Đừng Trở Lại – Trần Trung Đạo

Ảnh ttđ “Lá khóc trên cây” ở Acadia National Park)

Tác giả: Trần Trung Đạo

Anh ra đi Sài Gòn xưa đã chết
Cây me già cô độc đứng nghe mưa
Ðừng trở lại chẳng còn gì nữa hết
Em đã tàn hương sắc của năm xưa

Anh ra đi phố phường xưa đổi khác
Ngọn đèn xanh le lói bóng ga chiều
Những kỷ niệm vàng hoe trên mái tóc
Tóc em buồn từng sợi rối đêm khuya

Anh ra đi cửa lòng em đã đóng
Với đau thương chồng chất thuở xuân thì
Ðừng trở lại chẳng còn ai mong ngóng
Xuân đã tàn từ độ én bay đi

Anh ra đi em một mình lầm lũi
Con đường câm trong những tối không đèn
Ðừng trở lại em quen rồi cực khổ
Anh cũng quen rồi cuộc sống ấm êm

Anh ra đi mùa đông buồn ghê lắm
Mùa mưa dài thăm thẳm ở nơi đây
Ðừng trở lại chẳng cần ai đưa đón
Ðể em ngồi nghe lá khóc trên cây

Anh ra đi mẹ bao lần đã nhắc
Ðứa con yêu lưu lạc ở phương nào
Anh có đọc nỗi buồn sâu trong mắt
Mắt mẹ già năm tháng đã hư hao

Anh ra đi đàn em thơ đã lớn
Nhìn hình anh ngơ ngác hỏi là ai
Bầy chim nhỏ giữa trời đầy giông tố
Chim đầu đàn vẫn biệt dưới chân mây

Anh ra đi quê hương nghèo hơn trước
Những lầm than vẫn nối tiếp nhau về
Bài thơ cũ mơ làm người yêu nước
Ðến bây giờ anh còn nhớ hay quên.

Trần Trung Ðạo

From: Tư-Phung

NHẪN

NHẪN

Người biết nhẫn là người hoà hiệp

Sống bình tâm ăn nói cũng nhẹ nhàng

Họ luôn luôn thanh thản trước nguy nan

Và lịch sự lẹ làng ngoài xã hội

Người biết nhẫn làm trọng tài lúc rối

Chẳng giận hờn trách móc kẻ chung quanh

Nét căm thù không bộc lộ phát nhanh

Nói hoà nhã vui cùng niềm vui bè bạn

Người biết nhẫn sống hài hòa bình thản

Biến những lời gay gắt trở thành không

Biết can ngăn khi sự việc nổ phồng

Hoá giận dữ hoà đồng cho vui vẻ

Người biết nhẫn không bao giờ chia rẽ

Đưa bạn bè xích lại sát gần nhau

Chỉ cho nhau sai trái buổi ban đầu

Hay an ủi vỗ về người lầm lỗi

Người biết nhẫn trong cuộc chơi mở lối

Với tấm lòng hàn gắn kịp can ngăn

Sống hiếu đời, hoà giải mọi lỗi lầm

Để tình bạn đời đời thêm gắn bó

Người biết nhẫn là người không thách đố

Mọi ưu phiền giải tỏa biến thành vui

Đem tấm lòng rộng mở với mọi người

Không chèn ép biết hoà mình chung cảnh ngộ …!

Anh chi Thụ Mai gởi

BÀI THƠ VỀ XÁC NGƯỜI BÓ CHIẾU CHỞ TRÊN XE GẮN MÁY

Vui Bình Chí

Dòng tin trên mạng cụt ngủn và khô khan “vợ bệnh nặng không có tiền trả viện phí, chồng chích điện cho vợ chết rồi tự tử theo”. Cụt ngủn và khô khan nhưng chứa đầy nước mắt. Bởi đó là 2 nhân sự cấu thành nhân loại, vợ và chồng kết hợp với nhau để thành nhân loại, nhân loại chết rồi thì ma quỷ sống với ai ?

Ấy thế mà ma quỷ vẫn sống. Chúng vẫn sống nhăn răng trên đầu trên cổ nhân loại bằng hệ thống ăn chia từ trên xuống dưới bằng tiền kit test, tiền thu từ những chuyến bay giải cứu, bằng xây dựng cổng chào tượng đài, BOT chằng chịt, bằng các công trình nhà máy phá sản có bàn tay lông lá của ngoại bang phương Bắc. Ma quỷ sống để hoàn thành mảnh ghép của trục ác toàn cầu.

Ma quỷ ở những nước nghèo ghê rợn hơn nước giàu. Chúng còn ăn tươi nuốt sống luôn cả quan tài người chết khiến có chuyện anh ruột phải bó chiếu chở xác em gái trên xe gắn máy hàng trăm cây số để về quê mai táng.

Tóm tắt vì không có tiền thuê xe cấp cứu nên tự túc chở xác về quê.

Cũng giống như một tóm tắt khác “vợ bệnh nặng không có tiền trả viện phí nên 2 vợ chồng chọn cách tự sát”.

Vẫn chỉ là một dòng tin cụt ngủn và khô khan lọt thỏm giữa những chuyến công du nước ngoài của bọn quan chức tai to mặt lớn bụng phệ. Nhưng BÀI THƠ VỀ XÁC NGƯỜI BÓ CHIẾU CHỞ TRÊN XE GẮN MÁY thì không khô khan cụt ngủn đâu. Bài thơ sẽ là lửa cháy thiêu đốt ma quỷ…

BÙI CHÍ VINH

BÀI THƠ VỀ XÁC NGƯỜI BÓ CHIẾU CHỞ TRÊN XE GẮN MÁY

Đất nước nghèo mạt hạng

Anh bó xác em vào manh chiếu cột sau xe

Bọn quý tộc đỏ tiền muôn bạc vạn

Mở mắt mà coi chân người chết xanh lè

Mở mắt mà coi dân chúng chửi thề

Có đánh bắt xa bờ, cá cũng không ăn được

Vua quan hàng ngày tẩm bổ nhân sâm

Trong khi con nít ốm đau không có thuốc

Đất nước biến thành chư hầu Trung Quốc

Lũ Mạc Đăng Dung quỳ mọp trước thiên triều

Đám Lê Chiêu Thống xem dân như thù địch

Gò Đống Đa đồng nhân dân tệ phủ xanh rêu

Đất nước nghèo bởi một bầy sâu

Gặm tất cả tài nguyên đem dâng giặc

Thân xác Việt Nam mà hồn vía tận nước Tàu

Có biến cố là quay đầu phương Bắc

Đất nước quá nghèo nên anh bó xác

Chở em đi lủng lẳng khóc cuộc đời

Bọn quý tộc đỏ quá giàu nên không dư nước mắt

Chúng dại gì cho nước bốc thành hơi…

BCV

Hình chụp người anh bó chiếu chở xác em gái hàng trăm cây số để về quê

HẬN! -TRẦN ĐỨC THẠCH

HẬN!
TRẦN ĐỨC THẠCH

Khi tôi mới học vỡ lòng
Biết tổ quốc mình qua tấm bản đồ hình chữ S
Phía tây là rừng
Phía đông là biển
Biển bạc và rừng vàng
Tài nguyên phong phú…

Tôi được ru ngủ
Trong giai điệu tình yêu
Và đau lòng khi biết một điều
Tổ quốc tôi bị chia cắt…

Tôi sinh ra ở miền bắc
Không hiểu sao người ta đua nhau ghét người giàu
Của họ bị cướp rồi bị giết đớn đau
Tôi chẳng hiểu gì về Phú nông, địa chủ…?

Nước giàu mà người dân lam lũ
Tôi lớn lên nhờ những bữa cháo rau
Để cầm hơi mọi người nhìn nhau
Đáy nồi nhẵn nhụi…

Làng xóm dập dình đêm ngày họp hội
Hè nhau phá đền phá chùa
Thấy chưa ăn thua
Người ta thi nhau đào mồ cuốc mả tổ tiên cho vào hợp tác…

Tôi sinh ra ở miền bắc
Không hình dung ra giặc thế nào
Người ta hô hào
Phải căm thù giặc…?

Người ta dạy tôi là người miền bắc
Phải biết thương yêu đồng bào miền nam
Bà con ruột thịt đang lầm than
Dưới gót giày của Mỹ Diệm…

Những người con nông dân thật thà như đếm
Mặc áo lính vai khoác súng lên đường
Hồn nhiên tin là đi bảo vệ tổ quốc quê hương
Đánh đuổi quân xâm lược…

Thống nhất đất nước
Mới ngớ ra ” Quân ta đánh dân mình “
Miền nam giàu và dân sống văn minh
Không đói khát vật vờ như dân miền bắc…
Hận ngút trời đứa nào lừa tuổi xuân tôi coi dân mình là giặc!

From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen

Bài Thơ Lỡ Vận – Tác giả Trần Quốc Bảo  

Bài Thơ Lỡ Vận     

 Tác giả: Trần Quốc Bảo           

Ai người lỡ bước sang ngang,

Còn tôi, lỡ với giang san lời thề

Bây giờ, một dạ hai quê,

Bài thơ lỡ vận, trăm bề đắng cay!

Nghe sông núi gọi từng ngày,

Tuổi già khí lực, tiếc thay chẳng còn.

Cây tùng kia giữa sườn non,

Hiu hiu ngọn gió, tùng còn reo vui.

Nhìn tùng, lòng những bùi ngùi

Ôm lưng bầu rượu, giữa đời lang thang.

Chiều rơi, ngẫu hứng dăm hàng,

Giải buồn thơ thẩn, ngâm tràn cung mây

Quê hương đã chẳng bến này,

Dù trong dù đục, men say xóa nhòa.

Tạm dung nơi đất người ta,

Cuối đường đành lẽ, nhận là quê hương!

Muốn quên cho dứt đoạn trường,

Nhưng hồn, sao vẫn nhất phương sơn hà!

Trải dài mấy chục Xuân qua,

Cái buồn một thoáng  sát na vẫn còn!

Tiếng tùng reo ở đầu non,

Tiếng hờn sông núi, héo hon tâm hồn!

Chưa bình minh đã hoàng hôn,

Bài thơ lỡ vận, viết còn dở dang!

  Trần Quốc Bảo

  Richmond, Virginia

Địa chỉ điện thư của tác giả:

[email protected]

From: Truong Le 

TỰU TRƯỜNG LÀ GÌ HẢ MẸ…?

Lmdc Viet Nam

 *** Những mảnh đời bất hạnh vì lỡ được sinh ra trong thiên đường CH XH CN CSVN

***

TỰU TRƯỜNG LÀ GÌ HẢ MẸ…?

Về đi con, nhà mình còn lon gạo

Về nhà đi, mẹ nấu cháo cho ăn

Nhà mình nghèo khó nhọc kiếm miếng ăn

Con mơ chi chuyện cung hằng sao hỏa.

Về đi con, cả đêm qua đói lả

Mà sáng nay còn tất tả đến trường

Không có tiền, đừng cầu cạnh tình thương

Không học phí thì ra đường mà đứng.

Về đi con, đừng rưng rưng nước mắt

Lòng mẹ đau như ai cắt con ơi

Bởi mẹ cha sinh ra “bất phùng thời”

Lại vô tâm sinh con, đời con khổ.

Về đi con, chữ nghĩa đều vô bổ

Con người ta hùng hổ được nhờ tiền

Người hơn người nhờ cơ cấu, ưu tiên

Học cho giỏi, quá hiền đành thất nghiệp.

Về đi con, lật sách cha đọc tiếp

Chữ nghĩa nhân trong số phận con người

Học yêu thương, học khóc lẫn học cười

Học chân thật giữa kiếp người lừa lọc…

NVQ.

FB Doan Quoc Bao 

 

RỒI MỘT NGÀY!

Nghệ Lâm Hồng

RỒI MỘT NGÀY!

Rồi một ngày anh cũng sẽ già đi.

Chim ngừng hót và bu zi hết lửa,

Chợ chưa đến mà tiền đâu còn nữa,

Rốc két một giờ bữa được bữa không.

Rồi một ngày môi em chẳng còn hồng,

Bưởi tròn căng, bỗng nhùng nhằng thành mướp,

Giếng cạn khô, nước về đâu có được,

Tóc bạc dần, theo lược rụng dưới chân.

Rồi một ngày con cái chẳng ở gần,

Ngôi nhà vắng, như lần mình mới cưới,

Tôi và em kẻ nhà trên nhà dưới,

Vẫn âm thầm, rảnh tưới vài luống rau.

Rồi một ngày, mình ngủ ít như nhau,

Bệnh xương khớp lưng đau, đầu gối mỏi,

Lúc trở trời, lại tìm bác sĩ giỏi,

Thuốc uống nhiều thôi khỏi phải ăn cơm.

Rồi một ngày mình sao giống thằng bờm,

Nói lảm nhảm, nghĩ dởm đời đến lạ,

Đêm hai đứa chợt thấy thèm chung chạ,

Mở ra rồi..Ông ạ..đậy lại đi.

Rồi bây giờ, tiền bạc chẳng là gì.

Mua sức khỏe, ước chi ngày ba bữa.

Thuốc uống ít, thể dục nhiều hơn nữa

Vui cháu con, sống khỏe giữa đời thường.

Mong bạn bè, thân hữu hội yêu thương

Đừng đắn đo vấn vương khi có thể

Cứ vui đi, vượt ngàn trùng dâu bể

Lúc hết rồi, đâu nữa để cho nhau…

Sưu tầm

EM LỚN LÊN…THƠ NGUYỄN THÙY LINH (Ở TRONG NƯỚC)

EM LỚN LÊN…THƠ NGUYỄN THÙY LINH (Ở TRONG NƯỚC)

Em lớn lên đất nước đã “yên bình”,

Không tiếng súng, đạn bay hay pháo nổ,

Chẳng còn cảnh những người dân đói khổ,

Ăn bo bo độn khoai sống qua ngày.

Em yêu Bác với trái tim thơ ngây,

Em yêu Đảng với tâm hồn khờ dại.

Yêu tất cả những gì là “vĩ đại” !

Mác-Lê Nin soi sáng lối em đi…

Nhưng từ khi tuổi mười tám qua đi,

Em ngỡ ngàng hiểu ra bao sự thật,

Những trang sử hào hùng vào bậc nhất,

Là trò lừa của thế kỷ mà thôi !

Đất nước này ngày càng thấy xa xôi,

Khi quyền lực không thuộc về dân chúng,

Khi Đảng nắm trong tay quyền tham nhũng,

Quyền hy sinh biển đảo của cha ông.

Đất nước này độc lập nữa hay không ?

Khi giặc Tàu tràn lên khắp bờ cõi,

Khi chính quyền chẳng buồn cất tiếng nói,

Chỉ ngồi im nhìn dân chúng lầm than.

Dân tộc này sinh khí đã tiêu tan,

Nợ chồng nợ dân ngóc đầu không nổi.

Quan tham lam dở toàn trò bỉ ổi,

Vẽ công trình, vẽ dự án mà xơi.

Rồi lòng dân oán hận khắp muôn nơi,

Đồng ngập mặn, biển phơi đầy xác cá,

Sông đã cạn và rừng thì hết lá,

Dân đói nghèo mà Đảng vẫn quang vinh !

Kẻ hiền tài bỏ đất nước điêu linh,

Đi tìm chốn yên bình nơi xứ lạ.

Kẻ ở lại lặng thinh như sỏi đá,

Ai cất lời Đảng đàn áp không tha.

Việt Nam ơi lịch sử ngàn năm qua,

Đổ máu xương giữ vẹn toàn đất nước.

Dù khó khăn vẫn tiến về phía trước,

Để bây giờ sông núi vọng ngàn xưa ?

(Fb Nguyễn Thuỳ Linh)

NỮ CHIẾN BINH UKRAINE VÀ PUTIN

Chu Mộng Long 

NỮ CHIẾN BINH UKRAINE VÀ PUTIN

Bầu trời xanh trong mắt em

Cánh đồng lúa mì vàng rực trên tóc em

Cô gái Ukraine

Giữa địa ngục vẫn ngời ánh lửa

Giữa đạn bom vẫn tươi hoa mặt trời.

Bước chân em không nhảy trong quán ba

Nhan sắc em không trốn trong nhà nghỉ

Thân xác em cũng không xuất khẩu vào các phố đèn đỏ

Cho lũ quan lấy tiền dân nuôi em

Cho lũ đàn ông chán vợ ôm em

Cho lũ buôn thịt bán người giàu có.

Em hiên ngang cầm súng vào chiến trường

Em bảo vệ từng ngôi nhà nhỏ

Em sống và chết cùng tổ quốc mình

Cho lũ quan biết dân là gốc

Cho lũ đàn ông biết yêu vợ con mình hơn

Cho lũ buôn thịt bán người biết tôn trọng phụ nữ.

Em

Cô gái Ukraine

Giữa hai đợt bom em ngồi gác súng

Hồn lửng lơ giữa trời trong

Lòng ấm áp mùi hương lúa mới

Tim nở hoa mặt trời chói lọi.

Putin

Mày sinh ra lửa khói

Mày sinh ra bóng tối

Mày sống bằng máu người

Cả nhân loại tởm mày

Chỉ có lũ ma quỷ mới yêu mày

Đến xứ ma quỷ mà ăn mày tình thương của chúng!

Chu Mộng Long

Cô/ Thầy ơi! Cho em hỏi…

Một bài thơ của đọc giả gửi tới, nhưng không cho biết họ tên….

***

Cô/ Thầy ơi! Cho em hỏi…

Cô ơi! Cho em hỏi…

Sao quê mình ngộ quá vậy cô!

Bốn ngàn tuổi vẫn dậm chân tại chỗ?

Bốn ngàn tuổi đời dân vẫn còn khổ?

Bốn ngàn tuổi và vẫn còn chổ cho những kể bán linh hồn?

Cô ơi.. Cô vẫn thường dạy.

Quê hương mình đẹp lắm…

Rừng vàng, biển bạc nổi tiếng khắp năm châu..

Nhưng giờ đây, rừng vàng toàn lũ mọt?

Biển xác cá phơi, bạc trắng bởi vì đâu?

Cô ơi.. Cho em hỏi…

Sao quê mình lạ quá vậy cô!

Những tên vô học… thì có bằng đại học?

Óc quả nho, bụng chứa toàn dzun với lãi…

Chúng xem nhân tài như xác cá nổi ngoài khơi…

Cô trả lời em đi, vì sao lạ nhỉ?

Quê hương mình rồi sẽ về đâu?

Cô ơi… Cho em hỏi…

Sao quê mình buồn quá vậy cô…

Giặc Pháp đi, thì dân ta phải no ấm?

Giặc Pháp chạy rồi, giờ dân đối diện giặc quan tham…

Xưa ta muốn đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào…

Vậy mà giờ chúng lại ào ào chạy theo sau?

Cô ơi… Cho em hỏi…

Sao quê mình thương quá vậy cô.

Kẻ bán nước, mất linh hồn vẫn tồn tại?

Người dân kêu đòi công lý lại là kẻ phản quê hương?

Nay ngoại bang đang giết mòn quê tổ…

Sao chúng lại câm mồm như một lũ vô danh?

Cô vẫn thường bảo…

Quê hương mình có ngàn, ngàn tiến sĩ…

Vậy mà bây giờ tiến sĩ, thành liệt sĩ vô danh.

Xác cá chết, phơi đầy khắp ngõ…

Không một tiến sĩ nào ra ngõ để đưa ma.

Cô trả lời em đi vì sao cô nhỉ?

Hay các tượng đài ngàn tỉ, các tiến sĩ yêu hơn?

Thế thì em cũng học đua đòi làm tiến sĩ.

Thà vô liêm sĩ, có tiền tĩ, lo nghĩ gì?

Đất nước mình rồi sẽ về đâu cô?

Cô không biết, và em cũng không biết.

Hỏi người trước, thì người trước đã qúa xa.

Hỏi người sau, làm gì có ngày sau.

Hỏi bọn tham quan, vô liêm sĩ, vô tâm cô sẽ biết.

Hỏi trời xanh, mặt trời sẽ đổ lệ.

Khóc cho quê mình khi vẫn còn lũ tham quan.

LỜI TỬ SĨ

Van Pham

30-4 Lời nguyện cầu cho các Tử sĩ & Đồng bào hy sinh vì lý tưởng Tự Do, Dân Chủ & Nhân Quyền trên toàn cõi VN, trước 1975 & sau 1975 trong các trại Tù Cải tạo hay trên đường vượt biển tìm tự do…

***

LỜI TỬ SĨ

Mẹ chớ đắp cho con ngôi mộ mới

Để xương con rữa nát với thời gian

Làm phân bón cây nhân quyền sai trái

Cho ngày sau con cháu sống huy hoàng

Em chớ buồn nhìn mộ anh xiêu tán

Thấy bia anh đầy dấu đạn căm thù

Ngay cả núi sông giặc còn rao bán

Thì hồn nào yên được giấc ngàn thu!

Con hãy để xác ba hòa với đất

Ba chết rồi, cải táng được gì đâu!

Đồng đội ba biết bao người bỏ xác

Dưới truông hào, trên núi thẳm, rừng sâu

Chị hãy để cho em vào phiêu lãng

Cho em quên mối hận tháng Tư buồn

Hai mươi năm đất miền Nam tươi sáng

Chỉ một ngày mưa thấm lệ trào tuôn

Bạn hãy để cho tôi tròn tiết tháo

Sống anh hùng thì chết cũng quang vinh

Chớ xin xỏ bọn cường quyền vô đạo

Thêm tủi lòng người đã quyết hy sinh

Nếu bạn muốn tôi ngàn thu yên giấc

Xin hãy thay tôi dựng lại cờ vàng

Tôi không muốn được mồ tươm mả tất

Khi nước nhà mây vẫn trắng màu tang

VÔ THƯỜNG

Duyên Phận

VÔ THƯỜNG

Người có biết trần gian là quán trọ

Vừa thanh xuân thoắt cái đã bạc đầu

Đời vội vã còn ta thì lơ đễnh

Lạc nhau rồi sao tính cuộc bể dâu?

Người có biết cuộc đời vô thường lắm

Buông bỏ đi sao cứ phải dày vò

Hãy thương yêu khi vẫn còn có thể

Khép mắt rồi hoá cát bụi tàn tro.

Nếu có thể đừng trách chi dâu bể

Bao muộn phiền người cứ thả trôi đi

Đời ngắn lắm yêu thương còn chưa đủ

Nên đừng buồn vì những chuyện sân si!

Nếu có thể rộng lòng thêm chút nữa

Dành cho nhau nhiều hơn những nụ cười

Dù nghèo khó hay giàu sang bình thản

Mang được gì khi về cõi người ơi!

Người có biết trăm năm kia hữu hạn

Chốn trần gian ai rồi cũng sẽ già

Bàn tay thương thêm một lần hãy nắm!

Lỡ mai này vĩnh viễn phải rời xa.

Tác giả: Phương Quỳnh.