HẾT RỒI…!

HẾT RỒI…!

Hết nổi rồi, xin vĩnh biệt mẹ ơi

Con chẳng thể chịu đòn roi được nữa

Khi dì ghẻ hành con như cơm bữa

Ba xem con như một đứa ngáng đường.

Ở nơi này dù vật chất đế vương

Nhưng lại thiếu thứ tình thương đồng loại

Họ xoắn xuýt bên nhau như cuồng dại

Còn con như thứ thừa thãi trong nhà.

Kể từ khi ba mẹ bước ra tòa

Con thành thứ để người ta trút giận

Bởi giữa họ và mẹ đang còn hận

Nên thân con là chỗ nhận căm hờn

Con bé người nên chẳng thể khác hơn

Ngoài chịu trận và van lơn ngừng đánh

Nhưng đáp lại là đòn roi càng mạnh

Và đau hơn là sự ghẻ lạnh của ba mình.

Sao không cho con có một gia đình

Để con khỏi khóc một mình tức tưởi

Khi nhớ mẹ và em trong đêm tối

Khi cơn đau gây nhức nhối khắp người?

Con đi thôi, dù mới buổi nhú chồi

Dù chỉ mới 8 tuổi đời non nớt

Bởi ở lại đòn roi không hề ngớt

Thịt da thâm không chia sớt, vỗ về.

Hết nổi rồi, vĩnh biệt mẹ con đi

Để thoát khỏi những thứ gì từng chịu

Để khỏi phải thèm vuốt ve, nũng nịu

Thèm có ai xoa dịu những vết bầm…

(Tác giả: Châu Uyển Nhi)

Con đã về với mây trời an yên – như tên của con – Vân An

Phan Huong is with Tho Nguyen and 

Con đã về với mây trời an yên – như tên của con – Vân An

Cõi trần tục này những kẻ làm Cha làm Mẹ, Dì kế Dựợng kế vô tâm độc ác tàn nhẫn … sẽ bị người đời và toà án lương tâm trừng trị .

Ra đi con để lại bài học cảnh tỉnh về tình ngừời, tình thương yêu của một mái ấm.

* Những người đang hoặc sắp là Mẹ kế hoặc Dựợng kế hãy mở lòng ra đón nhận và yêu thương con của Vợ /Chồng như Con cháu ruột cuả mình . Đừng vì suy nghĩ hạn hẹp ích kỷ tầm thừờng “tụi nó” không là máu mủ với mình nên không cần bận lòng và quên đi lời hứa hẹn chăm sóc bảo bọc ban đầu khi muốn có đựợc Mẹ / Cha của “ tụi nó”.

***

THƯƠNG CON!!

Con tên Nguyễn Thái Vân An.

Nguyễn là họ nội, Thái là tên Ba.

Lót Vân mây trắng la đà.

An tên Ba đặt mong là bình yên

Hỡi ơi thời buổi kim tiền.

Giàu nghèo xã hội đảo điên hết rồi.

Sáu năm con sống trên đời.

Đủ cha đủ mẹ, chỉ cười không đau.

Hai năm nối tiếp về sau.

Vì cô mặt đẹp ba trao mạng nầy.

Cây lau, khúc gỗ, roi mây.

Là bạn hằng ngày in dấu trên thân.

Nỗi đau cứ thấm dần dần.

Con không chịu được, chữ Vân con đành.

Giờ con vui với mây xanh.

Tên An đúng nghĩa, khi thành khói sương

Tạ mẹ cùng những người thương.

Con về tiên cảnh nhường Ba trả đời.

Tạ Nội con chỉ một lời.

Họ nội con thác, xin rời không mang

Gọi Ba khi khóc kêu van.

Giờ con xin trả, không mang theo mình.

Giờ đây ân đoạn, cắt tình.

Ai gieo oan nghiệt tự mình gánh đi

Nam mô nhẹ bước con đi.

Sau lưng bao nỗi thị phi mờ dần.

Kiếp sau con được nhẹ thân.

Kiếp nầy con đã gánh phần của Ba

Tâm Văn Trương

S.T.

Ave Maria – Hàn Mạc Tử

Tuy Sen

Mỗi lần Giáng Sinh về lại nhớ nhà thơ Hàn Mạc Tử với

Ave Maria

Như song lộc triều nguyên ơn phước cả

Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng

Thơm tho bay cho đến cõi Thiên Đàng

Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thể

Và Tổng thể Thiên thần quỳ lạy Mẹ

Tung hô câu đường hạ ngapi châu sa,

Hương xông lên lời ca ngợi sum vầy

Trí miêu duệ của muôn vì rất thánh

MARIA!linh hồn tôi ớn lạnh

Run như run thần tử thấy long nhan

Run như run hơi thở chạm tơ vàng

Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến

Tôi cảm động rưng rưng hai dòng lệ

Dòng thao thao bất tuyệt của nguồn thơ.

Bút tôi reo như châu ngọc đền vua,

Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị

Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí

Và trong tay nắm một nạm hào quang…

(Hàn Mạc Tử)

ANH HÙNG VÔ DANH

Thienlong Nguyen

ANH HÙNG VÔ DANH

Tác giả: Đằng Phương

(Gs Ts Nguyễn Ngọc Huy)

Họ là những anh hùng không tên tuổi

Sống âm thầm trong bóng tối mênh mông,

Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh,

Nhưng can đảm và tận tình giúp nước

Họ là kẻ muôn nghìn năm thuở trước

Đã phá rừng, xẻ núi, lấp đồng sâu

Và làm cho những đất cát hoang vu

Biến thành một giải san hà gấm vóc

Họ là kẻ không nài đường hiểm hóc,

Không ngại xa, hăng hái vượt trường sơn

Để âm thầm chuẩn bị giữa cô đơn

Cuộc Nam tiến mở giang sơn lớn rộng

Họ là kẻ khi quê hương chuyển động

Dưới gót giày của những kẻ xâm lăng

Đã xông vào khói lửa quyết liều thân

Để bảo vệ Tự Do cho Tổ Quốc

Trong chiến đấu, không nài muôn khó nhọc

Cười hiểm nguy, bất chấp nỗi gian nan,

Người thất cơ thành thịt nát xương tan

Nhưng kẻ sống lòng son không biến chuyển.

Và đến lúc nước nhà vui thoát hiểm

Quyết khước từ lợi lộc với vinh hoa.

Họ buông gươm quay lại chốn quê nhà

Để sống lại cuộc đời trong bóng tối.

Họ là kẻ anh hùng không tên tuổi

Trong loạn ly như giữa lúc thanh bình

Bền một lòng dũng cảm, chí hy sinh

Dâng đất nước cả cuộc đời trong sạch.

Tuy công nghiệp không ghi trong sử sách,

Tuy bảng vàng bia đá chẳng đề tên,

Tuy mồ hoang xiêu lạc dưới trời quên

Không ai đến khấn nguyền dâng lễ vật,

Nhưng máu họ đã len vào mạch đất,

Thịt và xương trộn lẫn với non sông

Và anh hồn chung với tấm trinh trung

Đã hòa hợp làm linh hồn giống VIỆT.

Tác giả: Đằng Phương

(viết giữa thập niên 1950, bài thơ AHVD được dạy ở bậc tiểu học ở khắp Miền Nam VN)

LÊNIN

Thái Bá Tân

LÊNIN

Năm kia, đi hội nghị,

Tôi trở lại nước Nga,

Muốn tìm con phố cũ

Mà tìm mãi không ra.

Tôi gặp cậu cảnh sát.

“Ông hỏi phố Lênin?

Không có tên phố ấy.

Chỉ có phố Elsin.”

Biết tôi, anh ngốc nghếch,

Phố đổi tên từ lâu,

Mà còn tìm đến hỏi,

Hắn diễu tôi, lắc đầu:

“Lênin là ai nhỉ?

Chưa nghe tên bao giờ.”

Thực ra là hắn biết,

Ghét ông, nên giả vờ.

*

Liên quan đến thần tượng,

Phải khẳng định một điều:

Lênin là vô địch,

Được thờ như giáo điều.

Ông nổi tiếng hơn Chúa.

Sách nhiều hơn Thánh Kinh.

Tượng cả trong hẽm phố.

Tư tưởng trong giáo trình.

Mà tôi, thằng trai ngốc,

Tuổi chưa đến hai mươi,

Thế là tin sái cổ.

Ông Lênin nhất đời.

Ông, lãnh tụ vĩ đại

Của giai cấp công nông.

Ông, ngọn đuốc rực sáng

Soi đường cho phương Đông.

Như người dân Xô-viết,

Trong một thời gian dài,

Đương nhiên tôi đã nghĩ

Lênin không thể sai.

*

Sau hội nghị lần ấy

Tôi đi chơi một ngày.

Thủ đô nước Nga mới

Không mới, cũng chẳng hay.

Giá cả cao ngất ngưởng,

Người Nga mặt đăm chiêu,

Công khai ghét người Việt.

Người da đen cũng nhiều.

Quảng trường Đỏ vẫn thế.

Vẫn thế lăng Lênin,

Không ai xếp hàng viếng,

Thậm chí chẳng ai nhìn.

Tượng ông bị đập hết.

Cả tượng đồng chí ông.

Lênin ư? Không biết.

Báo không nói một dòng.

Ngọn đuốc tắt, cờ gãy.

Xe cẩu cẩu đầu ông,

Cứ như bị treo cổ.

Dẫu sao cũng chạnh lòng.

Hậm hực, tôi đi tiếp,

Không một lần ngoái nhìn.

Gã cảnh sát cười khẩy:

“Giờ còn hỏi Lênin!”

Lại đi, lại hậm hực,

Lầm lũi giữa ban trưa,

Với cảm giác chua xót

Nửa thế kỷ bị lừa.

Hà Nội, 17. 7. 2012

May be an image of 1 person and text that says 'Chúng ta phải căm thù- lòng căm thù là điều cơ bản của chủ nghĩa cộng sản. Trẻ con phải được dạy để chúng biết căm thù cha mẹ chúng nếu họ không phải là những người cộng sản."- Vladimir Lenin'

DẬY ĐI CON

Những Câu Chuyện Thú Vị – Ncctv.net

Phạm Minh Luân  · 

Hôm nay, Fb nhắc lại.

DẬY ĐI CON

Dậy đi con… ra Huyện ngắm cổng chào…

Mới xây xong to cao đẹp lắm đấy

Không giống như cột điện bị gió đẩy

Bão nhẹ thôi đã bị gẫy làm đôi

Cổng trường con các bạn nghịch đổ rồi

Để vài bạn giờ thôi không học nữa

Dậy đi con… sắp sửa được uống sữa

Cán bộ trên đã hứa chuẩn bị cho…

Dậy đi con…mẹ đi bán con bò…

Mua bao tải sách to… vào lớp một

Sách tham khảo Bộ bảo giờ rất tốt…

Chục quyển dày không học dốt nữa nghe…

Dậy đi con lớp học có mái che…

Thủng vài chỗ bàn ghế què… nền nhão.

Xin ông trời đừng có làm mưa bão…

Đừng gió lùa làm ướt áo con tôi…

Dậy đi con trống trường đã điểm rồi

Tiền đánh trống hơn trăm thôi… quy định

Tết trung thu ngắm trăng xuông là chính

Bánh kẹo ư… để Huyện Tỉnh sắp cho..

Dậy đi con… đi ngắm cổng chào to…!!!

Con xin Mẹ… cho con no đủ bữa

Bớt cổng chào cho con xin hộp sữa

Bớt tượng đài cho con nửa… Bánh Trung thu…!

Tác giả: Vũ Mạnh Cường

Nguồn: Thấy share trên facebook hay nên copy về đây!

Thân mến!

Phạm Minh Luân sưu tầm

May be an image of child and outdoors

MẤT NGỦ – Phạm Xuân Trường

Bài thơ rất hay và rất đau, tác giả như viết ra từ máu não, từ linh hồn hơn 13 ngàn người VN chết trong đại dịch cúm Tàu không có nghi thức tiễn đưa!

———-

FB Lao Ta

MẤT NGỦ

Phạm Xuân Trường

(Mở mắt ra đọc tin trên trang của bạn, về một cái chết là hậu quả của nhiều cái chết rùng rợn khác. Lời chia buồn trở nên vô nghĩa. Chỉ cảm thấy bất lực đến tận cùng. Khi không thể nói bằng lời, thì im lặng lại cứ vang lên những tiếng gào thét.

May mà còn có bài thơ này của thi sĩ Phạm Xuân Trường. Không nỡ chúc ông có thêm nhiều đêm mất ngủ).

Đất nước này rồi sẽ về đâu

Hình Tổ quốc dáng lưng còng của Mẹ

Bốn nghìn năm bão dông dâu bể

Chiếc nón trên đầu chằm bằng đá Hà Giang

Từng ngọn cỏ đất này đã hoá mũi chông

Cái chóp nhọn là đỉnh trời Lũng Cú

Là mộc, là khiên để ngăn quỷ dữ

Bốn nghìn năm nuôi mộng bá quyền

Vút lên trời như một mũi tên

Sắc như gươm, nhọn hoắt như ngọn dáo

Là ngọn hải đăng đêm giông ngày bão

Đó là cột cờ Lũng Cú chớ quên

Bệ đỡ xây bằng xương lính máu dân…

Nửa thế kỷ hoà bình sao dân vẫn khổ

Những kẻ cậy quyền đông như cướp chợ

Còn cái lai quần chúng cũng chẳng tha

Ủi cả ban thờ mồ mả ông cha

Ốc đảo Thủ Thiêm bỗng thành binh địa

Đông như quân Nguyên đầu trâu mặt ngựa

Gậy chống lưng nhóm ma quỷ ăn phàm

Đánh Mỹ giữ làng giờ trắng tay không

Dưới ban thờ nhà má là hầm

Nay nhìn mặt các con mà bầm gan tím ruột

Những giống cái và những giống đực

Xoen xoét đua nhau dậy đạo đức Bác Hồ

Đầy tớ nhân dân mà sướng hơn vua

Ghế gỗ dát vàng, vàng đâu nhiều thế

Là phí trên lưng dân, vai trăm loại thuế

Má chết đi con thế nợ “gia truyền”

Bổ nhiệm vào đâu rất đúng quy trình

Tội phải tử hình lại dùng uyển ngữ

Nhớ phát ngôn xưa ngồi trong tứ trụ

Cán bộ sai thì sửa

Cứ kỷ luật thế này “nguồn” lấy đâu ra…

Văn minh giảng đường thầy Chu văn An sống lại cũng thua

Sinh viên bán dâm ba lần chưa bị đuổi học

Nhìn bản mặt bỗng nhiên lợm giọng

“Chán chường muốn mửa cuộc đời ra “ (1)

Cả tin vào y đức của ông, cha

Bao bệnh nhân ung thư nghèo uống Pacma mà chết

Quan lớn vẫn cười tươi như tết

Pháp luật cúi đầu bó tay chấm com

Thiên tử trên giời hạ giới vua con

Rồng lộn Cát linh kìa sông Tô Lịch

Tàn phá cảnh quan, huỷ diệt môi trường

Sông Kim Ngưu thời các Quân Vương

Trâu vàng thiên cung xuống đây dầm nước

Này thành “ Hắc Ngưu “ sông như đổ mực

Một dòng máu đen chảy giữa kinh thành

Miền Trung thắt eo dốc đứng rừng xanh

Cả khúc ruột miền Trung chặt khúc làm thuỷ điện

Lũ chồng lũ hạ du dân chết

Chụm đầu đổ tội cho Trời làm biến đổi thiên nhiên

Thuỷ điện Rào Trăng ai đã đặt tên

Trăng là của trời, rào trăng — dân chết

Quyền lợi nhóm bện như chân Rết

Từ ngõ ngách làng quê tới đỉnh thiên đình

Như nấm sau mưa cỏ lại hồi sinh

Nhấp nhổm tượng đài đốt theo vài ngàn tỷ

Lại quả cho nhau biệt phủ lâu đài

Chưa tốt nghiệp phổ thông lại có bằng tiến sỹ

Quái thai giáo sư, giáo dở, giáo điều…

Nơi chín con rồng nuôi đất phì nhiêu

Kẻ ác nhằm khuất phục dân ta ngăn thượng nguồn mười thuỷ điện

Rồng sặc nước ngàn héc ta ngập mặn

Lúa dậy thì chết đứng giữa mùa xuân

Bộ trưởng điều trần són lệ “thương dân”

Thè lưỡi nếm phân đâu là thật giả

Tội ác tày trời “cứt Trâu hoá đá”

Bao nhiêu năm pháp luật bó tay: nhìn

Có ai về đống sắt vụn Thái Nguyên

Kẻ tàn phá đất nước này máu Tầu chính gốc

Có ai ngờ thâm cung loài rắn độc

Chui thật sâu và leo thật cao

Đất nước này rồi sẽ về đâu ???

Những vụ án oan ép cung người vô tội

Nguyễn Thanh Chấn bẩy năm rời ngục tối

Huỳnh Văn Nén chục năm mới thấy lại mặt trời

Mười bốn năm rồi vụ án Cầu Voi

Mười bảy quan toà ghi tên vào ngục sử…

Thơ dẫu vạn trang không đủ

Về những tham quan cai trị đất nước này

“ Đẩy dân chúng xuống hầm sâu tai vạ “ (2)

Bản tin chiều nay đau thương quá

Bốn mươi lò thiêu Bình Hưng Hoà đã kiệt sức thiêu

Bẩy nghìn mạng rồi chắc chắn còn thiếu

Bốn mươi Công ten nơ lắp sẵn điều hoà

Lình đào năm hec ta

Một ngôi mộ chờ chôn tập thể

Mạng chúng con như rễ bọt bèo

Vì áo cơm như thiêu thân vào phố

Chốt đóng cửa rồi không được chết ở quê….

An Duong Vương xưa tin vào lời thề

Để Cổ Loa còn đau vạn thuở

Ngày xưa có một Trọng Thuỷ

Giờ chui vào rừng sâu nằm phục không đếm xuể Mẹ ơi!!!

Niềm tin chúng con đã cạn kiệt rồi

Chỉ thừa thãi đau thương và dư nước mắt

Phải xa quê cái chúng con cần nhất

Có thật nhiều tiền để phụng dưỡng mẹ cha

Có thật nhiều tiền sửa lại ngôi nhà

Có thật nhiều tiền để cháu đi du học…

Xin đừng hỏi nhiều tiền để làm gì

6h 15 25/8/21

_______________

P/S:

(1). Nơi Gừ , trong tập thơ CỬA MỞ của cố thi sỹ Việt Phương )

(2) Trong Bình Ngô Đại Cáo – Nguyễn Trãi

Nguồn FB Lao Ta https://www.facebook.com/1160946631/posts/10223384412376119/?d=n

May be art of 1 person

Mơ Hoang

 
 Mơ Hoang
Không ai sống mãi trăm năm
Thế mà tính chuyện xa xăm ngàn đời
Không ai biết được tuổi trời
Mà ôm mộng tưởng đổi dời thế gian,
Không ai đẹp mãi dung nhan
Mà mong hoa thắm chẳng tàn chiều hôm.
Nào ai vui mãi không buồn
Dùng dằng, dan díu.. cuối đường chia xa..
Thở vào.. có lúc thở ra
Giữa hai hơi thở.. đời ta lắm điều?
Không ai dám bỏ tình yêu
Dù tình ẩn chứa bao nhiêu lụy sầu
Có ai tóc chẳng bạc màu
Mà hoài dệt mộng bên cầu tử sinh.
Ít ai hạnh phúc một mình
Nên đành đánh đổi.. mong tìm chút vui.
Không ai ưng bước trở lui
Nên đường thiên lý ngậm ngùi ruổi dong.
Mấy ai về lại với lòng
Thú đau thương.. nhận chìm trong vô thường.
Không ai sống mãi miên trường
Thì xin nhớ lẽ Chân thường tại Tâm .

Như Nhiên Thích Tánh Tuệ

HÃY NHÌN XUỐNG…

 

HÃY NHÌN XUỐNG…

Hãy nhìn xuống để thấy mình sung sướng

Khi bao người cửa nát với nhà tan

Bởi thiên tai dịch bệnh sống cơ hàn

Không lương thực, kẻ thơ kia đói lạnh.

Hãy nhìn xuống đừng để tâm so sánh

Người sang giàu, ta chỉ đủ miếng ăn

Hãy an vui và hãy tự nhủ rằng:

“Chưa chắc hẳn giàu sang là hạnh phúc”

Hãy nhìn xuống để thấy mình có phúc

Người ốm đau, ta khỏe mạnh thân tâm

Hạt Từ Bi ráng ướm nụ gieo mầm

Thân khỏe mạnh thì tinh thần an tĩnh!

Hãy nhìn xuống, đừng mưu sâu toan tính

Đừng lọc lừa hại bạn, hại thân nhân

Đời chẳng cần điên đảo với thù sân

Đời cần nhất tình thương yêu quí mến.

Ngẩng đầu cao khi tha nhân cần đến

Gieo tin yêu thương mến đến người thân

Hoa từ tâm, Bạn khai mở dần dần

Bạn sẽ thấy đời này còn đẹp lắm.

Xin hãy nở một nụ cười tươi thắm

Trao tặng người không phân biệt lạ quen

Như trăng kia vẫn sáng đẹp hơn đèn

Tỏa ánh sáng đến khắp cùng trần thế.

Đừng ngần ngại và cũng đừng chậm trễ

Hãy thương người thì sẽ được người thương

Cuộc đời này tất cả chỉ vô thường

Lòng Nhân Ái Thương Yêu là vĩnh cửu.

TT

(fb Quân Hoà)

HẠNH PHÚC TUỔI GIÀ…

May be an image of 1 person and text that says 'DoPhuQuy's Blog'

HẠNH PHÚC TUỔI GÌA…

Tặng ACE còn đủ … hai mình…

Cùng nhau uống hết chén trà

Ngồi đây nhớ lại tui bà ngày xưa

Dẫu cho ngày nắng hay mưa

Vợ chồng mình vẫn cày bừa với nhau

Qua rồi cái cuộc bể dâu

Giờ đây tóc đã phai màu gió sương

Nhìn bà tui vẫn còn thương

Lưng khòm tay yếu vấn vương suốt đời

Giàu nghèo chẳng phụ mình ơi

Đắng cay cam chịu cuộc đời có nhau

Buồn vui những lúc ốm đau

Bà đâu tui đó trước sau một lòng

Thương nhau cái nghĩa vợ chồng

Dù mai xa cách trong lòng vẫn thương

Bà giờ vẫn đẹp lạ thường

Làm tui chẳng muốn tơ vương cô nào.

TRẢI LÒNG VỚI NGƯỜI THƯƠNG BINH ĐỒNG ĐỘI CŨ.

 

Xin được đăng lại bài thơ buồn này. như một lời tưởng niệm người thương binh – một Thiếu Úy BĐQ.QL.VNCH. – nhân vật chính trong bài thơ này, ngày xưa là đồng đội của tôi vừa mất ngày hôm qua tại VN.

TRẢI LÒNG VỚI NGƯỜI THƯƠNG BINH ĐỒNG ĐỘI CŨ.

Ngồi đây nghen. Tao đỡ mầy lên ghế.

Gặp hôm nay thật quá đỗi vui mừng.

Cả tháng nay đi khắp nẻo dò tìm.

Anh em cũ ngày nào chung đơn vị.

Đừng kêu tao là ” ông thầy ” nghen mậy !

Hết nhà binh, mình vẫn chỗ bạn bè.

May hơn mầy – Tao ” tương đối “

vẹn nguyên

Mày rủi hai chân ngày triệt thoái !

– Chị chủ quán,: Thêm ly càphê sữa đá !

– Sức khoẻ sao mà xanh quá vậy mày ?

Mày đừng lo xắp vé số trên tay.

Tao mua hết. Chiều nay mầy nghỉ bán !

Nhớ Bồng Sơn “cứu bồ ” đơn vị bạn.

Chiến trận ì – ầm mầy ráng bò lên.

Chia tụi tao chục nắp nước “ bình ton “.

Mặc nguy hiểm giúp nhau tình đồng đội .

– Cho tao khóc. Thương thân mày quá cực.

Biết làm sao , mình cùng kiếp bại binh !

Tìm miếng ăn trong cay nghiệt, gian truân.

Mưa, nắng phố phường lê thân què cụt !

Xưa hoài vọng – Thằng Văn khoa, thằng học Luật.

Dứt chiến tranh làm gánh nặng cuộc đời.

Chiến cuộc tàn – nghịch lý những cuộc chơi.

Mình thiếu áo lại bán người hy vọng !

Tao bị thương, mầy gánh dùm trung đội.

Mầy tật nguyền – Ai gánh giúp tương lai ?

Quân lực đâu còn để ghi nhớ chiến thương . . .

Người lính già,

nhìn chiều tàn, muốn khóc . .

(Hình ảnh st. Internet)

NHỮNG ĐIỀU ĐƠN GIẢN

Bài gan ruột

NHỮNG ĐIỀU ĐƠN GIẢN

Bị xuyên tạc, bóp méo,

Lịch sử của nước nhà

Có nhiều điều đơn giản

Mà ta không nhận ra.

Cộng sản là số một

Về nghệ thuật tuyên truyền.

Hơn cả vua nói dối

Đức Quốc Xã – Goebbels.

*

Mỹ không phải đế quốc.

Cũng không xâm lược ta.

Thế mà dân Miền Bắc

Tin Mỹ xâm lược ta.

Xâm lược phải cướp đất,

Là việc Mỹ không làm.

Mỹ đơn giản chỉ giúp

Bạn đồng minh Miền Nam.

Nếu xét theo nghĩa ấy,

Xâm lược chính là ta.

Ta Nam Tiến, chiếm đất

Của Việt Nam Cộng Hòa.

Không có chuyện “giải phóng”.

Nếu có thì thực tình

Người Nam đánh người Bắc

Để tự giải phóng mình.

*

Miền Nam không phải Ngụy,

Mà quốc gia văn minh.

Cả thế giới công nhận,

Dân chủ và hòa bình.

Ngụy là một tổ chức

Tiếm quyền và xấu xa.

Nhưng chính phủ ông Diệm

Được nhân dân bầu ra.

Bầu một cách dân chủ,

Các phe phái với nhau.

Còn Mặt Trận Giải Phóng

Thì chẳng được ai bầu.

*

Liên Xô và Trung Quốc

Thì ủng hộ phe ta.

Mỹ, Nam Hàn và Úc –

Phe Việt Nam Cộng Hòa.

Đơn giản chỉ như vậy.

Chỉ người Việt đánh nhau.

Anh em ruột thịt đấy,

Mà sứt trán vêu đầu.

*

Không có chuyện cộng sản

Được người dân tin yêu.

Sợ, nói yêu thì có,

Chứ thực lòng không yêu.

Năm Năm Tư, đình chiến.

Vào Nam – mấy triệu dân.

Ra Bắc – chỉ mấy chú

Bộ đội, thiếu sinh quân.

Trong chiến dịch giải phóng,

Cách mạng đi đến đâu

Là dân chạy đến ấy,

Cả trước và cả sau.

Yêu thì chẳng có chuyện

Vượt biển, vượt đại dương

Làm thuyền nhân, thà chết,

Không ở lại “thiên đường”.

*

Những điều đơn giản ấy

Là sự thật hiển nhiên,

Nhưng chúng ta hiểu lạc

Vì bộ máy tuyên truyền.

Không có gì chua xót

Bằng viết những dòng này.

Nhưng mà rồi phải viết,

Hai khóe mắt cay cay.

Thái Bá Tân

——

Ảnh FB Huỳnh Chí Trung