EM VỀ GIÊRUSALEM THIÊN QUỐC

Gieo Mầm Ơn Gọi

Mừng em nhé TÊRÊSA MỘNG ĐỘ

Niềm ước ao theo Chúa chỉ một điều:

“Được ở trong Nhà Chúa suốt đời con”,

Cho tình con với Chúa được vuông tròn.

 

Và đúng thế: em giã từ trần thế

Khi tuổi đời em vừa tròn bốn mươi.

Một con số rất đẹp, trong Lịch sử Cứu độ

Ấn dấu tình yêu Chúa hiệp hành dân Người.

 

TÊRÊSA MỘNG ĐỘ em ơi,

Cuộc xuất hành đức tin bao mong đợi,

Một “Trời Mới Đất Mới” đã mở ra,

Cho Trinh Nữ tiến vào nơi nhiệm lạ.

 

Đó chính là Giê-ru-sa-lem thiên Quốc,

Nơi không còn khóc lóc với than van,

Bao vết thương em đau đớn vô vàn,

Giờ biến thành triều thiên rực sáng lạn.

 

Em hạnh phúc sống Vượt Qua với Chúa.

Đấng Tình Quân – em khao khát gặp Ngài,

Mong cử hành hôn lễ nhiệm màu thay

Là em Khấn trọn đời dâng tiến Chúa.

 

Cùng với em, Hội dòng dâng muôn lời cảm tạ,

Chúa xót thương nhìn đến phận nữ tỳ,

Bông hoa nhỏ, Người mở tay ẵm lấy,

Đưa về Giê-ru-sa-lem Thiên Quốc đẹp dường bao.

Sr. Teresa Nguyễn Thị Phượng, OP


 

Chọn thiện lương đâu phải ta khờ khạo

Nguyễn Trường

Chọn thiện lương đâu phải ta khờ khạo

Bởi nguyên sơ bản chất mỗi con người

Ai cũng vậy khi cất tiếng chào đời

Đều lương thiện như nụ cười của mẹ

 

Chọn nhường nhịn đâu phải ta xem nhẹ

Một ai kia chưa hiểu nhẽ ở đời

Thì vội chi gây lên những rối bời

Để con sóng không yên bình phẳng lặng

 

Sống trên đời màng chi chuyện thua thắng

Để cho lòng được hưởng phút bình yên

Nhịn một chút thôi bớt những ưu phiền

Lùi một bước biển trời còn cao rộng

 

Ta tha thứ giữa dòng đời biến động

Có phải đâu nhu nhược hay yếu mềm

Mà ta muốn mọi việc được trôi êm

Sao cứ phải tuyệt tình câu ân nghĩa

 

Ta khạo khờ bởi người thương kẻ khịa

Làm sao mà đong đếm hết đúng sai

Cứ mỉm cười chào đón những sớm mai

Thật hay giả chẳng so đo tính toán

 

Ta chân thành để người không oán thán

Dối với lừa chỉ mệt mỏi lương tâm

Trao chân tình sẽ nhận lại tình thâm

Cứ thẳng thắn để đời không hối tiếc

 

Bởi ta biết giữa cuộc người sinh, diệt

Gieo thiện lành gặt quả ngọt bình yên..!


 

“Dad’s Lie”

(This is a beautiful poem by an unknown Vietnamese author. I tried my best to translate to English. Clearly, the original author did a far better job, and I hope his work circulates and lives on. I love this poem because it made me realize my Dad also lied.  )

 

Đến bây giờ gần quá nửa cuộc đời

(Up to now, almost half a lifetime has passed)

 

Mới nhận ra Cha cũng từng nói dối

(I just realized Dad used to lie)

 

Bữa cơm ngày xưa đơn sơ mỗi tối

(Every night, every humble family meal)

 

Con cá gầy Cha chỉ chọn đầu thôi.

(The skinny fish, Dad only chose the head)

 

Mấy đứa con lại thắc mắc liên hồi

(Us kids were curious and asked)

 

Sao Cha ăn đầu, nhiều xương dễ hóc

(Dad, why do you eat the bony fish head?)

 

Cha bảo, già rồi …ăn đầu …bổ óc

(Dad said “Fish head is good for my old brain”)

 

Ăn đầu nhiều sẽ cứng cáp xương hơn!

(“The bony head will make my bones stronger!”)

 

Cha còn bảo Ông Bà nội các con

(Then dad said “Your grandparents)

 

Ngày xưa cho Cha ăn toàn thịt cá

(Used to let me eat all the fish meat”)

 

Nghe lời Cha nhưng mà con thấy lạ

(As we listened, we were curious)

 

Cha bảo ăn nhiều sao cứ gầy nhom?

(Dad said he ate well, but why he was so frail?)

 

Rồi con lớn lên Cha thì già thêm

(Then I grew up and Dad grew older)

 

Con hiểu … nhường con … nên cha nói dối

(I understood…dad lied for us)

 

Rồi quên nhanh, bởi tuổi thơ nông nổi

(Then we forget quickly, as childhood passed by)

 

Chẳng vui buồn nào, nhớ được lâu đâu!

(The grief, the joy, the memories faded!)

 

Chúng con trưởng thành Cha bỏ đi đâu

(We’re grown up now, where did you go?)

 

Ngày giỗ Cha con nhìn vào di ảnh

(Your Memorial Day, I look at your photo)

 

Cha vẫn gầy nhưng nụ cười lấp lánh

(You’re still frail, but your smile so bright)

 

Đôi mắt hiền vẫn tỏa ánh yêu thương.

(Your kind eyes still exude love.)

 

Mâm cỗ vợ con làm để dâng hương

(The memorial platter my wife cooked)

 

Có con cá to đùng chiên béo ngậy

(Has a fat fry fish in the middle)

 

Nhớ đầu cá Cha thường ăn ngày ấy

(I remember the fish head Dad used to eat)

 

Mắt nhạt nhòa con thổn thức… Cha ơi.

(With teary eyes I cried…Oh Dad.”)

 

Qua làn khói hương nghi ngút chơi vơi!

(Through the incense smoke I contemplate)

 

Con thấy hiện lên dáng Cha xiêu vẹo

(I see your figure appearing so frail)

 

Mỗi buổi tối ra bờ sông lạnh lẽo

(Each night I come to the cold river bank)

 

Kiếm vài con cá ít thịt, nhiều xương.

(To find a fish with less meat, more bones.)

 

Bữa cơm ngày giỗ, nhớ Cha lạ thường

(Every memorial meal, I miss Dad strangely)

 

Con chọn cái đầu như Cha ngày trước

(I choose the fish head just like you used to do)

 

Thằng Út bảo, đầu sao Ba ăn được?

(My son asks, why do you eat the fish head?”)

 

Con bảo rằng cho bổ óc, Út ơi!

(I said “it’s good for my brain, dear son!”)

 

Con cố ngăn giọt nước mắt tuôn rơi

(I try to hold back my tears from flowing)

 

Không muốn vợ, con thấy mình rơi lệ

(So my wife and son don’t see me cry)

 

Sao bát cơm này bỗng dưng mặn thế!

(Why is this rice bowl so suddenly salty!)

 

Ước cha vẫn ngồi, nói dối như xưa.

(Wish you were sitting here and lie like you did back then.)

ĐẮNG LÒNG – Tác giả: Nam Nguyễn

 Nguyễn Mai

Anh với chị trước đây là vợ chồng

Chị chê anh đồ đàn ông vô dụng

Anh hiền lành ,khô khan nhưng tốt bụng

Biết phận mình , anh cũng chẳng nói chi

 

Rạn nứt tăng dần , đỉnh điểm tới khi

Bé Hương ra đời bị thiểu năng trí tuệ

Chị mắng anh vô cùng thậm tệ

Có đứa con làm chẳng thể ra hồn

 

Bé Hương ba tuổi thì anh chị li hôn

Anh nhận nuôi con , dồn tình thương cho nó

Và bắt đầu những tháng ngày khốn khó

Gà trống nuôi con lọ mọ một mình

 

Thiểu năng ngôn ngữ , nhưng Hương vẫn thông minh

Biết phận mình nên không làm phiền bố

Thời gian trôi trên mặt anh khắc khổ

Bé Hương giờ là cô gái sắp trưởng thành

 

Nhưng bất hạnh chẳng chịu buông tha anh

Lại giáng xuống mái đầu xanh thêm lần nữa

Ung thư lâu rồi , anh hết quyền chọn lựa

Chỉ sống thêm vài tháng nữa mà thôi

 

Ngày anh hẹn gặp chị đã tới rồi

Quán cũ , sân ga và mấy lời anh nói dối :

Con bé đang dậy thì nên có nhiều thay đổi

Rất cần cô giúp đỡ để quen dần

 

Tôi là cha nên không thể gũi gần

Đây là lúc nó rất cần có mẹ

Nhưng đừng làm tổn thương con bé

Nó chịu nhiều bất hạnh quá rồi

 

Chắc chỉ cần một vài tháng thôi

Tôi sẽ đón nó về nuôi trở lại

Chị nhìn anh , con mắt đầy ái ngại

Sao đời tôi , ông mãi chẳng buông tha

 

Chồng chị đồng ý cho bé Hương về nhà

Chị dặn anh , ba tháng thôi đấy nhé

Vì đã lâu sống không cần có mẹ

Nên từ lâu con bé tự lập rồi . …

 

Nó chỉ chờ điện thoại của bố thôi

Nói khó khăn , nên chủ yếu nghe bố nói

Mấy tuần đầu , ngày nào anh cũng gọi

Sợ con buồn nên anh phải hỏi thăm luôn

 

Những ngày đầu nó cảm thấy rất buồn

Đi học về , nó ở luôn trong phòng nhỏ

Chẳng ai thèm quan tâm đến nó

Nên suốt ngày cứ mò mẫm vào ra

 

Nó có đứa em cùng mẹ khác cha

Thằng bé có chiếc piano xinh xắn

Nhìn cây đàn trong lòng nó mê lắm

Nó lại gần thử vài nốt xem sao

 

Mẹ nó mắng : Đừng có đụng vào

Ở trường cũ nó đã rất tự hào

Nó học đàn được điểm cao nhất đấy

Nó ước ao có cây đàn như vậy …

 

Rồi một ngày , tự nhiên nó cảm thấy

Bố đi đâu sao chẳng thấy cuộc gọi nào

Chắc là bố đã bị làm sao ….

Nó chạy vào phòng trong và khóc

 

Mấy hôm nay nó bỏ ăn bỏ học

Suốt ngày ngồi khóc lóc ủ ê

Mẹ nó nghĩ chắc dở chứng đòi về

Ít ngày nữa trả nó về cho anh ấy

 

Rồi một đêm , giật mình chị nghe thấy

Ở đâu đây văng vẳng tiếng dương cầm

Dưới phòng khách , chị cữ ngỡ mình nhầm

Con bé chơi đàn và âm thầm hát nhỏ :

 

Nhớ xa xưa …ngày cha đã già với bao sầu lo …..

Sống với cha êm như làn mây trắng …

Đêm đêm cha về hôn chúng con ….

Ôi ! Cha đã già đi cha có biết không . …

 

Chị cảm thấy vô cùng xúc động

Chị đến sau lưng và ôm nó vào lòng

Nó khóc , và đưa chị xem tờ giấy mỏng

Biết anh ung thư , chị gục xuống góc nhà

 

Trong đầu chị , một ý nghĩ thoáng qua

Và vậy là chị phải nuôi con bé

Giọng ngọng nghịu nó vỗ về lưng mẹ

Mẹ yên tâm , đừng lo nhé mẹ ơi

 

Ngày mai con về lại dưới ấy rồi

Con sẽ xin vào học trường nội trú

Trên thiên đường bố đang yên ngủ

Và đủ rồi , không phiền mẹ , mẹ ơi

 

Con tạm ở đây là bố muốn thế thôi

Bố muốn ra đi một mình thanh thản

Và muốn hai mẹ con có thời gian làm bạn

Chắc dưới kia bố mãn nguyện lắm rồi

 

ĐẮNG LÒNG

Tác giả: Nam Nguyễn

Nguồn: ketnoicamxuc.com

Tranh của hoạ sỹ Lê Anh Thanh


 

BÀI THƠ LẤY NƯỚC MẮT NHIỀU NGƯỜI

Tôi đi trước nhé, bà ơi!

Chuyến tàu tôi đã đến nơi trạm dừng…

Hứa rằng sống chết cùng chung,

Vậy mà tôi lại giữa chừng rời đi.

 

Bà đừng có khóc nhoà mi,

Kiếp sau mình gặp, lo gì, bà ha!

Bao nhiêu năm tháng đã qua,

Tôi – bà có cặp vào ra sớm chiều.

 

Ân tình sâu đậm bao nhiêu,

Dù chưa từng nói tiếng yêu lần nào…

Vui buồn, sướng khổ cùng nhau,

Sơn hào hải vị không đâu bằng nhà.

 

Bát canh với mấy quả cà,

Nhường qua gắp lại đến già còn thương…

Tôi nay tạm tới thiên đường,

Trong lòng chỉ có vấn vương mình bà.

 

Lần này đằng đẵng cách xa,

Nhớ tôi bà biết gắp cà cho ai?

Bà ơi, năm tháng dẫu dài,

Dù tôi chẳng thể bên tai càm ràm…

 

Nhưng bà phải nhớ lạc quan,

Sống vui, sống khoẻ vì đàn cháu con!

Kiếp sau mình gặp sớm hơn,

Rồi tôi sẽ lại ăn cơm cùng bà.

 

Bát canh với mấy quả cà,

Mấy mươi năm ấy lại là một đôi.

Tôi đi trước nhé, bà ơi!

Cảm ơn vì đã một đời cùng nhau…

(Lm Jos Chính Trực sưu tầm)


 

Về Nguồn – Nguyễn Thế Giác

Nguyễn Thế Giác

Nghe mưa muốn trở về nguồn.

Thấy sương ta tưởng mắt tuôn lệ sầu.

Mù khơi rặng liễu ngàn dâu.

Tủi thân trí dũng bạc đầu nam nhi.

Ngửa tay còn lại chút gì.

Vút cao làm kiếp chim di tị hàn.

1001 thắc mắc: Sự thực có phải chim di cư là do chúng sợ lạnh?

 

Xin em dìu dặt cung đàn…

Cho ta mượn nốt tình, tang, liêu ,xừ…

Mím môi nghiền ngẫm kinh thư.

Thèm nôi Dân Tộc tương tư giống nòi.

Gọi thầm Đất Mẹ mồ côi.

Hồn xanh xao úa những lời nước non.

Dặm khuya ngựa nản chân bon.

Vó quân Mông Cổ lối mòn chưa xanh.

Hổ ngươi không chết theo thành.

Dẫu ăn năn cũng rêu xanh tuổi đời.

Đong đưa mấy cọng ru hời…

Theo dòng Đất Việt buồn chơi vơi buồn.

Như ta đánh mất Sài Gòn.

Giọt Ca Dao rót mỏi mòn thềm môi.

 

Khi về thầm nguyện trong tôi.

Dù sao chăng nữa, cuối đời đi hoang.

Còn đây nửa mảnh tình son.

Phủ lên Quê Mẹ héo hon tháng ngày.

Mê hồn với vẻ đẹp của những cánh đồng lúa miền Tây 2021

 

Khi về vun xới luống cày.

Ngủ vùi lòng đất thật say giấc nồng.

Chiều chiều ngửa mặt biển Đông.

Gió se muối mặn ấm lòng người đi. 

Biển Thanh Bình Đà Nẵng – Kinh nghiệm du lịch chi tiết 2024


 

CHẾT, MỖI NGƯỜI MỘT MỘ-Trang thơ Thái Bá Tân

Trang thơ Thái Bá Tân – Bài học cuộc sống

Thế giới này đủ rộng

Để tất cả chúng ta

Chết, mỗi người một mộ.

Sống, mỗi người một nhà.

Thế giới này đủ đất

Để trồng lúa, trồng rau.

Chịu khó, sẽ sống tốt.

Khỏi tranh dành của nhau?

Người không phải loài chuột,

Tha đủ thứ vào hang.

Có nhiều cái còn quí

Hơn châu ngọc và vàng.

Không có gì cao thượng

Bằng hai tiếng Con Người

Khi biết chọn cách sống

Vì người khác, vì Đời.

Vậy thì hãy sống đẹp,

Không ích kỷ, hận thù.

Không tham lam tích góp

Như những con chuột mù.

Bầu trời không quá thấp

Để còng lưng, cúi đầu.

Hạnh phúc hay bất hạnh

Không ở nghèo hay giàu.

Thế giới này đủ rộng

Để tất cả chúng ta

Chết, mỗi người một mộ.

Sống, mỗi người một nhà.


 

MƠ VỀ…-Song Như

Kimtrong Lam

Song Như

Chập chờn trong giấc mơ đêm

Thấy về trường cũ học thêm tình người

Đời vui méo mó nụ cười

Tình vui ai nở biếng lười gặp nhau

Bảy mươi u vẫn biết đau

Tóc phai màu tóc nhuốm màu thời gian

Giăng tay níu lại muộn màng

Ước chi có chuyến đò ngang ngược về

Bến bờ vượt thoát trầm mê

Cõi xa chốn ấy tái tê bọt bèo

Trăm năm một cuộc gieo neo

Ấy là duyên phận chắt cheo cội nguồn

Xá gì chuyện cũ tay buông

Cho lòng cay đắng cho buồn xa di

Thương hoài người cũng ra đi

Nhớ hoài mình vẫn sầu bi sớm chiều

Dặn lòng lòng dặn bao nhiêu

Dòng sông bến nước cánh diều đón đưa

Võng còn kẽo kẹt giữa trưa

Tình đầy mấy đoạn cho vừa trăm năm

Đường tơ kết kén bao tằm

Tằm nay thành bướm ai chăm phận mình…

 

Liverpool.1-3-2024.

Song Như.


 

ĐỜI NGƯỜI NGẮN NGỦI

Trang thơ Thái Bá Tân – Bài học cuộc sống

Thông điệp hôm nay

ĐỜI NGƯỜI NGẮN NGỦI

Cuộc đời người ngắn ngủi,

Như gió thoảng mây bay.

Chợt sinh rồi chợt chết,

Vùi sâu dưới đất dày.

 

Quãng thời gian ngắn ấy

Đáng lẽ ta, con người,

Sống đẹp và tận hưởng

Những niềm vui cuộc đời.

 

Ừ, đáng lẽ là thế,

Nhưng ta, vì vô minh,

Bon chen rồi đấu đá,

Tự mình làm khổ mình.

 

Bị cuốn vào cơn lốc

Của cái Tham Sân Si,

Ta sống như ma ám.

Chết mang theo được gì?

 

Người xưa đã từng dạy,

Với lương thực nghìn kho,

Ta ăn, ngày nhiều lắm,

Nửa đấu gạo là no.

 

Với hàng nghìn cung điện

Lộng lẫy, sáng như gương,

Trong khi ta, đơn giản

Chỉ cần một chiếc giường.

 

Ngày mưa và ngày nắng,

Đó là luật của trời.

Một chồng và một vợ,

Đó là luật của người.

 

Một khi đã là luật,

Thì hợp lý, hài hòa.

Sao đàn ông cứ thích

Ngủ với nhiều đàn bà?

 

Tiền cần lắm, hẳn thế.

Nhưng bao nhiêu là vừa.

Người có học, giác ngộ

Mới biết đủ và thừa.

 

Thế giới luôn sôi động.

Vất vả cuộc mưu sinh.

Ai cũng cố giành giật

Và vơ vét cho mình.

 

Cái vơ giành giật được

Tưởng nhiều mà không nhiều.

Tưởng sướng mà lại khổ,

Vì thiếu tình thương yêu.

 

Thiếu cái tâm tĩnh tại

Để hòa vào thiên nhiên.

Thiếu thời gian đọc sách

Để vươn tới cái thiền.

 

Trong khi, rất đơn giản,

Nên quan niệm thế này:

Tiền chỉ cần đủ sống

Và không phải đi vay.

 

Giàu nghèo không quan trọng.

Quan trọng là gia đình

Sống với nhau hòa thuận,

Có trách nhiệm, có tình.

 

Nhà to hay nhà nhỏ

Thì cũng thế mà thôi.

Chỉ cần có đủ chỗ

Để sống là tốt rồi.

 

Quần áo không quan trọng

Hàng hiệu hay hàng thường,

Miễn là đẹp, đủ ấm,

Lịch sự khi ra đường.

 

Con có là tiến sĩ

Hay đứa bán hàng rong,

Nếu biết sống tử tế,

Cha mẹ đã yên lòng.

 

Vợ xấu hay vợ đẹp,

Không đáng để bận lòng.

Quan trọng là đức hạnh

Biết thương con, yêu chồng.

 

Không quan trọng chức tước,

Danh vọng và tiền tài.

Quan trọng là sống thiện

An lạc và yên bài…

 

Vâng, đơn giản chỉ thế,

Khỏi giành giật làm gì.

Đời người quan trọng nhất

Là Hỉ Xả Từ Bi.

 

Las Vegas


 

Mùa Xuân Trong Lòng Người Hải Ngoại – Nguyễn Thế Giác

Giac Le Nguyen

Nguyễn Thế Giác

(kính chúc quý vị có một mùa

Xuân như lòng mình mơ ước)

Nắng rót bên song, xuân võ vàng.

Quê người biết kẻ vọng quan san?

Ngửa tay đếm mấy mùa ly biệt.

Dụi mắt quên bao chuyện phũ phàng.

Đau đớn giống nòi đang ngụp lặn.

Trầm tư Dân Tộc chịu lầm than.

Tháng… năm… hậu chiến đời đen bạc.

Dốc túi bình sinh gặm ngỡ ngàng.

 

Ngỡ ngàng cho chữ S điêu linh.

Nam Bắc đâu còn cảnh chiến chinh.

Đất nước hoàn toàn về một mối.

Giang Sơn vĩnh viễn hiện nguyên hình.

Xóa đói giảm nghèo càng kiệt sức.

Tăng gia sản xuất vẫn cùng đinh.

Hải Ngoại mềm lòng nhìn cố quốc.

Thuở nào mới thấy được bình minh?

 

Bình minh rè rụt tận chân mây.

Từ đó… hoàng hôn mãi đến nay.

Hà Nội xót xa buồn phản bội.

Sài Gòn tức tưởi hận thơ ngây.

Nhan sắc lỡ trao tay tướng cướp.

Tiết trinh rủi biếu lũ quan thầy.

Xã hội rơi vào cơn khủng hoảng.

Con Hồng cháu Lạc nuốt niềm cay.

Nguyễn Thế Giác

Cúi Mặt Cho Lòng Bớt Hổ Ngươi – Nguyễn Thế Giác

 Giac Le Nguyen

Nguyễn Thế Giác

Nghe gió giao mùa hiu hắt thổi.

Xuân về nhớ Mẹ khóc ly hương.

Năm mươi năm chẵn bao thay đổi.

Một nước Việt Nam vẫn chán chường.

 

Tín ngưỡng là linh hồn đất nước.

Tự Do: căn bản của loài người!

Con Hồng cháu Lạc sao vô phước?

Cúi mặt cho lòng bớt hổ ngươi.

 

Xuân đến mà hoa vẫn thẹn thùng.

Quê người con khóc cảnh lâm chung.

Mẹ ơi, một cỗ quan tài đó!

Chôn cả Giang Sơn khối lạnh lùng.

 

Khúc hát Hồi Hương xao xác nhớ.

Dư âm còn vang vọng đâu đây.

Người đi khắc khoải từng hơi thở.

Cứ mỗi chiều về vọng gió mây.

 

Nước mắt đau thương chảy miệt mài.

Lưu dòng nhẫn nhục giữa trần ai.

Vun cao kỷ niệm thành tâm sự.

Lịch sử ghi thêm cả dặm dài.

 

Hải Ngoại nhìn về dải đất thiêng.

Thương cho vận nước mãi truân chuyên.

Mặt trời muốn bỏ phương Đông đó.

Chỉ thấy hoàng hôn khắp mọi miền.

 

Con muốn gào lên đỡ tủi buồn.

Bên này sao có kẻ yêu thương.

Bình minh rộn rã trong lòng mắt.

Dân Tộc người ta rộn nẻo đường.

 

Xuân đến xứ người Mẹ biết không?

Vòm trời Hải Ngoại xót xa trông.

Con thuyền tị nạn trôi lơ lửng.

Chẳng biết về đâu lạc giữa dòng.

 

Đất Mẹ thăng trầm đầy nước mắt.

Quê Hương chồng chất lửa căm hờn.

Dòng sông định mệnh từng chia cắt.

Nhưng mạch đời kia vẫn sắc son

Nguyễn Thế Giác


 

HÃY CỨ SỐNG CHÂN THÀNH…

Gieo Mầm Ơn Gọi

Hãy cứ sống chân thành và lương thiện

Đừng lọc lừa hay phù phiếm xa hoa

Hãy cứ thử nhìn xung quanh chúng ta

Còn có lắm người không nhà để ở.

Hãy cứ sống với tâm hồn rạng rỡ

Và nụ cười luôn hé nở trên môi

Bạn sẽ thấy cuộc đời thật thắm tươi

Dù ngoài trời đang ngập tràn bão tố.

Ai chẳng có những nỗi niềm đau khổ

Hoặc những đêm trăn trở chuyện áo cơm

Nhưng hãy sống để cuộc đời đẹp hơn

Đừng oán trách, đừng giận hờn số phận.

Đừng gieo thêm thâm thù và oán hận

Mở cửa lòng đón nhận những yêu thương

Rồi mai đây khi đến cuối con đường

Ta sẽ thấy chẳng vương mang gì nữa.

Hãy cứ sống với trái tim rực lửa

Đầy yêu thương chan chứa của cuộc đời

Bạn sẽ thấy đời nhẹ nhàng êm trôi

Và hạnh phúc sẽ ngọt ngào tìm tới.

Cứ yêu thương sẽ thấy lòng diệu vợi

Để cuộc đời luôn luôn được nở hoa

Người với người sẽ đầm ấm chan hoà

Dù năm tháng có phai nhoà đi nữa.

St