NGÀY 14 THÁNG 9 NĂM 1958, HỒ CHÍ MINH DÂNG HOÀNG SA CHO MAO TRẠCH ĐÔNG

 
No automatic alt text available.
Trần Trung ĐạoFollow

 

NGÀY 14 THÁNG 9 NĂM 1958, HỒ CHÍ MINH DÂNG HOÀNG SA CHO MAO TRẠCH ĐÔNG

Ngày 4 tháng 9 năm 1958, Quốc hội Trung Cộng ra tuyên bố bốn điểm về chủ quyền của các đảo trên biển, điểm thứ nhất và thứ tư có liên hệ trực tiếp đến lãnh thổ Việt Nam gồm Tây Sa tức Hoàng Sa và Nam Sa tức Trường Sa.

Tuyên bố của Trung Cộng ghi rõ: “Ðiều lệ này áp dụng cho toàn lãnh thổ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, bao gồm phần đất Trung Quốc trên đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Ðài Loan (tách biệt khỏi đất liền và các hải đảo khác bởi biển cả) và các đảo phụ cận, quần đảo Bành Hồ (Penghu), quần đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa, và các đảo khác thuộc Trung Quốc.”

Ngày 14 tháng 9 năm 1958, Phạm Văn Đồng, Thủ tướng CSVN, gởi cho Thủ tướng Trung Cộng Chu Ân Lai một công hàm “ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.”

Ngày 22 tháng 9 năm 1958, công hàm đã được đăng trên báo Nhân dân để toàn đảng, toàn dân và toàn thế giới biết hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Cộng.

Phạm Văn Đồng đặt bút ký vì y được giao chức vụ Thủ tướng nhưng không phải là người quyết định dâng đảo. Đây không phải là chuyện đối nội mà là đối ngoại và có ảnh hưởng đến suốt dòng lịch sử mai sau.

Sau đại hội đảng lần II và hàng loạt thay đổi nhân sự vào năm 1956, Bộ Chính Trị đảng Lao Động Việt Nam (CSVN) vào ngày 14 tháng 9, 1958 gồm: Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Lê Đức Thọ, Nguyễn Duy Trinh, Lê Thanh Nghị, Hoàng Văn Hoan, Phạm Hùng.

Năm 1958, Lê Duẩn mới từ Nam ra Bắc, Trường Chinh vừa bị khiển trách sau vụ Cải Cách Ruộng Đất và bị hạ bệ, Hồ Chí Minh là người trực tiếp điều hành Bộ Chính Trị CSVN và đương nhiên chịu trách nhiệm lãnh đạo cả nhà nước CSVN. Văn bản dâng đảo do Phạm Văn Đồng ký phải được Hồ Chí Minh thông qua và chấp thuận.

Thời điểm năm 1958 là thời điểm căng thẳng giữa Trung Cộng và Mỹ về vấn đề Đài Loan. Hồ Chí Minh vẫn có thể làm vừa lòng Mao mà không phải dâng đảo nếu công hàm của Phạm Văn Đồng chỉ nhằm ủng hộ quan điểm Mao về vấn đề Đài Loan thôi.

Nhưng không. Thay vì gạch đít, đóng khung, tô màu hai chữ Đài Loan trong văn bản, Hồ Chí Minh dâng cả Biển Đông cho Mao trong chỉ một câu: “Ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.”

Phân tích “công hàm Phạm Văn Đồng” không phải để thừa nhận nó nhưng để thế hệ trẻ Việt Nam thấy được âm mưu CS hóa Việt Nam được che giấu trong chiêu bài “giải phóng dân tộc”. “Công hàm Phạm Văn Đồng” về lý luận và tư tưởng còn phản ảnh ý thức vong bản của những kẻ phản quốc đang được thần tượng hóa tại Việt Nam.

Các tiến bộ khoa học kỹ thuật đã và đang giúp soi sáng những vùng lịch sử trước đây bị che đậy, bưng bít, và qua đó, các thế hệ trẻ Việt Nam có cơ hội học, đọc và hiểu rõ những ai thật sự đã “rước voi giày mả tổ” Việt Nam.

Trần Trung Đạo

Tổng bí muốn chống chạy thật hay đùa?

 Trần Bang‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, text
Trần Bang

 

Tổng bí muốn chống chạy thật hay đùa?

1. Thống kê sơ bộ các kiểu chạy:
“Chạy” chức, chạy quyền, chạy chỗ, chạy quy hoạch cán bộ, quy hoạch ngành, quy hoạch đô thị ..,, chạy bằng cấp, chạy trường, chạy bệnh viện, chạy về hưu, chạy chất độc da cam, chạy thương binh liệt sĩ, chạy tàn tật …, chạy xây nhà cao tầng, chạy trúng thầu, …, chạy thuế suất, chạy án, chạy trại giam,…, chạy huân chương, chạy anh hùng,.., chạy nghĩa trang!

2. Lịch sử chạy:
Sau 1954 ngoài Bắc bắt đầu chạy thành phần vì CCRD mà bị quy địa chủ cường hào ác bá là chết người…. chạy người quen cán bộ, để cán bộ thêm “kháng chiến ” ghép vào địa chủ là thoát… 
Hay trong lý lịch chạy giảm từ phú nông xuống bần cố thì dễ vào đoàn dễ đi công nhân… 
Đảng cho tất cả vào HTX và làm ăn tập thể, xoá bỏ kinh tế tư… nên vị trí làm việc mỗi người lệ thuộc lý lịch, thế là chạy lý lịch…

Ngày xưa chạy rẻ lắm ” sông Cầu là đầu câu chuyện”, hay lạng chè ( trà), kg gạo nếp, một đêm ngủ thảo…

Đảng bác phát động thi đua là yêu nước, thước đo thi đua là thành tích… Để thăng quan tiến chức hay vào đoàn đảng thì phải chạy thành tích…
Để chạy thành tích thì mượn heo bỏ vào chuồng khi cán bộ đảng cấp cao đến thăm…
Và chạy số thống kê, báo cáo láo, gian dối nở rộ bắt đầu từ đây, lòng tự trọng, tự tôn không bằng vào đảng csvn nữa!

Ngày bao cấp vật tư, thì cán bộ vật tư quan trọng nhất ở đơn vị, nó phải biết chạy chỉ tiêu như xi măng, sắt thép, xăng dầu…
Tổng bí từng làm báo chắc hiểu về chạy giấy in báo, chạy biên chế, chạy chung cư, chỗ ở, xăng, xăm lốp xe… tất nhiên báo đảng ưu tiên nên dễ chạy hơn, hay không phải chạy?

Khi bao cấp về vốn, đầu tư hạ tầng … thì từ xã, huyện, tỉnh chạy vốn đầu tư trường, đường, trạm…

Khi ưu tiên ngành mũi nhọn như CN mía đường, CN xi măng, thuỷ điện, cảng biển …. thì tất các địa phương lại đua nhau chạy quy hoạch … nhà máy mía đường, NM xi măng, thuỷ điện…

3. Kinh tế thị trường định hướng xhcn càng tăng tốc chạy:

Doanh nghiệp kinh doanh… xiết điều kiện kinh doanh, tiêu chuẩn hàng hoá, cách tính thuế mù mờ.., thế là doanh nghiệp cũng chạy cuống đít
Chạy giấy phép kinh doanh, chạy Kiểm định, chạy tác động môi trường, chạy phòng cháy chữa cháy, chạy mã hàng hoá, chạy thuế suất… chạy kiểm hoá, chạy hải quan, chạy csgt khi đi đường…

Luật mù mờ… thi hành án ẽo ợt… thế là chạy án, quan toà làm chính trị lai công lý … sáng đúng chiều sai mai lại đúng, nên toà án là cái chợ, bản án trị giá bằng tiền

Bệnh viện, Bảo hiểm xh … nửa bao cấp nửa thị trường thế là chạy.

Giáo dục nửa tuyên truyền, nửa học thuật, nửa bao cấp , nửa tự lo…. phải chạy

Làm bất động sản bỏ một ăn mười, ăn mấy trăm, nhờ biết chạy biết trước quy hoạch, tiến độ xây dựng hạ tầng giao thông, điện, nước, bệnh viện, sân bay, bến cảng … của công, cộng đất sở hữu toàn dân, quan quyết thu hồi, cấp dự án cho ai nấy được, nên càng chạy khoẻ…

Đảng đẻ ra mọi đường lối chính sách để đảng quản hết mọi mặt kinh tế xã hội dẫn đến dưới phải chạy trên, người dân ở ngoài hệ thống phải chạy cán bộ đảng trong hệ thống…

Vì chạy vào trong hệ thống (nay khoảng 4 triệu cán bộ) thì có quyền và lợi hơn 90 triệu dân bên ngoài. Ai cũng muốn chạy vào trong hệ thống độc quyền đó thì bộ máy đó ắt phình to?!

Ai có lòng tự trọng, mạo hiểm, có tài, có tiền … thì chạy đi định cư, vượt biên…

4. Chạy ai, chạy đi đâu, chạy từ đâu ??? 
Cái gốc của chạy:

Chạy phải qua người có chức, có quyền, chứ chạy vớ, chạy vẩn thì tiền mất chức văng sao?

Do đó tất cả bắt nguồn từ chạy vào đảng vì vào đảng, vào cấp uỷ, vào trung ương… sẽ được làm quan to để bán những cái người khác cần chạy ở trên?!

5. Giải pháp chống chạy:

Nếu đa đảng, tự do ngôn luận (tự do nhân quyền), tam quyền phân lập, bầu cử tự do minh bạch thì biết chạy vào đảng nào, vào vị trí nào trong tứ quyền để có thể bán cái người ta cần chạy ?

Mà dân thấy đảng nào chạy thì dân và báo chí đã la làng thì đảng đó có trúng cử không để mà chạy ?

Thẩm phán, điều tra, công tố tách bạch không bị một đảng lãnh đạo thì có chạy án được dễ không?

Nhà tù không cùng ngành công an điều tra, thì có chạy trại tù, chạy giảm án dễ không?

Đất đai sở hữu tư nhân, khi Doanh nhân muốn có đất làm dự án thì thoả thuận với chủ đất, quy hoạch NN công khai, nộp NS thì đấu giá, hỏi Doanh nhân có cần chạy dự án qua sở ban của đảng quản ( đất sở hữu toàn dân như đảng ép hiện nay thì quan thu đất của dân rồi cấp cho Doanh nhân, tạo ra dân oan) nữa không?

Đảng, Quân đội, công an, Bộ quản lý không còn doanh nghiệp kinh doanh thì còn ai chạy vào các DNNN ? (để có lợi thế kinh doanh Phòng cháy chữa cháy, chạy kiểm soát nhà cao tầng (tĩnh không phòng không), vật liệu nổ, núi cao, tài nguyên quý hiếm, đất đai, khoảng trời, sông, biển, vốn… và cả nước sông công lính)…

Ảnh Copy FB Vo Van Tao.

Một số hình ảnh Người Dân Sài Gòn tưởng niệm, nghi ơn Anh Hùng Tử Sĩ VNCH vị quốc vong thân

Trần Bang added 4 new photos.
Một số hình ảnh Người Dân Sài Gòn tưởng niệm, nghi ơn Anh Hùng Tử Sĩ VNCH vị quốc vong thân trong trận Hải Chiến chống TQ xâm lược Hoàng Sa của Việt Nam ngày 19-1-1974/ 19-1-2018.

Năm nay 19-1 là ngày thứ sáu, nên nhiều người muốn đi Tưởng niệm Tử sĩ Hoàng Sa thì lại bận đi làm, đi học … 

Nhưng còn một nguyên nhân ít người đến được khu chân Tượng Đức Thánh Trần Hưng Đạo, Q1 vì những người thường xuyên hoạt động XHDS độc lập bị canh chặn tại nhà, có người đang trên đường đi thì bị ép quay về nhà, ví dụ như trường hợp ông Võ Văn Thôn ( cựu Giám đốc Sở Tư pháp Tp HCM)…

P/s ảnh 2,3 của FB Võ Hồng Ly, ảnh 4 từ FB Nguyen Manh Hung Nguyen  chụp tại Tượng Trần Hưng Đạo, Q1, SG sáng 19-1-2018.

Image may contain: table and indoor
Image may contain: flower, plant and outdoor
Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 6 people, people standing and outdoor

Khi Miền Nam bị coi là kẻ thù:

Hoa Kim Ngo and Dang Tuong shared Doan Hoa‘s post.
Image may contain: 4 people, people smiling, people standing
Doan Hoa

 

Khi Miền Nam bị coi là kẻ thù:

Các nhà lãnh đạo nước VNDCCH vui mừng khi nghe tin Trung Cộng chiếm quần đảo Hoàng Sa của VNCH sau trận hải chiến xảy ra ngày 19 tháng 1 năm 1974.

Nguồn: Hình trong Bản Tin của CIA đăng trên Central Intelligence Buletin (CIB) ngày 21/1/1974. 
(Trích từ sách “Hải Chiến Hoàng Sa 19-1-1974” trang 333 

Bao dung & bạo ngược

Bao dung & bạo ngược

“Khoan dung không chỉ là một phẩm hạnh của cá nhân, 

mà còn là một tính chất của cộng đồng 

và trách nhiệm của một quốc gia.”

– Lê Nguyễn Duy Hậu

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao) – Cuối năm rồi, có hôm (đột nhiên) dân chúng Zimbabwee mừng vui, sung sướng, đổ xô ra đường reo hò, nhẩy múa, và ca hát thâu đêm. Tuổi Trẻ Online cho biết thêm:

“Khi thông tin vị Tổng thống 93 tuổi Robert Mugabe chấp thuận từ chức và có hiệu lực ngay lập tức được loan ra, khắp đất nước Zimbabwe như vỡ òa trong niềm vui bất tận. Nhiều năm qua họ đã chờ đợi điều này và may mắn thay nó đã đến không quá phức tạp và không có cảnh nồi da xáo thịt.”

Nếu ngày mai, hay tuần sau, mà những người Cộng Sản Việt Nam buộc phải từ bỏ quyền lực thì chắc chắn dân Việt cũng sẽ hân hoan không kém nhưng “điều may mắn không có cảnh nồi da xáo thịt” thì không có gì bảo đảm.

Với cách cai trị bạo ngược của chế độ hiện hành, và với xu hướng xử dụng bạo lực của người dân ở Việt Nam hiện nay, viễn ảnh về một cuộc cách mạng êm thắm (chắc) không dễ xẩy ra tại đất nước này – nơi mà lực lượng “công an bị đánh giá là bọn kiêu binh tệ hại nhất, dùng quyền lực để hà hiếp, bóc lột, làm tiền, cướp đất, cướp nhà cửa, của cải của nhân dân một cách ngang ngược, bị nhân dân xa lánh, khinh bỉ nhất.” (Bùi Tín – VOA).

Sau hai phần ba thế kỷ “dùng quyền lực để hà hiếp, bóc lột, làm tiền, cướp đất, cướp nhà cửa, của cải của nhân dân một cách ngang ngược” thì “bọn kiêu binh tệ hại nhất” rất khó mà được để yên thân. Trên trang Báo Tiếng Dân, đọc được vào hôm 31 tháng 12 năm 2017, blogger Thạch Đạt Lang – qua lời của một vị thầy dậy cũ của ông – cũng vừa bầy tỏ sự quan ngại về vấn đề này: 

“Chẳng cần phải suy nghĩ sâu xa. Dễ dàng nhận thấy hận thù chồng chất gần 43 năm qua ở VN, gây ra bởi mâu thuẫn của giai cấp thống trị và kẻ bị trị. Nếu chỉ nói mâu thuẫn giữa chế độ CS và người dân thì không nêu bật được vấn đề, bởi chế độ CS giờ đây đã biến tướng, trở thành chế độ độc tài, mafia đỏ… hi vọng một cuộc cách mạng nhung sẽ xẩy ra ở VN là điều hoang tưởng. Vậy vấn đề còn lại là làm thế nào để giảm thiểu tối đa thiệt hại của cuộc tắm máu giữa những hận thù Quốc-Cộng, Nam-Bắc, Tôn giáo, phe nhóm trong đảng CSVN…”

Chuyện “hận thù” cũng như “mâu thuẫn của giai cấp thống trị và kẻ bị trị” tại Việt Nam – thực ra – không chỉ “chồng chất gần 43 năm qua” mà đã chất chồng từ lâu hơn nữa, ngay khi người CS vừa nắm được quyền bính ở nửa phần đất nước. Bởi thế, nỗi âu lo “làm thế nào để giảm thiểu tối đa thiệt hại của cuộc tắm máu” trong những ngày tháng tới chả phải là chuyện xa xôi (hay viển vông) gì.

Tôi vốn tin ở bản tính thiện của loài người, và tấm lòng bao dung của con dân Việt. Niềm tin này – tiếc thay – đã bị “lung lay” không ít, sau khi xem một cuốn phim tài liệu ngắn (1945: The Savage Peace ) phát hành vào năm 2015, do Peter Molloy làm đạo diễn. 

Sau Thế Chiến Thứ II, hình ảnh mà chúng ta thường thấy trên mọi phương tiện truyền thông là những đám đông (dân với lính) tràn ngập phố phường, vui mừng chào đón hoà bình, với những nụ cười rạng rỡ trên môi và những đóa hoa tươi thắm trên tay. Rất ít ai biết đến cái mặt tối của hoà bình, cùng máu (và nước mắt) của hàng triệu lương dân, thuộc phe bại cuộc. 

Về The Savage Peace (Hoà Bình Man Rợ) bỉnh bút Gerard O’Donovan của tờ The Telegraph có nhận xét như sau:

Bộ phim của Molloy hiệu quả nhất trong việc làm nổi bật quy mô và sự tàn bạo của những cuộc trả đũa, giết người, cưỡng hiếp của hai triệu phụ nữ và trẻ em Đức, sự sỉ nhục của công chúng, tra tấn và hành quyết của vô số người gốc Đức, đặc biệt ở Sec-Slovak và Ba Lan.”

(Molloy’s film was most effective in highlighting the scale and savagery of the reprisals – shootings, forced death marches, the rape of two million German women and children, the public humiliation, torture and execution of countless ethnic Germans, particularly in Czechoslovakia and Poland. Translated by Vũ Quốc Ngữ).

Tác giả Antony Beevor tổng kết:

“Con số người chết được cho là cao hơn nhiều khoảng 1 triệu tư là nạn nhân ở vùng East Prussia, Pomerania and Silesia. Tổng cộng có ít nhất là hai triệu phụ nữ Đức bị hãm hiếp, không ít người bị hiếp nhiều lần.”

(The death rate was thought to have been much higher among the 1.4 million estimated victims in East Prussia, Pomerania and Silesia. Altogether at least two million German women are thought to have been raped, and a substantial minority, if not a majority, appear to have suffered multiple rape). 

Phải đợi đến bảy mươi năm sau, sau khi Thế Chiến Thứ II chấm dứt, những hình ảnh của một nền Hoà Bình Man Rợ (1945: The Savage Peace) mới được công chúng biết đến. Tuy muộn màng nhưng tập phim tài liệu này vẫn là sự nhắc nhở cần thiết về bản tính (không mấy thiện lành) của loài người. Người Việt, tất nhiên, cũng không khác mấy. Cứ nhìn cái cách mà họ “trừng trị” những kẻ trộm chó cũng đủ thấy rằng khoan dung là đức tính không mấy dễ tìm ở đất nước này. 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh: Sohanews

Điều may mắn là nước Việt vẫn còn có nhiều người cầm viết với cái tâm, và tầm, khá rộng. Nhà văn Dương Thu Hương đã có lần ân cần nhắc nhở mọi người đừng quên rằng giữa “bầy chó berger của chế độ” không thiếu những người trung thực và tử tế:

“Tuy nhiên, tôi không có ý nói rằng toàn thể các sĩ quan công an đều là bọn mafia, đều là quân cướp. Bởi, nói như vậy là vu khống, là hàm hồ… Trong đám công an, không thiếu những người trung thực, theo ngôn ngữ bình dân, người tử tế. Chỉ có điều họ đã trở thành thiểu số và họ gần như vô năng.”

Những kẻ “thiểu số vô năng” này, tất nhiên, đều vô tội. Còn cái đám đa số còn lại (cũng) chỉ là nạn nhân của một thể chế bạo ngược, và bất nhân thôi – như cách nhìn bao dung của nhà văn Uyên Thao“Mọi con dân Việt Nam, vì thế, đều trở thành nạn nhân bi thảm vì bị tước đoạt mọi quyền sống, bao gồm trong đó không ít nạn nhân đã và đang còn đóng vai thủ phạm gieo rắc tội ác không chỉ cho đồng loại mà cho ngay cả bản thân.” 

Nghĩ cho cùng họ vẫn đáng tha thứ hơn là trừng phạt. Hơn nữa, gần hai phần ba thế kỷ qua, có người dân Việt nào dám tự hào nói rằng mình hoàn toàn (và tuyệt đối) không bị ảnh hưởng, hay lây nhiễm tính vô cảm và thói bạc ác của chế độ hiện hành?

Nói thế (e) độ lượng quá chăng? Biết thế nhưng với hiện cảnh, với lịch sử của một dân tộc đã triền miên sống giữa cảnh bom đạn máu lửa, giữa oán hận chất chồng, và nghi kỵ và phân hoá – kéo dài hết từ đời này sang đời khác – liệu có lựa chọn nào khác (thế) không? 

Luật sư Trịnh Hữu Long quan niệm rằng “xã hội chúng ta không cần thêm bất kỳ một ‘bên thắng cuộc’ nào nữa, mà đang khát khao sự hòa giải và yêu thương.”Cuộc chiến Quốc/Cộng ở Việt Nam sẽ, và sắp chấm dứt. Điều cần thiết kế tiếp cho đất nước này là sự khoan dung, chứ không phải là lòng thù hận.

18.01.2018

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

danlambaovn.blogspot.com

Thủ tướng VN: ‘Xử l‎ý người kích động, chống phá’ ở trạm BOT

Thủ tướng VN: ‘Xử l‎ý người kích động, chống phá’ ở trạm BOT

  • BBC   
  • BOT Cai Lậy bị nhiều phản ứng của người dân
  • Bản quyền hình ảnhTRƯƠNG HỮU DANH
BOT Cai Lậy bị nhiều phản ứng của người dân

Thủ tướng Chính phủ Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc vừa ký Công điện ngày 18/1/2018, bày tỏ quan điểm cứng rắn về xử lý “các đối tượng xấu lợi dụng kích động, chống phá” tại các trạm thu phí BOT.

Văn bản nhấn mạnh không để “các đối tượng xấu càng lợi dụng, lấn tới, tiềm ẩn những hành vi gây mất an ninh trật tự, kể cả các tổ chức phản động lợi dụng phá hoại”.

Những tháng qua, giới lái xe và doanh nghiệp vận tải liên tục phản ứng tại các trạm thu giá dịch vụ sử dụng đường bộ theo hình thức Hợp đồng BOT.

Tình hình chủ yếu xảy ra ở khu vực miền Nam, tiêu biểu như dự án BOT Cai Lậy (nằm trên quốc lộ 1 thuộc địa phận tỉnh Tiền Giang), bị cáo buộc là có vị trí đặt trạm thu phí bất hợp lý.

Công điện của Thủ tướng Việt Nam thừa nhận “đã có một số tồn tại, bất cập cần tập trung khắc phục để bảo đảm các mục tiêu phát triển, hiệu quả kinh tế – xã hội và nâng cao hiệu quả quản lý nhà nước đối với hình thức đầu tư này”, theo trang web chính phủ.

‘Xử lý đối tượng chống phá’

Nhưng văn bản nhấn mạnh: “Các bất cập này đang bị các đối tượng xấu lợi dụng kích động, chống phá… làm mất an ninh trật tự và an toàn giao thông, gây ảnh hưởng xấu đến việc thu hút xã hội hóa đầu tư.”

Công điện trực tiếp nhắc tới Trạm thu giá Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang và một số trạm thu giá BOT đang có “diễn biến hết sức phức tạp”.

 
Tài xế đòi quyền lợi ở BOT Cai Lậy

Thủ tướng Việt Nam yêu cầu lãnh đạo địa phương “lập tức có các biện pháp xử lý nghiêm đối với những đối tượng hành vi kích động, gây rối, cố tình phá hoại, gây mất trật tự xã hội”.

Bộ Giao thông vận tải, Bộ Công an và các địa phương được yêu cầu “tổ chức giao thông khoa học hơn, cắm biển phân luồng, phân làn hợp lý tại các khu vực trạm thu giá các tuyến tránh, nhất là các trạm đang xảy ra phức tạp”.

Bộ Giao thông cũng sẽ “cung cấp ngay” cho Bộ Công an hồ sơ, tài liệu liên quan đến “đối tượng kích động, chống phá, quấy rối tại các trạm thu giá (kể cả đối với các hành vi đưa tin sai sự thật, làm phức tạp tình hình) để có biện pháp xử lý nghiêm”.

Công điện cũng yêu cầu Bộ Công an, cùng Bộ Quốc phòng “xử lý ngay những đối tượng cố tình vi phạm; nhất là những thành phần lái xe có hành vi cản trở giao thông (như quay đầu xe nhiều lần, cố tình dừng xe trước trạm thu giá rồi bỏ đi làm việc khác…), phá hoại trang thiết bị tại trạm thu giá; các tổ chức, cá nhân có hành vi gây rối, chống phá, phản động”.

Truyền thông nhà nước được yêu cầu “tuyệt đối không đưa tin hoặc đăng tải các bình luận có tính chất cổ vũ các đối tượng có hành vi cản trở hoạt động thu giá”.

Cùng ngày 18/1, Bộ trưởng Giao thông vận tải Nguyễn Văn Thể tổ chức họp báo để nói về các trạm thu phí BOT.

Khi còn là thứ trưởng giao thông, ông Thể đã ký hợp đồng một số dự án BOT như Cai Lậy, theo báo chí.

Trả lời câu hỏi về việc này, ông Thể khẳng định “bản thân không có tư túi, lợi ích nhóm, không làm cong bẻ sai”.

Ông cho biết thanh tra, kiểm toán, Ủy ban Kiểm tra trung ương đang xem xét toàn bộ dự án BOT quốc lộ 1 và đường Hồ Chí Minh qua Tây Nguyên.

“Cơ quan chức năng sẽ công bố, nói tôi đúng, sai bây giờ tôi cũng không thể nhận thế nào cho đúng,” ông Thể nói.

Trời ơi !!! Thắng cảnh nổi tiếng của Việt-Nam tôi bây giờ đây sao???

From:    Tai Nguyen and 3 others shared Bill Tran‘s post.
Image may contain: ocean, outdoor and water
Image may contain: 1 person, shoes and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing, child, beach and outdoor
Image may contain: 1 person, smiling, text

Bill Tran added 4 new photos.

 

Trời ơi !!! Thắng cảnh nổi tiếng của Việt-Nam tôi bây giờ đây sao???

Bải biển Đồ Sơn được chính quyền quãng cáo rầm rộ nhầm thu hút khách du lịch. Sở Văn hóa Hải Phòng đã cho kẻ bảng lớn trên quốc lộ trước khi tới thắng cảnh nổi tiếng VN này :

Không đi không biết Đồ Sơn,
Có đi mới biết không hơn… đồ nhà,
Đồ nhà tuy có hơi già,
Nhưng là đồ thật, không là… Đồ Sơn!

Tuy nhiên sự thật phủ phàng như những hình ảnh ghi nhận được. Chẵng phải chỉ Đồ-Sơn mà bất cứ bải biển nào bất cứ nơi đâu trên đất nước VN ngày nay điều là những bải phế thải, bải rác khổng lồ, ngay cả trong cơ thể mỗi con người VN cũng vậy, giờ cũng mang đầy bệnh tật. Tóm lại VN bây giờ là 1 “đống rác vĩ đại” như cái tên của thành phố lớn miền Nam, được CSVN đặt tên cho nó.

Trong gia-đình con cái bắt chước cha mẹ, các em học theo anh chị. Trong 1 quốc gia người dân bị ảnh hưỡng bởi chính quyền, làng xóm và xã hội. Chính phủ chỉ biết lừa dối, bóc lột, lường gạt, thậm chí trộm cướp trắng trợn thì làm sao VN có được những tháng ngày bình yên.

Ngày nào còn những lảnh đạo đất nước nói 1 đàng làm 1 nẻo, dối trá, phỉnh gạt người dân, tiếp tục dẩn đất nước này “tiến nhanh tiến mạnh lên XHCN” thì ngày ấy VN sẽ là “1 đống rác vĩ đại”.

Tại sao VN bây giờ là 1 đống rác “vĩ đại” ? vì ở đâu cũng là núi rác, từ thủ đô HN tới thành Hồ, công viên, trường học, đường phố, bải biển, bến chợ, thắng cảnh…. Duy có 1 điều, ngày nay chữ “vĩ đại” được dùng thoãi mái, không sợ bị ở tù hay bị bắn bỏ như khoãng 40 năm về trước khi miền Nam mới bị “giải-phóng”. Đó là những chuyện thật 100% xãy ra ở vùng quê Cần-Thơ tôi, có mấy người vì quen miệng khi đi ngang đống rác nói “đống rác vĩ đại” thế là vô tù, còn 1 bà bị đánh tư sản mất cha cái tiệm tạp hóa, giận qúa đem hình HCM treo giữa nhà xuống bếp đốt, người giúp việc tố cáo nên bị tử hình. “vĩ đại” thời đó chỉ dành riêng cho bác, ai mà lạm dụng quen miệng lỡ dùng là tới số.

VN có lắm thứ đồ
Đồ điên, đê tiện, đồ hèn, đồ dơ
Đồ bán nước, đồ tham nhũng, đồ bưng bô,
Đồ quân ăn cướp nhởn nhơ đầy “triều” (1)
Bải biển thì có Đồ Sơn
Thành phố thì có đồ…Hồ khó ưa
Cả 2 lỉnh bỉnh rác trôi
Thối không chịu nổi
Dân thời chán chê
Ai ơi nếu có chút tiền
Muốn đi du lịch, tránh xa nơi này.

(1) “triều” triều đình – quan chức cả chính quyền hiện tại.

Đời người luôn Có: 2 việc không thể đợi, 2 thứ không thể sợ, 2 điều không thể lựa chọn

From:  Ky Nguyen‘s post.

Ky Nguyen

 

Đời người luôn Có: 2 việc không thể đợi, 2 thứ không thể sợ, 2 điều không thể lựa chọn

Nhân gian vô thường, thế sự khó lường, vật đổi sao dời, con người cũng chỉ đang mò mẫm trong cõi nhân sinh. Đời người ngắn chẳng tày gang, vậy thì, có những chuyện nào không thể đợi, không thể sợ, không thể lựa chọn trong kiếp người?

Sinh mệnh như ngọn đèn trước gió, chẳng ai dám tự tin nói rằng ngày mai mình vẫn còn trên thế gian này hay không. Chỉ mới gặp hôm qua mà hôm nay choàng tỉnh, người ấy đã về cõi thiên cổ rồi. Chỉ trong chớp mắt mà âm dương cách biệt nghìn trùng. Thân xác tuy còn đây mà linh hồn đã về nơi xa lắm, vĩnh viễn chẳng có ngày gặp lại.

Vậy thì, có những chuyện nào không thể đợi, không thể sợ, không thể lựa chọn trong kiếp người?

Hai việc không thể đợi:
1. Hiếu kính cha mẹ

Trên đời này chuyện gì cũng có thể đợi, duy chỉ có việc hiếu kính cha mẹ là chẳng thể thong dong. Bởi lẽ: “Mẹ già như chuối chín cây, biết ngày nào rụng, biết ngày nào rơi!”; “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng đợi”.

Còn nhớ khi xưa, chúng ta lẫm chẫm tập đi, ê a học nói, tới khi cắp sách đến trường, cha mẹ vẫn ngày ngày chăm bẵm, chẳng phút nào quên nghĩ về chúng ta. Còn nhớ ngày ấy, khi mẹ lệ trào khóe mắt, cha yên lặng nhìn xa xăm, cố kìm nén nỗi lòng tiễn đưa con gái về nhà chồng, rồi lại phấp phỏng lo lắng con gái của mẹ có hạnh phúc hay không? Còn nhớ ngày đó, cha mẹ cười rạng rỡ thi nhau đón lấy đứa con còn đỏ hỏn mà cưng nựng, mà vuốt ve. Còn nhớ bóng dáng cha mẹ tóc điểm bạc, lặng lẽ ngóng trông đàn con quây quần bên mâm cơm ngày Tết.

Hãy nhớ: Trăm điều thiện, Hiếu đứng đầu

Có bước nào trên chặng đường con đi mà không chan chứa tình yêu vô bờ và tâm huyết mẹ cha? Chúng ta lớn lên từng ngày thì cha mẹ lại già đi từng ngày. Cứ mải miết với cuộc sống, bất chợt chúng ta phải nhói lòng khi nhận ra: Mỗi mùa xuân qua mái tóc cha mẹ lại thêm nhiều sợi bạc, khóe mắt lại thêm nhiều nếp nhăn, ánh mắt mờ đi và đôi chân chậm lại.

Ân tình dưỡng dục của cha mẹ như núi cao, như biển rộng sông dài. Có lẽ nào chúng ta lại để mặc cho công việc bận rộn và cuộc sống bộn bề kéo chúng ta rời xa cha mẹ? Có thể nào cha mẹ mãi ở đó trông ngóng từng cuộc điện thoại của chúng ta, khắc khoải chờ mong bóng con về? Vậy nên mới nói, việc hiếu kính, đền đáp ân tình sâu nặng của cha mẹ là việc chẳng thể nào xếp sau. Hãy nhớ: Trăm điều thiện, Hiếu đứng đầu

2. Giữ gìn sức khỏe

Con người cả đời mải miết chạy theo Danh, Lợi, Tình, Tiền mà quên mất vốn quý nhất của mình là Sức Khỏe. Tuổi trẻ thường dùng sức khoẻ đổi lấy tiền bạc, tới khi già lại dùng tiền bạc đổi lấy sức khoẻ. Bởi lẽ sức khỏe là cái gốc của chúng ta, không có sức khỏe thì dẫu tiền bạc như núi, danh vọng vang dội, tình yêu chan chứa, chúng ta cũng chẳng thể hưởng thụ và trải nghiệm niềm hạnh phúc ấy.

Có người nói rằng đợi đến khi có công việc tốt rồi sẽ chăm lo sức khỏe của bản thân. Đến khi có được công việc rồi, họ lại có những kế hoạch san sát phía sau như kết hôn, sinh con, nuôi con khôn lớn…

Nhưng bạn biết chăng, gánh nặng trên vai càng lớn thì càng phải coi trọng sức khỏe của bản thân hơn. Đừng hoang phí sinh mệnh của mình khi chúng ta vẫn còn trẻ trung, sung sức. Chỉ cần sức khỏe yếu đi thì trăm thứ bệnh tật sẽ lăm le ùa tới. Đến khi ấy, chúng ta thật khó có được những tháng ngày bình yên để tận hưởng hương sắc cuộc đời.

Vậy nên, nhân khi còn trẻ hãy chăm lo sức khỏe của bản thân nhiều hơn. Hãy ăn uống ngủ nghỉ điều độ, tạo cho mình những thói quen lành mạnh. Bắt đầu từ hôm nay hãy dậy sớm, cùng chạy bộ đón ánh bình minh, hay đánh cầu lông hít thở khí trời trong lành. Đặc biệt là hãy mở rộng tấm lòng bao dung, giữ cho mình một tâm thái tốt, mang đến hạnh phúc cho mọi người. Khi tâm hồn khoáng đạt, thư thái, thì sức khỏe cũng sẽ mỉm cười với bạn.

Hai thứ không thể sợ:

1. Cái chết

Đã sinh ra làm kiếp con người, thì dẫu là người quyền quý cao sang hay bần cùng túng thiếu, có ai mà không một lần “yên giấc nghìn thu”?

Vũ trụ rộng lớn mênh mang luôn mang theo quy luật “Thành, trụ, hoại, diệt” mà luân chuyển vạn vật trong cõi thế gian. Con người cũng chỉ ở trong vòng quay vĩ đại ấy mà thôi. Sinh lão bệnh tử đã là quy luật tự nhiên, chẳng thể thay đổi, thì chúng ta lo sợ nào có ích chi?

Chi bằng chúng ta hãy vui vẻ chấp nhận và thay đổi góc nhìn của mình về cuộc đời. Nếu ai cũng một lần phải rời xa cõi thế gian thì thay vì tiếc nuối, hãy trân quý từng phút giây chúng ta được sống. Đừng hoài phí tháng năm vào những trò chơi vô bổ, vào những thú vui tầm thường.

Hãy biến mỗi ngày thành một ngày có ý nghĩa và tràn ngập niềm vui; hãy lưu lại cho thế hệ sau những điều tốt đẹp. Nếu muốn sống mãi trên cuộc đời, thì hãy sống mãi trong lòng người; muốn sống mãi trong lòng người, thì cần phó xuất nhiều hơn, nghĩ tới người khác nhiều hơn. Chỉ có như vậy thì vào giây phút cuối cùng khi từ biệt cõi trần chúng ta mới không thảng thốt, cũng không tiếc nuối.

Nếu “chết” chỉ là cái cớ để trở về với đất mẹ yêu thương, trở về ngôi nhà chân chính của mình, thì chắc hẳn trong lòng chẳng có sợ hãi, mà chỉ còn lại yêu thương và hạnh phúc vô bờ.

2. Nỗi cô đơn

Chúng ta sinh ra đã sợ nỗi cô đơn. Khi còn thơ bé, chúng ta sợ phải ở nhà một mình, lúc nào cũng chỉ muốn sà vào lòng mẹ yêu thương. Lúc ấy chỉ cần thức giấc nhìn quanh không thấy bóng người, chúng ta lại òa khóc, mong một vòng tay đưa ra hay nghe thấy giọng nói của mẹ cha.

Khi cắp sách đến trường chúng ta lại vui cùng bè bạn, sợ cảm giác cô đơn, thui thủi một mình. Lớn lên, nỗi cô đơn đã thúc giục chúng ta tìm một nửa yêu thương của mình, cùng nhau vun vén một mái ấm hạnh phúc. Khi những đứa con tung cánh bay xa, chúng ta lại sợ phải một mình đối diện với nỗi cô đơn của tuổi già, chỉ mong có người bầu bạn, con cháu sum vầy.

Chúng ta trốn tránh sự cô đơn bằng cách tìm cho mình những mối quan hệ thân mật, nhóm nọ nhóm kia.

Nhưng có khi nào đang vui vầy cùng bè bạn, đứng giữa biển người mênh mang, chúng ta lại thấy lòng cô đơn đến lạ lùng? Như ánh mắt ai đó đang khắc khoải, như trái tim ai đó đang chờ mong chúng ta trở về? Chúng ta không nghe thấy hơi thở của họ, không nghe thấy nụ cười của họ, không nhìn thấy đôi mắt họ, nhưng chúng ta mơ hồ cảm nhận được họ bằng trái tim mình.

Trải nghiệm khác nhau trong cuộc sống của mỗi người tạo nên những suy nghĩ khác nhau và cảnh giới khác nhau. Mỗi người đều là tác phẩm độc nhất vô nhị của tạo hóa. Nên chăng sự khác biệt của mỗi người cũng là điều quá đỗi bình thường? Nếu mọi người không hiểu chúng ta, không tán đồng với ý kiến của chúng ta, thì cứ cười xòa cho xong chuyện. Những gì cần làm thì cứ bình tâm mà làm cho đến nơi đến chốn.

Điều thật kỳ lạ là những người tu luyện trên núi cao, rừng già, xung quanh chẳng một bóng người mà họ lại không hề thấy cô đơn. Phải chăng họ đã tìm được sợi dây liên hệ vô hình giữa mình và vũ trụ bao la này, nên mới sống an nhiên, tự tại đến vậy? Phải chăng khi con người tìm được chính Đạo, tìm được ý nghĩa chân chính của đời mình thì sẽ không còn cảm giác cô đơn ấy nữa? Chỉ còn lại trong họ tình yêu cuộc sống và trân quý những phút giây họ đặt chân trên thế gian này.

Hai điều không thể lựa chọn:

1. Xuất thân

Con người sinh ra ở đâu, sinh vào thời khắc nào cũng không thể tự mình lựa chọn. Có người sinh ra trong nhung lụa, được người người tung hô tán tụng. Nhưng cũng có người lại sinh ra trong cảnh bần hàn, khốn khó. Dường như hoàn cảnh thuận lợi sẽ giúp con người bay cao, bay xa hơn và có cuộc sống hạnh phúc hơn.

Nhưng cũng có câu rằng: “Thời thế tạo anh hùng”. Trong cảnh loạn lạc, khi vật đổi sao dời, cảnh đời rối ren lại thường xuất hiện những bậc vĩ nhân tế thế cứu đời. Hay như càng những ngày đông rét buốt thì những đóa hoa mai lại càng tươi tắn hơn.

Kỳ thực không ai chọn được xuất thân cho mình. Nhưng xuất thân tốt hay xấu cũng không quan trọng bằng tự tu dưỡng tâm tính và khí phách của bản thân. Hoàn cảnh càng gian khó lại càng là môi trường tốt để tôi luyện nên những bậc vĩ nhân và anh hùng lưu danh sử sách.

2. Vận may

Sống trên đời ai cũng mong muốn sẽ gặp nhiều may mắn, nhưng lại chẳng có ai lựa chọn được vận may cho mình. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể lựa chọn cách mình ứng phó như thế nào.

Khi gặp vận rủi, xin hãy nhẫn nại hơn một chút. Mỗi khi cánh cửa lớn khép lại, Thượng Đế sẽ ban cho bạn một cánh cửa sổ được mở ra. Ông Trời không tuyệt đường của ai bao giờ, sự việc cũng thường biến chuyển vào thời khắc cuối cùng. Vậy nên khi gặp vận rủi xin đừng quá thất vọng, gặp vận may cũng đừng quá đắc ý. Câu chuyện “Tái ông thất mã” vẫn còn nguyên vẹn giá trị đến tận ngày nay. Phúc họa khôn lường, thật giả, đúng sai thì cặp mắt phàm trần khó có thể nhìn thấu suốt. Chi bằng trầm tĩnh và cẩn trọng thì hơn.

Xưa có câu rằng: “Ở hiền gặp lành”; “Thiện ác hữu báo”. Muốn gặt may mắn ắt phải gieo duyên lành, bởi lẽ “người yêu nên phúc, người ghét nên họa”. Dẫu là họa hay là phúc, chỉ cần trong tâm mỗi người trước sau luôn giữ vững một ý niệm này: Ý nghĩa của đời người là ở sự phó xuất, là ở việc cho đi, chứ không phải nhận lại, cũng không phải là giành giật, bon chen.

Dẫu không có sức mạnh xoay chuyển cả ngọn núi, nhưng chúng ta vẫn có thể di chuyển tới góc độ phù hợp với bản thân mình. Cuộc sống có nhiều điều không thể lựa chọn, nhưng chúng ta lại có thể thay đổi tâm thái của mình, biến buồn thành vui, biến nguy thành an, biến điều nhạt nhẽo thành sự thú vị.

Cảm ơn bạn đã đọc hết bài viết khá dài này, nếu thấy ý nghĩa hãy chia sẻ cho nhiều người được xem nhá.

‘Thôn nữ’ đặc biệt nhất nước vạn đảo từ vợ anh thợ mộc đến ngày thành đệ nhất phu nhân

‘Thôn nữ’ đặc biệt nhất nước vạn đảo từ vợ anh thợ mộc đến ngày thành đệ nhất phu nhân

Vợ chồng tổng thống Indonesia đã sát cánh bên nhau suốt hơn 30 năm và có một cuộc sống hôn nhân bình dị, khác biệt so với bất cứ chính trị gia nào.

Tân Tổng thống của đất nước vạn đảo, ông Joko Widodo, sinh năm 1961 thắng cử Tổng thống Indonesia vào tháng 7/2014, là vị tổng thống đầu tiên không xuất thân từ tầng lớp danh giá, đại diện cho thế hệ lãnh đạo có phong cách chính trị “mới” và “trong sạch” so với các chính trị gia khác ở Indonesia.

Có lẽ ít có vị tổng thống nào lại được yêu mến nhiều như ông không chỉ bởi tài năng lãnh đạo mà còn vì xuất thân bình dân cũng như sự giản dị, thân thiện. Liệu có mấy vị tổng thống lại sẵn sàng tự mình lái xe điện chở cán bộ cấp cao của các quốc gia khác trong khuôn viên phủ tổng thống. Hay được mấy chính trị gia sẵn sàng đi bộ 2km vì tắc đường.

Thế nhưng chỉ riêng điều đó chưa đủ để khiến vị tổng thống giản dị ấy được nhiều người yêu mến. Một trong những điểm khiến người khác phải ngưỡng mộ ở ông Joko đó là câu chuyện tình yêu hết sức bình dị như chính con người ông.

Đó là mối tình đầu hết sức dung dị, giản đơn nhưng cũng phải trải qua không ít thăng trầm khi ở bên nhau từ thuở hàn vi cho tới ngày thành danh.

Ông Joko Widodo, là con cả trong một gia đình nghèo có bốn anh em tại một khu ổ chuột ven sông ở Indonesia. Cha ông làm thợ mộc nên từ nhỏ tổng thống đã biết làm nghề mộc, đi thu gom và cắt gỗ để phụ giúp kinh tế gia đình. Ông gặp vợ, bà Iriana trong thời gian học đại học.

Thông qua sự mai mối của em gái, bà Iriana trở thành mối tình đầu của ông Jokowi. Họ nên vợ nên chồng vào năm 1986 tại quê nhà của hai người ở tỉnh Surakarta, miền trung đảo Java.

Vị Tổng thống thứ 7 của Indonesia cho biết ông yêu bà – người phụ nữ duy nhất trong trái tim ông cho đến hôm nay bởi “đó là một cô thôn nữ”. Còn lý do bà ở cạnh ông bởi vì “ông ấy thông minh và chăm chỉ”.

Tình yêu giữa chàng thợ mộc và “cô thôn nữ” đã mở ra một cách bình yên như thế nhưng cả hành trình hôn nhân lại không hề đơn giản, họ đã nắm tay nhau vượt qua những thời kỳ khó khăn trong đời cho đến khi trở thành cặp đôi quyền lực nhất đất nước vạn đảo.

Để có một cuộc hôn nhân bền vững, sát cánh bên nhau kéo dài tới 32 năm ấy không chỉ nhờ tình yêu mà quan trọng nhất chính là dựa vào người phụ nữ, người vợ tào khang của tổng thống Joko. Bà chính là vị “đệ nhất phu nhân” đặc biệt hiếm có.

Hơn 30 năm bên nhau, trải qua những cung bậc thăng trầm trong cuộc sống lẫn sự nghiệp, bà Iriana vẫn luôn sát cánh cùng chồng vượt bao sóng gió. Vốn không có xuất thân sẵn từ gia đình danh giá nên chặng đường để trở thành một vị tổng thống của ông Joko không hề dễ dàng, đó là một con đường chông gai mà nếu không có một hậu phương vững chắc thì thật khó lòng có thể khiến ông an tâm phấn đấu.

Cuối cùng sau bao năm tháng cùng chồng phấn đấu, cả hai cũng có ngày thu được “trái ngọt”.

Ngay sau khi ông Joko Widodo thắng cử, vợ chồng tổng thống đã có cuộc phỏng vấn thân mật trên tờ The Jakarta Post. Trong đó, cặp đôi tâm sự về những năm tháng hôn nhân từ thuở còn hàn vi…

Bà Iriana chia sẻ, “tôi đã ở bên cạnh ông ấy từ khi ông chỉ là một người thợ mộc theo nghề của gia đình. Sau đó ông ra thương trường làm kinh doanh, trở thành thị trưởng thành phố Surakarta và giờ đây là đương kim tổng thống. Đây quả thật là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.”

Bà Iriana nhớ lại giai đoạn khó khăn ấy “chúng tôi đã ngã quỵ nhưng sau đó đã quyết định đứng dậy cùng nhau. Bởi vì chúng tôi nhất định phải trụ vững”, phu nhân tổng thống trả lời trên The Jarkatar Post.

Khi được hỏi về điều gì đã giúp hai người gắn bó với nhau suốt 28 năm với những sóng gió, khó khăn trong cuộc sống, bà Iriana cười hiền hậu và nói đó là tình yêu và sự cảm thông. Ngoài ra bà cũng chia sẻ bí quyết xây dựng gia đình của bà: “Khi ngã xuống, cả hai đều cố gắng đứng lên một lần nữa”.

Nhờ tinh thần không ngừng vươn lên ấy mà tình cảm vợ chồng, sự gắn kết giữa cả hai càng thêm bền chặt. Người ta thường nói “đi qua bão tố mới biết lòng nhau”, và vợ chồng tổng thống Indonesia thật sự sau chặng đường gian truân thì cả hai càng thêm trân trọng và thấu hiểu đối phương hơn.

Sau này khi ông Joko là thị trưởng, thường có những buổi “vi hành” đi gặp gỡ dân chúng, lắng nghe nguyện vọng của họ, bà Iriana cũng luôn có mặt cùng chồng. Điều ấy không chỉ khiến bà có thể hiểu hơn về người dân, nhận được sự quý mến mà còn giúp xây dựng hình ảnh cho chồng. Đó là một cách làm thông minh của một người phụ nữ luôn biết ưu tiên chồng trên hết.

Ngoài ra bà cũng rất tôn trọng chồng. Iriana là mẫu người phụ nữ truyền thống của đảo Java. Bà không đặt bất cứ kỳ vọng cụ thể nào ở người chồng, ngoài câu nói “Tôi tin tưởng ông ấy”. Đối với bà Iriana, người chồng luôn ở vị trí số 1. Ngay cả khi được phỏng vấn, bà cũng đều trả lời: “Hãy hỏi ý kiến của Bapak trước”. (Bapak hay Pak, trong tiếng Inonesia, là từ trang trọng chỉ người đàn ông).

Vốn không có xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, lại kết hôn cùng với người chồng từ thuở nghèo khó nên dù sau này có trở thành đệ nhất phu nhân, bà Iriana vẫn giữ nguyên lối sống giản dị của mình.

Bà nói một cách nghiêm túc, về cơ bản thì chẳng có gì thay đổi cả: “Tôi luôn là chính tôi. Tôi chưa bao giờ so sánh mình với những đệ nhất phu nhân trước đây. Mỗi đệ nhất phu nhân có cá tính riêng. Còn tôi sẽ là chính tôi”.

Chính vì vậy, người ta không bao giờ thấy bà mang trên mình những món hàng hiệu, nhưng lại thường xuyên thấy bà mua sắm ở Tanah Abang, chợ vải và quần áo lớn nhất Đông Nam Á, nằm ở Jakarta. Và bà Iriana hiếm khi trang điểm đậm, bà hầu như hạn chế việc tô son trát phấn quá nhiều và cố gắng duy trì nét đẹp vốn có.

Sự đơn giản của bà cũng nhờ thế mà trở nên hòa hợp với tổng thống Joko bởi chính ông cũng là con người không cầu kỳ, kiểu cách.

Pak Jokowi là người rất giản dị nên tôi rất hợp với phong cách đó của ông. Tôi không muốn liên quan đến những chuyện to lớn như thời trang. Tôi chỉ mặc những gì thoải mái. Nếu nhìn thấy một món đồ dễ thương, giá cả phải chăng, tôi sẽ mua. Tôi không muốn phải suy nghĩ về thời trang rồi bỏ lơ nhiệm vụ của mình”. Bà Irinana không có người cố vấn thời trang riêng vì “nếu có thì tôi không thể nào thoải mái và tôi không thể làm việc của mình”.

Anggit Noegroho, bạn thân thiết của gia đình Widodo gần 10 năm nay cũng khẳng định với AFP rằng “họ vẫn muốn giữ lối sống như những người dân bình thường khác”.

Dù được báo chí miêu tả là một “cặp đôi nồng hậu, dễ chịu”, nhưng bà Iriana tiết lộ rằng cuộc sống tình cảm của họ không có chữ “lãng mạn”. “Ông ấy không lãng mạn chút nào. Chúng tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Chúng tôi không cần những thứ đó”, bà nói.

Sự đồng điệu trong tâm hồn giữa hai còn bình dị đã khiến vợ chồng tổng thống Indonesia càng thêm gắn bó.

Trong khi ông Joko nổi tiếng là người hòa nhã, ân cần thì bà Iriana lại không ngại ngần thể hiện sự hoạt bát, sôi nổi như một sự bổ sung thú vị vào hình ảnh vị tổng thống đầu tiên không xuất thân từ tầng lớp danh giá của Indonesia. Đôi khi trước mặt các nhà báo, bà Irinana vẫn trêu chọc chồng và cười phá lên nếu có chuyện vui. Ông Jokowi cũng “thừa nhận” hai vợ chồng thường xuyên trêu chọc nhau.

Bà Irinana cũng cho biết, bà chưa bao giờ lơ là việc chăm sóc chồng.“Tôi chuẩn bị quần áo cho ông ấy mỗi ngày. Trong tuần, tôi để sẵn ba chiếc áo sơ mi hoặc batik (loại vải in hoa truyền thống) vào buổi sáng để ông ấy chỉ việc chọn cái mà ông ấy muốn mặc”.

Ngay cả chuyện ăn uống trong gia đình, bà cũng một tay lo liệu.“Bapak ăn những gì tôi nấu. Ông ấy sẽ thích miễn là có rau và tempeh (bánh đậu tương lên men của Java – PV). Jamu (loại nước uống thảo dược) cũng là món bắt buộc mỗi sáng và chiều”, bà kể.

Vợ chồng tổng thống, vốn là doanh nhân thành đạt nên đã đầu tư vào việc học cho con cái. Hai người con được theo học tại Singapore nhưng họ không chu cấp quá nhiều tiền cho các con và luôn dạy con biết sống tiết kiệm. Và đúng như cách dạy dỗ của cha mẹ, ba người con tổng thống không hề biết đến những món đồ xa xỉ, quần áo thời trang hàng hiệu. Cuộc sống của họ như bao thanh thiếu niên của mọi gia đình bình dân.

Người con cả Gibran Rakabuming tự khởi nghiệp, kinh doanh thực phẩm và dịch vụ đám cưới tại quê nhà, thành phố Surakarta. Anh tự trang trải cuộc sống bằng khoản thu nhập trong công việc kinh doanh.

Tờ Jakatar Post cho rằng cậu cả nhà tổng thống thừa điều kiện để có được một cuộc sống giàu có và sung túc hơn nhưng đến nay cậu vẫn lái một chiếc Mazda loại thường. Người con trai út của tổng thống, Kaesang Pangarep đang học tập tại Singapore cũng cho biết cậu rất ít đi tàu điện vì đắt hơn đi xe bus. Trên trang blog, Kaesang viết rằng mẹ đã từ chối tăng khoản tiền chu cấp vì bà nói: “Con không nên có quá nhiều tiền, như thế con mới biết được cuộc sống ở một đất nước xa lạ khó khăn như thế nào”, theo AFP.

 

Trải qua hơn 30 năm hôn nhân không ít gian nan nhưng cặp vợ chồng tổng thống dù không phải lúc nào cũng thể hiện tình cảm công khai nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt họ dành cho nhau đầy tự hào cũng đủ để hiểu họ không chỉ yêu nhau mà còn cần nhau trong đời.

Một chàng trai nghèo trở thành tổng thống và người vợ tào khang sát cánh bên cạnh từ thuở hàn vi chính là hình ảnh đẹp nhất minh chứng cho một tình yêu đích thực.

Theo Hoàng Dương (Tổng hợp)

Anh chị Thụ Mai và Lucie 1937 gởi