NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA-Thái Bá Tân

Thái Bá Tân

*

Lương viên chức nhà nước

Chỉ ba bốn triệu đồng.

Nhưng người ta mua nó

Với giá trăm triệu đồng.

*

Muốn thông tin chính xác,

Phải đọc báo nước ngoài.

Biểu tình chống Trung Quốc

Cũng phải ra nước ngoài.

*

Lãnh đạo của đất nước

Là giai cấp công nông.

Nhưng tất cả lãnh đạo

Chẳng ai là công nông.

*

Ông chủ đi xe máy.

Đầy tớ đi ô tô.

Đầy tớ chăn hoa hậu.

Ông chủ chăn trâu bò.

*

Sinh viên học bài bản,

Ra trường phải ngồi không,

Để Con Cháu Các Cụ

Được vào biên chế công.

*

Càng hô chống tham nhũng,

Tham nhũng càng gia tăng.

Càng hô giảm biên chế,

Biên chế càng gia tăng.

*

Công ty nhà nước lỗ,

Mà lương giám đốc cao.

Hơn thế, còn nghe nói

Càng lỗ, lương càng cao.

*

Tham nhũng và ăn cắp

Đã thành chuyện bình thường.

Nhưng thương dân, yêu nước

Lại là không bình thường.

*

Nước nào cũng chối bỏ

Cái thằng Formosa.

Thế mà nó, thật lạ,

Được rước vào nước ta.

*

Người dân bị bóc lột,

Đánh đập và moi tiền.

Thế mà luôn nhẫn nhục.

Đúng, dân ta thật hiền.

*

Đất nước thì nghèo đói.

Ngân sách thiếu dài dài.

Thế mà quan lớn nhỏ,

Nhà to như lâu đài.

*

Trường học, bệnh viện thiếu,

Không lo xây cho dân,

Lại xây tượng nghìn tỉ

Là cái không ai cần.

*

Có tám nghìn lễ hội

Trong một năm, ối trời.

Dân ta là thế đấy,

Đã nghèo còn ham chơi.

Riêng cái hội bầu cử,

Tức Lễ Hội Non Sông

Một ngày mà tiêu tốn

Gần bốn nghìn tỉ đồng.

*

Có nhiều sự lạ lắm.

Càng kể càng thấy lo.

Mà muốn kể cho hết

Phải đến tết Công-gô.

Thái Bá Tân

MỘT MAI VỀ GIÀ – Tác giả : AV Nhẫn

Đỗ Ngọc Diệp is with Hoàng Liên.

Sẽ đến lúc chúng mình cũng già đi

Cùng nhau ngẫm được, mất gì cõi tạm

Hai người già cùng bên nhau bầu bạn

Có khi nào lại buồn chán không em ?

 

Bao nhiêu năm mình tối lửa tắt đèn

Không quan trọng những sang hèn phù phiếm

Mỗi chúng ta mang trên mình trách nhiệm

Một gia đình với bao chuyện để lo.

 

Anh không có gì nên chẳng thể đem cho

Một đời nghèo, em thân cò lặn lội

Anh không giỏi, tài, ấy là cái tội

Nên cố gắng thật nhiều, sớm tối làm ăn.

 

Hai đứa mình đều quá đỗi khó khăn

Đến với nhau bỏ cách ngăn địa lý

Khi yêu nhau chẳng thiếu điều dị nghị

Nhưng mình biết rằng ta chỉ có nhau thôi.

 

Thuở ban đầu bát cơm đẫm mồ hôi

Những đêm khuya mình anh ngồi lặng lẽ

Cắt tiếng thở dài, em ghé tai nói khẽ

“Ngủ đi anh rồi sẽ ổn thôi mà”.

 

Rồi chúng mình chào đón đứa con ta

Hạnh phúc ấy như vỡ òa hai đứa

Nhưng trên vai mình lại thêm chút nữa

Cơm ,áo, gạo, tiền từng bữa lại nặng hơn.

 

Con lớn dần, nhà mình bớt cô đơn

Nghĩa vợ chồng càng keo sơn thắm thiết

Đôi tay anh vẫn ngày đêm mải miết

Làm việc không ngừng giữa náo nhiệt phồn hoa.

 

Nhớ ngày xưa ao ước một mái nhà

Cảnh ở trọ thật là trăm điều khổ

Bởi vậy nên mình ngày đêm gắng cố

Mong ước mái nhà để che gió, che mưa.

 

Cùng tiện tằn với những bữa rau dưa

Cùng cố gắng sớm trưa không ngừng nghỉ

Sau bảy năm hai đứa mình chăm chỉ

Một mái nhà vừa ý cũng dựng nên.

 

Năm tháng nhọc nhằn ta chẳng thể nào quên

Nhờ tình yêu ta vượt lên tất cả

Luôn vì nhau nên sá gì vất vả

Trân trọng thật nhiều những gì đã trải qua.

 

Một ngày kia khi hai đứa đã già

Cùng nhìn lại anh cười khà mãn nguyện

Một kiếp người trải qua trăm nghìn chuyện

Có thăng, trầm , có lùi ,tiến cùng nhau.

 

Một mai kia khi tóc đã bạc màu

Nhưng vẫn được bên nhau mà bầu bạn

Thì cuộc sống có bao giờ chán nản

Mình dù nghèo vẫn hơn vạn người ta.

 

Một mai kia khi ta ta trở về già

Tình yêu vẫn cứ đậm đà em nhé

Cố gắng đừng để phía kia lặng lẽ

Lủi thủi một mình buồn lắm nhé em ơi !.

Tác giả : AV Nhẫn

K.NV


 

NHẮC MÌNH – Nga Trần

Gieo Mầm Ơn Gọi

Chợt thấy mình nhỏ bé

Giữa nhân sinh vô thường

Nên từ giờ ta sẽ

Gieo trồng mầm yêu thương

 

Mình đâu cần thù hận

Rồi oán trách thế nhân

Chỉ cần lòng bình lặng

An nhiên đang ở gần

 

Đừng mong cầu hạnh phúc

Mà tìm kiếm xa xôi

Để một ngày bật khóc

“Thời gian đâu mất rồi?”

 

Ai cũng từng đau khổ

Ai cũng có lỗi lầm

Nếu sai thì hãy sửa

Miễn là mình thật tâm

 

Gió ngàn năm vẫn thổi

Lá trên cành vẫn xanh

Niềm vui đâu có lỗi

Ta bỏ quên sao đành…

Nga Trần


 

THƠ NGUYÊN SA VỚI SÀI GÒN TRƯỚC VÀ SAU 1975

Mặc Lâm

Vài hàng của Mặc Lâm về một Nhà Thơ gốc Quân Nhu : sau khi ra truờng Thủ Ðức . Ông Trần Bích Lan về Trung Tâm Khảo Sát Kỷ Thuật Quân Nhu , sau đó liên đội chung sự ở Biên Hoà , trước khi được biệt phái về giảng dạy ở Ðại Học Văn Khoa , Sài Gòn .

* Áo Lụa Hà Ðông

Nắng Sài Gòn Anh Đi Mà Chợt Mát

Bởi vì em mặc Áo Lụa Hà Ðông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn

Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh

Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung

Bày vội vã vào trong hồn mở cửa

… …

Em ở đâu , hỡi mùa thu tóc ngắn

Giữ hộ anh màu Áo Lụa Hà Ðông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng

Những câu thơ mà Nguyên Sa đem từ Pháp về Việt Nam năm 1956 đã thay đổi rộng khắp cảm xúc thi ca của đa số thanh niên Việt Nam . Giống như một nhạc cụ mới , có âm hưởng sâu và đánh thức giác quan thẩm mỹ của thời đại , thơ Nguyên Sa đã góp phần làm bản hoà tấu đa âm của thi ca Việt Nam thêm những rung động lạ lẫm cuốn hút người đọc mà Thơ Mới tỏ ra không còn đủ sức hấp dẫn như lúc khởi đầu .

Thơ Nguyên Sa nhanh chóng tràn vào từng lớp học, nơi trái tim học trò đập những nhịp điệu đầu tiên của tình yêu. Nguyên Sa yêu và chia sẻ cách yêu của mình qua kinh nghiệm một chàng trai có những thời khắc tuyệt vời tại Pháp , thủ đô của tình yêu trai gái , thủ đô của những giòng thơ trác tuyệt từng một thời là bệ phóng cho hàng trăm thi tài thế giới .

Nguyên Sa đem cái hồn phách của Châu Âu tái sinh sau khi Thế Chiến Thứ II chấm dứt về Sài Gòn và nhanh chóng chiếm trọn sự cổ vũ nồng nhiệt của sinh viên học sinh . Ông đem ánh đèn vàng Paris nơi có những nhà ga là nguồn cảm hứng vô tận cho những cuộc chia tay . Ông mang theo hơi hám của sông Seine của nhà thờ Notre Dame về lại Sài Gòn nơi mà nhiều thế hệ thanh niên chịu ảnh hưởng của nền văn hoá Pháp .

Về tới Sài Gòn ông lại hỏi thăm Paris . Paris Có Gì Lạ Không Em ? Hỏi nhưng ông biết Paris vẫn thế , vẫn những quán café nho nhỏ xinh xinh trên đường phố Montmartre thuộc quận 18 của Paris . Vẫn giòng sông Seine cuốn hút gợi tình . Câu hỏi của Nguyên Sa về Paris đã làm thanh niên học sinh Sài Gòn thổn thức như chính họ đã từng ở Paris nay về lại quê hương mà lòng không tránh được nhớ nhung một thuở .

Thanh niên Sài Gòn nhớ cái mà họ chưa từng biết qua thơ Nguyên Sa . Bắt đầu từ đây ông bước vào lãnh thổ khép kín của nhiều người . Ông cùng với họ thở hơi thở thi ca bằng những ngôn từ mới , rất mới , cho tới bây giờ sau hơn nửa thế kỷ vẫn còn mới tinh .

* Paris Có Gì Lạ Không Em ?

 

Paris Có Gì Lạ Không Em ?

Paris có gì lạ không em ?

Mai anh về em có còn ngoan

Mùa Xuân hoa lá vương đầy ngõ

Em có tìm anh trong cánh chim

Paris có gì lạ không em ?

Mai anh về giữa bến sông Seine

Anh về giữa một giòng sông trắng

Là áo sương mù hay áo em ?

Anh sẽ chép thơ trên thời gian

Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen

Vì em hay một vừng trăng sáng

Ðã đắm trong lòng cặp mắt em ?

Paris không những là kinh đô của ánh sáng mà nó còn là thủ phủ của tình yêu . Có lẽ yếu tố tình yêu của Paris dính liền với lứa tuổi học trò Việt Nam thời đó . Thời của những trang lưu bút , những cánh hoa ép vào trong vở học , những hò hẹn ngây thơ và đầy tiếng ve , xác phượng là khoảng thời gian đẹp nhất trong một đời người . Trong lứa tuổi ấy tình yêu bắt đầu với những giai điệu mong manh và huyền ảo nhất .

Nguyên Sa nói đó là sự cần thiết , là điều không thể thiếu của con người . Xác quyết ấy của Nguyên Sa nhanh chóng được giới trẻ gật đầu thừa nhận , và vì thế , thơ ông từ đó có mặt trong lưu bút , trong sân trường thời trẻ dại và ngay cả sau này khi họ đã thành gia thất .

* Cần Thiết

Không có anh lấy ai đưa em đi học về

Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học

Ai lau mắt cho em ngồi khóc

Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa

Những lúc em cười trong đêm khuya

Lấy ai nhìn những đường răng em trắng

Ðôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh

Lúc sương mờ ai thở để sương tan

Ai cầm tay cho đỏ má hồng em

Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc …

Thơ Nguyên Sa không những trau chuốt về ngôn ngữ nó còn lấn sâu tới một vùng khác đầy hấp dẫn nhưng cũng rất nguy hiểm đối với thể loại văn học dễ làm nhưng khó hay và nhất là khó nổi tiếng : thơ tự do .

Trước đây hơn nửa thế kỷ , một câu thơ đẹp sẽ bị quay lưng khi nó thể hiện hình ảnh , ý tưởng có vẻ « nhạy cảm » đối với người yêu thơ . Trong mỗi cá nhân có thể không giống nhau cách chia sẻ một bài thơ hay nhưng rất giống nhau khi nhìn thấy một câu thơ kỳ khôi , vượt lên trên cảm nhận bình thường của thi ca .

Cảm giác đó vẫn còn đầy đối với người đọc thơ ngáy hôm nay , vậy mà Nguyên Sa làm cho người đọc thơ ông cách đây hơn nửa thế kỷ phải mỉm cười , dù cách so sánh của ông lập dị đến nỗi không ai có thể nghĩ tới . Trong một bài thơ có tên người yêu và cũng là vợ ông sau này , ông viết :

* Nga

Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm

Như con mèo ngái ngủ trên tay anh

Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình

Ðể anh giận sao chả là nước biển ! …

Hình ảnh đôi mắt cá ươn thật sự gây thích thú cho sinh viên học sinh Việt Nam ngay cả cái mùi không dễ chịu của nó cũng làm họ ngây ngất . Ẩn dụ của Nguyên Sa làm học trò tròn mắt và người lớn mỉm cười . Từ đôi mắt cá ươn , đỏ lên sự nhớ nhung , cho tới cách mà hai con chó ốm quấn quýt nhau đã nâng Nguyên Sa lên bệ của thần tượng trong lòng họ :

Em nhớ không , anh đã van em đừng buồn

Anh đã van em đừng để những nụ cười chắp nối

Mắt anh sẽ mờ vì những vết kim khâu

Và anh buồn , rồi lấy ai mà dỗ nhau

Lấy ai mà dỗ hai con chó ốm ! …

Em đã khóc , anh đã khóc và chúng mình đã khóc

Bước chân lê trên những hè phố không quen

Chúng mình đã khóc vì không được gần nhau như hai con chim

Chúng mình đã khóc vì không có tiền làm lễ cưới , lễ xin

Và em nhớ không , chúng mình đã hỏi nhau :

Tại sao phải làm lễ tơ hồng

Tại sao phải nhờ người ta buộc chỉ vào chân

Khi tay em đã vòng ra đằng sau lưng anh

Khi tay anh đã vòng ra đằng sau lưng em

Người ta làm thế nào cắt được

Bốn bàn tay chim khuyên ! …

Áo nàng vàng tôi về yêu Hoa Cúc ,

Áo nàng xanh tôi mến là sân trường .

Có lẽ là 2 câu thơ làm thành tên tuổi Nguyên Sa . Cảm xúc ngây ngô của chàng thanh niên trong lứa tuổi 16 nói với em , một cô học trò 13 tuổi . Những lời lẽ nếu xuất hiện hôm nay có lẽ cuộc đời sẽ giảm bớt biết bao nhiêu bụi bặm của thời đại .

Em mười ba tuổi của thời Nguyên Sa rất nguyên sơ và thánh thiện . Chàng thư sinh Nguyên Sa không hề dám tơ tưởng vóc hình em mà chỉ dám chạm đến nhè nhẹ một màu áo , một sân cỏ nơi em bước qua . Ðẹp và lãng mạn đến thế là cùng .

* Tuổi 13

Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám ?

Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba

Tôi phải van lơn ngoan nhé , đừng ngờ …

Tôi phải dỗ như là … tôi đã nhớn

Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ

Ðôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng

Tôi biết nói gì ? Cả trăm phút đều thiêng

Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng

Chân díu bước và mắt nhìn vương vướng

Nàng đến gần tôi chỉ dám … quay đi

Cả những giờ bên lớp học , trường thi

Tà áo khuất thì thầm : chưa phải lúc …

Áo nàng vàng tôi về yêu Hoa Cúc

Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường

Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương

Tôi thay mực cho vừa màu áo tím …

Trở về Việt Nam trong hoàn cảnh miền Nam đang hít thở bầu không khí chính trị mới , Nguyên Sa đóng góp vào nền văn học Việt Nam trên nhiều lãnh vực . Ngoài thơ , ông còn là một nhà báo , một cây viết phê bình văn học , một nhà lý luận và còn là một nhà giáo dục .

Là Hiệu Trưởng trường Văn Học , dạy môn Triết tại trường Chu Văn An cũng như Đại Học Văn Khoa và nhiều trường trung học nổi tiếng khác tại Sài Gòn như Văn Lang , Hưng Ðạo , Thủ Khoa , Thượng Hiền , Nguyễn Bá Tòng … ông có cơ hội tiếp xúc với học sinh , sinh viên và để lại trong lòng nhiều lớp người ký ức đẹp đẽ khi theo học thầy Trần Bích Lan , tức Nhà Thơ Nguyên Sa .

Nguyên Sa , Hạt cát nguyên sơ ấy đã theo chân học trò và người yêu thơ ông góp vào hành trang của họ những luận lý Tây phương cũng như cảm nhận cái đẹp với ý thức hoàn toàn vượt ra khỏi sự cũ kỷ nhàm chán của một nền Hán học vẫn đậm đặc trong xã hội . Thầy Trần Bích Lan không giảng bài mà ông thầm thì với học trò của ông những vần thơ tuyệt đẹp để từ đó nhiều người nhận ra rằng thơ có khả năng mở sáng trí tuệ chứ không chỉ là giai điệu hay những nỗi buồn , niềm vui bình thường của con người .

Giống như hầu hết văn thi sĩ miền Nam , thơ Nguyên Sa trong những năm chiến tranh có thay đổi tuy không lớn và máu lửa như nhiều Nhà Thơ khác . Trong những bài thơ mang tính thời cuộc ấy vẫn thoang thoảng cá tính Nguyên Sa , một thiên sứ tình yêu , một cung bậc mới trong cảm nhận văn học .

Nguyên Sa đốt lên ngọn lửa trong « Bài hát Cửu Long » nhưng không phải là lửa chống quân thù mà là lửa soi đường cho thanh niên , lửa tin yêu của những chàng trai cô gái hội tụ bên nhau trước vận mệnh mới của dân tộc .

+ Bài Hát Cửu Long

Có gì đâu em : có một đoàn người

Có một đoàn người góp sức góp vai

Cùng rủ nhau về góp một thành hai

Những bước chân góp đi làm đến !

Họ không dại khờ : góp trăng làm nến !

Chỉ những miệng cười góp lạ thành quen

Góp những giọng hò làm trống ngũ liên

Góp những bàn tay dựng thành đại hội

Cánh tay chắp cánh tay cho dài thêm nửa với

Gạo quanh nồi góp lại bữa cơm chung

Họ cùng đi cùng góp tháng , góp năm …

Ðể sáng ngày mai làm sông làm biển

Có gì đâu , có một đoàn người

Bên bờ Cửu Long gõ nhịp

Cả giòng sông gõ nhịp vịn bờ sông

Họ rủ nhau về sương gió vui chung

Dù có phút nước mắt chạy quanh

Hay miệng cười hớn hở

Vẫn bát gạo Hậu Giang , vẫn nụ cười huynh đệ

Mắt nghẹn ngào sáng tỏ nắng phương Nam

Màu nắng vàng không màu nhiệm hào quang

Nhưng dù má bừng lửa cháy

Trán đổ mồ hôi

Họ cùng không đóng cửa mừng vui

Những bàn tay ngượng ngập díu môi cười

Không phải khóc

Một đời người tầm gửi

Thuỷ chung Nguyên Sa vẫn yêu tận tình con người , yêu như trai gái yêu nhau , như những cặp tình nhân bất tử . Có lần ông giật mình khi nhìn lại chung quanh và chính bản thân để rồi thở dài cho đời người sao quá nhiều cay đắng , đặc biệt những con người trong thế hệ bị bộ máy chiến tranh bào mòn , nghiến nát :

* Bây giờ

Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt

Dăm bảy nụ cười không đủ xoá ưu tư

Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát

Lúc xòe ra chẳng có một âm thừa

Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực

Phải vác theo trăm tuổi đường dài

Nên có gửi cho ai vài giọng nói

Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi

Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc

Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao

Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét

Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào .

Nhà Thơ của chúng ta cuối cùng rồi cũng không ra khỏi chiếc vòng tròn tự vấn . Trong bài thơ Sám hối , cái tựa trước tiên gây cảm giác tê tái và lạnh căm , nhưng qua bài thơ này Nguyên Sa phủ trùm lên nó thứ ánh sáng tái sinh của sự tận hiến . Chàng trai xưng tội với một người đàn bà , biểu tượng lòng thành mà một đời chàng trân trọng .

Chàng không sám hối điều chàng đã làm cho nàng . Những điều mà chàng thốt ra thật khó hình dung , diễn đạt lại vì thế cái cảm giác ăn năn , tự trách vẫn bồng bềnh trong bài thơ khiến chúng ta không thể hiểu tại sao .

Bài thơ này có lẽ mang tính triết học đậm đặc nhất trong toàn bộ cuộc đời làm thơ của ông . Sám hối , trở về với nguyên uỷ sự sống . Vòng quay bất tận của tái sinh hay sự trở về gục đầu vào lòng người nữ vẫn luôn là đớn đau bất tận của nhân loại .

* Sám Hối

Khi nắng mở cửa một bầu trời nạm bạc ,

anh sẽ trở về trên con đường không có mùi cỏ ải

mà chỉ có nắng vàng hanh .

Anh sẽ trở lại bên em – mà cúi đầu – mà quỳ gối –

mà nghe rụng trong lòng ánh sáng hành tinh .

Anh sẽ quỳ gối bên em nhưng không dám nói chuyện trần gian .

Anh không dám kể lể dài dòng như một người giang hồ

nói với người giang hồ về những chuyện quê hương .

Anh chỉ dám dâng em chút ít đớn đau với nỗi niềm sám hối .

Nỗi niềm của một kiếp người đã nhiều tháng ngày ngồi trong ngõ tối .

Anh không dám nhắc đến cuộc đời xa cũ .

E sợ rằng lời lẽ chua cay sẽ biến thành bốn con ngựa già

kéo linh hồn anh chạy về bốn phía chân trời

trong những ngày giá lạnh .

Anh cũng không dám khóc . Nước mắt em ơi , đã đóng đinh

vào lòng bàn tay anh và linh hồn dớm máu …

Anh chỉ ngồi nhìn sao khuya rung động .

Nghe bờ môi tát cạn nhưng hơi thở yếu dần .

Nhắc đến Nguyên Sa người yêu thơ ông vẫn tưởng Nhà Thơ đang rong chơi đâu đó vì ngôn ngữ vẫn sát với khung cảnh thường nhật hôm nay . Mặc dù Nhà Thơ đã từ trần vào ngày 08/04/1998 , cách đây đã 16 năm , nhưng thơ ông vẫn được nhiều người nhắc tới như xưa , đặc biệt trong hoàn cảnh tình yêu tuổi học trò ngày một biến mất để thay vào đó là những trò chơi tình cảm nhục dục của thanh niên trong thời đại mới .

Mỗi tiếng thở dài tiếc nuối quá khứ là một câu thơ của Nguyên Sa . Mỗi câu thơ của ông có khả năng làm mới tâm hồn để biết rằng trong bất cứ thời đại nào nhịp đập tình yêu vẫn là suối nguồn sự sống .

* Tháng Sáu Trời Mưa

Tháng Sáu trời mưa , trời mưa không ngớt

Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa

Anh lạy trời mưa phong toả đường về

Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại

Mười ngón tay đừng tà áo mân mê

Ðừng hỏi anh rằng : có phải đêm đã khuya

Sao lại sợ đêm khuya , sao lại e trời sáng …

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến

Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa

Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu

Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa

Hãy cười bằng mắt , ngủ bằng vai

Hãy để môi rót rượu vào môi

Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt

Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan

Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn

Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng Sáu trời mưa , em có nghe mưa xuống

Trời không mưa em có lạy trời mưa ?

Anh vẫn xin mưa phong toả đường về

Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng

Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa Xuân

Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân

Vì anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc

Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi

Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai

Anh sẽ nhớ suốt đời mưa Tháng Sáu .

Mặc Lâm – C/N 2014/10/23

TRAN NANG PHUNG

http://www.youtube.com/user/trannangphung?feature=mhum

From: Truong Le

EM VỀ GIÊRUSALEM THIÊN QUỐC

Gieo Mầm Ơn Gọi

Mừng em nhé TÊRÊSA MỘNG ĐỘ

Niềm ước ao theo Chúa chỉ một điều:

“Được ở trong Nhà Chúa suốt đời con”,

Cho tình con với Chúa được vuông tròn.

 

Và đúng thế: em giã từ trần thế

Khi tuổi đời em vừa tròn bốn mươi.

Một con số rất đẹp, trong Lịch sử Cứu độ

Ấn dấu tình yêu Chúa hiệp hành dân Người.

 

TÊRÊSA MỘNG ĐỘ em ơi,

Cuộc xuất hành đức tin bao mong đợi,

Một “Trời Mới Đất Mới” đã mở ra,

Cho Trinh Nữ tiến vào nơi nhiệm lạ.

 

Đó chính là Giê-ru-sa-lem thiên Quốc,

Nơi không còn khóc lóc với than van,

Bao vết thương em đau đớn vô vàn,

Giờ biến thành triều thiên rực sáng lạn.

 

Em hạnh phúc sống Vượt Qua với Chúa.

Đấng Tình Quân – em khao khát gặp Ngài,

Mong cử hành hôn lễ nhiệm màu thay

Là em Khấn trọn đời dâng tiến Chúa.

 

Cùng với em, Hội dòng dâng muôn lời cảm tạ,

Chúa xót thương nhìn đến phận nữ tỳ,

Bông hoa nhỏ, Người mở tay ẵm lấy,

Đưa về Giê-ru-sa-lem Thiên Quốc đẹp dường bao.

Sr. Teresa Nguyễn Thị Phượng, OP


 

Chọn thiện lương đâu phải ta khờ khạo

Nguyễn Trường

Chọn thiện lương đâu phải ta khờ khạo

Bởi nguyên sơ bản chất mỗi con người

Ai cũng vậy khi cất tiếng chào đời

Đều lương thiện như nụ cười của mẹ

 

Chọn nhường nhịn đâu phải ta xem nhẹ

Một ai kia chưa hiểu nhẽ ở đời

Thì vội chi gây lên những rối bời

Để con sóng không yên bình phẳng lặng

 

Sống trên đời màng chi chuyện thua thắng

Để cho lòng được hưởng phút bình yên

Nhịn một chút thôi bớt những ưu phiền

Lùi một bước biển trời còn cao rộng

 

Ta tha thứ giữa dòng đời biến động

Có phải đâu nhu nhược hay yếu mềm

Mà ta muốn mọi việc được trôi êm

Sao cứ phải tuyệt tình câu ân nghĩa

 

Ta khạo khờ bởi người thương kẻ khịa

Làm sao mà đong đếm hết đúng sai

Cứ mỉm cười chào đón những sớm mai

Thật hay giả chẳng so đo tính toán

 

Ta chân thành để người không oán thán

Dối với lừa chỉ mệt mỏi lương tâm

Trao chân tình sẽ nhận lại tình thâm

Cứ thẳng thắn để đời không hối tiếc

 

Bởi ta biết giữa cuộc người sinh, diệt

Gieo thiện lành gặt quả ngọt bình yên..!


 

“Dad’s Lie”

(This is a beautiful poem by an unknown Vietnamese author. I tried my best to translate to English. Clearly, the original author did a far better job, and I hope his work circulates and lives on. I love this poem because it made me realize my Dad also lied.  )

 

Đến bây giờ gần quá nửa cuộc đời

(Up to now, almost half a lifetime has passed)

 

Mới nhận ra Cha cũng từng nói dối

(I just realized Dad used to lie)

 

Bữa cơm ngày xưa đơn sơ mỗi tối

(Every night, every humble family meal)

 

Con cá gầy Cha chỉ chọn đầu thôi.

(The skinny fish, Dad only chose the head)

 

Mấy đứa con lại thắc mắc liên hồi

(Us kids were curious and asked)

 

Sao Cha ăn đầu, nhiều xương dễ hóc

(Dad, why do you eat the bony fish head?)

 

Cha bảo, già rồi …ăn đầu …bổ óc

(Dad said “Fish head is good for my old brain”)

 

Ăn đầu nhiều sẽ cứng cáp xương hơn!

(“The bony head will make my bones stronger!”)

 

Cha còn bảo Ông Bà nội các con

(Then dad said “Your grandparents)

 

Ngày xưa cho Cha ăn toàn thịt cá

(Used to let me eat all the fish meat”)

 

Nghe lời Cha nhưng mà con thấy lạ

(As we listened, we were curious)

 

Cha bảo ăn nhiều sao cứ gầy nhom?

(Dad said he ate well, but why he was so frail?)

 

Rồi con lớn lên Cha thì già thêm

(Then I grew up and Dad grew older)

 

Con hiểu … nhường con … nên cha nói dối

(I understood…dad lied for us)

 

Rồi quên nhanh, bởi tuổi thơ nông nổi

(Then we forget quickly, as childhood passed by)

 

Chẳng vui buồn nào, nhớ được lâu đâu!

(The grief, the joy, the memories faded!)

 

Chúng con trưởng thành Cha bỏ đi đâu

(We’re grown up now, where did you go?)

 

Ngày giỗ Cha con nhìn vào di ảnh

(Your Memorial Day, I look at your photo)

 

Cha vẫn gầy nhưng nụ cười lấp lánh

(You’re still frail, but your smile so bright)

 

Đôi mắt hiền vẫn tỏa ánh yêu thương.

(Your kind eyes still exude love.)

 

Mâm cỗ vợ con làm để dâng hương

(The memorial platter my wife cooked)

 

Có con cá to đùng chiên béo ngậy

(Has a fat fry fish in the middle)

 

Nhớ đầu cá Cha thường ăn ngày ấy

(I remember the fish head Dad used to eat)

 

Mắt nhạt nhòa con thổn thức… Cha ơi.

(With teary eyes I cried…Oh Dad.”)

 

Qua làn khói hương nghi ngút chơi vơi!

(Through the incense smoke I contemplate)

 

Con thấy hiện lên dáng Cha xiêu vẹo

(I see your figure appearing so frail)

 

Mỗi buổi tối ra bờ sông lạnh lẽo

(Each night I come to the cold river bank)

 

Kiếm vài con cá ít thịt, nhiều xương.

(To find a fish with less meat, more bones.)

 

Bữa cơm ngày giỗ, nhớ Cha lạ thường

(Every memorial meal, I miss Dad strangely)

 

Con chọn cái đầu như Cha ngày trước

(I choose the fish head just like you used to do)

 

Thằng Út bảo, đầu sao Ba ăn được?

(My son asks, why do you eat the fish head?”)

 

Con bảo rằng cho bổ óc, Út ơi!

(I said “it’s good for my brain, dear son!”)

 

Con cố ngăn giọt nước mắt tuôn rơi

(I try to hold back my tears from flowing)

 

Không muốn vợ, con thấy mình rơi lệ

(So my wife and son don’t see me cry)

 

Sao bát cơm này bỗng dưng mặn thế!

(Why is this rice bowl so suddenly salty!)

 

Ước cha vẫn ngồi, nói dối như xưa.

(Wish you were sitting here and lie like you did back then.)

ĐẮNG LÒNG – Tác giả: Nam Nguyễn

 Nguyễn Mai

Anh với chị trước đây là vợ chồng

Chị chê anh đồ đàn ông vô dụng

Anh hiền lành ,khô khan nhưng tốt bụng

Biết phận mình , anh cũng chẳng nói chi

 

Rạn nứt tăng dần , đỉnh điểm tới khi

Bé Hương ra đời bị thiểu năng trí tuệ

Chị mắng anh vô cùng thậm tệ

Có đứa con làm chẳng thể ra hồn

 

Bé Hương ba tuổi thì anh chị li hôn

Anh nhận nuôi con , dồn tình thương cho nó

Và bắt đầu những tháng ngày khốn khó

Gà trống nuôi con lọ mọ một mình

 

Thiểu năng ngôn ngữ , nhưng Hương vẫn thông minh

Biết phận mình nên không làm phiền bố

Thời gian trôi trên mặt anh khắc khổ

Bé Hương giờ là cô gái sắp trưởng thành

 

Nhưng bất hạnh chẳng chịu buông tha anh

Lại giáng xuống mái đầu xanh thêm lần nữa

Ung thư lâu rồi , anh hết quyền chọn lựa

Chỉ sống thêm vài tháng nữa mà thôi

 

Ngày anh hẹn gặp chị đã tới rồi

Quán cũ , sân ga và mấy lời anh nói dối :

Con bé đang dậy thì nên có nhiều thay đổi

Rất cần cô giúp đỡ để quen dần

 

Tôi là cha nên không thể gũi gần

Đây là lúc nó rất cần có mẹ

Nhưng đừng làm tổn thương con bé

Nó chịu nhiều bất hạnh quá rồi

 

Chắc chỉ cần một vài tháng thôi

Tôi sẽ đón nó về nuôi trở lại

Chị nhìn anh , con mắt đầy ái ngại

Sao đời tôi , ông mãi chẳng buông tha

 

Chồng chị đồng ý cho bé Hương về nhà

Chị dặn anh , ba tháng thôi đấy nhé

Vì đã lâu sống không cần có mẹ

Nên từ lâu con bé tự lập rồi . …

 

Nó chỉ chờ điện thoại của bố thôi

Nói khó khăn , nên chủ yếu nghe bố nói

Mấy tuần đầu , ngày nào anh cũng gọi

Sợ con buồn nên anh phải hỏi thăm luôn

 

Những ngày đầu nó cảm thấy rất buồn

Đi học về , nó ở luôn trong phòng nhỏ

Chẳng ai thèm quan tâm đến nó

Nên suốt ngày cứ mò mẫm vào ra

 

Nó có đứa em cùng mẹ khác cha

Thằng bé có chiếc piano xinh xắn

Nhìn cây đàn trong lòng nó mê lắm

Nó lại gần thử vài nốt xem sao

 

Mẹ nó mắng : Đừng có đụng vào

Ở trường cũ nó đã rất tự hào

Nó học đàn được điểm cao nhất đấy

Nó ước ao có cây đàn như vậy …

 

Rồi một ngày , tự nhiên nó cảm thấy

Bố đi đâu sao chẳng thấy cuộc gọi nào

Chắc là bố đã bị làm sao ….

Nó chạy vào phòng trong và khóc

 

Mấy hôm nay nó bỏ ăn bỏ học

Suốt ngày ngồi khóc lóc ủ ê

Mẹ nó nghĩ chắc dở chứng đòi về

Ít ngày nữa trả nó về cho anh ấy

 

Rồi một đêm , giật mình chị nghe thấy

Ở đâu đây văng vẳng tiếng dương cầm

Dưới phòng khách , chị cữ ngỡ mình nhầm

Con bé chơi đàn và âm thầm hát nhỏ :

 

Nhớ xa xưa …ngày cha đã già với bao sầu lo …..

Sống với cha êm như làn mây trắng …

Đêm đêm cha về hôn chúng con ….

Ôi ! Cha đã già đi cha có biết không . …

 

Chị cảm thấy vô cùng xúc động

Chị đến sau lưng và ôm nó vào lòng

Nó khóc , và đưa chị xem tờ giấy mỏng

Biết anh ung thư , chị gục xuống góc nhà

 

Trong đầu chị , một ý nghĩ thoáng qua

Và vậy là chị phải nuôi con bé

Giọng ngọng nghịu nó vỗ về lưng mẹ

Mẹ yên tâm , đừng lo nhé mẹ ơi

 

Ngày mai con về lại dưới ấy rồi

Con sẽ xin vào học trường nội trú

Trên thiên đường bố đang yên ngủ

Và đủ rồi , không phiền mẹ , mẹ ơi

 

Con tạm ở đây là bố muốn thế thôi

Bố muốn ra đi một mình thanh thản

Và muốn hai mẹ con có thời gian làm bạn

Chắc dưới kia bố mãn nguyện lắm rồi

 

ĐẮNG LÒNG

Tác giả: Nam Nguyễn

Nguồn: ketnoicamxuc.com

Tranh của hoạ sỹ Lê Anh Thanh


 

BÀI THƠ LẤY NƯỚC MẮT NHIỀU NGƯỜI

Tôi đi trước nhé, bà ơi!

Chuyến tàu tôi đã đến nơi trạm dừng…

Hứa rằng sống chết cùng chung,

Vậy mà tôi lại giữa chừng rời đi.

 

Bà đừng có khóc nhoà mi,

Kiếp sau mình gặp, lo gì, bà ha!

Bao nhiêu năm tháng đã qua,

Tôi – bà có cặp vào ra sớm chiều.

 

Ân tình sâu đậm bao nhiêu,

Dù chưa từng nói tiếng yêu lần nào…

Vui buồn, sướng khổ cùng nhau,

Sơn hào hải vị không đâu bằng nhà.

 

Bát canh với mấy quả cà,

Nhường qua gắp lại đến già còn thương…

Tôi nay tạm tới thiên đường,

Trong lòng chỉ có vấn vương mình bà.

 

Lần này đằng đẵng cách xa,

Nhớ tôi bà biết gắp cà cho ai?

Bà ơi, năm tháng dẫu dài,

Dù tôi chẳng thể bên tai càm ràm…

 

Nhưng bà phải nhớ lạc quan,

Sống vui, sống khoẻ vì đàn cháu con!

Kiếp sau mình gặp sớm hơn,

Rồi tôi sẽ lại ăn cơm cùng bà.

 

Bát canh với mấy quả cà,

Mấy mươi năm ấy lại là một đôi.

Tôi đi trước nhé, bà ơi!

Cảm ơn vì đã một đời cùng nhau…

(Lm Jos Chính Trực sưu tầm)


 

Về Nguồn – Nguyễn Thế Giác

Nguyễn Thế Giác

Nghe mưa muốn trở về nguồn.

Thấy sương ta tưởng mắt tuôn lệ sầu.

Mù khơi rặng liễu ngàn dâu.

Tủi thân trí dũng bạc đầu nam nhi.

Ngửa tay còn lại chút gì.

Vút cao làm kiếp chim di tị hàn.

1001 thắc mắc: Sự thực có phải chim di cư là do chúng sợ lạnh?

 

Xin em dìu dặt cung đàn…

Cho ta mượn nốt tình, tang, liêu ,xừ…

Mím môi nghiền ngẫm kinh thư.

Thèm nôi Dân Tộc tương tư giống nòi.

Gọi thầm Đất Mẹ mồ côi.

Hồn xanh xao úa những lời nước non.

Dặm khuya ngựa nản chân bon.

Vó quân Mông Cổ lối mòn chưa xanh.

Hổ ngươi không chết theo thành.

Dẫu ăn năn cũng rêu xanh tuổi đời.

Đong đưa mấy cọng ru hời…

Theo dòng Đất Việt buồn chơi vơi buồn.

Như ta đánh mất Sài Gòn.

Giọt Ca Dao rót mỏi mòn thềm môi.

 

Khi về thầm nguyện trong tôi.

Dù sao chăng nữa, cuối đời đi hoang.

Còn đây nửa mảnh tình son.

Phủ lên Quê Mẹ héo hon tháng ngày.

Mê hồn với vẻ đẹp của những cánh đồng lúa miền Tây 2021

 

Khi về vun xới luống cày.

Ngủ vùi lòng đất thật say giấc nồng.

Chiều chiều ngửa mặt biển Đông.

Gió se muối mặn ấm lòng người đi. 

Biển Thanh Bình Đà Nẵng – Kinh nghiệm du lịch chi tiết 2024


 

CHẾT, MỖI NGƯỜI MỘT MỘ-Trang thơ Thái Bá Tân

Trang thơ Thái Bá Tân – Bài học cuộc sống

Thế giới này đủ rộng

Để tất cả chúng ta

Chết, mỗi người một mộ.

Sống, mỗi người một nhà.

Thế giới này đủ đất

Để trồng lúa, trồng rau.

Chịu khó, sẽ sống tốt.

Khỏi tranh dành của nhau?

Người không phải loài chuột,

Tha đủ thứ vào hang.

Có nhiều cái còn quí

Hơn châu ngọc và vàng.

Không có gì cao thượng

Bằng hai tiếng Con Người

Khi biết chọn cách sống

Vì người khác, vì Đời.

Vậy thì hãy sống đẹp,

Không ích kỷ, hận thù.

Không tham lam tích góp

Như những con chuột mù.

Bầu trời không quá thấp

Để còng lưng, cúi đầu.

Hạnh phúc hay bất hạnh

Không ở nghèo hay giàu.

Thế giới này đủ rộng

Để tất cả chúng ta

Chết, mỗi người một mộ.

Sống, mỗi người một nhà.


 

MƠ VỀ…-Song Như

Kimtrong Lam

Song Như

Chập chờn trong giấc mơ đêm

Thấy về trường cũ học thêm tình người

Đời vui méo mó nụ cười

Tình vui ai nở biếng lười gặp nhau

Bảy mươi u vẫn biết đau

Tóc phai màu tóc nhuốm màu thời gian

Giăng tay níu lại muộn màng

Ước chi có chuyến đò ngang ngược về

Bến bờ vượt thoát trầm mê

Cõi xa chốn ấy tái tê bọt bèo

Trăm năm một cuộc gieo neo

Ấy là duyên phận chắt cheo cội nguồn

Xá gì chuyện cũ tay buông

Cho lòng cay đắng cho buồn xa di

Thương hoài người cũng ra đi

Nhớ hoài mình vẫn sầu bi sớm chiều

Dặn lòng lòng dặn bao nhiêu

Dòng sông bến nước cánh diều đón đưa

Võng còn kẽo kẹt giữa trưa

Tình đầy mấy đoạn cho vừa trăm năm

Đường tơ kết kén bao tằm

Tằm nay thành bướm ai chăm phận mình…

 

Liverpool.1-3-2024.

Song Như.