Nếu Ai Hỏi..

Nếu Ai Hỏi..

Nếu ai hỏi tôi sợ điều chi nhất ?

Tôi sợ nhiều.. bóng tối cõi lòng tôi

Danh lợi mất, xem như rằng chưa mất

Mất lương tri là mất đã nhiều rồi!

 

Nếu ai hỏi tôi ghét điều chi nhất ?

Ghét chính là đánh mất sự bình yên

Nếu không thương- tôi không ghét, không phiền!

    Có thương, ghét.. hồn nhiên như trẻ nhỏ. 

 

Nếu ai hỏi về tình yêu chân thật ?

– Biết nhịn nhường, sống chấp nhận lẫn nhau!

Yêu trói buộc làm người kia chật vật

Hạnh phúc song hành chiếc bóng khổ đau.


Nếu ai hỏi tôi biết ơn gì nhất ?

Thưa, chính là những trở ngại, chướng duyên..

Đời sóng gió giúp buông lòng kiêu ngạo

Sớm quay về nẻo Đạo, biết nhu khiêm.


Nếu ai hỏi điều làm tôi thất vọng ?

Đó chính là mơ mộng đổi thay đời.

Nếu tôi biết đổi chính mình quan trọng

Thay cái nhìn, thế giới đẹp tinh khôi!


Nếu ai hỏi điều gì tôi hy vọng ?

– Ước mong mình mở rộng cõi lòng hơn!.

Cái tôi lớn đất trời thu nhỏ lại

Tôi bé đi, đời bát ngát yêu thương..

Thích Tánh Tuệ – Như Nhiên 

Em dậy sớm để nghe lời chim hót

Facebook:  Kiều Minh Huệ shared a link.
Em dậy sớm để nghe lời chim hót

Mừng mặt trời trở lại với phương Đông
Đón nắng mai cho má thắm thêm hồng
Và gọi gió mịn màng qua lối cỏ
Em dậy sớm vòm trời xanh chưa tỏ
Sương mù còn mắc võng giữa hàng cây
Bên ô vuông cửa sổ đứng gọi ngày
Vài ánh sáng đến thay vài bóng tối
Em dậy sớm cho niềm vui tiếp nối
Sau đêm dài lạnh lẽo cả không gian
Để nơi em trời lại gởi tơ vàng
Và đất nước long lanh dâng sắc biếc…

Kiều Chí Nhân

Tạ ơn đời – Tạ ơn bạn gần xa thăm hỏi.

Tạ ơn đời – Tạ ơn bạn gần xa thăm hỏi.

Tạ ơn đời hôm nay Tôi còn sống
Mắt còn nhìn, còn đọc được Emails

 Đời còn vui, đâu đến nỗi cô liêu.

 Thêm kiến thức, thêm từ tâm hỷ xả !

 THAM BAN

Tạ ơn các bạn gần xa
Hằng ngày chia sẻ cùng ta đủ điều.
Emails nhận được bao nhiêu
Là bao tình cảm thương yêu nồng nàn. 

 

 

BẠN TA

Thăm hỏi bạn, biết rằng người còn đó

Nỗi mừng vui tràn ngập cõi lòng tôi
Cuộc đời này bao sóng gió, nổi trôi
Vui được biết, Bạn bình an vui sống

Đời trần thế ví như là huyễn mộng

Kiếp nhân sinh là sinh tử, tử sinh
Quý nhau chăng chỉ ở một chữ Tình
Tình cha mẹ, tình vợ chồng, bè bạn


Tình cảm ấy ta không treo giá bán
Khi con tim không đơn vị đo lường
Bàn cân nào, cân được chữ Yêu Thương
Thế mới biết Thương Yêu là vô giá!


Cuộc đời dẫu đảo điên, nhiều dối trá
Nếu chúng ta thực sự mến thương nhau
Thì tiếc chi một lời nói, câu chào
Hãy trao gửi, sưởi ấm tình nhân thế


Có hơn không dù biết rằng chậm trễ
Vì con người ai cũng thích yêu thương
Được thương người và cũng được người thương
Hãy bày tỏ yêu thương dù có chậm


Bạn còn đó! Tôi còn đây! Mừng lắm!
Vì chúng ta còn cơ hội gặp nhau
Để trao nhau lời nói với câu chào
Đầy thân ái, đầy yêu thương, quý mến


Chuyện dĩ vãng, chuyện tương lai sắp đến
Hãy quên đi, xin nhớ hiện tại thôi
Nếu tâm bình trí lạc! Thế đủ rồi!
Người còn đó! Tôi còn đây! Phúc lắm!

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Bài thơ “thế sự”: Thời đại tôi đang sống

Bài thơ “thế sự” của một cây bút phái đẹp: Thời đại tôi đang sống

Nguyễn TrọngTạo: Bỗng dưng đọc được bài thơ “thế sự” của một cây bút phái đẹp. Lâu nay cứ tưởng phái đẹp chỉ làm thơ tình mới hay, hóa ra…

 Nguyen t Thanh Yến
Nguyễn Thị Thanh Yến – Tác giả bài thơ

THỜI ĐẠI TÔI ĐANG SỐNG

Thời đại tôi đang sống

Trẻ con học chữ cái không bắt đầu bằng chữ  a

Tiếng gọi đầu tiên không phải là bà

và trên vai đã chất chồng khoản nợ

Thời đại tôi đang sống

Cứ mở mắt là thấy mình khó ở

Tháng tư vấn vương hoa sữa

Đông sang vẫn nóng như hè

Trẻ con không đón hè bằng những tiếng ve

mà bằng iphon, ipad

Thức ăn ngập tràn các market

Nhưng nuốt vào mồm là ngập hoá chất dư thừa

Thời đại bây giờ ai cũng như lừa

Chỉ biết phận mình, thản nhiên bịt tai còn mặc đâu thiên hạ

Vào trang các hót gơn hót boi like còm tung lả tả

Chuyện xã hội đau nhưng nhức lại im lìm

Thời đại bây giờ con người sống thiếu hẳn trái tim

Mượn gió bẻ măng, gắp lửa bỏ tay người đâu ra mà nhiều thế

Thượng tầng nát bươm hạ tầng lẽ nào không thể

Ngỡ các đấng nam nhi đang mặc váy thay quần

Xã hội bây giờ người chế tạo máy bay lại là nông dân

Ông tiến sĩ cất bằng đi nuôi lợn

Người hiền lành luôn thua người bặm trợn

Chân thực ngủ vùi cho xảo trá lên ngôi

Thời đại bây giờ thủ khoa là con hộ đói mà thôi

Nhưng tuổi trẻ tài cao đương nhiên là con sếp

Bài thơ thần ngàn đời bất diệt

Bỗng đâu tan vì cái mới lên ngồi

Thời đại bây giờ thiên hạ um xùm vì mất một con ruồi

Con voi lọt qua lỗ kim thì thản nhiên công nhận

Lấy hoạt động từ thiện nuôi thân còn mang lòng thù hận

Rắp tâm gieo tiếng ác cho người

Thời đại gì mà thương cái thân tôi

Bao chuyện trái ngang cứ vờ như không biết

Tai vẫn tinh mà như bị điếc

Miễn sao không vơi cơm vơi gạo nhà mình

Có những lúc trách mình rồi lại tự phân minh

Phận mình đàn bà biêt sinh con nuôi con là đủ

Những thứ lớn lao mang tầm vũ trụ

Xin nhường cho cánh đàn ông…

Đã thế rồi mà nhiều khi vẫn thấy lông bông

Ngơ ngác trước “Bụi Chương Mỹ, đĩ Đồ Sơn”

có khả năng trở nên thành ngữ

Niềm tin lung lay trước một xã hội hèn, mình cũng hèn đủ thứ

Dạy con thế nào đây trước bộn bề sóng gió cuộc đời

Tự thấy mình như kẻ dở hơi

Dẫu không còn trẻ vẫn muốn sinh thêm đứa nữa

Lại lo lúc ra đời trán con in dòng chữ

“Nợ ngân sách” mẹ ơi!!!

02/11/2015

NGUYỄN THỊ THANH YẾN

DẤU CHÂN TRÊN CÁT

DẤU CHÂN TRÊN CÁT

 BS Phùng văn Hạnh

 Đêm nọ tôi có giấc mơ

thấy mình đi dạo dọc bờ biển xa

với Chúa Trời cầm tay cùng bước

từng cảnh đời tôi, lướt trên không

mỗi cảnh dấu chân song song

một của tôi, một sắt son chân Người

Nhưng khi toàn cảnh cuối đời

chớp lên trước mắt, nhìn lui quảng đường

ghi vết chân còn vương trên cát

tôi thấy nhiều quảng, loạt vết chân

không song đôi mà độc thân

Đó là những quảng gian nan, đọa đày

Tôi ngạc nhiên nên quay hỏi Chúa:

“Đã một lần Chúa nói với tôi

“khi con quyết chí theo Người

“Người sẽ đi với không rời nhau ra

“Nhưng con thấy tại sao những quảng

“đời chông gai mất hẳn song đôi

“chỉ còn vết chân một người

“con không hiểu sao Chúa rời bỏ con

“lúc mà con cậy trông Chúa nhất

Chúa trả lời:” con rất quí yêu

“Ta yêu con, đâu có điều

“rời bỏ khi con chịu nhiều khổ đau

“yếu nhược vì lao đao thử thách

“Ta đỡ con và vác trên vai

“cho nên có quảng đường dài

“in trên cát vết chân ta độc hành 

BS Phùng văn Hạnh

Lời chúc đầu năm

CẢM HẬN

From facebook:   Phạm Đăng Quỳnh‘s post.
Image may contain: 1 person, outdoor
Phạm Đăng Quỳnh with Quynh Pham.

CẢM HẬN

Đất nước tôi những tượng đài ngàn tỉ
Những công trình thế kỷ… bỏ hoang vu?
Những cuộc tiệc tiền chùa… vua chúa sợ?!
Mà sao em…liều sinh mạng đến trường?!
Đất nước tôi dư nhà thơ, nhà báo
Xúm tung hô ngụy tạo, xạo, lăng nhăng…
Có ai biết những mảnh đời bất hạnh
Mái tranh nghèo từng bữa ruột thiếu ăn?!
Đất nước tôi thừa giáo sư, tiến sĩ
Làm thầy đời hô khẩu hiệu… trăng sao!
Phòng máy lạnh, xe công xài…quý tộc
Những sinh linh nầy mạng sống tựa lông bay.
Đất nước tôi có lắm điều oan khuất
Bao người nghèo, nghèo đến chết thì thôi.
Hai ổ bánh mì thành phiên tòa quái gỡ
Vạn vạn tỉ đồng… rút kinh nghiệm trơn tru.
Ôi đất nước của ngàn năm văn vật
Có lẽ nào bọn thánh vật nhởn nhơ!?
Mạng các em thua con gà, con chó
Chưa biết cười đã đẫm lệ tuổi thơ.
(Tác giả : MAI CHIÊU SƯƠNG)
8/8/2016

Xuân đất khách

Xuân đất khách

 Ngoài sân thiếu tiếng pháo

trong lòng giọt lệ rơi
run tay cài khuy áo
Hỏi người: Xuân nơi nao?

Ngày xuân có tiếng pháo

trầm gieo đáy hồn tôi
kiếp tha hương phiêu dạt
quê nhà quá xa xôi

Chiều nay không tiếng pháo

dịu dàng khối sầu rơi
nhắn người qua nhặt lấy
làm khói trời chơi vơi ….

Trịnh Tây Ninh

Lời tố cáo từ tấm hình này.

Image may contain: 1 person
Facebook :Đinh Văn Hải with Dương Hoài Linh and 50 others.

Lời tố cáo từ tấm hình này.
Hàng triệu gia đình ly tán.
Hàng triệu thanh niên thanh nữ.
Hàng triệu sinh mạng con người.
Hàng triệu bà mẹ mất con.
Hàng triệu phụ nữ góa chồng.
Hàng triệu oan hồn vất vưởng.
Thề sinh bắc tử nam
Quyết đánh cho Mỹ cút
Để “giải phóng” miền nam
Rồi tất cả được gì!!!???
Vẫn nghèo hèn đói rách
Vẫn bất công tràn đầy
Vẫn tù đầy oan nghiệt
Vẫn chết chóc đau thương
Chỉ mỗi đảng cộng sản
Cùng quan chức giàu to
Con du học bên Mỹ
Đứa thì làm quan to.

Sài gòn bây giờ sang trọng quá phải không Anh..????

Sài gòn bây giờ sang trọng quá phải không Anh..????

Sài gòn bây giờ dù mưa hay nắng
Rác ngập đầy đường xe kẹt quanh năm
Sài gòn bây giờ ăn xin khắp lối
Quán nhậu lan tràn hạnh phúc tối tăm

saigon-1

 

 

 

 

 

 

 

Sài gòn bây giờ mánh mung hết biết

Một bước ra đường bao kẻ rình ta
Sài gòn bây giờ cơn mưa trút nước
Phố xá thành sông nước ngập tràn nhà

saigon-2

 

 

 

 

 

 

 

Sài Gòn bây giờ mạnh ai nấy tiểu
Chẳng chút ngượng ngùng tiểu giữa thanh thiên
Sài Gòn bây giờ quán ôm trăm thứ
Phẩm giá con người đạo đức đảo điên

tho-che-vui-dai-duong

 

 

 

 

 

 

Chỉ biết đến tiền, tình người không có
Chân ngắn chân dài tìm cách lừa nhau
Ngậm đắng nuốt cay đổi tình thay bạn
Tan nát gia đình nuốt hận niềm đau

saigon-4

 

 

 

 

 

 

 

Sài Gòn bây giờ bụi ơi là bụi
Cái nóng nung người da thịt mồ hôi
Sài  Gòn bây giờ cướp ngày hết ý
Tích tắc một giây tấm lắc bay rồi .

Sài Gòn bây giờ khói xe mù mịt
Nghẹt thở tim gan phèo phổi mệt nhoài
Sài Gòn bây giờ kẹt xe không ngớt
Đâu dám qua đường ngại chết banh thây

sai-gon-5

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Sài Gòn bây giờ suốt ngày ăn nhậu
Đĩ điếm đầy đường chèo kéo người qua
Sài  Gòn bây giờ khắp nơi đồ giả
Giả vật giả người giả cả tình xa

sai-gon-6

 

 

 

 

 

 

Sài  Gòn bây giờ cường hào ác bá
Tham nhũng vòi tiền mọi thứ trao tay
Tình người tan nhanh đồng tiền trước đã
Sài  Gòn bây giờ đạo đức đã bay .

sai-gon-7

 

 

 

 

 

 

 

Thực phẩm ngập đầy tràn lan hoá chất
Tráo trở lọc lừa giết cả Mẹ Cha
Sài  Gòn bây giờ dù mưa hay nắng
Cắt xéo lọc lừa xẻ thịt banh da .

biem-hoa-trung-quoc-8

Sài  Gòn bây giờ chỉ toàn người Bắc
Nắm giữ quyền hành to nhỏ cơ quan
Khắp cả phố phường âm thanh the thé
Một lũ ngu si cuồng sắt đầy đàng

Sài  Gòn bây giờ tang thương khiếp quá
Bệnh viện một giường năm bảy người chen
Bác sỹ y công đua nhau móc túi
Tán tận lương tâm một lũ ươn hèn

benh-vien-8

 

 

 

 

 

 

 

Sài  Gòn bây giờ Đài Loan kiếm vợ
Những gái trần truồng để lựa tự nhiên
Văn hoá thuần phong nát tan hết cả
Một đám côn đồ một xã hội điên .

Sài  Gòn bây giờ trăm phương ngàn kế
Móc ngoặc, phong bì, tham nhũng, mánh mung
Tai nạn giao thông lăn đùng ra chết
Vô cảm làm ngơ văn hoá điên khùng .

Sài  Gòn bây giờ nhà cao cửa rộng
Của đám cường quyền vơ vét người dân
Khóc lóc kêu oan biểu tình khắp lối
Sắt máu côn đồ đàn áp thẳng tay .

thang-tay

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Sài  Gòn bây giờ ôi thôi hết biết
Còn nữa ta đâu Hòn Ngọc Viễn Đông
Tan nát niềm tin lòng dân căm phẫn
Mong muốn có ngày xoá sạch cho xong

nguoi-ngheo

 

 

 

 

 

 

 

Sài  Gòn còn nhớ hay quên

Từng đêm ray rức cạnh bên đoạ đày
Hỡi người còn nhớ chăng thay
Sài  Gòn năm cũ tháng ngày yêu thương .

Poem By: Nguyễn Trãi.

Lời mẹ dặn

Lời mẹ dặn
Phùng Quán

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
– Con ơi
trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.
– Mẹ ơi, chân thật là gì?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu
Từ đấy người lớn hỏi tôi:
– Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
– Bé yêu những người chân thật.
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không! những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời.
In lên vết son đỏ chói.
Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi giây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
 

1957

Viết cho quê hương

Viết cho quê hương

Tôi đang sống đây đúng vào thế kỷ

của đói nghèo, của cay đắng trầm luân
tôi khóc cười và bỗng thấy thương thân
thương dân tộc đắm chìm trong bể khổ

Tôi ngồi đây nghe ầm ầm sóng vỗ

tựa tiếng lòng thôi thúc lời oán than
từ lúc sinh ra chưa khi nào bình an
bởi chiến tranh tạo muôn ngàn đổ vỡ

Mẹ tôi đã âm thầm tuôn lệ đổ

oằn trên vai gánh nặng của cuộc đời
rồi ra đi mà chẳng được thảnh thơi
bỏ con dại, bỏ ước mơ dang dở

Cha tôi cũng từng đêm dài hơi thở

người chiến binh thất trận chịu lao tù
trại “cải tạo” những buổi chiều âm u
nuốt tủi hận rồi qua đời lặng lẽ

Thương em tôi khi tuổi còn rất trẻ

phải lấm lem lượm rác để nuôi thân
chị cam lòng đi “lao động” xa xăm
bị bóc lột, tấm thân gầy chua xót

Lũ công an luôn ngày đêm canh gác

không để anh lên tiếng cho Tự Do
Nhân Quyền đâu? Với Cộng Sản: Đừng mơ
bị trấn áp, trù dập không thương tiếc!

Ôi tức tưởi, thế giới nào ai biết?

Toàn dân tôi chỉ có được tự do:
Tự do nghèo, tự do sống âu lo
Tự do đói khi tình người đã chết

Cả cuộc sống coi như là chấm hết

vì tương lai biết trôi dạt về đâu
Đảng cầm đầu, dối trá gạt lẫn nhau
dân muốn sống, phải cam lòng gian dối

Tôi có miệng mà sao không được nói

có trái tim, mà phải sống nhục nhằn
bao Dân Oan, bao nước mắt tràn dâng
ôi sự thật! Sao vẫn hoài dấu diếm?

Tôi ngồi đây, nghĩ suy và tìm kiếm

ý nghĩa cuộc đời, mong được ngày vui
ngày vui ấy sau mệnh nước nổi trôi
sẽ là ngày Ấm No và Dân Chủ

Và khi ấy tôi sẽ quên chuyện cũ

sống yêu thương góp sức xây dựng đời
để Việt Nam dòng máu đỏ thắm tươi
trang sử mới luôn hào hùng, hy vọng

Ngày vui ấy sẽ không còn giặc Cộng

bán non sông, đem thảm họa cho dân
để có ngày ta ngẩng mặt với thế nhân
Đây dân Việt, đây giống nòi bất khuất ….

Nguyễn Ngọc Duy Hân

Viết Cho Quê Hương, Thơ Trịnh Tây Ninh, Nhạc Nguyễn Hữu Tân, tiếng hát KT, Duy Hân

httpv://www.youtube.com/watch?v=_WN4IGul1pg

Viết Cho Quê Hương, Thơ Trịnh Tây Ninh, Nhạc Nguyễn Hữu Tân, tiếng hát KT, Duy Hân