LẠI MƠ

From facebook:   Lê hồng Song added 3 new photos.
MỘT TÁC GIẢ THƠ…HÓM HỈNH,SÂU SẮC..CHUA CAY…!

LẠI MƠ
Tân Thái Bá

Đêm qua, đọc sách muộn,
Rồi ngủ, quên tắt đèn.
Rồi mơ, mơ vớ vẩn.
Lần này về Triều Tiên.
Trời, quân đội Miền Bắc,
Như thác lũ băng băng
Từ núi rừng tràn xuống
Thành phố và đồng bằng.

Quyết đánh cho Mỹ cút
Và Ngụy phải lật nhào.
Miền Nam được giải phóng.
Vinh quang và tự hào.

Bao nhiêu năm rên xiết,
Nghèo đói và đau thương,
Người Miền Nam khốn khổ
Được đưa lên thiên đường.

Dân sướng, hết áp bức.
Mọi cái nhà nước lo.
Từ tem phiếu quần áo
Đến dầu củi, bo bo.

Đêm được học miễn phí
Đạo đức Kim Nhật Thành,
Cha già của dân tộc,
Vĩ đại và anh minh.

Seoul, ổ trụy lạc,
Bạo lực và bất công,
Theo nguyện vọng dân chúng
Được phép mang tên ông.

Đâu cũng thấy khẩu hiệu.
Đỏ rực cả bốn mùa.
Ra quân và kiên định,
Học tập và thi đua.

Đâu cũng nghe tiếng hát.
Đơn ca hoặc đồng thanh.
Hát, rơm rớm nước mắt
Bài “Như có bác Thành”.

Đâu cũng có tượng bác.
Các tỉnh đua nhau xây.
Dân sẽ không thấy đói
Khi ngắm tượng suốt ngày.

Các hãng xe hơi lớn,
Như Huyndai, Kia,
Chuyển sang làm xe đạp,
Phát không cho mọi nhà.

Các biệt thư tư sản
Ngăn liếp thành nhiều phòng
Rồi cấp cho đại diện
Của giai cấp công nông.

Để hòa hợp dân tộc,
Các sĩ quan Miền Nam
Được vào trại cải tạo.
Sướng, không phải đi làm.

Tóm lại là sướng lắm.
Sướng lắm dân Triều Tiên.
Thế mà hai triệu đứa,
Ngu, tìm cách vượt biên.

Nhiều đứa còn ngu nữa,
Dám phản biện, biểu tình.
Dám nói xấu thời đại
Rực rỡ và quang vinh…

PS
Thế đấy, già, lẩm cẩm.
Mơ về nước Triều Tiên,
Mà dụi mắt nhìn kỹ,
Thấy hình như quen quen.

Image may contain: 6 people
Image may contain: 3 people, people standing and people sitting
Image may contain: one or more people, people sitting, shoes, grass and outdoor

Bánh vẽ

  1. Bánh vẽ
  2. Chế Lan Viên
  3. Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
    Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
    Cầm lên nhấm nháp
    Chả là nếu anh từ chối
    Chúng sẽ bảo anh phá rối
    Đêm vui
    Bảo anh không còn có khả năng nhai
    Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc…
    Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt?
    Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
    Như không có gì xảy ra hết
    Và những người khác thấy anh ngồi
    Họ cũng ngồi thôi
    Nhai nhồm nhoàm
    Trừ Đi
  4. Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
    Có phải tôi viết đâu! Một nửa
    Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết rồi
    Giết một tiếng đau – giết một tiếng cười
    Giết một kỷ niệm – giết một ước mơ – tôi giết
    Cái cánh sắp bay – trước khi tôi viết
    Tôi giết bão ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
    Và giết luôn mặt trời lên trên biển – Giết mưa
    Và giết cả cỏ trong mưa luôn thể
    Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
    Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình
    Và thơ này rơi đến tay anh
    Anh bảo đấy là tôi.
    Không phải!
    Nhưng cũng chính là tôi – Người có lỗi
    Đã phải giết đi bao nhiêu cái
    Có khi không có tội như mình
  5. Ai? Tôi!
  6. Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
    Chỉ một đêm, còn sống có 30
    Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
    Tôi!
  7. Tôi – người viết những câu thơ cổ võ
    Ca tụng người không tiếc mạng mình
    trong mọi cuộc xung phong.
    Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
    Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
  8. Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
    Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
    Ai chịu trách nhiệm vậy?
    Lại chính là tôi!
  9. Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
    Tôi ú ớ.
    Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
    Mà tôi xấu hổ.
    Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
    Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
    Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười
  10. Chế Lan Viên

CÁM ƠN CUỘC SỐNG

    CÁM  ƠN  CUỘC  SỐNG

Tác giả:  BS Phùng văn Hạnh

Nếu khó ngủ, bạn nên nghĩ đén

kẻ không  nhà, không nệm, không chăn

Găp tồi tệ nơi việc làm

nghĩ kẻ thất nghiệp, lo toan đêm ngày

Quan hệ bạn xấu đi, chán nãn

Hãy nghĩ kẻ không bạn, cô đơn

Buồn phiền, vô vị cuối tuần

Nghĩ nàng quần quật, lo ăn cả nhà

Hư xe đi bộ xa, mỏi mệt

Hãy nghĩ kẻ tê liệt đôi chân

Nhiều mất mát, lắm băn khoăn

cám ơn cuộc sống trui rèn thân tâm

Nghĩ đên kẻ không làm nên chuyện

để tuổi trẻ bình lặng trôi qua

không  trải nghiệm, phí tài hoa

Nếu đời đem lại xót xa đau buồn,

nạn nhân  những ghen tuông, đố kỵ

của những kẻ cạn nghĩ, nhỏ nhen 

Bạn tự an ủi nghĩ rằng

lắm chuyện tệ hại gấp trăm trên đời

Bạn hãy nhớ chuyển lời nhắn nhũ

đến người bạn ấp ủ, mến yêu

Lời khuyên sẽ giúp họ nhiều

để lòng thanh thản, phiêu diêu thoát trần

 

NẾU KHÔNG CÓ TÌNH YÊU

Trách nhiệm không có tình yêu

hành xử bất nhã, gây nhiều tổn thương

Công bằng mà lại không bác ái

hóa tàn nhẫn, gây hại mục tiêu

Ngôn luận không có tình yêu

hóa ra xoi mói, đặt điều, ghét ganh

Hiểu biết sẽ biến anh láu cá

nếu chủ đích không có tình yêu

Đon đả mời đón có chiều

giả dối, nếu vắng tình yêu mặn nồng

Tình yêu không đi cùng học tập

bạn sẽ thành cố chấp, hẹp hòi

Quyền lực hóa áp bức thôi

nếu yêu thương vắng tim người quyền năng

Không tình yêu biến anh kiêu ngạo

khi danh tiếng đang thổi anh lên

Anh sẽ tham lam, ham tiền,

nếu yêu thương không đi kèm giàu sang

Lòng tin sẽ biến thành cuồng tín

nếu yêu thương không chiếm cõi lòng

Nói chung đời không yêu thương

Bạn chỉ sẽ là số không khổng lồ

BS Phùng văn Hạnh

“Từ buổi con lên đường xa mẹ

Người chiến binh này và nhiều chiến binh nữa chết cho ai???

Bài thơ sau đây được nhặt từ túi áo một chiến binh miền Bắc tử trận tại chiến trường miền Nam những năm 1969. Trong hồi ký của tử sĩ nầy, người ta còn biết anh là con của bà Trần Thị Phấn ở Hải Dương. Bài thơ nầy được đăng trên báo chí VNCH thời đó. Bài thơ không ghi tên tác giả, được một thường dân miền Nam mến thương cảnh ngộ và ghi lại :

“Từ buổi con lên đường xa mẹ
Theo anh em sang Lào rồi dấn bước vào Trung
Non xanh núi biếc chập chùng
Sớm nắng biển, chiều mưa rừng gian khổ
Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
Vì hòa bình đâu ngại bước gian nguy
Mấy tháng trời, ngày nghỉ đêm đi
Giày vẹt gót áo sờn vai thấm lạnh
Có những chiều Trường Sơn núi rừng cô quạnh
Mẹ hiền ơi con chợt nhớ quê mình
Khói lam chiều, giàn mướp lá lên xanh
Con bướm nhỏ mái đình xưa, ôi nhớ quá!
Vào nơi đây tuy đất người xa lạ
Nhưng miền Nam vẫn cùng một quê hương
Vẫn hàng dừa xanh, vẫn những con đường
Vẫn hương lúa ngọt ngào
Tiếng tiêu gợi nhớ
Con trâu về chuồng
Ðã qua buổi ban đầu bỡ ngỡ
Con nhìn ra nào giải phóng gì đâu?
Buổi chợ đông vui, đồng lúa xanh màu
Mái chùa cong buông hồi chuông tín mộ
Lớp học tưng bừng những đàn trẻ nhỏ
Ðang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca
Và sau vườn luống cải đã vàng hoa
Ðàn bướm nhỏ rủ nhau về hút mật
Xóm dưới làng trên niềm vui ngây ngất
Sao người ta bắt con phải đốt xóm phá làng
Phải gài mìn gieo tang tóc thương đau
Ðã nhiều lần tay con run rẩy
Khi gài mìn để phút sau bỗng thấy
Xác người tung và máu đổ chan hoà
Máu của ai
Máu của bà con ta
Máu của người như con như mẹ
Ðêm hôm ấy mắt con tràn lệ
Ác mộng về, con trằn trọc thâu canh.”

S.T.

“ĐÔI DÉP”

 “ĐÔI DÉP”

MỘT BÀI THƠ CHÂN THẬT, CẢM ĐỘNG VỀ TÌNH NGHĨA VỢ CHỒNG.

Quý Vân chuyển

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi, cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục, không đi cùng người khác
Số phận chiếc nầy phụ thuộc ở chiếc kia.

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh.

 

 

 

 

 

 

 

 

Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.

Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải, trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau một bước đi chung.

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

Nguyễn Trung Kiên

BẠN CŨ

BẠN CŨ

Thăm hỏi Bạn, biết rằng người còn đó

Nỗi mừng vui tràn ngập cõi lòng tôi
Cuộc đời này bao sóng gió, nổi trôi
Vui được biết, Bạn bình an vui sống

Đời trần thế ví như là huyễn mộng

Kiếp nhân sinh là sinh tử, tử sinh
Quý nhau chăng chỉ ở một chữ Tình
Tình cha mẹ, tình vợ chồng, bè bạn

Tình cảm ấy ta không treo giá bán
Khi con tim không đơn vị đo lường
Bàn cân nào, cân được chữ Yêu Thương
Thế mới biết Thương Yêu là vô giá!

Cuộc đời dẫu đảo điên, nhiều dối trá
Nếu chúng ta thực sự mến thương nhau
Thì tiếc chi một lời nói, câu chào
Hãy trao gửi, sưởi ấm tình nhân thế

Có hơn không dù biết rằng chậm trễ
Vì con người ai cũng thích yêu thương
Được thương người và cũng được người thương
Hãy bày tỏ yêu thương dù có chậm

Bạn còn đó! Tôi còn đây! Mừng lắm!
Vì chúng ta còn cơ hội gặp nhau
Để trao nhau lời nói với câu chào
Đầy thân ái, đầy yêu thương, quý mến

Chuyện dĩ vãng, chuyện tương lai sắp đến
Hãy quên đi, xin nhớ hiện tại thôi
Nếu tâm bình trí lạc! Thế đủ rồi!
Người còn đó! Tôi còn đây! Phúc lắm!

Thuy Pham* Gia Long 68

Bớt đi… được không?

 
Bớt đi… được không?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bớt đi … một chút tượng đài
Bớt đi …lễ hội rực trời pháo hoa
Bớt đi …đại yến gần xa…
Bớt khoe ..hoành tráng nước ta còn nghèo

Bớt đi công cán bồ theo
Xe công siêu độc học leo con trời
Công trình ngàn tỉ để đời
Bỏ không hoang phí khiến người xót xa

Bớt đi ông lớn nhiều nhà
Ăn chơi trác táng xa hoa tiền chùa
Bớt đi những tiếng nói thừa
Vẽ vời hội họp bán mua chức quyền

Bớt đi đấu đá triền miên
Tranh quyền đoạt vị nhìn xem ..dân nghèo
Đi học đứa lội đứa trèo
Mong manh mạng sống hoạ treo đỉnh đầu

Đặc nhiệm Mỹ phải cúi đầu
Dân ta thật giỏi trẻ trâu càng tài
Chắp tay bái phục các ngài
Huấn luyện trẻ nhỏ toàn bài đặc công

Nghe khen sao nhói buốt lòng
Nghe khen đau xót ai không tủi sầu?!!
Ước mơ xa vợi cây cầu
Nhỏ nhoi cũng được cần đâu lớn gì

Chỉ cần các cháu được đi
Học thêm con chữ xanh rì tương lai
Không còn bơi vượt sông dài
Không đu dây lượn như loài ..TăcZăng

Tác giả Võ Thiên Thu
FB Khanh Nguyen

Nghe, Nhìn, Nhẫn Nhịn

Nghe, Nhìn, Nhẫn Nhịn

Thơ Bùi Giáng

Ta cứ tưởng trần gian là cỏi thật

Thế cho nên tất bật đến bây giờ !

Ta cứ ngở xuống trần chỉ một chốc…..

Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay 

 

Bạn thân ơi ! có bao giờ bạn nghĩ

Cuộc đời nầy chỉ tạm bợ mà thôi

 

Sống hôm nay và đâu biết ngày mai ?

Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi

Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi ! xin đừng ganh đừng ghét

Đừng hận thù tranh chấp với một ai

Hãy vui sống với tháng ngày ta có

Giữ cho nhau những giây phút tươi vui

Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc

Vì đời ta đã sống trọn kiếp người

Với tất cả tấm lòng thành thương mến

Đến mọi người xa lạ cũng như quen

Ta là Cát ta sẻ về với Bụi

Trả trần gian những cay đắng muộn phiền

Hồn ta sẻ về nơi cao xanh ấy

Không còn buồn lo lắng chốn trần ai !

Nguồn : SỐNG ĐẸP Tác giả : BÙI GIÁNG

NỖI NIỀM …

From facebook:   Nguyen Thi Kim Hong‘s post.
 

Nguyen Thi Kim Hong to Lương Văn Can 75.

 

NỖI NIỀM …

Thuở nào áo trắng lao xao…
Thuở nào ngọn tóc thơm màu mạ non…
Thuở nào sợi nắng hoe tròn…
Thuở nào môi thắm làm mòn mắt ai…
Thuở nào gió ngủ trên vai…
Thuở nào ai đứng chờ ai một mình…
Thuở nào xinh lại càng xinh…
Thuở nào má đỏ cho tình thêm say…
Thuở nào e ấp bàn tay…
Thuở nào bối rối , mây bay ngang trời…
Thuở nào gió hôn lã lơi…
Thuở nào yêu tiếng à ơi , chuyện tình…
Bây giờ ngày tháng lặng thinh…
Bây giờ chỉ có riêng mình với ta…
Bây giờ gió lạnh , mưa sa…
Bây giờ mây xám về qua cuộc đời!!!!

Tân Phú 17.07.2017

ÁO TRẮNG

From facebook:   phạm ngọc rạng cg‘s post.
 
Image may contain: 5 people, people smiling, people standing and indoor
phạm ngọc rạng cg with Hoa Le.

 

ÁO TRẮNG

Nửa thế kỉ tựa bóng câu cửa sổ
Gặp thầy cô, bạn cũ chuyện ngày xưa
Rạo rực lòng tôi viết mấy không vừa
Khoảnh khắc quí dường tỏ chưa đủ ý

Vào buổi ấy sân trường tình chan chứa
Từng nhóm từng năm bảy đứa bên nhau
Phượng từng bông màu huyết dụ thương đau
Rơi lả tả nhạc ve sầu thê thảm

Nay tương kiến dòng thời gian thăm thẳm
Nói gì hơn, hay chỉ ngậm ngùi thôi
Mây, chim trời tao ngộ những bồi hồi
Bao kỉ niệm của tôi thời áo trắng.

ANH HÙNG VÔ DANH

Tặng những chiến sĩ vô danh tranh đấu cho tổ quốc Việt Nam

ANH HÙNG VÔ DANH

Họ là những anh hùng không tên tuổi
Sống âm thầm trong bóng tối mông mênh,
Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh
Nhưng can đảm và tận tình giúp nước.
Họ là kẻ tự nghìn muôn thuở trước
Ðã phá rừng, xẻ núi, lấp đồng sâu
Và làm cho những dất cát hoang vu
Biến thành một giải sơn hà gấm vóc
Họ là kẻ không nài đường hiểm hóc,
Không ngại xa, hăng hái vượt trùng sơn
Ðể âm thầm chuẩn bị giữa cô đơn
Cuộc Nam Tiến mở giang sơn lớn rộng

Họ là kẻ khi quê hương chuyển động
Dưới gót giầy của những kẻ xăm lăng,
Ðã xông vào khói lửa, quyết liều thân
Ðể bảo vệ Tự Do cho Tổ Quốc,
Trong chiến đấu, không nài muôn khó nhọc,
Cười hiểm nguy bất chấp nỗi gian nan,
Người thất cơ đành thịt nát xương tan
Nhưng kẻ sống lòng son không biến chuyển.

Và đến lúc nước nhà vui thoát hiểm,
Quyết khước từ lợc lộc với vinh hoa,
Họ buông gươm quay lại chốn quê nhà
Ðể sống lại cuộc đời trong bóng tối.
Họ là kẻ anh hùng không tên tuổi
Trong loạn ly như giữa lúc thanh bình
Bền một lòng dũng cảm, chí hy sinh
Dâng đất nước cả cuộc đời trong sạch.

Tuy công nghiệp không ghi trong sổ sách,
Tuy bảng vàng bia đá chẳng đề tên,
Tuy mồ hoang xiêu lạc dưới trời quên
Không ai đến khấn nguyền dâng lễ vật,
Nhưng máu họ đã len vào mạch đất,
Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông.
Và anh hồn chung với tấm tinh trung
Ðã hòa hợp làm linh hồn giống Việt.

– Tác giả Thi sĩ Đằng Phương (Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy)

httpv://www.youtube.com/watch?v=xUFUP8HhZqo

Anh Hùng Vô Danh (thơ Đằng Phương)