S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Ơn Với Nghĩa

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Ơn Với Nghĩa

Ảnh của tuongnangtien

RFA

Đ.. mẹ nhân tình đã biết rồi
Lạt như nước ốc bạc như vôi

Nguyễn Công Trứ

Thân mẫu của cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, cụ bà Nguyễn Thị Hường, vừa từ trần vào ngày 1 tháng 12 năm 2017. Tang ma, ngó bộ, không được đình đám gì cho lắm nên dư luận (xem ra) có đôi chút lăn tăn.

-Bác sĩ Hoàng Lan:

“Sẽ không có gì phải nói, nếu như không có những chuyện im lặng đến ‘khó hiểu’ từ truyền thông lề phải. Bà là vợ một liệt sĩ, mẹ của nguyên Thủ tướng (người đương nhiên được tổ chức Quốc tang khi qua đời).

Bà là bà nội của Bí thư tỉnh uỷ, và của Trưởng một ban của TW Đoàn. Lẽ thường, bà là người phụ nữ đáng được nhắc tên để tôn vinh.

Vậy mà, trên các cơ quan truyền thông báo chí của Đảng, tuyệt nhiên không thấy một dòng chia buồn hay phân ưu.
Tình đồng chí đẹp đến thế sao?

Hay họ đang để dành báo Đảng để chia buồn sang Cu Ba, Triều Tiên, Trung Quốc..?”

-Nhà báo Thiền Lâm:

“Hiện tượng báo đảng nói riêng và và báo chí nhà nước nói chung im bặt trước đám tang của mẹ cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có thể được xem là một chỉ dấu đặc biệt, không chỉ về thói vô cảm chính trị trong chính trường Việt thời nay, mà còn như một biểu trưng cho thói ‘ăn cháo đá bát’ hết sức bạc bẽo của giới quan chức …”

Những nhận xét thượng dẫn, tất nhiên, không có gì sai trật. Tuy thế, nhắc chuyện tình nghĩa (ơn nghĩa, nhân nghĩa, lễ nghĩa, đạo nghĩa …) giữa lúc nền tảng luân lý của cả xã hội đã lung lay đến tận gốc (nghe) sao thấy hơi lạc lõng.

Đã thế, bạc bẽo vốn là một thuộc tính của loài người chứ không riêng chi của giới truyền thông hay quan chức hiện nay. Họ cũng không phải là thủ phạm đã đẩy sự vô cảm, bạc ác đến độ vượt ngưỡng như hiện cảnh. Cái thói vô ơn và bạc bẽo đã ló dạng ngay từ khi những người cộng sản Việt Nam vừa nắm được quyền bính, ở nửa phần đất nước này.

Xin đan cử vài trường hợp:

– Năm 1945, Nguyễn Hữu Đang được đưa vào gặp bác Hồ. Ông hồi tưởng:

Cụ Hồ nhìn tôi một lúc với cặp mắt rất sáng, cặp mắt mà về sau này nhân dân cả nước đồn rằng có bốn con ngươi – như muốn cân nhắc, đánh giá người mà Cụ quyết định giao trọng trách. Cụ hỏi tôi với giọng Nghệ pha, rất giống giọng cụ Phan Bội Châu mà có lần tôi đã được nghe:“Chính phủ lâm thời quyết định làm lễ ra mắt quốc dân đồng bào vào ngày mồng hai tháng chín. Chú có đảm đương được việc tổ chức buổi lễ không?”

 Tôi tính rất nhanh trong đầu: tháng 8 có 31 ngày, như vậy là chỉ còn 4 ngày nữa thôi… Tôi suy nghĩ cân nhắc trong từng phút. Hình dung ra tất cả những khó khăn như núi mà tôi phải vượt qua… để tổ chức được một ngày đại lễ như vậy, trong khi mình chỉ có hai bàn tay trắngTôi nói với Cụ Hồ: “Thưa Cụ, việc cụ giao là quá khó vì gấp quá rồi”. Cụ Hồ nói ngay: “Có khó thì mới giao cho chú chứ!”

(Phùng Quán. “Ngày Cuối Năm Tìm Thăm Người Dựng Lễ Ðài Tuyên Ngôn Ðộc Lập.” Ba Phút Sự Thực, 2nd ed. Văn Nghệ: Sài Gòn, 2007).

-Năm 1946, Nguyễn Mạnh Tường cũng được mời gặp bác Hồ. Trong một cuộc phỏng vấn (“Ba Giờ Với Luật Sư Nguyễn Mạnh Tường”) dành cho nhà báo Khánh Hoà, ông kể lại:

Cụ nói: “Như Ngài đã biết, chính phủ vừa ký kết với Pháp một bản tạm ước. Theo bản tạm ước ấy, sắp tới giữa ta và Pháp sẽ có một hội nghị quan trọng. Xin Ngài giúp soạn giùm cho một bản lập trường của chính phủ (thèse gouvernementale) để sử dụng như một cương lĩnh chỉ đạo cuộc hội nghị.

Tôi đáp: “Công việc này quan trọng quá, xin cụ nhờ một người nào giỏi và có kinh nghiệm hơn tôi. Cụ Hồ nói: “Tôi đã hỏi ý kiến nhiều người và ai cũng bảo là chỉ có Ngài mới có thể làm được thôi. Cuối cùng, tôi nhận lời, về nhà, đóng cửa văn phòng luật sư, vận dụng tất cả kiến thức về luật pháp quốc tế cũng như những điều khoản căn bản của tạm ước để soạn bản lập trường. Đến khi đem trình, được Cụ Hồ chấp thuận và do đó, buộc tôi phải tham dự Hội Nghị Đà Lạt. (…)

Thế nhưng, về Hà Nội bỗng dưng lại có tin đồn là Nguyễn Mạnh Tường thông đồng với giặc, là Nguyễn Mạnh Tường bán nước.

– Luật sư có biết tin đồn đó phát xuất từ đâu không?

– Thì cũng phải có người phát thì nó mới động chứ. Tin đồn đó là cả một chiến dịch được tổ chức hẳn hoi.

Chung cuộc, Nguyễn Mạnh Tường trở thành Kẻ Bị Khai Trừ. Còn Nguyễn Hữu Đang thì lãnh án 15 năm tù (với tội danh gián điệp) và 5 năm quản chế.

Năm 1958, Chủ tịch Hồ Chí Minh cho tiến hành “cải tạo xã hội chủ nghĩa” trên toàn miền Bắc, các nhà tư sản Việt Nam buộc phải giao nhà máy, cơ sở kinh doanh cho Nhà nước. Bà Trịnh Văn Bô lại được kêu gọi “làm gương”, đưa xưởng dệt của bà vào “công tư hợp doanh”. Bà Bô cùng các nhà tư sản được cho học tập để nhận rõ, tài sản mà họ có được là do bóc lột, bây giờ Chính phủ nhân đạo cho làm phó giám đốc trong các nhà máy, xí nghiệp của mình. Không chỉ riêng bà Bô, các nhà tư sản từng nuôi Việt Minh như chủ hãng nước mắm Cát Hải, chủ hãng dệt Cự Doanh cũng chấp nhận hợp doanh và làm phó.

Cho dù được ghi nhận công lao, trong lý lịch các con của ông Trịnh Văn Bô vẫn phải ghi thành phần giai cấp là “tư sản dân tộc”, và rất ít khi hai chữ “dân tộc” được nhắc tới. Con trai ông Trịnh Văn Bô, ông Trịnh Kiến Quốc kể: “Ở trường, các thầy giáo, nhất là giáo viên chính trị, nhìn chị em tôi như những công dân hạng ba...”

Cả gia đình ông Trịnh Văn Bô, sau khi về Hà Nội đã phải ở nhà thuê. Năm 1954, Thiếu tướng Hoàng Văn Thái có làm giấy mượn căn nhà số 34 Hoàng Diệu của ông với thời hạn 2 năm. Nhưng cho đến khi ông Trịnh Văn Bô qua đời, gia đình ông vẫn không đòi lại được. (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập II. OsinBook, Westminster, CA: 2013).

Bà Trịnh Văn Bô từ trần vào ngày 5 tháng 11 năm 2017. Ba hôm sau,   nhà báo Hà Phan lên tiếng:

“Tại sao người ta có thể đối xử như thế với gia đình từng hiến 5,147 lượng vàng cho cách mạng và cả ngôi nhà 48 Hàng Ngang, trị giá hàng trăm tỷ đồng theo thời giá bây giờ, để làm nhà lưu niệm? Đến khi cụ bà qua đời, trên giấy tờ nhà vẫn chưa phải của gia đình họ, chẳng hề có sổ hồng, sổ đỏ gì như người ta.”

Nguyễn Hữu Đang, Nguyễn Mạnh Tường, ông bà Trịnh Văn Bô đều được Chủ Tịch Hồ Chí Minh tin cậy và nhờ cậy. Hệ quả (hay hậu quả) họ đều trở thành nạn nhân của chính quyền cách mạng trong khi ông Hồ vẫn còn tại thế, và tại chức.

Bao giờ chế độ hiện hành còn tồn tại, ban Tuyên Giáo còn ra rả kêu gọi mọi người “học tập làm theo tư tưởng, phong cách bác Hồ” thì “ăn cháo đá bát” vẫn còn là chuyện hoàn toàn theo đúng qui trình và truyền thống.

Mà Nguyễn Tấn Dũng, nói nào ngay, có hy sinh hay đóng góp gì đâu. Đã thế, ông còn được mô tả là người đứng đầu một chính phủ “đầy tỳ vết tham nhũng” và “phá chưa từng có trong lịch sử của đảng CSVN.” Vậy mà tang lễ của cụ bà Nguyễn Thị Hường vẫn diễn ra một cách êm đềm và lặng lẽ, tư thất vẫn không (hoặc chưa) bị nhà nước … mượn luôn. Tưởng như vậy là cũng “tử tế” lắm rồi. Còn thắc mắc, khiếu nại, hay đòi hỏi gì nữa – cha nội?

Đốt lò, chặt củi, bắt “Bè lũ Đinh La Thăng” nói lên điều gì?

Đốt lò, chặt củi, bắt “Bè lũ Đinh La Thăng” nói lên điều gì?

J.B Nguyễn Hữu Vinh
2017-12-22
 
Ông Đinh La Thăng khi còn là Chủ tịch PVN phát biểu bên lề thượng đỉnh G20 ở Seoul hôm 10/11/2010

Ông Đinh La Thăng khi còn là Chủ tịch PVN phát biểu bên lề thượng đỉnh G20 ở Seoul hôm 10/11/2010

 AFP
 

Thời gian gần đây, chính trường Việt Nam chuyển động khá mạnh mẽ tạo nên những làn sóng dư luận trong và ngoài nước khiến nhiều người chú ý. Những cuộc bắt bớ liên tục xảy ra mà đối tượng bắt bớ gồm cả “quân ta” lẫn “quân địch” theo cách nói của Nguyễn Phú Trọng. Nguyên nhân nào có tình trạng đó là câu hỏi mà nhiều người đặt ra.

Từ bắt bớ tàn khốc những người công chính

Có lẽ, ít có thời kỳ nào mà sự bắt bớ của nhà cầm quyền lại xảy ra tàn bạo, bất chấp luật pháp như vậy đối với những con người có tiếng nói và hành động nhằm đấu tranh cho đất nước, xã hội, con người Việt Nam mà nhà nước độc tài Cộng sản Việt Nam coi là “thế lực thù địch”.

Hẳn nhiên, đây là “thế lực thù địch” của đảng cộng sản – một băng đảng hành động với mục đích duy nhất là chiếm giữ chiếc ghế quyền lực để thi hành chính sách độc tài nhằm vơ vét về cho băng đảng mình mọi quyền lợi, tài nguyên đất nước và xương máu người dân – bởi những tiếng nói, những con người quyết tâm đấu tranh để có một xã hội tiến bộ, văn minh như phần còn lại của thế giới, chống lại sự độc tài và bạo lực, đã không chấp nhận ý muốn của những kẻ cầm quyền này.

Hai xu hướng giữa tiến bộ và bảo thủ, giữa văn minh và lạc hậu, giữa sự tàn bạo và tình yêu thương đó thì mâu thuẫn là đúng thôi, nó như nước với lửa.

Và điều cơ bản nhất, là người dân Việt Nam đã dần dần nhận chân ra ở đâu là chính nghĩa, đâu là tà quyền. Chính vì thế sự sợ hãi trong băng đảng càng lớn thì những hành động càng ngang ngược bất chấp tất cả những sĩ diện, những sự che đậy hay những lời lẽ có cánh bấy lâu nay.

Vấn đề là nhiều khi sự dữ, sự ác lại thắng thế trong một giai đoạn nào đó, nhất là khi mà sự cùng quẫn đã đến mức đỉnh cao.

Hai năm qua, những cuộc vây ráp, bắt bớ, đánh đập hoặc những màn diễn “công khai xử kín” của nhà cầm quyền Việt Nam nhằm ngăn chặn, hù dọa, tiêu diệt những tiếng nói yêu nước, muốn bảo vệ đất nước, tổ quốc và nhân dân đã diễn ra khốc liệt và tàn bạo. Những người có tiếng nói đấu tramh cho sự thật, công lý, cho sự tiến bộ xã hội bị bắt hơn cả những tên trộm cướp.

Từ một Nguyễn Văn Đài là luật sư có tấm lòng yêu thương đồng loại, có uy tín trong cộng đồng và đặc biệt là có tinh thần vì một xã hội, đất nước tiến bộ đã bị bắt giam không xét xử quá thời hạn luật định mà hệ thống luật pháp này coi như không có chuyện gì xảy ra. Cho đến những người đàn bà con mọn, bị tàn tật như Trần Thị Nga, hay những cô gái chỉ vì môi trường sống mà hành động… Tất cả đều là lật đổ nhà nước, lật đổ chính quyền?

Thử hỏi cái nhà nước này, chính quyền này là chính quyền nào, mà hễ có những người nói lên sự thật, hễ có ai lo lắng cho vận mệnh đất nước, biết yêu thương người dân thì lập tức sẽ trở thành “thế lực thù địch” và những hành động đó là hành động lật đổ? Chỉ cần trả lời câu hỏi đó thôi, cũng đủ để giải đáp câu hỏi: Nhà nước, chính quyền hiện nay là gì.

Người ta lại đặt câu hỏi: Cái nhà nước này là cái gì mà dễ bị lật đổ hay sợ hãi sự lật đổ đến thế? Những bà mẹ tàn tật một nách hai con mọn thì lật đổ nhà nước “chính nghĩa sáng ngời, của dân, do dân và vì dân” làm sao được và bằng cách nào?

Một nhà nước với đầy đủ súng đạn mua về không phải để đánh giặc mà chỉ dùng đánh dân, một chính quyền không lo giữ nước mà chỉ lo giữ ghế thì thử hỏi cái chính quyền và nhà nước đó đang phục vụ ai và mục đích tồn tại của nó là gì?

Một nhà nước với hàng vạn giáo sư, tiến sĩ, hàng triệu đảng viên là “tinh hoa” mà không dám đối thoại với chính người dân mình bằng lời nói, bằng lý luận mà hành xử theo kiểu lục lâm thảo khấu lấy sức mạnh cơ bắp là chính, thì thử hỏi chính nghĩa đứng về đâu?

Đến cuộc chiến “củi đậu đun hạt đậu”

Mấy tháng nay, đảng tung ra phong trào đốt lò – Nguyễn Phú Trọng – với danh nghĩa chống tham nhũng. Hàng loạt vụ bắt bớ theo kiểu trả thù đã được thực hiện. Hàng loạt những “đảng viên ưu tú, là gương mẫu, là đạo đức, là văn minh” và là “học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh”, thậm chí là “thái tử đảng”, mầm non của đảng và là “hạnh phúc của dân tộc” (Nguyễn Thị Quyết Tâm)…  đều được các đồng chí mình dùng đủ mọi cách đưa vào nhà tù.

Như vậy, cuộc chiến không chỉ với “thế lực thù địch” mà cuộc chiến đã diễn ra ngay trong lòng đảng, ngay giữa “đội quân tiên phong”.

Phải chăng, ở đây có cuộc “chống tham nhũng” thật như lời những người Cộng sản?

Nếu nhìn kỹ một chút, người ta thấy rằng với một đảng quang vinh, tài tình, sáng suốt và là trí tuệ thì không thể đợi cho một Đinh La Thăng leo vào đến Bộ Chính trị thì mới bắt nhốt với những tội tầy đình cách đây cả hàng chục năm.

Cũng không phải Trịnh Xuân Thanh mới ăn hối lộ hàng chục tỷ đồng chỉ trong một vụ áp phe đầu tư bằng vốn nhà nước là đồng tiền xương máu của người dân, không ai biết. Để rồi leo lên đến chức Phó Chủ tịch một tỉnh, chỉ vì chiếc xe biển trắng gắn biển xanh mới phát hiện ra tội phạm?

Cũng không phải cho đến lúc Nguyễn Xuân Anh bị cách hết chức vụ, đứng trước nguy cơ xộ khám, thì quan chức cộng sản mới thôi giải thích rằng hai chiếc xe biển số hoàn toàn giống nhau là bình thường, vì nó khác… màu sơn.

Cũng chỉ cho đến khi vài thái tử rớt đài chức vụ, thì việc giải thích con cháu quan chức cộng sản làm quan chức lại là hồng phúc cho dân tộc mới dừng lại.

Bởi chưng, với một đảng luôn tự xưng là “trong sạch, vững mạnh” làm sao có thể chứa nổi bầy sâu mọt khủng khiếp đến thế, như lời PGS-TS Ngô Huy Cương (Khoa Luật, Đại học Quốc gia Hà Nội) đã nói:  “mọi hành vi tham nhũng đều xuất phát từ cán bộ, nhất là cán bộ cao cấp”.

Như vậy, hiện tượng đảng thì “trong sạch, vững mạnh” nhưng chứa cả một bầy sâu là chuyện hiện thực không thể chối cãi. Cái bình của Nguyễn Phú Trọng đang cố giữ gìn chính là cái ổ chuột khổng lồ đục xương hút máu người dân lâu nay là chuyện khẳng định.

Việc bắt bớ những đồng chí đảng viên từ cao cấp đến cấp thấp với những tội danh được báo chí kết tội thay tòa theo lệnh đảng. Những cuộc điều tra nhanh như điện giật, chỉ chưa đến chục ngày làm việc điều tra ra hàng ngàn tỷ đồng bị tham nhũng, đục khoét và cướp đoạt có phải chứng tỏ sự tài tình của cơ quan điều tra?

Xin thưa và khẳng định là không. Bởi nếu họ tài tình đến thế, thì hàng chục năm qua họ đã bị đui mù hay điếc đặc bởi lý do nào? Hay sinh ra họ chỉ để ăn rồi ngủ và hôm nay mới làm việc?

Một câu hỏi lớn đang đặt ra hiện nay là: Tại sao cuộc “chống tham nhũng” do Nguyễn Phú Trọng cổ vũ đốt lò kia, cho đến nay vẫn chỉ là những thanh củi tươi hoặc khô của phe nhóm đối địch? Hoàn toàn không thấy bóng dáng của những tội đồ dân tộc hiện đang giữ chức vụ và tội ác đã là hiển nhiên?

Người ta thấy lạ, tại sao Nguyễn Kim Cự ung dung thoát tội tầy đình là đã rước thuốc độc vào đầu độc cả dân tộc, và ngay cả trong cuộc rước đó, Cự đã vượt mặt, vượt thẩm quyền của mình. Vậy động cơ nào đã dẫn đến hành động đó của Cự? Tại sao Cự vẫn ung dung hạ cánh an toàn?

Người ta đặt câu hỏi tại sao ngoài những kẻ thuộc nhóm thù địch, còn lại những nhân vật, những thanh củi kia vẫn chỉ là những thanh củi đã mục, đã về vườn hoặc thuộc giai đoạn Nguyễn Tấn Dũng đang lộng quyền. Vậy những thanh củi mục ruỗng, mối mọt rõ ràng thời Nguyễn Phú Trọng cầm quyền thì sao? Tại sao họ lại được “quên đi” một cách “không trong sáng”?

Người ta cũng đặt câu hỏi: Tại sao những kẻ đưa con, cháu mình lên mà không thuộc phe nhóm đang thắng thế thì bị tiêu diệt và hạ bệ. Còn những kẻ ngang nhiên vi phạm luật pháp, tự đặt ra tiêu chuẩn để mình quyết tâm “tham quyền, cố vị” như Nguyễn Phú Trọng thì không ai đám động đến? Điển hình như chị em Phạm Thị Thanh Trà làm mưa làm gió ở Yên Bái, coi thường dư luận đến vậy mà cũng chỉ khiển trách và điều chuyển đến chỗ ngon và thơm hơn? Ai đã đỡ đầu cho chị em ả này?

Và còn câu hỏi lớn: Những kẻ đã đang tâm cống đất đai, lãnh thổ của Tổ Quốc cho giặc ngoại xâm để lãnh thổ Việt Nam từ 324.900 km2 giảm xuống còn 310.070 km2, nghĩa là 15.000 km2 đất đai của ông cha để lại đã rơi vào quân xâm lược, là bạn vàng của đảng thì đáng tội gì? Sao không dám nhắc đến?

Trả lời tất cả những câu hỏi đó chỉ khẳng định một điều này: Đây là cuộc chiến giành ăn, tranh phần và là cuộc thanh toán lẫn nhau giữa các phe nhóm trong đảng. Ở đó, quyền lợi quốc gia, dân tộc và người dân chỉ là cái cớ, là con dao, cái búa cho băng đảng đánh nhau giành chỗ, giành miếng ăn mà thôi.

Thử tìm nguyên nhân

Điều mà người dân thắc mắc, tại sao khi đảng Cộng sản đang kêu gào chống tham nhũng và tiêu diệt tham nhũng, thì những người đấu tranh cho xã hội tốt đẹp, minh bạch hơn, là những phương thuốc chống tham nhũng hữu hiệu nhất lại bị bắt bớ tàn bạo và khốc liệt?

Người ta không hiểu vì sao, khi ra sức hô hào chống tham nhũng để hòng “lấy lại uy tín của đảng” – thứ xa xỉ mà người dân đã biết rằng nếu phung phí nó thì phải trả giá – thì đảng của Nguyễn Phú Trọng lại bày ra những điều đi ngược lại tiêu chí, mục đích chống tham nhũng của mình.

Điển hình như cái chỉ thị 102 vừa qua, cấm đảng viên được chỉ trích đảng, hoặc các chủ trương, chính sách của nó dù ai cũng biết rằng từ các “Chủ trương lớn” của nó cho đến các đường lối, chính sách… chứa sai lầm này đến sai lầm khác lớn hơn. Cấm đảng viên có xu hướng đa nguyên, đa đảng hoặc thích xã hội dân sự? Hay nhiều luật lệ, dự luật được đưa ra hoàn toàn đi ngược lại những điều mà cả thế giới đã chỉ ra để chóng tham nhũng hiệu quả nhất, triệt để nhất đó là sự minh bạch, tự do ngôn luận và tự do báo chí…

Nếu dùng những logic đơn giản và thường có trong đời sống xã hội và đời sống tự nhiên để giải thích những hành động kỳ quặc đó của đảng Cộng sản hôm nay, sẽ là những sai lầm liên tiếp.

Thực chất điều có thể giải thích những “hành động kỳ quặc” vừa qua của đảng cộng sản đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng, người ta thấy rằng đảng đang trong thời kỳ rối ren, lủng củng và tan rã mạnh mẽ nhất.

Những lời hô hào, tô vẽ về một đảng “học tập làm theo HCM” rằng “giữ gìn sự đoàn kết trong đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình” đã chỉ là những điều để thực hiện theo phương châm đảng vẫn hành xử xưa nay: “Nói một đằng, làm một nẻo”.

Đã đến lúc, những phe nhóm chia chác, kiếm ăn trong đảng đã không thể thỏa hiệp với nhau trong canh bạc vét nốt chút máu xương còn lại của người dân, nên việc đâm chém nhau là hiển nhiên phải đến.

Đã đến lúc, những ngôn từ sáo rỗng, khoe khoang quảng cáo mớ hổ lốn về sự đoàn kết là sức mạnh, là chính nghĩa, đạo đức, văn minh… không còn là phương thuốc thần diệu có tác dụng ru ngủ người dân Việt Nam. Do vậy họ sẵn sàng lột bỏ những tấm mặt nạ luật pháp, đạo đức cuối cùng.

Và trong hoàn cảnh đó, họ ra sức bắt bớ, giam cầm, tiêu diệt các mầm mống manh nha của các “thế lực thù địch” chung của các phe nhóm. Họ cố tình dọn sạch bãi, để khi cởi trần đánh nhau, vẫn giữ được sự an toàn cho chiếc ghế quyền lực để lại chia nhau cai trị.

Điều đó, dù những nguyên nhân sâu xa, thiết tưởng rằng khó giấu được thiên hạ.

* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do

Ý NGHĨA MÙA GIÁNG SINH !

 
 

 

Ý NGHĨA MÙA GIÁNG SINH !

Giáng Sinh là ngày lễ của người Kitô hữu mừng ngày Đức Trinh Nữ Maria sinh hạ Đức Giêsu Kitô.

Giáng Sinh đã trở nên một trong những ngày lễ lớn nhất trên toàn thế giới và người Kitô hữu lẫn người không cùng tín ngưỡng cũng cử hành ngày lễ này.

Christmas được kết hợp từ “Christ’s Mass”, nghĩa là Lễ của Chúa Kitô được cử hành chính thức vào ngày 25 tháng 12.

Christmas đã có từ rất lâu trong dòng lịch sử. Là lễ hội, Giáng Sinh kéo dài đến tận lễ Maria, Mẹ Thiên Chúa vào ngày 1 tháng 1. Trong thời gian này thật thích hợp để mừng lễ hội.

Giáng Sinh thông thường kéo dài tới ngày lễ Hiển Linh, 12 ngày sau Chúa Giáng Sinh. Giáng Sinh cũng là mùa của năm phụng vụ, và nó kết thúc vào Chúa Nhật sau lễ Hiển Linh.

Theo truyền thống lâu đời, Giáng Sinh kéo dài 40 ngày, giống như Mùa Chay cũng trải dài 40 ngày.

Mùa Giáng Sinh chính thức kết thúc khi Giáo Hội bước vào Mùa Thường Niên.

Trong giới sử gia, họ quan tâm thảo luận về lý do tại sao ngày Giáng Sinh trong lịch lại rơi vào ngày 25 tháng 12. Theo giới học giả chú giải Kinh Thánh, Chúa Giêsu dường như sinh vào mùa xuân, hoặc sớm hơn là vào mùa thu, không phải là tháng 12 mà nhiều người thường tin.

Tuy nhiên, Giáo Hội chính thức xác nhận ngày Giáng Sinh là vào ngày 25 tháng 12 trong suốt thời kỳ sau của Đế Quốc Rôma. Nhiều người suy đoán ngày này được chọn vì trùng khớp với những lễ hội của người ngoại giáo, chẳng hạn như, đó là ngày người Rôma mừng lễ Mặt Trời. Và số người ngoại giáo khác có những lễ hội giữa mùa đông.

Dựa theo những lý thuyết khác thì Giáo Hội sơ khởi thảo luận trước khi ấn định ngày lễ này. Trong thời Giáo Hội sơ khởi, người ta tin rằng Đức Kitô được thụ thai vào ngày 25 tháng 3, nên việc chọn 25 tháng 12 là hợp lý, vì 9 tháng sau đó Hài Nhi Giêsu mở mắt chào đời. Nên chú ý rằng Giáo Hội sơ khởi dùng lịch khác với ngày nay, và những ngày lễ Giáng Sinh sớm nhất theo lịch cũ, cũng rơi vào ngày 25 tháng 12, mà chiếu theo lịch ngày nay thì Giáng Sinh rơi vào ngày 7 tháng 1.

Dù nguồn gốc của Lễ Giáng Sinh và chọn ngày như thế nào đi nữa, vào Lễ Giáng Sinh, người Kitô hữu luôn mong chờ để tưởng nhớ ngày Đức Giêsu Kitô mở mắt chào đời.
Và việc tưởng nhớ này có tâm quan trọng hơn là những thảo luận xoay quanh nguồn gốc của ngày lễ.

Chuyển ngữ: Giuse Phạm Đình Ngọc SJ

Image may contain: 3 people, people sitting and text
 

“Quân đội làm kinh tế” thế này đây

 
Chuong Tieng and Son Dang shared Hien Chi Vo‘s post.
Image may contain: 1 person, smiling
Hien Chi Vo

 

“Quân đội làm kinh tế” thế này đây

Thượng tá Đinh Ngọc Hệ, tên cúng cơm Đinh Út, biệt danh Út trọc, vừa bị bắt vì tội tham nhũng trong dự án BOT cầu Việt Trì. Út Trọc là đàn em của Đại tá Phùng Danh Thắm, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc Tổng công ty Thái Sơn – Bộ Quốc phòng.

Đại tá Phùng Danh Thắm, tự Thắm béo, gọi Đại tướng Phùng Quang Thanh là chú họ. Thắm béo được Quang Thanh ưu ái giao nhiều hợp đồng béo bở trong quân đội lẫn ngoài dân sự.

Quân đội (ăn hại) nhân dân.

(FB. Đinh Bá Truyền)

Nhân quyền Quốc tế kêu gọi trả tự do cho Trần Thị Nga

Nhân quyền Quốc tế kêu gọi trả tự do cho Trần Thị Nga

RFA
2017-12-21
 
Bà Trần Thị Nga (phải) bế con và cầm biểu ngữ phản đối Trung Quốc trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội hôm 8/7/2012

Bà Trần Thị Nga (phải) bế con và cầm biểu ngữ phản đối Trung Quốc trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội hôm 8/7/2012

 AFP
 

Trước phiên tòa phúc thẩm diễn ra tại Hà Nam, Tổ chức theo dõi Nhân Quyền Human Rights Watch lên tiếng yêu cầu Việt Nam thả tự do ngay lập tức và hủy bỏ mọi cáo buộc đối với nhà hoạt động Trần Thị Nga

Trong thông cáo phổ biến ngày 20 tháng Mười Hai 2017 tại New York, ông Brad Adams, giám đốc Châu Á của tổ chức theo dõi nhân quyền, nói rằng thay vì chính quyền Việt Nam xúc tiến đối thoại với các nhà hoạt động nhưng lại sử dụng các mức án nặng nề và bạo hành ngày càng thường xuyên hơn đối với các nhà hoạt động.

Thông cáo cũng nhấn mạnh Bà Trần Thị Nga là một trong những mục tiêu của đợt đàn áp mà chính quyền Việt Nam nhắm vào các nhà hoạt động bất đồng chính kiến trong thời gian gần đây.

Trong bản phúc trình được công bố vào tháng 6 năm 2017, tổ chức theo dõi nhân quyền đã ghi nhận 36 trường hợp các blogger và các nhà hoạt động bị tấn công, dọa dẫm.

Hiện nay hơn 100 nhà hoạt động đang bị giam giữ vì họ thực thi các quyền tự do cơ bản về chính kiến, tự do hội họp, lập hội và tư do tôn giáo. Tổ chức theo dõi nhân quyền cũng yêu cầu Việt Nam thả tự do cho những người này vô điều kiện.

Xin được nhắc lại Nhà hoạt động nhân quyền Trần Thị Nga, hay còn gọi là Thúy Nga, ở Phủ Lý, Hà Nam bị bắt giữ hôm 21/01/2017, ngay trước Tết Nguyên Đán Đinh Dậu với cáo buộc tuyên truyền chống nhà nước theo điều 88 bộ luật hình sự Việt Nam.

Đến ngày 25 tháng 7 năm 2017, bà bị tòa kết án chín năm tù giam và 5 năm quản chế về tội “tuyên truyền chống nhà nước”, phiên tòa diễn ra nhanh chóng và gia đình cùng những người ủng hộ bà Nga cũng bị ngăn không được tham dự phiên tòa.

Trước khi bị bắt giam, bà Nga cùng các con nhỏ luôn bị chính quyền tỉnh Hà Nam quấy rối, sách nhiễu, kể cả hành hung đến thương tật.

Ông Lương Dân Lý chồng của bà Nga cho biết, ông và gia đình đến nay vẫn chưa được gặp bà Nga kể từ ngày bà bị bắt.

Bà Nga là một nhà hoạt động vì quyền lợi người lao động, bà đấu tranh chống lại các hình thức xâm phạm nhân quyền như buôn người, công an bạo hành và trưng thu đất đai.

Sau khi bà Nga bị bắt, đã có gần 1000 cá nhân và hơn 30 tổ chức xã hội dân sự tham gia ký vào kiến nghị đòi chính phủ Việt Nam phải trả tự do cho bà Nga ngay lập tức và vô điều kiện.

Hãy Đón Nhận Con Trai Tôi

From:  Kimtrong Lam‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, standing, tree, outdoor and nature
Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

 

Hãy Đón Nhận Con Trai Tôi

“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban CON MỘT, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống đời đời.” (Ga 3,16).

Một nhà triệu phú và đứa con trai rất đam mê sưu tầm những họa phẩm hiếm nổi tiếng. Họ đã thu thập được hết thảy những bức tranh tuyệt tác của các danh họa lừng danh trên thế giới, từ Picasso tới Raphael. Hai cha con thường ngồi bên nhau để thưởng lãm và ca ngợi những nét vẽ thần tình và linh động tuyệt vời của các bức họa mà họ đã ra công sưu tầm được.

Khi chiến tranh bùng nổ, người con nhận được lệnh gọi phải nhập ngũ. Sau một thời gian huấn luyện, anh theo đơn vị ra chiến trường. Anh tỏ ra một chiến sĩ dũng cảm và rất yêu thường đồng đội, nhưng anh đã phải hy sinh nơi trận địa trong lúc cứu mạng sống của một đồng đội. Khi nhận được hung tin, người cha vô cùng đau đớn về cái chết đột ngột của người con trai duy nhất của ông.

Khoảng một tháng sau, ngay trước Lễ Giáng Sinh, vào một buổi xế chiều người cha đang ngồi ngắm nghía những bức họa mà lúc sinh thời người con ưa thích; thình lình nghe tiếng gõ cửa ông đứng lên bước ra mở cửa. Một thanh niên lạ mặt hai tay ôm một gói lớn, cất tiếng chào.
– Kính chào Bác, chắc chắn Bác chưa từng biết cháu là ai, cháu xin phép được tự giới thiệu: cháu là người lính đã được con trai Bác cứu mạng trong một cuộc đụng độ. Anh ấy đã cứu rất nhiều bạn đồng đội trong ngày hôm ấy và trong khi đang vực cháu vào chỗ nấp an toàn, anh đã bị một viên đạn của đối phương bắn trúng ngay tim và gục ngã tức thời.
Trong những ngày còn tại thế, chúng cháu sống bên nhau, anh ấy thường hay nhắc đến Bác rất nhiều với cháu, và kể cho cháu nghe về sự ưa chuộng và mê say những tác phẩm hội họa của Bác, cũng như Bác đã giảng giải cho anh về những nét vẽ tinh vi và khác biệt của từng họa sĩ. Anh thanh niên đưa gói quà ra và trịnh trọng tiếp lời:
– Cháu biết, bức tranh này chẳng đáng giá gì so với bộ sưu tập của Bác. Cháu không phải là một họa sĩ nổi tiếng, nhưng cháu nghĩ rằng người con trai Bác, cũng là ân nhân cứu mạng cháu nên cháu ước ao xin Bác chấp nhận bức họa này.

Người Cha đưa tay đỡ lấy và từ từ mở gói quà ra. Trước mặt là một bức chân dung của con trai ông đã được người thanh niên vẽ. Ông thất thần trố mắt chăm chú nhìn bức chân dung mà người họa sĩ quân nhân đã lột trần được cái tinh anh của con trai ông qua nét vẽ thật tài tình. Đôi mắt người cha đã tuôn trào đẫm lệ lôi cuốn bởi đôi mắt người con trên bức tranh. Ông cám ơn người thanh niên và ngỏ ý muốn trả tiền cho bức tranh. Người thanh niên vội đáp:
– Thưa Bác không, đây là một món quà cháu kinh biếu bác, cháu không có gì xứng đáng để có thể đền đáp được ơn cứu sống của con trai bác đã hy sinh mạng sống của mình cho cháu.

Người cha liền treo bức hình đó trong phòng trưng bày những sưu tầm chính của ông. Mỗi khi có khách viếng thăm, ông thường dẫn đến xem bức hình của con trai ông trước rồi mới dẫn đi xem những bức tranh sưu tầm nổi tiếng khác.

Sau một thời gian ngắn, người cha cũng ra đi về nơi vĩnh cửu. Một cuộc đấu giá vĩ đại được tổ chức tiếp theo. Rất nhiều người có uy thế chung quanh vùng quây quần đến, nôn nao muốn được xem những họa phẩm nổi danh của người quá cố và hy vọng có cơ hội mua được một trong những tác phẩm này để thêm vào cho bộ sưu tầm của họ.

Bức tranh người con trai được trưng bày ngay giữa bục đấu giá. Người điều khiển cuộc bán đấu giá gõ búa lên tiếng tuyên bố:
– Thưa quý quan khách, chúng tôi bắt đầu cuộc đấu giá hôm nay, khởi sự bằng bức tranh người con trai của cố chủ nhân. Ai trong quý vị muốn đấu giá bức họa này?
Mọi người đều lặng thinh.
Rồi một giọng nói từ phía sau la lên:
– Xin thông qua bức tranh này, chúng tôi muốn được xem những bức họa nổi tiếng khác.
Nhưng người điều khiển đấu gia không để ý đến lời nói vẫn tiếp tục:
– Đây bức tranh người con trai, ai muốn đấu bức tranh người con trai? Vị nào bắt đầu trả giá $100…, $200!…
Một tiếng khác la lên với giọng giận dữ:
– Chúng tôi đến đây không phải để xem bức họa này. Chúng tôi tới để xem những bức họa của các họa sĩ thiên tài nổi danh trên thế giới như Van Goghs, Rembrandts… thôi. Hãy đi thẳng ngay vào những bức danh họa chính!
Nhưng người điều khiển đấu giá vẫ tiếp tục rao không thèm để ý đến lời đề nghị khách.
– Bức tranh nguời con trai…, bức tranh người con trai…! Vị nào muốn làm chủ nhân ông bức tranh người con trai này hãy mau mau trả giá?
Sau cùng, một giọng nói phát xuất từ mãi phía cuối phòng. Đó là người làm vườn lâu năm của ông chủ nhà và người con trai.
– Tôi xin trả bức họa đó $10.00. Là một người nghèo nàn, đó là số tiền lớn nhất mà ông gom góp tiết kiệm bao nhiêu năm mới được.
– Đã có vị trả giá $10, ai là người trả hơn… $20?… $20?
– Thôi hãy trao bức tranh đó cho ông ta lấy $10 đi, đáng giá rồi! Chúng tôi đang nóng lòng chờ đợi muốn xem những bức danh họa chính!
– $10 bức họa người con trai, có vị nào trả thêm nữa không?
Đám đông người trở nên giận dữ. Họ đâu muốn đầu tư vào bức tranh người con trai. Họ muốn đầu tư vào những họa phẩm có giá trị hơn nữa cho bộ sưu tập của họ.
Người điều khiển cuộc bán đấu giá gõ mạnh búa xuống bàn và bắt đầu lên giọng đếm:
– Một,… hai,… bức tranh người con trai được bán với giá $10.
Một người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ hai la lớn:
– Bây giờ hãy mau khởi đấu những họa phẩm nổi tiếng đi!
Người điều khiển cuộc đấu giá đặt cây búa xuống bàn và tuyên bố:
– Tôi trân trọng xin lỗi quý vị, buổi bán đấu giá đến đây đã hoàn tất.
– Vậy còn những sưu tập nổi tiếng kia thời sao?
– Tôi thành thật rất tiếc. Khi được giao phó việc điều khiển cuộc đấu giá này, tôi đã được nhắc nhở một điều khoản bí mật trong chúc thư của chủ nhân. Tôi không được phép tiết lộ điều ấy tới khi kết thúc cuộc đấu giá. Đó là:
– Chỉ có bức chân dung ngưới con trai được đưa ra đấu giá. Bất cứ ai mua được bức chân dung ấy sẽ đương nhiên được thừa hưởng tất cả những tài sản bao gồm luôn những bức danh họa trong sưu tập của chủ nhân quá cố.
Do đó người đàn ông đấu giá được bức họa người con trai nhận được tất cả mọi sản nghiệp của người quá cố.
**************************
Trước đây hơn 2000 năm, Thiên Chúa Cha đã trao ban người Con Một của Ngài trên cây thập giá. Giống như người điều khiển cuộc đấu giá bộ sưu tập danh họa ngày hôm nay là: Ngài đã gõ búa và cất tiếng hỏi: “Người Con Một của ta!… Người Con Một của ta!… Ai nhận Người Con Một… đó?
Như chúng ta đã thấy: ai nhận Người Con là nhận được tất cả.
“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống đời đời” (Ga 3,16). Đó là tình yêu.

Hoài Việt Nguyễn Vĩnh Tường
(sưu tầm chuyển ngữ và phóng tác)

Nỗ lực cả một đời, rốt cuộc là vì điều gì

Nỗ lực cả một đời, rốt cuộc là vì điều gì

 

 

 

 

 

 

 

Tôi đi tìm tôi, tức là mạnh bước / Tự soi vào mình với nỗ lực trong tâm…

Câu hỏi rất hay, nhưng thực sự để hiểu được nó lại không phải là chuyện dễ dàng. Rất nhiều người khi sa cơ lỡ vận, tới phút cuối đời mới chợt hiểu ra mình sống vì điều gì. Câu hỏi cho vấn đề này, có lẽ rất nhiều người trong chúng ta đang truy tìm đáp án.

  1. Vợ (chồng) có phải là của bạn không? Không phải!

Vợ chồng dù ăn cùng mâm, ở cùng nhà, tối ngủ chung giường, có thể đồng cam cộng khổ, vui buồn có nhau. Nhưng sau cùng cũng có lúc chia tay, có thể đồng sinh nhưng không thể đồng tử, trăm năm sống đến bạc đầu có nhau, tất cả cũng chỉ là mơ ước.

 Con cái có phải là của bạn không? Không phải!

Bố mẹ và con cái tuy là có quan hệ huyết thống, nhưng đó cũng chỉ là mối quan hệ mang tính “đoàn thể”. Hiếu đạo, hy vọng, chăm sóc lẫn nhau v.v… những điều ấy tạo nên một gia đình vui vẻ. Nhưng sau cùng, khi bạn bước sang thế giới bên kia, con cái cũng chỉ có thể tiễn bạn đi chứ không có khả năng đưa bạn trở lại.

  1. Tiền tài có phải là của bạn không? Không phải!

Bạn ra sức, nỗ lực kiếm tiền, sau rồi lại nghĩ cách tiêu đi. Cho dù tài khoản ngân hàng của bạn có bao nhiêu tiền, đó cũng chỉ là vật ngoài thân, sinh không đem đến tử không đem đi.

 Nhà cửa, xe cộ có phải là của bạn không? Không phải!

Tuy bạn không ngừng nỗ lực để có được những thứ đó, nhưng khi bạn ra đi… tất cả trở về con số không.

Vậy rốt cuộc điều gì mới là của bạn?

  1. Thân thể

Chỉ có thân thể mới trước sau không rời xa bạn, nó đồng hành cùng bạn từ lúc bắt đầu cho tới lúc bạn vĩnh biệt thế gian; chỉ có thân thể mới có thể bảo hộ cho bạn, làm tất cả vì bạn, mãi đến khi sức cùng lực tận.

Nếu thân thể của bạn càng khỏe mạnh, nó giúp bạn đi càng xa, khám phá càng nhiều chân trời mới.

Nếu như thân thể không còn, sinh mệnh của bạn cũng sẽ hết, vì vậy, bạn cần phải trân trọng nó. Đây là thứ duy nhất thuộc về bạn, là báu vật vô giá. Vậy hãy yêu thương nó, bảo vệ nó, thỏa mãn nhu cầu của nó bằng cách rèn luyện, nghỉ ngơi, dinh dưỡng, phòng bệnh, chữa bệnh, tâm lý… dù một chút cũng không được lơ là.

 Sức khỏe

Thân thể khỏe mạnh thì cuộc sống của bạn mới có chất lượng, sinh mệnh mới được kéo dài.

Không có một cơ thể khỏe mạnh, đồng nghĩa với không có gì cả.

Cho nên chúng ta sống được một ngày, cũng là một ngày phúc phận, cần phải trân quý chính mình.

 Tinh thần

Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh đổi sức khỏe để lấy vật ngoài thân.

Bi ai lớn nhất của đời người là dùng hạnh phúc để đổi lấy phiền não.

Lãng phí lớn nhất của đời người là dùng thời gian để giải quyết những phiền phức do chính mình tạo ra.

Và tất cả những điều này đều xuất phát từ ý nghĩ và tinh thần của bạn. Bởi vậy, trên thế gian không có gì quý hơn một sức khỏe dồi dào và một tinh thần mạnh mẽ. Bảo vệ chúng cũng chính là bảo vệ chính mình, hãy trân quý những gì bạn đang có.

Thời kỳ mới, con người có tiêu chuẩn mới.

  1. Người thông minh: Sống vui sống khỏe, sống trẻ sống cởi mở, sống yêu đời.
  2. Người ngốc nghếch: Sống gấp, sống giận, sống buồn tẻ, sống lo âu.
  3. Người lạc quan: Yêu thể dục, yêu thể thao, yêu vận động.
  4. Người vui vẻ: Hay cười, hay nói, hay hát ca.

Chúng ta không có thân thể, sức khỏe, tinh thần… mọi thứ sẽ là không.

Minh Vũ

Chúc Mừng Lễ Giáng Sinh và Năm Mới

 Nhân Mùa Giáng Sinh và Năm Mới  2018

Ba ngày nữa là lễ Giáng Sinh rồi,

Kính chúc quý anh chị em, bà con, thân bằng quyến thuộc, quý đọc giả thân thương luôn Bình An, nhiều  Hạnh Phúc, tràn  đầy Niềm Vui và luôn luôn HY VỌNG

Vinh Danh Thiên Chúa Trên Trời

Bình An Dưới Thế Cho Người Thiện Tâm

Ban Biên Tập “Kẻ Đi Tìm”

Kính chúc

Mời nghe nhạc.

httpv://www.youtube.com/watch?v=cKOSQ-OESfQ

LIÊN KHÚC GIÁNG SINH

Anh Phong là chồng của Trần Thị Nga cũng không được vào phòng xử.

From: Nguyễn Thúy Hạnh‘s post.
 
 
 
Image may contain: one or more people, people walking, tree, sky and outdoor
Image may contain: 4 people, people standing and outdoor

Nguyễn Thúy Hạnh added 2 new photos — with Hoa TD at Toà Án Nhân Dân Tỉnh Hà Nam.

 Phu Ly, Vietnam · 

 

Chúng tôi đang ở gần khu vực xử án. Xung quanh đây đông đặc CA mật vụ, đường vào gần Toà án bị chăng dây ko thể ai qua được. Không khí căng thẳng hơn phiên xử sơ thẩm. Anh Phong là chồng của Trần Thị Nga cũng ko được vào phòng xử.

Đỗ Ngà: TRÊN NĂM CAM

From:    Hoa Kim Ngo‘s post.
 
 
 
Image may contain: 5 people, people smiling, people standing
Hoa Kim Ngo

 

Đỗ Ngà: TRÊN NĂM CAM
Ngày trước, khi mà chính quyền bắt băng nhóm Năm Cam, dân Sài Gòn háo hức reo mừng vì chính quyền đã trừng trị thích đáng một trùm xã hội đen. Các cuộc vây bắt được dân chào đón vỗ tay reo mừng. Cho đến nay, nhân vật Năm Cam đã thành một huyền thoại.

Nhớ cách đây khoảng 10 năm, có lần cao hứng tôi nói “Năm Cam là một trùm xã hội đen, chính quyền tiêu diệt hắn là đáng”. Lúc đó có một anh lớn tuổi đã đáp lại “Theo chú em thì Năm Cam hại được được bao nhiêu người trong gần 90 triệu dân Việt Nam? Cùng lắm hắn chỉ hại được những kẻ dây mơ rễ má má với hắn, tức là những kẻ ít nhiều có dính đến xã hội đen. Thực ra chưa có bằng chứng nào để kết luận Năm Cam hại người lương thiện. Ông ta đã hạ xác Dung Hà, chuyện đó là chuyện trong giới giang hồ của họ với nhau chẳng liên quan gì đến người lương thiện”. Anh ta lại nói tiếp “Thực ra kẻ nhân danh công lý ở xứ này mới đáng sợ chứ kẻ tội phạm chưa chắc gì đáng sợ với dân lương thiện”. Thật sự câu nói của anh ta đã đã làm tôi nghĩ lại, kẻ nhân danh công lý ở Việt Nam đã bao trùm lên toàn bộ cuộc sống của mọi người dân.

Thực ra để bắt được Năm Cam thì phải có thời gian dài trước đó chính quyền nuôi lớn ông này thành trùm. Chính những kẻ cầm trong tay quyền lực nhà nước đã nuôi Năm Cam chứ không ai khác. Người ta nói Năm Cam mua được cả công an và các uỷ viên Trung ương, nhưng theo tôi, những tên này tham lam nuôi Năm Cam lớn mạnh để Năm Cam mang lại tiền tài cho chúng. Khi đó chưa có những dự án ngàn tỷ, trăm triệu đô hay tỷ đô thì phải nuôi xã hội đen để chúng mang tiền đến cung phụng.

Ngày nay vốn ODA rót vào tay nhiều, đám uỷ viên Trung ương và uỷ viên BCT có nhiều lựa chọn hơn, mốt nuôi xã hội đen không còn hợp thời nữa, thay vào đó là lợi ích nhóm hình thành để tham nhũng chính sách, quyền làm chính sách, tiền dựa quyền để cướp rồi chia nhau sự giàu có, tất cả đều được bao che lẫn nhau rất an toàn. Thực ra những con người CS luôn có lòng tham và dã tâm tà ác nên khi có điều kiện thích hợp thì chúng hình thành ngay các dạng liên minh để làm giàu.

Khi báo chí đồng loạt thông báo và cả truyền hình trực tiếp chiến dịch đánh Năm Cam thì lúc đó dân Việt Nam mới biết đến Năm Cam nhờ truyền thông nhà nước. Nghĩa là chỉ một tỉ lệ rất ít người biết Năm Cam, và đa phần dân Việt Nam cũng chẳng nghèo đi khi Năm Cam bị bắt và cũng chẳng giàu lên khi Năm Cam bị bắt. Nói thế không có nghĩa là ủng hộ tội ác Năm Cam mà tôi chỉ muốn nói một điều rằng, xã hội đen hay mafia ảnh hưởng đến dân sinh không lớn bằng sự bất chính của một chính quyền. Năm Cam bị bắt, chẳng ai bênh vực cho hắn, nhưng khi các quan chức bị dân phanh phui thì cả hệ thống báo chí hùa nhau bảo vệ dù tội rành rành ra đó.

Nay Nguyễn Phú Trọng bắt hàng loạt người của nhóm chính trị đối thủ để cố mà sờ được cái gáy của Nguyễn Tấn Dũng. Đây là màn đấu đá quyền lực, tên nào bị bắt và bị trừng trị thì cũng chả sạch được bộ máy chính quyền này. Cứ trừng trị được đứa nào hay đứa đấy, việc này cũng xem như làm cho dân phấn khích một chút vì sự khổ bị đè nén quá lâu mà thôi.

Nguyễn Phú Trọng đang lấy mục đích biện minh cho phương tiện. Ông ta làm việc này vì mục đích chống tham nhũng? Không sai, vì những tên bị bắt đều là những tên tham nhũng gộc. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, khi người CS ra tay một vấn đề gì họ cũng nhân danh một điều tốt đẹp để thi hành một âm mưu, CS luôn là vậy. Cải Cách Ruộng Đất, nghe tiêu đề như là vì nhân dân, nhưng kỳ thực đấy là mục đích ảo để biện minh cho phương tiện hành động thi hành tội ác trên đồng bào vô tội để biến Việt Nam thành đất nước không còn trí lực nhằm dễ cai trị. Hay họ dùng chiêu bài “chống Mỹ cứu nước” để biện minh cho cuộc chiến tương tàn đồng bào mà chính họ là nguyên nhân. Hay chính Lenin cũng đã lấy mục đích XHCN “cao đẹp” để biện minh cho công cụ bạo lực cách mạng rất tàn khốc của ông ta.

Thực ra hôm nay dân cũng ít ngu hơn thời bắt Năm Cam, rất nhiều người hiểu ra bản chất vấn đề nên họ cũng chẳng háo hức gì mấy. Họ biết đánh Đinh La Thăng này thì sẽ mọc ra một La Thăng khác mà thôi. Ngày trước vụ án Minh Phụng – Epco trị giá đến 300 triệu USD lớn nhất thời đó, rồi sau đó mấy năm vụ án Tân Trường Sanh cũng gần trăm triệu USD, những quan chức hải quan TP. HCM cũng dính, nhưng nay đến uỷ viên BCT Đinh La Thăng cũng nhúng tay vào những vụ nếu cộng lại hàng tỷ USD chứ không ít, đấy là sự “phát triển” mạnh nhất của chính quyền này mà ta có thể thấy được. Đinh La Thăng được sinh ra từ thể chế này thì không lý do gì thể chế này lại không sinh ra vô số Đinh La Thăng khác. Đối với tôi, trừng trị Thăng chỉ là một tin thời sự chứ chẳng làm sạch được tí gì cái bộ máy chính quyền vốn vô cùng thối nát như thế này. Vậy thôi.

Đỗ Ngà.

Nhà máy soda 2.300 tỉ nguy cơ thành sắt vụn

From: Trần Bang‘s post.
Nhà máy soda đầu tư trên 2.300 tỉ đồng đặt tại Chu Lai, Quảng Nam đã phải trùm mền sau ít tháng hoạt động và đứng trước nguy cơ thành đống sắt vụn.

Lý do là : “một trong những mục đích làm nhà máy soda là có ý đồ để bán thiết bị công nghệ từ Trung Quốc”

“Đã cản nhưng không được”

Một nguyên lãnh đạo Sở Tài nguyên – Môi trường tỉnh Quảng Nam nói rằng thời điểm đặt vấn đề làm nhà máy soda ở Chu Lai, ông đã có góp ý với lãnh đạo tỉnh là không nên chấp thuận bởi sẽ có nhiều hệ luỵ về sau.

Theo vị này, chủ đầu tư đã đi tới ba tỉnh khác xin làm soda nhưng không được rồi mới vào Quảng Nam.

Chất thải của nhà máy soda rất độc hại, trong khi đó vị trí làm nhà máy lại trên hướng các hồ nuôi tôm của dân.

Hơn nữa, thời điểm nhà máy khởi công thì hệ thống xử lý thải tập trung của Khu kinh tế Chu Lai chưa động thổ, trong khi đó lượng thải của riêng nhà máy soda đã gấp nhiều lần năng lực xử lý.

“Vì những lẽ đó, tôi đã góp ý là không nên cho triển khai nhưng lãnh đạo tỉnh vẫn quyết”, vị này nói.

Ông cũng khẳng định rằng “một trong những mục đích làm nhà máy soda là có ý đồ để bán thiết bị công nghệ từ Trung Quốc”.

TTO – Nhà máy soda đầu tư trên 2.300 tỉ đồng đặt tại Chu Lai, Quảng Nam đã phải trùm mền sau ít tháng hoạt động và đứng trước nguy cơ thành đống sắt vụn.
TUOITRE.VN

Nhiều người Việt giành cái lợi về mình, không nghĩ đến ai!

Nhiều người Việt giành cái lợi về mình, không nghĩ đến ai!

  

Xung quanh việc gây ra tiếng ồn “hành hạ” người khác, một số người nước ngoài sống ở VN nhận định rằng: “Nhiều người Việt chỉ làm những gì mình thích, giành cái lợi về mình mà không hề nghĩ ảnh hưởng đối với cộng đồng”.

Một cửa hàng đặt cặp loa trước quán để phát nhạc trên đường Trần Não, Q.2, TP.HCM – Ảnh: XUÂN HƯNG

Chị Olivia Taylor nói: Một đất nước phát triển không chỉ cần mạnh về kinh tế mà ở nơi đó, người dân cần phải hành xử đúng mực, văn minh, tôn trọng luật pháp nhằm xây dựng một cộng đồng có văn hóa

* Chị Olivia Taylor (người Anh):

Sống trong đô thị như ở nơi không người

Lúc mới sang Việt Nam, tôi sống trong một căn phòng thuê ở Q.4 (TP.HCM). Hằng ngày, từ sáng sớm tinh mơ tôi đã bị làm phiền bởi những tiếng còi xe inh ỏi. Buổi chiều tối sau khi đi làm về, tôi lại tiếp tục bị “hành hạ” bởi các quán nhậu, quán karaoke gần đó đến tận nửa đêm, có lúc đến 1h-2h sáng.

Đó là chưa kể những ngày quán nhậu xảy ra cãi vã, ẩu đả, tôi ngồi trong nhà nghe tiếng la hét, chửi bới, đập phá đồ đạc và cảm thấy rất sợ hãi.

Một lần nọ, chịu hết nổi, tôi nhờ người bạn sang quán karaoke nhắc nhở khéo thì nhận được thái độ hết sức khó chịu từ chủ quán. Người này nói rằng cả khu phố không ai phàn nàn, vì sao một người nước ngoài mới đến như tôi lại có ý kiến và đề nghị nếu tôi thấy phiền thì hãy… dọn đi nơi khác.

Người chủ quán còn nói ở Việt Nam, chuyện hát karaoke ồn ào là điều hết sức bình thường (?!). Không thể tiếp tục chịu đựng nên hai tháng sau tôi đành phải chuyển nhà sang Q.7, ở một khu vực yên tĩnh hơn hẳn.

Tôi cho rằng chính quyền nên nghiêm khắc hơn trong việc xử phạt các hành vi gây ô nhiễm tiếng ồn, ảnh hưởng đến cộng đồng, hoặc quy hoạch những khu vực dành riêng cho buôn bán. Việt Nam là quốc gia có tốc độ phát triển rất nhanh nên thu hút nhiều người nước ngoài sang sinh sống và làm việc trong thời gian gần đây.

Song song với việc phát triển kinh tế, du lịch, Chính phủ nên có kế hoạch cải thiện và giữ gìn môi trường sống lành mạnh, văn minh. Những vấn đề tưởng chừng nhỏ nhặt như tiếng ồn, vệ sinh công cộng, ý thức tham gia giao thông… đóng vai trò rất quan trọng trong việc xây dựng hình ảnh của TP.HCM nói riêng và Việt Nam nói chung trong mắt bạn bè quốc tế.

* Anh Paul Smith (người Anh):

Sao lại bóp còi xe vô tôi vạ thế nhỉ?

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Việt Nam là tình hình giao thông quá hỗn loạn, mà biểu hiện rõ nhất chính là cách bóp còi xe vô tội vạ của người dân. Tại Anh, chúng tôi chỉ bóp còi khi muốn cảnh báo nguy hiểm cho các tài xế khác, hoặc xin đường trong một số trường hợp thực sự cấp thiết.

Bóp còi ở các khu vực dân cư, bệnh viện hoặc trong khoảng từ nửa đêm đến 7 giờ sáng bị xem là hành vi thiếu văn hóa và có thể khiến bạn bị phạt nặng.

Trong khi đó, tại Việt Nam, tôi nhận thấy người dân có xu hướng bóp còi để… giành đường và làm điều này bất cứ khi nào họ muốn, gây ra khung cảnh giao thông rất hỗn loạn, đặc biệt là trong giờ cao điểm.

Ngoài ra, nhiều cửa hàng tại Việt Nam, đặc biệt là cửa hàng quần áo, thường xuyên dùng loa phát nhạc để thu hút sự chú ý của người đi đường. Thậm chí một số cửa hàng nằm gần nhau đã cạnh tranh bằng cách thi xem bên nào mở nhạc to hơn.

Điều này cực kỳ gây khó chịu vì tiếng nhạc rất chát chúa. Có lần, tôi mắc kẹt trong đám kẹt xe, trong khi ngay gần đó là một cửa hàng bán quần áo đang mở nhạc inh ỏi. Ngay cả trong khung cảnh hỗn loạn với đầy tiếng còi, chủ cửa hàng cũng không tắt nhạc.

Ở Anh, ngay từ nhỏ trẻ em đã được dạy dỗ rất kỹ về việc không gây ra các tiếng ồn khi không cần thiết.

Bên cạnh đó, chính phủ cũng có quy định rất rõ ràng về các mức phạt dành cho tài xế bóp còi không đúng mục đích, cho những người gây tiếng ồn làm ảnh hưởng đến người khác, đặc biệt là trong khoảng từ nửa đêm đến sáng. Đồng thời quy hoạch những khu phố dành riêng cho cửa hàng, nhà hàng, quán bar…

* Anh Andrew James Carmichael (người Úc):

Lái xe theo kiểu “Tôi đi ngay – tôi đi trước”

Tôi đã sống ở Việt Nam 10 năm và hiện đang sống tại Nha Trang. Từ những gì chứng kiến, tôi rút ra bài học ngắn gọn là cần lòng khoan dung và thấu hiểu về văn hóa để chấp nhận và tránh những cảm giác tiêu cực mà sự ồn ào của những người hàng xóm có thể mang lại.

Rất nhiều người Việt thường hay tụm năm tụm bảy gây ồn ào hàng xóm láng giềng. Người nước ngoài ở Việt Nam biết khoan dung sẽ không chấp nhất những người hàng xóm của mình.

Tuy nhiên, điều mà tôi trăn trở nhất là đa số người cầm lái ở Việt Nam tư duy theo kiểu: “Tôi đi ngay – Tôi đi trước”. Tư duy này có thể không nguy hiểm khi đi xe đạp, nhưng với xe máy thì lại khác. Nếu bạn muốn giúp người thân của mình tránh xa bệnh viện, hãy bắt đầu bằng việc giúp họ lái xe có trách nhiệm.

Cái thiếu đầu tiên trong giao thông ở Việt Nam là thiếu lịch sự. Hãy học về luật giao thông – bạn sẽ biết ai có quyền được đi trước và ai phải nhường đường. Hãy để dòng xe cộ chuyển động trong trật tự và như thế sẽ giúp việc lưu thông nhanh hơn.

Tư duy “Tôi đi ngay – Tôi đi trước” rồi bất chấp đi vào đường cấm, rẽ tạt đầu xe người khác mà không thèm xinhan hoặc vừa bật xinhan là một kiểu tự khoác lên mình hậu quả nguy hiểm, chưa kể là gây họa cho người khác.

Đối với tôi – người thường xuyên đi xe máy ở Việt Nam – điều tệ nhất là việc dùng đèn pha mà người lái xe còn không thèm biết mình đang dùng chế độ đèn này. Đèn pha không chỉ đơn giản là tín hiệu đèn màu xanh mờ mờ ở đầu xe máy của bạn. Đèn pha sẽ khóa tầm nhìn của người chạy xe chiều ngược lại, khiến họ không thấy được rõ ai, cái gì ở phía trước.

Ngoài ra, còn kể đến nỗi phiền toái khi chạy xe máy ở Việt Nam là học sinh chạy hàng hai hàng ba, những người vừa chạy xe vừa nghe điện thoại, hay hai xe máy chạy song song và hai người lái xe thì vô tư tám chuyện với nhau.

* Ông Wayne Jordan (người Anh):

Ông Wayne Jordan – Ảnh: NVCC

Ở Anh, gây ồn có thể bị phạt tù

Tôi đã sống ở Việt Nam được hơn 2 năm. Dường như ngày nào tôi cũng thấy phiền vì tiếng ồn ở đây. Tôi không hiểu vì sao người ta lại có thể nghĩ là mình muốn mở loa to cỡ nào cũng được? Có lẽ là vì họ không quan tâm hay tôn trọng những người xung quanh.

Tôi thấy người ta cũng không sợ công an, chẳng ai bị bỏ tù vì tiếng ồn cả, nên dù có bị chính quyền địa phương nhắc nhở thì ngay sau khi lực lượng chức năng đi khỏi là họ lại tiếp tục mở loa to.

Tôi nghĩ nếu người ta bị bỏ tù khi tái phạm sẽ có sự thay đổi. Chúng ta nên nâng cao nhận thức của mọi người trong chuyện này, cụ thể là tăng cường giáo dục về tác hại của tiếng ồn lên người khác.

Một điều khác khiến tôi khá bực mình ở Việt Nam là có nhiều người hay… tiểu bậy ngoài đường. Hành vi đó cực kỳ bất lịch sự. Ở nước tôi, mọi người đều hiểu rằng phải tôn trọng những người xung quanh mình.

Tất nhiên là cũng có trường hợp người ta tiệc tùng ồn ào quá đà, nhưng thường là cảnh sát và lực lượng chức năng địa phương sẽ nhắc nhở. Nếu sau ba lần nhắc nhở mà vẫn tái phạm thì người vi phạm có khả năng sẽ bị bỏ tù hoặc bị buộc phải dọn đi nơi khác nếu đó là nhà họ thuê.