Chi phí thù lao cho bảy trăm con bò đỏ mỗi ngày là bao nhiêu tiền?

Hung Tran shared Dũng Mai‘s post.

Chi phí thù lao cho bảy trăm con bò đỏ mỗi ngày là bao nhiêu tiền?

Tiền ở đâu ra vậy?

Image may contain: one or more people, sky and outdoor
Image may contain: one or more people and people standing
Image may contain: 3 people, crowd

Dũng Mai added 3 new photos — with Dũng Xuân Mai.·

Fb tràn ngập thông tin 29/10, hội cờ đỏ tập hợp khoảng 700 người ở địa bàn Nghệ an quê bác đang đến Giáo xứ Song Ngọc thuộc huyện Quỳnh lưu. Cộng đồng đang theo dõi xem hội đoàn này đến làm gì và thái độ của chính quyền.
Có người nhận xét “Cách mạng văn hoá bên Trung quốc những năm 66-76 cũng bắt đầu bằng những vụ việc kiểu như thế này dẫn đến các cuộc bạo động, đấu tố và giết chết hàng chục triệu người. Có thể các thành phố và địa phương khác sẽ có những hoạt động tương tự “.

Ngoại giao nước lớn có “ thắng “ phán quyết của Trọng tài Quốc tế?

From facebook:  Trần Bang
Ngoại giao nước lớn có “ thắng “ phán quyết của Trọng tài Quốc tế?

BBC: Hành xử của Trung Quốc sau khi thua kiện Philippines ở tòa án quốc tế (PCA) liên quan tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông giữa hai nước đang đặt ra câu hỏi liệu ngoại giao của một nước lớn có thể thay thế được một phán quyết của luật pháp quốc tế gây bất lợi cho họ, một nhà nghiên cứu về chính trị và bang giao quốc tế từ Đại học SOAS, Anh nói với BBC hạ tuần tháng này.

Trao đổi với BBC Tiếng Việt bên lề một hội thảo về xung đột Biển Đông và giải pháp mới tại một đại học ở Oxford hôm 20/10/2017, Tiến sỹ Yuka Kobayashi, nhà nghiên cứu thuộc Viện Trung Quốc học, Trung tâm Đông Á và Khoa Chính trị và Quan hệ Quốc tế của Đại học phương Đông và châu Phi học (SOAS), trước hết nêu quan điểm về vấn đề Biển Đông:
Điều này đặt ra một câu hỏi lôgíc với quốc tế về trung gian trọng tài của Tòa án quốc tế là gì, tính hữu ích của Công ước Quốc tế về Luật Biển là thế nào, nếu ngoại giao lại có tác dụng hơn là luật pháp?

Tiến sĩ Yuka Kobayashi
“Tôi nghĩ tranh chấp Biển Đông là thứ gì đó là xung đột khu vực nhưng lại có tác động toàn cầu,” bà Kobayashi nói, trong lúc trả lời câu hỏi vì sao giới nghiên cứu quốc tế quan tâm tới xung đột ở khu vực này.

Dẫn ra ví dụ về vụ kiện của Philippines và phán quyết của Tòa trọng tài thường trực (PCA) xử Philippines thắng kiện Trung Quốc hơn một năm về trước và diễn biến hậu vụ kiện hiện nay nhất là với xử lý của Trung Quốc, bên thua kiện, trong quan hệ với Philippines, bên thắng kiện, Tiến sỹ Kobayashi nhận xét:
“Phán quyết trong vụ việc xảy ra giữa Trung Quốc và Philippines liên quan hai quốc gia, nhưng là những nước rất quan trọng ở khu vực, cũng như trên toàn cầu và kết quả khá thú vị nếu quí vị nhìn vào đó theo ý nghĩa phán quyết đã đặt Trung Quốc vào phía rất bất lợi.
“Tuy nhiên, Trung Quốc đã có thể vượt qua điều đó bằng ngoại giao, do đó điều này đặt ra một câu hỏi lôgíc với quốc tế về trung gian trọng tài của Tòa án quốc tế là gì, tính hữu ích của Công ước Quốc tế về Luật Biển là thế nào, nếu ngoại giao lại có tác dụng hơn là luật pháp?”

Biển Đông với ‘Vành đai, Con đường’
…. http://www.bbc.com/vietnamese/world-41789720

See More

Image may contain: 2 people, text

Cái Trung Quốc cần ở Việt Nam là…

From facebook:   Hung Tran

Đôi khi chúng ta cứ ngu ngơ, nghĩ rằng nước nào xâm lược mình là nó đem quân sang đánh, bắt dân mình làm nô lệ rồi hốt của cải tài nguyên của mình đem về nước nó. Với thời đại này thì muốn xâm lược ai, chẳng cần phải dùng quân, cứ dùng mưu thôi cũng đủ.

Cái Trung Quốc cần ở Việt Nam là một chính phủ thuần phục vô điều kiện, là những quan chức tham lam dốt nát, coi trọng cái ghế hơn vận mệnh quốc gia, là những chính sách đường lối đưa ra đều phải na ná nó, nó đi trước mình theo sau. Cái này nó đã có!

Trung Quốc cần ở Việt Nam một nền kinh tế bét nhè và phải phụ thuộc hoàn toàn vào hàng hoá hay công nghệ của nó. Vậy mỗi năm ta nhập siêu từ TQ hàng chục tỷ đô, các công trình quan trọng của đất nước cũng TQ trúng thầu, nền nông nghiệp – chăn nuôi của ta nó muốn thao túng thị trường lúc nào cũng được. Cái TQ cần cũng đã có nốt!

Trung Quốc cần ở Việt Nam một môi trường ô nhiễm và là cái bãi rác để TQ thải ra các công nghệ lạc hậu. Họ cần ở Việt Nam một nền giáo dục tụt hậu, suốt ngày cứ loay hoay với cải cách, cần nền giáo dục ấy tạo ra những con người vô cảm, sống phó mặc và thờ ơ với vận mệnh đất nước. Nền giáo dục ấy cũng triệt tiêu luôn tính sáng tạo, nó khiến người dân vất bỏ mọi giá trị đạo đức, mọi luân thường đạo lý để lao đầu vào kiếm tiền. Cuối cùng vì lòng tham mà người dân sẵn sàng giết nhau, và nó tung hoá chất độc hại ra bán để dân lấy đó làm vũ khí là đủ. Trung Quốc cũng cần ở Việt Nam một nền y tế coi trọng lương tháng hơn lương tâm, cần Việt Nam thành cái ổ ung thư, thành cái nôi của dịch bệnh. Họ cần những người Việt Nam ốm yếu và bệnh tật, suốt ngày chìm đắm trong thuốc lá, rượu bia.

Và quan trọng nhất, TQ cần có sự hiện diện của người TQ tại các vị trí chiến lược quân sự ở lãnh thổ Việt Nam. Họ muốn tự tung tự tác trên biển Đông, độc chiếm nó mà Việt Nam cũng chỉ phản ứng lấy lệ bằng các phát ngôn quan ngại từ bộ ngoại giao. Không có chuyện kiện cáo TQ ra quốc tế gì hết.

Tất cả những điều TQ muốn, họ đều đã có được, và những thứ họ có đó, nó thậm chí còn vượt xa kỳ vọng ban đầu mà họ từng đặt ra. Vậy Trung Quốc cần gì phải tốn viên đạn nào để chiếm được Việt Nam đâu. Họ dùng tiền và quyền lực làm mồi nhử để người Việt Nam tự dâng nó cho họ mà!

Nhân thế hoàng

Xuất hiện “Hồng vệ binh thời đại mới”?

From facebook:   Trần Bang added 3 new photos.

Xuất hiện “Hồng vệ binh thời đại mới”?

1.ĐCSTQ đưa tư tưởng của Tập vào điều lệ đảng: “XHCN đặc sắc TQ thời đại mới”, ngày 24-10-2017, tại Bắc Kinh, TQ.

2.Ngày 27/10/2017 xã Sơn Hải thông báo có hội cờ đỏ về Giáo họ Văn Thai, và hôm nay 29/10/2017 xuất hiện hội cờ đỏ “hoành tráng “ như “Hồng vệ binh thời đại mới” ngay gần Giáo họ Văn Thai, xã Sơn Hải, Quỳnh Lưu, Nghệ An.

Hai sự kiện trên xuất hiện theo thứ tự thời gian, và… “có biện chứng không”?

Nếu biện chứng thì nhân dân VN phải cảnh giác cao độ với nó, tránh xa chúng, bởi sự thô bỉ, trơ trẽn và tàn ác khủng khiếp của Hồng vệ binh với người dân TQ ở thế kỷ 20 đã làm cả thế giới căm phẫn và khinh bỉ.

See More

Image may contain: one or more people and hat
Image may contain: 3 people, people standing
Image may contain: outdoor

Đổi tiền ?

From facebook:  Phan Thị Hồng added 2 new photos — with Hoang Le Thanh.
Đổi tiền ?

Đổi tiền nằm trong cái quyền của kẻ kiêu ngạo của đảng CSVN, liệu họ có muốn xóa sổ cái đảng của họ chăng ?

Cho dù kiêu ngạo tột đỉnh, mưu mẹo và lừa lọc tột đỉnh, nhưng họ sẽ không dám đổi tiền.

Tôi mong họ đổi tiền, và cái đảng của họ sẽ tiêu diêu miền cực lạc.

Dốt nát như tôi, còn biết tai họa của việc đổi tiền mà chính họ sẽ lãnh đủ mọi hậu quả, huống chi họ có hàng vạn tiến sĩ và thạc sĩ, không phải tất cả chúng nó đều ngu, …

Sức mạnh của đồng tiền đo lường sức mạnh nền kinh tế, chứ không thể đo lường sức mạnh nền kinh tế bằng giá trị đồng tiền mà ngân hàng cộng sản định giá sau khi đổi tiền.

Sức mạnh và nội lực kinh tế bây giờ đã khác hẵn những lần đổi tiền/cướp bóc tài sản nhân dân trước đây.

Và người dân cũng không ngu để nhà cai trị cộng sản lợi thế trong việc … đổi tiền.

Xem thêm:

– Liệu Việt Nam có nên đổi tiền để tạo thuận lợi cho giao dịch?

http://quochoi.org/lieu-viet-nam-co-nen-doi-tien-de-tao-thu…

– Có đổi tiền hay không, tại sao?
http://www.rfa.org/…/is-there-exchange-of-money-or-not-why-…

See More

Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person

Giờ rảnh mới kể.

From facebook:  Hoa Kim Ngo shared Nguyễn Hoàng Vi‘s post.

Nguyễn Hoàng Vi

Giờ rảnh mới kể.

Chiều hôm qua, vô tình gặp mặt anh an ninh theo mình cách đây 5 năm ở quán ăn. Số là anh ko dc cắt cử theo mình nữa là vì mình vô tình biết nhà anh ấy.
5 năm gặp lại, anh thay đổi nhiều, mập mạp hơn, trắng trẻo hơn.

Như “oan gia ngõ hẹp”, anh ấy cố tỏ ra như ko quen mình, cơ mà ánh mắt né tránh như sợ chạm phải ánh mắt người quen, sợ mình nhận ra. Như mọi khi, có lẽ, mình đã âm thầm ghi lại hình ảnh anh ấy. Nhưng lần này thì không. Trong đầu lúc đó nghĩ “chạm mặt nhau trong đời thường lúc anh còn đang ở phe thắng cuộc mà anh còn sợ thế này. Thế nhỡ mai này, thời thế thay đổi thì mặt mũi nào nhìn nhân dân anh nhỉ??”.

Vì sự thương cảm giữa con người với con người, tôi có thể sẽ xoá đi ký ức những gì các anh đã làm ko tốt với tôi, sẽ không trả thù các anh sau này để các anh còn có cơ hội làm người lương thiện.

Thật khó để làm người lương thiện khi lỡ sa chân vào đảng CS phải ko các anh??? Có bao giờ các anh nghĩ mình chẳng khác gì thằng Chí Phèo, muốn hét lên thật lớn “Tôi muốn lương thiện, ai cho tôi lương thiện???”

GIAI TẦNG XÃ HỘI THỜI BAO CẤP

 
From facebook:  Hoa Kim Ngo shared Mac Văn Trang‘s post.
Image may contain: one or more people and people standing
Image may contain: one or more people and crowd

Mac Văn Trang added 2 new photos.

GIAI TẦNG XÃ HỘI THỜI BAO CẤP

Nhiều người ngộ nhận, bảo rằng thời bao cấp, nghèo, đói nhưng bình đẳng, bình nguyền, xã hội tốt đẹp… Thực ra phải công nhận, Giáo dục là bình đẳng hơn cả, mọi học sinh đều không có phân biệt, trừ khi vào đại học… Y tê cũng bình đẳng, nhưng có bệnh viện Việt Xô riêng cho cán bộ có phiếu C trở lên… Giai tầng xã hội lúc đó được thể hiện qua tem phiếu. Có mấy câu ca dao khái quát tài tình qua các loại CHỢ:

Tôn Đản là chợ vua quan,
Vân Hồ là chợ trung gian nịnh thần,
Đồng Xuân là chợ thương nhân,
Vỉa hè là chợ nhân dân anh hùng!

Lúc đó người nông dân và buôn bán tự do (tiểu thương) là khổ nhất. Nông dân làm ra lương thực, thực phẩm, nhưng là những người đói, rách nhất, vì bị thu mua hết sản phẩm và không có tem phiếu (Xem Cái đêm hôm ấy đêm gì?, thì biết). Tiểu thương thì bị gọi khinh miệt là “con buôn”, “con phe”, luôn bị phòng thuế, CA kiểm tra, săn lùng như tội phạm, phải luồn lách trăm mưu, ngàn kế.Trong khi đó các cô Mậu dịch viên nhà nước thì quyền thế hơn mọi loại cán bộ. Tết đến Phiếu A, B, C được phân phối giò, chả, bánh kẹo…. Còn phiếu Đ, E, phiếu trẻ con, “ăn theo” cũng hơn ngày thường vài tí. Trong gia đình, Mẹ là Công nhân, được 20 kg gạo, bố Kỹ sư (lao động trí óc) được 13kg gạo; con SV 15kg gạo. .. Mẹ là oai nhất: Giai cấp tiên phong, lại Gạo, thịt cũng nhiều hơn…

Giáo viên Văn, Toán… chỉ 13kg gạo, GV THể Dục được 20kg gạo, vì vận động cơ bắp nhiều… Vì thế mới có câu:
Dạy Toán – Học Văn – Ăn Thể dục!

Chuyên phân phối hàng hóa mới bi hài. Lúc đó ngoài tem phiếu cố định, các cơ quan có bộ phận “Đời sống” lo chạy vạy ngược xuôi, kiếm thêm nguồn hàng cho CBCNV. Cả Viện đang “nghiên cứu”, thấy ai đó reo lên: “Căng tin về rồi”, thế là tất cả ùa ra xếp hàng…

Không hiểu sao, cái gì cũng thiếu. Đến Muối, Rau muống, băng vệ sinh của chị em cũng phải phân phối. Cách phân phối ngoài tem phiếu, ở đơn vị cơ sở thường “bốc thăm”. Người không nghiện, có khi bốc được thuốc lá, bán lại cho người nghiện; người không râu, bốc được dạo cạo râu, để lại cho anh nhiều râu… Thế là có câu:

CÁI CỨT GÌ CŨNG PHÂN/ PHÂN THÌ NHƯ CỨT!

Thời bao cấp, với đại đa số nhân dân, cái gì cũng thiếu, cùng thèm khát, ước ao…
Lúc đầu còn ao ước: Một yêu anh có Seico (đồng hồ Nhật)/ Hai yêu anh có Peugeot cá vàng (Xe đạp máy của Pháp)/ Ba yêu nhà cửa đàng hoàng/ Bốn yêu hộ khẩu vững vàng Thủ đô…

Sau hạ mức ước muốn thê thảm:
Một yêu anh có may ô
Hai yêu anh có cá khô ăn dần
Ba yêu có nước rửa chân
Bốn yêu sổ gạo, tháng 1 lần được mua…
Có lẽ đây là kết quả của đường lối kinh tế: “Không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng”!
27/10/2017
MVT

Bẩn ! Bẩn thỉu không thể tưởng.

From facebook:  Thuc Tran shared Nam Tran‘s post.

Bẩn ! Bẩn thỉu không thể tưởng.

Một cậu sinh viên hay học sinh gì đấy chắc là vi phạm giao thông bị con sâu gặm tiền huýt còi, có lẽ cậu ta không mang theo tiền nên năn nỉ… cậu ta có một xâu chuỗi đeo tay không biết có quý giá gì không nhưng chắc là thơm hay chua loét mùi mồ hôi ( đưa lên mũi hửi hửi ), với ánh mắt thèm thuồng của cả 3 con sâu gặm tiền cuối cùng sau một hồi năn nỉ cậu ta cũng được cho đi với vẻ mặt tiếc nuối khi xâu chuỗi đã bị cưỡng đoạt. Link đây.

18,558 Views
Nam Tran

Bẩn ! Bẩn thỉu không thể tưởng.
Một cậu sinh viên hay học sinh gì đấy chắc là vi phạm giao thông bị con sâu gặm tiền huýt còi, có lẽ cậu ta không mang theo tiền nên năn nỉ… cậu ta có một xâu chuỗi đeo tay không biết có quý giá gì không nhưng chắc là thơm hay chua loét mùi mồ hôi ( đưa lên mũi hửi hửi ), với ánh mắt thèm thuồng của cả 3 con sâu gặm tiền cuối cùng sau một hồi năn nỉ cậu ta cũng được cho đi với vẻ mặt tiếc nuối khi xâu chuỗi đã bị cưỡng đoạt. Link đây.
https://vitalk.vn/…/video-csgt-thao-vong-tay-cua-nguoi-vi-p…

Singapore

From facebook:  Tony Ton‘s post.

 

Singapore

Hồ Chí Phè

– Các lãnh đạo CSVN gần đây bày tỏ mong muốn thành phố mình được như Singapore. Bức xúc quá! Tại sao không chọn Bắc kinh, Bình Nhưỡng, Trùng Khánh… để bắt chước, lại chọn một thành phố của tư bản? Người Việt sao không đi du lịch Singapore xem thành phố này như thế nào đến nỗi ông Hải cẩu nhà ta hàng ngày phải dẫn đám lâu la dùng búa tạ đập vỡ bao nhiêu thứ gọi là chiếm dụng trái phép lòng lề đường, để thành phố mình tiến nhanh tiến mạnh, không phải tiến lên thành phố thiên đường CS, mà rẽ ngang sang thành phố “tư bản giãy rầm rầm nhưng chưa chịu lăn ra chết!”, Singapore. Điều gì cũng phải tai nghe, mắt thấy để suy nghĩ chín chắn, Phản Động quyết định làm một chuyến du lic̣h Singapore.

Xin được nhắc lại, người Việt Nam nào cứ hay phát biểu “linh tinh”, không theo ý của đảng, bị đảng ḱết tội phản động thì chỉ có cơ may đi vào nhà tù bóc lịch chứ làm gì có cơ hội đi du lịch nước ngoài. May mắn thay, Phản Động ở đây chỉ là biệt danh của Phan Văn Đông, chính vì thế sau khi nháy mắt thân thiện với công an CSVN, anh được phép lên đường đi du lịch.

1/ Phi trường Changi:

Phi trường luôn là cửa ngõ chính vào một quốc gia. Quốc gia bé tí Singapore với diện tích vỏn vẹn chỉ có 720 km2, nhưng Changi lại là một trong những phi trường lớn đứng hàng đầu trên thế giới. Phi trường tiếp khoảng 60 triệu hành khách mỗi năm, đứng hạng 6 trên thế giới, hạng nhì ở châu Á. Sự tự hào người dân Sing đối với Changi do hai yếu tố:

– Cơ sở vật chất:

Tuy đất nước nhỏ hẹp, Changi lại chiếm diện tích rộng lớn, khoảng 5 km2. Phi trường có 3 terminal, cuối năm 2017 có thêm terminal 4 và các terminal vẫn có các kế hoạch nới rộng, nâng cấp… Các terminal rất hiện đại, rất thoáng mát, có nhiều quầy để hành khách làm thủ tục check-in, check-out, security control hay border control… Mỗi terminal có 20 đến 30 cổng lên máy bay. Ngoài cửa hàng ăn uống, shopping… còn các nơi nghĩ ngơi cho hành khách. Sau khi vào khu chờ lên máy bay, hành khách có thể thong dong bách bộ qua hồ cá, thác nước, vườn bướm nhiệt đới, có nhiều ghế dài hành khách có thể ngủ, ghế đấm bóp… Tất cả đều miễn phí, hành khách có thể dễ dàng sử dụng, tạo cảm giác rất thoải mái.

– Con người:

Một cơ sở hiện đại nếu không quản lý hiệu quả bởi con người, cơ sở ấy không có một giá trị gì cả! Hành khách đến Changi có ấn tượng rất tốt về nhân viên phi trường, họ làm việc nhanh nhẹn, năng nổ… Khi số hành khách phải xắp hàng chờ tăng, lập tức thêm nhiều nhân viên phi trường được điều tới, mở thêm một hay nhiều đường line để giải quyết nhanh các thủ tục. Họ vui vẻ, liên tục phụ giúp khách hàng như hướng dẫn, xắp xếp đúng các vật dụng cá nhân qua máy dò quang tuyến… Qua sự quản lý, cách làm việc nhân viên người Sing, Changi là phi trường mà thời gian chờ đợi làm các thủ tục của hành khách ngắn nhất so với các phi trường lớn trên thế giới.

Vào những năm 60, phi trường Singapore thua kém phi trường Tân Sơn Nhất về nhiều mặt. Nhưng hiện tại nhìn lại phi trường TSN lớn nhất nước của VN, khi mưa lớn nó trở thành như cái hải cảng cho tàu bè. Một phần diện tích phi trường đã được đảng yêu ái dành cho “quốc phòng làm kinh tế”: Một sân golf, một nhà hàng đạt tiêu chuẩn quốc tế để phục vụ cho các đại gia. Quyền lợi cả đất nước phải hy sinh cho nhóm thiểu số quan chức CS và cái mãnh đất “quốc phòng làm kinh tế” đấy, vẫn hàng ngày đứng ngang nhiên, thách thức người dân trong cả nước. Hải Cẩu hàng ngày cùng đám lâu la vác búa đập phá những “chiếm dụng lòng lề đường bất hơp pháp”, để được như Singapore. Hung hăng nhưng Hải Cẩu vẫn không dám đụng đến đất đai chiếm dụng của đám “quốc phòng làm kinh tế”. Đụng đến đám đấy không phải một Hải Cẩu, cả trăm Hải Cẩu cũng bị xé cho tan xác.

2/ Giao thông, môi trường và… cảnh sát.

Taxi đưa khách từ phi trường về khách sạn được quản lý một cách hoàn hảo, giá cả không đắt và rất minh bạch. Đường về khách sạn tại trung tâm thành phố thoáng rộng, không có kẹt xe. Dọc suốt theo theo đường là các hàng cây bông giấy đủ mọi màu sắc, cắt tỉa gọn gàng. Bảng chỉ dẫn trên đường hoàn toàn bằng Anh ngữ vì Singapore xử dụng Anh văn là ngôn ngữ chính, mặc dù 75 % dân số là người gốc Hoa. Đa số xe lưu thông trên đường là xe mới. Người tài xế taxi giải thích:

– “Chính phủ chỉ cho thời gian tối đa xử dụng xe là 10 năm. Sau đó phải bán cho chính phủ, hoặc phế bỏ vì tân trang hoặc xin giấy phép tiếp tục lưu hành rất khó, rất tốn kém. Giá xe ở Sing rất đắt, chiếc taxi Prius này giá ở Sing 130. 000 đô Sing -96000 đô Mỹ. Xe hạng sang Bentleigh, sơ sơ 2 triệu… Ngoài ra người ta còn phải đóng thuế đường, thuế thả thán khí… Tất cả chỉ vì nhà nước muốn mọi người xử dụng chuyển chở công cộng rất tốt như xe bus, xe điện ngầm, xe đạp… Môi trường không khí ở Sing tốt, không ai phải đeo khẩu trang khi ra đường”.

Tất cả xe chạy tuân hành rất đúng luật, không có bóng dáng của cảnh sát giao thông đâu cả. Khác hẳn ở Việt Nam các “con bọ vàng” lổn ngổn đầy đường.

Người tài xế: “Cảnh sát chỉ xuất hiện khi nào có tai nạn làm trở ngại giao thông. Nhà nước phải tính toán chi tiêu hợp lý. Lương trung bình cảnh sát ở Sing là 42000 đô một năm, mướn nhiều cảnh sát tiền đâu chi dùng cho y tế, giáo dục…”.

Ngân sách 2016, chính phủ Sing chi tiêu khoảng 75 tỉ đô Sing gồm14 % cho quốc phòng (nước nào không e ngại anh láng giềng hung hãn China?), 12. 8% cho giáo dục, 11% cho y tế… Một nữa ngân sách 5. 4% của bộ nội vụ, tức khoảng 2. 7 % tổng ngân sách được phân cho cảnh sát để xây dựng cơ sở, huấn luyện… và trả lương. Nước CHXHCNVN mặc dù rất mập mờ trong ngân sách, người ta cũng ước tính VN chi khoảng 12% tổng ngân sách để nuôi hơn 600 ngàn công an, cảnh sát cùng bao nhiêu trại tù; 10% cho quốc phòng… Đấy là những con số biết nói. Vâng nó đã nói lên: qua chế độ công an trị, tiền của người dân đóng thuế được chi để khoá miệng mồn của chính người dân.

3/ Vòng quanh Singapore:

1/ Marina Bay Sands (MBS): đây là casino đứng riêng được xây dựng đắt giá nhất trên thế giới. Công ty Las Vegas Sands đầu tư khoảng 8 tỉ đô, xây cất trong hơn 3 năm, khánh thành vào năm 2010. MBS gồm ba toà tháp cao 55 tầng, tượng trưng ba bộ bài dựng đứng. Trên cùng ba tháp được nối liền với nhau bằng khối thép khổng lồ, trông xa như chiếc ghe dài, được đặt tên là Sands Skypark. Skypark gồm một bể bơi khổng lồ Infinity pool, một observation deck, nơi cao nhất có thể nhìn được toàn cảnh thành phố và vịnh Singapore… Trong ba toà tháp MBS là khách sạn 5 sao có trên 2500 phòng, cùng nhiều cửa hàng nổi tiếng trên thế giới, nhà hàng…

2/ Gardens by the Bay: Cạnh MBS là công viên nổi tiếng Gardens by the Bay, rộng trên 100 hectare gồm các khu vườn được bảo tồn, công viên cho thiếu nhi, thác nước… Du khách có thể dạo chơi cả ngày qua các cầu ngang qua thác nước, trên đầu là vòng cung cho các loại hoa leo, bên cạnh là các hồ nước với đủ loại hoa. Trong công viên người ta thấy rất nhiều những bông hoa, những con bướm, chuồn chuồn… khổng lồ, đủ mọi màu sắc. Đương nhiên đây là sản phẩm tưởng tượng của con người tạo ra. Từng gốc cây, bờ cỏ… tất cả đều được chăm sóc cẩn thận, đặt đúng nơi, đúng chỗ của người thiết kế.

Tại Gardens by the Bay, không thể không ghé xem những cây “super trees”. Những “cây” này cao khoảng 25 đến 50 mét, được tạo dáng bởi những ống sắt là các ống thoát hơi nóng, ống nước tỏa nhiệt của toà nhà phía dưới công viên. Đủ các loại cây leo, fern bám vào các ống sắt này, khi lên cao “cây” xoè như tàn cây cổ thụ. Với cây cao và lớn, người ta có thang máy đề đưa khách du lịch lên trên để thưởng ngoạn. Ban đêm các cây này được thắp sáng lên rực rỡ nhờ năng lượng từ các tấm pin mặt trời.

Gần Gardens by the Bay, du khách có thể thăm viện bảo tàng nghệ thuật Singapore có kiến trúc hình một bông hoa sen khổng lồ.

3/ Sentosa (Resorts World Sentosa) RWS: một quần thể cho du khách giãi trí và nghĩ dưỡng gồm đường đi bộ được lát gỗ, casino, hotel, bãi biễn, khu làng điện ảnh Universal Studio, thủy cung SEA aquarium, đường ống dưới biển thăm thế giới dưới đại dương Underwater world, suối nước và tượng sư tử biển Merlion cùng rất nhiều khu giải trí nhỏ khác. Sentosa được xây dựng bởi công ty Genting Singapore với chi phí hơn 6 tỉ rưỡi đô Sing. Tại khu này du khách tây phương có thể thấy đủ các cửa hàng thức ăn quen thuộc như McDonald, Burger King, Hard Rock Cafe…, người Sing ai cũng nói tiếng Anh lưu loát nên Singapore được chọn là thành phố người Tây phương cảm thấy thoải mái nhất khi du lịch ở Á châu. Ngoài ra trẻ em, đôi khi có cả lớp học vào khu Sentosa để học, để tìm hiểu về môi trường, động thực vật…

4/ Người Việt ở Singapore: theo sứ quán VN, có tổng cộng khoảng 13000 người Việt sinh sống ở Singapore. Trong số này, khoảng trên 2000 là các cô dâu Việt lấy chồng người Sing được định cư lâu dài. Số còn lại là sinh viên, học sinh được gia đình cho “lên thuyền” để trở thành các “thuyền nhân tị nạn giáo dục nhồi sọ CS”, và những người Việt có được việc làm ở Singapore. Đương nhiên VN cũng là nguồn xuất khẩu những di dân lậu qua Sing để làm gái hay bán thuốc lá lậu… Di dân này nhan nhãn ở các khu ăn chơi đèn đỏ, lầu xanh.

Người Việt ở Sing không ở tập trung, chỉ hay gặp gỡ trong các tổ chức, hội đoàn người Việt. Có một số cửa hàng ăn Việt Nam, người chủ có thể là người Sing hay người Việt… Singapore là một thành phố đắt đỏ trên thế giới, đầu tư mở một cửa hàng ở Sing cần số vốn không nhỏ. Thế nhưng cónhững quán VN được mở ở những địa điểm tốt trong thành phố. VN đang rất cần đô la, nợ công cao, nhiều dự án không tiến hành được vì hết vốn như công trình Metro Sài Gòn… Tại sao người Việt có thể đem số tiền khổng lồ ra khỏi nước để đầu tư mở nhà hàng ở Sing?

Có quán VN (khu China town) cho vẽ hình HCM trên tường. Có lẽ buôn bán hơi ế ẩm nên muốn nhờ “Bác” đứng quảng cáo, níu kéo khách vãng lai dùm cho quán? Những cô gái phải hành nghề “buôn hương bán phấn” nơi xứ người cũng nên mặc áo có in hình “Bác” để nhờ “tiếng tăm của Bác”có thêm nhiều khách chơi. Nhìn những quán kinh doanh này không khỏi làm nhiều người nhớ lại, trước 30/4/1975 có nhiều cơ sở “kinh tài của Việt cộng” ở Sài Gòn. Đấy là nơi nhận vốn từ đảng và nhà nước CS kinh doanh, kiếm lời. Tiền lời ấy đi đâu chỉ có đảng mới biết!

4/ Những suy nghĩ về sự phát triển của Singapore:

Trong năm 2016, số du khách ghé Singapore hơn 16 triệu rưỡi người. Diễn Đàn Kinh tế Thế giới (World Economic Forum), trong báo cáo về sự ganh đua trong ngành du lic̣h, Singapore xếp hạng hai trong khu vực châu Á Thái bình dương, chỉ đứng sau Úc. Đây thành tựu đáng tự hào cho đất nước bé tí Singapore, nó nói lên sự quản lý và đầu tư vô cùng hiệu quả. Và không phải chỉ về du lịch, nhìn tổng quát Singapore đứng hạng ba trên thế giới về lợi tức tính bình quân trên đầu người sau Qatar, Luxembourg, hạng năm thế giới về chỉ số phát triển con người HDI (Human Development Index), sau Na Uy, Úc, Thụy Sĩ, Đức, và Đan Mạch. Đương nhiên những con số liên quan về giáo dục, y tế, tính trong sáng của nhà nước ít tham nhũng… Singapore đứng các vị trí đầu trên thế giới.

Quay về Việt Nam, Phản Động không còn nhớ rõ đất nước “đỉnh cao trí tuệ” nằm ở vị trí nào, có lẽ vẫn lẹt đẹt ở cuối bảng? Tại sao lại vậy nhỉ? Đừng nhìn nghiêng nhìn xéo, hãy nhìn thẳng những con số và suy nghĩ.

Phản Động có dịp trò truyện với Eric Tan, một người Sing đã có dịp qua VN làm việc một thời gian khá dài. Anh nói về đất nước, con người Singapore:

– “Tôi cũng như nhiều người bạn Singapore khác, rất ngưỡng mộ người Anh, mặc dù Singapore, Mã Lai là thuộc địa cũ của Anh. Không phải tất cả cái gì từ thực dân Anh đều là xấu. Người dân Singapore đã học hỏi rất nhiều từ người Anh. Ở nhà người Sing có thể nói tiếng Hoa, tiếng Malay, tiếng Ấ́n.. nhưng tiếng Anh vẫn được giữ là ngôn ngữ chính. Chính quyền Singapore hiện nay tổ chức rập khuôn theo kiểu mẫu Westminster của Anh. Đây là một thể chế chính trị gồm một chính phủ nắm quyền điều hành quốc gia. Trong quốc hội có thêm nội các đối lập trong bóng tối (shadow cabinet) được tranh cãi ngang hàng với chính phủ để thi hành chính sách cũng như thông qua các luật lệ của đất nước. Một hệ thống chính trị dân chủ hoạt động rất hiệu quả, chấp nhận đối lập chính kiến, đương nhiên không ai có thể bị ghép về tội gọi là “phản động” …

– “Nhưng Eric hãy nói về Ấn độ, quốc gia đông dân thứ hai thế giới, là một thuộc địa cũ của thực dân Anh, bây giờ cũng có chính quyền dân chủ theo kiểu mẫu Westminster? Sao Ấn độ vẫn không phát triển, bắt kịp China?”

– “Các nước trên thế giới, nhất là trong vùng Á châu, đều muốn Ấn Độ trỗi dậy về kinh tế, quân sự để quân bình các thế lực của China trong vùng, giảm áp lực quân sự, kinh tế chủ yếu từ anh chàng China hung hãn, không hề biết đến điều ngay, lẽ phải. Mặc dù thủ tướng Ân Độ Modi có nhiều cải cách nhưng còn phải tốn nhiều thời gian để Ấn Độ trở thành một cường quốc mới.”

“Tại sao Ấn Độ không phát triển như Mã Lai, Singapore sau khi dành được độc lập? Đây là đề tài rất thú vị và cần nhiều thời gian để bàn luận. Về người Ấn, không chỉ trên đất nước Ấn Độ, khi di dân ra nước ngoài có nhiều điều làm ta phải suy nghĩ. Người Ấn là một dân tộc thông minh. Theo thống kê, nhiều CEO trong các công ty lớn trên thế giới là người Mỹ gốc Ấn, cao hơn bất kỳ các sắc dân nào khác. Trong khi người Mỹ gốc Hoa thường là chủ tiệm ăn, kinh doanh nhỏ. Tương tự ở Mã Lai, cộng đồng người Ấn rất đông. Nhiều người Ấn ở Mã thành công, địa vị cao nhưng cũng có rất nhiều người Ấn rất nghèo ở trong khu ổ chuột, hai giai cấp người Ấn giàu nghèo rất rõ rệt”.

“Trở về Ấn Độ, sự phân chia giai cấp đến nay vẫn là một tệ nạn. Chỉ cần biết họ tên của một người Ấn là biết họ thuộc giai cấp nghèo hay giàu. Người giai cấp giàu khi ra đường, lỡ bị chạm bởi một người giai cấp nghèo, họ phải về nhà tẩy rữa sạch sẽ ngay. Sự khinh bỉ giai cấp giàu đối với giai cấp nghèo xuất phát từ truyền thống văn hoá, tôn giáo… rất lâu đời. Người giai cấp nghèo thường an phận vì họ đã được giáo dục, đã quen với một xã hội như thế. Ngoài ra còn việc tảo hôn, con gái phải có của hồi môn khi về nhà chồng nếu không bị khinh rẻ; dân đói không có thịt ăn nhưng bò thì được chăm sóc như thần, như thánh; người chết thi thể đem ra sông Hằng để được trôi về nơi cực lạc… Một xã hội phức tạp và phân hoá khủng khiếp”.

“Điều nhiều người Ấn đã nhận ra, đấu tranh chống thực dân dành độc lập có thể làm được vì chế độ thực dân là một thực thể bên ngoài, thấy rõ được nó. Còn đấu tranh chống những hủ tục, những điều ngược với xã hội văn minh, những cái nằm sẵn trong mình do văn hoá, tôn giáo, giáo dục ảnh hưởng lên mình từ khi chào đời, quả thực vô cùng khó khăn. Bao nhiêu đời thủ tướng Ấn muốn có cải cách xã hội nhưng bức tường văn hóa, tôn giáo không sao vượt qua, có cố vượt qua chính phủ cũng té nhào”.

“Người Sing là di dân từ các nơi khác, đa số từ Hoa lục, không phân biệt giai cấp, bất đồng xã hội, tất cả đoàn kết để vươn lên, khát khao tạo cuộc sống tốt đẹp hơn nơi quê nhà. Singapore không dám nhận mình là “đỉnh cao trí tuệ”, không khoe khoang, họ khiêm nhường học hỏi các điều tốt đẹp ngay cả ở chế độ thực dân. Người Sing đã xác định hướng đi đúng đắn để có một Singapore đáng tự hào trên thế giới ngày nay”.

“Singapore giàu có, nhưng chúng tôi thiếu nước, thiếu đất, thiếu thiên nhiên. Nước sinh hoạt chúng tôi mua được, còn đất và cảnh trí thiên nhiên thì chịu. Nhiều người ta chê cảnh thiên nhiên ở Sing chỉ là cảnh giả, hơn 50 % cảnh do con người tạo ra. Chẳng hạn làm gì Singapore có được vịnh Hạ Long, nên người ta dùng xi măng tạo ra động thạch nhũ trong một không gian nhỏ xíu. Tương tự, thác nước chỉ toàn là xi măng, máy bơm nước… Đâu thể nào làm khác!”.

– Eric đã từng ở VN. Sài Gòn trở thành như Singapore có vẻ thực tế hơn là thành phố thiên đường hoang tưởng Cộng sản. Eric có ý kiến như thế nào?”.

– “Những năm 60, Singapore không bằng Sài Gòn. Đất đai, thiên nhiên của VN phong phú, vị trí như căn gác nhìn ra biển Đông, người Sing chúng tôi thèm rõ rãi. Nhưng bao năm qua VN vẫn lẹt đẹt, lý do cũng giống như Ấn Độ, không có đoàn kết? Người Nhật sau bại trận, tinh thần dân tộc khiến họ đoàn kết để xây dựng nước Nhật ngày nay. Việt Nam sau 30/4/1975, sự huyênh hoang và cách đối xử tàn tệ của người CS với người miền Nam đã làm sự chia rẽ trong xã hội càng trở nên tệ hại sau nhiều năm nội chiến. Việt Nam tuy dân tộc có lic̣h sử hơn bốn ngàn năm dựng nước nhưng lại chia rẽ, phân hoá hơn bất kỳ dân tộc nào trên thế giới. Đấy là do con người, nhất là con người ở vị trí lãnh đạo. Muốn phát triển, VN phải cần nhiều cuộc cách mạng. Tiên khởi là “cuộc cách mạng chống dối trá”, tạo dựng lòng tin giữa con người và con người. Đất nước cứ ỳ à, ỳ ạch thế mà cứ ca ngợi thiên đường nơi mọi người hưởng thụ theo nhu cầu. Đầu óc, tay chân lúc nào cũng xoay sở kiếm chác bằng đủ mọi cách bần tiện nhất thế mà miệng mồn lúc nào cũng luôn ca ngợi như cái loa, tư tưởng đạo đức XHCN…”. Thế giới văn minh hiện nay chẳng còn ai thèm để ý gì đến lời khoe khoang “đã đánh thắng bao nhiêu đế quốc”, người ta chỉ nể nang dân tộc biết làm giàu nhờ kinh tế, người dân có nhân quyền, hạnh phúc…

– “Ha… ha… “Cách mạng chống dối trá” mà thành công thì còn gì đảng Cộng sản VN! Ai ở Việt Nam dám đứng ra thành lập “Mặt trận giải phóng dối trá”? Eric nói thêm một hồi đảng và nhà nước CSVN gửi cho Eric giấy chứng nhận “Phản Động” thì khi xin thị thực vào VN là phiền lắm!”.

Lời kết:

Từ trên khách sạn nhìn xuống Singapore ban đêm. Nhiều người Sing tụ tập trước tượng con sư tử phun nước, một biểu tượng của thành phố. Không có tượng lãnh tụ nào được trưng bày để dân chúng đến xem vì Singapore có thành quả ngày nay do cả dân tộc Sing biết đoàn kết chứ không một cá nhân nào. Nhìn xa, những ánh đèn led đổi đủ mọi màu xanh đỏ, sáng lung linh trên nóc các nóc nhà vòm, những cây super tree, những tia sáng laser được chiếu từ Skypark thành những đường sáng xanh rực ngang dọc trên bầu trời đêm, Singapore thực rạng rỡ về đêm. Xa tít về phía chân trời, những dãi màu đen và xám mờ nhạt, quê hương Việt Nam, thành phố Sài Gòn. Nếu Sài Gòn không có ngày 30/04/1975, vẫn là thành phố tự do như Singapore hiện nay, mọi điều chắc chắn đã đổi khác. Người Việt sẽ chân thật với nhau như những ngày “thiệt thà, chất phác của nông dân miền Nam”, sẽ không có “quốc phòng làm kinh tế”, không có những kẻ khoác lác, không có những kẻ cơ hội chủ nghĩa đang dùng búa tạ để Sài Gòn trở thành như Singapore…

Singapore quả thực may mắn. Vô cùng may mắn vì trong quá khứ hay hiện tại, không có tấc đất nào của Singapore có thể làm nơi sinh sôi, nẩy nở của mầm mống độc hại cộng sản.

CON NGƯỜI HAY ROBOT?

CON NGƯỜI HAY ROBOT?

Trong bài luận văn về bệnh vô cảm của em Phan Hoàng Yến, học sinh lớp 9A2 trường trung học Chu Văn An, Hà Nội, đã gây ấn tượng mạnh trong xã hội hôm nay.  Bài văn được cô giáo cho 9,5 điểm với nhận xét: “Em có những phát hiện và suy nghĩ sâu sắc về hiện tượng đáng buồn này.  Một người có trái tim nhân hậu, đa cảm và tư duy sắc sảo như em thật đáng quý.”

 Bài văn được viết như sau: “Có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do những phát minh vĩ đại của con người.  Một trong số đó chính là sự sáng chế ra robot, và càng ngày, robot càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm sao cho thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó nhọc, bề bộn của cuộc sống.  Chỉ lạ một điều: Đó là trong khi các nhà khoa học đang “vò đầu bứt tóc” không biết làm sao có thể tạo ra một con chip “tình cảm” để khiến “những cỗ máy vô tình” biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận, thì dường như con người lại đi ngược lại, càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh.  Đó chính là căn bệnh nan y đang hoành hành rộng lớn, không những chỉ dừng lại ở một cá nhân, mà đang len lỏi vào mọi tầng lớp xã hội – bệnh vô cảm.  Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ.  Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không say mê, không thích thú.  Thấy cảnh tượng bi thương lại thờ ơ, không động lòng chua xót, không rung động tâm can.  Vậy đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy?

 Một tháng trước, tôi đọc được một bài báo trên mạng có đưa tin về vụ một đứa bé Trung Quốc hai tuổi bị xe tải cán.

 Thương xót, đau lòng làm sao khi nhìn cô bé đau đớn nằm trên vũng máu mà không một người nào qua đường để ý, cuống cuồng gọi cấp cứu.  Họ nhìn thấy rồi đấy nhưng họ lại cố tình như không thấy, đi vòng qua cô bé để tiếp tục con đường nhạt thếch, sáo mòn của mình.  Càng chua xót, đau lòng, phẫn nộ hơn khi chiếc xe tải tiếp theo nhìn thấy cô bé nằm đó, vẫn thoi thóp thở, bám víu lấy cuộc đời lại vô tình chẹt cả bốn bánh xe nặng trịch đi qua người cô bé, thản nhiên đi tiếp.  Người qua đường vẫn thế, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

 Cô bé xấu số chỉ được cấp cứu khi một người phụ nữ nhặt rác đi qua, thấy cảm thông, đau lòng nên đã bế cô đi bệnh viện.  Có những con người ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn như vậy đấy!  Không những thế, bây giờ ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém nhưng lại không thấy anh hùng nào ra can ngăn, cứu giúp hay chỉ một việc nhỏ nhoi thôi là báo công an.  Đó là những con người “không dại gì” và cũng chính “nhờ” những người “không dại gì” đó mà xã hội ngày càng ác độc, hỗn loạn.  Chính lẽ đó mà căn bệnh vô cảm càng được thể truyền nhiễm, lây lan.

Quả thực, nếu con người sống không có tình yêu thì cũng chỉ là một Robot cô độc lạnh lùng mà thôi. Nhân loại ngày nay có thể sáng chế ra Robot để làm thay con người nhưng đáng tiếc Robot thì không có tình yêu, vì nó chỉ là cái máy không hồn.  Phải chăng nó cũng là phản ảnh lối sống vô cảm không hồn của con người thời đại hôm nay?  Có mọi sự nhưng thiếu tình yêu.

Robot ngày nay có thể đọc kinh, hát thánh ca nhưng không có tình yêu trong hành động của mình.

Robot ngày nay có thể đi chợ, quét nhà, ru em nhưng vô cảm với công việc của mình.

Nói đúng hơn, Robot có thể nói, có thể làm nhưng vô hồn, vô cảm, lạnh lùng vì thiếu tình yêu.

Đạo Công Giáo đặt nền tảng trên tình yêu.  Yêu Chúa, yêu người.  Yêu Chúa không dừng lại ở việc máy móc đi lễ hay đọc kinh nhàn chán mà phải đặt tình yêu của mình vào hành vi thờ phượng Chúa hết lòng.  Yêu người không dừng lại ở đầu môi chót lưỡi mà phải biết chạnh lòng xót thương trước những đau thương mà anh chị em mình đang trải qua.

Như thế tình yêu là lẽ sống, là vẻ đẹp của đời Kitô hữu.  Không có tình yêu thì mọi hành vi thờ phượng của người tín hữu chỉ là Robot.  Không có tình yêu thì người Kitô không thể sống chứng nhân cho tình yêu của Chúa giữa dòng đời.  Cuộc đời cần tình yêu như trái đất cần mặt trời để tạo nên vẻ đẹp của vạn vật muôn màu.  Cuộc đời thiếu tình yêu như đêm tối lạnh lùng cô liêu.  Cách đây mấy hôm tôi đi thăm một trại tâm thần.  Tôi nghe thấy họ đang đọc kinh.  Họ hát.  Họ đứng yên lặng cả gần 200 con người mặc dù họ bị bệnh tâm thần.  Tôi ngạc nhiên sao họ lại thuộc kinh đến thế!  Nhưng nhìn kỹ tôi thấy họ vô hồn.  Họ đứng đó môi mấp máy chỉ ú ớ theo lời kinh của máy ghi âm phát ra mà thôi!

Lời Chúa hôm nay nhấn mạnh với chúng ta phải mến Chúa trên hết mọi sự và yêu tha nhân như chính mình.  Mến Chúa trên hết mọi sự là đặt việc thờ phượng Chúa, và thi hành ý Chúa trên mọi giá trị của cuộc sống.  Yêu tha nhân như chính mình là “nếu mình muốn người khác làm cho mình điều gì thì hãy làm cho họ như vậy.”  Đây là hai mệnh đề trong một giới răn yêu thương mà Chúa đòi buộc chúng ta phải thi hành.  Vì khi tạo dựng Chúa đã không tạo dựng chúng ta thành những Robot mà tạo dựng chúng ta có trái tim, có tự do để thăng tiến về hành vi yêu thương.

Xin cho chúng ta biết thăng tiến bản thân khi biết lồng vào những công việc của mình bằng tình yêu nồng nàn.  Một tình yêu trọn vẹn với Chúa để có thể kính mến Chúa trên hết mọi sự.  Một tình yêu với tha nhân thẳm sâu để có thể chia sẻ, cảm thông với nhau trong mọi vui buồn.  Amen!

 Lm Giuse Tạ Duy Tuyền

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến: Đồ mặt thớt

 

Chủ Tịch Quốc Hội CSVN Nguyễn Thị Kim Ngân. (Hình minh họa: Minh Hoang/AFP/Getty Images)

“Tôi đã từng rất ngạc nhiên khi được biết quyền tự do đi lại và cư trú, đặc biệt là quyền tự do xuất nhập cảnh dành cho chính công dân Việt là điều kiện tiên quyết mà chính phủ Việt Nam phải chấp nhận để nhận được các khoản vay từ World Bank.” Tôi nghe thạc sĩ Trần Kiên nói vậy, và cũng “ngạc nhiên” không kém.

Một chế độ gồm toàn khuôn mặt thớt.- Phan Huy

Hóa ra tại vì World Bank nên nhiều câu ca dao (mới) của Việt Nam đã chóng bị thời thế vượt qua, và sắp chìm vào quên lãng:

Trăm năm trong cõi người ta
Ở đâu cũng được đi ra đi vào
Xa xôi như xứ Bồ Ðào
Người ta cũng được đi vào đi ra
Ðen đủi như An-Go-La
Người ta cũng được đi ra đi vào
Chậm tiến như ở nước Lào
Người ta cũng được đi vào đi ra
Chỉ riêng có ở nước ta
Người ta không được đi ra đi vào

Sau khi được đi đứng lung tung thì lắm kẻ lại sinh tật ăn nói rất linh tinh. Hồi năm 2014 – sau chuyến du lịch Âu Châu – trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC, nhà văn Bùi Ngọc Tấn phát biểu (đôi điều) không mấy tốt đẹp về đất nước:

“Tôi sang Châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm. Bên nhà chúng ta vừa đi vừa nghĩ mưu, thành ra ấn tượng nhất cho tôi là sự tự tin của bước chân, nét mặt người bên đó. Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”

Mới đây, diễn viên Hồng Vân cũng thế:

“Người dân Nhật được hưởng chế độ an sinh tuyệt vời nhất… Chỉ thương người dân Việt Nam mình được hưởng toàn những điều giả dối.”

Chả riêng gì ông nhà văn, hay bà nghệ sĩ, ngay cả mấy cô bán hàng rong cũng ăn nói linh tinh thấy mồ luôn – theo tường trình (“Tâm Tình Của Hai Phụ Nữ Việt Bán Hàng Tại Thái”) của phóng viên Chân Như, RFA, từ Bangkok:

“Chính quyền Thái họ đối xử tương đối tốt. Chị có coi trên mạng cảnh nhiều người bán hàng rong ở Việt Nam, thấy phức tạp hơn so với bên đây nhiều, bên này họ nói vậy thôi chứ họ bắt vào thôi rồi họ phạt ít trăm Bath thôi, chứ họ không thu giữ gì cả. Chứ không phải như bên mình đâu, chị coi trên mạng cảm thấy thương người bán hàng rong như chị lắm. Bên này cảm thấy thích hơn, tốt hơn.”

Hễ cứ có dịp bước chân ra nước ngoài là dân Việt đều “biết mình bị mất những gì.” Tổ quốc nhìn từ xa khiến ai cũng ai cũng phải ái ngại – trừ qúi vị lãnh đạo đất nước:

-Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết: “Ngày nay, chúng ta ngẩng cao đầu, sánh vai cùng cường quốc…”

-Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang :“Những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của gần 30 năm đổi mới mà nhân dân ta đạt được khiến chúng ta hãnh diện và tự hào, bạn bè quốc tế ngưỡng mộ.”

-Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân: “Đất nước này được như thế này, ngẩng mặt lên nhìn với bạn bè năm châu bốn biển như thế này, vai trò vị thế như thế này đó là do chúng ta duy trì được sự ổn định chính trị và trật tự an toàn trong cả nước.”

Ông nhà văn, bà nghệ sĩ, cô bán hàng rong đều là những nhân vật mà ai cũng có thể nhận diện hay sờ mó được. Chớ “bạn bè bốn biển năm châu” thì thiệt khó biết là thằng cha hay con mẹ (rượt) nào, và “bạn bè quốc tế ngưỡng mộ chúng ta” gồm những ai (e) cũng là điều khó đoán.

May mà có cuộc bầu cử lãnh đạo UNESCO vào ngày 10 Tháng Mười vừa qua. Kết quả, theo BBC: “Tuy được báo chí truyền thông Việt Nam đánh giá cao sau cuộc phỏng vấn ứng tuyển hồi Tháng Tư, Đại Sứ Phạm Sanh Châu của Việt Nam chỉ giành được 2 phiếu bầu, thấp nhất cùng hạng với Azerbaijan.”

Cũng BBC, hai ngày sau, buồn bã cho hay: “Việt Nam rút khỏi cuộc đua lãnh đạo UNESCO.”

Về sự kiện này, Tiến Sĩ Dương Hồng Ân (VOA) có đôi lời bình nghe không được “tử tế” gì cho lắm:

“Nói về phương diện văn hóa, chúng tôi nghĩ là (Việt Nam) không có đủ khả năng nói chuyện văn hóa với các nước trên toàn thế giới. Tôi không bàn đến cá nhân ông ứng cử viên mà tôi chỉ nói là chế độ Cộng Sản hiện nay không có đủ tư cách, không có đủ khả năng nói chuyện về văn hóa đối với toàn cầu và thế giới.”

Đã thế, trên trang RFA, nhà báo Trương Duy Nhất còn hân hoan ra mặt:

“Mừng. Khi hay tin Phạm Sanh Châu chỉ được vỏn vẹn 2 phiếu, là một trong hai ứng viên ít phiếu nhất cuộc bầu vòng một cho chiếc ghế tổng giám đốc UNESCO. Có lẽ không chỉ riêng tôi. Nhiều, rất nhiều người Việt không giấu nổi sự vui mừng…”

Trong số “nhiều người Việt” này, chắc chắn, không có ông qúi vị lãnh đạo CSVN. Có lẽ, họ đều hơi “ngỡ ngàng” khi biết sự thực là bạn bè bốn biển năm châu hay bạn bè quốc tế, té ra, không “ngưỡng mộ chúng ta” gì ráo.

Bằng chứng mới nhất không chỉ ở vỏn vẹn hai phiếu bầu cho ông Phạm Sanh Châu mà còn ở thái độ lạnh nhạt của Ngân Hàng Thế Giới (WB) trước những lời nài nỉ “xin hỗ trợ” của ngài thủ tướng, vào hôm 20 Tháng Chín vừa qua. Thái độ của ông Nguyễn Xuân Phúc, tuy có hơi trơ tráo, nhưng hoàn toàn không sai lệch, so với cung cách và truyền thống lãnh đạo của giới “chính khách Việt Nam” – theo nhận xét của Tiến Sĩ Nguyễn Văn Tuấn:

“Việt Nam cũng là nước chuyên xin xỏ: suốt năm này sang năm khác, quan chức Việt Nam ngửa tay xin viện trợ từ rất nhiều nước trên thế giới. Xin nhiều đến nỗi có quan chức nước ngoài phàn nàn nói ‘Sao chúng mày nói là chúng mày rất thông minh và cần cù mà cứ đi xin hoài vậy. Dân xứ tao phải làm lụng vất vả mới có tiền cho chúng mày.’ Thật là nhục…”

Bị xỉ vả tới cỡ đó, nói nào ngay, cũng chưa “nhục” mấy. Nhà văn Trần Đĩnh còn dẫn lời của một vị quan chức ngoại giao Ba Lan (nghe) còn nhục nhã hơn nhiều: “Với chúng mày tốt nhất là đưa chúng mày ra một hòn đảo hẻo lánh giữa Thái Bình Dương rồi thế giới góp tiền nuôi và mọi người nhờ thế mà được yên ổn.”

Chả biết đến khi nào “thế giới” mới thực hiện được giải pháp “một hòn đảo hẻo lánh giữa Thái Bình Dương” cho Việt Nam để “mọi người nhờ thế mà được yên ổn” hơn? Trong khi chờ đợi, tôi xin có một lời đề nghị nhỏ, rất nhỏ và cũng rất dễ thực hiện, là từ nay xin qúi vị lãnh đạo đất nước (làm ơn) nổ nhỏ bớt lại chút xíu – mỏng mỏng thôi – cho nó đỡ kỳ.

Đẩy cả một dân tộc đến bước đường cùng, đến độ phải xin ăn để sống qua ngày mà Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân vẫn thản nhiên “ngẩng mặt lên nhìn bạn bè năm châu bốn biển” thì quả đúng là đồ mặt thớt.

Ngày 20-10 : “Tôi đang lừa dối em, mà sao em không biết ?”

Ngày 20-10 : “Tôi đang lừa dối em, mà sao em không biết ?” *

#GNsP– “Ngày 20/10 hàng năm được chọn là Ngày Phụ Nữ Việt Nam, đó là sự ghi nhận của đất nước với những con người có vai trò tích cực, đảm đang, với tấm lòng nhân hậu đã đóng góp nhiều công sức cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, giành độc lập cho đất nước.”

Những tưởng những hy sinh lớn lao của họ sẽ được bù đắp, họ sẽ được một cuộc sống an bình, hạnh phúc với con cháu khi đất nước đã thôi tiếng súng, thế nhưng …

Bây giờ con cháu của họ không chết bởi bom đạn nhưng mỗi năm có 1,7 triệu trẻ em, chiếm 1/4 tổng số ca tử vong trên toàn cầu của trẻ em dưới 5 tuổi đã tử vong do môi trường sống đầy ô nhiễm, bởi thực phẩm độc hại đang hiện diện ngay trong từng bữa cơm của gia đình…

Bây giờ súng đạn không bất ngờ cướp đi mạng sống con cháu của họ nhưng rồi chúng cũng từ giã cõi đời trong sự đau đớn ngỡ ngàng của những người mẹ bởi sự vô tâm, vô trách nhiệm, vô lương tâm của những người có chức năng, có trách nhiệm với đời sống của người dân. “Đi học thôi mà cũng chết là sao con ?”. Và với con số 2.000 trẻ em tử vong vì tai nạn giao thông mỗi năm thì câu hỏi của người mẹ nam sinh bị tử vong do mảng bê tông của trường rơi trúng đầu không chỉ là tiếng kêu đau xé lòng của người mẹ mất con, nhưng còn là nỗi búc xúc, lo âu tột cùng của nhiều người mẹ khác nữa về sự an sinh của con người trong xã hội này …

Bây giờ người phụ nữ không còn phải ôm con chạy giữa làn bom đạn, nhưng rồi họ cũng không thể bảo vệ con mình khi thiên tai và nhân tai ập đến. Hàng năm, nước lũ tràn về cùng với cách “xã lũ đúng quy trình” bất chấp tài sản và tính mạng của người dân đã khiến người phụ nữ không còn nước mắt để khóc khi chỉ trong một đêm họ mất hết người thân, ruộng vườn nhà cửa. Thời chiến tranh loạn lạc, những người phụ nữ gào khóc bên những thi thể bê bết máu của người thân thì bây giờ mắt họ ráo hoảnh, thất thần nhìn những thi thể con mình tím tái vì chết lạnh. Theo báo cáo của Ban chỉ đạo Trung ương về phòng chống thiên tai cho biết, trong 5 năm trở lại đây, bình quân mỗi năm có khoảng 2.800 trẻ em tử vong vì đuối nước.

Bây giờ người phụ nữ không phải sinh con dưới hầm tránh bom, phải giành giật sự sống của đứa trẻ giữa đạn bay, bom nổ thế nhưng vẫn còn nhiều đứa trẻ vẫn phải tử vong một cách oan uổng do sự tắc trách, thiếu lương tâm, hám lợi của những thiên thần áo trắng …Mỗi năm có khoảng 30.000 trẻ sơ sinh bị tử vong. Mỗi ngày có 30 sinh linh bé bỏng phải từ giã cõi đời với nhiều nguyên nhân khác nhau …

Bây giờ phụ nữ không còn phải ngụy trang cho con cháu của mình nón rơm, mũ lá để tránh sự phát hiện của quân địch thế nhưng họ cũng chẳng thể bảo vệ con cháu của mình thoát khỏi những ánh mắt của loài quỷ dâm dục đội lốt người. Mỗi năm có hơn 1000 trẻ em bị xâm hại tình dục, cứ 8 giờ là có một trẻ em bị xâm hại tình dục nhưng điều tra rất khó (?).

Bây giờ phụ nữ không phải đau lòng vì những ngược đãi khi con cháu của mình sa vào tay giặc trong thời chiến tranh nhưng với con số trung bình một ngày xảy ra 5 vụ học sinh đánh nhau thì những bà mẹ cũng khó lòng biết được khi nào thì đến lượt đứa con thân yêu của mình bị tra tấn, hành hung bởi chính bạn bè của nó ?

Không chỉ khó khăn thậm chí là bất lực trong việc bảo vệ thân thể, mạng sống của con cháu của mình, với tình trạng báo động đỏ về tình trạng xuống cấp đạo đức cách nghiêm trọng trong giới trẻ thì người phụ nữ bây giờ cũng không dễ dàng gì trong việc bảo vệ con cháu của mình thoát khỏi từ trường xấu của nó. Dường như so với việc bảo vệ chúng khỏi sự tuyên truyền của quân địch còn khó khăn hơn bội phần, bởi lẽ những kẻ làm gương xấu của chúng lại là những người được xem là thành đạt, có chức, có quyền trong xã hội hoặc là chính người thân trong gia đình.

Và rồi với con số hơn 31.500 chiếm tỉ lệ 60% vụ bạo lực gia đình đã xảy ra hàng năm của một đất nước đang sống trong chế độ ưu việt nhất của lịch sự phát triển của loài người, thì ngay cả cái mạng của mình người phụ nữ còn chưa bảo vệ được nói gì đến việc bảo vệ con cháu ?

Lương bình quân của nữ ngày càng thấp hơn nam, đồng thời theo bà Tôn Nữ Thị Ninh, nguyên Phó trưởng ban Đối ngoại Quốc hội thì: “Đáng tiếc cho Việt Nam, nhân lực Việt Nam, cho bộ máy nhà nước, không phát huy tận dụng chị em có đầy đủ năng lực, đầy đủ sức khỏe, cống hiến thời kỳ có đóng góp ở những vị trí trách nhiệm cao chuyên môn cao”. Dường như người phụ nữ Việt Nam chỉ nên dành “công sức cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, giành độc lập cho đất nước”, nghĩa là được ưu tiên sử dụng trong vai trò đánh nhau còn việc kiếm tiền để hưởng thụ cuộc sống thì không ?

Đó là những thực trạng, những con số biết nói, nó nói lên rằng với một xã hội, một đất nước có nền giáo dục tồi tệ với nhiều bất cập được xây dựng trên một chủ thuyết không tưởng, một môi trường sống đầy ô nhiễm, một nền y tế lạc hậu và những thầy thuốc kém y đức, một hệ thống lãnh đạo “tài tình” của những người chỉ biết chất thêm nợ trên cuộc sống vốn đã rất nhọc nhằn của người dân …thì những đau khổ, bất an mà người phụ nữ của nước Việt hôm nay đang gánh chịu có khác gì khi họ sống thời chiến tranh, có khác chăng là chiến tranh không tiếng súng?

Được tung hô là “ Mẹ Việt Nam anh hùng” để làm gì khi không thể bảo vệ ngay cả những đứa con rứt ruột đẻ ra của mình thoát khỏi những ảnh hưởng xấu từ tinh thần đến thể xác ?

Tám chữ vàng “Cần cù, Bất khuất, Trung hậu, Đảm đang” được phong tặng liệu có giúp người phụ nữ thay đổi được cục diện xã hội, đất nước hôm nay để cuộc sống của gia đình và bản thân họ được tốt hơn, hay chỉ là những mỹ từ vuốt ve họ trong những ngày lễ hội ?

Thôi thì “Nếu em hiểu rõ tôi, thì không nên bối rối” * và nhất là cũng đừng tự lừa dối chính mình bằng sự hài lòng, thỏa mãn khi nhận được nào hoa, nào quà, nào những lời hoa mỹ vào những ngày xã hội dành để lừa bịp phụ nữ- những người vốn đã chịu quá nhiều thiệt thòi, mất mát và hy sinh trong cuộc sống.

Điền Phương Thảo