L ỜI NÓI DỐI CỦA CHA

LỜI NÓI DỐI CỦA CHA
(Ngày Từ Phụ)
Gia đình nghèo, mẹ cha lớn tuổi
Mới cưới nhau, không hỏi, không xin.
Suốt cuộc đời bẩy nổi ba chìm,
Tần tảo nuôi bầy con bốn đứa.
Cuộc sống là một chuỗi gian khổ.
Thường cơm rau, ba bữa lót lòng.
Nhà ven sông, nhưng cá cũng không.
Vì cha yếu, mẹ thường bệnh hoạn.
Có cá ăn, kể là thịnh soạn.
Nhưng luôn luôn tôi nhận thấy rằng
Cha chỉ dành ăn đầu và xương.
Tôi thắc mắc hỏi ông sao vậy.
Cha nghiêm nghị, nói như răn dậy:
“Cha già rồi, thường thấy nhức đầu.
Các Cụ dậy hễ đau ở đâu
Thì cứ ăn thật nhiều thứ đó.
Cha lại còn bị đau xương nữa.
Nên xương, đầu phải cố mà ăn.
Cốt là để bồi dưỡng bản thân!”
Chúng tôi nghe, đinh ninh là thật.
Năm mẹ con chia nhau phần thịt,
Còn xương, đầu dồn hết cho cha.
Một đôi lúc tôi cũng nghi ngờ,
Phân vân hỏi, thì cha cười bảo:
“Lúc trước đây, khi Cha còn nhỏ,
Nội cho ăn thịt đã đời luôn,
Đến bây giờ còn ớn tởn thần!
Khi các con lớn khôn sẽ hiểu!”
Rồi sau này qua thời niên thiếu,
Anh em tôi có thể thay cha
Mò cua, bắt cá, lội sông hồ.
Cuộc sống đỡ vất vơ, vất vưởng.
Cha cũng có thịt ăn thỉnh thoảng,
Nhưng vẫn dành từng mảng xương, đầu.
Có lẽ muốn chứng tỏ trước sau
Ông không hề tào lao, nói dối.
Tháng ngày qua, vật dời, sao đổi,
Cha ra đi, về cõi vĩnh hằng.
Còn phần tôi, theo với tháng năm
Đã ổn định, không giầu sang lắm,
Cũng gọi là dư dả, êm ấm.
Vợ con hiền, thảo, chẳng thua ai.
Những bữa ăn, thỉnh thoảng đôi ngày
Có món cá, vợ tôi sửa soạn.
Tôi nhớ lại những ngày cay đắng
Dặn vợ giữ những mảng đầu, xương
Cho riêng tôi. Nàng rất cảm thông
Nên đầu, xương xẻ riêng một chỗ.
Con gái tôi, ngạc nhiên, hỏi bố:
“Sao Bố ăn lạ thế, Bố ơi?”
Tôi mỉm cười: “Bố lớn tuổi rồi
Đầu thường đau, xương hay nhức nhối!
Ăn đầu, xương tốt thôi, con gái!
Sẽ giúp Bố khỏe lại mấy hồi!”
Nói vậy rồi, nhớ đến cha tôi,
Nước mắt bỗng tuôn rơi trên má!

CHẨM TÁ NHÂN
(phóng tác)
06/03/2014

Vinh Le wrote:
Lời nói dối của Cha

Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó, gia đình nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn, mà có được bữa cá đã là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi. Nó còn nhớ, mỗi lúc ăn cá, cha thường bảo: “Để tao ăn đầu và xương”

Nó nhanh nhẩu: “Tại sao hả cha?”

Cha nó nói vẻ mặt nghiêm nghị, kiểu răn dạy: “Vì cha già rồi, hay đau đầu, nên ăn đầu thì nó sẽ bớt đau-cái này gọi là ăn óc bổ óc, hiểu không? Xương yếu, ăn xương thì sẽ cứng cáp hơn. Có vậy mà cũng không hiểu hả?”

Tâm hồn trẻ con, nó và hai đứa em đinh ninh là cha nói thật. Mỗi lúc đến bữa ăn, nó còn nhanh nhẩu sẻ ra từng phần. Bỏ đầu và xương qua cho cha nó. Ba anh em tranh nhau phần thịt. Có những lúc nó cũng phân vân, những khi như thế, cha nó lại bảo: “Hồi nhỏ, ông bà nội cho tao ăn thịt suốt, giờ nhìn thịt là cha thấy ớn quá, sau này lớn các con cũng như cha thôi.”

Thấm thoắt thoi đưa, anh em nó lớn lên, và cha nó già đi. Sau này, khi nó đủ hiểu biết những lời cha nó nói trước đây là nói dối. Thì cũng là lúc đời sống của gia đình nó khấm khá hơn. Anh em nó có thể thay cha đi đò, đi sông, mò cua, thả cá. Vì thế mà cha nó cũng thỉnh thoảng ăn thịt, hay ăn thường xuyên nó cũng chẳng nhớ. Vì tuổi trẻ bồng bột, không dám- không ngẫm ngĩ nhiều về yêu thương, hay vì cha nó cố tìm cách cho “lời nói dối” được anh em nó chấp nhận hơn, nó cũng chẳng còn nhớ.

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.

Hôm nay là ngày dỗ lần thứ 10 của cha nó. Nhìn di ảnh ba gầy còm, nhưng nở một nụ cười tươi sáng. Nhìn con cá chiên to đùng, lấp lánh mỡ mà vợ đặt lên bàn thờ, nó chợt bất giác rơi lệ. Một cơn đau từ đâu hiện về nhói lòng vô tận. Nó phải quay mặt đi để lau hàng lệ, để giấu vợ con. Nhưng nó không thể xóa đi được hình dáng cha già còm cõi, xiêu vẹo bước đi bên sông, “cha đi thả cá mùa nước nổi”. Rồi sau đó là những trận thương hàn triền miên hành hạ ông. Nó không thể xóa đi được cái ý nghĩ “nếu cha ăn nhiều thịt hơn, thì đã không già yếu như thế”. Vừa khấn vái, nó lại bất giác kêu lên những tiếng “cha” từ trong cổ họng.

Đến lúc ra bàn ăn. Nhìn vợ đang xẻ thịt con cá, để bỏ đi phần đầu và xương. Nó giữ tay vợ lại: “Em, để anh ăn đầu, đừng bỏ đi”.

Vợ hiểu. Vợ nó bỏ đầu cá qua cho chồng. Chỉ có cô con gái nhỏ là thắc mắc “Sao hôm nay ba lại ăn đầu, nó lắm xương, nó sẽ làm đau ba đấy”.

Nó xoa đầu con gái, nuốt tiếng nấc đang chầu chực nơi cổ họng vào trong, bảo “Dạo này ba hay đau đầu, nên ăn đầu sẽ hết đau con gái à, cái này gọi là ăn đầu bổ đầu đấy con yêu”.
Nó vừa ăn vừa cố cho những giọt nước mắt khỏi tràn xuống.

MÃI NHỚ ƠN CHA

MÃI NHỚ ƠN CHA

​Cha yêu hỡi, chắc cha đâu hay biết
Đã bao đêm, con da diết nhớ thương
Ước mong sao, cha vẫn sống giữa đời thường
Để con được sớm hôm thăm viếng
Được nghe cha, dù chỉ là một tiếng
Được ngắm nhìn bóng dáng cha yêu
Được đỡ nâng Cha khi tuổi xế chiều
Được Cha an ủi khi đời nhiều gian khó
Con nhớ mãi bóng hình cha ngày đó
Tiễn con đi cha rò rõ trông theo
Bởi thương cha con cương quyết chống chèo
Chôn kín trong lòng, ôm theo nỗi nhớ
Đã hai mươi năm, mà con cứ ngỡ
Kỉ niệm năm nào con vẫn nhớ y nguyên
Mãi đến hôm nay con vẫn giữ trọn lời nguyền
Ơn dưỡng dục, con nguyện luôn ghi nhớ
Đường con đi, còn gặp nhiều giông tố
Mất cha rồi, ai sẽ đỡ nâng
Chỉ có cha, Cha mới chẳng ngại ngần
Dù có phải, ngàn lần gian khổ
Bao nước mắt, bao mồ hôi cha đổ
Nhỏ xuống đời, nuôi con trẻ lớn khôn
Tiếc thương cha nay đã không còn
Cho con được đền ơn đáp​ nghĩa

Lệ Thu

From: tchoang2005 & Anh chi Thu Mai goi

 

MÙA THU CHẾT…

MÙA THU CHẾT…

Em đi lịm chết nữa hồn,
Nữa kia còn lại vùi chôn nỗi buồn,
Trời mưa giọt ngắn chiều buông,
Tiếng chuông văng vẳng suối nguồn trong tim,
Mây mờ gió lặng im lìm,
Dáng xưa dần khuất cỏ dìm gót chân,
Nhớ người thờ thẩn bâng khuâng,
Mùa thu lá đổ bao lần sẽ quên,
Hay là chiếc bóng qua thềm,
Tương tư đốt cháy buồn thêm bốn mùa,
Thương sao ngọn cỏ gió lùa,
Duyên chưa se đặng đã thua mất rồi,
Bây giờ cách biệt muôn đời,
Nhớ sao là nhớ tình tôi với người…

Liverpool.28-5-2014.
Song Như.

CHỈ CÓ NGÀI

CHỈ CÓ NGÀI

Ôi Giêsu ! Lòng từ bi nhân ái

Tội tình gì Ngài đã phải hy sinh

Trên đồi cao năm xưa chịu khổ hình

Chết đớn đau treo mình trên thập giá

Xin dạy con lòng sắt son vàng đá

Biết hy sinh như Chúa đã hy sinh

Biết từ tâm sống bác ái, công bình

Biết yêu người như chính mình con vậy

Ôi Giêsu Ngài là nguồn trông cậy

Lúc đớn đau con chạy đến van xin

Lúc gian nguy con xin Chúa giữ gìn

Lúc u buồn xin ủi an che chở

Chỉ có Ngài là nguồn vui muôn thuở

Về bên Ngài lòng rạng rỡ hân hoan

Tạ ơn Ngài đã ban phước tràn lan

​C​ho ​đời con nguồn ủi an, hy vọng

Lệ Thu

Anh chị Thụ Mai gởi

Lạy Chúa, Con Đây!

Lạy Chúa, Con Đây!

Lạy Chúa,

Thân con bé nhỏ như con ốc

Chúa lại đặt con giữa biển cả mênh mông.

Rồi Chúa cũng muốn con có một tấm lòng

bao la rộng lớn như đại dương kia vậy.

Có ngày con chẳng có lấy một niềm an ủi

bởi những hiểu lầm và bao lời ra tiếng vào,

thế mà Chúa lại dạy con

phải yêu ngay cả người làm con đau khổ.

Có lúc con cũng buồn, cũng mệt, cũng khổ tâm

thế mà Chúa lại muốn con

luôn đem niềm vui cho những nơi con đến.

Có khi lòng con cũng đầy những bối rối hoang mang

thế mà Chúa lại mong con

luôn đem đem bình an cho những người con gặp gỡ.

Lắm lúc con yếu đuối

đến nỗi khó có thể nói một câu cho hẳn hoi tử tế

thế mà Chúa lại mời con

rao giảng Tin Mừng mọi nơi mọi lúc.

Ôi lạy Chúa,

Thân con bé nhỏ như con ốc

Chúa lại đặt con giữa biển cả mênh mông.

Những phong ba bão tố, dù có mạnh mẽ đến đâu

cũng chỉ là những xao động nhất thời trên bề mặt.

Dù sóng xô bão táp hay phong ba nghiêng ngả

thì con vẫn ở trong vòng tay yêu thương của Chúa đấy thôi.

Xin dạy con biết thinh lặng và chìm sâu

vào đáy đại dương Tình Yêu của Chúa,

để giữa những xao động chênh chao trên lòng đời

tâm hồn con luôn là một vùng trời bình an

đầy ánh sáng và niềm vui nội tâm

của một người có Chúa

Tác giả: Anh Kim

Anh chị Thụ Mai gởi

CHỐN XƯA, & GIẤC MƠ,

CHN XƯA,

Tôi v thăm li c hương,
Băng cây c
u kh vn vương ngp lòng,
Bèo trôi n
ước chy php phng,
Cá tôm bi
t dng mui mòng phiêu diêu,
Vì đâu c
nh cũ tiêu điu,
Nhà hoang tr
c nóc qu diu đy sân,
Tr
thơ rám nng đu trn,
Theo chân cha m
li dm rung sâu,
Đ
i nghèo trường hc biết đâu !
Cho đ
i thơ di hc câu : Làm Người…
Trong tôi thi
ếu mt n cười,
Con tim đau nhói m
y mươi năm bun…

Liverpool.1/5/2014.
Song Nh
ư.

GIẤC MƠ,

Gom từng giọt nắng long lanh,
Gửi về cho mẹ ngày xanh tủi hờn,
Quê hương vội vã lớn khôn,
Giờ đây cách biệt tâm hồn nhói đau,
Xa rồi biết nói làm sao ?
Cõi lòng quạnh quẽ chập chờn giấc mơ,
Tuổi thơ biết mấy dại khờ,
Bây giờ chất chứa nguồn thơ cuối mùa,
Chiều tàn ngọn cỏ gió lùa,
Tâm tư héo hắt chuông chùa buồn thêm,
Đi vào mộng mị êm đềm,
Đôi bờ nối lại khiến đêm thành ngày….

Liverpool.1/5/2014.
Song Như

BÀI THƠ ĐÔI DÉP

BÀI THƠ ĐÔI DÉP
A POEM OF A PAIR OF SLIPPERS

Lời Việt: NGUYỄN TRUNG KIÊN
Lời Anh: NGUYỄN THỊ BÍCH NGA


Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ

Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

*

The first poem which I wrote to you
was the one I talked about a pair of slippers
When I kept feeling tormented because of missing you
all the normal things then turned into the poems

I didn’t know when both of them met each other
but they were never far apart as if they loved each other so much
they were side by side on all of the roads down and up,
on the velvet carpets or even on the dirt and sand

Both of them were the same, neither higher nor lower
they shared the people’s trampling with each other
no mattter how glorious or how humiliated, they would never be left
this one’s destiny always depended on that one’s

If some day, one slipper would disappear
all of the displacements would be unsuitable
both of them might resemble one another but people would know
they weren’t from the same pair

Like us when we had each other no more
we stepped limpingly, leaning to one side
though there was a displacement next to ourselves
in our souls, the missing was still lurching

A pair of inanimate slippers only walked with themselves
they never swore and they never deceived
they never promised but they never betrayed
no matter where they traveled, they were always with each other

On the roads of life, this slipper couldn’t lack that one
though each of them was at each side of the pair
but I loved you from the opposite things of yours
our lives were so attached because of the same way

Two quiet lives kept walking side by side
they would stop when there was only one left
Only one left that meant nothing at all
if they couldn’t find out the other one


Thằng Cu Tý

Thằng Cu Tý

Tôi, công dân của cường quốc Hoa Kỳ
Vừa sống sót qua một thời dâu bể
Tôi nhuộm tóc cho đời thêm tươi trẻ
Đổi tên mình cho dễ đọc, dễ nghe

Thưa, tôi chính là thằng Cu Tí ốm teo
Một dạo mót khoai trên vùng Kinh Tế Mới
Đêm Sông Bé căn nhà tranh tăm tối
Bữa ăn chiều không đủ cháo thay cơm

Tôi quên rồi, tôi là kẻ vong ơn
Sẽ gởi nắm xương tàn nơi đất khách
Trong giấc ngủ mơ về Bahamas , Las Vegas
Mơ con tôi một ngày sẽ vào Harvard, Stanford

Tôi nghiêm chỉnh chào cờ trước mỗi trận football
Nhưng ghét những lễ thượng kỳ quốc gia, quốc kháng
Mặc ai chết, ai vào tù ra khám
Gánh sơn hà đâu phải để tôi lo?

Tôi thích nói về chuyện stocks, mutual funds
Hơn là chuyện cháo rau khoai sắn
Đời là thế, có khi mưa khi nắng
Tôi trả lời về quá khứ đau thương

Tôi thích khoe mình mới được lên lương
Giấu đi những món nợ đời tôi chưa trả hết
Tôi nợ cha đôi mắt trừng khi chết
Nợ mẹ già dòng máu chảy trong tim

Tôi quên rồi, tôi có vạn thằng em
Đang lây lất trên vỉa hè, góc phố
Sẵn sàng giết nhau vì chén cơm manh áo
Và học đường là những tối đi hoang

Tôi quên rồi, tôi có vạn đứa con
Trôi giạt giữa quê hương mùa bão lửa
Là tôi đấy những ngày xưa thiếu sữa
Trong tay gầy của mẹ buổi sơ sinh

Tôi quên rồi, tôi có vạn người anh
Trong ngục tối, trên rừng sâu núi thẳm
Người đi khuất vào hư vô quên lãng
Không mộ bia và không cả họ tên

Tôi quên rồi, những người chị thân yêu
Đang lạc lõng nơi nào trên đất Thái
Đêm chị ngủ có mơ về quê ngoại
Bên hàng dừa, bên ruộng lúa nương dâu

Tôi một mình trong tháng sáu mưa ngâu
Nghe ai gọi từ bên kia biển rộng:
Thằng Cu Tí, mầy là thằng phản bội
Tôi giật mình và chợt nhớ ra tôi

Trần Trung Đạo

Mai tôi đi

Mai tôi đi

Mai tôi đi…chẳng có gì quan trọng,

Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,

Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,

Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn…



Trên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,

Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,

Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,

Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.



Khoảnh khắc cuối.. Đâu còn gì tha thiết..

Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.

Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,

Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi…



Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,

Để đi vào ranh giới của âm dương,

Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,

Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ…



Ch ỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,

Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,

Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,

Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế…



Mắt nhắm rồi… Xin đừng thương rơi lệ,

Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,

Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.

Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống…



Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,

Đến trần truồng và đi vẫn tay không.

Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,

Nay rũ sạch…lên bờ, thuyền đến bến…



Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,

Nên xem như giải thoát một kiếp người,

Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,

Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp…



Cầu Ơn Trên, xác hồn xin phó mặc,

Sống hiện tình, những giây phút binh yên,

Ngày qua ngày, kết lại chuổi an bình

Là nguyện vọng thời gian còn tại thế..

NQH 07/31/2013.


MỒNG TƠI,

MỒNG TƠI,

Em về đếm lá mồng tơi,
Đếm luôn cả hột cho vơi nỗi sầu,
Người đi biền biệt giang đầu,
Con đò lắc lẻo nông sâu khó dò,
Hoa cau thiếu sợi trầu bò,
Duyên mình lạnh ngắt buồn xo cả ngày,
Con chim sáo sậu vừa bay,
Cánh cò nghiệt ngả đắng cay một mình,
Lia thia quen chậu chung tình,
Cho bông lẻ bạn xinh xinh lối vào,
Nghề nông vất vả biết bao,
Phận nghèo chẳng dám trèo cao làm gì…

Liverpool.29/10/2013.
Song Như.

Tôi Không Xin

Tôi Không Xin

Tôi không xin cả cuộc đời
Chỉ mong một chút tình người Việt Nam
Đời tôi nắng dãi mưa dầm
Ôm thương nhớ đứng gọi thầm tên nhau
Con tôi lưu lạc phương nào
Đứa ra miền Bắc, đứa vào miền Nam
Đứa về theo núi theo sông
Chết trong Trại Cấm, chết lòng biển sâu
Nhà tôi dột nát đã lâu
Bốn nghìn năm để một màu khăn tang
Tôi người hành khất Việt Nam
Ngồi nghe máu nhỏ xuống bàn tay khô
Tôi không giành giựt cơ đồ
Chỉ xin một chút tự do làm người.

Khuyết Danh

SÀI GÒN ƠI…..!!!

SÀI GÒN ƠI…..!!!

Tôi về thăm lại Sài Gòn,
Từng di tích một chẳng còn nơi đây,
Đường xưa thiếu bóng hàng cây,
Thiếu màu nhung nhớ đong đầy tim ai,
Nắng chiều nung mắt thêm cay,
Khói xe phủ kín hình hài quê hương,
Nhìn người xuôi ngược mà thương,
Trẻ thơ bỏ học đứng đường ăn xin,
Ôi bao cảnh cũ còn in,
Bây giờ xa lạ tâm tình nát tan,
Cuộc đời chìm nỗi lang thang,
Không nhà không cửa còn mang bệnh đời,
Thấu chăng chỉ có ông Trời,
Bao nhiêu khổ ải khắp nơi đất này…

Liverpool.29/10/2013.
Song Như.

Kính gởi quý Thầy Cô và các bạn LVC.
Kính chúc sức khỏe.
KT