From facebook: Tai Do shared Huỳnh Thục Vy‘s post — with Huynh Thi Xuan Mai and 28 others.

Sưu tầm – Bình Luận-Sự Kiện
Trong mùa bầu cử TT Mỹ năm ngoái, báo chí Nhà nước CS chẳng những theo dõi, tường thuật mà còn sôi nổi bình luận, ủng hộ bên này, chống đối bên kia nhiều khi còn hăng say, nhiệt tình hơn cả công dân Mỹ.
Người dân Campuchia đi bỏ phiếu ở ngoại ô Phnom Penh, 4/6/2017
Những phân tích, bình luận của các “nhà báo” Việt Nam không phải vì ứng cử viên nào thắng sẽ có lợi hay gây bất lợi cho Việt Nam mà chỉ nhắm vào việc thỏa mãn tính tò mò của người đọc.
Đối với họ, bầu cử ở Mỹ hồi hộp và gay cấn như một trận bóng trong giải vô địch của các liên đoàn bóng đá chuyên nghiệp ở châu Âu chứ không phải là quyền rất thiêng liêng của mỗi con người mà ai cũng có.
Tuần này cũng thế. Các báo Việt Nam tường thuật khá chi tiết diễn tiến cuộc bầu cử địa phương tại Campuchia, một nước từng nghèo nàn, chậm tiến hơn Việt Nam trên nhiều lãnh vực. Lần đầu tiên sau 30 năm, vị trí của Hun Sen và Đảng Nhân dân Campuchia của ông ta bị đe dọa.
Hun Sen, nguyên là trung đoàn phó của một đơn vị Khmer Đỏ đào thoát theo CS Việt Nam. Sau một thời gian dài núp dưới bóng CSVN, những năm vừa qua Hun Sen đã nghiêng về phía Trung Cộng. Lý do, nếu kinh tế Campuchia không phát triển, đảng Cứu quốc Campuchia sẽ chiếm lấy quyền lãnh đạo đất nước.
Theo kết quả bầu cử mới nhất, tại các địa phương xa, Đảng Nhân dân Campuchia vẫn còn chiếm đa số nhưng tại các trung tâm du lịch và cả thủ đô Nam Vang, Đảng Cứu quốc Campuchia đang thắng thế. Một hình thức lưỡng đảng đang hình thành tại Campuchia. Cuộc bầu cử Quốc hội năm tới chắc sẽ rất hấp dẫn. Ai thắng ai thua chưa biết nhưng cạnh tranh dân chủ tương xứng đã bắt đầu. Những bông hoa dân chủ đang mọc lên trên những Cánh đồng Chết (The Killing Fields) Campuchia. Mừng cho dân tộc này.
Nếu thế kỷ 19 là thế kỷ của thuộc địa bóc lột, thế kỷ 20 là thế kỷ của thế giới chiến tranh và độc tài cộng sản, thế kỷ 21 đang chứng minh là thế kỷ của dân chủ và phát triển toàn diện trên phạm vi toàn cầu. Hành trình hướng đến một tương lai tươi sáng đang được hầu hết các dân tộc trên thế giới hăng say phát động.
Dân chủ đối với đa số nhân loại không còn là khát vọng mà là một thực tế, không còn là ước mơ mà là hành động, không còn là một mục tiêu khai phá mà là một tiến trình không thể đảo ngược. Từ Botswana, Ghana ở châu Phi cho đến Mông Cổ, Campuchia ở châu Á, con người đang sống ra người.
Việt Nam thì sao?
Đối với một số không nhỏ người Việt trong nước, chuyện ứng cử hay bầu cử là chuyện nước ngoài.
Với họ, sự có mặt của Đảng CS tại nước Việt Nam cũng chẳng khác gì thời tiết. Con người chỉ có thể xoay xở để sống quanh năm nhưng không thể nào thay đổi được nắng mưa. Họ vui khi hoa mai nở vào xuân và cắn răng chấp nhận cái rét căm căm khi mùa đông đến.
Bộ máy tuyên truyền và bạo lực chuyên chính CS đã xoay ngược kim đồng hồ nhận thức của họ lui lại thời phong kiến ngày xưa, xa đến mức chấp nhận chế độ đang cai trị mình như số phận an bày.
Hôm trước đọc một số nhận xét trên các trang mạng về chuyện ai sẽ là bí thư Sài Gòn thay thế Đinh La Thăng mà không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho trình độ nhận thức chính trị của một số người.
Những người này bất bình khi nghe tin Tòng Thị Phóng được Nguyễn Phú Trọng đề nghị thay thế Đinh La Thăng và sau đó thở dài nhẹ nhõm khi nghe tin Nguyễn Thiện Nhân lên thay. Lý do, Nguyễn Thiện Nhân mặt mày sáng sủa, đẹp trai trong khi Tòng Thị Phóng mặt mày xấu xí, giống sinh vật này, động vật kia. Họ không biết dù Tòng Thị Phóng hay Nguyễn Thiện Nhân họ vẫn phải sống trong cái rọ CS của ngày hôm qua và sẽ tiếp tục sống cho tới đời con cháu.
Nhưng không phải ai cũng sống theo chủ nghĩa số phận như lớp người tệ hại vừa nêu.
Rất đông người Việt nhận thức được hiểm họa Trung Cộng không chỉ ngoài biển Đông mà cả trong đất liền, ý thức được sự cấp bách phải thay đổi cơ chế chính trị, căm giận tập đoàn cầm quyền bán nước hại dân, đau xót cho một dân tộc có truyền thống hào hùng đã phải chìm sâu trong độc tài nô lệ. Vâng, nhưng tiếc thay thành phần dân tộc có nhận thức đúng này lại cũng đang im lặng.
Đồng bào ơi, im lặng đến bao giờ?
T.T.Đ.
(CTM)
Nguồn: http://www.tintuchangngayonline.com/2017/06/im-lang-en-bao-gio.html
Câu trả lời của vị thiền sư về tình yêu, hôn nhân, hạnh phúc khiến chàng trai bừng tỉnh
Dưới đây là màn đối thoại giữa một vị sư già và một chàng trai trẻ về tình yêu, hôn nhân và hạnh phúc. Hi vọng thông qua câu chuyện, bạn có thể rút ra cho mình những bài học bổ ích.
1. Tình yêu là gì?
Một ngày kia, có một chàng trai trẻ tìm đến hỏi lão thiền sư rằng: “Thưa thầy, thầy có thể nói cho biết tình yêu là gì được không ạ?”
Lão thiền sư nhìn chàng trai trẻ, mỉm cười: “Cậu hãy đi xuyên qua ruộng lúa mạch này, ngắt một tua lúa mạch lớn nhất, vàng óng nhất về đây. Nhưng có một điều kiện là: cậu không được quay đầu trở lại con đường cũ đã đi qua, và chỉ có thể hái một lần duy nhất.”
Chàng trai trẻ liền đi làm theo lời lão thiền sư và rất lâu sau anh mới trở về, nhưng lại đi về với với hai bàn tay không.
Thấy vậy, lão thiền sư liền hỏi: “Tại sao con lại trở về tay không?”
Chàng trai trẻ đáp: “Khi con đi đến giữa cánh đồng lúa mạch, con đã nhìn thấy mấy tua lúa mạch rất là lớn, rất là vàng óng, nhưng, con nghĩ rằng phía trước chắc có lẽ cũng sẽ có cọng lúa mạch khác lớn hơn và tốt hơn nữa, vậy nên con không có hái; nhưng mà, khi con tiếp tục đi nữa, những tua lúa mạch khác mà con nhìn thấy, luôn cảm thấy không được đẹp như đã thấy trước đó, vậy nên sau cùng con không có hái được gì cả…”
Lão thiền sư nói một cách ngụ ý sâu sa: “Đây chính là tình yêu.”
2. Hôn nhân là gì?
Một ngày khác, chàng trai trẻ tìm đến hỏi lão thiền sư: “Thưa thầy, thầy có thể cho con biết hôn nhân là gì được không ạ?”
Lão thiền sư nói: “Thế con hãy đi xuyên qua khu rừng này, chặt lấy một cái cây to nhất, rắn chắc nhất về đặt ở trước cửa nhà làm cây thông Noel, nhưng có một điều kiện bắt buộc là: con không được đi ngược trở lại và con chỉ có thể chặt một lần.”
Chàng trai trẻ liền đi vào rừng. Rất lâu sau đó, anh ôm theo một thân cây vốn không được coi là cao lớn rắn chắc nhất, lại cũng không phải là tốt nhất về.
Lão thiền sư hỏi: “Tại sao con lại chặt một thân cây như vậy mang về?”
Chàng trai trẻ liền trả lời: “Khi con đi xuyên qua khu rừng, có mấy lần con nhìn thấy có mấy cây rất là tốt, nhưng lần này, con đã tiếp thu bài học hái tua lúa mạch lần trước, khi nhìn thấy cây này vẫn không tệ, nên đã chọn trúng nó, con sợ nếu con không chọn nó, thì sẽ bỏ lỡ cơ hội chặt cây mà trở về tay không, dù rằng nó vốn không thể được coi là cái cây tốt nhất mà con gặp được.”
Lão thiền sư mỉm cười hài lòng: “Đây, chính là hôn nhân.”
3. Hạnh phúc là gì?
Một ngày kia rảnh rỗi, chàng trai trẻ lại tìm đến hỏi lão thiền sư: “Thưa thầy, xin thầy chỉ cho con biết thế nào là hạnh phúc?”
Lão thiền sư nói: “Cậu hãy băng qua cánh đồng ruộng này và hái lấy một bông hoa đẹp nhất. Nhưng có một quy định: Cậu không được đi ngược trở lại, hơn nữa cậu chỉ có thể hái một lần.”
Chàng trai trẻ nghe xong liền đi làm ngay. Rất lâu sau đó, anh cầm trên tay anh một bông hoa khá đẹp trở về.
Lão thiền sư liền hỏi anh: “Đây có phải là bông hoa đẹp nhất không?”
Chàng trai trẻ đáp: “Khi con đi ngang qua cánh đồng ruộng con đã nhìn thấy bông hoa rất đẹp đẽ này. Con đã hái nó xuống, đồng thời quả quyết rằng nó chính là bông hoa đẹp nhất, mặc dù về sau con lại nhìn thấy rất nhiều bông hoa đẹp đẽ khác nhưng con vẫn vững tin không một chút lay động rằng đây là bông hoa đẹp nhất. Vậy nên con đã hái bông hoa đẹp nhất này mang về.”
Lão thiền sư gật đầu, mỉm cười: “Phải rồi. Đây chính là hạnh phúc.”
4. Ngoại tình là gì?
Một ngày khác, chàng trai trẻ lại tìm đến hỏi lão thiền sư: “Thưa thầy, thế nào là ngoại tình ạ?”
Lão thiền sư bảo anh hãy đi vào khu rừng một lần nữa. Nhưng lần này có thể đi ngược trở về, và khi đi hãy hái một bông hoa đẹp nhất trên đường.
Chàng trai trẻ lòng tràn đầy hứng khởi mà đi. Sau hơn hai tiếng đồng hồ, anh hăng hái mang về một bông hoa màu sắc sặc sỡ nhưng lại có chút héo tàn.
Lão thiền sư liền hỏi anh: “Đây có phải là bông hoa đẹp nhất không?”
Chàng trai đáp: “Trong suốt 2 giờ đồng hồ tìm kiếm, con phát hiện đây là bông hoa nở rộ nhất, đẹp đẽ nhất, nhưng trên đường hái xuống mang về đây, nó đã dần dần trở nên khô héo.”
Lúc này, lão thiền sư cười trả lời: “Đó chính là ngoại tình.“
5. Cuộc sống là gì?
Mấy ngày sau, chàng trai lại tìm đến thỉnh giáo lão thiền sư: “Thưa thầy, thế nào là cuộc sống ạ?”
Lão thiền sư bảo anh đi vào trong khu rừng một lần nữa. Có thể đi ngược trở về, trên đường hãy hái một bông hoa đẹp nhất mà anh thấy.
Nhờ những bài học trước đó, chàng trai trẻ cảm thấy tràn đầy niềm tin, đi thẳng vào trong khu rừng. Nhưng lần này đến ba ngày ba đêm vẫn không thấy anh trở ra. Lão thiền sư đành phải đi vào trong khu rừng tìm anh, cuối cùng phát hiện anh đã dựng một túp lều tạm trong khu rừng.
Lão thiền sư hỏi anh: “Cậu đã tìm được bông hoa đẹp nhất chưa?”
Chàng trai vội đứng dậy, chỉ vào một bông hoa bên cạnh, nói: “Thưa thầy, đây chính là bông hoa đẹp nhất con tìm thấy.”
“Thế tại sao con lại không hái nó mang về?” Lão thiền sư hỏi.
“Nếu như con hái nó xuống, nó sẽ khô héo ngay lập tức, dù con không hái nó, nó sớm muộn cũng sẽ héo tàn. Vậy nên con nhân lúc nó vẫn còn đang nở rộ, con muốn được ở bên nó. Đợi đến khi nó héo rụng rồi, con lại đi tìm một bông hoa khác. Đây thực ra đã là bông hoa thứ hai đẹp nhất mà con tìm được.” Chàng trai đáp.
Lão thiền sư liền vỗ vào vai anh, cười bảo: “Vậy là con đã hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc sống rồi đó.”
Xem xong câu chuyện này, bạn có cảm nghĩ thế nào?
Điều mà ta dễ dàng bỏ lỡ nhất chính là tình yêu.
Sau khi trải qua những điều bất trắc trong tình yêu, thái độ của bạn đối với hôn nhân sẽ phát sinh những chuyển biến rất lớn. Lúc đó bạn sẽ lựa chọn một người thích hợp nhất với mình, chứ không phải là đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Hạnh phúc chính là thỏa mãn với những tìm thấy được trên hành trình tới cái đích cuối của cuộc đời.
Ngoại tình nhìn thì đẹp đấy, nhưng sẽ héo tàn, cuối cùng chẳng còn lại gì cả.
Còn cuộc sống chính là quá trình không ngừng tìm kiếm hạnh phúc!
From Lucie 1937 gởi
Thủ tướng Mark Rutte ( Hà Lan ) hàng ngày đạp xe đạp đi làm, kể cả lúc tới gặp Obama .
– Không thèm đi xe hơi của công
– Không cần cảnh vệ đi kèm
– Không cần cảnh sát dẫn đường
* Điều đó cho thấy :
– Đất nước họ ” giàu mà bình yên “
– Thủ tướng nước họ rất có ý thức tiết kiệm tiền ngân sách và gương mẫu giữ gìn môi trường trong sạch
– Nhìn Thủ tướng rất gần gũi thân thiện .
Kết luận : Hình ảnh Thủ tướng Mark Rutte ( Hà Lan ) như vậy thì dân Hà Lan ai dám bôi nhọ ? Ai dám ám sát
Khâu đít chuột
Từ Thức
– Tôi nhớ suốt đời một buổi ngồi coi TV với một gia đình người Pháp. Một phóng sự về ẩm thực VN. Một ông đầu bếp cầm dao, rạch bụng con rắn quằn quại, lấy máu, uống và mời khách.
Ông ta cười cợt, hãnh diện như vừa thực hiện một kỳ công, trước con mắt hãi hùng của người làm phóng sự. Ông chủ nhà người Pháp nhăn mặt, bà chủ nhà che mắt không dám nhìn. Nếu nền nhà không bằng xi măng, tôi đã đào một cái hố chui xuống cho đỡ xấu hổ. Lại thêm một cơ hội muốn chối không phải là người Việt.
Những cảnh bạo lực trong xã hội VN càng ngày càng nhiều trên Internet, trên Facebook. Những cảnh ẩu đả tàn nhẫn, trẻ em bị đối xử dã man, bị bắt nhịn ăn, phơi nắng, học sinh kéo bầy đánh đập một cách hung bạo một em nhỏ yếu ớt hơn, công an tàn nhẫn với dân thấp cổ bé miệng, người ta chửi nhau thậm tệ, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, sau một tai nạn lưu thông hay một chuyện bất đồng.
Ở các nước Tây phương, thỉnh thoảng người ta đưa những vidéo về cảnh súc vật bị đối xử dã man trong các nhà hoả lò. Những vidéo này chiếu trên TV, gây phẫn nộ, hoả lò bị đóng cửa, ban giám đốc bị cách chức.
Ở VN, người ta đưa những hình ảnh tàn bạo, dã man, không phải chỉ giữa người với vật, mà giữa người với người. Và đưa lên Internet, ít khi để tố cáo, nhiều khi để khoe khoang một hành động vẻ vang, anh dũng. Cảnh một tên lỗ mãng, cầm gậy đập đầu con chó dẫy đành đạch, cắt tiết, uống máu trước máy quay phim. Cảnh một đàn xúm lại đạp vào đầu, vào mặt một cô bé, một chú bé gầy yếu. Cảnh ông chủ nắm tay đấm mặt một cô bé sưng vù, trước sự hỗ trợ, tán thưởng của gia đình, vì cô bé ăn trộm tiền, đưa lên facebook, với dòng chữ: “hãy nhớ mặt con chó này”. Và thiên hạ chuyển đi, thú vị như chuyển một bài thơ, một tác phẩm nghệ thuật.
Ở những xứ có văn hóa, luật pháp cấm đưa hình, đưa tên những vị thành niên trên báo, dù tội nặng tới đâu. Để đương sự có cơ hội làm lại cuộc đời. Ở VN, người ta đưa hình những cô gái, nhiều khi vị thành niên, bị bắt về tội mại dâm lên báo, lên mạng, với những lời bình phẩm độc ác, thô bỉ, khiến gia đình nhục nhã và nạn nhân phải tự vẫn. Những cô gái bán mình để nuôi thân, nuôi gia đình ở cái tuổi, tại một xứ khác, chắc chắn còn cắp sách đi học, đi coi hát, đi du lịch, chạy nhẩy, cười đùa với bạn bè.
Những người đã rời quê hương từ nhiều năm không tưởng tượng đất nước mình sa đọa đến như vậy. Người Việt có nhiều khuyết điểm, nhưng người ta vẫn nghĩ người Việt bản chất hiền lành, từ tâm, chất phác. Ngay cả cái tính tốt cuối cùng ấy cũng đã mất? Người ta nói đến một xã hội vô cảm. Ghê rợn hơn cả một xã hội vô cảm, đó là một xã hội bất nhân.
Bất cứ một người bình thường nào, ở một xứ bình thường nào, cũng không có can đảm nhìn những video man rợ trên Internet, facebooks VN, nhưng người Việt ta coi, dửng dưng, thích thú, đồng lõa. Đối xử với nhau như vậy, trách gì người Tầu đối xử tàn bạo với anh em mình?
Lần đầu tôi có cái cảm tưởng ngỡ ngàng khi tiếp xúc với một nhóm học sinh du học. Một nhóm nữ sinh viên khả ái, thông minh, có kiến thức, có kiến thức hơn là tôi nghĩ, với cái thành kiến của những người đứng từ xa nhìn về. Tôi hỏi: các cô nghĩ VN sẽ có thay đổi gì không. Một cô bé, rất dễ thương, rất lễ độ, trả lời: “thưa chú, cháu nghĩ đéo có gì thay đổi. Đâu lại vào đó”. Hai người sững sờ là tôi và một ông bạn đã xa nhà từ lâu. Những cô bạn của người phát biểu không bày tỏ một chút khó chịu. Đó là chuyện tự nhiên. Chữ “đéo” trở thành một chữ hàng ngày, rất bình thường, như chào ông, chào bà…
Sự bạo hành bắt đầu bằng ngôn ngữ. Tôi không chê trách cô bé. Tôi rùng mình. Nếu sống trong xã hội đó, giờ này tôi cũng ăn nói như vậy. Cũng nói với khách: Dạ, cám ơn, đéo muốn ăn cơm, còn no bụng quá. Tôi nhìn cô bé, rất dễ thương, ái ngại. Chúng ta chỉ là sản phẩm của xã hội, của môi trường sống.
Nhưng đó là chuyện nhỏ, so với cái văn hoá man rợ, người này trèo lên cổ người khác để sống. Hay chỉ để chứng minh mình hiện diện. Đạp mặt người khác chứng tỏ tôi hiện diện. Je cogne donc je suis (1). Tại sao có thể mất nhân tính đến như vậy? Bởi vì sống trong một xã hội độc tài, suốt đời bị chèn ép, bị áp bức, bị đối xử như con vật, người ta không có cách gì giải tỏa hơn là quay lại hành hạ những người yếu hơn mình. Lại càng kính nể hơn nữa những người sống trong xã hội chụp dựt đó nhưng vẫn giữ cái thiện, giữ lòng nhân ái.
Tất cả những nghiên cứu xã hội đứng đắn đều đi tới kết luận: những người có hành vi bạo hành thường thường đã là nạn nhân của bạo hành. Là nạn nhân, người ta có một trong hai thái độ. Hoặc đứng về phe kẻ yếu, tranh đấu chống bất công, nhưng rất hiếm. Hiếm, bởi vì phải có nghị lực và lòng bao dung phi thường. Hoặc để trả thù đời, trút lên đầu những người yếu hơn mình những cái mình đã phải chịu đựng.
Đó là cái vòng di truyền luẩn quẩn, bệnh hoạn (cercle vicieux) trong một gia đình. Trên tầm vóc quốc gia, một đại họa. Mỗi người theo hay chống chủ nghĩa CS vì những lý do khác nhau. Tôi từ chối chủ nghĩa CS trước hết vì lý do đó: nó làm tiêu tan cái đẹp của một xã hội tử tế. Nó đưa chúng ta lại gần với thú vật. Ở một xã hội văn minh, người ta kính trọng, lễ độ với mọi người, kể cả, nhất là, những người yếu hơn mình.
Trên Internet, người ta dạy cách trừ chuột hữu hiệu nhất, không cần thuốc độc, không cần bẫy. Mổ đít con chuột, cắt tinh hoàn của con vật, thay vào đó hai hạt đỗ tương, rồi khâu lại. Dần dần hạt đậu chương lên, con chuột đau quá, phát khùng, cắn đồng loại như điên dại. Đám chuột sợ quá, bỏ chạy, nhà hết chuột. Trước đây có một truyện ngắn, rất hay, tựa là “Khâu đít chuột”, quên tên tác giả, nói bóng nói gió về một xã hội như vậy.
Người Việt ta là những con chuột bị thiến, bị khâu, nổi khùng, cắn nhau chí choé. Viết mấy giòng này, tôi nghĩ cả tới những người quá khích, chống bạo lực thì ít, chống nhau, hại nhau, chụp mũ nhau thì nhiều.
Chúng ta đều là những con chuột điên cuồng. Bao giờ mới ý thức được mình bị khâu, những người chung quanh cũng chỉ là nạn nhân bị khâu như mình. Và nhận diện những người khâu đít chuột, thực sự là những kẻ làm khổ mình, biến đời mình, đất nước mình thành địa ngục?
Paris, 05 /2017
Từ Thức
( 1 ) Je cogne donc je suis. Tôi đánh đập vậy tôi hiện hữu. Nhại câu nổi tiếng của Descartes, ‘’Je pense donc je suis ‘’, tôi suy nghĩ, vậy tôi hiện hữu.
From facebook: Thuc Tran Uyển Thi (Danlambao)
Bờ cát trắng mây xanh vờn gió nhẹ
Biển hiền hòa ôm dáng mẹ miền trung
Sớm tinh sương thau giỏ đợi thuyền chồng
Chở tôm cá bắt nơi lòng biển cả
Tôi phụ mẹ gỡ lưới giăng tôm cá
Ra chợ làng để mặc thỏa bán mua
Bữa cơm quê vất vả mái tranh lùa
Nhưng vẫn sống hồn nhiên đùa cùng biển
Cơn ác mộng bỗng từ đâu ập đến
Bờ cát dài cá chết trắng nổi trôi
Hà Tĩnh ơi biển đã chết thật rồi
Ngày mai biết lấy gì nuôi cuộc sống
Biển là bạn bỗng thét gào cơn sóng
Những kẻ nào đã giết biển quê ta
Báo đảng đưa tin tại phọt mo sà
Đã xả thải giết cá tôm và hủy diệt
Nhớ thủa trước biển một mầu xanh biếc
Thì ngày nay nước đỏ thiệt lạnh lùng
Cá tôm còn chẳng sống được nữa là dân
Biển đã chết và dân mình sẽ chết
Biển đã chết và dân mình sẽ chết
Phải đứng lên phải cứu biển anh ơi
Bởi nếu không sẽ đói rách tả tơi
Dân bán đất di cư nơi xứ khác
Đến lúc đó bọn giặc Tàu hiểm ác
Sẽ nhảy vô mua đất để lập làng
Chúng dựng xây phố phường thật khang trang
Người Hà Tĩnh sẽ không còn đất ở
Uyển Thi
danlambaovn.blogspot.com
CÓ NHỮNG ĐIỀU CẦN SUY NGẪM,…
Tôi đã nhiều lần trải nghiệm thực tế trong đời sống của mình, khi suy ngẫm và nhìn về những diễn biến trước mắt qua những hoàn cảnh và trường hợp khác nhau để tôi và chúng ta cùng suy ngẫm thật sâu sắc.
Có nhiều người thích sống đời sống hưởng thụ cho bản thân và họ xem thường việc giúp đỡ người khác cho đến vô tâm đến những cảnh khó khổ của ười thân trong gia đình thì chẳng được mấy ai muốn quan tâm hay để ý đến.
Nên hãy suy ngẫm:
KHI bạn mạnh khỏe, THÌ hãy nghĩ đến khi bạn ốm đau. Phải cần có người chăm sóc.
KHI bạn thành công, THÌ hãy nghĩ đến khi mình thất bại. Phải cần có người sẻ chia và giúp đỡ.
KHI bạn vinh quang, THÌ hãy nghĩ đến khi mình vấp ngã. Phải cần có người đỡ mình lên để đi tiếp.
KHI bạn có đầy đủ người thân, THÌ hãy nghĩ đến khi mình chẳng còn ai bên cạnh. Phải cần có người để an ủi và động viên.
KHI bạn còn sống, THÌ hãy nghĩ đến khi mình mất đi. Phải cần có người đưa bước về nơi an nghĩ cuối cùng.
Có một kinh nghiệm mà tôi thường lưu tâm. Khi đi đến những đám tang, hay bắt gặp đám tang đi ngang qua, tôi thường quan sát chung quanh. Để phần nào đoán được khi sinh tiền người này đã sống ra sao, giữa sự so sánh một bên thì hiu quạnh không người đưa tiễn, một bên thì đầy ấm người thương tiếc đi sau.
Đó gọi là tinh thần Nhân quả một cách rất vi tế trong đạo Phật. Nếu chúng ta để tâm và quan sát. Và hãy sống theo tinh thần “làm gì được cho đời thì cứ làm”.
Vì BIẾT ĐÂU,…ngày mai ta sẽ ra sao.
Thì hôm nay hãy trân quý cuộc sống và yêu thương nhiều hơn khi có thể.
Giác Minh Luật
Lucie 1937 gởi
33 NĂM SAU
Với tựa đề “33 năm sau”, đó là một câu chuyện thuật lại như sau: “Những gì đã xảy ra cho đứa bé năm nào?” Một trong ba vua đã đi triều bái vua Do Thái mới sinh tự hỏi. Suốt cuộc đời mình, nhà vua không thể nào quên được cuộc hành trình cách đây khoảng 33 năm, một cuộc hành trình dõi theo ánh sáng sao lạ dẫn ông đến hang đá Bêlem.
Câu hỏi: “Liệu đứa bé ấy có trị vì dân Israel được không?” Làm cho nhà vua bồn chồn đứng ngồi không yên. Rồi chẳng dừng được, một lần nữa nhà Vua quyết định lên đường đi đến Palestine. Tại Giêrusalem, những bậc bô lão còn nhớ đến những vì sao lạ, nhưng không ai biết gì đến đứa bé được sinh ra dưới điềm lạ ấy. Còn tại Bêlem mọi người được hỏi đều lắc đầu, ngoại trừ một cụ già cho nhà Vua biết: Làm gì có ông Giêsu Bêlem, chỉ có ông Giêsu Nagiarét, một người nói phạm thượng tự xưng mình là Con Thiên Chúa, nên cách đây mấy tuần đã bị xử “tử hình thập giá”.
Thất vọng ê trề, nhà Vua thẫn thờ nhập vào đoàn những người hành hương trở lại Giêrusalem, vào đúng ngày Lễ Ngũ Tuần. Chen lấn vào đoàn lũ đang mừng lễ Tạ Ơn Sau Mùa Gặt, nhà Vua chú ý đến một đám đông đang bu quanh một nhóm người. Tò mò ông lấn qua đám đông để đến gần và nghe có kẻ nói: “Tưởng gì chứ lại gặp mấy tên say rượu nói tầm xàm.”
Nhưng tai nhà Vua lại nghe một người trong nhóm nói tiếng nước mình và rõ ràng ông ta nói về ông Giêsu Nagiarét, người đã bị đóng đinh, nhưng đã được Thiên Chúa cho sống lại từ cõi chết. Như bị một sức mạnh vô hình thúc đẩy, nhà Vua chen vào đám đông cất tiếng hỏi: “Vậy bây giờ ông Giêsu đó ở đâu?” Ðại diện nhóm người đứng ở giữa đám đông là Simon Phêrô trả lời: “Ngài đang ở giữa chúng tôi. Ngài đang ở trong chúng tôi. Chúng tôi là môi miệng, là tai mắt, là đôi tay, là đôi chân của Ngài.”
Trong lúc Phêrô đang nói, bỗng có một luồng gió thổi mạnh và hình lưỡi lửa một lần nữa thổi tràn xuống mọi người. Nhà Vua bỗng lại thấy ánh sao Bêlem, nhưng lần này ánh sao ấy chia ra nhiều ánh sao khác rơi xuống mọi người. Trong tâm hồn, nhà Vua chợt hiểu: Mỗi người phải trở nên máng cỏ nơi Ðức Giêsu sinh ra và mỗi người phải mang Ngài đến cho mọi người xung quanh.
Câu chuyện trên nối liền ý nghĩa của Lễ Giáng Sinh, mừng biến cố Ngôi Lời nhập thể với Lễ Tưởng Niệm Biến Cố Chúa Thánh Thần Hiện Xuống. Ðồng thời câu chuyện cũng nêu nổi bật bổn phận của mọi người Kitô, là những kẻ phải trở nên tai mắt, trở nên môi miệng và chân tay của Ðức Kitô để mang Tin Mừng của Ngài đến cho mọi người chúng ta gặp gỡ và cộng tác hằng ngày.
Trích Lẽ Sống
Langthangchieutim gởi
Lúc nào là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời?
Một chàng trai sắp bước sang tuổi 34 nhưng luôn lo lắng về tương lai mình. Anh tự hỏi không biết giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời mình đang ở phía trước hay là những năm tháng đã qua rồi. Thói quen hằng ngày của anh là đến phòng tập thể dục trước khi đến sở làm.
Một buổi sáng, anh chú ý tới một ông lão đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ cường tráng và lạc quan. Anh đến làm quen và hai người trò chuyện với nhau về những kinh nghiệm trong cuộc sống. Cuối cùng, chàng trai hỏi:
– Đâu là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời ông?
Không chút lưỡng lự, ông lão đáp:
– Khi tôi còn là một đứa bé, tôi được chăm sóc, nuôi dưỡng bởi cha mẹ. Tôi còn giữ được tâm hồn trong sáng từ tiên thiên. Đó là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời tôi.
– Ở tuổi đến trường, tôi học được những kiến thức mới mẻ từ thầy cô, bạn bè. Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi.
– Ngày tôi nhận được việc làm đầu tiên, được gánh vác trách nhiệm và trả luơng bởi những nỗ lực của mình. Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi.
– Khi tôi gặp vợ tôi, chúng tôi đã cùng nhau xây dựng gia đình và cùng chí hướng trong cuộc sống. Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi.
– Ngày tôi thực sự trở thành một người cha, rồi nhìn những đứa con của mình lớn lên theo năm tháng. Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi.
– Và bây giờ ở tuổi 79, tôi có sức khoẻ, tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã tìm thấy ý nghĩa chân chính nhất của cuộc đời mình nhờ những cuốn sách Đại Đạo quý giá một người bạn tặng tôi. Tuy rằng tôi nhận được nó hơi muộn, nhưng Thần Thời Gian vẫn ưu ái tôi.
Tôi không lo sợ cái chết nữa và biết giờ đây tôi phải làm gì để chuẩn bị cho kiếp sống tới. Đây là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi.
Tôi sẽ chia sẻ nó với anh, bởi vì anh đã may mắn được Thần Thời Gian ưu ái.
Ngân hàng đó như thế nào? Đó không phải là ngân hàng thông thường, mà được cai quản bởi một vị Thần, có tên Thần Thời Gian.
Mỗi sáng, Thần Thời Gian cung cấp vào tài khoản của bạn 86,400.00 USD, số dư trong tài khoản không được phép chuyển từ ngày này qua ngày khác;
Mỗi buổi khuya Thần Thời Gian sẽ hủy bỏ hết số dư còn lại mà bạn đã không dùng hết trong ngày.
Mỗi người trong chúng ta đều có một tài khoản ở ngân hàng đó. Vị Thần cai quản ngân hàng đó chính là THẦN THỜI GIAN.
Mỗi buổi sáng, Thần Thời Gian cung cấp 86,400.00 giây.
Vào mỗi buổi tối, Thần Thời Gian sẽ xóa bỏ, coi như bạn đã mất, thời gian mà bạn không đầu tư được vào các mục đích tốt. Thần Thời Gian không cho phép bạn được để lại số dư trong tài khoản. Cũng không cho phép bạn bội chi.
Mỗi ngày, Thần Thời Gian lại mở một tài khoản mới cho bạn, lại cho bạn một cơ hội mới để bắt kịp lại là bạn.
Mỗi tối Thần Thời Gian lại hủy hết những gì còn lại trong ngày.
Nếu bạn không dùng được hết thời gian mà bạn có trong ngày, người bị mất chính là bạn.
Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều là những giai đoạn đẹp nhất nếu chúng ta biết trân trọng từng phút giây và không để thời gian trôi qua một cách vô ích, bởi trên cõi đời này có một ngân hàng đặc biệt dành cho bạn.
Không có chuyện quay lại ngày hôm qua. Bạn phải sống bằng những gì bạn đang có trong tài khoản ngày hôm nay. Bạn hãy trân quý từng giây từng phút. Thời gian không quay trở lại.
Đồng hồ cát vẫn đang chạy những hạt cát cuối cùng.
Hãy cố thực hiện thật nhiều điều ý nghĩa trong ngày hôm nay!
From anh chi Thu & Mai
trithucvn.net -Thứ hai, 05/06/2017
Một số quốc gia Châu Á đang tìm cách thiết lập khối đồng minh không chính thức để tự mình chống lại sự bành trướng của Trung Quốc, trong bối cảnh chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ trong khu vực này chưa rõ ràng, các nguồn tin ngoại giao nói với Reuters ngày 4/6.
Các quốc gia này bao gồm Úc, Nhật, Ấn Độ và Việt Nam. Reuters cho hay các nước này đang âm thầm xúc tiến các cuộc đàm phán và hoạt động hợp tác, đồng thời thận trọng không làm Bắc Kinh tức giận.
Vẫn chưa có tiếng nói nào về một khối đồng minh chính thức, nguồn tin ngoại giao cho hay.
Ảnh: Bộ trưởng Quốc phòng Hàn Quốc (trái), Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ (giữa) và Bộ trưởng Quốc phòng Nhật Bản trong hội nghị an ninh Đối thoại Shangri-La 2017
Nguồn: http://trithucvn.net/…/chau-tim-cach-lap-dong-minh-chong-tr…
Đứa con hỏi cha rằng:
– Đất nước mình đã có chính phủ rồi, vì sao lại có thêm đảng, mà đảng lại có quyền hơn chính phủ? Quốc gia đã có một người đứng đầu là Chủ tịch nước rồi, vì sao lại có thêm một ông Tổng Bí thư đảng, mà Tổng Bí thư đảng lại quyền lực hơn ông Chủ tịch nước? Một tỉnh đã có ông Chủ tịch Ủy ban Nhân Dân tỉnh rồi, vì sao trên ông Chủ tịch này có ông Bí thư Tỉnh ủy? Trong quân đội sao cấp chỉ huy không có quyền hành mà phải thống thuộc Đảng ủy, chỉ huy chỉ biết thi hành mệnh lệnh, nhận chỉ thị, kế hoạch để điều hành đơn vị thực hiện; Đảng ủy lãnh đạo về mọi mặt, người chỉ huy chỉ có nhiệm vụ thi hành?
Về quân đội, tức là các lực lượng võ trang, để nắm chắc và giữ quyền độc tôn lãnh đạo, Đảng Cộng sản Việt Nam đã xác lập cơ chế Đảng lãnh đạo quân đội ngay từ những tổ chức vũ trang đầu tiên: Tự vệ đỏ (xích vệ) trong cao trào Xô Viết Nghệ Tĩnh (1930-1931), các đội du kích Bắc Sơn, Nam Kỳ (1940), Cứu quốc quân (1941), Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân (1944), Du kích Ba Tơ và Việt Nam Giải Phóng Quân (1945).
Tư Lệnh không có quyền, tiến thoái, đánh hay không đánh là do đảng ủy đơn vị quyết định! Cấp Sư đoàn có đảng bộ Sư đoàn gồm 15 đến 17 người chỉ huy bởi một Chính ủy.
Như vậy, để điều hành một đất nước, thay vì tiền thuế dân nuôi một công chức, nay lại phải nuôi thêm một quan chức nữa, nghĩa là cơ chế nặng gấp đôi và tốn phí cũng tăng gấp đôi. Dân nuôi đảng để đảng chỉ huy dân.
Người cha trả lời theo Hồ Chí Minh trong sách vở rằng: “Đảng ta là đảng cầm quyền, đảng vừa là người lãnh đạo, vừa là người đầy tớ thật trung thành của nhân dân.” (Đầy tớ thì ở nhà lầu- cha con ông chủ gầm cầu sống chui.)
Theo lời Hồ Chí Minh thì “sau hàng chục năm lãnh đạo nhân dân làm cách mạng, chiến đấu vô cùng gian khổ, Đảng ta mới giành được chính quyền, mới trở thành Đảng cầm quyền.”
Theo lý luận ở đoạn trên thì “đảng vừa là người lãnh đạo, vừa là người đầy tớ thật trung thành của nhân dân,” như vậy đảng và dân là hai cá thể khác nhau, chiến đấu vô cùng gian khổ, nhân dân được chết, còn đảng thì cướp được chính quyền.
Tuy vậy, đảng Cộng sản có chủ trương lúc nào cũng đề cao dân, như “đảng là đầy tớ của nhân dân,” “nhân dân làm chủ,” “dễ trăm lần không dân cũng chịu- khó vạn lần dân liệu cũng xong!”
Sách vở ghi lại lời Hồ Chí Minh đã nhiều lần khẳng định dân là trên hết: “Nước ta là nước dân chủ. Bao nhiêu lợi ích đều vì dân. Bao nhiêu quyền hạn đều của dân. Công việc đổi mới, xây dựng là trách nhiệm của dân. Sự nghiệp kháng chiến, kiến quốc là công việc của dân. Chính quyền từ xã đến Chính phủ trung ương do dân cử ra. Đoàn thể từ Trung ương đến xã do dân tổ chức nên. Nói tóm lại, quyền hành và lực lượng đều ở nơi dân.”
Nhưng chính quyền từ xã đến chính phủ trung ương chưa bao giờ do dân bầu ra. Chính phủ do Quốc Hội bầu ra, nhưng ứng cử viên Quốc hội là do “đảng cử dân bầu.” Tổng cộng danh sách chính thức ra tranh cử Đại biểu Quốc hội năm nay gồm 870 ứng viên, trong đó chỉ có 11 người tự ứng cử, không có người nào thuộc thành phần bất đồng chính kiến. Trong số 496 đại biểu được bầu, chỉ có 21 đại biểu là người ngoài đảng (chiếm 4,2%). Quốc hội khóa 14 có tỷ lệ đảng viên cao nhất từ trước đến nay.
18 ghế Ủy viên Bộ Chính trị và 200 ghế Ủy Uỷ Viên Trung ương đảng được chia cho các chức vụ quan trọng: Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc hội, Thường trực Ban Bí thư, Phó Chủ tịch nước, Phó Thủ tướng, Phó Chủ tịch Quốc hội, Trưởng và một số Phó Trưởng ban các Ban của đảng, Bộ trưởng các bộ và chức vụ tương đương, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam, Tổng Tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng và Thứ trưởng Bộ Công an…
Đến nay, Đảng bộ Khối Các cơ quan Trung ương có 63 đảng bộ trực thuộc, trong đó có 34 đảng bộ cấp trên cơ sở, 29 đảng bộ cơ sở, với gần 5.500 chi bộ và hơn 6,5 vạn đảng viên, chưa kể con số 4,5 triệu đảng viên hiện có tại Việt Nam.
Điều 4 của Hiến pháp là “giấy phép độc quyền” cho Đảng cầm quyền lãnh đạo, không có một đảng phái nào khác được tồn tại. Ở Việt Nam, đảng Cộng Sản đứng trên cả chính phủ và Quốc hội. Lập pháp, hành pháp, tư pháp là một. Quốc hội, chính phủ, tòa án đều là công cụ của đảng. Quốc hội làm theo chỉ thị của đảng, chính phủ thi hành triệt để chính sách của đảng, tòa án xét xử người theo bản án có sẵn của đảng.
Đảng là tất cả, cấu kết với nhau thành ra một băng đảng nên đảng mới có câu: “Còn đảng, còn mình!” Quốc gia, đất nước là thứ yếu, nên thà mất nước nhưng không chịu để mất đảng!
Nguyên tắc của Cộng Sản là “Đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý và dân làm chủ!” Đảng lãnh đạo tức là người chỉ đường, rẽ phải rẽ trái, đi lên, chạy xuống là do đảng. Dân chỉ đi theo như con ngựa thồ kéo xe, bị bịt mắt, chỉ cho nhìn ra đằng trước. Mọi sự, tất cả vật chất, tài sản, tiền bạc đều do nhà nước quản lý, mà nhà nước là con sinh ra của đảng, Thủ tướng, Bộ trưởng, công an, quân đội… cũng là tay chân do đảng sinh ra. Chỉ còn một cái bánh vẽ nghìn đời sót lại dứ vào mồm dân, đó là cái quyền làm chủ…trên khẩu hiệu, diễn văn.
Đảng là ông Thủ trưởng chỉ đạo mọi thứ, có quyền hành. Nhà nước là anh thủ kho ôm trong tay của cải. Còn thằng dân trên danh nghĩa là chủ nhân của đất nước, không có tiền mà cũng không có quyền, lại bị bóc lột tận cùng. Ngân sách nhà nước đảng nắm. Nợ nần nhà nước dân lo, đời này trả không hết thì đến đời sau. Nếu dân phản kháng là phá hoại, là do thế lực thù địch phá hoại “thành quả” của đảng, sẽ có công bộc của dân (tức là cán bộ, công an) lập tức có mặt để đàn áp, vì công bộc của dân do đảng đẻ ra, có còng, có roi, có nhà tù, có quyền giết hay cho phép người dân ‘tự tử’ ngay trong đồn trại của mình.
Đã có trường hợp công an bắt dân xuống xe, quỳ xuống giữa đường và đánh đập, cũng như tài xế taxi bị đòn, phải quỳ gối giữa đường lạy vái công an. Nhìn lại thời nô lệ Pháp thuộc cũng chưa bao giờ có cảnh tượng như thế.
Bản báo cáo của Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam ghi nhận sự mâu thuẫn giữa Hiến pháp CSVN và sinh hoạt chính trị ở trong nước: “Hiến pháp nhà nước Việt Nam sau khi được sửa đổi, bổ sung có qui định rằng người dân có quyền tham gia quản lý nhà nước qua bầu cử và ứng cử, tự do ngôn luận, hội họp, lập hội và biểu tình. Tuy nhiên, cũng chính Điều 4 của Hiến Pháp lại khẳng định vai trò lãnh đạo tuyệt đối của đảng CSVN trong mọi sinh hoạt của đất nước.”
Chính ở sự mâu thuẫn này và ý đồ duy trì độc quyền chính trị bằng mọi giá mà tất cả những quy định về quyền chính trị được công nhận nơi Điều 20, Điều 21 trong Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Điều 21, Điều 22 trong Công ước Quốc tế về Quyền Dân Sự và Chính Trị mà Việt Nam cam kết tôn trọng đã bị triệt tiêu.
Xin hãy xem bảng vận động công dân đóng thuế treo đầy đường: “Nộp thuế để xây dựng và bảo vệ đảng!” À ra thế! Tóm lại đảng lãnh đạo, và đảng phải bám vào dân mới có cơm ăn. Dân hì hục đóng thuế để “vỗ béo” đảng. Tình đảng với dân như cá với nước. Cá không có nước thì cá chết. Nước không có cá, thì nước…khoẻ re!
Xin cầu nguyện cho một ngày Việt Nam không có đảng, như khẩu hiệu của dân oan biểu tình: “đảng Cộng Sản, chết đi!”