HUYỀN NHIỆM

HUYỀN NHIỆM

Khi ánh bình minh bừng thức dậy
Hừng đông hồng ửng phía chân mây
Cây xanh trở giấc thay màu lá
Chim hót líu lo cất cánh bay

Hương thơm thoang thoảng ở đâu đây
Vườn hoa còn đẫm lớp sương mai
Khoan thai thở hít căng buồng phổi
Thoải mái tâm hồn, khoan khoái thay

Ai đã cho ta bầu khí thở
Cho đời ta đẹp với hương thơ
Cho tình say đắm trong huyền diệu
Cho trái tim yêu chẳng bến bờ

Ai đã treo trăng vàng lửng lơ
Ban mai lấp lánh ánh sao mờ
Ngân hà từng dãy dòng sông trắng
Vũ trụ xa xôi cực ngẩn ngơ

Thái dương dần rộng ánh hào quang
Ngọn gió miên man thổi nhẹ nhàng
Ánh sáng chan hoà tia nắng mới
Cuộc sống thăng hoa đến rỡ ràng

Sự sống thăng hoa tới rộn ràng
Ráng chiều bảng lảng áng mây đan
Hoàng hôn buông bóng đang dần xuống
Mái ấm lên đèn, cơm nóng rang !

Đình Duy Phương

TUỔI THƠ

Nguyện cầu cho những hình ảnh này bây giờ và mãi mãi không còn tồn tại trên qủa địa cầu và nhất là nơi quê hương VN thân yêu !!!.

TUỔI THƠ

Cho tôi một vé tuổi thơ
Về thăm xóm mẹ đợi chờ bấy lâu
Đường quê lầy lội nông sâu
Áo thô miếng vá bạc mầu nắng mưa
Chìm trong giấc mộng ban trưa
Bụng không uống ngụm nước mưa qua ngày
Đầu khô tóc cháy bay bay
Da trần gió bụi trắng tay kiếp nghèo
Nhọc nhằn vất vả đeo theo
Mồ hôi muối bạc mốc meo phận người
Tuổi thơ thiếu mất nụ cười
Sân trường phấn bảng hổ ngươi được gì
Qua rồi tuổi mộng mơ đi
Qua rồi giọt nắng xuân thì bay xa
Còn đâu nước mắt ruột rà
Còn đâu tiếng mẹ bóng cha ngõ về
Lung linh xó tối u mê
Co ro côi cút ê chề đắng cay…

Liverpool.6-3-2015
Song Như.

NHỚ MẸ​

NHỚ MẸ​

Mẹ đi rồi canh nhà xưa quạnh vắng

Khu phố xưa giờ thiếu bóng Mẹ tôi

Biết bao giờ tìm thấy lại nguồn vui

Tìm thấy lại nụ cười của Mẹ

 

Mẹ ra đi thân mt mình lặng lẽ

Chẳng được nhìn thấy Mẹ lúc tàn hơi

Con vẫn thèm gọi hai tiếng Mẹ ơi

Lúc vui buồn lúc đơn côi quạnh quẽ

 

Trái tim con như  ai ​cà​o ai​ xé​

Lệ nhạt nhoà khóc thương Mẹ không ngơi

Biết bao giờ dòng lệ mới thôi rơi

Khóc thương Mẹ suốt một đời tần tảo

 

Nhớ thương Mẹ nhớ từ tấm áo

Nhớ vòng tay , miếng cháo , miếng cơm

Nhớ dáng Mẹ hiền xuôi ngược chặng đường trơn

Trong giấc ngủ cũng chập chờn bóng Mẹ

Mẹ ngủ cho ​say giấc yên bình Mẹ nhé

Lệ Thu

Anh chị Thụ Mai gởi

Lạy Chúa, Con Đây!

Lạy Chúa, Con Đây!

dongten.net

Lạy Chúa
cuộc đời con đã có nhiều lầm lỗi
những lỗi lầm cứ dằn vặt con không ngơi
và cuốn xiết hãm vây không cho con vượt thoát.
Lắm khi, để che đậy một lỗi lầm nhỏ
con đã phạm thêm những lỗi lầm lớn hơn.
Lắm khi, con tự mình vùng vẫy giải quyết
chỉ để làm cho tình huống nên tệ hơn.
Con như người đã rơi xuống lũng bùn,
mỗi cử động lại làm con thêm lún sâu vào bế tắc…

Chúa ơi,
xin dạy con về sự yếu đuối thực sự của mình,
để con biết con luôn cần đến Chúa.
Xin cho con đủ khiêm tốn để nhận ra
con thực sự luôn cần có một bàn tay nào đó
kéo con ra khỏi lũng bùn lầy tội nhơ
và cứu vớt con khi con đã mải mê chìm đắm.
Xin dạy con dám tin tưởng và hy vọng
vào quyền năng cứu độ của Chúa,
để con đừng buông tay quá dễ dàng
cứ để cho mình bị kéo lê đi
từ lỗi lầm này đến lỗi lầm khác,
để con đừng dại dột chấm dứt mọi thứ
khi mà tình yêu của Chúa dành cho con
chưa bao giờ ngơi nghỉ và chấm dứt.

Cứ mỗi khi con chìm vào trong tội,
xin dẫn con trở về với xác tín nền tảng
rằng con là một tội nhân đích thực,
là một tội nhân được Chúa yêu thương và tha thứ.
Xin cho tình yêu Chúa là cứu độ của đời con.

Cao Gia An, S.J.

ĐÔI NGẢ,

ĐÔI NGẢ,

Mây đen khuất một góc trời
Hoa lê trắng điểm rạng ngời ánh dương
Theo sau chiếc bóng trên đường
Áo em lất phất anh thương cả đời
Buông dài tóc chấm lưng phơi
Hương chanh bồ kết đầy vơi lối vào
Đường ngôi nét mở trên cao
Mắt em sáng tợ đôi sao tuyệt vời
Đêm nằm mộng mị rong chơi
Vào trong tiềm thức đầy vơi ngõ tình
Cớ sao em lại lặng thinh
Cho anh mơ tưởng bóng hình người thương…
Bâng khuâng nhung nhớ vấn vương
Phải chi ngày ấy chung đường ngó lơ…

Liverpool.2-3-2015
Song Như

Tình yêu sai trái

Tình yêu sai trái

1388159723-anhmatemthatroi_tinhyeugioitinh_eva1.jpg2

Em biết rằng yêu anh là sai trái
Nhưng mà em chẳng giữ nỗi tim mình
Khi yêu rồi, lý trí chẳng phân minh
Yêu người này hay là yêu người khác

Em, cô gái quê, tuổi tròn mười tám
Lên thị thành để sống đời sinh viên
Xa làng quê, xa bến nước con thuyền
Sống cô đơn một mình nơi viễn xứ.

Rồi bỗng dưng, bằng nụ cười quyến rũ
Giọng nói mềm chất chứa cả trời thơ
Anh làm em biết thao thức mong chờ
Xua tan đi những muộn phiền trống trãi.

Ai bảo anh nâng phím đàn êm ái
Biết làm thơ, biết hát thật là hay
Rồi những khi em nước mắt đong đầy
Anh quan tâm, và tận tình chia sẻ.

Ai bảo anh luôn bình an vui vẻ
Trên môi anh luôn có những nụ cười
Anh âm thầm phục vụ chẳng nghỉ ngơi
Tim trắng trong, còn lòng thì thành ý

Em cố ngăn, không cho mình suy nghĩ
Không mơ mộng hay tưởng nhớ đến anh
Với sinh viên, anh là thầy đồng hành
Trọn cuộc đời anh đã dâng cho Chúa.

Em băn khoăn chẳng biết làm sao nữa
Càng cố quên, lại càng nhớ thêm nhiều
Em biết mình đã vướng vào lưới yêu
Cố vẫy vùng nhưng em không thể thoát

Con tim mình, em không sao kiểm soát
Bao đêm rồi nước mắt cứ tuôn rơi
Dù lòng em gượng bảo hãy cố cười
Có gì đâu mà u buồn đến thế?

Hãy để em cứ yêu thầy, thầy nhé!
Chỉ yêu thôi, chẳng giữ thầy lại đâu.
Vì với em, thầy là mối tình đầu,
Mối tình câm, mối tình đầy dấu ái.

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ

Mưa xuân – Bài thơ viết về mùa xuân và tình yêu hay nhất của Nguyễn Bính

Mưa xuân – Bài thơ viết về mùa xuân và tình yêu hay nhất của Nguyễn Bính

RFA

NGUYỄN TƯỜNG THỤY

Thơ Nguyễn Bính hay hơn ở những sáng tác trước năm 1945, tức là khi ông chưa sáng tác theo phương pháp hiện thực XHCN, chưa có tính đảng. Đây cũng là nét chung của các nhà thơ trong phong trào thơ mới như Xuân Diệu, Tế Hanh, Huy Cận, Chế Lan Viên…

Trong giai đoạn này thì thời kỳ 1936-1940 là thời kỳ rực rỡ nhất của thơ Nguyễn Bính, trong đó thành công hơn cả là mảng mùa xuân – làng quê – tình yêu. Sau đó thì đuối dần.

Khi chọn 100 bài thơ hay nhất thế kỷ 20, chia đều cho100 tác giả, mỗi tác giả 1 bài thì với Nguyễn Bính, người ta chọn bài “Những bóng người trên sân ga”. Không ai phủ nhận đấy là một bài thơ hay nhưng nếu được quyền, tôi sẽ chọn bài “Mưa xuân”. Khi giới thiệu 8 bài thơ của Nguyễn Bính vào “Thi nhân Việt Nam”, Hoài Thanh không lấy bài này cũng như “Những bóng người trên sân ga”

MƯA XUÂN

Em là con gái trong khung cửi

Dệt lụa quanh năm với mẹ già

Lòng trẻ còn như cây lụa trắng

Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay

Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy

Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ

Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.

Lòng thấy giăng tơ một mối tình

Em ngừng thoi lại giữa tay xinh

Hình như hai má em bừng đỏ

Có lẽ là em nghĩ đến anh.

Bốn bên hàng xóm đã lên đèn

Em ngửa bàn tay trước mái hiên

Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh

Thế nào anh ấy chả sang xem!

Em xin phép mẹ, vội vàng đi

Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.

Mưa bụi nên em không ướt áo

Thôn Đoài cách có một thôi đê.

Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm

Em mải tìm anh chả thiết xem

Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh

Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.

Chờ mãi anh sang anh chẳng sang

Thế mà hôm nọ hát bên làng

Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn

Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng.*

Mình em lầm lụi trên đường về

Có ngắn gì đâu một dải đê!

Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt

Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya.

Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay

Hoa xoan đã nát dưới chân giày

Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ

Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”.

Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày

Bao giờ em mới gặp anh đây?

Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ

Để mẹ em rằng hát tối nay?

(* Có bản chép “Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng”, hoặc “lỡ làng”)

Đã có nhiều bài bình về bài thơ này, mỗi người cảm thụ một vẻ, nhưng cũng có những phần giao thoa.

Mùa xuân trong bài thơ có mưa bụi, có hoa xoan, có hội chèo. Ba nét ấy là những nét chấm phá nói về mùa xuân ở làng quê. Bức tranh làng quê sống động hẳn qua ngòi bút của ông. Cách dùng chữ của ông thật tài tình. Mùa xuân đẹp đến hạt mưa cũng bay phơi phới, như nỗi lòng con gái dậy thì, đầy nhựa sống và xúc cảm. Tác giả đã thổi hồn vào hạt mưa thật đẹp. Chữ phơi phới nhiều người dùng, nhưng dùng làm tính từ kèm theo mưa xuân thì chỉ Nguyễn Bính.

Qua hình ảnh “hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy, ta biết bối cảnh trong bài thơ là vào tháng Ba. Lúc này, ở làng quê đang tiếp tục mùa lễ hội. Trong các lễ hội thường có diễn chèo, diễn tuồng, gọi chung là đi xem hát, chứ không nói là xem chèo hay xem tuồng (hát bội). Hát ở đây không phải là chương trình ca nhạc như bây giờ. Đó là các gánh hát tư nhân thường diễn các tích chèo, tuồng cổ. Các đôi trai gái đang yêu vụng nhớ thầm thường mượn những nơi hội hè, phiên chợ để tìm cơ hội gặp nhau. Nhưng cũng chỉ là lúc mới thương thương nhớ nhớ mơ hồ thôi, chứ khi họ đã thuộc về nhau rồi thì chẳng dại gì đem nhau ra những nơi ấy. Họ có bờ ao, gốc cây riêng của họ.

Cô gái trong bài thơ cũng thế. Lý do là đi xem hát nhưng là để mong gặp chàng trai đấy thôi chứ thiết gì xem. Đi chơi cần tiết trời đẹp. Nhưng vì trời đang mưa nên cô phải thử:

Em ngửa bàn tay trước mái hiên

Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh.

Và cô nghĩ mưa nhưng nhẹ để cho rằng “Thế nào anh ấy chả sang xem”. Cũng qua câu này, ta biết đây không phải là cuộc hẹn mà cô gái phỏng đoán, là hy vọng đấy thôi. Nhưng cũng đáng trách chàng trai là trước đó có hứa, có hẹn gì đấy nhưng không cụ thể, theo kiểu sẽ thế này, sẽ thế nọ.

Cô gái ở đây là con nhà bình dân làn nghề canh cửi, có khuôn phép. Cô đang độ xuân thì, còn trong trắng, ví như “cây lụa trắng” mà quyền bán là của người mẹ. Ấy thế nhưng không thể đóng khao khát yêu đương của cô vào một cái khuôn nào đó:

Lòng thấy giăng tơ một mối tình

Em ngừng thoi lại giữa tay xinh

Hình như hai má em bừng đỏ

Có lẽ là em nghĩ đến anh.

Hai chữ “hình như” và “có lẽ” đặt vào tâm trạng cô gái lúc này là rất chính xác. Cắt nghĩa ra thì nó không mang tính khẳng định nhưng ai cũng biết má cô bừng đỏ thật, cô đang nghĩ đến người yêu thật, chứ không phải “hình như” hay “có lẽ”. Cô vừa muốn thừa nhận lại vừa sợ người khác biết, thậm chí muốn dối lòng mình nên chỉ lấp lửng như vậy thôi. Nó còn nói lên tâm trạng phân tâm, nên đi hay không đi.

Cuối cùng thì cô đã bị tình cảm lấn át:

Em xin phép mẹ vội vàng đi.

Tác giả tả cảnh, tả tình thật tuyệt vời. Người và cảnh hòa quyện đến độ con đê, hạt mưa, hoa xoan cũng biết vui, biết buồn.

Sau khi “chờ mãi anh sang anh chẳng sang”, cô gái “lầm lụi trên đường về”. Có một sự trách nhẹ ở đây:

Thế mà hôm nọ hát bên làng

Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn

Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng.

Ai đã từng một lần mong gặp người yêu mà không được sẽ thấu hiểu hơn tâm trạng cô gái lúc này. Nguyễn Bính diễn tả tâm lý cô gái khi đi và khi về rất tinh tế. Ông sử dụng thủ pháp tương phản rất hiệu quả. Đây là điều cơ bản tạo nên sự thành công của bài thơ.

Hãy đọc lại những cặp câu tương phản sau:

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay/ Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay

Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy/ Hoa xoan đã nát dưới chân giày

Mưa bụi nên em không ướt áo/ Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt

Thôn đoài cách có một thôi đê/ Có ngắn gì đâu một dải đê

Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay/ Mẹ bảo mùa xuân đã cạn ngày

Tình cảm của cô gái đã rõ, còn chàng trai đối với cô gái như thế nào? Chàng được nhắc đến hai lần:

… hôm nọ hát bên làng

Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn

Và:

Chờ mãi anh sang anh chẳng sang.

Có thể nói anh chàng này rất khả nghi, còn tình cảm cô gái rất mãnh liệt. Mặc dù việc không gặp được người yêu làm cho “cả mùa xuân cũng bẽ bàng” nhưng cô gái vẫn tha thiết, mòn mỏi, hy vọng.

Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày

Bao giờ em mới gặp anh đây?

Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ

Để mẹ em rằng hát tối nay?

Và với cả sự trách nhẹ của cô đã nhắc trên đây nữa, ta thấy ở cô một tấm lòng bao dung, trong sáng và cao đẹp.

Khi yêu, thường là người con trai chủ động hơn người con gái. Nói như thế, không phải là tình yêu của con trai mãnh liệt hơn. Cô gái ở đây chỉ có một hành động duy nhất là sang hội chèo xem có gặp người ta không, rồi về, thế thôi. Nếu như chàng trai cũng sang xem hát, chắc là cô sẽ không hỏi trước, không tỏ ra vồn vã. Đó là sự kín đáo của con gái, nhất là con gái nhà quê. Nhưng ai bảo là cô không khao khát yêu đương.

Kể ra, bài thơ có thể thay nhân vật cô gái bằng chàng trai. Như vậy có vẻ hợp với lẽ thường hơn. Nhưng nếu thế, có lẽ bài thơ kém hay đi nhiều. Chợt nhớ Huy Thục, ít nhất đã có 2 lần đổi ngôi anh thành ngôi em khi phổ nhạc. Đó là bài “Đợi” của Vũ Quần Phương, “Trăng khuyết” của Phi Tuyết Ba, và cái sự có vẻ trái khoáy ấy làm cho bài hát thành công hơn hẳn:

Anh ngỏ lời yêu em => Em ngỏ lời yêu anh

Anh đứng trên cầu đợi em => Em đứng trên cầu đợi anh.

Trở lại bài “Mưa xuân”. Bài thơ được bố cục rất chặt chẽ. Ta không thể thay đổi vị trí các câu, các khổ thơ cho nhau, cũng không thể bỏ đi hay thêm vào một khổ thơ nào. Từ ngữ được huy động đầy dụng ý, không có một chữ nào khiên cưỡng. Khó có thể thò bút chữa đi một chữ mà không làm suy giảm giá trị của bài thơ. “Những bóng người trên sân ga” cũng được bố cục rất chặt chẽ nhưng ở “Mưa xuân”, ý và chữ nghĩa hay hơn, đẹp hơn. Có thể nói, “Mưa xuân” là một bài thơ toàn bích.

Nguyễn Bính không cố đi tìm những từ lạ, lối diễn đạt lạ. Ông chỉ sử dụng ngôn ngữ bình dân nhưng với ngòi bút tài hoa, ông đã để lại cho đời nhiều bài thơ xuất sắc, trong đó “Mưa xuân” – một bài thơ tình tuyệt đẹp là ví dụ điển hình.

Tháng 2/2013

Tháng 2/2015

NTT

.benmonguyenbinh

Tác giả bài viết bên mộ Nguyễn Bính

Bài ca ngợi Tuổi Già Thời Đại.

Bài ca ngợi Tuổi Già Thời Đại.

Tuổi càng già, ta càng nên giản dị
Không cao lương, mỹ vị lắm mỡ, bơ
Không đòi này, đòi khác, gọi rồi chờ
Một chén cơm, đĩa muối vừng cũng đủ!

Đêm bảy tiếng, phải trọng tôn giấc ngủ
Ngày ba lần chén bát đụng trên mâm
Nước bốn ly ta uống rất ân cần
Không bia rượu nhưng cần nhiều hoa quả!

Lâm Kim Trọng gởi

Mai tôi đi….

Nhiều người không rõ tác giả của bài thơ “Mai Tôi Đi”, xin mời đọc:

Thưa anh Hòa
Tác giả bài ‘Mai Tôi Đi” là Phước Tuyền Ngô Quang Huynh , nguyên Trung Tá QLVNCH, hiện cư ngụ tại Campbell, CA , và là chú họ của tôi .
Bài nầy đã được chuyển dịch ra Anh Ngữ, Pháp Ngữ, và Tây Ban Nha, phổ biến trên nhiều diễn đàn, và luân lưu khắp thế giới …
Xin chuyễn anh Hòa những bản dịch ngoại ngữ dưới đây và kính chúc anh chị an vui, mạnh khỏe .
Vĩnh,


Mai tôi đi….

***
Mai tôi đi…chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn…

Trên giường bệnh,tử thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.

Khoảnh khắc cuối… Đâu còn gì tha thiết…
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi…

Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ…

Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế…

Mắt nhắm rồi… Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa,phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái,nợ thêm người còn sống…

Ngoảnh nhìn lại,đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch…lên bờ, thuyền đến bến…

Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp…

Mai-tôi đi …..

Bài thơ hay quá,!!! Cuộc đời là thế !!!Còn chút thời gian, xin hãy đối xử với nhau cho thật tốt, đừng tranh dành chút danh lợi nhỏ nhoi, tất cả đều là phù vân, tạm bợ. Bạn còn nâng ly được xin cứ uống, còn gắp đuợc xin cứ ăn, còn vui được xin cứ vui, còn những người bạn tốt xin hãy gặp gỡ, liên-lạc tâm tình, kể chuyện xưa, nhắc cho nhau những kỷ niệm vui, buồn …. .

Bạn còn người phối ngẩu, xin hãy nâng niu, âu yếm vì có quá nhiều người đến tuổi mình đã không được như bạn mà phải lủi thủi một mình, sáng, trưa, chiều, tối nhìn quanh một mình ! Chỉ vì đời mình ” Đã tắt bình – minh ” . . . .

Vu duc Nghiem

Tomorrow I’ll go… it ‘s really of no importance
It happens normally like falling leaves in the park,
Or flowers stripped by wind on the landmark,
A rather insignificant story in the turbulent current of life.
Beside my sick bed, flickering Death appears,
Please no comments, no visitations and prayers for peace,
When exhausted body releases its last breaths to cease,
I will lie down in agony, waiting for the time to bid farewell..
At final moment, nothing is regrettable,
The days and the months cold or hot in this life worldly,
No matter I am wealthy or full of glory,
I must leave everything behind to return to dust and ashes.
To terminate completely my short and ephemeral life,
I am ready to step into the boundery of yin and yang,
No panic before the threshold of borderlands,
This side, earthly area, and other, invisible, unknown realm…
Only to wish my soul always at ease,
With empty baggage I can make a quick pace,
Forget totally behind the “pull and push” race,
To end forever my journey on this Planet.
When my eyes already closed, Please don’t shed tears for sympathy,
No flower wreaths, no donations and no need to send condolences,
No filming, no pictures taken to save them,
It causes not only inconveniences but also debts for living people.
Look back at the past, the human life like a dream,
I arrived naked and am leaving with empty hands
All ups and downs, happiness or unhappiness on lands,
Will be cleared up…to step on a shore, the boat reaches its port.

If I am missed, please silently pray for me,
Consider it as an emancipation of one human life,
Have a peace of mind, be relaxed and have a good time,
This one goes first, the other after, finally to meet together again.

Pray God by entrusting entirely to Him soul and body,
Living in this present situation with every minutes of heaven,
Day by day, to create a chain of peace even,
That’s my aspiration during my presence in this material world.

Phước Tuyền/NQH (Sep. 16, 2013)

Demain je vais aller

Demain j’irai…Ce n’est vraiment pas d’importance.
Çà arrive normalement comme des feuilles tombant dans le jardin,
Ou des fleurs détachées au vent sur le chemin,
Un conte plutôt insignifiant dans le courant turbulent de la vie…

À côté de mon lit de malade, vacillante, La Mort apparaît,
S’il vous plaît, pas de commentaire, pas de visite ni pour ma paix prier,
Quand mon corps épuisé libère ses derniers souffles pour cesser,
Je m’allonge dans l’agonie, attendant le temps de dire adieu…

Au final moment, rien n’est regrettable,
Les jours et les mois, froids ou chauds dans cette vie mondaine,
Peu importe, si je suis riche ou plein de gloire, tout est en vain,
Je dois tout quitter pour retourner à la poussière et cendres….

Afin de terminer complètement cette vie courte et éphémère,
Je suis prêt à marcher dans la frontière du yin et du yang,
Pas de panique devant le seuil de “borderlands”,
De ce côté, zone terrestre et d’autre part, domaine invisible et inconnu…

Je voudrais seulement mon âme toujours bien à l’aise,
Avec bagage vide, je peux faire un rapide pas,
Laisser derrière moi toutes les courses “tirer et pousser” en bas,
Pour achever éternellement mon voyage sur cette planète..

Quand mes yeux sont déjà fermés… Ne versez pas des larmes de sympathie,
Pas de couronnes de fleurs, de dons et de condoléances à envoyer..
Pas de tournage, de photos prises pour les dossiers.
Ceci provoquera des inconvénients et aussi des dettes pour les vivants..

Regardons en arrière sur le Passé, la vie humaine comme un rêve,
Je suis arrivé tout nu et je pars avec les mains vides,
Tous les hauts et les bas, bonheur ou malheur sur route aride,
Seront nettoyés…Marcher sur le rivage, bateau qui arrive à son port….

Si vous ne m’oubliez pas, Veuillez silencieusement prier pour moi,
Considérez-le comme l’ émancipation d’une vie humaine,
Ayez la tranquillité de l’esprit, soyez toujours détendu et sain,
Celui-ci va d’abord, l’autre après, enfin se réunir à nouveau…

Prions Dieu en tout confiant à Lui corps et âme,
Vivre en cette situation actuelle avec toutes les minutes de ciel,
Jour par jour, créer une chaine de la paix réelle,
C’est mon aspiration durant ma présence dans ce monde matériel..
Phước Tuyền/NQH (Oct. 24, 2013)

LỜI CẦU XIN CỦA NGƯỜI PHÀM

LỜI CẦU XIN CỦA NGƯỜI PHÀM

Trích EPHATA 639

Cho con xin ít tiền tiêu,

Bởi con cần phải xài nhiều, Chúa​ ơi !

Con mua miếng đất trên T​rời​,

Mai sau nếu có di dời khỏi lo.

Con xây một cái nhà kho,

Chứa bao khốn khó âu lo khổ sầu.

Con xây một cái nhà lầu,

Đựng chút nhân đức ngõ hầu thảnh thơi.

Con mua một cái xe hơi,

Chở quà đem đến những nơi nào cần.

Đường xa cũng hóa nên gần,

Nếu đem tiền đổi cái sân phi trường.

Trần gian đâu​ phải​ dễ lường,

Giá vàng lên xuống thất thường lắm cơ,

Con mua mấy chục ký lô.

Khi nào C​húa​ gọi ô tô chở vàng,

Con mang lên tận Thiên Đàng,

Tặng cho các T​hánh ​cả làng cùng vui.

KIM QUY, 2015

Thư Mẹ

Thư  Mẹ

Mẹ chỉ học mấy năm quốc ngữ,
Viết ngoằn nghèo nét chữ không đều.
Thư dài chẳng có bao nhiêu,
Đọc lên, thấy cả tình yêu mẹ hiền.

Thư mẹ viết lỗi sai chính tả,
Con đọc lên êm ả ca dao
Mẹ sai vài lỗi chẳng sao,
Đọc thư nhớ mẹ, lòng trào mến thương.

Thư mẹ viết dùng nhiều chữ nhớ,
Nhớ bao nhiêu cái nhớ về con.
Tuổi già trí nhớ héo hon,
Mẹ sợ không nhắc, biết còn nhớ không.

Thư mẹ viết chỉ hai trang giấy,
Tốn bao nhiêu giờ đấy, mẹ ơi.
Sao mẹ không chịu nghỉ ngơi,
Cảm thương cho mẹ bồi hồi lòng con.

Cha khuất bóng, mẹ thay cha viết

Viết thăm con ở miệt thật xa

Lời thư mẹ viết thiệt thà

Khác nào kể chuyện: “Con à, biết hôn?”

Nầy mấy chữ viết xong rồi xóa

Đây một câu ý bỏ dở dang

Mấy trang tâm sự lan man

Kết thư mẹ viết “Vài hàng thăm con.”

Phan Hạnh.

NHẮN GỞI BẠN GIÀ

NHẮN GỞI BẠN GIÀ

Hởi các bạn già của tôi ơi!

Đừng có tủi thân, hoặc trách đời

Thời gian, năm, tháng, qua nhanh lắm

Hãy sống từng giây phút tuyệt vời.

Bao năm lăn lóc, cũng đủ rồi

Bôn ba thời vận, sống nổi trôi

Nhục vinh, sướng khổ, đều có cả

Giờ chỉ mình ta, với đất trời.

Cuộc đời là thế đó bạn ơi

Có trách, có than, cũng đã rồi

Chỉ gây mâu thuẫn, thêm buồn khổ

Chẳng ích lợi chi, lúc cuối đời.

Buông bỏ hết đi, cất làm gì

Để hồn thư thả, lúc ra đi

Tiền bạc, lo âu, giờ vô nghĩa

Hận thù, xung đột, chẳng ích chi.

Thời gian còn lại, có là bao

Hãy cố vui lên, chớ u sầu

Thực hiện những gì mình mơ ước

Để đừng hối tiếc, lúc lìa nhau.

Sức khoẻ, niềm vui, lúc tuổi già

Là liều thuốc bổ, chẳng gì qua

Tình thương, tha thứ là sức mạnh

Hạnh phúc, bình an, đến mọi nhà!