LHQ yêu cầu Bắc Hàn làm rõ vụ sinh viên Mỹ

RFA
2017-06-16
 
Otto Frederick Warmbier đến tòa án xét xử tại Bình Nhưỡng vào ngày 16 tháng 3 năm 2016.

Otto Frederick Warmbier đến tòa án xét xử tại Bình Nhưỡng vào ngày 16 tháng 3 năm 2016.

RFA Photo
 

Tại Geneve, ông Tomas Quintana, điều tra viên nhân quyền của Liên Hiệp Quốc, lên tiếng kêu gọi chính phủ Bắc Hàn giải thích tại sao một sinh viên Hoa Kỳ bị Bình Nhưỡng giam giữ hơn một năm nay lại ở trong tình trạng hôn mê khi được trao trả về cho gia đình.

Người được nói tới là anh sinh viên tên Otto Warmbier, 22 tuổi, bị công an Bắc Hàn bắt giam hồi tháng Giêng 2016 về tội lấy trộm một bức vẽ do nhà nước Bình Nhưỡng in để cổ động dân chúng. Anh này khai rằng chỉ muốn lấy tấm áp phích này để về khoe với bạn bè, nhưng bị tòa Bắc Hàn kêu án 15 năm lao động khổ sai.

Đầu tuần này, anh được Bắc Hàn trả tự do, về lại Hoa Kỳ trong tình trạng hôn mê.

Phía Bắc Hàn nói rằng anh sinh viên Warmbier hôn mê vì bị ngộ độc thức ăn và uống thuốc ngủ. Tuy nhiên toán bác sĩ Mỹ đang chữa trị cho anh lại nói rằng tình trạng hôn mê xảy ra vì anh ta bị thiếu oxygen và thiếu máu trong não.

ĐANG NHẬU BỊ MỜI VỀ PHƯỜNG VÌ NGHI…VIỆT TÂN (!)

From facebook:  Linh Võ and 3 others shared Lê Nguyễn Hương Trà‘s post.
Image may contain: 1 person

Image may contain: 2 people, people smiling, people sitting and indoor
Lê Nguyễn Hương Trà added 2 photos and 2 videos.Follow

8 hrs ·

ĐANG NHẬU BỊ MỜI VỀ PHƯỜNG VÌ NGHI…VIỆT TÂN (!)

Chuyện là vầy. Khoảng 23g30 đêm ngày 12.6, bạn Đỗ Tuấn phóng viên báo Bóng Đá đang ngồi uống bia với ba đồng nghiệp ở quán 138 Võ Văn Tần, P.6 Quận 3; thì xuất hiện CAP đi kiểm tra lấn chiếm vỉa hè.

Tuấn đưa phone lên bấm bấm, thì bất ngờ các anh xấn tới hỏi.
– CA P6Q3: Mày là thằng nào? Ai cho mày chụp ảnh ở đây?.
– Tuấn: Ở đây không có bảng cấm chụp hình nên tôi chụp, còn là ai không quan trọng, tôi chỉ một công dân bình thường.
– CA P6Q3 : Ai cho mày chụp, mày chụp để làm gì, mày đưa máy điện thoại đây cho tao.
– Tuấn: Các anh là công an nên nói chuyện với người dân cho đàng hoàng. Tôi là nhà báo và thấy các anh dọn lề đường thì tôi chụp, các anh đừng có hàm hồ với người dân như thế, không tốt!

Theo Đỗ Tuấn, thì trong 3-4 công an trên có trưởng CA phường 6 Quận 3 và anh này có hơi men, ảnh la to: “Mày nhà báo thì đưa thẻ đây cho tao coi!”. Tuấn kể, vừa cầm cái bóp định lấy thẻ ra thì đồng chí trưởng công an nhào đến giựt nhưng Tuấn nhanh tay cất vô và bảo “Các anh có muốn kiểm tra thì phải làm việc và hành xử cho đàng hoàng, nếu làm việc kiểu này thì chẳng lý do gì tôi phải đưa thẻ cho các anh”.

Và anh công an này đã ra lệnh: “Cưỡng chế nó về phường!”. và Tuấn bị CAP và dân phòng túm cổ lôi lên xe. Một đồng nghiệp báo Pháp Luật Tp.HCM đang ngồi gần đó đã quay lại được (Coi clip).

Theo Tuấn tường thuật, trên xe công an Đinh Chí Dũng liên tục quay phim lại, trong lúc anh trưởng công an phường thì chửi thề và xưng hô mày tao với Tuấn.

“Về phường, gặp những đồng chí công an khác tỉnh táo hơn, lúc ấy tôi mới chấp nhận đưa thẻ nhà báo và máy điện thoại cho kiểm tra. Khi này, đồng chí trưởng công an phường và dân phòng vẫn hung hổ ghê lắm, thậm chí đòi hành hung tôi. Một dân phòng nói: “Mày là phóng viên báo Bóng Đá, mắc gì mày chụp hình dẹp lề đường, mày ngon quá ha, mày chết mẹ mày!”. Tôi quay qua bảo: “Anh không có tư cách nói chuyện ở đây, đừng có manh động!”. Người này giận dữ …đấm bể cái kiếng lót trên bàn làm việc.

Sau đó, các đồng chí mời tôi vào một phòng máy lạnh nghỉ ngơi, khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ. Trong thời gian ấy họ hoạch hoẹ lý lẽ, nhưng tôi đều phản biện lại. Sau đó, các đồng chí công an đã phân bua rằng: “Đây là chuyện rất nhỏ, nhưng do không biết anh quay và chụp với ý đồ gì nên phải đưa về phường kiểm tra. Vì gần đây bọn Việt Tân chuyên quay phim chụp ảnh lực lượng công an làm nhiệm vụ đề bới móc, bêu xấu”

Tôi bảo: “Nếu các anh làm đúng chức năng và nhiệm vụ thì mắc gì phải sợ người khác quay phim, chụp ảnh. Vả lại các anh đâu có mời tui về phường một cách đàng hoàng”.
—–

Đỗ Tuấn ra khỏi phường lúc 2g30 sáng, sự việc có mấy nhà báo Thanh Niên và 24H chứng kiến. Và ngoài ra còn có các phóng viên VTV, Pháp Luật Đời sống, Bóng Đá… đứng trước cổng CAP6Q3 hỗ trợ đồng nghiệp nhưng không được cho vào 😉

Theo luật sư Nguyễn Thành Công, “Các CAP và dân phòng sai rồi. Quy định về quay phim chụp hình chỉ bị cấm khi có bảng cấm, khu vực cấm. Hoạt động của các cơ quan chức năng như công tác trật tự XH, dọn dẹp vỉa hè… không thuộc loại công việc bị cấm quay film, chụp hình..vv. Còn chưa nói, các CA đang thi hành công vụ mà có mùi bia rượu là sai điều lệ ngành, lẫn qui định hoạt động của cán bộ, công chức.”

Một vụ ồn ào xảy ra tại Hồ Con Rùa, cũng của mấy anh CAP6Q3. @https://www.facebook.com/cogaidolongvn/posts/10206027419759256.

– Đỗ Tuấn là gương mặt khá quen thuộc trên truyền hình, với các chương trình bình luận bóng đá thú vị. Clip bạn Hoàng Mạnh Hà 😉.

Khiêm nhường như Chúa Kitô là nhân đức của những người bé nhỏ

Khiêm nhường là đầu mối của hạnh phúc đời này và đời sau. Biết thì dễ nhưng làm rất khó. 

Phụng

Khiêm nhường như Chúa Kitô là nhân đức của những người bé nhỏ

Thánh lễ tại nhà nguyện Marta, 29.11.2016 – OSS_ROM

 

Thiên Chúa đã mặc khải Mầu nhiệm Cứu độ cho những người bé nhỏ, chứ không cho các bậc khôn ngoan thông thái. Đức Thánh Cha nhấn mạnh điểm này trong bài giảng lễ sáng nay tại nhà nguyện Marta. Đức Thánh Cha nói về nhân đức của những người bé nhỏ, đó là kính sợ Thiên Chúa chứ không sợ hãi Ngài, và đó là người khiêm nhường.

Trong bài Tin Mừng theo thánh Luca hôm nay, Chúa Giêsu ngợi khen Chúa Cha vì “Ngài đã mặc khải mầu nhiệm Nước Trời, mầu nhiệm về chính Ngài, cho những người bé mọn.”

Thiên Chúa tỏ cho người đơn sơ

Về mầu nhiệm Thiên Chúa và chính Thiên Chúa, con người không thể hiểu được bằng sự học thức và khôn ngoan, mà bằng tâm hồn của những người bé nhỏ. Trong bài đọc trích sách ngôn sứ Isaia, cũng có đầy những chi tiết về sự bé nhỏ và kèm theo lời mời gọi đi theo con đường bé nhỏ ấy. Để mang lại sự giải thoát, ngôn sứ Isaia nói về “một chồi nhỏ từ gốc Giêsê” chứ không nói về “một đội quân”. Những con người bé nhỏ là các nhân vật chính trong dịp Giáng Sinh.

Trong lễ Giáng Sinh, chúng ta sẽ thấy có một sự bé nhỏ, rất nhỏ: một trẻ sơ sinh, một máng cỏ, một người mẹ, một người cha… Đây là những người rất bé nhỏ nhưng với tâm hồn lớn. Trên chồi non này, Thần Khí Thiên Chúa sẽ ngự xuống và làm cho Người biết kính sợ Thiên Chúa. Người sẽ bước đi trong sự kính sợ Thiên Chúa. Kính sợ không có nghĩa là sợ hãi. Người sẽ thực thi những lệnh truyền mà Thiên Chúa đã ban cho tổ phụ Abraham. Người bước đi dưới ánh mắt Thiên Chúa và không ai chê trách được điều gì. Khiêm nhường. Đây là sự khiêm nhường. Kính sợ Thiên Chúa chính là khiêm nhường.

Chỉ những người bé nhỏ mới hiểu được ý nghĩa của khiêm nhường, ý nghĩa của lòng kính sợ Chúa, bởi vì họ tiến gần đến Thiên Chúa, vì họ thấy Ngài dõi theo họ và bảo vệ họ, vì họ cảm nhận được sức mạnh Thiên Chúa ban để họ tiến bước. Đó chính là khiêm nhường.

Tiến lại gần Thiên Chúa

Sống khiêm nhường, nhân đức khiêm nhường Kitô giáo, là có lòng kính sợ Thiên Chúa và không sợ hãi Ngài. Ngài là Thiên Chúa, tôi là một con người, tôi bước đi trong cuộc sống với những điều bé nhỏ, bước đi dưới ánh mắt của Ngài và cố gắng không có gì đáng trách. Khiêm nhường là nhân đức của sự bé nhỏ, nhưng không phải theo nghĩa là tự hào rằng mình bé nhỏ, theo kiểu có người nói: “Tôi khiêm nhường và tôi tự hào về điều ấy”. Nếu làm như thế thì không còn là khiêm nhường nữa. Khiêm nhường đích thực, là bước đi trong sự hiện diện của Chúa, không khoe khoang với người khác, mà chỉ chú tâm phục vụ, cảm thấy mình thực sự bé nhỏ… và đó là sức mạnh.

Xin ơn khiêm nhường

Khiêm nhường, rất khiêm nhường. Chúng ta hãy nhìn vào cảnh Giáng Sinh, nhìn vào người thiếu nữ mà Thiên Chúa đoái thương nhìn đến và sai Con của Ngài đến. Người thiếu nữ ấy đã chẳng nói gì ngoài câu xin vâng: “Xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói!” Khiêm nhường là thế, là bước đi trong sự hiện diện của Thiên Chúa với đầy hạnh phúc và niềm vui, vì được Thiên Chúa đoái nhìn. Khi ấy mừng rỡ hân hoan bởi vì khiêm nhường, cũng giống như điều Chúa Giêsu nói trong bài Tin Mừng hôm nay.

Hãy nhìn Chúa Giêsu đầy hoan lạc mà chúc tụng Thiên Chúa vì Ngài đã tỏ mầu nhiệm Nước Trời cho những kẻ khiêm nhường. Chúng ta có thể xin ơn khiêm nhường, ơn kính sợ Chúa, để bước đi trong sự hiện diện của Ngài và không có gì đáng trách. Với lòng khiêm nhường ấy, chúng ta có thể tỉnh thức cầu nguyện, hăng say thực thi đức ái và tràn đầy niềm vui ca khen.

Tứ Quyết SJ

May mắn hay tài năng quyết định để bạn giàu nhanh?

May mắn hay tài năng quyết định để bạn giàu nhanh?

Con cháu của người giàu ít nhất cũng biết rằng họ đã không làm nên sự giàu có này?
Bản quyền hình ảnh      GETTY IMAGES
Con cháu của người giàu ít nhất cũng biết rằng họ đã không làm nên sự giàu có này?

Người ta, đặc biệt là những người giàu có, thích nghĩ rằng việc giàu lên là do khéo léo và bền bỉ. Nhưng không một ai tạo nên sự giàu có từ hư vô, nhà địa lý xã hội học Danny Dorling nói.

Nước Anh bị sự bất bình đẳng cao nhất châu Âu về thu nhập, một phần là do những ảo tưởng sai về sự giàu có ở đây. Ở những quốc gia mà có ít người giàu hơn thì họ có khuynh hướng ít ảo tưởng hơn, về bản thân họ, về những người khác, về những gì là có thể và về lý do tại sao một số người trở nên giàu.

Tại Anh, không có gì đáng ngạc nhiên khi đọc thấy một chủ ngân hàng đầu tư cho rằng 100 triệu bảng là rất nhiều tiền nhưng “không phải là một khoản tiền vô lý”. Trong một báo cáo trên tờ The Guardian hồi đầu tháng này, chúng ta cũng nghe nói rằng một chủ ngân hàng đặc biệt đã “tin khá chắc chắn” rằng một cá nhân tích cực và đam mê có thể “bắt đầu từ số không và kiếm tới 100 triệu bảng trong vòng 20 năm”.

Tuy nhiên, cũng có hy vọng. Trong báo cáo nghiên cứu mà nó khởi đầu cho một loạt câu chuyện mới, Katharina Hecht ở Trường Kinh Tế và Khoa Học Chính Trị London đã phát hiện ra rằng 1/3 mẫu của bà về những người hết sức giàu làm việc ở London đồng ý rằng “chính phủ nên giảm sự khác biệt về thu nhập”.

Mẫu này là cực kỳ nhỏ và tập hợp thứ cấp của những người rất giàu này đến nay chưa từng được hỏi những câu hỏi tương tự, nhưng những gì họ nói phù hợp với các báo cáo của Mỹ vào năm ngoái mà nó thể hiện thái độ của những người cực giàu đang bắt đầu thay đổi.

Mặc dù
Bản quyền hình ảnh  GETTY IMAGES
Mặc dù “không phải là một khoản tiền vô lý”, với 100 triệu bảng bạn có thể chắc chắn mua một siêu du thuyền

Năm 2016 ở New York, 50 triệu phú đã viết cho thống đốc bang, ông Andrew Cuomo, đề nghị ông tăng thuế của họ lên vì họ cho rằng những bất bình đẳng kinh tế đã phát triển quá cao. Nhóm này bao gồm Abigail Disney, cháu gái của Walt Disney, và Steven Rockefeller, một thành viên thuộc thế hệ thứ tư của gia đình giàu có này. Con cháu của người giàu ít nhất cũng biết rằng họ đã không làm nên sự giàu có này, nói chi đến tạo ra sự giàu có từ hư vô.

Thật ra, không ai tạo ra sự giàu có từ hư vô như cụm từ thần thoại “người tạo ra giàu có” cho thấy. Hầu hết sự giàu có là được lấy của những người khác thành của mình, không phải được làm ra. Sự giàu có có thể phát triển nhưng chỉ khi nó được chia sẻ tốt, không bị chiếm hữu vào tay một số ít người. Tỷ lệ tăng trưởng giàu có là cao nhất ở các nước có sự công bằng hơn so với các nước láng giềng.

Bốn năm sau sự sụp đổ tài chính, Michael Lewis, một trong những người thành công nhất từng viết về ngành công nghiệp tài chính đã cố gắng giải thích cho một nhóm sinh viên tốt nghiệp Đại học Princeton, lý do tại sao phần lớn thành công của ông và của khán giả là do may mắn. Tác giả cuốn The Big Short và cuốn Moneyball nói với họ rằng may mắn sẽ nghiêng một chút về phía họ nếu họ được sinh ra trong gia đình giàu có:

Gặp may

Sự giàu có phát triển mạnh nhất ở các quốc gia có nhiều công bằng hơn
Bản quyền hình ảnh   GETTY IMAGES
Sự giàu có phát triển mạnh nhất ở các quốc gia có nhiều công bằng hơn

Thế giới mà Lewis nói đến không phải là toàn bộ thế giới, mà là thế giới quan niệm bởi các tầng lớp tinh hoa ở các quốc gia không công bằng. Nói “thế giới” là ông muốn nói “Mỹ”, và đặc biệt ông muốn nói về “Giấc Mơ Mỹ”, tức ý tưởng rằng bất cứ ai cũng có thể thực hiện được giấc mơ này nếu họ đủ cố gắng và đủ tài năng, cho dù họ cạnh tranh trong xã hội không công bằng đến mức nào về kinh tế .

Giấc mơ Mỹ là một huyền thoại, cũng giống như sự tưởng tượng của ông chủ ngân hàng đầu tư London. Những người kiếm được tiền thường hoàn toàn không phải là rất có tài. Họ chỉ là may mắn vào đúng thời điểm nào đó trong cuộc đời. Họ có thể đã làm việc vất vả và thường xuyên phấn đấu và đầy ham muốn, nhưng hàng ngàn người khác cũng làm việc vất vả như họ, cũng đầy ham muốn như họ, và không luôn gặp may. Thông thường nhất, những người làm ra tiền là có tiền được cho từ đầu, thông qua thừa kế làm tăng cơ hội may cho họ; nhưng luôn luôn là sự may mắn. Đừng tin vào huyền thoại doanh nhân tự tạo, tốt, tử tế và đầy năng khiếu.

Giàu sang hay phải làm việc vất vả hay là do mau rủi?
Bản quyền hình ảnh   GETTY IMAGES
Giàu sang hay phải làm việc vất vả hay là do mau rủi?

Chúng ta sống trong một thế giới trong đó những người đã lên đến đỉnh cao không phải do phẩm chất lớn lao, mà vì họ thường có một vài lợi thế không công bằng khi bắt đầu, chẳng hạn như sinh ra là nam giới, da trắng và giàu có, bởi vì họ có nhiều cơ hội may trên đường đi lên, và thường vì họ đã sẵn sàng để lấy cơ hội của người khác khi họ tiến lên. Thế giới loài người không chỉ bao gồm một vài người thượng cấp đủ khả năng để làm những điều then chốt cần thiết phải làm và một khối người thấp kém mà không bao giờ có thể làm được những điều đó và do đó phải bị phạt một cách thích ứng.

“Linh hồn em vội vã, vẽ chân dung”

Suy Tư Tin Mừng sau lễ Mình Chúa ngày 18/6/201

 Tin Mừng (Ga 6: 51-58)

Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống.”

Người Do-thái liền tranh luận sôi nổi với nhau. Họ nói:

“Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được?

Đức Giêsu nói với họ:

“Thật, tôi bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự sống nơi mình. Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, vì thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống. Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy.Như Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy. Đây là bánh từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời.”

&   &   &

“Linh hồn em vội vã, vẽ chân dung”

“bay vội vã, vào trong hồn mở cửa.”

(dẫn từ thơ Nguyên Sa)

Vội hay không, thì anh và em nào vẽ được những chân dung, của hồn mình. Chí ít, là khi vẽ xong, em cũng vội bay vào trong hồn mở cửa. Phải chăng, đó là tâm trạng của người đời? Còn nhà Đạo, nay vẽ gì khi mừng kính Mình Máu Chúa, rất Kitô?

Trình thuật hôm nay thánh Gioan cũng có ghi nhưng không vẽ. Thánh nhân ghi, là ghi về Thánh Thể, để kể về cuộc đời Chúa có tình yêu, sự sống, rất văn chương.

Cứ sự thường, người người bảo: ở văn chương thi tứ, bốn thể loại thấy rất rõ để diễn tả đời người và người đời, là: kịch tính, mỉa mai, hài hước, lãng mạn. Tình tiết này, ăn khớp với bốn mùa: thu, đông, xuân, hạ, rất nghe quen.

Xét về kịch tính của cuộc đời, người người sẽ thấy thời khắc/tháng năm luôn thăng trầm, khó lẩn tránh. Chỉ có tình yêu, mới kiên định được nổi khó khăn, cần hy sinh. Tính mai mỉa ở người đời, ai cũng thấy mặt ngoài có vẻ dễ chịu, nhưng bản chất thật khó chịu. Trường hợp này, tình yêu là những ngày dài đầy khổ đau. Nhưng, với các vị tử đạo dù bị bức bách, vẫn không chịu đầu hàng.

Tính hài hước của cuộc đời, người người kỳ vọng sẽ thấy ngạc nhiên xảy đến, dù rất khó. Nhưng khi đó, tình yêu sẽ là những tháng ngày hoà lẫn giữa thích thú và chán buồn. Chỉ mong có được kết hậu, để vui hơn. Tính lãng mạn của cuộc đời, người người sẽ quên mất thực tại, chỉ giữ lại những mộng mơ, vào ngày cuối. Và khi ấy, tình yêu là thế giới tư riêng, không như ý. Xem như thế, đời người vẫn trải nghiệm những phấn đấu, xúc cảm, rồi buồn bã, và thức tỉnh.

Xét văn chương, ta thường bảo mọi chuyện đời đều chất chứa tính “cổ điển”. Và, một trong các đặc trưng của “cổ điển”, là sự chan hoà giữa kịch tính, mỉa mai, hài hước và lãng mạn. Từ đó, người người sẽ hiểu: đời mình là sự hoà tan rất nhiều thứ, cũng giống như tình yêu vốn đượm nhiều sắc thái nên vẫn khiến người từng trải rày sẽ bảo: đời là thế. Nào có khác tình yêu đâu! Đến đây, ta sẽ bảo: chuyện tình đời gia đình mình cũng mang tính cách cổ điển, hệt như thế.

Phúc âm ta đọc từ mùa Phục Sinh cho đến Lễ Ngũ Tuần, cũng đều mang tính cách “cổ điển”, như cuộc đời. Tức, cũng hoà trộn một cách nhuần nhuyễn giữa kịch tính, mỉa mai, hài hước và lãng mạn. Chương 11-12 Tin Mừng thánh Gioan là một ví dụ cụ thể về kịch tính, từ cái chết của Ladarô, đến các phản ứng Đức Kitô cho đến sự việc Ngài lên đường đi Giêrusalem, cũng thế.

Chương 5-10, là thể loại trào phúng, rất mai mỉa. Trong đó, thánh sử ghi rõ Chúa là Vị Thẩm Phán rất đích thực. Ngài là Bánh Hằng Sống. Là Nước. Là, Ánh Sáng. Là, Đấng Chữa Lành và là Vị Mục Tử Chân Chính, rất đích thực. Chương 2, hiện rõ văn phong lãng mạn, trữ tình. Có, thánh Gioan Tẩy Giả nói đến niềm vui của lang quân. Có truyện Đức Giêsu đối thoại với nữ phụ người Samari. Nói tóm lại, với Tin Mừng thánh Gioan, cuộc đời Chúa là sự chan hoà giữa bản chất đích thực của tình yêu và sự sống.

Cách đây ít năm, ở Úc, có trình chiếu bộ phim mang tên “Người vẫn cứ đi”. Phim, do tác giả người Nhật từng viết “Chẳng ai biết rõ” nay xây dựng trên kịch bản làm nền cho phim, để bàn về quan hệ của các thành viên trong gia đình. Trước nhất, là nhân vật chính thủ vai mẹ già rất truyền thống sống trong nhà. Cụ Bà luôn chuẩn bị của ăn thức uống, phụ giúp con gái ruột của mình, tức nhân vật thứ hai trong cốt truyện.

Ở đoạn khác trong phim, lại có thêm nhân vật thứ ba, là gia chủ đang năn nỉ vợ (tức nhân vật thứ tư) nên về xin lỗi mẹ già, để rồi cùng hẹn sẽ đến thăm cụ dù chỉ trong thoáng chốc. Trên đường về, ông mải bận tâm lo lắng về chuyện họp mặt gia đình để bắt vợ mình phải đeo mang quà cáp, đồ đạc cũng rất nặng. Và rồi, cả hai cũng gặp mẹ. Hôm đó, có mặt cả người cha (tức nhân vật thứ 5), một bác sĩ về hưu, tai hơi lãng.

Nhân vật thứ sáu là người chị cả, cũng đã đến. Đi theo sau, là ông anh rể vui tính (nhân vật thứ 7) cùng với hai con. Thoạt xem phim, khán giả thấy đó như cuộc liên hoan đoàn tụ, của gia đình. Nhưng vẫn thiếu một thành viên nữa, tức nhân vật số 8, là người anh lớn đã tử nạn, cách đó đến 15 năm. Và, mẹ già hôm ấy lại vẫn muốn mời một người trong làng mà cụ cho là thủ phạm lỡ gây ra cái chết của con cụ (nhân vật số 9). Cụ nghĩ thế, nên anh ấy cũng chẳng thể nào quên được chuyện đau buồn từng xảy ra. Và cuối cùng, người con út còn nhỏ tuổi cũng đã đến. Tổng cộng, là 10 người. Mỗi người mỗi vẻ, làm nên tính chất rất đặc thù của đời người.

Chuyện đời người nói ở đây, cũng “bình thường”. Nhưng, khá phức tạp và tế nhị. Tế nhị nhất, là đoạn nói về năm tháng vẫn trôi qua, không ngần ngại/do dự. Có im lặng là vàng. Có một chút đắng cay. Một chút hy vọng sẽ không bị kềm toả, bởi vật chất. Có cảm xúc rất bất chợt. Có người vắng mặt. Cũng có tình yêu tuy biểu lộ không nhiều. Có, niềm vui chung tuy gượng ép. Nhưng, tất cả đều đã chói sáng bằng lớp vỏ bọc ngoài. Và, sáng hơn cả vỏ bọc nữa. Đó chính để tỏ lòng hiếu đễ với bậc tổ tiên, cao niên.

Bối cảnh của phim trông tựa như khu vườn còn khép kín. Có, cửa đóng then cài. Có, cuộc sống nghịch thường. Có, đủ mọi tình tự lẫn đặc thù tưởng chừng như giả vờ làm thân cho đẹp lòng người mẹ rất cao niên. Nhưng bên dưới lớp vỏ bọc lịch sự/lễ phép ở bên ngoài, vẫn là những tâm tính chua cay, hận thù. Khuất tất.

Nhân vật chính, là cụ bà cao niên ra như vẫn hằn in tâm trạng độc đoán. Cứng ngắc. Bởi, thực tế cuộc đời, là người ai mà chẳng độc đoán. Khó tính khó nết. Cái tính rất khó của cụ bà trong phim, là sự độc đoán/khó chịu ngày một gia tăng. Và, vẫn cứ bộc phát vào ngày con cháu tụ họp hằng năm, Để đến nỗi, người con út vốn tính thẳng thắn, bộc trực vẫn không chịu tham dự.

Tất cả mọi nhân vật trong phim đều như đang đối đầu với một chuyện. Đó là, sự thiếu vắng. Như hồn ma cứ ám ảnh người nhà. Tức, mọi người vẫn cứ phải sống mà không được phép lựa chọn hoặc trắng hoặc đen, chỉ một mầu. Hoặc ngọt ngào hoặc cay đắng, một cuộc đời.

Tuy nhiên, tựa đề của phim truyện vẫn còn ghi dấu “Người vẫn cứ đi”. Đi mãi không ngừng. Phải chăng là đi về với hòa giải, hoà hợp. Chừng như có thứ gì đó không thể lẩn tránh. Thứ gì đó, rất bi ai.

Hôm nay, Hội thánh mừng kính Lễ Mình Máu Chúa Kitô, rất Thánh Thể. Lễ hội này, các gia đình đều đến nhà thờ để tham dự, và rước Mình Thánh Chúa. Cuộc sống hài hoà của các thành viên Hội thánh hoà lẫn với sự sống tràn đầy của Đức Kitô. Cuộc sống Ngài nuôi dưỡng thành viên, như gia đình. Có thăng, có trầm. Có hy vọng, có hạn chế. Nhưng Ngài vẫn trao ban quà tặng như mọi người trông ngóng trong quá khứ. Và, tương lai. Có, thứ gì đó đánh động mọi người, từ bên ngoài. Chính đó là ơn huệ. Để, ta cảm tạ.

Đón rước Mình Thánh Chúa vào buổi Tiệc Thánh Thể cũng là một chữa lành. Trên thế gian, không phải gia đình nào cũng rách nát như phim truyện. Nhưng, mỗi người vẫn duy trì những bí ẩn của đời mình, không thể hàn gắn. Không thể chữa lành. Thế nên, hôm nay, mọi thành viên Hội thánh cùng với gia đình khác mình không quen cũng đến dự Tiệc Thánh để được chữa lành, từ Thánh Thể. Thánh Thể, chuyển biến tất cả thành người phàm có quan hệ mật thiết, với nhau. Có, hạnh phúc từ những phúc hạnh mà chính mình không tạo được cho mình. Hoặc, cho người nhà mình.

Tất cả đều trở về nhà mình và “vẫn cứ đi”, nhưng không biết. Biết rằng, chính mình là thành phần của Thân Mình rất Thánh, Đức Kitô.

Trong hân hoan cảm nhận, cũng nên về với lời thơ còn để ngỏ, ở bên trên, mà ngâm rằng:

“Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa.

Gặp hai hôm, thành nhị hỷ của tâm hồn.

Thơ học trò, anh chất lại thành non,

và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu.”

(Nguyên Sa – Áo Lụa Hà Đông)

Chất rượu nơi “đôi mắt ngất ngây”, vẫn là thần linh của Thân Mình rất Thánh, nay mừng Chúa. Vẫn mong rằng, chất rượu ấy sẽ luôn thành “nhị hỷ” của tâm hồn người anh, người chị trong Hội thánh. Hôm nay. Và mãi mãi.

 Lm Kevin O’Shea CSsR biên-soạn –

 Mai Tá lược dịch.

“Tình chết, không đợi chờ!”

Tình Khúc Chiều Mưa

httpv://www.youtube.com/watch?v=SYdCqjhAy44 

Chuyện Phiệm Đọc Trong Tuần sau lễ Mình Máu Chúa năm A 18/6/2017

“Tình chết, không đợi chờ!”
Tình xa, ai nào ngờ!
Tình đã phai nhạt màu, còn đâu?
Tình trót, trao về người
Thì dẫu, lỡ làng rồi
Người hỡi, xin trọn đời lẻ loi!

(Nguyễn Ánh 9 – Tình Khúc Chiều Mưa)

(Lc 2: 51b)

Trần Ngọc Mười Hai

Với nghệ-sĩ, thì: Mưa, thường đem lại cho nhiều một thứ tình nào đó rất sướt mướt gọi là Tình Khúc Chiều Mưa. Mưa buổi chiều, chứ không phải sáng sớm hoặc nửa đêm. Bởi lẽ, chiều xâm xẩm rồi mà lại mưa xuống, thế mới thấm.

Mưa gì thì mưa. Mưa, đến độ khiến người tình đã thấy những là: “tình chết”, rồi “tình xa” và “tình phai nhạt”, thế mới khiếp. Khiếp đến độ, mới “chiều mưa ngày nào”, đã thấy tình yêu dạt-dào, rồi lại “mộng ước mai sau”, thôi thì “tình đầu đừng có thương đau” như ca-từ diễn tả ở câu tiếp:

“Chiều mưa ngày nào . . . sánh bước bên nhau
Tin yêu dạt dào . . . mộng ước mai sau
Cho ân tình đầu . . . mãi mãi dài lâu
Cho duyên tình đầu đừng có thương đau !
Chiều nay một mình . . . chiếc bóng đơn côi
Mưa rơi giọt buồn . . . giá buốt tim tôi
Mưa rơi lạnh lùng . . . xóa dấu chân xưa
Tin yêu bây giờ . . . trả lại người xưa
(Nguyễn Ánh 9 – bđd)

Thế đó, là mối tình đầu hay tình cuối cũng không biết, ở ngoài đời. Còn, ở nhà Đạo, lại cũng có một thứ tình không khó diễn tả hoặc bộc-lộ, nhưng lại là thứ tình “mông-lung” hướng về các “tượng đất”, rất nguy-hiểm như nhận-định của Đức Giáo Tông Phanxicô trong buổi kỷ-niệm 100 năm ngày Mẹ hiện ra với 3 trẻ ở nước Bồ, như sau:

“Phải chăng, anh chị em vẫn vinh-danh “Người Nữ được chúc phúc” ở đây là vì Bà luôn tin-tưởng vào lời Chúa ở khắp nơi? Hoặc, Anh chị em ngỏ lời với “Tượng Mẹ bằng thạch-cao” chỉ để xin xỏ đôi điều với giá rẻ mạt chứ? Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã công-khai đặt những câu hỏi như thế với cả ngàn người hành hương Fatima hôm kỷ-niệm 100 năm ngày Lễ Hội.

Mẫu-gương Đức Maria luôn tin-tưởng và dấn thân theo Đức Giêsu, là điều ta cần trân-trọng hơn cả. Đức Maria không thể trở-thành mẫu-mã/hình-hài mà các tín-hữu Đạo Chúa đã tạo cho Mẹ do bởi lòng xót thương, trìu mến mà ra.”

Vào trước hôm mừng kỷ-niệm 100 năm ngày Đức Maria hiện ra tại Fatima, Đức Giáo-Hoàng đã đề ra một câu hỏi, chuyển đến cả ngàn người hành hương hôm 12/5/2017, là để họ suy-nghĩ về “Đức Maria nào” mà họ chọn mừng kính. Phải chăng đó là “Đức Nữ-trinh Maria của Tin Mừng”? Hoặc, “Đức Maria là Đấng từng ngăn-chặn cánh tay giận-dữ của Thiên-Chúa, để Ngài không trừng-phạt con người”?  

  Hôm ấy, Đức Giáo-hoàng đã đưa ra câu hỏi gay gắt như thế với hơn chục ngàn người hành-hương dự lễ. Những người hành-hương hôm ấy, tay cầm nến trắng thắp sáng cả một quảng trường đầy người, trước khi được Đức Giáo Hoàng Phanxicô hướng-dẫn nguyện-cầu bằng kinh Mân Côi.

Đức Giáo Hoàng, đã đến viếng khu di-tích lịch-sử ở Fatima vào buổi chiều trước đó, bằng trực-thăng. Đoàn người đông-đảo hứng-chí cầm cờ và khăn tay trắng vẫy chào Đức Giáo Hoàng trong chiếc xe đặc-biệt dành cho các vị Giáo-hoàng. Sau đó, ngài thả bộ đi vào Nguyện-đường là nơi Đức Mẹ từng hiện ra khi trước với ba trẻ nhỏ hôm 13/5/1917. Toàn thể Giáo-hội Công giáo lại sẽ tiếp-tục mừng kính như thế mỗi tháng cho đến ngày 13 tháng 10 sắp tới…

Sau vài phút thinh-lặng, Đức Giáo Hoàng lại đã nguyện-cầu Đức Mẹ hãy đổ tràn nước mắt xuống các tường/thành chung quanh, và vượt mọi lằn ranh chia cách đến khắp nơi mà tỏ-lộ công-lý và hoà-bình của Thiên-Chúa.

Đức Giáo-Hoàng lại cầu nguyện tiếp bằng những ý/từ như sau: Ở phần sâu thẳm nơi tâm can vô nhiễm của Mẹ, xin Mẹ giữ lấy mọi nỗi lo-âu/sầu-buồn của gia-đình nhân-loại; bởi lẽ, họ đang khóc lóc nài van nguyện cầu cùng Mẹ trong thung lũng đầy nước mắt này…”

Đức Giáo Hoàng lại cũng nhắc nhở người hành-hương hôm ấy hãy cùng nhau nguyện-cầu Đức Mẹ như Mẹ từng dạy các trẻ ở Fatima xin Chúa nhân-từ xót thương “những người cần Ngài hơn ai hết.” Đức Giáo Hoàng đã đề-cao Đức Maria như “mẫu gương rao truyền Lời Chúa”, cách đặc-biệt; bởi, tín-hữu nam/nữ nào hướng về Mẹ đều thấy được nơi Mẹ một điều rõ-ràng là: khiêm-nhu/hiền-từ không là đặc-trưng của những kẻ yếu-đuối nhưng là của người mạnh-mẽ.”

Đức Giáo-Hoàng còn nói thêm: “Ai đặt nặng chuyện Thiên-Chúa chuyên trừng-phạt kẻ có tội, sẽ là người phạm lỗi bất-công cùng tột với Ngài; bởi họ đâu biết rằng: người có tội đã được Thiên-Chúa thứ tha ngang qua tấm lòng đầy thương xót của Ngài. Lòng Chúa xót thương con người phải đặt trước mọi trừng-phạt. Và trong mọi trường-hợp, sự trừng-phạt của Thiên-Chúa luôn luôn phải được đặt dưới ánh sáng của tình Ngài xót thương, hết mọi người.”

Và, Đức Giáo-hoàng lại đã kết-luận: “Cùng với Đức Maria, mỗi người chúng ta sẽ trở nên dấu-chỉ và là bí-tích của lòng Chúa xót thương, luôn tha-thứ mọi người, hết mọi sự.” (X. Junno Arocho Esteves, Pope Francis tells Fatima pilgrims: Follow the Mary of the Gospel”, Catholic Herald ngày 13/5/2017)

Nói về Đức Maria với dấu chỉ của lòng Chúa xót thương muôn người, còn là nhớ lại lời tác-giả Luca viết về Mẹ, lúc ban đầu, như sau:

“Riêng mẹ Ngài

thì Mẹ hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy

ở trong lòng”.

(Lc 2: 51b)

Nói về lòng Chúa xót thương chứ không trừng-phạt mọi người, vào mọi lúc, bạn và tôi hẳn còn  nhớ câu truyện kể của tác giả Song Lam từng nói về tấm lòng của người trẻ nọ, như sau:

“Chúng tôi không thể ở lại San Diego để mừng sinh nhật Chúc Minh tuần tới vì đã hết ngày phép. Con nhỏ có vẻ không vui. Tôi nói với nó mai mốt về hưu có thể chúng tôi về Cali ở với chúng nó. Nó mừng rơn, gặn hỏi tôi: Thiệt hông dì? Thế rồi nó nói dì dượng xuống đây, con chừa cái Master bedroom cho hai ông bà, bao ăn ở chỉ charge $500 thôi. Tôi nói ô kê với điều kiện là sáng ăn tôm hùm chiều cháo bào ngư tối đi coi văn nghệ, vợ chồng nó cười ha hả.

 Đến phi trường L.A. chân tôi tê cứng không bước xuống xe được, ông xã mới vịn tay tôi đỡ xuống xe. Vợ chồng Chúc Minh được dịp la bài hãi:

 – Trời ơi hai ông bà già tình tứ quá!

Tôi cười:

– Già thì có tình già chứ, gừng càng già càng cay, mấy đứa bay không nghe người đời nói vậy sao?

 Suốt 6 giờ đồng hồ từ L. A về đến N. J tôi cứ nghĩ ngợi về chữ “tình già”, tựa đề bài thơ mới đầu tiên của Phan Khôi xuất hiện trên báo năm 1932:

 Hai mươi bốn năm xưa

Một đêm vừa gió lại vừa mưa…

… Ôi tình nghĩa đôi ta thì rất nặng

Mà lấy nhau ắt là không đặng…

Lời thơ ngây ngô như lời nói, đầy đủ “thì, là, mà” nhưng gây sóng gió không nhỏ trong buổi đầu hình thành thơ mới. Người đời thường cho rằng vợ chồng về già chữ tình không còn, sống với nhau về nghĩa. Tôi không biết đúng sai, có điều tôi nhận thấy vợ chồng già tình cảm không còn sôi nổi, bộp chộp như hồi trẻ mà thấm đẫm hơn, sâu lắng hơn. Chắc vì lý do đó ca dao có câu:

Con cá làm ra con mắm

Vợ chồng già thương lắm mình ơi

 Người xưa không sai chút nào khi dùng chữ “thương lắm”. Ủa, vậy người trẻ không “thương lắm” hay sao? Không hẳn là vậy, vợ chồng trẻ yêu nhau đắm đuối say mê nữa là đằng khác, nửa bước không rời. Nhưng chữ “thương lắm” dùng cho vợ chồng già mang một ý nghĩa dài lâu hơn, nghĩa là họ đã trải qua mấy chục năm dài lận đận với nhau, xẻ ngọt chia bùi. Theo tôi, câu hát trên nói về tình nghĩa vợ chồng lúc về già còn mang ý nghĩa cần thiết nữa. Qua rồi tuổi thanh xuân khi con cái đã đủ lông đủ cánh bay khỏi tổ ấm gia đình, chúng nó có vợ có chồng, có con cái, có nhà riêng, thì chỉ còn lại hai vợ chồng già trong cái mà người Mỹ gọi là “Empty nest”.

Bây giờ ông nhìn bà, bà nhìn ông, cả hai mái đầu đều bạc, nay nóng lạnh, mai nhức đầu… Nếu không dựa vào nhau thì còn biết trông cậy vào ai?

Trong tháng 7/2014, bài viết của tác giả Philato “70, chán mớ đời” khiến tôi đọc đến mấy lần vì thấy mình trong đó. Thực là chán quá chừng ở cái tuổi trên dưới 70, nghĩa là tuổi già lãng đãng khi nhớ khi quên, bước cao bước thấp, bệnh hoạn hà rầm…” (X. Song Lam, Tình…Tiền…trong tuổi già, ở trên mạng)

Nghe kể rồi, mới thấy người viết nhạc cứ kể một thôi/một hồi các thứ tình-tiết nghe đến sầu/buồn. Thôi thì, sầu sao thì sầu, bạn và tôi, ta cứ nghe thêm một lần nữa, những câu hát cũng khá buồn…tình, như sau:

“Tình lỡ, nên tình buồn,
Tình xa,nên tình sầu !
Tình yêu, phai nhạt màu, tình đau!
Lời cuối, cho cuộc tình
Dù đã, bao muộn phiền
Lòng vẫn, yêu trọn đời … người yêu ơi!”

(Nguyễn Ánh 9 – bđd)

Thế đấy, là câu kết cũng rất đẹp. Đẹp như một bài thơ “thiên-thần” cũng không tả được như thế. Còn đây, lại là câu truyện kể khác để minh-hoạ và cũng để kết-luận câu chuyện dài mọi người bàn:

“Trong cuộc sống, có những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt, nhưng bạn đừng quên…

1.  Cho mọi người nhiều hơn là họ mong chờ và hãy làm điều đó thật nhiệt tình.

2 . Đôi lúc cũng phải yêu và nấu ăn một cách liều lĩnh(Những điều không thể quên do Sưu tầm).

3.  Ghi nhớ những bài thơ bạn yêu thích.

4.  Đừng vội tin những gì bạn nghe.

5.   Khi bạn nói yêu ai đó, hãy hiểu hết nghĩa của những từ ngữ ấy.

6.   Khi bạn nói xin lỗi, hãy nhìn vào mắt người bạn đang xin lỗi.

7.  Hãy đính hôn ít nhất là 6 tháng trước khi bạn kết hôn.

8.   Tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

9.    Đừng bao giờ cười vào những ước mơ của người khác.

10.   Hãy yêu một cách sâu sắc và đam mê. Có thể bạn sẽ bị tổn thương, nhưng đó là cách  duy nhất bạn học sống một cách hoàn hảo. 

11.    Khi không đồng ý điều gì, hãy đấu tranh một cách công bằng.

12.   Đừng phán xét ai qua thân nhân hay hoàn cảnh xuất thân của họ.

13.    Hãy bắt chính mình nói chậm nhưng suy nghĩ nhanh.

14.    Khi ai đó hỏi bạn những câu hỏi mà bạn không muốn trả lời, hãy mỉm cười và hỏi lại “Tại sao bạn lại muốn biết điều đó?”

15.   Một tình yêu lớn và những khám phá vĩ đại cũng bao gồm những rủi ro to lớn.

16.    Hãy liên lạc với mẹ bạn thường xuyên nếu bạn sống xa nhà.

17.  Theo đuổi 3 điều: tôn trọng bản thân, tôn trọng người khác và có trách nhiệm với những việc mình làm.

18.  Đừng để 1 cuộc đấu khẩu nhỏ làm tổn thương 1 tình bạn lớn.

19.   Khi bạn nhận ra bạn vừa gây ra lỗi lầm, hãy nhanh chóng sửa sai.

20.  Mỉm cười khi nhấc điện thoại lên, người gọi sẽ nghe được điều đó trong giọng nói của bạn.

21.  Tranh thủ thời gian ở một mình.

22.   Hãy mở rộng đôi cánh tay bạn để thay đổi, nhưng đừng để mất đi giá trị của chính mình.

23.    Hãy nhớ sự im lặng thỉnh thoảng là câu trả lời tốt nhất.

24.  Đọc nhiều sách. Tivi không thay thế được điều này.

25.  Sống một cuộc sống tốt và đức hạnh, để sau này về già nghĩ lại, bạn sẽ muốn sống một cuộc đời như thế lần thứ hai.

26.    Mức độ tình yêu trong gia đình bạn luôn là nền tảng cuộc sống của bạn. Tất cả những gì bạn làm là tạo một mái nhà thanh bình và hoà thuận.

27.   Khi bạn bất đồng với người yêu, hãy chỉ đề cập đến vấn đề hiện tại, đừng đụng chạm đến quá khứ.

28.  Đừng chỉ nghe những gì người ta nói, hãy nghe tại sao họ nói như vậy.

29.   Chia sẻ kiến thức của bạn. Đó là cách để khám phá ra sự bất tử.

30.   Hãy đối xử tử tế với thiên nhiên.

31.  Đừng bao giờ làm gián đoạn khi bạn đang được khen ngợi.

32.  Ý thức được công việc của mình.

33.   Đừng tin ai đó khi người ấy không nhắm mắt trong lúc bạn hôn người ấy!

34.    Mỗi năm 1 lần, hãy đi đến nơi nào mà bạn chưa từng đến.

35.    Nếu bạn làm ra nhiều tiền, hãy giúp đỡ mọi người. Đó là tài sản giá trị nhất.

36.   Hãy nhớ, 1 mối quan hệ tốt nhất là khi tình cảm của bạn dành cho người đó vượt lên trên những gì bạn cần ở họ.

37.   Hãy chiêm nghiệm thành công của bạn dựa trên những gì bạn phải từ bỏ để có được nó.

38.  Sống với sự hiểu biết và kiến thức.  

Quên, thì cũng chẳng quên đâu! Có chăng, là ngại hoặc lười. Có khi, là cả hai, vừa lười lại vừa ngại, thế mới chết. Thôi thì, chẳng chết thằng Tây đen Tây trắng nào hết, nếu bạn và tôi, ta cứ ca và hát những lời ca trích ở trên, nghêu-ngao rằng:

“Tình lỡ, nên tình buồn,
Tình xa,nên tình sầu !
Tình yêu, phai nhạt màu, tình đau!
Lời cuối, cho cuộc tình
Dù đã, bao muộn phiền
Lòng vẫn, yêu trọn đời … người yêu ơi!”

(Nguyễn Ánh 9 – bđd)

Trần Ngọc Mười Hai

Đôi lúc cũng muốn

Nghêu ngao những lời

Không được vui

Rất như thế.

Cháy cao ốc 24 tầng ở London, 12 chết, 74 bị thương

Cháy cao ốc 24 tầng ở London, 12 chết, 74 bị thương

Tòa nhà 27 tầng ở London bị khói lửa bao quanh. (Hình: DANIEL LEAL-OLIVAS/AFP/Getty Images)

LONDON, Anh (AP) – Một đám cháy lan rộng khắp tòa nhà 24 tầng ở London, Anh, vào lúc 1 giờ sáng Thứ Tư, làm ít nhất 12 người chết và 74 người bị thương, các giới chức khẩn cấp nói.

“Đây sẽ là một công tác lâu dài và phức tạp trong việc hồi phục,” ông Stuart Cundy, cảnh sát trường London, nói, và cho biết thêm số người chết sẽ gia tăng.

Một phụ nữ phải quăng một đứa bé ra khỏi cửa sổ và một người đàn ông tìm cách đón được, một nhân chứng cho biết.

“Đây là một tai nạn chưa từng có,” bà Dany Cotton, chỉ huy cứu hỏa London nói với báo giới. “Trong 29 năm làm lính cứu hỏa, tôi chưa bao giờ thấy đám cháy lớn như vậy.”

Bà e rằng lính cứu hỏa có thể tìm thấy thêm nhiều nạn nhân trong tòa nhà.

Tại hiện trường, người ta thấy lửa phun ra từ các cửa sổ đi suốt từ dưới lên trên qua 24 tầng lầu tòa nhà Grenfell Tower tại khu North Kensington, trong lúc lính cứu hỏa lo dập đám cháy.

Khói bọc xung quanh tòa nhà và cao đến mức ở xa hàng dặm đường vẫn thấy được.

Thị Trưởng Sadiq Khan của London nói qua Twitter rằng thành phố tuyên bố đây là một vụ cháy lớn.

Mười hai giờ sau, đám cháy vẫn chưa hết, và nhiều xe cứu thương vẫn còn ở hiện trường.

Hiện chưa biết có ai bị kẹt bên trong tòa nhà hay không, nhưng những người ở hiện trường nói rằng, họ không thể liên lạc được với bạn bè và gia đình ở bên trong.

Bà Nassima Boutrig, sống đối diện tòa nhà bị cháy, nói rằng bà bị tiếng còi xe cứu hỏa đánh thức, và thấy khói dày đặc bay đầy vào nhà mình.

“Chúng tôi thấy người ta la hét,” bà nói. “Nhiều người kêu lớn ‘cứu, cứu, cứu.’ Lính cứu hỏa chỉ có thể giúp người ở các tầng dưới. Lửa bùng lên, bùng lên, bùng lên. Lính cứu hỏa không thể ngăn ngọn lửa.”

Bà Boutrig nói anh, vợ, và các con của bạn bà sống trong tòa nhà đó, và các bạn của bà đang chờ bên ngoài xem họ có bị gì không.

Sở Cứu Hỏa London cho biết điều động 45 xe cứu hỏa và 200 lính cứu hỏa tới hiện trường.

Ông Dan Daly, phụ tá chỉ huy cứu hỏa, nói rằng đây là một tai nạn lớn và rất nghiêm trọng.

“Linh cứu hỏa đeo mặt nạ chống khói đang làm việc tối đa trong điều kiện rất khó khăn để dập tắt ngọn lửa,” ông Daly nói qua trang Facebook của sở cứu hỏa.

Ông George Clarke, người phụ trách chương trình “Amazing Spaces,” nói với đài phát thanh Radio 5 Live rằng người ông dính đầy tro mặc dù đứng cách hiện trường khoảng 100 mét.

Ông nói ông nhìn thấy một số người ở trên những tầng cao vẫy tay, và thấy nhân viên cấp cứu làm việc “rất tuyệt vời” tìm cách đưa người ra khỏi tòa nhà.

Ông Tim Downie, sống cách tòa nhà không xa, nói với Press Association của Anh rằng ông lo sợ tòa nhà sẽ sập. Ông nói ông nghe tiếng còi hụ, trực thăng, và tiếng la hét, rồi sau đó là cả tòa nhà chìm trong lửa.

“Đây là cảnh tượng khủng khiếp nhất mà tôi từng chứng kiến. Tôi chỉ hy vọng là không ai bị kẹt trong tòa nhà,” ông nói. “Người ta mang cả nước, quần áo, hoặc bất cứ thứ gì đến khu vực để giúp mọi người.”

Tòa nhà được xây năm 1974, có 120 căn hộ, và vừa mới được sửa chữa với chi phí $11 triệu. (Đ.D.)

LINH MỤC, NGƯỜI LÀ AI?

 LINH MỤC, NGƯỜI LÀ AI?

Trong mắt mọi người, đặc biệt là những phụ nữ đạo đức, linh mục luôn ở một vị thế cao.  Linh mục được mọi người kính trọng, vì họ là người của Chúa mà.  Khi đi lễ, người dân thì phải chen chúc giành chỗ ngồi, còn linh mục đã được chuẩn bị cho sẵn những chiếc ghế êm, có quạt mát.  Của ăn ngon cũng dành cho linh mục.  Người ta không dám xúc phạm đến linh mục vì họ sợ bị Thiên Chúa phạt.  Được một vị linh mục chúc lành, được bắt tay với một vị linh mục, thậm chí được chụp hình chung với một vị linh mục thôi, cũng đủ làm người ta hạnh phúc suốt mấy ngày.  Bề ngoài thì cũng giống như bao nhiêu người khác thôi, nhưng họ có quyền tha tội cho người khác, lời nói của họ có trọng lượng hơn, chỉ cần giang tay, đọc vài lời nguyện, chia sẻ một chút, họ đã có thể kiếm “chút ít” để trang trải cuộc sống rồi.  Linh mục chỉ là như thế thôi sao?

Họ có được những đặc ân như thế, có lẽ bởi vì họ là số ít được tuyển chọn giữa nhiều người.  Đâu phải dễ mà trở thành linh mục.  Phải hy sinh nhiều lắm, phải trải qua bao thăng trầm thử thách, phải ngậm đắng nuốt cay, đánh đổi bao điều, họ mới được trao chức thánh, “hân hoan bước lên bàn thờ” dâng của lễ.  Đã có rất nhiều người cùng đi chung với họ, nhưng đã “bỏ dở cuộc chơi”, đã rẽ sang hướng khác vì thấy con đường này không hợp với mình.  Trong số đó có những người tài giỏi hơn họ, thánh thiện hơn họ, có nhiều hậu thuẫn hơn họ.  Con đường đi tu đâu phải là con đường ai muốn cũng đi được, đâu phải chỉ dùng ý chí mà bước tới.  Nó là cả một ơn gọi, một mầu nhiệm, một “sự điên rồ” không tên.  Phải chẳng vì do khó khăn mà đạt được, nên người linh mục cũng mặc nhiên được xếp hơn người khác?

Không, chắc chắn là không phải!

Linh mục là trung gian giữa Thiên Chúa và con người.  Linh mục hệt như Mô-sê, người đã lãnh đạo dân ra khỏi nô lệ Ai Cập, đã trở thành cầu nối giữa dân và Thiên Chúa, đã làm chứng cho giao ước giữa hai bên.  Linh mục chính là những vị tư tế, thay mặt dân dâng lên Thiên Chúa những của lễ và cầu xin ơn lành của Chúa ban xuống cho dân.  Có thể nói, linh mục là trung gian nối kết cái hữu hình với vô hình để qua đó, con người có thể vươn lên tới trời, và Thiên Chúa có thể ngỏ lời với dân.  Người ta tin tưởng linh mục vì người ta cho rằng linh mục là người có thể trò chuyện với Chúa cách thân mật, có một mối tương quan gắn bó và gần gũi với Chúa, và lời cầu nguyện của vị linh mục dễ được Chúa chấp nhận hơn.  Người ta ngưỡng mộ vị linh mục vì thán phục tinh thần từ bỏ của họ, rằng họ đã thanh thoát khỏi bụi trần, không còn vương vấn với hồng nhan, không còn chút dính bén gì với cuộc đua tranh căng thẳng nơi trần thế.  Linh mục là người được ân sủng Chúa bao bọc trọn vẹn.

Từ tính chất thánh thiêng ấy, người ta không làm linh mục như một nghề kiếm sống.  Linh mục tự bản chất không phải là chiếc áo khoác bên ngoài để tô vẻ sự hào nhoáng cho người ta.  Ai sử dụng chức linh mục như phương tiện để thu vén cho bản thân, người ấy thực sự đã đi ngược lại ý muốn của Thiên Chúa, phụ lòng mong mỏi của giáo dân, và cũng phản bội lại chính mình.  Người ta không làm linh mục nhưng  linh mục.  Có một sự khác biệt giữa làm và .  Chức linh mục đụng chạm đến cái cốt lõi của một con người, đụng tới “cái là”, chứ không hệ luỵ ở những gì người đó làm.  Một người khi đã lãnh nhận chức thánh thì dù có xây một trăm nhà thờ to lớn, hay chỉ lủi thủi nơi một nhà nguyện cũ kỹ; dù có nhiều fan hâm mộ hay chẳng ai biết đến; dù mặc trên người những bộ quần áo sang trọng với vòng vàng lấp lánh, đầu tóc chỉnh chu hay mặc những bộ đồ cũ kỹ, tóc tai bù xù… người đó vẫn là linh mục, một linh mục trọn vẹn của Chúa giữa trần gian.

Là linh mục, chính là trở nên như Giêsu, vị linh mục đầu tiên và hoàn hảo nhất.  Đó là con người gắn với Cha không ngơi, và nhờ đó mà luôn có lòng thương cảm dành cho con người, luôn thao thức trước đồng lúa mênh mông không người gặt, và đàn chiên bơ vơ không người chăn dắt.  Họ thổi vào nhân gian luồng gió mới, họ đánh thức con người khỏi giấc mộng mê muội của những cái mau qua.  Họ chiếu sáng thế giới bằng ánh sáng nhân đức và sưởi ấm lòng người bằng ngọn lửa yêu thương.  Có thể nói, linh mục là người mang Thiên Đàng xuống trái đất này, và đưa con người lên cao đụng chạm với Thiên Chúa.  Như Giêsu, họ ý thức rằng họ đến “để phục vụ chứ không phải để được phục vụ”; họ gắn kết cuộc đời mình với mọi con người dù người đó có giàu sang hay nghèo khổ, thánh thiện hay tội lỗi, cao sang hay hèn kém.  Họ đảm bảo cho người ta hạnh phúc Nước Trời “anh sẽ được ở trên Thiên Đàng với tôi”; họ trao ban bình an, sự tha thứ và đưa người ta đến cuộc sống mới tươi đẹp hơn “cứ về đi và từ nay đừng phạm tội nữa.”

Như Giêsu, họ không bao giờ đưa mình lên, còn nếu phải đưa lên, thì đó chính là giương cao trên cây thập giá.  Giáo Hội trao ban tác vụ linh mục cho một người chính là đưa người ấy lên ngọn đồi Canvê.  Nơi đó, từng ngày từng giờ, từng phút giây của cuộc sống, vị linh mục giang đôi tay để dâng lễ tế cuộc đời.  Họ dâng chính mình làm lời cầu nguyện cho dân Chúa.  Họ biến mình làm của lễ tạ tội và xin ơn.  Họ dâng, dâng hết… cho đến khi chỉ còn lại một thân xác chơ vơ, ngậm cười trong bình an và hạnh phúc vì đã vâng theo ý Cha, yêu thương nhân loại và yêu cho đến cùng.  Là linh mục chính là huỷ mình ra không, là cùng đóng đinh với Đức Kitô vì phần rỗi của muôn người.

Đẹp lắm nhưng cũng khó lắm.  Tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến điều này nhưng vẫn cố gắng thưa lên cùng Chúa: “Lạy Chúa, xin nhận lấy trọn cả tự do, trí nhớ, trí hiểu … chỉ xin ban cho con lòng mến Chúa và ân sủng Chúa vì được như thế là đủ cho con. Amen!”

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ

Tường nhà thờ bị phỉ báng – cách linh mục phản ứng gây thích thú

Tường nhà thờ bị phỉ báng – cách linh mục phản ứng gây thích thú

web3-fr-andrea-saint-michael-the-archangel-milan-church-graffiti-abortion-facebook-parrocchia-san-michele-arcangelo-e-santa-rita

Thái Hà (15.06.2017) – Vào đầu tháng Sáu vừa qua, một linh mục ở Ý phát hiện ra đã có ai đó vẽ lên tường nhà thờ của ngài những khẩu hiệu xúc phạm Đức Mẹ và ủng hộ phá thai.

Khẩu hiệu viết: “Tự do nạo phá thai (dành cho cả bà Maria nữa)”. Có thể khẩu hiệu ám chỉ đến Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa, người mang thai Chúa Giêsu bởi quyền năng Thiên Chúa.

Để đáp lại, linh mục Andrea đã viết một bức thư ngỏ cho người phá hoại ấy trên Facebook, và bức thư đã được lan truyền rộng rãi.

Bức thư viết

Thân gửi người vẽ tường vô danh,

Tôi lấy làm tiếc khi bạn không lấy ví dụ từ chính mẹ bạn. Bà ấy đã can đảm khi thụ thai, cưu mạng bạn trong lòng và sinh ra bạn. Bà ấy có thể đã phá thai chính là bạn. Nhưng không. Bà ấy nuôi nấng bạn, mớm cho bạn ăn, tắm rửa và mặc quần áo đẹp cho bạn. Và giờ đây bạn được sống và tự do. Nhưng bạn lại dùng sự tự do ấy, để nói với chúng tôi là, tốt hơn là những con người như bạn không nên hiện diện trên thế giới này.

Đáng tiếc, nhưng tôi không đồng tình [với ý kiến đó]. Và tôi thực sự ngưỡng mộ mẹ bạn bởi sự can đảm của bà ấy. Và giống như mọi bà mẹ khác, bà ấy vẫn tự hào về bạn, dù cho bạn có làm điều gì xấu đi chăng nữa, bởi bà ấy biết rằng bên trong bạn vẫn còn có những điều tốt.

Nạo phá thai khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Khi cái chết chiến thắng sự sống. Phá thai là để cho sự sợ hãi kiểm soát được trái tim, vốn là thứ vẫn muốn chiến đấu và muốn sinh tồn, chứ không phải để chết. Phá thai là việc chọn ai được quyền sống, và ai thì không được sống, như thể đó là một quyền. Hệ tư tưởng ấy đã cướp đi mọi hy vọng.

Chắc chắn bạn không phải là người can đảm. Vì bạn không để lại danh tính.

Và trong khi chúng tôi vẫn ở đây, thì tôi cũng muốn nói với bạn rằng khu phố của chúng tôi đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn rồi, và chúng tôi không cần thêm người phá hoại các bức tường và hủy đi chút ít vẻ đẹp còn sót lại.

Bạn muốn chứng tỏ mình dũng cảm ư? Vậy thì hãy cải thiện thế giới thay vì phá hủy nó. Hãy trao bao tình yêu thay vì thù hận. Hãy giúp những ai đau khổ trải qua nỗi đau đớn của họ. Và hãy trao ban sự sống thay vì cướp đi sự sống! Đó mới thực sự là dũng cảm!

May mắn là trong khu phố của chúng tôi, nơi mà bạn phá hoại, đầy dẫy những con người dũng cảm! Ai cũng có thể yêu bạn, những người thậm chí không biết bạn đã viết gì!

Ký tên,
Linh mục Andrea

Theo Church Pop

Những vĩ nhân bị vợ ‘THƯƠNG’: Tolstoi , Socrate ,Napoleon III

Những vĩ nhân bị vợ ‘THƯƠNG’: Tolstoi , Socrate ,Napoleon III

Đại văn hào Nga Lev Tolstoi bỏ nhà rồi chết ở một nhà ga. Nguyện vọng cuối cùng của ông là không phải thấy mặt vợ.

Không ít người là vĩ nhân được cả thế giới xưng tụng, hoặc nắm trong tay quyền lực vô đối, nhưng lại sống khổ sống sở dưới sự đay nghiến của vợ mình.

Văn hào Nga Lev Tolstoi : Yêu nhau vẫn hành nhau

Cuộc hôn nhân của nhà văn, bá tước Tolstoi với bà vợ Sofya bắt nguồn từ một tình yêu tuyệt đẹp. Họ sống bên nhau 48 năm trời và sinh hạ nhiều con. Sofya không chỉ là vợ mà còn là người trợ lý, thư ký cho chồng, tận tụy hỗ trợ ông trong công việc. Ấy thế mà về sau, bà lại thành một tội nợ của ông, góp phần làm ông thấy cuộc sống thêm bế tắc.

Thực ra, lỗi không hoàn toàn toàn thuộc về bà Tolstoi, có chăng là họ đã trao nhau trái tim nhưng rốt cục lại không đồng hành về tư tưởng. Tolstoi ngày càng đau đớn về những bất công trong xã hội và sự bất lực của mình trong việc cải tạo nó. Cảm thấy sự giàu có của mình là tội lỗi, ông chỉ muốn từ chối của cải, các tác phẩm của mình được in ra ông từ chối tiền tác quyền. Nhưng bà lại muốn thu vén tài sản để đảm bảo cho gia đình con cái, muốn có danh vọng, tiếng tăm… Sự “trái tính trái nết” của chồng làm Sofya giận dữ và không chịu nổi.

Lev Tolstoi và vợ, ảnh chụp ba năm trước khi ông mất.

Trong nhiều năm, Sofya hết cằn nhằn, trách móc lại đay nghiến chồng với những lời bẳn gắt, mạt sát độc địa, chua cay. Những cuộc xung khắc dường như bất tận, chất thêm gánh nặng vào tâm hồn vốn đã nặng trĩu nỗi đau đời của đại văn hào. Có những lúc bá tước phu nhân như phát điên, nằm lăn ra đất lăn lộn, vật vã. Nhiều lần bà dọa tự tử, dọa đâm đầu xuống giếng… Thế là mối tình đẹp như mơ của họ dần biến thành địa ngục. Và một ngày đông trời đầy tuyết, đại văn hào bỏ nhà đi rồi 11 ngày sau trút hơi tàn ở một nhà ga, ước nguyện cuối cùng là không nhìn thấy  vợ nữa.

Sau cái chết đó, nhiều người hâm mộ Tolstoi coi Sofya như một tội đồ. Thế nhưng những người công bằng hơn thì hiểu rằng, Sofya rất có công trong cuộc đời sáng tác của Tolstoi và đã phảikhổ vì chồng không kém. Bà đã suốt đời tận tụy với ông, một mình lo thu vén gia đình, và hy sinh cả văn tài của mình để chăm sóc cho người chồng đầy nỗi đau tư tưởng và chỉ lo “chuyện thiên hạ”.

TRIẾT GIA HY LẠP SOCRATE : Nhà triết học và “sư tử Hà Đông”

Triết gia Hy Lạp cổ đại Socrate được bao nhiêu người quỳ gối ngưỡng vọng, nhưng với bà vợ Xanthippe thì ông chỉ là “con tép”. Socrate lấy vợ khi đã 50 tuổi, bà trẻ hơn ông rất nhiều, nhưng mức độ ghê gớm của người vợ này thì vang lừng cả thành Athen. Ai cũng biết nhà triết học nổi tiếng suốt ngày bị vợ chửi bới, hành hung. Đến nỗi sau mấy nghìn năm, tên bà đã trở thành danh từ chung để chỉ những ác phụ, những người đàn bà đanh đá, lăng loàn. Được cái với vợ thì Socrate là ông chồng “ngoan”, chẳng bao giờ cãi nửa lời.

Tranh vẽ cảnh Socrate bị vợ dội nước trước mặt khách khứa.

Chuyện kể rằng có lần, bậc thầy triết học đang đàm đạo với các môn sinh thì bà Xanthippe lại mắng nhiếc, rủa sả om sòm đến nỗi tất cả mọi người đều tối tăm mặt mũi, trừ ông chồng vẫn điềm nhiên. Cơn tam bành lên đến đỉnh điểm, bà bưng cả vò nước rót lên đầu chồng, ông vẫn im lặng chịu trận, lại còn đùa với các học trò: “Sau cơn sấm sét bao giờ cũng phải có mưa giông”.

Lần khác, Socrate đang ăn cơm với bạn thì bà vợ trời đánh lên cơn điên giận, chẳng kể gì khách khứa, ném cả mâm cơm ra sân. Trong khi ai nấy tức nổ đom đóm thì Socrate vẫn nói chữa: “Chắc bà ấy muốn chúng ta ra sân ăn cho mát”. Đáp lại ông chồng AQ, bà Xanthippe lấy chổi quét hết thức ăn để chồng hết đường nhặt lại. Đến nước này thì các ông khách đều muốn giúp khổ chủ cho bà vợ lăng loàn một bài học, nhưng ông ngăn lại: “Giả sử như các anh đang ăn mà có con gà nhảy vào làm đổ hết mâm bát, các anh có đi đuổi nó để trừng phạt không?”.

Bị vợ hành như vậy nhưng hễ có ai dèm pha bà, ông lại bảo: “Chính nhờ bà ấy mà tôi trở thành triết gia”. Người ta cho rằng Socrate nhẫn nhục, “biết điều” với vợ một phần vì nhà hiền triết biết rằng với gia đình, ông là một ông chồng vô tích sự, là gánh nặng cho vợ con.

VUA Napoleon III : Vua cũng không yên thân với vợ

Napoleon III (cháu gọi Napoleon đệ nhất bằng bác ruột) không được coi mà một vĩ nhân nhưng đã ghi dấu ấn trong lịch sử nước Pháp như một hoàng đế cuối cùng và tổng thống đầu tiên. Ông cưới nữ bá tước Mari Eugénie Ignace Augustine de Montiji, người đàn bà đẹp nhất châu Âu thời đó, làm vợ và yêu nàng mê mệt. Có thể nói nhà vua phủ lên bà hoàng hậu mỹ miều của mình toàn bộ tình yêu và mọi xa hoa. Nhưng như thế vẫn chưa đủ để hoàng hậu Eugenie đặt niềm tin vào chồng. Bà điên cuồng vì  nghi ngờ, ghen tuông và chính điều đó làm ông chồng hoàng đế nghẹt thở, làm vua mà chẳng còn chút tự do nào.

Napoleon III cạnh hoàng hậu xinh đẹp của mình.

Sợ chồng có nhân tình, hoàng hậu không ngừng canh giữ chồng, tra xét, lùng sục mọi ngóc ngách trong cung điện, bất chấp vương lệnh, nghi thức và sĩ diện Napoleon III đang làm việc trong văn phòng, hoàng hậu thường đột ngột xộc vào với hy vọng “bắt quả tang”. Thậm chí cả khi nhà vua có cuộc họp bí mật để bàn đại sự, bà cũng nằng nặc đòi có mặt để đảm bảo không có chuyện tình ái lăng nhăng nào.

Chưa hết, mỹ hậu của Napoleon III còn thường xuyên nói xấu chồng với họ hàng, mắng chửi chồng khi lên cơn ghen bóng gió, khóc lóc ầm ĩ. Nhà vua chỉ muốn được yên thân một mình cũng không xong, vì bà hoàng hậu thấy cái sự một mình đó ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm.

Kết cục là Napoleon III phải lén ra ngoài cung điện một chút cho nó dễ thở và dẫn đến ngoại tình thật…

Lời nói THẬT cũa một bác sĩ :

Lời nói THẬT cũa một bác sĩ :

Từ khi vào nghề Y đến nay đã hơn 30 năm, hễ cứ đến ngày này là nhận nhau những lời chúc tụng. Tôi không biết là mình có nên chúc tụng đồng nghiệp và nhận lời chúc tụng của người khác không, khi mà, ngành Y bây giờ không làm tròn trách nhiệm với người bệnh.

Thôi thì cũng vài dòng cảm ơn những gì các bạn đã chúc nhau, và xin đưa ra những nguyên tắc chung để bà con cẩn thận với sức khỏe của chính mình.

Nguyến tắc thứ nhất:

Đừng tin những gì quảng cáo trên báo đài, truyền thông, và thế giới mạng về thuốc. Vì không độc thì không gọi là thuốc, người ta chỉ uống thuốc để tự tử, chứ không ai uống nước để tự tử bao giờ. Chính vì thế, mà ở các quốc gia tiên tiến, cấm quảng cáo thuốc trên phương tiện truyền thông dân dụng, chỉ được quảng cáo thuốc ở tạp chí và hội thảo chuyên ngành Y.

Nguyên tắc thứ hai:

Khi đi khám bệnh bất kỳ ở đâu, người bệnh cần có 1 câu hỏi phải hỏi: “Bệnh của tôi do nguyên nhân gì?” Vì chỉ có thầy thuốc giỏi mới điều trị nguyên nhân bệnh, còn lại những thầy thuốc kém hiểu biết chỉ biết điều trị hậu quả – hay còn gọi là chữa triệu chứng – của bệnh.

 Nguyên tắc thứ ba:

Đừng bao giờ tin những gì mình tìm kiếm trên mạng internet rồi tự suy diễn, tự làm bác sĩ cho mình và gia đình mình. Vì như thế chỉ làm hại chính mình và gia đình mình. Hãy cứ nghĩ, nếu bản thân bạn đủ khả năng được các trường Y nhận vào học thì các bạn đã trở thành bác sĩ, chưa kể các bác sĩ đã được đào tạo chính quy một thời gian dài về bộ máy tinh vi nhất của quả đất – con người – bình thường và bất thường từ tế bào đến bao nhiêu rối loạn khác về cả thể chất lẫn tinh thần, nhưng chưa chắc họ đã giỏi, thì các bạn chỉ vài cú enter với google, không có kiến thức căn bản về y khoa, thì các bạn như người điếc không sợ súng và tự hại mình thôi.

Nguyên tác thứ tư:

Đừng bao giờ tin những quảng cáo về các loại thức ăn, thức uống bổ, giúp chữa bệnh này hay bệnh khác – Ví dụ, sữa chống loãng xương, thực phẩm chứ năng, thức uống collagen, v.v… – chỉ là những trò kinh doanh kiểu đa cấp để kiếm lãi. Loãng xương là một trong những tiến trình của một quá trình lão hóa của bất kỳ động vật nào được diễn ra ở mức độ phân tử sinh học, tiến trình này cho tới nay, y học vẫn còn mò mẫm và bất lực.

 Nguyên tác thứ năm:

Ăn uống và làm việc là thuốc. Ăn uống và làm việc đúng thì không hoặc ít bệnh tật. Ăn uống và làm việc sai là tự đưa mình vào nơi khổ đau của bệnh tật, vì sức khỏe qúy hơn vàng.

Chúc cộng đồng người Việt sức khõe dồi dào , khõe mạnh , hạnh phúc và phồn vinh !
Dr Hồ Hãi /Dr Trinh Kim

Con gì thế …?

Con gì thế …?

Phim chỉ 5’30 và bài thơ được tác giả làm dựa trên cảm xúc sau khi xem xong phim , được ghi lại bên dưới của màn ảnh nhân ngày lễ cha.

                                              

httpv://www.youtube.com/watch?v=mNK6h1dfy2o

 

Con gì thế …?                          

 

Ghi lại một vài cảm xúc sau khi xem phim ngắn trên :


CON GÌ THẾ ?

Trên băng ghế người thanh niên đọc báo
Cạnh cha già dưới bóng mát cây xanh
Chú sẻ con bay đến hót trên cành
Cha liền hỏi đó là con gì thế ?

Con vội đáp “ấy là con chim sẻ”
Nhìn chú chim, cha lại hỏi người con
Nén bực mình, âm giọng khó chịu hơn
“Tôi đã bảo với cha là chim sẻ !”

Nghe tiếng động, chim bay cao thật lẹ
Hướng theo chim, tay che mắt nhìn xa
Giọng trầm trầm cha lại hỏi lần ba
Cũng như trước “đó là con gì thế ?”

“Con chim sẻ, Cha à, con chim sẻ !”
Nhìn cha già, với đôi mắt đứng tròng
Và tuông ra những bực bội trong lòng
Dằn từng chữ, hét to “con… chim… sẻ”

Cha lại hỏi lần thứ tư “gì thế ?”
Con hét lên nghe lớn tiếng nặng lời
“Ông đang làm gì vậy? hả Ông ơi !”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi nhé”

“Là chim sẻ, đó là con chim sẻ”
“Có biết không? sao cứ muốn hỏi hoài?”
Cha đứng lên ra dấu chờ chút thôi!
rồi cất bước. Con hỏi: “đi đâu thế?”

Vào nhà lấy đem ra trang nhật ký
Trao vào tay, bảo đọc lớn nghe con!
Nghe lời cha, cất giọng đọc trầm buồn
Từng câu chữ từng cảm thương vời vợi !

“Vài ngày nữa con trai đầy ba tuổi
Hai cha con ngồi ghế đá công viên
Một chú chim đang nhảy nhót cạnh bên
Con lên tiếng hỏi tôi “con gì thế?”

Nghe con hỏi, tôi trả lời “chim sẻ”
Hăm mốt lần, con vẫn hỏi một câu
Hăm mốt lần, “là chim sẻ” giống nhau
Tôi ôm nó mỗi lần nghe con hỏi

Cứ như thế, bên trả lời bên hỏi
Cứ lập đi lập lại mãi không ngừng
Niềm yêu thương thay vì phải nổi khùng
Với đứa bé đầy vô tư tuổi nhỏ. “

Tình phụ tử vẫn cao như thế đó
Mới biết đời nước mắt vẫn chảy xuôi
Trả cho cha, cao lắm bốn lần thôi
Lòng hậm hực, đã buông lời bất mãn

Công nuôi dưỡng, cha cho con vô hạn
Hăm mốt lần, lòng tràn ngập thương yêu
Cho thì nhiều, khi nhận chẳng bao nhiêu
Cũng vui vẻ! Ôi lòng cha cao quý!

Vòng tay siết, ôm cha mắt ngấn lệ
Đôi môi này xin gửi một nụ hôn
Trong thâm tâm lòng cảm xúc vô vàn
Nay đã hiểu lòng cha như núi Thái.

Con xin nguyện nhớ ơn cha mãi mãi !