Xin đổi kiếp này

From facebook:  Hoa Kim Ngo shared Đinh Tấn Lực‘s post 
 
Image may contain: 1 person, smiling, text

Đinh Tấn LựcFollow

Bạn đã từng trăn trở? Bạn đã từng thao thức? Bạn đã từng khoét sâu nỗi đau vốn đã sâu thẳm trong lòng để tìm cho ra nguyên ủy của nó? Bạn đã từng đau đáu trông chờ những thay da đổi thịt trên đất nước này? Bạn đã từng các thứ, kể cả căm hận cái nguyên ủy gây ra nỗi đau quê hương bị tàn phá đến nhầy nhụa cực cùng… Nhưng, có bao giờ bạn muốn hóa thân trải nghiệm những niềm đau đó chưa?

Mời bạn nhẩn nha từng lời từng chữ trong bài thơ này, của một nữ sinh lớp 8, để xem thử quanh đây, mình đang đứng đâu, nghĩ gì, làm gì hay định làm gì…

#nguyenbichngan #xindoikiepnay

TUI BÁN NƯỚC…

TUI BÁN NƯỚC…

Tui bán nước mà không tù không tội

Nước muôn màu muôn vị ngon thì thôi

Tui bán nước nuôi thợ thầy …cùng sống

Mỗi ngày qua doanh số êm như trôi…

 

Anh bán nước để dân nghèo dân đói

Sống lầm than khổ ải sống như giòi

Rừng không gỗ biển không còn hải sản

Dân không quần không áo…khỏi đua đòi…

 

Tui bán nước để cho người giải khát

Để lấy tiền chống lại đời lạm phát

Để đóng vào ngân khố của quốc gia

Tui vui sống khi mọi người cùng hát…

 

Anh bán nước chất đầy vàng trong tủ

Chuyển tiền đô từ xương máu bội thu

Con cháu anh ra nước ngoài xây dựng

Những lâu đài đền cát của hận thù…

 

Tui bán nước mà không hề mất nước

Anh bán nước mà không còn đất nước

Tui bán nước mà dân tộc ấm no

Anh bán nước mà dân nghèo mất nước…

 

13-6-2017

Người Biệt Xứ

NHẮN GỬI BẠN GIÀ

   NHẮN GỬI BẠN GIÀ   

 

Hỡi các bạn già của tôi ơi!

Đừng có tủi thân, hoặc trách đời

Thời gian, năm, tháng, qua nhanh lắm

Hãy sống từng giây phút tuyệt vời.

 

Bao năm lăn lóc, cũng đủ rồi

Bôn ba thời vận, sống nổi trôi

Nhục vinh, sướng khổ, đều có cả

Giờ chỉ mình ta, với đất trời.

 

Cuộc đời là thế đó bạn ơi

Có trách, có than, cũng đã rồi

Chỉ gây mâu thuẫn, thêm buồn khổ

Chẳng ích lợi chi, lúc cuối đời.
 Buông bỏ hết đi, cất làm gì

Để hồn thư thả, lúc ra đi

Tiền bạc, lo âu, giờ vô nghĩa

Hận thù, xung đột, chẳng ích chi.

                  

Thời gian còn lại, có là bao

Hãy cố vui lên, chớ u sầu

Thực hiện những gì mình mơ ước

Để đừng hối tiếc, lúc lìa nhau.

  

Sức khoẻ, là niềm vui lúc tuổi già

Là liều thuốc bổ, chẳng gì qua

Tình thương, tha thứ là sức mạnh

Hạnh phúc, bình an, đến mọi nhà! 

( tác giả )????

Bài thơ về cậu bé đánh giày

Bài thơ về cậu bé đánh giày 

Bài thơ được phổ lại theo một truyện ngắn Anh có tên “Một tâm hồn cao thượng” và là một bài trong sách giáo khoa Giáo dục Công dân lớp 7 chương trình phổ thông cơ sở.

Ông nhà giàu dạo bước
Trên phố quen hoàng hôn
Gặp chú đánh giày buồn
Lam lũ gầy khổ sở


Chú nhóc năn nỉ mời
Ông đánh giày cho con
Để kiếm vài đồng gầy
Mua cơm nuôi em nhỏ


Chạnh lòng thương trẻ khó
Ông lơ đãng gật đầu
Có đáng là bao nhiêu
Vài ba đồng tiền lẻ…


Giày xong ông móc ví
Đưa tờ 200 ngàn
Chú bé cầm ngần ngừ
Ông chờ con đi đổi


5 đồng thôi ông hỡi
Đủ bữa tối hôm nay
Anh em con gặp may
Xin ông chờ một chút…


 

 

 

 

 

 

 

 

Đã qua 30 phút
Cậu bé không trở về
Ông lắc đầu : chán ghê
Trẻ nghèo hay gian lắm…

Cơm tối xong đứng ngắm
Trăng mới mọc gió hiu
Trong vườn hoa thơm nhiều
Quên bực mình trẻ gạt…

Chuông cửa reo, tiếng quát
Đi chỗ khác mà xin
Nghèo khổ biết phận mình
Lộn xộn tao bắt nhốt…

Ông thong thả cất bước
Thấy một nhóc gầy gò
Đang mếu máo co ro
Giống tên đánh giày đó…

Có việc gì đấy cháu
Từ từ nói ta nghe
Anh bảo vệ yên nha
Đừng làm trẻ con sợ …

Thằng bé con ấp úng
Hồi chiều nay anh tôi
Cầm tiền của ông rồi
Băng qua đường đi đổi

Chẳng may bị xe cán
Gãy mất chân rồi ông
“Một trăm chín lăm đồng”
Bảo tìm ông trả lại !

Anh tôi giờ nằm liệt
Chỉ muốn xin gặp ông …
Một lần nữa chạnh lòng
Rảo bước theo thằng bé

Đến ổ chuột xập xệ
Gặp thằng anh đang nằm
Mặt xanh tái như chàm
Thở ra tuồng hấp hối

Nói gấp hơi như vội
Xin ông thương em con…
Cha mẹ đã không còn
Con đánh giày nuôi nó…

Nay không may con khổ
Chỉ xin ông việc này :…
Cho em con đánh giày
Mỗi ngày cho ông nhé …

Kiếm lấy vài đồng lẻ
Mua cơm sống mà thôi …
Chợt thằng anh duỗi tay
Hơi thở lịm như tắt …

Ông già trào nước mắt
Ta sẽ lo em con
Cho ăn học bình thường
Như bao đứa trẻ khác

Cứ bình tâm an lạc
Bệnh viện tiền ta cho…
Thằng anh đã xuội lơ
Hồn bay về thiên giới

Nhân cách nghèo cao vợi
Môi nhợt thoáng nụ cười
Nó sống trọn kiếp người
Dù nghèo nhưng tự trọng

Bao người giàu-danh vọng
Đã chắc gì bằng đâu ! …


Đây là câu chuyện có thật do chính người trong truyện thuật lại. Ông là một giáo viên người Anh. Mỗi khi kể, ông thường không cầm được nước mắt, xúc động nghẹn ngào. Ông nói:


Nhà tôi ở một phố giữa Thủ đô Luân Đôn. Một hôm, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi ăn mặt tồi tàn, rách rưới; mặt mũi gầy gò, xanh xao; chìa những bao diêm khẩn khoản mời tôi mua giúp một bao. Tôi mở ví tiền và chép miệng:


– Rất tiếc là tôi không có xu lẻ.


– Thưa ông , không sao ạ.Ông cứ đưa cho cháu một đồng tiền vàng . Cháu chỉ chạy loáng một lát đến hiệu buôn để đổi, rồi hoàn lại cho ông tiền lẻ còn thừa.


Tôi chăm chú nhìn cậu bé và lưỡng lự :


– Thật chứ ?


– Thưa ông , thật ạ. Cháu không phải là một đứa dối trá.


Nét mặt của cậu bé trông rất cương trực và tự hào tới mức làm tôi tin và giao ngay cho cậu một đồng tiền vàng. Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua mà vẫn không thấy cậu trở lại. Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu bé. Nửa giờ sau, chờ mất công, tôi lững thững tiếp tục cuộc dạo chơi và tự nhủ:” Cần rút kinh nghiệm, không nên tin vào bọn trẻ này”! Vài giờ sau, khi trở về nhà, tôi ngạc nhiên , thấy có một cậu bé đang đợi tôi.
 mang đến trả ông…Diện mạo cậu bé này rất giống cậu bé đã cầm tiền của tôi, nhưng nhỏ hơn vài tuổi, gầy gò, xanh xao hơn và thoáng một nỗi buồn tuyệt vọng:

– Thưa ông , có phải ông vừa đưa cho Rô-be một đồng tiền vàng không ạ ?

Tôi kẽ gật đầu . Cậu bé tiếp :


– Thưa ông , đây là tiền lẻ hoàn lại… Rô-be nhờ cháu…
 

Rô-be là anh cháu… chúng cháu mồ côi… Anh cháu không thể mang tiền trả ông được.. vì anh ấy bị xe chẹt… đang nằm ở nhà và khó lòng… sống nổi… Em bé không nói được hết câu vì những tiếng nấc xé lòng. Tôi sững sờ cả người, tim se lại vì hối hận, hỏi dồn:

– Vậy bây giờ Rô-be ở đâu? Hãy đưa tôi đến.


Sau khi dừng lại một chút trước chiếc hầm nhỏ của một căn nhà đổ nát, em bé nói:


– Thưa ông, đây là nhà của chúng cháu.

Trong một góc tối của căn hầm, cạnh chiếc bếp lò cũ kĩ đã tắt ngắm từ lâu, giữa một đống giẻ rách, tôi nhận ra Rô-be nằm dài, bất động. Mặt em lúc này trắng bệch. Một dòng máu đỏ từ trán chảy xuống. Rô-be đưa mắt nhìn về phía tôi, giọng thều thào, yếu ớt:

– Thưa ông, ông hãy lại gần đây.


Tôi quỳ xuống bên em, cầm lấy bàn tay em- bàn tay khẳng khiu, gầy gò, đáng thương, lạnh ngắt.

– Sác-lây, em đưa tiền trả ông rồi chứ?

Cậu bé gật đầu, mắt vẫn sưng mọng.


– …Ôi! Đấy, ông xem, cháu không phải là đứa dối trá mà.


Tôi cúi sát xuống người em, cầm lấy bàn tay em, hôn vào chỗ trán bị thương nứt rạn và nói với Rô-be rằng:” Em hãy bình tâm, dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ nuôi nấng Sác-lây cho em”. Tôi nói dịu dàng, âu yếm an ủi Rô-be, để cái chết của em được thanh thản. Bàn
 tay khốn khổ của em nằm gọn trong tay tôi lạnh dần, lạnh dần…


Em bé nghèo túng của tôi đã từ giã cõi đời quá ngắn ngủi như vậy đấy. Cái chết đó làm cho tôi thấy rằng, trong cuộc đời tôi chưa hề được thấy một cử chỉ, hành động nào đẹp đẽ, cao cả như vậy. Một tâm hồn vô cùng cao thượng ẩn náu trong một em bé sống trong
 cảnh rất đỗi cực khổ nghèo nàn.

Nguồn zings.

BÀI THƠ TẶNG MẸ

 BÀI THƠ TẶNG MẸ

Mẹ từ muôn dặm xa xăm,
Tuổi già sức yếu qua thăm bên nầỵ
Bài thơ con tặng Mẹ đây,
Làm sao kể hết ân dầy tình sâu ?
Dù con tóc đã phai màu,
Công ơn trời bể dễ đâu đáp đền !
Con hằng mong được kề bên,
Sớm hôm chăm sóc Mẹ hiền yêu thương.
“Mẹ già như chuối ba hương,
Như xôi nếp một, như đường mía lau”.
Vì con, Mẹ đã khổ đau,
Vì con, Mẹ đã âu sầu lắm phen !
Thành tài, con chẳng hề quên,
Mẹ Cha nuôi dạy lớn lên, nên ngườị
Bao năm phấn đấu với đời,
Bên tai luôn nhớ những lời khuyên răn.
Mẹ ơi, thương Mẹ vô ngần,
Con mong sao được ở gần Mẹ luôn.
Đầm đìa giọt lệ trào tuôn,
Trời cao đất rộng con còn Mẹ đâỵ
Làm thơ tặng Mẹ hôm nay,
Con như sống lại những ngày còn thơ.
Cuộc đời còn đẹp như mơ…

(Tâm sự của một người có mẹ già ở VN qua Mỹ thăm con)

__._,_.___

Posted by: Thien Tam  

KHOAN VỀ ANH ƠI !…

From facebook:  Phan Thị Hồng‘s post.
 

KHOAN VỀ ANH ƠI !…

Thôi nhé khoan về thăm anh yêu ơi !
Quê nghèo bây giờ mịt mờ trùng khơi
Tôm cua cá ốc chết nằm la liệt
Có gì vui đâu mà về đây chơi !…

Thôi nhé khoan về thăm chốn quê xưa
Biển rộng sóng trào hôi thúi xông bừa
Giòi bọ lan tràn đục thân cá chết
Khổ ải chi bằng biển vắng chiều mưa !…

Thôi nhé khoan về biển ấm quê hương
Dẫu xa nhung nhớ thương sao là thương
Bây giờ ô nhiễm nước càng thêm độc
Cá chết tràn bờ biển cả đầy xương !…

Thôi nhé khoan về… khoan về nha anh
Nhớ chiều hai đứa dạo biển trời xanh
Tay đan trong tay tình yêu ngây ngất
Nhưng biển bây giờ chất độc bao quanh !…

Thôi nhé khoan về…em vẫn nhớ thêm
Khấn nguyện trời xanh đêm lại qua đêm
Cầu cho quê mẹ qua cơn hoạn nạn
Trăm họ thái bình cuộc sống êm đềm !…

Mai mốt anh về biển dệt thành thơ
Nhà nhà hạnh phúc cuộc sống như mơ
Mai mốt anh về tung tăng trong gió
Cánh diều ấm áp nụ cười trẻ thơ !…

Liverpool.29-4-2016
Song Như.

Tác giả Song Như – cô gái nhỏ trong hình – cùng cha mẹ đã nhiều lần viếng thăm miền Trung.
(hình chụp tại phi trường Đà Nẵng).

Gởi con ngục tù & Phố Dân Oan

Gởi con ngục tù

Bên biển vắng hôm nay

tóc trắng mẹ tung bay

lưng còng mẹ cúi xuống

mong manh tấm thân gầy

Trên đôi mi sầu đầy

nỗi buồn mẹ không khuây

nhớ con trong ngục tối

xót thân con tù đày

Nhớ mới ngày đâu đây

con thanh niên hăng say

đấu tranh cho đất nước

nay run rẩy hao gầy

Cai ngục đánh hằng ngày

chịu muôn ngàn đắng cay

vẫn không sờn chí khí

tấm lòng vẫn thẳng ngay

Uất khí mãi còn đây

sóng biển buồn theo mây

cuốn trôi ngày mộng đẹp

dẫu nhiệt huyết tràn đầy

Chắp tay mẹ kêu nài

Thượng Đế hãy lắng tai

nghe dân oan rên siết

thấu ước nguyện người ngay

Xin cho có một ngày

chim trắng đậu trên tay

thanh bình trên đất nước

lúa chín vàng rợn bay

Mẹ con được xum vầy

Tự Do về nơi đây

líu lo bài hát mới

trên môi em thơ ngây….

Trịnh Tây Ninh

—-   —– —–

Phố Dân Oan

Tôi rộn rã trở về thăm quê ngoại

mong tìm về nơi chốn cũ vườn xưa

bên hiên nhà có bụi chuối đong đưa

có ao sen thời nhỏ thơ vụng dại

 

Tôi xuống máy bay, chân vui bước chạy

miệng cười tươi, ôm chào đón người thân

bao năm rồi không gặp tưởng phân vân

nhưng nghĩa cũ, tình xưa không ngần ngại

Rồi tôi nghĩ mình sẽ vui ở lại

hưởng những ngày thân ái, cảnh yêu thương

bất ngờ thay tôi thấy ở cuối đường

nước mắt rơi, khắc hẳn điều trong mộng

 

Em bé đói, người nghèo, xóm lao động

quá khổ đau nên gian dối dẫy đầy

khắp mọi nơi tiếng hờn oán không khuây

chán chế độ, chống bất công – muốn vùng dậy

 

Gió trưa hè, lung lay hàng lau sậy

tim não nề, đi phố chẳng thấy vui

nét ưu tư, còn đâu những nụ cười

không mua sắm, phố bán toàn gian dối

 

Nóng như thiêu, dẫu mặt trời mau tối

không thấy phố phường, mà là phố Dân Oan

vắng tiếng nhạc vàng, chỉ nghe tiếng oán than

người la liệt, chờ tới phiên khiếu kiện

 

Tôi cúi mặt, bây giờ đã hiểu chuyện

những vinh hoa, phú quý chỉ giả hình

chỉ riêng dành lãnh đạo Đảng quang vinh

còn dân đen, đành cúi đầu chịu khổ

 

Nuốt ưu tư, nỗi buồn như vỡ lỡ

thương dân mình, giận giả trá bất công

Ước một ngày, mẹ già hết ngóng trông

hết phố Dân Oan, người người cùng vui sống

 

Trong thanh bình, trong tự do no ấm

nguời rất hiền, máu đỏ thấm da thơm

để tình người cao hơn cả áo cơm

Hoa Dân Chủ nở khắp nơi tươi thắm
Tôi trở về hải ngoại ngày nắng ấm

nhưng lòng buồn, nên thấy lạnh trong tim

bao năm rồi tôi đã mãi lặng im

nay chợt hiểu, dân oan cần bênh vực

 

Tôi sẽ cố gắng góp phần thiết thực

cho người dân, cho đất nước điêu tàn

từ hôm nay, tôi bắt đầu hiên ngang

sẽ lên tiếng, biết vì người hơn trước…
Nguyễn Ngọc Duy Hân

TRỞ VỀ CÁT BỤI…

From facebook:  Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

TRỞ VỀ CÁT BỤI…

Em nè…
Ráng cầm tay anh nhé
Đường không còn bao xa
Đời không là tất cả
Ta đi cuối chặng về…

Anh à…
Bận lòng chi thế sự
Bao nhiêu năm chăn gối
Vượt thăng trầm nổi trôi
Đôi ta thuyền viễn xứ…

Từ khi…
Hai ta được gặp nhau
Cuộc sống luôn mới lạ
Hạnh phúc rất mượt mà
Rạng rỡ muôn sắc màu…

Cuộc đời…
Đã cho ta tất cả
Những điều người ước mong
Ta tận hưởng ngập lòng
Bận gì bao nghiệt ngã…

Bây giờ…
Đường đi đến chặng cuối
Kẻ trước rước người sau
Đừng bệnh cũng đừng đau
Trôi êm như dòng suối…

Cuộc đời…
Thân ta là cát bụi
Đến được rồi cũng đi
Buồn vui có xá gì
Cho con cháu ngậm ngùi…

Liverpool.18-4-2017
Song Như.

Ghi chú thêm của Phùng Văn Phụng:

Đức Hồng  Y Nguyễn Văn Thuận viết: ” Chính sự chết cũng là một  bổn phận cuối cùng, mà con làm cách sẵn sàng và đầy yêu mến“.

Sách “Đường Hy Vọng và Dẫn Giải”

Xin đổi kiếp này.

 
Bài thơ “Xin đổi kiếp này” của em Nguyễn Bích Ngân, học sinh lớp 8A1, Trường THCS Nguyễn Đình Chiểu (Hà Nội) được chia sẻ trên cộng đồng mạng với sự ngạc nhiên quá đỗi của nhiều người vì không nghĩ rằng một đứa trẻ 14 tuổi có thể viết được một bài thơ sâu sắc như thế.

Tạ ơn đời – Tạ ơn bạn gần xa

Tạ ơn đời – Tạ ơn bạn gần xa

 TA ON

 

 

 

 

 

Thăm hỏi bạn, biết rằng người còn đó

Bạn còn đó! Tôi còn đây! Mừng lắm!
Vì chúng ta còn cơ hội gặp nhau
Để trao nhau lời nói với câu chào
Đầy thân ái, đầy yêu thương, quý mến

Chuyện dĩ vãng, chuyện tương lai sắp đến
Hãy quên đi, xin nhớ hiện tại thôi
Nếu tâm bình trí lạc! Thế đủ rồi!
Người còn đó! Tôi còn đây! Phúc lắm!,

Bạn còn đó, tôi còn đây, đúng lắm !
Nhưng còn đâu cơ hội để gặp nhau ?
Để trao nhau trăm ngàn chuyện tào lao
Giữa bàn tiệc đầy món ăn thơm phức

Chuyện tương lai một ngày nào đến lúc
Nói làm chi, hiện tại cũng vậy thôi
Hãy nhắc lại dĩ vãng cũng đủ rồi
Đó và đây nhiều chuyện vui vui lắm !

Còn nhớ không ?

Tạ ơn đời hôm nay Tôi còn sống
Mắt còn nhìn, còn đọc được Emails
Đời còn vui, đâu đến nỗi cô liêu.
Thêm kiến thức, thêm từ tâm hỷ xả !

Tạ ơn các bạn gần xa
Hằng ngày chia sẻ cùng ta đủ điều.
Emails nhận được bao nhiêu
Là bao tình cảm thương yêu nồng nàn.

BẠN TA

Thăm hỏi Bạn, biết rằng người còn đó
Nỗi mừng vui tràn ngập cõi lòng tôi
Cuộc đời này bao sóng gió, nổi trôi
Vui được biết, Bạn bình an vui sống

Đời trần thế ví như là huyễn mộng
Kiếp nhân sinh là sinh tử, tử sinh
Quý nhau chăng chỉ ở một chữ Tình
Tình cha mẹ, tình vợ chồng, bè bạn

Tình cảm ấy ta không treo giá bán
Khi con tim không đơn vị đo lường
Bàn cân nào, cân được chữ Yêu Thương
Thế mới biết Thương Yêu là vô giá!

Cuộc đời dẫu đảo điên, nhiều dối trá
Nếu chúng ta thực sự mến thương nhau
Thì tiếc chi một lời nói, câu chào
Hãy trao gửi, sưởi ấm tình nhân thế

Có hơn không dù biết rằng chậm trễ
Vì con người ai cũng thích yêu thương
Được thương người và cũng được người thương
Hãy bày tỏ yêu thương dù có chậm

Bạn còn đó! Tôi còn đây! Mừng lắm!
Vì chúng ta còn cơ hội gặp nhau
Để trao nhau lời nói với câu chào
Đầy thân ái, đầy yêu thương, quý mến

Chuyện dĩ vãng, chuyện tương lai sắp đến
Hãy quên đi, xin nhớ hiện tại thôi
Nếu tâm bình trí lạc! Thế đủ rồi!
Người còn đó! Tôi còn đây! Phúc lắm!

S.T.

Thầy Uông Đại Bằng gởi

 

CÂU CHUYỆN THÁNH KINH

CÂU CHUYỆN THÁNH KINH

 Bác sĩ Phùng Văn Hạnh

Ở Colombie có cô học sinh

Nhà trường cho quyển Thánh Kinh dặn rằng

Mỗi ngày nhớ đọc siêng năng

Và cô thích thú chuyên cần sớm trưa

Nhưng cha cô bất ngờ thấy được

Bảo con rằng : ‘’chớ đọc sách nầy

Dạy điều gian dối trái sai”

Khuyên con nghe lấy lời cha dặn dò’’

Tuần sau cũng bất ngờ ông thấy

Con gái đoc mê mãi Phúc âm

Muốn con từ bỏ quyết tâm

Ông tịch thu sách, nhẹ nhàng trách con

rồi nhét sách vào trong túi áo.

Ông lên xe đến sở mỏ than

Ngày ấy ông phải xuống hầm

Kiểm tra khai thác ở tầng dưới sâu

Một giờ sau bỗng đâu báo động

Hơi than nổ chôn sống công nhân

Cứu cấp gặp phải khó khăn

5 ngày sau mới đến tầng hầm sâu

Nhưng đã trễ, thương đau đến trước

31 người chết ngột thảm thay

Ông kỷ sư cầm trong tay

Quyển thánh kinh ông lấy ngày ra đi

Cuối sách ông có ghi hàng chữ:

“Con ơi hãy gìn giữ sách nầy

Những lời dạy dỗ trong đây

Sự thật vĩnh cửu tràn đầy yêu thương

Cha tìm lại Thiên đường đánh mất

Vì đam mê vật chất, kiêu căng

Trước mặt Thiên Chúa từ nhân

Cha đã sám hối ăn năn thật lòng.

Con nhớ đọc những dòng cha viết

Và không ngừng đọc tiếp Phúc âm

Lạ thay 30 công nhân

Cùng ký vào sách tâm thành tuyên xưng:

Thánh kinh là tin mừng mạc khải

Vì yêu thương nhân loại lạc loài

Thượng đế xuống thế làm người

Nối kết giao hảo giữa Trời, thế gian

Trong ta Chúa ẩn tàng cùng sống

Dìu đắt ta vào chốn vĩnh hằng

Bác sĩ Phùng Văn Hạnh

THĂM CHA BỬU DIỆP

THĂM CHA BỬU DIỆP

Về thăm miền đất Bạc Liêu

Quê hương sông nước phì nhiêu ruộng đồng

Miền Tây đất ấm tình nồng

Con người chân thật, sông hồng phù sa.

 

Về đây nhớ thuở ông cha

Dày công mở cõi bao la đất trời

Cửu Long về với biển khơi

Người đi đi mãi xa xôi cuối trời.

 

Về nghe gương sáng rạng ngời

Cha Trương Bửu Diệp một đời hy sinh

Vì giáo dân sống quên mình

Chết đi minh chứng ân tình chủ chăn.

 

Ngài quê Cồn Phước, An Giang

Sống thời ly loạn gian nan khốn cùng

Một thời Tây – Nhật tranh hùng

Nhập nhằng đảng phái vẫy vùng đấu tranh.

 

Cha sở Tắc Sậy nhiều năm

Dựng xây họ đạo xung quanh cũng nhiều

Một lòng hết sức thương yêu

Đàn chiên tan tác tiêu điều ngả nghiêng.

 

“Tôi đây sống giữa đàn chiên

Nếu mai có chết tất nhiên giữa đàn

Chẳng đi đâu, chẳng về đâu”

Một lời cam kết cho đầu máu rơi.

 

Cho đàn chiên được sống đời

Cho thân ngã xuống cho trời thêm hoa

Dâng lên Chúa trước ngai tòa

Hương thơm lan tỏa trong ngoài nước Nam.

 

Về đây thấy nỗi hân hoan

Bừng lên trong ánh mắt đoàn hành hương

Người về từ khắp bốn phương

Ân cần tưởng nhớ khói hương lòng thành.

 

Người xưa lưu dấu hùng anh

Nhọc nhằn mở đất để dành mai sau

Hôm nay đã thấy tươi màu

Đất lên tiếng hẹn sẽ mau ngày mùa.

 

Đất buồn Tắc Sậy năm xưa

Ngày vui mở hội như chưa bao giờ

Trung tâm truyền giáo, nhà thờ

Mộ nằm thâm thấp đời chờ người thăm.

 

Tinh thần mở cõi phương Nam

Con tàu Giáo Hội vững vàng ngược xuôi

Trong gian nan ngước lên trời

Nhớ cha Bửu Diệp nhớ đời hy sinh.

 

Ngày 12/3/2017

Kính nhớ ngày lể giỗ cha FX Trương Bửu Diệp

Nhà Quê

From:VÒNG TAY SONG NGUYỀN