ phá mả, chiếm nhà dân một cách bạo ngược. Lòng dân phẩn uất, kêu la than khóc. Oán hận ngút trời xanh! (19 Tỉnh miền Nam biểu tình khiếu kiện trước trụ sở quốc hội 2 Sàigòn). Như vậy có gọi là phát triển không?













